Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Dn] [Full] Tra Công Chi Tử _ Ti Đạc

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Dn] [Full] Tra Công Chi Tử _ Ti Đạc
50.


50.

"Cô Dư."

Người mẫu giật mình: "Hai người có quen nhau hả?"

Dư Ngưng hừ lạnh một tiếng: "Đâu chỉ là quen không thôi, quan hệ giữa em và anh ta khá phức tạp đấy."

"Thế thì dễ rồi."

Dường như không nhận ra biểu cảm quái dị của tình nhân, người mẫu vui vẻ nói: "Anh à, nếu anh không ngại thì chuyện này ta giải quyết riêng được không?

Về tiền bồi thường..."

Đường Kiều lại không muốn lằng nhằng với Dư Ngưng: "Không sao, tôi đến đòi công ty bảo hiểm là được.

Xe của tôi không quý giá gì, xước xát một chút cũng tốn không mấy đâu."

Hắn hơi bất ngờ: "Sao lại thế được?"

"Sao lại không được?"

Dư Ngưng cười lạnh: "Có cho anh ta một trăm lá gan đi chăng nữa, anh ta cũng không dám lấy tiền của em đâu!"

"Hả?"

Cô ta ẩn ý nói: "Anh ta chuyên hầu hạ phía dưới của chồng em.

Em không dằn mặt anh ta đã là nhân đạo lắm rồi, anh ta còn dám lên mặt với em hả?

Nói khó nghe một chút là — hạng chuyên bán mông mà cũng có tư cách nói chuyện với em chắc!"

"Cái gì!"

Hắn giật mình, bừng tỉnh nhìn người đàn ông quần áo bảnh bao trước mặt, vừa thương tiếc vừa xem thường.

Cùng là người được bao dưỡngnhưng hắn hoàn toàn khác anh – thứ nhất, là Dư Ngưng chủ động tới tìm hắn; thứ hai và cũng là quan trọng nhất – hắn là người ở trên!

Hắn là thẳng nam đấy!Không hiểu sao, thẳng nam luôn có cảm giác là mình cao hơn gay một bậc.Đường Kiều thẳng lưng đứng đó, chẳng có vẻ gì là tức giận trước lời vũ nhục trắng trợn của Dư Ngưng, chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta, cứ như những gì ả nói chẳng liên quan gì đến anh cả.Vì lịch sự nên hắn vẫn hỏi lại: "Chuyện bồi thường..."

Anh nói: "Tôi đã nói rồi, bỏ qua đi."

Dư Ngưng đắc ý: "Em đã bảo rồi mà!"

Hắn cười mà trong không cười: "Vậy cảm ơn anh nhé."—Đường Kiều chẳng còn hứng đi mua thức ăn nhanh nữa, liền lái thẳng cái xe bị xước một vệt dài về nhà.

Về đến nhà, mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ còn mỗi bia lạnh.Anh biết bia lạnh sẽ làm cái dạ dày rỗng tuếch của mình thêm khó chịu, nhưng anh không buồn nghĩ nhiều nữa.Thẩm Mộ đối xử với anh không tồi, tiền lương tiền thưởng đâu vào đó, còn cấp cho một phòng trọ ba phòng ngủ hai phòng khách ở đoạn đường trung tâm của NY.

Anh ngồi trong phòng khách, vừa xem TV vừa uống bia.

Trên TV đang tường thuật trực tiếp một trận bóng, giọng nói phấn khích của tường thuật viên không ngừng vang lên, làm căn phòng im ắng sinh động hơn một chút.Mưa rơi tự bao giờ, đến khi trận bóng kết thúc thì đã ầm ầm mưa to.Quả nhiên, không quan tâm đến cơ thể sẽ không có kết cục tốt.

Dạ dày anh vốn đã gờn gợn co rút tỏ ý kháng nghị, bây giờ thì không ngừng cuộn lên, đau đến mức mồ hôi chảy ròng, thậm chí anh còn chẳng có sức đứng lên đi lấy chén nước.Kể cả thế, anh cũng lười đi gọi bác sĩ – vì chính anh cũng là bác sĩ nên anh biết, đây là kết quả của ăn uống không điều độ và mất ngủ trong thời gian dài, chỉ cần uống thuốc giảm đau rồi nhịn một chút là xong.Nhưng mà... lúc đang ốm mà không có ai bên cạnh thì thật cô đơn quá.Ở NY, anh chẳng quen ai đến mức có thể gọi trong trường hợp này cả.Không buồn cởi quần áo, anh lồm cồm bò lên giường, cố gắng ngủ để quên đi cơn đau.

Nhưng chẳng mấy chốc, anh đã tỉnh lại vì đau quá, mà cơn mưa ngoài kia vẫn chưa dừng lại.Chuông điện thoại vang lên, phản ứng đầu tiên của anh là – Thẩm Mộ gọi tới.

Run run cầm lấy điện thoại, người gọi đến thế mà lại là Elvis."

Alo?"

Nghe tiếng thở dốc bất thường của anh, Elvis thấy lạ: "Đường Kiều?

Anh làm sao thế?"

"Người tôi hơi khó chịu."

Anh dừng lại một lúc, nói tiếp: "Cậu có muốn đến thăm tôi không?"

Giọng cậu hơi căng thẳng: "Không nghiêm trọng lắm chứ?"

"Ha, tôi cũng không biết nữa."

Anh trở mình, nhìn chăm chăm lên trần nhà: "Chưa chết được đâu."

Cậu lập tức nói: "Nhà anh ở đâu?"

Cúp điện thoại rồi, cậu lập tức cầm áo khoác lên định đi.

Lisa vẫn chú ý đến cậu, thấy vậy thì lập tức chen chúc đi tới: "Em định đi hả?"

"Ừ, hình như anh ấy không khỏe, em đến xem xem."

Cô biết người cậu đang nói đến là ai: "Không phải em nói hôm nay em bao đấy à!

Em đi thì ai chi?"

Cậu không kiên nhẫn móc bừa ra một tấm thẻ: "Đây, mật mã vẫn thế nhé."

Cô lẩm bẩm: "Hừ, mật mã của em ở đâu cũng giống nhau cả.

Không phải em nói là muốn lạt mềm buộc chặt hả?

Sao người ta mới gọi có một cú mà em đã vẫy đuôi chạy tới rồi?"

"Muốn chơi lạt mềm buộc chặt, đầu tiên là phải đủ nhẫn tâm.

Mà khi đứng trước mặt anh ấy, em mãi mãi không thể đạt đến ranh giới đó được."—Khi chuông cửa vang lên, Đường Kiều đang chìm trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhất thời không phân biệt được âm thanh đó là ở hiện thực hay trong mơ.Tiếng chuông dần biến thành tiếng đập cửa, càng lúc càng lớn, rầm rầm rầm rầm, tựa như gõ thẳng vào ngực anh vậy.Cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại, lảo đảo bước ra mở cửa.Thanh niên đứng ngoài cửa như đang tỏa ra hơi lạnh, đôi mi thật dài ướt nước mưa, thấy anh ra mở thì thở phào nhẹ nhõm: "Anh không khỏe ở đâu?

Tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?"

Anh ngẩn ra.Elvis bước vào trong nhà, mang theo hơi thở mát lành của cơn mưa.

Cậu nắm lấy tay anh: "Sắc mặt của anh rất tệ, để tôi dẫn anh đi gặp bác sĩ nhé!"

Anh lấy lại bình tĩnh: "Ồ, cậu đến thật hả?

Lo cho tôi đến thế?"

Cậu trách cứ: "Là ai gọi đến mà nói chuyện kiểu đó thì tôi cũng tới thôi."

À, hóa ra anh không phải là duy nhất.

Anh cười cười: "Cậu tốt bụng thật đấy."

Cậu nhăn mày lại: "Nói nhiều thế làm gì, anh đi thay quần áo đi, chúng ta đến bệnh viện."

"Không cần đâu."

Anh vô lực dựa vào tường: "Phiền cậu xuống hiệu thuốc dưới kia mua hộ tôi ít thuốc giảm đau là được."

"Đường Kiều!

Thuốc không thể uống bừa!"

"Tôi hiểu rất rõ mình bị làm sao.

Đau bụng bình thường thôi mà, ăn uống điều độ là ổn."

Cậu đỡ anh vào phòng ngủ, đặt anh lên giường, cởi áo khoác và quần ra rồi đắp kín chăn cho anh: "Tôi đi mua thuốc."

"Ừ."

Cậu nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, không gian lại trở về yên tĩnh, chỉ còn tiếng tí tách mưa rơi.

Rõ ràng mọi thứ vẫn y như mười phút trước, nhưng anh lại mơ màng nghĩ — có lẽ cơn đau cũng không đến nỗi không thể chịu được như vậy.Chẳng mấy chốc Elvis đã về.

Cậu vừa bước vào phòng, anh đã ngửi thấy mùi thức ăn phảng phất.Cậu giơ cái túi trong tay lên: "Tôi mua cả đồ ăn nhẹ nữa.

Trong phòng khách có vỏ lon bia, không phải anh để bụng rỗng uống bia đấy chứ?"

Trong giọng nói của cậu có ý quở trách, làm anh hơi xấu hổ – bị một thằng nhóc nhỏ hơn mình mười lăm tuổi nói như thế thì đúng là...Dưới cái nhìn chằm chằm của cậu, anh ngoan ngoãn uống thuốc bằng nước ấm."

Được rồi, ăn thôi."

Elvis mở túi ra – bên trong là một âu cháo đúng kiểu Trung còn tỏa hơi nóng, làm người ta thấy rất thèm ăn.Lâu lắm rồi Đường Kiều chưa ăn đồ Trung – không phải vì anh không thích, mà là anh không muốn.

Ở chốn đất khách mà ăn đồ ăn của cố hương chỉ làm anh thêm mong nhớ, thêm khó chịu mà thôi.Cậu gắp một miếng đồ ăn kèm đưa tới bên miệng anh, làm anh hơi ngại: "Để tôi tự làm..."

Cậu cũng không ép, yên lặng ngồi bên giường nhìn anh ăn.Đồ ăn kèm phối với cháo rất tuyệt, sưởi ấm cái dạ dày đang trống rỗng của Đường Kiều.Elvis đột nhiên vươn người tới, hôn lên khóe miệng anh.

Anh không phản ứng kịp, cái thìa chợt đơ ra giữa không trung.Nụ hôn này kết thúc rất nhanh: "Mép anh vừa dính cháo."

"À... cảm ơn."

Giọng anh hơi ấm ách.Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trời sáng nhanh quá."

Thế nào mà đã qua một đêm rồi."

Tôi có thể ở lại được không?"

Anh dịch người ra, để ra một khoảng trống cho cậu: "Lên đây đi."

Cậu cởi áo khoác đã bị mưa xối ướt, chui vào chăn, thỏa mãn thở phào: "Thật là ấm~"Nhìn đôi mi thật dài ấy rũ xuống, không hiểu sao anh lại thấy ngực mình như bị mèo cào: "Hôm nay... thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."

Cậu chớp chớp mắt: "Vậy anh định báo đáp tôi thế nào đây?"

Anh nghĩ một lúc, nói: "Ừm... sau này tôi phụ trách mua bcs nhé?"

Cậu bật cười: "Anh mau mau khỏe lên đi, không thì tôi đi tìm người khác đấy."

Anh thấy hơi buồn cười: "Thì giờ cậu đi tìm cũng được mà."

Hai người cũng có phải là đang yêu đâu.

Nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông ấy mà, anh hiểu anh hiểu.Elvis im lặng.

Mãi đến khi anh tưởng cậu đã ngủ, cậu mới lên tiếng: "Anh muốn tôi đi tìm người khác sao?"

"Ừ?

Thì có sao đâu, ngủ cùng ai mà chẳng thế, cậu thích là được rồi."

"Tôi thích dùng từ làm tình hơn."

"Tại sao?"

"Vì làm tình là có yêu nên mới làm, khác với ngủ chứ."

Khóe miệng anh cong lên: "Thanh niên thời nay suy nghĩ lạ thật đấy."

Hai từ đó đều chỉ chung một hành động bản năng thôi, có gì mà phân với chả biệt.Elvis vẫn cố chấp như trẻ con: "Không giống mà!"

"Ừ ừ ừ, không giống không giống."

Cậu vùi đầu vào cổ anh, rầu rĩ lẩm bẩm, hơi thở nóng rực: "Anh phải mau khỏe lên đấy..."—Mỗi lần ở cùng Elvis, Đường Kiều đều có thể ngủ rất ngon.

Hôm nay cũng không là ngoại lệ – khi anh tỉnh thì đã là giữa trưa, qua giờ đi làm từ lâu rồi.Vị trí bên cạnh trống rỗng, trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy, hẳn là cậu đang tắm.

Nói đi nói lại thì đây là lần đầu tiên họ chung giường chung gối mà không làm gì cả, cảm giác thật đúng là...Điện thoại vang lên, không bất ngờ gì — là Thẩm Mộ gọi tới.

Anh nhấc máy, không để hắn nói gì đã phủ đầu: "Tôi ốm, muốn nghỉ hai hôm."

Hắn im lặng một chốc: "Bệnh gì?"

"Dạ dày."

Nghĩ một lúc, anh bỏ thêm một câu: "Bác sĩ dặn phải cẩn thận tĩnh dưỡng."

Điều bất ngờ là hắn lại không làm khó gì anh, thậm chí còn đáp ứng ngay lập tức: "Được, ba ngày sau nhớ đến làm."

Trước khi cúp máy còn vô cùng từ bi dặn dò thêm một câu: "Chú ý ăn uống đấy."

"Anh đang nói chuyện với ai thế?"

Elvis chỉ mặc mỗi cái quần, lau tóc bước ra từ phòng tắm.Được nghỉ làm nên Đường Kiều rất vui vẻ, hôm qua còn nửa chết nửa sống mà hôm nay đã hăng hái bừng bừng: "Xin cấp trên mấy ngày nghỉ thôi."

Cậu dừng tay lại, nghiêng đầu hỏi: "Là cấp trên mà anh rất e ngại đấy á?"

"Ừ."

"Người ta đồng ý không?"

"Có."

"Có vẻ ông ta vẫn còn nhân tính đấy nhỉ."

Anh không muốn tiếp tục nói về Thẩm Mộ nữa, liền đến kéo rèm cửa sổ ra.

Không biết mưa đã ngừng từ bao giờ, mặt trời đã ở trên cao, ánh dương chiếu vào phòng, chiếu lên khuôn ngực đang để trần của Elvis.Nóng như lửa đốt.Anh đứng ngược sáng, ngẩn ra một lúc, đột nhiên hiểu được — tim đập thình thịch là như thế nào.
 
[Dn] [Full] Tra Công Chi Tử _ Ti Đạc
51.


51.

Nhận ra ánh mắt bất thường của Đường Kiều, Elvis hơi khó hiểu: "Tự dưng nhìn tôi như thế làm gì?"

Anh từ từ đi về phía cậu, đột nhiên vươn tay, níu lấy đai quần cậu mà kéo cậu lại gần mình: "Vì cậu rất đẹp trai đó ~"Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi làm cậu mặt đỏ tim đập, đến cả vành tai nho nhỏ cũng biến thành màu hồng phấn.Rõ ràng đã lăn giường từ khi chưa nói với nhau được mấy câu, thế mà được khen một tiếng đã ngượng ngùng thành thế này – anh không biết nên gọi cậu là ngây thơ hay phóng đãng nữa.

Đường Kiều luôn thành thật với dục vọng của mình, liền nghĩ gì nói nấy: "Này nhóc con, chúng ta làm đi!"

Đó là chuyện anh muốn làm ngay lập tức.Mặt cậu càng đỏ hơn: "Giờ là ban ngày."

Anh nhướn mày lên: "Có luật nào quy định là đến tối mới được sex hả?

Cậu xem xem, hôm nay trời đẹp như thế, làm tình dưới ánh mặt trời ấm áp nhất định là rất sướng đấy ~"Cậu bị anh chọc cười: "Anh đã một bó tuổi rồi, sao lại vẫn ham mê sắc dục thế hả?"

Anh nghiêm túc đáp: "Chuyện đó và tuổi tác chẳng liên quan gì đến nhau cả.

Hơn nữa, tôi chưa đến mức một bó tuổi đâu, thằng nhóc này, dùng từ cẩn thận chứ."

"Già đầu mà không biết làm gương gì hết."

Cậu cười nói, cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai anh: "Thôi, cơ thể anh vẫn chưa khỏe hẳn mà.

Làm được một nửa rồi anh kêu dạ dày đau, bắt tôi dừng lại thì tôi đến nghẹn chết mất."

Nghe cậu nói vậy, anh cũng không ép nữa.

Anh không cao như cậu, không khỏe bằng cậu, đương nhiên là mặt đó cũng không dai bằng rồi."

Cậu định đi hả?"

Elvis chớp chớp mắt: "Tuần lễ thời trang đã kết thúc hôm qua rồi, nên tôi có vài ngày tiếp theo để nghỉ ngơi.

Nếu anh thấy chán thì tôi có thể ở lại đây cùng anh, được chứ?"

Đường Kiều hơi bất ngờ.

Một người bạn giường nửa đêm nửa hôm chạy đến chăm sóc anh, mua thuốc, mua cháo cho anh, vốn đã vượt quá những gì anh mong đợi.

Bây giờ còn ở lại nữa...

Ở lại làm gì chứ?

Hẹn hò hả?"

Thế nào?

Anh có muốn tôi đi không?"

"Đừng!"

Anh vô thức lầm bầm: "Vậy.. giờ chúng ta làm gì đây?"

Đã lâu lắm rồi anh không ở cùng ai theo một cách thân mật thế này, nhất thời cảm thấy tay chân thừa thãi quá thể."

Đương nhiên là ăn trưa trước đã."

Cậu mở tủ lạnh, cau mày lại: "Sao lại trống trơn thế này?"

"Tôi luôn ăn ở ngoài."

"Vậy giờ mình cũng ra ngoài hả?"

Anh nghĩ một lúc, kết luận rằng mình vẫn muốn ở lại trong không gian ấm áp này hơn: "Thôi, gọi gì đó ship về đây là được."

"Hay là thế này đi."

Cậu hăng hái: "Chúng ta mua nguyên liệu online rồi tôi sẽ nấu cho anh ăn?"

"Cậu biết nấu ăn?"

Anh khó mà tưởng tượng ra cảnh một người mẫu chuyên nghiệp trên sàn chữ T lại mặc tạp dề thì trông sẽ thế nào."

Biết một chút, tôi từng sống một mình một thời gian."

Trừ công việc ra thì anh biết rất ít về cậu, nên lúc nghe vậy, anh hơi ngạc nhiên.Hiệu suất của siêu thị online rất cao, chưa đến nửa tiếng là đồ đã về tay hai người.

Elvis đứng trong bếp thành thạo xử lý từng nguyên liệu một, Đường Kiều đứng ngoài cửa nhìn cậu một lúc rồi trở về phòng khách, bật lap lên search thông tin về cậu.Anh cứ nghĩ cậu chỉ mới nổi trong giới người mẫu thôi, ai dè ở trong nước, cậu đã nổi như cồn từ lâu rồi.— Elvis, con lai Mỹ – Trung, hai mươi tuổi.

Bắt đầu với thân phận người mẫu năm mười tám tuổi qua một quảng cáo điện thoại, từ đó phất lên như diều gặp gió, lập tức trở thành tiểu minh tinh được săn đón nhất lúc bấy giờ.

Hiện tại đang theo học trường Đại học H nổi tiếng thế giới.Ngoài lời giới thiệu chính thức của công ty quản lý, anh còn tìm được thông tin về cậu trên các diễn đàn — vừa liếc qua đã bị dọa cho phát ngốc."

Nấu súp khá lâu, anh ăn tạm món khác trước nhé — sao vậy?"

Nhìn biểu cảm vi diệu của anh, cậu tò mò hỏi."

Fan của cậu..."

Anh cân nhắc từ ngữ: "...

Đúng là thích cậu thật đấy."

Cậu cười: "Toàn thiếu nữ ấy mà."

"Cậu đang học đại học?"

Cậu nhìn thoáng qua màn hình: "Ha?

Anh đang điều tra tôi đấy phỏng?"

"Cũng không hẳn là điều tra, chỉ hơi tò mò thôi."

Cậu giật lấy lap trong tay anh: "Anh có thể hỏi thẳng tôi mà."

"Sinh nhật cậu là 3/10?"

"Ừ."

Anh thấp giọng lẩm bẩm: "...Giống nó."

"Nó?

Là ai?"

Anh nghĩ mãi mà không biết phải miêu tả mối quan hệ giữa anh với Thẩm Duy Thần thế nào, mãi sau mới đáp: "Tôi có một...người bạn nhỏ, có cùng tuổi cùng ngày sinh với cậu."

"Bạn?"

Elvis khẽ cười: "Vậy thì đúng là bạn vong niên rồi."

Anh thuận miệng nói: "Nói như cậu thì chúng ta cũng là người tình vong niên đấy."

Cậu không đáp lại, chỉ phức tạp nhìn anh.Thấy vẻ mặt mất tự nhiên của cậu, anh hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì."

Cậu xoay người: "Tôi đi xem súp thế nào đây."

Ngồi lại sô pha, anh lướt qua vài trang web, thấy được rất nhiều ảnh chụp của cậu, lại xem thử quảng cáo điện thoại cậu đóng năm đó.

Vẻ ngoài của cậu vốn đã rất hoàn hảo, trải qua make up và hậu kỳ xử lý lại càng thêm nghịch thiên, làm anh nhìn đến quên cả chớp mắt.Elvis bưng đồ ăn ra, thấy vẻ mặt anh như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thì dở khóc dở cười: "Người thật đang đứng cạnh anh đây này, có cần thiết phải xem mấy cái đó không?"

Đường Kiều nhìn sang cậu, lại nhìn laptop, xoa xoa cằm: "Nhìn trên đây trông đẹp hơn mà."

Ngửi thấy hương thơm của đồ ăn, con sâu đói trong bụng anh lại réo lên: "Đã nấu xong chưa?

Tôi đói quá~~~"Cậu cười: "Nhịn thêm chút nữa đi, súp nấu sắp xong rồi."

Đường Kiều không nhớ lần cuối anh ăn món gia đình truyền thống là bao giờ.

Khả năng nấu ăn của Elvis không hẳn là quá tốt, nhưng hương vị lại rất quen thuộc với anh – anh nghĩ, có khi nào đó là hương vị của gia đình mà mọi người hay nói không?Cậu không ăn nhiều, chỉ bận rộn gắp thức ăn vào bát anh, hầu hạ anh ăn bữa cơm này thật thoải mái.Anh ăn no đến độ bụng phình lên, nằm ườn trên ghế sô pha cho tiêu thực.

Nhìn cậu thành thạo thu dọn bát đĩa, anh không nhịn được nghĩ – tuy người này vẫn còn nhỏ nhưng đã rất biết cách chăm sóc người khác rồi.

Thông tin chính thức mà công ty đưa ra có nói – cha mẹ cậu đều mất sớm, hẳn là hoàn cảnh sinh sống trước đây cũng không quá tốt, chính vì phải sống một mình trong thời gian dài nên mới sinh ra cái tính chăm sóc người khác rất cẩn thận này.Rửa bát xong xuôi đâu vào đấy, cậu liền đến ngồi bên người anh, bàn tay lành lạnh còn vương hơi nước nhẹ nhàng xoa xoa bụng anh qua lớp quần áo: "Đỡ đau chưa?"

Đôi mắt đen như mực đó chăm chú nhìn vào anh, làm tim anh như chìm nghỉm trong sự ngọt ngào, theo bản năng túm lấy áo cậu, hôn lên đôi môi mỏng đó.Elvis hơi ngẩn ra rồi cúi đầu ôm lấy anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn không hề mang tính tình dục này.Lý trí anh dần dần trở nên trống rỗng, quanh mũi tràn ngập mùi hương sạch sẽ nhẹ nhàng.Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là cả một đời, có lẽ chỉ trong chớp mắt, hai người buông nhau ra.

Rõ ràng là đến chuyện thân mật hơn hai người cũng đã làm rồi, nhưng không hiểu sao anh lại hơi ngại ngùng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt trẻ trung anh tuấn trước mắt.Lúng túng lặng im một chốc, anh hắng giọng định nói thì bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên.Là số trong nước.Anh giật mình, lập tức nhấn nút nghe: "Alo?"

"Ngài Đường, là tôi."

"Tôi biết."

Anh bước ra sân thượng, tránh không để Elvis nghe thấy: "Có tin tức gì rồi hả?"

"Vâng.

Tấm thẻ mà ngài đưa Thẩm Duy Thần ấy, rốt cục cũng có động tĩnh rồi."

Anh không trả lời, run run rút ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng rồi châm lửa."

Ngài Đường?"

Anh rít sâu một hơi, nhả ra làn khói trắng: "Cậu cứ nói đi."

"Vào 12h33 rạng sáng hôm nay, đã có người rút tiền từ tấm thẻ đó tại NY, Mỹ."

"NY?"

Anh không thể tin vào lỗ tai mình — nói đùa gì vậy, hóa ra người anh đã tìm kiếm suốt hai năm nay lại đang ở ngay cùng một thành phố với anh hả?"

Phải, tôi đã điều tra kỹ càng rồi.

Tôi sẽ gửi cho anh địa điểm rút tiền ngay đây."

"...

Được."

Cúp máy, anh không về phòng khách ngay mà đứng ở đó tiếp tục hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.Tin nhắn được gửi đến rất nhanh — nơi rút tiền đúng là ở NY.

Anh dập tắt điếu thuốc còn đang cháy dở, vội vã bước ra ngoài.Elvis vẫn chờ anh ngoài phòng khách, tỏ ra lơ đãng hỏi: "Là ai gọi thế?

Hai người nói chuyện lâu ghê."

Anh không còn thời gian để giải thích nữa, thay vội quần áo rồi cầm khóa xe lao ra ngoài: "Xin lỗi, giờ tôi có việc gấp phải đi ngay."

Cậu gật đầu: "Tôi hiểu."

Rồi thu thập đồ đạc của mình: "Để tôi xuống cùng anh."

Lên xe, anh chỉ bỏ lại một câu tạm biệt rồi lập tức rồ ga biến mất.Cậu nheo mắt nhìn theo bóng xe càng lúc càng xa, chần chừ một lúc rồi cũng bám theo.Nửa giờ sau, cậu thấy anh dừng lại trước cửa một nhà hàng chuyên ăn tối.

Nỗi nghi ngờ trong lòng cậu lại càng thêm bành trướng – Đường Kiều đến đây làm gì?

Nếu để tiếp khách trong công việc thì sẽ không chọn nơi như thế này, chẳng lẽ là vì chuyện riêng?

Là người quan trọng lắm hả?

Quan trọng đến nỗi người luôn bình tĩnh như anh lại có phản ứng mãnh liệt như vậy?Nghĩ đến đây, cậu bắt đầu điên cuồng ghen tị với cái người không biết có tồn tại hay không kia, ánh nhìn vào nhà hàng cũng trở nên độc địa tăm tối.Cậu hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận sắp bùng phát xuống, đang định xuống xe thì bỗng nhiên nghe thấy người gọi tên mình.Lisa vẫn mặc bộ đồ hôm qua chạy tới, lớp make up tinh tế trên mặt đã bị trôi đi nhiều: "Elvis?

Sao em lại ở đây?"

"Không phải việc của chị."

Đã quen với thái độ lãnh đạm của cậu từ lâu, cô liền nói: "Hôm qua uống say quá nên chị đến khách sạn gần đây ngủ, vừa mới dậy đây."

Cậu bắt đầu thấy phiền: "Liên quan quái gì đến —""Được rồi, đây là tấm thẻ hôm qua em đưa."

Cô lục túi lấy ra một tấm thẻ: "Trả lại em này."

Nhìn thoáng qua vật trong tay cô, cậu đứng khựng lại.

-------------------------------------------------------Seven: Okay fine, cháu thừa nhận chú là đồ háo sắc, chú Đường à...
 
[Dn] [Full] Tra Công Chi Tử _ Ti Đạc
52.


52.

Giọng Elvis run run: "Hôm qua... chị dùng tấm thẻ này?"

Lisa chẳng hiểu sao cậu lại tỏ ra khó tin như vậy: "Ừ?"

"..."

Cảm thấy khí lạnh xộc lên từ gan bàn chân, cô không nhịn được rùng mình.

Cô đã quen cậu rất lâu, đủ để biết thằng nhóc này tuy có một gương mặt người gặp người mê nhưng tính tình lại cực kỳ tệ hại – cậu chỉ tỏ ra lịch sự nhã nhặn trước ống kính mà thôi, còn đâu thì toàn trưng ra bộ mặt than hết, nhất là khi cậu không thoải mái.Cô nuốt nước bọt, lấy hết can đảm đánh tiếng: "...Elvis?"

"..."

"Em bị sao thế?"

"..."

Cô nóng nảy: "Thẩm..."

"Câm miệng!"

Sự lạnh lẽo ở đáy mắt cậu đủ làm người chùn bước."

Em đưa chị tấm thẻ này thì chị dùng nó thôi, có gì sai chứ..."

Cô cẩn thận: "Đúng là chị có quẹt hơi nhiều thật, nhưng chính em nói mình mời khách mà..."

Im lặng nửa ngày, cuối cùng Elvis chỉ nặng nề thở dài một hơi, lại nhìn vào quán — cuối cùng cậu cũng hiểu, ai là người đã làm anh phải vội vã như vậy.

Quanh đi quẩn lại, hóa ra cậu lại ăn dấm chua với chính mình à!Cậu nhớ lại tình hình hôm qua.

Lúc biết anh đang không khỏe, cậu lập tức luống cuống, chỉ muốn chạy ngay đến bên cạnh anh.

Khi bị Lisa ngăn lại vì chuyện tiền bạc, cậu vội vàng móc bừa một tấm thẻ từ trong ví ra quăng cho cô, không ngờ....Cậu tự nhận mình chưa bao giờ là một người sơ ý đến vậy, lúc ấy phạm phải sai lầm lớn như thế, có lẽ là vì quá lo lắng cho ai kia,Thấy Elvis không có phản ứng gì, Lisa không khỏi lo lắng.

Dưới cái nhìn hâm mộ của người qua đường, cô kiễng chân lên chạm vào mặt cậu: "Em không sao chứ?

Nhìn sắc mặt em rất tệ, chẳng lẽ là bệnh rồi?"

Cậu mệt mỏi đẩy tay cô ra: "Không có gì."

Cô chớp chớp mắt, bừng tỉnh: "Hay là tối qua làm việc quá độ?"

"Lisa, mấy ngày tới chị đừng đến quán rượu này nữa."

"Hả?

Vì sao?"

Cậu bắt đầu thấy phiền: "Chị cứ biết thế là được."

Cô bất mãn lầm bầm: "Nhưng khắp NY chỉ có chỗ này là hợp khẩu vị chị thôi..."

Elvis vứt luôn lời kháng nghị của cô ra sau tai, đeo kính râm và mũ lưỡi trai vừa lấy trong xe lên rồi bước vào quán rượu.Lisa hô với lên: "Này!

Đang được nghỉ nhưng em đừng có quá đà đấy!

Ba ngày nữa chụp hình bìa cho tạp chí, đừng có quên!"

Cậu không quay lại, chỉ vẫy vẫy tay tỏ ý biết rồi.Vì đang ban ngày nên trong quán rất vắng.

Một cô gái mặc đồ Rock đang ôm ghita hát trên đài, dưới đài có rất ít khách, thi thoảng lắm mới có vài tiếng vỗ tay vang lên.Dù kính râm đã che phần lớn khuôn mặt Elvis, nhưng bất cứ ai nhìn thấy phần còn lại cũng đoán ra được cậu là một anh chàng đẹp trai, chưa kể đến dáng người dong dỏng hoàn mỹ kia nữa.

Vì vậy, cậu tiến vào làm không ít người chú ý đến, thậm chí cô gái đang hát cũng không quên quăng cho cậu một ánh nhìn lẳng lơ.Chỉ có Đường Kiều đang ngồi ở quầy bar là không chú ý gì đến việc này, chỉ tập trung vào bartender trước mắt."

Nửa đêm qua ở đây có đông không?"

Bartender cười: "Nhiều lắm, chật kín người luôn."

Anh hỏi tiếp: "Là những ai?"

Cậu ta nhìn anh, hơi nghi ngờ: "Anh à, sao anh lại hỏi nhiều thế?

Anh là cảnh sát hả?

Chúng em ở đây chưa từng làm chuyện gì trái pháp luật, cũng..."

Đùa hả, có quán bar nào ở NY là không dùng heroin đâu?

Nhưng đây không phải là chuyện chính: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tìm một người bạn.

Tôi nghe nói là hôm qua cậu ấy đã xuất hiện ở đây."

Cậu ta nghĩ một lúc, nói: "Đêm qua có người đã bao trọn cả quán này."

Mắt anh sáng lên – nếu tất cả bọn họ đều cùng một tổ chức thì việc tìm kiếm sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều: "Đó là ai?"

Cậu ta không đáp, chỉ nhìn anh vẻ bí hiểm.Anh hiểu ra, liền lấy ra vài tờ tiền trong ví rồi đẩy đến trước mặt cậu.Cậu ta lập tức vui vẻ: "Không phải tối qua là kết thúc tuần lễ thời trang ở NY đấy à?

Tất cả người mẫu ở đó đã tụ họp ở đây, ăn chơi đến rạng sáng mới tan tiệc.

Nói đi cũng phải nói lại, em làm ở đây lâu như thế mà vẫn là lần đầu tiên thấy nhiều mỹ nữ như vậy đấy!"

Người mẫu?Trong đầu anh lập tức hiện lên hình ảnh của Elvis và Thẩm Duy Thần.

Thật khó mà tưởng tượng ra cảnh một đứa trẻ luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như Duy Thần lại giống như Elvis – mặc trang phục được thiết kế tỉ mỉ, mang biểu cảm lạnh lùng cao ngạo mà sải bước trên sàn chữ T.Anh vẫn nghĩ, tuy Thẩm Duy Thần đẹp thì đẹp thật, nhưng với cái tính của cậu thì sau này tốt nghiệp hẳn sẽ làm ngân hàng, làm nhà văn, thậm chí là freelancer, chứ còn người mẫu...

Nghe chẳng hợp gì cả."

Trừ người mẫu thì sao?

Còn ai khác nữa?"

Bartender cố gắng nhớ lại: "Có thì cũng có.

Nhóm người mẫu đó hẳn là cùng một công ty, trong đấy có vài người nhìn không đẹp mắt bằng những người còn lại, chắc là quản lý hay gì đấy."

Tốt, phạm vi tìm kiếm lại nhỏ hơn rất nhiều: "Cậu có biết họ thuộc công ty nào không?"

Cậu ta do dự không đáp.Thấy anh lại rút ví ra nữa, cậu hơi ngại ngùng: "Chuyện này em thực sự không biết, anh thử hỏi người khác xem sao."

Anh gật đầu: "Cảm ơn nhé."

Elvis vẫn ngồi trong góc, nhìn chằm chằm vào anh, mặc kệ rất nhiều người đang có ý đồ tiếp cận cậu.

Cậu biết anh vẫn luôn rất mẫn cảm, hẳn là anh phải nhận ra cái nhìn của cậu rồi mới đúng, nhưng giờ nhìn anh cứ như thất hồn lạc phách – bartender vừa dứt lời một cái là anh đứng bật dậy, lảo đảo chạy đi, suýt chút nữa còn va phải một nhân viên đang bưng khay đồ uống.Anh đi rồi, cậu liền nốc một hơi cạn sạch ly rượu.Vị đắng chát nơi cổ họng còn đọng mãi.—Khác với khi ở trong nước, mạng lưới quan hệ của Đường Kiều khi ở NY lại ít đến đáng thương – mấy trăm số trong điện thoại đều là đối tác làm ăn cả – đến nỗi khi ngã bệnh, anh không biết phải gọi cho ai.

Sự tồn tại của anh ở NY đều là để phục vụ cho Thẩm Mộ.Lăn lộn ở NY lâu như vậy, lại có nhà Dư Ngưng đứng sau chống đỡ, Thẩm Mộ cũng coi như là có chút danh tiếng ở nơi thành thị quốc tế này.

Vì vậy mà người có thể hợp tác với hắn đều có bản lĩnh, nhờ họ điều tra xem ai đã bao quán bar này đêm qua cũng khá dễ dàng.

Anh chưa bao giờ muốn nhờ hắn hay bạn bè hắn làm giúp mình chuyện gì hết, nhưng việc lần này thì khác – hai năm nay, bao nhiều thám tử anh phái ra đều không tìm được một chút thông tin nào về Thẩm Duy Thần, mà nay đã có, anh tuyệt đối không cho phép mình được bỏ qua.Anh tìm đến một thám tử khá quen với Thẩm Mộ và đã từng làm việc với mình vài lần.

Nể mặt hắn, người nọ nhất định sẽ giúp anh.Tốc độ làm việc của người nọ rất nhanh, một ngày sau đã cho anh đáp án.Phần lớn người mẫu cuồng hoan ở quán bar đêm đó đúng là thuộc về cùng một công ty, hơn nữa còn là một công ty của Trung Quốc; mà người đi quẹt tấm thẻ kia là một nữ đại diện của nơi đó.Đường Kiều nhìn tấm ảnh mà thám tử gửi đến, chẳng hiểu sao lại thấy người phụ nữ này trông rất quen, nghĩ lại một lúc thì nhớ ra — đây là người đại diện mà mấy hôm trước Elvis đã giới thiệu với mình!Anh lập tức gọi cho cậu.Cậu nghe máy sau ba tiếng chuông, nhưng anh có cảm giác như mình đã chờ đợi cả thế kỷ.Không để cậu mở lời, anh gấp gáp hỏi: "Elvis đấy à?"

"Ừ?

Đường Kiều, có chuyện gì thế?"

Bên kia rất yên lặng, giọng cậu cũng rất nhàn nhã, hẳn là đang ở nhà nghỉ ngơi."

Người đại diện mà hôm trước cậu giới thiệu với tôi ấy..."

"Anh nói Lisa à?"

"Ừ."

Anh thấy tim mình đang đập nhanh đến phát nhói, hồi hộp đến độ lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi: "Cậu có thể cho tôi cách liên lạc với cô ấy không?"

"...Hả?"

Dường như cậu khá ngạc nhiên: "Anh tìm chị ấy làm gì?

Đừng nói là anh bắt đầu thích phụ nữ đấy nhé?"

Anh không có tâm trạng đùa giỡn với cậu, lại càng không có thời gian giải thích nhiều: "Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cô ấy, làm ơn... giúp tôi đi."

Bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: "Tôi cũng muốn giúp anh lắm, nhưng vừa kết thúc tuần lễ thời trang là chị ấy đã đi hưởng tuần trăng mật rồi."

Anh sửng sốt: "Tuần trăng mật?"

"Phải.

Chị ấy mới kết hôn không lâu, lần này định đi vòng quanh Châu Âu với chồng.

Trước khi đi, chị ấy đã dặn chúng tôi không được quấy rầy chị ấy, điện thoại cũng không liên lạc được.

Trừ phi chính chị ấy liên lạc với chúng tôi, còn không thì không có cách để liên hệ với chỉ đâu."

Tâm trạng phập phồng nãy giờ của anh dần dần bình tĩnh lại, nhưng anh không hề thoải mái.

Ngực anh như bị chì lấp đầy, nặng nề không thở nổi."

Anh đang vội lắm à?"

"...Ừ."

"Nhưng không có cách nào khác, một tháng nữa Lisa mới về cơ.

Anh có chờ được không?"

Anh tuyệt đối không thể chờ lâu đến vậy!

"Cứ biết thế đi đã."

"Nếu giờ anh đang rảnh thì chúng ta gặp nhau đi, để xem... tôi có giúp gì được không."

Lisa là người đại diện của Elvis, hẳn là quan hệ đôi bên không tồi, có lẽ cậu sẽ biết thêm điều gì cũng nên: "Được.

Hẹn ở chỗ gặp nhau lần đầu nhé."

"Được, tạm biệt."

Cúp máy, cậu vừa ngẩng lên đã thấy Lisa nước mắt lưng tròng: "Này!

Chị đây còn chưa có bạn trai, chồng ở đâu ra hả!"

Mặt cậu không biểu cảm: "Em đã đặt vé máy bay cho chị rồi đấy, nửa giờ nữa sẽ bắt đầu bay đến L.A.

Giờ chuẩn bị đi là vừa."

"...."

Mặt cô xám như tro tàn."

Về phía công ty, em sẽ giải quyết.

Không phải lúc nào chị cũng kêu mình bận quá, cần thời gian nghỉ ngơi đấy à?

Bây giờ chị có một tháng, thích đi đâu thì đi, tiền em bao tất!"

Khóe miệng cô giật giật: "Mình chị đi?"

"Chị tìm ai đi cùng cũng được."

Bị dồn đến đường cùng, cô đành phải đi thu dọn hành lý: "Có người mẫu nào tùy hứng như em đâu?

Nếu không có Tam gia sủng ái, chắc chắn em đã ngủm từ lâu rồi!"

Cậu nhìn đồng hồ: "Mau lên đi, em sắp đi gặp anh ấy."

"Thì em cứ đi đi?"

"Lỡ chị chạy thì sao?"

"..."

Cô không cam lòng!

"Sớm muộn gì anh ấy cũng biết.

Giờ cậu tạm thời tránh được, chứ một tháng sau thì sao?"

Khóe miệng cậu cong lên: "Một tháng đủ để làm rất nhiều chuyện."

"Ví dụ là?"

"Làm anh ấy hoàn toàn yêu em."

"Em chắc chứ?"

Cô trừng lớn mắt: "Nếu anh ấy thực sự yêu em thì khi biết sự thật sẽ càng tức giận hơn!"

Cậu lắc đầu: "Từ nhỏ đến lớn, dù em làm ra chuyện gì, anh ấy cũng sẽ tha thứ cho em.

Lần này cũng vậy."

Cô nhún vai: "Tùy em thôi.

Nhưng em đã từng nghĩ chưa – nếu anh ấy chấp nhận tha thứ thì em có xác định được người anh ấy yêu là ai không?

Là em ngày xưa hay là em bây giờ?"

-----------------------------------------------Seven: Một phút mặc niệm cho Lisa =v=
 
[Dn] [Full] Tra Công Chi Tử _ Ti Đạc
53.


53.

Elvis tự mình đưa Lisa đến sân bay, tận mắt thấy cô đi qua cửa an ninh rồi mới yên tâm chạy đến quán bar nọ.Lisa thấy mình thật xui xẻo, nằm không thôi cũng trúng đạn...

Cô đã đi theo Elvis hai năm nên cũng biết sơ sơ về chuyện của cậu – trong lòng cậu vẫn luôn có một người, không phải là bạn bè hay vợ, mà là người duy nhất cậu để ý trên thế giới này.

Thôi thì cậu muốn làm gì với người ta thì làm, nhưng đừng để liên lụy đến cô chứ!

ಥ_ಥTuy đột nhiên có một tháng nghỉ ngơi miễn phí từ trên trời rơi xuống thì đúng là sướng thật, nhưng mà cô không có máu nghệ thuật lắm đâu, một mình đi du lịch thì có gì vui chứ...Cũng tại Elvis quá tùy hứng!

Lisa kéo vali đi, phẫn nộ nghĩ.

Cô vẫn chưa đoán ra lai lịch của cậu – dường như đời tư của cậu đúng như trên tư liệu đã viết, trước khi cha mẹ cậu mất sớm thì cũng chỉ là những người bình thường.

Vậy thì sao Tam gia lại đặc biệt chú ý đến cậu như thế?

Nếu không phải bên cạnh ngài ấy đã có một người yêu bảy tám năm, có khi cô sẽ nghĩ cậu đang được ngài ấy bao dưỡng cũng nên.—Lúc Elvis đến quán bar thì Đường Kiều đã ngồi đó chờ từ lâu.

Cậu ngồi xuống cạnh anh, nặng nề nhìn đống chén rỗng trước mặt người nọ.

Thấy cậu đến, câu đầu tiên của anh là: "Đã liên lạc được với cô ấy chưa?"

Cô ấy ở đây rõ ràng là chỉ Lisa.Dù mới ngồi cùng cô cách đây không lâu, cậu vẫn ngây thơ đáp – mặt không đỏ tim không đập: "Chưa.

Theo hiểu biết của tôi về chị ấy thì chỉ sẽ không mở máy trước khi kỳ trăng mật kết thúc đâu."

Anh không nói gì nữa, chỉ rót thêm một chén rượu rồi đẩy đến trước mặt cậu.Cậu nhấp một ngụm nhỏ, nói: "Nhưng tôi đã nhắn tin cho chị ấy, mong là chị ấy sẽ sớm nhận được.

Nếu có tin gì, tôi sẽ lập tức báo cho anh."

Anh uể oải gật đầu: "Cảm ơn cậu."

Cậu chống một tay lên cằm, hứng thú hỏi: "Rốt cục là anh gấp cái gì vậy?

Nhìn cái vẻ thất hồn lạc phách của anh kìa..."

Có lẽ rượu đã xuống quá nhiều, làm cổ họng anh như đắng chát: "...

Tôi đang tìm một người."

Cậu nhướn mày lên: "Tìm người?"

"Ừm."

"Chuyện này hẳn là nên giao cho cảnh sát hay thám tử gì đấy chứ?"

Anh cười khổ: "Tôi đã thử rồi, nhưng vẫn không có kết quả gì hết."

"Là sao?"

Giọng anh trở nên rất nhẹ, gần như là lẩm bẩm một mình: "Một mình nó nhất định là không làm được đến mức này.

Chắc chắn đã có người giấu nó đi rồi, hoặc là.... nó nhờ người khác giấu mình đi.

Nó đang cố ý chạy trốn khỏi tôi!"

Con ngươi cậu chợt co rút: "Hình như anh rất hiểu người đó?"

"Đương nhiên rồi."

Anh nheo mắt lại như thể đang nhớ về quá khứ rất xa xôi: "Tôi đã nhìn nó lớn lên từ nhỏ."

"Rốt cục là người đó có quan hệ gì với anh?"

Cậu tỏ ra lơ đãng.Anh lại nốc cạn thêm một chén rượu khác: "Đó... là người mà tôi rất để ý, thậm chí là người tôi quan tâm nhất trên thế giới này."

Cậu không nói gì, anh cũng im lặng, chỉ rót thêm một chén rượu nữa.

Thấy thế, cậu đè tay anh lại: "Đừng uống nữa."

Anh ngước nhìn cậu, ánh mắt đã hơi mơ màng: "Tôi rất tỉnh táo."

"Hả?"

"Vì sao cậu lại hỏi quan hệ giữa tôi và người đó là gì, mà lại không hỏi vì sao tôi tra được đến Lisa?"

Cậu thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười: "Ừ, vậy sao anh lại tìm đến Lisa?

Có thể nói cho tôi biết được không?"

Anh lắc đầu.Cậu thản nhiên: "Anh say rồi."

"Không."

"Người say chưa bao giờ tự nhận mình say."

Cậu bình tĩnh: "Tôi gọi xe đưa anh về nhé?"

Anh nhìn cậu, ánh mắt đã ngập nước, vẻ mặt cười mà như không cười: "Sao không phải là tự cậu đưa tôi về?"

Khóe môi cậu cong lên, cười đến ám muội: "Đêm còn dài, một mình trải qua sẽ cô đơn lắm.

Tìm ai đó 419 có lẽ là một lựa chọn không tồi."

Anh sửng sốt, dường như đã tỉnh táo hơn: "Chúng ta có thể đến nhà tôi..."

"Không."

Cậu quả quyết: "Tôi không muốn lên giường với một con ma men!"

Không hiểu sao trái tim anh lại nhói lên – trong nháy mắt, anh chỉ muốn vứt hết chuyện của Thẩm Duy Thần ra sau đầu: "...

Cậu đang muốn đi tìm người khác hả?"

Cậu nhún vai: "Chắc vậy.

Ở đây thiếu gì người muốn ngủ với tôi chứ."

Đúng vậy – trong lúc đang nói chuyện, anh có thể cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều người đang dừng lại ở Elvis.

Cậu vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, chỉ cần một ánh mắt ám chỉ, sẽ có bao nhiêu người tình nguyện trèo lên giường cậu chứ?Đây là sự thật, nhưng sự thật này lại làm anh khó chịu!Lượng cồn lớn xông lên não làm anh không còn tâm trí đi suy xét vì sao mình lại không thích nữa.

Nhưng chỉ nghĩ đến việc hơi thở ấm áp đó, lồng ngực vững chãi đó, ngón tay dịu dàng đó sẽ thuộc về một người khác, anh đã thấy dạ dày mình cuộn lên — có lẽ anh đã uống quá nhiều rượu rồi.Lý trí của anh đã tan biến, hành động hoàn toàn theo bản năng mà túm lấy cổ tay cậu: "Đừng đi...."— Đừng tìm người khác.Elvis cúi xuống nhìn anh: "Đường Kiều?"

"Nếu cậu muốn sex... cứ tìm tôi là được."

Cậu bất đắc dĩ nói: "Tôi đã nói là tôi không..."

"Tôi không say."

Anh vẫn kiên trì: "Tôi nói, tôi muốn cậu!"

Lời vừa dứt, hơi thở cậu lập tức trở nên dồn dập – anh rất hài lòng về điều này.

Sợ chưa đủ, anh còn vươn lưỡi liếm liếm khóe môi mình, tiến đến thì thầm vào tai cậu: "Tôi rất muốn cậu, thật đấy."

Elvis nheo mắt lại, giọng điệu thoắt cái hung tàn: "Chính anh tự tìm!"

Bầu không khí u sầu vừa rồi hoàn toàn bị quét sạch, Đường Kiều thậm chí còn nghĩ – có khi nào vừa nãy trong rượu có bỏ thuốc không?

Không thì sao anh lại hưng phấn như nhóc con mới dậy thì thế này, máu trong huyết quản như sôi sục lên, không quan tâm đến bất kỳ ai trừ người thiếu niên trước mặt?Cuối cùng cũng vào phòng riêng.

Cửa vừa đóng, anh đã gấp gáp đẩy cậu lên tường.Ý thức anh bắt đầu trở nên rệu rã, nhưng cũng có một vài khoảnh khắc thanh tỉnh.

Rõ ràng giây trước anh còn đang úp sấp lên cửa, giây sau đã cưỡi lên người cậu trên sô pha, sau nữa thì là quỳ gối, thân hướng về phía trước, qua cửa sổ thật lớn sát đất mà nhìn thấy khung cảnh thành phố về đêm..."

Gọi tên tôi."

Là ai?

Ai đang nói chuyện với mình?"

Tôi là ai?"

Lý trí anh đã bị dục vọng thiêu cháy, nghĩ mãi mới thốt nên lời: "Elvis."

"Gọi tên tôi."

Không, không được nữa...

Anh giãy dụa giữa nỗi thống khổ và niềm vui thích, tay bám chặt lấy cánh tay cậu: "Elvis.

Elvis..."

"Gọi tên tôi!"

Ánh mắt Đường Kiều đã hoàn toàn tan rã, nhìn thiếu niên mang hai dòng máu đang ở trên mình.

Cái trán trơn bóng của cậu đã đẫm mồ hôi, đôi mắt sâu thẳm bị dục vọng nhuốm đỏ.

Không hiểu sao, anh lại nhớ đến một người con trai khác, cũng trẻ và anh tuấn như thế này.Anh há há miệng, dường như là kêu lên theo bản năng: "Thẩm Duy Thần...

Duy Thần...!"—Đau...Đó là cảm giác đầu tiên của Đường Kiều khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau.

Đau đầu, đau lưng, thậm chí là mông cũng đau – có thể nói là, anh thậm chí còn không có sức nhấc nổi một ngón tay!Ký ức về đêm qua không quá rõ ràng, nhưng anh vẫn nhớ được – chính mình là người đã chủ động câu dẫn Elvis đại chiến ba trăm hiệp!

Xấu mặt trước một thằng nhóc kém mình mười lăm tuổi như thế...

Đường Kiều ôm mặt, xấu hổ cực kỳ.

Ôi, đúng là rượu không thể đi đôi với sắc được mà, huhuhu..."

Dậy rồi à?"

Giọng nói cậu vang lên, làm lưng anh như tê rần.

Anh chưa động đậy mà cậu vẫn biết anh tỉnh hả?"

Ừ."

"Cảm thấy sao?"

Anh gắng gượng quay lại nhìn cậu — Elvis đang nằm trong chăn, khắp người đều là vết tích tình ái mãnh liệt của tối qua, đúng là muốn chọc mù mắt người..."

Khá ổn, chỉ là hơi mệt."

Theo thói quen, anh với tay lên đầu giường tìm thuốc lá, kết cục là vớ được một lọ KY.

Anh nhìn xung quanh – đây là một căn phòng xa lạ.Elvis ôm anh từ phía sau, hôn lên cần cổ trắng nõn: "Có đói không?"

Anh cảm nhận một chút: "Ừm, hơi đói."

"Tôi đi gọi phục vụ phòng."

Lồng ngực ấm áp của cậu rời đi làm anh hơi lạnh, liền cuộn người vào chăn.Trong chăn rất ấm, không hề ẩm ướt chút nào.

Anh thấy hơi lạ: "Này... hôm qua chúng ta không làm trên giường hả?"

"Ừ."

Cậu vừa mặc quần vừa nói.Mặt anh tối lại: "Mấy lần?"

Cậu giơ bừa ra một bàn tay, đoạn ra ngoài gọi điện thoại.Làm nhiều lần, lại còn không làm trên giường, thảo nào lại đau toàn thân như vậy....

Haizz, thanh niên thời nay đúng là chẳng dịu dàng gì cả, cũng không biết thương cho cái eo già của anh!Không bao lâu sau, phục vụ phòng đã mang đồ ăn đến.

Đường Kiều vẫn không rời giường, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ Elvis đến đút, nom như một con mèo vừa tỉnh ngủ vậy.Hưởng thụ trai đẹp phục vụ xong, anh bỗng nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng: "Người đại diện của cậu vẫn chưa rep lại à?"

Cậu thoáng kinh ngạc rồi nhìn anh, ánh mắt phức tạp quá đỗi: "Anh... còn nhớ đêm qua mình đã nói gì không?"

Anh cũng ngạc nhiên: "Còn nói gì nữa?

Chắc kiểu kiểu như khen kỹ thuật cậu quá tốt chứ gì."

"Anh gọi tên người khác."

"Hả?"

Không thể nào!

Anh chưa yêu ai bao giờ, mà Elvis lại là người anh thích nhất trong đám bạn giường vốn đã ít ỏi, lấy đâu ra người cho anh gọi tên lúc đang làm với cậu chứ?"

Thẩm Duy Thần."

Cậu ẩn ý nói: "Anh đã gọi như vậy."

Anh lập tức phủ nhận: "Không thể nào!"

"Đó là người trong lòng anh ư?"

"Đừng đùa!"

"Hay là người anh thầm thích?"

"Tuyệt đối không thể."

Vẻ mặt anh rất kiên định: "Elvis, cậu nghe nhầm rồi."

Cậu im lặng một lúc, đoạn cười cười: "Chắc vậy."

------------------------------------------------Seven: Tình trong như đã, mặt ngoài còn e...
 
[Dn] [Full] Tra Công Chi Tử _ Ti Đạc
54.


54.

Elvis xán lại thơm vào môi Đường Kiều rồi đứng dậy: "Hôm nay em phải đi."

Anh không để tâm lắm: "Ừ."

"Em đi chụp ảnh bìa tạp chí."

"Ừ?"

"Trừ em ra thì còn thêm vài người mẫu nữa, ai ai cũng rất đẹp."

Cậu đề nghị: "Anh có muốn đến xem không?"

Qua điều tra, Đường Kiều biết trong số người mẫu trực thuộc công ty đó không có ai tên Thẩm Duy Thần, nên càng thêm chắc chắn — Duy Thần của anh hẳn chỉ là một người làm việc hậu trường thôi.

Tiếp xúc với người ở đó có khi lại biết thêm thông tin nào đó cũng nên: "Được."

"Trước khi đi, tôi phải quán triệt với anh một điều."

Cậu nâng cằm anh lên, nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt người trong lòng: "Đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt đấy!"

Cảm nhận được cơn đau nhói bên hông và sự khó chịu dính dớp ở nơi nào đó, anh cười: "Đừng lo, tôi đã sớm bị cậu vắt khô rồi!"

Rõ ràng là cậu cực kỳ hài lòng với câu trả lời của anh, cười đến híp cả mắt lại.Anh nhìn cậu, nhìn đến hoảng hốt.

Trong một khắc, anh đã nghĩ mình đồng ý đến studio không phải để tìm kiếm Thẩm Duy Thần đang mất tích, mà chỉ đơn giản là chiều lòng người yêu nhỏ của mình mà thôi.—Hai người ăn sáng xong xuôi rồi mới đến studio.

Lúc họ đến thì đã khá trễ, hai người mẫu khác cùng chụp hôm nay – một nam một nữ – đã đang thử quần áo.

Thấy vậy, cậu chỉ bỏ lại một câu "Em đi nhé" rồi cũng đến chỗ nhà thiết kế để thử trang phục.Đường Kiều không vào cùng cậu mà ngồi trong phòng chờ.

Có vẻ như rất nhiều nhân viên đi tới đi lui qua anh cũng đang bận túi bụi, anh chăm chú quan sát một lúc, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.Anh không nản lòng – công ty này có nhiều nhân viên như thế, tỷ lệ để anh trùng hợp gặp Thẩm Duy Thần ở đây thực ra cũng không cao.

Ngồi một lúc thì bỗng nhiên có một cô gái ôm một chồng quần áo lớn ngồi xuống cạnh anh, mồ hôi nhễ nhại, dường như rất mệt.Anh tranh thủ bắt chuyện trong lúc cô nghỉ ngơi – chỉ cần anh muốn, làm người khác thích anh là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Chưa quá ba phút, cô gái đã quăng luôn sự rụt rè xa cách với người lạ ra sau đầu, hào hứng kể đủ chuyện trên trời dưới đất.

Biết cô trông rất trẻ nhưng đã làm ở đây được ba năm, anh liền nhắc đến cái tên Thẩm Duy Thần.Cô nhớ lại một lúc: "...Em không nhớ trong công ty em có người tên như vậy."

Anh hơi thất vọng: "Vậy sao...

Thế chắc là tôi đã nhầm rồi."

Cô lại nói: "Nhưng ở đây có nhiều người lắm, em có không nhớ được tên của tất cả mọi người cũng là chuyện thường.

Nếu anh vội thì.... em có thể đi hỏi quản lý nhân sự xem sao?"

Anh đâu dại gì mà từ chối?

"Cảm ơn em nhé."

"Không có gì không có gì, em rất thân với chị ấy mà."

Cô thoải mái đáp."

Đúng rồi, em có biết Lisa không?"

"Đương nhiên là biết chứ!"

Cô nói không cần nghĩ: "Elvis là người mẫu nổi tiếng nhất của công ty bây giờ, Lisa làm người đại diện cũng được thơm lây!

Anh muốn tìm chị ấy hả?

Nhưng mà chị ấy mới đột nhiên nghỉ phép rồi..."

"Đột nhiên?"

Anh nhướn mày: "Không phải là cô ấy đi..."

"Đi đâu cơ?"

Như tự dưng nghĩ đến chuyện gì đó, anh không nói nữa, cười cười: "Không có gì đâu."

Mặc dù không hiểu về giới showbiz lắm, nhưng anh cũng biết – vì công việc đặc thù mà rất nhiều người phải giấu chuyện mình đã kết hôn sinh con đi.

Đồng nghiệp của Lisa không thể không biết cô sắp kết hôn, trừ phi cô cố tình giấu – mà đã như vậy, anh thân là người ngoài lại càng không nên công bố chuyện này.Đương nhiên cũng có một khả năng khác, đó là — Elvis đang nói dối.Anh đang nghĩ ngợi thì bỗng có người gọi tên cô gái, cô liền vội vàng đứng bật dậy: "Tôi mang quần áo vào ngay đây!"

Anh hơi chần chừ rồi cũng vào theo, chẳng hiểu sao ra đến cửa lại bị nhân viên giữ lại: "Sao giờ cậu mới đến thế!

Lập tức thay đồ đi!"

"???"

Elvis đúng lúc xuất hiện, nói với nhân viên kia: "Anh ấy không phải người mẫu, mà là bạn tôi."

Nhân viên nọ hơi phật ý, ừ một tiếng rồi chạy đi làm tiếp việc của mình.Cậu khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn anh: "Không ngờ anh cũng có tố chất làm người mẫu đấy ~"Anh khoát khoát tay: "Thôi đi!"—Trang phục chủ đạo của buổi chụp hình hôm nay là áo phông trắng bó sát.

T – shirt trắng cổ tròn phối với quần dài đen, bên hông còn đeo phụ kiện da nhỏ làm dáng người hoàn hảo của Elvis được phô bày trọn vẹn.

Dường như cậu muốn thông qua bộ quần áo không thể đơn giản hơn này để tuyên bố cho mọi người biết — đẹp trai thì mặc gì cũng đẹp!Hai người mẫu còn lại cũng không thua kém chút nào.

Chàng trai tuấn tú, cô gái gợi cảm, hai người không ngừng tạo ra những tư thế quyến rũ khác nhau, làm Đường Kiều lại một lần nữa chìm vào thế giới của mỹ sắc... =v=Giờ giải lao, Elvis ngại ngùng đến nói: "Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian đấy, hay là anh về trước đi?"

Đường Kiều nhớ đến nhà trọ không một bóng người của mình: "Còn bao lâu nữa?"

"Tầm tầm một tiếng."

"Tôi chờ được, cậu cứ đi đi."

Cậu ngẩn ra, hình như khá bất ngờ, nhưng phần lớn là ngạc nhiên: "Được!"

Anh ra xe trước khi còn mười phút nữa là kết thúc buổi chụp.

Đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi nhả ra từng vòng khói.

Rất nhiều người cho rằng – chờ đợi là chuyện nhàm chán nhất; anh cũng nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao anh lại cực kỳ có kiên nhẫn với Elvis, dù trong thời gian đợi rất cô đơn nhưng vẫn tình nguyện chờ.

Một giờ đồng hồ qua, anh thậm chí còn không hề có ý định rời đi trước.Anh mơ hồ cảm nhận được – cảm xúc mà mình dành cho cậu đã trở nên khá kỳ lạ.

Anh hơi bất an – sao lại thế được chứ?Một đáp án thấp thoáng hiện lên trong tâm trí anh, nhưng anh không buồn nghĩ thêm về nó.

Anh còn chuyện quan trọng hơn phải làm!Một điếu thuốc tàn thì công việc của Elvis cũng vừa lúc kết thúc.

Cậu vui vẻ chạy đến bên xe Đường Kiều, đặt lên má anh một cái hôn thật kêu!

"Để anh chờ tôi lâu như vậy, thật ngại quá ~""Không sao."

Anh khởi động máy."

Tôi sẽ bồi thường cho anh thật hậu hĩnh!"

Anh cười cười: "Tôi rất chờ mong."—Cuộc sống của Đường Kiều bỗng chốc trở nên dễ chịu hơn hẳn; một là vì Thẩm Mộ phải đi công tác trong thời gian ngắn, nghĩa là anh tạm thời không phải nhìn thấy cái bản mặt đó nữa; hai là vì...

Elvis.Không hiểu sao tự dưng cậu lại rất dính anh, số lần hai người gặp mặt cũng càng lúc càng nhiều, thậm chí là cứ rảnh thì sẽ hẹn anh đi chơi.

Anh dùng lý do "đang bận tìm người" để từ chối – thì cũng đúng thế thật – thì cậu lại ôm anh làm nũng: "Đằng nào thì một tháng nữa Lisa mới về, anh cứ tìm loạn như thế cũng có được cái gì đâu~""..."

Ai bảo là anh tìm loạn?

Người ta tìm có cơ sở đàng hoàng đấy có biết không!"

Tôi cố xong việc sớm là để đi xem phim với anh đấy."

Cậu hơi tủi thân: "Không ngờ anh lại bỏ rơi tôi!"

"..."

Cuối cùng hai người vẫn không đi xem phim, mà lượn khắp NY trên chiếc xe thể thao đỏ mà Elvis yêu thích nhất.

Họ cùng nhau đến tiệm CD, cùng chơi bóng rổ với những người xa lạ đủ mọi kiểu màu da và tuổi tác, chơi đến mồ hôi đầm đìa.

Hai người cùng đến siêu thị mua đồ rồi trở về nhà anh, ăn bữa cơm ngon mà Elvis nấu, cuối cùng là nằm trong ổ chăn ấm áp, ôm nhau say ngủ.Dù đã đến NY rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thời gian trôi đi nhanh như vậy, thậm chí sự chờ đợi thông tin về Thẩm Duy Thần cũng không đến nỗi không thể chịu được.

Thời gian trong anh như quay ngược lại, dường như anh vẫn còn trẻ trung như Elvis, vẫn còn một tương lai rất dài để hoang phí phía trước.

Chỉ cần nhìn cậu là anh lại thấy mình tràn trề sức sống – Elvis vừa hoạt bát vừa hào phóng, mà khi chăm sóc người khác lại có vẻ chững chạc trưởng thành.Chuyện thân mật giữa hai người họ cũng không còn như trước – rõ ràng là đã trải nghiệm rất nhiều, nhưng cứ mỗi lần lên giường với cậu là anh lại bị kích thích y như trai tân.

Nụ hôn nóng bỏng và những cái ve vuốt của cậu làm toàn thân anh run rẩy, đầu óc trống rỗng, mọi suy nghĩ đều đặc quánh lại như bùn, mà điều duy nhất anh có thể làm là ôm chặt lấy thanh niên trước mắt, để mặc bản thân chìm đắm trong khoái cảm cậu mang lại.Nhìn qua thì có vẻ như Đường Kiều đang cưng chiều Elvis, thỏa mãn đủ mọi yêu cầu của cậu, nhưng nhìn kỹ lại thì — cậu nấu cơm anh ăn, chuẩn bị sẵn sàng trang phục cho anh mỗi sáng đi làm, mỗi khi làm xong còn dịu dàng xoa bóp eo anh...

Chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy — người được cưng chiều có lẽ là mình mới phải.Cứ như đang hẹn hò ấy ___ Đường Kiều không nhịn được nghĩ.Nhưng không phải là yêu – hai người thậm chí còn chưa từng đả động đến chữ thích hay là hẹn hò gì đó...

Nói cho cùng thì họ chỉ đang ở bên nhau theo cảm tính, nếu nhất định phải đặt tên cho mối quan hệ này thì anh thích gọi nó là bạn giường hợp ý hơn.Có lần, cậu làm như vô ý mà hỏi anh một câu – giữa anh với tôi đang là gì vậy?

Anh liền trả lời y như thế, cậu chỉ cười cười, không nói gì hơn.Không phải Đường Kiều chưa từng nghĩ đến chuyện tiến thêm bước nữa với cậu – nhưng anh thực sự không nỡ trói buộc một thiếu niên kém mình hơn mười tuổi với một lão già như mình.

Huống gì, sau đợt công tác này thì Elvis cũng phải về nước, mà anh thì vẫn phải ở lại NY – trừ phi Thẩm Mộ đột nhiên tốt bụng thả anh về.

Đến khi đó hai người xa mặt cách lòng, quan hệ mờ ám này rồi cũng tan biến thôi.Anh có lòng tin như vậy – anh tin rằng mình có thể khống chế tốt tình cảm của mình.Nhớ Elvis từng nói rất muốn xem một trận NBA ở NY, anh liền nhờ người quen, vất vả lắm mới xin được hai tấm vé, hào hứng gọi cho cậu rủ cuối tuần đi xem.Không ngờ cậu lại chẳng vui vẻ tí nào như anh tưởng tượng, mà lại lạnh nhạt nói một câu: "Xin lỗi, ngày đó tôi bận rồi."

"...

À, thế thì thôi."

"Còn chuyện gì nữa hả?"

"Không có..."

"Vậy tôi cúp máy nhé."

Cậu ngắt máy một lúc rồi, anh vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Anh nhìn màn hình đã tối đen tự lúc nào, bật cười tự giễu.Cảm giác bị Elvis cự tuyệt, đúng là chẳng dễ chịu tí nào.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back