Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Wattpad  [Đm/Hoàn] Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

[Đm/Hoàn] Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Dm Hoan Mo Cua Hang Bup Be Trong Game Sinh Ton


Edit: CinisBeta: Hạ Y_________Bên trong một phó bản cấp B nào đó, một nam sinh cả người bẩn thỉu khó khăn bò từ miệng hang động chật hẹp ra bên ngoài, trong tay cậu ta còn nắm chặt một viên tinh thạch màu xanh nhạt.Đồng đội ở bên ngoài cửa hang lập tức đưa tay kéo cậu ta ra.Khi tất cả mọi người đã thành công chạy ra ngoài thì một con quái thú màu đỏ sậm theo sát phía sau, cái đầu to đùng xấu xí của nó chen từng chút một ra cửa động, cái miệng lớn tanh hôi há rộng để lộ ra hàm răng còn giắt sợi thịt.Không gian hơi rung động, đám người đã chờ sẵn chuẩn bị chiến đấu lập tức thở phào nhẹ nhõm."

Chúc mừng người chơi thành công trốn khỏi hầm mỏ ma nguyên, đạt được năm mươi điểm."

"Người chơi thu được đạo cụ 'nguyên tinh biến dị', có thể phát động phó bản đặc thù, có mở ra phó bản hay không?"

Tề Kỳ đang lau mặt ngẩn ra, cậu ta cúi đầu nhìn viên tinh thạch trong tay, đây là thứ cậu ta cướp được ngay trước mặt con quái vật kia, cậu ta cảm giác đây có lẽ là thứ tốt nên vẫn cầm chặt không buông tay."

Phó bản đặc thù gì?"

Tề Kỳ vội vã hỏi hệ thống.Hệ thống không cho cậu ta một trả lời cụ thể mà chỉ cứng nhắc nói: "Nếu mở phó bản đặc thù thì người chơi sẽ được truyền tống đến Thế giới Hắc Ám; nếu đóng phó bản đặc thù thì người chơi có thể đổi nguyên tinh biến dị lấy một lần sống lại.

Phó bản chỉ có một cơ hội mở ra, thời gian cho người chơi lựa chọn là một phút."

Lần này Lăng Hoa mặc trang phục của nam giới, đẹp trai cool ngầu, hoàn toàn không giống vẻ xinh đẹp thướt tha khi mặc đồ nữ.

Anh ta nghe thấy hệ thống trả lời như vậy thì hơi nhíu mày nói: "Cơ hội sống lại của biến dị nguyên tinh rất hiếm có, là thứ có thể giữ được tính mạng, còn tình hình trong phó bản đặc thù lại không rõ ràng nên tôi nghiêng về phía không mở."

Đường Ngọc Thư cũng tán đồng gật đầu: "Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe đến phó bản đặc thù bao giờ, nguy hiểm hẳn là rất lớn."

Tần Trạch Giang nhìn về phía Tề Kỳ đang cau mày suy tư rồi hỏi: "Em quyết định thế nào?"

Tề Kỳ suy nghĩ kỹ một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh nói: "Em cứ nói sao Thế giới Hắc Ám nghe lại quen tai như thế, cậu em ở đó đó!"

Tần Trạch Giang nhíu mày, anh ta đã từng nghe Tề Kỳ kể về hai người cậu của cậu ta rồi: "Cậu nào cơ?"

"Người mà chúng ta gặp được ở trong phó bản ấy!"

Tề Kỳ vui vẻ nói: "Cậu em nói cậu có tiền có đạo cụ, có được cơ hội thì nhất định phải vòi nhiều một chút, không biết trong phó bản đặc thù có thể gặp được cậu em hay không."

Mọi người vừa nghe liền biết là cậu ta muốn đi thăm người thân, tinh thạch là Tề Kỳ lấy được nên họ không phản đối, mọi người lựa chọn mở phó bản.Sau khi họ tiến vào phó bản, trước mắt chỉ có cát vàng mênh mông vô bờ.Lúc đầu họ tưởng đây là sa mạc, nhưng ngay sau đó họ đã phát hiện không phải, tuy rằng trong phó bản này là buổi tối nhưng bình thường thì sa mạc phải khô ráo và nhiều gió bụi mới đúng, nhưng nơi này lại có hơi nước ẩm ướt.Lăng Hoa cau mày: "Chỗ này rất kì lạ, mọi người cẩn thận một chút."

Anh ta vừa dứt lời thì bỗng dưng nổi lên một trận cuồng phong mạnh như sắp cuốn họ lên trời vậy."

Con... mẹ nó!"

Tề Kỳ ở trong cuồng phong gian nan tức giận mắng một câu: "Không... không nói... gì trước... sao?"

Tần Trạch Giang tay mắt lanh lẹ kéo cậu ta về, đỡ cho cậu ta phải bay một vòng.Họ đứng sát vào một chỗ, lấy tay khoác vai nhau cùng chống lại gió bão đột nhiên xuất hiện.Bão cát khiến mọi người đều không mở nổi mắt, không bao lâu sau thì bên tai họ vang lên tiếng nước mãnh liệt, âm thanh kia càng lúc càng lớn, nghe như đang nhanh chóng đến gần họ.Tề Kỳ cố gắng quay đầu lại xem nhưng suýt chút nữa bị hạt cát bay vào trong mắt nên vội vàng nhắm hai mắt lại.Một lúc sau, gió vẫn lớn như vậy nhưng hình như hạt cát trong gió lại ít đi nhiều, tiếng nước bên tai cũng càng ngày càng vang.Rốt cuộc mọi người cũng có thể mở mắt ra, họ nhìn về phía chân trời thì thấy một người khổng lồ đang nhanh chóng bước tới, sóng to gió lớn quấn quanh kẻ đó, mỗi một bước đều mang theo tiếng nước ào ào."

Đây, đây con mẹ nó là cái quỷ gì thế này?"

Tề Kỳ hô to: "Người khổng lồ nước à?

Trông đáng yêu ghê!"

Không phải cậu đang mỉa mai, mà là tuy người khổng lồ này khí thế hùng hổ, khuôn mặt cũng có vẻ rất dữ tợn nhưng thân thể lại tròn vo, không hiểu sao trông rất giống thẩm mỹ của các bé.Lúc này, Tề Kỳ tinh mắt phát hiện xa xa tựa hồ có một bóng đen đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, xem thân hình thì vẫn còn là một đứa nhỏ thì phải.Mấy người dựa sát vào nhau khó khăn bước đi trong gió, Tề Kỳ cố gắng mở miệng gọi đứa trẻ kia lại đây, nhưng giọng nói của cậu ta đều bị nhấn chìm trong tiếng gió và tiếng nước.Khi thấy người khổng lồ nước càng ngày càng gần, nếu nó lại tiến lên phía trước một bước nữa thì sẽ dẫm phải đứa trẻ kia, Tề Kỳ cắn răng buông tay ra, nhanh chóng lao về phía trước, ôm đứa trẻ kia lăn sang chỗ khác.Cái dẫm trong chờ đợi chậm chạp không đến, Tề Kỳ tưởng mình đã lăn xa, nhưng hình như tiếng bước chân cũng không xuất hiện nữa.Cậu ta cẩn thận mở mắt ra nhưng chỉ nhìn thấy một điểm đen nhỏ xíu xuất hiện trên không.Họ thấy không rõ lắm điểm đen kia trông như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mãnh liệt từ trên người nó bắn ra, mờ mờ chiếu ra bộ váy xòe và hai bím tóc, sau đó điểm đen đó và người khổng lồ nước cùng nhau biến mất trong ánh sáng.Thế giới ngay lập tức gió êm sóng lặng, nhưng sự bình tĩnh này lại rất ngắn ngủi, vì mọi người thấy trên bầu trời xuất hiện một vết nứt, thế giới này sắp sửa sụp đổ."

Con mẹ nó, rốt cuộc là chuyện quái gì thế này?"

Tần Trạch Giang không nhịn được chửi thề một câu, sau đó anh ta nhanh chóng chạy tới đỡ Tề Kỳ dậy.Tề Kỳ vẫn ôm đứa trẻ kia trong lòng.

Sau khi sóng gió đã ngừng, họ mới quan sát đứa bé, đây là một bé gái buộc tóc hai bên, sắc mặt trắng xanh, đôi mắt to đen nhánh chứa đầy nước mắt.Tề Kỳ tới gần, cậu ta nghe thấy bé gái đang rưng rưng lẩm bẩm gì đó, sau khi đến gần thì cậu ta phát hiện cô bé đang gọi một cái tên: "Betty...

Betty..."

Tề Kỳ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía bạn mình: "Làm sao bây giờ?"

Lăng Hoa ngẩng đầu nhìn phía bầu trời đang sụp đổ rồi chậm rãi nói: "So với việc nghĩ nên làm gì thì nghĩ xem chúng ta có thể cứu vớt thế giới hay không còn tốt hơn ấy."

Đương nhiên là không thể rồi, cứu vớt thế giới là việc của nhân vật chính, họ chỉ là một đám vai phụ mà thôi.Vậy nên tuy bầu trời nhanh chóng sập xuống, thế giới cũng hủy diệt, nhưng chẳng ai trong họ chết cả mà tất cả cùng xuất hiện trên đường phố của một thị trấn nhỏ.Tề Kỳ cúi đầu nhìn quần áo dính đầy bùn của mình mà không nhịn được càu nhàu: "Hệ thống thật nhỏ mọn, không thể đổi một bộ quần áo sạch sẽ cho chúng ta hay sao?"

Tần Trạch Giang vỗ vỗ đầu của cậu ta rồi nói: "Được rồi, đi thôi!"

Tề Kỳ gãi đầu hỏi: "Đi đâu?"

Tần Trạch Giang nói: "Thứ lúc nãy chúng ta thấy hẳn là một đoạn ảo cảnh, cô bé trong ảo cảnh là then chốt, bây giờ đương nhiên là phải đi tìm cô bé ấy rồi."

"Ồ."

Tề Kỳ cũng nhận ra: "Không biết phạm vi của phó bản này có lớn hay không, nếu có thể gặp cậu em thì tốt quá, cậu Du nói cậu Yến rất tài giỏi, trong Thế giới Hắc Ám thì chẳng có chuyện gì mà cậu không làm được cả."

"Rốt cuộc đó là ai mà giỏi thế?"

Đường Ngọc Thư cười hỏi.Tề Kỳ buồn bực gãi đầu: "Tôi cũng không biết, dù sao cậu Du nói như vậy đó, hay là..."

Cậu nhìn về phía ông cụ dậy sớm tập thể dục buổi sáng đang đứng ven đường, chần chừ nói: "Hay tôi hỏi thử người khác xem nhé?"

Bây giờ họ không tìm được đầu mối hữu dụng, bé gái ở nơi nào cũng không rõ ràng, nếu thật sự có thể được Yến Lâu giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.Vậy nên đám người bàn bạc một lát rồi đi lên phía trước chặn ông cụ đang tập thể dục buổi sáng kia lại, Tề Kỳ thấp thỏm nói: "Ông ơi, cháu hỏi thăm ông một người được không"Ông cụ kia nhìn mấy người dáng vẻ chật vật từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng nghĩ không biết có phải lũ nhóc nghịch ngợm này nửa đêm chui vào trong khe suối hay không: "Cậu nói đi"Tề Kỳ không quá hy vọng nói: "Ông có biết một người tên là Yến Lâu không?"

Ánh mắt ông cụ nhìn cậu ta lại càng kỳ quái: "Mấy đứa chui từ trong khe suối nào ra thế?

Sao cái này mà cũng không biết hả?

Yến Lâu đại nhân, chủ cửa hàng búp bê, Vương Hậu tương lai của Thế giới Hắc Ám chúng ta, hiện tại toàn bộ Thế giới Hắc Ám đều biết cả, sao người trẻ tuổi các cậu biết tin tức còn chậm hơn cả một ông già như tôi thế?"

Tề Kỳ dại ra: "Vương...

Cái gì?

Vương Hậu?"

"Đúng vậy!"

Ông cụ lộ ra vẻ mặt 'cậu thật sự không có kiến thức gì cả': "Cậu nhìn nhà sách ven đường, tinh thạch ảnh lưu niệm đến từ thành Lion, cả những người hay buôn chuyện trong các thành thì đều biết là bệ hạ của chúng ta sắp thoát kiếp FA rồi!"

Yến Lâu rất yên tâm với năng lực làm việc của quan chức Vương Thành, không quan tâm đến chuyện phía sau, cả ngày không phải ở trong cửa hàng thì là ở trong Vương Cung : ...

Người trong cuộc tạm thời cũng không biết chuyện này.Tần Trạch Giang giơ tay khép cằm Tề Kỳ lại rồi thấp giọng nói: "Anh biết cậu em nói như vậy là có ý gì rồi."

'Thân phận này địa vị này, quan hệ đặc thù này, trong Thế giới Hắc Ám có chuyện gì mà cậu em ấy không làm được cơ chứ?'Tề Kỳ không nói cho anh ta biết là nguyên văn trong lời Du Húc còn có một đoạn: 'Ối dào, cậu hai của cháu trâu bò thì cậu cả cũng trâu bò lắm đấy!

Chờ lúc nào cháu đến âm phủ thì cậu cả bảo kê cho, yên tâm là không có con quỷ nào dám bắt nạt cháu đâu!'Tề Kỳ tạm thời còn muốn làm người: ...Hiện tại cậu chỉ muốn biết, rốt cuộc thân thích nhà mình là thế nào thế này?Lăng Hoa kéo Tề Kỳ đang choáng váng lại rồi hỏi ông cụ kia: "Thế ông có biết chúng cháu nên tìm ngài ấy như thế nào không?"

Ông cụ nhìn họ một cách kì quái rồi nói: "Yến Lâu đại nhân đương nhiên là đang ở cửa hàng búp bê rồi, các cậu muốn gặp được ngài thì phải đến thành Angos, nơi này là thành trấn phụ thuộc của thành Philo, cách nhau xa lắm!

Muốn đến thành Angos thì các cậu phải dùng truyền tống trận đấy."

Đoàn người nghe đến đầu óc mơ hồ : ...Đường Ngọc Thư nói: "Cái kia, ông ơi, ông có gặp một cô bé cao từng này, buộc tóc hai bên, mặc váy công chúa màu hồng nhạt..."

Anh ta cố gắng miêu tả vẻ ngoài của cô bé kia, ông cụ cau mày nghĩ một hồi rồi bừng tỉnh: "À, các cậu nói Tina nhà Bach chứ gì...

đứa nhỏ đáng thuơng kia, thời gian trước ở trên biển gặp bão, sau khi trở lại vẫn hôn mê bất tỉnh.

Chẳng lẽ các cậu là bác sĩ nhà Bach tìm tới hả?"

Ông cụ nhìn thế nào cũng thấy họ không giống bác sĩ.Mấy người liếc mắt nhìn nhau, chuyện gặp bão hôn mê cũng trùng khớp với tiếng gió, tiếng nước mà họ nghe thấy trong cảnh tượng kia, còn gặp cả người khổng lồ nước kỳ quái kia nữa, xem ra cô bé họ muốn tìm chính là Tina rồi.Ông cụ nghe họ nói biết chút ít tình huống, có lẽ có thể giúp đỡ một chút thì tốt bụng đưa họ tới cửa nhà Bach, còn giải thích một hồi với người phụ nữ nghe tin đi ra nữa.Người phụ nữ kia lau nước mắt trên mặt, lộ ra một nụ cười khổ sở tiều tụy: "Cảm ơn các cậu, các cậu tốt bụng quá, tôi là Kelly, mẹ của Tina."

Kelly kể cho họ nghe tình hình cụ thể của tai nạn."

Năm ngày trước, tôi, Bach và Tina đi thuyền lên đảo nhỏ, ở trên đường gặp bão, thuyền bị lật.

Tôi và Bach, Tina thất lạc nhau, sóng gió khiến chúng tôi gần như không thể thở nổi, người cứu viện phải tìm rất lâu trong biển mới tìm được đứa con đáng thương của tôi.

May mắn là con bé còn sống, thế nhưng... thế nhưng nó vẫn không tỉnh lại."

Nói tới chỗ này, Kelly đau buồn khóc lên.Trong những ngày qua họ đã tìm rất nhiều bác sĩ, cũng nhờ đến sự giúp đỡ quan chức và cao thủ của thành Philo, thế nhưng tất cả mọi người đều không tìm được nguyên nhân khiến Tina hôn mê bất tỉnh.
 
[Đm/Hoàn] Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Dm Hoan Mo Cua Hang Bup Be Trong Game Sinh Ton


Edit: CinisBeta: Hạ Y_________Tina nhắm chặt hai mắt, yên tĩnh nằm trên chiếc giường nhỏ, dáng vẻ vẫn ngoan ngoãn đáng yêu y như lúc trước.Kelly mở to mắt hỏi: "Các cậu nói trước đây không lâu các cậu đã tiến vào giấc mơ của Bé Lớn ư?"

Đường Ngọc Thư nói: "Chúng tôi cũng không xác định được đó có phải là giấc mơ không nữa, nhưng những gì chúng tôi thấy đều khớp với những điều cô kể trước đây, khẳng định có quan hệ với tình hình bây giờ của Tina."

Tề Kỳ gật đầu, cậu ta thấy thương cho cô bé con đang hôn mê bất tỉnh: "Vậy nên xin cô nghĩ kĩ lại đi, người nhà cô có biết người nào tên là Betty không?"

"Betty, Betty..."

Kelly cau mày suy tư một hồi lâu rồi hơi lo lắng lắc đầu: "Không, chúng tôi không quen biết người này, thế nhưng... hình như tôi đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải."

Nhìn dáng vẻ nóng nảy của cô, Tề Kỳ động viên: "Cô đừng sốt ruột, từ từ suy nghĩ, hay là chờ chồng cô trở về cô hỏi anh ấy một chút thử xem?"

Kelly bất đắc dĩ gật đầu, sau đó cô đột nhiên nhớ tới mình đãi khách không chu đáo nên đứng dậy nói: "Xem này, tôi vô ý quá!

Tôi nên rót cho các cậu một ly nước nóng mới đúng, còn quần áo của các cậu nữa, các cậu có thể tắm ở đây, tôi sẽ lấy quần áo của Bach cho các cậu đổi."

Họ muốn từ chối, nhưng thấy mình dáng vẻ chật vật, cả người bùn lầy thì chỉ có thể lúng túng nói cảm ơn với Kelly.Tề Kỳ và Tần Trạch Giang chen nhau trong phòng tắm, diện tích không quá lớn nên hai người chỉ xoay người cũng khó khăn.Tề Kỳ vừa xoa xoa bọt trắng trên đầu vừa nhỏ giọng càu nhàu: "Sao anh cứ nhất định phải chui vào thế, to cao như vậy, chiếm diện tích quá đi mất!"

Tần Trạch Giang giơ tay kéo đầu cậu ta lại rồi xoa loạn lên, sau đó vuốt bọt trắng trên đầu cậu ta thành hình sừng dê khiến cho Tề Kỳ tức giận đến mức dùng bọt xà phòng bôi vào mặt anh ta."

Sao anh trẻ con thế hả?"

Tề Kỳ tức giận nói.Tần Trạch Giang hơi cong môi: "Em cũng thế còn gì."

"Hừ!"

Tề Kỳ khó chịu hừ hừ nói: "Chờ em tìm được cậu thì sẽ bảo cậu đánh cho anh một trận!"

Tần Trạch Giang nhíu mày, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, nếu như thật sự gặp được Yến Lâu thì có tính là ra mắt bố mẹ hai bên không nhỉ, có vẻ như vị phụ huynh này khá lợi hại đó!Nghĩ tới đây, Tần Trạch Giang không nhịn được mà thấy sầu lo, anh ta sợ là mình sẽ bị đánh gãy chân mất!Hai người vừa mới lau tóc đi ra buồng tắm thì chợt nghe Kelly dưới lầu hô to một tiếng: "A!

Tôi nhớ ra rồi!"

Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy xuống lầu.Kelly mừng rỡ nói: "Tôi nhớ ra Betty là ai rồi!"

"Ai?"

Kelly hơi chần chừ đi đến bên giường Tina rồi nhấc chăn lên, từ trong khuỷu tay của Tina ôm ra một con búp bê cao chừng ba mươi, bốn mươi centimet.

Con búp bê này cũng mang dáng vẻ của một cô bé, mặc váy công chúa bồng xòe màu kẹo ngọt, tóc buộc hai bên, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ, trông cứ như là Tina bản thu nhỏ vậy."

Đây chính là Betty."

Kelly nói: "Nó là bạn chơi cùng của Bé Lớn, bình thường tôi đều gọi nó là Bé Xíu, tôi cũng suýt chút nữa đã quên tên của nó rồi!

Vì Bé Lớn hôn mê khiến tôi quá lo lắng, lúc trước tôi cũng không chú ý đến mấy ngày nay con bé quá yên tĩnh, cảm giác không đúng lắm."

Tề Kỳ nhếch miệng nhìn búp bê, lại nhìn Kelly, vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời.Đây, đây chính là... người mà họ tìm nửa ngày à?Tần Trạch Giang nhẹ nhàng kéo áo cậu ta rồi nhắc nhở: "Là búp bê, loại sống được ấy."

Tề Kỳ đã bị đám búp bê này cho lên bờ xuống ruộng nhiều lần rồi nên sởn hết cả da gà lên, lập tức cảm thấy con búp bê này không đáng yêu gì nữa.Kelly nói: "Tình trạng của Betty có gì đó không đúng, tôi phải đưa nó đi xem thử."

Nói xong thì cô định đi ra ngoài luôn, đúng lúc này có một người đàn ông cao lớn xuất hiện ngoài cửa, Kelly vui mừng nói: "Bach, anh về rồi à!

Nhanh lên, mau dẫn Betty đi khám bác sĩ xem, hình như nó cũng xảy ra vấn đề rồi."

Người đàn ông kia ngẩn ra, nhìn những người xa lạ ở trong phòng rồi lại nhìn con búp bê trong tay Kelly mà ngơ ngơ ngác ngác.Kelly thấp giọng giải thích với anh ta vài câu, Bach bừng tỉnh đón lấy Betty rồi nói: "Anh đưa nó đi gặp Anan đại nhân, em tiếp khách đi."

Tề Kỳ dính sát vào bạn mình, không thể tưởng tượng nổi mà hạ giọng nói: "Họ...

đều thích búp bê à?

Đây cũng quá...

úi, đều là dũng dĩ cả!"

Lăng Hoa lườm cậu ta một cái rồi nói: "Có cái gì kỳ lạ đâu, búp bê nơi này cũng không phải búp bê bên trong phó bản.

Búp bê bên trong phó bản hung tàn muốn chết, động một chút là kêu đánh kêu giết, có lẽ ở nơi này lại là cái áo bông nhỏ tri kỉ của chủ nhân thì sao?"

Tề Kỳ: "..."

Cũng đúng.Kelly chuẩn bị trà nóng cho họ, sau đó kể lại lai lịch của Betty."

Quê tôi ở thành Angos, nửa năm trước tôi đưa Bé Lớn sang bên kia thăm cha mẹ, ở gần nửa tháng rồi đúng lúc cửa hàng búp bê mở cửa lại."

Kelly hơi kiêu ngạo nói: "Chúng tôi là nhóm khách mời đầu tiên của ngài Yến đấy!

Đặc biệt là Tina, con bé là khách hàng đầu tiên của ngài Yến, Tina dùng một viên kẹo đổi Betty với ngài Yến rồi đưa nó về nhà."

"Tôi và Bach đều quen gọi Betty là Bé Xíu, cái tên Betty này là Tina đặt đấy.

Nó và Tina đều ngoan ngoãn hiểu chuyện như nhau, hai chúng tôi đối xử với với nó y như con mình vậy."

Kelly hối hận nói: "Đều là tại tôi không quan tâm đủ đến cả hai, nếu không thì cũng không lâu như thế mà không phát hiện ra có gì không đúng, tôi thật sự không phải một người mẹ tốt."

Tề Kỳ cuống quít xua tay: "Không, không đến nỗi đó đâu."

Nhưng trông Kelly có vẻ thật sự hổ thẹn vì sự sơ sẩy của mình, những người đến từ Thế giới Âm Dương cũng không hiểu được cuộc sống của cư dân trong Thế giới Hắc Ám như họ, thực sự là quá không thể tưởng tượng nổi!Không bao lâu sau, Bach ôm Betty trở về.Anh ta cúi thấp đầu, vẻ mặt khổ sở: "Em yêu, xin lỗi, đại nhân Anan nói... linh hồn của Betty đã bị thương vỡ nát trong tai nạn trên biển kia, nó, nó sắp chết rồi."

Bốn người trợn mắt há mồm nhìn hai vợ chồng ôm đầu khóc rống.Đường Ngọc Thư nhớ tới nguyên tinh biến dị khiến Tề Kỳ phát động phó bản, có lẽ viên tinh thạch này chính là mấu chốt của việc này."

Cô Kelly đừng thương tâm vội, có lẽ chúng tôi có thể giúp được đấy."

Lăng Hoa bảo Tề Kỳ lấy ra viên nguyên tinh biến dị kia cho hai người xem.Kelly vuốt ve viên tinh thạch màu xanh nhạt kia một lát rồi lắc đầu nói: "Tôi không biết nó có tác dụng gì, có lẽ có người sẽ biết.

Ngài Yến là chủ cửa hàng búp bê, có lẽ ngài ấy là người có hy vọng cứu sống Betty nhất trong toàn bộ Thế giới Hắc Ám, thế nhưng tôi thực sự không có mặt mũi nào đi gặp ngài ấy nữa...

Đại nhân giao Betty cho chúng tôi chưa đến nửa năm đã xảy ra chuyện như vậy..."

Cô nói vài câu rồi lại khóc lên.Mọi người hết cách rồi, chẳng còn cách nào khác ngoài việc chủ động nhận trách nhiệm mang tinh thạch và Betty đi tìm Yến Lâu.Tề Kỳ thật sự có một chút chờ mong, cậu ta đã tò mò về công việc của cậu cả từ lâu rồi, có lẽ lần này sẽ có thể nhìn thấy tận mắt cũng nên.Bach đưa họ vào thành Philo, sau đó chỉ họ thông qua truyền tống trận đến thành Angos.Họ đứng trên đường cái ồn ào huyên náo của thành Angos, trong mắt đều là cảnh tượng phồn hoa mang nét ngây thơ.Tề Kỳ chỉ vào quảng trường cách đó không xa, bên trong quảng trường có những thứ như đĩa bay, chổi bay, dòng sông chocolate... khiến cậu ta kinh ngạc nữa."

Con mẹ nó, trâu quá!"

Cậu ta suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ nói ra được một câu như vậy để diễn tả sự khiếp sợ trong lòng, không văn hóa đúng là thiệt thòi mà.Tần Trạch Giang vỗ vỗ cậu ta, sau đó cùng Đường Ngọc Thư cản một người đi đường lại để hỏi đường.Ở thành Angos, không ai không biết địa chỉ của cửa hàng búp bê cả, người qua đường tốt bụng chỉ đường cho họ, từ quảng trường đi về phía Bắc, cứ đi thẳng dọc theo đường lớn, quá năm con phố là đến rồi, cực kì dễ tìm.Tề Kỳ chờ mong xoa xoa tay: "Mọi người nói xem chúng ta có thể ôm đùi của cậu và... mợ không?"

Tần Trạch Giang âm u liếc cậu ta một cái rồi nói: "Anh cảm thấy trước khi ôm đùi thì bạn trai em sẽ bị cắt đứt chân trước rồi."

Tề Kỳ khựng lại một chút rồi nói: "Không đâu, cậu cả tốt bụng lắm, làm sao đánh anh được?"

Tần Trạch Giang không còn gì để nói: 'Bé ngốc, đó là tốt với em thôi, cậu em không đánh gãy chân thằng ranh con bắt cóc cháu trai mình đã là tốt lắm rồi.'Cửa hàng búp bê đúng là không khó tìm, tuy ở trên một con phố phồn hoa nhưng cửa chính và bảng hiệu gỗ đỏ của cửa hàng búp bê là bắt mắt nhất.Tề Kỳ vừa tiến vào cửa hàng đã nhìn khắp nơi, cố gắng tìm cậu cả của mình, nhưng Yến Lâu lại không có ở đây.Hughes đang trông cửa hàng phát hiện mấy người chơi họ, theo lý thuyết thì khi hệ thống không có thông báo về việc mở phó bản ở cửa hàng búp bê hoặc thành Angos thì sao lại có người chơi tới nơi này được nhỉ?Nó lắc cái tai dài tiến lên, tươi cười tiếp đón mấy người rồi hỏi: "Quý khách tới nơi này có chuyện gì không ạ?"

Tề Kỳ gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi tới tìm cậu mình."

Tìm cậu ư?

Hughes kỳ quái nhìn cậu ta vài lần rồi hỏi: "Cậu của anh là ai?"

Tề Kỳ hơi chột dạ nói: "Cậu tôi là Yến Lâu!"

Mấy chục ánh mắt xung quanh đều tụ tập lại đây, có đám búp bê, có các khách hàng.

Tất cả mọi người nghe Tề Kỳ nói như thế thì đều lập tức xông lên, ai cũng mắt sáng như đèn pha quét lên người Tề Kỳ."

Trời ạ, cậu ấy nói cậu ấy là họ hàng của đại nhân đấy?

Tôi không nghe lầm chứ?"

"Tôi cũng nghe thấy mà, không phải nói cháu ngoại trai giống cậu sao?

Đại nhân đẹp như vậy cơ mà!"

"Ấy, thực ra cậu ấy cũng rất đáng yêu."

"Nhưng không đẹp như Yến Lâu đại nhân, mặt cũng không giống!"

Tề Kỳ chột dạ rụt cổ lại một cái, có phải cậu ruột đâu, làm sao mà giống được?"

Chủ cửa hàng thông minh lại mạnh mẽ, cậu ấy yếu nhớt, không giống, không giống chút nào!"

"Đúng vậy, nhìn đã thấy ngốc nghếch rồi."

Tề Kỳ sắp bị họ nói khóc rồi, đám người kia thật là đáng sợ, càng đáng sợ hơn là họ đang vây chặt lấy cậu ta khiến cậu ta có muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy.'Tui sai rồi, tui không nên nhận họ hàng lung tung!'Tần Trạch Giang đau đầu bảo vệ bạn trai mình, rút thời gian hỏi Hughes: "Chủ cửa hàng của các anh có ở đây không?

Chúng tôi có nhiệm vụ tìm ngài ấy."

Hughes ngậm cái miệng đang há to lại rồi nói: "Đại nhân, đại nhân đang ở Vương Cung."

Quần chúng đang hóng hớt lập tức buông tha Tề Kỳ, ngược lại phát ra tiếng huýt sáo ý vị sâu xa."

Ôi, đại nhân đi gặp bệ hạ đấy, nhất định là như thế!"

"Lúc nào họ kết hôn?

Đến cả việc đưa quà tặng và chúc phúc như thế nào tôi cũng nghĩ xong rồi."

"Ôi, họ thật sự sắp kết hôn!

Bệ hạ rốt cục không còn độc thân nữa rồi, tôi vui quá đi mất!"

"Anh vui cái gì?"

"Ngốc thế, bệ hạ thoát kiếp FA mà không đáng chúc mừng à?

Chúc mừng thì không có lễ hội à?

Có lễ hội thì không có ăn ngon, chơi vui và các chị gái xinh đẹp à?"

"...

Có lý!

Vậy lúc nào họ kết hôn?"

Hughes: "...

Tôi, tôi cũng không biết."

Mọi người thất vọng thở dài, sau đó rất nhanh đã có người phản ứng lại: "Đúng rồi, không phải họ nói có nhiệm vụ tìm đại nhân sao?

Ngài Hughes, mau tìm đại nhân về đi!

Nhanh lên!"

Họ đang chờ hóng hớt đây này!Hughes: "..."
 
[Đm/Hoàn] Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Dm Hoan Mo Cua Hang Bup Be Trong Game Sinh Ton


Edit: TeadeBeta: Hạ Y_________Yến Lâu bị búp bê gọi về cửa hàng, có cả Nicholas lấy cớ vắng mặt hợp lý đi theo cậu."

Hughes, có chuyện gì thế?"

"Đại nhân."

Hughes cười xấu hổ: "Có vài người chơi đến cửa hàng, bọn họ có nhiệm vụ cần tìm ngài, một người trong số đó nói cậu ta là bà con của ngài.

Ngoài ra... những người khách trong cửa hàng rất quan tâm chuyện tình cảm của ngài và bệ hạ."

Yến Lâu khẽ nhướng mày: "Ồ, anh cho mấy người chơi kia vào đây đi, hẳn là họ hàng bên Thế giới Âm Dương của tôi đấy."

Nói xong, cậu nhíu mày, thấy kỳ lạ: "Nhưng sao ai cũng biết hai người bọn tôi hẹn hò?"

Hughes há miệng định nói, thấy ánh mắt của Nicholas bèn thông minh mà im miệng đi mất."

Cậu cả!

Cậu cả!"

Tề Kỳ vừa kêu to vừa vui vẻ chạy đến: "Cậu cả ngầu quá giàu quá, đỉnh quá!"

Yến Lâu: ???Tề Kỳ vừa được quần chúng vây xem phổ cập những sự tích huy hoàng của Yến Lâu, bây giờ cậu cả trong mắt cậu ta như được tạo ra từ vàng ròng, phát sáng lấp lánh!

Sau đó cậu ta nhìn Nicholas đứng cạnh Yến Lâu, ồ, hình như cậu ta đã gặp người này rồi!Cậu ta nhìn Nicholas với vẻ giật mình, hỏi Yến Lâu: "Đây là mợ của cháu phải không?"

Yến Lâu: ...M, mợ?Yến Lâu cứng đờ quay đầu nhìn Nicholas, ai ngờ Nicholas không giận.

Y chỉ hoảng hốt một giây vì xưng hô khiến người ta kinh ngạc của Tề Kỳ, sau đó mỉm cười hiền từ: "Đúng là đứa bé này ngày càng thông minh!"

Yến Lâu: ?!!Cậu nhìn Nicholas hơi sai sai, lại nhìn cháu trai lớn ngốc nghếch, cuối cùng nói sang chuyện khác: "Sao tự dưng mọi người đến đây?"

Tề Kỳ "à" một tiếng rồi kéo bạn trai không buồn hé răng ở bên cạnh mình qua, chỉ vào búp bê mà anh ta ôm trong ngực: "Cậu cả, cậu có ấn tượng gì với nó không?"

Yến Lâu nhìn búp bê thật kỹ, giật mình ra mặt: "Đây là cô bé tặng cậu một viên kẹo."

"Đúng vậy, cô bé tên là Tina, búp bê tên là Betty."

Tề Kỳ nói: "Lần này bọn cháu vào một phó bản đặc biệt, có liên quan đến bọn họ."

Bọn họ nói rõ tình hình phó bản cho Yến Lâu, cậu nghe xong, ôm lấy Betty, tiện thể liếc mắt nhìn Tần Trạch Giang khiến lưng anh ta đổ mồ hôi lạnh."

Còn được, có thể thử cấp cứu."

Yến Lâu kiểm tra tình hình của Betty xong, cậu khẽ nhíu mày nói."

Có thể cứu là được!"

Tề Kỳ thở phào, lấy tinh thạch nguyên thủy biến dị ra: "Cậu, cậu xem cái này có ích không?"

Yến Lâu cầm tinh thạch lên quan sát, nói: "Hệ thống đã cố ý tặng rồi thì chắc chắn nó có ích."

Cậu ôm búp bê và tinh thạch vào phòng làm việc: "Cậu đi sửa búp bê, bảo đám búp bê trong cửa hàng dẫn cháu đi xung quanh chơi đi."

Nicholas đi theo cậu đến phòng làm việc.Yến Lâu hỏi: "Bệ hạ đi chung làm gì?"

Nicholas cười nói: "Xem xem bình thường em làm việc thế nào, yên tâm đi, ta sẽ không làm phiền em."

Yến Lâu không lo cái đó: "Có thể là mất chút thời gian, nếu anh không chờ được thì cứ ra ngoài tán gẫu."

Nicholas tiếc không muốn đi, tìm chỗ ngồi xuống, ung dung ngồi nhìn từng động tác từng cử chỉ của Yến Lâu ở khoảng cách vừa phải.

Yến Lâu kiểm tra tình hình hiện tại của búp bê trước, bản thân con búp bê này là cấp F, sức nhỏ yếu, nó tốn hết sức trong vụ tai nạn trên biển, thiêu đốt linh hồn của mình khiến linh hồn kiệt quệ, sắp chết rồi.Mặc dù tai nạn trên biển rất đáng sợ nhưng không thể giết chết một con búp bê không cần hô hấp, búp bê trở nên như thế này là vì nó tốn sức để bảo vệ chủ nhân Tina của nó, cho nên Tina mới còn sống.Yến Lâu khẽ thở dài một hơi, trước đây cậu chưa từng làm chuyện đắp nặn lại linh hồn búp bê, kiến thức được ghi lại trong sổ tay cũng rất ít vì tình trạng này rất hiếm gặp.

Cậu chỉ đành vừa xem ghi chép vừa mò mẫm kinh nghiệm không được phong phú là mấy của mình.Ở bên ngoài, đám người Tề Kỳ đang được các búp bê dẫn đi tham quan cửa hàng, Tề Kỳ càng nhìn càng cảm thấy cậu cả nhà mình quá trâu bò, trong cửa hàng có nhiều búp bê thế này, nếu là cậu ta thì đã bị dọa chết từ lâu, thế mà cậu cả còn tự tay làm búp bê!Bọn họ đi đến sân, trong này có vài phòng được sử dụng làm phòng học nhỏ cho búp bê.

Kill–2 oai hùng hiên ngang ôm kiếm dài đi đến, lạnh lùng quan sát vài người, hỏi: "Bọn họ là ai?"

Búp bê thỏ dẫn đường vội giải thích, đỡ mắc công bà cô này chém chết bọn họ.

Bấy giờ, từng cái đầu nhô ra khỏi cửa sổ ở phòng học bên cạnh, đó là những con búp bê chạy đến xem vì nghe nói có người lạ đến.

Một trong số đó "a" lên một tiếng, chỉ vào Tề Kỳ nói: "Sao cậu ta đến đây được?"

Búp bê này chính là 47 – búp bê một mắt trên đảo đã hù dọa Tề Kỳ suốt mấy ngày."

Ôi chao!"

Những con búp bê khác cũng nhận ra bọn họ rất nhanh, chúng nó chạy đến cạnh cửa, liều mạng vẫy tay với bọn họ.

Kill-2 quay đầu lạnh lùng liếc chúng nó, hỏi: "Người quen à?"

47 chắp tay sau mông, như tên nhóc phá phách bị giáo viên điểm danh, căng thẳng cẩn thận khẽ gật đầu: "Quen, quen chứ!"

Kill–2 nói: "Lớp này tan rồi, mọi người có thể ra ngoài."

Hai mắt 47 và những búp bê khác sáng lên, ngoan ngoãn tạm biệt Kill–2 rồi chạy vèo về phía đám người Tề Kỳ.

Tề Kỳ cũng còn ấn tượng rất sâu về chúng nó, đột nhiên trông thấy bóng ma tâm lý, da đầu cậu ta tê rần: "Sao, sao bọn họ lại ở đây?"

Búp bê thỏ tốt bụng giải thích: "Cửa hàng búp bê quản lý tất cả búp bê trong phó bản, vì mấy tên này không nghe lời nên bị túm tới bắt đi học."

"Đi học?"

Tề Kỳ chớp mắt vài cái, hơi tò mò, cũng hơi vui sướng khi người gặp họa mà hỏi: "Có bài tập không?"

Có cần cậu ta hảo tâm cung cấp một thùng dăm ba loại, đảm bảo đủ trách nhiệm nha!Đám búp bê nhìn Tề Kỳ với vẻ mặt đầy hoang mang: "Bài tập là cái gì?"

Bị mấy chục búp bê nhìn chăm chú, Tề Kỳ vội lắc đầu: "Không có gì không có gì!"

Nếu để chúng nó biết ý nghĩ trong lòng cậu ta, e rằng chúng không chỉ cho cậu ta một liên hoàn đấm thôi đâu.Tề Kỳ biết nơi này là địa bàn của cậu cả, gan cũng to ra, trước kia khi cậu ta trông thấy những con búp bê này là sợ gần chết, bây giờ đã dám nói chuyện lớn tiếng với chúng, nhất là với 47 đã từng hù dọa cậu ta, hai người trò chuyện rất là thân thiết mới tài.

Tề Kỳ: "Tôi nói cho cậu biết, chủ tiệm là cậu tôi, sau này cậu còn làm tôi sợ thì tôi nhờ cậu tôi đánh cậu!"

47 hơi sợ thật, dù gì thì hình tượng của Yến Lâu trong mắt bọn họ rất là hung tàn, nhưng thua người không thua trận, dĩ nhiên 47 sẽ không chịu thua trước mặt một Tề Kỳ ngốc nghếch: "Cậu của cậu ghê gớm như vậy, cậu lại nhút nhát thế này!"

Lại là câu này, Tề Kỳ hơi chột dạ, tất nhiên là vì Yến Lâu đâu phải cậu ruột đâu!

Nhưng sao ai cũng nhận ra thế?

Cậu ta nhát gan đến thế à?47 vừa chọc tức Tề Kỳ vừa lấy tròng mắt mình xuống, cười há mồm đến tai, sọ não bay lên, không ngừng hỏi cậu ta: "Sợ chưa?

Sợ chưa?"

Tề Kỳ: "...

Đệch, tránh xa tôi ra chút!"

Qua sự bồi dưỡng trong lớp và trao đổi kinh nghiệm, thủ đoạn dọa người của búp bê đã nâng lên một tầm cao mới, đám búp bê rượt theo hù dọa người chơi, nhất là gần Tề Kỳ – đã biến thành khu nghiêm trọng nhất.

Dù gì Tề Kỳ cũng là người nhát gan nhất, muốn hù dọa cậu quá dễ, rất có cảm giác thành công.Tề Kỳ khóc không ra nước mắt, mấy người, mấy người không sợ cậu tôi à?Có một số búp bê hơi sợ Yến Lâu, nhưng đa số mọi người đều cảm thấy Yến Lâu ôn hòa thân thiện, bọn họ không hề sợ!

Hơn nữa khách đến cửa hàng mà, dĩ nhiên là bọn họ phải chiêu đãi khách bằng "sở trường thành thạo" chứ!Tề Kỳ: tôi giận!Tề Kỳ bị các búp bê đuổi theo một lát, lớp học mới bắt đầu, cậu ta mới thoát thân thành công.

Cậu ta vội vã chạy khỏi sảnh giữa, bị thỏ dẫn lên sảnh trước, sau đó gặp phải lần tấn công mới.

Khách trong cửa hàng còn chưa đi, thấy vậy bèn hỏi."

Thật à?

Thật sự là họ hàng của chủ tiệm à?"

Thấy thỏ lớn gật đầu, đám người cùng đồng loạt "ôi chao", bắt đầu líu ríu bàn tán về Tề Kỳ."

Không phải nói chứ, thằng bé này khá đáng yêu đấy!"

"Ừ, mắt có thần, trông khá thông minh đấy!"

"Mặt mày cũng điển trai phết, có một phần mười... một phần một trăm phong vận của chủ tiệm!"

"Ai da, cái mặt nhỏ trắng mềm đáng yêu thế nhỉ, cười rộ lên trông ngoan thế!"

"..."

Tề Kỳ câm lặng mờ mịt, ban nãy mấy người đâu có nói vậy!

Đây là thế giới của người trưởng thành ư?

Ăn nói ngọt ngào giả trân thế?Nhưng cậu ta cũng là người trưởng thành rồi, phải làm quen hết với những thứ này sớm chút, cho nên... làm ơn khen nhiều đi, nghe mà mát lòng đó!Các đồng đội: "..."

Thấy Tề Kỳ cười như tên đần trong đám người, đồng đội cảm thấy không thể cứu được chỉ số IQ của thằng bé này rồi.Đường Ngọc Thư có vẻ đồng cảm: "Giang Giang à, tôi phỏng vấn cậu chút nhé, bây giờ cậu cảm thấy như thế nào?"

Tần Trạch Giang bình tĩnh nói: "Có thể cảm thấy gì đây, mau dẫn em ấy ra giúp tôi, bà già kia đang sờ mặt sàm sỡ em ấy, mấy người không thấy hả?"

Đường Ngọc Thư, Lăng Hoa: "...

Ồ."

Sau khi kéo được Tề Kỳ ra khỏi đống lộn xộn kia, Lăng Hoa tìm Hughes, hỏi mấy việc về game sinh tồn, tuy không thể tiết lộ chuyện quan trọng nhưng vì quan hệ của bọn họ với chủ tiệm nên Hughes có thể tiết lộ vài chuyện bình thường cho bọn họ biết.Lăng Hoa nghe xong, ngẫm nghĩ một lát: "Không biết nếu tôi muốn hợp tác với mọi người thì cần yêu cầu gì không?"

"Hợp, hợp tác?"

Hai lỗ tai to của Hughes dỏng lên, khiếp sợ mà nhìn người chơi loài người này: "Anh muốn hợp tác cái gì?"

"Cái này à... tiền của nhà tôi khá nhiều, bây giờ tôi thấy hứng thú với game sinh tồn, nên muốn hợp tác với mọi người, mở công viên giải trí hay gì đó, anh thấy sao?"

Lăng Hoa hỏi.Hughes hoang mang một lúc lâu mới nói: "Vậy... anh chờ đại nhân làm việc xong, anh có thể nói cho đại nhân nghe, nếu được thì có lẽ đại nhân sẽ giúp mọi người."

Lăng Hoa gật đầu, hỏi mượn búp bê giấy và bút, bắt đầu ghi chép, lôi kéo Hughes hỏi vài nội dung chi tiết.

Nhìn cái vẻ nghiêm túc của anh ta, trông không giống nói suông.Mặt lông của Hughes đầy khiếp sợ, loài người bây giờ giàu có ghê gớm đến vậy à?

Còn nghĩ đến chuyện hợp tác với game sinh tồn để mở công viên giải trí!Nghĩ lại cho cẩn thận thì có vẻ đúng thật, có thể kiếm tiền, còn mở rộng được phó bản.

Có khi là được đấy...
 
[Đm/Hoàn] Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Dm Hoan Mo Cua Hang Bup Be Trong Game Sinh Ton


Edit: TeadeBeta: Hạ Y_________Yến Lâu bận bịu cả ngày trong phòng làm việc, Nicholas cũng ở bên cạnh cậu cả ngày.

Cho đến khi linh hồn của Betty sáng rỡ trở lại, Yến Lâu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lắc lắc cái cổ hơi cứng.Nicholas đi tới, bàn tay ấm áp phủ lên sau gáy cậu, nhẹ nhàng xoa bóp giúp cậu: "Sao rồi?"

Yến Lâu nói: "Cứu được nhưng cần phải bảo trì một khoảng thời gian."

Cậu cầm lấy nguyên tinh biến dị kia, vốn là cậu trông thấy sức sống dư thừa trong tinh thạch, tưởng là hệ thống đưa tinh thạch để cứu Betty, ai ngờ khi Betty bảo vệ Tina trong vụ tai nạn trên biển, một sợi linh hồn của Tina nhập vào thân thể Betty, bảo vệ linh hồn Betty không bị biến mất ngay lập tức, còn nguyên tinh biến dị chỉ có tác dụng lấy linh hồn Tina ra.Linh hồn thiếu mất một phần, đây là nguyên nhân Tina luôn hôn mê chưa tỉnh."

Em đói chưa?"

Nicholas hỏi, Yến Lâu vừa làm việc là quên ăn quên ngủ, Nicholas luôn lo lắng với tình trạng sức khỏe của cậu.Yến Lâu sờ sờ bụng lép xẹp, nói: "Tôi hơi đói, không biết Đường Cát có chuẩn bị cơm trưa không."

Dĩ nhiên là Đường Cát có chuẩn bị cơm trưa nhưng không phải cho bọn họ, vì khi Yến Lâu vào phòng làm việc là không ai biết khi nào cậu đi ra, nên bữa cơm này Đường Cát nấu cho khách.

"Ồ!

Thơm quá, ngon quá!

Đường Cát, anh giỏi ghê đấy!"

Tề Kỳ vừa ăn lấy ăn để vừa liên tục khen ngợi Đường Cát, Đường Cát nghe mà ôm bụng cười ha ha.Đường Cát: ai da, đúng là mình không nhìn lầm, quả là một đứa bé ngoan!"

Tưng bừng thế?"

Yến Lâu nhướng mày cười nói: "Cháu chơi ở đây vui không?"

Tề Kỳ nhanh chóng nhét chân gà vào miệng, cố sức gật đầu: "Cậu cả, đồ ăn ở đây ngon quá!"

Yến Lâu cười cười, nói: "Tất nhiên rồi, đó là đầu bếp cậu cố ý bồi dưỡng mà."

"Cậu cả thật thông minh!"

Tề Kỳ lập tức khen bất chấp, khen toàn bộ mọi mặt của Yến Lâu.

Yến Lâu nghe xong, cảm động xoa đầu cậu ta rồi hỏi: "Sao thế?

Cháu để ý đến búp bê nào trong cửa hàng, muốn dẫn đi à?"

"...

Không phải."

Tề Kỳ gãi mặt, có cảm giác lấy lòng cậu để được cho tiền tiêu vặt, đường đi nước bước đều bị nhìn ra hết: "Là đồng đội của cháu... muốn mở công viên giải trí."

"Công viên giải trí?"

Yến Lâu kinh ngạc nhướng mày, mở công viên thì tìm cậu làm gì?

Vay tiền hả?

Nhưng Lăng Hoa đâu cần vay tiền, nhà anh ta và nhà anh rể anh ta đều rất giàu, xây công viên dễ mà, chỉ thiếu nhân viên thôi."

Anh Yến, tôi muốn hợp tác với game sinh tồn, thành lập một khu vui chơi sinh tồn kinh dị."

Lăng Hoa nói: "Tôi có thể cung cấp sân bãi, tuyên truyền này nọ, nhưng cần mời nhân viên chân thực của game sinh tồn."

Hệt như nhà ma dọa người ấy, người giả ma luôn khiến người ta có cảm giác không đủ, nhưng ma thật thì có thể làm cho mọi người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, có bầu không khí kinh dị sẵn, những cái này có thể tạo ra danh tiếng tốt.Yến Lâu tự hỏi với vị trí người làm ăn, cảm thấy đó là một đề nghị khá tốt.

Có lẽ game sinh tồn không thiếu một phó bản nhỏ, sau khi xây dựng khu vui chơi xong cũng không thể đưa cho người chơi, chỉ có thể đón khách bình thường đến chơi, nhưng đề nghị này khiến cậu có sáng kiến mới.Du khách của khu vui chơi không phải người chơi cố định, nhưng bọn họ vẫn có thể nhận sức mạnh cảm xúc trên người du khách như trước, giúp mở rộng nguồn năng lượng một cách đáng kể.

Mức độ nguy hiểm của khu vui chơi thấp, không cần đưa yêu ma quỷ quái mạnh, mặc dù năng lượng của một lần đạt được có thể kém hơn phó bản nguy hiểm, nhưng giảm bớt hao tổn, còn có thể tích lũy từ từ...Sau khi tự hỏi một lúc lâu, Yến Lâu nhìn Nicholas: "Bệ hạ thấy sao?"

Nicholas khẽ gật đầu: "Có thể thử."

Tia sáng lóe lên trong mắt Yến Lâu, cậu ôn hòa nói với Lăng Hoa: "Trước kia không có hình thức game sinh tồn như thế này, tôi sẽ nộp đơn lên game xin thử, cũng có thể giúp mọi người xây dựng chỗ vui chơi, nhưng cậu phải chuẩn bị sẵn những vấn đề sau khi hoạt động và lời lỗ."

"Tất nhiên rồi!"

Lăng Hoa nói ngay: "Nếu hiệu quả thử nghiệm tốt thì tôi có thể xây nhiều khu, dù sao thì tôi cũng chẳng thiếu số tiền này."

Không hiểu sao Yến Lâu cảm thấy thái độ ném tiền tiêu xài bừa bãi này có vẻ quen quen.

Hai người bàn tán xong, Yến Lâu đứng dậy nói: "Đã cứu được Betty rồi, trước đó mọi người nói cả nhà Tina ở gần thành Philo phải không?"

"Vâng!"

Tề Kỳ ngậm heo gật đầu."

Tôi đi với mọi người một chuyến, có vài vấn đề cần giải quyết."

Hình như Nicholas cũng không vội, đi theo bọn họ đến thành Philo.

Cả nhà Tina sống ở ngoài thành Philo, bọn họ cần đi phương tiện đặc biệt để đến đó, phương tiện giao thông phổ biến nhất của thành Philo là... vật cưỡi.

Vật cưỡi phong phú đa dạng, muôn hình vạn trạng, có loại đáng yêu mềm mại, có loại khí phách oai phong, còn có loại ngụy trang thành hình dáng khác như Horace nữa.Yến Lâu nhìn chằm chằm vào chú thằn lằn to có tạo hình rồng bạc một lúc lâu rồi hỏi Nicholas: "Bệ hạ, chúng ta chọn cái nào?"

Nicholas chọn luôn đống lông xù đáng yêu, nói rất là chính đáng: "Ngồi trên thằn lằn không thoải mái, nó còn không biết bay, muốn bay thì ta đưa em bay."

Yến Lâu cười tủm tỉm gật đầu: "Được."

Một lát sau, Nicholas ghé đầu tới thì thào: "Chỉ để ta đưa em đi... em nghe chưa?"

Yến Lâu kinh ngạc quay đầu nhìn y, khí thế mạnh mẽ của Nicholas lập tức tan rã, y hạ giọng thương lượng: "Sao em không nói gì?

Được không?"

"Được."

Yến Lâu mỉm cười nhìn y, mắt phượng cong như vầng trăng khuyết.

Nicholas thở phào nhẹ nhõm, cũng mỉm cười.

Tốc độ của lông xù không được coi là nhanh nhưng được cái vững vàng và thoải mái, khi bọn họ đến thị trấn, Yến Lâu đã nằm ngủ trong lồng ngực Nicholas.

"Đại, đại nhân!"

Kelly vừa thấy bọn họ là nhận ra Yến Lâu ngay, sau đó trông thấy Nicholas: "Trời ơi, bệ hạ!"

"Lâu rồi không gặp, Kelly phu nhân."

Yến Lâu mỉm cười nhảy xuống khỏi lông xù, mặc dù lông xù mềm mại đáng yêu quá mức cho phép nhưng chỉ cần y giữ được, cảnh nền đáng yêu cũng không ảnh hưởng đến khí chất của cậu.Tề Kỳ nằm trên lông xù không muốn nhúc nhích, nhìn người cậu phong độ của mình, lại nghĩ bản thân bị chủ nhân lông xù nhìn mấy lần thì không muốn đi, lòng bùi ngùi cảm thán, thảo nào mọi người cảm thấy hai cậu cháu bọn họ không giống nhau!Kelly vui vẻ dẫn bọn họ vào nhà, Tina vẫn nằm yên trên giường nhỏ như trước, hai má hồng hào, vẻ mặt an bình như đang chìm trong mộng đẹp.

Yến Lâu đặt Betty cũng đang ngủ say bên cạnh Tina, sau đó cậu áp nguyên tinh biến dị lên trán cô bé, sợi linh hồn kia quay lại cơ thể Tina rất nhanh, sức mạnh của nguyên tinh cũng giúp đỡ cô bé một chút.

Tina khó chịu ho khan, thì thào nói: "Nước... nhiều nước quá...

Betty..."

Yến Lâu xoa đầu trấn an cô bé, sau đó nói với hai vợ chồng mừng quá bật khóc: "Hai cô bé cần phải nghỉ ngơi một thời gian, sau này ra ngoài thì phải chú ý an toàn."

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi!"

Kelly khóc lóc, nói: "Cảm ơn đại nhân, cảm ơn ngài!"

Yến Lâu mỉm cười ôn hòa, nói: "Không cần cảm ơn tôi, hai cô bé này đều là trẻ ngoan, sau này sẽ bình an."

Đoàn người bắt đầu xuất phát trước sự cảm kích của đôi vợ chồng, đi không bao xa, đám người Tề Kỳ nhận được tin nhiệm vụ hoàn thành, sắp đi.Tề Kỳ sụp đổ tiếc nuối ra mặt: "Cứ thế mà đi?

Tôi còn muốn tâm sự với cậu cả mà!"

Nhưng nghĩ đến việc hai vợ chồng Kelly đang lo lắng chờ đợi, Tề Kỳ mềm lòng không kéo dài thời gian được.

Nicholas hỏi: "Không sao cả, qua một thời gian nữa hai người sẽ gặp lại."

Tề Kỳ cào tóc hoang mang: "Hả?"

Yến Lâu khựng lại, nói: "Có khi có thể gặp nhau ở phó bản tiếp theo, hơn nữa cậu sẽ nhín thời gian về Thế giới Âm Dương thăm mọi người mà."

Nghĩ đến việc được cậu cả bảo kê trong phó bản, Tề Kỳ gật đầu sung sướng: "Vâng, vâng, cậu cả phải đến thăm cháu nhiều nha!"

Yến Lâu xua tay: "Được, cháu đi đi!"

Sau khi tiễn nhóm Tề Kỳ đi, vài ngày sau, khi Yến Lâu đang ở cửa hàng búp bê thì gặp được Tina ôm Betty.Hai cô bé hồi phục rất tốt, sau khi thấy Yến Lâu, Tina mỉm cười ngọt ngào: "Quý ngài chủ tiệm!"

"Chào bé Tina, em đã khỏe lại chưa?"

Yến Lâu ngồi xổm xuống hỏi."

Khỏe rồi ạ."

Tina đáp.

Betty nằm trong ngực cô bé cũng thì thầm nói: "Tôi cũng khỏe rồi, cảm ơn đại nhân."

Yến Lâu cười nói: "Hai đứa khỏe lại là ổn rồi, sau này ra đường phải chú ý an toàn, bảo vệ bản thân cho tốt."

Hai đứa ngoan ngoãn gật đầu, còn nghiêm túc miêu tả lại tình hình lúc ấy đáng sợ đến mức nào, bọn họ bảo vệ đối phương ra sao.Tina nói: "Em thích Betty nhất, sau này em sẽ tiếp tục bảo vệ em ấy."

Betty ngại ngùng nói: "Em cũng vậy, Tina là tốt nhất."

Thoạt nhìn vì hai đứa cùng trải qua với nhau, lần tai nạn này không để lại ám ảnh quá lớn cho cả hai, Yến Lâu thở phào, hy vọng cô bé khờ dại vui vẻ có thể trưởng thành khỏe mạnh."

Phải rồi chủ tiệm đại nhân, mẹ nói bọn em phải cảm ơn ngài."

Tina thò tay lục lọi trong túi rất lâu, lấy ra một viên kẹo dâu hồng nhạt: "Em tặng ngài kẹo ngon nhất!"

Yến Lâu nhật kẹo, nhìn Tina vừa nhảy vừa chạy khỏi cửa hàng búp bê, lao vào vòng tay của mẹ.

Cậu đứng dậy đi đến trước quầy, mở ngăn kéo đặt kẹo song song với viên kẹo của nửa năm trước.Người đến người đi tới cửa hàng búp bê trong một ngày rất nhiều, bọn họ dẫn búp bê đi, để lại ký ức, thỉnh thoảng cũng sẽ có người nói với mọi người về câu chuyện của cậu và búp bê.

Vài búp bê rời khỏi cửa hàng, vài búp bê mới được bổ sung, còn có một vài búp bê vẫn luôn ở đây.Bất kể thế nào thì búp bê luôn ôm ấp mong chờ với loài người, chúng nó chờ mong có một người bạn dịu dàng đáng yêu làm bạn với chúng, như sự mong chờ của loài người khi vừa bước vào cửa hàng búp bê vậy.

Có lẽ búp bê chỉ là hứng thú nhất thời của loài người, cũng có thể là người làm bạn an ủi bọn họ, nhưng đối với mỗi một búp bê rời khỏi đây mà nói, loài người là chốn về mà chúng chờ mong đã lâu.

Yến Lâu sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của búp bê, cậu chỉ mở cửa hàng búp bê ở đây, cho những con búp bê cô đơn một ngôi nhà.

Đây là công việc, cũng là trách nhiệm của cậu.

Dĩ nhiên khi bận rộn làm việc, Yến Lâu vẫn muốn dành thời gian hẹn hò yêu đương thật trọn vẹn với Nicholas.
 
[Đm/Hoàn] Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Dm Hoan Mo Cua Hang Bup Be Trong Game Sinh Ton


Edit: TeadeBeta: Hạ Y_________Thoáng cái đã là cuối năm, Yến Lâu nghe Glan và Vivian thương lượng muốn đến thành Lawrence cầu phúc, cậu mới giật mình phát hiện thì ra thời gian trôi qua nhanh như thế!Hai người thì thầm to nhỏ đi ngang qua Yến Lâu, dĩ nhiên thường là Glan nói huyên thuyên, lâu lâu Vivian mới đáp lại vài câu.

Thấy Yến Lâu đang xoa hổ một mình, Glan hỏi: "Thầy ơi thầy ơi, anh muốn đi cùng với bọn tôi không?"

Yến Lâu khựng lại, nghĩ đến ước hẹn của mình và Nicholas từ rất lâu trước kia, bèn lắc đầu nói: "Tôi đã hẹn với bệ hạ rồi, hai đứa đi đi... phải rồi, đến lúc đó có thể Yến Thành sẽ về, hai người hỏi xem Yến Thành có đi hay không."

"Được!"

Glan gật đầu: "Nhân tiện, gần đây em trai lớn nhanh quá, phải thay đồ mới rồi.

Bà Turandot nói sẽ làm cho cậu ấy vài bộ lớn hơn, bảo bọn tôi mấy ngày nữa đem đến đây."

"Làm phiền bà Turandot rồi."

Yến Lâu cười đáp.Vivian nhẹ nhàng mỉm cười: "Không phiền đâu, gần đây bà ấy không có nhiều việc lắm, bà ấy không muốn ngồi không nhàm chán, chuẩn bị cả quần áo người lớn luôn rồi."

Yến Lâu nói: "Cuối năm hai đứa nghỉ vài ngày đi, ở nhà chơi với người nhà."

Glan vội gật đầu: "Vâng, cảm ơn thầy, tạm biệt!"

Nói xong, cô bé nhanh chóng chạy mất, sợ cậu đổi ý bảo bọn họ tăng ca.

Yến Lâu nhìn Hughes mà không biết nói gì, tìm cách chứng thực: "Tôi đáng sợ thế à?"

Hughes nghĩ ngợi, nhún vai hỏi ngược lại: "Đại nhân thấy sao?"

Yến Lâu im lặng một lát, cảm thấy mình không nên tiếp tục quan tâm đến vấn đề này."

Mấy ngày cuối năm tôi không ở cửa hàng, cậu chăm sóc cửa hàng giúp tôi nhé.

Có búp bê nào muốn ra ngoài chơi thì để bọn họ chơi trong thành, nhưng phải chú ý an toàn, đừng đi xa."

Mặc dù trước đó chưa có tiền lệ nhưng ai đảm bảo không có người phát điên lừa bán búp bê chứ?

Trẻ con nhà mình cả, phải chú ý!Hughes gật đầu nói: "Đại nhân yên tâm, tôi hiểu mà!"

Rất lâu trước kia, thành chủ Soy đã miêu tả cảnh sao trời thay đổi vào cuối năm, còn cả khung cảnh ngắm sao nữa.

Cuối mỗi năm là thời khắc cư dân Thế giới Hắc Ám đoàn tụ, là thời cơ chúc mừng thật tốt.Hai ngày trước Yến Lâu đã đến hoàng cung, nếu nói đến ngắm sao thì chỗ tốt nhất để quan sát là hoàng cung – nơi hướng về trăng tròn.

Ở tây bắc hoàng cung có một lầu ngắm cảnh, Nicholas đã sai người chuẩn bị giường nhỏ và đồ ăn vặt rồi, đợi đến đêm thì đi cùng Yến Lâu vào đó.

Bầu trời vừa tối, những ngôi sao sáng đã bao phủ khắp bầu trời đêm như là sắp đốt cháy hết ánh sáng rực rỡ vào ngày cuối cùng của năm.

Yến Lâu dựa vào giường nhỏ, vừa được Nicholas đút cho ăn vừa nghe y nói về sự tồn tại của mỗi một ngôi sao.Có lẽ người đời chỉ biết được câu chuyện huy hoàng của những ngôi sao được gia tộc lấy tên, nhưng Nicholas biết rõ đời trước đời sau của mỗi một ngôi sao, biết từng tính cách khác nhau của chúng nó."

Ngôi sao này rất thích làm đỏm, thích hờn dỗi, mỗi lần có sao xung quanh nó sáng hơn, nó sẽ ấm ức cố hết sức tỏa sáng, không muốn thua người khác..."

Nicholas nhẹ nhàng nói, Yến Lâu nghe mà tưởng tượng trước mắt có một đứa bé mặt lạnh bĩu môi xuất hiện.

Cậu buồn cười mà hỏi: "Sao bệ hạ biết rõ vậy?"

Nicholas khựng lại, bất đắc dĩ nói: "Trước kia lúc ta nhàm chán, mỗi một ngôi sao đều đã bị ta chọc cả rồi, ngoại trừ những ngôi sao đã chết, gần như chúng nó đều sẽ đáp lại ta, ta hiểu tính cách của chúng nó."

"Sao cũng sẽ chết ư?"

Yến Lâu kinh ngạc hỏi."

Ừm, chúng nó sẽ già, sẽ chết."

Nicholas nhẹ giọng nói: "Khi già rồi, ánh sáng sẽ mờ nhạt dần dần, cũng không không còn hoạt bát, khoảng cách khi sao di chuyển rất ít.

Chờ chúng chết rồi, không thể nhìn thấy chúng nó trên bầu trời đêm nữa, thật ra chúng vẫn còn đó, nhưng không phát sáng, trở thành một tảng đá lớn."

Khi hai người nói chuyện xong, dường như ánh sáng ngôi sao đã sáng đến mức cao nhất, chúng nó bắt đầu từ từ dao động.

Chúng nó như những hạt châu nhỏ lăn lộn trong bầu trời, ban đầu còn chậm như thể không tìm được phương hướng và mục tiêu.Dần dần, các ngôi sao bắt đầu di chuyển càng nhanh, chúng nó kéo chiếc đuôi lộng lẫy để lại từng dấu vết xán lạn trong bầu trời đêm.

Vô số ngôi sao lần lượt đổi chỗ, quỹ tích không có quy luật như nét vẽ xấu xí của mấy đứa bé, mỗi một nét là độc nhất vô nhị.

Rất nhiều người đứng ở dưới nhìn lên bầu trời đêm, cố gắng ghi nhớ mỗi một dấu vết, muốn đọc hiểu ngôn ngữ ngôi sao và tiên tri vận mệnh, dấu lịch sử từ những dấu vết đó.Yến Lâu vịn lan can nhìn một lát lâu, cười nói: "Năm nay có tinh thể quay phim, mọi người có thể quay lại rồi phân tích cả năm!"

Nicholas cười: "Chắc vậy."

Những ngôi sao sẽ di chuyển liên tục một đêm cho đến khi chúng nó tìm được vị trí yên ổn, màn diễn này mới kết thúc.

Khi sự di chuyển dần chậm lại, ánh sáng rực rỡ trên bầu trời cũng dần mờ đi, rất nhiều người đã thấy được bức tranh sao trời trong một năm mới.

Các ngôi sao vốn đã ổn định xung quanh mặt trăng tròn thì giờ di chuyển ra một vòng bên ngoài, chỉ có một ngôi sao sáng duy nhất ở gần nơi đích nhất.Yến Lâu sửng sốt nhìn Nicholas: "Bệ hạ di chuyển chúng nó?"

Nicholas cười lắc đầu: "Không có, chúng nó tự chạy đấy."

Điều kiện tiên quyết để những ngôi sao này dời vị trí là cảm giác được ý nghĩ và tâm ý của Nicholas nên cố ý làm thế, coi như lời chúc phúc độc đáo cho y.

Sau khi hiện tượng này kết thúc, năm mới bắt đầu, cư dân ở các nơi trong Thế giới Hắc Ám bắt đầu thăm người thân, bạn bè, cầu phúc với nhiều hình thức.Ngày đầu tiên của năm mới là ngày được chúc phúc nhiều nhất.Yến Lâu và Nicholas đến thành Lawrence như lời hứa thật lâu trước kia.

Mặc dù đến Thế giới Hắc Ám đã hơn nửa năm, Yến Lâu đã quen thuộc thành Angos và hoàng cung, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến thành Lawrence nổi tiếng.Trong ngày này, nhiều người tụ tập ở thành Lawrence, gần như trận truyền tống trong thành không hề dừng lại, vô số cư dân từ khắp nơi đến đây cầu phúc, hướng về danh tiếng hiển hách của Lawrence đại nhân.Nếu là bình thường thì chỉ có tình nhân kiên định dũng cảm mới dám gặp Lawrence.

Nicholas nắm tay Yến Lâu dẫn cậu đi qua đường phố thật dài một cách quen thuộc.

Rẽ vài chỗ, Yến Lâu nhìn thấy một gốc cây to sum suê, lá cây xanh biếc tỏa ánh sáng nhàn nhạt, chưa đến nơi đã ngửi được mùi hoa thấm vào ruột gan, những chùm hoa trắng ẩn giữa cành lá, có nhị hoa hơi vàng vàng ấm áp như ánh mặt trời được ánh trăng nâng niu.Lúc này, một đám người đang đứng quanh cây nguyệt quế, vừa tắm mùi hoa của ánh trăng vừa nhắm mắt chắp tay lẩm bẩm, có lẽ đang cầu nguyện với cây nguyệt quế.Một luồng gió tình cờ thổi qua, đóa hoa trắng nhỏ bị thổi rơi xuống người một cư dân nào đó, lập tức hóa thành điểm sáng rồi biến mất.

Người nọ như trúng thưởng vậy, mừng rỡ mỉm cười không thấy mắt, người xung quanh cũng nhìn đối phương bằng ánh mắt hâm mộ.Đây là người được Lawrence chúc phúc, năm này sẽ sống cuộc đời suôn sẻ bình an.Chờ nhóm người này giải tán, Nicholas kéo Yến Lâu đi đến.

Tới gần gốc cây to tươi tốt, Yến Lâu trông thấy một bóng thiếu niên mặc áo trắng, tóc bạch kim mờ nhạt ngồi trên một nhánh cây to lớn, vẻ mặt lạnh nhạt như không để ý gì."

Lawrence."

Nicholas khẽ ngẩng đầu nhìn bóng người kia, mỉm cười ôn hòa: "Lâu rồi không gặp."

Lawrence cụp mắt suy tư, hờ hững đáp lại: "Ừm."

Nicholas cũng chẳng giận vì thái độ của cậu ta, như đã quen lâu rồi: "Cậu không ngủ à?"

"À."

Rốt cuộc Lawrence cũng nhếch mi, oán giận lạnh lùng: "Ồn quá."

Nicholas hỏi: "Năm nào cũng có một lần như thế, một năm đi làm một lần không được à?"

Lawrence nói: "Không ngủ đủ thì sẽ không cao được."

Nicholas: "......"

Lawrence luôn giao tiếp với mọi người bằng vẻ mặt lạnh lùng buồn ngủ, cho dù là lãnh đạo như Nicholas cũng không ngoại lệ.

Chỉ là quanh năm suốt tháng cậu ta luôn ngủ nhưng không chịu được thành chủ ngốc nghếch nói nhiều, suốt ngày chạy đến cằn nhằn với cậu ta, làm cậu ta phiền không chịu nổi, còn bắt cậu ta nghe rất nhiều tin có ích lẫn vô ích, dĩ nhiên trong đó không thiếu những tin tức lớn sắp tới của Thế giới Hắc Ám.Lawrence nhìn Yến Lâu lạ mắt, hỏi: "Người yêu ngài à?"

Yến Lâu khựng một lát, chào cậu ta: "Hân hạnh được gặp Lawrence đại nhân, tôi là Yến Lâu."

Lawrence nể tình mà gật đầu.Nicholas nhướng mày, vui vẻ nói: "Nhân lúc cậu tỉnh vào cuối năm, ta cố ý dẫn em ấy đến gặp cậu."

Vừa nói, y vừa nhìn chằm chằm Lawrence với vẻ ẩn ý sâu xa cùng với gốc cây to mà cậu ta đang ngồi.Cây nguyệt quế là gì?

Là cây thần của Thế giới Hắc Ám, là thánh địa của tình nhân đến chứng minh tình yêu chân thành, thế nên Nicholas cố ý dẫn Yến Lâu đến đây là vì lời chúc phúc tình yêu mà người ngoài đồn thổi một cách diệu kỳ kia.Mặc dù bản thân y biết rõ lời chúc phúc này không mạnh như vậy nhưng vẫn có ý nghĩa chứ.Lawrence nhếch mi nhìn y, hiểu được mục đích của y ngay.

Cậu ta bĩu môi, keo kiệt mà gỡ một đóa hoa nhỏ ném cho bọn họ.

Một đóa hoa hóa thành điểm sáng rồi biến mất, nhưng Nicholas không đi mà vẫn nhìn cậu ta như trước.Mặt Lawrence không biểu cảm, đấu mắt với y một lúc lâu, giơ tay gỡ một chùm hoa xuống.

Đây là sự hào phóng hiếm thấy của cậu ta, cậu ta chẳng muốn để ý đến người quấy rầy giấc ngủ của mình, nhất là mấy cặp tình nhân suốt ngày dính như sam thể hiện tình cảm, cậu ta chỉ muốn tách bọn họ ra.Chùm hoa nhỏ biến thành điểm sáng phủ lên người bọn họ, cảm giác ấm áp êm dịu khiến người ta cảm nhận được bình yên và hạnh phúc.Nicholas nhìn gốc cây che lấp mặt trời, hỏi: "Không còn nữa à?"

Lawrence lạnh lùng liếc y, cậu ta không muốn để ý đến ông chủ ngốc nghếch này, bóng người chui vào thân cây ngay tức khắc.

Cậu ta buồn ngủ mà, không ai quấy rầy được.Nhưng cậu ta vừa chui vào một nửa đã thấy Nicholas giơ chân, vô tình lạnh lùng đá vào thân cây."

Rào!"

Cành lá lay động kịch liệt, vô số hoa nhỏ rơi lả tả xuống chỗ hai người bọn họ như mưa.

Bóng hai người gần như bị ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ, khiến người xung quanh quan sát kêu lên.Cho đến khi điểm sáng biến mất, mọi người mới hiểu ra: "Ồ, thì ra là bệ hạ và Yến Lâu đại nhân, chả trách!"

Nicholas rất hài lòng với hiệu quả này, nhưng cây nguyệt quế thì không.Lawrence ôm thân cây lạnh buốt, nhìn hoa rơi mất gần một nửa, đen mặt.Nicholas trấn an: "Dù gì cậu để nhiều hoa thế này cũng đâu có tác dụng, quanh năm suốt tháng chỉ cho đi vài đóa, ta coi như cái này là món quà cậu tặng ta."

Lawrence: "...

Cút!"
 
Back
Top Bottom