- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đm] Búp Bê
"Em thay lòng đổi dạ."
"Em thay lòng đổi dạ."
Một vật thể thực sự mọc ra một trái tim mà nó không nên có, nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi sẽ nghĩ rằng mình bị điên vì quá ảo tưởng.
Nó không cần ăn, nhưng một người sống như tôi thì không thể sống thiếu một hạt cơm.
Từ khi trưởng thành tôi rất hiếm khi nấu ăn, trong suốt thời gian ở nhà tôi đã ăn sạch tất cả đồ ăn hộp có thể đặt được ở quanh đây.
Tôi cứ tưởng tình trạng này sẽ kéo dài một thời gian dài, nhưng đáng tiếc, giờ không còn nữa.
Từ khi nó đột nhiên thức tỉnh, nó lập tức trở thành camera giám sát, lúc nào cũng dán mắt vào tôi, soi mói mọi góc độ không sót một li.Ban đầu tôi còn định nhân lúc cửa mở để lấy đồ ăn mà chạy ra ngoài, nhưng mỗi lần nghe tiếng cửa kêu là nó giữ chặt tôi, tự động mở cửa -- lấy cơm hộp giúp tôi, nhận túi cơm hộp trong tay người giao hàng, nói cảm ơn, đóng cửa, chuỗi động tác này rất thuần thục tự nhiên.
Càng gọi đồ ăn về, tôi càng lo lắng nó sẽ bị người giao hàng tinh mắt phát hiện, do đó sẽ gây thêm phiền phức không đáng có, sự tồn tại của thứ này, thực sự không thể để người khác biết được.
Vì thế tôi chỉ có thể ngừng ăn cơm hộp, bắt đầu tự nấu ăn.
Tôi hoàn toàn mất đi cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, sinh hoạt mỗi ngày của tôi bị hạn chế trong không gian nhỏ hẹp này, ban đầu tôi không cảm thấy áp lực, nhưng có một 'người' bám theo phía sau tôi từng phút từng giây, cảm giác này rất tệ.Nhất là từ khi tôi gọi cho người làm búp bê ở trong phòng tắm, từ đó trở đi, nó đề phòng đến mức không chịu đưa điện thoại cho tôi, hoặc nó sẽ ở bên cạnh tôi canh giữ khi tôi chơi điện thoại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của tôi, như thể đang theo dõi tôi có làm gì bất thường hay không -- có quỷ mới biết nó có hiểu hay không.Tôi cực kỳ muốn đi tìm người làm búp bê kia, nhưng nghĩ không ra cách để gạt nó.Hôm nay vẫn không có gì để ăn, tôi đi vào phòng bếp thấy một búp cải thảo trắng trong tủ lạnh, cắt qua loa vài miếng để chuẩn bị nấu mì.
Khi đang thái rau, nó lặng lẽ đến phía sau tôi, vòng tay qua eo tôi, gác cằm lên vai tôi.
Đáng lẽ đây là một tư thế ấm áp mập mờ, nhưng tôi chỉ cảm thấy như có một con nhím đang bám trên lưng.Tôi thúc mạnh khuỷu tay vào nó, mắng: "Cút đi."
Nó làm ngơ, vùi mặt vào hõm cổ tôi.Tôi bực bội đảo mắt, xoay người trong vòng tay nó đẩy nó thật mạnh, lần này tôi dùng hết sức, có lẽ nó không kịp phản ứng, thế nên khi bị tôi đẩy ra, nó loạng choạng lùi lại vài bước rồi đập lưng vào tường.
Khi tôi vừa định mắng nó, ánh mắt vô tình lướt qua ngực nó, lời nói đột nhiên dừng lại, -- trên ngực nó có một khe hở nhỏ.Là do lần trước tôi dùng kéo đâm vào nó mà ra.Lúc trước nó không chảy máu, vậy, ...... giờ thì sao?Tôi cầm lấy con dao sắc nhọn trên thớt, nắm chặt trong tay, điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, chậm rãi bước đến phía nó, nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt mũi dao bạc lên tim nó.
Dưới con dao, tôi đã từng nghe tiếng nhịp tim đập rất yếu ớt.
Nó cúi đầu nhìn động tác của tôi, không nhúc nhích.
Nếu đâm vào, nó có chảy máu không?
Có đâm trúng tim nó không?
Nếu, nếu lời nói của người làm búp bê là thật, nếu nó thực sự sống lại, khi đâm con dao này vào, nó có chết không?
Không, nó vốn dĩ là một vật chết, không nên dùng từ chết, dùng từ hư hỏng mới đúng hơn.
Đúng vậy, sao nó có thể là con người được?
Trên người và tứ chi của nó vẫn còn dấu vết của đường nối lắp ráp, con người sẽ không có mấy thứ này.
Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần tôi quyết tâm...... chỉ cần đôi tay dùng lực một chút......Tôi thầm nghiến chặt răng hàm, vì nắm quá chặt cán dao, sắc máu của các đốt ngón tay trở này trắng bệch, tôi nhìn chằm chằm vào mũi dao sắc bén, cho đến khi mũi dao chậm rãi cắm vào da thịt nó."
Bé cưng,"Tôi tập trung nhìn vào mũi dao, đang nín thở, tiếng kêu đột ngột này suýt chút nữa khiến tôi chết khiếp, tôi kêu lên một tiếng nhỏ lực trong tay cũng trở nên buông lỏng, con dao lập tức rơi xuống đất.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn nó, nó giơ tay xoa má tôi, sau một hồi im lặng, nó nói: "Đau quá."
Đột nhiên tai tôi ù đi, không nghe thấy được gì.
Đau?Nó nói......
đau?Nó khom người nhặt con dao nhọn bên chân tôi, nhìn chằm chằm một lúc lâu, hỏi tôi: "Tại sao......"
Tại sao?
Nó đang hỏi tôi, hay đang trách tôi?
Tôi đuối lý, không có lời nào để nói.
Nó nhìn tôi mà không nói lời nào, cũng không hỏi nữa.
Điện thoại của tôi bị nó giữ cả ngày, nó rất kiên trì vùi đầu mày mò.
Tôi thấy với khả năng hiện tại của nó thì vẫn chưa đủ hiểu để chơi được mấy thứ này, nên tôi cũng chẳng quan tâm, ai ngờ mò mẫm được một ngày, nó nhìn vào điện thoại của tôi rất lâu mà không động đậy, tôi nhận ra có gì đó không ổn, đi qua thì thấy, nó đang xem album của tôi.
Bên trong đều là ảnh tôi chụp lén Lương Chi Đình, tôi quên xóa.Tôi giật lấy, ấn tắt màn hình.
Nó ngồi bên mép giường, ngước lên nhìn tôi."
Anh nhận ra hắn."
Nó nói.
"......"
Vô lý, mày được tạo ra theo khuôn mẫu của anh ta.
Nó đứng lên, nắm lấy cổ tay tôi: "Hắn rất giống anh."
Ngược lại thì đúng hơn, nhưng điều đó không quan trọng."
Hắn ôm em, ngày hôm đó...... anh thấy rồi." nó như lạc vào ký ức nào đó, xoay đầu nhìn về phía bức tường trống bên cạnh, "Trên tường, tất cả đều là hắn......"
"Em......" nó dừng lại một chút, ngón tay đang nắm lấy cổ tay tôi siết chặt, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào mặt tôi, "Tại sao lại......
để hắn ôm em?"
Ngày hôm đó nó đã lẻn ra ngoài bắt gặp tôi và Lương Chi Đình ôm nhau dưới lầu, chuyện này đã qua lâu rồi, sao giờ nó mới bắt đầu hỏi?
Hay là, bây giờ nó mới có năng lực suy nghĩ?"
Liên quan gì đến mày?"
Một đồ vật mà cũng dám chất vấn tôi?
Tôi cố ý gây khó dễ cho nó, cúi sát vào nó, muốn cắn lên chóp mũi của nó, "Tao thích cho ai ôm thì ôm đấy, mày có quyền quản chắc?
Mày là cái thá gì?"
"Hít--" vừa dứt lời, cổ tay suýt chút nữa bị lực mạnh bẻ gãy, tôi dùng một cái tay khác đẩy nó ra, quát, "Buông ra!"
"Anh là......" nó lẩm bẩm, "Chồng...... em gọi anh là chồng."
Tôi bật cười trong cơn đau tột cùng, khinh thường: "Mày đúng là cái gì cũng nói được, có thấy tởm không?
Mày cũng xứng à?"
Nó nói: "Em đã nói thế."
"Tao đã nói dối quá nhiều rồi!
Đã nói ra thì chắc chắn phải thật, chắc chắn phải làm sao?
Cái đồ không có não như mày thì biết cái gì?
Cút!"
Lúc trước tôi thích Lương Chi Đình sáu năm, nhưng điều đó không ngăn cản được việc bây giờ tôi ghét anh ta cay đắng.
Chỉ cần nhắc đến tên anh ta và nhìn gương mặt của anh ta thôi là tôi đã cảm thấy xui xẻo.
Thích một người để làm gì?
Thích rồi sẽ thành không thích, không thích rồi sẽ thành chán ghét, chán ghét rồi sẽ thành hận.Tôi chán ghét Lương Chi Đình, cũng chán ghét con búp bê có gương mặt giống hệt anh ta.Nó cúi đầu xuống muốn hôn tôi, tôi nhanh chóng xoay mặt né."
Để thể hiện tình yêu, cần phải hôn." nó không hôn tôi, vẫn cúi đầu, hai ngón tay bóp chặt má tôi kéo đến đối diện nó.
Một lúc lâu sau, nó nói câu này, giọng điệu rất nghiêm túc.
Lúc trước tôi đã nói lời này với nó, thế mà nó vẫn còn nhớ.
Tôi nhướng mày chế giễu: "Nhưng tao lại không yêu mày, tại sao phải hôn mày?"
"Em đã nói yêu anh." hắn bướng bỉnh ghé sát tôi đòi hôn.Hành động của nó khiến tôi càng thêm khó chịu bực bội, gầm lên: "Giờ tao không thích nữa cũng không được à?!"
Sau khi gầm lên, nó im lặng một hồi lâu, sau đó, nó nhìn chiếc điện thoại bị vứt trên sàn, lẩm bẩm: "Em yêu hắn."
Ai?
À......
đang nói Lương Chi Đình à?Có ma mới thích anh ta.
Vừa định mở miệng nói móc, nhưng đột nhiên nó nói: "Không được."
Ngón tay đang đặt trên mặt tôi dường như muốn bóp nát xương cốt tôi, ánh mắt lạnh nhạt của nó, giọng điệu lạnh lùng lặp lại: "Không được."
Nó buông tôi ra, xoay người vào phòng bếp, khi trở lại, trong tay nó cầm một con dao sắc nhọn.
Tôi giật mình lùi về sau, mặt tái mét theo bản năng tìm vật phòng thân, nó muốn làm gì?
Muốn dùng dao đâm tôi?
Tôi không phải là nó, nếu bị đâm, sao tôi sống được?
Nó bước nhanh đến nhấc bổng tôi lên, ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao trong tay lướt qua mắt tôi, ánh sáng lạnh lẽo, tôi gần như không thể phản kháng khi bị nó ném vào tủ quần áo, cửa tủ quần áo bị nó đá văng vẫn chưa sửa, nó dùng quần áo trói tay chân tôi lại, tủ quần áo chật chội nhỏ hẹp, tôi không thể duỗi thẳng chân, hoàn toàn không có sức để thoát.Đúng là mọi thứ đều có thể thay đổi, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi và nó đổi vai cho nhau."
Mày làm gì vậy!"
Tôi tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nó cúi đầu hôn tôi, thò nửa người vào tủ quần áo, gương mặt ngược với ánh sáng, tôi chỉ có thể nhìn thấy đường nét cơ bản trên gương mặt của nó, và đôi mắt xanh đen sáng lạ thường ngay cả khi ở trong ánh sáng mờ ảo.
Nó vuốt ve má tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi một cái, nói: "Anh sẽ về sớm."
Nó đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ, đi đến lối vào, tôi nhanh chóng nhận ra ý định của nó chỉ trong vài giây, nó muốn đi ra ngoài!Cầm dao?
Đi ra ngoài làm gì?!"
Đứng lại!" tôi lớn tiếng gọi nó, giọng nói khàn khàn.
Tôi giãy giụa mạnh ở trong tủ quần áo, vất vả lắm mới bò được đến mép tủ, đạp mạnh, lực quá mạnh khiến tôi đập đầu xuống sàn, đầu bị đập mạnh, tai bị ù đầu bị choáng váng.
Không quan tâm đến cơn chóng mặt, tôi nhìn về phía nó, bởi vì bị đau nên giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ: "Mày đi đâu vậy?"
Trong tầm mắt mơ hồ, nó đứng ở cạnh cửa, giọng nói chậm rãi vang lên: "Anh đi giết hắn."
"Giết hắn, em chỉ thuộc về một mình anh."
Rõ ràng là giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại khiến người khác lạnh sống lưng, đầy hoang đường.
Ai?Giết ai?
Bộ não choáng váng vì cú ngã cuối cùng cũng chậm chạp phản ứng lại, người nó nói là Lương Chi Đình......"
Không được!" tôi lăn lộn trên mặt đất muốn thoát khỏi thứ đang trói, giống như một con giòi đang ngọ nguậy, máu dồn lên não, trán nổi gân xanh, "Mày không được đi!"
Nếu nó thực sự làm gì Lương Chi Đình thì sao?
Chẳng phải công an sẽ trực tiếp điều tra tôi sao?!"
Quay về!"
Dường như nó hiểu lầm hành vi tự vệ của tôi thành gì đó, đột nhiên nâng giọng quát: "Tất cả là tại hắn!"
Đây là lần đầu tiên nó lớn tiếng nói chuyện, tôi ngẩn người, nỗi bất an trong lòng như sóng ập đến."
Em thay lòng đổi dạ, tất cả là tại hắn, là do hắn sai." tôi thậm chí còn thấy được sự nghiến răng, đau lòng ghen ghét trong biểu cảm của nó: "Anh kém hắn ở chỗ nào?
Nếu không có hắn, em chỉ thuộc về một mình anh."
Búp bê.Nó chỉ là một con búp bê.
Không có lý trí, không có tam quan đạo đức, những gì mà tôi đã dạy nó, không ngờ lại có một ngày, sau một thời gian lên men, tất cả đều bật ngược trở lại vào chính tôi ngày hôm nay."
Không được, đừng đi......"
Nó không quan tâm đến tôi, xoay người dứt khoát mở cửa, tôi biết nếu nó đi ra khỏi cánh cửa này, cuộc đời của tôi sẽ bị hủy hoại.
Điều đang chờ đợi tôi là một bản án tù dài đằng đẵng, không thấy ánh sáng mặt trời......Lạch cạch, tôi nghe tiếng chốt khóa cửa bật mở.
Tôi lo lắng gào lên, nước mắt chảy dài trên má, rớt xuống đất, tôi khàn giọng gọi nó: "Khoan đã, đừng......
đừng đi......"
Vào thời khắc quan trọng, tôi đánh mất hết mặt mũi, van xin một cách không còn một chút liêm sỉ nào, bất chấp mọi thứ: "Chồng ơi......
đừng đi, Đừng bỏ rơi em."[📢Tác giả có lời muốn nói]Nam • Không muốn ngồi tù • Lê