Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm - Edit][Hoàn] Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi - Lưu Li Túy Nguyệt

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm - Edit][Hoàn] Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi - Lưu Li Túy Nguyệt
Dm Edit Hoan Chuong Mon Lai Bi Thien De Buc Hon Nua Roi Luu Li Tuy Nguyet


Edit: Tiểu Triển|Do not reup
Sau khi hai người rời đi không lâu, nơi chân trời phía xa chợt lóe sáng, tất cả tầng mây trên biển đều tụ tập lại một chỗ, hình thành một thế giới mây tráng lệ mà rộng lớn, trong tầng mây có ánh sáng thần tiên tản ra, biển mây hỗn loạn như sóng vỗ, lan truyền từng vòng ra phía ngoài, lộ ra một lối đi hình trong ở chính giữa, bên trong có ánh sáng lóe lên, tiên khí gột rửa, mơ hồ có khí thế tiên gia.Phượng Kỳ Nguyệt ngửa đầu nhìn lên, nhàn nhạt nói: "Bọn họ tới rồi, chúng ta phải đi."

Long uy hùng vĩ vừa thu lại, hắc long to lớn che đậy bầu trời trong nháy mắt biến mất không thấy, trên đất có thêm một nam nhân hắc y.Y nhướng mày nhìn hắn, nghiền ngẫm cười một tiếng, "Làm sao, sợ bọn chúng à?"

Phượng Kỳ Nguyệt cũng mỉm cười nhìn y, "Ngươi thấy thế nào?"

Long Tiềm Uyên "hừ" một tiếng, nghiêng đầu không lên tiếng.Phượng Kỳ Nguyệt nhìn bầu trời càng lúc sáng, nhàn nhạt nói: "Bọn họ không phải là kẻ địch, bây giờ gặp mặt chỉ biết là sẽ tăng thêm phiền toái thôi, không cần phải làm vậy, huống chi, chuyện ở đây cũng giải quyết xong rồi."

Hắn liếc nhìn một đám Long tộc rên rỉ thống khổ trên đất, bọn chúng không chết, bao gồm cả Tử Cầm và Hồng Chúc cũng chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi, nhìn như nghiêm trọng nhưng thật ra thì hơn nửa đều là vết thương ngoài da, trầy da sứt thịt, máu tươi giàn giụa, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.Phượng Kỳ Nguyệt cười như không cười nhìn y một cái, "Không phải bởi vì là tộc nhân của ngươi cho nên mới thu tay sao?"

"Nếu bọn họ dám mưu đoạt vị trí Thiên Đế, lấn áp tộc Ngân Long, ta há phải nương tay?"

Long Tiềm Uyên hơi nhếch môi, nụ cười có vẻ quỷ dị, "Cách để cho một người thống khổ nhất không phải hành hạ thể xác hắn, mà là hủy bỏ từ tinh thần, cũng chính là sám hối vì hành động của mình."

Phượng Kỳ Nguyệt bừng tỉnh, "Hình như ta có hiểu."

Long Tiềm Uyên liếc nhìn thân rồng màu tím chồng chất vết thương của Tử Cầm, nhàn nhạt nói: "Bây giờ bọn họ chẳng qua là bị ngoại lực đánh đến sợ mà thôi, cũng không phải thật tâm khuất phục, bây giờ giết bọn họ hoàn toàn không có ý nghĩa gì."

Hắn chậm rãi giương mắt, nhìn về phía sóng lớn trập trùng phía xa, con ngươi màu xám tro u oán tĩnh lặng, nhưng chỗ cực sâu lại cất giấu một cái tình cảm hết sức nóng bỏng."

Ta đang mong đợi ngày mà bọn họ trở về."

Hai luồng sáng trắng đen lao đi, chỉ để lại những huyết long đỏ rực và giãy giụa đầy đất, thảm thiết giống như địa ngục.Điều này cũng khiến Long Thương Gia vừa dẫn thiên binh từ Thiên giới xuống phải đỏ mắt lên vì giận dữ.Mặc dù bọn họ đối lập với nhau vì lập trường, nhưng dẫu sao đều là Long tộc, còn có tình nghĩa cùng tộc, dù bọn họ có ầm ĩ như thế nào đi nữa thì cũng là chuyện trong tộc, sao để cho người ngoài tùy ý khi dễ?Hắn đi tới trước đầu rồng Tử Cầm, cau mày trầm giọng nói: "Tử Cầm trưởng lão, là ai làm các ngươi bị thương?

Là ai giết người Bồng Lai?"

Tử Long chợt ho ra một búng máu, cười một tiếng bi thương, "Ha...

Ha ha...

Ha ha ha..."

Ông ta cười như điên, thân rồng không nhịn được run rẩy, đuôi rồng đập trên đất tạo ra một vệt nứt, nhưng mà cười nửa ngày lại không nói ra câu nào hữu dụng, điều này khiến Long Thương Gia càng nhíu mày chặt hơn.Hồng Chúc cắn răng, dùng móng rồng chống đỡ thân thể miễn cưỡng đứng lên, ngửa mặt lên trời rên rỉ một tiếng, "Là Phượng Trường Ca!

Là Long Đế!

Là Thần Hư!

Y thật sự thành ma rồi, bọn chúng liên hiệp cùng nhau giết người Bồng Lai, đánh chúng ta trọng thương, Long Đế thật sự không quan tâm đến chúng ta nữa rồi!"

Vẻ mặt Long Thương Gia nhất thời biến đổi, "Sao Thiên Hậu điện hạ lại ở chung một chỗ với bọn chúng?"

Hồng Chúc lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, "Bởi vì hắn không phải là người, thân phận thật sự của hắn không phải là người!"

Sắc mặt Long Thương Gia trắng nhợt, "Bệ hạ đâu?

Bệ hạ đâu rồi?"

Hồng Chúc nghiêng đầu một chút, cười nói: "Đương nhiên là bị Phượng Trường Ca đưa đi rồi, à đúng rồi, bọn họ bay về phía Tịch Diệt Hải."

"To gan!"

Hắn giận dữ vung tay áo, ánh mắt lạnh đến mức có thể ngưng tụ thành sương tuyết, "Tất cả thiên binh nghe lệnh, rút lui cho ta, trở về Côn Luân!"

Hồng Chúc bất ngờ không kịp đề phòng sửng sốt một chút, vội vàng hét lên: "Chờ một chút, bọn họ đi Tịch Diệt Hải, là Tịch Diệt Hải, không phải Côn Luân!"

Long Thương Gia nhìn ông ta như kẻ ngu si, "Ta biết, không cần ngươi nhắc nhở, Thần Hư và Long Đế bệ có thực lực cỡ nào, có thể làm toàn bộ thiên binh mà ngươi lãnh đạo bị thương nặng, bây giờ ta chỉ mang theo hơn hai ngàn, ngươi muốn để ta đi chịu chết sao?"

Hồng Chúc há miệng: "Bệ hạ...

Bệ hạ thì sao?"

Long Thương Gia trầm ngâm hồi lâu, ném ra bốn chữ: "Bàn bạc kỹ hơn."

Dứt lời vung tay lên, "Tất cả mọi người nghe lệnh, một người một kẻ, đưa bọn họ trở về Côn Luân!"

Hồng Chúc còn muốn nói thêm, lại bị Tử Cầm quất cho một đuôi khiến cả thân rồng phải bối rối.Tử Cầm nhàn nhạt nói: "Ngu xuẩn, hắn đã sinh nghi, ngươi mà nói thêm nữa thì bây giờ hắn sẽ vứt ngươi ở đây đấy."

Hồng Chúc há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.Long Thương Gia vừa nhìn thủ hạ hóa thành rồng nhấc những kẻ bị thương này bay lên giữa không trung, như có điều suy nghĩ sờ cằm một cái.Cửu Âm nói Thiên Hậu điện hạ có Hoàng Loan kiếm hộ thân, nếu có thể được Hoàng Loan nhận chủ, há sẽ là Yêu tộc?

Những con rồng này bị khi dễ còn không chịu nói thật, phải dùng chút thủ đoạn rồi.Ở đây không thích hợp ở lâu, lúc nào Thần Hư đều có thể sẽ trở lại, phải mau sớm rút lui, còn tung tích của Phượng Trường Ca và Long Quân Trạch...Biển khơi mờ mịt, không mục đích tìm một người quá mức tốn sức, nếu không thì đưa những con rồng này về quất cho một trận, đánh đến lúc nào chịu nói thật mới thôi.

Nói láo cũng không phải là thói quen tốt đâu.Long Thương Gia cuộn tay lại, xương ngón tay "rắc" một tiếng giòn dã.Đã lâu hắn không hoạt động gân cốt rồi.
 
[Đm - Edit][Hoàn] Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi - Lưu Li Túy Nguyệt
Dm Edit Hoan Chuong Mon Lai Bi Thien De Buc Hon Nua Roi Luu Li Tuy Nguyet


Edit: Tiểu Triển|Do not reup

Giữa không trung, trên tầng mây.Phượng Kỳ Nguyệt không khỏi cong khóe môi lên cười, "Long Thương Gia này đúng là thú vị."

Long Tiềm Uyên tuy mặt không cảm giác, nhưng ánh mắt hơi có vẻ nhu hòa, "Hắn là một người đáng để tin tưởng."

Năm đó Phượng tộc đại nạn, Long Thương Gia là một người duy nhất trong Long tộc muốn đi cứu Phượng Hoàng tộc, tuy bề ngoài hắn lạnh băng nghiêm nghị, nhìn như không hợp tình người, nhưng lại rất trọng tình nghĩa, chỉ cần là người được hắn nhận định thì đến chết cũng sẽ bảo vệ cả đời.Dĩ nhiên Phượng Kỳ Nguyệt cũng biết điều này, hắn hơi mỉm cười, "Long tộc ngược lại cũng có mấy người dễ nhìn, Cửu Âm công chúa kia cũng không tệ."

Long Tiềm Uyên bổ sung nói: "Còn có cháu ta."

Phượng Kỳ Nguyệt nhất thời chê bai bĩu môi một cái, "Miễn cưỡng thôi."

Long Tiềm Uyên hừ một tiếng, không nói lời nào.Phượng Kỳ Nguyệt rất không cao hứng, "Không phải ngươi thích ca ca ta sao?

Cháu ngươi cướp hắn đi làm Thiên Hậu rồi đấy, ngươi định làm gì y đây?"

Long Tiềm Uyên nhướng mày, rất tự nhiên nói: "Y là cháu ta."

Phượng Kỳ Nguyệt cười lạnh, "Cũng là tình địch!"

Long Tiềm Uyên nói: "Đầu tiên là cháu, sau đó mới là tình địch."

Phượng Kỳ Nguyệt âm trầm liếc y, "Đó chính là ngươi nói, tình cảm của ngươi đối với ca ca ta còn không bằng với cháu mình?"

Long Tiềm Uyên hơi có chút khổ sở lắc đầu một cái, con ngươi màu xám tro càng phai nhạt, mơ hồ lại có mấy điểm sáng màu bạc lóe lên.Y khẽ thở dài, nói: "Sao có thể vậy?

Ban đầu ta tâm tâm niệm niệm muốn ở cùng một chỗ với hắn, nếu khi đó nếu gặp chuyện như bây giờ thì chắc chắn cháu ta sẽ là tình địch mà ta không ưa nhất, nhưng bây giờ, đời này ta đã không có cơ hội, có chút cảm tình nên buông xuống, ngươi hỏi ta yêu hắn sao, đúng vậy, ta vẫn thích, nhưng bây giờ nhiều hơn chỉ là một loại bảo vệ, nhìn hắn bình an là được, có ở cùng nhau hay không đã không quan trọng nữa, cho nên cháu ta vẫn là cháu ta, cũng chỉ có y có thể khiến hắn hạnh phúc."

Phượng Kỳ Nguyệt nhìn y chằm chằm một hồi lâu, biểu tình trên mặt rất là phức tạp.Người này, tâm ma càng ngày càng yếu, một ít trí nhớ hình như cũng đã trở về, có vẻ cách thời gian y thực sự thanh tỉnh đã không còn nhiều lắm, rất có thể ngay tại đây.Mỗi lần gặp Phượng Trường Ca, tâm ma của y lại yếu một phần, xem ra Phượng Trường Ca đúng là tâm ma của y.Nếu như y thật sự thanh tỉnh, đến lúc đó không biết sẽ có chuyện gì nữa.Hắn lắc đầu một cái, xua tan nhiễu loạn trong đầu, "Tạm thời coi như ngươi vượt qua kiểm tra, không nói nhảm nữa, làm chuyện chính đi."

Hắn cúi đầu trầm ngâm một hồi, nói: "Bây giờ Côn Luân có nhiều thiên binh trú đóng như vậy, cho dù có thể công phá, cũng sẽ gây ra thương vong, không ổn, chúng ta đi Trường Bạch lấy Lưỡng Sinh Hoa trước."

Long Tiềm Uyên lắc đầu một cái, "Không, ta cảm thấy lấy tính cách của Long Thương Gia thì sẽ không đặt toàn bộ binh lực ở Côn Luân đâu, chắc chắn hắn cũng có sắp xếp ở những nơi khác nữa, ngươi không nhận ra Long Cửu Âm không đi theo sao?"

Phượng Kỳ Nguyệt híp mắt lại một cái, "Đúng là không thấy nàng..."

Long Tiềm Uyên hơi nhếch môi, nghiền ngẫm cười một tiếng, "Ngươi có tin hay không, tám đại thiên long của Long tộc, ít nhất có một nửa trưởng lão đã xuống rồi?"

Phượng Kỳ Nguyệt mỉm cười, "Cái này thì có gì mà không tin, hai tộc Hồng Tử Long lần này đã dốc toàn lực, thừa dịp bộ tộc khác chưa chuẩn bị mà làm họ bị thương, khiến cho bọn họ ở lại thiên giới không có cách nào hạ giới, hôm nay nếu Long Thương Gia đã xuống thì nhất định bọn họ cũng có thể xuống, không nói đến chúng sinh, cho dù là vì báo thù thì bọn họ cũng sẽ xuống."

"Bây giờ nhân giới có trưởng lão Tử Cầm của Tử Long tộc, trưởng lão Hồng Chúc của Hồng Long tộc, tộc trưởng Long Quân Trạch của Ngân Long tộc, không tránh khỏi việc Yêu tộc nhân sẽ cơ hội này tấn công Thiên Cung, phải giữ lại một nửa binh lực, vậy chính là sẽ có một vị trưởng lão hạ phàm."

Long Tiềm Uyên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Phượng Kỳ Nguyệt, "Đoán xem vị kia là ai?"

Phượng Kỳ Nguyệt cũng không suy nghĩ lâu, nói: "Trưởng lão Thanh Long tộc, Thanh Dật."

Long Tiềm Uyên khẽ mỉm cười, "Huyết thống của Thanh Long là bộ tộc tinh khiết nhất trừ Ngân Long tộc, Thanh Dật là người có thực lực mạnh nhất trong tám đại thiên long, chỉ vì số lượng tộc nhân quả thực quá thưa thớt nên mới xếp ở vị thứ tư, nhưng hắn là một người bớt chuyện nhất."

Phượng Kỳ Nguyệt cũng cười, "Phàm trần có Hồng Chúc và Tử Cầm đã đủ khiến Long Thương Gia nhức đầu, Thanh Dật làm người cẩn thận, ôn hòa ít nói, ở trong mắt người ngoài chính là một người hiền lành, vì vậy không sẽ chủ động phát biểu ý kiến gì mà chỉ bảo đâu đánh đó, đúng là rất thuận lợi, nhưng rốt cuộc mới chỉ có một người, Trường Bạch và Thục Sơn lại có hai nơi, ngươi đoán xem ông ta sẽ đến đâu?"

Long Tiềm Uyên nói: "Thục Sơn."

Y giải thích: "Thục Sơn có Trấn Yêu Tháp, không thể để mất nhất, nhưng hắn lại có thể sắp xếp binh lực ở Trường Bạch."

Tất nhiên bọn họ không lo lắng về binh lực, nhưng bọn họ không muốn tổn thương người vô tội, nếu có quá nhiều người liều chết chống cự, chung quy kế hoạch sẽ bất lợi."

Vậy thì có cái gì mà phải lo lắng?"

Phượng Kỳ Nguyệt hơi nhếch môi, nhìn về phía nữ tử bạch y ngồi trên hoa sen trên mặt biển cách đó không xa, cười nói: "Không phải con mồi đã đưa tới cửa rồi sao?"

Long Tiềm Uyên nhìn theo mắt hắn, lại thấy chưởng môn Trường Bạch, Thanh Liên Dao Hoa.Y nhướng mày nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ có chút nghi ngờ nói: "Ta không hiểu, nếu ngươi để cho hắn thừa kế truyền thừa Đại Nhật Bàn Phượng, lấy máu tươi của bản thân tạo ra tộc Phượng Hoàng, vậy tại sao còn phải cố chấp với phượng hoàng đã chết?"

Phượng Kỳ Nguyệt chắp tay sau lưng, nhìn mây cuộn mây tan trước mắt, nhàn nhạt nói: "Một chủng tộc, nhất định phải có quá khứ và tương lai, ta là quá khứ, hắn là tương lai."

Long Tiềm Uyên thở dài khe khẽ, "Nói hắn trọng tình, rõ ràng ngươi còn trọng tình gấp vạn lần hắn."

Phượng Kỳ Nguyệt khẽ gật đầu một cái, "Không giống nhau, ca ca trời sinh tính tình rộng rãi, mọi chuyện đều có thể thông suốt, tuy Phượng Hoàng tộc bị diệt khiến hắn đau buồn, nhưng thời gian lâu dài sẽ có thể tiếp nhận được, nhưng ta không giống thế, ta quá cố chấp với quá khứ, không muốn xóa bỏ, cũng không muốn buông ra, nếu bắt ta từ bỏ tộc nhân, trừ khi ta chết."

Hắn dứt lời liền phẩy tay áo một cái, bóng người dần hóa thành một luồng sương trắng, biến mất không thấy.Thần hồn biến hình, không hình không chất, ý niệm đến, bóng liền đi.Phượng Kỳ Nguyệt à Phượng Kỳ Nguyệt, cả đời ngươi đều bị vây khốn trong quá khứ và bóng tối, cam nguyện vì thế mà sa vào, vì thế mà mất đi, thậm chí không tiếc bỏ ra bất cứ giá nào.Ngươi đã hoàn toàn mất đi bản thân, còn sống cũng chỉ vì quá khứ.Thật đáng buồn biết bao.Long Tiềm Uyên có chút phức tạp thở dài, phẩy tay áo một cái, xoay người đuổi theo.Tịch Diệt Hải.Người chưa từng tới nơi này vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng được, Tịch Diệt Hải rốt cuộc trông như thế nào.Nơi này là một địa ngục.Nước biển màu xanh đen trong suốt, nhưng đây chỉ là bề ngoài, dưới mặt nước biển trong veo này lại ẩn chứa vô số nguy cơ.Vòng xoáy đếm không hết trải rộng bốn phương tám hướng, có lớn có nhỏ, nhưng nguy hiểm giống nhau, vòng xoáy ở giữa một thế giới đen tối thâm trầm, bên ngoài hoàn toàn không thấy được bên trong, trong chỗ sâu truyền tới một khí tức chết chóc khiến da đầu tê dại, không dám đến gần.Đáy biển là một mảnh nham thạch màu lửa đỏ sôi trào, thỉnh thoảng có bọt khí màu xám tro nổi lên, nổ "uỳnh" một tiếng, sau đó sẽ có một cột hơi nước sôi trào, bốc hơi khiến mặt biển có chút nóng, nhưng cũng chỉ hơi nóng thôi, bởi vì không xa chỗ có nham thạch ở chính là một mảnh băng tuyết lạnh căm, ngay cả dung nham chảy trên đó cũng không có cách nào hòa tan, nếu đến gần sẽ có mấy khí tức muốn đông cả linh hồn tấn công tới, không khó tưởng tượng nếu thật sự tiếp xúc sẽ biến thành một tượng đá thật sự.Tất cả những tượng đá lớn nhỏ trên băng tuyết kia chính là chứng cứ cho chiến công của nó.Trong đáy biển u ám âm trầm, những vằn nước thần bí thỉnh thoảng vạch qua, đến gần một vằn nước thì giống như phát hiện ra thứ gì đó rất kinh khủng mà lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc đến trốn đi, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, trong vằn nước mơ hồ có thể thấy từng thân thể khổng lồ xấu xí.Đó là tà yêu bị phong ấn trong Tịch Diệt Hải.Một con ngân long dài mấy chục mét đang từ từ bơi trong nước, trước mặt là một dòng sông máu có chiều dài không khác nó lắm, cũng đang không ngừng uốn lượn."

Sư tôn..."

Ngân long cong người tránh một nơi đột nhiên xuất hiện vòng xoáy, lo lắng nói: "Chúng ta đã đi hơn một giờ rồi, nhìn con sông này còn không có ý dừng lại, nếu không ngươi nghỉ ngơi trước một lát, điều tức thương thế, ta đi theo nó là được."

Phượng Trường Ca ngồi giữa khe hở của hai sừng rồng, gợn nước quanh người bị sừng rồng gạt ra không đến gần hắn được, nhìn qua như đi trên đất vậy, ngay cả tóc cũng không hề ướt tí gì.Đầu ngón tay Phượng Trường Ca động một cái, một ngọn lửa hóa thành một cái con rắn lửa bay lượn ra, trong nháy mắt đã đánh nát một khối băng lơ lửng phía trước, hắn lắc đầu một cái, "Không cần, tình hình đáy biển này phức tạp, hơi không chú ý sẽ gặp nguy hiểm, một mình ngươi đi ta không yên tâm."

Long Quân Trạch hơi lo âu, "Nhưng ngươi đang bị thương..."

Phượng Trường Ca dừng một chút, khẽ thở dài, "Hắn ta cũng không đả thương vào chỗ yếu hại của ta, chỉ chảy chút máu, bị thương da thịt mà thôi, không có gì đáng ngại."

Long Quân Trạch "à" một tiếng, lại chợt nhớ tới cái gì, "Nếu mục đích của hắn ta là năm đại thần khí, chúng ta tới đáy biển, hắn ta sẽ không tiếp tục tìm tông môn khác gây phiền toái chứ?

Bên cạnh hắn ta còn có thúc phụ, sợ là Long Tướng quân không đỡ được sức mạnh của hai đại thần."

Phượng Trường Ca nhàn nhạt nói: "Cứ để cho hắn lấy, mục đích của hắn ta chỉ là thần khí, sẽ không lạm sát kẻ vô tội, chẳng qua chỉ là thần khí mà thôi, cũng sẽ không tạo thành tổn thất gì cả, muốn làm sống lại Phượng Hoàng tộc, năm đại thần khí thiếu một thứ cũng không được, hắn ta có thể lấy được Lưỡng Sinh Hoa, cũng có thể lấy được đi Sinh Kính, nhưng Sách Thiên Mệnh thì sẽ không lấy được."

Long Quân Trạch trầm mặc một hồi, thở dài, "Hy vọng quyển hàng giả kia có thể chống đỡ đến khi chúng ta trở về."

Phượng Trường Ca nhíu chặt mi tâm, sâu trong đôi mắt có một suy nghĩ sâu xa, "Có một vấn đề mà từ đầu đến cuối ta không nghĩ ra, ta hiểu hắn ta rất rõ, hắn ta tuyệt đối không phải là người vì mục đích riêng mà không để ý đến chúng sinh, mở năm thần khí làm Phượng Hoàng tộc sống lại, nhất định phải có sinh mệnh làm hiến tế, hắn ta tuyệt đối sẽ không động đến nhân giới, yêu giới...

Chúng ta đều biết, sở dĩ Yêu tộc đối nghịch với Thiên Cung hoàn toàn là bởi vì Thần Hư muốn đứng đầu Thiên Cung, thật ra thì phần lớn Yêu tộc đều không phải là kẻ địch, cho nên Thiên Cung cũng chưa từng thật sự tấn công vào yêu giới, Yêu tộc cũng sẽ không là đối tượng hiến tế, đổi cách nghĩ một chút, cho dù thật sự lấy chúng ra để hiến tế thì tộc nhân sống lại cũng sẽ không muốn tiếp tục sinh tồn như thế, đối với bọn họ mà nói đây chính là sự hành hạ lớn nhất, đau đến mức không muốn sống, không bằng chết yểu, không phải là Kỳ Nguyệt không biết một điều này, như vậy, rốt cuộc hắn ta muốn lấy cái gì để hiến tế?

Hắn lấy đâu ra lòng tin, dùng năm thần khí sống lại Phượng Hoàng tộc chứ?"

Long Quân Trạch suy nghĩ hồi lâu lại không có manh mối, lắc đầu nói: "Đây chính là một câu đố khó hiểu."

Lúc này, sông máu lượn qua lại giữa vòng xoáy phía trước đột nhiên khẽ run, đổi nhanh mấy cái liền tìm được một vòng xoáy to lớn chui vào.Ngân Long to lớn đưa thân rồng sang ngang một cái, dừng lại trước vòng xoáy, đuôi rồng nhẹ nhàng đung đưa, tùy tiện triệt tiêu lực hút ở xung quang vòng xoáy."

Chính là chỗ này."

Long Quân Trạch điều động tiên lực, thiết lập từng tầng kết giới quanh người, trên mặt rồng là vẻ nghiêm trọng trước đó chưa từng có, "Sư tôn, chúng ta vào nhé?"

Phượng Trường Ca thu hồi tâm tư, gọi Hoàng Loan kiếm ra, đầu ngón tay ấn quyết một cái, xung quanh thân rồng lại có thêm một tầng kết giới bị ngọn lửa bao lấy, hắn gật đầu, trầm giọng nói: "Cẩn thận một chút."

Long Quân Trạch đáp lại một tiếng, vẫy đuôi rồng, vọt vào ngay thế giới sâu thẳm đen sì ở trung tâm vòng xoáy kia.
 
[Đm - Edit][Hoàn] Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi - Lưu Li Túy Nguyệt
Dm Edit Hoan Chuong Mon Lai Bi Thien De Buc Hon Nua Roi Luu Li Tuy Nguyet


Editor: Đáng tôi lười quá ko muốn cop từ trên wp về watt, truyện cũng hoàn lâu rồi, ko biết có mấy ai vì sự lười biếng của tôi mà bỏ dở không >.< Nay vô tình check tin nhắn thấy có người thích đọc offline nên tôi lại lết lên đây đăng nốt....

--------------------

Chương 50

Edit: Tiểu Triển|Do not reup

Trong vòng xoáy có cái gì?Đó là một màu đen vô tận.Ánh đỏ sâu xa ở phía trước lóe lên không nghỉ, vẫn đang chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ, đó là sông máu dẫn bọn họ đi tới Tịch Diệt Hải, đường đi sau lưng đã sớm biến mất không thấy, nếu lạc đường trong bóng tối này thì sẽ vĩnh viễn không trở về được.Đáy biển Tịch Diệt Hải hung hiểm phức tạp, bởi vì các loại nguyên nhân mà nước biển đều có hướng chảy đến bốn phương tám hướng, thường thường một nơi rất nhỏ mà đã có mười mấy dòng nước với hướng chảy khác nhau, lâu ngày liền hình thành nên những vòng xoáy riêng rẽ, bởi vì tốc độ nước chảy quá nhanh mà không gian ở trung tâm vòng xoáy bị xé rách, hình thành từng tiểu thế giới thiên hình vạn trạng, những tiểu thế giới này đều bị hoang thú chiếm cứ, lập ra địa bàn của mình, giống như con bạch hổ non bị phong ấn kia, cùng với tổ tiên Long Phượng, đa số vẫn bị bỏ trống, một khi đi vào thì sẽ bị lạc trong bóng tối vô biên, không ra được nữa.Phượng Trường Ca có một cặp mắt tốt nhìn chằm chằm tốc độ sông máu càng ngày càng chậm phía trước, trầm giọng nói: "Chúng ta sắp tới rồi, cẩn thận."

Long Quân Trạch "ừ" một tiếng, đuôi rồng quẫy lên, tăng nhanh tốc độ.Sông máu bay về phía trước, chợt không báo trước đụng phải một vách tường trong suốt, cả dòng sông máu giống như bọt nước hoàn toàn bung ra, thoáng chốc liền hình thành một vách tường đỏ thẫm.Trong tường máu có chút huỳnh quang dần sáng lên, giống như đang ăn mòn vách tường không nhìn thấy kia, không lâu sau đã ăn mòn ra một mảng trống không, lộ ra một thế giới lửa đỏ và sông băng giao nhau sau vách tường.Cho dù chỉ là một góc núi băng nhưng vẫn có thể cảm giác được một khí tức rộng lớn xa xưa truyền tới.Long Quân Trạch nhìn chằm chằm ánh sáng còn đang không ngừng mở rộng kia, lẩm bẩm nói: "Đây chính là máu Bồng Lai."

Phượng Kỳ Nguyệt nói chỉ có máu Bồng Lai mới có thể mở ra cửa vào tiểu thế giới này, bây giờ nhìn lại quả nhiên như vậy, Bồng Lai quả thật đã phong ấn tổ tiên Long Phượng.Đây chính là tội lớn giết tộc, bọn họ chết không oan.Tuy Phượng Trường Ca không lên tiếng, nhưng sắc mặt căng thẳng từ đầu đến giờ của hắn cuối cùng cũng hơi dãn ra, chắc trong lòng cũng nghĩ đến một chuyện lớn.Long Quân Trạch vẫy đuôi, nói: "Sư tôn ngươi leo lên trên người ta đi, ta thò đầu vào thăm dò một chút."

Phượng Trường Ca giật khóe miệng một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Cứ vào đi, tổ tiên còn hại chúng ta sao?"

Long Quân Trạch suy nghĩ một chút thấy cũng phải, nhưng trong lòng vẫn có chút lo âu, sư tôn vẫn còn ngồi trên đầu y mà, nhỡ may vừa thò đầu vào gặp phải nguy hiểm gì, hơn nửa người y còn ỏ bên ngoài nhé, có tiến có lui được, nhưng Phượng Trường Ca không giống vậy, cả người đều đi vào rồi, làm sao đi ra được chứ?Y không phải lo lắng tổ tiên sẽ hại bọn họ, không phải là bị Bồng Lai nhốt lâu như vậy sao, nhỡ may tổ tiên cho rằng kẻ đi vào là người Bồng Lai, không nói hai lời phát động công kích thì làm thế nào?

Không thể nghi ngờ năng lực của tổ tiên được, cho dù là sư tôn cũng không nhất định chống đỡ được đâu.Y nghĩ tới nghĩ lui vẫn có chút lo âu, nhưng nhìn Phượng Trường Ca không để ý mà ngồi ở chỗ đó, rõ ràng không muốn để một mình y mạo hiểm, y chuyển con ngươi, chợt xoay người một cái, Phượng Trường Ca bất ngờ không kịp đề phòng, trước mắt choáng váng, vội vàng đưa tay bắt lấy sừng rồng của y, khó khăn lắm mới ổn định lại, chỉ thấy không biết lúc nào con rồng này đã xoay đuôi lại rồi.Hắn cả kinh trong lòng, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đuôi rồng đã tiến vào cửa tiểu thế giới bị máu tươi ăn mòn mở ra kia, sau đó chậm rãi bay ngược vào.Phượng Trường Ca: "..."

Phượng Trường Ca sâu xa nói: "Làm sao ngươi có thể như thế chứ?"

Long Quân Trạch dương dương đắc ý, "Không phải là không có chuyện gì sao?"

Phượng Trường Ca giận đến mức vỗ lên đầu y một cái, "Đợi đến khi chuyện gì thì cũng đã muộn rồi!"

Long Quân Trạch lảo đảo một cái, y lắc lắc đầu, u oán nói: "Đau..."

Phượng Trường Ca quyết tâm coi thường, đứng dậy phất tay áo, trên người trong nháy mắt dấy lên một ngọn hỏa phượng hừng hực, một tiếng đích phượng ngâm thanh thúy vang lên giữa không trung, một con phượng hoàng lửa to lớn hiện ra, đôi cánh chấn động một cái, liền bay vào cánh cửa.Long Quân Trạch cả kinh thất sắc, nguyên cái mặt rồng đều vặn vẹo, dù muốn hay không vẫn phải hét thảm: "A a a đừng nướng cái đuôi của ta, không ăn ngon tí nào đâu!"

Phượng hoàng xinh đẹp nhất thời lảo đảo một cái, tư thế ưu nhã xuất hiện cứng ngắc trong nháy mắt, hắn híp mắt phượng trừng mắt nhìn mỗ rồng đã dựng hết vảy lên, hơi rút nhỏ người lại chút, cạ lên đuôi rồng của nó rồi vọt vào.Hỏa phượng nóng rực phất qua đống vảy, nhưng kỳ lạ là cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì, ngược lại có một lực sinh cơ ấm áp như mặt trời chiếu sáng trên người, thoải mái đến mức khiến y cũng muốn nằm phơi nắng.

Nhưng mà bây giờ rõ ràng không phải là lúc."

Sư tôn chờ ta với!"

Y lộn người lại, đi theo Phượng Trường Ca vào cửa tiểu thế giới.Vừa đi vào, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là núi.Ngọn núi vô tận trập trùng không thấy được điểm cuối.Núi có hai màu, vừa là xanh biếc, vừa là đỏ kim.Hai loại màu sắc quấn quít lượn lờ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, gần như là triền miên ở chung với nhau.Trừ cái này ra, không có vật gì khác nữa."

Cái này...

Đây là..."

Long Quân Trạch khiếp sợ mở to mắt, miệng khép mở nửa ngày mới có thể nói ra lời, "Ta vốn cho rằng bản thể của thúc phụ chính là lớn nhất Long tộc rồi, hóa ra còn có lớn hơn, thân thể này cũng có thể nhét vừa một thế giới..."

Phượng Trường Ca cũng rất khiếp sợ, "Hóa ra Phượng hoàng lại còn có màu đỏ kim..."

"Đó là đương nhiên."

Giữa không trung chợt vang lên một giọng nữ uy nghiêm mà dễ nghe.Trong không khí hiện lên điểm sáng màu đỏ kim như đom đóm, dần dần ngưng tụ ra một ảo ảnh phượng hoàng lửa màu đỏ kim, dài khoảng mấy chục mét.Quanh người nó có một tầng ngọn lửa màu đỏ kim chói mắt, đó là hỏa phượng còn lợi hại hơn lửa mặt trời có thể thiêu hủy phượng hoàng, chỉ cần nó muốn, thế gian sẽ không có thứ nó không đốt được, bao gồm cả nhật luân đã khiến tộc Phượng Hoàng bị diệt kia.Nó treo ở giữa không trung, đôi mắt màu vàng nhìn một con rồng một con phượng vừa tiến vào, ánh mắt từ ái mà ôn hòa, trong thanh âm dễ nghe mang theo một chút than thở nhàn nhạt, "Màu đỏ kim mới là truyền thừa chính thống nhất của phượng hoàng, ta sáng tạo ra phượng hoàng đời thứ nhất đều là màu đỏ kim, chẳng qua là theo thời gian kéo dài, huyết mạch dần nhạt đi, đến trên người ngươi thì ta đã không cảm giác được bao nhiêu khí tức của phượng nữa rồi."

Phượng Trường Ca vừa thấy được ảo ảnh con phượng hoàng kia liền biết được thân phận nó, nhất thời nghiêm sắc mặt lại, hai cánh giơ ngang cúi đầu xuống thi lễ một cái, "Ra mắt tổ tiên."

Phượng hoàng màu đỏ kim cười nhạt, "Là một đứa thông minh."

"Nhóc này của ta cũng không kém."

Một thanh âm uy nghiêm hùng hậu, tang thương cổ xưa chợt vang lên, điểm sáng màu xanh từ từ ngưng tụ, biến ảo thành một con thần long màu xanh cùng kích thước với con phượng hoàng đỏ kim, chẳng qua so với những con rồng khác thì trên vảy của nó có một đường vân màu vàng thần bí, chợt nhìn lại chỉ cảm thấy cao quý xinh đẹp, nhưng nhìn lâu thì ngay cả nguyên thần cũng phải hỗn loạn.Đó là một loại trận pháp cổ xưa bẩm sinh.Trận theo tâm động, vạn pháp đều tới, miễn dịch tất cả tổn thương pháp lực, vảy rồng cứng rắn không hề có dấu vết đao kiếm nào, cho dù không dùng tới bất kỳ pháp lực gì thì bản thân Thái Cổ Thần Long chính là một thần thú có lực sát thương đáng sợ.Long Quân Trạch cảm giác trên người hắn truyền tới uy áp tuy nhạt, nhưng lại hùng hậu giống như chìm vào linh hồn, sắc mặt cũng giống như Phượng Trường Ca, nghiêm túc mà sùng kính, y hơi thấp xuống đầu, cung kính nói: "Ra mắt tổ tiên."

Thái Cổ Thần Long cười dài một tiếng, thanh âm cởi mở mà trầm hậu, "Đều là cùng tộc, không cần đa lễ, cái tên tổ tiên này là lạ, ta tên là Long Diễn, gọi ta Long gia là được, nàng ấy là Phượng Diệp, có thể gọi là Phượng nương, khi đó mọi người đều gọi chúng ta như thế."

Long Quân Trạch nhìn Phượng Trường Ca một cái, thấy hắn gật đầu, liền biết lắng nghe nói: "Vâng, Long gia."

Long Diễn nhìn y một cái, lại nhìn Phượng Trường Ca một chút, ánh mắt có chút thâm thúy, "Xem ra, quan hệ của các ngươi có chút không bình thường nha."

Cái đuôi của Long Quân Trạch vểnh lên, dương dương đắc ý, "Hắn là sư tôn ta!"

Dừng một chút, hơi cúi đầu xuống, râu rồng cũng hơi vểnh lên, y nháy mắt một cái, giống như một tiểu bối ở trước mặt trưởng bối thẳng thắn nói ra tình yêu của mình, "ấp úng" thật lâu mới lắp ba lắp bắp nói: "Cũng...

Cũng là người yêu của ta."

Phượng Trường Ca khẽ nâng đầu lên nhìn y một cái, rốt cuộc vẫn không phản bác.Long Diễn cong miệng rồng, biểu tình trên mặt hòa ái hơn, nó nghiêng đầu nhìn Phượng Diệp một cái, trong mắt rõ ràng có thêm một nụ cười giễu cợt."

Rất tốt."

Hắn gật đầu một cái, nói: "Ta còn nghĩ nếu lát nữa cưỡng ép các ngươi ở chung một chỗ, các ngươi có oán chúng ta hay không, bây giờ nhìn lại, ngược lại đã giúp ngươi hoàn thành ước vọng rồi."

Phượng Trường Ca híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn nó, "Lời này là ý gì?"

Phượng Diệp mỉm cười nói: "Thể xác của chúng ta sớm đã chết đi, chờ đợi rất lâu, vất vả lắm mới có hai đời sau đến, tất nhiên không thể để các ngươi đi dễ dàng."

Long Diễn nói tiếp: "Ta cũng có thể đoán được mục đích các ngươi tới đây, là vì truyền thừa Long Phượng tộc đi, vừa vặn, mục đích chúng ta cũng thế, lúc ấy bị kẻ gian mưu hại, rời đi quá mức đột nhiên, không thể để lại một ít truyền thừa liên quan tới bổn tộc, khiến huyết mạch của các ngươi càng ngày càng yếu kém, sau đó vẫn không thể rời khỏi nơi này, ta vốn tưởng rằng những truyền thừa khác phải cùng hao tổn với chúng ta chết ở đây, thật may các ngươi đã tới, chẳng qua là truyền thừa cũng không dễ lấy như thế, ta quản nước, nếu lấy truyền thừa của ta thì với cơ thể của tiểu long này nhất định sẽ bị đóng băng đến chết, Diệp nhi quản lửa, nếu ngươi lấy truyền thừa của nàng thì bị bàn phượng chân hỏa đốt chết là kết quả duy nhất của ngươi, nếu các ngươi muốn đạt được truyền thừa lại bình an còn sống đi ra ngoài, thì phải thành hôn."

Long Quân Trạch vểnh cái đuôi lên, râu rồng run một cái, vảy toàn thân cao thấp đều đỏ.Phượng Trường Ca khẽ run đuôi, đôi cánh chấn động một cái, toàn thân cao đều phun lửa.Hai người nhìn nhau một chút, nhìn con rồng một con phượng trôi lơ lửng giữa không trung phía đối diện một chút nữa, nháy mắt thật lâu, lát sau hai miệng mới đồng thanh hỏi: "Thành hôn, là thành hôn mà chúng ta nghĩ sao?"

Long Diễn mỉm cười gật đầu, "Tất nhiên."

Phượng Trường Ca nhả khí, mỏ chim trong phun ra một ngọn lửa thật dài - bực.Long Quân Trạch hít khí, trong ánh mắt lóe lên một vẻ rạo rực - vui.Muahahahahaha!

Chim chết, cảm ơn ngươi đã tác thành cho ta nha, ta lập tức sẽ ở chung một chỗ với sư tôn rồiiiii!Bồng Lai."

Hắt xì!"

Phượng Kỳ Nguyệt xách Dao Hoa đã hôn mê, chợt run lập cập, hắn lắc lư đầu, nghi ngờ nói: "Kỳ lạ, sao đột nhiên ta cảm thấy toàn thân cao thấp đều không thoải mái nhỉ?"

Long Tiềm Uyên nhìn xung quanh một chút, cũng không phát giác ra điều gì kì lạ, liền nói: "Ảo giác thôi."

Phượng Kỳ Nguyệt vẫn cảm giác rất không thoải mái, nhưng cũng không phải ở trên thân thể, chẳng qua là một loại cảm giác không rõ nguyên nhân, hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, không khỏi lẩm bẩm một câu, "Không biết có phải là con dâm long kia nhắc đến ta không?"

Hắn hừ một tiếng, "Cho dù ta thừa nhận y có thể xứng với ca ca ta, nhưng nếu y dám làm chuyện gì không nên trước khi thành hôn với ca ca ta thì ta không thể không rút vảy y!"

Long Tiềm Uyên yên lặng nhìn trời.Sao y cứ cảm giác lấy tính tình của thằng nhóc con kia, rất có thể không giữ vững được đến ngày đó nhỉ?--Tác giả có lời muốn nói:Long Quân Trạch: Ahihi cảm ơn ngươi đã tác thành cho chúng ta!Phượng Kỳ Nguyệt: ...Ngươi nói gì!Long Quân Trạch: Ahihi nhờ phúc của ngươi mà chúng ta sắp thành hôn rồi!Phượng Kỳ Nguyệt: Lẽ nào lại như vậy!

Chuyện quan trọng như thế sao không có ta làm chứng!Long Quân Trạch: Ahihi bây giờ sư tôn không muốn ngươi làm chứng.Phượng Kỳ Nguyệt: ...Ca lại ghét ta như vậy sao!?Long Quân Trạch: Ahihi đó là đương nhiên!Phượng Kỳ Nguyệt: Ca, nói đi, ngươi muốn em trai hay là y!Phượng Trường Ca: ....Loại chuyện đó, muốn ngươi có mặt làm gì?Phượng Kỳ Nguyệt: Hóa ra ca vẫn còn yêu ta!Long Quân Trạch: Ahihi thích ta nhất thích ta nhất... oái!

Đau!Phượng Trường Ca: ...Im miệng!Long Quân Trạch: Ahihi... oái!

Được rồi... ta im miệng.Phượng Trường Ca: ...Đứa nào cũng ngu xuẩn cả.
 
[Đm - Edit][Hoàn] Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi - Lưu Li Túy Nguyệt
Dm Edit Hoan Chuong Mon Lai Bi Thien De Buc Hon Nua Roi Luu Li Tuy Nguyet


Edit: Tiểu Triển|Do not reup

Trong thế giới nhỏ.Long Diễn và Phượng Diệp để lại những lời kia rồi biến mất, rõ ràng cho thấy để bọn họ có thời gian cân nhắc, cả thế giới trừ bản thể của họ thì chỉ còn Phượng Trường Ca và Long Quân Trạch.Bọn họ đều đã hóa thành hình người, rơi vào trên thân rồng màu xanh của Thái Cổ Thần Long, bởi vì bản thể này quả thực quá mức to lớn, căn bản không biết chỗ của bọn họ là mảnh vảy nào, chỉ đứng ở đó thôi mà đã có thể cảm nhận được một khí tức cổ xưa vừa dày vừa nặng từ dưới chân truyền tới.Phượng Trường Ca biếng nhác ngồi ở đó, hắn duỗi thẳng một chân, một chân thì cong lại, đặt khuỷu tay lên đầu gối, tay kia đặt lên đùi gõ ngón tay từng cái một, hắn hơi nghiêng đầu nhìn Long Quân Trạch, ánh mắt hoảng hốt, con ngươi tản ra, không biết đang suy nghĩ gì.Bộ dáng này, rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện tình bàng hoàng gì đó.Long Quân Trạch cũng ngồi một bên, ngẩn người nhìn hắn.Ngay cả tư thế ngồi cũng giống nhau như đúc.Nhưng hiển nhiên y không nhập tâm như Phượng Trường Ca, chỉ sau một đoạn thời gian ngắn liền không ngồi yên nữa.Y xoa cái eo ê ẩm, không nhịn được nói: "Sư tôn, ngươi cũng ngồi hơn ba canh giờ rồi, vẫn chưa quyết định được sao?"

Phượng Trường Ca giống như không nghe được, vẫn duy trì tư thế kia, không hề để ý đến y.Long Quân Trạch nhìn hắn một lát, gập người dịch lại gần từng chút một, đưa tay lắc lắc trước mặt hắn, thử dò xét gọi: "Sư tôn?

Sư tôn?"

Một cái tay khác của Phượng Trường Ca vỗ xuống như đập ruồi, "bốp" một tiếng giòn dã, đập tay y lệch sang một bên."

Đừng làm rộn."

Mặt hắn không cảm giác nói, "Để cho ta yên tĩnh."

Long Quân Trạch xoa tay bị đánh đến đỏ lên, không nói nổi: "Ngươi đã lặng yên ba giờ rồi."

Đôi mắt Phượng Trường Ca giật giật, cuối cùng chuyển mắt sang chỗ y, ánh mắt vẫn là chết lặng, giống như một đôi mắt cá chết đờ đẫn.Long Quân Trạch có chút khẩn trương, "Sư tôn, ngươi không... không muốn chung một chỗ với ta sao?"

Phượng Trường Ca nhàn nhạt nói: "Ta giống người dễ dàng đổi ý như vậy sao?"

Long Quân Trạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thoáng qua lại càng thêm lo lắng, "Vậy...

Vậy tại sao ngươi lại không muốn?"

Phượng Trường Ca trợn mắt nhìn y, "Ta có nói là ta không muốn sao?"

Cả thân rồng của Long Quân Trạch đều ngơ ngác, "...Vậy tại sao ngươi cứ ngẩn người mãi vậy?"

Phượng Trường Ca ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt sáng rỡ mà bi thương, "Ta ở tưởng niệm."

Long Quân Trạch vẫn ngơ ngác: "Tưởng... tưởng niệm?"

Phượng Trường Ca phát ra một tiếng than thở buồn bã, "Tưởng niệm ta sắp chết mà lần đầu tiên lại đơn sơ như thế."

Long Quân Trạch: "..."

Phượng Trường Ca tiếp tục buồn rầu than thở, "Không có trước hoa dưới ánh trăng, không có đối rượu thi ca, không có mũ phượng áo màu, không có trời đất làm chứng, chỉ có hai di thể lẻ loi."

Long Quân Trạch: "..."

Phượng Trường Ca nhìn chằm chằm y, nói: "Ngươi không cảm thấy chuyện này rất bi thảm sao?"

Long Quân Trạch: "...Có ...có chút?"

Phượng Trường Ca vỗ một chưởng xuống thân rồng bên dưới, tức giận nói: "Là rất nhiều!"

Long Quân Trạch: "..."

Phượng Trường Ca nhìn vẻ mặt y, chợt nhớ tới cái gì, vỗ đầu một cái, "À đúng rồi, ta quên ngươi không biết."

Long Quân Trạch sững sờ nói: "Ta...

Ta phải biết cái gì?"

Phượng Trường Ca liếc y, cười như không cười kéo khóe môi, "Rồng vốn tính dâm."

Long Quân Trạch thoáng chốc mở mắt, đang muốn nói gì đó, chỉ thấy Phượng Trường Ca khoát tay, nói: "Ta biết ngươi không phải, nhưng ta nói "dâm" này không phải là "dâm" kia, tình yêu của tộc Phượng Hoàng từ trước đến giờ đều rất thần thánh, một khi chắc chắn quan hệ, sẽ phải ở với nhau cả đời, tuyệt đối sẽ không có chuyện phụ lòng, thậm chí ngay cả lần đầu tiên với nhau cũng phải hoàn thành trong đêm động phòng hoa chúc thần thánh, ngay cả việc ở chung trước khi cưới cũng không xảy ra, tuy ngươi không động tình với ai ngoài ta, nhưng chuyện tình yêu của Long tộc luôn không cố kỵ gì, nhiều người có thể có quan hệ cùng mấy trăm, thậm chí hơn ngàn người khác, tuy ngươi không có nhiều mối tình, nhưng dù sao ngươi cũng sẽ thừa kế một tí đặc tính của Long tộc, ví dụ như cả người tràn đầy tình · dục, giống như ở nơi vắng lặng này ngươi đều có thể xuống tay được..."

Hắn đưa tay chọc một cái trên đầu Long Quân Trạch, cười mắng: "Ngươi nói xem đấy không phải 'dâm' thì là cái gì?"

Long Quân Trạch xoa đầu, không cam tâm nói: "Làm sao có thể giống vậy chứ?

Trước kia ta cũng đâu có quấy rầy ngươi..."

Phượng Trường Ca cười híp mắt nhìn y, "Ngươi có can đảm đó sao?"

Long · có lòng kẻ gian mà không có can đảm · Quân · dâm · Trạch: "..."

Y chuyển mắt một cái, chợt đứng dậy, ấn quyết trong tay bấm một cái, nhất thời có ánh sao tím ngưng tụ quanh mình rồng màu xanh, chốc lát sau đã biến thành một dòng sông băng màu xanh, nhưng mà đây chỉ là một bắt đầu, sông băng như xuyên qua đất mọc ra rất nhiều chồi non băng lam, chồi non lớn rất nhanh, dần dần biến thành một bó lại một bó hoa băng nở nộ, thậm chí có vài chồi non còn biến thành đại thụ che trời, dịch băng xanh trong suốt, lá cây xum xuê, khắp nơi lộ ra khí tức có mấy phần xinh đẹp.Y cúi đầu nhìn về phía Phượng Trường Ca, vung tay lên, ngân quang thoáng qua, có hai chén rượu tinh xảo xuất hiện ở trong lòng bàn tay, trong chén đã đổ đầy rượu, có vẻ sớm đã chuẩn bị.Y khẽ mỉm cười, đưa một chén rượu cho Phượng Trường Ca, nói: "Không có trước hoa dưới ánh trăng, nhưng có cây băng hoa bạc, không có đối rượu thi ca, nhưng có nâng ly đính ước, không có mũ phượng áo màu, nhưng có làm lễ truyền thừa, không có trời đất làm chứng, nhưng có tổ tiên làm chứng, thế gian nào có ai có bản lĩnh mời được nhân vật như tổ tiên chứ, chúng ta phải làm vui mừng mới được, lúc trở về, nhất định ta sẽ tổ chức một đại điển thành hôn nữa cho ngươi!"

Phượng Trường Ca nhận lấy chén rượu kia, đứng dậy, đảo mắt nhìn băng hoa quanh mình, hơi thấy nhàm chán, ngọn lửa màu đỏ sáng lên trên tay rồi từ từ rơi xuống trên nhánh cây hoa băng, thoáng chốc liền như sao băng điểm đèn lồng, cây băng kết trái, toàn bộ thế giới băng màu xanh cũng phủ lên một tầng ánh sáng màu đỏ như trái quất, mông lung lại ảo mộng, ấm áp lại tốt đẹp.Hắn sờ cằm, hài lòng gật đầu, nói: "Lúc này mới giống chứ, màu sắc lúc trước lạnh quá."

Long Quân Trạch: "..."

Thật là Phượng Hoàng tùy thời tùy chỗ đều phải đeo đuổi hoàn mỹ .Nhưng như vậy đúng là dễ nhìn hơn.Y giơ chén ngọc đưa một cái về phía Phượng Trường Ca, khóe môi không giấu được nụ cười, "Đây coi như là rượu giao bôi sao?"

Phượng Trường Ca nhìn chén rượu một chút, lại nhìn y nhìn thêm chút nữa, hơi do dự, không biết suy nghĩ chút gì, thoáng chốc mới dãn mày ra, giơ tay lên vòng lấy tay y, cười nói: "Coi như là vậy đi."

Mặt Long Quân Trạch đỏ lên, mi mắt khẽ run mấy cái, lẩm bẩm nói: "Mặc dù ngươi đã sớm đồng ý ở cùng một chỗ với ta, nhưng thẳng đến lúc này, ta vẫn có chút cảm giác mộng ảo."

Phượng Trường Ca đương nhiên biết y đang nói gì, cười nhạt, "Không có gì là không có thể tiếp nhận cả, ta đã nói ra, ắt sẽ không nuốt lời."

Hắn thật sự có tình yêu với Long Quân Trạch sao?Có.Có lẽ không sâu bằng ràng buộc sư đồ của họ, dẫu sao bọn họ lấy tình thầy trò chung sống một hơn trăm năm, sớm đã thành thói quen, nhất thời muốn sửa đổi thì không nhanh như vậy.Nhưng sau những ngày chung đụng này, dưới sự tận lực phối hợp của hắn, đúng là đã khiến hắn sinh ra một chút cảm giác không thể diễn tả.Bản thân Long Quân Trạch chính là một người vô cùng ưu tú, dung mạo tốt, thân phận tốt, tính khí tốt, thực lực cao, quan trọng nhất chính là đối tốt với hắn, mà hắn vốn có tình với y, dưới tình huống hắn cố ý, sinh ra một tí tình cảm là chuyện rất dễ dàng.Giống như cái hôn lần trước hắn cho Long Quân Trạch.Tuy nói là giận dỗi mới hôn, nhưng người bình thường giận dỗi cũng sẽ không suy nghĩ phải đi hôn người khác, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại muốn hôn, còn rất tự nhiên, một chút khó chịu cũng không có.Có lẽ trong lòng hắn đã có chút tình cảm không bình thường với Long Quân Trạch, chẳng qua là mình còn chưa phát hiện ra, nhưng một ít động tác lơ đãng đã đủ để nói rõ hướng của trái tim rồi.Nếu như là tình huống bình thường, hắn sẽ không phát hiện ra loại chuyện động tâm này, bước tiếp theo hẳn là nên nói chuyện sau đó mới cưới gả, nhưng tình huống của hắn khá đặc biệt, là nói chuyện cưới gả xác định chung một chỗ với đối phương sau đó mới động tâm, nếu không có chuyện này, có thể bọn họ sẽ nói tình cảm một chút trước, thẳng đến lúc thời cơ gần chín muồi mới cử hành đại điển thành hôn.Nhưng tình huống bây giờ đặc biệt, bọn họ không có quá nhiều thời gian đi hết quá trình trung gian đó, đã đến hồi kết rồi.Nhưng mà thật may, bọn họ đã kịp chuẩn bị trước, cho nên bây giờ chuyện xảy ra không đột nhiên như thế, mặc dù không ngờ rốt cuộc còn có thể tiếp nhận được.Hai người đối mặt hồi lâu, đã sáng tỏ tâm ý đối phương từ trong mắt nhau, nhìn nhau cười một tiếng, giơ tay lên nâng ly một cái, ngửa đầu uống ly rượu kia."

Phì khụ khụ!"

Phượng Trường Ca chợt ho khan một cái, biểu tình lạnh nhạt trên mặt tan vỡ trong nháy mắt, sắc mặt cũng nhịn đến đỏ bừng, nhưng nghĩ đến ý nghĩa của chén rượu này, lại miễn cố nén ho khan nuốt xuống, vỗ ngực một hồi lâu mới cả giận nói: "Tại sao lại là nước!"

Long Quân Trạch buông chén rượu, vô tội nháy mắt mấy cái, "Ta lại không thích uống rượu, dĩ nhiên không có thói quen mang rượu theo người, chỉ có thể hóa ra ít nước bên trong."

Phượng Trường Ca lập tức buông cánh tay đang quấn lấy nhau ra, lui về phía sau, híp mắt nhìn chằm chằm y, "Ngươi còn cho thêm cái gì vào trong?"

Long Quân Trạch cong mi mắt, cười, "Sư tôn lại tin ta như thế, biết bên trong có đồ còn uống vào?"

Y thấy Phượng Trường Ca nhíu mi tâm một cái, sắc mặt càng ngày càng đen, vội vàng dừng lại, giải thích: "Cũng không có gì cả, chỉ là một chút đồ kích tình thôi, sư tôn ngươi nhìn xem, ngươi cũng không có ham muốn gì với ta, ta lo lắng lát nữa nguy cấp không khống chế được sẽ làm ngươi bị thương, uống một chút thứ này, đều có chỗ tốt với chúng ta cả."

Phượng Trường Ca chớp mắt, mi mắt vốn đoan chính chẳng biết tại sao đột nhiên nhuộm chút ý tà mị, "Làm ta bị thương?"

Long Quân Trạch đang muốn gật đầu, đột nhiên lại bị nụ cười này của hắn hù dọa.

Phượng Trường Ca nhìn y, mỉm cười gật đầu, "Đúng lúc, ban đầu ta còn định ôn nhu một chút, bây giờ nhìn lại, là ngươi không cần, vậy ta cũng không nên khách khí."

Long Quân Trạch: "..."

Không biết tại sao, đột nhiên cảm giác lạnh quá.Là ảo giác của ta sao?-----------------Tác giả có lời muốn nói:Long Quân Trạch: Sư tôn ngươi cõng ta...Phượng Trường Ca: Tự đi!Long Quân Trạch: Chân mềm, không nhúc nhích được QAQPhượng Trường Ca: Vậy có quải trượng.Long Quân Trạch: Đau hông, không bò dậy nổi QAQPhượng Trường Ca: Chậm rãi lết!Long Quân Trạch: Cái mông đau, không nhúc nhích được QAQPhượng Trường Ca:

Sau này còn bỏ thuốc ta nữa không?Long Quân Trạch: Bỏ!Phượng Trường Ca: Hửm?Long Quân Trạch: Nhuyễn gân tán, có cân nhắc một chút không?Phượng Trường Ca: ...Ha hả!Long Quân Trạch: ...Oái oái sư tôn ta sai rồi ta mềm nhũn không động đậy được QAQPhượng Trường Ca: Hừ!
 
[Đm - Edit][Hoàn] Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi - Lưu Li Túy Nguyệt
Dm Edit Hoan Chuong Mon Lai Bi Thien De Buc Hon Nua Roi Luu Li Tuy Nguyet


Edit: Tiểu Triển|Do not reup
Còn chưa nghĩ rõ ràng, hai điểm sáng màu đỏ xanh ngưng tụ giữa không trung, Long Diễn và Phượng Diệp chậm rãi hiện ra thân hình.Hai người vội vàng cúi đầu hành lễ, "Ra mắt Long gia, Phượng nương."

"Suy nghĩ kĩ rồi?"

Long Diễn cúi đầu nhìn bọn họ, trầm giọng nói: "Các ngươi cần phải biết, chờ lát nữa đạt được truyền thừa liền phải lập tức làm việc, không cho phép trì hoãn, nếu có một hai giây do dự thì sẽ chính là hai cái mạng, ngay cả chúng ta cũng không có cách nào cứu tính mạng các ngươi đâu."

Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, Phượng Trường Ca chắp tay thi lễ, "Suy nghĩ kĩ."

Sắc mặt Long Quân Trạch nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Nhất định không phụ sứ mệnh."

Phượng Diệp sóng mắt ôn nhu, ánh mắt từ ái nhìn bọn họ, cười nói: "Tốt lắm, đi lấy truyền thừa ngay bây giờ đi."

Hai người chắp tay lên tiếng đáp lại, "Đa tạ tổ tiên dạy bảo."

Một con rồng một con phượng mỉm cười gật đầu, tiếp tục ôn nhu từ ái nhìn bọn họ.Bầu không khí nhất thời yên lặng.Yên lặng có chút lúng túng.Hồi lâu, Long Diễn động đuôi rồng hơi cứng ngắc, nghi ngờ nói: "Tại sao còn chưa đi?"

Phượng Trường Ca giật khóe miệng một cái.Long Quân Trạch cũng có chút lơ mơ, "Các ngươi còn không có nói cho chúng ta... truyền thừa ở đâu mà?"

Phượng Diệp nói như chuyện đương nhiên: "Ở nơi này thôi."

Phượng Trường Ca nhìn thế giới nhỏ bị nhét đầy di thể long phượng gần bằng một nửa đại lục Thần Châu, khóe miệng co rút lợi hại hơn.Long Quân Trạch uyển chuyển nói: "Bản thể của chúng ta rất nhỏ, không... lớn bằng hai vị."

Nếu thật muốn lật thế giới này lên, còn không biết phải lật đến ngày tháng năm nào đâu.Long Diễn vừa nhấc đuôi vừa vỗ đầu một cái, "À, bỗng quên mất..."

Hắn quay đầu nhìn về phía Phượng Diệp, hỏi: "Diệp nhi, truyền thừa ở đâu?"

Phượng Diệp ngước đầu suy nghĩ một lát, lắc đầu, "Quên rồi."

Long Quân Trạch: "..."

Phượng Trường Ca: "..."

Long Diễn hơi có chút ngượng ngùng, trên mặt vẫn mạnh mẽ chống đỡ: "Truyền thừa nào dễ dàng để cho các ngươi tìm được như vậy chứ, đây coi như là kiểm tra của chúng ta đối với các ngươi, tóm lại ngay trong thế giới này thôi, đi tìm một chút đi."

Hai người không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là chắp tay hành lễ, xoay người bay đi.Long Diễn nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, đuôi rồng mất tự nhiên đập đập, nhích gần Phượng Diệp nhỏ giọng hỏi: "Thật... không nhớ à?"

Phượng Diệp bất đắc dĩ nói: "Ta nhớ hình như là ở hướng đông nam, cụ thể ở đâu thì ta cũng quên mất rồi."

Long Diễn rất khổ não cau mày, "Ban đầu vì để cho đời sau thuận lợi lấy được truyền thừa nên đã cố ý lấy cả long châu hỏa phượng ra rồi, nhưng sao ta lại không nhớ nổi mình giấu ở đâu..."

Phượng Diệp thở dài, đưa cánh vỗ đầu hắn một cái, an ủi: "Nguyên thần của chúng ta lưu chuyển theo thời gian, đã tản đi hơn nửa, bây giờ mười không còn một, trí nhớ cũng theo đó mà tiêu tán không ít, không nhớ nổi cũng là chuyện bình thường, thực lực bây giờ của chúng đã sớm ích cốc, coi như đợi ở đây mấy trăm hay hơn ngàn năm cũng không thành vấn đề, sẽ tìm được thôi."

Long Diễn buông lỏng mi mắt một chút, tâm tình coi như tốt lên, ánh mắt vòng tới vòng lui theo hao bóng người một xám một đỏ phía xa, mỉm cười nói: "Hai đứa trẻ kia, ngươi thấy thế nào?"

Phượng Diệp cũng ngẩng đầu nhìn theo nó, hồi lâu mới nhàn nhạt nói: "Bản tâm thành thật, có thể đứng đầu truyền thừa."

"Cùng quan điểm như ta vậy."

Long Diễn cười nói: "Cũng không biết đã nhiều năm như vậy rồi, tộc nhân bên ngoài thế nào, lát nữa hỏi bọn họ một chút."

Phượng Diệp nhẹ nhàng than thở một tiếng, có chút lo âu nói: "Năm đó rời đi quá mức đột ngột, chưa kịp chuẩn bị gì cả, mấy năm trước đây ta cảm giác được nhật luân bạo động, không có truyền thừa của ta, cũng không biết những đứa trẻ kia đối phó thế nào, thậm chí thời điểm xấu nhất ta cũng đă nghĩ tới, bọn họ... có thể diệt tộc toàn bộ rồi hay không?

Dẫu sao ban đầu ta lấy nhật luân làm vật trung gian sáng tạo ra chúng, sinh mệnh của chúng có liên quan đến nhật luân, nếu nhật luân..."

Long Diễn đưa đuôi rồng ôm nàng vào trong ngực, an ủi: "Có Băng Tủy Long Tâm Ngọc của ta ở đó, ta sẽ không để cho các con của ngươi gặp chuyện đâu."

Phượng Diệp rúc vào trong ngực hắn, trong ánh mắt dâng lên một tầng ưu thương nhàn nhạt, "Hy vọng bọn họ đều bình yên."

Phượng Trường Ca và Long Quân Trạch bay ra một khoảng cách, dừng lại trên một cái lông chim đỏ kim.Long Quân Trạch nhìn không gian vẫn lớn như vậy, mặt buồn cũng nhíu thành cái bánh bao, "Lớn như vậy, tìm từ đâu bây giờ..."

Phượng Trường Ca xoa mi tâm, trầm tư nói: "Cứ tìm tiếp như vậy không phải là cách hay, cho dù tốn một ít thời gian chúng ta thật sự có thể tìm được, nhưng tình thế bên ngoài hiểm trở, chúng ta không chờ nổi, cần phải nghĩ cách mau sớm tìm được."

Long Quân Trạch suy nghĩ một chút, "Truyền thừa vừa tới từ trên bản thể của bọn họ, xuống tay từ bản thể sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, có vật gì có chút liên lạc với bản thể của họ nhỉ?"

Y nói tới chỗ này chợt ngừng một lát, trong nháy mắt ngẩng đầu, hai mắt nhìn nhau với Phượng Trường Ca cũng đang nghĩ đến cái gì đó một cái, hai miệng đồng thanh nói:"Băng Tủy Long Tâm Ngọc!"

"Đại Thánh Di Âm!"

Đồn rằng Băng Tủy Long Tâm Ngọc là long tâm của Thái Cổ Thần Long biến thành, có ba phần thực lực của Thái Cổ Thần Long, có thể khiến Long tộc thức tỉnh thiên phú thần thông, năng lực thần kỳ, là chí bảo truyền thừa của Long tộc.Mà Đại Thánh Di Âm, là dùng lông đuôi trên người Đại Nhật Bàn Phượng rút ra luyện thành tơ, thân đàn luyện từ cây ngô đồn cùng sinh với Đại Nhật Bàn Phượng, chính là thần khí truyền đời thật sự, là thần khí mà chỉ có tộc trưởng Phượng Hoàng tộc mới có thể vận dụng.Nếu nói trên thế giới có vật gì gần với truyền thừa nhất, vậy cũng chỉ có hai thứ đồ này thôi.Thể xác của Thái Cổ Thần Long và Đại Nhật Bàn Phượng đã chết, liên lạc giữa bảo vật đương nhiên cũng bị phai nhạt, vật được coi như còn sống trong không gian này chỉ có hai vị truyền thừa.Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, đồng thời khoát tay, thần quang trong lòng bàn tay hòa hợp, Băng Tủy Long Tâm Ngọc và Đại Thánh Di Âm xuất hiện trước sau, lấy thần lực thúc giục, thần vật khác biệt bay giữa không trung một vòng như đang phân biệt phương hướng, không lâu lắm đột nhiên ngừng một lát, rồi chạy thẳng tới hướng đông nam.Phượng Trường Ca vung tay áo, "Đuổi theo!"

Hai người hóa quang đuổi theo phía sau, không lâu lắm, hai thần khí dừng lại giữa mạch núi to lớn có hình dáng như "trụ trời", hóa quang trốn vào bên trong cơ thể chủ nhân.Long Quân Trạch nhìn hai cái trụ trời hùng vĩ kia, sửng sốt thật lâu mới ngơ ngác nói: "Đây...

Đây là sừng rồng?"

Phượng Trường Ca sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Nhìn dáng vẻ thì không sai, nhưng điều ta để ý không phải cái này..."

Hắn đưa tay bắt lấy cánh tay Long Quân Trạch, kéo y bay lên một khoảng cách, chỉ một chỗ phía trước sừng rồng, sắc mặt có chút cổ quái nói: "Nơi đó... là miệng của Phượng nương đúng không?"

Bởi vì cách khá xa, từ nơi này nhìn thân thể khổng lồ chỉ còn chút khái niệm đại khái, Long Quân Trạch nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy nơi mà Phượng Trường Ca chỉ, đầu rồng màu xanh to lớn lẳng lặng nằm, miệng rồng hơi giương ra, trong miệng ngậm một thứ đồ nhọn màu lửa đỏ giống như cái khoan, y theo chỗ kia nhìn ra ngoài...Long Quân Trạch ngơ ngác: "Hắn...

Bọn họ..."

Cho dù Phượng Trường Ca có tính cách luôn rộng rãi cũng có chút đỏ mặt, than thở một tiếng, nói: "Đây coi như là... chết cũng vẫn yêu..."

"Ai nha!"

Bên kia, cái đuôi của Long Diễn vểnh lên, chợt vỗ đầu, "Ta đột nhiên nghĩ ra chúng ta truyền thừa là đặt ở..."

Đột nhiên toàn bộ mặt hắn đều đỏ rần lên, Phượng Diệp thấy vậy thì không khỏi nghi ngờ, "Sao thế, để ở đâu?"

Long Diễn đột nhiên cắn răng, oán hận nói: "Hai thằng nhóc con kia, nếu dám nói chuyện này ra, ta không thể không đánh chúng!"

Phượng Diệp thấy dáng vẻ này của hắn, trong đầu liền thoáng qua cái gì, nhất thời toàn bộ người Phượng Hoàng cũng căng cứng, "Mau!

Nhanh lên một chút, hẳn bọn họ chưa tìm được đâu, chúng ta đến trước đó lấy truyền thừa ra cho bọn họ, thật mắc cỡ chết mất!"

Long Diễn sâu xa nói: "Bọn họ đã tìm được rồi."

Phượng Diệp: "..."

Chỗ sừng rồng.Phượng Trường Ca nhìn long phượng quấn quít ở chung với nhau phía dưới kia, trong thâm tâm nói: "Tình cảm của bọn họ thật là tốt."

Long Quân Trạch gật đầu một cái, "Còn không phải sao, đến chết còn không quên hôn nhau, bọn họ là chết trong hạnh phúc."

Chỉ thấy miệng rồng khẽ nhếch ngậm phượng miệng, phượng miệng khẽ nhếch lại ngậm môi dưới miệng rồng, ngay tại chỗ môi hai người chạm nhau, có hạt châu một đỏ một lam hai trôi lơ lửng, xung quanh hồng châu có ngọn lửa màu kim đỏ hừng hực cháy, nhìn hình dáng kia, như là một đóa hồng liên, xung quanh lam châu có từng vằn nước băng lam vờn quanh, hình thái biến ảo không ngừng, giống như gợn nước thật sự.Vẻ mặt Long Quân Trạch vui mừng, chân mày khóe mắt cũng tràn đầy hạnh phúc, "Đó là truyền thừa."

Phượng Trường Ca đáp một tiếng, "Chúng ta đi thôi."

Dứt lời, trên người hắn dấy lên một tầng lửa phượng hoàng màu đỏ trong nháy mắt, một con phượng hoàng màu lửa đỏ giang cánh ra, hai cánh rung lên, vội vàng bay vút xuống.Long Quân Trạch cũng hóa thành bản thể, một ngân long theo sát phía sau, long phượng to lớn một trước một sau đi tới chỗ đất kia, đầu tiên là trịnh trọng thi lễ một cái, tỏ vẻ tôn kính cảm ơn, đợi chuẩn bị thỏa đáng rồi mới nhắm ngay hạt châu lơ lửng kia, há miệng nuốt xuống.Hồng châu vừa vào bụng, tình huống giống Phượng Diệp đoán như đúc, trong bụng có một luồng nóng bỏng từ trong ra ngoài, như núi lửa bùng nổ dọc theo kinh mạch lan ra cơ thể trong nháy mắt, ít nhất mạnh hơn gấp không chỉ mười lần ngọn lửa vốn có của hắn, nếu để cho nó tiếp tục bùng nổ nữa, sợ rằng chỉ có một con đường bị đốt chết.Tình hình của Long Quân Trạch cơ bản giống hắn, khác nhau chỉ ở chỗ rất nhanh Phượng Trường Ca sẽ bị đốt chết, y là nhanh bị đông cứng chết, toàn bộ thân rồng thon dài đều cứng ngắc đến mức không gấp lại được, vảy bởi vì quá mức lạnh như băng mà liên tục run rẩy, thậm chí phát ra tiếng răng rắc thanh thúy liên tiếp, chỉ một thời gian ngắn ngủi mà lớp vảy màu bạc vảy đã kết một tầng băng."

Sư...

Sư tôn..."

Y đang muốn nói gì, vừa mở miệng lại có một luồng khí lạnh toát ra, âm thanh cũng run rẩy, đang lúc y nóng nảy, đột nhiên có một khí tức nóng bỏng rót vào từ trong miệng rồng.Y định thần nhìn lại, chỉ thấy trước mặt có một con phượng hoàng lửa toàn thân cao thấp đều mang một ngọn lửa vàng đỏ, đang giang cánh ra ôm nó vào lòng, mỏ chim nhắm ngay miệng rồng, đưa một hơi hỏa phượng vào trong miệng y.

Khí tức hỏa phượng mang theo sức sống nóng như lửa tràn vào trong miệng, theo kinh mạch lan ra toàn thân cao thấp trong nháy mắt, mặc dù vẫn lạnh đến phát run, nhưng cũng không đến mức cứng ngắc chết lặng không nhúc nhích được như trước."

Hóa thành hình người đi, ngươi như vậy ta không ôm được."

Trong đầu có một âm thanh quen thuộc, quen thuộc đến mức Long Quân Trạch bị đóng băng, phản ứng chậm chạp, dù muốn hay không vẫn làm theo bản năng hóa thành hình người.Phượng hoàng màu lửa đỏ rung cánh lên, móng nhọn bắt lấy Long Quân Trạch, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời này bay trở về chỗ lúc đầu tạo ra cây hoa băng, đôi cánh to lớn nhẹ nhàng phất một cái, ánh đỏ thoáng qua, trên đất thoáng chốc có thêm một cái giường đỏ.Phượng Trường Ca hóa thành hình người, ôm người trong ngực rơi lên trên giường, nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, bốn phía sông băng có kết giới màu đỏ bay lên, hoàn toàn ngăn cách thế giới bên trong với bên ngoài.Đến đây, rốt cuộc đã chuẩn bị xong, sức nhẫn nại của Phượng Trường Ca cũng đã đến trình độ cao nhất.Nhưng vĩnh viễn có người còn không có sức chịu đựng hơn hắn.Cả người Long Quân Trạch quấn quanh hắn như rắn, sắc mặt trắng bệch, đỉnh đầu đều bốc lên một chuỗi khí lạnh, không ngừng nỉ non: "Lạnh quá, lạnh quá, lạnh quá đi, lạnh chết ta rồi..."

Vừa nói còn vừa cọ loạn trên người hắn, toàn bộ quần áo cũng lộn xộn hết cả.Hai cánh tay Phượng Trường Ca đều bị y ôm thật chặt, toàn thân cao thấp đều không thể động đậy, không khỏi tức giận, "Ngươi buông tay!"

Long Quân Trạch đã bị đông cứng mất lý trí, chỉ lo ôm y cọ loạn, không chỉ không buông tay, còn ôm chặt hơn.Thật ra thì điều này cũng không thể trách y được, tu vi của y đã thấp hơn Phượng Trường Ca một tầng rồi, huống chi đóng băng dễ khiến người ta chết lặng cứng ngắc mất lí trí hơn lửa đốt, bây giờ Long Quân Trạch hoàn toàn theo bản năng hấp thu ấm áp trên người Phượng Trường Ca, trừ việc này ra thì không nghĩ được gì nữa.Cả người Phượng Trường Ca cũng bị hỏa thiêu khó chịu, huống chi lại còn chịu vật thúc tình tìm chỗ chết kia kích thích, dược tính ngông cuồng phát tác trong người, dưới sự ảnh hưởng đồng thời, toàn bộ thân chim của Phượng Hoàng đại nhân nóng nảy muốn nổ.Nhưng hắn càng gấp, Long Quân Trạch liền ôm càng chặt, lông mày lông mi đều kết một tầng băng màu bạc, hiển nhiên đã đông đến mức tận cùng rồi.Hắn không biết làm sao, chỉ đành phải tìm chính xác môi của y, độ thêm ít khí phượng vào.Lần này độ khí phượng khá dài, lông mi Long Quân Trạch nháy mấy cái, cuối cùng khôi phục chút lý trí, mới vừa mở mắt ra liền thấy mình giống như con rắn không xấu hổ quấn trên người Phượng Trường Ca, nhất thời lúng túng buông tay ra, giọng nói run rẩy: "Đến...

Đến rồi?"

Phượng Trường Ca miễn cưỡng ép hỏa khí sắp nổ trong cơ thể xuống, trầm giọng gật đầu, "Ừ, ngươi đỡ chưa?"

Long Quân Trạch khóc không ra nước mắt, "Ta...

Ta...

Ta..."

Phượng Trường Ca nhíu mi, "Hửm?"

Long Quân Trạch bi ai nói: "Bây giờ cả người ta đều không có cảm giác..."

Đuôi mắt Phượng Trường Ca cũng nhếch lên rồi, hắn chịu đựng huyệt thái dương đột nhiên nhảy lên, nhẫn nhịn hỏi: "Cho nên?"

Long Quân Trạch yên lặng cúi đầu, buồn rầu khóc tỉ tê, "Ta..."

Phượng Trường Ca hít thở sâu.Long Quân Trạch khóc sụt sùi một tiếng, lau nước mắt, nói: "...

Héo."

Phượng Trường Ca: "..."

Ngọn lửa nín nhịn trong cơ thể Phượng Hoàng "uỳnh" một tiếng bộc phát.-------------------Tác giả có lời muốn nói:Long Quân Trạch: Sư tôn ta lạnh quá QAQPhượng Trường Ca: Tới ôm một cái ~Long Quân Trạch: Lạnh đến mức toàn thân không có cảm giác QAQPhượng Trường Ca: Không sao, tới lăn lộn sẽ hết~Long Quân Trạch: Có thể...

Nhưng mà...Phượng Trường Ca: Hử?Long Quân Trạch: Ta héo QAQPhượng Trường Ca: ...Long Quân Trạch: Không thể lăn lăn QAQPhượng Trường Ca: Không sao ta vẫn không héo.Long Quân Trạch: ...Cái gì?Phượng Trường Ca: Ngoan, nằm xuống ~Long Quân Trạch: ... ...Ê khoan, khoan, ta... hức!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back