Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm/Edit][Đường Môn] Tiểu Phu Lang Nhà Pháo Ca - Thẩm Nhàn Từ. (Đang Tiến Hành)

[Đm/Edit][Đường Môn] Tiểu Phu Lang Nhà Pháo Ca - Thẩm Nhàn Từ. (Đang Tiến Hành)
Chương 37: Không biết thương hương tiếc ngọc.


Edit by Hà Rockin

ĐêmLiên Kỳ xoay người vài cái trên giường, vẫn không thể ngủ được.Chuyện của A Anh đã dần dần sáng tỏ, kế tiếp chỉ cần xác nhận Hồng Kiêm có thật chính là vị hôn phu của Trì Mạn Vi đưa tới, như vậy thủ phạm có thể xác định.Nhưng...Tìm ai đi xác định đây?

Mặc dù sư huynh nói có tám phần nắm chắc nhưng dù sao cũng không phải trăm phần trăm.

Nhất định phải tìm một người có thẩm quyền hơn, mỗi người đều tán thành tiến hành giám định thì kết quả này mới có thể được đại đa số mọi người tán thành.Nghĩ như vậy, trong đầu Liên Kỳ liền hiện ra một bóng dáng mắt buộc lụa mỏng —— Tuyên Chi Nghi.Danh vọng của Tuyên Y Sư trong y thuật nhất định là đủ, hơn nữa nếu nàng có thể chẩn đoán A Anh dùng Hồng Kiêm cũng không có lý do gì không biết loại thuốc này chứ?Vấn đề duy nhất là thanh danh của Tuyên Y Sư.Liên Kỳ không thèm để ý những thứ này, cho dù là nữ tử thanh lâu đó cũng là người, làm sao lại có đạo lý không nên cứu?Nhưng hắn lại không thể không lo lắng cho Liên Anh.Nhưng, họ có thể tìm đến y sư nào khác ngoài Tuyên Y Sư?

Ngoài ra, ai có thể đảm bảo rằng các y sư mà họ đang tìm kiếm đã quen thuộc với Hồng Kiêm và kết quả đưa ra sẽ không sai?Chẳng lẽ, đi nhờ Tuyên Y Sư giúp giới thiệu người khác?Vậy đây không phải là nói rõ ràng với Tuyên Y Sư, chúng tôi coi thường nàng sao?

Chuyện không tôn trọng người khác như vậy, Liên Kỳ cũng không định làm.

Nhất là, Tuyên Y Sư cũng coi như là ân nhân cứu mạng của Liên Anh, Liên Kỳ càng không làm như vậy!Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới cách nào vẹn cả đôi bên, Liên Kỳ vừa phiền não vừa lo âu, càng thêm không ngủ được.Lại lăn qua lộn lại trên giường trong chốc lát, đầu óc Liên Kỳ vẫn thanh tỉnh dứt khoát vén chăn xuống giường, sau khi mang dép lê lên liền mở cửa.Mặt trăng đêm nay không tính là rất sáng, cho nên các ngôi sao trên bầu trời có thể nhìn rất rõ ràng, Liên Kỳ cố gắng tìm kiếm Bắc Đẩu Thất Tinh cùng với Chòm Sao Orion trên bầu trời đêm, đây là hai chòm sao duy nhất hắn có thể nhận ra.Nhưng đáng tiếc là, không có.Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy mình vô cùng thanh tỉnh.Hắn ngồi dưới bậc thềm, cuộn mình, ôm chặt lấy bản thân, ngước nhìn bầu trời đầy sao xa lạ, đầu óc trống rỗng.

Không nghĩ được gì, cũng không muốn nghĩ gì nữa.Ban đầu, đây phải là một cảnh rất sâu sắc, đặc biệt là nếu đôi mắt thêm chút tuyệt vọng thì tốt hơn.Nhưng đáng tiếc chính là, hậu quả của việc để trống đại não chính là...Không đến mấy phút, Liên Kỳ nghiêng đầu trực tiếp ngủ thiếp đi.Sau khi Liên Kỳ phát ra một tiếng ngáy yếu ớt, một bóng người cao lớn lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Liên Kỳ.Đường Vô Dục lặng lẽ bước tới không biết y đã bật Phù Quang Lược Ảnh từ lúc nào.※※※Ngày hôm sau.Liên Kỳ có dấu hiệu cảm lạnh, sau khi rời giường chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng cũng có chút khàn khàn.Nhìn bộ dáng lo lắng của ba đứa nhỏ, Liên Kỳ quả thực muốn cho mình đêm qua một quyền.

Thật là, học người ta cái gì mà ngẩng đầu nhìn trăng, đa sầu đa cảm?Bây giờ thì hay rồi, bị cảm lạnh luôn?Đường Vô Dục vén mái tóc vụn trước trán Liên Kỳ lên, vô cùng tự nhiên dán trán mình lên, một lúc sau mới nói: "Hình như còn có chút nóng lên.

"Nghe thấy Liên Kỳ phát sốt, ba đứa nhỏ càng thêm khẩn trương, phải biết rằng ở cổ đại, nếu xử lý không tốt một trận sốt cũng sẽ chết người."

Ta sẽ đi tìm đại phu thôn cách vách tới đây."

Liên Thụy nói xong liền chạy ra ngoài, lại bị Đường Vô Dục ngăn lại."

Ta có thể trị."

Thanh âm của Đường Vô Dục rất chắc chắn.Nhưng ba đứa nhỏ lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Đường Vô Dục.Đường Vô Dục:...Liên Kỳ đưa tay nắm chặt tay áo Đường Vô Dục, dùng giọng ồm ồm nói với cả ba: "Yên tâm, không có việc gì, y thuật của sư huynh rất không tệ.

""Nhưng mà..."

Liên Thụy vẫn có chút do dự, nhưng Liên Kỳ khăng khăng như thế, Liên Thụy cuối cùng cũng không thể không thỏa hiệp, "Nếu một ngày sau đại ca vẫn phát sốt, ta nhất định phải đi mời đại phu tới.

"※※※Liên Kỳ vừa sinh bệnh, nhất thời trở nên không có việc gì làm.

Ngày đầu tiên cả người đều mê man, phần lớn thời gian đều là uể oải lại không cảm thấy có cái gì.Thế nhưng là ngày thứ hai, sau khi nhiệt độ giảm xuống một chút, người cũng tỉnh táo, nhất thời cảm thấy nhàm chán.Để tránh cho bệnh lây qua ba đứa nhỏ, Liên Kỳ trực tiếp gạt Đường Vô Dục ra đem người ngăn ở bên ngoài.Nhất là Liên Anh và Liên Du, hai người này một người mới năm tuổi, một người thân thể suy yếu, nhất định phải triệt để ngăn ở bên ngoài mới được.

Cho nên, toàn bộ gian phòng cũng chỉ còn lại Liên Kỳ, cùng với Đường Vô Dục tĩnh tọa.Bất quá, bệnh này của Liên Kỳ ngược lại cũng làm cho Liên Anh tìm được cớ không đi nhà Trì Mạn Vi, Liên Anh cũng không cần tốn sức suy nghĩ lý do!Trước khi lấy được đầy đủ chứng cứ, chuyện của Hồng Kiêm mấy người nhất trí quyết định tạm thời không nói cho Trì gia.Bằng không, một bên là vị hôn phu của nữ nhi nhà mình, một bên là người cùng thôn quan hệ bình thường, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ tin tưởng bên nào?※※※Liên Kỳ tuy rằng bị hạn chế hành động, nhưng vẫn như cũ không nhàn rỗi.Hơn nữa, cảm giác buổi sáng hôm đó luôn khiến hắn cảm thấy rất bất an.Cái bóng chạy qua cửa nhà hắn rốt cuộc là ai?

Có phải người của Minh gia thôn không?

Hay người bên ngoài?Tường ngoài nhà hắn tuy rằng cao, nhưng người thân hình linh hoạt cũng không phải leo không qua.Ví như thật sự có người theo dõi nhà bọn họ, nếu chỉ tổn thất một ít tài chính còn chưa tính, vạn nhất tên trộm kia còn chuẩn bị giết người diệt khẩu thì sao, hoặc là cướp tiền xong lại cướp sắc?Chuyện kia hình như không ổn lắm.Càng nghĩ hắn càng lo lắng, Liên Kỳ dứt khoát bắt đầu suy nghĩ làm thế nào gia tăng hệ số an toàn của nhà mình, "Ừm, tốt nhất rắc chút kính vỡ ở trên tường, bất quá nơi này không có thủy tinh, cũng có thể dùng đinh thay thế..."

Tường bên ngoài, cửa sổ, khóa cửa...

Liên Kỳ nghĩ về mọi thứ hắn có thể nghĩ ra và sẵn sàng nâng cao mức độ an toàn cho ngôi nhà của mình thêm một bậc khi hắn khoẻ hơn.Bất quá, hắn luôn nhàn rỗi như vậy cũng không phải chuyện gì, vì thế hắn lại mượn giấy Tuyên Thành từ Liên Thụy, lại bảo Liên Anh hỗ trợ tìm một thanh than tới, bút lông hắn thật sự là không thể dùng được.Hắn vừa nhớ lại, một bên đem máy gieo hạt trong trí nhớ của mình cùng máy gieo hạt hiện đại đại khái vẽ ra.Bản đồ hiệu quả vẫn thê thảm như cũ, nhưng hắn đối với các bộ phận đều giải thích chi tiết tốt xấu gì cũng có thể cho người ta biết đây rốt cuộc là cái gì.Lúc lấy ra cho Đường Vô Dục xem, trong lòng Liên Kỳ không hề có chút nào thấp thỏm không yên, tràn đầy là tự tin!Đường Vô Dục cầm bản vẽ kia, nương theo những chú thích bên cạnh, cuối cùng cũng làm rõ công dụng của thứ này, theo thói quen hỏi, "Cái này cũng muốn làm ra mô hình?

"Liên Kỳ gật gật đầu, "Cái này nếu có thể làm ra, chờ thời điểm gieo hạt sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

" Hắn chỉ vào ba cái máy cày phía dưới, "Cái máy mở rãnh này có thể cày đất, hạt giống có thể theo đường ống phía sau máy rơi vào trong rãnh vừa đào ra.

Phía sau kéo cái ván gỗ bằng phẳng này, lúc đi tới có thể đem đất cày đắp trở lại, bất quá đáng tiếc là một ít cây trồng cần ép chặt đất sau khi gieo xong vì vậy nên lấy thứ khác đè thêm một chút.

"Nghe Liên Kỳ giải thích, Đường Vô Dục lại nhìn chằm chằm bản vẽ trong chốc lát, sau đó chỉ ra nghi hoặc của mình, "Nơi này, làm sao có thể cam đoan hạt giống đều rơi xuống không nhiều cũng không ít?

Cũng sẽ không để cho hạt giống bị kẹt lại với nhau không thể rơi xuống?

"Liên Kỳ:...

Có nên nói không hổ là người làm cơ quan sao?

Liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề mấu chốt nhất trong đó.Hắn gãi gãi đầu, "Tôi nghĩ chính là lợi dụng kích thước mở miệng để khống chế tốc độ rơi xuống, chỉ là kích thước miệng như thế nào thì không rõ lắm..."

Đường Vô Dục:...

Cho nên đây là muốn chính y đi thí nghiệm sao?Liên Kỳ nắm chặt nắm đấm, làm một cái thủ thế cố lên, "Sư huynh, ta tin ngươi!

"Đường Vô Dục:...Cái gọi là bất đắc dĩ ước chừng chính là như vậy, nếu không làm được chẳng phải sẽ làm nhục thể diện đệ tử Đường Môn y sao?Lần thứ hai nhìn bản vẽ trong tay, Đường Vô Dục không khỏi có chút hoài nghi, mình rốt cuộc là đệ tử Đường Môn hay là đệ tử Lỗ Ban?Tuy rằng nội tâm chửi bới, nhưng Đường Vô Dục vẫn thừa dịp trong khoảng thời gian Liên Kỳ sinh bệnh này làm ra một mô hình đại khái nhưng so với trong tưởng tượng của Liên Kỳ lại càng thêm tinh xảo.Bởi vì chỉ là một mô hình, cho nên Liên Kỳ dứt khoát dùng đất, đá nhỏ mô phỏng hạt giống tiến hành thí nghiệm một chút, Đường Vô Dục căn cứ vào kết quả thí nghiệm đúng lúc tiến hành cải tiến, gần một tuần sau, phiên bản dị thế của máy (mô hình) gieo hạt sinh ra!Nhìn mô hình máy gieo hạt tinh xảo, Liên Kỳ bắt đầu suy nghĩ trong lòng mình có phải là độc quyền bằng sáng chế hay không?

Nhưng nghĩ lại mức độ dễ tháo rời của chiếc máy này, quên đi, vẫn nên tìm tri huyện đại nhân trước!※※※Lần thứ hai đến huyện Kim Thạch, đứng ở phía dưới bài phường kia Liên Kỳ hít sâu một hơi, "Nếu như lại thêm vài lần nữa, ta sợ là sẽ có cảm giác trở về nhà.

"Sau khi vào huyện Kim Thạch, hai người đi thẳng đến y quán của Tuyên Chi Nghi, muốn xác định khối "đường phèn" kia rốt cuộc có phải là Hồng Kiêm hay không.Trước tòa nhà hai tầng vẫn còn bóng người, tựa hồ còn vắng vẻ hơn lần trước họ tới."

Thình thình thình!"

Sau ba tiếng cửa vang lên, vẫn là nữ tử áo trắng tên là Quyển Thư kia mở cửa, thời điểm nhìn thấy Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục, trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc, rõ ràng là nhớ rõ hai người này, "Hai vị, lại là đến xem bệnh?

"Quyển Thư đi theo bên cạnh Tuyên Chi Nghi nhiều năm như vậy, một ít vọng văn vấn thiết(*) đơn giản cũng không làm khó được nàng, bởi vậy liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người này không giống bộ dáng có bệnh.(*) tứ chuẩn: bốn phương pháp chữa bệnh của đông y nhìn-nghe-hỏi-sờ.Liên Kỳ trước chắp tay thi lễ, đem cấp bậc lễ nghĩa làm chu toàn lúc này mới mở miệng, "Thật không giấu diếm, lần này tới đây, là muốn mời Tuyên Y Sư hỗ trợ xác định một loại thuốc.

""Giám định dược liệu?"

Quyển Thư khẽ nhíu mày, rất rõ ràng không hoan nghênh bọn họ, "Các ngươi tùy tiện tìm cửa hàng thuốc cũng có thể giám định, cần gì phải quấn lấy y sư nhà ta?

""Bởi vì tôi muốn mời Tuyên Y Sư hỗ trợ giám định là Hồng Kiêm."

Đồng tử Quyển Thư co rụt lại, cái gì cũng không nói, lập tức muốn đóng cửa.Liên Kỳ thấy thế vội vàng đem nửa người của mình chen vào khe cửa, cao giọng nói: "Chuyện này đối với chúng ta rất trọng yếu, xin hãy cho chúng ta gặp Tuyên Y Sư một lần thôi."

Quyển Thư không nói lời nào, thấy mình không đẩy được Liên Kỳ, giơ chân lên muốn đạp người, nhưng chân của nàng còn chưa đụng tới trên người Liên Kỳ, trên vai lập tức truyền đến một cỗ lực cực mạnh, cứng rắn đẩy nàng lên cửa, lảo đảo vài bước sau đó trực tiếp ngã xuống đất.Liên Kỳ thậm chí còn nghe thấy một trận thanh âm làm cho người ta ê răng, không phải, gãy xương chứ?Sư huynh nhà mình thật đúng là, không biết thương hương tiếc ngọc chút nào.Editor: ừm thì bây giờ toy đi làm nên truyện chỉ có thể edit vào 2 ngày nghỉ thôi.

Hiệu suất có thể giảm nhưng sẽ không drop nhé.
 
[Đm/Edit][Đường Môn] Tiểu Phu Lang Nhà Pháo Ca - Thẩm Nhàn Từ. (Đang Tiến Hành)
Chương 38: Chưa có ai dám ở trước mặt ta đả thương hắn.


Chương 38:Chưa có ai dám ở trước mặt ta đả thương hắn.

Edit by Hà Rockin

"Cùm cụp".Tiếng cơ lò xo quen thuộc khởi động, khi Liên Kỳ còn chưa kịp phản ứng, Thiên Cơ Hạp trong tay Đường Vô Dục đã nhắm ngay trái tim Quyển Thư.Ánh sáng xanh mờ phản quang trên mũi tên của nỏ.

Ước chừng được bôi lên kịch độc không rõ tên.Khoảnh khắc đó, trong lòng Liên Kỳ chỉ có một suy nghĩ, "Xong rồi, khẳng định không còn hy vọng nữa."

Mà đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương chính là, Tuyên Chi Nghi tựa hồ nghe thấy động tĩnh phía dưới, lúc này đang từng bước từng bước bước xuống cầu thang ——"Quyển Thư, có chuyện gì vậy?

Ta nghe như có ai đang cầu y?

"Thanh âm của nàng không lớn, nhưng lại giống như sấm vang bên tai Liên Kỳ.Liên Kỳ đang không biết nên nói như thế nào mới tốt, bên kia, Quyển Thư cũng đã lớn tiếng mở miệng: "Tuyên tỷ tỷ, ta ở đây, người nọ đang cầm nỏ tiễn đe dọa ta!

"Bước chân Tuyên Chi Nghi xuống lầu dừng lại, nghiêng mặt nhìn về phía Quyển Thư, nhướng mày, "Nếu là tới cầu y, vì sao lại uy hiếp người trong y quán ta?"

Lời này nghe vào trong tai Liên Kỳ lúc này, chính là đe dọa trần trụi.Nói xong, nàng lại bước đi, từ cầu thang bước xuống, nhưng "tầm mắt" vẫn vững vàng cố định trên người Quyển Thư.Liên Kỳ há miệng, lại không biết có thể nói gì khác lúc này ngoại trừ "Chúng ta không có" ra.Ngược lại Đường Vô Dục, ánh mắt lạnh như băng chọc thẳng vào người Quyển Thư, đối với Tuyên Chi Nghi đi xuống cũng không thèm liếc mắt một cái, "Chưa có ai dám ở trước mặt ta đả thương hắn.

"Tựa hồ là vì để cho Quyển Thư nghe rõ ràng Đường Vô Dục nói rất chậm, nhưng cũng không phải cái loại cảm giác từng chữ từng chữ, giọng điệu cảnh cáo lạnh lùng chiếm hơn một nửa.Thêm vào ánh mắt lạnh như băng của y, Quyển Thư bắt đầu hối hận vì đôi chân giơ lên vừa rồi của mình."

Ta...

Ta không có..."

Quyển Thư có thể nghe thấy giọng mình run rẩy"Không, ngươi có."

Đường Vô Dục tiến lên một bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, mũi tên được nhúm độc trong Thiên Cơ Hạp siết chặt cơ quan, nhắm ngay cổ họng nàng, "Chưa đụng vào cũng không được.

"Nói tóm lại, chỉ cần ngươi có ý nghĩ muốn thương tổn hắn thì không được.

Huống chi ngươi còn đưa vào áp dụng.

Nếu không phải vừa rồi Đường Vô Dục đẩy nàng ra trước, chỉ sợ một cước kia sẽ đá vào người Liên Kỳ.Tuy rằng khí lực của một cô nương cũng không lớn bao nhiêu, thế nhưng Liên Kỳ đau, y sẽ đau lòng.Lông mi Quyển Thư run rẩy dữ dội, nàng muốn nói gì đó nhưng nỏ kia vẫn đè trên cổ họng nàng.

Cảm giác tồn tại của mũi tên quá rõ ràng, hiện tại nàng căn bản là không dám nhúc nhích, thậm chí ngay cả lời cũng không dám nói.Cũng bởi vậy, nàng cũng không chú ý tới Tuyên Chi Nghi đang chậm rãi đi tới.Nàng đi rất ngập ngừng, những ngón tay đan vào nhau đầy lo lắng, thỉnh thoảng nghiêng đầu như thể đang xác định vị trí bằng giọng nói.Tuyên Chi Nghi đã mù rất lâu, tất cả đồ trang trí trong phòng này nàng đều nhớ kỹ trong lòng, hơn nữa lầu một cũng vô cùng trống trải, mùi dược liệu trong tủ thuốc chính là đèn chỉ đường tốt nhất.Nhưng bây giờ nàng lại vươn hai tay ra, như một người vừa mới mù không bao lâu đi đường khó khăn.Vừa đi, nàng vừa lẩm bẩm, "Khiếu ca, là ngươi sao?

"Câu nói vừa rồi của Đường Vô Dục gợi lên hồi ức phủ bụi đã lâu của Tuyên Chi Nghi.

Thật lâu trước đây, khi nàng vẫn là một tiểu cô nương, cũng từng có một người đàn ông đứng trước người nàng, đuổi theo ma cô đứng đối diện Thanh Lâu nói: "Chưa có ai dám ở trước mặt ta đả thương nàng ấy.

"Tuy rằng đã trôi qua nhiều năm, nhưng giọng nói và dáng điệu người năm ấy vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng.※※※Bên kia, Liên Kỳ đang thần sắc phức tạp nhìn Đường Vô Dục.Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện trong ánh mắt hiện tại của Liên Kỳ, có khiếp sợ, có chần chờ, cũng có an tâm và có lẽ là niềm vui mà bản thân không nhận ra, nhưng không có bài xích.Hai câu nói vừa rồi của Đường Vô Dục, thật sự là rất khó không làm cho người ta suy nghĩ lung tung.Người trong lời nói của Đường Vô Dục, đến tột cùng là ai không cần nói cũng biết, Liên Kỳ chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong lòng phảng phất như bị chọc một cái, vừa xót vừa mềm.Cho đến khi..."

Khiếu ca?"

Thanh âm Tuyên Chi Nghi hơi chần chờ vang lên bên cạnh hắn.Liên Kỳ bị một tiếng "Khiếu ca" này gọi về thần trí, đây là đang gọi Đường Vô Dục?

Nhưng ba chữ trong tên Đường Vô Dục, nhìn thế nào, cũng không có chữ Khiếu."

Tuyên tỷ tỷ, hắn không phải!"

Sau khi nghe thấy một tiếng Khiếu ca kia, Quyển Thư ngay cả an nguy của mình cũng không để ý, vội vàng quay đầu hô, cổ cùng mũi tên của Đường Vô Dục chỉ thiếu một milimet là đụng phải.Liên Kỳ trong lòng căng thẳng, vội vàng hô: "Sư huynh!

Đừng!

"Nghe thấy thanh âm của Liên Kỳ, Đường Vô Dục chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đem Thiên Cơ Hạp trong tay thu lại, sau đó đứng dậy, đến bên cạnh Liên Kỳ.Phát hiện vũ khí sắc bén uy hiếp trước cổ mình biến mất, Quyển Thư chỉ hơi sững sờ một chút, sau đó lập tức đứng lên, hướng Tuyên Chi Nghi chạy tới, vừa lúc đỡ được Tuyên Chi Nghi suýt nữa ngã xuống.Chỉ là vừa rồi lúc ngã xuống không cẩn thận làm bị thương cánh tay phải, cho nên sau khi đỡ được Tuyên Chi Nghi ngã xuống, cánh tay của nàng bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy.Nhưng mà, Tuyên Chi Nghi lúc này lâm vào hồi ức rõ ràng đã có chút hoảng hốt, cũng không phát hiện ra điểm này."

Đúng vậy, Khiếu ca làm sao lại xuất hiện ở chỗ này, hắn rõ ràng..."

Tuyên Chi Nghi lẩm bẩm, "Thế nhưng, câu vừa rồi, thật sự giống y từng nói qua.

"Thậm chí ngay cả ngữ khí cũng giống như vậy.Quyển Thư ôm Tuyên Chi Nghi, hai người cùng nhau ngã ngồi trên mặt đất, hiện tại Quyển Thư cũng không rảnh để ý tới Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục, toàn bộ tinh lực của nàng đều đặt ở trên người Tuyên Chi Nghi.Bất quá, Tuyên Chi Nghi ước chừng cũng là một nữ tử rất kiên cường, sau khi ý thức được mình thất thố, rất nhanh liền bắt đầu điều chỉnh trạng thái của mình, ước chừng sau một chén trà nhỏ nàng đã khôi phục thành bộ dáng bọn họ nhìn thấy ban đầu.Cùng Quyển Thư đỡ lẫn nhau đứng dậy, nàng "nhìn" hướng Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục, "Hai vị lần này tới đây, đến tột cùng là vì chuyện gì?

Tại sao lại làm tổn thương những người trong y quán của ta?

"Tuyên Chi Nghi thu thập xong cảm xúc của mình tự nhiên trước tiên phát hiện Quyển Thư có gì đó không đúng, sau khi âm thầm bắt mạch, biết Quyển Thư không bị thương quá nghiêm trọng, trong lòng mới thoáng yên tâm."

Nàng động thủ trước."

Liên Kỳ:...

Câu trả lời của sư huynh thật sự là tràn ngập đặc sắc, lời ít mà ý nhiều.Tuyên Chi Nghi không nghe lời nói của một phía, cũng hỏi Quyển Thư nguyên nhân hậu quả.Sau khi biết rõ nguyên nhân, Tuyên Chi Nghi hướng về phía Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục hơi gật đầu, "Là lỗi của chúng ta, ta thay Quyển Thư xin lỗi hai vị.

"Quy củ vốn là do các nàng định ra, mà hành vi của Quyển Thư cũng không chỉ đơn giản là phá hủy quy củ đơn giản như vậy, còn động thủ với người đến cầu y, Tuyên Chi Nghi cũng không phải là người sẽ từ chối trách nhiệm, cho nên lời xin lỗi này rất dứt khoát."

Không, không có, chúng ta cũng có sai, sư huynh ta thật sự là quá xúc động."

Liên Kỳ gãi đầu, xấu hổ giải thích.Đường Vô Dục không lên tiếng, Liên Kỳ cũng không cứng rắn lôi kéo y xin lỗi, hắn có chút không nỡ, không nỡ sư huynh đã xúc động vì mình kia.※※※Sau khi đem sự tình nói ra, Tuyên Chi Nghi liền hỏi Liên Kỳ có thể để cho nàng băng bó cánh tay trước hay không, Liên Kỳ tự nhiên không có lý do không đáp ứng.Hơn nữa, Liên Kỳ không chịu để sư huynh nhà mình xin lỗi, cũng càng thêm ngượng ngùng để cho người ta bận rộn chuyện của bọn họ trước.Bởi vì Quyển Thư phối hợp, Tuyên Chi Nghi rất nhanh liền cố định cánh tay phải của nàng.Sau đó, mới cầm lấy khối "đường phèn" Liên Kỳ đưa tới, bỏ vào miệng mình liếm liếm, "Đây đúng là Hồng Kiêm.

"Lúc nàng liếm, Liên Kỳ nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, lại đổi lấy nụ cười trấn an của Tuyên Chi Nghi, "Không sao, cái này phải dùng lâu dài mới có hiệu quả.

Bất quá, ta có một chuyện rất tò mò, các ngươi đến tột cùng là lấy Hồng Kiêm từ đâu?

Theo ta được biết, đây kỳ thật là bí dược của Thanh Lâu, sẽ không tùy tiện bán đi.

"Bán cho thanh lâu khác, đó không phải là thêm một đối thủ cạnh tranh cho mình sao?

Một tú bà có đầu óc sẽ không làm như vậy, đương nhiên, nếu có người hậu trường lớn hơn tìm tới, không cho cũng phải cho."

Chuyện này nói ra dài dòng."

Liên Kỳ khẽ thở dài một tiếng, đem phát hiện của bọn họ chọn trọng điểm cùng Tuyên Chi Nghi nói một chút."

Cho nên, các ngươi muốn đi điều tra vị hôn phu của cô nương kia?"

Tuyên Chi Nghi hỏi.Liên Kỳ gật đầu, đương nhiên trước đó bọn họ còn có việc khác phải làm, chẳng qua không cần phải ở chỗ này nói ra mà thôi."

Kỳ thật, ta đề nghị các ngươi trước tiên có thể đi Thanh Lâu điều tra một chút."

Tuyên Chi Nghi nói: "Thanh lâu có thể dùng loại thuốc này dù sao cũng không nhiều lắm, nói không chừng, sẽ có phát hiện ngoài ý muốn.

"Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục liếc nhau một cái, Liên Kỳ đứng lên, đối với Tuyên Chi Nghi làm một lễ thật sâu, "Đa tạ Tuyên Y Sư nhắc nhở.

"Tuyên Chi Nghi cười khẽ, "Hai vị không cần khách khí như vậy, hy vọng các ngươi có thể sớm tìm ra nguyên thủ, cũng xả giận vì Tiểu A Anh.

""Trước mượn lời cát ngôn của ngài!"※※※Sau khi rời khỏi y quán, Liên Kỳ ngẩng đầu nhìn mặt trời.

Đã giữa trưa, đúng là lúc ăn cơm trưa, huyện nha hẳn là cũng sẽ không ngoại lệ.Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục tự nhiên sẽ không thừa dịp lúc này đi huyện nha cho bị ghét, dứt khoát tìm một quán mì ăn no trước rồi nói sau.Đi vẫn là quán mì Vương thị, ông chủ còn nhớ tên ăn bỏng đến miệng mình này, sau khi đặt hoành thánh lên bàn, cố ý dặn dò một câu, "Bên trong nóng, ăn từ từ thôi.

"Liên Kỳ:...

Ngài có thể đừng nhắc đến chuyện đáng xấu hổ đó nữa không?※※※"Tuyên tỷ tỷ."

Quyển Thư quỳ gối đối diện Tuyên Chi Nghi, thần sắc do dự, "Có một chuyện, ta không biết có nên nói với ngươi hay không.

"Tuyên Chi Nghi hơi nghiêng đầu, trên mặt mang theo thần sắc nghi hoặc, "Chuyện gì?

""Ca nhi tên là Liên Kỳ kia, " Quyển Thư chần chờ trong chớp mắt, vẫn là quyết định mở miệng, "Cùng Khiếu công tử bộ dạng có năm sáu phần giống nhau.

""Cái gì?"

Tuyên Chi Nghi suýt nữa ném chén trà trong tay ra ngoài, nàng hít sâu một hơi ổn định tâm tình của mình một chút, thanh âm vẫn có chút run rẩy rất nhỏ, "Ngươi, ngươi xác định?

"Quyển Thư gật đầu, "Lần đầu tiên bọn họ đến, ta liền cảm thấy khuôn mặt của hắn có chút quen thuộc, chỉ là, nhớ không ra đến tột cùng là giống ai, dù sao, đã thật lâu thật lâu không có cùng Khiếu công tử có liên hệ, nếu như không phải hôm nay..."

Tuyên Chi Nghi bị một câu nói của Đường Vô Dục gợi lên ký ức trước kia...Tay Tuyên Chi Nghi khẽ run rẩy, nàng cầm lấy tay Quyển Thư dùng sức nắm chặt, "A Thư, kiểm tra nhà họ Liên, nhất là cha mẹ Liên Kỳ.

Tính toán thời gian, nếu muội muội Khiếu ca còn ở đây, hài tử của nàng, ước chừng cũng là tuổi này ?

"Quyển Thư gật đầu, nắm lấy tay nàng, ngữ khí kiên định, "Tỷ tỷ yên tâm, ta đi liền đây!"
 
[Đm/Edit][Đường Môn] Tiểu Phu Lang Nhà Pháo Ca - Thẩm Nhàn Từ. (Đang Tiến Hành)
Chương 39: Đường trong hoang đường.


Edit by Hà Rockin

Ở cổng nha môn huyện Kim Thạch.Thừa dịp nha dịch vào cửa bẩm báo, Liên Kỳ giơ tay sờ sờ hai con sư tử đá trước cửa, nhìn chằm chằm một lát lại chuyển đến phía sau sư tử đá, cố gắng nhìn xem đứa nào mới là sư tử đực.

Đáng tiếc trứng trứng bị đuôi chặn lại, thợ thủ công người ta căn bản không có điêu khắc."

Không phải nói sư tử ở cửa này đều là một đực một cái sao?

Tại sao ta xem dáng dấp đều giống nhau?

Sư tử cái có nhiều bờm như vậy sao?"

Liên Kỳ quay đầu hỏi Đường Vô Dục.Đường Vô Dục đưa tay chỉ chỉ con sư tử nhỏ dưới chân, "Cái.

"Liên Kỳ trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, cũng đúng!

Thế giới động vật luôn luôn là sư tử cái mang sư tử con, sao hắn có thể quên điều này!Hắn vươn cánh tay, nhón chân lên ôm lấy cổ Đường Vô Dục, chuẩn bị làm một động tác anh em tốt nhưng bởi vì chiều cao có chút chênh lệch, cho nên trong mắt người khác là Liên Kỳ treo toàn bộ người trên Đường Vô Dục.Đường Vô Dục cũng đúng lúc đưa tay, ôm lấy thắt lưng Liên Kỳ, phòng ngừa hắn té ngã.Cũng may là trước nha môn lưu lượng người không nhiều lắm, cho nên mọi người cũng không cần bị đôi "cẩu nam nam" này nhét thức ăn cho chó.※※※Bởi vì chuyện ruộng bậc thang và guồng nước trước đây, Liên Kỳ cũng coi như là nổi danh trong huyện nha, đương nhiên, là thanh danh tốt.

Cho nên lúc này đây hắn và Đường Vô Dục đến đây cầu kiến tri huyện đại nhân nha dịch cũng không có khó xử gì, bọn họ liền rộng rãi đi báo cáo.Nha dịch báo đầu tiên chính là Từ sư gia.Buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi hiếm có trong ngày của Từ sư gia, ông vừa mới pha một ấm trà xanh, định bụng một bên thưởng trà một bên xem quyển du ký chưa xem xong.

Không biết sơn động phệ nhân kia, rốt cuộc là thật sự nuốt người, hay có người đang giả thần giả quỷ?Chỉ là cuốn sách này còn chưa lật qua trang đã có nha dịch tới thông báo, nói là bên ngoài có một người tên là Liên Kỳ cầu kiến.Tay Từ sư gia cầm sách dừng lại, "Trên tay hắn mang theo những gì?

"Nha dịch đến bẩm báo suy nghĩ một chút, "Hình như là không có.

"Trong nháy mắt, tâm tình Từ sư gia phảng phất như xuân về hoa nở, ông đem quyển du ký kia đặt sang một bên, đứng lên sửa sang lại quần áo của mình một phen, phất phất tay, "Đi, đi xem một chút!

"Từ sư gia nghĩ, nếu trên tay không có gì, vậy ước chừng cũng không phải tới dâng lên chút gì đó.Cày Khúc Viên kia vừa mới ra mắt không lâu, hắn thật vất vả mới đem văn thư khắp nơi viết xong đưa ra, lúc này mới nhàn rỗi không được mấy ngày!Tuy nhiên, sự, dự, nguyện, vi.(*)sự dữ nguyện vi có nghĩa là: (事與願違) Sự việc thực tế trái với ý muốn của mình._theo phatgiao.org.vn.Từ sư gia nhìn mô hình tinh xảo bị Liên Kỳ đặt trong tay, cố gắng khống chế chân mình, không cần xoay người liền đóng cửa.

Không có gì trong tay?

Vậy thứ này từ đâu ra?

Đột nhiên biến thành?

Đồng thời cũng ở trong lòng đặt cho nha dịch kia một cái mác bất tài vô dụng.Nha dịch tiểu ca ủy khuất, dù sao ai có thể nghĩ được Đường Vô Dục sẽ có một cái ba lô gần giống không gian đây?"

Liên gia tiểu ca nhi, cái này là..."

Từ sư gia mở miệng, chỉ là thanh âm có chút lung lay."

Đây là máy gieo hạt mà sư huynh ta nghiên cứu ra gần đây, có thể tự động gieo hạt!

Sử dụng nó để gieo hạt, hiệu quả của việc trồng trọt sẽ được cải thiện rất nhiều!

Không bao giờ phải lo lắng về việc gieo hạt trễ!

" Liên Kỳ giới thiệu đơn giản dễ hiểu, Từ sư gia cho dù không thông nông sự cũng có thể hiểu được giá trị trong đó.Sắc mặt Từ sư gia biến hóa một hồi, cuối cùng vẫn vung tay lên, "Hai vị mời vào trong nói chuyện chi tiết!

"Từ sư gia dẫn hai người thông tri đến hậu đường nha môn, sai một gã sai vặt đi truyền tin cho tri huyện đại nhân, Từ sư gia tự mình rót trà cho hai người này, "Hai vị làm sao nghĩ ra ý tưởng này?

"Tham khảo từ máy gieo hạt kiếp trước.

Liên Kỳ ở trong lòng yên lặng giải thích, thế nhưng lời giải thích này rõ ràng không thể nói ra.Về phần máy gieo hạt kiếp trước là ai phát minh ra, Liên Kỳ kỳ thật đã không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ máy gieo hạt ở triều Hán được hoàng đế ra sức quảng bá.Sau khi cân nhắc từng câu chữ, Liên Kỳ nói: "Không biết sư gia có nghe nói qua tình huống của gia đình ta hay không.

Sau khi mẫu thân và phụ thân qua đời, nhà ta chỉ còn lại mấy đứa trẻ, lại có thể canh tác bao nhiêu ruộng đất đây?

Khi đó, ta đã tự hỏi, tại sao gieo hạt không thể giống như cày, cũng sử dụng thiết bị?

Về sau, ta bèn đem vấn đề nan giải của mình nói cho sư huynh, sư huynh khổ tư nhiều ngày, rốt cục phát minh ra cái xe ba chân này, một lần có thể canh tác ba luống.

Một ha đất có thể được gieo trong một ngày.

""Lúc sử dụng, chỉ cần hai người, một người ở phía trước dắt trâu cày, khống chế phương hướng đi tới, phía sau một người đỡ máy gieo hạt, tùy thời bổ sung hạt giống là được."

"Tốt!

Đại Thiện!

"Một tiếng trầm trổ khen ngợi như sấm sét chợt từ ngoài cửa truyền đến, Liên Kỳ không đề phòng bị hoảng sợ, tay bất giác bắt lấy cổ tay Đường Vô Dục bên cạnh.Ngoài cửa chính đang bước nhanh đi vào là một nam nhân nhìn rất đen tráng, mặc một thân thường phục, trên mặt tràn đầy ý cười.

Sau khi vào cửa liền đi thẳng về phía Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục đứng vững, không đợi hai người Liên Kỳ phản ứng, giơ tay lên vái một cái thật sâu, "Cư mỗ cảm tạ hai vị cao thượng.

"(*) nguyên văn là 高义 = cao nghĩa.

Mình vẫn chưa tìm ra từ thích hợp để thay.Hành vi này của Cư Tri huyện hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người, thế cho nên Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục căn bản không có thời gian né tránh, cứng rắn chịu toàn lễ của vị tri huyện đại nhân này.Tuy rằng hành lễ không né tránh, nhưng động tác của Liên Kỳ cũng rất nhanh, vội vàng tiến đến nâng Cư Tri huyện lên.Ừm...

Không động đậy, có thể là vị tri huyện đại nhân này làm nhiều công việc việc nhà nông cho nên khí lực rất lớn?Cuối cùng vẫn là Đường Vô Dục đồng thời hỗ trợ, lúc này mới làm cho Cư Tri huyện đứng thẳng thắt lưng."

Hành động này của đại nhân thật sự là làm ta xấu hổ."

Nghẹn một hồi, Liên Kỳ mới rốt cục đào ra một câu như vậy từ những bộ phim truyền hình cổ trang mà mình từng xem.(*) chiết sát( 折煞 ) ý là cảm thấy xấu hổ khi nhận 1 thứ mà mình không đáng đc nhận, không xứng với lễ đó.Cư Tri huyện lắc đầu, "Hai vị đáng giá.

Từ guồng nước ban đầu, đến máy gieo hạt bây giờ, nếu có thể ở Đại Đường ta toàn bộ phổ biến ra đó mới là đại sự chân chính nên lưu lại sử sách!

"Liên Kỳ bị Cư Tri huyện nói tới gương mặt đỏ bừng, vội vàng chuyển đề tài, "Tri huyện đại nhân quá khen, kỳ thật guồng nước, cày Khúc Viên, còn có cái xe này, đều là sư huynh ta làm ra.

"Chỉ là lúc trước Đường Vô Dục là hộ đen, có vài thứ cũng chỉ có thể tạm thời lấy danh nghĩa Liên Kỳ báo cáo, đó cũng là không có biện pháp.

Bất quá Liên Kỳ ngược lại vẫn nghĩ biện pháp cho sư huynh nhà mình chính danh!Cư tri huyện nghe vậy nhìn về phía Đường Vô Dục, lần đầu tiên liền cảm thấy người này...

Rất nguy hiểm, "Vị này, nên xưng hô như thế nào?

""Sư huynh họ Đường, gọi là Vô Dục."

"Đường?"

Cư Tri huyện thần sắc khẽ động, "Dám hỏi là Đường nào?

"Liên Kỳ cũng không nghĩ ngợi, "Đường trong hoang đường.

"Lời này vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh.Cuối cùng vẫn là Cư Tri huyện hỗ trợ nói cho vuông, "Là Đường công bất Đường quyên?

"(*) câu thành ngữ này có thể hiểu như này theo Baidu nhé: nỗ lực và cố gắng sẽ không vô ích mà sẽ được đền đáp.Liên Kỳ: ????

Có vẻ như đó là một thành ngữ chưa từng nghe qua.

Ý là gì nhỉ?"

Vâng."

Mở miệng chính là Từ sư gia, bởi vì hộ tịch của Đường Vô Dục chính là Từ sư gia tự mình ghi chép, cho nên là Đường nào rất rõ ràng.Về phần Đường trong hoang đường mà Liên Kỳ mở miệng nói, bị mọi người nhất trí bỏ qua."

Chiếc máy gieo hạt này có thể có hiện vật không?"

Cư Tri huyện một bên chơi mô hình tinh xảo trong tay, một bên hỏi thăm."

Có."

Liên Kỳ gật đầu, "Chẳng qua không tiện mang tới đây, cũng chỉ mang theo mô hình cùng bản vẽ.

Bất quá, mô hình này cũng có thể dùng được, đại nhân có muốn thử một lần hay không?

"Cư Tri huyện tự nhiên không có đạo lý không đáp ứng, "Chỉ là hạt giống này giải quyết như thế nào?

""Có thể dùng hạt kê thay thế."

Liên Tự nói, hắn đã sớm nghĩ kỹ, mô hình dù sao cũng nhỏ, hạt lúa gạo và lúa mì đối với mô hình mà nói tương đối lớn, hạt kê ngược lại vừa tốt.Cư Hoằng Hòa nhìn phễu để hạt giống trên xe, gật gật đầu, "Được.

"Bởi vì tri huyện đại nhân coi trọng nông canh, cho nên phía sau huyện nha còn mở ra một mảnh ruộng nhỏ, dùng để trồng rau trồng lương thực, lúc này dùng để làm thí nghiệm cũng coi như thích hợp.Chẳng qua chiếc xe nhỏ nhắn này phải dùng nhân lực khống chế, Cư Tri huyện tự mình ra trận, còn kéo Từ sư gia xuống nước.Cuối cùng, Từ sư gia thay thế hoàng ngưu, ở phía trước kéo xe, Cư Tri huyện ở phía sau đỡ xe nhỏ gieo hạt giống.Luôn cảm thấy cái phân phối khá thích hợp.Chờ thí nghiệm hoàn tất, Cư Tri huyện hoàn toàn kích động, loại máy gieo hạt mới này gieo hạt vừa nhanh vừa đồng đều, so với gieo theo thủ công truyền thống hiệu suất đề cao đâu chỉ gấp mười lần!Cư Tri huyện kích động hai tay đều có chút run rẩy, mà Từ sư gia, nhìn bàn tay run rẩy của Cư Tri huyện, đã bắt đầu ở trong đầu nghĩ ra những tấu sơ kia ông viết như thế nào.Ước chừng là bị áp lực đè nặng, cũng áp thành thói quen.Chờ Cư Tri huyện kích động xong, hắn rốt cục không nhịn được, vững vàng nắm chặt tay Liên Kỳ, "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ viết tấu sơ trình cho Thượng Quan, vì ngươi tranh thủ phần thưởng!

"Muốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề!↑Những lời này là Liên Kỳ nhìn ra trong ánh mắt tri huyện đại nhân."

Đa tạ tri huyện đại nhân yêu thương, chẳng qua, Liên Kỳ còn có một việc muốn cầu đại nhân hỗ trợ."

Liên Kỳ không dấu vết đem tay mình rút ra, hắn đã nhận thấy ánh mắt không tốt của Đường Vô Dục nhìn chằm chằm vào tri huyện đại nhân."

Chuyện gì vậy?

Miễn là ta có thể làm được.

"Cư Tri huyện trực tiếp vỗ ngực nói."

Muốn mời đại nhân hỗ trợ điều tra một người."

"Ai?"

"Con trai của La Quảng Tế, phú hộ trong huyện, La Vĩnh Sưởng."

"La Phú Hộ?

Tại sao?

"Lại nói tiếp Cư Tri huyện đối với La gia ấn tượng vẫn là rất tốt, bởi vì rất hào phóng!

Chịu chi tiền!Cư Tri huyện vừa mới tới giọng điệu cứng rắn người người đã hiểu, hơn nữa đối mặt với Cư Tri huyện thỉnh thoảng tới cửa đánh gió thu, danh ngạch không đủ, cầu tài trợ, trên mặt La Quảng Tế cũng không xuất hiện bất kỳ thần sắc không vui nào.

Hơn nữa yêu cầu cũng rất thấp, chỉ cần Cư Tri huyện có thể làm thêm một ít bài phường, để cho mọi người trong huyện đều biết công đức của hắn là được!Nói tóm lại, La Quảng Tế người này thanh danh tốt, hơn nữa trong nhà có tiền, vậy dứt khoát dùng tiền mua thanh danh."

Hơn nữa theo ta được biết, trưởng tử của hắn cũng là ôn lương cung kiệm nhường, thanh danh trong học viện không tồi.

A đúng rồi, nghe nói La Vĩnh Sưởng khi còn bé được một thôn dân cứu, vì báo đáp ân cứu mạng, liền cùng trưởng nữ trong nhà nông hộ kia định ra uyên minh ước hẹn.

Chờ cô nương sau khi cập kê sẽ thành hôn, không ít người đều khen hắn nhân nghĩa.

"(*) đái khái là hiền lành, nhã nhặn, tiết kiệm.Liên Kỳ nghe mà nghiến răng, rất muốn nói ra chuyện của Liên Anh và Trì Mạn Vi ngay tại chỗ, nhưng hắn nhịn xuống.Chắp tay hành lễ, "Tri huyện đại nhân, chuyện của hắn có ẩn tình khác, bởi vì chuyện liên quan đến xá muội, có thể hay không..."

Liên Kỳ nhìn nha dịch cùng gã sai vặt chung quanh, ý tứ rất rõ ràng, không tiện ở trước mặt mọi người cứ như vậy nói ra.Từ sư gia tiến lên, "Đã như thế, vậy liền đi phủ nha nói chuyện chi tiết đi!

"(*)hạt kê
 
[Đm/Edit][Đường Môn] Tiểu Phu Lang Nhà Pháo Ca - Thẩm Nhàn Từ. (Đang Tiến Hành)
Chương 40: Bởi vì y nên hắn mới lo lắng.


Edit by Hà Rockin

Chính đường Phủ nha.Sau khi vào cửa, Cư Tri huyện trước tiên bảo gã sai vặt dâng trà, điểm tâm, mới đem nha dịch cùng người hầu đều lui xuống.Vì thế, trong chính đường cũng chỉ còn lại bốn người Liên Kỳ, Đường Vô Dục, Cư Tri huyện, Từ sư gia.Liên Kỳ lại nhìn Từ sư gia một cái, nghi hoặc trong ánh mắt kia rất rõ ràng, vì sao Từ sư gia cũng ở đây?"

Nếu là muốn điều tra, Từ sư gia cần ghi chép các loại văn kiện, cũng là tránh không được."

Cư Tri Huyện giải thích.Dù sao sớm muộn gì cũng phải biết, cho nên Từ sư gia rốt cuộc có muốn lảng tránh hay không cũng trở nên không trọng yếu.Liên Kỳ suy tư một hồi, tiếp nhận lời giải thích này của Cư Tri Huyện.Hắn hít sâu một hơi, đem tiền căn hậu quả của sự tình chậm rãi nói ra, trọng điểm nhấn mạnh nhìn thấy đủ loại ở nhà Trì Mạn Vi.Về phần hậu quả Hồng Kiêm tạo thành, Liên Kỳ nói có chút chần chờ nhưng không có bất kỳ giấu diếm nào, bao gồm cả chuyện đi tìm Tuyên Chi Nghi chữa bệnh cũng vậy.Sau khi nói xong thấy trên mặt Cư Tri huyện cùng Từ sư gia không có thần sắc gì khác thường, trong lòng hắn cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.Sau khi nghe xong, Cư Tri Hyện trầm ngâm trong chốc lát, cũng nêu ra điểm nghi ngờ của ông."

Thứ nhất, các ngươi làm sao xác định không phải là có người giữa đường đem đồ vật La Vĩnh Sưởng đưa đi thay thế?

Thứ hai, La Vĩnh Sưởng có biết hiệu quả của Hồng Kiêm này không?

Thứ ba, nếu Hồng Kiêm này là bí dược trong thanh lâu, như vậy, La Vĩnh Sưởng lấy được từ đâu?

"Nói tóm lại, chính là bọn họ không có bất kỳ chứng cớ nào, tất cả hoài nghi liên quan đến La Vĩnh Sưởng đều là suy đoán của mình.

Dưới tình huống này, cho dù ông là tri huyện, cũng không thể tùy tiện hành động!"

Cho nên, chúng ta mới muốn tri huyện đại nhân hỗ trợ, nếu cuối cùng chứng minh La Vĩnh Sưởng cũng là bị người lừa gạt, như vậy chẳng phải cũng trả lại hắn trong sạch sao?"

Liên Kỳ nói.Nhưng trên thực tế, Liên Kỳ cảm thấy khả năng La Vĩnh Sưởng không biết tác dụng của Hồng Kiêm là rất thấp.Nếu là chính hắn lấy được, trước khi lấy được chẳng lẽ sẽ không hỏi rõ tác dụng sao?

Nếu là người khác tặng, vậy người đưa hẳn cũng sẽ nói rõ ràng cho hắn công dụng không phải sao?Bất quá, tri huyện đại nhân nhìn rõ ràng là càng tin tưởng La Vĩnh Sưởng hơn một chút.Quả nhiên, Cư Tri huyện trầm ngâm trong chốc lát nói: "Ta sẽ phái người điều tra hành tung của La Vĩnh Sưởng một chút.

Chờ khi có kết quả lại phái người thông tri các ngươi, như thế nào?

La Vĩnh Sưởng cùng Trì Mạn Vi lục lễ đã làm, đã xem như là La gia phụ rồi, nếu chuyện của Hồng Kiêm là thật, vậy có thể coi như tội sát thê mà xử lý, chúng ta nhất định nghiêm trị không tha.

"Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục liếc nhau một cái, "Đa tạ tri huyện đại nhân.

"※※※Sau khi rời khỏi huyện nha, Liên Kỳ rõ ràng có chút mệt mỏi không vui.Liên Kỳ cũng không phải cảm thấy tri huyện đại nhân sẽ không tận lực, mà là, người tên là La Vĩnh Sưởng kia, nếu đã đeo mặt nạ sinh hoạt nhiều năm như vậy cũng không có bị người phát hiện, đủ để chứng minh người này có thủ đoạn cao minh.Tri huyện đại nhân có thể làm, cũng bất quá là phái người đến Tần Lâu Sở quán điều tra một chút.Mà La Vĩnh Sưởng coi như là thật sự đi thì có thể làm gì?

Có thể nói là bạn tốt mời, không dễ từ chối.Hơn nữa, đây chính là cổ đại, La Vĩnh Sưởng cũng không phải quan viên, cho dù là hắn thật sự chơi, cũng có thể biến thành một chuyện phong lưu vận động, nói không chừng còn được người truyền tụng!Chỉ cần trước khi Trì Mạn Vi vào cửa không có nạp thiếp, cũng không có thứ tử đi ra, vậy hắn vẫn là một "nam nhân tốt" "gia phong trong sạch".Về phần mấy hồng nhan tri kỷ bên ngoài, chỉ cần đừng náo loạn ra sóng gió quá lớn, có thể tính là chuyện gì đây?Sau khi nghĩ rõ những thứ này, Liên Kỳ lại bắt đầu nghiến răng, loại người này thật mất mặt nam nhân!Đường Vô Dục đưa tay, đặt ở trên đầu Liên Kỳ, cắt đứt sự phẫn nộ của hắn, thanh âm nhàn nhạt lại vô cùng kiên định, "Ta đi điều tra.

"Liên Kỳ ngẩng đầu, thăm dò giới hạn bị đánh, "Tra như thế nào?

Nghe góc tường?

"Đường Vô Dục híp mắt lại, nhìn chằm chằm Liên Kỳ.Liên Kỳ lùi lại một bước, cười ha hả một cái: "Ta nói đùa!

"Tuy rằng đã nói mình nói đùa, nhưng bàn tay đặt trên đầu hắn đã bắt đầu chuyển động, đem mái tóc vốn được buộc gọn gàng xoa thành một đám cỏ dại.

Cây trâm vốn dùng để buộc tóc cũng trở nên xiêu vẹo vẹo, nếu chỉ nhìn đầu mà nói, ngược lại rất giống bộ dáng phía sau."

Sư huynh!"

Liên Kỳ thật vất vả mới đem đầu mình cứu vớt khỏi tay Đường Vô Dục, nhưng mà..."

Đều rơi..."

Mang theo một đầu "cỏ dại", Liên Kỳ có chút khóc không ra nước mắt, hắn còn không biết dùng trâm cài tóc lên, mỗi lần trước khi ra ngoài, đều là chính hắn tự tay làm một lần, sau đó Liên Anh nhìn không được, lại tháo ra làm lại cho hắn.Nhưng bây giờ...Tất cả đều hủy diệt!"

Ta giúp ngươi."

Nhìn mái tóc rối bời kia, khóe miệng Đường Vô Dục khẽ nhếch, tâm tình tốt vươn tay, dứt khoát lưu loát rút trâm cài tóc ra.Đáng tiếc chính là cảnh tượng tóc đen trong nháy mắt buông xuống của y cũng không có xuất hiện.Ừm, đại khái là bởi vì "cỏ" quá tạp, nhất thời không thể buông xuống được.Liên Kỳ cầm cây trâm từ chỗ Đường Vô Dục, lấy tay tùy tiện cào cào tóc, nhưng lúc buộc tóc, lại bị Đường Vô Dục nắm chặt cổ tay."

Làm sao vậy?"

Liên Kỳ ngước mắt lên, hỏi."

Ta làm."

Nói xong, trong tay Đường Vô Dục liền xuất hiện một cái lược, không biết là dùng chất liệu gì, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, nhìn qua không giống như là thứ Đường Vô Dục sẽ có.Liên Kỳ còn chưa nghiên cứu xong vì sao trong ba lô của Đường Vô Dục lại có lược, cùng với chủ nhân của chiếc lược rốt cuộc là ai, đã bị Đường Vô Dục xách như gà con mạnh mẽ xoay người, đưa lưng về phía sư huynh nhà mình.Sau lưng, Đường Vô Dục đầu tiên là từng chút từng chút cởi bỏ mái tóc bị mình vuốt nát.

Sau đó, đem lược cắm vào sợi tóc không quá dày đặc của hắn, chậm rãi chải ra, chờ tất cả tóc đều trở nên đâu vào đấy, Đường Vô Dục cầm lấy cây trâm bị ngậm trong miệng, cổ tay liên tục động đậy, không đến một phút đồng hồ đã đem tóc chỉnh tề buộc lên đỉnh đầu Liên Kỳ."

Được rồi."

Sau khi âm thầm thưởng thức tay nghề của mình trong chốc lát, Đường Vô Dục dùng tay xoay người lại, thu hoạch một Liên Kỳ sắc mặt có chút không tự nhiên."

Làm sao vậy?"

Thấy thần sắc Liên Kỳ không đúng lắm, Đường Vô Dục hỏi."

Không có gì."

Liên Kỳ lắc đầu, còn sờ sờ búi nhỏ trên đỉnh đầu mình, rất rắn chắc, tay nghề của sư huynh nhà mình cũng không tệ lắm!Chẳng qua, Liên Kỳ nhớ rõ tóc Đường Môn, đại bộ phận đều là tản ra, như vậy, tay nghề tốt của Đường Vô Dục rốt cuộc là luyện ra như thế nào?※※※Hơn nữa, Liên Kỳ cúi đầu, hắn thật không ngờ chính là chính mình vừa rồi thế mà cảm thấy động lòng?Đó là cảm giác hoàn toàn khác so với lúc trước ở y quán.Động tác của Đường Vô Dục rất ôn nhu, chải đến chỗ kết thúc cũng sẽ không mạnh mẽ chải ra, mà là tinh tế cởi nút.Nếu như nói ở trong y quán, hắn cảm thấy sư huynh nhà mình bao che khuyết điểm lại cường hãn, vậy hiện tại, hắn cảm giác, chính mình phảng phất nhìn thấy nội tâm ôn nhu bên dưới bề ngoài lạnh như băng của sư huynh.Hắn chậm rãi thắt chặt tay mình.Rất muốn, đem trái tim kia nắm chặt trong lòng bàn tay, không bao giờ buông ra nữa.※※※"Sư huynh chuẩn bị đi đâu trước?"

Tuy rằng đã quyết định âm thầm điều tra, nhưng điểm dừng chân đầu tiên này đi đâu, Liên Kỳ lại có chút không quyết định được chủ ý."

La gia.

Thanh Lâu."

Đường Vô Dục trả lời, mục tiêu phi thường rõ ràng.Chỉ là..."

Còn muốn đi Thanh Lâu?"

Ánh mắt Liên Kỳ hơi mở to, tri huyện đại nhân không phải nói hắn đi điều tra sao?"

Bắt tú bà hỏi thăm, nhanh hơn."

Tựa hồ là nhận ra suy nghĩ trong lòng Liên Kỳ, Đường Vô Dục lại cố ý giải thích một câu, còn hỏi hắn, "Cùng nhau?

"Liên Kỳ...Nhưng nói thật, Liên Kỳ thật đúng là rất muốn đi!Kiếp trước hắn coi như là một học sinh ngoan ngoãn, khu đèn đỏ gì đó thật sự chưa từng đi qua, huống chi là thanh lâu cổ đại!

Nghĩ một chút cũng đủ kích động!Làm cái gì kia chắc chắn là không thể, nhưng ghé thăm, cũng ok?

Huống chi, còn có sư huynh ở cùng!Thế nhưng, ngay khi hắn muốn nói đi chung với nhau, lại bị một tầm mắt lạnh như băng của Đường Vô Dục ngăn cản.Liên Kỳ có thể khẳng định, mình vừa rồi từ trong ánh mắt sư huynh đọc ra ý tứ "Ngươi dám đi thử xem".Mà hậu quả của việc thử...Liên Kỳ trong lòng kinh sợ, câu "Được" đã bị nghẹn ở trong lòng.Đường Vô Dục hài lòng.※※※Thế nhưng, thời điểm được an bài vào khách điếm Thái Hòa, Liên Kỳ đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

Không đúng, dựa vào cái gì sư huynh có thể đi, nhưng hắn thì không được!Hành vi vừa rồi của Đường Vô Dục không phải là điển hình chỉ cho phép quan châu phóng hỏa không cho dân chúng thắp đèn sao!Mà lúc Liên Kỳ hô to sư huynh không phúc hậu, Đường Vô Dục đã lặng yên ở dưới màn đêm che giấu, lẻn vào La gia, sau đó, ở trong phòng La Vĩnh Sưởng phát hiện một người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này.※※※Bởi vì trong lòng cất giấu quá nhiều chuyện, Liên Kỳ ở trên giường lăn qua lộn lại, như thế nào cũng không ngủ được.

Chăn trên giường đều bị hắn giày vò nhăn lại, không biết chuyện còn tưởng rằng trên giường này vừa mới phát sinh chuyện kịch liệt gì đây!Trước khi đến huyện, Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục cũng đã dự liệu được sự tình sẽ không thuận lợi như vậy, cho nên trước đó cũng cùng Minh Quân và Thu Lộc thương lượng xong, để cho bọn họ chiếu cố ba đứa nhỏ trong nhà một chút.Ngoài ra, Đường Vô Dục cũng thiết lập cơ quan ở cửa, nếu có người dám xông vào, vậy tuyệt đối sẽ nhận được một bài học xương máu!Cho nên chuyện trong nhà Liên Kỳ cũng không phải lo lắng như vậy, chỉ là...Hắn đứng dậy từ giường, bước chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo đi đến cửa sổ.

Đêm nay ánh trăng có chút mờ mịt, chính là ngày tốt thích hợp cho tiềm hành giả.Nhưng nhìn trăng tròn bên ngoài, trong lòng Liên Kỳ vẫn dâng lên một cỗ lo lắng cho sư huynh.Cũng không phải là không tín nhiệm thực lực của Đường Vô Dục.Cái này cùng thực lực cao thấp không quan hệ, bởi vì là Đường Vô Dục, cho nên hắn mới có thể lo lắng.
 
[Đm/Edit][Đường Môn] Tiểu Phu Lang Nhà Pháo Ca - Thẩm Nhàn Từ. (Đang Tiến Hành)
Chương 41: Ngủ chung giường.


Edit by Hà Rockin

La trạch.La Vĩnh Sưởng thoạt nhìn, quả thật không khác gì Cư Tri Huyện hình dung.

Gã mặc một bộ quần áo thẳng tắp màu lam nhạt, bề ngoài ôn hòa, khóe miệng luôn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, là loại người vừa nhìn đã sinh hảo cảm.Lúc này, gã đang ngồi ngay ngắn ở một bên bàn, sống lưng thẳng tắp, hơi nghiêng về phía trước, vì người đối diện mà chậm rãi rót một tách trà.Động tác của gã không nhanh không chậm, sau khi đổ chén trà đầy tám phần bèn dừng tay lại, "Mời dùng.

"So sánh với bộ dáng "trời quang trăng sáng" của La Vĩnh Sưởng, người đàn ông đối diện thật sự có chút không thể lên được mặt bàn.

Sắc mặt vàng như nến, trên người là một bộ quần áo làm từ vải thô nhìn bẩn thỉu cũng không biết có phải có mùi gì hay không, tóc cũng có chút loạn.Con mắt hắn xoay tròn, bưng chén trà lên chuẩn bị uống lại bị La Vĩnh Sưởng đối diện ngăn cản."

Vừa mới rót xong, rất nóng."

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại có một tia không thể nghi ngờ.Thấy người đối diện buông chén xuống, La Vĩnh Sưởng hài lòng gật đầu, "Hiệu quả của Hồng Kiêm quả thật rất tốt, chuyện này, ta muốn đa tạ ngươi, Minh Sơn.

""Ha ha, La công tử nói gì vậy chứ, chỉ là, ngươi xem, có thể hay không ở trong huyện cho ta..."

Minh Sơn nở nụ cười, trong nụ cười kia bảy phần nịnh nọt, ba phần hèn mọn."

À, chuyện này à..."

La Vĩnh Sưởng nhấp một ngụm trà, "Chuyện này cũng không phải ta không giúp ngươi, chỉ là, ngươi đắc tội cũng không phải là người bình thường, vị Cát Ngọc Viễn kia, Cát Đại Thiện Nhân, " Nói đến hai chữ thiện nhân kia, khóe miệng gã ý cười càng sâu, lại có thêm vài phần châm chọc, "Tri huyện đại nhân đối với vị Cát đại thiện nhân này chiếu cố rất chặt, nô tài nhà hắn cũng rất quý giá, ngươi đánh chưởng quỹ của tửu lâu Thái Hòa kia, cũng phải chịu chút giáo huấn chứ?

""Nhưng mà, tên đó không phải là chưa chết sao?

Chăm sóc cũng tốt lên rồi."

Minh Sơn có chút phiền não, "Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?

Minh gia thôn kia thật sự là không có cách nào ở lại nữa rồi!

"Sau khi đã quen với cuộc sống trong huyện, Minh Sơn đối với sinh hoạt ở Minh gia thôn mặt trời mọc thì dậy đi làm, mặt trời lặn thì dừng thật sự có chút chịu không nổi.

Phải biết rằng, lúc trước khi cửa hàng của hắn còn mở, không nói mỗi ngày đi, cách mười ngày nửa tháng hắn sẽ đi tần lâu sở quán đó để nghỉ ngơi và thư giãn.

Về phần thê tử trong nhà, sau khi trải qua cảm giác mới mẻ ban đầu, đã sớm bị hắn vứt ra sau đầu rồi.Thanh lâu đi nhiều hơn, có một số việc này tự nhiên cũng hiểu rõ, Minh Sơn biết chuyện Hồng Kiêm cũng là trùng hợp.

Tình cờ đụng phải một tiểu cô nương phát tác tử vong, lại nghe thấy các cô nương khác nghị luận, lúc này mới biết Hồng Tụ phường vì sao lại có nhiều cô gái Đồng.Nhan.Cự.Nhũ như vậyVề sau leo lên La Vĩnh Sưởng, vì lấy lòng đùi vàng to bự của mình, Minh Sơn còn cố ý chọn mấy nữ hài tử đưa cho La Vĩnh Sưởng, bất quá lúc ấy La Vĩnh Sưởng cũng không có nhận lấy, chỉ là tinh tế hỏi nguyên nhân, Minh Sơn đối với đùi vàng lúc ấy của mình tự nhiên là biết gì nói nấy.La Vĩnh Sưởng không có hưởng thụ các nữ hài tử trong thanh lâu, nhưng càng về sau, một ít tiểu cô nương hầu hạ gã thân thể phát dục hình như trở nên nhanh hơn không ít.Bưng chén trà lên khẽ nhấm một hớp, La Vĩnh Sưởng nói: "Bất quá, gần đây Cát Ngọc Viễn ở lại Lâm huyện, ta ngược lại cũng có thể an bài cho ngươi.

""Cái gì, vị trí nào?"

Minh Sơn có chút hưng phấn hỏi, nếu có thể ở lại La gia, vậy..."

A, là như vậy, một người bạn của tôi vừa vặn thiếu một người quản sự, ta có thể đề cử ngươi với hắn ta."

Về phần người ta có muốn hay không..."

Vậy thì đa tạ La công tử!"

Minh Sơn vui vẻ, "Nếu đã là bằng hữu của La công tử, vậy khẳng định phải cho ngài chút mặt mũi không phải sao?

"La Vĩnh Sưởng mỉm cười, không nói thêm gì, chỉ là lãnh ý trong mắt lại nhiều hơn vài phần.Minh Sơn còn muốn nói chuyện thêm một lát, nhưng La Vĩnh Sưởng lại lấy cớ sắc trời đã muộn nên nghỉ ngơi, nửa là cường ngạnh tiễn người đi.Nhìn bóng lưng Minh Sơn biến mất trước mắt mình, thần sắc La Vĩnh Sưởng lập tức âm trầm xuống."

Người đâu."

"Công tử."

Một thị nữ búi tóc cúi đầu đáp.La Vĩnh Sưởng chỉ vào những thứ Minh Sơn đã dùng qua, cùng với cái bàn trà kia, "Đều đốt đi.

""Vâng."※※※Sau khi tiễn Minh Sơn đi, La Vĩnh Sưởng liền chuẩn bị rửa mặt cởi áo.Đường Vô Dục cũng chuẩn bị kết thúc công việc, hôm nay coi như có chút thu hoạch, ít nhất, La Vĩnh Sưởng khẳng định biết hiệu quả của Hồng Kiêm.Đúng vào lúc này, nữ tử hầu hạ bên cạnh La Vĩnh Sưởng mở miệng, "Công tử, kế hoạch kia của ngài, thật sự làm được sao?

"Thanh âm mềm mại, mang theo chút rụt rè.Đường Vô Dục hơi dừng lại, lại một lần nữa nằm úp sấp trở lại.Chỉ thấy La Vĩnh Sưởng ôm thị nữ nhỏ nhắn kia vào trong ngực, hôn một cái, nói: "Ta cưới nữ nhân kia chỉ là vì báo đáp ân cứu mạng năm đó, yên tâm đi.

Hồng Kiêm kia nàng ăn gần một năm, cho dù nàng vào cửa, cũng không chống đỡ được bao lâu.

Chờ nàng vừa chết, ta tự nhiên có thể thuận lý thành chương cưới ngươi vào cửa.

""Nhưng mà công tử, nô tỳ chỉ là một tỳ nữ..."

"Suỵt——" La Vĩnh Sưởng dựng ngón trỏ lên miệng thị nữ kia, "Tin ta, ta sẽ an bài hết thảy, hửm?

"※※※"Ai...

Ô ô ô ô!

"Liên Kỳ đóng cửa sổ, vừa xoay người lại thấy một thân ảnh màu đen đứng ở phía sau mình, tiếng kêu sợ hãi vừa mới phát ra một âm, đã bịt miệng lại."

Là ta."

Thanh âm Đường Vô Dục vang lên bên tai Liên Kỳ.Lực giãy dụa của Liên Kỳ dần dần giảm bớt, đem hai tay của mình bao trùm trên tay Đường Vô Dục đang bịt miệng mình, chậm rãi bắt lấy tay sư huynh nhà mình."

Sư huynh?

Ngươi về rồi?

" Thanh âm của Liên Kỳ cũng rất nhẹ, giống như sợ đánh thức người ở phòng bên cạnh."

Ừm."

Đường Vô Dục đáp một tiếng, lôi kéo Liên Kỳ đi lên giường."

Sư huynh?"

Liên Kỳ cứng ngắc nằm trên giường, hai tay ngoan ngoãn nắm lấy mép chăn, hai mắt mở tròn, chỉ là trong phòng quá tối, hắn chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng mơ hồ."

Ta ở đây."

Sau khi Đường Vô Dục đắp xong chăn, lại đẩy Liên Kỳ vào bên trong, lúc này mới xoay người lên giường, nằm xuống.Liên Kỳ giật giật cổ, "Có chuyện gì không thể nói ở phía dưới, nhất định phải lên giường?

""Ngủ đi."

Liên Kỳ: "...

Cái này, có phải quá nhanh hay không?

""Không nhanh."

Đường Vô Dục quay đầu, nhìn chằm chằm chiếc bóng đen nhánh bên cạnh mình, "Ngươi cũng không ngủ.

"Ý tứ là, y ra ngoài thăm dò đã trở về, Liên Kỳ cũng không có ngủ, cái này không tốt.Đường Vô Dục nói ngủ, là ngủ thật, cũng không phải cái loại ngủ lúc đầu Liên Kỳ nghĩ...Liên Kỳ:...

Cảm thấy tự mình đa tình.Mà Liên Kỳ không lên tiếng, nhìn ở trong mắt Đường Vô Dục, lại mang theo hàm nghĩa khác, "Ngủ không được sao?

""Ừm."

Liên Kỳ gật đầu, lúc trước đã ngủ không được, hiện tại cùng sư huynh nằm chung một chỗ, vậy càng thêm không ngủ được."

À."

Đường Vô Dục dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, nghiêng đầu nhìn Liên Kỳ.Liên Kỳ: "À..."

Động tác của Đường Vô Dục rất nhanh, Liên Kỳ còn chưa nói hết, liền trực tiếp bị điểm huyệt ngủ, đầu nghiêng một cái, ngủ thiếp đi.Đem chăn cuốn một cái, sau đó nhét vào trong ngực mình, Đường Vô Dục cũng ôm "nhộng Liên Kỳ" nhắm hai mắt lại.Về phần đến tột cùng có ngủ hay không, có ngủ say hay không, đại khái chỉ có Đường Vô Dục chính mình y biết?※※※Sáng hôm sauSau khi tỉnh dậy, Liên Kỳ theo thói quen nhắm mắt duỗi thắt lưng một cái...

Này, sao không nhúc nhích được?Sau khi mở mắt ra, Liên Kỳ phát hiện, mình bị người dùng chăn bao thành một con nhộng cỡ lớn, hoàn toàn không thể động đậy!Cái này...

Cái này...

Sư huynh đâu?"

Sư huynh?"

"Ta ở đây."

Đường Vô Dục từ phía sau bình phong vòng ra, tóc còn có chút ướt, xõa tung ở sau lưng, "Làm sao?

"Liên Kỳ hướng về phía chăn trên người mình chép miệng, "Trước hỗ trợ cởi ra?

"Đường Vô Dục đưa tay kéo một góc chăn ——"Sư huynh chờ một chút!"

"Ừ?"

"Ngươi ôn nhu một chút."

Liên Kỳ thật sự là rất lo lắng, vị sư huynh này của mình sẽ trực tiếp kéo góc chăn đem chính mình lăn ra như bánh xe...Ngẫm lại còn thật sự là chuyện y có thể làm ra!Chỉ là, sau khi cởi ra, quần áo của Liên Qi tất cả đều nhăn lại cùng một chỗ, hơn nữa cảm thấy cả người chua xót."

Sư huynh ngươi bọc ta từ khi nào?"

"Sau khi ngươi ngủ."

Trách không được đến bây giờ cảm thấy cả người cứng đờ, khẳng định là bởi vì một đêm không có đổi động tác mới cứng ngắc!※※※Sau khi ăn điểm tâm xong, Đường Vô Dục đem những gì y nghe được ngày hôm qua đều nói với Liên Kỳ một lần.Liên Kỳ vuốt cằm mình, "Cho nên tổng kết lại chính là, La Vĩnh Sưởng từ chỗ Minh Sơn biết được sự tồn tại của Hồng Kiêm, cho nên liền nghĩ biện pháp lấy được Hồng Kiêm, đưa cho Trì Mạn Vi, một mặt là vì đem Trì Mạn Vi cải biến thành bộ dáng gã thích, một mặt là muốn Trì Mạn Vi sớm chết, rồi cưới thị nữ gã thích?

"Đường Vô Dục gật đầu."

Nhưng mà, chúng ta vẫn không có chứng cớ..."

Liên Kỳ sầu sầu túm tóc mình, "Những thứ này hoàn toàn là ngươi nghe được, nếu đặt ở trên công đường, có thể còn bị người ta kiện ngươi xâm phạm quyền riêng tư.

Được rồi, nơi đây làm gì có chuyện quyền riêng tư.

Nhưng mà, những thứ này vẫn không thích hợp đặt lên công đường nói, hơn nữa, cho dù có thể uy hiếp Minh Sơn làm nhân chứng, đến lúc đó La Vĩnh Sưởng phủ nhận, ngươi cảm thấy người khác sẽ tin ai?

""Không sao, có thể giết hắn."

Đường Vô Dục chuyển đến phía sau Liên Kỳ, đem bàn tay đang túm tóc kéo xuống, nghiêm túc chải tóc hắn lên.Liên Kỳ hiểu rõ ý tứ của Đường Vô Dục, cũng biết, chỉ cần Đường Vô Dục nguyện ý, ngoại trừ hai người bọn họ, sẽ không có người khác biết là ai giết La Vĩnh Sưởng.Nhưng..."

Nếu như có thể, ta thật sự không muốn bẩn tay ngươi."

Liên Kỳ lẩm bẩm, ở trong mắt hắn, hành vi này của La Vĩnh Sưởng, chính là mưu sát!

Tuy rằng bởi vì bọn họ phát hiện sớm, Liên Anh chỉ cần nghiêm túc điều trị thân thể là có thể sống sót, như vậy Trì Mạn Vi vẫn chẳng hay biết gì thì sao?

Còn những thị nữ đó thì sao?Cho dù thị nữ có thể tùy tiện gã giày vò, nhưng Trì Mạn Vi lại là chính thê của gã, nếu thật sự bởi vì Hồng Kiêm mà chết, vậy coi như là mưu sát phát thê, đúng không?Editor: Mấy hôm nay cuối năm toy bận xỉu luôn á. t7 chủ nhật cũng phải

chạy lên cơ quan làm cho kịp mà vẫn ko hết việc.

Nay quyết định làm 1 chương cho xả stress 🙂))
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back