- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đm/Edit][Đường Môn] Tiểu Phu Lang Nhà Pháo Ca - Thẩm Nhàn Từ. (Đang Tiến Hành)
Chương 32: Hai người là phu phu?
Chương 32: Hai người là phu phu?
Edit by Hà Rockin
Tuyên Chi Nghi sửng sốt, rất nhanh đã hiểu được tâm tư của tiểu cô nương này, chỉ là..."
Việc này ta cũng không thể đáp ứng, nhất định phải nói rõ ràng với đại ca của ngươi."
Tuyên Chi Nghi dịu dàng lại kiên quyết từ chối thỉnh cầu của Liên Anh.Đây kỳ thật chính là nóng vội hỏng việc giúp một tay cho kẻ khác.
Những tần lâu sở quán kia cho nữ tử uống thuốc này...
Hoặc phải gọi các nàng là trẻ con mới thích hợp, hầu như đều không có kết quả gì tốt.
Không qua mấy năm dung nhan không còn, phần lớn đều hương tiêu ngọc vẫn.Phải thừa nhận rằng ở những nơi như vậy, những đứa trẻ đó mỗi ngày đều được đón đi rước về, thân thể hư tổn lại không được tu dưỡng, tự nhiên già đi nhanh hơn những người khác, nhưng nó sẽ không thay đổi một lần trong vài năm.Bởi vậy, chỗ ác của Hồng Kiêm kia cũng có thể thấy rõ.
Nếu lúc này Liên Anh giấu chuyện không uống thuốc thật tốt để điều trị thân thể, kết cục sợ là sẽ không tốt hơn những nữ tử kia.
Nhiều nhất cũng chỉ là trong sạch ra đi thôi."
Nhưng mà..."
Liên Anh cúi đầu, dùng sức nắm chặt góc áo mình, giọng nói trầm thấp như thì thào, "Vậy, vậy chắc phải tốn rất nhiều bạc đúng không ạ?"
Tuyên Chi Nghi đột nhiên nở nụ cười, nàng duỗi cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Liên Anh, "Tiểu hài tử nhà ngươi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Những chuyện này nên là huynh trưởng của ngươi quan tâm.
""Ta đã không còn nhỏ nữa."
Liên Anh ngẩng đầu, "Đợi qua tháng sáu, ta đã mười một tuổi.
"Nghe Liên Anh nói vậy, Tuyên Chi Nghi lại phì cười một tiếng, "Nữ tử mười lăm mới cập kê, mười một tuổi vẫn còn là một đứa bé!
"Nói xong nàng thu tay trở về, quay đầu nói với vị nữ tử áo trắng mở cửa kia: "Quyển Thư, ngươi đem vị cô nương này đưa đến bên huynh trưởng nàng, thuận tiện mời vị đại hiệp kia lại đây.
"Quyển Thư gật đầu đáp ứng.Không bao lâu, Đường Vô Dục ngồi đối diện trường án.※※※Liên Kỳ bị Quyển Thư giữ lại tại chỗ lúc này cũng không thành thật.
Bởi vì Quyển Thư đứng ở bên ngoài Liên Kỳ có động tác gì cũng không tốt, nhưng hắn lại thật sự tò mò vị Tuyên Y Sư này tìm sư huynh nhà mình đến cùng là muốn làm gì.Nếu như nói là vì chuyện của Liên Anh, vậy hẳn là nói với hắn mới đúng!Liên Kỳ gấp đến độ có chút vò đầu bứt tai, nếu như không phải muội muội nhà mình còn đang nhìn rất có thể Liên Kỳ sẽ làm ra loại chuyện không đứng đắn như xúc luôn khung cửa sổ chẳng hạn!※※※"Đại hiệp là tò mò thiếp vì sao gọi ngài tới đây?"
Đường Vô Dục không trả lời, y đang nghiên cứu người này rốt cuộc là mù thật hay giả vờ.
Dù sao khi còn trẻ, y đã từng bị đệ tử Cái Bang xấu xa nào đó lừa gạt, trên mắt bịt kín bằng miếng vải đen thì dám giả làm người mù."
Nếu thiếp suy đoán không sai, ngài cùng vị huynh trưởng của tiểu cô nương vừa rồi hẳn là quan hệ của phu phu?"
Đường Vô Dục vẫn như cũ không nói lời nào.
Lúc này dù không nói lời nào, Tuyên Chi Nghi lại đoán được đó chính là chấp nhận, "Đã như thế, chuyện này ngươi hiển nhiên cũng phải biết.
"Sau khi nói một câu như vậy, Tuyên Chi Nghi liền đem tình huống hiện tại của Liên Anh tỉ mỉ giải thích một phen, so với vừa rồi y nghe thấy còn chi tiết hơn.
Thậm chí ngay cả phương thuốc điều dưỡng cũng nêu ra."
Phương thuốc này là thích hợp nhất, nếu cảm thấy một số dược liệu trong này quá mức quý trọng, có thể thay thế..."
"Không cần."
Lời của Tuyên Chi Nghi còn chưa nói hết, Đường Vô Dục liền mở miệng cắt đứt.
Nếu đã có phương thuốc thích hợp nhất, vậy sao còn muốn dùng cái không thích hợp?Sau khi bị cắt đứt, Tuyên Chi Nghi cũng không tức giận, chỉ cười khẽ một tiếng nói tiếp: "Đại hiệp hay là nghe ta nói xong thì tốt hơn.
Trong phương thuốc ban đầu có một số dược liệu giá cả mặc dù không quá đắt tiền nhưng lại có chút khó tìm.
Nếu tìm không được có thể dùng những thứ này thay thế, so với cắt thuốc thì tốt hơn không phải sao?
"Đường Vô Dục biết chế độc, mà từ xưa tới nay y độc không phân gia.
Về mặt y học Đường Vô Dục vẫn hiểu một chút, chẳng qua thuật nghiệp hữu chuyên công(*), đối với bệnh của phụ nữ và trẻ em y cũng không hiểu nhiều lắm.
Dù sao y giết người tương đối nhiều, nhưng cứu người thì...
Hay là nghe từ chuyên gia thì tốt hơn.(*)Mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng.Đường Vô Dục trầm mặc trong chốc lát, nói: "Y sư mời nói.
"Tuyên Chi Nghi gật gật đầu, đem nội dung phương án hai nói ra.Sau khi ghi nhớ hết hai tờ phương thuốc, Đường Vô Dục chỉ gật đầu, đặt một thỏi bạc xuống xoay người đi tìm Liên Kỳ.Tuyên Chi Nghi nghiêng đầu, "nhìn" về phía Đường Vô Dục rời đi.Quyển Thư thấy Đường Vô Dục lại đây, hơi thi lễ liền lui ra.※※※Trước khi đi, Liên Kỳ mang theo Liên Anh, Đường Vô Dục tới cáo biệt Tuyên Chi Nghi.Chờ sau khi bọn họ rời đi, Quyển Thư cũng không còn thái độ khiêm tốn như vừa rồi, đặt mông ngồi đối diện Tuyên Chi Nghi, bắt đầu cùng nàng oán giận thái độ vừa rồi của Đường Vô Dục làm cho người ta khó chịu.Tuyên Chi Nghi đối với chuyện này cũng không để ý lắm, "Quyển Thư, ngươi đi xem mấy vị dược liệu khó tìm trên phương thuốc, chỗ này chúng ta còn có bao nhiêu?
""Tuyên tỷ tỷ, không phải là ngươi muốn cho tiểu cô nương kia chứ?"
Quyển Thư vẻ mặt cảnh giác, giống như động vật nhỏ phát hiện nguy hiểm, "Không được, thân thể của ngươi lúc nào cũng cần phải được điều dưỡng!"
Tuyên Chi Nghi mỉm cười, "Ta cũng không sống được mấy năm, dù cho một ít ra ngoài cũng không sao.
"Nhưng Quyển Thư thần sắc kiên định, "Không được, Tuyên tỷ tỷ ngươi lúc nào cũng như vậy luôn không coi trọng bản thân mình!
Ta thấy ca phu của tiểu cô nương kia không giống là vật trong ao, làm sao có thể không lấy được mấy thứ này!
Đừng bận tâm đến họ nữa!
Quan tâm nhiều hơn đến bản thân mới là chuyện chính!
"Khóe miệng Tuyên Chi Nghi nhếch lên một nụ cười khổ, "Tóm lại là đồng bệnh tương liên, giúp đỡ nhiều cũng không có gì.
"Quyển Thư bĩu môi, cảm thấy tỷ tỷ nhà mình chính là tâm địa quá tốt, xem ra quy củ cầu y phải thêm một chút mới được!
Miễn cho cứu người còn bị thêm đòi nợ!※※※Sau khi lấy được phương thuốc, Liên Kỳ liền bảo Đường Vô Dục chiếu cố Liên Anh.
Một mình hắn đem tất cả dược liệu ở huyện Kim Thạch vơ vét một lần.
Những dược liệu có trữ lượng ít, suýt nữa bị hắn mua đứt hàng.Cùng lúc đó, mười lăm lượng bạc hôm nay lấy được từ Kinh Quản Sự cũng bị hắn dùng sạch sành sanh.Hồ lô đường kia cũng chỉ là một ý nghĩ, ngay cả bước đi cụ thể cũng không có.
Là do lần này tới Kim Thạch huyện chợt xuất hiện, vốn chỉ muốn thêm phương án.Nhưng không nghĩ tới Kinh quản sự lại nhân nghĩa, vẫn coi đây là một công thức nấu ăn mới còn thuận tiện nói cho Liên Kỳ một tin tức: "Chủ mẫu nhà ta vừa mới mang thai không bao lâu, chính là lúc thích các loại trái cây chua.
Cho nên gần đây đều đang giày vò các đầu bếp tửu lâu Thái Hòa ta nghĩ thêm công thức món ăn mới.
Giấm thì đổ vào như không cần tiền, nhưng món ăn chính thức làm lại nhiều lần dọn ra thì chủ mẫu thích ăn cũng không có mấy món.
Ta thấy hai thứ ngươi nói, ngược lại có chút mới lạ, nói không chừng chủ mẫu có thể dùng nhiều hơn một chút.
"Lúc ấy Liên Kỳ còn nhắc nhở Kinh quản sự, phụ nữ mang thai tốt nhất nên ăn ít thậm chí không ăn sơn tra.Nghĩ tới đây Liên Kỳ không khỏi lẩm bẩm, chẳng lẽ sau này hắn phải dựa vào bán công thức nấu ăn kiếm tiền sao?Tuy nói đất nước ăn vật công thức nấu ăn vô số, thế nhưng rất nhiều thứ bên này cũng không có nha!Lấy cải muối ớt mà hắn vẫn luôn tâm niệm mà nói, bắp cải đã có mà ớt còn chưa thấy đâu.Ngay cả nguyên liệu cũng không có, sao mà làm?Ngoài ra, công thức nấu ăn hắn biết đại bộ phận đều là một ít món ăn gia đình, nói không chừng đã sớm có người nghiên cứu ra được?Mấy món dùng để ăn nhẹ có thể lấy ra bán là bởi vì nơi này không có."
Ai, kiếm tiền thật khó a..."
Bất kể là ở kiếp trước của hắn, hay là ở thế giới này.Tiền tiền!Liên Kỳ hiện tại thật sự hy vọng trên trời có thể rớt ra mấy thỏi vàng!Liên Kỳ kiếp trước là học nông nghiệp không sai, nhưng những lý luận hắn học ở cái thế giới thiếu khoa học kỹ thuật này có thể làm được gì?Nguyên bản, hắn chuẩn bị về nhà xây dựng nhà kính trồng rau và hoa quả.
Bây giờ tất cả mọi người mua thức ăn để ăn, ngoại trừ nhà ở nông thôn, rất ít ai tự trồng.
Một thành thị một ngày có thể tiêu hóa số lượng rau và trái cây thực sự là rất nhiều.Thế nhưng một khi xuyên qua, nhà kính khẳng định không có, về phần những hoa quả kia cũng không biết thế giới này rốt cuộc có hay không.Mà muốn dựa vào trồng trọt kiếm tiền?
Hộ nông dân bình thường thì đừng nghĩ, ít nhất cũng phải là cấp bậc địa chủ mới được.Thế nhưng, ngẫm lại ruộng đất nhà hắn đi, mới hai mươi mẫu, có địa chủ nào chiếm diện tích ít như vậy sao?Ngoài ra, những loại thuốc mà Liên Kỳ mua lần này cũng chỉ đủ để Liên Anh uống ba tháng.Nếu tính ra, chẳng khác nào một tháng năm lượng bạc.
Ừm đổi lại một chút, chẳng khác nào một tháng ăn hết tiền tiều xài của nhà người khác trong gần xấp xỉ bốn, năm năm.Vậy, Liên Anh nên tìm người chồng như thế nào trong tương lai mới có thể đủ khả năng tiêu hao như vậy mà không ghét bỏ nàng?Luôn cảm thấy trừ khi đó là loại gia đình không thiếu tiền, mà loại đàn ông không thiếu tiền ở nhà thì liệu người ta có thích một cô gái thôn quê nhỏ bé như Liên Anh đến từ một vùng núi nghèo không?Càng thấp thỏm!Đem thuốc trong ngực ôm chặt, Liên Kỳ lại thở dài lần nữa.
Tạm thời đem những sầu lo kia đặt sang một bên, dù sao vẫn còn sớm!
Người trong nhà bọn họ cũng sẽ không ghét bỏ A Anh không gả ra ngoài được.Đồng thời, hắn cũng âm thầm thề trong lòng, chờ điều tra ra rốt cuộc là ai ám hại người nhà hắn, hắn nhất định phải giống như nguyên chủ, xách đao chém tới cửa.
Thanh danh không tốt cũng không tốt rồi, dù sao đã chém một lần, thanh danh là cái gì cũng đã sớm không còn.
Lần thứ hai hay lần thứ ba cũng không khác lắm.Huống chi có đôi khi, thanh danh hung dữ một chút, chưa chắc đã không tốt.Ít nhất bọn bắt nạt kẻ yếu cũng không dám đến quấy rầy.Dọc theo đường đi cứ nghĩ như vậy, Liên Kỳ đã chạy tới nơi đã ước định.Sau khi rẽ qua một con phố, nhìn thấy Đường Vô Dục đang kéo xe bòc cùng chờ với Liên Anh!Nhìn Liên Kỳ nhảy lên xe trâu, sau khi ngồi vững, Đường Vô Dục liền vung roi ngựa...
Không, là roi trâu.※※※Lúc trở về, Liên Anh vẫn luôn trầm mặc.Liên Kỳ thu thập đồ đạc xong, vỗ vỗ đầu Liên Anh, ôn nhu nói, "Đang suy nghĩ cái gì?
"Liên Anh cũng chỉ lắc đầu.Liên Kỳ thở dài một hơi: "Ta cũng không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy, bất quá như vậy cũng tốt.
Phát hiện sớm điều trị sớm, không phải sao?
Giấu bệnh sợ thầy mới là đáng sợ nhất!
"Liên Anh vẫn cúi đầu, chỉ là trong chốc lát từng giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt cả đầu gối.