Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm] Cựu Mộng - Khốn Ỷ Nguy Lâu

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm] Cựu Mộng - Khốn Ỷ Nguy Lâu
Chương 39


Sự nghiệp so với tình yêu, quan trọng gấp trăm lần.Lâm Gia Duệ rất tin tưởng điều ấy, cho nên mặc kệ buổi đêm trằn trọc thế nào, ban ngày sẽ hết sức chăm chú vào công việc.

Casting phim điện ảnh là một chuyện cực kì quan trọng, cậu đương nhiên đặt hết tâm sức vào đó.Đáng tiếc người đến thử vai lần này tố chất không cao, không có ai nổi trội, chọn mấy ngày cũng không thu hoạch được gì.Lâm Gia Duệ tuy rất kiên nhẫn, nhưng mấy đồng nghiệp của cậu thì cảm xúc không cao lắm, cậu vì ủng hộ tinh thần, buổi tối mời mọi người ăn lẩu.Lẩu cay vô cùng, nước dùng đỏ rực sôi sục, khiến người ăn chảy cả nước mắt.

Qua vài miếng thịt dê, hết mấy chai bia, không khí lập tức thân thiện hơn.Có vài người đến mời rượu Lâm Gia Duệ.Tửu lượng của Lâm Gia Duệ bình thường, nhưng lúc này không từ chối, một hơi cạn li.Sau khi có chút men say, mọi người nói chuyện càng thoải mái, trời nam đất bắc cái gì cũng nói.

Mà người mời khách là Lâm Gia Duệ, cho nên đề tài chủ yếu vẫn vây xung quanh cậu."

Đạo diễn Lâm, ngộ nhỡ không tìm được người thích hợp thì làm sao bây giờ?"

"Này, này, này, nói cái gì xúi quẩy thế?

Chỉ cần không trễ ngày khai máy, giờ vất vả hơn chút có vấn đề gì?"

"Thật ra không nên giới hạn người mới chứ?"

"Không được, đạo diễn Lâm quay phim tình cảm tình đầu, phải là người mới mới thích hợp."

"Đúng rồi, đạo diễn Lâm trước kia không phải tôn thờ "không bàn chuyện yêu đương" ư?

Lần này sao tự nhiên quyết định quay phim tình cảm?"

"Nhất định có lí do!"

"Nói mau, nói mau, có phải quen bạn gái không?"

Bọn họ mỗi người một câu, các vấn đề nối đuôi nhau, có mấy vấn đề sắc bén, khiến Lâm Gia Duệ trả lời không xuể, không biết trả lời thế nào mới tốt.Chính lúc này, tiểu trợ lí vẫn vùi đầu vào ăn nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên giơ tay nói: "Tuyết rơi."

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, quả nhiên thấy tuyết trắng ngoài cửa sổ, ánh đèn ne-on chiếu hắt lên, lất phất bay xuống đất.

Tuy không rơi nhiều, trên đất vẫn có tuyết đọng, nhưng dù sao vẫn là trận tuyết đầu tiên trong đông này.

Mấy người uống rượu đặc biệt hưng phấn, vừa thấy cảnh này, lập tức có người hét lên: "Mau mau mau, mau ra ngoài chụp ảnh."

Những người khác đều lấy điện thoại ra, định chạy theo chụp mấy kiểu.Lâm Gia Duệ liếc mắt nhìn tàn cục trên bàn, ăn cũng được kha khá rồi, nhân tiện nói: "Các cậu đi trước đi, tôi thanh toán."

Bữa tiệc này từ đầu đã nói là cậu mời, bởi vậy mọi người không khách sáo, lập tức đứng dậy ra ngoài.

Lâm Gia Duệ cầm hóa đơn đi thanh toán, đến khi chuẩn bị rời đi, bất chợt thấy một hình bóng quen thuộc đi ra ngoài cửa.Trái tim Lâm Gia Duệ đập thình thịch, loạn nhịp.Tối nay cậu uống không ít rượu, giờ mới cảm thấy men rượu dâng lên, đi đường hơi lơ mơ, đưa mắt nhìn ra ngoài, mỗi đồ vật ở đây tựa như được bao trùm bởi một tầng ánh sáng dịu nhẹ.Nhất định nhìn nhầm rồi.Cậu nghĩ bị mọi người mời rượu nhiều thế, ngẫu nhiên nhìn một người thành một người khác là bình thường.Chẳng qua giống hình dáng, giống cái áo khoác, giống cả cách thức đi lại mà thôi, khi trong lòng anh luôn tưởng niệm một người, tự nhiên nhìn ai cũng thấy giống người đó.Lâm Gia Duệ lấy lại bình tĩnh, cố gắng khiến tim mình bình ổn, nhưng hai chân cậu không chịu nghe theo sai khiến, bước từng bước như trên mây, liều mạng đuổi theo bóng hình ấy.Ra khỏi nhà hàng là đường lớn, bởi vì đã muộn, trên đường xe khá ít, tầm mắt trở nên trống trải hơn.Lâm gia Duệ nhìn quanh, hình như nhìn thấy người đó rẽ bên phải, mà mấy đồng nghiệp của cậu lái xe tới, gọi cậu qua: "Đạo diễn Lâm, bên này."

Lâm Gia Duệ thở hổn hển, không chút do dự khoát tay: "Các cậu về khách sạn trước đi, tôi vừa lúc có chút việc, tẹo nữa tự về."

Nói xong liền nhấc chân chạy về bên phải.Buổi tối ánh sáng không tốt, vừa lúc tuyết rơi, nhìn cái gì cũng thêm phần mông lung, Lâm Gia Duệ khi thì cảm thấy phía trước quả thật có một người như thế, khi thì lại cảm thấy bản thân mình đang đuổi theo một bóng hình hư vô.

Rượu được mời lúc trước đã bay gần hết, không bao lâu cả người cậu toát mồ hôi, qua một lối rẽ, bóng dáng kia đột nhiên biến mất....

Cái gì cũng không có.Không có người trong tưởng tượng của cậu, chỉ có mấy chiếc xe đi qua đi lại, cùng với bầu trời đầy tuyết.Bông tuyết lác đác bay, có vài bông rơi đậu trên cổ cậu, khiến cậu lạnh run người, tỉnh rượu hơn phân nửa.

Cậu nhìn bốn phía, ánh đèn trên tấm biển quảng cáo đâm vào mắt gây đau, lúc này mới nhớ, bản thân đang ở một thành phố xa lạ.Quả nhiên nhận lầm.Giữa biển người mờ mịt, sao có thể trùng hợp đến thế?Lâm Gia Duệ đem tất cả đổ cho tác dụng của cồn.

Lúc nãy cậu đi nhanh quá, giờ chân mềm nhũn không nhấc nổi, đành mờ mịt đứng giữa đường, nhìn tuyết ngày rơi một nhiều.

Cậu một năm bốn mùa đều quen mặc áo phông, cho dù mùa đông cũng chỉ khoác thêm chiếc áo lông bên ngoài, cách mặc như vậy, vào ngày tuyết rơi, nhìn càng thêm gầy yếu.Lâm Gia Duệ nắm chặt quần áo, thấy sau lưng cảm giác mát lạnh, đang định gọi xe trở về khách sạn, thì nghe thấy có tiếng ồn, có gì đó che khuất đám tuyết đang bay không ngừng.

Cậu ngẩng đầu, thì ra là một chiếc ô to, đang che trên đầu cậu.Trái Tim Lâm Gia Duệ thắt chặt.Cậu đứng im tại chỗ, thấy cán ô mãi không nhúc nhích mới chậm rãi quay người.

Cậu thấy một người đàn ông cao lớn, mặc vest, gương mặt còn trẻ.Nhưng, không phải Lâm Dịch.Cậu vốn đang nín thở, lúc này mới thở ra, nghe thấy đối phương hỏi: "Tiên sinh, tôi thấy anh đứng đây lâu rồi, anh có phải quên mang ô không?"

Lâm Gia Duệ gật đầu: "Đúng vậy."

"Ô của tôi cho anh mượn."

Vừa nói vừa nhét ô vào tay Lâm Gia Duệ."

Còn anh thì sao?"

"Không sao, tôi lái xe đến."

Lâm Gia Duệ nói cảm ơn, đưa tay nhận chiếc ô, trái tim chìm nổi không biết giờ đang trôi nơi nào.Người trẻ tuổi nói tạm biệt với cậu xong chậm rãi rời đi.Lâm Gia Duệ cứ đứng ở đó, trong lòng kinh ngạc nghĩ, không ngờ người thành phố B nhiệt tình thế.

Sau đó lại cảm thấy không đúng, vội ngẩng đầu nhìn phương hướng người trẻ tuổi kia đi qua.Đối diện đường có một chiếc xe che kín cửa sổ, người trẻ tuổi đi qua ngồi vào xe, không vội nổ máy.

Bên cạnh xe còn một người, bởi vì cách khá xa, chỉ có thể thấy bóng người mơ hồ ——- người đó không dùng ô, không biết đứng ở trong tuyết bao lâu, trên đầu vai phủ một tầng tuyết mỏng.Lâm Gia Duệ và người đó đứng cách một con phố nhìn nhau.Tuyết vẫn rơi không ngừng.Thời gian như dừng lại, ai cũng không nỡ di chuyển trước.Trong khoảnh khắc, Lâm Gia Duệ thậm chí cảm giác, đã trải qua một đời.
 
[Đm] Cựu Mộng - Khốn Ỷ Nguy Lâu
Chương 40


Cuối cùng vẫn là nhờ tiếng chuông điện thoại bất ngờ phá vỡ cục diện bế tắc này.Lâm Gia Duệ phục hồi tinh thần, ấn nghe điện, thì ra là tiểu trợ lí gọi đến: "Đạo diễn Lâm, anh giờ đang ở đâu?

Khi nào về khách sạn?"

"Ừm..."

Lâm Gia Duệ dường như thoát khỏi cơn mơ về với thực tại, nắm chặt di động: "Tôi lập tức về."

Cậu vẫn còn nhớ rõ con đường khi đến.Trở về khách sạn, nhất định phải xoay người đi về hướng ngược lại.Cậu lại liếc mắt nhìn người bên kia đường, tuyết rơi dầy như thế, người kia cố tình vẫn không nhúc nhích, làm cho cả mái tóc đen có thêm vài điểm trắng.Lưng Lâm Gia Duệ thẳng tắp, tay nắm cán ô trở nên trắng bệch.

Nhưng mùi rượu trên người cậu đã nhạt.

Cơ thể cậu lần nữa bị lí trí chi phối, thúc giục chính mình xoay người, từng bước đi về phía trước.Cậu đã từng thấy bóng dáng rời đi dứt khoát của Lâm Dịch.Vậy nên lúc này, đổi thành cậu xoay người đi trước.Lâm Gia Duệ không lái xe, tự mình chậm rãi thong thả về khách sạn, cũng may trí nhớ cậu tốt, không bị lạc đường ở thành phố xa lạ.

Trở lại phòng khi trời đã khuya, cậu vừa gặp người kia, đã cảm thấy kiệt sức, vừa ngả đầu liền ngủ say.Ngày thứ hai tuyết dừng trời trong, lại là ngày đẹp trời.Lâm Gia Duệ hôm trước bị lạnh, sáng mở vali lấy quần áo dày ra mặc, che thật kín mới tiếp tục công việc.

Có thể trận tuyết đầu mùa mang đến vận khí tốt, mấy ngày tiếp theo bọn họ chọn được một người mới không tồi.

Là một cô gái vừa qua hai mươi, khuôn mặt không tính xinh đẹp, nhưng thắng ở chỗ đặc biệt, lúc không cười thì bình thường, nhưng vừa cười một cái lộ ra lúm đống tiền, ngọt ngào chết người.Tuy nam diễn viên còn chưa tìm ra, nhưng có thu hoạch xíu xiu thế này, coi như không uổng công chuyến đi.Trong lúc này, đoàn người lại ra ngoài ăn mấy bữa cơm kết giao, nhưng đến ngày về, cũng chưa phát sinh thêm điều gì ngoài ý muốn.Lâm Gia Duệ chỉ biết Lâm Dịch đang ở thành phố B, đối với nơi hắn đang ở, giừo đang làm việc gì, hoàn toàn không biết.

Cậu cũng không cố ý đi hỏi thăm, cái ô đen mượn đêm tuyết rơi cậu mang về nhà, đặt lại sau cánh cửa phòng mình.Sau Lâm Gia Văn đến tìm cậu tán gẫu, nhìn thấy tay cầm kì quái của cái ô này thì ngẩn ra, nói: "Sao trong phòng lại có cái ô xấu thế này?"

Lâm Gia Duệ đang ngồi ở cửa sổ đọc sách, không ngẩng đầu lên, trả lời: "Em mượn của người ta."

"À, thế mau đem trả đi, nhìn nhiều ngứa mắt."

Lâm Gia Duệ cười cười: "Chỉ sợ không có cơ hội."

Lâm Gia Văn không nghe ra thâm ý trong lời cậu, tự hỏi tự trả lời: "Em vẫn mau học lái xe đi, về sau có xe đỡ phải đi bộ, trời mưa hay gió to cũng không sợ.

Giờ thời đại nào rồi, có ai giống như em cả ngày cứ đi bộ chứ?"

"Em biết lái mà, chỉ có điều không thi đỗ bằng thôi."

Lâm Gia Văn đảo cặp mắt trắng dã: "Bằng cái kĩ thuật kia của em, lái xe hù chết người đó, không biết là học của ai nữa?"

Nói xong tự mình sửng sốt, thầm mắng bản thân quá ngu.Lâm Gia Duệ còn có thể học lái xe từ ai chứ?Cái loại lái xe lao lung tung không muốn sống này, giống người nào đó y đúc.Từ nửa năm trước từ bờ biển trở về, Lâm Gia Văn rất cẩn thận không dám nhắc đến tên Lâm Dịch, lúc này dừng lại nhìn sắc mặt Lâm Gia Duệ.Thần sắc Lâm Gia Duệ như thường, giống như tùy ý nói: "Đúng vậy, kĩ thuật của em quá kém, cho nên mới không dám lái xe."

Lâm Gia Văn thấy cậu không để trong lòng, mới nhẹ nhàng thở phào, vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi: "Đúng rồi, em gần đây có gặp anh cả không?"

"Đã hai ba tháng không gặp ròi, sao vậy?"

"Không có gì, cảm thấy ảnh ra khỏi nhà lâu thế rồi, tiền trên người thua cũng không ít, sao còn chưa về nhà?"

Anh cả Lâm gia mê bài bạc như mạng, điều này Lâm Gia Duệ biết, nhân tiện nói: "Có lẽ lần này thắng."

Lâm Gia Văn bật cười: "Có thể thắng mới lạ, lần trước không phải thua sạch mới về à?

Bỏ đi, dù sao chờ ảnh không còn tiền, khẳng định sẽ tự về."

Nói thêm mấy câu, Lâm Gia Văn bấy giờ mới vào chủ đề chính —– giới thiệu bạn gái cho Lâm Gia Duệ.

Lần này giới thiệu một cô người mẫu, dáng ngừoi khuôn mặt tự nhiên xinh đpẹ, ngay cả tính tình cũng tốt vô cùng, chim nhỏ nép vào ngừoi làm nũng, đúng là tình nhân trong mộng của đám đàn ông.

Lâm Gia Văn ba hoa, chỉ kém không hứa hẹn sau khi cô nàng và Lâm Gia Duệ kết hôn nhất định sẽ đàn ông vô cùng.Vẻ mặt Lâm Gia Duệ thủy chung thản nhiên, chờ anh ta nói xong, gật đầu: "Được, có khi lúc đang hẹn hò lại thấy được một khía cạnh khác."

Lâm Gia Văn đạt thành mục đích, không nói gì thêm, lúc rời khỏi phòng, ánh mắt của anh ta lại bị cái cán ô đen hấp dẫn, nhịn không được đưa tay xe mặt ô.Không ngờ tay vừa chạm vào, đã nghe Lâm Gia Duệ cao giọng: "Anh ba."

Cậu dời mắt khỏi quyển sách, trên mặt không có vẻ gì đặc biệt, chỉ lặp lời lời nói lúc trước: "Dù là em mượn."

Lâm Gia Văn vội rụt tay về, trong lòng nói thầm: vừa rồi lúc giới thiệu bạn gái, Lâm Gia Duệ không có phản ứng lớn như vậym sao vừa mới phá ô, chả nhẽ cái ô này còn có mị lực hơn cả mĩ nữ?Không quá mấy ngày, Lâm Gia Duệ gặp mặt vị mĩ nữ kia.

Nhưng hai người tính cách không hợp, chỉ ăn bữa cơm, không thêm gì nữa.

Vừa lúc nam chính cho bộ điện ảnh mới đã tìm được, Lâm Gia Duệ không để ý tới chuyện này nữa, đem hết tâm tư vùi vào công việc.Cậu lần này quay phim tình cảm, chẳng sợ phá hỏng danh tiếng của mình, chỉ sợ lãng phí kịch bản và diễn viên, cho nên trên phương diện chuẩn bị hết sức công phu, yêu cầu đã tốt nay còn tốt hơn, kịch bản sửa đi sửa lại không biết bao lần, khiến biên kịch vừa thấy cậu liền đau đầu.Hôm nay Lâm Gia Duệ ở trong phòng cùng biên kịch thảo luận kịch bản, thì chuông điện thoại vang.Cậu khi công tác lục thân không nhận, nhìn cũng không nhìn liền tắt, lại gọi tới, lại ấn tắt.

Lại gọi, biên kịch nhìn không chịu được, nói: "Vẫn nghe trước đi, nói không chừng có việc gấp."

Lâm Gia Duệ mở ra nhìn, phát hiện từ sáng tới giờ, có hơn mười cuộc, toàn bộ đều là chị hai và anh ba gọi đến.Nếu chỉ một người tìm cậu thì thôi, đằng này những hai người...Lâm Gia Duệ cảm thấy trầm xuống, đang muốn gọi lại, thì chị hai gọi đến, ở bên kia kêu lên: "Tiểu Duệ!

Em cuối cùng cũng nghe."

"Em đang bận công việc, không phát hiện hai người gọi đến.

Làm sao vậy?

Tìm em có việc?"

"Tiểu Duệ," Giọng chị hai run rẩy, "Anh cả xảy ra chuyện."
 
[Đm] Cựu Mộng - Khốn Ỷ Nguy Lâu
Chương 41


"Cái gì?

Anh cả xảy ra chuyện gì?"

"Tóm lại là có phiền phức, em mau trở về nhà một chuyến đi."

Chị Hai Lâm gia tuy tính cách mạnh mẽ nhưng dù sao cũng là phụ nữ, trong nhà gặp chuyện lớn, khó tránh cảm xúc hoảng hốt, chỉ nói được mấy câu như vậy.

Lâm Gia Duệ nói với cô mãi cũng chỉ biết anh cả gặp phiền phức, nhưng cụ thể là gì thì không rõ.Lâm Gia Duệ lúc này đang trong phòng của người khác, đương nhiên không thể hỏi quá cặn kẽ, đành nhẹ giọng an ủi chị hai vài câu, cúp điện thoại thì nói với biên kịch một tiếng, xếp chuyện công việc sang bên.Biên kịch cảm thông, lời khách sáo cũng không nói nhiều, trực tiếp tiễn cậu ra cửa.Lâm Gia Duệ trên đường gọi xe, vội vã về nhà, cũng may không kẹt xe, chỉ mất nửa tiếng về đến nhà.

Vào phòng khách thấy hai anh chị đều ở đây, chị hai ngồi ở sopha ngẩn người, anh ba phiền não bất an đi đi lại lại trước cửa sổ, không khí khá áp lực.Trên đường về Lâm Gia Duệ đã nghĩ tới đủ giả thiết, lúc này ngược lại bình tĩnh hơn, đến sopha ngồi xuống, vỗ vỗ lưng chị hai, hỏi: "Anh cả thế nào?

Có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Chị hai đỏ mắt nói không nên lời.Vẫn là Lâm Gia Văn mở miệng: "Tạm thời coi như an toàn, nhưng nếu chúng ta không cầm tiền đi chuộc, không quá mấy ngày có thể sẽ nhận xác ảnh."

Lâm Gia Duệ sớm có chuẩn bị tâm lí, cho nên không ngạc nhiên lắm, cau mày hỏi: "Lại là bài bạc gây họa?"

"Anh cả lần này thua số lượng lớn, thua rồi còn định quỵt nợ, bị nhà người ta túm lại đánh cho một trận, giờ thì lấy tính mạng của ảnh ra đòi chúng ta tiền."

Lâm Gia Văn vừa nói vừa đưa di động của mình qua.Lâm Gia Duệ cúi đầu nhìn, thì ra đối phương gửi video đến, nội dung không có gì mới, chỉ là hình ảnh anh cả bị đánh bầm dập mặt mũi.

Ở trong mắt cậu, thì thủ pháp quay thật sự thô vô cùng, không có gì hơn cảnh bạo lực, đối tượng lại là người nhà, đánh mạnh vào tâm lí người xem.Chị hai lúc trước đã xem video này, bởi vậy quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn lần thứ hai.

Bình thường lúc quở trách anh cả, chị là người mắng hung nhất, giờ thì mềm lòng kinh khủng.Lâm Gia Duệ coi như bình tĩnh, hỏi: "Chuyện này có báo chị dâu không?"

"Không có, mọi người ở nước ngoài, cho dù biết tin tức cũng đuổi không đến, thôi đừng để chị ấy lo lắng."

Anh cả mấy năm trước kết hôn, nhưng tình cảm với vợ không hòa thuận, không lâu sau liền ở riêng, giờ chị dâu mang theo hai đứa con gái sống ở nước ngoài, xem ra chuyện li hôn chỉ là sớm hay muộn.Bởi vì hai đứa con còn nhỏ, chuyện vẫn chưa có kết quả, thật sự không nên khiến họ biết, Lâm Gia Duệ gật đầu: "Như vậy cũng tốt."

Lại nói tiếp: "Nếu mục đích của đối phương là tiền, thì đưa tiền cho họ đi, chỉ cần anh cả bình an là tốt rồi."

Lâm Gia Văn thở dài, có tin nhắn gửi đến: "Em trước xem bọn họ yêu cầu bao nhiêu."

Lâm Gia Văn nhìn lướt qua, trong lòng chấn động.Cậu tuy không để tâm đến tiền tài, nhưng khái niệm cơ bản vẫn biết, con số này...

Lâm gia không phải không có, nhưng trong thời gian ngắn như vậy kiếm một số tiền lớn như thế, sợ không dễ dàng."

"Anh cả thua bao nhiêu thế?"

"Ai biết?

Cũng có thể đối phương công phu sư tử ngoạm, tính toán tìm cơ hội kiếm một vố."

"Thời gian ba ngày quá ngắn, chỉ sợ lấy không được nhiều tiền mặt như thế."

"Ừ, một ít cổ phiếu với bất động sản, khong thời gian ngắn không bán được."

Lâm Gia Văn thấy không khí nặng nề, nói đùa: "May là ba ngày chỉ chặt ngón tay, anh cả dù thiếu mấy ngón tay cũng không ảnh hưởng gì nhỉ?"

Chuyện cười này hiển nhiên quá mức vụng về, mặc cho ai nghe xong cũng cười không nổi.Rốt cuộc vẫn là anh em như chân tay, bình thường có mắng anh cả ra sao giờ cũng luyến tiếc anh phải chịu khổ.Chị hai vẫn không nói lời nào bỗng ngẩng đầu: "Từ khi ông nội qua đời, Lâm gia năm sau không bằng năm trước, nếu là trước kia..."

Nếu là trước kia, sao sẽ vì số tiền chuộc này mà khó xử?Lâm gia lão gia tử là kì tài buôn bán, xây dựng Lâm gia lớn mạnh, đáng tiếc đứa con cả của ông qua đời sớm, để lại bốn đứa cháu trai gái, mọt đám đều là cao thủ sống phóng túng, cố tình không hiểu kinh thương, thế nên chỉ đành nhìn miệng ăn núi lở.Lâm Gia Duệ nghĩ hỏi: "Có muốn báo cảnh sát không?"

"Không được!"

Hai người khác cùng lúc la lên: "Đối phương giết người không chớp mắt, lỡ chọc giận bọn họ, ra tay hai anh cả thì sao bây giờ?"

Lâm Gia Duệ đương nhiên không dám mạo hiểm như vậy.Ba người sầu não suy nghĩ mãi, trử bỏ tận lực thỏa mãn yêu cầu của đối phương, quả thật không còn biện pháp nào.Anh cả không ở đây, Lâm Gia Văn nghiễm nhiên thành trụ cột trong nhà, vỗ tay nói: "Nói tóm lại, chúng ta trước tiên tự chuẩn bị tiền, xem có thể xoay vòng tiền được không, qua được cửa này tính tiếp."

Mọi người không ai dị nghị.Lâm Gia Duệ là người không quan tâm nóng lạnh tình người, giờ không khỏi hạ thấp bản thân, với cậu mà nói, là vì số tiền đó mà phải bôn ba.

Trước mắt không có lái xe để sai bảo, tới tới lui lui không phương tiện, cả ngày nay coi như hết.

Hôm sau cậu vẫn đi sớm về trễ, nhưng thu hoạch không lớn.

Đại nghiệp của Lâm gia, sản nghiệp không ít, đáng tiếc, trong thời gian ngắn không huy động được.Lâm Gia Duệ chạy cả ngày, về đến nhà thì trời đã tối đen.

Cậu muốn để đầu óc thanh tịnh, nên đoạn đường còn lại đi bộ về, khi đến trước cổng lớn Lâm gia, bên cạnh có một bàn tay vươn ra, túm lấy tay cậu kéo.Lâm Gia Duệ từng trải qua chuyện bắt cóc, giờ anh cả đang chịu khổ, trong lòng cậu cảnh giác cao hơn bình thường, cảm giác không đúng lập tức tung quyền ra.Nhưng tốc độ của ngừoi kia nhanh hơn cậu, nắm chặt cổ tay cậu, trầm giọng nói: "Sao vậy?

Nhanh thế đã không nhận ra rôi?"

Ánh sáng mờ ảo, Lâm Gia Duệ không nhìn rõ mặt người nọ.Nhưng giọng nói này...Giọng nói này, cậu sao có thể không nhận ra?Cậu nghĩ đến ngừoi ở thành phố B xa xôi, lúc này gần ngay trước mắt.Lâm Gia Duệ ngẩn ngơ, trong lòng điên đảo, nói không nổi là mùi vị gì, cuối cùng lại hỏi: "Sao chú lại ở đây?"

Lâm Dịch vẫn nắm cổ tay cậu như cũ, thấy cậu không đề cập tới liền làm rõ: "Em cũng thật buồn cười, trong nhà xảy ra chuyện lớn thế sao khong tìm tôi?"

Đôi môi hắn cong lên, tiếp tục: "Chuyện bắt cóc thế này, cần phải giao cho người chuyên nghiệp giải quyết."
 
[Đm] Cựu Mộng - Khốn Ỷ Nguy Lâu
Chương 42


Lâm Gia duệ ngẩn ra, nói: "Tôi nghĩ cảnh sát mới là người chuyên nghiệp."

"So với họ, tôi đương nhiên chuyên nghiệp hơn."

Lâm Dịch trả lời chả chút khiêm tốn.Ý là nói, hắn thường làm mấy chuyện bắt cóc vơ vét tài sản à?Lâm Gia Duệ không biết chuyện này có gì đáng tự hào, nhưng xét thấy Lâm Dịch sớm cải tà quy chính, cậu cũng không dây dưa, chỉ rút tay mình về: "Làm sao chú biết chuyện của anh tôi?"

"Đường dây thông tin của tôi, so với tưởng tượng của em linh thông hơn nhiều, ít nhất trước khi bên em biết chuyện, tôi đã thu được tin rồi."

Nói tới đây, hắn dựa theo ánh sáng mờ mịt nhìn Lâm Gia Duệ, sau lần gặp lại đầu tiên ấy gọi tên cậu: "Tiểu Duệ."

Da đầu Lâm Gia Duệ tê rần, giống như có một dòng điện chạy dọc sau gáy, không biết có nên trả lời hay không.Lâm Dịch không để ý, tiếp tục nói: "Đêm nay ánh trăng sáng, nếu em không vội về nhà, chúng ta đi dạo con đường bên cạnh đi."

Hắn như sợ Lâm Gia Duệ không đồng ý, lập tức bổ sung: "Thuận tiện nói chuyện anh trai em."

Hiện tại anh cả Lâm gia đã thành miếng thịt trên thớt của người ta, dao sắc chói lóa treo trên đầu anh ta, Lâm Gia Duệ cho dù có quyết tâm đến mấy cũng không cách nào quay đầu bỏ đi.

Cậu bước đi trước ra khỏi ngõ nhỏ, hỏi: "Chú biết được bao nhiêu?"

"Anh cả em mê bài bạc như mạng, mấy năm nay thua không ít.

Nhưng lần này số lượng đặc biệt lớn, đúng lúc trêu vào ngừoi không nên dây, bị người ta bắt đánh cho một trận coi như tự làm tự chịu."

Lâm Dịch không nhanh không chậm theo kịp, vừa lúc cùng cậu sóng vai bước.Đêm nay thời tiết bình thường, trăng tốn trên tầng mây, tỏa ra ánh sáng mông lung không chân thật.Gần Lâm gia không có chỗ nào hay để tản bộ, Lâm Gia Duệ liền đi dọc con đường rợp bóng cây của Lâm gia, hỏi: "Anh cả... có thể bình an trở về không?"

Lâm Dịch nghe thấy cười rộ lên.

Ánh mắt hắn dừng trên người Lâm Gia Duệ, vì đang trong bóng đêm, vẻ sắc bén ngày thường như biến mất, có vẻ phá lệ dịu dàng đa tình: "Tiểu Duệ, chỉ cần em một câu nói của em, tôi đảm bảo sẽ khiến anh ta bình an vô sự trở về."

Lâm Dịch khó có lúc dịu dàng như vậy.Có vài lần, cũng đều có mục đích.Trong lòng Lâm Gia Duệ nhảy dựng, theo phản xạ hỏi: "Chắc là có điều kiện gì?"

Sắc mặt Lâm Dịch đông cứng, giống như bỗng nhiên trúng một đấm, đáy mắt có chút ảm đạm.

Nhưng hắn chưa từng thất thố, chỉ thở dài cười khổ: "Cho dù tôi nói không có, em khẳng định không tin.

Ừ, em thành thật trở lời tôi một vấn đề."

Toàn bộ tinh thần Lâm Gia Duệ đề phòng, nhìn thẳng hắn.Lâm Dịch hỏi chính là: "Gần đây có gặp ác mộng nữa không?"

"Có," Lâm Gia Duệ quả nhiên không nói dối, "Nhưng mơ chỉ là mơ, trời vừa sáng liền tỉnh."

Lâm Dịch đối với đáp án này coi như vừa lòng, gật đầu: "Tốt."

Đến phiên Lâm Gia Duệ nghi ngờ: "Như vậy là đủ?"

Lâm gia xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn chỉ sợ bắn pháo hoa chúc mừng không kịp, chẳng lẽ thật sự tính ra tay cứu giúp?"

Yên tâm, anh cả em nhiều nhất chịu chút kinh sợ, không lo đến tính mạng đâu."

Lâm Dịch nâng tay phải lên, dường như muốn sờ mặt Lâm Gia Duệ, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, cứng rắn dừng giữa không trung: "Tiểu Duệ, tôi trước đây không hiểu gì cả, giờ đã hiểu.

Tất cả những điều em coi trọng, tự nhiên cũn là..."

Hắn nhìn Lâm Gia Duệ thật sâu, giọng nói thấp đi vài phần: "Đúng vậy, là thứ tôi cần bảo vệ."

Ân oán giữa hắn và Lâm gia đã tan, xuất hiện ở thời khắc mẫn cảm này, đơn giản là mấy người họ Lâm kia, là người thân quan trọng của Lâm Gia Duệ.Lâm Gia Duệ mặc dù nghe hiểu ý trong những lời đó nhưng trong đầu loạn cào cào, nhất thời không kịp phản ứng.Hai người nói linh tinh bất giác đã đến cổng nhà họ Lâm, Lâm Dịch dừng bước: "Thời gian không còn sớm, em vào nghỉ ngơi đi.

Cho dù có lo lắng thế nào cho anh em, tối cũng nên ngủ thật ngon."

Lâm Dịch đã đồng ý giúp đỡ, Lâm Gia Duệ đương nhiên không trái ý hắn, cho dù là giả vờ khách sáo, cũng hỏi một câu: "Chú không vào ngồi một lúc ư?"

"Không cần đâu, tôi còn muốn sắp xếp chút chuyện, để thuộc hạ đi bố trí trước."

Lâm Gia Duệ liền nhớ tới thời hạn bọn cướp đưa ra: "Bọn họ chỉ cho ba ngày, đã qua hai ngày rồi, mai sẽ là ngày cuối cùng."

"Còn một ngày?"

Lâm Dịch cười, "Dư dả."

Lâm Gia Duệ thật không biết hắn kiếm tự tin đâu ra.Nhưng mù quáng tự đại coi như bệnh cũ của hắn đi, Lâm Gia Duệ không có ý kiến gì với điều này, sau khi vào nhà liền nói chuyện này với anh chị.Hai người kia đương nhiên căm thù Lâm Dịch đến tận xương tủy, hận cả đời không qua lại với nhau mới tốt, nhưng giờ là thời kì mẫn cảm, cứu anh cả ra mứoi là quan trọng nhất, những thứ khác như mặt mũi tự tôn gì gì đó gạt sang bên đi.

Cho nên dù họ có không tình nguyện cỡ nào, cũng chỉ mắng vài câu mà thôi.Không cách nào, người ta đã tự đưa lên cửa đòi giúp, không thể vác gậy ra đánh đúng không?Lâm Gia Duệ tuy được Lâm Dịch cam đoan, nhưng buổi tối vẫn ngủ không ngon, mơ thấy vết thương của anh cả, một chốc lại mơ thấy khuôn mặt mỉm cười của Lâm Dịch, hôm sau, trời mới sáng đã tỉnh lại.

Cậu dù sao cũng không ngủ được, rửa mặt chải đầu qua loa liền ra khỏi cửa.Không ngờ, có người còn dậy sớm hơn cậu.Lâm Dịch không biết đến đây từ bao giờ, đang đứng ngậm điếu thuốc chờ ngoài cổng lớn.

Hắn thấy Lâm Gia Duệ cũng không nói lời vô nghĩa, chỉ vào sau xe: "Tiền chuộc có phải còn thiếu một ít không?

Lên xe, theo tôi đi lấy."

Lâm Gia Duệ không ngờ hắn thần thông quảng đại đến vậy, chuyện này cũng nghe ra được, lúc này từ chối chỉ lãng phí thời gian, nên không nói hai lời, ngoan ngoãn lên xe.Bọn họ đến trưa đã chạy qua vài ngân hàng, cầm tiền mặt trở về.Lâm Gia Duệ không xót tiền mấy, nhìn đống tiền lớn phía trước chả thèm chớp mắt lấy một cái: "Tiền chuộc nếu đủ, bọn họ sẽ theo đúng hẹn thả người chứ?"

Lâm Dịch bảo Mặt Sẹo mở cửa xe, cùng Lâm Gia Duệ ngồi vào ghế sau, nói: "Không nhất định, cũng phải đề phòng bọn họ...

Tóm lại lo trước khỏi họa, đến lúc đó hành động theo hoàn cảnh là được..."

Hắn nói xong, âm thanh dần thấp xuống.Lâm Gia Duệ quay đầu phát hiện Lâm Dịch dựa đầu vào cửa kính xe ngủ.Đây chính là chuyện khó gặp, Lâm Gia Duệ nhất thời kinh ngạc.

Mặt Sẹo nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh này, cười giải thích: "Lão đại nghe nói đại thiếu gia gặp chuyện không may, suốt đêm trở về.

Hôm qua chạng vạng mới tới nơi đã vội vàng đi gặp cậu, rồi lại vận dụng các mối quan hệ, điều động người, tính ra đã hai ngày không ngủ rồi."
 
[Đm] Cựu Mộng - Khốn Ỷ Nguy Lâu
Chương 43


Lâm Gia Duệ giật mình, nhớ lại lúc thấy Lâm Dịch tối qua trước cổng, thần sắc quả thật có chút mệt mỏi.

Hôm nay sáng sớm đã đến tìm cậu, thì ra là chưa từng ngủ.

Miệng hắn nói thật nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng vì chuyện anh cả bị bắt, bỏ ra không ít tâm sức.Cậu thấy cằm Lâm Dịch râu lú nhú.

Trong lòng khẽ động, cởi áo khoác lên người Lâm Dịch.

Không ngờ khi ngón tay cậu sượt qua đầu vai hắn, Lâm Dịch đang ngủ say chợt giật mình, nắm lấy tay cậu.Lâm Dịch vẫn đang mơ ngủ, lực trên tay không tính mạnh, nhưng Lâm Gia Duệ sợ đánh thức hắn, không dám rút tay mình ra, đành tùy ý hắn nắm.Xe đi một đường, Lâm Dịch liền ngủ cả đường.

Mãi đến khi xe dừng trước cổng Lâm gia, hắn mới nhíu mày, chậm rãi mở mắt.Tay Lâm Gia Duệ bị hắn nắm hồi lâu, lòng bàn tay hơi nóng, thấy hắn tỉnh, vội rút tay lại.Lâm Dịch không nói gì, lười biếng dựa vào cửa sổ xe, nhìn cậu cười cười, đưa áo khoác trả cậu: "Bên ngoài gió lớn, mau mặc áo vào đi."

Lâm Gia Duệ "Ừ" một tiếng, lần nữa mặc áo, xuống xe đi theo Lâm Dịch.Bọn họ lần này cùng nhau bước vào nhà họ Lâm.Lâm Dịch ở Lâm gia đương nhiên không được hoan nghênh, cũng may Lâm Gia Duệ hôm trước có đề cập đến việc này, chị hai và anh ba thấy hắn tuy bất mãn nhưng không nói gì, nhiều lắm thì mắng đôi chút trong lòng, bên ngoài vẫn giả vờ như không có chuyện.Lâm Dịch cũng không để ý, chào hỏi hai người xong thì một mình đứng cạnh cửa sổ hút thuốc.Kì hạn ba ngày đã đến.Mọi người ngồi trong phòng khách chờ cả buổi chiều, đến tối, bọn bắt cóc quả nhiên gọi đến.Lâm Gia Văn là lần thứ hai nhận loại điện thoại này, vì từng có kinh nghiệm, biểu hiện coi như bình tĩnh: "Đúng, là tôi... dựa theo yêu cầu của các ngừoi, tiền đã chuẩn bị đủ, làm cách nào để giao cho các người?

Ngày mai buổi tối bảy giờ...

địa chỉ là..."

Lâm Dịch ho khan một tiếng, hướng Lâm Gia Văn ra hiệu.Lâm Gia Văn hiểu ý, vội hỏi: "Anh cả của tôi thế nào rồi?

Để cho tôi nói với anh ấy mấy câu!"

Đầu bên kia điện thoại dường như xảy ra tranh chấp, qua thật lâu, mới nghe giọng suy yếu của anh cả họ Lâm vang lên: "A Văn..."

"Anh cả!"

Chỉ nói được một câu như vậy, bọn bắt cóc liền dập máy.Nhưng mọi người cuối cùng cũng xác định, ít nhất con tin còn bình an.Lâm Gia Văn tiếp tục gọi điện lại cho đối phương, định thời gian và địa điểm giao tiền chuộc, nhưng chưa nói xong, anh tả trở nên kích động, thậm chí còn đứng dậy, lớn tiếng: "Không được!

Nó không biết lái xe!

Chờ một chút, đổi người khác được không?

Này, này, a lô?"

Đối phương rất nhanh cúp điện thoại.Lâm Gia Văn nắm di động đứng ở nơi đó, sắc mặt hết sức khó coi.Chị hai là thiếu kiên nhẫn nhất, đẩy cánh tay anh ta, hỏi: "Sao vậy?

Bọn bắt cóc yêu cầu cái gì?

Có phải tiền không đủ không?"

"Không, bọn họ..."

Lâm Gia Văn cuối cùng cũng động, quay đầu nhìn về phía Lâm Gia Duệ, nói: "Bọn họ kêu tiểu Duệ đi đưa tiền chuộc."

Lâm Dịch đang đứng sát bên cửa sổ thưởng thức bật lửa, nghe câu ấy, "Cạch" bật lửa, ánh mắt nhìn ngọn lửa không ngừng cháy kia, cười lạnh: "Thật to gan."

Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng người nghe lạnh cả sống lưng.Lâm Gia Duệ vẫn bất động, lạnh nhạt nói: "Dù sao tiền đã gom đủ, chỉ là đi giao tiền chuộc thôi, là anh ba hay em cũng không có gì khác biệt."

"Nhưng tiểu Duệ, em không biết lái xe."

"Đối phương khẳng định đã điều qua Lâm gia, nguyên nhân chính vì em không biết lái xe nên mới chọn em, không phải ư?"

"Không được, một mình em đi quá nguy hiểm!"

"Đúng vậy, bọn họ là bọn bắt cóc vô cùng hung ác, lỡ như..."

"Không thì sao giờ?

Chẳng lẽ chờ bọn họ giết con tin?

Yên tâm, đối phương nếu muốn tiền, thì chỉ cần tiền đến đúng nơi."

Lâm Gia Duệ ngồi trên sopha vắt chéo chân, vẫn còn tâm tình đùa vui: "Em đi coi như thêm chút kiến thức, tích lũy chút ít tư liệu cho điện ảnh."

"Lâm Gia Duệ!"

"Tiểu Duệ, chuyện này không phải đùa."

Lâm Gia Văn và chị hai cùng nhau khuyên cậu bỏ ý định này, nhưng Lâm Gia Duệ thủy chung không lung lay.Cuối cùng, Lâm Gia Văn không còn cách nào, đành quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Dịch, nói: "Này, chú đứng đó nhìn náo nhiệt cái gì?

Còn không mau qua khuyên tiểu Duệ."

Chỉ nghe "Cạch" một tiếng, Lâm Dịch thu lại chiếc bật lửa trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Gia Duệ.Lâm Gia Duệ thản nhiên nhìn lại, đôi mắt sâu đen.Lâm Dịch nhìn cậu chăm chú, cuối cùng nói: "Để cậu ấy đi."

"Chú điên rồi?"

Lâm Gia Văn giậm chân, "Tại sao có thể để tiểu Duệ đi mạo hiểm được?"

Lâm Dịch cười cười: "Cậu chẳng lẽ không hiểu tính của tiểu Duệ sao?

Từ trước đến giờ cố chấp muốn chết, một khi đã nhận định việc gì, mặc là ai cũng không khuyên nổi."

Ví du như cậu từ nhỏ đã nhận định hắn, từ đó về sau toàn tâm toàn ý bước về phía hắn, hoặc không thì vừa đi vừa quay đầu nhìn.Lâm Gia Duệ nói: "Vẫn là chú hiểu rõ tôi nhất."

Lâm Dịch nghe thấy xưng hô này, bỗng nhiên bước nhanh về phía Lâm Gia Duệ.

Rồi dừng lại cách cậu mấy bước, tay cầm bật lửa giật giật, cuối cùng thả vào túi áo, cúi đầu nhìn cậu: "Em đêm nay nghỉ sớm một chút, chuẩn bị tinh thần đối phó chuyện ngày mai."

Lâm Gia Duệ: "Đương nhiên."

Lâm Dịch không ở lâu, nói những lời này liền xin phép rời đi.Lâm Gia Văn không cam long, mắng: "Tên khốn này đến đây làm gì vậy?

Cố tình đến xem chuyện cười của Lâm gia à?"

Nói xong lại muốn khuyên Lâm Gia Duệ: "Tiểu Duệ, ngày mai..."

Lâm Gia Duệ sợ anh dong dài, vội đứng dậy về phòng ngủ.Đêm nay cậu ngủ thật sâu, không mơ thấy gì cả, trởi vừa sáng liền tỉnh.

Cậu mặc quần áo rửa mặt mũi, vẫn mặc áo phông như bình thường, bên ngoài khoác them cái áo lông đi xuống lầu.Lâm Gia Văn thức dậy còn sớm hơn cậu, đang ngồi uống café trong phòng khách, xem ra là thức cả đêm.Lâm Gia Duệ đi qua chào một tiếng: "Anh ba."

"Ừ."

Lâm Gia Văn gật đầu, không biết có phải nghĩ thông suốt rồi, thế mà không ngăn cản cậu đi giao tiền chuộc nữa.Một lúc sau chị hai cũng xuống lầu, ba ngừoi ngồi cùng một chỗ ăn sáng.

Mọi người ăn thật im lặng, ngay cả Lâm Gia Văn từ trước đến nay thích ăn cũng không cảm nhận được hương vị, tùy tiện ăn mấy miếng.Lâm Gia Duệ nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, sau khi no đủ, liền nằm dài trên sopha xem TV cả ngày.

Lúc chạng vạng, cậu nhìn thời gian không còn dư bao nhiêu, liền chuẩn bị chút ra ngoài.Lâm Gia Văn mở gara lấy xe, mấy ngừoi vừa ra ngoài cổng mới phát hiện Lâm Dịch đã đứng chờ ở cổng từ bao giờ.

Một tay hắn chống vào xe, một tay cầm điếu thuốc, không biết đã đứng ngoài gió lạnh bao lâu.Lâm Gia Văn không đếm xỉa tới hắn, đưa vali tiền chuộc trong tay đặt vào ghế phó lái, rồi lại đưa điện thoại của mình cho Lâm Gia Duệ, nói: "Tiểu Duệ, trên đường cẩn thận."

Ánh mắt chị hai hồng hồng, kêu một tiếng: "Tiểu Duệ.."

Rồi không nói them gì nữa.Lâm Gia Duệ tuy không thích dài dòng, nhưng vẫn ôm lấy vai chị hai: "Em nhất định sẽ đưa anh cả bình an trở về."

Lâm Dịch ở bên cjanh nhìn, chờ người một nhà các cậu nói xong mới đi tới đưa bật lửa cho Lâm Gia Duệ.Lâm Gia Duệ giật mình, sau đó cúi đầu, đưa tay thuần thục châm thuốc cho hắn.Lâm Dịch nhìn phần cổ trắng lộ ra bên ngoài áo của cậu, nói: "Tiểu Duệ, có tôi ở đây, không cần sợ gì cả."

Lâm Gia Duệ trả bật lửa lại cho hắn, "Tôi không sợ."

Lâm Dịch rít một hơi, nhìn Lâm Gia Duệ cười, đưa tay đẩy vai cậu: "Đi thôi."

Lâm Gia Duệ lên xe, lúc khởi động xe, từ kính chiếu hậu nhìn Lâm Dịch.

Khuôn mặt kia dần mơ hồ, cuối cùng biến thành chấm nhỏ trong tầm mắt, rồi hoàn toàn biến mất.Địa điểm giao tiền chuộc là một kho hàng bỏ hoang ở ngoại thành, Lâm Gia Duệ xuất phát sớm, dọc đường đi lái xe khá ổn.

Chạy được hơn nửa đường, bọn bắt cóc gọi điện đến.Giọng đối phương đã qua công cụ xử lí âm thanh, nghe vừa thô vừa khan, lúc này mới cho cậu biết địa điểm giao tiền đã đổi.

Đây cũng là thủ đoạn thường thấy trong phim, bọn bắt cóc đề phòng bị cảnh sát phát hiện, sẽ thay đổi địa điểm nhiều lần.Lâm Gia Duệ bình tĩnh quay đầu xe, nhập địa điểm vào điện thoại, đi theo.

Hiện tại là giờ tan tầm, trên đường kẹt xe, khi Lâm Gia Duệ dừng đỗ ở một ngã tư, lại nhận được điện thoại của bọn chúng."

Rẽ trái.

Đi theo hướng nam.

Chờ chỉ thị của tao."

Lâm Gia Duệ cúp máy, nhìn thời gian.

Mấy vị cướp tiên sinh này thật kiên nhẫn, để cậu đi long vòng thành phố.Lâm Gia Duệ nghĩ đến đây bỗng nhiên thấy không bình thường.Không đúng chỗ nào nhỉ?Câu đem chuyện phát sinh sáng nay suy nghĩ cẩn thận lần nữa, nhớ tới Lâm Gia Văn nói với", hai ngừoi này đều không lo lắng cho an nguy của cậu.Đó là bởi... bọn họ sớm biết cậu sẽ không gặp nguy hiểm.Lâm Gia Duệ bỗng phanh kít xe dừng lại ven đường.

Cậu nhảy xuống kiểm tra vali phía sau, vừa mở vali ra thì thấy, nào có tiền chuộc?

Chỉ là một vali sách mà thôi.Lâm Gia Duệ cảm thấy trầm xuống, lật giở danh sách cuộc gọi, không tìm thấy số điện thoại tối qua bọn bắt cóc gọi đến.Vậy người vừa rồi nói chuyện với cậu là ai?Tay cậu run rẩy, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.

ấn gọi lại."

Reng ——– reng ——– reng ——–"Điện thoại thông, Lâm Gia Duệ liền mở miệng hỏi: "Lâm Dịch ở đâu?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back