- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #161
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 159: Quân Bộ
Chương 159: Quân Bộ
A Tuy đã ở bệnh viện xa lạ quá lâu, buổi tối nằm trong bóng đèn ngủ ấm vàng đầu giường, cuối cùng cũng cảm nhận được chút hơi thở thân quen đã lâu không thấy.Cậu ôm lấy Brande vừa mới tắm xong, chôn mặt vào hõm cổ đối phương, khẽ ngửi hai cái.
Môi mím chặt, hơi thở nóng rực, thân thể trẻ trung mạnh mẽ, mọi thứ đều như đang tưới tắm cho một thứ ham muốn âm thầm đâm chồi trong tim.Hơi thở của Brande thoáng rối loạn.
Suốt khoảng thời gian nằm viện vừa qua, hai người gần như sống thanh tâm quả dục, đối với một trùng đực lần đầu nếm trải trái cấm mà nói, đúng là có chút tàn nhẫn.“A Tuy…”
Brande bỗng trở mình, đè cậu xuống dưới.
Mái tóc dài vàng kim trượt khỏi bờ vai, mang theo sự trơn mượt và mát lạnh như lụa.
Trong lúc đó, y vừa nghĩ có nên cắt bớt mái tóc ngày càng dài này không, vừa nghĩ đến tương lai của A Tuy.Không nghi ngờ gì, trùng đực này đã hoàn toàn vượt tầng giai cấp.
Không còn phải lo lắng thân phận tinh tặc mang đến phiền phức, không cần phải lẩn trốn, đổi gương mặt, và cũng không cần…sự giúp đỡ của y nữa.Sự tồn tại của y, với A Tuy giờ đây, hình như đã không còn quan trọng.Thỉnh thoảng Brande cũng sẽ ở phía trên.
Tư thế áp đảo ấy giúp y dễ dàng quan sát biểu cảm của A Tuy.
Y chống hai tay bên người trùng đực, ánh mắt xám xanh dưới bóng tối mờ ám trở nên mê hoặc, vừa thở dốc vừa thấp giọng hỏi: “A Tuy, sau này em có cưới anh không?”
A Tuy nghiêm túc gật đầu: “Cưới.”
Brande hình như mỉm cười: “Khi nào cưới?”
A Tuy siết lấy vòng eo săn chắc của y, nghĩ ngợi một lúc mới đáp: “Đợi kiếm đủ tiền thì cưới?”
Brande lại lắc đầu, không hài lòng với câu trả lời này: “Lâu quá rồi, A Tuy, đổi câu khác đi.”
A Tuy nghĩ không ra đáp án, chỉ đành giở trò, bất ngờ ngồi dậy hôn y, đưa tay ôm chặt đối phương, dán sát vào nhau không chừa một khe hở.
Brande nghiêng đầu né tránh, sống mũi cao dưới ánh đèn hắt lên sáng loáng, khiến cả ngũ quan cũng trở nên sâu sắc hơn vài phần.
Y nâng mặt A Tuy lên, dụ dỗ rõ ràng mà tỉnh táo:“A Tuy, đổi câu khác đi…”
“Nói đúng rồi thì anh sẽ cho em.”
A Tuy dò hỏi: “Năm nay?”
Brande không đáp.A Tuy lại đổi: “Trong vòng ba tháng?”
Vẫn im lặng.A Tuy liền buột miệng nói bừa: “Ngày mai?”
Cả hai đều biết câu trả lời này không thực tế, nhưng không ngăn được việc nó khiến trùng cái kia cảm thấy được dỗ dành, cuối cùng cũng buông lỏng đề phòng, để trùng đực được như ý.A Tuy nhìn Brande đang quấn chặt trong lòng mình như con rắn, không chịu buông tay, lại đưa tay sờ đôi mắt đỏ hoe của y, giọng khóc khẽ như đang luồn vào tai cậu, nghe như thực sự đã khóc.A Tuy chợt nhớ đến lời thủ lĩnh Harrington nói ban ngày: trùng cái chưa kết hôn mà bị đánh dấu, truyền ra ngoài thật sự khó nghe.
Ấn ký sau cổ của Brande đã đổi màu, chỉ cần nhìn kỹ là sẽ thấy ngay.A Tuy nghiêng người hôn lên dấu vết đó, rồi ôm lấy y cùng ngả xuống gối.
Brande đang hoảng hốt, hình như nghe thấy A Tuy khẽ thì thầm gì đó bên tai, nhưng không nghe rõ.Brande xoa xoa sau gáy A Tuy, lười biếng nhắm mắt lại, giọng khàn khàn dưới bóng đêm nghe vô cùng dịu dàng:“Ngoan, ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm.”
—Sáng hôm sau, Brande như thường ngày mặc quân phục chỉnh tề chuẩn bị đến quân bộ.
Y cứ tưởng A Tuy sẽ lại bám theo, thậm chí đã nghĩ sẵn cả lý do để từ chối, ai ngờ đối phương lại ngoan ngoãn yên lặng, ngoan đến không giống A Tuy thường ngày.Chuyện lạ chắc chắn có ẩn tình.Brande đưa tay chỉnh lại cà vạt, nhíu mày liếc nhìn A Tuy đang vùi trong chăn ngủ nướng, lạnh giọng nói: “A Tuy, anh đi làm đây?”
A Tuy thò đầu ra khỏi chăn, tóc tai rối tung, mắt còn ngái ngủ: “Vậy anh nhớ về sớm nhé.”
Brande lại càng thấy kỳ lạ hơn, nghi hoặc hỏi lại: “Em không muốn đi cùng à?”
A Tuy lắc đầu: “Em buồn ngủ lắm.”
Cậu đâu có ngốc, cho dù có muốn đi thì Brande cũng chẳng cho phép, nên cậu quyết định khỏi tốn công làm gì cho mệt.Brande cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không thể nói rõ là sai ở đâu.
Nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm, y đành tranh thủ đến quân bộ cho kịp giờ.
Trước khi đi, còn không quên dặn dò: “Anh sẽ về nhà vào buổi trưa, có gì thì nhắn qua thiết bị đầu cuối cho anh.”
A Tuy ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi ạ.”
Brande rời khỏi nhà, tiếng động cơ phi thuyền bay đi vang lên rõ ràng.
A Tuy vẫn nằm trên giường bất động, cho đến khi nghe thấy tiếng còi xe dần biến mất, lúc này mới lật chăn, bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài.Tốt rồi, không còn thấy bóng dáng Brande đâu nữa.A Tuy thu lại ánh mắt, vào phòng tắm nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo để ra ngoài.
Cậu soi gương ngắm nghía, thấy mái tóc đen của mình trông hơi lạ, liền lấy một chiếc mũ lưỡi trai đội lên, rồi mới xoay người ra khỏi cửa.Dù Brande không tán thành việc A Tuy rời nhà một mình, nhưng vẫn để lại một tấm thẻ sao và ít tiền mặt dự phòng trong ngăn kéo, để phòng bất trắc.A Tuy nhét tiền vào túi, vừa đi vừa tra bản đồ các trung tâm thương mại gần đó trên thiết bị đầu cuối, tiện thể lén ghi nhớ đường về.
Không biết đi qua bao lâu, cậu đã tới được quảng trường Tinh Kỷ.Hôm nay là ngày thường, trung tâm thương mại không đông đúc như cuối tuần.
Nhiều cửa hàng mới bắt đầu mở cửa, không khí vẫn còn hơi đìu hiu.A Tuy chậm rãi đi dạo một vòng, bỗng ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thoảng qua trong không khí.
Cậu vô thức hít thêm hai cái, rồi lần theo mùi thơm ấy mà bước đi, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng bánh ngọt.
Nhân viên đang bày những chiếc bánh vừa lấy ra từ lò vào tủ kính, còn vương chút hơi ấm và mùi bơ sữa thoang thoảng.A Tuy đứng bên ngoài tủ kính, ánh mắt lấp lánh đầy thèm thuồng.Nhân viên cửa hàng cũng nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của cậu, lập tức niềm nở mời chào: “Thưa ngài, đây là bánh ngọt vừa ra lò của cửa hàng chúng tôi, ngài có muốn nếm thử không ạ?”
A Tuy hơi do dự tiến lại gần: “Bao nhiêu tiền một phần vậy?”
Nhân viên tươi cười: “56 tinh tệ một phần, phần thứ hai được giảm nửa giá nhé~”A Tuy âm thầm đo lường phần bánh còn chưa to bằng lòng bàn tay mình, thầm nghĩ giá cả ở trùng tộc đúng là cao thật.
Cậu rút một tờ tiền mệnh giá 100 từ trong túi ra đưa cho nhân viên: “Tôi lấy hai phần.”
Lúc thanh toán, nhân viên tình cờ nhận ra đôi mắt của A Tuy hình như là màu đen, không khỏi liếc nhìn cậu thêm mấy lần.
Gần đây trên mạng vừa rộ lên tin tức về một trùng đực thuần huyết có tóc đen mắt đen vừa xuất hiện trong đế quốc, sao nhìn kỹ lại thấy giống y như đúc?Nhưng… một vị miện hạ danh giá làm sao có thể một mình đến mua bánh?
Đã thế bên cạnh còn chẳng có một vệ sĩ trùng cái nào đi cùng?Nhân viên tự nhủ chắc mình nghĩ nhiều quá, vội vàng trả lại tiền thừa, rồi đóng gói hai phần bánh đưa cho A Tuy: “Đây là bánh và tiền thối của ngài, xin cẩn thận nhé.”
A Tuy nghe vậy không hiểu sao lại nhớ đến gì đó, ngó quanh một vòng rồi hỏi: “Cho hỏi gần đây có chỗ nào bán nhẫn không?”
Nhân viên cảm thấy trùng đực này không chỉ đẹp mà còn rất lễ phép, lập tức nhiệt tình chỉ tay về phía bên phải: “Ngài cứ đi thẳng theo hướng bên phải, cuối đường là một trung tâm thương mại lớn.
Trong đó có cửa hàng trang sức rất nổi tiếng, hoàng thất cũng hay tới mua.”
A Tuy khẽ nói cảm ơn, rồi theo hướng chỉ dẫn rảo bước rời đi.
Cậu vốn định đợi đến khi kiếm được tiền rồi mới mua nhẫn cưới tặng Brande, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại của trùng tộc, trùng đực rất khó tìm được việc.
Chẳng lẽ ngày nào không kiếm được tiền thì ngày đó chưa cưới?Ý định mua nhẫn thật ra đã nhen nhóm từ tối hôm qua rồi.A Tuy bước theo chỉ dẫn đi vào khu mua sắm, quả nhiên phát hiện có một quầy trang sức.
Cậu chống tay lên mép tủ kính, chăm chú lựa chọn một hồi, cuối cùng chỉ vào một chiếc nhẫn vàng hồng khảm xà cừ bên trong, hỏi: “Chiếc này bao nhiêu tiền vậy?”
Nhân viên thấy là trùng đực liền tươi cười phục vụ hết mức, lập tức lấy nhẫn ra đặt lên quầy trước mặt cậu, vừa đẩy về phía A Tuy vừa giới thiệu không ngớt lời: “Thưa ngài, ánh mắt của ngài thật tinh tường!
Mẫu nhẫn vàng hồng khảm xà cừ này là sản phẩm mới trong mùa, tuy không lấp lánh như đá quý, nhưng là kiểu dáng thanh nhã nhất của toàn bộ cửa hàng.
Dưới ánh mặt trời nó còn lấp lánh chuyển màu, vừa khiêm tốn vừa nổi bật.”
A Tuy nghĩ, đúng là trùng hợp thật, đôi cánh của Brande cũng lấp lánh bảy màu dưới ánh sáng mặt trời như thế.
Cậu nhớ kích cỡ tay của trùng cái nhà mình gần như bằng tay cậu, thế là thử đeo nhẫn vào tay mình, phát hiện kích cỡ vừa khít.Đôi mắt A Tuy lập tức sáng rỡ: “Tôi lấy cái này!
Giúp tôi gói lại được không?”
Nhân viên lần đầu gặp một khách hàng sảng khoái như vậy, nghe thế liền ngẩn ra một chút, sau đó mới phản ứng lại: “Ngài dùng thẻ quét hay là…?”
Món này giá không hề rẻ, đối phương chắc chắn sẽ không dùng tiền mặt đâu nhỉ?A Tuy lục tìm trong túi một lúc, rút ra chiếc thẻ sao mà Brande để lại: “Tôi quẹt thẻ.”【Đinh!
Bạn vừa phát sinh một khoản chi tiêu mới!】Brande lúc ấy đang ngồi trong văn phòng xử lý tài liệu mật mã, cổ tay bỗng rung lên vì tin nhắn, y liếc mắt nhìn qua, thấy là thông báo chi tiêu từ ngân hàng nên chẳng để tâm.Dạo gần đây sắp cuối tháng, mỗi ngày y đều nhận được đủ kiểu hóa đơn,.tiền điện, nước, quần áo, bảo dưỡng phi thuyền, tiêu tốn không ít.
Trong một loạt khoản chi ấy, tiêu dùng của A Tuy xem ra cũng chẳng đáng kể.Buổi trưa y còn phải tranh thủ về nhà, nên những việc lặt vặt cần phải xử lý hết trong buổi sáng.
Cầm tập tài liệu đã giải mã xong, Brande bước ra khỏi văn phòng.
Vừa đi qua hành lang liền thu hút không ít ánh mắt khác thường, nhưng y coi như không thấy, đi thẳng đến bộ phận tình báo, để mặc cho mấy quân thư khác nhỏ giọng bàn tán phía sau.“Ê, có thấy không, ấn ký sau gáy của Thiếu tướng Brande hình như đổi màu rồi, chẳng lẽ thực sự bị trùng đực đánh dấu à?”
“Chứ còn gì nữa, không nghe nói hắn đang ‘nuôi’ một trùng đực thuần huyết trong nhà à?
Ngày nào cũng chung chăn chung gối, đổi lại là cậu thì chịu nổi không?”
“Chậc, cơ hội tốt như vậy sao lại không rơi trúng đầu tôi nhỉ?”
Câu này mang rõ ý cười trên nỗi đau của người khác: “Tốt gì mà tốt, Đế Đô giờ không biết có bao nhiêu trùng cái quý tộc đang tìm cách làm bạn đời của ngài ấy kìa.
Trùng đế còn có mấy vị hoàng tử chưa thành thân đấy, ai biết được vị trí kia có đến lượt Brande hay không.”
Mặc dù chuyện “che giấu tội phạm” trước đó không khiến Brande bị xử phạt chính thức, nhưng quân đội xưa nay chẳng thiếu kẻ tọc mạch.
Chỉ cần nghe ngóng là biết y đã “giấu” trùng đực như thế nào, và tin đồn cứ thế lan ra đầy trời.
Có trùng cái còn dám nói y giấu A Tuy là để “chiếm đoạt riêng”, đến mười cái miệng cũng không cãi nổi.Thính giác của Brande vốn tốt, dĩ nhiên nghe thấy những lời giễu cợt đằng sau.
Nhưng y vẫn giữ vẻ mặt bình thản như cũ, mỉm cười dịu dàng, không để lộ chút cảm xúc nào, khiến người ta chẳng thể bắt bẻ gì.Mùa đông đã đến, sân huấn luyện bên ngoài quân bộ vẫn đông kín binh sĩ đang chạy bộ.
Tiếng bước chân đồng loạt đập rầm rập vang vọng cả dãy nhà trên tầng.
Quick mặc áo tay ngắn đứng bên đường chạy, thổi một tiếng còi chói tai rồi nghiêm giọng quát: “Chạy nhanh lên!
Mấy người ăn no chưa hả?!
Thêm ba vòng nữa cho tôi!!”
“Rõ ạ!!”
Đám tân binh đồng thanh đáp lời, chỉ còn cách cắn răng mà chạy tiếp.
Ai nấy đều mệt đến mức thở không ra hơi, gần như muốn xỉu tại chỗ.Dẫn đầu là một trùng cái tức tối thì thầm: “Bọn tôi đều là quân tinh tuyển, mắc gì phải để một lão binh chẳng có cấp bậc gì dạy dỗ?!
Ngày nào cũng bắt chạy, chạy nữa, học được cái gì chứ!”
Đồng đội bên cạnh vội đá nhẹ cậu ta một cái: “Bớt than đi, lính mới bị hành là chuyện bình thường.
Nghe nói đội đột kích của Quick giỏi lắm đấy, lần trước đi dẹp loạn tinh tặc ở núi Hắc Nham, đánh đấm ai nấy đều cừ khôi.
Ảnh với Julian sắp được thăng thiếu tá rồi.”
Trong quân đội, chuyện lão binh “vò” tân binh đã là truyền thống bất thành văn.
Quick nghe thấy lời phàn nàn đó, nhưng làm bộ như không nghe gì.
Cậu ta vừa duỗi người định tìm chỗ ngồi nghỉ, vừa quay đầu thì bỗng nhìn thấy bên ngoài hàng rào huấn luyện có một bóng người mặc đồ đen từ đầu đến chân, mũ lưỡi trai kéo thấp, trong tay còn cầm một bó hoa, lén la lén lút, trông rất khả nghi.Quick lập tức nhíu mày, sải bước tiến lại gần quát: “Này!
Cậu làm gì đấy?!
Đây là khu vực quân sự, mau rời khỏi đây!”
Nghe thấy vậy, bóng người kia chẳng những không rời đi mà còn hơi ngẩn ra.
Quick lập tức “hầy” một tiếng, sải bước tiến lại, cau mày quát: “Đồ chết tiệt, tôi bảo cậu cút đi, không nghe thấy à?
Có tin tôi gọi lính gác đến lôi cậu vào trại giam không— —”Lời còn chưa dứt, cậu ta đột ngột đối mặt với một đôi mắt đen nhánh.
Câu mắng chưa kịp bật ra liền nghẹn ngay cổ họng, hai chân mềm nhũn suýt quỳ sụp xuống, kinh hãi đến nói năng lắp bắp: “Đ-đ-đ-đại thủ lĩnh?!
Sao ngài lại ở đây?!”
Người đứng ngoài sân huấn luyện chính là A Tuy.Vừa nãy cậu đến trung tâm thương mại mua nhẫn xong, còn ghé qua tiệm hoa chọn một bó hoa lụa, kết quả ngẩng đầu nhìn thì đã gần đến trưa.
Thế là cậu theo định vị đến thẳng quân bộ, tính vận may xem có gặp được Brande tan ca không, ai dè lại đụng ngay lúc Quick đang huấn luyện lính mới.A Tuy không biểu cảm nhấc vành mũ lên một chút, giọng nhàn nhạt: “Vừa rồi cậu chửi ai là đồ chết tiệt?”
Quick suýt khóc: “Tôi… tôi là đồ chết tiệt, tôi là thằng khốn…
Đại thủ lĩnh, chẳng phải ngài vừa được chẩn đoán là thuần huyết sao?
Sao lại một mình chạy đến quân bộ thế này?!”
A Tuy thò đầu nhìn vào trong sân huấn luyện: “Tôi đến tìm Brande, cậu có thấy anh ấy không?”
Quick đã quá quen với việc mỗi ngày A Tuy hoặc là đang đi tìm Brande, hoặc là đang trên đường đi tìm Brande: “Ngài nói Thiếu tướng Brande ạ?
Chắc anh ấy đang họp ở phòng tình báo, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ nghỉ.
Hay là ngài vào từ cổng chính…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu, đã thấy A Tuy khẽ mượn lực bật người lên, nhẹ nhàng vượt qua hàng rào, hạ cánh vững vàng ngay bên cạnh cậu, phát ra một tiếng phịch khẽ vang.Sau khi tiếp đất, A Tuy cẩn thận kiểm tra bó hoa trong tay, thở phào nhẹ nhõm khi thấy không bị hỏng: “Không cần phiền vậy đâu, tôi tự leo vào là được.
Brande đâu?
Dẫn tôi đi tìm anh ấy đi.”
Quick: “?!!!”Quân bộ là khu vực có giám sát toàn cảnh không góc chết, A Tuy vừa nhảy rào xong đã lập tức bị lính gác phát hiện.
May thay Quick vội vàng giải thích rằng đây là trùng đực đến thăm người thân, còn dùng cả thẻ sĩ quan điền biểu mẫu, cuối cùng mới tạm thời qua ải.Một phen khiến Quick toát mồ hôi lạnh: “May mà ngài là trùng đực, nếu là trùng khác mà dám tự tiện trèo rào vào quân bộ, không bị tống vào trại giam vài tuần mới là lạ đấy.
Thiếu tướng Brande đang họp trong cơ quan tình báo, người ngoài không được tự tiện vào.
Hay là ngài ngồi tạm dưới này chờ một chút, đợi đến giờ nghỉ tôi dẫn ngài lên?”
A Tuy đành gật đầu: “Được thôi.”
Nói rồi cậu theo Quick đi vào sân huấn luyện, xa xa nhìn thấy từng hàng quân trùng đang chạy vòng quanh sân một cách chỉnh tề, bất giác nhớ đến điều gì đó, bèn hỏi: “Sao chỉ thấy mình cậu, Julian đâu?”
Quick “ồ” một tiếng, chỉ về phía xa: “Julian đang huấn luyện đám tân binh lớp bên cạnh, ngay khu vượt chướng ngại kia kìa.
Đi, tôi dẫn ngài qua xem!”