- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 435,018
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #141
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 139: Chỉ cần cho tôi xem là đủ rồi
Chương 139: Chỉ cần cho tôi xem là đủ rồi
A Tuy chẳng hề khách sáo chút nào, lời nói hành động đều tự nhiên tách bản thân ra khỏi “những trùng khác”, hoàn toàn không biết rằng người Brande đề phòng nhất… chính là cậu.“...Không được.”
Brande lạnh nhạt phun ra hai chữ, từ chối không chút bất ngờ.
Y không hiểu tại sao A Tuy lại hứng thú với đôi cánh của mình đến thế.
Nếu đối phương không quá “háo hức”, không quá “thèm thuồng” đến mức ấy, có lẽ y đã sớm cho cậu xem rồi, cần gì phải che che giấu giấu.A Tuy mà nhiệt tình lên thì luôn có cảm giác như đang có mưu đồ bất chính vậy.“A...”
A Tuy nghe xong có hơi thất vọng, y như một chú cún con cụp tai, nhỏ giọng hỏi:
“Tại sao lại không được chứ?”
Brande không trả lời tiếng lầm bầm của cậu, xoay người bước tới cùng Quick và mấy người khác xử lý thi thể con thú tuyết lộc.
Loài dị thú này có túi độc trong cổ họng, nếu chết rồi mà không xử lý kịp thời, túi độc vỡ ra sẽ lan khắp toàn thân, đến một miếng thịt cũng không thể ăn được.Sau trận chiến vừa rồi, mặt đất có thể nói là một mảnh tan hoang.
Hơn phân nửa đám tinh tặc mà Hắc Nha phái tới đã bị thú tuyết lộc húc chết, số còn lại thì trọng thương, nằm trên mặt đất rên rỉ không ngừng.A Tuy sợ mùi máu tanh sẽ dẫn dụ dã thú khác đến, đành phải bảo Quick và mọi người vác thương binh lên, cùng mang chiến lợi phẩm quay về doanh địa.
Con thú tuyết lộc kia cơ thể khổng lồ, lại nổi tiếng là khó đối phó, có thể tưởng tượng việc họ mang nó về sẽ gây chấn động lớn đến mức nào trong đám tinh tặc.Khi Hắc Nha nghe tin đám thuộc hạ của mình gần như chết sạch, sắc mặt thay đổi đủ loại biểu cảm.
A Tuy dẫn tận gần bốn mươi trùng đi ra ngoài, tại sao những trùng khác đều không sao, chỉ có người của hắn gặp chuyện?
Lẽ nào đối phương cố tình muốn ra oai phủ đầu?Thật ra là Hắc Nha nghĩ quá nhiều rồi, A Tuy căn bản chẳng có tâm tư phức tạp như vậy.
Lúc này cậu đang ngồi cạnh doanh trại nghiên cứu cái sừng dài sắc như dao của tuyết lộc thú, còn đầu bếp béo thì đã dựng nồi lớn, bắt đầu nấu nước luộc thịt, khiến đám tinh tặc khác nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực.“Thủ lĩnh thủ lĩnh!
Vừa nãy tôi nhặt được một nhánh cây khô từ cây sắt, ngài xem cái này dùng làm vũ khí được không?”
“Thủ lĩnh, đừng nghe hắn!
Ngài xem cây của tôi trước, tôi cũng nhặt được một cây!”
Quick và mấy người khác đã hoàn toàn bị A Tuy làm cho kinh ngạc sau trận đánh ở rừng sâu ban nãy, không còn vẻ coi thường như trước nữa, từng trùng ôm lấy một cành cây hớn hở vây quanh A Tuy, náo nhiệt không tả xiết.A Tuy cũng chẳng phiền lòng gì, cậu ngồi xổm trên mặt đất, tỉ mỉ gọt từng cành một giúp bọn họ, dáng vẻ vùi đầu chăm chú làm việc chẳng có chút dáng vẻ của một đại thủ lĩnh gì cả.Brande ban đầu đang phụ giúp xử lý thịt, ánh mắt vô tình liếc qua, bỗng thấy bên cạnh A Tuy có một trùng cái tóc xám, mắt vàng đứng lặng, động tác khựng lại trong chớp mắt, rồi dứt khoát đứng dậy bước tới.“Đại thủ lĩnh— —”Brande chen vào, đẩy đám trùng vây quanh sang hai bên, kéo A Tuy ra mà chẳng giải thích gì, chỉ lạnh nhạt nói:“Đến giờ ăn rồi, mấy cái cành cây để sau hẵng xử lý.”
Trùng cái tóc xám mắt vàng đó tên là Julian, nếu thông tin của Brande không sai thì anh ta mới là đội trưởng thực sự của đám nội gián này.
Khác với Quick và mấy trùng tò mò nhiệt tình, Julian từ nãy đến giờ vẫn luôn âm thầm đi vòng sau lưng A Tuy, quan sát một cách chậm rãi như một con thú săn đang nghiên cứu điểm yếu của con mồi, nhìn thế nào cũng là một kẻ nguy hiểm.Brande không muốn A Tuy lại gần đám đó quá, lập tức kéo cậu đến ngồi cạnh đống lửa, cách xa bọn chúng một khoảng khá xa.A Tuy thấy vậy còn tưởng đồ ăn thật sự đã xong, háo hức nghiêng đầu nhìn vào nồi, vừa thấy thịt còn chưa được bỏ vào thì lập tức thất vọng: “Anh lừa tôi, đồ ăn còn chưa nấu xong mà.”
Brande xiên mấy miếng thịt đã ướp sẵn lên cành cây, đưa tới cạnh đống lửa từ tốn xoay đều, động tác vô cùng thuần thục: “Nướng xong ăn liền, để nguội sẽ không ngon nữa.”
A Tuy chẳng còn việc gì làm, lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu cái sừng của thú tuyết lộc.
Cậu cầm bảo kiếm gia truyền, cứ gọt gọt chém chém không biết đang chế tạo cái gì.
Một lúc sau, hương thịt nướng thơm phức bay đến mũi, cậu không nhịn được rục rịch chóp mũi: “Anh cũng biết nấu ăn hả?”
Brande “ừ” một tiếng: “Ở Sallyland, trùng cái nào cũng đều phải học nấu ăn.”
A Tuy cảm thấy việc nấu ăn mà cũng bắt buộc thì đúng là lạ đời: “Tại sao?”
Brande ngẩng mắt nhìn A Tuy, không rõ đối phương là thật sự không hiểu hay giả vờ ngốc, trầm mặc một lát mới đáp: “Vì sau khi kết hôn, trùng cái phải chăm lo sinh hoạt thường nhật cho trùng đực.
Nếu không biết nấu ăn, thì rất khó tìm được bạn đời.”
Trùng cái ở Nam Bộ vốn ôn hòa, lại luôn phải tuyệt đối phục tùng trùng đực; giới quý tộc thì càng có những quy củ nghiêm ngặt hơn.
Brande không chỉ phải học nấu ăn, mà còn phải học vẽ tranh, cắm hoa, nhạc cụ…
Bất cứ thứ gì có thể làm trùng đực hài lòng, bọn họ đều phải học.A Tuy nghe vậy thì kinh ngạc “a” một tiếng, giọng nghe như hơi căng thẳng: “Vậy tôi cũng không biết nấu ăn, sau này có phải cũng sẽ không tìm được bạn đời không?”
Brande nghe thế bất giác bật cười: “Cậu là trùng đực, không cần học nấu ăn.”
Trong lúc họ trò chuyện, miếng thịt trên cành cây cũng đã gần chín.
Brande thấy vậy bèn dùng dao nhỏ cắt lớp thịt bên ngoài bỏ vào đĩa, đưa cho A Tuy, phần thịt còn lại thì tiếp tục đặt lên lửa nướng.
Y nhìn ngọn lửa đang nhảy nhót trước mắt, khẽ nói: “A Tuy, trùng đực ở Đế Đô chẳng cần học gì cả, vì vĩnh viễn sẽ có vô số trùng cái dâng thức ăn đến tận miệng cho họ.”
Câu nói ấy như lời cảm thán, nhưng cũng giống như buột miệng lỡ lời.Brande vừa dứt câu, bên môi chợt xuất hiện một miếng thịt.
Y ngẩng lên nhìn, thì thấy A Tuy đang đút cho y ăn, trong mắt cậu toàn là ý cười rạng rỡ: “Miếng này ngon lắm, anh nếm thử đi.”
“……”
Brande đành há miệng nuốt lấy miếng thịt, liền nghe thấy A Tuy khẽ thì thầm bên tai: “Thật ra vừa nãy tôi trêu anh thôi, tôi biết nấu ăn từ năm sáu tuổi rồi.”
A Tuy lớn lên ở vùng núi, chuyện gánh nước chẻ củi gì cũng từng làm qua, việc bếp núc có khi còn rành hơn cả Brande.
Cậu vừa nói vừa nhặt lên một cành cây, xiên một miếng thịt lên đặt bên bếp lửa nướng tiếp.
Nhân tiện, cậu còn dùng chổi nhỏ quét một ít mật kiến lửa tìm được dưới gốc cây lên thịt, nướng đến khi mỡ cháy xèo xèo, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.Brande trông thấy vậy thì khẽ sững người: “Ai dạy cậu nấu ăn?”
A Tuy mới sáu tuổi mà đã phải nấu nướng, ai lại nỡ đối xử tàn nhẫn với một trùng con nhỏ như vậy?A Tuy thì tràn đầy mong đợi nói: “Nếu tôi nói cho anh biết, anh cho tôi xem cánh có được không?”
Brande: “?”
A Tuy giơ một ngón tay:
“Chỉ nhìn một chút, một chút thôi.”
Brande: “Không được.”
Chuyện này thì không thương lượng.A Tuy: “……”
Đồ keo kiệt.Cậu chỉ đành thu lại ánh mắt, một mình ngồi bên bếp lửa tiếp tục nướng thịt.
Vừa ngẩng đầu lên thì chợt thấy Hứa Sầm Phong đang đứng cách đó không xa, bèn vội vàng vẫy tay gọi: “Anh Sầm Phong ơi, thịt nướng sắp chín rồi, mau lại ăn đi!”
Hứa Sầm Phong tựa như đoá hoa thuỷ tiên mọc ven đường, ngày thường như có như không, chẳng mấy ai để tâm, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại chẳng thể nào bỏ qua được.
Anh nghe vậy liền bước về phía A Tuy, nhận lấy xiên thịt nướng trong tay đối phương, kéo khăn quàng cổ xuống, cắn một miếng rồi mới nói: “Hương vị không tệ.”
Chỉ là hơi cháy một chút.A Tuy lại cầm một xiên thịt khác lên nướng thêm, thấy vừa miệng thì đưa cho Brande: “Anh thử xem, ngon lắm đấy.”
Brande nghe vậy liếc nhìn giữa A Tuy và Hứa Sầm Phong, ánh mắt dừng lại thoáng chốc trên xiên thịt trong tay Hứa Sầm Phong, sau đó thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Không cần, tôi no rồi.
Hai người ăn đi.”
Nói xong, y đặt phần thịt chưa nướng xong sang một bên, đứng dậy trở về phi thuyền, hành động ấy khiến người ta có cảm giác thật khó hiểu.Hứa Sầm Phong cúi đầu nhìn xiên thịt trong tay mình, lại nhìn A Tuy, như đã hiểu ra điều gì đó, khẽ hỏi: “Sao em lại đưa xiên thịt đầu tiên cho anh?”
Chẳng phải là đang cố ý chọc cho người ta nổi cáu sao?A Tuy lại nói: “Bởi vì xiên đó bị cháy rồi mà.”
Hứa Sầm Phong: “……”
Anh còn trông mong cái gì cơ chứ, A Tuy rõ ràng là một tên ngốc thật sự.Ăn trưa xong, A Tuy liền dẫn theo đám Quick bắt đầu luyện công.
Đội quân lớn chạy mấy vòng quanh doanh địa để khởi động, sau đó mới bắt đầu học những chiêu cơ bản nhập môn của roi pháp.
A Tuy cầm một cành cây đen làm roi, đứng phía trước đội ngũ biểu diễn, chiêu thức sắc bén thần tốc, tiếng xé gió không dứt, khiến đám trùng cái nhìn đến ngây dại, ngay cả mắt cũng không nỡ chớp.Đám trùng đực như Heim từ khi được A Tuy cứu về vẫn luôn ở cùng Hứa Sầm Phong trong một chiếc phi thuyền, ngày ngày nhàn rỗi vô vị.
Bây giờ bỗng thấy A Tuy dạy võ cho mấy trùng cái, trong lòng như có mèo cào, ngứa ngáy không chịu được.Heim chờ đến khi A Tuy luyện xong mới vội vàng cùng hai trùng đực khác chạy lại vây quanh cậu, giọng nói không giấu nổi hưng phấn: “A Tuy!
Vừa rồi chiêu cậu dùng đẹp quá đi mất!
Có thể dạy cho bọn tôi được không?!”
A Tuy không ngờ Heim bọn họ cũng muốn học, nghe vậy thì gãi đầu, có phần khó xử: “Hả?
Các cậu cũng muốn học võ hả?
Luyện võ khó lắm đấy.”
Heim liên tục gật đầu, còn làm một động tác lực sĩ, hơi không phục mà nói: “Bọn họ học được, sao bọn tôi lại không?”
A Tuy nghe vậy đánh giá mấy người họ một lượt, rồi lắc đầu: “Thân dưới các cậu yếu quá, đứng không vững.
Nếu thật sự muốn học thì phải bắt đầu từ đứng tấn, ít nhất phải luyện hai ba năm.”
Heim kinh ngạc cúi đầu nhìn đôi chân mình: “Tôi thấy mình đứng vững mà, sao lại không vững…”
Lời còn chưa dứt, A Tuy bất ngờ ra chiêu như tia chớp, cây gậy trong tay đâm thẳng vào sau đầu gối Heim, chỉ nghe “phịch” một tiếng, người kia ngã sấp xuống đất như chó gặm bùn.Heim kêu rên một tiếng: “Trời ơi!
Chân tôi!”
A Tuy lắc đầu: “Đó, tôi đã nói rồi mà, thân dưới cậu yếu lắm.
Vừa nãy tôi mới dùng có nửa lực thôi đấy, chưa đánh mạnh đâu.”
Hai trùng đực còn lại vội vã đỡ Heim dậy, run run hỏi: “Vậy… vậy đứng tấn là đứng thế nào?”
A Tuy nghe vậy đành phải quăng cây gậy sang một bên, làm mẫu động tác đứng tấn: “Đây này, giống như vậy, mỗi ngày phải giữ trong một tiếng.
Nếu các cậu kiên trì được năm ngày, tôi sẽ dạy võ.”
Đám trùng đực như Heim vốn rất cứng đầu, nếu không cũng chẳng dám chống đối lại Hắc Nha.
Nghe vậy liền đứng thẳng người, lớn tiếng nói: “Năm ngày thì năm ngày!
Có gì mà khó!
Cậu không được nuốt lời đấy!”
A Tuy cười phì, thầm nghĩ có gì đâu mà phải nuốt lời.
Cậu ngoắc Quick đang luyện tập nghiêm túc bên cạnh lại: “Lại đây.
Cậu phụ trách trông chừng bọn họ đứng tấn, mỗi ngày một tiếng.
Nếu họ không trụ nổi thì báo lại cho tôi.”
Quick lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào theo quân lễ: “Rõ!
Đại thủ lĩnh!
Tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”
Trong thế giới nơi kẻ mạnh làm vua, thực lực chính là tất cả.
Đến cả đám trùng đực như Heim cũng bị chiêu thức đẹp mắt của A Tuy hấp dẫn, huống chi là những tên tinh tặc khác.
Chỉ tiếc phía trên còn có Hắc Nha và Carlos đè đầu, họ đâu dám tùy tiện đi theo A Tuy, chỉ có thể đứng ngoài mà thèm thuồng.Hắc Nha thấy A Tuy thu phục cả đám tù binh, lạnh lùng cười khẩy: “Chỉ một khúc gỗ mục mà đòi làm nên chuyện lớn, lên chiến trường thì tất cả đều thành bia ngắm cho tao!”
Hắn chẳng coi đám “ô hợp chi chúng” kia ra gì, đương nhiên cũng chẳng buồn để tâm, chỉ thấy buồn cười mà để mặc cho A Tuy “làm trò”.Một ngày trôi qua trong yên lặng, nhanh chóng đến đêm.
Brande gần như cả buổi chiều đều không rời khỏi phi thuyền.A Tuy tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy đối phương nằm trên giường, nhắm mắt như đã ngủ say.
Cậu vô thức hạ nhẹ bước chân, rồi len lén vén chăn chui vào nằm chung.Trên người A Tuy còn vương hơi nước, mỗi lần tắm xong đều thơm phức.
Brande ngửi được mùi hương quen thuộc, khẽ mở mắt ra nhìn, nhưng rất nhanh lại nhắm mắt lại, không nói gì.A Tuy thấy Brande quay lưng về phía mình, bèn đưa tay chọc nhẹ vào lưng y: “Brande?”
Brande không quay lại: “Sao vậy?”
A Tuy lại hỏi: “Cả buổi chiều anh không ra khỏi phi thuyền, có phải giận tôi rồi không?”
Giọng điệu của cậu khiến người ta nghi ngờ không biết lúc bình thường có phải giả ngốc hay không.“Lúc trưa tôi đưa xiên thịt đầu tiên cho anh Sầm Phong, anh giận tôi rồi đúng không?”
Brande nghe vậy cuối cùng cũng mở mắt, mày khẽ cau lại một cách khó nhận ra, không biết là bị A Tuy hỏi đến cạn lời, hay thật sự không muốn đáp.
Mãi đến mấy giây sau, y mới thốt ra hai chữ:
“...Không có.”
Brande vẫn không chịu quay người lại, A Tuy đành phải áp sát bên tai y mà nói, những sợi tóc ẩm ướt khẽ lướt qua vành tai, mang theo một cảm giác ngưa ngứa mập mờ: “Đừng giận nữa mà, xiên đầu tiên bị cháy, ăn không ngon đâu.
Xiên thứ hai mới ngon.”
Đáng tiếc Brande lại không ăn, cuối cùng cả đống thịt đều bị A Tuy một mình giải quyết hết.Brande nghe vậy hơi khựng lại: “Cậu không cần giải thích với tôi.
Tôi đã nói là không giận rồi.”
A Tuy không tin: “Vậy thì cho tôi xem cánh của anh đi.”
Brande từ chối: “Không được.”
A Tuy: “Thế là anh giận tôi rồi còn gì.”
“Cậu…”
Brande lần đầu tiên cảm thấy A Tuy đúng là một tên mặt dày vô lại.
Y quay đầu nhìn về phía trùng đực kia, chỉ thấy đối phương đang mở to mắt nhìn mình lấp lánh như sao, cười đến mức lúm đồng tiền cũng hiện ra, khiến người ta hoàn toàn không nổi giận nổi: “Cho tôi nhìn một chút thôi, được không nào ~”Brande lập tức bị chọc đến hết giận.
Y nghĩ bụng, nếu không cho A Tuy nhìn, con trùng này chắc chắn có thể lải nhải quấn lấy y mấy ngày liền.
Thôi thì… cho yên thân còn hơn.“Chỉ được nhìn một cái thôi đấy?”
A Tuy nghe vậy gật đầu như gà mổ thóc:
“Ừ!
Chỉ một cái!”
Brande đối diện ánh mắt nóng bỏng của A Tuy, không hiểu sao lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Y mím môi, mặt khẽ ửng đỏ, lặng lẽ tháo chiếc sơ mi trắng trên người ra giấu trong chăn, rồi xoay người nằm sấp, lộ ra tấm lưng rắn chắc gợi cảm.Những vết roi trên lưng Brande đã gần như mờ hết, y đang chuẩn bị giương cánh ra thì thấy A Tuy vẫn đang dán mắt nhìn chằm chằm, không nhịn được vươn tay che mắt cậu lại trong bóng tối, thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại trước đã…”
A Tuy nghe vậy lông mi khẽ run, sau đó ngoan ngoãn nhắm lại, trong lòng khẽ thấp thỏm.
Cậu đếm thầm trong đầu, cảm giác như mới trôi qua vài giây ngắn ngủi, lại như một thế kỷ dài đằng đẵng.
Cuối cùng, cậu cảm nhận được bàn tay phủ trên mắt mình nhẹ nhàng buông xuống.A Tuy chầm chậm mở mắt ra, lập tức sững sờ trước cảnh tượng trước mặt, đẹp đến nghẹt thở, hoàn toàn không thể thốt thành lời.Cánh của trùng cái Nam bộ vẫn luôn được xem là món quà được thần minh ban tặng.
Ban ngày đã đẹp đến chói mắt, nhưng khi đêm xuống, lại càng thêm vài phần dịu dàng và yên bình khó diễn tả.Ánh trăng trong veo rọi qua cửa sổ con tàu, chiếu xuống tấm lưng trần của Brande, nơi đó hiện ra một đôi cánh bán trong suốt, phủ đầy những điểm sáng li ti.
Mỗi lần nhẹ nhàng lay động, cánh lại phản chiếu một dải ánh sáng chuyển màu kỳ ảo, tựa như sao trời rơi vào dòng sông trong vắt, như chuỗi ngọc trai được xâu bằng tơ lụa dệt từ ánh trăng, đẹp đến linh thiêng.A Tuy vô thức nín thở, rồi dè dặt đưa tay chạm nhẹ vào, đôi cánh kia như thẹn thùng, run rẩy né tránh, kéo theo vành tai Brande cũng đỏ ửng lên.Brande nhắm mắt lại, không biết là vì xấu hổ hay bối rối, chỉ có thể chôn mặt vào gối.A Tuy không nhịn được lại rướn người sát thêm một chút, ghé bên tai y thì thầm đầy cảm khái: “Cánh của anh đẹp thật đấy.
Bảo sao tên xấu xa Carlos lại muốn chặt nó.”
Nói xong, cậu lại không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve cánh y lần nữa: “
Sau này tôi sẽ cùng anh bảo vệ nó, không cho kẻ xấu nào cướp đi cả.”
“……”
Brande nghe vậy khựng lại, vô thức từ trong gối ngẩng đầu lên, liền thấy A Tuy đang đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Nên là… sau này đừng cho trùng đực khác xem cánh của anh nữa, được không?”