- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 432,376
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #171
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 169: Chụp ảnh
Chương 169: Chụp ảnh
Tang Á không cách nào giải thích vết máu dính trên người Du Khuyết là từ đâu mà ra, do dự một thoáng, chỉ đành đưa ra tay phải, ngón trỏ bị lưỡi dao lam rạch một vết thương sâu và ngắn, máu đỏ tươi vẫn đang chảy ra: “Xin lỗi, vừa rồi tôi vô ý cắt trúng tay nên mới dính vào người ngài.”
Du Khuyết không hiểu trong nhà hàng có gì đủ sắc bén để tạo ra vết thương như thế, nhưng hắn và Tang Á mới chỉ gặp mặt vài lần, hỏi kỹ quá thì lại có vẻ kỳ cục.Hắn đưa tay vào túi áo khoác, hình như đang tìm thứ gì đó, nhưng trong túi trống không, chỉ có cái bật lửa nên đành bỏ cuộc: “Tay cậu vẫn đang chảy máu, nên tìm một phòng khám mà xử lý đi.”
Tang Á mỉm cười: “Thưa ngài, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Nói rồi, y đưa ngón tay bị thương lên môi, cúi đầu mút đi vết máu đỏ sẫm.
Đôi môi nhạt màu dính một vệt đỏ, còn đẹp rực hơn cả son môi.Làm xong tất cả, Tang Á giơ ngón tay đã ngừng chảy máu cho Du Khuyết xem, ra hiệu không sao nữa: “Ngài đến đây làm gì vậy?
Ăn uống à?”
Du Khuyết không giấu giếm: “Không, đi xem mắt.”
Tang Á không ngờ Du Khuyết cũng đến đây xem mắt, thoáng ngẩn ra: “Thành công chứ?”
Du Khuyết: “Bị tôi dọa chạy mất rồi.”
Tang Á sững lại, nhớ đến gương mặt Du Khuyết lúc tháo khẩu trang hôm nọ, lập tức hiểu ra.
Y liếm nhẹ vết máu bên môi, giọng thấp xuống, mang theo chút ý vị khó đoán:
“Thật đáng tiếc, nếu người kia chịu ngồi xuống uống với ngài một ly, có lẽ sẽ phát hiện ngài là một trùng đực không tệ.”
“Thật sao?”
Du Khuyết liếc nhìn Tang Á, trong lòng nghĩ lại bị phát cho một tấm “thẻ người tốt” nữa rồi.“Đáng tiếc là tôi không thích uống si-rô.”
Tang Á nghẹn một chút, ngượng ngùng nói:
“Được rồi, ly rượu hôm đó đúng là hơi tệ.
Không biết ngài có muốn cho tôi cơ hội chuộc lỗi, mời ngài quay lại quán uống một ly không?”
Du Khuyết cúi đầu nhìn đồng hồ, từ chối:
“Lần sau đi, hôm nay tôi còn có việc.”
Hắn phát hiện mình đã đứng trước cửa nhà vệ sinh trò chuyện với Tang Á quá lâu, sắp trễ giờ chụp ảnh thẻ mất rồi, liền vội vàng cáo từ: “Xin lỗi, tôi đi trước.”
Tang Á rõ ràng không ngờ mình lại bị từ chối.
Dù sao ở Sallyland, 99% trùng đực sẽ không từ chối lời mời của một trùng cái xinh đẹp, vậy mà Du Khuyết lại đi mà chẳng buồn quay đầu, lời tạm biệt cũng hơi qua loa lạnh nhạt, khiến y không khỏi thấy ngượng ngập và có chút bực mình.Y đứng tại chỗ, nhàn nhạt nhướng mày: Lần sau à?
Qua làng này chưa chắc còn quán đó.
Lần sau tôi chưa chắc còn muốn mời anh uống rượu nữa đâu.Tang Á đứng thẳng người, treo tấm biển “xin đừng làm phiền” lên cửa nhà vệ sinh, vừa định rời khỏi thì vừa ra khỏi hành lang liền đụng mặt Du Khuyết đang quay lại.Y linh hoạt lùi lại một bước, tránh đụng trúng hắn: “Thưa ngài, chẳng phải ngài có việc gấp sao?
Sao vẫn còn chưa đi?”
Chẳng lẽ hối hận rồi?Du Khuyết không trả lời, chỉ đưa cho y một miếng băng diệt khuẩn: “Dán vết thương lại đi.”
Tang Á hơi sững ra, vô thức nhận lấy: “Vừa rồi ngài…”
“Tôi xin nhân viên phục vụ.”
Du Khuyết nói ngắn gọn.Hắn thật sự không còn thời gian, Guigu nhắn tin thúc giục liên tục.
Giao băng diệt khuẩn xong định rời đi, nhưng cổ tay lại bị Tang Á nắm lấy, y lặng lẽ nhét vào túi áo hắn một tấm thẻ: “Đây là thẻ miễn phí ở quán rượu, ngài lúc nào rảnh thì cứ đến uống.”
Nói xong, Tang Á bỗng thấy trong túi áo Du Khuyết vẫn cài một bông hồng giấy đỏ như trước, y lật tay tháo xuống, khẽ hỏi: “Tôi nghĩ ngài chắc không cần bông hồng đẹp đẽ này nữa, cho tôi nhé?”
Du Khuyết trộm đồ bao nhiêu năm, chưa từng bị ai “trộm” lại.
Nhìn vào đôi mắt mang nét quyến rũ của Tang Á, hắn cảm thấy bản thân như bị một dây leo hoa hồng có độc siết chặt, càng giãy giụa chỉ càng rỉ máu.Nhưng chắc đó chỉ là ảo giác...Du Khuyết vốn định vứt bông hồng ấy, bèn đáp: “Cậu muốn thì cứ lấy đi.”
Hắn nói xong thì quay người rời khỏi nhà hàng, nhanh chóng biến mất giữa dòng xe cộ.Có vẻ là thật sự bận chuyện.Tang Á thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn miếng băng diệt khuẩn, thể chất của trùng cái vốn mạnh mẽ, thật ra không cần dùng thứ này, nhưng y vẫn xé bao bì ra, dán gọn gàng lên vết thương.Dán thuốc rồi, chắc sẽ mau lành hơn nhỉ?
---Du Khuyết đến cổng sở cảnh sát, Guigu và Johan đã ngồi chồm hổm ở đó đợi.
Thấy hắn đến, hai người lập tức đứng dậy thúc giục: “Du Khuyết, sao giờ mày mới tới, chú tao sắp tan ca rồi đấy!”
Du Khuyết bịa đại một lý do: “Tắc đường một chút.
Vẫn còn kịp chứ?”
Guigu bực bội: “Còn lề mề nữa là trễ thật đấy, mau vào đi!”
Bầu không khí trong đại sảnh cảnh cục nghiêm túc, xung quanh toàn là quân trùng qua lại.
Du Khuyết là kẻ trộm, lúc bước vào không khỏi có chút lúng túng, hắn đi theo Guigu xuyên qua hành lang, cuối cùng dừng lại trước cửa một văn phòng.Guigu cúi đầu gõ cửa, giọng nhỏ như ăn trộm: “Chú, là cháu.”
Du Khuyết tranh thủ lúc Guigu gõ cửa, tháo khẩu trang xuống, xé miếng da giả trên mặt, lại lấy khăn giấy lau đi những vết mụn đỏ, xác nhận không có gì khác thường mới ném khăn giấy vào thùng rác.Chẳng bao lâu sau, cửa văn phòng “cạch” một tiếng mở ra, một trùng cái trung niên mặc quân phục bước ra, chắc là chú của Guigu — Richard“Trùng cần chụp ảnh tới chưa?
Còn mười phút nữa là tôi tan ca rồi.”
Guigu vội kéo Du Khuyết lại: “Tới rồi tới rồi!
Chú mau giúp nó chụp cái ảnh, chụp xong bọn cháu đi liền!”
Richard thừa biết đứa cháu này chẳng nên thân, bạn bè của nó chắc cũng chẳng tốt đẹp gì, ông vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp gương mặt tuấn tú lãnh đạm của Du Khuyết, nhan sắc đủ để vượt mặt toàn bộ trùng đực ở thị trấn Saint-Rié.Richard sững người một chút: “Cậu là người cần chụp ảnh à?”
Du Khuyết gật đầu: “Làm phiền ngài rồi.”
Cũng khá lễ phép.Giọng Richard dịu đi một chút: “Vào đi, mang theo thẻ căn cước chứ?”
Du Khuyết lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ căn cước đưa cho ông: “Có mang theo.”
Richard ngồi sau màn hình quang não, đưa thẻ căn cước vào khe quét, không lâu sau trên màn hình liền bật ra một loạt thông tin cá nhân dày đặc.
Ông liếc mắt nhìn sơ rồi nói: “Trên thẻ này đã có dữ liệu vân tay, ngày sinh và họ tên không thể thay đổi, nhưng ảnh trong cơ sở dữ liệu thì có thể thay được, lát nữa cậu chụp lại là được.”
Guigu hỏi: “Chú ơi, vậy chắc sẽ không bị phát hiện chứ?”
Richard bưng ly trà bên cạnh uống một ngụm, chẳng mấy để tâm: “Có gì đâu mà phát hiện, chỉ cần trông giống với ảnh trên hệ thống là được.
Thị trấn Saint-Rié này là xó xỉnh nghèo nàn, nào phải trung tâm Đế Đô đâu.”
Ông nói rồi lại bổ sung một câu: “Miễn là mấy đứa đừng làm chuyện gì bị bắt vô đồn là được.”
Guigu cười gượng: “Tụi cháu ngoan lắm, dạo này hiền như cún ấy.”
Thủ tục ở sở cảnh sát còn nhanh hơn Du Khuyết tưởng.
Sau khi chụp xong ảnh trong studio, Richard trực tiếp giúp hắn tải ảnh mới lên cơ sở dữ liệu mạng tinh cầu, sau cùng còn căn dặn: “Tôi đã thay ảnh cho cậu rồi, nhưng sau này nếu gặp mấy cuộc rà soát của chính phủ, thì nhớ tránh đi một chút.
Bọn họ không chỉ kiểm tra ảnh đâu, mà còn kiểm tra cả vân tay nữa đấy.”
Du Khuyết nói lời cảm ơn, rồi hỏi tiếp: “Không có cách nào làm một thẻ căn cước mới ạ?”
Richard lắc đầu, ánh mắt già nua như nhìn thấu được ý định của hắn: “Tôi nghe Guigu kể rồi, cậu không có giấy khai sinh, nên không làm nổi đâu.
Thị trấn Saint-Rié mỗi năm có biết bao nhiêu trùng tới đây – có kẻ buôn lậu, kẻ làm ăn, có cả kẻ chạy nạn – chính quyền Đế quốc cũng gần như bỏ mặc rồi.
Thật ra có hay không một thân phận mới cũng không quan trọng, sống sót mới là điều cốt yếu.”
Du Khuyết lúc này mới dần dần hiểu ra, mong muốn có một danh tính hoàn toàn mới, một khởi đầu sạch sẽ quả thực là điều quá xa vời....Richard không biết nghĩ tới điều gì, chỉ tay vào tấm căn cước trên tay hắn: “Phải rồi, cậu có muốn thay luôn ảnh trên thẻ thật không?
Làm một tấm mới, sau này dùng cũng thuận tiện hơn.”
Du Khuyết lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, thế này là được rồi.
Hôm nay làm phiền ngài nhiều.”
Hắn đã nhờ vào tấm thẻ này để hưởng quá nhiều tiện nghi, không thể đến cả ảnh cũng thay bằng của mình được.Du Khuyết vốn là một kẻ thực tế, lạnh nhạt, luôn cho rằng trước sinh tồn thì mọi thứ đều phải xếp sau.
Nhưng chẳng biết có phải do đã rời xa cái làng quê hẻo lánh kia, lại ở chung với Guigu và bọn họ quá lâu hay không, mà trên người đã dính chút mùi lửa khói nhân gian.Ra khỏi sở cảnh sát, ba người tìm đại một góc vỉa hè ngồi bệt xuống.
Người thì hút thuốc, người thì xỉa răng, người thì đờ đẫn ngẩn người.Du Khuyết sờ thẻ căn cước trong túi, đột nhiên hỏi: “Bản tin nói gần đây ngoài thị trấn có hải tặc vũ trụ đánh phá, tình hình đã ổn chưa?”
Tấm thẻ căn cước này vốn là của một trùng đã chết ngoài hoang dã, đến xác cũng không tìm thấy.
Nếu có thể, Du Khuyết muốn ra đó thu nhặt thi thể cho anh ta.Guigu dùng tăm xỉa răng, nhàn nhã đáp: “Ổn cái đầu mày ấy.
Mày nhìn đội quân đóng ở thị trấn đi, ngày nào cũng ru rú trong doanh trại, tinh tặc mà đánh tới, đứa chạy đầu tiên chắc chắn là tụi nó.
Tao nói thật, mày đừng có nghĩ quẩn mà chạy ra ngoài thị trấn, lỡ bị đám tinh tặc đó bắn chết thì xong.”
Du Khuyết gẩy gẩy tàn thuốc: “Saint-Rié này từ trước đến nay vẫn luôn loạn như vậy sao?”
Guigu nhún vai: “Tao từ nhỏ tới lớn đều ở đây, từ khi có kí ức thì nơi này đã như một nồi lẩu thập cẩm rồi.”
Johan từ đầu không nói gì, lúc này mới lắp bắp lên tiếng: “Tôi… tôi đói quá rồi, có thể…
đi tìm chỗ nào ăn không?”
Du Khuyết sờ túi, chỉ móc ra được một nắm xu lẻ, khoảng mười mấy đồng tinh tệ còn sót lại sau khi mua bánh mì sáng nay: “Tôi chỉ có ngần này thôi.”
Guigu cũng mò mò trong túi, kết quả còn nghèo hơn cả Du Khuyết: “Tao tiêu sạch rồi.
Giờ sao đây, hay ra ngoài chôm vài mối?”
Du Khuyết nhíu mày, không nói gì.Johan thì vội lên tiếng can ngăn: “Đừng…
đừng ăn trộm nữa… dạo này thanh tra… gắt lắm.
Mấy hôm trước… có một tên… trộm vặt bị bắt quả tang trong quán bar, tay bị phế rồi, máu me bê bết bị ném ra giữa đường…
Cả cảnh sát… cũng không dám can thiệp.”
Guigu hiển nhiên cũng từng nghe chuyện đó, trong lòng vẫn còn hãi: “Vậy thì làm gì?
Đứa nào đứa nấy tự về nhà à?”
Mấy tên vô lại chuyên làm chuyện lặt vặt thì không đứa nào chịu ngoan ngoãn ở nhà, mà Du Khuyết cũng chẳng phải ngoại lệ.
Hắn nghe vậy không biết nghĩ tới điều gì, từ túi áo lấy ra một tấm thẻ — chính là tấm miễn phí mà trùng cái kia đưa hắn sáng nay.Du Khuyết thử soi tấm thẻ một lượt, nhưng dù là mặt trước hay mặt sau đều trắng trơn không ghi chữ nào, nhìn y như mấy tấm giấy ghi chú treo tường trong nhà hàng.Không lẽ trùng cái đó lừa mình?Guigu thấy Du Khuyết đang cầm một tấm thẻ trong tay, thò đầu nhìn thử: “Mày cầm tờ giấy lộn gì vậy?”
Du Khuyết nửa đùa nửa thật: “Thẻ miễn phí của quán bar Kurit, cậu thử xem?”
Guigu tưởng hắn giỡn mình: “Tao không muốn bị mấy tên bảo an trong đó ném ra đường đâu.”
Du Khuyết đành cất lại tấm thẻ vào túi, đứng dậy dập tắt đầu thuốc rồi ném vào thùng rác, tiện tay đá vào mông Guigu và Johan một cái: “Đừng ngồi lì ở đây nữa, đi thôi, tôi mời hai người đi uống rượu.”
Guigu ngạc nhiên quay đầu: “Mày không phải vừa nói hết tiền sao?”
Du Khuyết lật tay, đầu ngón tay kẹp lấy hai tờ tiền mệnh giá một trăm tinh tệ: “Tôi tìm được hai trăm rồi, đủ để gọi ba ly.”
Guigu đột nhiên cảm thấy hai tờ tiền kia trông quen quen, vô thức sờ túi quần mình: “Mày kiếm đâu ra tiền vậy?”
Du Khuyết thản nhiên “à” một tiếng: “À, trong túi quần cậu.”
Guigu: “!!!!”Tên Du Khuyết này đúng là đáng chết!!Nhờ “khai quật” được tiền giấu kỹ của Guigu, cả ba lại có cớ để vào bar phá phách.
Du Khuyết vẫn như thường đi giữa đường phố đông đúc, vì đã tháo lớp sẹo trên mặt, dọc đường không ngừng nhận về những ánh nhìn bỏng cháy — thi thoảng có trùng cái nhìn đến quên cả trời đất, “rầm” một tiếng đâm luôn vào cột điện.Hansen đang đi tuần với đồng nghiệp, bất chợt phát hiện một bóng hình quen thuộc lướt qua đối diện, đang định quay đi né tránh.
Nhưng chưa kịp phản ứng, một gương mặt tuấn tú đã đập thẳng vào mắt, khiến anh thoáng ngây dại.Du Khuyết mỗi lần đi xem mắt đều mặc cùng một bộ vest, thêm dáng người cao ráo, tóc màu nâu nhạt, Hansen gần như lập tức nhận ra đó là đối tượng từng xem mắt với mình – Du Khuyết.Nhưng không thể nào, mặt hắn đâu có chữa được cơ mà?!Ngay khi Hansen còn đang chấn động, Du Khuyết đã sải bước lướt qua anh, cùng với Guigu và Johan bước vào quán bar bên cạnh.
Chỉ có đồng nghiệp của Hansen đứng bên cảm thán nhỏ: “Trời đất, Hansen, cậu có thấy vị kia không?
Tôi ở thị trấn Saint-Rié bao năm rồi, chưa từng thấy trùng đực nào đẹp như vậy luôn đấy!”
Hansen lúc này mới hoàn hồn, gượng cười: “Phải… phải không?”
Du Khuyết đã đi xem mắt quá nhiều lần, hơn nữa Hansen lại mặc đồng phục cảnh sát, hắn không nhận ra đối phương.
Nhưng ánh mắt săm soi bốn phía vẫn khiến hắn có phần không quen, vừa bước vào quán bar đã đeo lại khẩu trang.Du Khuyết là một tên trộm, sống lang bạt trong bóng tối, càng ít ai để ý càng tốt.
Loại cảm giác bị vây nhìn như hiện tại, thật sự khó chịu đến lạ thường.Ba người ngồi xuống quầy bar, lại không thấy bóng dáng quen thuộc kia, mà chỉ có một bartender mặt tròn tròn đang làm việc, động tác điều rượu, thêm đá rất thuần thục, trông chuyên nghiệp hơn hẳn.Du Khuyết gõ nhẹ lên mặt bàn: “Hai ly Montelo, một ly trà đá.”
Bartender đáp: “Xin chờ một lát, thưa ngài, tôi sẽ pha ngay.”
Lúc này, Phỉ Văn đang ngồi ở tầng hai uống rượu tán dóc, vô tình liếc xuống liền thấy bóng dáng của Du Khuyết, lập tức cười trêu:
“Này, Tang Á, cái tên mặt xấu xí kia lại đến kìa, cậu không định xuống nhìn một cái à?”
Trên sofa da đối diện, một trùng cái dáng người gầy mảnh đang vùi mình lim dim, dáng vẻ lười nhác mà tao nhã, giống như một con báo tuyết thanh nhã và nguy hiểm.“Xấu xí?
Ai?”
Phỉ Văn: “Chính là cái tên trùng đực hôm bữa đứng ở quầy bar nói chuyện với cậu đó.”
Nghe vậy, Tang Á lặng lẽ mở mắt.
Đôi con ngươi màu bạc phản chiếu ánh đèn màu phía trên, ánh lên một tia sáng mờ ảo chớp động.
Y lật người ngồi dậy từ ghế sofa, lập tức cúi nhìn xuống tầng dưới — quả nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi đối diện quầy bar.Du Khuyết vẫn thích ngồi một mình ở góc khuất chơi xúc xắc, đúng chỗ ánh sáng yếu nhất trong quán bar.
Hắn cầm ống xúc xắc lắc lư qua loa, thần trí không tập trung, vô thức quét mắt nhìn lên tầng hai — lại bất ngờ chạm vào một đôi mắt bạc sắc lạnh.Động tác trong tay lập tức khựng lại.Tiếng xúc xắc va chạm cũng dần dần lặng xuống.Tang Á đang tựa người vào lan can tầng hai, không ngờ Du Khuyết buổi tối lại đột nhiên tới bar.Chẳng phải hắn nói hôm nay bận sao?