Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 65: Ngoại truyện 7



6

Omega lại cao hơn cả Alpha, ở thế giới ABO Hải Đường vốn chuộng công mạnh thụ yếu quả đúng là một dị loại.

Từ Doãn Xuân đang trèo trên lưng Vệ Tu đột nhiên tò mò: “Vậy chẳng phải anh không thể bế anh ấy đứng lên được sao?”

Vệ Tu hiểu ý hắn, khẽ cảnh cáo: “Từ Doãn Xuân!”

Hạ Diên: “Dù sao tôi cũng là một Alpha, chút sức lực ấy vẫn có. Hơn nữa sao cậu không nghĩ theo hướng khác, em ấy cũng có thể bế tôi…”

Vệ Tu cắt ngang: “Không thấy có em bé ở đây à? Nói mấy lời tục tĩu gì vậy!”

Hạ Diên: “Nó có hiểu cái gì đâu.”

Từ Doãn Xuân: “Đừng để ý đến anh ấy, tiếp tục đi.”

Vệ Tu không thể ngăn cản hai người, đành phải tháo Từ Doãn Xuân xuống, tự mình bước qua bịt đôi tai nhỏ xíu của đứa trẻ lại.

Bé con mắt mèo: “?”

Vệ Tu: “Tập trung m*t n*m v* giả của con đi, không được nghe lén!”

7

Chẳng bao lâu sau, Omega mắt hổ đến đón người.

“Còn định làm phiền người ta bao lâu nữa!” Omega mắt hổ vừa quát, Hạ Diên lập tức chạy đến đứng cạnh cậu ta, vô cùng ngoan ngoãn.

Omega mắt hổ cao to vạm vỡ, quả thật cao hơn Hạ Diên cả một cái đầu, gương mặt lại rất nam tính, so với Hạ Diên có vẻ ngoài nghiêng về mỹ miều, hai người tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Nhưng cậu ta lại rất khách sáo, ấn đầu Hạ Diên xuống, hướng về phía hai người nói: “Xin lỗi, tên này không biết kiềm chế cái miệng, cứ mở mồm ra là quên cả thời gian.”

Cậu ta lại nói tiếp: “Lát nữa đứa nhỏ phải nhờ hai người chăm sóc! Cảm ơn hai người!”

Omega dẫn Hạ Diên rời đi, Từ Doãn Xuân bình luận: “Lúc nãy trông như đại ca xã hội đen dắt theo tình nhân nhỏ, giờ lại giống cảnh sát áp giải phạm nhân.”

8

Đứa nhỏ quả thật rất ngoan, ba đi rồi cũng không khóc quấy, chỉ ngoan ngoãn m*t n*m v* giả.

Từ Doãn Xuân lấy đồ chơi trêu nó, nó liền vươn tay bắt lấy. Không bắt được cũng không giận, chỉ dùng đôi mắt mèo to tròn nhìn Từ Doãn Xuân.

Từ Doãn Xuân cảm thán: “Nó trầm tính ghê, nào giống ba nó ngày xưa, cứ như một cơn gió điên ấy.”

Vệ Tu: “Do còn nhỏ thôi, hồi bé em cũng rất trầm tính đấy.”

Từ Doãn Xuân: “Đều tại thiếu gia dạy hư em cả.”

Vệ Tu: “Được thôi, là tại anh tất.”

Từ Doãn Xuân bế đứa nhỏ lên, thầm nghĩ thiếu gia lúc nhỏ chắc chắn là một đứa trẻ trầm tính đúng nghĩa, không giống bây giờ, lúc nào cũng nói bóng nói gió.

Hắn từng lật xem ảnh hồi nhỏ của Vệ Tu giả, dáng vẻ tuấn tú ấy quả thật là phiên bản thu nhỏ của thiếu gia.

Chỉ tiếc biểu cảm hoàn toàn khác biệt, không hề có chút khí chất điềm đạm của thiếu gia.

Chắc chắn hồi nhỏ thiếu gia của hắn là một đứa trẻ điềm tĩnh, ngã đau cũng chỉ rưng rưng nước mắt rồi lén lau đi chứ không khóc thành tiếng… Từ Doãn Xuân chỉ nghĩ thôi đã muốn ngất vì độ đáng yêu rồi.

9

Từ xa, Vệ Tu thấy Từ Doãn Xuân suýt nữa chảy cả nước miếng.

Bình thường cái vẻ mặt ấy Từ Doãn Xuân chỉ dành cho y, vậy mà giờ đây lại lộ ra với một đứa trẻ?

Vệ Tu bước tới, giật lấy đứa nhỏ: “Em thích trẻ con vậy sao?”

Từ Doãn Xuân: “?”

Từ Doãn Xuân: “Chỉ là đang nghĩ về thiếu gia lúc nhỏ thôi. Có phải hồi nhỏ thiếu gia không bao giờ khóc không?”

Vệ Tu: “Nói thừa, em tưởng ai cũng như em, được nuông chiều đến mức thích khóc là khóc à?”

Từ Doãn Xuân: “Thương anh vì không có thiếu gia cưng chiều anh ghê.”

Từ Doãn Xuân lại ôm lấy đứa nhỏ, thoải mái rúc vào trong lòng Vệ Tu.

Vệ Tu thầm nghĩ: Xem đi, quả nhiên một giây cũng không rời mình nổi, Từ Doãn Xuân đúng là quá dính người.

Đứa nhỏ bị đổi qua tay mấy lần không hiểu gì hết, chỉ thấy khó hiểu.

Cục cưng bối rối.

10

Vài ngày sau, Từ Doãn Xuân mời Thẩm Tích vừa kết thúc kỳ ph.át t.ình đến nhà qua đêm, ăn chút đồ ngon bồi bổ cơ thể.

Vệ Tu vốn rất thù địch Thẩm Tích, nhưng kể từ khi y và Từ Doãn Xuân hoàn toàn đánh dấu lẫn nhau, y lại rất bằng lòng mời Thẩm Tích đến chơi.

Từ Doãn Xuân đánh giá việc này là: Thiếu gia nhà mình đúng là ngoài lạnh trong nóng.

Nhưng Thẩm Tích hiểu rõ, ngoài lạnh trong nóng gì cơ? Rõ ràng là muốn khoe ân ái! Tuyên bố chủ quyền công khai!

Quả nhiên chưa đầy hai mươi phút Thẩm Tích đã không chịu nổi.

Thẩm Tích: “Có thể đừng khoe ân ái nữa không? Tôi biết hai người là một đôi rồi! Đủ rồi đấy!”

Từ Doãn Xuân: “Khoe ân ái? Có sao? Ai khoe ân ái?”

Thẩm Tích: “Từ nãy đến giờ cậu có rời khỏi người anh ta đâu!”

Từ lúc Thẩm Tích bước vào nhà, Từ Doãn Xuân đã liên tục bám lấy Vệ Tu.

Lúc thì trèo lên lưng, lúc thì nằm trước ngực, lúc lại treo trên tay, suốt hai mươi phút, chân Từ Doãn Xuân chưa từng chạm đất lấy một lần nào.

Cậu như con ký sinh trùng bám chặt trên người Vệ Tu, còn biết bò qua bò lại.

Mà Vệ Tu thì càng quá đáng, rõ ràng trên người mọc ra một người sống to đùng như vậy nhưng y lại như chẳng hề hay biết, đi lại bình thường, nấu ăn bình thường, hành động tự nhiên.

Thẩm Tích câm nín: “Đây không phải khoe ân ái thì là gì? Là ma nhập hả?”

“Chỉ là dính nhau chút thôi, làm gì mà ngạc nhiên thế?” Từ Doãn Xuân lắc đầu: “Hầy, Omega chưa từng yêu đương như cậu không hiểu được đâu, đợi đến khi cậu có Alpha thì sẽ hiểu.”

Thẩm Tích: “Tôi là 1, không muốn, cũng không cần dính lên người ai như vậy!”

Từ Doãn Xuân: “Đừng nói quá sớm. Theo motif tiểu thuyết, loại Omega xinh đẹp cứ nhấn mạnh mình là 1 như cậu sớm muộn gì cũng gặp trúng một Alpha mỹ nhân yếu đuối chỉ biết khóc lóc thút thít.”

“Mặc dù anh ta cao to hơn cậu, khỏe khoắn hơn cậu, nhưng cậu lại cho rằng mình manly hơn anh ta nên cậu làm công anh ta làm thụ là vừa đẹp! Kết quả đến khi lên giường cậu sẽ phát hiện ra anh ta có thể vừa khóc lóc vừa đè cậu làm suốt bảy ngày bảy đêm.”

Thẩm Tích: “…”

Thẩm Tích: “… Làm sao có chuyện ấy được? Cậu tưởng tôi sống trong tiểu thuyết chắc?”
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 66: Ngoại truyện 8



11

Vệ Tu nấu đầy một bàn thức ăn, mà Thẩm Tích còn được độc chiếm một bát canh gà hầm theo công thức bí truyền của Từ Doãn Xuân.

Trên bàn ăn, hành động của hai người kia vẫn khiến Thẩm Tích không thể nào nhìn nổi.

Mắt Từ Doãn Xuân không rời khỏi màn hình điện thoại chơi game, còn Vệ Tu thì ở bên cạnh đút từng thìa từng thìa cho hắn.

Thẩm Tích bị sốc, từ bao giờ Vệ Tu lại chu đáo đến vậy?

Bị hồn xuyên sao? Hồi đầu khi “Vệ Tu” tỏ ý lấy lòng cậu cũng chẳng thấy một phần ngàn ân cần như này!

“Anh chiều cậu ấy quá rồi…” Thẩm Tích không nhịn được nói: “Cậu ấy có tàn tật đâu, sao phải đút cơm cho cậu ấy hả?”

Bị nói vậy, Vệ Tu vội lườm Từ Doãn Xuân một cái: “Nói em đấy, đừng chơi nữa! Tự ăn đi!”

Từ Doãn Xuân đang chơi đến đoạn cao trào: “Đợi chút đã!”

“Từ Doãn Xuân!”

“Đợi chút đã!”

Hai phút sau, Từ Doãn Xuân vẫn không dừng lại, Vệ Tu thở dài rồi lại tiếp tục đút cho hắn ăn.

Nhìn cảnh ấy, Thẩm Tích không dám tin: “Ranh giới cuối cùng của anh ở đâu?”

Vệ Tu không vui: “Tôi đã nói em ấy rồi, em ấy không nghe tôi biết làm sao?”

Thẩm Tích: “… Giọng điệu này giống hệt phụ huynh của mấy đứa nhỏ hư.”

Vệ Tu: “Em ấy còn nhỏ, cậu cứ so đo với em ấy làm gì?”

Thẩm Tích lại một lần nữa câm nín.

Đúng là phụ huynh của mấy đứa nhỏ hư.

12

Khó khăn lắm Từ Doãn Xuân mới chịu buông điện thoại xuống.

Nhưng hắn vẫn không ăn, chỉ ngồi bới đám xương cá trước mặt.

Vừa gỡ xương cá hắn vừa để Vệ Tu tiếp tục đút cho mình.

Thẩm Tích: “…”

Vệ Tu nhận ra ánh mắt của cậu, hừ lạnh một tiếng: “Em ấy gỡ xương cá giúp tôi, hầu hạ tôi đấy.”

Từ Doãn Xuân lập tức giới thiệu: “Thiếu gia nhà tôi không bao giờ gỡ xương cá, cũng chẳng bao giờ lột tôm hay bóc cua, sợ tay ám mùi, thế nên hải sản trong nhà đều do tôi toàn quyền xử lý.”

Vệ Tu đắc ý: “Thế nào, còn muốn nói tôi chiều hư em ấy nữa không?”

Thẩm Tích: “…”

Chuyện nhỏ nhặt không đáng kể thế này mà cũng bày đặt ra vẻ thiếu gia, thật sự khó hiểu.

13

Tối đó, Thẩm Tích ở lại qua đêm.

Từ Doãn Xuân dẫn cậu đến phòng khách, còn chu đáo thay ga giường mới cho cậu.

Thấy Từ Doãn Xuân hành động già dặn, trong lòng Thẩm Tích thở phào một hơi… Cuối cùng Từ Doãn Xuân thật sự cũng xuất hiện rồi!

Từ Doãn Xuân trong ký ức của cậu thông minh, trầm ổn, biết nghĩ cho người khác, đồng thời sở hữu sự trưởng thành vượt xa bạn bè đồng trang lứa.

Cái tên buổi tối đến ngay cả ăn cơm cũng phải được đút như mấy đứa trẻ hư kia tuyệt đối không phải Từ Doãn Xuân!

Chắc chắn là do Vệ Tu cố ý nuôi hắn thành phế nhân, khiến hắn mất đi khả năng tự lập! Vĩnh viễn không rời xa được y!

Là thụ chính trong một truyện tra tiện, Thẩm Tích bề ngoài lạnh lùng nhưng trong xương cốt lại cực kỳ thích lo chuyện bao đồng, dũng cảm đối đầu với thế lực xấu xa.

Cậu quyết định mời Từ Doãn Xuân đi du lịch, để hắn tạm rời xa Vệ Tu vài ngày, tỉnh táo một chút.

“Doãn Xuân, sau khi thi xong…” Thẩm Tích vừa mới mở lời, Từ Doãn Xuân đột nhiên hét lớn một tiếng.

Thẩm Tích: “Có chuyện gì vậy!”

Từ Doãn Xuân ôm chân ngã xuống đất, đau đớn kêu la: “Thiếu gia! Thiếu gia!”

Chỉ ba giây sau đã thấy Vệ Tu xuất hiện trong phòng dành cho khách, lo lắng hỏi: “Tiểu Xuân, sao vậy?”

Từ Doãn Xuân: “Đụng phải ngón chân rồi!”

Thẩm Tích: “…”

Chẳng phải chỉ đụng ngón chân thôi sao? Có cần phải kêu la thảm thiết vậy không?

Nhưng tiếng kêu của Từ Doãn Xuân thực sự quá đáng thương, khiến Thẩm Tích không khỏi lo lắng.

Đụng mạnh lắm à? Chảy máu rồi sao?

Thẩm Tích định hỏi thì bỗng nghe Vệ Tu xót xa nói: “Đỏ hết cả rồi!”

14

Trong phòng khách, Thẩm Tích buồn chán ngồi bên giường xem hai người kia show ân ái.

Chỉ thấy Vệ Tu ôm Từ Doãn Xuân vào lòng, lúc thì trách móc: “Đã bảo em bao nhiêu lần rồi, đi đứng nhớ phải cẩn thận! Em cứ không nghe! Chẳng phải đã bảo em đi dép vào sao? Lại vứt dép đi đâu rồi!”

Lúc lại dịu dàng: “Để anh xem nào, sao vẫn còn đỏ thế này? Đau lắm đúng không?”

Từ Doãn Xuân thì phụ trách làm nũng: “Đau chết đi được, không đi nổi nữa.”

Thẩm Tích: Nhìn đi, nói tàn là tàn ngay! Đều là chuyện tốt do Vệ Tu làm cả!

Xem ra không chỉ Vệ Tu bị hồn xuyên mà ngay cả Từ Doãn Xuân cũng bị hồn xuyên! Nếu không sao lại biến thành dáng vẻ này được!

15

Từ Doãn Xuân lại ăn vạ một hồi lâu mới khôi phục khỏe mạnh, chạy về phòng mình chơi tiếp.

Vệ Tu ở lại dọn dẹp phòng khách, Thẩm Tích nhân cơ hội bảo: “Anh cố ý nuôi cậu ấy thành phế nhân, rốt cuộc là tâm lý bi.ến th.ái gì vậy?”

Vệ Tu cau mày: “Nuôi thành phế nhân cái gì? Làm sao tôi nuôi em ấy thành phế được!”

Thẩm Tích: “Bây giờ cậu ấy đúng chuẩn một Omega yếu ớt vô dụng! Hoàn toàn không có khả năng tự lo cho bản thân! Ngay cả ăn cũng phải chờ người khác đút!”

Vệ Tu: “Tiểu Xuân chỉ hơi bám người chút thôi, bọn trẻ tầm tuổi này đều như vậy. Bình thường chẳng lẽ cậu không được người khác đút cơm sao?”

Thẩm Tích: “Tôi đâu có bị liệt!”

Vệ Tu: “Dù sao tôi thích em ấy bám mình, liên quan gì đến cậu hả?”

16

Mặc dù Vệ Tu thường xuyên chê bai Từ Doãn Xuân, nhưng trong lòng lại cưng chiều Từ Doãn Xuân hết mức.

Chỉ cần Từ Doãn Xuân r.ên rỉ hai tiếng, hầu như không có chuyện gì y không đồng ý.

Hôm sau, Thẩm Tích vốn định ở lại chơi với Từ Doãn Xuân thêm vài ngày nhưng kỳ thi cuối kỳ sắp đến, cậu đành phải về trường ôn tập.

Thẩm Tích vừa đi, Từ Doãn Xuân lập tức xé bỏ lớp mặt nạ trẻ hư ngây thơ vô tội, lật người đè lên Vệ Tu, để lộ một mặt đầy thèm thuồng.

Từ Doãn Xuân: “Muốn thiếu gia.”

Vệ Tu: “Em chuẩn bị thi cử rồi, lần này em chưa ôn gì đúng không?”

Từ Doãn Xuân: “Cái kia trước đã.”

Vệ Tu: “Ít nhất học một môn đã.”

Từ Doãn Xuân: “Kệ, muốn cái kia cơ.”

Vệ Tu: “Sao cứ không chịu nghe lời vậy hả?”

Từ Doãn Xuân không đáp.

Vệ Tu: “Thôi, một lần thôi đấy, không được phép phóng túng.”

17

Hồi lâu sau, Vệ Tu lưu luyến hôn Từ Doãn Xuân thêm một cái.

Nhưng vừa quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ, sắc mặt của y lập tức thay đổi.

Y vội vàng đẩy Từ Doãn Xuân: “Trời tối rồi! Mau dậy ôn bài đi!”

Từ Doãn Xuân lười biếng nằm ườn: “Dinh dưỡng không đủ, không còn sức để ôn nữa, cứ để mai đi.”

Vệ Tu: “Em lại chơi xấu!”

Từ Doãn Xuân: “Còn không phải tại thiếu gia không cho em xuống giường sao!”

Vệ Tu: “Rõ ràng là em quấn lấy anh!”

Từ Doãn Xuân: “Đàn ông ph.óng đ.ãng không tuân thủ nam đức thì đừng viện cớ cho d.ục v.ọng của mình!”
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 67: Ngoại truyện 9



18

Vệ Tu tuy thường tự giễu bản thân sa đọa, nhưng bị người khác chỉ trích p.hóng đ.ãng thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

Cả đời y cấm dục giữ mình, nào từng trải qua nỗi nhục như thế!

Mặt y đỏ bừng, nhưng không cách nào phản bác, chỉ biết lặp đi lặp lại: “Lý nào lại vậy! Lý nào lại vậy!”

Vệ Tu thẹn quá hóa giận bỏ đi.

Nhưng chẳng bao lâu y không kìm được mà quay lại, bế Từ Doãn Xuân vào phòng tắm rửa sạch sẽ.

Trong lúc tắm rửa, Từ Doãn Xuân lại bắt đầu táy máy tay chân.

Vệ Tu không thể nhịn thêm, ném Từ Doãn Xuân còn đang tắm dở xuống rồi bước ra ngoài!

“Dáng vẻ đó của anh thì đi đâu được chứ?” Từ Doãn Xuân trong bồn tắm cười trên nỗi đau của người khác: “Giờ có muốn đeo đai trinh tiết cũng muộn rồi, đeo không vừa nữa đâu ha?”

Từ Doãn Xuân vừa nói vừa cười hì hì, Vệ Tu chỉ biết nghiến răng: “Chẳng liên quan gì đến em!”

Y quả thực quá nuông chiều Từ Doãn Xuân rồi!

19

Ngày hôm sau, Vệ Tu ép Từ Doãn Xuân học bài.

Sau khi kết hôn, y bận rộn công việc, không có thời gian làm thư đồng cho Từ thiếu gia, mấy tháng nay Từ Doãn Xuân chỉ có thể tự mình lên lớp.

Vệ Tu: “Lần này anh không giúp được em, tự lo liệu đi!”

Từ Doãn Xuân: “Biết rồi, chẳng ai cần anh giúp!”

Từ Doãn Xuân gục mặt xuống bàn học bài, uể oải lật sách.

Vệ Tu thấy hai mắt hắn còn ngái ngủ, không kìm được muốn mắng người.

Nhưng vừa nghĩ đến lý do Từ Doãn Xuân mệt mỏi như vậy, trong đầu Vệ Tu lập tức hiện lên ký ức đáng xấu hổ hôm qua, bản thân chẳng biết liêm sỉ mà quấn quýt cùng Từ Doãn Xuân làm mấy hiệp.

Lời mắng đến bên miệng đành phải nuốt xuống, Vệ Tu đứng dậy đi vào bếp.

Một lúc sau, Vệ Tu pha một bình trà ô long đậm đặc.

“Này, uống chút trà đi.” Vệ Tu nhướng mày, ra hiệu: trà em thích đến rồi nè.

Kết quả Từ Doãn Xuân chỉ liếc mắt: “Thiếu gia lạc hậu quá, thế giới này người ta chuộng uống cà phê.”

Vệ Tu: “… Em muốn chết đúng không?”

Từ Doãn Xuân nhận ra sát khí của Vệ Tu, vội vàng đứng dậy uống cạn chén trà.

20

Uống xong trà, cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng tỉnh táo, vùi đầu vào sách, ra sức viết viết vẽ vẽ.

Vệ Tu rốt cuộc yên lòng, bắt đầu làm việc của mình.

Một giờ sau, Vệ Tu đứng dậy định rót thêm trà cho Từ Doãn Xuân.

Y thấy cây bút trong tay Từ Doãn Xuân không hề ngừng nghỉ, thậm chí còn thay đổi đủ loại bút màu, hình như đang làm một bản ghi chép tinh xảo, bất giác nở một nụ cười hài lòng… cho đến khi y nhìn rõ Từ Doãn Xuân viết gì.

Chỉ thấy trên cuốn sổ Từ Doãn Xuân viết đầy chữ.

[Vệ Tu〔trái tim〕] Trái tim bảy màu rực rỡ

[Từ Doãn Xuân yêu Vệ Tu cả đời] Chữ Tống, chuyển màu bảy sắc

[Từ Doãn Xuân thuộc về Vệ Tu] Chữ Khải, nghiêng, có bóng

[Vệ Wei Tu Xiu] Chữ đậm in to

Vệ Tu: “Em đang làm cái gì vậy???”

Từ Doãn Xuân hào hứng: “Em cũng muốn xăm mình, anh thích kiểu nào?”

Vệ Tu: “Xăm cái quỷ quái gì thế này! Xấu chết đi được!”

Từ Doãn Xuân: “Chẳng phải hình xăm của anh cũng kiểu này sao?”

Vệ Tu: “Còn lâu mới phải!”

Lời này quả thực là quá sỉ nhục, Vệ Tu giật lấy bút, vẽ phác hình xăm kim văn của mình ngày trước, đập thẳng vào mặt Từ Doãn Xuân: “Còn dám nói anh không chính thống! Em mới không chính thống!”

Từ Doãn Xuân nhìn xong, kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Thì ra là tham khảo chữ khắc của em, thiếu gia thật chẳng sáng tạo gì cả.”

Vệ Tu: “Còn không phải vì muốn phối với chữ khắc của em sao? Em nhìn xem thứ em thiết kế bây giờ là cái gì! Thẩm mỹ đi đâu hết rồi!”

Từ Doãn Xuân thở dài: “Được rồi, vậy để em thiết kế lại.”

Thấy Từ Doãn Xuân lại cúi đầu bắt tay thiết kế kiểu chữ xăm, cuối cùng Vệ Tu cũng hài lòng, thỉnh thoảng còn chỉ điểm: “Thử dùng chữ triện xem.”

Nửa giờ sau, Vệ Tu bỗng sực tỉnh.

Còn kỳ thi ngày mai thì sao?

21

Đã tối muộn, vậy mà Từ Doãn Xuân vẫn chưa học được chữ nào.

Vệ Tu không thể chịu nổi nữa đành ôm người vào lòng, giám sát Từ Doãn Xuân ở cự ly gần.

Từ Doãn Xuân lại muốn táy máy, nhưng vừa sờ một cái, hắn kinh ngạc thốt lên: “Anh đeo đai trinh tiết từ bao giờ vậy?”

Vệ Tu lạnh lùng cười: “Tưởng anh là thằng ngốc không biết đề phòng em sao?”

Từ Doãn Xuân vội vàng định phóng thích pheromone, nhưng Vệ Tu lại nói: “Thuốc ức chế anh cũng đã uống rồi.”

Từ Doãn Xuân nghiến răng, đáng ghét!

Từ đầu đến chân đã bị người ta “chơi” rồi! Còn giả vờ làm thiếu gia khuê các gì chứ! Làm bộ làm tịch.

Từ Doãn Xuân thấy phía dưới không làm gì được đành tấn công từ phía trên.

Hắn quay đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Vệ Tu.

Vệ Tu: “Ngồi ngay ngắn!”

Hắn không quan tâm, lại l**m một cái.

Vệ Tu đỏ bừng mặt: “Em ép anh đeo rọ mõm đấy à!”

Từ Doãn Xuân nhướng mày: “Thiếu gia không phải là Liễu Hạ Huệ hay sao? Sao hôn có hai cái đã không chịu nổi rồi à?”

Vệ Tu: “Có Liễu Hạ Huệ nhà ai mà lại ôm người mình thích trong lòng?”

Từ Doãn Xuân đắc ý cười nói: “Quả nhiên thiếu gia thích Tiểu Xuân nhất.”

Vệ Tu bực bội: “Biết thì tốt rồi, mau học bài của em đi.”

22

Từ Doãn Xuân quậy phá đủ rồi, cuối cùng cũng chịu bắt đầu học bài.

Nhưng nửa giờ sau, hắn òa khóc: “Sao nhiều thế này! Học không hết đâu! Em chết chắc mất!”

Vệ Tu: “Báo ứng, đáng đời! Đã bảo với em từ sớm mà!”

Từ Doãn Xuân: “Ngày mai hẵng mắng! Thiếu gia mau nghĩ cách đi!”

Vệ Tu bất đắc dĩ, đành chia đôi số sách của Từ Doãn Xuân, bắt đầu giúp hắn đánh dấu trọng tâm, ghi chép.

Đêm đó, hai người thức trắng đêm, khó khăn lắm mới ôn thi xong.

Hôm sau, Vệ Tu tiễn Từ Doãn Xuân khóc sướt mướt đi thi, không khỏi thở dài thườn thượt.

Bị Thẩm Tích nói trúng rồi.

Y quả thực quá nuông chiều Từ Doãn Xuân, nếu cứ để Từ Doãn Xuân ngày ngày quấn lấy y làm nũng thế này, sớm muộn gì Từ Doãn Xuân cũng bị y chiều hư thành kẻ không có thiếu gia thì chẳng làm gì được.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 68: Ngoại truyện 10



23

Từ Doãn Xuân thi xong, nhảy nhót tung tăng về nhà.

Vệ Tu: “Thi thế nào rồi?”

Từ Doãn Xuân: “Sao lại hỏi em mấy câu như vậy? Anh không biết em là ai sao?”

“Em chính là thị vệ số một được Vệ đại tướng quân tự tay dạy dỗ!” Từ Doãn Xuân chống nạnh, kiêu ngạo ngửa đầu.

Quả thật Từ Doãn Xuân rất có thiên phú trong việc nước đến chân mới nhảy. Hồi nhỏ, mỗi lần Vệ Tu bắt hắn học thuộc sách hắn thường trì hoãn đến ngày cuối cùng, vò đầu cả đêm, hôm sau thuộc lòng không sót chữ nào.

Vệ Tu: “Nếu hôm nay thi xong rồi thì đi ôn bài cho kỳ thi ngày mai đi.”

Từ Doãn Xuân xoay người một cái, ngồi lên đùi Vệ Tu, nép vào lòng y: “Phải ấy ấy trước đã.”

Vệ Tu: “Đi ôn bài.”

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia!”

Vệ Tu nặng nề thở dài, đưa tay ôm hắn.

Thôi vậy, đợi thi xong rồi tính sau.

24

Ngày thi xong, Từ Doãn Xuân vui mừng khôn xiết.

Thẩm Tích vốn định rủ hắn ra ngoài chơi, nhưng hắn không muốn lãng phí một khắc nào, nhanh như gió chạy về nhà.

Vì thế khi Vệ Tu vừa mở cửa bước vào, một viên pháo nhỏ đã lao thẳng vào lòng y.

Vệ Tu đỡ người, Từ Doãn Xuân lập tức nâng mặt y lên định hôn.

“Cộp” một cái, răng Từ Doãn Xuân va vào rọ mõm.

“Sao lại đeo rọ mõm rồi?” Từ Doãn Xuân ôm răng, vội vàng mò tay xuống dưới: “Ngay cả đai trinh tiết cũng đeo luôn?”

Vệ Tu: “Ừ.”

Từ Doãn Xuân: “Có ai muốn giở trò với người đã có chủ như anh sao?”

Vệ Tu: “Không có.”

Từ Doãn Xuân: “Vậy anh…”

Đột nhiên, Từ Doãn Xuân hiểu ra.

Hắn vô lực trượt dần xuống khỏi người Vệ Tu, cuối cùng ngồi phịch xuống đất, “oà” một tiếng bật khóc: “Thiếu gia không cần Tiểu Xuân nữa rồi!”

Vệ Tu: “Sao anh có thể không cần em chứ!”

Từ Doãn Xuân: “Vậy tại sao anh lại sợ em chạm vào anh!”

Vệ Tu: “Anh chỉ không muốn nuôi em thành phế nhân thôi!”

25

Vệ Tu nghiêm túc giảng giải: “Em nhìn em xem, bây giờ cả ngày chỉ biết bám riết lấy anh, sách vở không chịu học hành tử tế, chỉ muốn yêu đương. Một tuần bảy ngày, một nửa thời gian mỗi ngày đều ở trên giường, thế ra thể thống gì nữa?”

Từ Doãn Xuân: “Đây là nhập gia tùy tục! Đây là truyền thống văn hóa tuyệt đẹp của thế giới Hải Đường!”

Vệ Tu: “Em có biết mỗi ngày anh tốn bao nhiêu thời gian vào việc thắt nút không?”

Từ Doãn Xuân: “Đương nhiên em biết! Em đã tính giờ rồi, trung bình một ngày anh…”

Vệ Tu đưa tay bịt miệng Từ Doãn Xuân, ngăn hắn nói mấy lời đen tối.

Từ Doãn Xuân hất tay Vệ Tu ra, cây ngay không sợ chết đứng: “Vất vả lắm mới được sống lại một lần, lại không phải chém chém giết giết nữa, em muốn yêu đương thì có phạm pháp không?”

Vệ Tu: “Vất vả lắm mới được sống lại một lần, em không muốn làm gì đó mà kiếp trước chưa làm được sao?”

Từ Doãn Xuân: “Chẳng phải em đang làm sao?”

Vệ Tu: “Làm gì?”

Từ Doãn Xuân: “Yêu thiếu gia, làm với thiếu gia!”

Vệ Tu đỏ mặt: “Đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện đó.”

26

Thấy Vệ Tu bày vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện chính sự, Từ Doãn Xuân biết chiêu làm loạn vô cớ không dùng được, đành phải ấm ức nói: “Tiểu Xuân chỉ muốn ấy ấy với thiếu gia thôi, Tiểu Xuân không thể sống thiếu thiếu gia.”

Giọng Từ Doãn Xuân vừa mềm nhũn, đáy lòng Vệ Tu đã dao động. Nhưng cuối cùng y vẫn dùng ý chí kinh người kiên trì chịu đựng: “Cũng không thể cả ngày dính lấy nhau, quá không ra gì.”

Từ Doãn Xuân: “Nếu anh đã kiên quyết như vậy, lát nữa em sẽ phát minh ra một đạo cụ, chỉ cần phát hiện em muốn chạm vào anh đạo cụ sẽ phóng điện. Anh thấy thế nào?”

Vệ Tu: “…”

Vệ Tu: “…Tăng dòng điện mạnh lên, phải là mức phóng một lần là người ta không dám tái phạm.”

Từ Doãn Xuân: “Nhưng em định phóng điện lên người anh.”

Vệ Tu: “Anh biết, nên anh mới bảo em tăng dòng điện cao lên.”

Tiểu Xuân phạm quy, thiếu gia bị điện giật Tiểu Xuân xót xa, Tiểu Xuân sửa đổi, mọi thứ thuận lý thành chương, hợp tình hợp lý đến vậy.

27

Vệ Tu quá hiểu Từ Doãn Xuân.

Quả nhiên chỉ tưởng tượng cảnh thiếu gia bị điện giật thôi là Từ Doãn Xuân đã thấy xót xa, kế hoạch chế tạo máy trừng phạt thiếu gia bị chính hắn lập tức bác bỏ.

Từ Doãn Xuân buồn bực: “Thiếu gia đặt quy củ đi.”

Vệ Tu suy nghĩ kỹ càng, trầm giọng: “Từ giờ trở đi, mỗi ngày em dính lấy anh, bao gồm treo trên lưng, ngồi trên đùi, bám lên vai, cưỡi trên hông, chỉ được 4 tiếng.”

Từ Doãn Xuân sững sờ: “4 tiếng?”

4 tiếng?

Hắn không nghe nhầm chứ?

“4 tiếng? Anh keo kiệt quá đấy!” Từ Doãn Xuân hét lên.

“Một ngày 24 tiếng, 8 tiếng ngủ, 8 tiếng ở trường, chỉ còn 8 tiếng ở bên nhau!” Hắn phẫn uất tột cùng: “8 tiếng đó mà chỉ có 4 tiếng được ấy ấy! Sao anh không dứt khoát bỏ em luôn cho rồi!”

Vệ Tu đã sớm đoán được phản ứng của Từ Doãn Xuân sẽ thế này, nhưng y kìm nén: “Thời gian ngắn, em chịu đựng một chút.”

Từ Doãn Xuân: “Anh thì chịu được chắc?”

Vệ Tu: “Có gì mà không chịu được? Sau khi em chết anh sống một mình cả năm, chẳng phải cũng chịu được đấy sao.”

Dĩ nhiên Vệ Tu bỏ qua sự thật rằng cuối cùng y không chịu nổi mà tự vẫn.

28

Việc đã đến nước này, Từ Doãn Xuân đành chấp nhận.

Hắn bị đả kích lớn, nhu cầu cấp bách cần thiếu gia an ủi.

Nhưng vừa chui vào trong lòng Vệ Tu, Vệ Tu đã nói: “Bắt đầu tính giờ.”

Từ Doãn Xuân: “Anh đừng làm mất hứng có được không?”

Vệ Tu im lặng.

Từ Doãn Xuân: “Thôi, không phí thời gian nữa.”

Từ Doãn Xuân lật người cưỡi lên hông Vệ Tu: “Lát nữa phải tính xem hôm nay vị thiếu gia yêu quý thời gian của chúng ta sẽ tốn bao lâu để thắt nút.”

Vệ Tu: “Ngậm miệng!”

Từ Doãn Xuân nhanh chóng hành động, không lãng phí thêm một giây. Nhưng một phút sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu: “Khoan đã.”

Vệ Tu: “?”

Từ Doãn Xuân: “Anh biết không? Khi một người đàn ông lực bất tòng tâm bọn họ thường bắt đầu thích giảng đạo lý.”

Vệ Tu: “??”

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia, anh thành thật khai đi, có phải anh… liệt dương rồi không?”

Vệ Tu: “???”

Từ Doãn Xuân: “Không sao, em có thể kê đơn cho anh.”

Vệ Tu: “Em đợi đấy!”

Ngày thứ nhất đặt gia quy, Vệ thiếu gia vì nóng lòng chứng minh bản thân đã tự tay phá vỡ quy tắc.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 69: Ngoại truyện 11



29

Sau một đêm hoang đường, Vệ Tu hối hận không thôi.

Vệ Tu: “Anh sẽ không bao giờ mắc bẫy nữa, dùng phép khích tướng cũng vô dụng!”

Từ Doãn Xuân cực kỳ vô tội: “Ai dùng mưu kế đâu chứ, rõ ràng là thiếu gia tự mình không kiềm chế được mà.”

Vệ Tu: “Câm miệng!”

“Thôi vậy, không nói chuyện này nữa.” Từ Doãn Xuân đổi giọng: “Vừa nãy thiếu gia thành kết rất lâu, có phải vì đặc biệt thích Tiểu Xuân nên hoàn toàn không kiềm chế nổi không?”

Vệ Tu bùng nổ: “Không được nói nữa!”

Vệ Tu đã hiểu.

Nếu hai người cứ tiếp tục dính lấy nhau không ngừng nghỉ kiểu này, không chỉ Từ Doãn Xuân phế đi mà ngay cả đầu của y cũng sẽ đầy ắp những thứ đen tối.

30

Vệ Tu gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Tích.

Vệ Tu thẳng thừng mở lời: “Cậu dẫn Từ Doãn Xuân ra ngoài chơi đi.”

Thẩm Tích nghi ngờ bản thân nghe nhầm: “Nói thật đấy à?”

Xong thi cuối kỳ là đến kỳ nghỉ đông, Từ Doãn Xuân được nghỉ không có việc gì làm, có thể tưởng tượng được cảnh hắn hai mươi bốn giờ bám dính lấy y không rời.

Để tránh cho nhà mình biến thành ổ dâm loạn, Vệ Tu chỉ còn cách nhờ Thẩm Tích dẫn Từ Doãn Xuân ra ngoài.

Vệ Tu: “Đừng nghi ngờ nữa, mau dẫn em ấy đi đi!”

Thẩm Tích vốn đã muốn giúp Từ Doãn Xuân thoát khỏi ma trảo của Vệ Tu, giờ đây đương nhiên đồng ý.

31

Thẩm Tích xuất hiện bằng tốc độ nhanh nhất.

Cậu vừa bước vào cửa đã thấy Từ Doãn Xuân nằm lăn lộn dưới đất ăn vạ.

“Tiểu Xuân không đi đâu! Tiểu Xuân rời thiếu gia một bước sẽ chết mất!”

Thẩm Tích: “…”

Vệ Tu vừa thu dọn hành lý cho Từ Doãn Xuân vừa dỗ dành: “Chỉ đi vài ngày thôi, chơi cho đã rồi về!”

Thẩm Tích không chịu nổi nữa, giật đồ trong tay Vệ Tu: “Anh đừng thu dọn thay cậu ấy, để cậu ấy tự làm đi!”

Vệ Tu nổi giận, giật lại hành lý: “Trời lạnh rồi, em ấy mà cảm lạnh thì làm sao đây!”

Thẩm Tích: “???”

Rốt cuộc ai mới là thiếu gia trong nhà này?

Có phải Vệ Tu và Từ Doãn Xuân bị đổi hồn không, sao tính cách lại khác hẳn trước kia như vậy?

32

Cuối cùng Thẩm Tích và Từ Doãn Xuân cũng chuẩn bị ra ngoài.

Từ Doãn Xuân từ chơi xấu ăn vạ chuyển sang giận dỗi, không chịu tạm biệt Vệ Tu: “Dù sao thiếu gia cũng chẳng nhớ em, không cần nói tạm biệt đâu.”

Vệ Tu: “Từ Doãn Xuân! Sao em dám nói lời đó!”

Vệ Tu đặc biệt kiêng kỵ chuyện ấy, Từ Doãn Xuân nhận ra bản thân lỡ lời, cúi đầu không nói thêm gì.

Vệ Tu: “Nói tạm biệt cho tử tế!”

Từ Doãn Xuân vẫn im lặng.

Ba giây sau, Từ Doãn Xuân nhào vào lòng Vệ Tu.

Thẩm Tích trợn trắng mắt: “Xong chưa! Chúng ta chỉ đi vài ngày thôi! Lại không phải là lên pháp trường!”

Thẩm Tích kéo Từ Doãn Xuân đi, Từ Doãn Xuân khóc lóc thảm thiết, để lại trên ngực Vệ Tu một vệt nước mắt ướt át.

33

Là nhân vật thụ nghèo khổ tiêu chuẩn trong tiểu thuyết tra tiện, Thẩm Tích chưa từng đi du lịch nhiều, lần trước ra ngoài chơi vẫn là chuyến đi thủy cung cùng Từ Doãn Xuân.

Chính vì vậy, vừa ra khỏi nhà ga, Thẩm Tích đã lạc đường.

Thẩm Tích lo lắng trong lòng, nghĩ xem phải làm sao đây?

Chuyến đi quá đột ngột, cậu không kịp lên kế hoạch, huống chi giờ còn dẫn theo một Từ Doãn Xuân chẳng biết gì hết!

“Từ Doãn Xuân, cậu đợi một chút…”

Lời Thẩm Tích còn chưa dứt đã bị Từ Doãn Xuân kéo đi.

Thẩm Tích: “Cậu biết đường này sao?”

Từ Doãn Xuân: “Tôi đã làm xong cẩm nang du lịch lúc ở trên xe, giờ gửi cho cậu ngay đây.”

Thẩm Tích mở cẩm nang mà Từ Doãn Xuân gửi, đọc thấy hành trình mỗi ngày đều được sắp xếp rõ ràng, ở đâu, chơi đâu, ăn đâu đều được ghi chép mạch lạc, thời gian cụ thể, lộ trình cụ thể, thậm chí còn có thiết kế đẹp mắt.

“Đúng rồi, tháo vòng cổ ra đi.”

Từ Doãn Xuân không lãng phí thời gian chờ xe, lấy hộp dụng cụ ra, sửa vòng cổ Omega cho Thẩm Tích.

Lúc này Từ Doãn Xuân tinh thần phấn chấn, vẻ mặt tập trung, hoàn toàn khác hẳn kẻ vừa nằm lăn lộn giãy đành đạch dưới đất trước khi đi.

Thẩm Tích như được chứng kiến kỳ tích thú cưng nhỏ tiến hóa thành con người độc lập.

34

Vệ Tu không có ở đây, Thẩm Tích không chỉ gặp lại Từ Doãn Xuân khôn khéo già dặn trong ký ức mà còn được thấy một mặt khác của hắn.

Lúc ấy hai người đi ngang qua một con hẻm, trong hẻm có vài tên lưu manh đang vây quanh bắt nạt một học sinh.

Thẩm Tích thấy vậy lập tức tiến lên ngăn cản.

Đám lưu manh thấy một Omega đẹp đến kinh diễm, lòng tà dâm nổi lên, lập tức muốn trêu ghẹo Thẩm Tích.

Thẩm Tích định dùng thiết bị tự vệ trong vòng cổ thì Từ Doãn Xuân lại kéo cậu: “Không phải cậu muốn làm mãnh 1 sao? Dạy cậu vài chiêu, nhìn cho kỹ đấy.”

Từ Doãn Xuân vừa dứt lời, nắm đấm đã vung ra.

Động tác của hắn vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác, mỗi cú đấm đều nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương. Bọn lưu manh đều là Alpha khỏe mạnh cường tráng, vậy mà chưa đầy một phút đã bị hắn đánh ngã gục toàn bộ.

Từ Doãn Xuân mặt không đỏ hơi không gấp: “Thế nào? Nhìn rõ chưa?”

Thẩm Tích: “Cậu… tay cậu chảy máu rồi…”

Từ Doãn Xuân không để tâm, lau qua quýt lên quần áo: “Xối chút nước là xong.”

Thẩm Tích ngây người.

Rốt cuộc kẻ đụng phải ngón chân cũng lăn ra đất khóc, phải để Vệ Tu dỗ mãi mới chịu nín là ai vậy?

Thẩm Tích nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra một khả năng.

… Pheromone của Vệ Tu có chức năng làm giảm trí thông minh.

35

Phía bên kia.

Sau khi Từ Doãn Xuân rời đi, Vệ Tu thở phào nhẹ nhõm.

Y dọn dẹp lại nhà cửa, mở cửa sổ để mùi vị ngai ngái bay đi, pha cho mình một ấm trà, đến thư phòng chuẩn bị làm việc.

Tiểu Xuân dính người đã ra ngoài chơi, rốt cuộc giờ y có thể yên tĩnh lại rồi.

Thiếu gia phải nỗ lực kiếm tiền nuôi Tiểu Xuân!

36

Nửa tiếng sau, Vệ Tu thấy trời chuyển âm u.

Hình như sắp mưa, không biết Tiểu Xuân có để ý không.

Bọn họ đi đến đâu rồi? Ăn uống gì chưa?

Kỳ lạ, sao Từ Doãn Xuân không nhắn tin gì hết?

Có phải vẫn đang giận không? Đồ con nít!

Vệ Tu nhìn chằm chằm điện thoại, lòng đầy lo lắng.

Y gõ vài chữ rồi lại xóa đi, đặt điện thoại sang một bên.

Thôi, không nghĩ nữa, Từ Doãn Xuân cũng lớn ngần ấy rồi.

Mười giây sau, Vệ Tu lại cầm điện thoại lên.

37

Từ Doãn Xuân nhận được tin nhắn từ Vệ Tu.

Vệ Tu: [Chụp ảnh gửi anh, anh phải xác nhận em an toàn.]

Từ Doãn Xuân đang ăn cơm, chụp một bức ảnh đồ ăn gửi cho Vệ Tu.

Vệ Tu: [Anh không muốn xem cái này.]

Vệ Tu: [Anh muốn ảnh của em.]

Từ Doãn Xuân nhờ Thẩm Tích chụp cho mình một bức, gửi ảnh qua, rốt cuộc Vệ Tu cũng hài lòng.

Nhưng chưa đầy một phút, điện thoại từ Vệ Tu đã gọi đến.

“Tay em sao lại bị thương? Em đánh nhau với kẻ nào?” Vệ Tu lo lắng: “Mở video! Ngay lập tức!”

Giọng Vệ Tu quá lớn, ngay cả Thẩm Tích cũng nghe thấy.

Thẩm Tích bó tay.

Rốt cuộc Vệ Tu đã phóng to ảnh lên bao nhiêu lần, phải nhìn kỹ đến mức nào mà ngay cả vết thương trên tay cũng phát hiện?

… Rốt cuộc là ai không thể rời khỏi ai đây?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back