Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên

Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 10: Lên men



Minh Trạc gật đầu, sải bước rời đi.

Đợi anh đi khuất, Văn Đàn mới cởi giày cao gót, đặt chân xuống đất.

Cô mở túi giấy trên bàn nhỏ ra, bên trong ngoài hai túi chườm đá, còn có một chai xịt bong gân.

Văn Đàn cười tươi hơn, ngồi xuống ghế sofa, đắp túi chườm đá lên.

Cơn đau ngay lập tức dịu đi.

Trong lúc chờ đợi, cô nhìn thấy bông hoa cẩm tú cầu rơi trên vai mình.

Văn Đàn đưa tay nhặt lên, nhìn hai giây, rồi mở ốp lưng điện thoại nhét vào trong.



Buổi chiều, chị Mạch đến phim trường.

Chị ta cười chào hỏi mọi người trong đoàn làm phim, rồi đi đến bên cạnh Văn Đàn: “Chị đã đến bệnh viện rồi, mọi việc đã được xử lý xong, mấy fan đó cũng đã về nhà.”

Văn Đàn “ừm” một tiếng: “Em biết rồi.”

Chị Mạch lại nói: “Hiện trường có nhiều người như vậy, khó tránh khỏi việc bị lan truyền trên mạng, nhưng chị đã cho người xử lý rồi, sẽ không ầm ĩ quá đâu, nhiều nhất hai ngày là xong, em không cần quan tâm.”

Văn Đàn cầm kịch bản, vẫn là câu nói đó: “Em biết rồi.”

“Lộ Tuyết là đàn em của em, nó còn nhỏ, có gì không hiểu em cứ chỉ bảo nó, đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Văn Đàn ngẩng đầu lên: “Ý chị Mạch là, nói đi nói lại vẫn là lỗi của em sao?”

Chị Mạch hít một hơi thật sâu: “Chị không có ý đó. Dù là lỗi của ai, chuyện fan đánh nhau nói ra cũng không hay, nếu ầm ĩ lên, em nói xem công ty sẽ đứng về phía em hay đứng về phía Lộ Tuyết?”

Văn Đàn cười: “Chị Mạch, nếu hôm nay người đứng ở đây là Quý Tư Tư, chị có nói với cô ấy những lời này không?”

Chị Mạch cau mày khó chịu: “Văn Đàn, em cứ thích đối đầu với chị làm gì?”

“Không có gì.” Văn Đàn nói, “Là em không hiểu chuyện, lại làm phiền chị phải chạy qua đây một chuyến.”

“Em không cần nói với chị như vậy. Chị biết trong lòng em không vui, nhưng giới này vốn là như vậy, ai đông fan hơn người đó là nhất. Nếu em cảm thấy ấm ức thì hãy tìm một vai diễn quan trọng trong bộ phim thảm họa mà Mạnh Trần An sắp tham gia ở Hoàn Vũ, dùng tác phẩm để khiến họ phải im miệng mới là giỏi.”

Văn Đàn quay đầu đi, ánh mắt lạnh lùng: “Có phải chị cảm thấy em rời khỏi Mạnh Trần An rồi thì chẳng làm được gì nữa. Hay là, ai cũng có thể giẫm đạp em?”

Chị Mạch thấy cô như vậy, cuối cùng cũng dịu giọng: “Tiểu Đàn, sao em cứ luôn hiểu sai ý của chị vậy.”

Văn Đàn nói: “Chị Mạch, em còn phải quay phim.”

Chị Mạch lấy một tập tài liệu từ trong túi ra: “À đúng rồi, chị thấy hợp đồng của em còn mấy tháng nữa là hết hạn. Đây là hợp đồng mới mà chị đã nhờ bộ phận pháp chế soạn lại, tăng tỷ lệ chia lợi nhuận cho em. Em xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào.”

Văn Đàn không nhận, mặt không đổi sắc nói: “Chị đưa cho Văn Văn đi.”

Dựa vào kinh nghiệm làm quản lý nhiều năm của chị Mạch, rõ ràng có thể nghe ra Văn Đàn đang từ chối.

Chị ta suy nghĩ vài giây rồi nói: “Được, vậy khi nào em rảnh thì xem, có yêu cầu gì khác cũng có thể nói ra, chị sẽ bảo bộ phận pháp chế bổ sung.”

Giang Thủy Tiểu Tạ là nơi bà cụ nhà họ Minh sinh sống, tuy gọi là thủy tạ nhưng lại chiếm diện tích vài mẫu, không hề nhỏ chút nào.

Phong cách lâm viên kiểu Trung Quốc điển hình, đi qua hành lang có mái che, là khung cảnh lâm viên Tô Châu tao nhã, cá chép bơi lội tung tăng, cành liễu rủ xuống, mỗi tòa nhà đều mang đậm nét cổ kính.

Khi Minh Trạc đến, bà cụ Minh đang đứng ở thủy tạ cho cá ăn. Bà buông thức ăn trong tay xuống, quay người lại, kéo khăn choàng trên người: “Sao giờ mới đến, bố con vừa mới đi.”

Minh Trạc nói: “Có chút việc bận.”

Bà cụ Minh giả vờ trách mắng: “Con bây giờ là người bận rộn rồi, muốn gặp con một lần cũng phải hẹn trước, còn khó hơn gặp bố con nữa.”

Minh Trạc cười: “Mỗi lần gặp bà, bà đều sắp xếp cho con xem mắt, con sao có thể không trốn chứ.”

Bà cụ Minh bước lên hai bước, ngồi xuống ghế thái sư, nói với vẻ mặt bất mãn: “Ta nghe giáo sư Triệu nói, ông ấy giới thiệu cho con một cô gái ở viện nghiên cứu, con không đồng ý?”

Minh Trạc đưa tay xoa xoa thái dương, ngồi đối diện bà: “Con không có ý định yêu đương, làm lỡ dở người ta làm gì.”

“Không có ý định yêu đương, chẳng lẽ con định sống cả đời trong phòng thí nghiệm thật sao?”

“Cũng không phải là không được.”

Bà cụ Minh trừng mắt nhìn anh: “Ta thấy con là cố tình muốn chọc ta tức chết.”

Minh Trạc nói: “Sao có thể chứ, lần trước con đã hỏi bác sĩ Trịnh rồi. Sức khỏe của bà tốt hơn những người cùng tuổi, có thể sống đến trăm tuổi.”

Bác sĩ Trịnh là bác sĩ riêng của bà cụ.

Bà cụ Minh nghiêm mặt nói: “Ta sống đến trăm tuổi làm gì, sống thêm một ngày là bị hai cha con con chọc tức thêm một ngày, chi bằng chết quách cho rồi.”

Giọng nói lạnh lùng của Minh Trạc mang theo chút bất lực: “Bà nội.”

Bà cụ Minh im lặng một lúc, rồi lại nói: “Hai tháng nữa là ngày giỗ của Tiểu Cảnh rồi, con vẫn không định về nhà họ Minh sao?”

Minh Trạc thản nhiên nói: “Không về.”

“Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, nếu Tiểu Cảnh còn sống, chắc chắn nó cũng không muốn hai bố con con bất hòa như vậy…”

Minh Trạc không nói gì.

“Thôi được rồi.” Bà cụ Minh chuyển chủ đề, “Ta đã bảo nhà bếp hầm canh gà ác, con ăn một bát rồi hãy đi.”

“Con đã ngửi thấy mùi thơm từ lâu rồi, bà đuổi con cũng không đi đâu.”

Bà cụ Minh trừng mắt nhìn anh, đứng dậy đi vào bếp tự mình canh lửa.

Minh Trạc đi ra hành lang ngoài, châm một điếu thuốc.

Không lâu sau, một giọng nữ vang lên từ phía sau: “Anh họ!”

Minh Trạc phủi tàn thuốc, giọng nói lười biếng: “Sao em lại về đây?”

Giọng Lâm Sơ Dao có chút đắc ý: “Em thường xuyên về thăm bà ngoại mà. Đâu giống anh, người bận rộn, mười ngày nửa tháng cũng không thấy mặt mũi đâu.”

Minh Trạc nói: “Nếu em dùng chút tâm tư đó vào việc học, cũng không đến nỗi bài kiểm tra bất chợt chỉ được có năm điểm.”

Lâm Sơ Dao: “…”

Cô nhỏ giọng biện minh: “Địa chất học khó quá, những câu hỏi anh ra em đọc chẳng hiểu gì.”

Minh Trạc liếc nhìn cô, giọng điệu chậm rãi: “Trên lớp anh đã giảng hết rồi.”

Lâm Sơ Dao chỉ có thể đổi cách khác: “Em đi du lịch Maldives với bố mẹ mà, bạn em điểm danh giúp em. Bài giảng của anh giống như toán học vậy, chỉ cần lơ đãng một chút là không hiểu gì nữa.”

“Nhờ người khác điểm danh hộ, em còn thấy tự hào à?”

Lâm Sơ Dao vẫn mạnh miệng: “Cho anh ngắm gái xinh miễn phí còn gì. Bao nhiêu người muốn ngắm cô ấy cũng không được, có tiền cũng không được.”

Minh Trạc lười để ý đến cô.

Lúc này, bà cụ Minh đi tới: “Hai đứa nói chuyện gì mà vui thế?”

“Bà ngoại~” Lâm Sơ Dao ôm lấy cánh tay bà, nũng nịu: “Đang nói về người bạn mà lần trước con cho bà xem ảnh đó. Có phải cô ấy rất đẹp không?”

Bà cụ Minh gật đầu đồng tình, rồi nói: “Cô ấy cũng quen anh họ con à?”

Lâm Sơ Dao vừa định mở miệng, lại ý thức được nếu nói ra chuyện cô trốn học sẽ bị phát hiện, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị bà cụ mắng cho một trận, cô nàng đảo mắt: “Con định giới thiệu cô ấy làm bạn gái anh họ, bà thấy thế nào?”

Bà cụ Minh bĩu môi: “Ta thấy thế nào cũng không được, phải anh họ con thấy được mới được.”

Lâm Sơ Dao làm ra vẻ hỏi ý kiến của người trong cuộc: “Anh họ, anh thấy sao?”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 11: Gia hạn hợp đồng



Minh Trạc bẻ gãy nửa điếu thuốc còn lại ném vào thùng rác, chậm rãi nói: “Anh thấy em cố gắng thêm chút nữa, lần sau phấn đấu thi được mười điểm, dù sao cũng là một sự tiến bộ.”

“…”

Quả nhiên, giọng bà cụ nhanh chóng vang lên: ” Sơ Dao, trường cháu lại thi rồi à?”

Cả nhà họ Minh ai cũng học giỏi. Bà cụ Minh từ thời trẻ đã là giáo sư của Đại học Thanh Hoa, mãi đến năm hơn năm mươi tuổi bị bệnh, không thể làm việc quá sức nên mới ở nhà tĩnh dưỡng.

Bố mẹ của Lâm Sơ Dao cũng đều là thạc sĩ kép ngành tài chính, còn cậu của cô, cũng chính là bố của Minh Trạc, tốt nghiệp xuất sắc Đại học Stanford.

Minh Trạc thì khỏi phải nói, năm anh trở thành giáo sư thỉnh giảng thậm chí còn trẻ tuổi hơn cả bà cụ Minh năm xưa.

Cả nhà chỉ có mỗi mình cô là học kém.

Đây cũng là lý do chính khiến Lâm Sơ Dao thề sống thề chết phải bảo vệ bí mật mối quan hệ của mình với Minh Trạc, nếu không thì thật mất mặt.

Lâm Sơ Dao lay lay cánh tay bà cụ: “Bà ngoại, lúc đó cháu bị ốm, trạng thái không tốt, nếu không cháu nhất định được điểm tuyệt đối!”

Minh Trạc bật cười không chút nể nang.

Người giúp việc bước tới nói: “Bà ơi, canh hầm xong rồi ạ.”

Bà cụ Minh xua tay, thở dài: “Đi thôi, uống chút canh bồi bổ đầu óc.”

Bà cụ Minh và Lâm Sơ Dao đi phía trước, nhỏ giọng nói: “Cháu đó, bảo cháu đi trông chừng anh họ cháu, kết quả cháu lại đi thi được mấy điểm.”

Lâm Sơ Dao cũng hạ giọng: “Bà ngoại, bà cũng biết mà, cháu đâu phải người học giỏi, thi đỗ nghiên cứu sinh là đã tốt lắm rồi. Cháu học văn, địa chất học đối với cháu còn khó hơn cả thiên văn học.”

Bà cụ Minh biết là đang làm khó cô, nhưng bà vẫn không yên tâm về Minh Trạc, nên mới cử Lâm Sơ Dao làm gián điệp nhỏ, ít nhất mỗi tuần có thể xem tình hình của anh.

Bà lại nói: “Vừa rồi cháu nói muốn giới thiệu bạn của cháu cho anh họ cháu, có thật không?”

Tất nhiên là giả.

Văn Đàn không thích kiểu người như anh họ cô.

Nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, Lâm Sơ Dao chỉ có thể gật đầu: “Thật mà, thật mà.”

Bà cụ Minh lúc này mới yên tâm, bảo cô tranh thủ thực hiện.

Phía sau, Minh Trạc đi theo không xa không gần, cũng không biết có nghe thấy họ nói chuyện hay không.



Sau khi tan làm, Văn Đàn nhìn chai xịt bong gân mà Minh Trạc mua cho mình, khóe môi khẽ cong lên.

Văn Văn thấy vậy liền hỏi: “Chị Văn Đàn, chị có cần đi bệnh viện không?”

Văn Đàn hoàn hồn, cất đồ đi: “Không cần.”

Chỉ là bong gân thôi, xịt thuốc vài hôm là khỏi.

Văn Văn lại lấy ra một tập tài liệu từ trong túi: “Chị Mạch bảo em đưa cái này cho chị, chị ấy dặn em phải nhìn chị ký tên.”

Văn Đàn: “…”

Đúng là một cô bé thật thà.

Cô nói: “Cứ để đó đi, nếu chị Mạch hỏi thì em cứ nói chị chưa có thời gian.”

Văn Văn rất thẳng thắn hỏi: “Chị Văn Đàn, chị không muốn gia hạn hợp đồng nữa đúng không?”

Văn Đàn im lặng hai giây, thế hệ gen Z bây giờ “chỉnh đốn” luôn cả cô rồi sao.

Văn Đàn không ngốc, làm việc trong giới giải trí nhiều năm, cô cũng đã chứng kiến không ít chuyện công ty và nghệ sĩ tranh chấp sau khi chấm dứt hợp đồng, khiến cả hai bên đều khó xử.

Mặc dù cô và Giải trí Sáng Mỹ chỉ là hết hạn hợp đồng không gia hạn, nhưng nếu công ty không cho cô đi thì cũng chẳng khác gì chấm dứt hợp đồng, kiểu gì cũng phải lột một lớp da.

Còn hơn hai tháng nữa mới hết hạn hợp đồng, nếu chưa đến bước đường cùng, cô sẽ không chủ động trở mặt với công ty.

Nhưng chị Mạch là người thông minh, không ai hiểu rõ hơn chị ta rằng chỉ cần không đồng ý ngay lập tức thì chính là có ý định khác.

Vì vậy, chuyện Văn Đàn và fan của Lộ Tuyết đánh nhau ở phim trường hôm nay, vốn chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ trong cộng đồng fan, nhưng đến tối lại lên hot search.

Những tài khoản marketing lên tiếng đều ủng hộ Lộ Tuyết, nói Văn Đàn dựa vào việc ra mắt trước hai năm mà bắt nạt đàn em cùng công ty.

Văn Văn nhỏ giọng nói: “Chị Văn Đàn, chúng ta có cần giải thích không?”

Văn Đàn vẫn bình tĩnh: “Không cần, hà cớ gì phải tự mình nhảy vào bẫy, bây giờ chỉ là mấy tài khoản marketing nói thôi, nếu chúng ta nhảy ra giải thích thì mới đúng là chột dạ.”

“Vậy có cần nói với chị Mạch không?”

Văn Đàn cười nhạt, cũng không ngăn cản cô ấy: “Muốn nói thì nói đi.”

Văn Văn có thể không nhận ra, nhưng Văn Đàn lại quá rõ ràng, đây là lời cảnh cáo của chị Mạch dành cho cô.

Những tài khoản marketing này chính là những tài khoản đã từng rầm rộ đăng tải tin đồn tình cảm của cô và Mạnh Trần An.

Cũng là do một tay chị Mạch bồi dưỡng.

Lúc Văn Văn gọi điện cho chị Mạch, Văn Đàn đã đứng dậy, đi chân trần vào phòng tắm.

Cô nằm trong bồn tắm, nhìn đoạn chat với Minh Trạc.

Nghĩ đến chuyện hôm nay, Văn Đàn chợt cảm thấy người đàn ông này không nho nhã lạnh lùng giống như vẻ ngoài, mà ẩn chứa một sự hoang dã khó nhận ra từ trong xương cốt.

Giống như một con mãnh thú đã thu lại móng vuốt, chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.

Văn Đàn nằm nhoài trên thành bồn tắm, một tay chống cằm, khẽ gõ nhẹ, do dự có nên nhắn tin cho anh hay không.

Nhưng nếu nhắn tin quá thường xuyên mà lại không gặp mặt thì cảm giác sẽ bị phai nhạt.

Văn Đàn sợ làm phiền anh nên quyết định thôi, đợi chân khỏi rồi sẽ hẹn anh.

Chưa đầy hai phút sau, điện thoại rung lên.

Nếu không phải Văn Đàn nhanh tay bắt lấy, điện thoại đã rơi xuống nước rồi.

Cô liếc nhìn màn hình, là Lâm Sơ Dao.

Văn Đàn bước ra khỏi bồn tắm, vừa nghe máy vừa bật loa ngoài, vừa mặc áo choàng tắm.

Giọng nói của Lâm Sơ Dao nhanh chóng vang lên: “Sao cậu lại đánh nhau với Lộ Tuyết?”

Văn Đàn đã quen với cách nói phóng khoáng của cô ấy, cô đáp: “Không có gì, chỉ là mâu thuẫn giữa fan hâm mộ thôi.”

Mặc dù cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Lâm Sơ Dao vẫn cảm thấy tình hình trên mạng không ổn, liền nói: “Cái công ty rách nát của cậu có phải biết cậu sắp rời đi nên bắt đầu ra sức bôi đen cậu không?”

Văn Đàn cười, thắt dây áo choàng tắm: “Hôm nay chị Mạch đưa hợp đồng gia hạn cho tớ, tớ không ký ngay, chắc chị ta đoán ra rồi.”

Lâm Sơ Dao chửi thề: “Đôi khi tớ thật sự không hiểu, cậu rõ ràng xinh đẹp như vậy, diễn xuất cũng tốt, họ cứ bắt cậu đóng mấy bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp đó cũng thôi đi, lại còn không cho cậu rời đi, đúng là chó má.”

Văn Đàn cầm điện thoại, chuyển sang chế độ nghe bình thường: “Kệ đi, chịu đựng thêm vài tháng nữa là được.”

Đã đến nước này rồi thì chỉ có thể nước đến chân mới nhảy thôi.

“Thôi được rồi, vậy cậu tự cẩn thận nhé, không được thì đành phải nhịn thôi.” Ngay sau đó, Lâm Sơ Dao nhanh chóng chuyển sang vấn đề chính: “Người đàn ông mà cậu nói thích trước đây, tiến triển thế nào rồi?”

Văn Đàn im lặng một lúc: “Cậu đã nghe câu chuyện Rùa và Thỏ chưa?”

“Nhanh như thỏ à?”

“Không, chậm như rùa.” Văn Đàn lại nói: “Nhưng truyện ngụ ngôn dạy chúng ta một chân lý, muốn làm được một việc gì đó, chậm một chút cũng không sao, chỉ cần kiên trì thì cuối cùng cũng sẽ thành công.”

“… Thật triết lý.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 12: Cúi đầu



Văn Đàn “ừm hửm” một tiếng: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

Lâm Sơ Dao cười trừ: “Cũng không có gì. Chỉ là hôm nay tớ đi thăm bà ngoại, anh họ tớ cũng ở đó, tớ không muốn bà ngoại biết tớ trốn học nhờ cậu điểm danh hộ nên mới nói với bà là định giới thiệu cậu cho anh họ tớ.”

Văn Đàn nghe những lời vòng vo này, nhất thời không biết hai chuyện có liên quan gì đến nhau. Nhưng khi nghe Lâm Sơ Dao nhắc đến anh họ cô ấy, cô lại cảm thấy áy náy và có lỗi.

Cô nói: “Anh họ cậu vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe lắm.” Nói rồi, cô ấy lại có chút khó hiểu, “Lần trước cậu cũng bảo tớ gửi lời hỏi thăm anh ấy mà…”

Lâm Sơ Dao thăm dò hỏi: “Không lẽ cậu đã biết anh họ tớ chính là…”

Văn Đàn đồng thời lên tiếng: “Lần trước điểm danh hộ cậu, tớ nói với giảng viên địa chất học của cậu là anh họ cậu bị tai nạn xe hơi có thể phải cắt cụt chân, cậu đi ký giấy cho anh ấy.”

“…”

“…”

Cả hai cùng im lặng.

Văn Đàn lên tiếng trước: “Vừa rồi cậu nói anh họ cậu là gì?”

Lâm Sơ Dao cười gượng, nuốt nước miếng: “Không có gì…”

Cô ấy cảm thấy nếu lúc này nói ra Minh Trạc chính là anh họ mình, chắc Văn Đàn sẽ giết cô ấy mất.

Lâm Sơ Dao nghiêm túc, thậm chí còn không tiếc lời phóng đại: “Cậu yên tâm đi, anh họ tớ khỏe lắm, một đấm có thể đánh chết mười con bò.”

Văn Đàn: “… Vậy à.”

Từ đó trong đầu cô đã có một hình tượng rõ ràng về người anh họ của Lâm Sơ Dao.

Rất vạm vỡ, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, thậm chí còn có chút lưng hùm vai gấu, còn lợi hại hơn cả Võ Tòng đánh chết hổ.



Chính chủ “một đấm có thể đánh chết mười con bò” sau khi về nhà, ánh mắt rơi vào khung ảnh ở lối vào.

Chàng trai trong ảnh mặc áo khoác leo núi màu xanh lam, đứng trên nền tuyết trắng xóa, dù cả khuôn mặt đều bị kính bảo hộ và khẩu trang che kín, vẫn có thể thấy rõ anh đang cười.

Phía sau anh chính là núi tuyết Namcha Barwa.

Minh Trạc liếc nhìn ngày tháng được khoanh tròn màu đỏ bên cạnh, báo hiệu sắp đến một năm nữa rồi.

Anh thu hồi ánh mắt, bước về phía phòng tắm.

Khi Minh Trạc ra ngoài, anh nhận được vài tin nhắn cảm ơn của Trần Ngôn Chu, nói rằng cậu ta đã đưa bạn gái về nhà an toàn, ngày mai sẽ lái xe đến viện nghiên cứu cho Minh Trạc.

Minh Trạc: [Không cần vội.]

Minh Trạc: [Ngày mai cho cậu nghỉ một ngày để ở bên bạn gái.]

Trần Ngôn Chu trả lời rất nhanh.

Trần Ngôn Chu: [Cảm ơn thầy Minh! Anh đúng là vị thần của em!]

Minh Trạc nhìn dòng chữ đó với vẻ mặt vô cảm, rất muốn hủy bỏ ngày nghỉ của cậu ta.

Anh thoát khỏi khung chat, vừa định đặt điện thoại xuống, lại nhớ ra điều gì đó, ngón tay trượt xuống.

Ngoài những sinh viên học môn tự chọn hỏi bài thì không có tin nhắn mới nào.

Minh Trạc tắt màn hình.

Giây tiếp theo, điện thoại rung lên.

Anh lại nhìn sang.

Có lẽ Trần Ngôn Chu vẫn cảm thấy không nên nói chuyện thiếu nghiêm túc với sếp như vậy, nên đã thu hồi tin nhắn đó, sau đấy lại nghiêm túc nói một câu.

Trần Ngôn Chu: [Cảm ơn thầy Minh. /cúi đầu jpg]



Hot search về việc fan của Văn Đàn và Lộ Tuyết đánh nhau ở phim trường đã bị gỡ xuống vào lúc nửa đêm.

Văn Văn rất vui, nghĩ rằng cuộc gọi của cô ấy với chị Mạch đã phát huy tác dụng.

Sau đó khi quay phim, không ai nhắc lại chuyện này nữa, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chân Văn Đàn tuy không bị thương nặng, cũng đã xịt thuốc, có phần đỡ hơn, nhưng đi giày cao gót đứng lâu vẫn âm ỉ đau.

Cả đoàn phim chỉ có Lâm Gia Niên chú ý đến, lúc diễn tập, anh ta nói: “Cô Văn Đàn, chúng ta ngồi diễn tập nhé.”

Văn Đàn dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cảm ơn.”

Lâm Gia Niên cười tươi: “Không có gì.”

Anh ta nhỏ hơn Văn Đàn hai tuổi, đẹp trai, năng động và tràn đầy sức sống, cả người toát ra vẻ thanh xuân ngây thơ.

Chẳng mấy chốc, Lộ Tuyết đi tới: “Chị Văn Đàn, anh Gia Niên, hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Lâm Gia Niên lắc lắc kịch bản trong tay: “Không có gì, chúng tôi đang diễn tập thôi.”

“Vậy cho em tham gia với, cảnh tiếp theo là cảnh diễn chung của ba chúng ta mà.”

Lâm Gia Niên cười gượng: “Chúng tôi vẫn chưa diễn tập xong, hay là cô đợi một chút?”

Lộ Tuyết nói: “Vậy à… Không sao, hai người cứ diễn tập đi, em đứng bên cạnh học hỏi.”

Văn Đàn đứng dậy nói: “Hai người cứ diễn tập trước đi, tôi đi vệ sinh một lát.”

Ý định muốn tạo couple với Lâm Gia Niên của Lộ Tuyết gần như đã viết hết lên mặt, cô phải bị mù mới không nhìn ra.

Văn Đàn vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Văn Văn cầm điện thoại, vẻ mặt muốn nói lại thôi đứng bên cạnh.

Cô không cần đoán cũng biết chị Mạch lại gọi điện giục rồi.

Văn Văn đi bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Chị, em nói với chị Mạch là chị đang quay phim, nhưng hai ngày nay chị ấy đã gọi mấy lần rồi, em sợ nếu chị còn không ký thì chị ấy sẽ chạy đến đoàn phim mất…”

Văn Đàn nhận điện thoại từ Văn Văn, gọi lại.

Cô nói: “Chị Mạch, tối nay đi ăn cùng nhau nhé.”



Lâu Ngoại Lâu là nhà hàng sang trọng bậc nhất Giang Thành, cũng là nơi Văn Đàn từng mời chị Mạch ăn tối sau khi nhận được khoản thù lao đầu tiên.

Tòa nhà nằm giữa trung tâm thành phố này không chỉ đắt đỏ tấc đất tấc vàng, mà ngay cả tay vịn cầu thang cũng được chạm khắc tinh xảo từ gỗ kim tơ nam, bất kỳ món đồ trang trí nào xung quanh cũng đều có giá trị lên đến sáu con số, cực kỳ xa hoa.

Khi chị Mạch đến phòng VIP, Văn Đàn đã ngồi ở đó.

Chị ta đi tới, đặt túi xách lên bàn, nói đùa: “Bữa cơm này vượt quá ngân sách rồi đấy, công ty không thể thanh toán được đâu.”

Văn Đàn cười: “Không cần thanh toán, em mời.”

Chị Mạch ngồi xuống, cầm khăn nóng bên cạnh lau tay: “Trúng số à?”

Văn Đàn chống cằm, cười mỉm nói: “Đúng vậy, không ngờ em lại may mắn như thế, vừa hay có thể chuẩn bị nghỉ hưu rồi.”

Sắc mặt chị Mạch hơi thay đổi: “Văn Đàn…”

“Ăn cơm trước đã. Chỗ này đắt đỏ như vậy, phải ăn cho bõ công đến chứ.”

Chị Mạch cuối cùng cũng nuốt lời định nói xuống, cầm đũa lên.

Văn Đàn nói vậy thôi, nhưng cô đang quay phim, phải kiểm soát cân nặng, hơn nữa cô vốn ăn cũng không nhiều, ăn một chút đã no rồi.

Chị Mạch thấy vậy, liền lấy ra một tập tài liệu từ trong túi: “Đây là hợp đồng chị đã yêu cầu bộ phận pháp chế soạn lại. Em có thể viết bất kỳ yêu cầu nào của mình vào chỗ trống cuối cùng, chỉ cần không quá đáng, chị đều có thể đi thương lượng với giám đốc Tưởng.”

“Thế nào mới là quá đáng?”

Chị Mạch uống một ngụm trà: “Trong phạm vi hợp lý bình thường đều không tính là quá đáng.”

Văn Đàn nói: “Chị Mạch, lúc trước có rất nhiều công ty muốn ký hợp đồng với em, chị có biết tại sao cuối cùng em lại chọn Sáng Mỹ không?”

Chị Mạch cau mày: “Văn Đàn.”

“Chị nói nếu không ký được hợp đồng với em, chị sẽ không qua được thời gian thử việc. Chị nói chị chỉ hơn em vài tuổi, hiểu rõ em muốn gì hơn những người khác. Chị đã dành hai ngày để nói về kế hoạch nghề nghiệp cho em. Chị nói, sẽ giúp em trở thành Ảnh hậu trẻ tuổi nhất.”

Chị Mạch thở dài: “Em cũng biết đấy, hai năm nay ngành phim ảnh ảm đạm, không ít dự án bị cắt giảm, em vẫn còn phim để đóng đã là may mắn lắm rồi. Muốn tiến vào giới điện ảnh không dễ dàng như vậy, phải có tài nguyên, có người nâng đỡ mới được.”

Chị ta tiếp tục: “Tệ lắm thì cũng phải có cơ hội, bây giờ Mạnh Trần An đã chìa cành ô liu cho em, sẵn sàng đưa em vào bộ phim điện ảnh của Hoàn Vũ, em lại không chịu. Văn Đàn, đôi khi sĩ diện thật sự không quan trọng như vậy, em phải học cách cúi đầu.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 13: Chí khí



Văn Đàn vẫn giữ nụ cười trên mặt: “Em đã cúi đầu rồi đấy thôi. Lúc trước các người dùng mọi cách ép em làm người yêu hợp đồng với Mạnh Trần An, chẳng phải em cũng không còn lựa chọn nào khác sao.”

Thấy cô nói thẳng thắn như vậy, chị Mạch cũng không vòng vo nữa: “Đừng nói khó nghe như thế. Nếu không dựa vào chuyện tình cảm với Mạnh Trần An, em đã sớm hết thời rồi. Cho dù chị và giám đốc Tưởng cố gắng, em cũng không có nhiều phim để đóng như vậy.”

“Chị Mạch, vài tháng trước em tham gia một buổi tiệc, có người nói với em rằng nhà sản xuất của bộ phim cổ trang ngôn tình đã giúp Quý Tư Tư nổi tiếng ban đầu muốn tìm em trước. Em không biết tại sao chưa từng nhận được kịch bản này, cũng không biết tại sao cuối cùng lại chọn Quý Tư Tư. Chị có thể cho em biết lý do không?”

Nghe vậy, ánh mắt chị Mạch lảng tránh, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Đó là vì sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nhà sản xuất cảm thấy Quý Tư Tư phù hợp hơn em. Văn Đàn, những chuyện này chị không thể quyết định, chị cũng không có quyền can thiệp vào việc chọn diễn viên.”

Văn Đàn nhắm mắt lại, không muốn tranh cãi vô ích với chị ta.

Bộ phim cổ trang ngôn tình đó được phát sóng hai tháng sau khi Văn Đàn và Mạnh Trần An công khai tình cảm.

Lúc đó Quý Tư Tư vẫn còn là một diễn viên nhỏ vô danh. Nhưng với đội ngũ sản xuất chất lượng, câu chuyện và thiết lập nhân vật đều rất tốt, sau một tuần phát sóng, bộ phim đã trở thành “ngựa ô” của mùa hè năm đó. Chỉ trong vòng một tháng đã thu hút hàng triệu fan, lượng truy cập luôn ở mức cao.

Mỗi bộ phim mà cô ta nhận sau đó đều là những tác phẩm lớn, kinh phí lớn, thậm chí còn có cả phim do chính cô ta đóng vai nữ chính.

Tuy nhiên, trước khi bộ phim cổ trang ngôn tình đó được phát sóng, Quý Tư Tư thậm chí còn chưa có chứng nhận Baidu.

Vì vậy, Văn Đàn không thể hiểu nổi, rõ ràng là kịch bản dành cho cô, tại sao cô còn chưa kịp xem qua, nhà sản xuất lại đột ngột thay người.

Chị Mạch dịu giọng: “Văn Đàn, con đường phải đi từng bước một, không chỉ dựa vào thực lực, mà còn phải dựa vào may mắn. Có những người sinh ra đã may mắn, bộ phim đầu tiên đã nổi tiếng, nhưng cũng có không ít người, cả đời cũng không thể nổi tiếng được.”

“Thực ra vị trí như em bây giờ là tốt nhất rồi, công việc không quá bận rộn, lại có tiền, rốt cuộc em còn điều gì không hài lòng?”

Văn Đàn cười: “Đúng vậy, rốt cuộc em còn điều gì không hài lòng chứ.”

Chị Mạch đứng dậy nói: “Em về nhà suy nghĩ kỹ lại đi, chị còn có một cuộc hẹn công việc, đi trước đây.”

“Chị không cần gọi điện cho Văn Văn nữa, em sẽ không ký hợp đồng gia hạn đâu.”

Chị Mạch nhìn cô, cau mày trở lại: “Văn Đàn, bây giờ không phải lúc em làm loạn.”

Văn Đàn cũng đứng dậy, từng chữ rõ ràng và kiên định: “Cảm ơn chị Mạch đã quan tâm trong mấy năm qua.”

Sau khi chị Mạch tức giận bỏ đi, Văn Đàn một mình ra khỏi phòng VIP.

Cô vừa đi được vài bước, phía sau liền vang lên một giọng nói: “Ồ, ai lại xui xẻo bị các người âm mưu tính kế ở đây vậy?”

Văn Đàn quay đầu lại, vẻ mặt không thay đổi: “Chào sếp Chu.”

Chu Kế Quang cười khẩy: “Tôi nghe Mạnh Trần An nói, cô muốn đóng bộ phim thảm họa đó?”

“Không có.”

“Tốt nhất là không có. Tự xem mình có xứng hay không.”

Văn Đàn lịch sự gật đầu chào anh ta, xoay người định rời đi.

Ai ngờ Chu Kế Quang lại gọi cô lại: “Cô thật sự không muốn đóng?”

Văn Đàn nhìn anh ta, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi không biết Mạnh Trần An đã nói gì với sếp Chu, nhưng tôi chưa bao giờ nói muốn đóng, tôi biết mình không xứng.”

Chu Kế Quang dựa vào tường: “Biết tự lượng sức mình là tốt, nhưng…”

Anh ta đột nhiên đổi giọng: “Tôi lại thích làm trái ý người khác, cô càng không muốn đóng, tôi càng muốn cho cô đóng.”

Văn Đàn: “…”

Đúng là đồ thần kinh.

Chu Kế Quang nghiêng đầu về phía cô: “Vào đi, bên trong đang bàn chuyện này. Nếu cô thể hiện tốt, biết đâu lại có một vai cho cô.”

Văn Đàn không nhúc nhích: “Cảm ơn sếp Chu đã ưu ái, tôi không dám nhận.”

Chu Kế Quang nheo mắt không nói gì.

Văn Đàn thật sự không dám đắc tội trực tiếp với anh ta. Giải trí Hoàn Vũ không chỉ là một trong ba công ty giải trí hàng đầu, mà gia thế của Chu Kế Quang cũng rất vững chắc. Chỉ cần anh ta không vui, động một ngón tay cũng có thể bóp ch ết cô.

Hai giây sau, Chu Kế Quang cười khẩy: “Cô cũng có chút chí khí đấy.”

“Cảm ơn sếp Chu đã khen.”

Ngay sau đó, Chu Kế Quang ngẩng đầu lên nói: “Cậu đến muộn rồi.”

Văn Đàn có chút khó hiểu, không biết anh ta lại giở trò gì.

Tuy nhiên, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ bên cạnh chậm rãi vang lên: “Bị tắc đường một chút.”

Lưng Văn Đàn vô thức thẳng hơn vài phần.

Chu Kế Quang cũng không để ý đến cô nữa, nói với Minh Trạc: “Vào đi.”

“Sếp Chu,” Văn Đàn không chút do dự gọi anh ta lại, cố gắng tỏ ra dè dặt: “Tôi đã suy nghĩ về đề nghị vừa rồi của anh. Đã được anh nhiệt tình mời như vậy, nếu tôi từ chối nữa thì có vẻ bất lịch sự, tôi đồng ý.”

Chu Kế Quang nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái: “Đồ điên.”

Văn Đàn mỉm cười lịch sự.

Khi vào phòng VIP, cô lặng lẽ quay đầu nhìn Minh Trạc, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.

Anh cũng đang nhìn cô.

Văn Đàn dùng khẩu hình chào anh: Thầy Minh.

Giọng nói của Chu Kế Quang vang lên: “Cô ngồi bên kia đi.”

Văn Đàn lập tức thu hồi ánh mắt, vì vậy cũng không chú ý tới khóe môi người đàn ông đã khẽ động.

Những người ngồi trong phòng này đều là nhà đầu tư và nhà sản xuất đứng sau bộ phim, mỗi người đều là nhân vật tầm cỡ.

Họ thấy một cô gái xinh đẹp bước vào, liền nghĩ rằng Chu Kế Quang đã chọn được nữ chính.

Có người khen ngợi: “Sếp Chu có mắt nhìn người, tìm đâu ra một mỹ nhân thế này, xem ra bộ phim của chúng ta sẽ cháy vé rồi đây.”

Chu Kế Quang ngồi xuống: “Đừng để ý đến cô ta, cô ta chỉ đến ăn ké thôi.”

Văn Đàn khẽ gật đầu chào họ, cũng đã gặp qua không ít trường hợp như vậy, nên xử lý rất bình tĩnh: “Chào mọi người, tôi tên là Văn Đàn.”

Có người chợt nhận ra: “Hóa ra cô chính là Văn Đàn. Tôi từng ăn cơm với giám đốc Tưởng của các cô, còn nhắc đến cô đấy.”

Chẳng mấy chốc, lại có người nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh Chu Kế Quang, lên tiếng: “Vị này là…”

Chu Kế Quang nói: “Đây là chuyên gia địa chất tôi đặc biệt mời đến, Minh Trạc.”

Mọi người đều sững sờ, họ Minh ở Giang Thành không nhiều.

Chưa kịp để họ lên tiếng hỏi, Chu Kế Quang đã chuyển chủ đề: “Vừa rồi nói đến đâu rồi? Tiếp tục đi, bây giờ chuyên gia đã đến rồi, có vấn đề gì cứ hỏi đi.”

Trong lúc họ trò chuyện, Văn Đàn đã lặng lẽ ngồi xuống, yên lặng ở đó.

Họ hỏi từ núi lửa phun trào đến băng tan, lại từ nứt gãy đất đến khả năng sinh sống dưới lòng đất.

Văn Đàn đều không hiểu, trước mặt những ông lớn này lại không dám nghịch điện thoại, ánh mắt không biết từ lúc nào đã rơi vào Minh Trạc.

Dù là trong phòng riêng này, khí chất của anh vẫn nổi bật, giống như một công tử được nuông chiều từ nhỏ, mỗi cử chỉ đều rất đẹp mắt.

Mặc dù Chu Kế Quang là cậu ấm của Giải trí Hoàn Vũ, nhưng khi ngồi cạnh anh cũng trở nên lu mờ.

Đúng lúc Văn Đàn đang nhìn đến xuất thần thì điện thoại đặt trên bàn của cô rung lên.

Cô theo bản năng cúi xuống mở khóa.

Tin nhắn của người đàn ông bất ngờ hiện lên.

Minh Trạc: [Trên mặt tôi có gì à?]
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 14: Ăn khuya



Văn Đàn không ngờ lại bị anh bắt gặp, tai hơi nóng lên.

Bên kia không biết đã bàn xong chuyện chuyên môn từ lúc nào, đang nói chuyện khác.

Cô mặt không đổi sắc gõ chữ, nhưng thực ra đầu óc đang nóng bừng.

Văn Đàn: [Có.]

Minh Trạc: [Cái gì?]

Văn Đàn: [Ánh mắt của tôi.]

Thực tế, vừa gửi đi Văn Đàn đã hơi hối hận, ngại quá đi.

Thế là, mười giây sau, cô nhanh chóng nhấn thu hồi.

Minh Trạc cầm điện thoại, khóe môi khẽ cong lên một cách kín đáo.

Chu Kế Quang thấy vậy cảm thấy lạ: “Cậu nhắn tin với ai thế?”

Minh Trạc nói: “Không có ai.”

Chu Kế Quang rõ ràng không tin, nhưng hiển nhiên, hỏi Minh Trạc cũng không được gì.

Anh ta ngẩng đầu lên, thấy Văn Đàn cũng đang xem điện thoại. Tuy chưa nhìn rõ, nhưng cũng thấy chướng mắt: “Gọi cô đến đây ăn cơm, nghịch điện thoại gì chứ.”

Văn Đàn “ồ” một tiếng rồi tắt màn hình.

Mấy nhà sản xuất kia uống rượu rồi nói chuyện không ngừng, sáng mai Văn Đàn còn phải quay phim, nhưng cô cũng không dám tự ý bỏ đi trong tình huống này.

Khi cô nhìn điện thoại lần thứ ba, giọng nói của Minh Trạc vang lên: “Tôi có việc, đi trước đây.”

Chu Kế Quang cũng đứng dậy: “Tôi tiễn cậu.”

Minh Trạc nói: “Không cần, cậu làm việc của cậu đi.”

Chu Kế Quang cũng thấy những người này phiền, uống rượu vào là nói nhiều, nhưng anh ta cũng không thể đuổi họ đi, chỉ đành ở lại tiếp.

Anh ta vừa gật đầu, Văn Đàn liền nói: “Sếp Chu, vậy tôi cũng đi đây.”

Chu Kế Quang không quên chuyện lần trước Văn Đàn định làm quen với Minh Trạc, anh ta lập tức cảnh giác hơn, sợ cô vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ngồi xuống, đợi cậu ấy đi rồi hãy đi.”

Văn Đàn vẫn giữ nụ cười, ngồi xuống.

Mười phút sau, cô mới nói: “Sếp Chu, tôi có thể đi chưa?”

Chu Kế Quang xua tay, lười nói với cô một lời nào.

Sau khi ra khỏi phòng riêng, trong lòng Văn Đàn thầm mắng Chu Kế Quang tám trăm lần.

Khi đi ngang qua hòn non bộ, cô dẫm phải viên đá nhỏ dùng để trang trí, tiện chân đá nó đi.

Ngay sau đó, một giọng nam lười biếng vang lên từ bên cạnh: “Chân khỏi rồi à?”

Văn Đàn vội vàng nhìn sang. Minh Trạc đang đứng dưới hòn non bộ hút thuốc, dáng người cao ráo, đường nét rõ ràng, đôi môi mỏng mang vẻ lạnh lùng vô tình.

Cô nói: “Xịt thuốc thầy Minh cho, đỡ hơn nhiều rồi.”

Minh Trạc nghiêng người dập tắt tàn thuốc, giọng điệu chậm rãi: “Chạy xa thế này để ăn cơm, xem ra đúng là khỏi hẳn rồi.”

Văn Đàn định nói cô đến đây cùng quản lý, nhưng lời đến miệng lại biến thành: “Thầy Minh sau này có đến đoàn phim hướng dẫn không?”

Minh Trạc nhìn vào mắt cô.

Đôi mắt Văn Đàn rất sáng, tràn đầy mong đợi.

Đèn đường trong sân sử dụng tông màu ấm, khiến màn đêm tĩnh mịch cũng trở nên dịu dàng và mờ ảo hơn.

Hôm nay Văn Đàn đến đây đã tẩy trang, làn da cô rất đẹp, dù không trang điểm vẫn trắng mịn và trong suốt, không hề nhìn thấy lỗ chân lông nào, dù không có bất kỳ sự tô điểm nào nhưng ngũ quan vẫn rất nổi bật, mắt ngọc mày ngài.

Minh Trạc lặng lẽ dời mắt, sải bước dài về phía trước: “Chưa chắc.”

Văn Đàn đi theo bên cạnh anh “ồ” một tiếng: “Cũng đúng, thầy Minh công việc bận rộn mà.”

Nói đến đây, cô không khỏi tò mò, quay đầu hỏi: “Vậy mấy hôm trước sao thầy lại đến chỗ tôi quay phim?”

Minh Trạc nói: “Có chút việc.”

Văn Đàn không chút do dự nói: “Tôi còn tưởng thầy Minh đến tìm tôi…”

Cô dừng lại một chút, rồi mới nói: “Mời thầy ăn cơm chứ.”

Minh Trạc nhướng mày, không nói gì.

Văn Đàn đúng là cố ý, con người Minh Trạc nhìn qua đã thấy lạnh lùng, không màng thế sự.

Nếu cô không đẩy nhanh tiến độ, thì sang năm có theo đuổi được anh hay không cũng là một vấn đề, còn phải nghĩ cách c ởi đồ anh nữa.

Đi qua cổng vòm, Văn Đàn lại nói: “Tài xế của tôi xin nghỉ rồi, nếu thầy Minh không phiền, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?”

Khi nói câu này, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc xe Alphard đậu không xa.

Chiếc xe thương mại màu đen đậu ở đó, lớn hơn nhiều so với những mẫu xe thông thường, rất bắt mắt.

Minh Trạc cũng nhìn thấy.

Tài xế thậm chí còn sợ Văn Đàn đi qua mất, bấm còi hai tiếng để báo hiệu.

Văn Đàn bình tĩnh chỉnh lại tóc, phát huy tố chất diễn viên chuyên nghiệp, giả vờ như không quen biết tài xế.

Minh Trạc không vạch trần cô, chỉ nói: “Lên xe đi.”

Vừa quay người, Văn Đàn nhanh chóng vẫy tay với tài xế, bảo anh ta đi trước.

Cô ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn: “Lại làm phiền thầy Minh rồi, tính cả lần này, tôi nợ thầy ba bữa cơm rồi.”

Minh Trạc nói: “Cô thích mời người khác ăn cơm lắm à?”

“Tất nhiên không, tôi chỉ mời người tôi thích ăn cơm thôi.” Văn Đàn mặt không đổi sắc tiếp tục, “Vậy khi nào thầy Minh rảnh, để tôi mời thầy bữa đầu tiên?”

Anh vừa lái xe vừa nói: “Tối thứ Sáu.”

Văn Đàn vừa định đồng ý, lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Thứ Sáu không phải có lớp địa chất tự chọn sao?”

“Bảy giờ lên lớp.”

Cho dù Văn Đàn tan làm sớm thì cũng phải sáu giờ.

Hoàn toàn không kịp.

Cô im lặng một lúc mới nói: “Thầy Minh có phiền nếu tôi mời thầy ăn khuya không…”

Minh Trạc hỏi cô: “Mấy giờ cô tan làm?”

Văn Đàn nói: “Nếu không quay cảnh đêm thì tầm sáu bảy giờ.”

“Biết rồi.”

Văn Đàn đang định hỏi “biết rồi” là có ý gì, thì điện thoại vang lên.

Giọng Văn Văn rất nhỏ: “Chị Văn Đàn, chị Mạch vừa gọi điện cho em nói. Ngoài bộ phim chị đang quay, tất cả các công việc khác đều bị dừng lại…”

Văn Đàn “ừm” một tiếng: “Dừng thì dừng thôi.”

Văn Văn lại nói: “Nhưng chị đã xem hợp đồng quảng cáo trước đó chưa? Nếu vì lý do của chị mà phải dừng các hoạt động hoặc quảng bá lẽ ra phải tham dự thì phải bồi thường hợp đồng.”

Văn Đàn cau mày, cô vừa định lên tiếng, lại nhận ra Minh Trạc vẫn còn ở bên cạnh, bèn nói: “Về rồi nói.”

Cô cúp máy, Văn Văn cũng đồng thời gửi chi tiết nội dung hợp đồng.

Văn Đàn lật từng tấm ảnh, sắc mặt ngày càng lạnh.

Văn Văn: [À đúng rồi, chị Mạch còn nói, ba tháng chị ngừng làm việc trước đây lẽ ra cũng phải bồi thường hợp đồng cho nhãn hàng, nhưng công ty đã trả thay chị, lần này chị phải tự trả.]

Trong hợp đồng còn ghi rõ, các hợp đồng quảng cáo đều là tài nguyên của công ty, nếu trước khi hợp đồng quảng cáo hết hạn, hợp đồng của cô với công ty chấm dứt, đồng nghĩa với việc hợp đồng quảng cáo tự động hủy bỏ, phần tiền bồi thường hợp đồng này cô phải bồi thường gấp đôi.

Những hợp đồng quảng cáo này ít nhất cũng đã được ký từ nửa năm trước.

Lúc đó, cô vẫn đang bị fan của Mạnh Trần An liên tục quấy rối, tinh thần rất kém.

Chị Mạch nói với cô rằng tất cả các điều khoản đều đã được bộ phận pháp chế của công ty xem xét, không có vấn đề gì, bảo cô cứ ký tên là được.

Văn Đàn không ngờ họ lại giăng bẫy cô ở đây.

Cô nhắm mắt lại, hơi thở trở nên dồn dập.

Hai giây sau, Văn Đàn bình tĩnh nói: “Phiền thầy Minh tấp xe vào lề đường, tôi xuống ở đây.”

Cô không muốn để Minh Trạc nhìn thấy bộ dạng cô lên cơn.

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại bên đường.

Văn Đàn nhanh chóng cởi dây an toàn, vừa định đưa tay mở cửa xe thì giọng nói của Minh Trạc vang lên: “Văn Đàn.”

Giọng anh bình thản: “Đi ăn khuya không?”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 15: Leo núi



Văn Đàn ngẩn người, cảm xúc đang dâng trào như sóng lớn vỗ bờ bỗng chốc chùng xuống.

Cô quay đầu lại: “Bây giờ sao?”

Minh Trạc nhìn cô: “Bây giờ.”

Văn Đàn ngồi lại, từ từ thắt dây an toàn: “Được.”

Quãng đường còn lại, trong xe vẫn im lặng.

Cảnh đêm Giang Thành rất đẹp, nhà cao tầng san sát, ánh sáng đan xen.

Nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng lại ẩn chứa bóng tối dường như muốn nuốt chửng con người.

Không biết bao lâu sau, xe dừng lại trước một câu lạc bộ leo núi nhân tạo trong nhà.

Văn Đàn xuống xe theo Minh Trạc: “Không phải chúng ta đi ăn khuya sao?”

Minh Trạc nói: “Ở đây có đồ ăn nhẹ.”

Văn Đàn: “…”

Cô không nhịn được nói: “Thầy Minh, thực ra tôi có chút ít tiền, thầy không cần tiết kiệm giúp tôi đâu.”

Minh Trạc khẽ cong môi, bước lên bậc thang.

Nơi này rộng hơn Văn Đàn tưởng tượng, ngoài leo núi đá, còn có các môn thể thao đối kháng khác, trông giống một câu lạc bộ hơn.

Minh Trạc rất quen thuộc với môi trường ở đây, rõ ràng là thường xuyên đến.

Anh quay đầu nói: “Biết leo núi đá không?”

Văn Đàn khẽ lắc đầu: “Không.”

“Muốn thử không?”

Văn Đàn nhìn vách núi cao bên cạnh, vẻ mặt hơi dao động.

Người Trung Quốc luôn giữ nguyên tắc “đã đến rồi thì phải thử”.

Hơn nữa, trông cũng khá thú vị.

Văn Đàn nhanh chóng đáp: “Muốn!”

Lúc này, có người đến chào Minh Trạc: “Hôm nay sao lại đến muộn thế?”

Minh Trạc lười biếng nói: “Ăn ké.”

“Nói đùa gì vậy, cậu đến chỗ tôi mà còn ăn ké…” Quan Trì nói được một nửa, mới phát hiện bên cạnh Minh Trạc còn có một người phụ nữ, một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Anh ta lập tức cười hiểu ý: “Chào cô, tôi tên là Quan Trì, bạn của Minh Trạc.”

Văn Đàn gật đầu chào anh ta: “Chào anh, tôi tên Văn Đàn.”

“Gì nhỉ?” Quan Trì ho khan một tiếng, chỉ vào một nữ huấn luyện viên không xa, “Đưa cô Văn đi thay giày trước đi.”

Sau khi họ rời đi, Quan Trì dùng khuỷu tay huých Minh Trạc: “Bạn gái?”

Minh Trạc nói: “Không phải.”

Quan Trì hừ hai tiếng: “Không phải thì cũng sắp rồi, bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy có cô gái nào xuất hiện bên cạnh cậu, tôi suýt nữa thì nghĩ cậu có vấn đề về giới tính đấy.”

Minh Trạc đút một tay vào túi quần, không giải thích thêm, cũng coi như là không thẹn với lòng.

Trạng thái của Văn Đàn trước đó như vậy, để cô ấy xuống xe một mình sẽ xảy ra chuyện.

Năm phút sau, Văn Đàn thay giày leo núi chuyên dụng cùng nữ huấn luyện viên quay lại.

Quan Trì nở nụ cười thân thiện: “Cô Văn muốn leo khối đá hay leo núi đá?”

Văn Đàn không biết hai loại này khác nhau thế nào, nhìn về phía Minh Trạc.

Minh Trạc nói: “Khối đá chỉ cao năm mét, không cần đeo dây an toàn, bên dưới có đệm bảo vệ, có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào. Leo núi đá trong nhà ở đây cao hai mươi mét, cần phải đeo dây.”

Quan Trì tiếp lời: “Nếu là lần đầu leo, tôi khuyên cô nên thử leo khối đá trước.”

Văn Đàn nói: “Được.”

Quan Trì chắp hai tay vào nhau: “Được rồi, vậy chúc cô Văn chơi vui vẻ, tôi còn có việc, đi trước đây. Có gì không hiểu cứ hỏi Minh Trạc, cái gì cậu ấy cũng biết.”

Vừa nói, anh ta vừa dẫn nữ huấn luyện viên đi.

Văn Đàn nhìn Minh Trạc, chớp chớp mắt.

Minh Trạc cầm băng keo quấn tay mà nữ huấn luyện viên để lại, ấn một đầu cố định trên cổ tay Văn Đàn, quấn vòng quanh.

Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, mùi tuyết tùng lạnh lẽo hòa quyện với mùi thuốc lá thoang thoảng.

Đây là lần đầu tiên Văn Đàn nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả lông mi của Minh Trạc cũng rất dài, sống mũi cao thẳng.

Sau khi quấn băng keo xong, Minh Trạc lại lấy bột magie rắc vào lòng bàn tay cô, khi ra mồ hôi có thể tăng ma sát, tránh trơn trượt.

Văn Đàn cuối cùng cũng nhìn đủ rồi, lên tiếng: “Cảm ơn thầy Minh.”

Minh Trạc chậm rãi nói: “Cô gọi tôi một tiếng thầy, tôi cũng phải dạy cô chút gì đó chứ.”

Văn Đàn: “…”

Minh Trạc nhìn sang một bên: “Leo khối đá quốc tế có hai cấp độ khó là V Scale và Font Scale. Các câu lạc bộ trong nhà thường sử dụng cấp độ V, độ khó của tuyến đường từ V0, V1, V2, V3 trở lên, đại diện cho độ khó tăng dần.”

Văn Đàn nghe mà nửa hiểu nửa không.

Minh Trạc lại nói: “Cô thấy tấm bảng màu kia không? Màu sắc khác nhau tương ứng với độ khó khác nhau, các điểm leo cùng màu là một tuyến đường.”

Thấy vẻ mặt hoang mang của Văn Đàn, anh nói: “Không sao, cứ thử trước đã.”

Văn Đàn gật đầu, bước lên tấm đệm, tay bám vào một tảng đá, đặt chân lên.

Cô vừa định nhấc người lên, nhưng do dùng lực không đúng nên lại ngã xuống.

Minh Trạc đứng ngoài tấm đệm, đỡ lấy cánh tay cô: “Từng bước một thôi. Khi leo, trọng tâm dồn xuống dưới, duỗi thẳng cánh tay.”

Văn Đàn lại leo lên.

Sau vài lần thất bại, cô leo càng lúc càng tiến bộ, cũng dần nắm được bí quyết, nên leo l3n đỉnh rất nhanh.

Văn Đàn trực tiếp nhảy xuống, nhẹ nhàng thoải mái.

Cô nhìn Minh Trạc, trên mặt nở nụ cười, hơi ngẩng cằm lên như đang muốn khoe khoang: “Thầy Minh, thế nào?”

“Được, ra nghề rồi.”

Sau khi chinh phục được leo khối đá, Văn Đàn lại muốn thử thách leo núi đá thật sự.

Dưới sự hướng dẫn của Minh Trạc, cô đeo dây an toàn, sau đó đi đến vách núi, kéo dây chính và móc vào.

Minh Trạc nói: “Lần đầu đừng leo quá cao, có thể sẽ không xuống được.”

Lúc này, Văn Đàn hăng hái muốn thử, đáp một tiếng “biết rồi” liền bắt đầu leo lên.

Leo núi là mặt phẳng thẳng đứng, không giống như leo khối đá có nhiều mặt gập, tương đối khó hơn.

Sau khi hăng hái leo được vài mét, Văn Đàn mới phát hiện tay chân bắt đầu mềm nhũn, không còn sức.

Sức lực đã bị tiêu hao gần hết khi leo khối đá lúc nãy.

Cô như con tắc kè bám trên tường, quay đầu nhìn xuống lại càng thấy chóng mặt.

Văn Đàn nuốt nước miếng, chỉ đành cầu cứu sư phụ: “Thầy Minh, tôi không xuống được…”

Ở khoảng cách hơi xa, cô không nhìn rõ vẻ mặt của Minh Trạc, chỉ nghe thấy anh nói: “Đợi tôi một chút.”

Văn Đàn “ưm” một tiếng, đáng thương vô cùng.

Cô không dám nhìn xuống nữa, lại bám vào tường.

Bám trên vách núi, tay chân đều phải dùng sức mới có thể giữ vững không bị ngã.

Không bao lâu, tay trái của Văn Đàn không bám được nữa, lòng bàn tay trơn trượt, sắp mất trọng tâm đập vào tường, cánh tay lại bị ai đó vững vàng đỡ lấy.

Giọng nói của Minh Trạc vang lên: “Thả lỏng một chút.”

Văn Đàn đột ngột quay đầu lại, cô cứ tưởng anh đi tìm huấn luyện viên rồi…

Minh Trạc lại nói: “Tay kia nắm lấy dây, trọng tâm cơ thể dồn ra sau, chân đặt vững, đừng sợ.”

Có anh ở bên cạnh, Văn Đàn bỗng nhiên thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Cô điều chỉnh tư thế, bàn tay đang nắm chặt tảng đá từ từ nắm lấy dây, cơ thể cũng ngả ra sau.

Minh Trạc thu tay lại tiếp tục: “Khi rơi xuống giữ nguyên tư thế này, có thể dùng chân đạp nhẹ vào vách núi để hỗ trợ.”

Văn Đàn đáp: “Vâng.”

Cô nắm lấy dây, thỉnh thoảng dùng chân đạp vào vách núi, từ từ hạ xuống.

Cùng lúc Văn Đàn tiếp đất, Minh Trạc cũng đứng bên cạnh cô.

Minh Trạc hỏi cô: “Ổn chứ?”

Văn Đàn thở gấp: “Cũng ổn…”

Không nói gì khác, việc này còn thú vị hơn chạy bộ một tiếng đồng hồ ở phòng tập gym nhiều.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 16: Học trò



Trong nhà vệ sinh, Văn Đàn tháo băng keo trên tay trước, sau đó lấy một sợi dây buộc tóc từ chiếc giỏ nhỏ bên cạnh, buộc tóc mình thành đuôi ngựa, cổ lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều.

Cô cúi đầu, hứng một vốc nước lạnh dội lên mặt.

Rửa mặt xong, Văn Đàn một tay lấy khăn giấy, một tay chống lên bồn rửa.

Ánh mắt cô lướt qua chiếc gương trước mặt, nhìn hình ảnh mình với khuôn mặt ửng hồng bên trong, đột nhiên cảm thấy hơi mơ màng.

Văn Đàn gần như quên mất rằng một giờ trước, cô còn đang trên bờ vực của cơn hoảng loạn.

Lẽ ra cô nên tìm một nơi không có người, yên tĩnh vượt qua đêm nay.

Nhưng lúc này cô lại cảm thấy tâm trạng khá thoải mái, dường như những cảm xúc bực bội đều theo mồ hôi bay hơi, biến mất không còn dấu vết.

Quả nhiên yêu đương là liều thuốc chữa lành mọi thứ trên đời.

Xem ra cô phải cố gắng hơn nữa.

Khi Văn Đàn đi ra ngoài, Minh Trạc không biết đã đi đâu. Quan Trì đang đứng nói chuyện với người khác ở phía xa, thấy cô đi ra liền giơ tay cười chào cô.

Cô mỉm cười, gật đầu đáp lại.

Quan Trì hỏi: “Chơi vui không?”

Văn Đàn nói: “Rất vui, rất thú vị.”

Quan Trì nhướng mày: “Vậy hoan nghênh cô lần sau lại đến. Bên kia còn có bắn cung và bowling, còn có cả spa mà các cô gái thích nữa. Hôm nay muộn quá rồi, tôi không mời cô trải nghiệm nữa.”

Văn Đàn lấy điện thoại ra nói: “Vậy tôi làm thẻ hội viên nhé, tính luôn cả phí hôm nay.”

“Không cần.” Quan Trì cười nói tiếp, “Cô cứ đến chơi bất cứ lúc nào, tính sổ cho Minh Trạc.”

Văn Đàn không biết Quan Trì chỉ nói khách sáo, hay đã coi cô là bạn gái của Minh Trạc, nhưng cô không có thói quen lợi dụng người khác.

Cô kiên trì nói: “Vẫn nên làm thẻ đi, tôi rảnh sẽ đến thường xuyên.”

“Thật sự không cần. Minh Trạc đưa cô đến, nếu tôi làm thẻ hội viên cho cô, người không biết còn tưởng chúng tôi ở đây cấu kết với nhau để tăng doanh số nữa.”

Văn Đàn: “…”

Cô vừa định nói gì đó thì giọng nói của Minh Trạc từ phía sau chậm rãi vang lên: “Lâm Sơ Dao là hội viên ở đây. Em ấy một năm cũng không đến được mấy lần, cô có thể dùng của em ấy.”

Văn Đàn có chút ngạc nhiên quay đầu lại, dường như kinh ngạc khi anh là một giáo viên dạy môn tự chọn mà lại biết cả chuyện này của học trò.

Quan Trì hiểu ra vài phần, nói đầy ẩn ý: “Cô là bạn của Sơ Dao?”

Văn Đàn thu hồi tầm mắt, trả lời: “Đúng vậy.”

Dừng một chút, cô mới hỏi: “Anh cũng quen cô ấy sao?”

Nhìn vẻ mặt vừa rồi của Văn Đàn, Quan Trì đoán cô không biết mối quan hệ giữa Minh Trạc và Lâm Sơ Dao. Anh ta cũng úp mở, nói đầy ẩn ý: “Quen chứ, cô ấy là hội viên ở đây, sao tôi có thể không quen.”

Văn Đàn đột nhiên cảm thấy thật kỳ diệu, thế giới thật nhỏ bé.

Quan Trì lại nói: “Đã là bạn của Sơ Dao thì tôi càng không thể lấy tiền của cô. Minh Trạc nói đúng, lần sau cô cứ đến trực tiếp là được, tôi sẽ bảo họ làm thẻ phụ cho cô.”

Anh ta đã nói như vậy, Văn Đàn cũng không phải người không hiểu chuyện, cô nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Quan Trì đút tay vào túi quần: “Khách sáo rồi.”



Trên đường về, Văn Đàn cất thẻ vào túi, quay đầu nói: “Thầy Minh, thầy thường xuyên đến đây sao?”

Minh Trạc đang lái xe, góc nghiêng khuôn mặt bị ánh sáng bao phủ nửa sáng nửa tối.

Giọng anh trong trẻo dễ nghe, còn mang theo chút lười biếng: “Thỉnh thoảng.”

Văn Đàn nói: “Vậy thường là… lúc nào?”

Có lẽ câu hỏi của cô quá thẳng thắn, ý tứ quá rõ ràng, Minh Trạc nhất thời không trả lời.

Văn Đàn thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc chữa cháy: “Thầy Minh không phải nói muốn dạy tôi leo núi đá sao.”

Minh Trạc bị cô bám lấy, như đang cười: “Tôi nói vậy khi nào?”

“Anh nói, đã gọi anh một tiếng thầy thì phải dạy tôi chút gì đó. Tôi đã gọi anh nhiều tiếng thầy như vậy, chắc cũng đủ để anh dạy tôi rồi chứ?”

“Kỹ thuật leo núi cô đã nắm được rồi, luyện tập thêm vài lần, kiểm soát tốt lực đạo là có thể leo cao hơn.”

Văn Đàn dũng cảm không sợ hãi: “Vậy thầy Minh có thể dạy tôi thêm thứ khác, khả năng học hỏi của tôi rất tốt, nhất định sẽ trở thành học sinh xuất sắc nhất của thầy.”

Minh Trạc nói: “Không đi làm nữa à?”

Văn Đàn dựa vào ghế, nói bâng quơ: “Gần như vậy, sắp thất nghiệp rồi.”

Ngay sau đó, cô lại hào hứng hỏi: “Thầy Minh có cần trợ giảng không, thực ra tôi cũng rất hứng thú với địa chất học…”

“Cụ thể hứng thú với lĩnh vực nào?”

Văn Đàn muốn nói, nếu nói cụ thể thì tất nhiên là hứng thú với người dạy địa chất học.

Tối nay cô đã quá mạo hiểm, lúc này nên biết kiềm chế một chút, suy nghĩ hai giây mới nói: “Núi tuyết, tôi rất thích núi tuyết, núi Nam… mà thầy Minh nói…”

Tên hơi khó đọc, cô nhất thời không nhớ ra.

Giọng Minh Trạc không nghe ra cảm xúc gì: “Namcha Barwa.”

“Đúng rồi!” Văn Đàn mặt không đổi sắc: “Ước mơ lớn nhất đời tôi là được leo hết tất cả các ngọn núi tuyết trên thế giới.”

“Theo thống kê chưa đầy đủ, có mười ba nghìn ngọn núi tuyết đã được biết đến trên toàn thế giới.”

“… Đó không phải là ước mơ sao.” Văn Đàn chậm rãi nói, “Cũng giống như mỗi đêm trước khi đi ngủ, tôi đều mong rằng ngày hôm sau thức dậy sẽ trúng số vài trăm triệu. Không có ước mơ, cuộc sống tẻ nhạt lấy đâu ra động lực.”

Cô lại nhìn Minh Trạc: “Thầy Minh có thấy ước mơ của tôi quá thực tế không?”

Minh Trạc nói: “Không.”

“Vậy thầy Minh thích kiểu con gái như thế nào?”

Cô chuyển chủ đề quá nhanh, khiến người ta không kịp phòng bị.

Văn Đàn bề ngoài bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại đập nhanh hơn.

Thực ra cô có thể nhận ra, hôm nay ở Lâu Ngoại Lâu, Minh Trạc đã cố ý đợi cô, kể cả việc cô nói tài xế xin nghỉ anh cũng không vạch trần, còn dẫn cô đến câu lạc bộ leo núi.

Cả lần trước đến đoàn phim đưa thuốc và túi chườm đá cho cô, những điều này đều chứng minh, anh không thể nào không có chút tình cảm gì với cô.

Vài giây sau, Minh Trạc chậm rãi lên tiếng: “Đến rồi.”



Văn Văn đợi ở khách sạn rất lâu, thấy thời gian càng lúc càng muộn, gọi cho Văn Đàn thì cô không nghe máy, cô ấy suýt nữa thì báo cảnh sát.

Trước khi cô ấy sắp hành động, cửa phòng vang lên tiếng động.

Văn Văn lập tức chạy tới: “Chị Văn Đàn, cuối cùng chị cũng về rồi!”

Văn Đàn uể oải: “Em vẫn chưa ngủ à?”

Văn Văn nhỏ giọng nhắc nhở: “Chuyện hợp đồng…”

Văn Đàn suýt nữa thì quên mất chuyện này. Cô đóng cửa lại, vẻ mặt bình tĩnh: “Không sao, vài hôm nữa chị sẽ đi tìm luật sư tư vấn, không phải vấn đề lớn.”

“Hả?”

Trước đó khi gọi điện, cô ấy cảm thấy giọng điệu của Văn Đàn rất nghiêm trọng, rất tức giận, sao mới một lúc mà lại ổn rồi?

Văn Đàn nói: “Chị đi tắm trước đây, em nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ờ ờ, vâng.”

Mãi đến khi vào phòng tắm, Văn Đàn vẫn còn hối hận vì đã hỏi Minh Trạc câu hỏi cuối cùng trên xe.

Không phải hối hận vì đã hỏi anh thích kiểu con gái như thế nào, mà là hối hận vì đã chọn sai thời điểm.

Đáng lẽ cô nên hỏi dọc đường, hoặc để dành đến lần gặp sau.

Chứ không phải như bây giờ, dừng lại ở phần kết mà không biết nên làm gì tiếp theo.

Nửa đêm, Văn Đàn nằm trên giường, nhắn tin cho Minh Trạc.

Văn Đàn: [Thầy Minh, về đến nhà chưa?]
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 17: Chúc ngủ ngon



Minh Trạc không trả lời, chắc là đang trên đường, hoặc đang bận.

Văn Đàn chuyển sang khung chat khác, chuyển một khoản tiền cho Lâm Sơ Dao.

Ngay sau đó, Lâm Sơ Dao gọi điện đến: “Bảo sao hôm nay ra đường dẫm phải phân chó, hóa ra là bánh từ trên trời rơi xuống.”

Văn Đàn: “…”

Cô trở mình, nằm sấp trên giường, giải thích: “Tớ dùng thẻ hội viên của cậu.”

Lâm Sơ Dao thờ ơ nói: “Cậu dùng thì cứ dùng thôi, chuyển tiền cho tớ làm gì.”

Văn Đàn nói: “Sau này tớ có lẽ… có thể sẽ thường xuyên dùng, cậu cứ nhận tiền đi.”

“Không cần, tớ vui vì cậu dùng mà.” Lâm Sơ Dao lại nói tiếp: “Nhưng là thẩm mỹ viện nào mà có thể khiến cậu thường xuyên đến vậy? Chắc chắn không tệ, hôm nào tớ cũng đến thử.”

Lâm Sơ Dao là kiểu cô chiêu chỉ biết ăn chơi hưởng lạc điển hình, đủ loại thẻ hội viên nhiều vô kể, thường xuyên làm xong là quên, đến bản thân cô ấy cũng không biết mình đã làm thẻ hội viên ở những cửa hàng nào.

Văn Đàn im lặng một lúc mới nói: “Không phải thẩm mỹ viện.”

Lâm Sơ Dao càng tò mò hơn: “Vậy là gì? Chanel? Hermès? Hay là khách sạn nhà hàng nào?”

“… Câu lạc bộ leo núi.”

Lâm Sơ Dao khó tin: “Sao cậu lại đến đó?”

Văn Đàn chỉ đành nói dối: “Một người bạn đưa tớ đi.”

Cô lặng lẽ chuyển chủ đề: “Ông chủ ở đó hình như quen cậu?”

“Đúng vậy.” Lâm Sơ Dao bị đánh lạc hướng thành công, “Anh ấy là bạn của anh họ tớ. Lúc câu lạc bộ leo núi khai trương, tớ đang rảnh rỗi ở nhà nên đến ủng hộ anh ấy chút. Nạp thẻ xong tớ cũng chỉ đến đó hai lần, vừa hay, nếu cậu thích thì cứ đến thường xuyên, đỡ lãng phí.”

Hai chữ “lãng phí” từ miệng Lâm Sơ Dao nói ra cứ như vật thể lạ vậy.

Tuy nhiên, Văn Đàn lại chú ý đến: “Anh họ cậu không lẽ cũng thường xuyên đến đó?”

Lâm Sơ Dao nói: “Chắc cũng thỉnh thoảng. Anh ấy công việc bận rộn, nếu không phải hàng tuần…”

Suýt thì cắn phải lưỡi, Lâm Sơ Dao vội vàng sửa lại: “Nếu không phải hàng tuần đều phải gọi video, cả năm trời tớ cũng không gặp anh ấy một lần.”

Văn Đàn có chút ngạc nhiên: “Vậy cậu và anh họ cậu khá thân nhau nhỉ.”

Lâm Sơ Dao chưa bao giờ nhắc đến việc cô ấy có một người anh họ với Văn Đàn. Trước đó là vì Minh Trạc quá xa vời với cuộc sống của cô ấy, cô ấy và Văn Đàn ở bên nhau đều nói chuyện về con gái.

Sau đó, nhờ Văn Đàn điểm danh hộ, cô ấy cũng sợ nói Minh Trạc là anh họ mình thì Văn Đàn sẽ không đi nữa.

Tất nhiên, ngoài ra còn có lý do khác.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là Lâm Sơ Dao luôn cảm thấy sau lần điểm danh đó, Văn Đàn và Minh Trạc sẽ không còn dính líu gì nữa, ai ngờ sau đó, từ “anh họ” lại xuất hiện với tần suất cao trong nội dung trò chuyện của họ.

Khiến cô ấy bây giờ nói cũng không được, không nói cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan.

Sau khi cúp máy, Lâm Sơ Dao lại gửi lời hỏi thăm đến anh họ mình.

Lâm Sơ Dao: [Anh họ yêu quý của em ~]

Minh Trạc: [Không duyệt.]

Lâm Sơ Dao: […]

Lâm Sơ Dao: [Không phải em xin nghỉ!]

Minh Trạc trực tiếp gửi một tin nhắn thoại, giọng điệu lười biếng: “Thi cuối kỳ anh cũng sẽ không nương tay với em đâu.”

Lâm Sơ Dao vội vàng gọi điện cho anh, nhỏ giọng nói: “Em không phải loại người thích gian lận, em thật sự có vấn đề muốn hỏi anh.”

Minh Trạc vừa về đến nhà, bật đèn lên nói: “Nói đi.”

“Chính là… Anh còn nhớ người bạn đã điểm danh hộ em lúc trước không, cái người cực kỳ cực kỳ cực kỳ xinh đẹp đó.”

Giọng Minh Trạc thờ ơ: “Người bạn cực kỳ cực kỳ cực kỳ xinh đẹp của em, hôm điểm danh đeo khẩu trang.”

Lâm Sơ Dao: “…”

Cô ấy thăm dò: “Hay là em gửi anh vài tấm ảnh của cô ấy?”

Minh Trạc nói: “Không có việc gì thì cúp máy đây.”

“Có việc, có việc.” Lâm Sơ Dao vội vàng nói: “Trước giờ em chưa từng nói với cô ấy anh là anh họ em, nhưng em luôn cảm thấy áy náy, em có thể nói cho cô ấy biết không?”

“Miệng mọc trên người em, anh bịt lại được à?”

Lâm Sơ Dao nhỏ giọng hơn: “Nhưng không phải anh không muốn dính dáng gì đến nhà họ Minh sao…”

Minh Trạc không nói gì, vẻ mặt nhạt đi vài phần.

Lâm Sơ Dao biết mình đã nhắc đến chuyện không nên nhắc, cười trừ: “Biết rồi biết rồi, em tự suy nghĩ lại vậy.”

Trước khi Lâm Sơ Dao cúp máy, giọng Minh Trạc lại vang lên: “Rảnh rỗi thì đừng ra ngoài lêu lổng, quan tâm bạn của em nhiều hơn đi.”

Lâm Sơ Dao khó hiểu: “Cô ấy làm sao vậy?”

Minh Trạc giọng điệu nhàn nhạt: “Cúp máy đây.”

Lâm Sơ Dao nghe tiếng tút tút trong điện thoại, nghiêng đầu, có chút khó hiểu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng một thời gian rồi cô ấy và Văn Đàn không gặp nhau.



Văn Đàn đợi đến sắp ngủ thiếp đi mới nhận được hồi âm của Minh Trạc.

Vẫn ngắn gọn như mọi khi: [Đến rồi.]

Văn Đàn nhìn hai chữ đó, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.

Rất lâu sau, cô chậm rãi gõ một câu.

Văn Đàn: [Cảm ơn thầy Minh.]

Văn Đàn: [Ngủ ngon.]

Minh Trạc: [Ngủ ngon.]

Văn Đàn đặt điện thoại xuống, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ từ lúc nào không hay.

Vài tháng trước, cũng là một ngày thời tiết như thế này.

Nhưng tâm trạng của Văn Đàn lại hoàn toàn khác so với lúc đó.

Có lẽ cô thật sự có thể sống lại một lần nữa.



Sau bữa tối hôm qua, Văn Đàn coi như đã chính thức trở mặt với công ty và chị Mạch.

Cô vừa xem kịch bản, vừa yên lặng nghe Văn Văn báo cáo: “Ngoài việc tất cả các hoạt động thương mại bị tạm dừng, tài xế và stylist cũng sẽ quay về công ty trong tuần này.”

Văn Đàn cười khẽ: “Cũng được, còn cho tôi vài ngày để chuẩn bị.”

Văn Văn không lạc quan như cô, mặt ủ mày chau: “Chị Văn Đàn, chị thật sự chưa tìm được công ty mới sao? Ngoài bộ phim chị đang quay, tất cả công việc đều bị dừng lại. Công ty coi như đã cấm sóng chị rồi. Hơn nữa còn phải bồi thường hợp đồng nhiều như vậy…”

Văn Đàn nói: “Em cũng nói rồi, phải bồi thường hợp đồng nhiều như vậy, công ty nào chịu làm cái việc lỗ vốn này chứ.”

Văn Văn thành tâm khen ngợi: “Chị, chị đúng là người bình tĩnh và điềm đạm nhất mà em từng gặp.”

Nghe cô bé đánh giá như vậy, Văn Đàn khẽ cong môi, không nói gì.

Chuyện lớn như tạm dừng hoạt động thương mại có giấu cũng không giấu được.

Tuy chưa lan truyền đến fan, nhưng trong giới cũng không phải bí mật gì.

Cả buổi chiều điện thoại của Văn Đàn liên tục đổ chuông, không ít đối tác cũ gọi đến hỏi lý do. Có người thật lòng quan tâm, tất nhiên cũng không thiếu kẻ hóng chuyện.

Ngay tại hiện trường cũng có một người như vậy.

Văn Đàn đang diễn tập với Lâm Gia Niên, Lộ Tuyết chen vào, vô tình nói: “Chị Văn Đàn, chị có mâu thuẫn gì với công ty à?”

Văn Đàn nói: “Không có.”

Lộ Tuyết hơi ngạc nhiên: “Vậy sao em lại nghe nói…”

“Nghe nói gì?”

Lâm Gia Niên cũng tò mò nhìn sang: “Cô đã nghe được tin lá cải gì rồi?”

Thấy Văn Đàn bình tĩnh, Lộ Tuyết cười nói: “Không có gì, chắc là mấy tài khoản marketing viết bậy bạ thôi.”

Lâm Gia Niên có vẻ thấy khó tin: “Cô còn xem mấy tài khoản marketing đó à? Không thể tin được đâu, trước đây tôi bị tái phát chấn thương lưng, phải đến bệnh viện châm cứu, mấy tài khoản marketing lại nói tôi…”

Anh ta như thể khó mở lời, dừng lại không nói nữa.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 18: Đến thăm đoàn phim



Văn Đàn ngẩng đầu, khá tò mò: “Nói anh cái gì?”

Lâm Gia Niên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói tôi bị kim chủ chơi đến mức không xuống giường được!”

“…”

Lộ Tuyết tự chuốc lấy nhục, cười gượng hai tiếng phụ họa rồi lúng túng bỏ đi.

Không lâu sau, bên ngoài đoàn phim vang lên một trận náo động.

Văn Đàn còn tưởng fan lại đánh nhau, vừa định bảo Văn Văn ra xem thì thấy hai chiếc xe tải chạy vào.

Cùng lúc đó, còn có người reo hò: “Anh Mạnh đến thăm đoàn phim!”

Sắc mặt Văn Đàn lạnh xuống trông thấy.

Cả đoàn phim của họ cộng lại cũng không bằng địa vị của Mạnh Trần An.

Mạnh Trần An vừa xuất hiện, đạo diễn và nhà sản xuất liền chạy đến chào hỏi.

Mạnh Trần An ra mắt đã nhiều năm, cũng đã có được một phần cổ phần của Hoàn Vũ, bản thân cũng tham gia đầu tư vào không ít phim truyền hình và điện ảnh, sớm đã được coi là một nửa nhà đầu tư.

Nếu có thể dựa vào mối quan hệ này thì tương lai trong giới giải trí cũng sẽ tươi sáng.

Mạnh Trần An thái độ khiêm tốn: “Mọi người vất vả rồi, dạo này trời nóng, mọi người uống chút nước giải khát nhé.”

“Anh Mạnh khách sáo rồi,” đạo diễn vừa cười nói, vừa quay đầu nói, “Mọi người nghỉ ngơi hai mươi phút đi, đừng phụ lòng tốt của anh Mạnh.”

Hiện trường lập tức vang lên tiếng “Cảm ơn anh Mạnh”.

Mạnh Trần An gật đầu chào họ, cầm một cốc Americano đá đến trước mặt Văn Đàn, giọng dịu dàng: “Biết em phải kiểm soát vóc dáng, nên đặc biệt gọi riêng cho em.”

Văn Đàn không nhận: “Anh Mạnh có việc gì sao?”

Xung quanh có nhiều người, Mạnh Trần An gọi cô sang một bên.

Mạnh Trần An nói giọng quan tâm: “Theo anh được biết, em vẫn chưa tìm được công ty mới, lúc này không nên căng thẳng với Sáng Mỹ như vậy.”

Văn Đàn liếc mắt nhìn về phía xa, những người đang tụ tập nhìn về phía này lập tức quay đầu đi, ai làm việc nấy.

Cô nói: “Anh Mạnh có ý gì? Nhân đạo quan tâm ‘bạn gái cũ’? Hay là thay giám đốc Tưởng đến mắng tôi là kẻ vong ân bội nghĩa, không biết điều?”

Vài tháng trước, Văn Đàn và Mạnh Trần An lần lượt đăng bài chia tay hòa bình trên Weibo. Sau đó không lâu, Văn Đàn bị anti-fan chửi rủa thậm tệ.

Mà phần lớn anti-fan của Văn Đàn là fan của Mạnh Trần An.

Ngay khi mọi người đều nghĩ rằng chuyện này sẽ qua đi, Văn Đàn lại kiện những fan đó ra tòa.

Cả Giải trí Hoàn Vũ và fan của Mạnh Trần An, đến mức đi đường nhìn thấy biển quảng cáo và ảnh của Văn Đàn cũng không nhịn được muốn nhổ nước bọt.

Ai ngờ được rằng, có một ngày, Mạnh Trần An lại mang đồ ăn thức uống đến thăm đoàn phim của Văn Đàn.

Không biết hai người này vốn chưa chia tay dứt khoát, hay là đã làm hòa.

Chỉ trong chốc lát, tin tức đã lan truyền khắp nơi, các tài khoản marketing cũng bắt đầu đăng bài, và tìm đủ mọi bằng chứng cho thấy hai người vẫn còn dây dưa với nhau.

Bên ngoài mưa gió bão bùng, Mạnh Trần An lại như không có chuyện gì xảy ra, anh ta nhìn Văn Đàn, có vẻ bất lực: “Văn Đàn, đừng nghĩ về anh như vậy.”

Văn Đàn đôi khi không hiểu Mạnh Trần An, không hiểu anh ta diễn xuất đã đạt đến mức thượng thừa hay là thật sự thích cô, vì thích mà không có được nên mới nhân lúc này, thay Sáng Mỹ dẫm đạp lên cô.

Nhưng nếu là giả vờ thì những bộ phim anh ta đóng cũng sẽ không có chuyện bộ sau điểm thấp hơn bộ trước.

Nếu là thật thì lại càng ghê tởm hơn.

Từ ba năm trước, Mạnh Trần An luôn chỉ biết lợi dụng cô, đồng thời giả vờ nặng tình trước mặt cô. Bất kể fan của anh ta chửi rủa, làm tổn thương cô thế nào, anh ta cũng không hề có bất kỳ hành động ngăn cản nào.

Hơn nữa, anh ta vào nghề sớm hơn Văn Đàn, đã sớm nắm rõ những chiêu trò truyền thông này, anh ta không thể không biết hành động hôm nay của mình sẽ gây ra sóng gió lớn như thế nào, gây ra bao nhiêu ảnh hưởng và rắc rối cho Văn Đàn.

Nhưng anh ta vẫn đến, còn đến một cách rầm rộ sợ người khác không biết như vậy.

Mạnh Trần An lại nói: “Anh thật sự muốn giúp em.”

Văn Đàn quay đầu đi, cười nhạt: “Anh Mạnh lập tức rời khỏi đây mới là đang giúp tôi.”

Mạnh Trần An cũng không tức giận vì cô không biết điều, mà lấy một tấm danh thiếp từ trong túi đưa cho cô: “Đây là công ty mới anh mở cùng bạn bè, An Hòa Ảnh Thị. Nếu em bằng lòng đến, anh có thể trả tiền bồi thường hợp đồng với Sáng Mỹ cho em, cũng có thể cho em điều kiện tốt nhất.”

Văn Đàn hơi dừng lại, nhìn anh ta: “Anh đã chấm dứt hợp đồng với Hoàn Vũ rồi?”

“Chuyện này vẫn chưa công khai, em là người đầu tiên biết.” Mạnh Trần An nói, “Thế nào, anh đã đủ thành ý chưa?”

Văn Đàn đột nhiên muốn cười, trong nháy mắt cũng mơ hồ nắm bắt được điều gì đó.

Hôm qua Chu Kế Quang vô cớ lại muốn cô đóng bộ phim thảm họa đó.

Cô lẩm bẩm: “Thảo nào…”

Mạnh Trần An hỏi: “Thảo nào cái gì?”

Văn Đàn không trả lời, chỉ nói: “Tôi cứ tưởng anh đến làm thuyết khách cho Sáng Mỹ, không ngờ tôi đã đánh giá thấp dã tâm của anh Mạnh.”

Mạnh Trần An lắc đầu: “Đây không gọi là dã tâm. Văn Đàn, ai cũng muốn vươn lên cả. Em chấm dứt hợp đồng với Sáng Mỹ, là vì Sáng Mỹ không cho em được tài nguyên mà em muốn. Anh muốn tự mình thành lập công ty, cũng là vì Hoàn Vũ có quá nhiều hạn chế đối với anh. Nhưng nếu em đến chỗ anh, anh nhất định sẽ cho em tài nguyên tốt nhất. Anh đảm bảo với em, em nhất định sẽ là nghệ sĩ nữ hàng đầu của An Hòa Ảnh Thị.”

Chiếc bánh vẽ này, Văn Đàn đã ăn no nê ở chỗ chị Mạch và giám đốc Tưởng rồi, đến giờ vẫn chưa tiêu hóa hết.

Văn Đàn nói không chút cảm xúc: “Anh Mạnh làm vậy, lẽ nào không sợ fan của anh không vui sao?”

Mạnh Trần An không mấy quan tâm: “Em cứ tiếp tục gửi đơn kiện, nhiều rồi sẽ có tác dụng cảnh cáo. Văn Đàn, đừng sợ bị chửi, nghệ sĩ nào lúc đầu chẳng bị chửi. Đợi vài năm nữa, em có tác phẩm tốt, tự nhiên sẽ có người bênh vực em, dư luận cũng sẽ thay đổi.”

Anh ta nói đúng sự thật, cũng là hiện trạng của giới giải trí.

“Anh Mạnh quả nhiên am hiểu cách sinh tồn.”

Mạnh Trần An cũng không ép cô: “Em có thể suy nghĩ xem có đồng ý hay không, nhân tiện, cũng có thể nghĩ xem nên đưa ra điều kiện gì với anh. Anh đã nói rồi, chỉ cần em mở miệng, anh đều sẽ đáp ứng.”

Khi rời đi, anh ta đưa danh thiếp cho Văn Văn đang dài cổ đợi ở phía xa.

Đợi Mạnh Trần An đi khuất rồi Văn Văn mới chạy tới, nhìn thứ trong tay, lật qua lật lại, nghi hoặc nói: “An Hòa Ảnh Thị? Sao chưa nghe nói bao giờ, là công ty lừa đảo à?”

Văn Đàn thản nhiên nói: “Mạnh Trần An mở.”

“Mạnh…”

Văn Văn như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trợn tròn mắt, kinh ngạc che miệng lại.

Một lát sau, cô ấy mới ghé sát vào Văn Đàn, nhỏ giọng nói: “Chị Văn Đàn, không lẽ Mạnh Trần An muốn đào chị sang công ty của anh ta? Làm nghệ sĩ hay làm bà chủ?”

Văn Đàn vỗ vai cô ấy, trịnh trọng nói: “Làm tổ tông của anh ta.”

Văn Văn: “…”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 19: Dư luận



Màn kịch này của Mạnh Trần An, bề ngoài có vẻ quan tâm cô từng chút một nhưng thực chất là đang đào hố cho cô nhảy vào.

Một khi cô đồng ý vào công ty của Mạnh Trần An, tin tức truyền ra ngoài, tất cả mọi người sẽ chỉ trích Văn Đàn, thậm chí còn bàn tán về tin đồn tình cảm của họ.

Còn chuyện Mạnh Trần An chấm dứt hợp đồng với Giải trí Hoàn Vũ sẽ chỉ như một dòng suối nhỏ, lặng lẽ hòa vào dòng chảy.

Đây cũng là sở trường của anh ta, chuyển hướng dư luận.

Mặt khác, hành động đến thăm đoàn phim hôm nay của anh ta còn thay Sáng Mỹ triệt để chặn đường Văn Đàn, hoặc là đồng ý vào công ty của anh ta, hoặc là bị fan của Mạnh Trần An tẩy chay và công kích điên cuồng hơn.

Với sức ảnh hưởng của Mạnh Trần An, cộng thêm sức chiến đấu của fan anh ta, các công ty khác dù muốn nhận cô từ tay Sáng Mỹ cũng phải cân nhắc xem giá trị của Văn Đàn có đáng để họ mạo hiểm như vậy hay không, và liệu có thể thu hồi vốn hay không.

Một nước cờ hiểm độc.

Nếu là Văn Đàn của ba năm trước, chắc chắn sẽ bị lừa gạt.

Nhưng cùng một cái hố, cô chỉ muốn rơi vào một lần.

Một bài học là đủ rồi.

Tuy nhiên, Văn Đàn cảm thấy, lúc này, có lẽ còn có một người căm hận Mạnh Trần An hơn cả cô.

Đợi đến khi quay xong, Văn Đàn đeo khẩu trang và mũ, bảo Văn Văn và tài xế về khách sạn trước, sau đó quay người định chuồn khỏi đoàn phim.

Cô vừa chạy được hai bước đã bị người ta kéo lại, giọng nói nhỏ nhẹ của Lâm Sơ Dao vang lên: “Cậu ăn mặc như vậy, không lẽ là đi hẹn hò? Nhanh vậy đã thành đôi rồi? Vậy là cuối cùng thỏ đã thắng rùa?”

Văn Đàn: “…”

“Sao cậu lại đến đây?”

Lâm Sơ Dao chột dạ nói: “Không phải tớ vừa nghỉ hè sao, nghĩ đến việc đã lâu không gặp cậu, nên đặc biệt đến đợi cậu tan làm để đi ăn tối.”

Văn Đàn không ngờ cô ấy lại đến đúng lúc không nên đến: “Hôm khác đi, hôm nay tớ có chút việc.”

Cô phải đi xác nhận xem suy đoán của mình có đúng hay không.

Thấy cô vội vàng như vậy, Lâm Sơ Dao càng thêm lo lắng: “Đi đâu vậy? Tớ thấy tài xế của cậu đã đi rồi, tớ đưa cậu đi nhé.”



Trên đường đi, dưới sự truy vấn của Lâm Sơ Dao, Văn Đàn kể cho cô ấy nghe chuyện công ty và chị Mạch đã biết cô muốn chấm dứt hợp đồng.

Lâm Sơ Dao chửi thề: “Biết ngay lão già chết tiệt đó không phải thứ tốt đẹp gì, còn cả chị Mạch nữa, lúc trước tớ cũng tưởng chị ta là người tốt, không ngờ cũng chỉ là chó săn của tư bản.”

Cô ấy quay đầu lại: “Vậy bây giờ cậu định làm gì, cứng rắn với họ, hay là đã tìm được công ty mới rồi?”

Văn Đàn nói: “Hôm nay Mạnh Trần An đến tìm tớ. Anh ta đã chấm dứt hợp đồng với Giải trí Hoàn Vũ, tự mở công ty mới, muốn kéo tớ vào.”

Lâm Sơ Dao: “?”

“Anh ta mặt dày thật đấy.”

Văn Đàn lại cười: “Không, đây gọi là đường cùng sinh lối thoát.”

Lâm Sơ Dao thấy cô bị hành hạ đến mức tinh thần không bình thường thì không khỏi lo lắng.

Hay là chuyện đó để sau này hãy nói…

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước tòa nhà Giải trí Hoàn Vũ.

Văn Đàn đeo khẩu trang: “Cậu đợi tớ ở đây nhé, tớ sẽ xuống ngay.”

Lâm Sơ Dao đáp: “Được, vậy cậu cẩn thận.”

Văn Đàn mở cửa xe, bước xuống.



Giải trí Hoàn Vũ, phòng làm việc của tổng giám đốc.

Chu Kế Quang ngồi trước bàn làm việc, dùng iPad xem tin tức giải trí hôm nay, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.

Hai phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý nói: “Sếp Chu, cô Văn Đàn của Sáng Mỹ đến, cô ấy nói muốn gặp anh.”

Động tác trên tay Chu Kế Quang dừng lại, ngẩng đầu lên đầy hứng thú: “Cho cô ấy vào.”

Màn hình iPad đang phát một tin tức giải trí mới nhất: “… Theo tin tức mà phóng viên chúng tôi tìm hiểu được, Mạnh Trần An và Văn Đàn đã quay lại với nhau. Hoặc nói cách khác, hai người này căn bản chưa từng chia tay, lần trước chỉ là cãi nhau như những cặp đôi bình thường thôi. Mạnh Trần An đã đồng ý với Giải trí Sáng Mỹ, sẽ trả tiền bồi thường hợp đồng cho Văn Đàn, đây không phải là một khoản tiền nhỏ. Phóng viên chúng tôi chỉ có thể nói rằng hai người này đúng là tình yêu đích thực, xin chúc phúc.”

Văn Đàn vừa vào cửa đã nghe thấy hai câu cuối cùng đó.

Văn Đàn: “…”

Cô nói: “Sếp Chu nghe mấy thể loại tin đồn này mà không sợ ăn không ngon sao?”

Chu Kế Quang trượt màn hình, thoát khỏi trang web: “Không phải rất tốt sao? Khi nào kết hôn thì nhớ báo, tôi không đến dự, nhưng quà thì sẽ không thiếu.”

Văn Đàn không vòng vo với anh ta về chủ đề này, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm qua sếp Chu nói muốn cho tôi đóng bộ phim thảm họa đó, còn tính không?”

“Tôi nói là xem biểu hiện của cô, tự cô thấy biểu hiện như thế có được không?”

Văn Đàn khẽ gật đầu, cũng không khách sáo: “Tôi thấy được.”

Chu Kế Quang ném iPad lên bàn cái rầm: “Được cái con khỉ! Cô vào đó tổng cộng chỉ nói hai câu, ánh mắt không rời khỏi Minh Trạc, tưởng tôi mù à.”

“Sao có thể chứ, sếp Chu sáng suốt tinh tường, nhìn xa trông rộng, anh minh thần võ…”

“Nói tiếng người.”

“Tôi biết lời mời hôm qua của sếp Chu không phải là nhất thời nổi hứng, anh muốn dùng tôi để đối phó với Mạnh Trần An.”

Chu Kế Quang dựa vào ghế, chậm rãi nói: “Tại sao tôi phải đối phó với Mạnh Trần An?”

Văn Đàn tiến lên vài bước, đứng bên cạnh bàn làm việc, nói từng chữ một: “Vì Mạnh Trần An đã chấm dứt hợp đồng với Hoàn Vũ rồi.”

Chu Kế Quang cười khẩy một tiếng, tư thế cũng không thay đổi: “Xem ra hai người đúng là tình yêu đích thực, chuyện như vậy anh ta cũng nói với cô.”

“Sếp Chu.” Văn Đàn nói, “Anh thật sự tin những lời trên mạng ư? Nếu Mạnh Trần An thật sự thích tôi, anh ta sẽ đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió lúc này sao?”

“Ai biết sở thích của hai người là gì.”

Thấy Chu Kế Quang vẫn còn đề phòng cô, Văn Đàn quyết định nói thẳng: “Hôm qua sếp Chu cũng thấy rồi, tôi thích Minh Trạc.”

Chu Kế Quang: “…”

Anh ta tức giận nói: “Cô bớt mơ mộng hão huyền đi! Minh Trạc là ai, một nữ diễn viên dựa vào tạo scandal để nổi tiếng, đầy tai tiếng như cô cũng dám mơ tưởng.”

Huống hồ, cô còn dây dưa không rõ với Mạnh Trần An.

Văn Đàn nhìn anh ta, im lặng một lúc mới nói: “Thôi được, được l*m t*nh địch với sếp Chu là vinh hạnh của tôi.”

“…”

Văn Đàn khẽ cúi chào anh ta, xoay người định rời đi.

Biết chuyện sẽ như vậy thì cô đã không đến.

Nhưng thầy Minh quả thật xuất sắc, nam nữ đều mê.

Xem ra áp lực cạnh tranh của cô vẫn còn khá lớn.

Chu Kế Quang nhìn bóng lưng cô nghiến răng: “Quay lại!”

Văn Đàn nhìn anh ta, lại nở nụ cười xã giao: “Sếp Chu còn gì dặn dò sao?”

Chu Kế Quang day thái dương: “Bỏ ngay cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi, Minh Trạc…”

Anh ta nói được một nửa thì iPad trên bàn làm việc đột nhiên hiện lên một tin nhắn mới.

Có lẽ là tiêu đề đã thu hút Chu Kế Quang, anh ta mở khóa màn hình xem nội dung.

Nhưng hai giây sau, anh ta đập cái rầm, mặt không cảm xúc úp iPad xuống bàn.

Chu Kế Quang nhìn Văn Đàn đầy ẩn ý, con cóc ghẻ này thật sự đã ăn thịt thiên nga rồi.

Văn Đàn: “?”
 
Back
Top Bottom