Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 90: Chương 90



Sáng hôm sau khi Tư Kỳ tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của cô là toàn thân rã rời, như thể vừa bị đánh một trận.

Rèm cửa không che kín ánh sáng, những tia nắng chói chang rọi vào khiến cô phải nheo mắt, trở mình.

Cánh tay vừa cử động, dường như chạm phải thứ gì đó.

Vừa mở to mắt ngay lập tức nhìn thấy một bờ ngực nam tính rắn chắc, với những đường cơ bắp rõ ràng và tràn đầy hơi thở hormone đầy cám dỗ.

Tư Kỳ lập tức trợn tròn mắt.

Ánh mắt cô từ từ di chuyển lên trên, khi định hình được gương mặt quen thuộc ấy, cô há hốc miệng.

“Thịnh! Đông! Đình!”

Tiếng hét chói tai của cô lập tức khiến Thịnh Đông Đình tỉnh giấc. Còn chưa kịp mở mắt, anh đã bị một cú đá cực mạnh hất văng xuống giường.

Cơ thể không phòng bị, anh lăn thẳng xuống đất trong bộ dạng vô cùng thảm hại.

Tư Kỳ cuộn tròn trong chăn trắng, ôm chặt lấy nó để che chắn bản thân, trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi dưới đất, chất vấn: “Tại sao anh lại ở đây?”

Thịnh Đông Đình cũng giống cô chẳng mặc quần áo, chỉ tiện tay cầm một cái gối ôm che chắn phần quan trọng.

Nghe câu hỏi của cô, anh nhướng mày hỏi ngược lại: “Sao em không thử nhìn xem đây là nhà ai?”

Lúc này Tư Kỳ mới để ý đến xung quanh. Một căn phòng xa lạ với tông màu trắng, đen, xám, đơn giản mà gọn gàng.

“Đây là nhà anh?”

“Chứ còn ai?”

Thịnh Đông Đình giữ nguyên tư thế quá lâu nên đứng dậy.

Tư Kỳ vừa thấy anh cử động lập tức quay mặt đi, khuôn mặt đỏ bừng lên rõ rệt.

Thịnh Đông Đình đi thẳng đến tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ rồi mặc vào, vừa mặc vừa nói: “Ngại gì chứ? Chẳng phải tối qua em đã nhìn hết rồi sao?”

Sau lưng truyền đến tiếng nghiến răng của Tư Kỳ: “Anh ngủ với tôi rồi.”

Thịnh Đông Đình chỉnh trang xong xuôi quay lại dựa vào cửa tủ quần áo, giọng điệu thản nhiên: “Sửa lại một chút, là em ngủ với tôi.”

Tư Kỳ: “Nói vớ vẩn.”

Thịnh Đông Đình: “Là em vừa nói vớ vẩn.”

Tư Kỳ: “……”

Thịnh Đông Đình biết kiểu gì cô cũng sẽ chối bỏ sạch sành sanh sau khi tỉnh lại, nên đi đến tủ đầu giường cầm lấy điện thoại của mình, mở khóa, nhấn vài cái rồi ném lên giường.

“Tự xem đi, tôi có bằng chứng.”

Màn hình điện thoại hiển thị một đoạn video, hình ảnh hơi mờ nhưng bối cảnh rõ ràng là trong phòng tắm.

Góc quay như thể được quay bằng chính điện thoại của anh.

Trong video, Thịnh Đông Đình hơi ngửa đầu, khuôn mặt rõ ràng, mái tóc đen ướt đẫm khiến cặp mày rậm của anh càng thêm lạnh lùng quyến rũ.

Có một người phụ nữ đang quấn lấy anh, ngấu nghiến hôn lên cổ anh.

Tiếng nước chảy hòa vào âm thanh của nụ hôn. Đôi môi đỏ mọng của cô dần tiến sát, hôn lên môi anh.

Giây tiếp theo, điện thoại rơi xuống đất, ống kính chỉ còn hướng lên trần nhà.

Nhưng âm thanh nụ hôn vẫn tiếp tục, từng tiếng, từng tiếng, ám muội vô cùng.

Dù có chối đến đâu, Tư Kỳ cũng không thể không nhận ra chính mình. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận: “Thịnh Đông Đình, anh là đồ bi3n thái!”

Anh còn dám quay lại video này.

“Không phải tôi sợ em chối sao?” Thịnh Đông Đình nhìn thấy hốc mắt cô đỏ lên, không nghĩ gì mà liền tiến tới ôm cô.

Tư Kỳ muốn giãy giụa nhưng sức anh quá mạnh.

Thịnh Đông Đình ngồi xuống giường ngay trước mặt cô, xóa đoạn video, còn nhấn mạnh: “Không có bản sao nào đâu, không tin thì em cứ kiểm tra điện thoại của tôi.”

Tư Kỳ quay đầu đi, không nói gì.

Nhưng trong lòng cô đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không may bị lộ ra ngoài, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng.

Vừa nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy ấm ức, vừa giận vừa tủi thân.

Cằm bị ai đó giữ lấy, khuôn mặt cô bị ép quay về phía anh.

Thịnh Đông Đình lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô, giọng anh mềm đi: “Lại khóc à? Tối qua còn chưa khóc đủ sao?”

“Em vừa khóc vừa kêu, lúc thì nói thích, lúc thì kêu đau.”

Tư Kỳ không ngờ anh có thể thốt ra những lời như thế một cách tự nhiên, đầu óc cô lập tức tua lại những cảnh tượng mơ hồ của đêm qua.

Cô vô thức đưa tay bịt miệng anh, mắt vẫn còn đọng nước, vừa giận vừa thẹn: “Anh có thể im miệng không?”

Thịnh Đông Đình thấy cô cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ bình thường, cũng không phản kháng, cứ để mặc cô hành động.

Tư Kỳ bị anh nhìn chằm chằm, dần dần cũng mất khí thế, rút tay về.

Nhưng hai người vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, cô còn đang ở trong vòng tay anh, cảm thấy không thoải mái, muốn dịch ra.

Nhưng cánh tay đang quấn quanh eo cô vẫn bất động, không có ý định buông ra.

Cô lấy khuỷu tay thúc vào người anh: “Thả ra.”

“Không thả.” Thịnh Đông Đình càng ôm chặt hơn, ghé sát tai cô nói: “Chuyện này còn chưa giải quyết, em định chạy đi đâu?”

“Giải quyết gì? Cần phải giải quyết thế nào?” Sau khi tỉnh táo lại, Tư Kỳ rất lý trí, “Chuyện tình cảm hai bên tình nguyện, xảy ra thì xảy ra thôi.”

Cô thừa nhận mình hôm qua uống say.

Nhìn vào nhan sắc và vóc dáng của anh, đúng là khó cưỡng.

Cô nhất thời sắc đẹp che mờ lý trí.

Nhưng anh cũng chiếm lợi của cô mà.

Chỉ là tình một đêm mà thôi.

Thịnh Đông Đình: “Ý em là, em không định chịu trách nhiệm với tôi?”

Tư Kỳ cau mày: “Thịnh Đông Đình, anh đừng được nước làm tới.”

Tính ra, cô mới là người thiệt thòi.

Mất đi sự trong trắng của mình.

Nghĩ đến chuyện anh luôn có nhiều phụ nữ theo đuổi, cô lại thấy bực bội: “Tôi còn không biết anh…”

“Không có ai khác.” Thịnh Đông Đình dường như biết cô định nói gì, cắt ngang, “Em là người đầu tiên.”

Tư Kỳ: “Tôi không tin.”

Hồi đóng phim chung cô đã cảm thấy kỹ thuật hôn của anh rất tốt, không giống một người mới.

Chưa kể đêm qua, cô có say nhưng không đến mức hoàn toàn mất kiểm soát.

Nửa đêm cô gần như toàn khóc.

Mà còn là khóc vì sung sướng.

Thịnh Đông Đình: “Cứ coi như em đang khen tôi đi.”

Anh nắm cằm cô, ngón tay lướt nhẹ qua làn da mềm mại, rồi không kiềm chế được mà cúi xuống hôn lên đó, “Tư Kỳ, đàn ông với chuyện này rất dễ tự lĩnh hội.”

Tư Kỳ chợt nhận ra rằng bản thân dường như không hề phản kháng trước sự đụng chạm của anh.

Mãi đến khi nụ hôn rời đi cô mới sực tỉnh, nhận ra hành động của anh có bao nhiêu mờ ám.

Thịnh Đông Đình tiếp tục hôn lên cổ cô, nơi vẫn còn những dấu vết anh để lại tối qua, đậm nhạt không đồng đều.

“Tôi biết em có tình cảm với tôi.”

Tư Kỳ bỗng sững lại.

Không thể thốt ra lời phản bác nào.

Cho đến khi nghe thấy câu nói tiếp theo của anh, tim cô như ngừng đập.

“Anh cũng vậy.”

Anh cũng có tình cảm với em.

Tư Kỳ: “Anh có cảm giác với cơ thể tôi thì có.”

Thịnh Đông Đình cười khẽ: “Cục cưng, tình d*c cũng là một kiểu thích đấy.”

Anh không lên giường với người mà mình không có tình cảm.

Lời nói của anh lúc nào cũng thẳng thắn như vậy.

Tư Kỳ lại thích chính sự thẳng thắn ấy của anh.

Tư Kỳ hừ giọng: “Tỏ tình trên giường chẳng có tí thành ý nào cả.”

“Vậy thế nào mới là có thành ý?” Anh dừng lại, nghiêm túc hỏi.

Tư Kỳ nhìn khuôn mặt anh ở cự ly gần, hoàn hảo đến mức không tìm ra khuyết điểm, hoàn toàn không thể từ chối.

Cánh tay trắng ngần vươn ra, vòng qua cổ anh, miệng cắn nhẹ lên môi anh, lời nói mập mờ: “Phải xem thành ý của anh thế nào đã.”

Thịnh Đông Đình nhướng mày, nhận ra sự khiêu khích trong lời cô. “Tư Kỳ, còn nhớ tối qua anh nói gì không?”

Tư Kỳ: “Gì cơ?”

Thịnh Đông Đình: “Đừng trêu chọc anh.”

Anh hành động quá nhanh, kéo mạnh chăn xuống, lưng cô rơi vào lớp ga giường mềm mại.

Bóng hình cao lớn của anh bao phủ lên cô.

Lúc anh cởi áo, Tư Kỳ mới nhìn thấy trên vai trái của anh có một dấu răng rất sâu.

Ngón tay cô chạm vào vết cắn, cố ý hỏi: “Tác phẩm của em à?”

Thịnh Đông Đình vừa hôn cô, vừa thấp giọng cười: “Ngoài em ra, ai dám?”

“Lần sau em còn dám hơn.”

Ngón tay cô siết chặt cơ bắp sau lưng anh, không chịu thua mà đáp trả.

Cứ như vậy, hai người mơ mơ hồ hồ mà xác định mối quan hệ.

Sau đó cả hai thường xuyên xuất hiện cùng nhau, trong quá trình quảng bá bộ phim, những cử chỉ thân mật nhanh chóng lọt vào mắt fan couple. Các video chỉnh sửa đầy rẫy trên mạng, tràn ngập không khí màu hồng.

Nhưng fandom cá nhân thì không mấy bận tâm.

Đặc biệt là fan của Thịnh Đông Đình, họ không tin anh thực sự có quan hệ với Tư Kỳ.

Anh nổi tiếng từ khi còn trẻ, nhờ gương mặt điển trai mà thu hút vô số fan nữ cuồng nhiệt, danh tiếng tăng vọt chỉ trong thời gian ngắn.

Hợp tác đóng phim với Tư Kỳ, xét về danh tiếng mà nói thì hoàn toàn không xứng tầm với anh.

Fan only cho rằng đây là chiến lược của công ty, ép buộc anh phải tạo couple để PR cho phim. Họ ào ào kéo nhau vào tài khoản chính thức của công ty để chửi bới.

Thậm chí có người còn nhắn tin xúc phạm Tư Kỳ, những lời lẽ khó nghe ngập tràn trong tin nhắn riêng tư.

Tư Kỳ phát hiện tài khoản của mình bỗng chốc tràn ngập những bình luận lạ.

Nhưng cô chưa từng khóa tin nhắn riêng tư, vì trước đó cô đã nói rằng đây là nơi mà fan có thể thoải mái gửi những tâm sự của họ.

Cô không nói với Thịnh Đông Đình về chuyện này, vì vốn dĩ không để tâm.

Làm nghệ sĩ, đã bước chân vào ngành giải trí thì tâm lý phải đủ mạnh mẽ để chịu đựng mọi thứ.

Cô hiểu những hành vi cực đoan của fan only.

Nhưng Thịnh Đông Đình vẫn biết được chuyện này, hỏi cô tại sao không nói.

Tư Kỳ: “Có gì đáng nói đâu, họ chửi em cũng chẳng rớt miếng thịt nào.”

Thịnh Đông Đình ôm lấy cô, dịu dàng vuốt v3 mái tóc, giọng nói trầm thấp như vỗ về: “Anh xin lỗi.”

Tư Kỳ: “Anh làm gì mà xin lỗi, làm em tưởng anh làm chuyện gì có lỗi với em ấy.”

Thịnh Đông Đình: “Là anh không bảo vệ em tốt.”

Một câu nói đầy xúc động bất ngờ được thốt ra.

Tư Kỳ ngay lập tức cảm thấy vỏ bọc mạnh mẽ của mình vỡ vụn, nước mắt không thể kìm lại mà rơi xuống.

“Tại sao họ chỉ chửi em mà không chửi anh?”

“Rõ ràng là anh mới là người lời nhất khi ở bên em mà.”

Thịnh Đông Đình thuận theo: “Ừ, anh lời to rồi.”

Anh nhanh chóng đưa ra quyết định, hỏi cô: “Chúng ta công khai nhé?”

Tư Kỳ sững sờ, đôi mắt vẫn còn vương nước mắt: “Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”

Hai người ngay lập tức báo tin cho quản lý.

Họ vừa vui mừng, nhưng cũng không giấu nổi lo lắng.

Cả hai vẫn đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, việc công khai tình cảm sẽ bất lợi hơn là có lợi.

Tương lai có thể bị ràng buộc với nhau trong nhiều phương diện, bị hạn chế trong nhiều vấn đề.

Vì thế tất cả đều thống nhất rằng, tạm thời không công khai.

Tư Kỳ thoải mái đồng ý.

Cô cũng cảm thấy bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp, sự nghiệp của cô vẫn chưa đủ vững chắc, con đường phía trước còn dài.

Thịnh Đông Đình không quá bận tâm, nhưng anh tôn trọng quyết định của cô.

Thịnh Đông Đình: “Công khai rồi anh mới có thể bảo vệ em một cách quang minh chính đại.”

Tư Kỳ đẩy anh ra: “Không chắc đâu, anh đâu thể ở bên em mọi lúc mọi nơi.”

Thịnh Đông Đình cảm thấy vòng tay mình trống rỗng, đầu óc cũng tỉnh táo lại: “Em không muốn công khai, hay là em nghĩ anh không thể bảo vệ em?”

Tư Kỳ nghiêng đầu: “Cả hai.”

Thịnh Đông Đình: “Em không tin anh đến vậy sao?”

“Em không phải là không tin anh.”

Hôm nay Tư Kỳ đã quay phim cả ngày, cô rất mệt, không muốn tiếp tục tranh luận nữa. Chỉ muốn sớm về nghỉ ngơi, nên buột miệng nói: “Bây giờ như thế này chẳng phải rất tốt sao? Sau này cũng có thể chia tay…”

Cô chưa nói hết câu thì đột nhiên khựng lại.

“Chia tay gì chứ? Chia tay trong êm đẹp à?”

Thịnh Đông Đình không điếc, anh nghe rất rõ những lời cô định nói mà chưa kịp thốt ra.

Anh như chợt hiểu ra lý do tại sao cô không muốn công khai.

“Em nghĩ rằng sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chia tay, đúng không?”

Sự im lặng của Tư Kỳ chính là câu trả lời.

Trái tim Thịnh Đông Đình chợt lạnh đi, anh lùi lại vài bước, không thể tin nổi: “Thì ra từ trước đến nay em vẫn nghĩ như vậy.”

Tư Kỳ vốn không có ý đó, nhưng khi lời nói ra khỏi miệng lại mang một sắc thái khác: “Thịnh Đông Đình, anh có thật lòng với em không?”

“Anh là con trai trưởng nhà họ Thịnh, có khi nào một ngày nào đó chơi chán rồi thì phủi tay bỏ đi, quay về thừa kế gia sản.”

Tư Kỳ chỉ vào chính mình, nói như thể đang đâm thẳng vào tim: “Nhưng em thì không giống anh.”

Bước vào làng giải trí, cô chưa bao giờ có ý định rời đi.

Đây là công việc của cô, cô cần kiếm tiền.

Mẹ mất, cha sa sút, trong một đêm gia đình mất đi trụ cột.

Ông bà nội bệnh tật, nằm viện, tất cả đều cần tiền.

Cô còn một đứa em trai đang học tiểu học, tương lai của em trai hoàn toàn phụ thuộc vào cô.

Cô không thể chơi bời như anh được.

Vì cô không có tư cách để làm vậy.

Mối quan hệ của họ ngay từ đầu vốn đã là một sai lầm.

Cô thích anh, anh cũng thích cô.

Họ đều mê đắm cơ thể của nhau.

Nhưng một tình yêu không có nền tảng thì có thể kéo dài bao lâu?

Anh đã từng nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau khi công khai chưa?

Anh có thể đảm bảo rằng họ sẽ bên nhau cả đời không?

Tư Kỳ hỏi một câu chí mạng: “Anh bảo em tin anh, vậy anh lấy gì để chứng minh rằng anh sẽ cưới em?”

Lần này, đến lượt Thịnh Đông Đình im lặng.

Tư Kỳ cười tự giễu.

Cô biết ngay mà, Thịnh Đông Đình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Anh là người chỉ thích tận hưởng hiện tại, không muốn lo nghĩ về tương lai.

Tư Kỳ xua tay: “Em mệt rồi, em muốn nghỉ sớm.”

Thịnh Đông Đình đưa tay ra muốn giữ cô lại, nhưng cô tránh đi.

Cô giống như một cơn gió, không thể nắm bắt.

Đó là lần đầu tiên họ chia tay trong không vui.



“Sau đó thì sao?”

Mười giờ tối, trong nhà Tư Kỳ, Nhan Linh ngồi trên sofa cầm ly nước ngọt uống dở hỏi.

Đối diện cô, Tư Kỳ đang khoanh chân ăn xiên nướng.

“Sau đó, anh ta ra nước ngoài.” Tư Kỳ vừa ăn vừa nói một cách hờ hững. “Nói ra thì, mình còn phải nghe tin này từ miệng người khác đấy.”

Nhà họ Thịnh đã sắp xếp cho Thịnh Đông Đình đi du học từ lâu, nhưng anh chưa từng nói với cô.

Là Tư Kỳ tình cờ nghe quản lý của anh nói chuyện mới biết.

Mọi chuyện diễn ra đúng như cô nghĩ. Nhà họ Thịnh cho phép anh chơi vài năm trong giới giải trí, đến khi chán rồi thì ra nước ngoài du học, sau đó về thừa kế tập đoàn Thịnh thị.

Biết chuyện, Tư Kỳ chủ động tìm gặp Thịnh Đông Đình nói chia tay.

Thịnh Đông Đình: “Tại sao?”

Tư Kỳ: “Anh sắp ra nước ngoài rồi, em đâu có đi cùng.”

“Hơn nữa, em không thích yêu xa.”

Thịnh Đông Đình nghe giọng điệu thản nhiên của cô, cảm giác như chuyện anh đi nước ngoài chẳng hề quan trọng đối với cô.

“Em chưa từng hỏi anh mà đã tự quyết định mọi thứ.”

Cãi vã khiến giọng điệu của Thịnh Đông Đình trở nên gay gắt: “Anh có nên khen em hiểu chuyện không?”

Tư Kỳ nhận ra sự bất mãn trong giọng anh, nhưng không hề dỗ dành mà lại phụ họa: “Em cũng thấy em rất hiểu chuyện.”

Thịnh Đông Đình: “Tư Kỳ, em muốn chia tay từ lâu rồi đúng không?”

Chỉ là nhân cơ hội anh đi nước ngoài để nói ra mà thôi.

Thấy cô im lặng, Thịnh Đông Đình mất đi lý trí, đập cửa rời đi rồi để lại một câu: “Chia thì chia.”

Cảnh tượng chia tay ngày đó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức.

Mỗi lần nhớ lại, Tư Kỳ đều cảm thấy vừa đau lòng vừa bất lực.

Cô luôn tự nhủ rằng giữa cô và Thịnh Đông Đình không có tương lai.

Nhưng lại hối hận vì đã nói ra những lời như thế, có lẽ họ đã có thể bên nhau lâu hơn một chút.

Tư Kỳ uống thêm một ngụm rượu, bàn tay cầm chai bất giác siết chặt, buột miệng nói với bạn thân: “Linh Linh, mình tưởng rằng anh ấy sẽ không bao giờ quay về.”

Vài ngày trước, khi nhìn thấy anh ở sân bay cô đã hoàn toàn bất ngờ.

Năm đó, khi tin tức chủ tịch tập đoàn Thịnh thị sắp thoái vị được công bố, nhiều người đoán rằng người kế vị sẽ là con trai trưởng Thịnh Đông Đình.

Nhưng cuối cùng, người tiếp quản Thịnh thị lại là con trai thứ Thịnh Tây Vũ.

Có tin đồn rằng Thịnh Đông Đình bị thất sủng, bị bỏ rơi ở nước ngoài mặc kệ sống chết.

Khi lên nhận chức, Thịnh Tây Vũ đã bác bỏ tin đồn bất hòa giữa hai anh em, tuyên bố rằng anh trai mình sống rất tốt ở nước ngoài và họ vẫn thường xuyên liên lạc.

Biết anh sống ổn, Tư Kỳ cũng an lòng.

Có lẽ anh thích cuộc sống bên đó, nên không muốn quay về.

Như vậy cũng tốt.

Nhan Linh nâng ly của mình lên, cụng nhẹ với cô: “Trước đây mình cũng nghĩ rằng mình sẽ mãi ở nước ngoài.”

“Đôi khi, ở một thành phố xa lạ không ai biết ai, cũng là một điều hay.”

“Nhưng ở lâu rồi mình mới thấy, như vậy quá cô đơn.”

Nhan Linh thở dài.

Tư Kỳ bật cười, phản bác: “Thịnh Đông Đình sẽ không thấy cô đơn đâu.”

Với kiểu người như anh, con cưng của trời, dù ở đâu cũng sẽ có một cuộc sống rực rỡ sắc màu.

Cô đơn ư? Hai từ đó chẳng hề phù hợp với anh.

Nhan Linh: “Có thể là vì, nơi này có người mà anh ấy vẫn nhớ thương.”

Vậy nên, anh mới quay về.

Tư Kỳ không nghe thấy những lời nói sau đó, vì tối nay cô đã uống quá nhiều rượu, đầu óc đã không còn tỉnh táo, cơn buồn ngủ kéo đến.

Lần tiếp theo gặp lại Thịnh Đông Đình là trong bữa tiệc tân gia của Trần Trạc Thanh.

Ban đầu khi biết tin anh sẽ không đến, Tư Kỳ rất vui vẻ mà tham dự buổi tiệc.

Nhưng cô không ngờ rằng, anh vẫn xuất hiện.

Thâm Thành chỉ lớn chừng ấy, anh đã quay về thì rất khó để không chạm mặt.

Tư Kỳ nhanh chóng chấp nhận sự thật đó.

Hôm ấy mọi người chơi đến rất khuya, Tư Kỳ còn ngủ lại nhà Nhan Linh.

Hôm sau, tin tức về buổi tụ họp này leo lên hot search.

Chị Âu quản lý xử lý chuyện trên hot search đồng thời thăm dò cô có khả năng quay lại với Thịnh Đông Đình không.

Tư Kỳ trả lời nước đôi.

Thật ra, chính cô cũng không biết hiện tại bản thân có cảm giác thế nào với anh.

Về sau, cô bị viêm ruột thừa cần phẫu thuật. Bạn thân Nhan Linh và Thịnh Đông Đình cùng chăm sóc cô.

Chỉ là ban ngày Nhan Linh còn phải đi làm, không thể ở bên cô suốt được. Phần lớn thời gian trong bệnh viện đều là Thịnh Đông Đình ở cạnh cô.

Ngày thứ hai sau phẫu thuật, khi thấy thân hình cao lớn của anh đang ngủ co ro trên chiếc giường xếp, trong khoảnh khắc đó, nhịp tim của Tư Kỳ bỗng rối loạn.

Nhưng cô không còn là cô gái mới tốt nghiệp ba năm trước nữa.

Cô tỉnh táo nhận ra—

Có những con đường đã đi sai một lần thì không cần phải bước lại lần thứ hai.

Không bắt đầu, thì cũng không cần mong chờ kết quả.

Có lẽ họ thích hợp làm bạn hơn là người yêu.

Đêm giao thừa, nhóm bạn rủ nhau đi cắm trại.

Lúc Tư Kỳ chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Thịnh Đông Đình bảo cô ra ngoài.

Cô vốn định từ chối, nhưng cơ thể lại tự hành động trước lý trí.

Mùa đông, nhiệt độ trên núi thấp hơn nhiều. Vừa đến nơi, cô không kìm được hắt hơi một cái.

Ngay sau đó, một chiếc áo lông vũ đen còn vương hơi ấm được khoác lên lưng cô.

Một hộp nhỏ cũng được nhét vào tay cô. Cô cúi đầu nhìn thấy là pháo bông cầm tay.

Giọng anh vang lên phía trên đầu cô: “Vừa nãy không phải em nói muốn chơi sao?”

“Anh lấy ở đâu ra thế?” Cô hỏi.

Thịnh Đông Đình: “Một đôi tình nhân cho đấy.”

Lúc nửa đêm pháo hoa vừa tàn, Tư Kỳ cảm thấy chưa đã còn nói nếu có pháo bông cầm tay thì tốt, có thể chụp vài bức ảnh đẹp.

Anh vốn định lái xe xuống núi mua, nhưng giữa đường gặp một đôi tình nhân.

Trong đó, cô gái là fan của anh muốn xin chữ ký.

Sau khi ký tên, anh thấy cô gái đang cầm pháo bông cầm tay, bèn ngỏ ý muốn mua lại.

Không ngờ cô gái trực tiếp tặng anh, nói là không cần tiền.

Tư Kỳ: “Anh cũng may mắn ghê.”

“Ra đường cũng có thể gặp được fan mang theo pháo bông.”

Thịnh Đông Đình định thò tay vào túi, nhưng quên mất mình chỉ mặc một chiếc áo len. Rồi như chợt nhớ ra gì đó, anh đưa tay về phía cô.

Tư Kỳ lập tức cảnh giác, lùi ra sau: “Anh định làm gì?”

Anh thản nhiên thò tay vào túi áo lông của cô, lấy ra một chiếc bật lửa, lắc lắc trước mắt cô.

Tư Kỳ lập tức hiểu, đưa pháo bông trong tay cho anh.

Ngọn lửa vừa chạm vào, pháo bông liền phát ra tiếng nổ lách tách.

Cô cầm pháo bông vẽ vòng tròn trên không trung, mặt nở nụ cười rạng rỡ, không quên nhắc nhở: “Chụp ảnh cho tôi đi!”

Thịnh Đông Đình lấy điện thoại, tìm góc độ đẹp, chụp liên tục mấy tấm.

Khi que pháo bông sắp tàn, Tư Kỳ hỏi anh chụp xong chưa.

“Xong rồi.”

Cô ghé sát đầu vào, muốn xem thành phẩm.

Hoàn toàn không ý thức được khoảng cách giữa hai người gần đến thế nào, gần như đã chui vào lòng anh.

Ngón tay lướt trên màn hình, cô vừa xem vừa bình phẩm: “Chụp cũng được đấy.”

“Dù sao thì tôi xinh thế này, có chụp thế nào cũng không xấu được.”

Thịnh Đông Đình: “Tự luyến.”

Tư Kỳ hếch cằm trừng mắt nhìn anh: “Ai mà bằng anh.”

Cũng chính lúc này, cô mới nhận ra khoảng cách giữa họ quá gần.

Thân mật đến mức khiến người ta không thể phớt lờ. Cô muốn lùi lại, nhưng sau gáy bị kéo đến.

Một bàn tay ấm áp giữ chặt. Tiếp theo đó, đôi môi anh phủ xuống.

Mạnh mẽ, không chừa chút khoảng trống nào.

Tư Kỳ giãy giụa muốn tránh thoát nhưng vô ích.

Sức anh quá lớn, cô căn bản không thoát được.

Đây không phải lần đầu họ hôn nhau kể từ khi gặp lại.

Lần trước khi cô bị viêm ruột thừa, ở nhà không chịu đến bệnh viện, anh đã dùng chính cách này để khích tướng cô, nhân lúc cô mất cảnh giác mà hôn.

“Thịnh Đông Đình, ưm—”

Tư Kỳ cuống lên, không suy nghĩ gì mà cắn mạnh vào môi anh.

Vị tanh ngọt lan ra, anh đau đến rên một tiếng, theo phản xạ buông cô ra.

Gió trên núi mạnh, luồn qua khoảng cách giữa họ, thổi rối mái tóc của cô, cũng thổi tỉnh lý trí của cô.

Tư Kỳ đẩy anh ra, thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi cũng trở nên đỏ thẫm.

Trên môi Thịnh Đông Đình rách một vết nhỏ, rỉ ra chút máu.

“Thịnh Đông Đình.” Cô tức giận gọi tên anh, giọng vừa xấu hổ vừa giận dữ, “Tôi không biết anh nghĩ gì, nhưng tôi nói cho anh biết, chúng ta không thể quay lại—”

Chữ “được” còn chưa kịp thốt ra, anh đã lại dùng chiêu cũ, lần nữa chặn môi cô.

Tư Kỳ lại cắn anh, vẫn là chỗ cũ.

Cô như một con thú nhỏ chỉ biết tấn công đối phương, không hề nương tay.

Nhưng lần này, anh không buông ra. Anh hôn cô, giọng nói mang theo sự cố chấp của người tình: “Tư Kỳ, lời em nói không tính.”

“Giữa chúng ta cũng không thể cứ thế mà kết thúc.”
 
Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 91: Chương 91 (Hoàn toàn văn)



Đêm hôm đó rất hỗn loạn, Tư Kỳ vốn định nói rõ ràng với anh, nhưng Thịnh Đông Đình dường như chẳng thèm nghe.

Sau đó, Tư Kỳ bắt đầu vô tình hoặc cố ý tránh mặt anh.

Khi biết mình sẽ phải tham gia cùng Thịnh Đông Đình trong một chương trình tạp kỹ, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối.

Nhưng ê-kíp chương trình trả thù lao quá cao, cô không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồng tiền, nên cuối cùng vẫn nhận lời.

Cô thầm hy vọng vị đại thiếu gia như Thịnh Đông Đình sẽ chẳng màng đến chút tiền này và không tham gia.

Nhưng đời đâu như mơ.

Ngày ghi hình, cô vẫn chạm mặt anh.

Máy quay đang ghi hình nên Tư Kỳ không thể để lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ đành giữ nụ cười trên môi, lần lượt chào hỏi các khách mời khác.

Đến lượt Thịnh Đông Đình, anh đưa tay ra trước, cúi đầu nhìn cô, bóng dáng cao lớn mang lại áp lực vô hình.

Dưới ánh mắt hơi hoảng hốt của cô, anh rất khách sáo gọi: “Cô Tư, lâu quá không gặp.”

Tư Kỳ: “Lâu quá không gặp, thầy Thịnh.”

Đây là cách hai người xưng hô với nhau khi còn đóng chung phim.

Trong mắt người ngoài, họ trông như những người bạn lâu ngày gặp lại, lịch sự nhưng xa lạ.

Nhưng sự xuất hiện cùng lúc của hai người đã đủ để gây bùng nổ trên mạng. Các khách mời khác cũng hiện rõ biểu cảm khác lạ trên mặt.

Chuyện giữa hai người họ, rốt cuộc có từng hẹn hò hay không đến giờ vẫn là một bí ẩn.

Dù sao thì trong giới giải trí, CP quá nhiều, không thể đếm xuể.

Trong số khách mời hôm đó có một người tên Bách Thuyên mới ra mắt hai năm gần đây, gần đây vừa đóng chung phim với Tư Kỳ.

Tư Kỳ đóng nữ chính, còn Bách Thuyên là nam thứ yêu mà không thể có được.

Trong một cuộc phỏng vấn sau đó, Bách Thuyên từng tiết lộ mẫu người lý tưởng của mình là Tư Kỳ, hóa thân thành fanboy chính hiệu.

Fan còn phát hiện khi anh chàng nói câu này, tai đỏ hết lên, là dấu hiệu rõ ràng của sự ngại ngùng.

Với ngoại hình trẻ trung, đáng yêu, khi đứng cạnh Tư Kỳ, hai người mang lại cảm giác tình chị em.

Chẳng mấy chốc, CP “Nhị Thuyên Kỳ Mỹ” bắt đầu nổi lên.

Giờ đây, “Nhị Thuyên Kỳ Mỹ” và “Xuất Kỳ Chế Thịnh” đều có mặt, fan CP khi xem chương trình này chắc chắn sẽ tranh cãi kịch liệt.

Ê-kíp chương trình cũng rất táo bạo, vì lượt xem mà gom cả ba người vào chung một show.

Chương trình này tên là “Trải Nghiệm Khác Biệt”, với mục đích trải nghiệm nhiều chủ đề khác nhau, mỗi tập sẽ có một chủ đề mới như cắm trại, phòng thoát hiểm, thám hiểm, đua tốc độ…

Dàn khách mời cố định gồm bốn nam, bốn nữ. Có diễn viên, ca sĩ, MC, hoặc những người hoạt động song song nhiều lĩnh vực.

Luật chơi rất đơn giản, mỗi lần ghi hình sẽ chia cặp để hoàn thành nhiệm vụ, ai thắng sẽ nhận điểm thưởng. Đội nào có điểm cao nhất vào cuối chương trình sẽ nhận được phần quà lớn.

Phần chọn đội được thực hiện bằng cách oẳn tù tì.

Ê-kíp rất biết cách gây drama, cho Thịnh Đông Đình và Bách Thuyên làm người chọn đội.

Trước đó ê-kíp có phỏng vấn nhanh Bách Thuyên, hỏi cậu có đối tượng muốn chọn không.

Cậu trai gãi đầu ngượng ngùng nói tên Tư Kỳ, còn giải thích: “Những người khác tôi chưa thân lắm, vẫn muốn đi cùng chị Tư Kỳ hơn.”

Đến lượt Thịnh Đông Đình, anh ngừng lại một chút, rồi mới nói: “Ai cũng được.”

Kết quả là Bách Thuyên thắng, lập tức chọn Tư Kỳ làm đồng đội.

Ê-kíp phía sau màn hình cười thầm, vậy là lại có thêm một drama để dân mạng bàn tán.

Mọi người đều chờ xem Thịnh Đông Đình và Tư Kỳ chung đội, nhưng cuối cùng lại không thành.

Sau khi chia đội xong, tập đầu tiên chính thức bắt đầu với chủ đề phòng thoát hiểm.

Phản ứng đầu tiên của Tư Kỳ khi nghe thấy chủ đề này là quay sang nhìn chàng trai bên cạnh, hỏi thẳng: “Bách Thuyên, đầu óc cậu có ổn không?”

“Dạ?”

Bách Thuyên cúi đầu, tự hỏi thế nào mới tính là đầu óc ổn.

Tư Kỳ: “Cậu đã chơi phòng thoát hiểm bao giờ chưa?”

Bách Thuyên: “Chưa ạ.”

Tư Kỳ: “Cậu có sợ ma không?”

Bách Thuyên: “Có ạ.”

Tư Kỳ: “…”

Xong rồi.

Toang thật rồi.

Tư Kỳ thầm nghĩ, mới tập đầu tiên đã gặp thử thách khó nhằn thế này.

Hai người đầu óc không nhanh nhạy, lại còn sợ ma, thì chơi thế nào đây?

Mà phía sau có người vẫn lạnh lùng châm chọc:

“Cố lên nhé, cô Tư.”

Tư Kỳ quay đầu trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi: “Cảm ơn thầy Thịnh đã động viên.”

Sau khi chương trình phát sóng, fan CP ngay lập tức cắt ghép những khoảnh khắc này lại để hít hint CP.

【Rõ ràng lúc nói ‘ai cũng được’, Thịnh Đông Đình đã dừng lại một chút, chắc chắn là định chọn Tư Kỳ.】

【Chắc chắn luôn, nhưng vì đang ghi hình nên đổi ý.】

【Ai hiểu được cảm giác này không? Anh ấy vẫn gọi cô ấy là ‘cô Tư’, y hệt như trước đây.】

【Anh ấy biết Tư Kỳ sợ ma, ánh mắt toàn là sự lo lắng.】

Đạt đến đẳng cấp hít hint nghĩa là chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, cũng có thể tưởng tượng ra cả câu chuyện tình yêu.

Tư Kỳ sau khi xem những bình luận này chỉ cảm thấy khó tin.

Lo lắng ư?

Bọn họ nhìn ra lo lắng từ chỗ nào vậy?

Rõ ràng anh chỉ đang châm chọc cô mà thôi.

Ngày hôm đó, sau khi vắt kiệt sức trong phòng thoát hiểm, Tư Kỳ gần như mất nửa cái mạng.

Vậy mà Thịnh Đông Đình còn bước đến, cười như không cười: “Hai người thua rồi.”

“Anh ta nghĩ mình không biết thua sao? Còn cần anh ta nói à?”

Tư Kỳ than thở với bạn thân Nhan Linh: “Lúc đầu mình không nên nhận lời tham gia chương trình này.”

Cô từng quay show cùng Thịnh Đông Đình, nhưng bây giờ hai người đã chia tay, tình thế trở nên rất khó xử.

Giả vờ xa lạ thì không được, mà quá thân thiết cũng không xong.

Đây có lẽ là lần kiếm tiền vất vả nhất của cô.

Kể từ khi Trải nghiệm khác biệt bắt đầu ghi hình, đã có không ít hình ảnh hậu trường bị rò rỉ, trong đó fan couple “Xuất Kỳ Chế Thịnh” là cuồng nhiệt nhất.

Ngày nào họ cũng lùng sục trên các diễn đàn, nhất quyết phải tìm ra chút manh mối đáng ngờ nào đó.

Trong nội dung được chương trình chính thức phát sóng, sự tương tác giữa hai người rất bình thường, giống như bạn bè lâu ngày gặp lại.

Nhưng qua tay fan couple chỉnh sửa, những chi tiết nhỏ nhặt vô tình bị bỏ qua lại hiện lên rõ nét. Khi cô nháo, anh cười, những khoảnh khắc ấy đều ngập tràn bong bóng màu hồng.

Tập cuối cùng lên sóng, đoạn trailer trước đó đã được làm nóng suốt một tuần, cuối cùng cũng đến trận chiến quyết định.

Ngay phần mở đầu đã là phần chọn đội, lần này mang yếu tố may rủi, mỗi người cầm một đầu dây, kéo dài ra, nếu cùng chung một sợi dây thì xem như cùng một đội.

Khoảnh khắc Tư Kỳ và Thịnh Đông Đình cùng kéo sợi dây, khung bình luận lập tức bùng nổ.

【Đây không phải một sợi dây bình thường, đây chính là sợi dây tơ hồng kết duyên “Xuất Kỳ Chế Thịnh” mà!】

【Ngươi đã là một sợi dây trưởng thành, phải biết cách đưa “Xuất Kỳ Chế Thịnh” về cùng một đội!】

【Rating có tăng hay không, tất cả đều nhờ vào sự thức thời của sợi dây này.】

Không biết có phải do sức mạnh triệu hồi của mọi người hay không, cuối cùng Tư Kỳ và Thịnh Đông Đình thật sự trở thành một cặp.

Bình luận lại dâng trào một màu đỏ, đồng loạt gõ chữ: “Xong lễ, đưa vào động phòng luôn giùm tôi.”

Những trò chơi sau đó càng khiến fan couple phát cuồng. Có một phần thi mang tên “Câu hỏi ăn ý”, một người đeo tai nghe, dựa vào khẩu hình của đối phương để đoán từ khóa trên bảng. Trong thời gian quy định, đoán đúng năm câu mới được tiến vào vòng tiếp theo.

Các đội trước đó đều sử dụng cách diễn giải để giúp đồng đội đoán từ. Đến lượt Tư Kỳ và Thịnh Đông Đình, phong cách lại hoàn toàn khác biệt.

Người diễn đạt là Thịnh Đông Đình, người đoán là Tư Kỳ. Sau khi đeo tai nghe, cô hoàn toàn không nghe thấy gì, còn theo nhạc mà lắc lư nhảy nhót.

Trò chơi bắt đầu, Thịnh Đông Đình liếc qua bảng từ khóa, mở to miệng cố gắng làm cho cô đọc được khẩu hình.

Thịnh Đông Đình: “Nơi trong khu vui chơi mà em sợ nhất.”

Tư Kỳ: “Nhà ma!”

Thịnh Đông Đình: “Loại trái cây tôi ghét nhất.”

Tư Kỳ: “Sầu riêng!”

Thịnh Đông Đình: “Loại đồ uống mà tôi và em đều thích.”

Tư Kỳ: “Nước cam!”

【Ai ra đề thế? Cho lên từ đường thờ tổ tiên đi!】

【Các khách mời khác: Hóa ra trò chơi này có thể chơi kiểu này à?】

【Thịnh Đông Đình: Nếu không đoán đúng mấy câu này, tối nay anh phải quỳ trên đống sầu riêng mất.】

Các vòng sau hai người thuận lợi vượt qua, nhanh chóng tiến về đích.

Tư Kỳ mệt đến mức thở hổn hển, không quan t@m đến hình tượng mà ngồi bệt xuống đất, ngửa mặt than thở: “Mười hai tập rồi, cuối cùng tôi cũng giành được hạng nhất!”

Đội ngũ hậu kỳ còn hài hước ghép cho cô một hiệu ứng “cá muối lật mình”.

Hình tượng “hố đen trò chơi” của Tư Kỳ từ lâu đã vững chắc không thể lung lay, ngay cả cô cũng không ngờ rằng mình lại phá vỡ được “lời nguyền” này ở tập cuối.

Thịnh Đông Đình cúi đầu nhìn cô, giọng điệu vẫn bá đạo như trước: “Là vì trước đó em chưa từng chung đội với tôi.”

Tư Kỳ lườm anh một cái.

Thịnh Đông Đình vỗ vỗ đầu gối, đứng dậy, còn đưa tay về phía cô: “Đứng dậy không?”

Tư Kỳ vô thức đặt tay lên tay anh, rồi chợt nhớ ra vẫn đang ghi hình, lập tức bổ sung một câu: “Cảm ơn nhé, anh Thịnh.”

Thịnh Đông Đình nghiêng đầu cười khẽ, trong mắt ánh lên chút bất lực.

【Anh cứ chiều cô ấy đi.】

【Bà xã còn giả vờ xa lạ thì có thể làm gì đây.】

【Tôi mặc kệ! Họ nắm tay nhau rồi tức là đã tái hợp!】

【Ba mẹ ơi, mai con sẽ ra đời!】

Tư Kỳ không để ý nhiều đến những bình luận trên mạng. Sau khi chương trình kết thúc ghi hình, cô nghỉ ngơi một thời gian ngắn.

Trùng hợp sinh nhật cô cũng sắp đến, bèn mời một vài người bạn thân đến nhà tụ tập.

Một số bạn bè trong giới đã gửi quà sinh nhật đến, ăn trưa xong liền rời đi.

Đến tối, Nhan Linh mới tan làm và ghé qua, còn dẫn theo ông xã.

Hai vợ chồng vừa tan ca, vẫn mặc áo cùng tông, nhìn chẳng khác nào đồ đôi.

“Sinh nhật vui vẻ, đại minh tinh.” Nhan Linh mang theo một chiếc bánh kem, phía sau là ông xã Trần Trạc Thanh.

“Yêu cậu, cục cưng của tớ.”

Tư Kỳ chu môi định hôn cô một cái, nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của Trần Trạc Thanh, lập tức dừng lại đúng lúc, còn trêu chọc: “Tổng giám đốc Trần, ngay cả giấm của tôi anh cũng ăn à?”

Nhan Linh: “Không có đâu.”

Trần Trạc Thanh: “Ừ.”

Hai vợ chồng trả lời hoàn toàn trái ngược.

Nhan Linh nũng nịu lườm chồng một cái, vỗ nhẹ mu bàn tay anh, ra hiệu anh tiết chế lại trước mặt bạn thân.

Tư Kỳ mời hai người vào ngồi, mở tủ lạnh hỏi họ muốn uống gì: “Nước ngọt hay rượu?”

“Tôi thì không cần, cô ấy chưa khỏi cảm, làm phiền rót một ly nước ấm là được.”

Tư Kỳ: “Được.”

Sau khi Tư Kỳ rót nước xong, anh còn chạm vào thành cốc để kiểm tra nhiệt độ rồi mới đưa cho Nhan Linh.

Tư Kỳ nhìn tất cả những điều này, trong lòng bỗng dâng lên chút chua xót.

Lại nghĩ đến Thịnh Đông Đình, anh ta chưa bao giờ đối xử với cô chu đáo như vậy.

Từ khi Nhan Linh kết hôn, cô mới thực sự thấy được tình yêu được cụ thể hóa là như thế nào.

Còn cô và Thịnh Đông Đình lúc nào cũng tranh cãi, lúc nào cũng đối đầu.

Không giống Nhan Linh và Trần Trạc Thanh, nhẹ nhàng, bình lặng, luôn nghĩ cho nhau.

Nhưng nghĩ lại, nếu Thịnh Đông Đình biến thành kiểu người như Trần Trạc Thanh, có lẽ cô cũng không quen.

Mỗi người có một cách yêu riêng.

Cô không nên so sánh như vậy.

Lúc sau ba người cùng chia sẻ cái bánh sinh nhật Nhan Linh đem đến.

Tư Kỳ vốn định giữ Nhan Linh ở lại qua đêm, nhưng quên mất giờ cô đâu còn là người độc thân, bên cạnh còn có Trần Trạc Thanh, nên không giữ lại, còn bảo hai người về sớm để nghỉ ngơi.

Lúc 11 giờ tối, hai vợ chồng ra về.

Đợi họ rời đi, căn phòng rộng lớn trở nên im lặng hẳn. Tư Kỳ nhìn chiếc bánh kem còn ăn dở trên bàn, đi tới.

Cô ngồi xuống sofa, rót một ly rượu vang, hết ly này đến ly khác.

Trong điện thoại có vô số tin nhắn chúc mừng sinh nhật.

Nhưng tin nhắn mà cô mong đợi nhất mãi vẫn không xuất hiện.

Tư Kỳ cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn. Một mặt muốn đẩy anh ra, một mặt lại không thể ngừng nghĩ về anh.

Cảm xúc của cô hoàn toàn bị anh chi phối.

Cô không muốn trở thành như thế này.

Cô ghét bản thân yếu đuối như vậy.

Tiếng chuông cửa vang lên, phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng. Tư Kỳ nhìn về phía cánh cửa, trong lòng dâng lên một linh cảm mơ hồ.

Nhưng cô vẫn ngồi im, nội tâm giằng co.

Điện thoại bên cạnh rung lên, trên màn hình hiện lên cái tên mà cô mong ngóng suốt cả ngày.

Thịnh Đông Đình. Ba chữ ấy đập vào mắt cô một cách rõ ràng.

Cô đoán được, chắc anh đang đứng ngay ngoài cửa.

Cô hiểu rất rõ, nếu hôm nay cô mở cánh cửa này, cô và anh sẽ dây dưa không dứt cả đời.

Tiếng gõ cửa bên ngoài bỗng dừng lại.

Nhịp tim của Tư Kỳ như ngừng hẳn trong khoảnh khắc đó.

Cô không thể thốt lên được lời nào.

Anh đi rồi sao.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn lý trí, cô lao ra cửa mà chẳng kịp xỏ dép.

Vặn nắm cửa, cô vội vã mở ra, sợ chỉ chậm một giây thôi là sẽ đánh mất điều gì đó.

Nhưng kết quả lại không như cô nghĩ.

Hành lang không hề trống rỗng như cô tưởng. Ngay khi cô xuất hiện, một cánh tay rắn chắc đã kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.

“Anh vừa tính gọi người phá cửa.”

Anh chỉ nói đúng một câu như vậy, nước mắt của Tư Kỳ lập tức trào ra.

Cô giơ tay đánh anh, đấm anh, thậm chí còn dùng chân đá anh, thật mạnh.

Như thể muốn trút hết những uất ức bị dồn nén bấy lâu nay.

Thịnh Đông Đình biết cô đang mất kiểm soát, nhưng anh không buông tay. Anh bế cô vào phòng, xoay người đóng cửa lại.

Cùng với tiếng khóa cửa cạch một tiếng, đôi tay anh ôm lấy mặt cô, môi anh đã phủ xuống. Hơi thở nóng rực xâm nhập vào khoang miệng cô.

Nước mắt của Tư Kỳ vẫn lăn dài trên má, chảy xuống mang theo vị mằn mặn, bị anh cuốn vào giữa nụ hôn.

Anh nói câu xin lỗi, vừa hôn vừa nói với cô: “Anh nghĩ rất lâu mà vẫn không biết nên tặng em món quà sinh nhật gì, nên không dám đến gặp em.”

“Anh muốn tặng em một món quà khác biệt với mọi người.”

Thịnh Đông Đình nắm lấy tay cô đặt lên cổ áo mình, dẫn dắt cô cởi bỏ từng chiếc cúc áo.

Bàn tay cô mềm mại đến mức như không có xương.

Tư Kỳ khóc, giọng nghẹn lại: “Vậy… quà đâu?”

Thịnh Đông Đình: “Anh.”

Anh trao trọn bản thân mình cho em.

Hoàn toàn, vẹn nguyên, chỉ thuộc về một mình em.

Từ nay về sau, Thịnh Đông Đình chỉ thuộc về Tư Kỳ.

Thịnh Đông Đình: “Từ giờ trở đi, ngoại trừ chia tay, mọi thứ khác đều có thể.”

“Nếu em muốn kết hôn, chúng ta kết hôn. Nếu em muốn có con, chúng ta có con.”

Ba năm trước cô từng hỏi anh câu đó. Hôm nay, anh đã có câu trả lời.

Vì những khúc mắc từ gia đình, cuộc hôn nhân lạnh nhạt giữa cha mẹ anh, những ràng buộc lợi ích, nên anh luôn sợ hãi hôn nhân.

Anh không tin mình có thể làm một người chồng tốt.

Vậy nên khi Tư Kỳ hỏi anh có muốn cưới cô không, anh đã do dự.

Không phải vì không muốn, mà là vì sợ hãi.

Nhưng anh đã mất ba năm để hiểu ra.

Chỉ có hôn nhân không tình yêu mới đáng sợ, sinh ra một tâm lý trốn tránh.

Anh yêu Tư Kỳ. Tư Kỳ cũng yêu anh.

Vậy thì nỗi sợ kia không còn lý do để tồn tại nữa.

Hôn nhân không phải là mồ chôn của tình yêu. Nó chính là sợi dây đỏ kết nối họ.

Là sự ràng buộc để dù có cãi vã thế nào, anh vẫn có thể kéo cô trở lại bên mình.

Tư Kỳ nghe xong, vừa tức vừa khóc: “Ai nói tôi muốn cưới anh sinh con chứ!”

“Tôi còn trẻ thế này, không muốn kết hôn!”

“Sinh con sẽ làm xấu đi, tôi không muốn!”

Thịnh Đông Đình: “Vậy thì không kết hôn, không sinh con, em muốn thế nào cũng được.”

Anh nói thuận theo cô, nhưng hành động thì không dừng lại, đẩy cô sát vào cánh cửa.

Anh quá gấp, động tác cũng đầy mạnh mẽ.

Tư Kỳ không nhịn được cúi đầu cắn lên vai anh, để lại một hàng dấu răng.

Cái tật này của cô từ trước đến nay vẫn không đổi.

Thịnh Đông Đình bị cô k1ch thích, đôi mắt càng thêm sâu thẳm.

Anh ôm chặt lấy cô, vừa hôn vừa lau đi mồ hôi trên trán cô, bế cô về phía sofa.

Những tiếng nức nở khe khẽ rất nhanh lấp đầy cả căn phòng.



Sau đó.

Tư Kỳ quấn một chiếc chăn mỏng, nằm trong vòng tay anh. Làn da trắng mịn điểm những dấu hôn đỏ rực do anh để lại.

Cô đưa ngón tay lướt nhẹ trên cơ bụng anh, một động tác đầy ám chỉ.

Thịnh Đông Đình nắm lấy tay cô, giọng vẫn còn vương hơi thở gấp gáp: “Làm thêm lần nữa?”

“Được thôi.”

Cô đồng ý một cách sảng khoái, hất tóc ra sau, ngồi lên người anh.

Thịnh Đông Đình đặt tay lên eo cô, yết hầu trượt lên xuống, gân xanh trên cổ căng lên.

Tư Kỳ đột nhiên cất lời: “Anh vừa nói, tôi muốn thế nào cũng được đúng không?”

Giọng Thịnh Đông Đình trầm khàn, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Tư Kỳ: “Vậy chúng ta làm bạn đi.”

Thịnh Đông Đình: “???”

Anh sững người, hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời này.

Nhìn người phụ nữ vẫn đang quấn lấy mình, anh bật cười vì tức giận: “Bạn bè mà cũng làm thế này à?”

Tư Kỳ thản nhiên đáp, giọng điệu như đang nhảy múa trên dây thần kinh của anh: “Tại sao không?”

Thịnh Đông Đình cắn răng: “Tư Kỳ, em nói lại lần nữa thử xem?”

Nếu cô dám đối xử với bất kỳ ai khác như thế này, anh thề sẽ gi3t chết kẻ đó.

Tư Kỳ: “Anh thiếu gia này, bạn giường cũng là bạn mà.”

Cô đang ám chỉ, cô chỉ coi anh là bạn giường.

“Anh rất tốt.” Câu nói như thể vừa cho anh viên kẹo, lại vừa giáng xuống một cái tát, “Nhưng tôi không muốn yêu anh nữa.”

Cô thừa nhận bản thân không thể rời xa anh.

Nhưng yêu anh quá dễ khiến cô lo được lo mất.

Làm bạn giường thì lại rất ổn.

Khi cần có anh bên cạnh, khi tách ra cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều.

Cô thử không nghĩ đến tương lai, chỉ tận hưởng hiện tại.

Nói thẳng ra, cách làm này có chút vô tâm.

Nhưng đời người chẳng phải nên sống vì chính mình sao?

Tư Kỳ lại dịch người một chút, hỏi anh: “Được không? Không được thì chúng ta kết thúc ngay tại đây.”

Thịnh Đông Đình giơ tay nắm lấy cằm cô, nhưng không dùng lực, hai hàm răng nghiến chặt, cuối cùng chỉ bật ra một chữ: “Được.”

Dĩ nhiên là được.

Không được cũng phải được.

Cô lúc nào cũng có cách chọc anh tức điên.

Nhưng anh lại thích cô chính vì điều đó.

Ba năm ở nước ngoài, anh đã gặp đủ kiểu phụ nữ.

Những người tự động dâng tới cửa nhiều không kể xiết, nhưng chẳng ai khiến anh bận tâm.

Bởi vì, họ không phải Tư Kỳ.

Chỉ có người phụ nữ trước mặt này, mới có thể khiến anh buông bỏ lòng tự tôn, buông bỏ tất cả.

Tư Kỳ rất hài lòng với câu trả lời của anh, chủ động cúi xuống hôn anh.

Anh luôn hôn rất mãnh liệt, thấy cô tiến lại gần, lập tức dùng đầu lưỡi xâm nhập. Cô chặn lại: “Nhẹ nhàng một chút được không?”

“Một người bạn giường đạt chuẩn phải lấy sở thích của tôi làm chính.”

“…”

Thịnh Đông Đình hoàn toàn bị cô kiểm soát, động tác thật sự dịu dàng hơn, chỉ chạm nhẹ, chậm rãi phác họa hình dáng môi cô.

Không giống phong cách của anh chút nào.

Anh thật sự, cam tâm tình nguyện vì cô mà thay đổi.

Nhưng Tư Kỳ lại cảm thấy Thịnh Đông Đình như thế này chẳng giống anh chút nào, bèn thở dài: “Thôi, anh học không nổi đâu.”

Thịnh Đông Đình: “…”

“Tư Kỳ, em đúng là biết cách khiến anh tức chết.”

“Quá khen.”



Kể từ hôm đó, Thịnh Đông Đình cứ thế dọn vào nhà Tư Kỳ.

Tủ quần áo của cô xuất hiện thêm nhiều bộ đồ nam giới. Trong hàng loạt màu sắc sặc sỡ, đột nhiên có thêm mấy tông trắng, đen, xám trông thật nổi bật.

Trong phòng tắm, giữa hàng loạt mỹ phẩm và chai lọ của cô bỗng dưng xuất hiện dao cạo râu của anh, trông lạc lõng đến lạ.

Hai người chưa từng bàn bạc về chuyện chung sống.

Ban đầu Thịnh Đông Đình chỉ đơn giản là bám trụ không chịu đi, lâu dần, đồ đạc cứ thế nhiều lên.

Thời gian này Tư Kỳ đang nghỉ ngơi, gần như chẳng bước ra khỏi nhà, mọi chuyện ăn uống, mua sắm đều do Thịnh Đông Đình lo liệu.

Người đàn ông này trước đây vốn không biết nấu ăn, vậy mà sau khi đi nước ngoài về, tài nghệ bếp núc lại có phần tiến bộ.

Anh nói không quen ăn đồ ăn ở đó nên phải tự học nấu.

Tư Kỳ rất ít khi nghe anh nhắc đến cuộc sống những năm ở nước ngoài.

Thịnh Đông Đình: “Không có gì đáng nói.”

Những ngày tháng học tập khô khan, xung quanh toàn người xa lạ, những gương mặt không quen thuộc.

Khi đó anh còn đang cãi nhau với ba mẹ, không muốn dấn thân vào thương trường.

Anh biết rõ bản thân không có năng khiếu quản lý kinh doanh, nếu để Thịnh thị rơi vào tay anh, có khi chẳng mấy chốc sẽ phá sản.

Ngược lại, em trai anh Thịnh Tây Vũ, dù ham chơi nhưng đầu óc rất linh hoạt, lại thích kiếm tiền, so với anh thì hợp với vị trí này hơn nhiều.

Khi Thịnh Tây Vũ mới tiếp quản, Thịnh Đông Đình còn tìm một người hỗ trợ để giúp em mình vững chân trong giới.

Nghe đến đây, Tư Kỳ tò mò hỏi: “Lúc đầu anh quen Trần Trạc Thanh như thế nào vậy?”

Thịnh Đông Đình học cấp ba ở trường tư thục, còn Trần Trạc Thanh lại học trường khác.

Nhớ lại chuyện cũ, anh kể: “Bà nội của cậu ấy từng bán hàng ở cổng trường anh, có lần bị mấy tên du côn ức h**p, bà cụ hoảng sợ đến mức phát bệnh tim tại chỗ.”

“Lúc đó anh tình cờ đi ngang, đưa bà ấy vào viện, còn trả trước viện phí.”

Hơn chục triệu tiền phẫu thuật, với một học sinh trung học như Trần Trạc Thanh là một con số trên trời.

Nhưng với Thịnh Đông Đình chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi.

Khoảng cách giữa người giàu và người nghèo, hiện rõ ngay trước mắt.

Sau khi biết chuyện, Trần Trạc Thanh hứa với anh rằng sau này nhất định sẽ trả lại số tiền đó cho anh.

Thịnh Đông Đình: “Không cần.”

Anh nhìn ra được cậu thiếu niên kia sống rất chật vật.

Anh chỉ đơn giản nghĩ, mình đã làm một việc tốt.

Người ta vẫn nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.

Tư Kỳ: “Không ngờ anh cũng tốt bụng phết đấy chứ.”

Thịnh Đông Đình: “Em khen anh một câu khó thế à?”

Biết anh đang giở trò, cô chủ động ghé sát, hôn nhẹ lên má anh.

“Rồi sau đó thì sao?” Cô hỏi

Thịnh Đông Đình: “Trần Trạc Thanh là người không thích nợ ai. Đến khi thi đỗ Bắc Thâm, không biết cậu ta xoay đâu ra số tiền đó, nhất quyết trả lại anh.”

“Khi cậu ta đến nhà anh, đúng lúc gặp em trai anh. Khi đó hai người là bạn cùng phòng. Tây Vũ thấy cậu ta đưa tiền cho anh, còn tưởng anh đang đòi nợ.”

Với Thịnh Tây Vũ, số tiền đó chẳng đáng là bao.

Hơn nữa, cậu và Trần Trạc Thanh là bạn thân nên càng cảm thấy không cần phải trả.

Hai anh em nhà họ Thịnh tính cách giống nhau, đều là kiểu nói một là một.

Cuối cùng Trần Trạc Thanh cũng không trả tiền nữa, chỉ nói rằng mình nợ anh một ân tình.

Vài năm sau tốt nghiệp, khi Thịnh Tây Vũ tiếp quản Thịnh thị, Thịnh Đông Đình không hứng thú với chuyện kinh doanh, liền hỏi anh ân tình đó vẫn còn tính chứ.

Trần Trạc Thanh đáp: “Tính.”

Thịnh Đông Đình: “Em trai tôi đầu óc không bằng cậu, tôi muốn cậu giúp nó.”

Lúc đó Thịnh Tây Vũ thường xuyên nhắc đến Trần Trạc Thanh, nói rằng nếu không vì hoàn cảnh, cậu ấy đã sớm có sự nghiệp riêng.

Nhưng Thịnh Đông Đình lại không để ý đến sự do dự trong mắt Trần Trạc Thanh lúc nghe yêu cầu đó.

Mười mấy giây sau, Trần Trạc Thanh mới đưa ra đáp án của bản thân.

“Được.”

Thịnh Đông Đình: “Thực ra lúc đó cậu ấy hoàn toàn có thể từ chối anh, anh cũng sẽ không ép. Sau này anh mới nghe Tây Vũ nói cậu ấy từng có ý định đi du học, nhưng cuối cùng vẫn ở lại.”

Nhờ có sự giúp đỡ của Trần Trạc Thanh, Thịnh Tây Vũ nhanh chóng ổn định vị thế sau khi tiếp quản Thịnh thị, gặt hái được nhiều thành công.

Còn Thịnh Đông Đình thì tiếp tục theo đuổi sự nghiệp âm nhạc trong giới giải trí.

Tư Kỳ: “Anh về nhà không bị bố mẹ đánh à?”

“Đánh chứ, kiểu bị đuổi khỏi nhà luôn ấy.” Thịnh Đông Đình cười thản nhiên, không chút bận tâm.

Anh dọn thức ăn ra bàn, tháo tạp dề rồi quay người ôm lấy Tư Kỳ từ phía sau.

“Vậy nên bây giờ chẳng phải em đang nuôi anh sao?”

Tư Kỳt: “Cậu ấm nhà họ Thịnh tính ăn bám cả đời à?”

Thịnh Đông Đình: “Ừm, em lo kiếm tiền, anh lo nội trợ.”

Tư Kỳ: “Mơ đẹp nhỉ, ăn của tôi, dùng của tôi.”

Thịnh Đông Đình: “Anh cũng có đóng góp mà?”

Tư Kỳ: “Gì cơ?”

Thịnh Đông Đình: “Phục vụ em.”

Tư Kỳ: “…Cút đi.”



Nói thì nói vậy, nhưng khi Tư Kỳ hết kỳ nghỉ, lại bắt đầu quay phim. Thịnh Đông Đình ở nhà một mình cũng không chịu ngồi yên, liền nhận lời tham gia một show âm nhạc.

Bộ phim lần này của Tư Kỳ thuộc thể loại tình cảm hiện đại, cô phải theo đoàn suốt bốn tháng, di chuyển qua nhiều thành phố. Hai người bắt đầu yêu xa.

Paparazzi vốn định moi móc chuyện tình cảm của họ, nhưng theo dõi suốt cả tháng trời cũng chẳng tìm ra gì đáng giá.

CP “Xuất Kỳ Chế Thịnh” chỉ còn bấu víu vào những khoảnh khắc ngọt ngào trong quá khứ mà tin tưởng rằng họ nhất định sẽ tái hợp.

Cứ thế, mối quan hệ của họ nhập nhằng suốt một năm trời.

Dù bận rộn nhưng hai người vẫn thường xuyên giữ liên lạc. Những ngày không gặp nhau, họ nhắn tin, gọi video, kể cho nhau nghe về công việc, cuộc sống thường ngày.

Khi có thời gian rảnh lại đến nhà Tư Kỳ, dành trọn một đêm hoặc cả cuối tuần bên nhau, rồi lại tiếp tục lao vào công việc.

Tư Kỳ từng nghĩ, sống như vậy lâu dần cô sẽ chán.

Nhưng không ngờ, cô lại ngày càng không thể rời xa Thịnh Đông Đình.

Cô quen với việc mỗi ngày nhắn tin trò chuyện cùng anh, kể anh nghe hôm nay mình làm gì, rồi hỏi anh đang làm gì.

Anh luôn có những lời đường mật khiến cô vui vẻ, nhưng cô sẽ không bao giờ để lộ ra trước mặt anh.

Trước đây khi hai người yêu nhau, mọi thứ tiến triển quá nhanh, cô chưa kịp tận hưởng cảm giác được người ta theo đuổi, săn đón.

Mà chính cái sự dây dưa ám muội giữa đàn ông và phụ nữ mới là thứ khiến người ta khó dứt ra nhất.

Thịnh Đông Đình đối với cô dường như cũng có sự thay đổi.

Dù đôi khi vẫn cãi nhau, nhưng giờ đây, anh là người nhường nhịn trước.

Tư Kỳ rất thích được anh dỗ dành.

Dần dần, cô cũng học được cách tiết chế tính khí của mình, trò chuyện với anh một cách bình tĩnh hơn.

Theo lời Nhan Linh thì đây gọi là giai đoạn “mài giũa trong tình yêu”.

Năm đó còn trẻ, đầy kiêu ngạo, người ta luôn dành những chiếc gai nhọn nhất cho người mình yêu thương nhất.

Hai người quá giống nhau, chẳng ai chịu nhún nhường, nên mâu thuẫn dễ nảy sinh.

Chỉ cần một người chịu nhịn một chút, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nghe Nhan Linh nói xong, Tư Kỳ cảm thấy điều đó cũng khá đúng.

“Bây giờ cậu thành quân sư tình yêu của mình luôn rồi đấy.” Tư Kỳ nói.

Đêm giao thừa, họ tụ họp ở nhà Trần Trạc Thanh như mọi năm cùng nhau đón năm mới.

Nhưng năm nay đặc biệt hơn một chút, bởi vì có thêm một sinh mệnh mới.

Tư Kỳ ngồi trên ghế sofa, tò mò đặt tay lên bụng Nhan Linh: “Cậu thực sự mang thai rồi á? Sao nhìn chẳng thấy bụng lớn gì cả?”

Nhan Linh mỉm cười: “Mới ba tháng thôi, vẫn chưa rõ đâu.”

Tư Kỳ: “Thảo nào.”

“Chờ đứa bé chào đời, mình muốn làm mẹ nuôi!”

Vừa lúc đó, Thịnh Tây Vũ lấy một chai rượu từ tủ, nghe thấy câu này liền hào hứng nói: “Vậy tôi làm cha nuôi!”

Phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng: “Muốn làm cái gì cơ?”

Thịnh Tây Vũ quay đầu lại thấy sắc mặt anh trai mình đen như đáy nồi, lập tức nhận ra mình lỡ lời, nhanh chóng sửa lại: “Em làm… cha nuôi phụ?”

Tư Kỳ bị câu nói kỳ quặc của anh ta chọc cười.

Thịnh Tây Vũ bỗng nhiên nói: “Anh, khi nào anh cũng sinh một đứa đi, để em chơi cùng.”

Thịnh Đông Đình: “Chơi cái đầu cậu, tự đi mà sinh.”

Thịnh Tây Vũ: “…”

Đến giờ ăn tối, cả nhóm ngồi quây quần bên bàn, nồi lẩu đặt giữa bàn, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Trần Trạc Thanh ân cần dìu Nhan Linh ngồi xuống, động tác cẩn thận từng chút một.

Dù bác sĩ bảo qua ba tháng đầu là thai đã ổn định, nhưng anh vẫn nhạy cảm hơn bình thường.

Ngay cả lúc ăn, ánh mắt anh cũng không rời cô. Chỉ cần Nhan Linh hơi cử động, anh lập tức biết cô muốn làm gì.

Tư Kỳ nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ cuộc hôn nhân của bạn mình.

Cũng khiến cô bớt sợ hãi hơn khi nghĩ về chuyện kết hôn.

Trần Trạc Thanh trong ấn tượng của cô trước đây là một học sinh giỏi lạnh lùng, hóa ra cũng từng có một mối tình thầm lặng.

Nhan Linh từng kể rằng, Trần Trạc Thanh đã thích cô từ hồi cấp ba.

“Tư Kỳ, mình cảm thấy may mắn lắm mới có thể gặp lại anh ấy.”

“Anh ấy yêu mình rất, rất nhiều.”

Nhan Linh dùng từ “rất, rất nhiều” để miêu tả tình yêu của anh dành cho cô.

Lúc này, trong bát Tư Kỳ bỗng dưng xuất hiện mấy viên bò viên nóng hổi. Là Thịnh Đông Đình gắp cho cô.

Anh vừa múc thức ăn, vừa lườm Thịnh Tây Vũ: “Ăn nhanh đi, không lát nữa thằng nhóc này ăn hết đấy.”

Thấy cô gắp viên bò viên lên, anh dặn dò: “Nóng đấy, thổi nguội rồi hẵng ăn.”

Tư Kỳ ngoan ngoãn làm theo.

Thịnh Tây Vũ: “Anh, anh thiên vị chị dâu quá!”

Thịnh Đông Đình: “Không thì sao?”

Thịnh Tây Vũ: “Nhưng em mới là em trai ruột của anh mà?”

Thịnh Đông Đình: “Thì sao?”

Thịnh Tây Vũ: “…”

Tư Kỳ cứ thế nhìn hai anh em nhà họ Thịnh đùa qua đùa lại.

Cô chợt nhận ra, dường như mình cũng đang nhận được tình yêu rất nhiều từ anh.



Về đến nhà Tư Kỳ, trên người cả hai vẫn còn vương mùi lẩu. Thịnh Đông Đình vừa đóng cửa đã cúi xuống hôn cô.

Sợ cô bị lạnh, anh không làm trên ghế sofa mà bế cô vào phòng ngủ.

Hôm nay Thịnh Đông Đình có vẻ vội, chẳng mấy chốc đã khiến Tư Kỳ mềm nhũn cả người. Khi anh sắp đứng dậy lấy bao cao su ở tủ đầu giường, bỗng dừng động tác.

Thịnh Đông Đình đặt một nụ hôn lên trán cô: “Hôm nay không dùng được không?”

Tư Kỳ khó khăn mở mắt: “Lỡ có thai thì sao?”

Thịnh Đông Đình: “Em có muốn sinh không?”

Anh không nói “sinh đi” mà hỏi ý kiến cô trước.

Tư Kỳ ngập ngừng: “Cũng không hẳn là muốn.”

Cô đoán được, có lẽ hôm nay thấy Nhan Linh mang thai, biết bạn thân mình sắp làm ba nên anh mới có suy nghĩ này.

“Vậy thì không sinh, tất cả theo ý em.”

Thịnh Đông Đình định cầm bao cao su lên, nhưng tay cô đã đặt lên tay anh.

Kéo cổ anh xuống, cô hơi ngẩng đầu: “Vậy cứ để thuận theo tự nhiên đi.”

Thịnh Đông Đình: “Thuận theo tự nhiên là sao?”

Tư Kỳ: “Là nghĩa đen đó.”

Thịnh Đông Đình: “Nếu có thì phải sinh, con của anh không thể không có danh phận.”

Ý anh rất rõ ràng, nếu cô mang thai, anh sẽ cưới cô.

Tư Kỳ: “Ừm.”

Thịnh Đông Đình: “Em chắc chắn chứ?”

Tư Kỳ thấy anh sao mà dài dòng, bực mình nói: “Anh còn làm hay không?”

Thịnh Đông Đình không nói nữa, dùng hành động để trả lời cô.

“A… nhẹ thôi…”

“Nhẹ thì làm sao con anh ra đời được?”

“…”

Một tháng sau.

Nhờ bộ phim điện ảnh công chiếu trước đó, Tư Kỳ nhận được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Tỷ và được mời tham dự lễ trao giải.

Hôm đó cũng là sinh nhật của Thịnh Đông Đình, cô hứa sau khi xong sẽ về cùng anh đón sinh nhật.

Cô hỏi Thịnh Đông Đình muốn quà gì.

Thịnh Đông Đình: “Anh muốn có một đứa con.”

Tư Kỳ: “…”

Từ hôm đó, anh ngày nào cũng nhắc đến chuyện con cái.

“Anh nghiêm túc chút đi!” Tư Kỳ dở khóc dở cười.

Thịnh Đông Đình: “Anh muốn một danh phận.”

Hai người họ vẫn chưa công khai. Nếu sau này có con thì sao đây.

Lỡ Tư Kỳ mang theo con anh bỏ trốn thì sao.

Quản lý giục cô xuống lầu, trong lúc vội vàng rời đi, Tư Kỳ chỉ nói nhanh một chữ “Được” nhưng Thịnh Đông Đình không nghe rõ.

Tại lễ trao giải, các ngôi sao quy tụ đông đủ. Tư Kỳ diện chiếc đầm dài ánh kim có dây vai, đi giày cao gót, khoác tay nam chính của bộ phim cùng xuất hiện trên thảm đỏ.

Đi qua thảm đỏ, tiến vào hội trường lễ trao giải, Tư Kỳ tìm vị trí của mình ngồi xuống.

Cô vừa rời đi, Thịnh Đông Đình đã không thể ngồi yên, nhắn tin hỏi cô khi nào về.

Tư Kỳ gõ chữ: [Em hồi hộp quá.]

Thịnh Đông Đình nhắn lại: [Hồi hộp gì chứ, người khác còn căng thẳng hơn em đấy.]

[Anh ra ngoài mua bánh sinh nhật rồi, lát nữa em đừng mua nữa nhé.]

[Anh còn lén lấy một chai rượu từ chỗ Trần Trạc Thanh, chờ em về cùng uống.]

[Không nhận giải cũng không sao, trong lòng anh thì em mãi là nữ chính xuất sắc nhất.]

Anh gửi liên tục mấy tin nhắn, cố gắng giúp cô bớt căng thẳng.

Tư Kỳ chăm chú đọc, đến mức khi MC xướng tên người chiến thắng là cô, cô vẫn chưa kịp phản ứng, phải nhờ người bên cạnh nhắc nhở.

Trong tràng pháo tay vang dội, cô bước lên sân khấu.

Nhận cúp trong tay, bàn tay hơi run, cô hít sâu một hơi rồi cất giọng: “Chào mọi người, tôi là Tư Kỳ. Trước tiên, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến đạo diễn vì đã trao cơ hội để tôi thử sức với một vai diễn hoàn toàn khác biệt, giúp tôi có thể thách thức chính mình.”

“Tiếp theo, tôi muốn cảm ơn những người hâm mộ đã luôn ủng hộ tôi. Nhờ có các bạn, mới có một Tư Kỳ của ngày hôm nay.”

“Và cuối cùng, tôi muốn cảm ơn người tôi yêu.”

Ba chữ “người tôi yêu” vừa thốt ra, hội trường lập tức im bặt.

Hình ảnh gương mặt xinh đẹp của cô phóng to trên màn hình lớn, nụ cười rực rỡ tỏa sáng.

Giữa những vị khách danh giá, cô nói ra cái tên ấy: “Cảm ơn anh, Thịnh Đông Đình.”

“Chúc mừng sinh nhật anh.”

“Và… em yêu anh.”

—XONG–
 
Back
Top Bottom