Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên

Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 30: Lửa trại



Không lâu sau, Trác Mã đang nhảy nhìn thấy Văn Đàn, liền chạy đến kéo cô.

Văn Đàn vội vàng xua tay từ chối, Trác Mã tươi cười rạng rỡ, dùng sức kéo mạnh cô đứng dậy.

Văn Đàn không thể từ chối, lúc đứng dậy theo bản năng quay đầu nhìn Minh Trạc.

Anh ngồi đó nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.

Văn Đàn bị Trác Mã kéo, tay trong tay, nhanh chóng hòa vào đám đông đang nhảy múa.

Cô có nền tảng vũ đạo, ngoài việc lúc đầu hơi ngại ngùng và lúng túng, thì đã nhanh chóng thích nghi với bầu không khí này.

Ở đây ngoài người dân địa phương, còn có du khách từ khắp nơi trên thế giới, không ai quen biết ai.

Trong khoảnh khắc này, Văn Đàn cũng không còn lo lắng bị người khác nhận ra, hoàn toàn hòa mình vào cùng họ, chơi rất vui vẻ.

Cô choàng khăn màu đỏ, đội mũ dệt nhiều màu sắc, khác hẳn với vẻ tươi tắn và rạng rỡ thường ngày.

Ánh mắt Minh Trạc dừng trên người cô, mọi thứ xung quanh dường như trở thành phông nền.

Mười phút sau, màn nhảy tập thể kết thúc, tất cả du khách đều trở về chỗ ngồi của mình.

Chỉ còn lại Trác Mã và mấy cô gái nhỏ đang nhảy điệu múa dân tộc địa phương, thu hút vô số tiếng hò reo.

Văn Đàn ngồi đó, không biết có phải vì vừa nhảy xong đổ mồ hôi hay không, lúc này gió lạnh thổi qua, cô không nhịn được hắt hơi một cái.

Trong tình huống này, đáng lẽ phải quay về rồi, nhưng Văn Đàn đang hứng chí, hoàn toàn không muốn đi.

Giây tiếp theo, trên vai ấm áp, mùi hương gỗ thoang thoảng lạnh lẽo gần như bao trùm lấy cô.

Văn Đàn quay đầu lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

Minh Trạc không nhìn cô, ánh mắt nhìn về phía trước, giọng điệu bình thản: “Bị cảm sẽ rất phiền phức.”

Văn Đàn nhớ đến lời anh nói trước đó, bị cảm sẽ khiến say độ cao nghiêm trọng hơn, nên cũng không từ chối, giơ tay kéo áo khoác trước ngực: “Cảm ơn thầy Minh.”

Giọng cô rất nhỏ, âm nhạc xung quanh ồn ào, cũng không biết anh có nghe thấy hay không.

Đêm lửa trại này kéo dài đến mười giờ tối, nhưng vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, họ lại mang ra cả con cừu nướng, tiếp tục cuộc vui sau đêm hội.

Văn Đàn phải giữ dáng, không dám buông thả vào giờ này. Cô cũng không muốn chen chúc, nên nói với Minh Trạc mình muốn về rồi.

Minh Trạc đứng dậy: “Đi thôi.”

Trên đường về, xung quanh chỉ có hai người họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió.

Hơi thở của Văn Đàn đều là mùi hương trên người Minh Trạc.

Áo khoác của anh rất kín, không có một chút gió nào lọt vào.

Văn Đàn quay đầu lại, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi đã giữ trong lòng hai ngày nay: “Thầy Minh rất thích nơi này sao?”

Giọng Minh Trạc rất trầm, gần như hòa vào màn đêm: “Hửm?”

“Tôi nghe Khắc Châu nói, hàng năm anh đều đến đây ở một thời gian.”

Minh Trạc không trả lời, im lặng vài giây mới nói: “Tại sao lại muốn đến đây?”

Văn Đàn ngẩn người, nhận ra Minh Trạc đang hỏi cô. Cô thu hồi ánh mắt, tay vô thức nắm chặt lấy áo khoác trước ngực, lấp l**m nói: “Thầy Minh đã gửi cho tôi bản hướng dẫn chi tiết như vậy rồi, tôi không cần tự mình tìm hiểu, cũng… khá tiện lợi.”

“Không chi tiết đến thế.” Minh Trạc chậm rãi nói, “Ít nhất cũng quên dặn cô mang theo thuốc chống say độ cao.”



Sau khi về đến phòng, Văn Đàn vừa định pha một cốc thuốc cảm để phòng ngừa, cúi đầu xuống mới phát hiện mình vẫn đang mặc áo khoác của Minh Trạc.

Văn Đàn cởi áo khoác ra khỏi vai, ôm vào lòng. Cô ra khỏi phòng, đi gõ cửa phòng đối diện.

Không có tiếng trả lời, chắc là đang bận.

Văn Đàn cũng không đứng đó chờ, sau khi cất áo khoác, cô lấy bình giữ nhiệt chuẩn bị xuống lầu lấy nước.

Cô nhìn thuốc cảm trên bàn do dự hai giây, vẫn lấy thêm một gói.

Tối nay trời khá lạnh, Minh Trạc đã đưa áo khoác cho cô, lỡ anh bị cảm thì sao.

Văn Đàn tìm thấy cốc giấy bên cạnh máy nước nóng, pha thuốc xong, một tay ôm bình giữ nhiệt của mình, một tay cầm cốc giấy.

Lên đến tầng hai, cô đứng trước cửa phòng Minh Trạc, giơ tay gõ cửa.

Chưa đầy một phút, cửa đã được mở ra.

“Thầy…”

Văn Đàn vừa mở miệng, lời nói đã nghẹn lại trong cổ họng.

Minh Trạc vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ẩm, trên người mặc một chiếc áo phông đen, cổ áo hơi ướt, hơi thở ấm áp phả ra.

Cô đột nhiên cảm thấy hơi khô miệng, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.

Trong đầu Văn Đàn chợt lóe lên từ mà Lâm Sơ Dao đã nói, duyên kỳ ngộ.

Cảnh tượng này đúng là rất phù hợp.

Ánh mắt Minh Trạc dừng trên cốc giấy trong tay cô, giọng nói dịu dàng: “Cho tôi sao?”

Văn Đàn bừng tỉnh, đưa tay ra phía trước: “Vâng… Cảm ơn thầy Minh…”

Minh Trạc nhận lấy, ngửa đầu uống trước mặt cô.

Văn Đàn nhìn yết hầu chuyển động của anh, đột nhiên có chút xao xuyến, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp thầy Minh.

Anh đứng trên bục giảng, áo sơ mi trắng, quần tây đen, vai rộng eo thon, nho nhã và cấm dục.

Thật khó để người ta không liên tưởng.

Minh Trạc uống xong, cầm cốc giấy nhìn cô: “Ngày mai có kế hoạch gì không?”

Văn Đàn nhỏ giọng: “Tôi xem dự báo thời tiết rồi, ngày mai trời mưa, tôi định ngủ trong phòng…”

“Buổi chiều chắc sẽ tạnh mưa.”

“Vậy tôi đợi mưa tạnh rồi đi dạo xung quanh là được.”

Minh Trạc nói: “Ngày mai mặc ấm vào, tôi đưa cô đến một nơi.”

Văn Đàn hơi sững sờ, sau đó lại nói: “Đại bản doanh sao?”

“Đại bản doanh thì đợi vài hôm nữa trời quang mây tạnh rồi hãy đi.”

Văn Đàn nhất thời có chút mơ màng, đây là… đã sắp xếp lịch trình cho cô rồi sao?

Cô vừa định từ chối, Minh Trạc đã giơ cốc giấy trong tay lên: “Quà cảm ơn.”

Văn Đàn: “…”

Chỉ là một cốc thuốc cảm thôi mà, cũng không cần phải cảm ơn đặc biệt.

Minh Trạc lại nói: “Ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

Văn Đàn chậm rãi gật đầu: “Ngủ ngon.”

Về đến phòng, cô dựa vào cửa, dùng tay áp vào khuôn mặt nóng bừng của mình, tim đập nhanh hơn lúc trước.

Một lúc sau, Văn Đàn đặt bình giữ nhiệt xuống, ngồi trên giường, nhìn chiếc áo khoác nam bên cạnh, mới nhớ ra lại quên trả áo khoác.

Cô nằm xuống, cầm điện thoại lướt web một cách lơ đãng.

Không biết có phải Văn Đàn bị ảo giác hay không, lần gặp mặt này Minh Trạc dường như… chủ động hơn trước.

Nhưng cũng có thể là vì anh thấy cô là con gái ở đây một mình, nên nể tình quen biết trước đó, giúp đỡ cô một chút.

Giống như lần đưa cô đến phòng tập leo núi, thấy tâm trạng cô không tốt, nên đưa cô đi giải tỏa áp lực.

Sự giáo dục và khí chất cao quý của Minh Trạc là từ trong xương cốt, anh đối xử với ai có lẽ cũng đều như vậy, đây không phải là lý do để cô suy nghĩ nhiều.

Văn Đàn thở phào nhẹ nhõm, tách vỏ điện thoại ra, một cánh hoa cẩm tú cầu đã khô theo đó rơi xuống giường.

Ký ức của những tháng trước hiện lên trong tâm trí từng chút một.

Văn Đàn nghĩ, hay là cứ coi mọi chuyện xảy ra ở đây như một cuộc gặp gỡ tình cờ đi. Dù sao sau khi trở về Giang Thành, cô và Minh Trạc cũng sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Đã như vậy, càng nên nắm chắc những ngày còn lại này.

Nghĩ vậy, Văn Đàn hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần bước vào phòng tắm.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 31: Chuỗi hạt



Giang Thành, Lâm Sơ Dao vừa đi chơi về nhà thì nhận được tin nhắn của anh họ.

Minh Trạc: [Thông báo tới em, tiết tự chọn tuần này cũng bị hủy.]

Lâm Sơ Dao thấy vậy, liền gọi điện thoại cho anh.

Cô nói: “Anh họ, vậy khi nào anh về?”

Giọng Minh Trạc lười biếng: “Trước giờ có thấy em thích đi học thế này đâu.”

“…” Lâm Sơ Dao nhỏ giọng lầm bầm, “Em luôn rất thích học mà.”

Cô nàng nói xong, lại có chút đắc ý: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, Văn Đàn đã có crush mới rồi, anh hoàn toàn hết cơ hội, cứ chờ bà ngoại tiếp tục sắp xếp cho anh xem mắt đi.”

Minh Trạc hỏi: “Crush là gì?”

“Là người mà cô ấy rung động, hơn nữa là người quen khi đi du lịch, đúng là kiểu người cô ấy thích, chắc chắn họ có rất nhiều điểm chung. Kiểu duyên kỳ ngộ khi du lịch này, phần lớn đều thành đôi thành cặp.”

“Em đã từng có duyên kỳ ngộ rồi?”

Lâm Sơ Dao nghẹn lời, nhưng vẫn quyết tâm đòi lại công bằng cho bạn thân, hừ một tiếng: “Dù sao anh đã bỏ lỡ Văn Đàn thì hãy hối hận đi!”

Minh Trạc cất điện thoại, dừng lại hai giây rồi mở album ảnh.

Dưới ánh lửa bập bùng, Văn Đàn khoác tay người bên cạnh, cười rạng rỡ.



Trong căn phòng đối diện, Văn Đàn hoàn toàn không biết mình đã bị bán đứng triệt để.

Cô hắt hơi hai cái liên tiếp, vội vàng uống thuốc cảm rồi chui vào trong chăn.

Bên cạnh là bộ quần áo cô đã cẩn thận phối cho ngày mai.

Tuy không mang theo đồ trang điểm, nhưng may mắn là cô mang theo khá nhiều quần áo.

Ban đầu cô nghĩ, dù bị chụp ảnh đăng lên mạng cũng phải giữ được hình ảnh của một nữ minh tinh, không ngờ lại có ích trong tình huống không ngờ tới.

Sáng hôm sau, Văn Đàn không còn hứng thú dậy sớm ngắm đỉnh núi tuyết nữa. Cô ngủ đến chín giờ mới dậy, rửa mặt xong liền xuống lầu kiếm chút đồ ăn sáng còn sót lại.

Cô đến trả lại mũ cho Trác Nhã: “Cảm ơn.”

Trác Nhã nhận lấy, mỉm cười nói: “Không có gì, hôm qua chơi vui chứ?”

Văn Đàn cong môi: “Rất vui.”

Trác Nhã không nhịn được tò mò hỏi: “Cô và anh Minh có quan hệ gì vậy? Khắc Châu nói cô là học trò của anh ấy, nhưng tôi thấy không giống, cô thích anh ấy phải không?”

Văn Đàn nhất thời không nói nên lời.

Lúc này, có khách xuống làm thủ tục trả phòng, Trác Nhã liền bận rộn tiếp khách.

Văn Đàn ăn sáng xong, lại đến chuồng ngựa xem thử, quả nhiên Minh Trạc đang ở đó.

Cô kéo mũ áo trùm lên đầu rồi đi tới.

Mưa vẫn như hôm qua, không lớn nhưng dai dẳng không dứt.

Văn Đàn học theo Minh Trạc, cầm cỏ khô bên cạnh, vừa cho ngựa ăn vừa nói: “Những con ngựa này có thể cưỡi ra ngoài không?”

Minh Trạc nói: “Có thể.”

Anh quay đầu nhìn cô: “Cô không đeo găng tay, dễ bị xước tay.”

Văn Đàn cho ngựa ăn xong nắm cỏ nhỏ trên tay thì không cho ăn nữa.

Cô nhìn Minh Trạc: “Chiều nay chúng ta đi đâu vậy, có xa không? Có thể cưỡi ngựa đi được không?”

Minh Trạc nói: “Hơi xa, cưỡi ngựa không tiện.”

Văn Đàn “Ồ” một tiếng: “Thôi được.”

Cô chưa từng đóng phim cổ trang, càng chưa từng đóng cảnh cưỡi ngựa, cũng rất muốn thử một lần.

Minh Trạc tiếp tục cho ngựa ăn: “Vẫn còn mưa, cô vào trong trước đi.”

Văn Đàn hôm nay ngủ đủ giấc, cũng không còn phản ứng với độ cao nữa, nên không quay về phòng ngủ.

Phía sau nhà nghỉ là một cửa hàng thủ công, toàn là những món đồ nhỏ mang phong cách dân tộc.

Văn Đàn thong thả dạo quanh, tính mua quà mang về cho Lâm Sơ Dao và Văn Văn.

Chẳng mấy chốc cô đã cầm một đống đồ, hai tay gần như không cầm hết nổi.

Khi Văn Đàn mang ra quầy tính tiền, cô nhìn thấy bên cạnh là một bức tường ảnh, toàn là ảnh khách du lịch chụp dưới chân núi Namcha Barwa.

Cô nhìn, ánh mắt đột nhiên bị thu hút bởi bức ảnh chụp chung của đội leo núi ở dưới cùng.

Văn Đàn hỏi ông chủ: “Đây là những người đã từng leo l3n đỉnh núi năm đó sao?”

Cô đã tra tư liệu, dường như Namcha Barwa chỉ có đội leo núi hợp tác Trung – Nhật leo l3n đỉnh núi vào năm 92.

Ông chủ nhìn sang, thở dài: “Không phải, đây là một nhóm thanh niên tự thành lập đội leo núi mười năm trước, leo được nửa đường thì gặp bão tuyết. Khi đội cứu hộ tìm thấy thì một người chết, hai người bị thương nặng, người chết lúc đó mới mười tám tuổi, thật đáng tiếc.”

Văn Đàn sững người, hoàn toàn không ngờ bức ảnh trông tràn đầy sức sống và tươi trẻ này lại ẩn chứa một câu chuyện bi thương như vậy.

Tính tiền xong, khi Văn Đàn đi ra ngoài, bên ngoài đã không còn bóng dáng Minh Trạc nữa.

Cô mang đồ về phòng, cất vào vali.

Cuối cùng, Văn Đàn mở chiếc hộp gỗ nhỏ bên cạnh. Bên trong là một chuỗi hạt gỗ tử đàn nhỏ mang phong cách dân tộc, ở giữa là một đoạn trúc được làm bằng ngọc Hòa Điền, thanh nhã mà lại có cốt cách.

Văn Đàn vừa nhìn thấy chuỗi hạt này đã cảm thấy rất hợp với Minh Trạc.

Cũng coi như là quà cảm ơn anh.

Văn Đàn nghĩ ngợi, không muốn tặng quá trang trọng, bèn trực tiếp bỏ chuỗi hạt vào túi áo khoác của Minh Trạc, rồi gõ cửa phòng đối diện, trả lại áo cho anh.

Minh Trạc nói: “Ăn trưa xong rồi xuất phát, được không?”

Văn Đàn khẽ gật đầu: “Được.”

Minh Trạc lại nhắc nhở: “Mặc nhiều một chút.”

Văn Đàn ậm ờ đáp: “Biết rồi.”



Hôm nay Văn Đàn chuẩn bị một chiếc váy dài bằng vải cotton màu đỏ, khăn choàng màu lam xám.

Để tránh bị nghi ngờ lại mượn áo khoác của Minh Trạc, cô tự mang theo một chiếc áo khoác chắn gió, nếu thực sự lạnh thì có thể mặc vào.

Buổi trưa, khi Văn Đàn xuống ăn cơm, Trác Nhã nhìn cô, hâm mộ nói: “Cô Lâm thật xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp.”

Văn Đàn mỉm cười nói lời cảm ơn: “Cô cũng rất đẹp.”

Trác Nhã lại nói: “À đúng rồi, anh Minh và Khắc Châu ra ngoài rồi. Anh ấy bảo cô ăn cơm xong thì đợi anh ấy một lát.”

Văn Đàn gật đầu: “Được.”

Cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, mưa bên ngoài đã tạnh, thời tiết vẫn trong xanh, chỉ là đỉnh Namcha Barwa vẫn bị mây mù bao phủ, không nhìn rõ hình dáng thực sự.

Lúc này Văn Đàn mới hiểu tại sao hôm đó Khắc Châu lại nói cô may mắn, vừa đến đã nhìn thấy toàn bộ đỉnh núi.

Quả nhiên mười người thì chín người không thấy được, bởi vì không ai sẽ ở lại đây lâu.

Có thể nhìn thấy hay không, hoàn toàn dựa vào may mắn.

Văn Đàn cảm thấy, có lẽ đến lúc đi, cô cũng không có cơ hội nhìn thấy nữa.

Ăn cơm xong, Văn Đàn ra vườn hoa bên ngoài dạo chơi.

Lúc này, phía sau vang lên một giọng nữ dè dặt: “Xin chào, cho hỏi có phải Văn Đàn không ạ?”

Cơ thể Văn Đàn hơi cứng lại, chậm rãi quay đầu lại.

Hai cô gái đứng trước mặt cô chính là hai người cô đã gặp ở phía bên kia khe núi hôm qua.

Văn Đàn nhỏ giọng: “Là tôi.”

Hai cô gái lập tức vui mừng nói: “Chúng tôi là fan của cô, có thể chụp ảnh chung với cô được không?”

Văn Đàn nói: “Được chứ.”

Họ cầm điện thoại, lần lượt chụp ảnh chung với Văn Đàn.

Chụp xong, hai cô gái nói: “Chúc cô có những ngày vui vẻ ở đây!”

Văn Đàn cong môi: “Các bạn cũng vậy.”

“Hôm nay chúng tôi sẽ đến Lâm Chi, ngày mai bay về.”

“Vậy chúc các bạn thượng lộ bình an.”

Hai cô gái vẫy tay chào cô: “Tạm biệt Đàn Đàn.”

Văn Đàn mỉm cười chào tạm biệt họ. Đợi họ đi xa, cô mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Cô vừa định quay về nhà nghỉ thì thấy Minh Trạc đang đứng bên cửa, lặng lẽ nhìn cô.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 32: Miễn phí



Từ làng Suosong đến thị trấn Pei mất khoảng bốn mươi lăm phút lái xe, hai bên đường là cây cối xanh tươi, trên sườn núi còn có từng đàn bò Tây Tạng.

Văn Đàn tựa vào cửa sổ, tóc bị gió thổi hơi rối, trên mặt là nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Tây Tạng quả không hổ danh là thánh địa gột rửa tâm hồn trong truyền thuyết.

Ở đây dù không làm gì cũng cảm thấy thư thái và bình yên.

Minh Trạc liếc nhìn cô: “Cô mà cứ để gió thổi nữa thì tối về phải thở oxy thật đấy.”

Văn Đàn đóng cửa sổ xe, tựa lưng vào ghế phụ.

Cô chỉnh lại tóc, nhớ đến câu chuyện nghe được ở cửa hàng đồ thủ công mỹ nghệ buổi sáng, không khỏi có chút tò mò, quay đầu nhìn anh: “Thầy Minh đến đây nhiều lần như vậy, đã từng leo l3n đỉnh núi tuyết chưa?”

Minh Trạc nói: “Đã từng.”

Văn Đàn lại nói: “Chắc là rất khó leo. Tôi thấy nhiều năm như vậy mà chỉ có đội leo núi liên hợp Trung – Nhật năm 92 mới leo l3n đỉnh thành công.”

Minh Trạc “Ừ” một tiếng: “Namcha Barwa tuy không cao bằng đỉnh Everest, nhưng địa hình hiểm trở, vách đá và sông băng gần như thẳng đứng. Điều kiện khí hậu ở đây khắc nghiệt, thời tiết thay đổi thất thường, thường có gió mạnh, bão tuyết và sương mù.”

Anh tiếp tục: “Ngoài nguyên nhân thời tiết, nơi đây nằm ở vị trí chồng chất của kiến tạo mảng, vận động địa chất mạnh, nguy cơ động đất và lở tuyết rất cao.”

Văn Đàn tiếp thu kiến thức chuyên môn, chậm rãi gật đầu: “Tôi nghe nói, mười năm trước có một đội leo núi, leo được nửa đường thì gặp phải lở tuyết, còn có người thiệt mạng.”

Bàn tay nắm vô lăng của Minh Trạc hơi khựng lại, không nói gì.

Văn Đàn nhạy bén nhận ra áp suất trong xe dường như hơi thấp, cô ý thức được dường như mình đã đề cập đến chủ đề không nên nhắc đến.

Cô vô thức nắm chặt váy trên đầu gối, thăm dò hỏi: “Thầy Minh lúc đó có ở trong đội leo núi đó không?”

Minh Trạc khẽ nhếch môi: “Không có.”

Văn Đàn thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc cô muốn tìm một chủ đề khác để xua tan bầu không khí hơi ngột ngạt này, giọng nói của Minh Trạc vang lên: “Lúc chụp ảnh với họ, hình như cô rất căng thẳng.”

Văn Đàn không ngờ anh lại nhìn ra được, cô khẽ gật đầu: “Vâng. Trước đây… khi bị người ta nhận ra và xin chụp ảnh chung, tôi suýt bị tạt axit.”

Đó là tháng thứ hai sau khi cô công khai tình cảm với Mạnh Trần An.

Văn Đàn cùng trợ lý đi dạo phố, bị người ta nhận ra ở quảng trường. Người đó nói là fan của cô, thích cô đã lâu, hỏi có thể chụp ảnh chung với cô không. Văn Đàn không nghĩ nhiều, vui vẻ đồng ý.

Trợ lý cầm điện thoại chụp ảnh cho họ, nhưng vừa chụp được một nửa, người tự xưng là fan của Văn Đàn lại lấy ra một cái lọ ở trong túi tạt về phía Văn Đàn. Trợ lý đứng đối diện họ, nhìn thấy mọi hành động của cô ta.

Khi cô ta tạt axit vào Văn Đàn, trợ lý lập tức lao lên kéo Văn Đàn ra.

Văn Đàn còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy tiếng hét.

Cô bé trợ lý vào công ty cùng thời điểm với cô bị axit làm bỏng nửa cánh tay.

Quảng trường đông người, có cảnh sát tuần tra, nghe thấy động tĩnh liền lập tức tiến lên khống chế người đó.

Cô gái tạt axit là fan của Mạnh Trần An, gia đình cũng có quan hệ, liên hệ với công ty muốn dàn xếp riêng. Văn Đàn không đồng ý, kiên quyết làm theo quy trình.

Nhưng chị Mạch lại khuyên cô, nếu thật sự làm theo quy trình, đối phương chưa thành niên nên chỉ sẽ bị xử lý nhẹ, hơn nữa cũng không nhận được bồi thường gì.

Trợ lý cũng thỏa hiệp: “Đàn Đàn, không chỉ họ bồi thường cho em, công ty cũng đồng ý cho em một khoản tiền, cả đời em cũng không kiếm được nhiều như vậy, cứ thế đi. Em cũng không muốn đi làm nữa, cầm số tiền này về quê làm ăn nhỏ cũng tốt.”

Đây là kết quả thương lượng của ba bên, Văn Đàn dường như là người trong cuộc, nhưng lại giống người ngoài cuộc hơn.

Cô rất bất lực, nhưng không làm gì được.

Vì vậy sau đó, mỗi khi gặp fan muốn chụp ảnh chung, cô đều không thể tránh khỏi căng thẳng, sợ đối phương lại lấy ra một chai axit hoặc một con dao.

Cũng chính vì những lý do này mà cô càng sợ bị người ta nhận ra.

Minh Trạc lặng lẽ nhíu mày: “Lần sau gặp phải tình huống không chắc chắn như vậy, cô có thể từ chối.”

Văn Đàn lắc đầu: “Nhưng nếu tôi vì một tai nạn do người ghét tôi gây ra mà sau này lần nào cũng đều từ chối những người hâm mộ thật lòng yêu thích tôi, như vậy thật không công bằng với họ.”

Sống trên đời, không thể vì sợ tai nạn xảy ra mà từ chối những điều tốt đẹp đến với mình.

Cô nói nhẹ nhàng: “Nhưng sự thật chứng minh, đó quả thực là sự kiện có xác suất rất nhỏ, những năm nay không còn nữa.”

Minh Trạc liếc nhìn cô: “Thêm một lần nữa, đều là kết quả không thể cứu vãn.”

Văn Đàn nhún vai: “Cho nên tôi mới nói mình may mắn, ngày đầu tiên đến đây đã nhìn thấy đỉnh núi tuyết.”

Minh Trạc thu hồi tầm mắt, cũng không nói gì.

Chẳng mấy chốc, xe đến bến tàu thị trấn Pei.

Văn Đàn xuống xe, nhìn du thuyền neo đậu không xa, quay đầu hỏi Minh Trạc: “Chúng ta đi cái đó sao?”

Minh Trạc đóng cửa xe: “Không phải.”

Văn Đàn có chút khó hiểu: “Hả?”

Minh Trạc chậm rãi nói: “Cái đó phải mua vé.”

“…”

Văn Đàn vừa định nói cô sẽ mua thì Minh Trạc đã đi về hướng khác.

Văn Đàn choàng khăn, bước nhanh đuổi theo: “Thầy Minh, anh không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu, tôi vẫn còn nợ anh…”

Cô chưa nói xong thì đã thấy chiếc thuyền gỗ nhỏ neo đậu bên cạnh.

Người lái thuyền ngồi đó, dường như đã đợi từ lâu.

Minh Trạc sải bước dài lên thuyền, sau đó quay lại đưa tay về phía cô: “Lên đây đi, cái này miễn phí.”

Văn Đàn không tin anh, điểm du lịch thế này, người lái thuyền lại chèo bằng sức người, chắc chắn đắt hơn đi du thuyền nhiều.

Cô nhìn bàn tay trước mặt, hơi sững người.

Bàn tay Minh Trạc rất đẹp, như tác phẩm nghệ thuật, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài.

Và chuỗi hạt tử đàn đang đeo trên cổ tay anh.

Minh Trạc nhìn theo ánh mắt của cô, khẽ hỏi: “Không phải tặng cho tôi sao?”

Văn Đàn hoàn hồn, đáp “Vâng” một tiếng, đồng thời đưa tay nắm lấy tay anh, mượn lực của anh lên thuyền.

Cô đứng vững, sau đó mới nói: “Cảm ơn thầy Minh.”

“Vậy tôi có nên nói cảm ơn…” Anh hơi dừng lại rồi mới tiếp tục, “… cô Lâm không?”

Văn Đàn: “…”

Cô vốn định bỏ qua chủ đề này, vậy mà vẫn bị anh kéo lại.

Văn Đàn ngồi trên thuyền, ấp úng nói: “Thầy Minh đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không có gì để cảm ơn anh. Sáng nay vừa nhìn thấy chuỗi hạt này, cảm thấy rất hợp với anh.”

Minh Trạc ngồi bên cạnh cô, thờ ơ “Ừ” một tiếng: “Tôi nhìn ra, là gỗ đàn hương.”

Văn Đàn lập tức đỏ mặt, trời ơi, anh ấy sẽ không nghĩ cô cố ý tặng anh chuỗi hạt gỗ đàn hương chứ…

Cô siết chặt tay, cố gắng giải thích: “Đồ làm bằng gỗ đàn hương rất nhiều, thật ra…”

Văn Đàn đành mặc kệ: “Có lẽ thầy Minh không biết, tôi là Đàm trong hoa đàm.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 33: Cai nghiện



Chiếc thuyền gỗ nhỏ di chuyển rất chậm, đợi du thuyền đi qua mới từ từ lướt vào mặt sông.

Tầm nhìn xung quanh đột nhiên trở nên rộng mở.

Dòng sông xanh biếc như dải lụa giữa khe núi, mềm mại và trải dài.

Văn Đàn nghiêng người lấy điện thoại chụp ảnh, bình tĩnh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Không biết qua bao lâu, thuyền nhỏ dừng lại, ngước mắt lên là đỉnh Namcha Barwa trùng điệp.

Đỉnh núi tuyết phản chiếu trên mặt hồ, giống như một dòng sông băng dưới nước, càng thêm hùng vĩ.

Văn Đàn cảm thấy điện thoại không thể chụp được vẻ đẹp tuyệt vời này, nên đành bỏ cuộc, cứ như vậy lặng lẽ thưởng thức.

Không lâu sau, cô cảm thấy bầu trời xa xăm dường như có ánh sáng lóe lên, mặt trời đã mọc.

Chỉ là mặt trời ẩn trong mây, không rõ ràng lắm.

Giọng Minh Trạc vang lên: “Ngày mai trời sẽ đẹp.”

Văn Đàn im lặng hai giây, sau đó mới quay đầu nhìn anh: “Vậy chúng ta… sẽ đến đại bản doanh sao?”

“Đến đại bản doanh phải dậy sớm.”

Văn Đàn nghi ngờ: “Nhưng tôi thấy chỉ mất nửa tiếng lái xe.”

Minh Trạc nói: “Xe không đến được đại bản doanh, phải đi bộ lên, buổi trưa tia tử ngoại mạnh.”

Văn Đàn nghe thấy hai chữ “đi bộ” liền mở to mắt, cô nói: “Khoảng cách phải đi… rất xa sao?”

“Không xa lắm, xe chạy đến lưng chừng núi thì chỉ còn vài nghìn mét.”

Văn Đàn bắt đầu tìm cớ: “Nhưng tôi không mang giày leo núi.”

“Có thể mua ở làng.”

Văn Đàn nhất thời không nói nên lời.

Thôi được rồi, đến cũng đến rồi, cũng là một trải nghiệm hiếm có.

Cô lại hỏi: “Vậy mấy giờ chúng ta xuất phát?”

Minh Trạc nói: “Bảy giờ, cô đi được không?”

Văn Đàn gật đầu: “Được.”

Ánh nắng bất giác nhạt đi, sắc trời dần u ám, mặt sông cũng nổi gió lạnh.

Văn Đàn đột nhiên rùng mình một cái, mới nhớ ra cô để áo khoác trên xe, không mang theo.

Chưa kịp hối hận, áo khoác của Minh Trạc lại phủ lên vai cô.

Tai Văn Đàn đỏ bừng vì xấu hổ: “Tôi không cố ý, tôi có mang theo áo…”

Vừa nói, cô vừa cố gắng cởi áo khoác: “Anh vẫn nên mặc vào đi, trời lạnh lắm.”

Minh Trạc giữ cổ tay cô lại: “Không cần.”

Lòng bàn tay anh ấm áp, trái ngược hoàn toàn với bàn tay lạnh ngắt của Văn Đàn.

Mặt Văn Đàn hơi nóng lên, buông tay xuống, cố gắng giữ bình tĩnh: “Ồ, vâng.”

Minh Trạc cũng thu tay về.

Vòng tay ấm áp biến mất, nhưng Văn Đàn lại cảm thấy cơ thể bắt đầu ấm lên.

Cô nắm chặt vạt áo, hỏi: “Khi nào thầy Minh về?”

Minh Trạc nói: “Ngày kia.”

Tiết tự chọn có thể đợi, nhưng bên viện nghiên cứu thì không thể đợi được.

Văn Đàn “Ồ” một tiếng, nghĩa là ngày mai đi đại bản doanh xong, anh sẽ về.

Mấy ngày này trôi qua nhanh hơn tưởng tượng.

Trở lại xe, Văn Đàn lập tức trả lại áo khoác cho Minh Trạc: “Tôi mặc áo của mình là được rồi, cảm ơn thầy Minh.”

Minh Trạc không nói gì, nhận lấy áo khoác mặc vào.

Anh nhìn nhà hàng không xa, hỏi: “Đói chưa?”

Văn Đàn nghĩ vừa hay nhân cơ hội này mời anh bữa cơm bù lại, cô nói: “Đói rồi.”

Minh Trạc đóng cửa xe: “Đi thôi.”

Thị trấn Pei chủ yếu là ẩm thực Tây Tạng. Văn Đàn gọi hết các món đặc sản, cuối cùng cô nhìn rượu lúa mạch trên thực đơn, ngẩng đầu hỏi: “Thầy Minh, anh uống cái này không?”

Minh Trạc bất lực: “Tôi phải lái xe.”

“Ồ.” Văn Đàn hơi xấu hổ, “Xin lỗi, tôi quên mất.”

Minh Trạc nói: “Cô có thể thử.”

Văn Đàn quay đầu nói với phục vụ: “Vậy cho một chai.”

Rượu lúa mạch là một phần của văn hóa Tây Tạng, đã đến đây thì vẫn nên thử.

Món đầu tiên được mang lên là trà bơ sữa. Văn Đàn nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhíu mày.

Minh Trạc cười nói: “Thế nào?”

Văn Đàn rất thẳng thắn: “Hơi ngấy.”

“Trà bơ sữa là chất béo chiết xuất từ sữa bò hoặc sữa dê, thêm trà và muối trộn lẫn đun sôi. Mỗi người có mức độ tiếp nhận khác nhau, nếu thật sự không uống được thì thôi.”

Văn Đàn lại bưng bát gỗ trước mặt lên: “Tôi uống thêm hai ngụm nữa, không thể lãng phí được.”

Cô nhấp từng ngụm nhỏ, dần dần thích nghi với mùi vị này, cũng thấy dường như cũng được.

Chẳng mấy chốc, Tsampa cũng được mang lên.

Văn Đàn thử một cái, thấy món này cũng được, không có mùi vị gì lạ, còn có mùi thơm thoang thoảng của lúa mạch.

Ở thị trấn Pei, cá sông Nhã Giang cũng là đặc sản.

Ngoài ra, Văn Đàn còn gọi một phần thịt bò Tây Tạng.

Nói chung, mùi vị đều khá ngon.

Cô nếm thử rượu lúa mạch, hơi cay, cái này không uống hết thì chỉ có thể mang về.

Ăn xong, Văn Đàn định đi thanh toán thì được ông chủ báo đã thanh toán rồi.

Văn Đàn lộ vẻ ngạc nhiên, Minh Trạc nãy giờ vẫn luôn ngồi đối diện cô, thanh toán lúc nào chứ?

Tiếp đó, ông chủ từ bên trong đi ra, chào Minh Trạc bằng tiếng Tây Tạng, còn nói thêm vài câu gì đó.

Minh Trạc khẽ gật đầu: “Ngày kia đi.”

Văn Đàn ôm chai rượu, trợn tròn mắt không thể tin được.

Ra khỏi nhà hàng, cô không nhịn được nói: “Thầy Minh… lẽ nào được sinh ra ở đây, cảm giác người ở đây đều quen anh…”

Minh Trạc chậm rãi bước đi: “Đến thị trấn Pei đều ăn cơm ở đây, lâu dần thì quen.”

Văn Đàn vẫn cảm thấy rất thần kỳ: “Vậy tôi thật may mắn, có thầy Minh làm hướng dẫn viên cho.”

“Ừ, lần sau có việc làm thêm khác có thể tìm tôi.”

Văn Đàn: “…”

Cô ho khan một tiếng, mặt không đổi sắc: “Thầy Minh làm thêm cũng không lấy tiền, tôi không dám tìm anh.”

Minh Trạc nói: “Cô đã tặng tôi quà rồi.”

“Cái đó… cũng không đáng giá bao nhiêu…”

Có lẽ còn chưa bằng bữa cơm hôm nay.

Minh Trạc cười cười: “Quà không phải dùng tiền để đo lường.”

Văn Đàn cũng cảm thấy mình phiến diện, nếu đã như vậy, ngày mai cô sẽ đến cửa hàng thủ công mua thêm vài thứ tặng anh.

Đợi đến khi trở về nhà nghỉ, trời đã tối hẳn.

Văn Đàn đứng trước cửa phòng: “Thầy Minh, vậy tôi vào trước đây, mai gặp lại.”

Minh Trạc nói: “Mai gặp lại.”

Văn Đàn lại nói: “Hôm nay tôi rất vui, ngủ ngon.”

Nói xong, cô nhanh chóng mở cửa chui vào trong.

Khóe môi Minh Trạc khẽ nhếch lên.



Văn Đàn bật đèn trong phòng, đặt chai rượu lúa mạch ôm suốt dọc đường lên bàn, sau đó quay người đi vào phòng tắm.

Cô tắm rửa xong đi ra, vừa lau tóc vừa mở tủ quần áo.

Ngày mai phải đi bộ, chắc chắn không thể mặc váy nữa, vẫn nên ngoan ngoãn mặc ấm áp một chút.

Nghĩ vậy, Văn Đàn lại chợt nhớ ra, cô vẫn chưa mua giày.

Văn Đàn đang định xuống lầu hỏi Trác Nhã mua giày ở đâu thì điện thoại trên giường rung lên.

Là tin nhắn của Minh Trạc.

Minh Trạc: [Cô đi giày cỡ mấy?]

Văn Đàn: [37]

Minh Trạc: [Được.]

Văn Đàn nhìn những đoạn chat này, trong lòng có cảm giác khó tả.

Rõ ràng trước đây họ còn như người xa lạ ở hai thế giới, chỉ có mỗi nhắn tin, ngoài những lời thả thính sến súa đến tận trời của cô, hai người đều rất lịch sự và xa cách.

Sao chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi lại nói với nhau những chi tiết đời thường như vậy rồi.

Văn Đàn cụp mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một từ, phản ứng cai nghiện.

Sau khi cô đi du lịch ở đây về, e rằng sẽ cần một khoảng thời gian rất dài để cai nghiện.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 34: Nguy cơ



Văn Đàn không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, khi chuông báo thức reo, trời bên ngoài vẫn còn tối.

Cô cầm điện thoại lên xem, 6 giờ đúng.

Văn Đàn ngáp một cái, vén chăn ra khỏi giường.

Cô đứng trước bồn rửa mặt, ngẩn người một lúc lâu mới cầm bàn chải đánh răng.

Không cần trang điểm, Văn Đàn vẫn còn khá nhiều thời gian. Cô thay quần áo, đội mũ lưỡi trai, bỏ kính râm, sạc dự phòng và bình giữ nhiệt vào ba lô.

Văn Đàn vừa thu xếp xong thì tiếng gõ cửa vang lên.

Cô đáp: “Đến đây.”

Minh Trạc đứng bên ngoài, đưa cho cô một chiếc hộp: “Ngủ ngon chứ?”

Văn Đàn đưa tay nhận lấy, khẽ gật đầu: “Rất ngon.”

Tối qua sau khi nhận được tin nhắn của Minh Trạc, không lâu sau cô đã ngủ thiếp đi.

Minh Trạc chắc cũng biết điều này nên giờ mới mang giày đến cho cô.

Anh nói: “Vẫn còn sớm, cô cứ từ từ chuẩn bị, tôi đợi cô ở dưới lầu.”

Văn Đàn nhỏ giọng: “Cảm ơn anh.”

Trở lại phòng, cô mở chiếc hộp trong tay, bên trong là một đôi giày leo núi.

Văn Đàn vốn tưởng giày mua ở trong làng sẽ có kiểu dáng rất lỗi thời, không ngờ đôi giày này lại khá đẹp, cả màu sắc lẫn kiểu dáng đều rất hợp gu thẩm mỹ của cô, hơn nữa đế giày rất mềm mại thoải mái.

Ngành du lịch của làng Suosong dường như phát triển tốt hơn cô tưởng.

Văn Đàn thay giày, cầm đồ xuống lầu.

Khi cô xuống, Khắc Châu đang nói gì đó với Minh Trạc.

Văn Đàn giơ tay chào họ: “Chào buổi sáng.”

Giọng Khắc Châu sang sảng: “Chào buổi sáng cô Lâm.”

Văn Đàn: “…”

Lẽ ra cô không nên chào hỏi như vậy.

Minh Trạc bước tới: “Lát nữa có hai vị khách cùng đi với chúng ta, được không?”

Văn Đàn cũng không có lý do gì để từ chối, cô nói: “Được chứ.”

Minh Trạc đưa cho cô một chiếc khẩu trang: “Đi ăn sáng trước đã.”

Hai vị khách đó là một cặp đôi, nửa đêm hôm qua đột nhiên nảy ra ý tưởng, gọi điện thoại cho lễ tân, nói họ muốn đến đại bản doanh, hỏi làm thế nào để đến đó.

Sáng nay Khắc Châu còn phải đến Nyingchi đón khách, vừa hay Minh Trạc muốn đưa Văn Đàn đi, anh ta liền hỏi có thể cho hai người đó đi nhờ không.

Đợi Văn Đàn ăn sáng xong, hai người kia mới thong thả bước đến.

Cô gái rất xinh đẹp, mặc váy, đeo kính râm, hành lý gọn nhẹ.

Chàng trai cao gần bằng cô gái, hơi mập, đeo một chiếc ba lô lớn, trên người còn đeo một bình giữ nhiệt lớn.

Khắc Châu hỏi họ có muốn ăn sáng rồi đi không.

Cô gái khoanh tay bước tới: “Không cần, cứ vậy đi.”

Chàng trai vỗ vỗ ba lô của mình, cười ngây ngô: “Không sao không sao, tôi có mang theo đồ ăn vặt, cô ấy đói thì có thể ăn.”

Khắc Châu không nói gì thêm.

Bên ngoài, Minh Trạc đang đứng trước xe việt dã hút thuốc, dáng người cao ráo thẳng tắp càng thêm lạnh lùng trong làn sương mỏng buổi sáng.

Chàng trai bước tới chào anh: “Chào anh, tôi tên là Hướng Đông. Đây là bạn gái tôi, Tần Uyển Uyển.”

Minh Trạc khẽ gật đầu: “Minh Trạc.”

Hướng Đông nghe thế sững người, vừa định hỏi gì đó thì Tần Uyển Uyển đã tháo kính râm xuống, không chút kiêng dè đánh giá: “Hướng dẫn viên ở đây đều đẹp trai như vậy sao?”

Hướng Đông nhất thời hơi xấu hổ, không biết nên nói gì.

Minh Trạc nhìn bóng dáng đang đi tới không xa, bẻ gãy điếu thuốc còn lại trong tay, hờ hững nói: “Lên xe thôi.”

Hướng Đông vội vàng mở cửa ghế sau cho Tần Uyển Uyển.

Văn Đàn đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, che kín mít.

Hướng Đông nhìn Minh Trạc, hỏi: “Bạn gái anh tên gì?”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 35: Khống chế



Minh Trạc chậm rãi nói: “Cô ấy họ Lâm.”

Hướng Đông “ồ ồ” hai tiếng, quay đầu đợi Văn Đàn đến gần mới lên tiếng: “Chào cô Lâm.”

Văn Đàn nói: “Xin chào.”

Trong lúc đó, Tần Uyển Uyển đã cúi người lên xe.

Họ xuất phát lúc 7 giờ đúng.

Bầu trời vốn đen kịt, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tia sáng mỏng, tầm nhìn xung quanh dần rõ ràng.

Hướng Đông giống như một chú mèo máy Doraemon, chốc lát lại lấy ra thứ gì đó từ trong ba lô, hỏi Tần Uyển Uyển và Văn Đàn có ăn không.

Tần Uyển Uyển mất kiên nhẫn: “Anh phiền quá, không thể để em ngủ một giấc yên ổn sao?”

Hướng Đông lập tức im miệng, trong xe bỗng chốc yên tĩnh.

Bầu không khí ngượng ngùng kéo dài một lúc, Minh Trạc nghiêng đầu: “Còn nửa tiếng nữa, cô có thể ngủ một lát.”

Văn Đàn khẽ lắc đầu: “Tôi không buồn ngủ.”

Hướng Đông tiến lại gần một chút, hạ giọng hỏi: “Cô Lâm bị cảm sao?”

Văn Đàn theo bản năng sờ khẩu trang trên mặt, hắng giọng: “Vâng, một chút thôi.”

“Tôi có mang theo thuốc, cô có muốn uống không?”

“Cảm ơn, không cần đâu, tôi đã uống rồi.”

Hướng Đông lại nói: “Mọi người đã đi chơi ở đâu rồi, chúng tôi vừa từ Xin Co đến hôm qua.”

Văn Đàn nói: “Chưa, chúng tôi… chỉ ở gần đây, không đi nơi khác.”

“Vậy cũng tốt. Mọi người đã nhìn thấy mặt trời mọc trên núi tuyết chưa? Chúng tôi đến đây chính là vì điều này.”

“Ngày đầu tiên tôi đến đã nhìn thấy đỉnh Namcha Barwa, nhưng vẫn chưa nhìn thấy mặt trời mọc trên núi tuyết.”

Hướng Đông vừa định nói gì đó thì Tần Uyển Uyển đã cựa quậy, khó chịu “chậc” một tiếng.

Hướng Đông áy náy nhìn Văn Đàn, chậm rãi dựa lưng về.

Văn Đàn mỉm cười nhẹ, tỏ ý không sao.

Trời bên ngoài càng lúc càng sáng, đã có ánh nắng dần xuyên qua mây.

Sau khi xe chạy vào khu thắng cảnh Hẻm núi lớn Yarlung Tsangpo, cần phải mua vé.

Minh Trạc mở cửa xe nói với Văn Đàn: “Đợi tôi một chút.”

Hướng Đông đi theo anh xuống xe, chạy lên trước nói: “Để tôi để tôi, cảm ơn mọi người đã cho tôi đi nhờ.”

Minh Trạc nói: “Không cần, tiện đường thôi.”

Trong xe, Văn Đàn vốn cũng muốn xuống xe vận động một chút. Cô vừa động đậy thì giọng Tần Uyển Uyển từ phía sau vang lên: “Bạn trai cô đẹp trai như vậy, cô không có cảm giác nguy cơ sao?”

Văn Đàn dừng lại hai giây, quay đầu nói: “Tại sao phải có cảm giác nguy cơ?”

Tần Uyển Uyển nói: “Anh ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, biết đâu còn đang hẹn hò với nhiều người cùng lúc.”

“Cô cũng rất xinh đẹp, cô đang hẹn hò với nhiều người cùng lúc sao?”

Tần Uyển Uyển cười, trả lời mập mờ: “Cô đoán xem.”

Văn Đàn không có sở thích đó, nhưng Hướng Đông trông rất thật thà, rõ ràng là không khống chế nổi kiểu người như Tần Uyển Uyển.

Không lâu sau, Minh Trạc và Hướng Đông mua vé xong quay lại.

Hướng Đông lên xe, nhìn Tần Uyển Uyển, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Uyển Uyển, em dậy rồi à. Có đói không, có muốn ăn gì không?”

Tần Uyển Uyển hỏi như một nữ hoàng: “Có những gì?”

Hướng Đông lại dâng lên chiếc hộp báu của mình.

Chiếc xe việt dã chạy dọc theo con đường nhỏ phía sau, đến lưng chừng núi.

Minh Trạc dừng xe: “Đến rồi.”

Văn Đàn mở cửa xe bước xuống, duỗi người thoải mái, sau đó nhìn thấy con đường bậc thang đá dốc đứng không xa, hỏi với chút mong đợi: “Chúng ta… không đi đường đó chứ?”

Khóe môi Minh Trạc cong lên: “Leo qua đoạn này, phía sau đều là đường bằng.”

Văn Đàn: “…”

Được thôi, cứ coi như cô đến đây để leo núi vậy.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 36: Đi bộ



Văn Đàn siết chặt dây đeo hai bên của ba lô, hít sâu một hơi, bắt đầu hành trình.

Nhưng do mấy ngày trước trời mưa nên đường núi không khô lắm, hơi lầy lội.

Minh Trạc đi phía sau cô, nhắc nhở: “Đừng leo quá nhanh, điều chỉnh nhịp thở.”

Văn Đàn gật đầu, tốc độ chậm lại rất nhiều.

Nhưng cô đeo khẩu trang, không hít đủ không khí trong lành, không khỏi cảm thấy hơi chóng mặt.

Văn Đàn dừng bước, kéo khẩu trang xuống thở hổn hển hai hơi rồi mới tiếp tục.

Họ leo chưa được vài phút đã bỏ xa Hướng Đông và Tần Uyển Uyển một đoạn.

Văn Đàn quay đầu lại, muốn hỏi có nên đợi họ cùng đi không.

Giày của Tần Uyển Uyển không thích hợp để leo núi, bước nào cũng trượt, Hướng Đông đỡ cô ấy: “Cô Lâm, hai người cứ đi trước đi, lát nữa gặp nhau ở đại bản doanh.”

Văn Đàn nói: “Được.”

Cô lại leo lên thêm vài bậc thì giọng Minh Trạc vang lên: “Có thể bỏ khẩu trang ra rồi.”

Văn Đàn không chỉ muốn bỏ khẩu trang, cô còn muốn bỏ cả mũ nữa.

Văn Đàn đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn: “Còn phải leo bao lâu nữa vậy?”

Minh Trạc nói: “Còn hai phần ba nữa.”

Văn Đàn nhét khẩu trang vào trong túi, hít một hơi, vừa định tiếp tục thì ba lô trên lưng bỗng nhẹ bẫng.

Minh Trạc lấy ba lô của cô: “Đi thôi.”

Văn Đàn nói: “Thật ra không nặng, tôi có thể tự…”

“Giữ sức.”

Văn Đàn mím môi: “Cảm ơn thầy Minh.”

Minh Trạc khẽ cười, sải bước dài lên bậc thang: “Đi thôi.”

Văn Đàn đi theo phía sau.

Lên cao hơn nữa có một đoạn đường dốc hơn, Văn Đàn trượt chân, vừa định vịn vào lan can bên cạnh thì cổ tay đã bị người ta giữ chặt.

Minh Trạc dìu cô: “Cẩn thận một chút.”

Văn Đàn khẽ “Ồ” một tiếng.

Cô không rút tay ra, Minh Trạc cũng không buông tay.

Đoạn đường này thật ra khá dài, nhưng Văn Đàn lại cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh hơn đoạn lúc bắt đầu leo nhiều.

Đến đoạn đường bằng, Minh Trạc buông tay ra hỏi: “Ổn chứ?”

Nhiệt độ trên cổ tay biến mất, Văn Đàn cảm thấy trong lòng cũng trống rỗng, cô chậm rãi gật đầu: “Ổn.”

Khác với đoạn đường lên dốc, trên con đường này, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những loài động vật nhỏ, ngoài gà, ngựa và bò Tây Tạng, còn có lợn Tây Tạng.

Đây là lần đầu tiên Văn Đàn nhìn thấy lợn màu đen. Cô cầm điện thoại lên chụp lại thì giọng Minh Trạc vang lên: “Tốt nhất đừng chụp.”

Văn Đàn tưởng là có điều cấm kỵ hay phong tục gì ở đây, cô vội vàng cất điện thoại, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Tại sao vậy?”

Minh Trạc im lặng hai giây mới nói: “Chúng đang giao phối.”

Văn Đàn: “…”

Cô nhìn lại, quả nhiên có hai con đang…

Vừa nãy Văn Đàn chỉ chú ý đến những con lợn đang ăn cỏ phía trước, hoàn toàn không để ý đến điều này.

Văn Đàn thản nhiên chỉnh lại tóc, ho khan một tiếng, sau đó bước nhanh về phía trước.

Một lúc sau, cô lại chậm bước, đi song song với Minh Trạc, hỏi: “Mai mấy giờ thầy Minh đi?”

Minh Trạc nói: “Sáu giờ sáng.”

“Vậy tôi… sẽ không dậy tiễn anh.”

Minh Trạc “Ừ” một tiếng.

Văn Đàn cảm thấy, thật ra theo phép lịch sự, cô nên nói một câu, đợi về Giang Thành gặp lại.

Nhưng thôi vậy, trở về Giang Thành, họ sẽ là hai người không liên quan gì đến nhau, sau này cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.

Cứ coi mọi thứ ở đây như một giấc mơ đi.

Đi thêm một đoạn nữa, du khách dần đông hơn.

Văn Đàn lại đeo khẩu trang vào.

Ở vị trí này, đã có thể nhìn thấy một phần đỉnh núi.

Đi thêm nửa tiếng nữa, Văn Đàn đã nhìn thấy từ xa hàng cờ nhiều màu sắc bay phấp phới trong gió, còn có rất nhiều lều cắm trại, ngẩng đầu lên là sườn núi Namcha Barwa, như thể mọc lên từ mặt đất ngay trước mắt.

Cô có cảm giác phấn khích như mây tan thấy trăng sáng, kéo kéo tay áo Minh Trạc: “Đó là đại bản doanh phải không?”

Minh Trạc liếc nhìn cô: “Đúng vậy.”

Văn Đàn kéo khẩu trang xuống, vui vẻ chạy tới, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Cô nhìn đỉnh Namcha Barwa trong màn hình, thật sự giống hệt ảnh đại diện của Minh Trạc.

Văn Đàn quay đầu lại, đưa tay ra: “Thầy Minh, anh xem.”

Minh Trạc biết cô đang nói gì, ánh mắt dừng trên mặt cô, khóe môi cong lên: “Thấy rồi.”

Nụ cười trên mặt Văn Đàn càng thêm rạng rỡ, quay người tiếp tục chụp ảnh.

Đợi Văn Đàn chụp ảnh xong, Minh Trạc đưa cô đến khu cắm trại, nhân viên đã chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng.

Minh Trạc nói: “Cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi quay lại ngay.”

Văn Đàn nhận lấy ba lô của mình từ anh: “Vâng.”

Cô mở điện thoại, mới thấy Văn Văn đã nhắn tin cho cô một tiếng trước.

Văn Văn: [Chị Văn Đàn, hôm nay em đến Giải trí Hoàn Vũ làm thủ tục nhận việc, nghe nói bộ phim thảm họa đó tuần sau sẽ bắt đầu quay.]

Văn Văn: [Lần này Hoàn Vũ thật sự đầu tư lớn, em nhìn thấy rất nhiều chuyên gia.]

Văn Đàn suy nghĩ một chút mới gõ vài chữ.

Văn Đàn: [Chuyên gia đã đến rồi sao?]

Văn Văn gần như trả lời ngay lập tức.

Văn Văn: [Đến rồi ạ, toàn là người nước ngoài, trông rất giỏi giang.]

Văn Đàn nhớ lại lúc đầu khi nghe tin Hoàn Vũ chuẩn bị cho bộ phim này, đã nói là mời chuyên gia địa chất trong và ngoài nước.

Trước đó Minh Trạc đã nói, anh không chắc có thời gian theo đoàn làm phim, nhiều nhất chỉ là giúp họ giải quyết một số vấn đề kỹ thuật chuyên môn.

Văn Văn: [Chị Văn Đàn, khi nào chị về vậy? Hình như Hoàn Vũ đã sắp xếp người quản lý cho chị rồi.]

Văn Đàn: [Hai ngày nữa.]

Văn Văn: [Vậy em có cần đến đón chị không?]

Văn Đàn: [Không cần.]

Văn Đàn trả lời tin nhắn xong, vừa đặt điện thoại xuống thì Minh Trạc đã ngồi xuống bên cạnh cô, đưa một thứ gì đó qua.

Cô đưa tay nhận lấy: “Đây là gì vậy?”

“Huy hiệu kỷ niệm leo núi đến đại bản doanh.”

Mắt Văn Đàn sáng lên, mở hộp ra.

Bên trong là một chiếc huy hiệu bằng đồng được buộc bằng một dải ruy băng nhiều màu sắc, vừa nhìn đã khiến người ta có cảm giác muốn đi bộ thêm mười cây số nữa.

Văn Đàn quay người, chụp một bức ảnh chiếc huy hiệu với núi tuyết.

“Anh có biết chụp ảnh không vậy? Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, phải ngồi xổm xuống chụp, điện thoại ngửa lên.”

Một giọng nói hơi quen thuộc truyền đến từ cách đó không xa.

Văn Đàn nhìn sang, là Hướng Đông và Tần Uyển Uyển.

Hướng Đông đeo ba lô ra phía trước, liên tục đổi góc chụp bằng điện thoại, trên mặt vẫn là nụ cười chất phác: “Bé cưng của anh dù chụp thế nào cũng là đẹp nhất.”

Tần Uyển Uyển rõ ràng không ăn nói ngọt ngào với anh ta, vuốt tóc, nhìn về phía Văn Đàn và Minh Trạc.

Văn Đàn thu hồi tầm mắt, kéo khẩu trang lên cao hơn một chút.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên nhớ đến câu hỏi của Tần Uyển Uyển trên xe: “Thầy Minh.”

Minh Trạc giọng nói trầm thấp: “Hửm?”

Văn Đàn nghiêm túc hỏi: “Anh đẹp trai như vậy, có hẹn hò với nhiều cô gái cùng lúc không?”

Minh Trạc: “…”

Văn Đàn cố gắng giữ bình tĩnh, cầm cốc trà bơ sữa trước mặt lên uống một ngụm: “Tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi, không trả lời cũng không sao.”

Một lúc sau, Minh Trạc mới chậm rãi nói: “Dạo này bận làm huấn luyện viên, không có thời gian hẹn hò.”
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 37: Kỷ niệm



Có một khoảnh khắc, Văn Đàn cảm thấy tiếng gió xung quanh như ngừng lại.

Cô im lặng uống trà bơ sữa, cúi đầu không nói gì.

Lúc này, Tần Uyển Uyển và Hướng Đông đi tới.

Tần Uyển Uyển không hề khách sáo ngồi phịch xuống ghế cắm trại đối diện họ.

Hướng Đông cười gượng chào hỏi: “Hai người ở đây à.”

Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một túi cam từ trong ba lô: “Tôi có mang theo cam, hai người ăn không?”

Văn Đàn lặng lẽ kéo khẩu trang lên: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Tần Uyển Uyển nhìn chiếc huy hiệu trước mặt Văn Đàn, đưa tay ra lấy: “Đây là cái gì vậy?”

Văn Đàn nói: “Huy hiệu kỷ niệm leo núi.”

Tần Uyển Uyển nhìn Hướng Đông, vẻ mặt không vui: “Tại sao chúng ta không có?”

Hướng Đông tỏ vẻ hoang mang, chỉ biết nhìn Minh Trạc cầu cứu.

Minh Trạc nói: “Cầm vé vào cửa đến chỗ nhân viên ở điểm tham quan để nhận.”

Hướng Đông “ồ” hai tiếng, đứng dậy nói: “Cảm ơn, tôi đi lấy ngay đây.”

Văn Đàn nhìn Tần Uyển Uyển: “Có thể trả lại cho tôi được không?”

Tần Uyển Uyển “hừ” một tiếng, ném chiếc huy hiệu lên bàn nhỏ, như thể đang nói cô ta không thèm.

Văn Đàn mím môi, cầm chiếc huy hiệu lên, chỉnh lại dây rồi mới cẩn thận đặt lại vào hộp.

Minh Trạc cất giọng lạnh nhạt: “Cô Tần còn việc gì nữa không?”

Tần Uyển Uyển sững người, dường như không hiểu anh có ý gì.

Minh Trạc nói đơn giản và thẳng thắn: “Bên kia còn chỗ trống.”

Tần Uyển Uyển bắt chéo chân, người hơi nghiêng về phía trước, tháo kính râm xuống, giọng điệu lại khác với vừa nãy, nũng nịu như đang làm nũng: “Chúng tôi không thể ngồi đây sao?”

“Không thể.”

Cô ta không bỏ cuộc: “Chúng ta đến cùng nhau, ghép bàn cũng không sao chứ?”

Minh Trạc ngước mắt, nói từng chữ một: “Cô Tần không thấy bạn gái tôi…”

Anh dừng lại một chút, rồi mới chậm rãi bổ sung, “Nhìn thấy cô đã không nuốt nổi cơm rồi sao?”

Không chỉ Tần Uyển Uyển, mà ngay cả Văn Đàn cũng cảm nhận được khí thế áp bức trong nháy mắt đó.

Sắc mặt Minh Trạc không thay đổi nhiều, vẫn là dáng vẻ nho nhã lịch sự, nhưng nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống điểm đóng băng.

Tần Uyển Uyển cũng không còn tự nhiên như vừa nãy nữa, cô ta buông chân xuống, muốn nói gì đó cuối cùng vẫn nuốt trở lại, đeo kính râm đứng dậy rời đi.

Văn Đàn vẫn đang nắm chiếc hộp trong tay, cô quay đầu lại nói: “Thầy Minh…”

“Nói tôi là huấn luyện viên của cô, họ sẽ không tin.”

Văn Đàn “ồ” một tiếng, nam nữ đi leo núi cùng nhau, quả thật… khá mập mờ.

Nói thẳng là người yêu, cũng đỡ phải để họ đoán già đoán non, tránh được nhiều phiền phức.

Minh Trạc ngồi bên cạnh cô, dựa người vào ghế: “Ăn đi, ăn xong rồi xuống núi.”

Anh không còn vẻ lạnh lùng và khí thế bức người như vừa nãy nữa, lại trở nên tùy ý lười biếng.

Lúc này Văn Đàn mới nhận ra, chỗ anh chọn là bàn ngoài cùng, bên kia không có ai.

Những người khác cũng bị anh chắn mất.

Văn Đàn tháo khẩu trang xuống, cầm miếng bánh sữa trước mặt lên cắn một miếng.

Ngoài bánh ngọt và đồ ăn vặt đặc sản ở đây, còn có một nồi lẩu nhỏ, không biết nước lẩu nấu bằng gì, không phải lẩu cay, rất thơm ngon.

Văn Đàn vốn ăn cũng không nhiều, cô ăn nhanh xong, lại đeo khẩu trang vào: “Tôi xong rồi, thầy Minh cứ ăn từ từ.”

Minh Trạc nói: “Lát nữa còn phải xuống núi, cô ăn ít như vậy sẽ đói.”

Văn Đàn lắc đầu: “Không đâu, trước đây lúc giảm cân, tôi chỉ ăn một cọng rau luộc mỗi ngày, đã quen rồi.”

“Không vội, ăn thêm chút nữa.”



Hướng Đông cười hề hề cầm huy hiệu ngồi xuống bên cạnh Tần Uyển Uyển, chỉ nhận lại được một tràng mắng mỏ: “Anh không tìm được đường sao, sao đi lâu vậy?”

Anh ta giải thích: “Nhiều người nhận huy hiệu quá, phải xếp hàng.”

Tần Uyển Uyển nhận lấy chiếc huy hiệu anh ta đưa, chỉ nhìn một cái rồi lại ném lên bàn: “Chẳng có gì thú vị.”

Hướng Đông lại mở hộp báu của mình: “Ăn chút gì đó trước đã, lát nữa phải xuống núi rồi.”

Tần Uyển Uyển nhíu mày khó chịu: “Không phải vừa mới lên sao?”

“Anh hỏi Minh Trạc rồi, anh ấy nói họ sẽ xuống núi trước buổi trưa. Không phải chúng ta đi nhờ xe của họ sao.” Sau đó, anh ta lại vội vàng bổ sung, “Đến trưa, tia tử ngoại ở đây rất mạnh.”

Tần Uyển Uyển không nói gì nữa, quay đầu nhìn sang.

Nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Minh Trạc, còn cô Lâm kia, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy.

Tần Uyển Uyển cảm thấy cô gái đó quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Hướng Đông nói: “Uyển Uyển, ngày mai chúng ta đến Namtso chơi thêm hai ngày nữa, sau đó phải về Giang Thành rồi, công ty anh còn có việc.”

Tần Uyển Uyển thu hồi tầm mắt nói: “Không đi nữa.”

Hướng Đông sững người, cứ tưởng mình đã làm gì chọc giận cô: “Tại sao?”

“Mấy ngày nay mệt quá, em thấy ở đây cũng được, cứ ở đây thêm hai ngày nữa đi.”

“Vậy cũng được, cũng có thể nghỉ ngơi thư giãn một chút.”

Một lúc sau, thấy Minh Trạc và Văn Đàn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hướng Đông cũng vội vàng dọn dẹp đồ đạc, đồng thời nói với Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, dù sao chúng ta cũng đi nhờ xe của người ta, lát nữa em vẫn nên nói lời cảm ơn nhé.”

Tần Uyển Uyển không vui: “Đáng lẽ nhà nghỉ phải cử người đưa chúng ta đến đây. Là anh không sắp xếp tốt, khiến em phải nhìn sắc mặt người khác, tại sao phải cảm ơn chứ.”

“Được rồi, được rồi.” Hướng Đông đỡ cô ta, “Là anh không sắp xếp tốt, để em chịu ấm ức. Nhưng dù sao người ta cũng đã giúp chúng ta, em đối xử với họ mềm mỏng một chút, coi như là vì anh, được không?”

Nhà họ Hướng làm ăn buôn bán, dù Hướng Đông hiếm khi đi cùng bố đến các buổi tiệc rượu xã giao, cũng biết họ Minh có địa vị như thế nào ở Giang Thành.

Tần Uyển Uyển hừ một tiếng, không biết là đồng ý hay không.

Đường xuống núi dễ đi hơn đường lên núi rất nhiều, vì vậy Hướng Đông và Tần Uyển Uyển đi theo sau Minh Trạc và Văn Đàn, cũng không bị bỏ lại quá xa.

Qua đoạn đường bằng, lại là bậc thang đá dốc đứng.

Bước chân của Văn Đàn trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thật ra lòng bàn tay đã bắt đầu hơi đổ mồ hôi.

Lúc lên dốc Minh Trạc đã nắm tay cô, lúc xuống dốc lẽ ra càng nguy hiểm hơn, anh ấy cũng nên… chứ nhỉ.

Văn Đàn nghĩ, lần này đổi lại cô chủ động cũng được.

Dù sao vừa nãy anh cũng đã nói cô là bạn gái của anh, trong mắt người ngoài, không nắm tay mới là không bình thường.

Vừa đến đoạn đường xuống dốc, Văn Đàn căng thẳng xoa xoa tay vào vạt áo, vừa định đưa tay ra thăm dò thì phía sau lại vang lên tiếng kêu của Tần Uyển Uyển: “Á!”

Minh Trạc và Văn Đàn đồng thời quay đầu lại.

Giày của Tần Uyển Uyển vốn không thích hợp cho đoạn đường này, lúc lên núi đều là Hướng Đông đỡ cô ta lên.

Lúc này xuống núi, cô ta tự cho là mình không sao, bỏ Hướng Đông đi một mình, nào ngờ trượt chân, ngã sõng soài xuống đất.

Hướng Đông vội vàng chạy đến đỡ cô ta dậy, trên mặt đầy vẻ lo lắng: “Không sao chứ?”

Tần Uyển Uyển tức giận nói: “Trật chân rồi! Anh nói xem có sao không!”

“Xin lỗi bé cưng, là lỗi của anh.” Hướng Đông vội vàng đeo ba lô ra phía trước, cúi người xuống, “Anh cõng em xuống núi.”

Tần Uyển Uyển không từ chối, yên tâm thoải mái nằm nhoài lên lưng anh ta.
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 38: Ngưỡng mộ



Văn Đàn thấy Hướng Đông phía trước đeo một ba lô lớn, phía sau còn cõng Tần Uyển Uyển, nhìn thôi cũng thấy toát mồ hôi thay anh ta.

Đoạn đường bằng thì không nói làm gì, mấu chốt là phía dưới còn bậc thang dốc như vậy.

Hướng Đông đúng là rất kiên cường, đi đến trước mặt họ, vẫn cười hề hề: “Xin lỗi, để hai người đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi.”

Văn Đàn cuối cùng cũng không nhẫn tâm: “Anh bỏ ba lô xuống đi, tôi đeo giúp anh.”

“Không sao không sao, tôi ổn mà.”

Tần Uyển Uyển vỗ vai anh ta: “Anh không ổn thì đừng cố, đoạn đường phía dưới khó đi lắm.”

Hướng Đông nghe vậy, mới đặt cô ta xuống, cởi ba lô đưa qua: “Làm phiền cô Lâm rồi.”

Văn Đàn vừa định đưa tay ra nhận thì một bàn tay với các khớp xương rõ ràng đã vượt qua cô, lấy ba lô.

Minh Trạc nói với Văn Đàn: “Em đi trước đi, chậm một chút, chú ý dưới chân.”

Văn Đàn biết không tranh được với anh, gật đầu: “Ồ, vâng.”

Cô nhìn bậc thang dưới chân, bước từng bước vững vàng.

Hướng Đông cõng Tần Uyển Uyển đi phía sau, bước đi khó khăn, hai chân run rẩy.

Gần như mỗi bước anh ta đi, Minh Trạc đều phải đỡ anh ta một chút.

Hướng Đông mồ hôi đầm đìa, không ngừng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cảm ơn…”

Văn Đàn đi chậm, thỉnh thoảng còn phải dừng lại đợi họ, hoàn toàn không mệt, dọc đường chụp được kha khá ảnh phong cảnh.

Đến khi xuống đến chân núi, đã là hai ba giờ chiều, mặt trời đang gay gắt.

Hướng Đông đặt Tần Uyển Uyển xuống, quần áo trên người đều ướt sũng, cả người mệt mỏi đến mức mặt mày tái nhợt.

Tần Uyển Uyển lấy tay quạt gió, vẫn còn than thở: “Nóng chết mất.”

Hướng Đông vội vàng mở cửa xe cho cô ta: “Bé cưng, em lên xe nghỉ ngơi trước đi.”

Văn Đàn lấy khăn giấy đưa cho anh ta: “Anh lau mồ hôi đi.”

Hướng Đông nhận lấy, liên tục nói lời cảm ơn.

Minh Trạc mở cốp xe, lấy ra vài chai nước, ném cho Hướng Đông một chai.

Văn Đàn vốn định lấy thêm một gói khăn giấy đưa cho Minh Trạc, nhưng anh lại đúng lúc mở nắp chai nước, đưa cho cô.

Văn Đàn đang xách ba lô, nhất thời không biết nên nhận nước trước hay đưa khăn giấy cho anh trước.

Đột nhiên, Minh Trạc bước lên một bước, hơi cúi người, hơi thở nam tính mãnh liệt bao phủ xuống.

Văn Đàn sững người, cũng không nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là thấy anh cầm hai chai nước không tiện, nên đưa một tay ra, rút một tờ khăn giấy lau mồ hôi cho anh.

Minh Trạc hơi khựng lại, bàn tay vừa định giơ lên lại thuận thế buông xuống.

Ánh mắt anh di chuyển từ chiếc lá khô sau vành mũ của Văn Đàn lên mặt cô.

Bên ngoài khẩu trang, da cô ửng đỏ, tóc mai ướt đẫm mồ hôi.

Không xa, Hướng Đông uống hết một chai nước, nhìn cảnh tượng này, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Chẳng mấy chốc, Văn Đàn thu tay về: “Xong… xong rồi.”

Đồng thời, cô cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhận lấy chai nước trong tay Minh Trạc, quay người kéo khẩu trang xuống, quay lưng về phía họ uống vài ngụm.

Minh Trạc nói với Hướng Đông: “Anh lên xe trước đi.”

Hướng Đông đáp một tiếng, mở cửa xe ngồi vào.

Văn Đàn vừa uống nước xong đã bị Minh Trạc nắm cổ tay, kéo đi về phía bóng râm.

Cô khó hiểu hỏi: “Chúng ta không đi sao?”

Minh Trạc nhận lấy ba lô trong tay cô: “Nghỉ ngơi một chút, cô có thể bỏ khẩu trang ra thở cho thông thoáng.”

Văn Đàn bỏ cả mũ và khẩu trang xuống, tuy trời nắng rất to, nhưng gió lại mát mẻ.

Cô ngẩng đầu lên, lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái.



Tần Uyển Uyển ngồi trong xe, nhìn ra ngoài, nhíu mày nói: “Sao còn chưa đi?”

Mồ hôi trên người Hướng Đông vẫn còn đang chảy, một gói khăn giấy dùng hết vẫn chưa lau khô, anh ta nói: “Họ có chuyện muốn nói, chúng ta đợi một chút. Không sao đâu, chuyến này có thể xuống núi được là nhờ họ cả.”

Tần Uyển Uyển đảo mắt: “Em có thấy cô Lâm kia giúp gì đâu, người ta nói vài câu khách sáo, anh đã vui vẻ như vậy.”

Hướng Đông lộ vẻ lúng túng: “Uyển Uyển, em không thể nói như vậy. Cô Lâm là bạn gái của Minh Trạc, không có chúng ta, hai người họ đã xuống núi từ lâu rồi, hơn nữa cô Lâm còn đang bị ốm.”

“Chỉ có anh là đồ ngốc, người ta nói gì anh cũng tin.”

Dù có bị cảm, cũng không thể đeo khẩu trang suốt cả quãng đường, hơn nữa lúc cô ta ăn cơm, Minh Trạc cũng vừa hay che mặt cô ta lại.

Rõ ràng là sợ bị người ta nhận ra.

Mười phút sau, Minh Trạc và Văn Đàn lên xe.

Đường về vẫn là con đường đó, nhưng ánh nắng mặt trời yên bình xuyên qua tán lá, càng thêm vẻ nhàn nhã và thoải mái của buổi chiều.

Hướng Đông chắc là mệt quá, dựa vào ghế sau ngủ thiếp đi, ngáy o o vài tiếng.

Tần Uyển Uyển thấy ồn, bực bội đẩy anh ta.

Hướng Đông ngủ say, mơ màng tỉnh dậy một chút, rồi lại lim dim ngủ tiếp.

Tần Uyển Uyển “chậc” một tiếng, vừa định đẩy anh ta lần nữa thì Văn Đàn đã nói: “Cô để anh ấy ngủ một lát đi.”

Tần Uyển Uyển khoanh tay, dựa lưng về.

Trở về làng Suosong, Minh Trạc đưa họ đến chỗ bác sĩ trong làng trước.

Hướng Đông cuối cùng cũng tỉnh dậy, vừa đỡ Tần Uyển Uyển xuống xe, vừa nói lời cảm ơn với họ: “Hôm nay thật sự làm phiền hai người rồi, cảm ơn rất nhiều.”

Văn Đàn nói: “Không có gì.”

Đợi họ đi rồi, Minh Trạc quay đầu xe về nhà nghỉ.

Anh nói: “Về phòng nghỉ ngơi một chút, đến giờ ăn cơm tôi gọi cô.”

Văn Đàn gật đầu, ôm ba lô của mình: “Anh cũng… đi nghỉ ngơi đi.”

Cả đi lẫn về đều là Minh Trạc lái xe, Hướng Đông cõng Tần Uyển Uyển xuống núi, anh cũng hỗ trợ suốt cả quãng đường, chắc chắn rất mệt.

Minh Trạc cong môi: “Được.”

Văn Đàn quay người vào nhà nghỉ.

Trác Mã chào hỏi cô: “Cô Lâm, đại bản doanh có vui không?”

Văn Đàn nói: “Vui lắm.”

“Hôm nay trời đẹp, tầm nhìn tốt, chắc chắn cô đã nhìn thấy núi tuyết rồi.”

Văn Đàn mỉm cười: “Vâng, thấy rồi.”

Cô trở về phòng, đặt đồ xuống, tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới nằm trên giường xem ảnh chụp hôm nay.

Văn Đàn cuối cùng đã chọn bức ảnh cầm huy hiệu kỷ niệm leo núi chụp với núi tuyết, đăng lên vòng bạn bè.

Vừa đăng lên đã có hàng chục lượt thích và bình luận.

Sau khi ra mắt, Văn Đàn không đổi tài khoản WeChat, cũng không xóa bạn bè. Ngoài những bạn học cũ của cô, còn có những người cô kết bạn sau này khi làm việc, như nhãn hàng, đồng nghiệp trong đoàn làm phim,…

Chẳng mấy chốc, Lâm Sơ Dao đã nhắn tin cho cô.

Lâm Sơ Dao: [Giỏi quá bạn ơi, cậu thế mà còn đi leo núi!]

Văn Đàn: [… Quãng đường không dài lắm, cũng ổn.]

Lâm Sơ Dao: [Nhưng tớ thấy ngọn núi tuyết này quen quen, sao cứ có cảm giác đã gặp ở đâu rồi.]

Đến nước này, Văn Đàn cũng không muốn giấu cô ấy nữa.

Văn Đàn: [Anh chàng đẹp trai mà tớ nói gặp ở đây lần trước, thật ra là Minh Trạc.]

Văn Đàn: [Tớ cũng không biết sao lại gặp anh ấy ở đây, dù sao cũng… khá thần kỳ.]

Văn Đàn: [Tớ vốn định đợi về rồi mới nói với cậu.]

Lâm Sơ Dao mãi không trả lời.

Văn Đàn tưởng cô ấy giận, suy nghĩ một chút vẫn gọi điện thoại qua.

Khi Lâm Sơ Dao nhận điện thoại của cô, tay cô ấy run lên: “A lô…”

Văn Đàn khựng lại: “Cậu sao vậy?”

“Tớ có tội, tội chết.”

Văn Đàn: “?”

Lâm Sơ Dao ấp úng nói: “Tớ thật sự tưởng cậu thích người khác rồi, hôm đó tớ… Minh Trạc bảo tớ thông báo tiết tự chọn tuần này cũng bị hủy, tớ nói với anh ấy là cậu đi chơi gặp crush rồi, đối phương còn đúng là kiểu người cậu thích.”

Văn Đàn: “…”

Bây giờ cô còn muốn chết hơn cả Lâm Sơ Dao.

Văn Đàn tưởng mấy ngày nay mình giả vờ trước mặt Minh Trạc cũng khá giống, không ngờ ngay từ đầu đã bại lộ rồi.

Cô im lặng một lúc mới nói: “Thôi, là tớ không nói rõ với cậu.”

Dù sao việc cô thích Minh Trạc cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Trước đây cô đã dùng trăm phương ngàn kế cũng không theo đuổi được anh, những chuyện đáng xấu hổ đều đã làm hết rồi.

Trong lúc rối bời, Văn Đàn nhạy bén nắm bắt được một điểm khác: “Vừa nãy cậu nói gì, tiết tự chọn tuần này cũng bị hủy?”

Lâm Sơ Dao nói: “Đúng vậy, anh ấy đã đi nửa tháng, lẽ ra mấy ngày trước đã phải về rồi, tiết tự chọn tuần này đáng lẽ phải học bình thường, nhưng chắc anh ấy có việc bận nên hủy cả tuần này luôn.”

Văn Đàn lại im lặng, mấy ngày nay, ngoài việc đưa cô đi chơi gần đây, hình như Minh Trạc cũng không có việc gì khác.

Anh trì hoãn thời gian trở về, là vì cô sao?
 
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Chương 39: Say rượu



Văn Đàn nằm yên trên giường, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống cũng không ngủ được.

Cô vén chăn, vừa định xuống lầu đến cửa hàng đồ thủ công mỹ nghệ dạo chơi thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng đối diện.

Văn Đàn theo bản năng đi đến nhìn qua khe cửa.

Tần Uyển Uyển đứng trước cửa phòng Minh Trạc. Sau khi gõ cửa, không biết cô ta nói gì, Minh Trạc nghiêng người để cô ta vào, còn đóng cửa lại.

Văn Đàn mở to mắt, theo bản năng muốn mở cửa đi ra ngoài, nhưng tay đặt lên nắm cửa, lại nhận ra hình như mình không có tư cách gì.

Không thể chỉ vì chuyến đi hôm nay mà cô thật sự cho rằng mình là bạn gái của Minh Trạc.

Văn Đàn đợi hai phút sau mới mở cửa xuống lầu.



Trong phòng Minh Trạc, anh đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh nhạt: “Bây giờ cô Tần có thể nói rồi chứ?”

Trước khi vào cửa, Tần Uyển Uyển đã nói với anh câu này: “Bạn gái anh là Văn Đàn đúng không, những chuyện khác, hay là để tôi vào trong nói? Hay anh muốn để tất cả mọi người đều biết?”

Tần Uyển Uyển cười cười: “Tôi nhớ cô ta mới phủ nhận tin đồn tình cảm cách đây hai tháng, làm như vậy được tính là lừa dối người hâm mộ nhỉ? Trong thời gian đó cô ta còn ký hợp đồng với công ty mới, theo tôi được biết, hầu hết các công ty trong giới giải trí đều yêu cầu nghệ sĩ không được yêu đương, không biết công ty của cô ta có truy cứu trách nhiệm không.”

Minh Trạc nhìn cô ta, không nói gì.

Tần Uyển Uyển chậm rãi giơ tay lên, ý đồ rõ ràng: “Tôi cũng không có hứng thú gì với việc vạch trần cô ta, hay là anh ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ coi như không biết gì.”

Khi tay cô ta sắp chạm vào cổ áo Minh Trạc, cổ tay đột nhiên bị siết chặt.

Minh Trạc cất giọng không nghe ra chút cảm xúc nào, nhưng lại khí thế đến đáng sợ: “Bạn trai cô Tần có biết cô đến đây không?”

Tần Uyển Uyển thản nhiên nói: “Anh ta ngủ rồi, giống như con heo chết vậy, gọi cũng không tỉnh. Hay là anh sợ bị Văn Đàn phát hiện? Chúng ta cũng có thể đợi về Giang Thành…”

“Cô Tần không thích anh ta, tại sao không chia tay?”

“Anh ta có tiền.” Tần Uyển Uyển nói rất đường hoàng, “Anh cũng là vì tiền của Văn Đàn mới ở bên cô ta đúng không, chúng ta là cùng một loại người.”

Minh Trạc khẽ cười khẩy, không phủ nhận cũng không khẳng định.

Tần Uyển Uyển vừa định nói gì đó thì Minh Trạc đã hất tay cô ta ra, quay người đi vào phòng.

Tần Uyển Uyển tưởng anh đồng ý, liền đi theo.

Minh Trạc cầm chiếc máy tính bảng trên bàn đang hiển thị cuộc gọi đang diễn ra, liếc mắt nói: “Cô Tần còn việc gì nữa không?”

Sắc mặt Tần Uyển Uyển hơi thay đổi.

Đầu dây bên kia, Lâm Sơ Dao hào hứng khoe công: “Anh họ, em đã ghi âm lại hết rồi!”

Lúc này Tần Uyển Uyển mới nhận ra mình bị lừa, mặt cô ta lập tức đỏ bừng rồi lại tái nhợt: “Anh…”

Minh Trạc nói: “Không tiễn.”

Đợi Tần Uyển Uyển tức giận rời đi, Lâm Sơ Dao mới thăm dò hỏi: “Anh họ, anh thật sự quen Văn Đàn rồi sao?”

“Chưa.”

“Vậy sao anh lại giống trai đểu thế, thả thính người ta rồi lại không chịu trách nhiệm.”

“Ý anh là,” Minh Trạc chậm rãi bổ sung, “bây giờ vẫn chưa.”



Văn Đàn dạo chơi ở cửa hàng đồ thủ công mỹ nghệ gần nửa tiếng, nhưng vẫn luôn lơ đãng.

Không biết có phải hôm qua đã mua hết những thứ cô thấy đẹp rồi không, hôm nay chọn tới chọn lui, cũng không thấy món nào vừa mắt.

Văn Đàn lặng lẽ thở dài, vừa định quay về thì phía sau truyền đến giọng nam trầm ấm: “Không thích cái nào sao?”

Cô cứng người lại, sau đó mới nói: “Thầy Minh có… thích cái nào không, tôi tặng anh.”

Minh Trạc cúi đầu, ánh mắt dừng trên chiếc vòng tay bằng đá tự nhiên nhiều màu sắc trước mặt.

Anh nói: “Cô đi xem những cái khác đi.”

Văn Đàn thu hồi tầm mắt, “ồ” một tiếng, lại bị chiếc vòng cổ răng sói bên cạnh thu hút.

Cái này rất ngầu, nhưng không hợp với Minh Trạc.

Văn Đàn xem một lúc, vừa đặt lại chỗ cũ thì Minh Trạc đã nói: “Đi thôi.”

Trước đó cô còn lấy thêm hai món đồ nhỏ: “Tôi đi thanh toán.”

Minh Trạc nắm lấy cánh tay cô: “Thanh toán rồi.”

Văn Đàn ngẩng đầu lên, thấy ông chủ cửa hàng đang cười với cô.

Cô khẽ gật đầu chào ông chủ, sau đó rời đi cùng Minh Trạc.

Văn Đàn nói: “Thầy Minh sau này đừng làm thêm nữa, không những không kiếm được tiền mà còn phải bù lỗ.”

Minh Trạc cười cười, không nói gì.

Bữa tối hôm nay rất thịnh soạn, vừa có thịt lợn vừa có cả dê quay. Trác Mã nhỏ giọng nói với Văn Đàn, là vì Minh Trạc sắp đi.

Lúc ăn cơm, ngoài Trác Mã và Khắc Châu, cả dì nấu ăn trong bếp, còn có vài người trong làng, đều ngồi quanh bàn gỗ lớn, không khí lập tức trở nên náo nhiệt.

Văn Đàn ngồi bên cạnh Minh Trạc, vừa định lấy rượu trước mặt nếm thử thì Minh Trạc đã đổi cho cô một chén rượu gạo: “Cô uống cái này.”

Văn Đàn nhớ đến độ mạnh của rượu lúa mạch hôm qua, rồi lại uống rượu gạo thơm ngon và ngọt ngào, cảm thấy rất ngon.

Trác Mã thấy cô thích, liền đặt cả bình rượu gạo trước mặt cô.

Minh Trạc chỉ ra ngoài nghe điện thoại một lát, Văn Đàn đã uống gần nửa bình.

Anh bật cười: “Chỉ uống rượu, không ăn cơm sao?”

Không biết có phải Văn Đàn bắt đầu hơi say rồi không mà khá ngoan ngoãn: “Tôi đã ăn rồi.”

Minh Trạc nhìn đ ĩa của cô gần như vẫn còn sạch sẽ, lại liếc nhìn bàn ăn toàn thịt, anh nói: “Cô không thích ăn những thứ này sao?”

Văn Đàn lắc đầu: “Thích chứ.”

Minh Trạc không nói gì, lại quay người rời đi.

Vài phút sau, lần này anh quay lại, trước mặt Văn Đàn đã có thêm một bát mì cà chua trứng.

Minh Trạc ngồi xuống: “Ăn đi, ăn xong rồi về phòng nghỉ ngơi.”

Lúc này Văn Đàn càng thêm chắc chắn, tối hôm cô vừa đến, chính là anh nấu cho cô.

Cô cúi đầu ăn hai miếng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Trác Mã ngồi đối diện, là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường của cô: “Cô Lâm, cô sao vậy?”

Minh Trạc đang nói chuyện với Khắc Châu, nghe vậy liền quay đầu lại.

Văn Đàn lau nước mắt trên mặt: “Mì này ngon quá, khiến tôi nhớ đến hương vị của mẹ.”

“…”

Xung quanh dường như im lặng, tất cả mọi người đều nhìn cô.

Văn Đàn cảm thấy xấu hổ, đứng dậy nói: “Tôi no rồi, mọi người cứ ăn đi, tôi lên lầu ngủ trước đây.”

Nói xong, cô liền chạy lên lầu.

Văn Đàn dựa vào cửa, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, lau mãi cũng không ngừng được.

Cô cũng không biết mình bị sao nữa, có lẽ là nghĩ đến việc Minh Trạc sắp đi, giấc mơ mấy ngày nay cuối cùng cũng phải kết thúc.

Hoặc là, nhận ra Minh Trạc có chút thích cô, nên cô càng thêm không nỡ.

Một lúc sau, cô khóc đủ rồi, tâm trạng dần bình tĩnh lại.

Tiếng gõ cửa cũng đồng thời vang lên.

Văn Đàn mở cửa, Trác Mã đứng bên ngoài: “Cô Lâm, cô ổn chứ?”

Văn Đàn khẽ gật đầu: “Tôi không sao.”

Trác Mã lại nói: “Anh Minh bảo tôi hỏi cô có muốn đi cưỡi ngựa không?”

Văn Đàn sững người: “Bây giờ sao?”

“Vâng, buổi tối cũng có thể cưỡi ngựa.”

Văn Đàn xử lý đôi mắt sưng đỏ, vẫn đi.

Trong phòng ăn, mọi người vẫn đang uống rượu ăn cơm.

Minh Trạc đứng bên cạnh chuồng ngựa, dắt một con ngựa, đang cho nó ăn cỏ khô.

Văn Đàn đến gần, nhỏ giọng nói: “Thầy Minh…”

Minh Trạc nhìn cô: “Trước đây đã từng cưỡi ngựa chưa?”

“Chưa.”

Minh Trạc nói: “Đặt chân lên bàn đạp trước, tay nắm lấy yên ngựa. Sau khi ngồi xuống, thả lỏng đầu gối, người hơi cúi về phía trước.”

Văn Đàn có nền tảng vũ đạo, thân hình rất nhẹ nhàng, dù trước đây chưa có kinh nghiệm, cũng gần như ngay lập tức leo lên ngựa.

Minh Trạc hỏi cô: “Ngồi vững chưa?”

Văn Đàn hơi chỉnh lại tư thế: “Rồi.”

Minh Trạc vỗ nhẹ vào cổ con ngựa, con ngựa chậm rãi bước về phía trước.

Văn Đàn lảo đảo một chút, rồi nhanh chóng nắm chặt yên ngựa.
 
Back
Top Bottom