Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 610 : Tiếu Tam Sinh Thật Ra Là Nữ Tử


Giang Hạo rời đi, Nhiễm Huy vợ chồng cũng đang bôn ba vì tương lai của mình.

Giang Hạo không biết quyết định của bọn hắn.

Bởi vì hắn không xác định được Nhiễm Huy rốt cuộc thích cái gì. Là thê tử của hắn, hat là Mị Thể trời sinh.

Phải biết, Mị Thể trời sinh cho dù bị hủy dung nhan, giữa cách cư xử vẫn mang theo sự mị hoặc không gì sánh kịp. Người bình thường không cách nào chống cự.

Nhiễm Huy có thể làm được như thế, thật sự không phải là bởi vì bị hãm sâu ở trong mị hoặc sao?

Người bình thường nào có được tâm trí như vậy, không bị Mị Thể ảnh hưởng? Cho nên, Nhiễm Huy là thích Mị Thể hay là thích bản thân vợ của hắn đây?

Đây thật ra là một vấn đề. Nếu như là vế trước, có rất nhiều người điên cuồng, nếu như là vế sau, là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Không ai có thể phân rõ được chuyện cụ thể trong đó.

Cho nên hắn giao quyền lựa chọn cho bọn hắn.

"Tiền bối cảm thấy bọn họ cuối cùng sẽ chọn như nào?" Trên đường đi, Giang Hạo tò mò hỏi.

Không cần nhiều lời về thực lực của Hồng Vũ Diệp, nàng có lẽ có thể nhìn trộm một ít.

"Chuyện tình cảm, người nào có thể nói rõ được?" Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng đi ở trên đường:

"Trước đó, người từng nói về một người thích Mị thể đúng không?"

"Thượng An đạo nhân?" Giang Hạo vô thức nói.

"Ngươi nói xem, hắn thích Mị thể, hay là người kia?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

Giang Hạo yên lặng, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn nói ra đáp án: "Chắc là người kia.”

Đến nay, hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện Mị Thần bảo Thượng An động thủ với hắn, nhưng mà Thượng An đạo nhân lại từ chối.

Nói cách khác, thời điểm đó Thượng An không bị ảnh hưởng của Mị thuật, hành vi của hắn đều xuất phát từ bản tâm. Có giá trị quan, đạo đức quan, thế giới quan của riêng mình

"Vậy tại sao người này lại không thể xuất phát từ bản tâm đây?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

Giang Hạo yên lặng một lát, bởi vì đối phương không đủ đặc thù? Hoặc là Thượng An đạo nhân quá đặc thù?

Hắn trong lúc nhất thời cũng không thể nói rõ đáp án.

Nhưng qua mấy ngày quan sát, tâm trí của Nhiễm Huy cũng không bị ảnh hưởng.

Lúc này trên đường tình cờ có người đi lại, khác với những khác hòn đảo khác, trên đảo này có người bình thường.

Còn có không ít.

Giang Hạo nhìn bọn hắn, cũng không có suy nghĩ nhiều.

"Lúc ta rời đi, bọn hắn không có đáp án, không biết bọn hắn đang e ngại chuyện bỏ mình, hay là chuyện gì khác." Giang Hạo nói.

"Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Bảy phần, nhưng mà cho dù là chín mươi chín phần trăm, ta cũng phải nói như vậy, bởi vì không ai biết được liệu mình có nằm trong phần tỷ lệ nhỏ bé kia hay không." Giang Hạo nói rõ.

Hắn giúp đối phương xuất phát từ lòng tốt nhất thời, cũng bởi vì hỗ trợ sẽ không mang đến nhiều nhân quả, xem như tiện tay mà thôi.

Dù sao hắn cũng dùng thân phận của Tiếu Tam Sinh.

"Tiền bối hi vọng bọn họ có được kết cục tốt không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.

Nhưng mà Hồng Vũ Diệp chỉ liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.

Hai người nhanh chóng hướng về phía trung tâm hòn đảo, bọn hắn muốn đi nghe ngóng vị trí của thôn Thất Nhật.

Nơi đó có con trai của Thiên Thần đạo nhân, tìm được hắn chắc là có thể tìm được Thiên Thần đạo nhân.

Cũng có thể biết được Thạch Bản có phải là đến từ chỗ hắn hay không.

Hoặc là xác định được có phải qua tay hắn hay không.

"Tiền bối, xin dừng bước." Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Giang Hạo nhìn lại, là một tu sĩ trẻ tuổi.

Tu vi không tệ, Nguyên Thần sơ kỳ, thoạt nhìn hai mươi tám hai mươi chín, tuổi thật thì không biết, chắc là cũng không nhỏ.

"Tiểu hữu gọi ta?" Giang Hạo dùng giọng điệu của Đan Nguyên tiền bối.

Chỉ là khi nghe thấy câu tiểu hữu này, Hồng Vũ Diệp giống như là liếc mắt nhìn hắn.

Là một loại ánh mắt quái dị, đại khái là đang xem kịch.

"Tiền bối lần đầu tiên tới đảo Loạn Thạch đúng không?" Cách ăn mặc của đối phương có chút ngổn ngang, khi đi tới còn đặc biệt sửa sang lại:

"Vãn bối Kinh Phong Vân, gặp qua hai vị tiền bối."

"Làm sao ngươi biết chúng ta là lần đầu tiên tới đây?" Giang Hạo hỏi lại.

"Bởi vì người tới đảo Loạn Thạch đều là vì giao dịch, hoặc là có mục đích của mình. Mà mấy người có mục đích này đều tập trung ở trung tâm hòn đảo. Ai cũng muốn có thể tới đó trước, cũng chính là vì muốn chiếm được lợi thế lúc giao dịch. Hai vị tiền bối lại chậm rãi, tám phần là lần đầu tiên tới."

Giang Hạo gật đầu, vừa định nói chút gì đó, đối phương đã tiếp tục nói:

"Đúng rồi, ta vừa rồi nghe nói lần này có người tên là Tiếu Tam Sinh tới đây. Tin đồn về người này đều không tốt, lần giao dịch này có khả năng sẽ bị hắn chiếm cứ. Nhưng mà ta cảm thấy hắn là giả mạo."

Câu nói này khiến cho Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc.

Chợt hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"

"Ta đã gặp qua Tiếu Tam Sinh." Kinh Phong Vân nói với vẻ chắc chắn:

"Nàng thật ra là nữ tử, ta tận mắt nhìn thấy."

Giang Hạo cảm thấy buồn cười, sau đó nói: "Ngươi có quen thuộc với hắn không?"

"Chắc chắn có thể chen mồm vào được, tiền bối có thể yên tâm về điểm này, cho nên có thể để ta dẫn đường vì tiền bối không?" Kinh Phong Vân nói.

"Tu vi của ngươi không kém, không đến mức thiếu linh thạch?" Giang Hạo tò mò nói.

Người dẫn đường không phải là không thể có, chỉ là Nguyên Thần dẫn đường, đúng là có chút quái dị.

Nơi này cũng không phải Tiên tông, Nguyên Thần cũng không phải là chó mèo ngoài đường.

"Muốn hỏi tiền bối về một vấn đề, liên quan tới tu vi. Bây giờ tu vi của ta khó mà tiến thêm được, không biết vấn đề ở chỗ nào." Kinh Phong Vân cung kính nói.

Giang Hạo có ý muốn giám định người này, nhưng Hồng Vũ Diệp ở ngay chỗ này, hắn thật sự không dám thi triển thần thông Mỗi Ngày Nhất Giám. Cho đến trước mắt, Hồng Vũ Diệp vẫn chưa biết tác dụng của thần thông này.

Nếu dùng sẽ dễ dàng bị biết được.

Đành chờ đến cơ hội phía sau vậy.

"Vậy phải xem trong lúc ngươi dẫn đường bỏ ra được bao nhiêu." Giang Hạo nói.

"Ta sẽ dốc toàn lực dẫn đường vì tiền bối, bất kỳ chỗ nào đều được." Kinh Phong Vân chân thành nói, sau đó hắn hỏi tên Giang Hạo.

"Ngươi không phải nói có người giả mạo Tiếu Tam Sinh sao? Ta đây cũng giả mạo một chút, ngươi gọi ta là Tiếu Tam Sinh đi." Giang Hạo lộ ra ý cười ôn hòa.

Ngạch…

Kinh Phong Vân trong lúc nhất thời cũng không biết nên đánh giá tiền bối trước mắt như thế nào, nhưng vẫn lập tức đồng ý.

"Vậy Tiếu tiền bối dự định tìm hiểu cái gì trước?" Kinh Phong Vân hỏi.

"Người bình thường nơi này dường như không ít." Giang Hạo hỏi.

Mặc dù hắn không thèm để ý, nhưng vẫn muốn hỏi thăm một chút.

Người Vạn Vật Chung Yên sẽ nuôi những người bình thường này sao? Theo lý thuyết thì sẽ không.

"Bởi vì cần làm việc, cho nên muốn nuôi một số người bình thường." Kinh Phong Vân suy tư chốc lát rồi nói:

"Người tụ tập đến Vạn Vật Chung Yên đều là người bi quan chán đời, cũng có một số người bi quan chán đời và cừu hận đều chỉ là nhất thời. Sau khi gia nhập Vạn Vật Chung Yên, không ít người có linh thạch cũng có địa vị, đương nhiên sẽ cảm thấy thế giới này tốt hơn. Như thế bọn hắn sẽ thay đổi. Thay đổi sẽ cố gắng làm việc tốt hơn. Chỉ là những người này vĩnh viễn không trở thành cao tầng của Vạn Vật Chung Yên được.Nghe nói có thể đi lên, không chỉ cần thiên phú, còn cần ý chí kiên định."

Con người sẽ thay đổi, Giang Hạo lý giải điểm này, hắn lại hỏi:

"Đảo Loạn Thạch có rất nhiều thôn xóm sao?"

"Không, đảo Loạn Thạch không có thôn xóm, nơi này cũng không phải là chỗ ở của người bình thường, đương nhiên cũng không có chuyện gì cả." Kinh Phong Vân đáp.

"Không có thôn xóm?" Giang Hạo nhìn đối phương, nói khẽ:

"Ngươi nghe qua thôn Thất Nhật chưa?"

"Thôn Thất Nhật?" Kinh Phong Vân có chút ngoài ý muốn, sau đó nói:

"Từng nghe nói qua, hoặc có thể nói ta đã nghe nói qua không ít lần, nhưng cũng không biết vị trí cụ thể. Nghe nói chỉ có người của Vạn Vật Chung Yên mới có thể đi vào. Thôn này rất là cổ quái. Căn cứ theo lời nói của một số người Vạn Vật Chung Yên, cái thôn này không có thứ gì đáng tiền, nhưng lại không muốn để cho người khác nhìn trộm."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 611 : Trên Đảo Này Không Có Người Khiến Tiếu Tam Sinh Ta E Ngại


Giang Hạo đi trên đường núi. Hồng Vũ Diệp ở bên cạnh hắn, cũng không khiến cho bất kỳ người nào chú ý.

Ngay cả Kinh Phong Vân bên cạnh cũng rất ít quan tâm đến.

Cảm giác tồn tại hơi thấp.

Giang Hạo cũng không ngoài ý muốn đối với chuyện này, người làm việc vốn là hắn. Hồng Vũ Diệp chỉ là đi cùng, mặc dù nàng mới là người phía sau màn nhưng chưa bao giờ đi đến màn trước cả.

Trên đường đi, Giang Hạo đang suy tư về chuyện thôn Thất Nhật.

Con của Thiên Thần đạo nhân ở bên trong, vậy đó là một địa phương an toàn sao?

Không biết chuyện này có thể nói rõ, nơi đó thật ra chính là căn cứ của người nhà thuộc Vạn Vật Chung Yên?

Nhìn từ các mặt thì đúng là rất giống.

Nhưng mà…

Mục đích của Vạn Vật Chung Yên là hủy diệt vạn vật, dạng thế lực này thật sự sẽ mở một thôn tị nạn sao? Giang Hạo cũng không biết.

Chỉ có thể nghĩ biện pháp tiến vào thôn.

"Làm thế nào mới có thể chứng minh mình là một thành viên của Vạn Vật Chung Yên đây?" Giang Hạo hỏi.

Nhìn theo từng phương diện, Vạn Vật Chung Yên cũng không có gì để chứng minh thân phận.

Người người đều biết Tiếu Tam Sinh là một thành viên của Vạn Vật Chung Yên.

Nhưng hắn cũng không có chứng từ.

Mật Ngữ? Thứ này thường xuyên biến hóa.

"Làm thế nào để chứng minh?" Kinh Phong Vân suy tư một lát rồi nói:

"Hình như không có phương thức gì để chứng minh cả, bất quá tại đảo Loạn Thạch thì có, nếu như là người của Vạn Vật Chung Yên thì chỉ cần đi tới trung tâm tìm thuộc hạ của Đảo chủ là có thể đạt được."

"Bọn hắn có căn cứ sao?" Giang Hạo hỏi.

"Bình thường sẽ có Mật Ngữ." Kinh Phong Vân cũng coi như là quen thuộc đối với mấy chuyện này:

"Mật Ngữ là nhu yếu phẩm mà Vạn Vật Chung Yên chắp nối, là phương thức truyền lại nhiệm vụ, cho nên thứ này ít nhiều có thể chứng minh."

Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Tu vi của Đảo chủ là gì?"

"Đảo chủ?" Kinh Phong Vân lâm vào trầm tư, hồi lâu sau mới nói:

"Nghe nói Đảo chủ cũng không phải là cao tầng tại Vạn Vật Chung Yên, tu vi của hắn chắc là không kém. Nhưng không có chỗ xếp hạng tại Vạn Vật Chung Yên. Đây cũng là nguyên nhân mà tu vi của người tiến vào đảo đều bị hạn chế Vũ Hóa trở xuống. Có lẽ Đảo chủ chính là tu sĩ cảnh giới này, như thế mới có thể chưởng khống toàn cục."

Vũ Hóa?

Giang Hạo cảm thấy có chút phiền toái, tu vi của mình vẫn còn quá thấp.

Xem ra phải tránh xảy ra xung đột với Đảo chủ. Chỉ là…

Tiếu Tam Sinh sẽ sợ sao?

Chắc là cũng sẽ tránh đi, thế nhưng không đến mức e ngại.

Bởi vì trên người hắn có rất nhiều át chủ bài, có thể cẩn thận đọ sức.

Có Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn, chỉ cần ngăn chặn một hơi sẽ có thể mượn nhờ Thiên Lý Na Di Phù thoát đi.

Một khi thoát đi sẽ có thể có thời gian để câu thông Tử Hoàn, sau đó rời khỏi hòn đảo.

Chờ đến lúc đối phương cho là mình không ở đây, lại mượn Tử Hoàn trở về, lặp lại mấy lần đối phương sẽ khuất phục.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Giang Hạo vô thức thức giương lên, đệ lộ hàm răng trắng tinh. Lúc Kinh Phong Vân nhìn thấy thì cảm thấy có chút kinh ngạc.

Luôn cảm thấy nụ cười của tiền bối có chút… Khiến người ta run sợ.

"Tiền bối không đến vị trí trung tâm để giao dịch sao? Nghe nói lần này có Chân Long Chi Huyết."

"Chân Long Chi Huyết?"

"Đúng vậy, nghe nói Chân Long Chi Huyết là Vạn Vật Chung Yên đạt được ngoài ý muốn, ăn vào có khả năng tôi luyện thể phách, ngưng tụ một sợi khí tức Chân Long, có rất nhiều chỗ tốt trong tu luyện. Không chỉ như thế, còn có thể cộng hưởng với bảo vật hiếm thấy liên quan đến Long tộc. Cho dù không cần, ra ngoài cũng bán được với giá cực cao."

"Giá cực cao?" Giang Hạo có chút kinh ngạc.

"Đúng, bên ngoài có không ít người xin muốn Chân Long Chi Huyết." Kinh Phong Vân gật đầu nói.

Giang Hạo vô thức nhớ tới Tiểu Li, giá cả cực cao…

Nói đến Tiểu Li, nàng hình như sẽ không xuất hiện chuyện va chạm, thậm chí là rất ít khi ăn thua thiệt.

Trạng thái kém nhất cũng chỉ là có chút chật vật.

Đáng tiếc.

Giang Hạo thở dài trong lòng một tiếng, không nghĩ nhiều nữa. Người hải ngoại chạy theo Chân Long Chi Huyết, là bởi vì chúng có khả năng dẫn tới Tổ Long Chi Tâm. Nếu không cũng không đến mức tranh đoạt như vậy.

Mà hắn lại không có bất kỳ hứng thú gì với cái này.

Không nhắc tới Tiểu Li, trên người Liễu Tinh Thần còn có tàn hồn Chân Long, hơn nữa Hải La Thiên Vương đã nói với hắn, dưới đảo Loạn Thạch khả năng có Chân Long.

Cho nên, muốn Long Huyết, không bằng tìm Chân Long.

"Nhiều người tranh như vậy, chúng ta liền không tranh giành." Giang Hạo mỉm cười nói:

"Chúng ta đến chỗ cấp dưới Đảo chủ, lấy một lệnh bài thân phận của Vạn Vật Chung Yên, sau đó đi thôn Thất Nhật dạo chơi."

Nói xong Giang Hạo liền nhanh chân đi về phía trước.

"Hả?" Kinh Phong Vân có chút kinh ngạc: "Nhưng mà phải là người của Vạn Vật Chung Yên mới có thể lấy được."

"Hiện tại ta là Tiếu Tam Sinh, chẳng lẽ không phải người Vạn Vật Chung Yên?" Giang Hạo quay đầu nhìn nam tử phía sau, cười nói.

"Nhưng mà thân phận của tiền bối là giả, nếu bị biết đó không phải là đang trêu chọc Đảo chủ hay sao? Như này sẽ rất khó dưng chân ở trên đảo." Kinh Phong Vân vội vàng đuổi theo, nói rõ lợi hại trong đó.

"Sợ cái gì, ngươi không phải rất quen thuộc với Tiếu Tam Sinh sao, dùng sức phối hợp với ta là được." Giang Hạo thoải mái nói.

Kinh Phong Vân có chút bất đắc dĩ, trong lúc nhất thời có chút lưỡng lự.

Giang Hạo dừng chân, nhìn đối phương, hắn đã vận dụng Vô Danh Bí Tịch đến cực hạn. Mặc dù không thể giám định, thế nhưng sức quan sát của hắn cũng không kém.

Cho dù không hiểu được công pháp tu luyện của đối phương, nhưng cũng có thể biết được linh khí vận chuyển có thuận lợi hay không.

Lúc này, trên người nam tử trước mắt ít nhất có ba khu linh khí xoay quanh, cũng chính là ba khu này đã gây trở ngại đến việc hội tụ lực lượng.

Hắn hơi động cây quạt, một cỗ lực lượng nhu hòa đánh vào bả vai nam tử.

Trong nháy mắt, khí tức xoay quanh bị đánh tan. Khí tức thông thuận chỉ trong chốc lát, nhưng vẫn sẽ dần dần trở nên hỗn loạn.

Đây là do công pháp.

Mà Kinh Phong Vân đang lưỡng lự đầu tiên là giật mình, cho là đã chọc giận đối phương.

Không bao lâu sau, hắn lập tức cảm nhận được sự thông thuận.

Hắn đã hỏi thăm rất nhiều người nhưng đều không thể đạt được hiệu quả như này. Trong lúc hắn giật mình, tiền bối trước mắt đã mở miệng cười: "Dẫn đường được chưa?"

Lần này, Kinh Phong Vân không còn chút do dự nào nữa: "Đi thôi."

Hắn đi ở đằng trước, cân nhắc một lúc rồi nói:

"Tiền bối, tình huống của ta có nghiêm trọng không?"

"Dẫn đường trước đã." Vẻ mặt của Giang Hạo lạnh nhạt, mang đến cho người ta một loại cảm giác cao thâm khó đoán.

Thật ra hắn cũng không hiểu, phía sau chỉ có thể xem xét hoặc là hỏi thăm Hồng Vũ Diệp. Có thể nhìn ra vấn đề, cùng với giải quyết vấn đề, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

---

Đảo Loạn Thạch.

Tại một chỗ không xa, có một tòa đại trạch.

Núi non bên trong có thứ tự, phong cảnh tú lệ, kiến trúc rộng lớn, vừa nhìn liền biết không phú thì quý.

Mà bên ngoài đại trạch có cái lầu nhỏ, trong lâu bày một cái bàn dài.

Bên cạnh bàn là một người đàn ông trung niên, có hơi không kiên nhẫn. Đối diện là một nam tử trẻ tuổi, trên mặt có chút tức giận.

"Rõ ràng bảo hôm nay sẽ cho ta, tại sao lại bảo hôm nay không có lệnh bài thân phận?" Nam tử trẻ tuổi chất vấn.

"Chúng ta cho Đảo chủ nhìn qua Mật Ngữ, dường như còn cần thẩm tra đối chiếu, ngươi tiếp tục chờ là được." Nam tử trung niên thuận miệng nói.

Nghe vậy, nam tử trẻ tuổi tức giận nói:

"Lần thứ mấy rồi? Mỗi lần đều nói thẩm tra đối chiếu, nhưng mà mỗi lần đều nói không đúng vào lúc thay đổi Mật Ngữ . Hôm qua rõ ràng nói không có vấn đề hôm nay có thể nhận, hiện tại ngươi lại nói không thể đưa?"

"Không được là không được, ngươi nói với ta có làm được cái gì?" Người đàn ông trung niên nói.

"Vậy ta phải nói với ai mới được?"

"Chuyện này không nằm trong phạm vi năng lực của ta."

"Người phụ trách kia là ai?"

"Là Thiên Thần tiền bối, tạm thời không ở đây. Cho nên ngươi bây giờ chỉ có thể tiếp tục chờ."

Nam tử trẻ tuổi giận dữ mắng mỏ một tiếng, quay người rời đi.

Sau khi hắn vừa đi, một gã sai vặt đi đến. Thấy thế, người trung niên nắm đưa một thân phận lệnh bài qua:

"Đưa cho vị quý khách kia, nhớ bảo đối phương thanh toán số linh thạch còn lại."

"Vâng." Gã sai vặt tiếp nhận lệnh bài, do dự một chút rồi nói:

"Tiền bối, nếu như bị biết, sẽ không…"

"Biết cái gì? Dám gây rối ở chỗ này, chính là đang khiêu khích đảo chủ. Bây giờ Đảo chủ cực ít khi ra ngoài, đương nhiên có hộ vệ thanh lý phiền toái, những người này còn có gan gây chuyện sao?" Người trung niên lạnh giọng cười nói.

Cuối cùng, hắn lại hỏi:

"Còn có mấy quý khách muốn thân phận lệnh bài?"

"Còn có ba vị?" Gã sai vặt đáp.

"Để bọn hắn đấu giá, người nào ra giá cao thì ưu tiên cho." Người đàn ông trung niên nói.

"Vâng." Gã sai vặt gật đầu đáp.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 612 : Ngươi Tuyệt Vọng Sao? Đi Theo Ta, Mang Ngươi Đi Phá Hủy Thế Giới


Trung tâm hòn đảo.

Bên trong tòa thành lớn phồn hoa.

"Nơi này thật đúng là cao minh."

Giang Hạo đi trên đường lớn, cảm thấy kinh ngạc. Đường đi nơi này sạch sẽ yeenn tĩnh, kiến trúc sánh đôi, với đủ loại kiểu dáng khác nhau.

Như trăm hoa đua nở.

Khiến cho mắt hai người như phát sáng.

Không chỉ như thế, trong hẻm nhỏ cũng không có chút dơ dáy bẩn thỉu nào, cả tòa thành đều mang đến cho hắn một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.

"Xem ra bọn hắn vô cùng dụng tâm chế tạo tòa thành này." Giang Hạo nói.

"Đúng vậy, Đảo chủ đã bỏ ra rất nhiều tâm sức đối với toà đảo này." Kinh Phong Vân gật đầu nói.

"Những người nào thường ở chỗ này?" Giang Hạo hỏi.

Nơi này có không ít người bình thường, khắp nơi đều có thể nhìn thấy tu sĩ, tu vi đều không yếu.

"Có rất nhiều người bình thương bị Vạn Vật Chung Yên bắt tới, có rất nhiều thành viên của Vạn Vật Chung Yên ở lại chỗ này, cũng có rất nhiều người giống như ta, sau khi tới đây không lập tức rời đi. Nghe nói còn có một số người tị nạn tới chỗ này." Kinh Phong Vân nói.

Giang Hạo gật đầu.

Người bình thường muốn tiến vào từ bên ngoài nhất định phải ngồi thuyền, hơn nữa còn là một năm một lần.

Một khi tránh né ở đây thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.

"Có quán trọ không?" Giang Hạo hỏi.

Bây giờ hắn có không ít linh thạch, có thể ở được bất kỳ khách sạn nào.

Không chỉ như thế, hắn còn có thể bán không ít thứ, linh thạch sẽ càng nhiều.

"Quán trọ?" Kinh Phong Vân hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà vẫn là gật đầu:

"Có, nhưng mà bọn hắn chào giá cao, muốn rẻ thì có thể tìm đến cư dân trong thành để ở tạm."

"Không cần, trực tiếp đi làm chuyện của ngươi đi." Hồng Vũ Diệp đột nhiên mở miệng.

Giang Hạo nghiêng đầu nhìn một cái, phát hiện trong mắt đối phương mang theo ý cười. Dường như rất muốn nhìn một chút xem hắn sẽ làm thế nào.

Là muốn nhìn cái gì? Giang Hạo nghi ngờ trong lòng.

Trước đây, Hồng Vũ Diệp đều nghỉ ngơi tại quán trọ, hắn thì đi xử lý một chút việc vặt.

Lần này thì khác, khiến cho hắn có chút để ý. Dự tính ban đầu của hắn là, một người xảy ra xung đột cùng Đảo chủ.

Sau đó rời khỏi đảo Loạn Thạch, ban đêm trở lại.

Ngày kế tiếp đi hủy chỗ ở của Đảo chủ, lại rời đi lần nữa lúc đối phương xuất hiện.

Ban đêm trở lại.

Hừng đông hủy trung tâm giao dịch, sau đó lại rời đi.

Chỉ cần không bị bắt được, liền phá hủy cho đến khi đối phương để cho hắn làm việc ở bên trong này mới thôi.

Đương nhiên, tất cả kế hoạch đều cần một tiền đề.

Đó chính là mình có thể thừa nhận được được một hơi của Vũ Hóa, nếu không thì mọi chuyện đều không tốt. Ngoài ra, Càn Khôn Tử Hoàn không thể bị phát hiện.

Không phải là không về được, trên người Hồng Vũ Diệp không có Đồng Tâm Chưởng của hắn, nhưng nếu mở Tử Hoàn trên tay nàng ra thì cũng có thể. Nhưng mà hiện tại Hồng Vũ Diệp đi theo, sẽ rất khó làm.

Bản thân mình thoát đi còn phải mang theo nàng sao? Có loại cảm giác lẫn lộn đầu đuôi.

Còn có một loại khả năng, đối phương sẽ ra tay, dù sao tất cả đều vì mục đích của nàng. Gặp được cường địch, tất nhiên sẽ động thủ.

Lại liếc mắt nhìn nữ tử vẻ mặt bình thản, nhưng lại có thể khiến cho người ta nghẹt thở, Giang Hạo có chút bất đắc dĩ. Sinh tử nằm trong tay đối phương, khiến cho hắn không thể không đối xử chu đáo.

Đối phương có thể tùy ý, nhưng mà mình lại không thể tự tin mù quáng.

Dù sao từ lúc vừa mới bắt đầu bọn hắn đã đứng trên bàn cân không bình đẳng rồi.

Những suy nghĩ này chỉ lóe qua trong nháy mắt, hắn nhìn về phía Kinh Phong Vân:

"Không đến quán trọ nữa, trực tiếp đi lấy lệnh bài thân phận, sau đó hỏi xem làm thế nào để đến thôn Thất Nhật."

"Thôn Thất Nhật có chút không tầm thường, đến lúc đó tiền bối cứ để ta đi là được." Kinh Phong Vân nói.

Rất nhiều tiền bối đều quá vọng động, sẽ dễ dàng xảy ra chuyện xấu.

Không thể nói trước được về người của Vạn Vật Chung Yên, nhất là sau khi lên đảo Loạn Thạch. Bọn hắn chính là bá chủ ở chỗ này, nếu đắc tội bọn hắn thì sẽ không thể mua được vé tàu rời đi.

Giang Hạo cười cười không nói. Kinh Phong Vân cũng không hiểu nổi tính cách của vị tiền bối trước mắt, chỉ có thể dẫn đường trước rồi lại nói.

Dù sao muốn đi thôn Thất Nhật cần một tiền đề, bọn hắn phải lấy được lệnh bài thân phận. Nếu không lấy được thì sẽ không có những phiền toái phía sau. Trên đường đi, Giang Hạo quan sát bốn phía.

Cuối cùng chọn một địa điểm, nhân lúc Kinh Phong Vân không chú ý, chôn Tử Hoàn xuống. Nơi này không dễ ẩn nấp, nhưng có chút không giống bình thường.

Thân phận địa vị của người trong nhà này hơi cao. Có nguy hiểm, chính là trong nhà bọn hắn có một người tu vi cực cao, có thể dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của Tử Hoàn. Cho nên, sau khi ra ngoài hắn nhìn Hồng Vũ Diệp, nói khẽ:

"Muốn làm phiền tiền bối một chút." Đôi mắt Hồng Vũ Diệp khẽ động, nhìn sang, lại cười nói:

"Ngươi dự định trả giá cái gì?"

"Đêm nay pha Thiên Thanh Hồng cho tiền bối." Giang Hạo nói.

"Thiên Thanh Hồng có thể trả giá tương đương như vậy từ lúc nào thế?" Hồng Vũ Diệp khẽ cười, nhìn thẳng vào nam tử trước mắt.

Người kia bị nhìn thì có chút hoảng hốt. Nhưng ánh sáng đỏ đã xuyên vào trong phòng, nói rõ Hồng Vũ Diệp đã ra tay.

"Đổi thành Cửu Nguyệt Xuân." Hồng Vũ Diệp nói.

Giang Hạo chỉ có thể kiên trì đáp ứng. Hắn có Thiên Thanh Hồng, nhưng Cửu Nguyệt Xuân thì phải mua lần nữa. Hơn ba vạn linh thạch, còn chưa đủ mua hai tiền.

Mặc dù có chút đau thịt, thế nhưng phía sau còn có thể bán không ít thứ.

Ít đi hai vạn, không có gì đáng ngại.

Mà Kinh Phong Vân bên cạnh dường như không phát hiện ra cuộc nói chuyện giữa hai người. Chỉ cảm thấy vị tiền bối này thật sự lịch sự tao nhã, còn muốn đi dạo ở khắp nơi.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện tiền bối đi dạo ở trên đường, hắn lại bình thường trở lại. Chỉ là vào lúc này, phía trước truyền đến tiếng tức giận:

"Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng. Một cái lệnh bài thế mà không phát cho ta, lừa ta lâu như vậy. Lừa ta cũng thôi, thế mà còn lệnh bài của ta cho người. Quá đáng, vô sỉ."

Giọng nói đột nhiên này khiến cho Giang Hạo cảm thấy hào hứng.

Trong hẻm nhỏ.

Chương Long đi ra từ tiểu lâu cũng cảm thấy kỳ quái, âm thầm quan sát. Sau đó phát hiện một hạ nhân bán lệnh bài của hắn cho khách quý. Mà tu vi của khách quý lại quá cao, hắn lại không thể không nuốt cơn tức này xuống.

Chỉ có thể đi vào trong hẻm nhỏ phát tiết lửa giận. Hắn bị người ngoài ức hiếp, đau đến mức không muốn sống.

Vì vậy mới gia nhập Vạn Vật Chung Yên, vốn cho rằng có khả năng báo thù rửa hận, dù chết cũng không quan trọng. Nhưng hôm nay lại chịu nhục tại Vạn Vật Chung Yên, việc này có khác ở bên ngoài chỗ nào?

Gia nhập Vạn Vật Chung Yên thì có ích lợi gì? Hắn đánh vào vách tường mấy lần, cuối cùng vô lực buông xuống.

Bởi vì phá hư vách tường nơi này sẽ dẫn hộ vệ tới, đến lúc đó hắn sẽ chọc phải phiền toái. Nhìn lại bản thân mình bây giờ, Chương Long cảm thấy bi ai một cách khó hiểu.

Hắn hôm nay ngay cả một mặt tường cũng không dám phá hư, thân là tu sĩ Kim Đan, chính mình có đạt được cái gì? Tại sao Kim Đan khác lại vui sướng tiêu dao, mà mình chỉ muốn một cái lệnh bài thôi đều bị ức hiếp?

"Ngươi vô cùng tức giận sao? Rất thất vọng đối với cái thế giới này sao? Muốn đi theo ta hay không? Nhìn ta phá hủy thế giới khiến ngươi thất vọng như thế nào?" Một giọng nói đột nhiên truyền tới.

Chương Long cảm thấy kinh ngạc, bởi vì hắn đã nghe qua lời nói tương. Là lời mời chào hắn gia nhập Vạn Vật Chung Yên.

Quay đầu nhìn lại, có tổng cộng ba người tới. Lấy thư sinh cầm quạt xếp làm chủ , bên cạnh là một nữ tử, nhưng lại không thể nhìn rõ ràng, chắc là bạn gái. Mà một bên khác là một nam tử đang dẫn đường, chắc là tôi tớ.

"Ngươi là ai? Người của Vạn Vật Chung Yên? Lời mời chào của các người đều giống nhau như vậy sao?" Chương Long cảnh giác mà hỏi.

Người tới đương nhiên là Giang Hạo. Hắn híp mắt nhìn người trước mắt, ôn hòa nói:

"Ngươi từng nghe qua? Vậy lệnh bài thân phận mà ngươi vừa mới nói chính là lệnh bài của Vạn Vật Chung Yên rồi?”

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 613 : Ngươi Nghe Qua Một Câu Như Vậy Chưa?


Từ sự tức giận và lời nói của đối phương, Giang Hạo liền biết đây là một người có chuyện xưa.

Hơn nữa, đại khái còn là người của Vạn Vật Chung Yên.

Nếu quả thật là như thế này, như vậy Vạn Vật Chung Yên tại đảo Loạn Thạch đã không còn là Vạn Vật Chung Yên.

Theo như bình thường, người Vạn Vật Chung Yên đều vô cùng đáng sợ.

Bởi vì bọn hắn sẽ không từ thủ đoạn vì mục đích cuối cùng, tính mạng đều không quá quan trọng như thế.

Ai cũng sẽ đau đầu đối với dạng người này, nhưng mà từ sau khi bắt đầu ham tiền tài thì đã không còn đáng sợ như vậy.

"Vạn Vật Chung Yên?" Chương Long cười tự giễu:

"Ta cũng không phải là người Vạn Vật Chung Yên, không có tiền sẽ không lấy được lệnh bài thân phận của Vạn Vật Chung Yên. Vạn Vật Chung Yên chỉ lấy người có linh thạch."

"Vậy ngươi thật sự là tội nghiệp." Giang Hạo mỉm cười, sau đó nói:

"Chỉ là, người Vạn Vật Chung Yên có nhiều quy củ như vậy từ lúc nào thế? Ngươi chưa thấy qua Vạn Vật Chung Yên chân chính sao?"

"Chân chính?" Chương Long cười lạnh:

"Người Vạn Vật Chung Yên chân chính không phải đều là ngồi trong cung điện, lời nói quyết định sự chết sống của người phía dưới sao. Nếu không chính là bảo chúng ta lấy lớn ép nhỏ, chèn ép thành viên bình thường?"

"Không, đây không phải Vạn Vật Chung Yên." Giang Hạo lắc đầu.

"Vậy sao? Vậy như nào mới phải?" Chương Long chất vấn.

Hắn đã thất vọng cực độ.

Giang Hạo chỉ chỉ vào mình, nói: "Ta mới phải, nếu như ngươi chưa thấy qua Vạn Vật Chung Yên chân chính, như vậy hôm nay ngươi gặp được rồi."

"Ngươi? Ngươi là ai?" Chương Long có chút ngạc nhiên.

Lúc này Kinh Phong Vân liền hiểu, vội vàng nói: "Nghe qua Thiên Nhân Thiên Diện Tiếu Tam Sinh chưa? Người trước mắt ngươi chính là người đó."

"Chưa từng nghe qua." Chương Long đáp lại.

"Không quan trọng." Giang Hạo cười nói:

"Cho nên, ngươi đang cảm thấy tuyệt vọng đúng không? Muốn đi theo ta hay không, mở mang kiến thức một chút, xem ta phá vỡ thế giới mà ngươi biết như thế nào?"

Chương Long nhìn lên trước mắt Giang Hạo, chỉ yên lặng một chút liền gật đầu.

Hắn nhìn không thấu người trước mắt, cũng không biết đối phương thực sự nói thật hay là gì khác.

Nhưng hắn đã không có đường để đi.

Không bằng buông tay đánh cược một lần.

Giang Hạo gấp cây quạt lại, cười nói:

"Đi thôi, đúng lúc ta cũng muốn đi lấy lệnh bài thân phận, đi xem hiệu suất làm việc của bọn hắn một chút."

"Tiền bối, cao thủ ở phủ Đảo chủ nhiều như mây." Kinh Phong Vân nhắc nhở một câu.

"Ngươi sợ sao, đến lúc đó cứ đứng ở bên ngoài là đủ." Giang Hạo nhanh chân đi về phía trước.

Kinh Phong Vân có chút lưỡng lự, đi vào sẽ gặp nguy hiểm cực lớn nhưng lại có thể nhận được hồi báo tốt nhất. Ở lại bên ngoài mặc dù an toàn nhưng lúc đối phương chỉ đạo hắn nhất định sẽ không toàn tâm toàn ý.

Nguy hiểm này có đáng giá không?

Chỉ cân nhắc một chút, hắn đã đưa ra quyết định.

Mấy người đi đến lầu nhỏ.

"Chính là chỗ này sao?" Giang Hạo nhìn lầu nhỏ khí phái, không khỏi cảm khái:

"Đảo chủ nơi này đúng là biết cách hưởng thụ cuộc sống."

"Tu vi của người phụ trách trong lầu không mạnh, thế nhưng một khi xuất hiện tranh đấu, hộ vệ trong phủ sẽ xuất động, phần lớn hộ vệ trong đó đều có tu vi kinh người, có thể trấn áp tất cả mọi chuyện lớn nhỏ." Kinh Phong Vân nhắc nhở.

Hắn không có dừng lạ, mà là lựa chọn đi vào chung.

Dù sao, hắn đã đợi cơ hội này rất lâu rồi, một khi bỏ lỡ, có lẽ sẽ không còn gặp được nữa.

"Đúng, hộ vệ thực lực mạnh mẽ, lớn hộ vệ tồn tại cùng để cho người ta e ngại." Chương Long cũng là tán đồng.

Giang Hạo chỉ là gật đầu, sau đó để Chương Long đi trước dẫn đường.

Tiến vào lầu nhỏ, Chương Long liền nhìn thấy nam tử trung niên trước đó. Giang Hạo cũng giống như thế, hắn còn nhìn thấy lệnh bài thân phận trên bàn, Đồ Lương.

Thật sự là một cái tên không bình thường lắm.

"Tại sao ngươi lại tới đây, ta đã nói rất rõ ràng, Mật Ngữ còn đang xét duyệt, hiện tại tới có làm được cái gì? Có việc ngươi thì tìm Đảo chủ đi, xem Đảo chủ có xử lý cho ngươi hay không." Đồ Lương không nhịn được mà nói.

"Ta đã nhìn thấy, ngươi bán lệnh bài của ta." Chương Long gầm thét.

Nghe vậy, Đồ Lương cười lạnh nói:

"Của ngươi? Chỉ nói mà không làm có tác dụng gì không? Nếu như ngươi cảm thấy ta làm chuyện trái quy tắc, hoàn toàn có thể đi báo lại với Thiên Thần tiền bối hoặc là Đảo chủ. Mà không phải là ở chỗ này nói với ta rằng ngươi đã phát hiện ra cái gì. Nếu như ta thật sự làm sai, tự có Đảo chủ hoặc là Thiên Thần tiền bối trừng phạt. Còn cần ngươi mở miệng?"

Lời này khiến cho Chương Long ngậm miệng không trả lời được.

Nhưng hắn lại không gặp được Thiên Thần tiền bối và Đảo chủ.

Như vậy mọi chuyện liền trở thành một vòng tuần hoàn khó giải. Giang Hạo vỗ vỗ bả vai Chương Long, nói: "Nếu như của ngươi còn đang xét duyệt, vậy để ta tới trước đi."

Chương Long có chút không hiểu, nhưng vẫn tự giác lui qua một bên. Giang Hạo ngồi xuống, nhìn lên nam tử trung niên trước mắt, nói:

"Ta cũng là người của Vạn Vật Chung Yên, bây giờ muốn cái lệnh bài thân phận để tiện làm việc ở trên đảo."

Đồ Lương nhìn Giang Hạo, mặc dù nhìn không thấu tu vi của đối phươn nhưng cũng không có bất kỳ chút kiêng kị nào:

"Ngươi nói ngươi là người Vạn Vật Chung Yên chính là người Vạn Vật Chung Yên? Vậy tất cả mọi người trên đảo chúng ta không phải đều là thánh viên của Vạn Vật Chung Yên hay sao?"

"Ngươi nói đúng, như vậy ta chắc là cũng nên chứng minh một chút?" Giang Hạo gật đầu hỏi.

"Ngươi ngay cả chứng minh mình như thế nào cũng không biết, còn nói mình là người của Vạn Vật Chung Yên?" Đồ Lương cười lạnh, nói.

Câu trả lời này khiến cho Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn còn tưởng rằng đối phương sẽ bảo hắn lấy Mật Ngữ ra, thì ra không phải như vậy à.

"Cần Mật Ngữ." Chương Long nhắc nhở.

Giang Hạo ồ một tiếng, sau đó bảo Chương Long nói Mật Ngữ ra.

Hắn gọi đối phương tới, chính là vì chuyện này. Hắn không có Mật Ngữ của Vạn Vật Chung Yên.

Chương Long cũng không chần chờ, lấy Mật Ngữ ra.

Kinh Phong Vân phía sau sửng sốt, thì ra còn có thể như này, thế nhưng lại trắng trợn để cho người khác ra như vậy, có phải là có chút quá phận rồi hay không?

Đồ Lương nhìn Giang Hạo, cuối cùng không nói gì thêm, mà là cầm lấy giấy bút nói:

"Danh tính.”

"Tiếu Tam Sinh." Giang Hạo nói.

"Nhiệm vụ tới đảo Loạn Thạch là gì?" Đồ Lương hỏi.

"Không có nhiệm vụ, chỉ là tới dạo chơi." Giang Hạo đáp.

Đồ Lương nhướng mày nhìn người kia một cái, cuối cùng để bút xuống, nói: "Được rồi, ta đã ghi danh, phía sau sẽ tiến vào xét duyệt. Nếu như không có vấn đề gì thì sẽ cấp lệnh bài thân phận cho ngươi."

"Cần đợi bao lâu?" Giang Hạo hỏi.

"Chuyện này phải xem xét duyệt bao lâu, hoặc là ngươi trở về chờ thêm mấy ngày, hoặc là mỗi ngày tới hỏi thăm." Đồ Lương nói.

"Như này có phải là không tiện lắm hay không?" Lời nói của Giang Hạo mang theo ý cười ôn hòa.

"Không tiện thì ngươi nói với ta làm gì? Nói lại với Đảo chủ đi." Đồ Lương lạnh lùng nói.

"Vậy không thể tăng hiệu suất lên sao?" Giang Hạo lại hỏi.

"Ta không chịu trách nhiệm về chuyện này, ngươi tìm Thiên Thần tiền bối đi." Đồ Lương lại nói.

"Ngươi có thể thông báo giúp ta một chút không?" Giang Hạo hỏi.

"Thứ cho ta bất lực, nếu không có chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi." Đồ Lương hạ lệnh trục khách.

"Vậy thì…" Giang Hạo nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười tà:

"Ta cần ngươi làm gì?" Cây quạt ứng tiếng mà động, ánh đao đan xen.

Oanh!

Trong ánh mắt khiếp sợ của đối phương, ánh đao không ngừng quét qua da của hắn.

Chỉ trong chớp mắt, Đồ Lương đụng ở trên vách tường, trên thân đều là vết đao.

Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng khiến cho hắn chật vật không chịu nổi.

Giang Hạo chậm rãi đứng lên, nhìn xuống từ trên cao, nói:

"Xem ra các ngươi đều đã quên, cái gì mới là Vạn Vật Chung Yên."

"Ngươi dám động thủ ở đảo Loạn Thạch?" Đồ Lương tức giận quát.

"Đảo Loạn Thạch? Nơi này là địa bàn của Vạn Vật Chung Yên sao?" Giang Hạo hỏi, sau đó lại lắc đầu thở dài:

"Không quan trọng, hôm nay ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, hạng người gì mới là người của Vạn Vật Chung Yên."

"Ngươi nghe qua một câu như vậy chưa? Người Vạn Vật Chung Yên không có tương lai, chỉ có nguyện vọng."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 614 : Chân Lý Của Vạn Vật Chung Yên


"Ngươi cho rằng ngươi là ai?"

Bên trong góc xó xỉnh, Đồ Lương tức giận nói:

"Nơi này là đảo Loạn Thạch, là một chỗ có quy củ, không quy củ không thành tiêu chuẩn. Đây là do Đảo chủ lập nên. Bây giờ ngươi tự tiện ra tay, chính là đang gây hấn với quyền uy của Đảo chủ. Nếu như ngươi thật sự chính là người của Vạn Vật Chung Yên thì đã không xuất thủ, mà là gia nhập vào sự quản hạt của Đảo chủ. Cho dù ngươi nhìn ta không vừa mắt, cũng cần phải báo lại với Đảo chủ, dùng thân phận của ngươi trừ bỏ ta, mà không phải là quát tháo ở chỗ này. Ngươi là đối thủ của Đảo chủ sao? Là đối thủ của đại hộ vệ sao?"

"Quá thất vọng rồi." Giang Hạo nhìn người trung niên trước mắt, không khỏi nói:

"Ngươi chẳng lẽ còn không biết, dùng tu vi của ta muốn giết ngươi thì chỉ động một ngón tay thôi sao? Ngươi lấy dũng khí ở đâu mà nói ra những lời như vậy?"

"Nực cười, vậy ta đây sao lại còn sống? Còn không phải do ngươi không dám tùy tiện giết người hay sao." Đồ Lương dường như có thêm dũng khí.

"Giết người với không giết người là chuyện không giống nhau, nhưng dù như thế nào thì ngươi đã động thủ, bỏ qua quy tắc do Đảo chủ lập ra, đều phải thừa nhận hậu quả."

"Ngươi đúng là không có thuốc nào cứu được." Giang Hạo lắc đầu.

Sau đó, hắn động cây quạt.

Phốc!

Ánh đao chém đứt cánh tay của đối phương.

Tiếng kêu thống khổ truyền ra từ trong miệng Đồ Lương.

Hắn ôm lấy cánh tay, trong mắt vẫn tin tưởng vững chắc rằng mình sẽ không chết.

Giang Hạo đi về phía hắn: "Xem ra ngươi không hiểu rõ Vạn Vật Chung Yên một chút nào."

"Ta ở Vạn Vật Chung Yên ba mươi lăm năm, ta tại sao lại không hiểu rõ?" Đồ Lương thấy đối phương tới thì vô thức lui lại.

"Ba mươi lăm năm?" Giang Hạo ôn hòa nói:

"Nhiều năm như vậy mà ngươi chỉ học được cách bắt nạt người khác như thế nào?"

"Ngươi không phải ta, nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ càng quá đáng hơn ta." Đồ Lương nói với vẻ chắc chắn.

Giang Hạo lúc này đã đứng ở trước mặt đối phương, nhìn người trước mặt đang run rẩy, nói:

"Ngươi đang sợ? Ngươi không phải là không sợ sao?"

"Ngươi, ngươi giết ta, sẽ chỉ trêu chọc thêm càng nhiều phiền toái." Đồ Lương đã không còn kiên định như trước nữa.

Giang Hạo cầm lấy cây quạt, đặt lên trên cánh tay của đối phương.

Sau đó nhẹ nhàng vạch một cái.

Phốc!

Máu tươi phun ra ngoài.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Giang Hạo cười, nói đùa:

"Ta còn tưởng rằng ngươi ngồi dựa vào tường để có thể không nhận thương tổn từ ta."

Lúc này, Đồ Lương ngồi dựa vào vách tường.

Hoảng sợ nhìn người trước mắt, cho dù dựa vào cái gì, giờ khắc này hắn đều cảm thấy chính mình nhỏ bé.

Giang Hạo khẽ lắc đầu, muốn động thủ kết liễu đối phương.

Đã lâu như vậy rồi, thế mà lại không có một quản sự nào đi ra. Hộ vệ nơi này dường như cũng rất bình thường.

Chỉ là vào lúc hắn động thủ, đột nhiên cảm thấy sau lưng có sức mạnh đánh thẳng vào mình.

Hắn vô thức quay người tránh né.

Oanh!

Lực lượng oanh tạc lầu nhỏ. Lúc này, Đồ Lương lập tức nhích người, chạy ra phía ngoài.

Giang Hạo cũng không ngăn cản, bởi vì hắn chỉ muốn làm cho đối phương cảm nhận được cái gì mới thật sự là Vạn Vật Chung Yên.

Vừa rồi như thế vẫn không đủ. Thân là Tiếu Tam Sinh, hắn hiểu tương đối rõ về Vạn Vật Chung Yên.

Ít nhất cũng hiểu rõ hơn so với những người này.

"Tiếu Tam Sinh, ngươi thế mà dám động thủ giết người ở chỗ này?" Người đàn ông trung niên sau lưng Lý lão đi đến trước lầu nhỏ, lạnh giọng chất vấn.

Bên cạnh hắn mang theo không ít người.

Mà Đồ Lương hình như đã chờ được cứu binh, trốn đến phía sau bọn họ, bắt đầu hướng Giang Hạo kêu gào:

"Hiện tại không tới lượt ngươi dạy dỗ ta."

Thấy có người đến, mấy người Kinh Phong Vân tránh qua một bên, không dám tham dự vào trong đó. Chương Long cũng không nghĩ tới sẽ phát triển thành dạng này.

Hắn cảm thấy không giết được Đồ Lương thật là đáng tiếc.

Giang Hạo lắc lắc cây quạt, nhìn người đàn ông trung niên rồi nói: "Ngươi có lời gì muốn nói?"

Người đàn ông trung niên giơ lệnh bài trong tay lên, nói: "Đây là lệnh bài Đảo chủ, thấy lệnh bài như thấy Đảo chủ. Hiện tại ta dùng thân phận Đảo chủ ra lệnh ngươi, bây giờ là khoảng thời gian giao dịch của đảo Loạn Thạch, là thời khắc cực kỳ quan trọng. Cho dù ngươi muốn như thế nào, đều phải lấy đại cục làm trọng. Nếu không sẽ là địch cùng toàn bộ đảo Loạn Thạch."

Nghe vậy, Giang Hạo không khỏi cười ra tiếng, cười một cách không kiêng nể gì cả.

"Lệnh bài Đảo chủ? Lấy đại cục làm trọng?" Hắn nhìn nam tử trước mắt, nói: "Ngươi vẫn còn là người của Vạn Vật Chung Yên sao?"

"Ngươi có ý gì?" Người đàn ông trung niên cau mày nói.

"Ngươi biết Vạn Vật Chung Yên là thế lực gì không?" Giang Hạo di chuyển bước chân, đi từng bước một về phía bọn hắn:

"Vạn Vật Chung Yên, điểm cuối của tất cả sinh mệnh trên thế giới, vì mục đích này, Vạn Vật Chung Yên mới tụ tập lại cùng một chỗ. Như vậy, ngươi biết điểm cuối của tất cả sinh mệnh có ý gì không? Chính là tất cả mọi người đều phải chết, chỉ cần là người ngăn cản con đường này thì đều sẽ bị tẩy trừ. Bao gồm… tất cả người nội bộ của Vạn Vật Chung Yên. Bây giờ các ngươi đang ngăn cản ta đi trên con đường này, giết các ngươi không phải là chuyện bình thường sao?"

Tiếng nói vừa dứt, Giang Hạo đã xuất hiện ở trước mặt người trung niên. Cây quạt chẳng biết từ lúc nào đã đâm vào trước mắt của hắn. Bên trong hoảng sợ, người trung niên lập tức nói:

"Toàn cục làm trọng, Tiếu Tam Sinh."

Phốc!

Đao đâm xuyên qua trán của người đàn ông trung niên, Giang Hạo ôn hòa nói:

“Cái gì là toàn cục hả? Lệnh bài trong tay ngươi? Hay là Đảo chủ trong miệng ngươi? Hắn xứng với toàn cục của Vạn Vật Chung Yên?"

"Ngươi…." Người đàn ông trung niên kinh hãi nhìn lên nam tử trước mắt.

Hắn lần đầu cảm nhận được cái gì là cuồng vọng, vặn vẹo, không kiêng nể gì cả.

Nhưng mà, đáp án nhận được lại khiến cho hắn phải trả giá bằng cả mạng sống. Trong nháy mắt, hắn hiểu được tại sao người khác lại thống hận Vạn Vật Chung Yên như vậy. Dạng người này không thể nói lý, không có chút logic nào.

Vào thời khắc cuối cùng, một ánh trăng hiện ra.

Thị giác của hắn cũng xuất hiện vặn vẹo, không có chút lực phản kháng nào.

Bởi vì từ lúc bắt đầu hắn đã bị một cỗ uy áp Nguyên Thần chấn nhiếp, là uy áp đến từ Nguyên Thần của Tiếu Tam Sinh, nhưng mà hối hận đã không còn kịp nữa rồi.

Giang Hạo chém một đao xuống đầu nam tử trước mắt, sau đó nhìn về phía những người khác rồi nói:

"Các ngươi là cùng một bọn?"

"Động, động thủ." Có người nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao đến. Giang Hạo cũng không khách khí, tiến lên một bước, đao lên đao xuống.

Lúc đối mặt với kẻ địch, hắn từ trước tới giờ chưa từng khinh thường hay là nương tay bởi vì tu vi của đối thủ. Nếu như là địch thì chính là ngươi chết ta sống.

Tu vi yếu không đáng để hắn hạ thủ lưu tình.

Trong chớp nhoáng này, người tới chỗ này đều cảm thấy e ngại.

Chỉ thấy một thư sinh bước một bước giết một người. Máu tươi rải đầy mặt đất.

Đao lên đao xuống, lăng lệ đến cực điểm, mặc kệ đối phương dùng phòng ngự gì, mặc kệ dùng thuật pháp gì, đều bị hắn một đao bổ ra, không ngoài dự tính.

Mãi đến khi người cuối cùng ngã xuống, Giang Hạo mới nhìn về phía Đồ Lương đang nằm trên mặt đất, lộ ra ý cười ôn hòa:

"Hiện tại đã hiểu thế nào mới là Vạn Vật Chung Yên chưa? Ngươi có thể sống ở trong này lâu như thế, ta thật sự rất thất vọng về Vạn Vật Chung Yên."

"Ngươi… Ngươi…." Đồ Lương hoảng sợ, có chút nói không nên lời. Giang Hạo quay đầu nhìn về phía Chương Long núp ở phía xa, cười nói: "Muốn giết không?"

Nghe thấy câu hỏi, toàn bộ tinh thần của Chương Long đều bị kích thích. Hắn có chút e ngại, nhưng thân thể lại không nghe sai khiến, đã đi tới trước mặt Giang Hạo. Giang Hạo đưa kiếm của kẻ địch tới:

"Giết hắn thì ngươi phải hiểu được một chuyện, cường giả tức giận sẽ rút đao hướng người mạnh hơn, kẻ yếu tức giận sẽ rút đao hướng về người yếu hơn."

Sau khi Chương Long tiếp nhận kiếm, Giang Hạo mới cất bước rời đi.

Trên đường đi, hắn nhặt lệnh bài Đảo chủ lên, như thế cũng tính là hoàn thành mục đích chuyến đi này.

Sau đó, hắn bảo Kinh Phong Vân nhặt trữ vật pháp bảo lên, làm sạch một chút rồi đó giao cho hắn. Như thế, hắn mới dẫn Hồng Vũ Diệp cất bước rời đi.

Kinh Phong Vân bừng tỉnh lại từ trong kinh ngạc, nhặt trữ vật pháp bảo lên rồi nhanh chóng bắt kịp.

Không bao lâu sau, bọn hắn liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía sau lưng. Là tiếng cầu xin của Đồ Lương.

------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back