Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 590 : Không Được, Sư Huynh Không Thể Tìm Nữ Tử Khác


Rời khỏi Nhiệm Vụ Đường.

Giang Hạo gặp được Liễu Tinh Thần, lúc này thần sắc hắn có chút mỏi mệt.

"Sư đệ, đã lâu không gặp." Liễu Tinh Thần gạt vẻ mệt mỏi trên mặt, cố nụ cười.

"Sư huynh gần đây bận rộn nhiều việc sao?" Giang Hạo hỏi.

Dùng thực lực và năng lực của Liễu Tinh Thần, sẽ rất ít có chuyện gì khiến cho hắn như vậy. Không chỉ như thế, khí tức cũng không đúng, một cỗ ác ý kỳ quái như ẩn như hiện ở trên người hắn.

Khí huyết đang xao động, khí tức Nguyên Thần không ổn định, thân thể cũng hình như bị thứ gì đó ăn mòn. Trạng thái này có thể nói là kém đến kỳ lạ.

"Chẳng lẽ là ba vị kia phát động công kích trí mạng?”

Giang Hạo bản năng cảm thấy không có khả năng, sau mấy lần giao phong, hắn hiểu được bọn hắn đều bị Liễu Tinh Thần đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nhưng trạng thái của hắn hôm nay quả thật có chút quái dị. Dường như thân thể, Nguyên Thần, khí huyết, thậm chí là ý chí đều có thể sẽ bị chưởng khống bất cứ lúc nào.

Giám định!

Vì tò mò, Giang Hạo lựa chọn biết rõ tình huống cụ thể.

【 Liễu Tinh Thần: đệ tử chân truyền Hạo Thiên Tông, trời sinh Long Sát Chi Khí, nằm vùng Thiên m Tông Chấp Pháp Phong. Vài ngày trước ngoài ý muốn đạt được một hạt giống ác niệm, bởi vì quá nhàm chán nên dự định ăn thử một chút, không nghĩ tới thân thể lại tiến vào trạng thái hư nhược, lại trùng hợp thức tỉnh ba vị tàn hồn, bọn hắn thu được lực lượng từ bên trong, bây giờ ba vị kia một lòng bắt đầu tiến vào đại phản kích, cố gắng chia đều thân thể này. 】

Lại là đại phản công? Giang Hạo phát hiện tin tức lần này tương đối ít, xem ra là Liễu Tinh Thần còn chưa dự định ứng đối.

Cũng có lẽ là không có phát hiện ra.

Khả năng trước có vẻ như cao hơn, dù sao những năm này đều là như thế này. Dùng thực lực của Liễu Tinh Thần, không thể không phát hiện ra.

"Chẳng lẽ mình lại sắp bỏ lỡ quyết đấu?"

Dạng trạng thái này chắc chắn sẽ không duy trì được bao lâu, hắn sẽ không ở tông môn trong thời gian ngắn. Như thế cũng sẽ bỏ lỡ giám định Liễu Tinh Thần.

"Gần đây nhiệm vụ tương đối nhiều, Nhiệm Vụ Đường vẫn luôn nhắc tới sư đệ, xem ra lời nhắc của bọn hắn vẫn là rất hữu dụng." Liễu Tinh Thần vừa cười vừa nói.

Giang Hạo xấu hổ cười một tiếng, cũng không nói thêm cái gì.

Lại nói chuyện với đối phương vài câu, hắn liền cáo từ rời đi.

Linh Dược Viên.

Giang Hạo chỉ bàn giao đơn giản, sau đó hỏi thăm tình huống của Sở Xuyên và Lâm Tri.

Hai người đều không cần hắn phải làm gì.

Một người thực lực tiến triển cực nhanh, một người ổn định trước sau như một. Hai người đi trên hai con đường hoàn toàn khác biệt.

Nhưng mà áp lực hướng đi cũng khác biệt.

Áp lực của Sở Xuyên tại Minh Nguyệt Tông, Sở Tiệp thật sự là quá mạnh. Hiện tại đã có khả năng đang trùng kích Nguyên Thần, mà Sở Xuyên còn đang trùng kích Trúc Cơ hậu kỳ.

Cũng may Minh Nguyệt Tông cách khá xa, Sở Xuyên cũng không biết được thực lực của Sở Tiệp, cũng tính kaf bình ổn.

Áp lực của Lâm Tri đến từ một số đồng môn, cùng với hai người bạn kia. Hắn hôm nay dù đã Trúc Cơ, nhưng vẫn như không thể đuổi kịp hai người bạn kia.

Nhưng khác với trước đây, hắn lòng mang hi vọng, bình tâm tĩnh khí.

Hắn cảm nhận cuộc sống khổ nạn, hiểu rõ quy tắc tông môn, có lẽ có khả năng sống sót thật tốt. Một ngày kia, trở thành tiên nhân mà hắn luôn hướng tới, lấy lại tấm phù bình an.

"Sư huynh, ngươi lại sắp ra ngoài rồi?" Tiểu Li ôm con thỏ đi ở phía sau Giang Hạo. Bọn hắn đi bên dòng suối nhỏ, bốn bề vắng lặng.

"Ừm." Giang Hạo gật đầu.

"Vậy sư tỷ có đi hay không?" Tiểu Li lại hỏi.

"Chủ nhân muốn ra ngoài tìm nữ chủ nhân sao? Nhớ kỹ báo tên Thỏ gia của ta, bạn bè trên đường sẽ nể tình, sẽ tìm cho chủ nhân một nữ chủ nhân phù hợp." Con thỏ há miệng nói.

"Không được." Tiểu Li lập tức phản bác:

"Có sư tỷ là được rồi."

"Chủ nhân hùng vĩ như vậy, có một đám nữ chủ nhân là chuyện hiển nhiên." Con thỏ nói.

"Không được, chính là không được, như này sư tỷ sẽ không vui." Tiểu Li bịt lấy miệng con thỏ, không cho nó nói chuyện.

Giang Hạo: "…"

Các ngươi quan tâm cũng thật nhiều. Hắn cảm thấy hai người kia, tuyệt không hỏi đến cảm nhận của mình.

Đều sắp xếp đạo lữ cho hắn từ trước.

Đều đã lớn rồi, có thể phóng sinh.

Trở lại sân nhỏ, Tiểu Li và con thỏ cũng đi vào theo.

Giang Hạo vốn trực tiếp trở về phòng, đột nhiên ngừng lại, dự định dặn dò hai câu. Vừa mới quay đầu, liền thấy Tiểu Li đang lén tới gần Bàn Đào Thụ, tay đã vươn ra.

Con thỏ ho khan một tiếng, dọa cho Tiểu Li vội vàng thu hồi, nhìn quanh hai bên.

Sau đó nàng cùng Giang Hạo bốn mắt nhìn nhau, dáng vẻ chột dạ.

Giang Hạo: "…"

Cùng nhau đi tới, sao lại có cảm giác như kẻ trộm?

Giang Hạo không hiểu những người này bình thường hái trái cây kiểu gì.

Hắn không nhìn nữa, quay người đi vào trong phòng.

Bây giờ sắp đi hải ngoại, cần muốn suy tính tình huống hải ngoại một chút. Chuyện thứ nhất chắc là đi đảo Loạn Thạch tìm con trai của Thiên Thần đạo nhân, dùng người này để tìm ra Thiên Thần đạo nhân, hỏi ra một vài vấn đề.

Nếu như cho phép cũng có thể nhìn một chút xem dưới đảo có trấn áp Chân Long hay không.

Sau đó, đại khái là đi đến vực sâu biển lớn.

Tin tức Tổ Long Chi Tâm đã truyền ra rất lâu, cường giả hải ngoại chắc là cũng sẽ lần lượt đi tới vực sâu biển lớn.

Dù sao "Liễu" sớm đã biết làm như thế nào để tìm được Tổ Long Chi Tâm. Mà bọn hắn lần này đi tới vực sâu biển lớn, cũng không phải là vì Tổ Long Chi Tâm, mà là vì Long Châu.

Ít nhất Hồng Vũ Diệp có biểu hiện ra là có hứng thú với Thương Uyên Long Châu, mà không phải là Tổ Long Chi Tâm.

"Nếu như thuận tiện, cũng có thể đi gặp Xích Điền, không biết cuộc sống của hắn có tốt không."

"Chỉ là chuyện này cần hỏi "Liễu", cũng không biết lúc nào sẽ tụ hội lần nữa."

Cách lần tụ hội trước đã đã rất lâu rồi, theo lý thuyết thì sau khi Kiếm Đạo Tiên rời đi, tụ hội sẽ mở ra lần nữa.

Không nghĩ tới đã lâu như vậy rồi còn chưa mở.

Chắc là là bản thân Đan Nguyên tiền bối cũng đi đến hải ngoại, đi tiếp xúc Tổ Long Chi Tâm.

Còn về những người khác,"Liễu" có lẽ còn đang hoàn thành một bước cuối cùng.

"Tinh" đại khái còn đang vì sầu não về chuyện trận pháp.

"Quỷ" rời khỏi Thiên m Tông, chẳng biết đi đâu.

Sau khi suy tư không ít chuyện, Giang Hạo mới đại khái biết rõ tình huống trước mắt.

Hiện tại tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Chỉ là đợi đến chạng vạng tối cũng không thấy Hồng Vũ Diệp đến.

Đột nhiên, hắn đã nhận ra cái gì.

Có cái vòng vàng bị kích hoạt, là cái bị Hồng Vũ Diệp mang đi.

"Là muốn ta qua đó bây giờ?"

Giang Hạo nghi hoặc.

Sau khi do dự một lát, hắn vẫn lựa chọn câu thông vòng vàng, sau đó tan biến tại chỗ.

---

U Vân Phủ.

Lạc Thành.

Thân ảnh Giang Hạo xuất hiện ở cửa thành.

Cùng lúc đó, một thân ảnh màu đỏ cũng xuất hiện ở bên cạnh hắn.

"Xem ra ngươi đã chuẩn bị xong."

Giọng nói thanh thúy mà bình thản thanh truyền vào tai Giang Hạo.

"Đúng vậy." Sau khi thấy rõ xung quanh, Giang Hạo liền vội cung kính nói.

Hắn đúng là đã chuẩn bị xong, cũng đã kiểm kê bảo vật trên người lại một lần.TDHRzOEnṷ

Thái Sơ Thiên Đao, Càn Khôn Cửu Hoàn, Cửu Thiên Chiến Giáp, Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn…

Còn có một lệnh bài Thiên Linh tộc, không biết có thể dùng được ở hải ngoại hay không. Hắn đột nhiên lấy hai quả đào ra, đưa một quả qua:

"Tiền bối nếm thử, Tiểu Li đưa cho ta lúc rời đi."

Váy đỏ rơi xuống mắt cá chân, đai lưng màu đỏ, quần áo dán vào cơ thể có thể phác hoạ ra thân hình, ba ngàn tóc đen được búi gọn bằng trâm gài, trông có vẻ hưu nhàn lại không mất đi sự đoan trang. Đây chính là Hồng Vũ Diệp hôm nay.

"Nàng lại ăn vụng bàn đào của ta?"

Sau khi tiếp nhận quả đào, Hồng Vũ Diệp nói khẽ.

Giang Hạo trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, hằng năm không phải đều là Tiểu Li ăn sao?

Nhưng mà sau khi đi vào Lạc thành, đúng là khiến cho người ta bất ngờ.

Lần này không biết có cần ở lại không?

Giang Hạo nhìn về phía ngôi nhà đã từng đến, hắn hôm nay dương như có thể xuyên qua vô số khoảng cách, trực tiếp nhìn thấy căn nhà kia.

Nhưng mà…

Bên trong không có một ai.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 591 : Bỗng Nhiên Quay Đầu, Rất Nhiều Người Lại Là Gặp Mặt Lần Cuối


"Hai vị lão nhân gia đều không còn nữa sao?"

Giang Hạo lắc đầu, cũng không ở lại chỗ này.

Mà là cùng Hồng Vũ Diệp rời khỏi Lạc Thành, đi tới Thiên Thổ Thành.

Sau khi đi ra, Giang Hạo hỏi qua nữ tử bên muốn cạnh đi nào, nhưng lại không nhận được trả lời. Đối phương trước sau bình tĩnh như vậy.

Nói cách khác, tất cả đều dựa vào chính hắn.

Chuyện này cũng có chút khó khăn, bởi vì hắn cũng không biết hải ngoại ở hướng nào. Không chỉ như thế, hắn cũng không biết đi tới hải ngoại cần bao nhiêu thời gian.

Điều đáng mừng duy nhất chính là, hắn hôm nay Phản Hư sơ kỳ, đi tới Thiên Thổ Thành không cần đi theo Hồng Vũ Diệp nữa, mà là Hồng Vũ Diệp ở bên cạnh hắn.

Sử dụng Hòa Quang Đồng Trần, có thể mang theo đối phương tan biến tại chỗ.

Thời gian đã qua hơn mười năm, mình đúng là xưa đâu bằng nay.

Khi đó Kim Đan viên mãn, bây giờ Phản Hư sơ kỳ. Thật sự là làm người ta phải cảm khái.

---

Thiên Thổ Thành.

Trong một khoảng sân không nhỏ, một vị nam tử trung niên ngồi ở ghế dựa, nghiêm khắc nói với hai người trẻ tuổi phía trước:

"Ra quyền phải ổn định, các ngươi lúc trước làm sao đoán thể vậy? Một chút quyền thuật bình thường đã học lâu như vậy, thế mà còn không thể tùy tâm sở dục. Mất mặt, mất mặt. Đi ra đừng nói là đồ đệ của ta."

Hai người này có dáng vẻ tầm hai mươi, đang vô cùng cố gắng luyện quyền.

Không dám có chút thư giãn nào.

"Ta cảm thấy còn có khả năng." Một giọng nói đột nhiên truyền đến.

"Có khả năng? Cứ như vậy mà còn có khả năng? Thật sự không có tiền đồ, chờ lão phu tấn thăng Kim Đan, bọn hắn chính là đệ tử của Kim Đan tiền bối. Cứ như vậy, đi ra ngoài mà không bị người ta cười chết sao." Người trung niên vô thức đáp lại.

Chỉ là hắn lập tức sửng sốt, bị dọa cho giật mình một cái.

Hắn đứng dậy, nhìn lại về sau.

Sau lưng hắn là một nam tử trẻ tuổi, rõ ràng đang ở trước mắt, nhưng lại không nhìn thấy rõ bộ dáng.

Bởi vậy có thể rõ ràng, thực lực đối phương không thể tưởng tượng nổi. Mà cường giả như vậy tại sao lại ở chỗ này?

"Thạch đạo hữu, không nhớ Giang mỗ nữa rồi sao?" Giọng nói của Giang Hạo truyền tới.

Lúc này phía sau hắn mới xuất hiện thân ảnh của một nữ tử.

"Giang?" Thạch Tân chỉ suy nghĩ trong chốc lát đã nhớ ra cái gì đó, vội vàng kích động nói: "Giang đạo hữu? Là ngươi?"

"Là ta?" Giang Hạo ôn hòa nói, chợt nhìn về phía hai người trẻ tuổi đang lo lắng và nghi hoặc ở bên cạnh, nói:

"Xem ra ngươi không có nuốt lời, thật sự thu bọn hắn làm đồ đệ. Một người Luyện Khí tầng bốn, một người Luyện Khí tầng năm, cũng xem như không tệ."

Thạch Tân, là người Giang Hạo gặp phải trong lần ra ngoài trước đó, trên đường cứu được hai đứa bé, liền giao cho đối phương.

Vì đã đồng ý với thỉnh cầu của đứa nhỏ, cho nên lần này ra ngoài hắn đặc biệt sang đây xem một chút.

Trước đó hắn cho là phải Nguyên Thần hoặc là Luyện Thần mới có thể đi ra ngoài, nào nghĩ đến là Phản Hư.

Tướng mạo của hai đứa nhỏ coi như không tệ, lúc này hai người đang sững sờ tại tại chỗ, dường như có chút mờ mịt.

"Các ngươi còn thất thần làm gì? Không phải là các ngươi ngày ngày lẩm bẩm ân nhân cứu mạng sao? Hiện tại ân nhân tới, còn không hành lễ." Thạch Tân quát khẽ.

Lúc này hai người mới tỉnh ngộ lại, vội vàng quỳ xuống, kích động kêu một tiếng ân nhân.

Giang Hạo cũng không ngăn cản, bởi vì sau lần này, bọn hắn có lẽ sẽ không còn gặp mặt.

Nhìn như ly biệt bình thường, có đôi khi chính là vĩnh biệt. Cũng không phải là có người sắp gặp bất trắc, chỉ là bọn hắn chỉ còn gặp nhau được một lần cuối mà thôi.

Chỉ như thế mà thôi.

Sau khi chỉ đạo hai đứa nhỏ vài câu, lại đưa một ít đồ, Giang Hạo liền để bọn hắn đi một bên tu luyện. Sau đó, hắn nhìn về phía Thạch Tân.

"Có chuyện muốn thỉnh giáo đạo hữu."

"Giang đạo hữu khách khí, có chuyện gì cứ việc phân phó."

Giang Hạo lần này tới đây thật ra cũng muốn hỏi thăm tình huống của hại ngoại một chút, muốn biết làm như thế nào để ra biển.

"Hướng đi vùng biển Thiên Hà? Chắc là ở phía Đông Nam, nhưng mà muốn đến vùng biển cần rất lâu, dù có đủ trang bị truyền tống, cũng cần hao phí không ít thời gian. Đồng thời phải đi đến các phạm vi thế lực khác nhau trước." Thạch Tân giải thích.

"Phương hướng Đông Nam sao?" Giang Hạo gật đầu.

Quá xa Hồng Vũ Diệp chắc là sẽ ra tay, nếu không thì sẽ quá lãng phí thời gian.

Sau khi hiểu rõ đại khái, Giang Hạo mới nhìn kỹ trạng thái của Thạch Tân.

"Đạo hữu sắp tấn thăng Kim Đan rồi?" Hắn có chút ngoài ý muốn.

Hơn mười năm từ hậu kỳ đến tấn thăng Kim Đan, tương đối mà nói đã rất nhanh rồi. Nhất là khi Thạch Tân không có bối cảnh gì, tài nguyên không đủ, cũng khó có người chỉ đạo.

"Đúng vậy, chỉ thiếu một cơ hội." Thạch Tân có chút lúng túng nói.

Hắn đến nay vẫn không tìm thấy cơ hội kia, cũng không dám tùy tiện tấn thăng.

"Ta nói cho đạo hữu một chút hiểu biết của ta về Kim Đan đi." Giang Hạo bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Thạch Tân mừng rỡ.

Sau đó, Giang Hạo bắt đầu giảng giải hiểu rõ của Phản Hư như hắn đối với Kim Đan. Hắn tấn thăng đều dựa vào tu vi và khí huyết, nhưng hắn vẫn đi tìm hiểu và lĩnh ngộ mỗi một cảnh giới.

Dù sau khi tấn thăng cũng sẽ trở về thăm dò.

Như thế, lúc dạy đám người Trình Sầu cũng không đến mức xuất hiện chuyện không may. Hơn nữa, hiểu rõ càng nhiều về cảnh giới, càng sẽ không khiến cho hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc tấn thăng.

Từ trước tới nay, hắn không dám bỏ qua loại chuyện này.

Mà sau khi giảng giải, con mắt Thạch Tân lập tức sáng rực, giống như xiềng xích vây khốn hắn trước đó đang dần mở ra. Sau đó, hắn vô thức lấy Thiên Hoàn Đan ra uống vào rồi bắt đầu tấn thăng.

Thấy thế, Giang Hạo cũng không nói thêm cái gì, mà là lưu lại một đạo phòng ngự, quay người rời đi.

---

Bên ngoài viện.

Tộc trưởng đệ nhất gia tộc Thiên Thổ Thành, Trần Bách Hiểu, mang theo người hướng về phía sân nhỏ.

"Ngươi xác định Thạch Tân đã có Thiên Hoàn Đan, có thể tấn thăng Kim Đan bất cứ lúc nào?"

Cường giả như vậy không nằm trong sự khống chế của hắn, khiến cho hắn không thích.

Cho nên lần này muốn đến gõ một thoáng.

"Là như vậy, thế nhưng Thạch Tân có quan hệ với người kia, chúng ta nhúng tay vào cũng không quá thích hợp?" Trần Tuyền có chút lo lắng, nói.

Lúc trước tại quán trọ, hắn bị một đao chém xuống, sự sợ hãi ấy khiến cho hắn đến nay vẫn còn nhớ kỹ.

"Vị kia có thể trở lại hay không là một chuyện khác, thế nhưng hiện tại Thiên Thổ Thành vẫn là của chúng ta, Thạch Tân sẽ hiểu rõ." Trần Bách Hiểu trầm giọng nói.

Oanh!

Đột nhiên một cỗ khí tức phóng lên tận trời.

Dường như là lực lượng đang chuyển biến.

"Đây là…" Trần Bách Hiểu chấn kinh:

"Thạch Tân đang tấn thăng Kim Đan? Cứ như vậy mà tấn thăng?"

Căn bản là không có để bọn hắn vào mắt.

Trần Bách Hiểu đi vào, hắn muốn xem xem Thạch Tân lấy lực lượng ở đâu ra. Mà ở trong nháy mắt

Đối phương liếc mắt nhìn hắn, chỉ là tùy ý liếc mắt lại khiến cho nhiệt độ cơ thể hắn giảm xuống, trong nháy mắt rơi vào vực sâu vô tận.

Loại băng lãnh kia có thể dập tắt ngọn lửa sinh mệnh của hắn bất cứ lúc nào.

Cảm giác nhỏ bé, khiến cho hắn coi là nhìn thấy tiên nhân. Chỉ là đối phương không dừng lại chút nào, tiếp tục rời đi.

Lần này lại nhìn về phía sân nhỏ, hắn phát hiện Thạch Tân và hai đồ đệ của hắn đều đang ngồi, một người đang tấn thăng, hai người đang cảm ngộ. Mà trên người bọn họ đều có một đạo phòng ngự, phòng ngự này mang đến cho người ta một loại cảm giác băng lãnh.

Một trăm hắn cũng không phá nổi dạng phòng ngự này.

Mồ hôi lạnh của Trần Bách Hiểu chảy ròng, sợ đã tiên nhân đã rời đi bỗng quay đầu trảm cho mình một đao.

Đối phương chắc chắn đã nghe thấy lời nói bất kính của mình vừa rồi.

Chỉ nghĩ đến thôi, Trần Bách Hiểu đã vô lực đứng thẳng. Uy thế như vậy, đặt ở trong lòng hắn, khiến cho người hoảng sợ.

Trần Tuyền bên cạnh nhìn quanh hai bên, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Tộc trưởng, ngươi sao thế?"

---

Lúc rời đi, Giang Hạo

Nếu không cần thiết, hắn không đến mức ra tay với những người này.

Nhưng mà lần từ biệt này, chắc là vĩnh biệt.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 592 : Sau Này Ta Không Kiêng Nể Gì Cả, Cuồng Ngạo Không Bị Trói Buộc


Đầu tháng chín.

Giữa tháng tám rời đi tông môn, bây giờ đã qua nửa tháng. Nửa tháng này Giang Hạo phần lớn đều đi theo Hồng Vũ Diệp.

Bọn hắn ngay từ đầu còn thường xuyên xuất hiện trong một số thành trì của U Vân Phủ.

Sau khi rời khỏi U Vân Phủ, tốc độ của bọn hắn liền thay đổi, trực tiếp nhảy vọt nửa châu phủ. Khoảng nửa tháng, bọn hắn đã đi tới đại thành gần bờ biển.

Vùng biển Thiên Hà, có thể xuất phát từ nơi này. Cũng có thể hỏi thăm một chút tình huống đại khái của Thiên Hà ở chỗ này, càng quan trọng hơn là biết được thế cục trước mắt để tiện cho hành động tiếp theo.

Đây là một tòa thành thị duyên hải, bên trong thành có thể nhìn thấy vùng biển vô tận, không thấy phần cuối, giống như cự thú khổng lồ, thần bí mà rộng lớn. Phóng tầm mắt tới, nước biển trong veo, hiện ra một màu xanh thẳm.

Biển này… đều là nước.

Giang Hạo nhẹ cảm thán trong lòng. Hắn nhìn về phía bóng hình xinh đẹp bên cạnh: "Tiền bối đêm nay muốn ở trên biển hay là trên bờ?"

Hắn đã nghe ngóng qua, nơi này có chỗ ở trên biển, cũng có chỗ ở như bình thường. Đây là một tòa thành cho phần lớn người tu hành, kiến trúc đặc thù một chút cũng có thể hiểu được.

Chỉ là cần tiêu phí linh thạch. Hắn hôm nay rất thiếu linh thạch, thế nhưng không sợ.

Hắn có rất nhiều thứ, đúng lúc có thể bán ra ở đây.

Sau khi thu xếp xong cho Hồng Vũ Diệp, hắn sẽ có thể tìm kiếm người mua phù hợp.

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Hồng Vũ Diệp ngoái đầu nhìn về phía Giang Hạo.

Ánh mắt trong suốt lại khiến cho Giang Hạo cảm thấy khá lãnh đạm.

Cuối cùng hắn thuê một căn phòng gần biển, như là đảo nhỏ trôi nổi trên mặt biển, vừa đẹp vừa thanh tịnh, thế nhưng đắt, cần mười khối linh thạch.

Với tài nguyên Kim Đan của mình đều ở không được nửa tháng. Nhưng mà gian phòng nơi này, tỉnh lại liền có thể thấy biển, đứng dậy có thể ngắm mặt trời lặn.

Phong cảnh không tệ, ngoài ra còn có linh khí không tầm thường, còn có hệ thống công thủ.

"Tiền bối nghỉ ngơi trước, ta đi nghe ngóng xem nên đi đảo Loạn Thạch như thế nào." Giang Hạo rót trà ngon rồi nói.

Lần này ra ngoài, lá trà của hắn cũng tiêu hao không nhỏ , chờ sau này cũng phải bổ sung.

Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn trên ghế ngồi, nhìn Giang Hạo, bình tĩnh nói:

"Ngươi tu vi gì rồi? Nguyên Thần?"

"Tiền bối nói đùa, vãn bối trước đó nói qua, Kim Đan sơ kỳ, chưa tấn thăng được Nguyên Thần." Giang Hạo cúi đầu đáp.

"Ngươi Kim Đan sơ kỳ rất mạnh nha." Hồng Vũ Diệp uống trà cười nói: "Chắc không có Kim Đan nào là đối thủ của ngươi?"

"Mạnh hơn cũng không bằng cái vung tay của tiền bối." Giang Hạo cẩn thận nói.

Tốc độ tấn thăng của hắn quá nhanh, có đôi khi sẽ có vấn đề nguy hiểm.

Thấy Giang Hạo nói chuyện dễ nghe, Hồng Vũ Diệp mới nói: "Đi tới bờ biển, ngươi định dùng thân phận gì?"

"Thân phận của Tiếu Tam Sinh." Giang Hạo đáp. Đây là chuyện hắn quyết định ngay từ đầu, chờ sau này ra ngoài sẽ mang theo "Mặt nạ", trở thành Tiếu Tam Sinh.

"Vì hiệu quả, đến lúc đó vãn bối có lẽ sẽ có một chút chỗ đắc tội, hi vọng tiền bối có thể thông cảm." Giang Hạo thỉnh tội trước.

Tiếu Tam Sinh tùy ý làm bậy, hỉ nộ vô thường, càng không phân thiện ác. Muốn diễn cho giống thì không thể bị sự mạnh mẽ của Hồng Vũ Diệp ảnh hưởng.

Nhưng nếu như đối phương không đồng ý, vậy cũng không có cách nào. Dù sao tính mệnh quan trọng. Chỉ là không nghĩ tới Hồng Vũ Diệp thế mà sảng khoái đồng ý:

"Được, nhưng mà sau đó, hi vọng ngươi tự cầu phúc."

Giang Hạo: "…"

Chắc là sẽ không chết. Sẽ không chết, liền dễ nói hơn rất nhiều.

Dù sao đối phương còn cần hắn làm việc, chắc là cũng không đến mức tàn phế. Nhiều lắm là mất đi tự do, chịu một chút thương thế, hoặc là trói buộc.

Đều có thể tiếp nhận.

"Tiền bối muốn chút bánh ngọt ăn với trà không?" Giang Hạo lại hỏi.

Không nhận được câu trả lời, Giang Hạo nói câu "Không quấy rầy tiền bối" rồi lui ra ngoài.

Trong nháy mắt hắn ra khỏi phòng, một cây quạt xuất hiện trong tay, lúc này khóe miệng hắn hơi giương lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Ngay sau đó cả người hóa thành một thư sinh, nhìn như yếu đuối, nhưng lại sáng ngời như ánh sáng.

Chờ sau khi hoàn toàn chuẩn bị kỹ càng, hắn mới cười đạp không mà đi.

Hắn không có ý ẩn giấu tu vi Phản Hư, nhưng cũng không hiển lộ rõ.

Không sợ hãi, tùy ý lạnh nhạt.

Trong chốc lát.

Giang Hạo rơi xuống trong một phiên chợ. Hắn tùy ý đi lại trên đường phố, thấy đồ vật đặc biệt sẽ dừng chân xem xét.

Thuận miệng hỏi thăm một câu, liền quay người rời đi.

Lúc thấy cửa hàng pháp bảo khá lớn, hắn không đi dạo nữa, mà là đi vào.

Người nơi này không ít, tất cả mọi người đang xếp hàng. Giang Hạo cũng an tĩnh xếp hàng.

Chỉ là đột nhiên, một đầu trọc suýt nữa đụng vào hắn, bị hắn tránh đi. Mà đối phương đấu đá lung tung không có ý định tránh né chút nào, mang theo hai tùy tùng đi vào bên trong, lúc đi ngang qua còn xì một câu: "Cút đi, tạp chủng."

Nếu như là lúc bình thường, Giang Hạo đương nhiên sẽ không để ý, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng hôm nay hắn là Tiếu Tam Sinh.

Cho nên không mở miệng không được:

"Đạo hữu đầu trọc phía trước xin chờ một chút." Giang Hạo vừa mở miệng, những người khác đều sững sờ, sau đó đều có chút hoảng sợ.

Mà lúc này, đầu trọc cũng quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, nhướng mày nói:

"Ngươi gọi ta?"

"Chỗ này còn có đầu trọc nào khác sao?" Giang Hạo nở nụ cười ôn hòa.

Đầu trọc cười lạnh: "Vậy ngươi gọi ta có chuyện gì?"

"Đương nhiên là xếp hàng." Giang Hạo nói.

Nghe vậy, người xung quanh càng hoảng hốt, đều cảm thấy Giang Hạo đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, sắp gặp chuyện không may.

Đầu trọc cười ha ha một tiếng:

"Xếp hàng? Ta tại sao phải xếp hàng?"

"Bởi vì ta đang xếp hàng." Giang Hạo vẫn duy trì nụ cười ấm áp.

Ánh mắt đầu trọc lạnh lẽo, trầm giọng nói:

"Đi, phế đi tu vi của hắn, chém tứ chi của hắn, treo ở bên ngoài hong gió. Đừng tùy tiện giết chết, cho hắn biết, không có thực lực thì ở trước mặt ta ngay cả người đều không phải là."

Trong nháy mắt, người xung quanh lập tức lui lại một khoảng.

Đồng thời, hai tùy tùng kia cũng nhanh chóng nhích người, vận chuyển lực lượng công kích Giang Hạo.

Một kích đánh xuống.

Nhưng mà còn chưa hạ xuống hoàn toàn, thân ảnh Giang Hạo chợt biến mất.

Phốc!

m thanh thân thể bị đâm truyền tới. Hai tùy tùng kinh ngạc, nhìn lại phía sau.

Ánh mắt cảnh giác, trong nháy mắt biến thành hoảng sợ. Chỉ thấy chủ tử của bọn hắn, bị một thanh đao đâm xuyên bụng.

Mà người đứng ở trước mặt đầu trọc chính là Giang Hạo vừa mới biến mất.

"Ta có ý tốt nhắc nhở ngươi xếp hàng, ngươi sao có thể động thủ giết người được chứ?" Giang Hạo lộ ra gương mặt tươi cười.

Phốc phốc!

Đao bị rút ra, một lần nữa hóa thành cây quạt bị nắm trong tay.

Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Dù cho là quản sự vừa muốn đi qua chào hỏi đầu trọc đều sững sờ tại chỗ.

"Không xếp hàng, bị thương rồi đúng không? Ta đã nhắc nhở ngươi rồi mà." Giang Hạo có ý tốt nói.

Đầu trọc ôm bụng, nhìn hằm hằm người trước mắt.

Nhưng mà, đột nhiên có thứ gì đó đâm vào mắt của hắn.

Phốc!

Đau nhức kéo tới. Đầu trọc ngã trên mặt đất kêu thảm.

"Ánh mắt này dễ dàng đắc tội với người khác, ta giúp ngươi bỏ đi, cũng có thể sống lâu thêm mấy năm." Giang Hạo nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng noãn.

Chỉ là người xung quanh nhìn thấy đều vô thức lui ra xa ba thước.

Nhưng mà Giang Hạo nói một câu xếp hàng đi, làm cho tất cả mọi người lại đứng trở về, run như cầy sấy.

"Chết! Cho! Ta!"

Đột nhiên, đầu trọc nổi điên, lực lượng trên thân bạo phát hồng quang, muốn trấn sát Giang Hạo. Nhưng mà người kia chỉ hơi động cây quạt trong tay, ánh đao quét qua.

Đầu trọc đang bùng nổ lực lượng bỗng dừng lại giữa không trung, ngay sau đó rơi xuống từng tầng, triệt để chết đi.

"Ồn ào." Giang Hạo thuận miệng nói một câu, liền tiếp tục xếp hàng.

Trong chớp nhoáng này, bất kể là người phía trước hay là người phía sau đều không dám vọng động. Cho dù là quản sự và nhân viên của cửa hàng pháp bảo đều run như cầy sấy, sợ đột nhiên chọc tới sát tinh không biết ở đâu ra này.

Làm việc tùy tiện như thế, không sợ rước lấy mầm tai vạ sao?

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 593 : Các Ngươi Thật Là Xấu


Trong lúc xếp hàng, Giang Hạo thấy người phía trước và người phía sau đều đang nhìn lấm lét.

Dường như đang sợ người sẽ đến.

Như thế hắn cũng có thể xác định được, là chuyện của đầu trọc khiến cho những người này e ngại. Thế nhưng thân là Tiếu Tam Sinh há lại sợ hãi mấy thứ này? Chỉ có thể tiếp tục xếp hàng.

Qua một lúc sau, cuối cùng đến lượt hắn.

"Tiền, tiền bối cần gì không?" Quầy hàng tiên tử có chút khẩn trương nói.

"Chỗ các ngươi có thu pháp bảo không?" Giang Hạo lộ ra vẻ mỉm cười.

Nhưng đối phương dường như càng thêm e ngại.

"Thu, thu." Tiên tử gật đầu.

"Ví dụ như thanh linh kiếm này thì sao?" Giang Hạo lấy Linh Kiếm bình thường ra. Tiên tử nhìn xem kiếm có chút khó khăn.

Thứ này, bọn hắn không thu. Nhưng nàng cũng không dám nói như vậy, bởi vì như vậy sẽ chết.

"Linh kiếm này một thanh bốn linh thạch, đạo hữu có bao nhiêu chúng ta đều thu." Một giọng nói đột nhiên truyền tới.

Là một vị trung niên đi tới, khí độ phi phàm, tu vi Luyện Thần hậu kỳ. Sau đó, Giang Hạo được đối phương mời vào bên trong.

Thấy thế, người trong đại sảnh đều nhẹ nhàng thở ra. Bầu không khí băng lãnh cũng bắt đầu chuyển biến, nhưng mà có một số người lại cảm thấy nơi này không nên ở lại lâu.

Một vị nam tử lập tức lôi kéo nữ tử bên cạnh.

"Đạo huynh, tại sao phải rời đi vội vã như vậy?"

"Ngươi không biết à? Quan hệ của Bách Khí Lâu này và Huyết Giao Môn vô cùng tốt, người vừa rồi giết Đường chủ của Huyết Giao Môn, chắc chắn sẽ bị trả thù. Mà người vừa ra chính là một trong ba cường giả trấn lâu của Bách Khí Lâu. Nếu như đối phương thật sự muốn an ổn, sớm đã bảo người ta rời đi rồi. Bây giờ lại mời người đi vào, chính là vì kéo dài thời gian, đợi người Huyết Giao Môn tới. Nơi này sắp không yên ổn rồi, chúng ta chuyển sang nơi khác."

"Khoa trương như vậy sao? Nhưng mà ta cảm thấy người này làm việc không kiêng nể gì cả như thế, liệu có thể cũng là nhân vật lớn hay không?"

"Chưa thấy qua, chắc là tới từ bên ngoài, nếu đã tới nơi này thì thực lực cao cũng nên hành sự cẩn thận, cuồng vọng như thế, tất có tai hoạ."

Hai người vừa nói vừa đi, không dám tiếp tục lưu lại.

---

Giang Hạo được đưa tới một gian phòng cao nhã, xung quanh có chữ viết, mỗi một bức đều có một loại ý cảnh. Mà ở vị trí trung tâm thì có một bàn trà giản dị, phù hợp với một loại trận pháp nào đó.

"Đạo hữu mời ngồi." Nam tử trung niên cười nói:

"Tại hạ Trịnh Huyền Chân, không biết đạo hữu?"

"Tiếu Tam Sinh." Giang Hạo lộ ra nụ cười thân thiện.

Trịnh Huyền Chân cảm thấy mình đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, nhưng mà không có gì ấn tượng.

"Đạo hữu muốn bao nhiêu pháp bảo, chúng ta đều thu."

Giang Hạo lấy ra ba ngàn cái, lần này tương đối ít, dù sao thời gian cũng không có lâu như lần trước.

Trịnh Huyền Chân có phần hơi kinh ngạc, nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán của hắn.

"Được." Hắn cười gật đầu, sau đó lại hỏi thăm xem còn có gì khác hay không.

Giang Hạo thật kỹ đối phương, lấy một thanh Phương Thiên Kích ra. Đây là một pháp bảo cấp bậc Nguyên Thần, phẩm chất không kém.

Hắn đã tính toán qua, giá trị vượt qua một vạn.

"Kích?" Trịnh Huyền Chân tiếp nhận pháp bảo quan sát một hồi, cau mày nói:

"Pháp bảo có phẩm chất không tệ, theo lý thuyết giá cả nhất định không thấp. Chỉ là có cực ít người dùng Phương Thiên Kích, có lẽ không thể bán sẽ, cho nên giá cả sẽ lại thấp hơn một chút. Nhưng mà đạo hữu chắc là không muốn giá quá thấp. Như vậy đi, ta đi hỏi ý kiến tiền bối tầng trên một chút, nhìn một chút xem có thể cho đạo hữu một chút ưu đãi hay không, coi như kết giao bạn bè… Đương nhiên, vì để cho đạo hữu yên tâm, ta sẽ thanh toán linh thạch trước, cùng với năm ngàn tiền thế chấp." Nói xong liền phái người giao cho Giang Hạo một vạn bảy linh thạch.

Giang Hạo cũng gật đầu đồng ý chuyện này.

Ngay sau đó, Trịnh Huyền Chân mang theo Phương Thiên Kích rời đi.

Giang Hạo híp mắt nhìn bóng lưng đối phương, khóe miệng hé ra để lộ hàm răng trắng tinh.

Trịnh Huyền Chân đi lên tầng trên.

Hắn gõ cửa một cái, liền có người dẫn hắn đi vào.

Bên trong là một vị lão giả tóc trắng.

Luyện Thần viên mãn.

"Sao rồi?" Hắn nhìn Trịnh Huyền Chân hỏi.

"Hắn lấy ra cái này, ta lấy cớ để hỏi tiền bối, để hắn chờ ở phía dưới." Trịnh Huyền Chân lấy Phương Thiên Kích ra, để ở một bên, cười nhạo nói:

"Hắn hình như nhập thế chưa sâu, hiện tại tám phần là còn đang ở dưới nghĩ xem chúng ta sẽ cho thêm bao nhiêu. Hắn căn bản không hiểu thế giới này không chỉ có đấu tranh tàn nhẫn mà còn phải động não, cùng với nhân tình."

"Nếu như người Huyết Giao Tông không tới thì sao?" Luyện Thần viên mãn hỏi.

"Ta sẽ đi xuống, thu mua với giá cả đã định trước đó, chỉ nói với hắn là, trước kia dự định một vạn ba, bây giờ ưu đãi cho một vạn bốn. Nếu như đối phương không đồng ý ta đây sẽ cho thêm một ngàn. Ta sẽ làm ra vẻ do dự mãi mới gật đầu đồng ý, hắn còn sẽ cảm thấy mình kiếm bộn." Trịnh Huyền Chân híp mắt lại. tiếp tục nói:

"Nếu như người Huyết Giao Tông tới, vậy thì càng tốt hơn. Huyết Giao Tông bắt được người sẽ nhận nhân tình của chúng ta, để hắn chạy thoát cũng không sao cả, dùng năm ngàn thu được pháp bảo Nguyên Thần cũng kiếm lợi lớn rồi. Mà đối phương có được năm ngàn linh thạch, cũng không nhất định sẽ lại đến đây mạo hiểm lần nữa. Nhưng mà ta thích việc hắn bị người Huyết Giao Tông bắt được, sau đó đánh giết hơn. Như thế mới là có lợi nhất, cũng là an ổn nhất."

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Cảm giác bày mưu nghĩ kế khiến cho bọn hắn cảm thấy vui vẻ.

"Các ngươi thật là xấu nha."

Giọng nói ôn hòa mang theo ý cười đột ngột vang lên. Hai người bản năng muốn nói rõ lý do, đây là phương pháp sinh tồn.

Nhưng mà trong giây lát, bọn hắn liền phát hiện ra chỗ không đúng.

Trong lòng run sợ, trong phòng có những người khác từ lúc nào vậy? Trịnh Huyền Chân vốn định đứng dậy, nhưng mà một cây quạt đã để ở trước cổ của hắn rồi:

"Trịnh đạo hữu, vội vã đứng lên làm gì vậy?" Thân ảnh của Giang Hạo xuất hiện, giọng nói của hắn ôn hòa lại ấm áp, giống như đang nói chuyện với bạn bè nhiều năm không gặp.

"Tiếu đạo hữu, giữa chúng ta có lẽ có hiểu lầm gì đó." Trong nháy mắt nhìn thấy Giang Hạo, Trịnh Huyền Chân không khỏi chảy mồ hôi lạnh. Đối phương làm sao xuất hiện, hắn không có chút phát giác nào.

"Hiểu lầm? Không có." Giang Hạo cười lắc đầu, chợt nói:

"Ta thật ra là một người quá thiện lương, cũng là bởi vì như này, mới luôn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao các ngươi lại có thể xấu như vậy được chứ?”

"Đạo hữu, ta…" Trịnh Huyền vốn định nói rõ lý do.

Nhưng mà…

Phốc!

Bên trong cây quạt xuất hiện ánh đao, đâm xuyên qua cổ của hắn.

Giọng nói ấm áp của Giang Hạo lại vang lên: "Sau thì thế nào hả, ta cũng không muốn nghĩ nữa, bởi vì người xấu như ngươi đều đã chết."

Trịnh Huyền Chân che cổ, bên trong hoảng hốt mang theo tuyệt vọng. Hắn vốn muốn dùng tu vi cầm máu, tu bổ vết thương.

Nhưng mà không có một chút tác dụng nào, lực lượng của hắn bị đảo loạn, không thể vận chuyển.

Nguyên Thần cũng giống như bị lửa đốt, đốt hết tất cả.

Không…

Hắn ngã trên mặt đất, thống khổ nhìn về phía Giang Hạo, hi vọng đối phương tha cho mình một mạng. Nhưng mà đối phương lại chỉ nở một nụ cười ấm áp.

Chỉ là nụ cười lần này lại khiến cho hắn cảm thấy vặn vẹo mà điên cuồng, làm cho người kinh hãi lạnh mình.

Sau đó, ý thức của hắn bắt đầu tán đi. Giang Hạo giật giật cây quạt, đi vào bên cạnh Luyện Thần viên mãn muốn đi lại không cách nào động đậy.

"Tiền bối, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, không biết có tiện hay không?"

Đối phương không nói gì.

"Không tiện à?"

Phốc!

Một cánh tay bay lên.

"Tiện, tiện." Luyện Thần viên mãn hoảng sợ nói. Hắn bị người trước mắt trấn áp nên vốn nói chuyện khó khăn.

Không thể tưởng tượng rằng, người trước mắt ngay cả chuyện này cũng muốn trách cứ hắn. Bản thân mình chỉ là đồng ý với đề nghị của Trịnh Huyền Chân, cùng nhau chờ đợi, căn bản là không làm gì cả.

Lại phải đối mặt với tai bay vạ gió như này.

"Ta đây bắt đầu đặt câu hỏi." Giang Hạo nói khẽ.

Luyện Thần viên mãn chảy mồ hôi lạnh, đối phương càng khách khí, hắn càng sợ hãi.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 594 : Đúng Rồi, Ta Đang Gây Hấn Với Các Ngươi


Người Huyết Giao Tông. Bọn nhìn tầm mắt e ngại xung quanh, bước vào Bách Khí Lâu.

Trực tiếp tìm kiếm Trịnh Huyền Chân.

Ầm!

Lúc mở cửa lớn ra, đại hán trung niên cầm đầu bỗng sững sờ tại chỗ.

Lúc này Trịnh Huyền Chân ngã trên mặt đất, sớm đã mất đi âm thanh. Một vị khác còn sống, thế nhưng hai cánh tay đều nằm trên mặt đất, trong mắt còn có một chút hoảng sợ.

Ánh mắt như vậy khiến cho tim Đại Hán có chút đập nhanh.

"Người đâu?" Giọng nói hắn âm u mang theo tức giận.

Nhưng mà không ai đáp lại bọn hắn.

"Tra, xem xem rốt cuộc là ai làm." Hắn lập tức nói.

Trông chốc lát.

Một vị trẻ tuổi hồi báo.

"Phó môn chủ, phát hiện một gương mặt tươi cười kỳ quái."

"Gương mặt tươi cười?"

Đại Hán đi qua, phát hiện trên mặt bàn lưu lại một gương mặt tươi cười, nhìn như đang cười, lại giống như đang khóc. Hắn chau mày, luôn cảm thấy đã gặp qua ở đâu.

Hắn để cho người ta giúp lão giả chữa thương, hắn muốn hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tại tòa thành này, đã lâu rồi không ai dám giết người của bọn hắn.

---

Giang Hạo đã rời đi.

Hắn hôm nay lạnh nhạt ngồi trong quán trọ, vừa uống trà vừa kiểm tra thu hoạch lần này.

Mặc dù Tiếu Tam Sinh cuồng vọng, nhưng cũng không phải là người ngu. Nếu ở lại thì chắc chắn sẽ bị vây công, đương nhiên là phải rời đi trước rồi lại nói. Nhất là khi hắn đã hỏi được không ít thứ.

Cũng đã nhận được rất nhiều linh thạch.

Một vạn bảy linh thạch, cộng với Phương Thiên Kích suýt nữa bị mấy, cộng với hai cái túi trữ vật.

"Người của tòa thành này cũng khá là giàu có."

Bên trong trữ vật pháp bảo của Trịnh Huyền Chân không có pháp bảo gì, cũng không có linh dược, thế nhưng có ba vạn tám linh thạch. Đây là người giàu có nhất mà hắn từng gặp.

"Không biết hắn cất giữ pháp bảo và linh dược ở chỗ nào."

Bên trong trữ vật pháp bảo này ngoại trừ linh thạch thì những vật khác đều vô cùng bình thường.

Phù lục, công pháp, trận pháp… đều là như thế. Mà Luyện Thần viên mãn kia thì lại khác.

Có hai pháp bảo lợi hại, một cái là Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao cấp Nguyên Thần, một cái là đại chùy cấp Luyện Thần, đều có thể bán được.

Đan dược cũng có một chút, mấy thứ đồ lung tung khác cũng có, thế nhưng giá trị đều không cao. Còn linh thạch, chỉ có hơn chín nghìn.

Ít hơn Trịnh Huyền Chân không ít, thế nhưng giá cả tổng thể chắc là vượt qua Trịnh Huyền Chân.

"Phát tài rồi." Giang Hạo không khỏi cảm khái.

Một vạn bảy cộng chín ngàn cộng ba vạn tám, lại thêm một ngàn của mình, tổng cộng linh thạch của hắn hôm nay là sáu vạn năm ngàn ba trăm sáu lăm.

“Chuyến đi này thật đúng là đáng giá."

Đáng tiếc là, không tìm thấy trữ vật pháp bảo của tên đầu trọc kia.

Nếu không đã có thể có trên bảy vạn rồi.

Dĩ nhiên, thoạt nhìn thì rất nhiều linh thạch, nhưng lại có chút không đủ xài.

Hắn hỏi thăm qua cường giả Luyện Thần kia, vé tàu đi tới đảo Loạn Thạch cần năm vạn linh thạch một tấm.

Còn rất khó mua được. Nếu như mua lại của người khác thì ít nhất cũng tám vạn một tấm.

Không thể nào hiểu được những người này, một tấm vé tàu lại có thể có giá trên trời như này. Hạng người nào mới có thể mua được?

Vạn Vật Chung Yên chỉ mua bán vé tàu thôi đã có thể kiếm rất nhiều tiền. Nhưng mà hắn đã có con đường mua vé, cũng đã biết rõ chỗ ra biển.

Không ở nơi này, mà là tại một tòa đảo nhỏ xa xôi, vé tàu chính là giấy thông quan để tiến vào đảo.

Lúc này, Giang Hạo thấy bên ngoài có rất nhiều người đang lướt qua trên không trung, dường như đang tìm cái gì đó.

"Huyết Giao Tông sao?"

Hắn cũng đã hỏi đại khái về lai lịch của tên đầu trọc kia. Huyết Giao Tông cũng không phải tông môn ở nơi này, mà là có một phân bộ ở chỗ này. Môn chủ Phân bộ có thực lực là Phản Hư trung kỳ.

Ở bên trong này gần như có thể xưng bá một phương. Thành thị lớn như vậy mà mạnh nhất mới Phản Hư, khiến cho Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Mặc dù nơi này là bờ biển, nhưng cũng không phải là hải ngoại thật sự. Nơi tụ tập của cường giả đều ở trung tâm vùng biển.

"Nhưng mà cũng không thể tin hết mấy lời này, nếu như mạnh nhất chỉ có Phản Hư, vậy một cường giả Vũ Hóa bất kỳ tới đây chẳng phải là có thể cuốn lấy tất cả tài nguyên hay sao?"

Giang Hạo lắc đầu, không suy nghĩ những thứ này nữa.

"Con đường có được vé tàu dễ dàng nhất chính là Huyết Giao Tông, nhưng mà ta hiện tại không đủ tiền, phải đi bán ít đồ, lại đi một chuyến."

Đêm dài lắm mộng, hắn dự định phải mua được vé tàu trong hôm nay.

Buổi chiều tiếp tục bán đồ, đêm nay sẽ đến Huyết Giao Tông một chuyến, làm giao dịch cùng đối phương.

Còn chuyện Tổ Long Chi Tâm thì vị tiền bối Luyện Thần kia cũng không biết.

Cũng khiến cho hắn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nhưng mà không có gì đáng ngại, phía sau có thể hỏi rất nhiều người.

Trong đêm.

Trong Huyết Giao Tông có không ít người tập trung.

"Không tìm được?" Một nam tử cầm đầu khoác áo choàng đỏ sậm, âm u hỏi.

Cao tầng Huyết Giao Tông bọn hắn bị đánh giết ở bên đường, cho đến nay vẫn không tìm được người. Đối bọn hắn tới nói, là chuyện vô cùng nhục nhã.

Ảnh hưởng đến sự thống ngự phía sau.

"Tạm thời vẫn chưa tìm được, thế nhưng nghe nói hắn là Tiếu Tam Sinh." Đại hán đi tới Bách Khí Lâu trước đó nói.

"Tiếu Tam Sinh là ai?" Không ít người chưa từng nghe qua cái tên này.

"Các ngươi tìm ta sao?"

Trong lúc đại hán muốn giải thích, cửa lớn từ từ bị mở ra. Một vị nam tử mặc áo bào trắng, trong tay cầm quạt xếp cất bước đi đến.

Như nhàn nhã đi dạo.

Giọng nói vừa rồi là của hắn.

Đột nhiên có người lặng yên không một tiếng động tới gần, còn nghe bọn hắn nói chuyện, chuyện này khiến mọi người đều chấn kinh.

Lúc này ngoại trừ nam tử cầm đầu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, những người khác đều đứng lên, như gặp phải đại địch. Giang Hạo nhìn bảy tám người phía trước, cũng không thèm để ý.

Mà là trực tiếp nhìn về phía nam tử ở trung tâm.

Hắn một thân huyết bào, thân thể cường tráng như sài lang dã báo.

"Huyết Hổ tiền bối?"

"Tiếu Tam Sinh?"

"Tiền bối biết ta sao? Không ngờ đó nha, con người ta có bệnh hay quên, không nhớ ra được tiền bối."

"Ha ha, không có việc gì, chúng ta chưa từng gặp mặt, chỉ là thỉnh thoảng nghe qua tên ngươi, ngươi là tới diệt cả nhà chúng ta sao?" Huyết Hổ nhìn lên người trước mắt, vẻ hung ác trong mắt chưa từng giảm bớt.

Vùng biển Thiên Hà vô cùng rộng lớn, còn chia thành Thập Nhị Thiên Vương.

Mà trong đó cũng không có mấy người biết Tiếu Tam Sinh. Huyết Hổ có biết, là bởi vì hắn từng qua Nam Bộ, nghe qua kỳ danh.

Đánh giá của hắn về người này là, không theo lẽ thường, tùy tâm sở dục. Mà loại người này thế mà lại gọi mình là tiền bối, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Nghe thấy diệt môn, những người khác có chút chấn kinh.

Nhưng mà nhìn đối phương chẳng qua cũng chỉ là Phản Hư sơ kỳ, trong đó có người cảm thấy môn chủ đang cố ý mỉa mai Tiếu Tam Sinh.

"Tiếu Tam Sinh, ngươi giết Đường chủ của chúng ta trên đường phố, giờ là đang khiêu khích chúng ta sao?" Một vị phu nhân bên cạnh chất vấn.

"Đúng vậy, ngươi có ý kiến gì không?" Giang Hạo híp mắt mỉm cười nói.

"Ngươi. . . . ."

Câu trả lời này khiến cho mọi người trong lúc nhất thời đều không biết nói cái gì. Lúc này, một người khác chất vấn theo:

"Trần Đường chủ chúng ta chẳng qua chỉ là đi ngang qua bên cạnh ngươi thôi, ngươi liền hạ sát thủ, không quá phận sao?"

"Hắn không xếp hàng, không quá phận sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.

"Hắn tại sao lại phải xếp hàng?"

"Bởi vì ta đang xếp hàng."

"Dù cho hắn có lỗi, vậy cũng cần phải giao cho Huyết Giao Tông chúng ta xử lý, nào đến lượt một người ngoài như các hạ luận tội?" Một vị nam tử tương đối trẻ tuổi gầm thét chất vấn.

Giang Hạo dùng cây quạt đỡ cằm, dường như đang ngẫm lại lỗi lầm của mình.

Sau đó hắn động đậy cây quạt, ánh đao quét ngang mà qua. Vị nam tử trẻ tuổi kia kinh hãi, phòng ngự toàn lực, nhưng mà pháp bảo phòng ngự bị phá vỡ ngay trước ánh đao, thuật pháp cũng tan rã theo.

Cho dù bên cạnh có người muốn hỗ trợ, cũng không cách nào ngăn cản ánh đao chém qua cổ đối phương. Trong nháy mắt, đầu người tách rời.

Thấy thế, Giang Hạo mới mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng quạt hai cái, ôn hòa nói:

"Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử đừng xen vào."

------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back