Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 525: Mọi thứ đều đang phát triển rất nhanh


Hà Lập Nghiệp cũng đặc biệt thuê một chiếc xe buýt đến đón hai nhà.

Đây là xe buýt tư nhân, nhận khách linh hoạt, tiện lợi vô cùng.

Vài năm không về, tốc độ phát triển của thành phố ven biển này còn nhanh hơn cả khu ngoại ô Kinh thành bọn họ.

Không nói đến xe đạp nhan nhản trên đường, ngay cả xe ba bánh máy cũng không ít.

Người đi đường ăn mặc cũng hiện đại, hợp mốt trông thấy rõ.

Vì sắp Tết rồi nên người trên đường rất đông, từng nhóm hai ba người đi chung, tay xách nách mang, vừa đi vừa trò chuyện, cười nói rôm rả, hết vào cửa tiệm này lại sang tiệm khác.

Cuộc sống của mọi người đều đang tốt lên trông thấy!

Xe buýt trước tiên đưa hành lý của nhà Giang Đường về nhà.

Trấn Hồng Kỳ trước kia, nay đã đổi tên thành khu Quang Minh.

Vài con đường rộng rãi, thẳng tắp nối liền nơi này với khu nội thành. Hai bên đường, những khu đất hoang, ruộng vườn trước kia, giờ đã mọc lên không ít tòa nhà cao tầng.

Hà Lập Nghiệp tranh thủ giới thiệu tình hình khu vực xung quanh cho Giang Đường và mọi người – những người đã lâu chưa quay lại.

Vì ông thường xuyên viết thư cho Hà Lệ Hoa nên phần lớn những điều này bà đã biết qua lời kể của em trai, chỉ là không được cụ thể mà thôi.

Giờ đã về tận nơi, Hà Lập Nghiệp lại kiên nhẫn giới thiệu thêm lần nữa cho chị gái.

Quê nhà bây giờ phát triển chẳng thua gì Kinh thành.

Chờ sau này bọn nhỏ lớn rồi, chị cũng có thể tính chuyện quay về đây dưỡng già.

Hà Lệ Hoa sinh ra, lớn lên, lập gia đình, đi làm, sinh con, nuôi con trưởng thành… tất cả đều gắn với mảnh đất này, đương nhiên bà có tình cảm sâu đậm với quê nhà.

Nghe em trai đề nghị, bà mỉm cười đồng tình, “Được đấy.”

“Chờ khi nào Thần Hi bọn chúng vào đại học, chị sẽ về.”

“Vậy còn tám năm nữa cơ.”

Hà Lập Nghiệp vừa gật đầu vừa tính toán thời gian.

Lúc ấy, Lục Thần Hi ngồi bên nghe được lời bà nội nói, liền nắm tay bà: “Bà ơi, chờ cháu tốt nghiệp đại học rồi bà hẵng về.”

“Sao vậy?” – Hà Lệ Hoa thắc mắc.

Lục Thần Hi nói: “Cháu biết bà không nỡ rời quê, nhưng tám năm nữa bà đã gần bảy mươi tuổi rồi. Lúc đó bà về đây một mình, bố mẹ với chúng cháu sẽ lo lắm.”

Nên cách tốt nhất là chờ cháu học xong đại học, bà hãy về. Khi ấy cháu sẽ thi về quê làm việc, ngày nào cũng có thể ở bên bà, như vậy bà sẽ không cô đơn, bố mẹ cũng yên tâm hơn.

Không chỉ Hà Lệ Hoa, mà ngay cả những người khác trên xe cũng bất ngờ trước suy nghĩ chu đáo đến vậy của cô bé mới mười tuổi này.

“Thần Hi à…” – Hà Lệ Hoa mắt hoe đỏ, xúc động và tự hào.

Hà Lập Nghiệp cũng giơ ngón tay cái khen ngợi Lục Thần Hi: “Thần Hi ngoan quá.”

Lục Thần Hi mỉm cười ngọt ngào.

Làn da cô bé rất trắng, ngũ quan thừa hưởng nét đẹp từ cả bố lẫn mẹ, tổng thể nghiêng về phía mẹ, nhưng tay chân dài ngoằng lại giống bố hơn.

Mới mười tuổi mà đã cao tới một mét rưỡi.

Vào thời điểm này, đó đã là chiều cao nổi bật rồi.

Từ sân bay về đến nhà, phải mất ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về tới nơi.

Thị trấn nhỏ năm xưa giờ đã thay da đổi thịt.

Khu vực không bị quy hoạch thì trở thành khu phố cũ.

Xa hơn một chút là khu Quang Minh đang sáng rực ánh đèn.

Đó là nơi đang xây dựng trụ sở chính quyền khu.

Ngoài khu hành chính, còn có rất nhiều công trình khác cũng đang được thi công rầm rộ.

Lần này bọn họ về quê ăn Tết, Hà Lập Nghiệp đã cầm chìa khóa nhà đến dọn dẹp giúp từ nửa tháng trước.

Vì vậy dù giờ họ mới vừa đặt chân đến, nhà cửa cũng đã sạch sẽ tinh tươm, có thể đặt hành lý xuống là nghỉ ngơi ngay.

Nhưng lúc này chưa thể ngủ được.

Còn chưa ăn gì mà!

Cả đoàn người để hành lý xuống, khóa cửa rồi ra ngoài kiếm gì đó ăn.

Gần đó có một quán ăn đặc sản vẫn mở cửa, hai nhà không cầu kỳ, từ người già đến trẻ nhỏ, cộng thêm bác tài xe buýt, cùng kéo nhau vào quán.

Gọi mấy món xào đơn giản, hai nồi cơm trắng, mọi người cùng ngồi ăn no nê.

Chủ quán mở tiệm là con cháu của mấy nhà cũ trong xóm, thoạt đầu không nhận ra Hà Lệ Hoa bọn họ. Đến khi có hàng xóm ghé vào, nhìn thấy Hà Lệ Hoa – người đã bao năm không gặp – thì vui mừng đến mức miệng cười không khép lại được.

Họ vội vàng bước tới chào hỏi, còn bảo con cái trong nhà mau mau nấu thêm vài món tặng cho Hà Lệ Hoa và mọi người.

Hà Lệ Hoa đương nhiên không chịu nhận.

Nhưng được gặp lại hàng xóm cũ, nói vài ba câu chuyện phiếm, lòng bà cũng nhẹ nhõm và vui vẻ hẳn lên.

Cả hai nhà ăn uống no nê, Hà Lập Nghiệp cũng đến giờ phải về.

Nhà ông ta ở một khu khác, từ đây qua đó cũng mất một tiếng đồng hồ.

Ba đứa sinh ba quyến luyến không nỡ xa các anh chị em, tạm biệt xong còn hẹn mai nhờ ông ngoại chở sang chơi tiếp.

Hà Lập Nghiệp nghe vậy liền bật cười, hỏi ngược lại sao ba đứa không qua tìm Đoá Đoá bọn nó?

Lục Thừa Bình đáp: “Không phải tụi con không muốn qua đâu ông cậu, mà tụi con không biết đi xe buýt thế nào.”

“Đúng đó ông cậu,” – Lục Thừa An cũng nói theo, “Tuy rằng bà nội có thể đi cùng tụi con, nhưng bà mới về chắc còn nhiều việc phải làm, tụi con không thể làm phiền bà.”

Câu trước câu sau, ý của hai anh em là… ông cậu rảnh quá chứ gì?

Hà Lập Nghiệp phá lên cười sảng khoái, vui vẻ đồng ý sẽ đưa ba đứa cháu ngoại qua chơi vào ngày mai.

Bọn trẻ lúc này mới chịu ngoan ngoãn vẫy tay chào tạm biệt.

Tiễn Hà Lập Nghiệp và gia đình ông về xong, Giang Đường cùng mọi người cũng ngồi lại quán thêm một chút rồi mới thong thả đi bộ về nhà.

Quán cách nhà chỉ hai con phố, đi bộ độ hơn mười phút.

Vừa ăn no xong, đi dạo tiêu cơm cũng tốt.

Bước đi trên con đường quen thuộc nhưng lại cảm thấy lạ lẫm, Hà Lệ Hoa không khỏi cảm thán:

“Mới mấy năm không về mà quê mình đổi thay nhiều thật.”

“Mẹ à, ngày càng khấm khá, sau này chắc còn phát triển nhanh hơn nữa đó,” – Giang Đường vừa cười vừa đáp lời.

Hà Lệ Hoa gật đầu đồng tình với lời con dâu.

“Ừ, bây giờ người ta còn tự mở quán ăn được kia mà. Như quán của bác Phương đó, ông ấy nói thu nhập mỗi ngày cũng ổn lắm, chẳng thua gì người làm công ăn lương cả.”

“Làm ăn buôn bán bây giờ chắc chắn là kiếm tiền nhiều hơn đi làm rồi. Nói đâu xa, nhìn A Thành với A Thiện nhà mình là rõ.”

Hai anh em trong nhà làm ăn mới mấy năm?

Bốn năm, năm năm thôi mà đã mua được nhà có sân trong ở Kinh thành, mua cả biệt thự, lại còn mở được mấy chuỗi siêu thị.

Nếu mà không lời lãi, sao có thể mở được ngần ấy cửa hàng, tậu được từng ấy nhà cửa?

Chưa kể, mỗi nửa năm Giang Đường còn được chia một đợt lợi nhuận – toàn là tiền thật bạc thật cả.

Tất cả những điều đó đều dựa vào việc buôn bán của Hà Dục Thành thực sự kiếm ra tiền mới làm được.

Sáu người trong nhà vừa đi dạo, vừa trò chuyện, rồi cũng về đến cổng.

Đóng cổng lại, ai nấy đều lần lượt đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Cả ngày di chuyển mệt mỏi, nằm trên chiếc giường khô ráo ấm áp chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi.



Sáng hôm sau, Giang Đường ngủ một mạch đến tận trưa mới tỉnh dậy.

Lúc cô dậy thì ba đứa sinh ba đã được ông cậu dẫn đi chơi, Hà Lệ Hoa cũng ra ngoài mua đồ chuẩn bị cho Tết ngày mai.

Lục Trường Chinh thì đi thăm Phan Hữu Đức và mấy vị trưởng bối quen biết hồi còn ở thị trấn.

Ai nấy đều có việc riêng phải làm.

Chỉ còn lại Giang Đường, sau khi rửa mặt thì ngồi ăn cơm phần để lại trên bàn bếp, rồi ra sân tắm nắng.

Ở Kinh thành đã quen với những ngày đông tuyết rơi trắng trời, giờ trở về quê, mùa đông không có tuyết, lại có nắng ấm chiếu vào, cảm giác thật dễ chịu.
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 526: Kết thúc chính văn


Giang Đường lim dim nằm nghỉ trên ghế xích đu trong sân một lúc lâu.

Nghe thấy tiếng động ngoài cổng, cô liền bật dậy toan ra phụ giúp thì thấy Hà Lệ Hoa đang xách túi đồ từ chợ về.

“Không cần đâu, không nặng, mẹ tự mang được.” – Hà Lệ Hoa ngăn con dâu đứng dậy, còn dặn cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe.

Bà làm mẹ chồng mà lại thương con dâu đến mức, chẳng cho động tay chân làm gì – kiểu thiên vị này trên đời chắc chỉ có một.

Tuy vậy, Giang Đường vẫn đứng dậy phụ bà.

Mẹ thương cô, thì cô cũng thương mẹ.

Hai mẹ con dọn dẹp xong đống đồ Tết mà Hà Lệ Hoa vừa mua về, thì Lục Trường Chinh cũng từ ngoài quay về.

Anh xách theo hai túi lớn – bên trong là pháo hoa mua cho ba đứa nhỏ và vợ.

Trong bếp, Hà Lệ Hoa vừa làm vừa nói chuyện với Giang Đường:

“Ngày mai trưa cả nhà mình ra nhà hàng ăn cơm tất niên, tối về nhà ăn lại. Chuẩn bị ít đồ nguội để cúng tổ tiên là được rồi.”

“Dạ.” – Giang Đường đáp lời.

Cưới Lục Trường Chinh đã bao năm, cô nấu ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ngay cả mấy món ăn gia đình đơn giản cô còn nấu không khéo, huống gì mâm cơm giao thừa.

Cô chỉ có thể phụ giúp làm việc lặt vặt thôi.

May mà cô có sức khỏe.

Chuyện như băm thịt thì đúng sở trường – tay khỏe, dao nhanh, mấy nhát đã biến miếng thịt khoảng năm cân, vừa nạc vừa mỡ, thành thịt băm nhuyễn.

Đây là nguyên liệu để Hà Lệ Hoa làm món thịt viên sốt (hay còn gọi là “sư tử đầu”).

Dù vùng này ít ăn món đó, nhưng Hà Lệ Hoa được Lưu Tề Hồng dạy cho, nên hôm nay muốn thử làm xem sao.

Món này rất hợp để cúng tổ tiên.

“Trước kia nhà mình khổ, ông nội Thần Hi, ông cố bà cố cũng chưa được ăn ngon bao giờ. Giờ mình làm nhiều món một chút, coi như cho ông bà nếm thử.”

“Giờ sống sung sướng, cũng phải để ông bà được hưởng ké một chút.” – Hà Lệ Hoa vừa làm vừa nói.

Những lời này, thực ra cũng chỉ là sự an ủi tinh thần.

Người đã khuất sao có thể ăn được đồ của người sống? Nhưng đó là cách để người còn lại gửi gắm nỗi nhớ.

Giang Đường vẫn mỉm cười dịu dàng gật đầu phụ họa.

Hai mẹ con chuẩn bị rất nhiều món ăn.

Vừa xong việc thì Hà Lập Nghiệp cũng lái xe chở sáu đứa trẻ về tới nhà.

Để tiện cho việc đi chơi, ông còn mượn một chiếc xe, đích thân lái đưa lũ nhỏ đi khắp thành phố, chỗ nào hay đều đưa đến chơi một vòng.

Ba đứa sinh ba tay xách nách mang không ít túi lớn túi nhỏ.

Đều là Hà Lập Nghiệp mua cho chúng.

“Ăn cơm rồi hẵng về.” – Hà Lệ Hoa vừa thấy em trai liền nói.

Hà Lập Nghiệp vốn tính đưa cháu về ăn cơm với con gái con rể, nhưng ba đứa nhỏ cứ nằng nặc muốn ở lại chơi với các anh chị sinh ba, ông ta cũng khó lòng từ chối.

“Được.”

“Ăn lẩu nhé?” – Lục Trường Chinh hỏi.

Bọn trẻ vốn rất thích ăn lẩu, vừa nghe là tối được ăn lẩu thì reo hò không thôi.

“Dạ thích quá!”

“Vậy để anh đi mua nguyên liệu về làm lẩu.” – Lục Trường Chinh nói rồi ra cửa.

Một mình anh đi nên nhanh lắm, chẳng bao lâu đã xách về đủ thứ: thịt cừu, thịt bò, cả cá và tôm…

Toàn những món bọn trẻ yêu thích.

Cả nhà lớn bé cùng nhau chuẩn bị đồ ăn, chưa đầy lúc sau đã đâu vào đấy.

Trên bàn tròn trong nhà chính, nồi lẩu hai ngăn bốc hơi nghi ngút. Một bên là nước hầm xương thơm ngọt, bên kia là ớt đỏ sôi ùng ục – nhìn thôi đã thấy thèm.

Ai thích ăn cay thì dùng nước lẩu cay.

Ai không ăn được thì dùng nước hầm xương.

Lẩu hai ngăn đúng là tiện lợi – muốn ăn gì chỉ cần gắp bỏ vô là được.

Mà ăn lẩu sao có thể thiếu nước ngọt? Loại Bắc Băng Dương nổi tiếng được xếp chồng lên mười mấy chai trên bàn.

Hôm nay là bữa ăn “xả láng” – ăn thoải mái, uống thoải mái.

Cả nhà no say, chuẩn bị cho ngày mai lại là một bữa cơm đoàn viên nữa.

Năm nay, bữa cơm giao thừa của cả đại gia đình do Hà Dục Thành và Hà Dục Thiện đặt trước – ở nhà hàng lớn nhất, tốt nhất trong thành phố.

Một phòng riêng trong nhà hàng từng đón tiếp cả khách quốc tế, bên trong đặt một bàn tròn khổng lồ đủ cho ba mươi hai người ngồi, thậm chí còn phải kê thêm ghế.

Năm nay đúng là một năm đại đoàn viên.

Không chỉ có Hà Dục Thành và Hà Dục Thiện đưa vị hôn thê về nhà, mà ngay cả hai người anh trai công tác trong đơn vị mật cũng dắt theo vợ con cùng về.

Cả đại gia đình quây quần quanh bàn tròn, nhân viên phục vụ lần lượt bưng lên những món đã đặt trước.

Giao thừa ở thành phố ven biển thì không thể thiếu hải sản.

Cua hoàng đế nặng cả mấy ký, mỗi lần lên đĩa là vài con liền; tôm hùm to chừng hơn một cân – mỗi người một con; chưa kể cá, sò, mực, gà, vịt, thịt heo, thịt bò, thịt cừu…

Bàn tiệc lớn được bày biện kín mít, vừa nhìn đã thấy long trọng, đầm ấm.

Gia trưởng Hà Kiến Quốc cất tiếng gọi các cháu nhỏ xếp hàng nhận lì xì.

Không chỉ trẻ nhỏ được mừng tuổi, mà cả các cô gái trẻ trong nhà cũng được nhận phong bao đỏ.

Tiền bên trong là bao nhiêu, không ai quan trọng cả – điều quý giá là ý nghĩa và tình cảm.

Sau khi phát lì xì xong, món ăn cũng vừa đủ, mọi người bắt đầu nhập tiệc.

Vẫn là Hà Kiến Quốc – người đứng đầu gia đình – nói lời khai tiệc.

Năm nay gia đình tụ họp đông đủ, ông rất vui mừng.

Nhìn quanh, trừ Hà Lập Nghiệp đã ly hôn từ nhiều năm, ai nấy đều có đôi có cặp, cậu út làm ông lo nhất nay cũng đã đính hôn, cả A Thiện – con nhà thứ hai – cũng không còn khiến người nhà bận lòng nữa.

Ông không còn điều gì tiếc nuối.

“Đến, chúng ta cùng nâng ly, chúc mừng đoàn viên!”

Ông dõng dạc nói, rồi hô mọi người – già trẻ lớn bé cùng nâng ly chúc Tết.

Đàn ông uống rượu trắng, phụ nữ thì rượu vang, còn bọn trẻ con thì uống nước ngọt.

Mỗi người có một loại đồ uống, cũng như mỗi người có con đường riêng của mình.

Dù ngoài xã hội là ai, làm gì, ở trong ngôi nhà này, quanh mâm cơm đoàn viên – mãi mãi là người một nhà.



Ăn xong bữa tất niên, ba ông cậu ai cũng phơn phớn men say. Ngược lại, Lục Trường Chinh và các thanh niên trong nhà thì vẫn tỉnh táo, mỗi người chỉ nhấp một hai ly lấy hương vị là chính.

Tiễn mọi người về nhà xong, Giang Đường cùng gia đình mới trở lại tiểu viện của mình.

Hà Lệ Hoa nghỉ một lát rồi dắt ba đứa cháu nội chuẩn bị đồ lễ để đi cúng tổ tiên.

Sắp xếp xong, cả nhà cùng lên nghĩa trang, đốt giấy, dâng hương cho cha Lục, cũng như ông bà nội đã khuất từ lâu.

Cả nhà ở trên núi hơn một tiếng đồng hồ.

Lúc xuống núi, trời đã nhá nhem tối.

Ba đứa sinh ba chạy phăm phăm phía trước, kéo tay bà nội, háo hức muốn về nhà đốt pháo.

Giang Đường và Lục Trường Chinh lững thững đi sau cùng.

Hai người tay trong tay, mười ngón đan chặt vào nhau.

Giang Đường nhìn lũ nhỏ phía trước – chiều cao giờ đã ngang bằng bà nội – trên môi nở nụ cười dịu dàng.

Hai người vừa đi, vừa chuyện trò.

“Cảm giác như mới cưới hôm qua thôi ấy, vậy mà con cái đã lớn thế này, em cũng già rồi.” – Giang Đường hiếm khi tự nhận mình “già”, cất lời cảm thán.

Cô mới chỉ ba mốt tuổi.

Trước kia chưa từng có khái niệm “lo lắng tuổi tác”, nhưng từ sau tuổi ba mươi, bỗng thấy thời gian vụt qua rất nhanh.

Lục Trường Chinh cười nhẹ, dừng bước, quay sang nhìn vợ:

“Trong mắt anh, Đường Đường của anh mãi mãi mười tám tuổi.”

“Không được nói linh tinh.” – Giang Đường chu môi, hơi giận dỗi – “Em không muốn mãi mười tám tuổi đâu. Em muốn được cùng anh già đi – chỉ khi ấy mới gọi là bên nhau dài lâu.”

“Được.” – Lục Trường Chinh cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt dịu dàng, đặt một nụ hôn lên môi cô.

“Chúng ta cùng nhau già đi. Chúng ta mãi mãi đồng hành.”

Vừa dứt lời, trời đêm trên thành phố sáng rực lên.

Pháo hoa nổ tung đầy trời.

Người lớn trẻ nhỏ đều hân hoan reo hò – tiễn biệt năm 1986…

Và chào đón năm 1987 sắp đến trong rực rỡ và kỳ vọng!

Chính văn kết thúc tại đây!
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 527: Phiên ngoại 1 – Lén người lớn đi đăng ký kết hôn


Năm 2001.

Năm nay trời dường như còn lạnh hơn cả năm ngoái.

Thế nhưng, dù lạnh cỡ nào cũng chẳng thể ngăn nổi sự háo hức của mọi người trước thềm năm mới.

Nam Thị, khu Quang Minh.

Một cô gái trẻ dáng người cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, đang cùng một bà cụ tóc bạc phơ đi dạo trong chợ.

“Lệ Hoa đấy à? Lại dẫn cháu gái đi chợ mua đồ nữa à?”

Những người hàng xóm lâu năm trong khu chợ vừa thấy bà lão đã tươi cười niềm nở chào hỏi.

Hà Lệ Hoa cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường cong.

“Cháu gái tôi hiếu thảo lắm. Bình thường công việc bận rộn, hôm nay hiếm hoi mới được nghỉ, tôi bảo ở nhà nghỉ ngơi đi, mà nó cứ đòi theo tôi ra chợ cho bằng được.”

Hà Lệ Hoa đã trở về quê từ năm ngoái.

Lục Thần Hi năm nay vừa tốt nghiệp đại học, thi đậu vào làm pháp y cho công an thành phố, mới đi làm được hơn một tháng, vẫn là “lính mới” trong đơn vị.

Hơn mười năm trước, cô bé từng nói:

“Chờ khi bà nội già rồi, cháu sẽ về quê cùng bà.”

Ba mẹ cô vẫn đang sống ở Kinh thành. Hai cậu em trai, một người đi bộ đội, một người làm việc trong viện nghiên cứu.

Ai cũng bận rộn, chỉ có cô là về quê là hợp nhất.

Dù Lục Thần Hi lớn lên ở Kinh thành, học hành ở đó, hộ khẩu cũng ở đó, nhưng đối với quê nhà – cô không hề lạ lẫm.

Dù sao, gốc rễ cũng ở nơi này. Bà nội cũng đang sống ở đây – trong lòng cô rất yên ổn, không hề thấy lạc lõng.

Chỉ là… bạn bè, bạn học của cô đều ở Kinh thành. Vậy nên muốn rủ bạn đi chơi cũng hơi khó.

Nhưng cũng nhờ thế mà sau khi về quê làm việc, cô chẳng phải dành thời gian tụ tập, có thể dành trọn ngày nghỉ để ở bên bà nội.

Như hôm nay – cuối tuần – cô dậy sớm dẫn bà đi chợ.

“Thần Hi muốn ăn gì? Bà làm cho.” – Hà Lệ Hoa hỏi.

Tuy đã ngoài bảy mươi, tóc bạc trắng, nhưng bà vẫn rất minh mẫn.

Ngày thường vẫn hay cùng mấy người bạn già ra quảng trường luyện thái cực quyền, chân tay linh hoạt, tinh thần tốt.

Lục Thần Hi cũng biết nấu ăn, nhưng so với bà và bố thì tay nghề vẫn còn kém xa.

Nghe bà nói sẽ nấu món ngon, cô lập tức vui vẻ gọi món:

“Bà ơi, cháu muốn ăn cá hấp, tôm luộc, món nào cũng phải thật tươi nha!”

“Được rồi, vậy mình mua một con cá vược, một cân tôm, thêm bó rau xanh nữa là đủ.”

Hà Lệ Hoa sảng khoái đồng ý.

Giờ đời sống sung túc, ở chợ có đủ mọi thứ – cháu muốn ăn thì bà nhất định nấu cho bằng được.

Lục Thần Hi ngoan ngoãn gật đầu.

Hai bà cháu đến quầy hải sản mua một con cá vược khoảng một cân, vớt một cân tôm tươi nhảy tanh tách, rồi mua thêm ít rau xanh – thế là đủ nguyên liệu để về nấu cơm.

Lục Thần Hi xách giỏ trong tay, tay kia khoác lấy tay bà. Vừa rời khỏi cổng chợ, thì điện thoại trong túi áo hoodie của cô reo lên.

Cô lấy ra xem – là cuộc gọi từ mẹ.

“A lô, mẹ ạ?” – Cô nhận máy.

“Thần Hi à, em con có liên lạc gì với con không?” – giọng bên kia vang lên, là tiếng của cô Văn Tĩnh.

Lục Thần Hi ngạc nhiên:

“Đoá Đoá? Không ạ, em ấy làm sao vậy?”

Giọng của Hà Văn Tĩnh lập tức trở nên giận dữ:

“Con bé chết tiệt đó! Nó giấu cả nhà, lén đi đăng ký kết hôn với cái thằng nhóc nhà cô Đặng rồi!”

Lục Thần Hi sững người:

“Em ấy… với Triệu Hồng Dân đăng ký kết hôn rồi á?!”

“Con biết tụi nó yêu nhau à?” – giọng Hà Văn Tĩnh càng thêm đáng ngờ.

Lục Thần Hi vội vàng phủ nhận, sợ bị liên luỵ:

“Cũng không rõ lắm ạ…”

Hà Văn Tĩnh: …

Hay thật! Té ra ai trong cái nhà này cũng biết, chỉ mỗi người làm mẹ như bà là bị giấu nhẹm?

“Thần Hi, nếu con thấy Đoá Đoá đến tìm con, nhớ lập tức báo cho cô nghe chưa?!”

Bên kia điện thoại, giọng Hà Văn Tĩnh khẩn trương hẳn lên.

“Cô không nói nữa, để cô hỏi thêm mấy đứa khác xem nó có chạy đi đâu không.”

Nói rồi điện thoại được chuyển cho mẹ cô.

Giọng Hà Lệ Hoa vang lên trong điện thoại:

“Thần Hi, con đang làm gì thế?”

“Mẹ ơi…” – Lục Thần Hi thở dài, lòng còn chưa hết bàng hoàng.

Lục Thần Hi vừa nói chuyện điện thoại với mẹ xong liền đưa máy cho bà nội. Hai người lớn trò chuyện thêm một lúc lâu, đến khi Hà Lệ Hoa gác máy, hai bà cháu mới tiếp tục đi về nhà.

Nhà ở cũng chẳng xa, đi bộ chưa đến mười phút là tới.

Mấy năm trước, hàng xóm sát vách nhà họ di cư ra nước ngoài, để lại ngôi nhà và sân nhỏ với giá rẻ cho gia đình Lục.

Lục Trường Chinh liền thuê người đến đập bỏ bức tường ngăn giữa hai sân, biến hai căn nhà liền kề thành một.

Căn nhà cũ của bà cụ Lưu – hàng xóm năm xưa – được dỡ bỏ hoàn toàn để xây thành một biệt thự hai tầng kiểu Tây.

Còn ngôi nhà cũ của nhà họ Lục thì vẫn giữ nguyên.

Bà nội không nỡ phá, ba mẹ cũng không nỡ dỡ bỏ, nhưng do xây đã quá lâu, không còn đủ điều kiện ở nữa, nên chỉ để làm kho chứa đồ.

Gia đình hiện tại ở căn biệt thự mới.

Tầng một dành riêng một phòng ngủ cho bà nội Hà Lệ Hoa, còn lại là phòng khách, phòng ăn và bếp.

Tầng hai có bốn phòng ngủ, là chỗ ở của ba chị em Lục Thần Hi và của ba mẹ mỗi khi về quê.

Hai bà cháu chưa đến cổng nhà thì từ xa đã thấy một bóng người đứng lấp ló phía trước.

Lục Thần Hi nheo mắt, nhìn kỹ rồi cau mày.

Bà nội cũng nhận ra ngay:

“Thần Hi, kia có phải là Đoá Đoá không?”

Lục Thần Hi gật đầu:

“Chắc không sai đâu ạ. Nhìn dáng người là biết.”

Cô bé vừa mới âm thầm đi đăng ký kết hôn, bỏ nhà trốn đi – mà lại dám chạy đến đây núp?

Thành Đoá vừa nhìn thấy hai bà cháu liền chạy lon ton lại gần, gọi lớn:

“Chị! Bà cô!”

Hà Lệ Hoa mỉm cười đáp lời.

Còn Lục Thần Hi thì cười… kiểu không mấy thiện cảm – nụ cười như muốn ăn thịt người khiến Đoá Đoá rùng mình.

“Chị ơi…” – cô bé hơi lùi lại một bước, mắt dáo dác như đang chuẩn bị… bỏ chạy.

“Chị đừng nhìn em kiểu đó mà?”

“Ha ha…” – Lục Thần Hi cười nhạt, môi cong lên đầy trào phúng.

“Em về đây làm gì? Không về nhà mà lại trốn tới đây?”

“Chị à… Không phải là ông ngoại với cậu cả em đi du lịch chưa về sao…” – Thành Đoá cười gượng.

Lục Thần Hi không thèm khách sáo, bóc trần luôn:

“Là ông chưa về, hay là em không dám về?”

“Trốn đến đây cầu cứu phải không?”

Gương mặt Thành Đoá lập tức cứng đờ.

“Chị…”

“Thôi nào, chắc Đoá Đoá đói bụng rồi, vào nhà trước đi, bà cô nội nấu cho hai chị em bữa thật ngon.” – Hà Lệ Hoa lên tiếng hoà giải.

Thành Đoá vội ôm lấy tay Hà Lệ Hoa:

“Bà Cô nội đúng là người tốt nhất trên đời!”

Lục Thần Hi liếc qua, lại lên tiếng “chọc ngoáy”:

“Bà Cô nội tốt hơn, hay Triệu Hồng Dân tốt hơn?”

“Chị ơi…” – gương mặt Thành Đoá đỏ bừng như ráng chiều.

“Gan to thật đấy. Mới hai mươi tuổi đã dám đi đăng ký kết hôn? Giỏi quá ha!” – Lục Thần Hi tiếp tục “dằn mặt”.

“Chị…” – Thành Đoá cúi đầu, lúng túng biện hộ:

“Tuổi tác đâu có quan trọng… Dù sớm hay muộn, em cũng sẽ lấy anh ấy thôi.”

Lục Thần Hi: …

Cô thật sự không hiểu nổi não em gái mình nghĩ cái gì.

Bà nội lấy chìa khóa mở cửa sân, dắt hai đứa cháu bước qua con đường lát đá giữa vườn hoa, rồi vào biệt thự.

“Cô nội đi nấu cơm. Thần Hi, con ngồi nói chuyện với Đoá Đoá đi.”

Bà vừa nói vừa bước vào bếp, để lại không gian riêng cho hai chị em.

Về chuyện cô gái trẻ tuổi như Đoá Đoá mà lại lén lút đi đăng ký kết hôn, Hà Lệ Hoa thật sự không biết nên mắng, nên thương hay nên khuyên. Chỉ đành để cháu lớn khuyên cháu nhỏ.

“Đoá Đoá, con gọi điện về nhà đi, báo bình an cho ba mẹ biết.”

“Dù xảy ra chuyện gì, cũng phải nói chuyện đàng hoàng với ba mẹ, đừng có bướng bỉnh mãi thế.”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 528: Phiên ngoại 2 – Không nỡ buông tay


Thành Đoá cúi gằm đầu, nhẹ giọng “vâng” một tiếng.

Hà Lệ Hoa xoay người vào bếp.

Lục Thần Hi rót cho em một cốc nước, đặt xuống trước mặt Thành Đoá, rồi khoanh tay đứng đối diện.

“Uống đi.”

“Chị…”

“Uống xong rồi nói thật – vì sao lại làm chuyện đó? Là do Triệu Hồng Dân xúi giục, hay là em tự quyết?”

Lúc này đây, Lục Thần Hi như hóa thân thành một người chị cả nghiêm khắc.

Mà thực ra, cô vốn chính là chị – hơn em gái năm tuổi, trong lòng Thành Đoá luôn có vài phần kính sợ.

Thành Đoá rụt vai, cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi:

“Là em… là em ép anh ấy đi đăng ký.”

“Vì sao?”

Câu hỏi còn chưa dứt, Lục Thần Hi đã lập tức nghĩ tới điều gì đó, cau mày hỏi:

“Anh ta xảy ra chuyện gì à?”

“Không phải… Là anh ấy… sắp ra nước ngoài làm nhiệm vụ gìn giữ hòa bình…”

Nơi đó là vùng hỗn loạn, tổ đội của Triệu Hồng Dân được phân về địa điểm nguy hiểm nhất. Thành Đoá lo cho anh, sợ anh liều mạng không nghĩ đến bản thân – nên mới muốn đăng ký kết hôn, để anh còn có một mối ràng buộc, một chốn quay về. Như vậy, khi lâm trận, có lẽ anh sẽ thận trọng hơn…

Lục Thần Hi: …

“Thế bây giờ anh ta đâu?”

“Đang đi huấn luyện tập trung rồi.”

Thành Đoá trả lời thành thật.

Lục Thần Hi giận đến không biết nói sao:

“Em bị ngốc à?”

Cô nhìn đứa em gái đang rơm rớm nước mắt, thực sự là “hận sắt không thành thép”.

“Hai đứa vừa đăng ký xong, anh ta thì đi huấn luyện khép kín. Thế thì mọi chuyện chẳng phải đổ hết lên đầu em sao?”

“Em là siêu nhân đấy à?”

“Đã vậy còn không chịu nói chuyện đàng hoàng với cô chú, thật sự là… không biết mắng sao cho đủ.”

Lục Thần Hi trách mắng em gái, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng.

Thành Đoá lí nhí:

“Họ không đồng ý. Em cũng từng nói rồi. Em bảo em muốn quen anh Hồng Dân, nhưng họ nhất quyết không cho – nói gì tới đăng ký.”

Đừng nhìn Thành Đoá bình thường điệu đà nhõng nhẽo, thực ra tính cách cực kỳ bướng bỉnh.

Một khi cô bé đã quyết, thì mười con trâu cũng không kéo lại được.

“Chị nói xem, ba em cũng là lính cả đời, tại sao lại không đồng ý cho em quen anh Hồng Dân? Rõ ràng từ bé đến lớn, cả nhà đều quý anh ấy mà.”

Thành Đoá vừa khóc, vừa tức tối bất bình với sự cấm đoán của ba mẹ.

Lục Thần Hi thì ngược lại, hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của cô Văn Tĩnh và chú Thành.

“Chính vì cô chú là lính cả đời, nên họ càng biết cái nghề ấy khổ và nguy hiểm đến mức nào. Họ không muốn em dấn thân theo.”

“Họ chỉ muốn em bớt phải chịu đựng.”

“Em không sợ khổ.” – Thành Đoá mím môi, nước mắt lăn dài như chuỗi hạt đứt.

“Em thích anh Hồng Dân. Ở bên anh ấy, làm gì cũng được – không thấy khổ tí nào.”

Lục Thần Hi: …

Chịu rồi. Đứa nhỏ này… thật sự là không cứu nổi nữa.

Thấy em gái cứ khóc mãi, cô thở dài, rút khăn giấy đưa qua, dịu giọng hơn:

“Được rồi. Khóc cái gì chứ? Đã dám ‘tiên hạ thủ vi cường’, thì sợ gì bị mắng?”

“Lấy lại can đảm ban nãy của em ra mà đối diện với ba mẹ đi.”

“Chị…” – Thành Đoá vùi đầu ôm lấy cánh tay chị gái, sụt sùi:

“Nhưng mà em muốn khóc…”

Lục Thần Hi: …

“Em làm nước mắt ướt hết áo chị rồi đấy. Để xem, về sau chị bắt Triệu Hồng Dân đền áo mới.”

Cô bất đắc dĩ cười khổ.

Thành Đoá dụi mũi, bật dậy ngồi thẳng:

“Đừng tìm anh ấy. Anh ấy đưa hết phụ cấp cho em rồi, trong người không có tiền đâu.”

“Chậc chậc…” – Lục Thần Hi lắc đầu than thở.

“Triệu Hồng Dân là dùng mấy chiêu này mà dụ được em hả?”

Từ nhỏ cả bọn đều chơi cùng trong một khu tập thể, Lục Thần Hi hiểu khá rõ về anh ta.

Ngoài vụ “lén đăng ký kết hôn” ra, thì thật sự… chẳng có điểm nào chê trách.

“Không có! Anh Hồng Dân rất tốt!” – Thành Đoá phản bác, mũi đỏ bừng, giọng ngọng ngịu nhưng dứt khoát.

Lục Thần Hi bật cười khẽ:

“Anh ấy có tốt mấy cũng không che giấu được cái sự… đen nhẻm ấy.”

“Chị!!” – Thành Đoá giận đỏ mặt.

“Anh Hồng Dân chỉ hơi đen chút thôi, người ta tốt lắm!”

“Biết mà, tốt đến mức… đen cả người luôn.” – Lục Thần Hi tiếp tục trêu.

Thành Đoá giận đến mức hai má phồng lên, định nhào qua “đánh chị” thì…

Lục Thần Hi vừa cười vừa né sang bên cạnh. Ngay lúc ấy, điện thoại trong túi cô lại reo lên.

Cô vừa rút điện thoại ra vừa giơ tay ngăn em gái lại.

Vừa nhìn thấy người gọi, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.

Thành Đoá cũng nhận ra có gì đó không ổn, nghiêm túc lại, hỏi nhỏ:

“Là mẹ em gọi à?”

“Không, là đơn vị.” – Lục Thần Hi vừa nói vừa đứng dậy, áp điện thoại vào tai.

“Chủ nhiệm… Vâng, tôi biết rồi. Tôi đến ngay.”

Cúp máy, cô khẽ cau mày.

“Chị, có chuyện gì sao?”

“Em ở nhà ăn cơm với bà nội, chị phải đến hiện trường.”

“Có án sao?” – Thành Đoá bắt đầu căng thẳng.

Lục Thần Hi gật đầu:

“Phía hồ chứa nước ngoại thành phát hiện một thi thể nữ. Chị phải qua xem.”

Cô cầm chìa khóa xe, đi đến cửa bếp báo lại với bà nội:

“Bà ơi, con phải đi làm gấp.”

Hà Lệ Hoa đang bận rộn trong bếp, lau tay vào tạp dề, bước ra nói:

“Cơm sắp xong rồi, ăn chút rồi đi nhé?”

“Không kịp đâu bà ơi. Đoá Đoá ăn cơm với bà nhé, con phải đi liền.” – Lục Thần Hi dặn thêm một câu rồi quay lại nói với em gái:

“Ở nhà ngoan, đợi chị về rồi chị xử em sau.”

“Vâng…” – Thành Đoá bĩu môi.

Cô thật ra rất muốn đi theo chị ra hiện trường xem thử, nhưng nghĩ tới bối cảnh “người chết” kia, lại không phải chỗ mình hóng chuyện, cô đành thôi, ở nhà làm cháu ngoan vậy.



Chiếc Santana nhỏ của Lục Thần Hi đỗ ở gara bên cạnh sân nhà. Trước kia, ba cô đã thuê người cải tạo sân sau thành gara, chỉ cần mở cửa cuốn là có thể chạy xe ra.

Chiếc xe này là quà tốt nghiệp đại học mẹ cô tặng, để tiện cho việc đi làm.

Lục Thần Hi lái xe thẳng hướng về phía hồ chứa ngoại thành.

Vừa đến ngoại vi khu vực, cô đã bị cảnh sát chặn lại.

Cô lấy thẻ công tác ra cho xem, xác minh thân phận xong, đối phương mới vén dây cảnh giới cho xe cô chạy vào trong.

Chạy thêm khoảng 200 mét trên đoạn đường đất bùn thì xe không thể tiến thêm.

Lục Thần Hi đành xuống xe, khóa cửa lại, vừa đeo găng tay vừa quan sát xung quanh.

Xác định được đồng nghiệp đang đứng phía trước, cô nhanh chóng bước tới.

“Sư muội, em đến rồi à!” – từ xa, một đồng nghiệp trong tổ pháp y – Phùng Hạo Xuyên – đứng lặng ở lề đường, sắc mặt xanh mét.

Lục Thần Hi gật đầu.

“Nhìn sắc mặt sư huynh… chắc chẳng có gì vui đâu ha?”

“Ọe…” – Phùng Hạo Xuyên chưa kịp nói đã cúi người… nôn thốc.

Lục Thần Hi: …

Quả nhiên là “không vui” rồi.

Cô bèn rút thêm hai cái khẩu trang từ túi áo ra đeo chồng lên.

Tuy làm pháp y quen với mùi xác chết, nhưng dù gì cũng là con người, gặp thi thể thối rữa hay biến dạng nặng, phản ứng sinh lý là điều không tránh khỏi.

Chẳng qua so với người bình thường, họ chịu đựng tốt hơn một chút.

Đi ngang qua Phùng Hạo Xuyên, cô vỗ vai anh nhẹ nhàng, ra hiệu để anh nghỉ ngơi, còn mình đi xem xét hiện trường.

“Đeo thêm mấy cái khẩu trang nữa đi, ọe…” – Phùng Hạo Xuyên còn chưa dứt câu, lại nôn tiếp.

Lục Thần Hi: …

Thành thật mà nói, bây giờ cô thật sự tò mò.

Rốt cuộc là thi thể đó… tàn tệ đến mức nào mà khiến một đồng nghiệp “dạn dày mùi tử thi” như Phùng Hạo Xuyên nôn không ngớt?
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 529: Phiên ngoại 3 – Còn một thi thể nữ nữa sao?


Lục Thần Hi kéo dây phong tỏa lên, tiếp tục tiến sâu vào hiện trường.

Cách thi thể khoảng hai mươi mét, mùi tử khí đã xộc thẳng vào mũi cô.

Mùi xác thối không giống với mùi thịt hỏng thông thường.

Tuy về bản chất đều là thịt, nhưng mùi phân hủy của cơ thể người khác biệt hoàn toàn với mùi của thịt heo hư.

Ngoài cái mùi thối đặc trưng, xác người còn mang theo một thứ mùi khó diễn tả thành lời – thứ mà người trong nghề gọi là “tử khí”.

Thứ mùi này dường như bám dính vào khứu giác – một khi đã ngửi thấy rồi, đi xa mấy cũng như vẫn còn vương vất trước mũi.



“Tiểu Lục đến rồi!” – từ xa, sư phụ – ông Hướng Hồng, người từng trực tiếp hướng dẫn cô thời thực tập, vẫy tay gọi.

“Dạ!” – Lục Thần Hi bước nhanh lại gần.

Vừa thấy thi thể nữ nằm dưới đất – đã trương phồng, rã nước đến biến dạng, Lục Thần Hi liền hiểu tại sao Phùng Hạo Xuyên nôn đến như vậy.

Loại tử thi này, trong giới gọi là “thi thể phù nề” – do ngâm nước lâu, cơ thể phồng to như người khổng lồ, da chỉ còn một lớp mỏng, chạm nhẹ cũng tróc ra – dân chuyên môn gọi là “thi thể người khổng lồ” (giant body).

Pháp y dù dạn dày đến mấy cũng ngán gặp loại này.

Không chỉ mùi kinh khủng, mà việc giám định và thu thập chứng cứ cũng khó khăn hơn rất nhiều.

“Tiểu Lục, em đi quanh khu vực xem có manh mối gì không.” – ông Hướng Hồng nói, giọng vẫn bình tĩnh.

Là pháp y lão luyện, ông hiểu với một người trẻ như Lục Thần Hi, đây là bài kiểm tra lớn – nhưng ông cũng không bắt ép.

Pháp y bọn họ hiếm khi có người trẻ chịu được môi trường như thế, một cô gái trẻ, xinh đẹp như vậy, ông cũng không nỡ khiến người ta bỏ nghề vì cú sốc đầu đời.

Nhưng…

Hướng Hồng đã đánh giá thấp bản lĩnh của Lục Thần Hi.

Cô không những bình tĩnh thu thập dấu vết xung quanh, mà sau khi xong còn chủ động quay lại phối hợp xử lý thi thể phù nề.

Hướng Hồng liếc mắt nhìn cô, ngạc nhiên – nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ làm việc.

Trong quá trình xử lý, Lục Thần Hi phối hợp rất tốt.

Dù vẫn trong thời kỳ thực tập, nhưng tâm lý vững vàng, không nôn ói, không lùi bước – khiến ông Tưởng âm thầm nảy ra một ý:

Có lẽ, nên kiến nghị cho cô bé này kết thúc thực tập sớm.

Sau khi thu thập đủ bằng chứng, lấy mẫu nước hồ và vật chứng cần thiết, tổ pháp y chuẩn bị đưa thi thể về phòng giám định để tiến hành khám nghiệm kỹ hơn.

Một vài đồng nghiệp tới hỗ trợ vận chuyển.

Lục Thần Hi tháo găng tay, bỏ vào túi chuyên dụng, cùng khẩu trang niêm phong lại để mang về xử lý.

Phùng Hạo Xuyên vẫn đứng đợi ở xa, thấy cô gái nhỏ vẫn mặt mày không đổi sắc, anh ta chỉ thấy vô cùng hổ thẹn.

“Tiểu sư muội, xin lỗi nhé, chuyện này lẽ ra anh nên tự làm…” – anh nói với vẻ áy náy.

Lục Thần Hi mỉm cười, phất tay ra hiệu không sao, rồi đến cạnh xe rửa tay bằng nước sát khuẩn mà Phùng Hạo Xuyên mang theo, xịt thêm lớp dung dịch diệt khuẩn lên người.

Cô vừa xử lý xong thì điện thoại trong túi lại reo lên.

Rút máy, cô nhìn màn hình rồi nở nụ cười, bấm nút nhận cuộc gọi.

“Anh muốn em chở về?” – cô quay lại hỏi Phùng Hạo Xuyên.

Anh không có xe, đi nhờ xe đơn vị tới đây – giờ về cùng xe cô cũng được.

Nhưng nghĩ đến chuyện vừa xong xử lý tử thi, lại nhìn chiếc Santana sạch bóng của sư muội, anh xua tay cười ngượng:

“Thôi… để lần sau.”

“Cũng được.” – Lục Thần Hi gật đầu.

Lục Thần Hi vừa dứt câu nói với người đầu dây bên kia thì đầu kia lập tức vang lên tiếng Thành Đoá:

“Chị ơi, bao giờ chị về vậy? Cơm nước xong cả rồi…”

Lục Thần Hi kẹp điện thoại giữa vai và má, tay cài dây an toàn, một tay vặn chìa khóa khởi động xe, tay còn lại nắm vô-lăng:

“Chị chắc phải về muộn. Em nói bà nội đừng chờ cơm chị, đến giờ thì ăn trước, ngủ sớm nhé.”

Nói xong, cô hỏi tiếp:

“Em có gọi về nhà báo gì chưa?”

“Bà Cô nội gọi rồi…” – Thành Đoá lí nhí.

Cô không đủ can đảm gọi mẹ, may mà bà nội thương cháu, tự mình gọi điện thông báo giúp.

“Ồ… thế chắc cô Văn Tĩnh đang chuẩn bị bay thẳng đến đây bắt em về rồi hả?” – Lục Thần Hi cười trong điện thoại.

“Chị!!” – Thành Đoá lại nổi đóa.

“Đừng có cười nhạo em. Em nói với bà cô rồi – Tết năm nay em ở đây, ai tới cũng không đi!”

“Triệu Hồng Dân đến cũng không về?”

“Chị ơi!!” – Thành Đoá đỏ bừng cả mặt.

Lục Thần Hi trêu chọc em gái, tâm trạng khá hơn một chút. Nhưng khi liếc thấy bóng người mờ mờ bên phía sườn núi, nụ cười của cô ngay lập tức biến mất.

“Thôi, chị bận rồi.” – cô vội vàng cúp máy.

Cô dừng xe, rút chìa khóa, kéo phanh tay, tháo dây an toàn rồi mở cửa bước xuống.



Xa xa, người kia dường như cũng phát hiện ra có người tiến lại, vội cúi đầu lẩn đi, định bỏ chạy.

Lục Thần Hi thấy thế, nhanh chóng lao theo.

Khu vực quanh hồ chứa nước toàn là đồi đất thoải, cây cối rậm rạp, người trước chạy nhanh, nhưng cô cũng không phải dạng vừa – rút một hơi đuổi sát nút.

Khi chạy đến một cái hố đất thấp, cô cuối cùng tóm được người kia, đè lại dưới khuỷu tay.

“Quách Dương, em chạy cái gì?”

Người kia ngẩng đầu, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa sáng bừng khi nhận ra cô:

“Chị xinh đẹp…”

Người này tên là Quách Dương, nhìn bề ngoài giống cậu thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi.

Nhưng vì từng bị chấn thương não nghiêm trọng, trí tuệ không phát triển như người bình thường, hành vi ngây ngô, thường bị gọi là “ngốc nghếch”.

Lục Thần Hi quen cậu ta là trong một lần thực tập đầu tiên. Khi ấy, thấy Quách Dương ở vòng ngoài hiện trường có biểu hiện lạ, cô để ý và sau đó xác nhận, tuy cậu chậm phát triển, nhưng không phải ngốc – đặc biệt là đôi mắt trong veo, khác xa người bị tổn thương thần kinh hoàn toàn.



“Em làm gì ở đây vậy?” – Lục Thần Hi ngồi xuống cạnh cậu, hỏi đầy nghi hoặc.

Cậu có nhà trong thành phố, sao lại lặn lội lên tận hồ chứa nước ngoại ô thế này?

Quách Dương lắc đầu, chỉ cười ngây ngô.

Lục Thần Hi sờ túi áo hoodie, vừa hay còn mấy viên kẹo, bèn lấy ra đưa cho cậu.

Cậu bé nhận kẹo, miệng cười toe, vừa bóc vỏ vừa lẩm bẩm:

“Đánh nhau, đánh nhau… Bùm! Bốp! Không thấy nữa, không thấy nữa…”

“Hả?” – Lục Thần Hi nhíu mày. Cô nhạy bén cảm nhận thấy có điều không ổn.

“Đánh nhau gì cơ? Em thấy ai đánh nhau?”

“Đánh nhau! Đánh nhau!” – Quách Dương vừa nói vừa dùng tay chỉ chỉ về phía bên kia sườn đồi, còn dùng tay mô tả hành động giơ đá đập.

Lục Thần Hi dần dần hiểu ra.

“Khoan… Ý em là: em nhìn thấy hai người đánh nhau ở bên đó, rồi một người dùng đá đập người kia, sau đó người bị đánh rơi xuống nước, mất hút luôn?”

“Ừ ừ ừ!” – Quách Dương vừa ngậm kẹo, vừa hăng hái gật đầu, nước miếng tràn cả khóe môi.

Lục Thần Hi lấy khăn tay trong túi áo, nhẹ nhàng lau sạch miệng cho cậu:

“Vậy giờ em có thể dẫn chị đến đúng chỗ đó không?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back