Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 530: Cô ấy thật sự đã tìm thấy rồi


Dưới sự dẫn đường của Quách Dương, Lục Thần Hi men theo một lối mòn chưa từng có người qua lại, đến nơi mà cậu ta nói là chỗ xảy ra vụ đánh nhau.

Nơi này vô cùng dốc đứng.

Từ đây xuống mặt nước ước chừng chừng ba mươi mét.

Nếu từ độ cao này mà ngã xuống thì chẳng khác nào bị quật mạnh xuống nền xi măng.

Lục Thần Hi nghĩ đến tình trạng khuôn mặt của thi thể nữ kia — hoàn toàn không có vết bầm tím rõ ràng.

Cho nên, nếu đúng là ngã từ đây xuống, khả năng mặt tiếp xúc với mặt nước là không cao.

Vậy thì có phải là bị đẩy xuống từ phía sau?

Phải rất tin tưởng người đứng sau lưng, mới có thể quay người lại khi được gọi, rồi trong lúc hoàn toàn không đề phòng mà bị xô xuống?

Nhưng Quách Dương nói là đánh nhau.

Mà thi thể phụ nữ họ phát hiện, phía sau đầu cũng không có dấu vết tổn thương.

“Quách Dương, cậu chắc chắn thấy hai người đánh nhau ở đây chứ?”

“Chắc chắn, đánh nhau mà, ‘bốp’, ‘bốp’…”

Quách Dương kiên định vừa nói vừa làm động tác minh họa.

Lục Thần Hi lại hỏi lần nữa, “Chắc chắn không?”

“Ừm.”

“Được rồi.”

Lục Thần Hi xoa đầu Quách Dương, bảo cậu ta về trước.

Cô nhìn quanh bốn phía, cuối cùng quyết định lấy điện thoại ra gọi cho đồng nghiệp.

“Đội trưởng Triệu à? Mấy người xuống núi rồi à? Phiền anh quay lại hồ chứa nước một chuyến được không?”

Cô tin lời Quách Dương, vì thế thà quay lại thêm một lần, còn hơn để một mạng người chết oan mà không ai đoái hoài.

Triệu Cương lập tức dẫn người quay trở lại hồ chứa.

“Tiểu Lục, có chuyện gì vậy?”

“Đội trưởng Triệu, lúc nãy tôi gặp một người…”

Lục Thần Hi ngắn gọn kể lại những gì Quách Dương đã nói với cô.

Triệu Cương nghe xong, không khỏi hít vào một hơi lạnh, “Hồ chứa nước đúng là hồ chứa nước thật, từ khi nào lại thành nơi giấu xác thế này?”

Dù là nói như vậy, nhưng đã có người tố giác, họ không thể không kiểm tra.

“Vừa hay có mang theo thiết bị, Tiểu Vương, Tiểu Lý, hai cậu xuống nước tìm xem sao.”

“Tôi cũng xuống xem.”

Lục Thần Hi lên tiếng: “Tôi cũng muốn xuống xem thử, thêm một người là thêm một phần sức.”

Tuy cô là pháp y, không phải cảnh sát hình sự, nhưng cô muốn tận mắt xem thử, biết đâu có thể phát hiện được gì đó giá trị dưới đáy hồ.

Hơn nữa chính cô là người gọi đội trưởng Triệu quay lại, cô theo xuống xem cũng hợp lý.

Triệu Cương có phần bất ngờ: “Tiểu Lục biết lặn à?”

Lục Thần Hi mỉm cười, “Biết một chút.”

Cô quay lại xe, mở cốp lấy ra bộ đồ lặn.

Chiếc xe này là mẹ cô mua giúp, rất tiện lợi: đi làm thì dùng làm phương tiện di chuyển, ngày nghỉ có thể chở bà nội đi chơi.

Vì tính chất công việc, trong cốp xe luôn sẵn vài bộ quần áo sạch và đủ loại dụng cụ.

Lục Thần Hi thay xong đồ lặn, chào đội trưởng Triệu, rồi cùng Vương Thiên Vũ và Lý Khải Hoằng nhảy xuống hồ chứa.

Cô xác định phương hướng, bơi đến khu vực Quách Dương nói là chỗ người kia rơi xuống.

Nếu thật sự có người ngã xuống nước, thì khả năng cao là ở ngay bên dưới vách đá đó.

Hồ chứa rất rộng và sâu, muốn tìm kiếm kiểu “trải thảm” thì không khả thi.

Lục Thần Hi cùng hai đồng nghiệp khác, mỗi người cách nhau khoảng hai mươi mét, cùng tiến về phía trước.

Sau một đoạn bơi, ba người đại khái đến được vị trí mà Quách Dương nói có người ngã xuống nước.

Lục Thần Hi làm hiệu cho đồng nghiệp, cả ba người hiểu ý, bắt đầu từ từ hội tụ lại chính giữa.

Họ chiếu đèn pin chuyên dụng xuống vùng nước trước mặt.

Hồ chứa này đã được xây mấy chục năm, bên dưới đáy mọc đầy rong rêu và thủy thực vật.

Lục Thần Hi đưa tay gạt những đám cỏ nước cao trước mắt ra.

Một thi thể nữ lập tức hiện ra trong tầm mắt.

Cô lập tức cầm lấy đèn pin, chiếu về phía hai vị sư huynh.

Hai người kia lập tức phản ứng, nhanh chóng bơi lại gần.

Khi cả hai nhìn thấy thi thể người phụ nữ bị mắc kẹt trong đám rong nước, đôi chân còn bị một tảng đá lớn đè lên, cả hai đều sững sờ.

Dưới đáy hồ chứa nước này, vậy mà thật sự lại có thêm một thi thể nữ nữa.

Hơn nữa, nhìn mức độ phân hủy của xác chết này, có vẻ cũng gần giống với thi thể được phát hiện trước đó.

Cơ thể đã bị ngâm đến trắng bệch và phồng rộp, lớp da bên ngoài chỉ còn dính hờ trên thịt, sắp bong ra hoàn toàn.

Hai người quay sang nhìn Lục Thần Hi.

Không ai vội chạm vào thi thể.

Lục Thần Hi lấy ra chiếc máy ảnh đã được bọc túi chống nước, bảo hai vị sư huynh hỗ trợ chiếu sáng, rồi liên tục bấm máy chụp mấy tấm ảnh về thi thể nữ kia.

Chụp xong, cô cất máy ảnh, cúi người kiểm tra hiện trường xem có thể tìm được chứng cứ nào còn sót lại không.

Tảng đá lớn đang đè lên chân thi thể khiến cô chú ý.

Cô vạch đám rong rêu bên cạnh tảng đá ra, bỗng nhiên phát hiện tảng đá đó không phải trực tiếp đè lên chân nạn nhân — mà phía dưới tảng đá có một đoạn xích sắt.

Một đầu xích được buộc chặt vào tảng đá, đầu còn lại xuyên qua cổ chân của nạn nhân.

Là xuyên cả hai cổ chân.

“……”

Hai người đàn ông bên cạnh tuy đã làm ở đội hình sự một thời gian, cũng từng xử lý không ít vụ án mạng, nhưng cảnh tượng trước mắt thế này — là lần đầu tiên họ gặp phải.

Lục Thần Hi lại chụp thêm vài tấm hình nữa.

Sau đó, ba người cùng nhau lục soát đám cỏ nước xung quanh một lượt, nhưng không tìm thêm được manh mối nào hữu ích. Cả ba nhìn nhau, quyết định trở lên trước.

Không ngờ tình hình thi thể dưới đá lại như vậy, mà họ thì không mang theo dụng cụ, nên không cách nào phá được sợi xích kia.

Chỉ có thể tạm thời lên bờ.

Trên bờ, Triệu Cương đang đợi sẵn.

Vừa thấy ba người trồi lên, anh lập tức gọi to với vẻ lo lắng.

Ba người tháo mặt nạ dưỡng khí, nhanh chóng bơi về phía Triệu Cương.

“Thế nào rồi?” — Triệu Cương hỏi, “Có phát hiện gì không?”

Vương Thiên Vũ, Lý Khải Hoằng cùng đồng loạt nhìn sang Lục Thần Hi.

Triệu Cương cũng đưa mắt sang cô.

Lục Thần Hi đáp: “Đội trưởng Triệu, dưới đáy hồ có một thi thể nữ, bị người ta cố tình trói lại dưới đó.”

“Cái gì?”

Triệu Cương vừa nghe đến việc thật sự có thi thể, đầu đã muốn nổ tung, lại nghe thêm việc xác chết bị cố tình giam dưới đá, đầu anh như muốn vỡ ra làm đôi.

“Cái hồ chứa này, thật sự biến thành nơi phi tang xác chết rồi sao?”

“Dân thành phố bây giờ, mấy hôm nay chẳng phải đang uống nước… ngâm xác đấy chứ?”

Bên cạnh, Vương Thiên Vũ và Lý Khải Hoằng nghe vậy cũng thấy có phần không được tự nhiên.

“Đội trưởng Triệu, anh đừng dọa người thế chứ. Hồ này là hồ rượu, công dụng chủ yếu là tưới tiêu cho cánh đồng dưới chân núi mà thôi.”

Lục Thần Hi khẽ lên tiếng đính chính.

Triệu Cương gật đầu lia lịa, “Phải rồi, đúng đúng… tôi bận đến mức quên mất tiêu.”

Liên tiếp phát hiện thi thể khiến vị đội trưởng đội hình sự như Triệu Cương không khỏi đau đầu, quay như chong chóng cả ngày, nhất thời quên một vài chuyện cũng là điều có thể thông cảm.

Lục Thần Hi báo cáo cụ thể tình hình dưới nước, Triệu Cương lập tức gọi điện về cục, yêu cầu cử người mang theo dụng cụ có thể cắt xích sắt đến hỗ trợ.

Mất thêm một phen bận rộn nữa, đến lúc họ đưa được thi thể nữ kia lên bờ thì đã là xế chiều.

Xe của tổ hỗ trợ nhanh chóng đưa thi thể với hai chân còn mang xích sắt về cục.

Lục Thần Hi cũng lái xe trở về.

Chỉ trong một ngày, cô “hân hoan” đón hai thi thể nữ đầy bí ẩn — vốn tưởng tối nay có thể về nhà nghỉ ngơi, giờ xem ra phải hoãn lại rồi.

Về đến cục, Triệu Cương cùng tổ điều tra hình sự lập tức triệu tập họp gấp.

Họ lấy toàn bộ ảnh chụp thi thể đầu tiên, cùng ảnh dưới nước do Lục Thần Hi ghi lại, đem đi rửa gấp để làm tư liệu nghiên cứu.

Trong nội bộ sở công an, bên trái tầng một là phòng giám định pháp y.

Trong căn phòng giải phẫu lạnh lẽo, hai thi thể nữ vẫn còn đang chờ họ tiến hành khám nghiệm tử thi.

“Sư muội, bây giờ phải làm sao đây?”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 531: Lại Thơm Lại Mềm Còn Độc Thân


Xem danh sách chương

Lục Thần Hi có chút bối rối, “Sao vậy, sư huynh?”

“Cái này… Hai thi thể, có cần gọi trưởng phòng đến làm ca thêm không?”

Nếu trưởng phòng không đến để mổ, thi thể này dù mức độ tổn thương không quá nặng, nhưng sẽ phải để sư phụ một mình thực hiện cả hai ca mổ.

Dù anh ta nói có thể cố gắng khắc phục cảm giác buồn nôn của mình, nhưng khi đối diện với những cơ thể đã hoàn toàn mềm nhũn như thế này, anh ta thực sự không tự tin mình sẽ thực hiện mổ thành công.

Lục Thần Hi hiểu được ý của Phùng Hạo Xuyên.

Cô vừa lúc nhìn thấy Hướng Hồng đi tới, lập tức đứng dậy từ chỗ ngồi, “Sư phụ.”

“Ừ?”

“Em có thể xin phép mổ một ca không?”

Câu nói của cô vừa thốt ra, Phùng Hạo Xuyên lập tức trợn tròn mắt.

Ngay cả Hướng Hồng cũng ngạc nhiên nhìn về phía Lục Thần Hi.

“Tiểu Lục, đây là tổ chức cơ thể đã bị mềm nhũn đến mức tối đa, dao mổ đặt lên đó sẽ hoàn toàn khác biệt so với thi thể bình thường.”

Không chỉ Phùng Hạo Xuyên mà cả Lục Thần Hi đối với Hướng Hồng đều là những người mới bước vào nghề.

Những người mới gia nhập nghề này, nếu không có ít nhất năm năm kinh nghiệm, bình thường sẽ không được giao nhiệm vụ mổ những thi thể khó như vậy.

Thứ nhất, vì loại thi thể này quá khó.

Thứ hai, là sợ người mới chưa có kinh nghiệm sẽ bị tổn thương lòng tự tin, từ đó bỏ cuộc, mất hứng thú với nghề pháp y.

Vì vậy, việc Lục Thần Hi tự xin mổ đã khiến Hướng Hồng vô cùng bất ngờ.

Phùng Hạo Xuyên càng kinh ngạc đến nỗi miệng không khép lại được.

“Tiểu sư muội của tôi mạnh mẽ như vậy sao?”

“Sư phụ?” Lục Thần Hi đang chờ kết quả.

“Được rồi.”

Hướng Hồng suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

“Em mổ đi, rôi sẽ đứng bên cạnh hỗ trợ, em đừng quá lo lắng.”

Nếu thành công, Lục Thần Hi hoàn toàn có thể nhảy qua kỳ thực tập và trở thành nhân viên chính thức.

Nếu thất bại, cũng không sao, vẫn có ông đứng đỡ.

Dù sao cũng không được làm tổn thương sự tự tin của người trẻ tuổi.

“Vâng.”

Lục Thần Hi mỉm cười hài lòng, “Vậy chúng ta đi ăn trước nhé? Ăn no rồi bắt đầu mổ?”

Phùng Hạo Xuyên…

“Sư muội, em còn muốn ăn trước rồi mới làm ca mổ sao?”

Lục Thần Hi chớp mắt, “Trưa nay em chưa ăn cơm.”

Giờ đã là bữa tối, nếu không ăn thì cô sẽ chết đói mất.

Phùng Hạo Xuyên!!!

Quá mạnh mẽ, sư muội của anh thật sự quá mạnh mẽ rồi.

Anh chỉ có thể tiếp tục thán phục Lục Thần Hi, chẳng còn lời nào để nói.

Không còn gì để nói nữa.

Vào cuối tuần, nhà ăn trong cục vẫn mở cửa, vì vẫn còn nhiều người làm thêm giờ và trực ca.

Lục Thần Hi đến nhà ăn, lấy một suất cơm rồi ngồi xuống ở bàn trống bên cạnh, lặng lẽ ăn.

Không lâu sau, Phùng Hạo Xuyên cũng bưng một khay cơm, ngồi xuống đối diện với cô.

“Sư huynh cũng ăn cơm à?”

“Ăn xong rồi mổ không sợ ói sao?”

Lục Thần Hi ngạc nhiên hỏi.

Phùng Hạo Xuyên bị hỏi đến mức khóe miệng giật giật, có chút đau răng.

“Anh ăn một chút thôi.”

Khẩu phần của anh thực sự rất ít.

Mà không biết có phải vì kiêng kỵ gì không, anh ta thậm chí còn không lấy cơm.

Lục Thần Hi suy nghĩ một chút là hiểu ra lý do.

Biết Phùng Hạo Xuyên cảm thấy buồn nôn với những việc này, Lục Thần Hi cũng không cố tình nhắc đến nữa, tránh làm anh ta khó chịu.

Hai người ăn xong bữa tối rồi quay lại làm việc.

Lục Thần Hi mua một lon cà phê cho mình, cũng mua một lon cho sư phụ và sư huynh.

Sau một vòng quay lại phòng giám định, thay đồ và bắt đầu công việc.

Phòng giám định sáng đèn như ban ngày.

Cả tầng trên của đội hình sự cũng sáng đèn đến khuya.

Khi Lục Thần Hi trở về nhà, đã là ba giờ rưỡi sáng.

Nhà vẫn yên tĩnh, cô nhẹ nhàng lên lầu, mở cửa phòng khách.

Trên giường, chiếc chăn bị đẩy cao lên, người nằm trong đó ngủ rất say.

Lục Thần Hi khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay về phòng mình để tắm gội.

Sau một hồi dọn dẹp, cô mới nằm xuống giường vào lúc bốn rưỡi sáng.

Chưa ngủ được lâu, bên ngoài trời đã sáng.

Lục Thần Hi, người thức khuya đêm qua, tạm thời không muốn dậy, cô liếc nhìn chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, đã là sáu giờ.

Cô nhắm mắt lại, quyết định ngủ thêm một chút, rồi trưa sẽ đi làm.

Đối với những người như họ, thức khuya như vậy, thời gian làm việc có thể điều chỉnh một chút, không ai yêu cầu họ phải đến đúng giờ buổi sáng.

Hà Lệ Hoa sáng dậy, nhìn thấy chiếc xe đậu bên ngoài, bà liền biết tối qua cháu gái đã về.

Bà nấu cháo trong nồi, lại ra vườn nhặt vài lá rau xanh.

Bà định nấu một ít món ăn thanh đạm ăn kèm với cháo sáng nay.

Thành Đóa chẳng bao lâu đã dậy, rửa mặt rồi xuống lầu, thấy Lục Thần Hi chưa dậy, cô chủ động giúp bà Hà Lệ Hoa chuẩn bị bữa sáng.

Lục Thần Hi dậy lúc chín rưỡi.

Cô rửa mặt, dọn dẹp xong, xuống lầu thì đã là mười giờ.

“Chị, chị dậy rồi à?”

Thành Đóa thấy chị mình, đầu tiên là cười rồi chạy lại gần.

Lục Thần Hi cũng mỉm cười gật đầu, đi thẳng đến phòng ăn tìm đồ ăn.

“Bà, mấy ngày này cháu không ăn sáng cùng bà nữa, ở cục có án, người không đủ, phòng giám định của chúng cháu có thể cũng sẽ phải đi khảo sát.”

Cô ăn một bát cháo cùng dưa cải muối bà Hà làm, ăn thêm một quả trứng luộc, rồi chuẩn bị ra ngoài.

Điều này khiến Hà Lệ Hoa vừa xót xa vừa lo lắng.

“Cháu không ăn thêm chút nữa à? Bà còn nấu cả thịt…”

“Thôi không cần đâu.”

Lục Thần Hi vừa cúi người đi giày ở cửa vừa vẫy tay, “Sắp tới con phải ăn chay rồi.”

Dù cô không đến mức nghiêm trọng như sư huynh Phùng Hạo Xuyên, nhưng tác động cũng có chút ít.

Quá trình giải phẫu thi thể nữ hôm qua rất thuận lợi.

Chỉ là sau đó, một thời gian dài, Lục Thần Hi tạm thời không muốn ăn thịt thôi.

Hà Lệ Hoa cũng không biết làm gì khác, chỉ có thể đứng nhìn cháu gái đi ra ngoài làm việc.

“Bà ơi, cháu đi nhé.”

“Gần Tết rồi, ngoài phố cũng nhộn nhịp lắm, đừng suốt ngày ở nhà, bảo Đóa Đóa đi cùng bà ra ngoài dạo phố.”

Nói xong, cô lại quay sang nhìn Thành Đóa, cười hiền hòa, “Ra ngoài mua gì thì mua đi, về chị sẽ hoàn tiền cho.”

“Chị, chị tốt quá đi!”

Thành Đóa xúc động đứng bật dậy, chị của cô thật sự quá tốt, không những không mắng cô vì đã làm thủ tục kết hôn với Hồng Dân, mà còn sẽ mua quà cho cô.

“Ôi, chị thật là quá tốt mà!”

Thành Đóa ôm lấy cánh tay của Lục Thần Hi, làm nũng.

Lục Thần Hi cười, nhìn em gái một cái rồi nói, “Làm gì vậy? Không ngửi thấy trên người chị mùi thi thể sao?”

“Thi thể?”

Thành Đóa ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Lục Thần Hi, rồi lại nhăn mày, chăm chú ngửi trên người chị mình.

Giống như một chú chó con.

“Không có mùi đâu!”

“Chị thơm lắm.”

Thành Đóa cười tủm tỉm khen ngợi.

Khen xong lại ôm lấy cánh tay chị, dụi dụi.

“Chị thật thơm, thật mềm.”

Lục Thần Hi bị em gái quấn quýt làm muốn cười, “Được rồi, đừng nghịch nữa, chị phải đi làm rồi.”

“Hai bà cháu ra ngoài à? Cần chị chở hai người một đoạn không?”

“Không cần đâu, chị cứ làm việc đi, em và bà đi xe buýt.”

“Vậy cũng được.”

Lục Thần Hi nói xong, không trì hoãn nữa, quay người đi mở xe.

Thành Đóa và Hà Lệ Hoa đứng trước cửa nhà, vẫy tay chào tạm biệt cô.

Lục Thần Hi cong môi, lái xe rời đi.

Đợi Lục Thần Hi đi xa, Thành Đóa mới thu tầm mắt lại, “Bà ơi, chị ấy mỗi ngày đều bận như vậy sao?”

Hà Lệ Hoa cười đáp, “Cũng không phải ngày nào cũng bận thế, nếu có án lớn thì sẽ bận, bình thường cũng vẫn có thể đi làm đúng giờ.”

“Chị thật là giỏi quá!”

Thành Đóa ghen tị nói.

Cô cũng là sinh viên y khoa, nhưng không thể thi vào ngành pháp y, chỉ là học sinh của ngành y học lâm sàng.
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 532: Vẫn Còn Là Một Cô Nàng Giàu Có


Xem danh sách chương

Không giống như chị gái, trong suốt quãng đường học tập, cứ liên tục nhảy lớp, học liên tiếp từ thạc sĩ đến tiến sĩ, tốt nghiệp cũng chỉ mới 25 tuổi…

Người bình thường có thể tốt nghiệp vào 30 tuổi, nhưng chị gái cô đã hoàn thành trước 5 năm!

Đây chính là đặc quyền của những thiên tài xuất sắc, từ tiểu học, trung học đến cấp ba đều nhảy lớp mà thôi!

Thành Đóa chỉ đơn thuần ngưỡng mộ chị gái, không hề ghen tị.

Chị của cô là người tuyệt vời nhất trên đời!

Là em gái của chị, Thành Đóa cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu hãnh.

……

Lục Thần Hi lái xe đến cục công tác.

Giờ là năm 2001, không, đúng hơn là đã là tháng 1 năm 2002, chỉ là lịch âm vẫn còn là tháng 12 năm 2001.

Đầu năm 2002, mặc dù xe hơi đã rất phổ biến, nhưng như Lục Thần Hi, một người mới tốt nghiệp, vào thực tập mà đã có chiếc xe Santana riêng, vẫn là điều khiến người ta chú ý.

Cô đỗ xe vào bãi xe của cục, thấy chiếc xe của sư phụ Hướng Hồng đã ở đây, Lục Thần Hi không khỏi nhíu mày.

Sư phụ tối qua không về sao?

Cô khóa xe lại, đi đến cửa hàng nhỏ gần đó mua ít nước.

“Tiểu Lục, chào buổi sáng.”

Chủ cửa hàng là một bà cô rất nhiệt tình, mọi người đều gọi bà là cô Hoa.

Những người trẻ tuổi như Lục Thần Hi thường gọi bà là thím Hoa.

Thấy Lục Thần Hi đến, thím Hoa cười chào.

“Tiểu Lục, công việc bận lắm phải không?”

Lục Thần Hi mỉm cười đáp, “Cũng tạm thôi.”

Hai người trò chuyện vài câu, rồi thím Hoa bí mật kéo tay cô, hỏi cô có bạn trai chưa.

“Chưa đâu.”

Lục Thần Hi cười.

Hoa bà kêu lên một tiếng, vỗ vào cánh tay Lục Thần Hi, “Cháu giỏi giang thế này, sao lại chưa có bạn trai? Để thím Hoa giới thiệu cho cháu nhé?”

“Cảm ơn thím Hoa, nghề của cháu đặc thù, e là không có mấy anh chàng nào chấp nhận được đâu.”

Lục Thần Hi không vội tìm bạn trai.

Dù cho em gái cô, Thành Đóa, mới kết hôn xong, cô cũng chẳng có chút vội vàng.

Bạn trai, hôn nhân, chuyện này cứ tùy duyên thôi.

Cô có tiền, có công việc, nếu gặp được người phù hợp thì có thể cân nhắc, nếu không thì thôi.

Bà Hoa lúc đầu khá tự tin, nhưng khi Lục Thần Hi nhắc đến công việc, bà cũng suy nghĩ lại.

Công việc pháp y, tiếp xúc với thi thể, người chết, không phải ai cũng có thể chấp nhận được.

“Không sao đâu, tiểu Lục, chỉ cần cháu chưa có bạn trai thì bà giúp cháu để ý, chắc chắn sẽ tìm được người tốt thôi.”

“Cảm ơn thím Hoa.”

Lục Thần Hi mỉm cười cảm ơn rồi mang đồ quay về phòng làm việc.

Cô vừa bước vào thì Phùng Hạo Xuyên cũng vừa đến.

Nhìn thấy Lục Thần Hi lại mang nước vào, Phùng Hạo Xuyên không nhịn được cảm thán, “Sư muội, nhà em không phải là chủ mỏ than đấy chứ?”

Câu này là để khen Lục Thần Hi giàu có.

Lục Thần Hi bật cười, đưa túi đồ trong tay cho sư huynh và sư phụ.

“Nhà em không có mỏ đâu.”

“Lúc còn ở trường, em mua vài cổ phiếu, kiếm được chút tiền tiêu vặt, ba mẹ em đều có lương, bà em thì có lương hưu, họ không cần tiền của em, tất cả đều để em tự chi tiêu.”

Thực tế, Lục Thần Hi đã kiếm được rất nhiều tiền.

Khi còn học đại học, cô đã mua vài cổ phiếu, kiếm được hơn một triệu.

Vào thời điểm đó, hơn một triệu thực sự là một số tiền rất lớn.

Cộng với tiền tiêu vặt từ hồi nhỏ, tiền lì xì và những khoản nhỏ khác cô đã tiết kiệm lại, cô đã có một số tài sản không nhỏ.

Phùng Hạo Xuyên nghe cô nói mua cổ phiếu, lập tức cảm thấy thú vị.

“Sư muội, em còn biết chơi chứng khoán à?”

“Không phải đâu, chỉ là hồi trước theo các sư huynh, sư tỷ mua dùng tiền tiêu vặt, may mắn trúng đậm một chút thôi.”

Lục Thần Hi khiêm tốn.

Phùng Hạo Xuyên thì càng thêm kính phục.

Sư muội này quá giỏi.

Hướng Hồng cũng cảm thấy Lục Thần Hi thật xuất sắc, quả đúng là học trò mà giáo sư lâu năm đã đặc biệt giới thiệu cho mình.

Ông đã nộp báo cáo đề xuất chuyển chính thức của cô lên, chờ trên cấp phê duyệt, khi đó Lục Thần Hi sẽ chính thức trở thành nhân viên chính thức.

Một tháng cô sẽ nhận được lương hai nghìn.

Thông thường lương của nhân viên là một nghìn rưỡi, nhưng vì Lục Thần Hi có trình độ học vấn cao nên lương của cô sẽ cao hơn một chút.

Ba thầy trò trò chuyện một lúc, nói về thị trường chứng khoán gần đây, chờ đội hình sự gọi họ lên họp.

Không lâu sau, Hướng Hồng nhận được điện thoại.

Đội hình sự bảo họ lên họp.

Hướng Hồng mang tài liệu lên họp.

Lục Thần Hi ngồi lại chỗ, cảm thấy hơi buồn chán, cô lấy sổ phác thảo trên bàn ra, cầm bút chì bắt đầu vẽ.

“Sư muội, em làm gì vậy?”

Phùng Hạo Xuyên vừa kiểm tra kết quả mẫu nước xong, thấy sư muội đang chăm chú vẽ, liền bước lại gần xem thử, rồi không nhịn được mà thốt lên.

“Đây là? Đây là hình dạng của thi thể hôm qua sao? Vẽ giống thật thế, sư muội, em còn nghiên cứu về việc mô tả khuôn mặt sao?”

Phùng Hạo Xuyên không chỉ là khâm phục nữa.

Lục Thần Hi mỉm cười, đặt bút xuống, “Hồi đại học lúc rảnh rỗi, em học qua một chút.”

Phùng Hạo Xuyên…

Chỉ là lúc rảnh rỗi thôi mà học được như vậy sao?

Vậy nếu cô thực sự nghiêm túc học thì còn kinh khủng đến mức nào?

Lục Thần Hi không biết sự kinh ngạc của sư huynh, sau khi vẽ xong một bức tranh, cô lại tiếp tục vẽ một bức khác.

Khuôn mặt của hai thi thể, lần lượt hiện lên trong đầu cô.

Cô tính toán nhanh chóng trong đầu, dựa trên những dữ liệu mạnh mẽ để làm bằng chứng, vẽ ra khuôn mặt của người chết thứ hai.

Khi cả hai bức tranh đã xong, Lục Thần Hi kiểm tra lại một lượt, thấy không có gì thiếu sót, mới rời khỏi văn phòng, lên tầng ba tìm người.

Là một thực tập sinh nhỏ, cô tự nhiên không có tư cách tham gia vào các cuộc họp của cục.

Lục Thần Hi đến tầng ba, đưa hai bức tranh cho người đứng ngoài cửa phòng họp.

“Sư huynh, chào anh, làm ơn giúp tôi chuyển cho sư phụ Hướng Hồng.”

Bức tranh của cô vẽ về thi thể, cô không đưa trực tiếp cho lãnh đạo của cục mà trước tiên giao cho sư phụ mình.

Còn việc sư phụ sẽ làm gì, đó là chuyện của ông.

Người nhận tranh nhìn qua các bức phác họa trong tay, phản ứng giống như Phùng Hạo Xuyên, mắt mở to ngạc nhiên.

Lục Thần Hi khẽ gật đầu, rồi định quay lại.

“Chờ một chút, sư muội.”

Một cảnh sát trẻ gọi cô lại, “Em đợi chút ở đây.”

Anh ta vừa nói xong liền mở cửa phòng họp, vội vã đi vào.

Anh ta tìm Hướng Hồng trước, rồi đến gặp giám đốc phụ trách cuộc họp, Triệu Cương, trưởng đội hình sự.

Khi họ nhìn vào các bức tranh, tất cả đều kinh ngạc.

Không phải vì diện mạo của người trong tranh, mà vì kỹ năng vẽ tuyệt vời của Lục Thần Hi, khiến họ cảm giác như bức tranh này không phải vẽ, mà là ảnh chụp.

“Anh nói đây là bức tranh do đồng chí Lục Thần Hi của phòng giám định gửi đến?”

Giám đốc hỏi.

Cao Khởi Hiên gật đầu, “Vâng, cô ấy đang ở ngoài kia.”

“Được rồi.”

Giám đốc gọi Hướng Hồng, hỏi một vài câu về Lục Thần Hi.

Khi lãnh đạo hỏi, Hướng Hồng đương nhiên trả lời rất nghiêm túc.

“Tiểu Lục rất xuất sắc, mặc dù cô ấy mới vào đơn vị thực tập chưa đầy ba tháng, nhưng kiến thức chuyên môn của cô ấy rất vững, cả lý thuyết lẫn thực hành đều rất giỏi.”

Triệu Cương đứng bên cạnh cũng vội vàng phụ họa, “Đúng vậy, thi thể nữ số 02 chính là do Tiểu Lục phát hiện.”

Những người hiểu về Lục Thần Hi đều không tiếc lời khen ngợi.

Giám đốc hiểu rồi.

“Tiểu Cao, cậu đi gọi tiểu đồng chí vào đây.”

“Dạ.”

Lục Thần Hi bước vào phòng họp.

Đây là lần đầu tiên cô đến phòng họp ở tầng ba.

Nhưng cô không hề có vẻ sợ sệt hay ngại ngùng.

Ngược lại, cô đi vào một cách bình tĩnh, tự tin và điềm đạm.
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 533: Hổ phụ vô khuyển nữ


“Đồng chí Lục Thần Hi, phải không?”

Cục trưởng mở lời.

Lục Thần Hi khẽ gật đầu: “Là tôi.”

“Tiểu Cao mang đến hai bức vẽ này, là cô vẽ hay ai đưa cho cô?”

“Tôi vẽ.”

Cục trưởng hỏi gì, Lục Thần Hi đáp nấy.

Thái độ không kiêu, không nịnh.

Cục trưởng hơi bất ngờ trước cách ứng xử của cô: “Cô vẽ sao?”

Ông ta đưa tay nhận tờ giấy từ tay Triệu Cương bên cạnh, rồi mở ra xem: “Hai bức này, là chân dung thật của hai thi thể nữ kia sao?”

“Độ tương đồng chín mươi chín phần trăm.”

Lời vừa dứt, những người còn lại đều không kìm được mà hít một hơi lạnh.

Riêng Triệu Cương thì vui mừng ra mặt.

“Tiểu Lục, cô nói thật chứ?”

“Hai cái xác mặt mũi bị hủy hoại kia, lúc còn sống trông như thế này sao?”

Ông ta nóng lòng hỏi tiếp.

“Đúng.”

Lục Thần Hi đáp: “Tôi dựa vào mức độ sưng phù của da mà tính ra, gương mặt khi còn sống của họ chính là như vậy.”

“Thật không ngờ!”

Triệu Cương lập tức nói: “Tiểu Lục, nếu chúng ta mang bức vẽ này đi hỏi quanh vùng, chắc chắn sẽ tìm ra người quen biết họ, đúng không?”

“Vâng.”

Bấy giờ, hệ thống giám sát chưa phổ biến. Ngay cả ở thành phố lớn như thế này, cũng chỉ có một số giao lộ trọng yếu hoặc khu vực đông người mới lắp camera.

Thiếu hụt hình ảnh giám sát khiến việc phá án khó khăn hơn nhiều.

Có chân dung chính xác hỗ trợ, độ khó sẽ giảm đáng kể.

Một số người tò mò, muốn hỏi Lục Thần Hi cô dùng dữ liệu gì để tính ra được.

Lục Thần Hi vừa định mở miệng, cục trưởng đã ngắt lời.

“Đó là kiến thức chuyên ngành pháp y, các cậu hỏi để học làm gì? Muốn học nghề à?”

Lục Thần Hi mỉm cười nhạt: “Không phải bí quyết độc quyền gì, trong các môn tự chọn ở đại học có dạy công thức cụ thể. Nếu mọi người muốn học, tôi có thể dạy.”

Từng cử chỉ, lời nói của cô đều lão luyện, chín chắn, chẳng giống một sinh viên vừa mới ra trường.

Mọi người liếc nhìn cục trưởng.

Triệu Cương bật cười, bảo họ thôi đừng ham học nữa.

“Muốn học cũng phải đợi phá xong hai vụ án này đã. Bây giờ thi thể nạn nhân còn đang nằm ở nhà tang lễ, chúng ta chẳng có thời gian mà phân tâm làm chuyện khác.”

Nói xong, ông ta quay sang Hướng Hồng: “Lão Hướng này, cho tôi mượn cô nhóc bên khoa cậu dùng một thời gian nhé?”

Hướng Hồng cười hề hề: “Tôi không ý kiến.”

Chuyện này để Lục Thần Hi tự quyết.

Lục Thần Hi hoàn toàn không phản đối.

Thực ra, cô cũng chẳng có quyền từ chối.

Dù sao, cô chỉ là một nhân viên quèn, còn chưa qua thời gian thực tập, nào có tư cách nói “không”.

May mắn là lần này bị điều sang hỗ trợ bên hình sự, ngoài cô còn có Phùng Hạo Xuyên.

Đi cùng sư huynh, cũng coi như không phải hoàn toàn xa lạ.

Hai người được phân về đội hình sự số hai, dưới quyền tiểu đội trưởng La Khôn, phụ trách tìm kiếm kiểu “trải thảm” tại mấy ngôi làng thuộc khu Vĩnh Tín.

Cái hồ chứa nơi vớt được xác cũng nằm trong địa phận Vĩnh Tín, nên Triệu Cương chọn chiến lược mở rộng tìm kiếm từ khu vực này ra ngoài.

Lục Thần Hi và Phùng Hạo Xuyên theo đội La Khôn vào một ngôi làng tên Vĩnh Lạc.

Cầm bản sao bức vẽ của Lục Thần Hi, họ bắt đầu gõ cửa từng nhà để hỏi thăm.

Xem có ai từng gặp người trong ảnh chưa.

“Bà ơi, muốn hỏi thăm bà một người…”

Lục Thần Hi cầm bản sao tấm hình hỏi.

Bà lão được hỏi khẽ nâng cặp kính lão trên sống mũi, chăm chú nhìn tờ giấy trong tay Lục Thần Hi một lúc lâu.

“Cái đen sì sì này là cái gì thế? Nhìn chẳng rõ gì cả.”

Bên cạnh, Phùng Hạo Xuyên…

“Là người đấy ạ, một cô gái trẻ, tuổi chắc cũng ngang ngang tôi, cao khoảng một mét sáu hai.”

Lục Thần Hi kiên nhẫn giải thích.

Nghe xong, bà lão lại ngước nhìn cô: “Ngang tuổi cô à? À, con gái nhà Tông Pháp trông cũng na ná cô, nhưng không đẹp bằng.”

Lục Thần Hi dở khóc dở cười: “Cháu không nói là giống cháu, ý cháu là tuổi tác, chiều cao giống, còn mặt thì như trong tấm hình này.”

“Giống hệt như trong ảnh này hả?”

Bà lão lại liếc xuống bức ảnh, gương mặt đầy nếp nhăn cau chặt mày, hình như đang cố nhớ, nhưng một lúc sau vẫn lắc đầu.

“Không có, không có cô nào đen sì như vậy cả.”

Nói xong, bà lại kéo tay Lục Thần Hi: “Cô bé à, cháu có người yêu chưa? Để bà giới thiệu cho một mối nhé?”

“Người bà giới thiệu là trai tốt đấy, gặp rồi cháu sẽ thích ngay thôi.”

Phùng Hạo Xuyên ở bên cạnh…

Ngay cả Lục Thần Hi cũng chẳng biết nên cười hay nên thở dài.

Anh khẽ kéo tay áo cô: “Sư muội, sang nhà khác thôi.”

Nghe vài câu là Phùng Hạo Xuyên đã hiểu, bà cụ này vốn chẳng nhận ra người.

Ảnh thì rõ ràng thế, vậy mà bà cứ nói đen sì, chắc mắt đã kém đến mức không nhận diện được.

Cứ hỏi tiếp, e rằng chẳng tìm ra được tung tích nạn nhân, mà sư muội lại có thêm vài mối xem mắt.

Lục Thần Hi cũng hiểu điều đó.

“Cảm ơn bà, chúng cháu sang chỗ khác hỏi thử.”

“Ừ, được thôi. Nhưng cô bé nhớ lúc rảnh lại ghé nhé, bà sẽ giới thiệu đối tượng cho.”

Bà lão vẫn nhớ chuyện mai mối.

Ra xa cả quãng rồi, vẫn còn nghe tiếng bà vọng lại.

Lục Thần Hi lắc đầu cười, Phùng Hạo Xuyên cũng đùa: “Sư muội, coi bộ em phải kiếm người yêu thật rồi, nhiều người hỏi đến tận anh luôn đấy.”

Hỏi Phùng Hạo Xuyên toàn là mấy đồng chí độc thân trong cục.

Lục Thần Hi trẻ đẹp, lại lái xe con, vừa mới vào cục đã bị chú ý.

Chỉ là cô ít khi qua mấy phòng ban khác nên không biết, có người lén dò xem cô đã có bạn trai chưa.

Còn Phùng Hạo Xuyên, với danh tiếng “hoa giao tế” của phòng giám chứng, tất nhiên nắm rõ mấy tin vỉa hè này.

Thậm chí có người còn trực tiếp đến hỏi anh.

“Nói thật đi sư muội, em thật sự chưa có bạn trai à?”

Lục Thần Hi liếc nhìn sư huynh: “Sư huynh thấy có mấy người đàn ông chịu được công việc này của em?”

“Không nói đâu xa, ngay sư huynh đây, nếu bạn gái ngày nào cũng tiếp xúc với xác chết, anh có chịu không?”

“Rồi bố mẹ, họ hàng thì sao?”

Hiếm ai chấp nhận được.

Mà cô lại yêu thích công việc này, chưa từng nghĩ sẽ bỏ chỉ vì một ai đó.

Phùng Hạo Xuyên nghe vậy, hơi sững lại.

Quả thật, anh cũng khó lòng chấp nhận. Vị hôn thê của anh là giáo viên tiểu học, tuy không xinh xuất sắc nhưng công việc ổn định, thu nhập vững vàng, sau khi cưới còn có thời gian chăm sóc gia đình, không bận rộn thất thường như anh.

“Haizz…”

Phùng Hạo Xuyên khẽ thở dài, rồi lập tức an ủi: “Sư muội đừng lo, kiểu gì rồi cũng gặp được người tốt thôi.”

“He he…”

Lục Thần Hi chỉ cười nhẹ: “So với người tốt, em mong cổ phiếu của mình tăng một mạch hơn.”

Cho cô kiếm thêm dăm ba triệu, nửa đời sau chẳng lo nghĩ gì nữa.

“Ê, sư muội, dạo này em nhắm mã nào?”

Nói đến chứng khoán, sự chú ý của Phùng Hạo Xuyên lập tức bị kéo sang chuyện khác, anh thành khẩn hỏi để học hỏi.

Muốn nhân cơ hội kiếm thêm chút đỉnh.

Lục Thần Hi vừa định trả lời, thì khóe mắt chợt thấy cách đó không xa một bóng người lấm lét.

Kẻ kia vừa nhìn thấy họ liền hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại!”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 534: Vào làng bị vây đánh


Lục Thần Hi lao lên trước, như một mũi tên xé gió phóng thẳng về phía trước.

“Sư muội!”

Phùng Hạo Xuyên vội vã đuổi theo.

Tuy hồi còn ở trường anh cũng rèn luyện, nhưng thể lực thì thua xa Lục Thần Hi.

Anh chỉ có thể nhìn bóng lưng cô, thấy cô áp sát được đối phương, rồi tung người nhảy lên, một cú đá thẳng khiến gã ngã sõng soài xuống đất.

Người bị quật ngã lập tức bị khóa chặt cánh tay.

“Chạy cái gì?”

Lục Thần Hi đè chặt đối phương, không để gã có cơ hội phản kháng.

Gã đàn ông bị ghì xuống đất vùng vẫy mấy lần, cố hất văng người trên lưng nhưng hoàn toàn vô ích.

Trong cơn cuống cuồng, hắn thò tay về phía trước vớ lấy hòn đá, định bổ ngược về phía sau.

“Thằng ranh, mày định làm gì? Chống người thi hành công vụ à?”

Phùng Hạo Xuyên ở không xa trông thấy cảnh này, lập tức rút điện thoại ra.

Lục Thần Hi nghiêng đầu né tránh, viên đá sượt qua vai.

Đối phương thừa cơ hất mạnh đầu ra sau định húc.

Cô lập tức giật mạnh cánh tay hắn về phía trước, khóa chặt.

Ngay lúc ấy, vài hòn đá từ xung quanh bay tới, nhắm thẳng vào cô.

“Đội trưởng La, đội trưởng La, chúng tôi bị tấn công, xin chi viện!”

Phùng Hạo Xuyên bấm số La Khôn, nhanh chóng báo cáo tình hình.

Một viên đá trúng vào cánh tay Lục Thần Hi, khiến cô hơi chao người.

“Sư muội!”

Phùng Hạo Xuyên vừa hét vào điện thoại, vừa hô to địa điểm. Anh không kịp nghĩ nhiều, lao thẳng về phía cô.

Khi ấy, xung quanh họ đã xuất hiện bảy tám gã thanh niên, ánh mắt hằn học, từng bước áp sát.

Lục Thần Hi giật mạnh, bẻ khớp tay gã tóc vàng đang bị mình giữ, khiến hắn đau rú lên.

“Công khai tấn công cảnh sát, các người biết tội này nặng thế nào không?”

Hai người bọn họ là pháp y, không được cấp súng.

May là trước khi ra ngoài, Phùng Hạo Xuyên đã mượn một cây gậy cảnh sát trong cục.

Thấy đám người vây lại, Lục Thần Hi ném gã tóc vàng đã bị bẻ tay cho sư huynh.

“Sư huynh, lùi ra sau.”

“Sư muội…”

“Đi đi, kẻo bị thương.”

Nói rồi cô rút gậy từ hông anh.

Nhìn vẻ kiên quyết của sư muội, Phùng Hạo Xuyên chỉ kịp dặn “Cẩn thận”, rồi kéo gã tóc vàng đã mất sức phản kháng lùi về sau.

Thấy chỉ còn một mình cô đứng chắn, bảy tám tên thanh niên càng thêm hung hăng, coi thường hẳn.

Một tên cầm nửa viên gạch, bộ dạng như đã quyết tâm lao vào.

“Các người làm gì đấy?!”

Tiếng quát như sấm vang lên từ xa. Một người đàn ông trung niên dẫn theo một thanh niên chừng ba mươi tuổi, bước nhanh tới.

Vừa thấy ông ta, đám thanh niên liền như chuột gặp mèo, rụt hết cả lại.

“Tam… Tam gia.”

Bọn chúng lễ phép chào.

Người được gọi là Tam gia không nói không rằng, xông lên đá mỗi tên một cú.

“Cho chúng mày không chịu học hành, tụ tập gây chuyện, hôm nay còn dám tấn công cảnh sát! Ai cho chúng mày gan vậy?”

Rõ ràng ông ta là bậc trưởng bối có uy tín nhất nhì làng, muốn đánh là đánh, chẳng cần giữ thể diện ai.

Sau khi mỗi đứa bị ăn một cú, ông ta mới quay sang Lục Thần Hi, vẻ áy náy:

“Xin lỗi đồng chí cảnh sát, mấy thằng ranh này quen thói vô pháp vô thiên, thấy người cùng làng bị đuổi liền tưởng các cô là kẻ tới gây sự.”

Giọng Tam gia chân thành.

Ánh mắt Lục Thần Hi lướt qua người đàn ông trung niên này, rồi khẽ liếc sang người thanh niên cao lớn, gương mặt lạnh lùng theo sau ông ta — người này vẫn im lặng từ đầu tới cuối.

Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi thu lại tầm mắt.

“Ngài là…?”

“Tôi là trưởng thôn ở đây, mọi người đều gọi tôi là Tam gia.”

“À, Tam gia.”

Lục Thần Hi cũng làm theo lệ làng.

“Chúng tôi từ Cục thành phố xuống.”

Cô đưa thẻ công tác ra trước mặt Tam gia, đối phương xác nhận xong thân phận của cô.

Lúc này, La Khôn cũng dẫn lực lượng chi viện tới.

Anh nhìn ngay hai đồng nghiệp: “Hai người không sao chứ?”

“Đội La, tay của sư muội bị bọn chúng lấy đá ném trúng.”

Phùng Hạo Xuyên vốn không phải người kiệm lời, thấy người của mình tới liền lập tức “mách”.

“Rõ ràng là gã này khi chúng tôi đang điều tra, có hành vi khả nghi, lấm lét trốn tránh. Chúng tôi bảo đứng lại thì không nghe, còn cố sức bỏ chạy, lại chủ động ra tay tấn công.”

Dù đối phương không đụng đến Phùng Hạo Xuyên, nhưng anh tự coi mình và sư muội là một thể.

Đánh sư muội, tức là đánh anh.

Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người ở đây đều đổi khác.

Người đàn ông cao lớn theo sau Tam gia vẫn giữ vẻ lạnh lùng trên gương mặt cương nghị, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm kia thoáng qua chút cảm xúc khó đoán.

La Khôn nhìn về phía Lục Thần Hi đang cầm gậy cảnh sát:

“Tiểu Lục, có bị thương nặng không?”

Lục Thần Hi liếc cánh tay, vốn định nói “không sao”, nhưng khóe mắt lại bắt gặp bóng người đàn ông kia, lời ra tới miệng liền đổi hướng:

“Vẫn cử động được, chưa gãy.”

Chưa gãy không có nghĩa là không sao.

Sắc mặt La Khôn trầm xuống.

Anh đưa thẻ công tác ra, nói với Tam gia: “Đồng chí, chúng tôi làm theo chỉ thị cấp trên, đến đây tra hỏi về người mất tích, tuyệt đối không có ý đồ gì khác.”

Ngụ ý rằng, nếu bên kia không tỏ vẻ khả nghi thì Lục Thần Hi đã chẳng đuổi theo.

Tam gia cười làm lành: “Hiểu rồi, đồng chí yên tâm. Tôi sẽ bảo chúng xin lỗi nữ cảnh sát đây, tiền thuốc men của cô, ủy ban thôn sẽ chi.”

La Khôn không bận tâm chuyện ai trả viện phí — đơn vị họ có thể hỗ trợ, chẳng thiếu chút tiền đó.

Nhưng chuyện đối xử như vậy với Lục Thần Hi, nhất định phải có lời giải thích rõ ràng.

Còn tên bị Lục Thần Hi bắt được cũng phải tra hỏi kỹ — rốt cuộc là ai, sao vừa thấy họ đã bỏ chạy?

“Cảnh sát rộng lượng, nhưng hôm nay bọn chúng phạm lỗi thì phải bị phạt.”

Tam gia không chấp nhận bỏ qua, quay đầu bảo: “Tiểu Lương, đập gãy tay chúng nó.”

“Rõ, Tam gia.”

Người đàn ông có cái tên trái ngược với dáng vẻ kia lập tức nhặt nửa viên gạch rơi bên cạnh, trước mặt bao người, không đổi sắc mà giơ lên nhắm thẳng tay bọn kia.

“Anh Lương… Anh Lương…”

Đám bị nhắm tới hoảng sợ lùi lại, hoàn toàn mất cái vẻ hống hách khi đối mặt với Lục Thần Hi ban nãy.

Phùng Hạo Xuyên đứng bên cạnh thì thấy hả dạ vô cùng.

Riêng Lục Thần Hi hơi cau mày, nhìn sang La Khôn.

La Khôn là đội trưởng, giờ phải nghe lệnh anh.

“Khoan đã.”

Anh kịp thời lên tiếng khi Tiểu Lương chuẩn bị giáng xuống một cú.

“Tam gia, để họ xin lỗi, nhận ra sai, cam đoan không tái phạm, rồi giáo dục răn đe là được. Không cần phải đập gãy tay.”

Nhìn dáng Tiểu Lương, anh chắc chắn một nhát này sẽ khiến tay bọn chúng gãy thật.

Với tư cách công chức, La Khôn không thể đứng nhìn cảnh đó xảy ra.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back