Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 535: Quả thật là một kẻ ra tay tàn độc


Anh muốn ngăn cản Tiểu Lương.

Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, gã đàn ông tên Tiểu Lương đã vung tay nhấc viên gạch, bổ thẳng xuống cánh tay của một người.

Hành động của hắn nhanh, mạnh và dứt khoát, ra tay tuyệt đối không giống người thường.

Giữa ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn thẳng tay đánh gãy cánh tay của đối phương.

“Aaa… cánh tay của tôi…”

Kẻ vừa mới hùng hổ ngang tàng lúc trước giờ ôm lấy cánh tay mình, gào thét thảm thiết.

La Khôn thấy cảnh này, lông mày anh cũng cau chặt lại.

Người đàn ông này… không giống một dân làng bình thường.

Anh vừa định tiến lên tra xét thân phận thì đối phương ngẩng mắt, ánh nhìn bình thản như không.

Tựa như người vừa nãy bẻ gãy tay người khác hoàn toàn không phải là hắn.

Hơn nữa, hắn còn định tiếp tục ra tay với người thứ hai.

“Đồng chí kia!”

Người tên Tiểu Lương làm như không nghe thấy.

La Khôn không còn cách nào, đành nhìn sang lão trưởng thôn tự xưng là Tam gia:

“Đồng chí trưởng thôn…”

Tam gia mỉm cười giơ tay:

“A Lương, đã là cảnh sát bảo không được động thủ nữa thì thôi, đừng đánh nữa.”

“Vâng.”

Người đàn ông mà ngay cả công an cũng không coi ra gì, vậy mà vừa nghe lời Tam gia liền lập tức dừng tay.

Điều này khiến trong lòng La Khôn dấy lên một dự cảm vô cùng bất an.

Người này… tuyệt đối không phải hạng dân quê tầm thường.

“Trưởng thôn, đồng chí trẻ tuổi này tên gì?”

“Ôi, đồng chí cảnh sát đừng hiểu lầm, A Lương không phải cố tình mạo phạm đâu. Chẳng qua cậu ta không phải người trong nước chúng ta, chưa quen với luật pháp ở đây.”

Tam gia cười hiền hòa giải thích. Người đàn ông tên A Lương này là mấy năm trước ông ta cứu về từ Thái Lan. Tính khí hắn vốn cô độc, chẳng mấy khi nghe lời ai.

“Có thể các đồng chí sẽ thấy cách làm của cậu ta hơi cực đoan, nhưng thực ra cậu ta chỉ nghe lệnh tôi mà thôi.”

Tam gia nói tiếp:

“Lý do tôi bảo cậu ta làm vậy là vì bọn nhóc hư kia thật sự quá coi trời bằng vung, ngay cả cảnh sát bảo vệ an toàn cho chúng ta mà chúng cũng dám đánh, không dằn mặt thì không được.”

Lời giải thích nghe cũng rất hợp lý.

La Khôn trong chốc lát không tìm ra lời nào phản bác.

Phía bên kia, Phùng Hạo Xuyên định nói gì đó, nhưng Lục Thần Hi thấy vậy liền kịp thời lên tiếng:

“Ngài là trưởng thôn, lại là bậc trưởng bối được mọi người kính trọng, đã nói thế thì chuyện này coi như bỏ qua.”

Cô vừa nói vừa liếc về phía mấy người kia, rồi thu lại ánh mắt.

“Chuyện của mấy người đó chúng tôi không truy cứu nữa, nhưng còn người này…”

Cô chỉ vào người bị mình khống chế phía sau:

“Chúng tôi e rằng phải đưa về đồn để hỏi cho rõ, vì sao vừa thấy chúng tôi là bỏ chạy?”

Tam gia gật đầu lia lịa:

“Đương nhiên, đương nhiên.”

Dứt lời, ông ta cũng sa sầm mặt, nhìn chằm chằm vào gã thanh niên bị Phùng Hạo Xuyên giữ chặt:

“Thằng ranh, có phải lại ra ngoài làm chuyện xấu không?”

“Lại đi ăn trộm phải không?”

Giọng Tam gia nghiêm khắc, đanh gọn.

Gã thanh niên bị mắng run bắn lên, rõ ràng là sợ hãi.

Lục Thần Hi lấy ra bản sao bức phác họa mà cô đã vẽ.

“Đồng chí trưởng thôn, xin ngài giúp chúng tôi xem trong thôn có cô gái này không.”

Cô bước lên, đưa bức tranh đến trước mặt Tam gia.

Tam gia nhìn kỹ một lúc rồi lắc đầu.

“Vậy còn bức này?”

Lục Thần Hi lại lấy ra một tấm khác.

Tam gia vẫn ngắm nghía hồi lâu, rồi lắc đầu.

“Chưa từng gặp, hai người này đều không phải con gái trong thôn, tôi cũng chưa từng thấy họ đến đây.”

Nói xong, Tam gia hỏi lại, có chuyện gì nghiêm trọng sao?

Lục Thần Hi khẽ nhìn La Khôn.

La Khôn đáp:

“Hai người này là nạn nhân mà chúng tôi vừa phát hiện, thi thể bị vứt xuống hồ chứa Vĩnh Tín.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Tam gia biến đổi:

“Sao lại có kẻ tàn nhẫn đến vậy? Giết người rồi ném xuống hồ?”

“Hiện tại vẫn chưa điều tra ra là bị giết hay tự vẫn, nên chúng tôi mới đến hỏi thăm các thôn lân cận.”

La Khôn nói.

Họ cũng không ngu ngốc đến mức đem hết mọi chuyện nói ra.

Tam gia nhíu chặt mày:

“Đúng là nên hỏi cho rõ. Thế này nhé, tôi sẽ gọi toàn bộ dân làng ra, để các đồng chí hỏi từng người.”

“Như vậy có làm phiền ngài quá không? Chúng tôi có thể tự đến từng nhà hỏi cũng được.”

La Khôn có chút ngại ngùng.

Tam gia mỉm cười:

“Không sao, không sao, chẳng phiền hà gì cả. Phối hợp với các đồng chí là việc chúng tôi nên làm.”

“Ngay gần chỗ chúng tôi mà xảy ra án mạng, chúng tôi cũng muốn góp sức, giúp phá án.”

Vừa nói, Tam gia vừa quay sang bảo mấy thanh niên đang đứng một bên đi gọi người.

“Đi gọi hết dân làng ra đây, để họ xem có ai từng gặp hai cô gái này không.”

“Vâng.”

Đám người vốn đang sợ hãi, giờ được lệnh rời đi thì lập tức không nói hai lời, quay đầu chạy thẳng.

Lục Thần Hi cầm bức họa, quay lại hỏi gã đàn ông bị Phùng Hạo Xuyên khống chế:

“Anh có quen họ không? Đã từng gặp chưa?”

“Không… không quen.”

Cánh tay đau thấu xương, lại không thể bỏ chạy, gã đành cộc cằn đáp:

“Tôi sao có thể quen mấy người này?”

“Vậy vừa nãy anh chạy cái gì?”

Lục Thần Hi truy hỏi, giọng nghiêm khắc:

“Còn cầm đá ném tôi, anh có biết tội danh tấn công cảnh sát là gì không?”

“Tôi…”

Gã liếc nhìn Tam gia đang đứng không xa, rồi mới hậm hực đáp:

“Tôi tưởng các người đến bắt tôi.”

“Ồ? Anh làm chuyện gì?”

Lục Thần Hi tiếp tục hỏi:

“Giết người phóng hỏa? Hay lừa gạt bắt cóc?”

“Tôi… tôi chỉ mượn của người ta chút tiền để trả nợ cờ bạc thôi, không giết người phóng hỏa, cũng chẳng lừa gạt ai.”

Gã không phục mà cãi lại.

Nhưng cái “mượn” trong miệng gã vốn không phải thật sự mượn, mà là nhân lúc đêm tối hay lúc ban ngày nhà vắng người, lẻn vào lục lọi, trộm tiền mặt hoặc đồ quý giá…

Nói trắng ra, gã chính là kẻ trộm đột nhập.

Tất nhiên, kẻ trộm chẳng bao giờ tự nhận mình là trộm, nên mới nói thành “mượn” cho dễ nghe.

“Thì ra là một tên trộm.”

“Bảo sao vừa thấy chúng tôi là bỏ chạy.”

Đã là trộm thì không thuộc phạm vi quản lý của Cục thành phố.

“Đội trưởng La, có nên báo cho đồng chí bên phân cục đến đưa hắn về không?”

“Ừ.”

La Khôn gật đầu, lập tức cho người liên hệ phân cục gần đây đến bắt gã về xử lý.

Còn bọn họ thì phải dồn toàn bộ tâm sức vào việc tìm kiếm thông tin về nạn nhân và hung thủ.

Chẳng mấy chốc, đám thanh niên kia đã dẫn một nhóm lớn người ra, nói đây là toàn bộ dân làng Vĩnh Lạc.

Lục Thần Hi cùng đồng đội lấy ảnh ra, lần lượt cho từng người xem.

“Không quen.”

“Chưa gặp bao giờ.”

“Không giống người trong làng.”

“Cũng chẳng giống mấy cô bạn gái mà bọn nhóc hư kia dắt về.”

Mọi người mỗi người một câu, xôn xao bàn tán.

Lục Thần Hi cầm bức họa, bước đến trước người đàn ông tên A Lương đang đứng cuối hàng.

“Đồng chí có từng gặp họ chưa?”

“Chưa từng.”

Giọng trầm vang lên trên đỉnh đầu, đều đều, không chút cảm xúc.

Lục Thần Hi khẽ cong môi:

“Được.”

“Cảm ơn.”

Cô quay sang hỏi tiếp hàng người kế bên.

Họ đã hỏi hết hơn trăm dân làng Vĩnh Lạc, vẫn không ai từng gặp hai người trong ảnh.

Lục Thần Hi trở về hàng ngũ của mình.

La Khôn lên tiếng cảm ơn:

“Cảm ơn mọi người đã phối hợp, làm phiền mọi người rồi.”

Nói xong, anh lại quay sang cảm ơn Tam gia:

“Đồng chí cảnh sát đừng khách sáo. Nếu cần, cứ đến tìm chúng tôi, đảm bảo phối hợp mọi mặt điều tra.”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 536: Nhìn thôi cũng thấy khó dây vào


“Cảm ơn.”

La Khôn trịnh trọng gật đầu, “Thu quân, đến ngôi làng tiếp theo.”

“Rõ.”

Cả nhóm rời khỏi làng, Phùng Hạo Xuyên ghé sát nói nhỏ với Lục Thần Hi:

“Trưởng thôn ở đây cũng tốt phết, chẳng giống mấy tên thanh niên kia.”

Lục Thần Hi chỉ khẽ mỉm cười, không bình luận.

Cô xoa xoa cánh tay mình.

“Em gái, tay em sao rồi? Để anh xem.”

Phùng Hạo Xuyên chợt nhớ ra sư muội vẫn đang là người bị thương.

“Em không sao.”

Lục Thần Hi mỉm cười kéo tay áo lên, nhìn chỗ bị đá ném trúng — một cục sưng to cỡ quả trứng gà đã nổi lên.

Dù không trúng xương, nhưng phần thịt sưng vồng đau nhức.

“Sưng thế này rồi!”

Phùng Hạo Xuyên kêu lớn, “Về nhà, sư phụ mà biết chắc mắng chết anh mất!”

“Không phải lỗi của anh.”

“Mấy người đó thật quá đáng, chưa phân rõ trắng đen đã ra tay đánh người.”

Phùng Hạo Xuyên càng nghĩ càng bực.

Lục Thần Hi mỉm cười:

“Sư huynh, đây là chuyện thường tình. Bất cứ ngôi làng nào, khi người ngoài vào bắt người, mà dân làng chưa hiểu rõ chuyện, họ sẽ đứng về phía người nhà trước.”

“Em còn bênh họ sao, sư muội?”

“À… không, em chỉ nói đúng sự thật thôi.”

Nói xong, Lục Thần Hi quay sang nhìn La Khôn:

“Đội trưởng La, em nói không sai chứ? Các anh đi phá án cũng từng gặp chuyện này rồi đúng không?”

“Đúng!”

La Khôn đáp, ánh mắt dừng lại trên cánh tay sưng tấy của Lục Thần Hi:

“Là tôi sơ suất, chưa kịp nhắc nhở trước với mọi người.”

Hai đồng chí được điều đến lẽ ra phải được anh bảo vệ chu đáo, vậy mà ngay ngày đầu Lục Thần Hi đã bị thương.

La Khôn thầm nghĩ, về phải viết bản kiểm điểm gửi đội trưởng.

Với tiểu Lục đồng chí này, anh cũng nên tìm cách bù đắp.

Nghĩ vậy, ánh mắt La Khôn nhìn cô trở nên mềm hơn.



Xa xa, ở đầu làng.

Người đàn ông vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng lưng nhóm người rời đi.

Trong đôi mắt sâu tối, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.

“Muốn ra tay với họ à?”

Giọng Tam gia vang lên bên cạnh:

“Chỉ mấy cảnh sát trẻ thôi, họ chẳng tra ra được gì đâu. Không đáng bẩn tay.”

“Rõ.”

Người đàn ông thu hồi ánh nhìn, cung kính cúi đầu.

Tam gia, kẻ trước mặt người ngoài luôn tươi cười hiền hòa, giờ đã thu lại nụ cười, hai tay chắp sau lưng quay người vào làng.

“Cậu đến phân cục xem thử. Nếu thằng ranh kia nói ra điều gì không nên nói… thì mạng nó giữ làm gì.”

“Rõ.”



Rời làng, Phùng Hạo Xuyên kéo Lục Thần Hi đến tiệm thuốc.

“Anh bôi cho em hay em tự bôi?”

Anh hỏi.

Lục Thần Hi nhìn lọ thuốc nước màu đen đặc trị sưng đau, khẽ nhăn mày, vừa lùi lại vừa nói:

“Sư huynh, thật ra vết thương này không nặng, không cần lo. Vài hôm là khỏi.”

Vừa nói, cô vừa tìm cơ hội chuồn.

Ban đầu, Phùng Hạo Xuyên còn tưởng sư muội khách sáo.

Nhưng chỉ chốc lát, anh nhận ra — không phải khách sáo gì hết, mà là… cô sợ thuốc nước này.

“Haha… Sư muội, em gan đến mức thấy cả ‘người khổng lồ’ cũng không đổi sắc mặt, mà lại sợ thuốc giảm sưng à? Thật không đấy?”

“Sư huynh, nghe em nói đã…”

Thấy anh từng bước áp sát, Lục Thần Hi định thương lượng:

“Sư huynh…”

Nhưng cảm thấy tình hình bất lợi, cô liền quay người định chạy.

Phùng Hạo Xuyên làm sao để cô thoát?

“Sư muội, đừng để anh phải chê cười em đấy!”

Anh vừa nói xong, Lục Thần Hi liền… đâm sầm vào vòng tay một người.

Cú va chạm cứng rắn suýt nữa làm xương cô gãy vụn.

Lục Thần Hi đưa tay ôm trán đang đau, chưa kịp ngẩng đầu đã vội mở miệng xin lỗi:

“Cái đó… xin lỗi…”

Nói xong, cô không nhận được hồi đáp nào.

Ngẩng đầu lên, cô mới thấy rõ người mình vừa đụng phải là ai.

“Anh…”

“Em gái, mau lại đây.”

Phùng Hạo Xuyên lập tức kéo Lục Thần Hi ra, tách khỏi phạm vi của gã đàn ông cao lớn kia.

“Đồng chí này, vừa nãy trong làng là trưởng thôn các anh bảo anh đánh người, không phải chúng tôi.”

Phùng Hạo Xuyên đứng chắn trước sư muội, gắng lấy can đảm đối diện người đàn ông nhìn thôi cũng thấy khó dây vào:

“Giờ anh đuổi theo là muốn tính sổ à?”

“Tôi nói cho anh biết, chúng tôi là cảnh sát thành phố, người đông, không sợ anh đâu.”

Miệng nói cứng là thế, nhưng giọng anh vẫn khẽ run — không trách được, bởi đối phương trông cứ như loại hung thần giết người không chớp mắt.

Người đàn ông mím chặt môi mỏng, ánh mắt rơi lên người Lục Thần Hi.

“Này, anh định làm gì? Tôi đang nói chuyện với anh đấy!”

Phùng Hạo Xuyên càng chắn sư muội kỹ hơn, miệng vẫn không quên cảnh báo:

“Tôi nói cho anh hay, sư muội tôi sắp kết hôn rồi, đừng vì thấy đẹp mà nảy tà ý, ếch mà đòi ăn thịt thiên nga.”

“Sư huynh.”

Lục Thần Hi kéo tay anh, “Anh nói càng lúc càng quá rồi.”

“Sư muội…”

“Là chúng ta chặn đường anh ấy.”

Hai người đang đứng trên con đường không xa tiệm thuốc, bên cạnh là đường lớn xe cộ qua lại, đúng là họ chắn mất lối đi của người ta.

Phùng Hạo Xuyên…

Chẳng lẽ anh nghĩ nhiều quá sao?

Nhưng… sao anh vẫn cảm thấy ánh mắt người đàn ông kia nhìn sư muội có gì đó không đơn giản?

“Em gái, khát không? Để anh đi mua cà phê.”

“Đợi đã, sư muội.”

Thấy cô định đi, Phùng Hạo Xuyên vội đuổi theo:

“Em phải bôi thuốc trước, càng để lâu tay càng đau. Chúng ta đều học y, chuyện này em rõ hơn anh mà.”

“Biết rồi biết rồi, anh còn lắm lời hơn cả ba em!”

Lục Thần Hi bất đắc dĩ, một tay bịt mũi, một tay nhận lọ thuốc từ tay anh.

“Em sẽ bôi ngay.”

“Thật không?”

“Đã hứa thì chắc chắn là thật, em nói là làm.”

Giọng cô nhẹ nhàng, dù còn chút miễn cưỡng, nhưng không giống đang nói dối.

Phùng Hạo Xuyên hài lòng.

“Nói xem, sao em lại ghét loại thuốc này?”

“Hôi.”

“Hả?”

Phùng Hạo Xuyên ngẩn người:

“Xác ‘người khổng lồ’ không hôi? Xác chết để mười mấy ngày không hôi? Mà thuốc giảm sưng lại hôi?”

Sư muội anh chẳng phải đang đảo lộn hết sao?

Lục Thần Hi cười hì hì:

“Em chỉ không thích mùi này, ghét nhất luôn.”

“Tại sao?”

Phùng Hạo Xuyên ra dáng phải hỏi cho đến cùng.

Tưởng cô sẽ không nói, nhưng Lục Thần Hi khẽ cười, mở miệng:

“Vì nhìn thấy nó là nghĩ tới người toàn thân đầy thương tích. Thế thì làm sao mà vui lên được?”

Phùng Hạo Xuyên nghe không hiểu.

Nhưng người đàn ông đứng gần đó, từng chữ từng chữ đều lọt hết vào tai.

Bàn tay buông thõng khẽ siết rồi lại thả lỏng, hắn giữ nguyên vẻ bình thản, quay người đi về phía phân cục.

Hắn còn việc chưa xong, trước khi hoàn thành, không thể nghĩ gì khác.



Lục Thần Hi và mọi người mất năm ngày, gần như lật tung nửa thành phố, cuối cùng cũng tìm được người quen biết hai nạn nhân kia.
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 537: Yêu đương đúng là tốn kém


Điều khiến mọi người bất ngờ là hai cô gái ấy hóa ra quen biết nhau, hơn nữa còn là đôi bạn cùng làng.

Cả hai cùng làm việc tại một quán bar lớn trong thành phố…

“Tôi cũng không ngờ… họ lại cùng bị hại!”

Người quen của nạn nhân ngồi ở phòng tiếp dân của Cục thành phố, vừa lau nước mắt vừa kể về tình hình của hai cô gái.

Trước khi tan ca, Lục Thần Hi ghé qua nhìn một chút.

Sau khi xác nhận được thân phận nạn nhân, công việc bên giám định tạm thời coi như kết thúc.

Không cần tiếp tục hỗ trợ đội hình sự, bọn họ lại có thời gian của riêng mình.

Chỉ còn bốn, năm ngày nữa là đến Tết, nếu phá được vụ án này trước Tết thì thật tốt.

Lục Thần Hi xem qua tình hình, thấy không còn việc gì nên rời đi về nhà.

Ngày mai cô được nghỉ.

Vài ngày nay cổ phiếu lại sinh lời, cô định dẫn bà và em gái đi sắm Tết một chuyến, mua ít đồ mới.

Còn nữa, lần trước để em gái tự chọn quà cưới, con bé lại chọn một bộ cốc đôi giá trăm tệ. Với một người đã có gần hai triệu tài sản như Lục Thần Hi thì… quả là một cú sốc.

Cô quyết định tự mình chọn quà cưới cho em gái và em rể.

Dù sao, thằng nhóc Triệu Hồng Dân kia bây giờ đã thành em rể, nhưng hồi ở trong khu tập thể, cô cũng gọi hắn là anh mười mấy năm.

Giờ hắn lấy Đoá Đoá, theo tình nghĩa, cô đều phải có chút quà ra mắt.

“Ê, Tiểu Lục, Tiểu Lục à!”

Vừa quay người định rời khỏi tòa nhà làm việc để ra bãi xe, cô đã bị thím Hoa gọi lại.

“Tiểu Lục, mai cháu nghỉ phải không?”

Lục Thần Hi chớp mắt:

“Thím Hoa, sao vậy?”

“Đối tượng! Đối tượng xem mắt!”

Thím Hoa cười tươi:

“Còn nhớ lần trước tôi nói với cháu chuyện tìm mối cho cháu chứ? Tôi nói cho mà biết, tôi tìm được rồi.”

“Tiến sĩ du học nước ngoài, có tài, gia đình nền nếp, bố mẹ đều là giáo viên đã nghỉ hưu.”

Thím Hoa vốn nhiệt tình, lại để chuyện giới thiệu đối tượng cho Lục Thần Hi trong lòng.

“Cháu yên tâm, cậu ấy học ở nước ngoài về, tư tưởng chắc chắn cởi mở, nhất định chấp nhận được công việc của cháu.”

Sợ Lục Thần Hi e ngại, thím Hoa còn nắm tay cô, khuyên đừng lo lắng gì cả.

“Mai mười một giờ trưa, cháu đến nhà hàng Lục Duyên gặp cậu ấy, tín hiệu là cậu ấy cầm một bông lan chuông.”

“Tiểu Lục, cháu cứ gặp thử xem, coi có hợp mắt không. Nếu không hợp thì cũng chẳng sao, coi như thêm một người bạn, phải không?”

Lục Thần Hi vốn không thích đi xem mắt.

Nhưng cô cũng không muốn phụ tấm lòng của thím Hoa.

“Vậy được, mai cháu đi gặp.”

“Ôi, tốt, tốt lắm.”

Được Lục Thần Hi đồng ý, thím Hoa mừng rỡ:

“Vậy tôi gọi điện cho cậu ấy ngay đây!”

“Vâng.”

“Hay tôi cho cháu số điện thoại của cậu ấy, hai người nói chuyện trước?”

“Không cần đâu, mai gặp rồi tính.”

Lục Thần Hi biết chắc mình sẽ chẳng đi đến đâu với người ta. Việc đi gặp, một là không muốn phụ lòng thím Hoa, hai là cô biết bà nội dù không nói ra, nhưng trong lòng vẫn mong thấy cô có ý định lập gia đình.

Nhớ lại người đàn ông mà cô gặp cách đây không lâu…

Hừ, từng ấy năm mất tăm, chẳng biết bây giờ hắn đã có gia đình chưa?

Phát hiện bản thân lại đang nghĩ vẩn vơ, Lục Thần Hi lập tức giơ tay vỗ nhẹ lên đầu mình.

“Tiểu Lục, sao thế?”

Thím Hoa thấy lạ:

“Đau đầu à?”

“Không sao, cháu đang nghĩ đến chuyện xem mắt ngày mai.”

Lục Thần Hi mỉm cười:

“Thím Hoa, cảm ơn thím, mai cháu sẽ đến đúng giờ.”

“Ừ, tốt, tốt.”

Thím Hoa hài lòng rời đi.

Lục Thần Hi cũng lái xe rời khỏi cơ quan về nhà.

Hôm nay cô tan ca đúng giờ, điều này với Hà Lệ Hoa mà nói là chuyện hiếm lắm.

Bà vui vẻ bảo sẽ ra ngoài mua thêm hai món, tối nay làm mâm cơm thịnh soạn hơn.

“Bà ơi, đừng bận nữa, thu xếp một chút rồi mình ra ngoài ăn.”

Lục Thần Hi ngăn bà nội lại.

Hà Lệ Hoa đang định ra cửa liền khựng lại:

“Sao lại ra ngoài ăn? Hôm nay có chuyện gì đặc biệt à?”

“Bà ơi, không có chuyện gì đặc biệt cũng có thể ra ngoài ăn mà!” Lục Thần Hi bước tới, khoác tay bà.

“Cháu làm việc liên tục bao lâu nay rồi, hôm nay ra ngoài ăn một bữa ngon để bồi bổ.”

Thực ra, hôm nay cô còn có chuyện vui — cô được xét chuyển chính thức sớm.

Nghe đến đó, Hà Lệ Hoa vốn còn lưỡng lự lập tức gật đầu đồng ý.

“Đi thôi, mình ra ngoài ăn.”

“Vâng. Mà… Đoá Đoá đâu rồi?”

Lục Thần Hi nhìn quanh, không thấy bóng em gái.

Hà Lệ Hoa cười:

“Thằng Hồng Dân gọi điện đến, nó đang nói chuyện trên lầu đấy.”

Bà còn hạ thấp giọng, vẻ thần bí:

“Nói suốt nửa tiếng rồi.”

“Chậc…”

Lục Thần Hi tặc lưỡi, lắc đầu:

“Yêu đương đúng là tốn tiền thật, gọi điện lâu thế này chắc tốn khối tiền.”

“Con bé này.”

Hà Lệ Hoa bất lực, khẽ chạm tay vào trán cháu gái:

“Cháu mau kiếm một người đi, tiền điện thoại của hai đứa bà sẽ trích từ lương hưu bù cho.”

“Bà nói vậy là cháu coi như thật đấy nhé? Ngày mai cháu đi xem mắt luôn.”

“Cái gì? Chị đi xem mắt á?”

Thành Đoá từ trên lầu bước xuống, vừa hay nghe thấy câu cuối, “Với ai thế? Chị không phải thích anh Quốc Lương sao?”

Đúng là tuổi trẻ khó giấu được gì, chuyện gì cũng buột miệng nói ra.

Khóe miệng Lục Thần Hi giật nhẹ, thấy sắc mặt bà nội không ổn liền vội nói:

“Em nói linh tinh gì đấy?”

“Ơ, trước chị bảo với em là chị thích anh ấy mà?”

Thành Đoá ngơ ngác.

Lục Thần Hi lập tức phủ nhận:

“Không có. Lúc bé nói sao tin được? Hồi nhỏ chị còn nói thích cả lớp trưởng lớp chị nữa kìa.”

Thành Đoá: ???

Thật vậy sao?

Nhưng rõ ràng chị nói với cô lúc mười bảy tuổi — khi ấy cô mới mười hai, còn chưa hiểu thích một người là thế nào.

Cô vẫn nhớ rõ, chị nói người mình thích là anh trai nhà chú Trương, Trương Quốc Lương.

Sợ em gái nói thêm gì khiến bà nội giật mình, Lục Thần Hi lập tức chuyển chủ đề:

“Thôi, đừng nhắc mấy trò đùa hồi bé nữa. Giờ nghĩ xem muốn ăn gì nhé? Ra ngoài ăn đấy.”

“Ra ngoài ăn à? Ăn gì cũng được hả?”

Quả nhiên, Thành Đoá dễ dàng bị kéo sang chuyện khác.

Lục Thần Hi cười gật đầu:

“Gì cũng được.”

Cô vừa kiếm thêm hai khoản lời, mà dạo này cổ phiếu cũng lên rất mạnh — gần như ngủ một đêm là kiếm bằng cả năm lương.

Dẫn em gái và bà nội ra ngoài ăn uống chẳng đáng là bao.

Nếu thuận lợi thêm vài chuyến nữa, tiền dưỡng già của bà cũng đủ rồi.

Cuối cùng, sau khi bàn bạc, cả ba quyết định đi ăn lẩu!

Lục Thần Hi lái xe, chở một già một trẻ tới một quán lẩu lâu đời ở trung tâm thành phố.

Mùa đông ăn lẩu là hợp nhất.

Nhưng phải theo khẩu vị của Hà Lệ Hoa, không thể quá cay.

Họ chọn một quán nổi tiếng với nguyên liệu tươi và nước lẩu mới nấu.

Lẩu là lẩu uyên ương — một bên cay, một bên nước gà.

“Wow, đông người quá!”

Vừa bước vào, Thành Đoá đã kinh ngạc thốt lên.

Lục Thần Hi nhìn em gái đang đỡ bà nội, khóe môi khẽ cong.

Đi ngang một phòng riêng, đúng lúc cửa mở ra.

Ánh mắt cô vô tình lướt qua, và thấy người đàn ông đang ngồi ngay đối diện cửa phòng.
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 538: Là đang ghen sao?


Bên cạnh hắn là một người phụ nữ trang điểm rất đậm, đang ân cần châm thuốc cho hắn; phía còn lại lại có một cô gái khác rót rượu.

Cuộc sống xem ra khá là phong lưu.

Trái ôm phải ấp.

Khóe môi Lục Thần Hi khẽ nhếch.

“Chị, mình ngồi đây à?”

Thành Đoá ở phía trước gọi.

Lục Thần Hi thu lại ánh mắt, vẻ mặt bình thản bước tới:

“Ừ.”

“Bà ngồi đây, em ngồi đây.”

Họ chọn bàn bốn người, ba người ngồi kín ba chỗ, ghế bên phải Lục Thần Hi để trống, đặt balo và áo khoác.

Nhân viên phục vụ tới ghi món.

Lục Thần Hi chỉ dặn, để Thành Đoá gọi.

Con bé trước tiên hỏi bà nội thích gì rồi gọi món theo ý bà, sau đó mới chọn mấy món chị em họ thích.

“Chị, uống rượu nhé? Ngày mai nghỉ mà?”

“Chị lái xe đấy!”

Lục Thần Hi nói xong còn trêu Thành Đoá:

“Có giấy hôn thú rồi khác hẳn nha, dám uống rượu luôn.”

Thành Đoá cười hì hì:

“Em muốn tập trước, để sau này quen.”

“Lo lúc cưới người ta chuốc rượu chồng em à?”

Lục Thần Hi vạch trần ngay tâm tư của em gái.

Thành Đoá đỏ mặt:

“Chị, hôm nay dì Bình gọi cho em, dì vừa từ nước ngoài về.”

Mẹ chồng tương lai hôm qua mới biết chuyện hai đứa lén đăng ký kết hôn, gọi điện vừa giận vừa thương.

Giận thì là vì thằng con trai bất tài, lại kết hôn với Thành Đoá mà chẳng ra dáng gì cả.

Còn thương là thương cho Thành Đoá, chuyện hệ trọng cả đời, lại kết hôn một cách cẩu thả như vậy.

Dù Đặng Bình là mẹ ruột Triệu Hồng Dân, nhưng bà cũng là người nhìn Thành Đoá lớn lên, luôn coi con bé như con gái ruột.

Sau khi “mắng” một trận vì sự bồng bột, bà mới trấn an rằng đám cưới chắc chắn sẽ có, mọi thứ người ta có thì Thành Đoá cũng không thể thiếu.

Có lẽ vì từ nhỏ gia đình đã khá giả, lại được mấy ông cậu chiều chuộng, nên Thành Đoá không đòi hỏi nhiều về vật chất — chỉ cần được ở bên anh Hồng Dân là đủ.

Lục Thần Hi khẽ giễu:

“Còn gọi là dì à? Phải đổi thành mẹ rồi.”

“Chị!”

Thành Đoá đỏ bừng mặt, lườm chị một cái khiến Lục Thần Hi bật cười.

Nhân viên phục vụ mang tới nồi lẩu và các loại nguyên liệu.

Câu chuyện tạm gác lại, họ bắt đầu ăn.

Đây mới là lần thứ hai từ đầu mùa đông Lục Thần Hi ăn lẩu.

Quả thực, sức hấp dẫn của lẩu là có lý do.

Thịt tươi bỏ xuống, sôi vài lượt là có thể gắp lên, hương vị ngon không tả xiết.

Vừa ăn vừa uống, mấy món gọi ban đầu nhanh chóng bị “quét sạch”.

“Chị, em đi vệ sinh một chút.”

Thành Đoá vừa đứng dậy liền bị hai gã đàn ông say khướt chặn đường.

“Ô, ở đâu ra em gái xinh thế này? Lại đây cho anh hôn một cái.”

Mùi rượu nồng nặc hòa lẫn mùi thuốc lá và nước hoa rẻ tiền xộc vào mũi.

Thành Đoá nhíu mày, lấy tay che mũi, lùi lại.

Thấy vậy, Lục Thần Hi đứng lên, bước tới cạnh em gái.

“Về chỗ ngồi.”

“Chị…”

“Không sao.”

Dỗ xong em gái, cô ngẩng đầu nhìn thẳng hai kẻ chặn đường.

Chúng không ngờ ở đây còn có một cô gái xinh hơn.

“Em…”

Chưa kịp nói hết câu, Lục Thần Hi đã rút ra thẻ công tác.

“Cảnh sát Cục thành phố, hai anh có chuyện gì không?”

Cô đưa thẻ ra trước mặt chúng, lắc nhẹ. Hai gã vốn đã chếnh choáng men say, chẳng kịp nhìn rõ…

Nhưng khi nghe cô nói mình là cảnh sát, cả hai theo bản năng thoáng chút e dè, rồi lập tức phản ứng lại, phá lên cười.

“Cảnh sát?”

“Với dáng dấp một cô em thế này, bắt được ai chứ?”

“Bắt bọn anh à? Lại đây, chỉ cần em ngủ với bọn anh một đêm, bọn anh sẽ chỉ cho em chỗ có tội phạm.”

Hai gã hau háu nhìn Lục Thần Hi, nước dãi gần như chảy đến đất.

Lục Thần Hi lạnh nhạt liếc xuống cánh tay đang gác trên vai mình:

“Tôi không bắt tội phạm.”

“Hử?”

“Tôi chỉ khám nghiệm tử thi thôi.”

Hai gã say sững lại…

“Những thứ tay tôi chạm vào đều là thi thể chết bất đắc kỳ tử. Hai anh… muốn làm xác chết không?”

“Khẩu khí lớn nhỉ!”

“Cô định ra tay với bọn tôi chắc?”

“Nói thật nhé, hôm nay một trong hai, hoặc là cô, hoặc là con bé kia, phải theo bọn ông đi. Đừng lấy cái thẻ rách đó ra doạ, ông đây không sợ. Chết trong tay bọn ông…”

Chữ “nhiều” còn chưa ra khỏi miệng, thì cả hai đã bị ai đó đập ngất bằng chai bia.

Lục Thần Hi ngẩng lên.

Người đàn ông vừa ở trong phòng riêng trái ôm phải ấp, lúc này đang đứng cách đó không xa, nhìn cô.

Ánh đèn ở lối đi trong quán lẩu không mấy sáng, khiến nửa thân trên quá cao của hắn như chìm trong bóng tối.

“Anh Lương, anh Lương, sao anh lại ra ngoài vậy?”

Người ra tìm hắn vừa xuất hiện đã thấy hai gã nằm sõng soài dưới đất, lại liếc sang Lục Thần Hi, ánh mắt đầy cảnh giác.

“Anh Lương, lão Mã với Lý Vạn thế này là sao?”

Người đàn ông phát ra một tiếng cười lạnh từ cổ họng, mũi chân dí mạnh lên đầu hai kẻ say:

“Mới uống vài ly đã quên mất mình là ai.”

Dứt lời, hắn lạnh giọng quăng hai chữ:

“Kéo đi.”

Dù đầy nghi hoặc, nhưng người kia vẫn phải ngoan ngoãn lôi hai gã ra ngoài.

Bọn họ đi rồi, hắn cũng quay lưng bước đi, không hề do dự.

Lục Thần Hi nhìn bóng lưng hắn rời xa, lông mày hơi nhíu lại.

“Anh Lương, lát nữa mình đến Đại Phú Hào chơi bài nhé?”

“Đúng đó, hiếm khi anh rảnh, tối nay chị em bọn em sẽ chơi với anh đến sáng, thấy sao?”

Hai giọng đàn bà cố ý lả lơi vang lên, khiến người nghe khó chịu.

Lý trí bảo Lục Thần Hi rằng, tốt nhất là coi như chưa có gì xảy ra, quay lại chỗ tiếp tục ăn lẩu.

Nhưng hai giọng đó… thật sự khiến cô bực.

“Này!”

Cô cất tiếng gọi.

Bóng lưng cao lớn khựng lại đôi chút, Lục Thần Hi nhanh bước tới.

“Anh là người cầm đầu bọn họ à?”

Giọng cô mang theo chút tức giận.

Người đàn ông cao lớn quay lại, cúi mắt nhìn xuống cô.

Cô lại rút thẻ công tác từ túi:

“Vậy thì mời anh nhìn kỹ xem tôi là ai. Và, xin anh quản lý người của mình — việc gì nên làm, việc gì không, họ nên tự biết!”

“Trước khi làm gì, hãy nghĩ đến gia đình họ. Đừng làm những chuyện khiến bản thân hối hận cả đời!”

Nói xong, Lục Thần Hi quay người bỏ đi, chẳng màng phản ứng của hắn.

Người đàn bà bên trái mở miệng:

“Anh Lương, cô ta là ai vậy?”

“Đúng đó, dám nói chuyện với anh như thế, cô ta nghĩ mình là ai chứ?”

Người đàn bà bên phải cũng tỏ vẻ khó chịu:

“Không lẽ cô ta cũng thích anh Lương?”

Người đàn ông khẽ cười khinh miệt, môi mỏng cong lên một nụ cười nhạt.

Cô đang bảo hắn… trước khi làm gì, hãy nghĩ đến cô sao?
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 539: Không nên bắt nạt người quá đáng như vậy


Cô gái của hắn, năm năm không gặp, vẫn thông minh sắc sảo như xưa.

Người đàn ông không quay đầu lại, sải bước rời đi.

“Chị…”

Thành Đoá từ chỗ ngồi bước ra. Lục Thần Hi vốn đang nhìn về phía hắn, lập tức quay lại.

“Sao thế, Đoá Đoá?”

“Chị, chị không sao chứ? Vừa rồi người đó là ai vậy?”

“Không quen, chắc là anh của hai tên lưu manh kia.”

Lục Thần Hi kéo em gái ngồi xuống.

Hà Lệ Hoa lo lắng hỏi, cô có bị thương không.

Lục Thần Hi mỉm cười:

“Bà, tuy cháu là pháp y, nhưng cũng là cảnh sát biên chế hẳn hoi.”

Cảnh sát mà để côn đồ bắt nạt thì còn ra thể thống gì?

Thành Đoá nghe xong cũng gật gù:

“Đúng rồi, chị lợi hại lắm, hồi bé trong khu tập thể ít ai đánh lại chị.”

“Em còn nhớ có mấy thằng con trai lấy sâu róm dọa em, bị chị đuổi đánh khóc gọi cha gọi mẹ.”

Thành Đoá nhớ lại thời sống trong khu tập thể, ánh mắt đầy niềm vui.

Cô thật sự được cưng chiều mà lớn lên.

Ngoài con gái của dì Bình là Tú Tú và thằng bé Hồng Huy nhỏ hơn cô, thì trong ba nhà, cô là út.

Cô có bốn anh trai, một chị gái, thêm anh Hồng Dân và anh Hồng Đào.

Ai cũng thương cô.

Tuổi thơ của cô là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc.

Ba người trò chuyện vài câu, ăn cũng no rồi, Lục Thần Hi liền thanh toán.

Ngay bên cạnh là trung tâm thương mại, ăn xong vẫn còn sớm, ba người cùng đi dạo, tiện thể chọn quà cưới cho Thành Đoá và Triệu Hồng Dân.

“Chị, lần trước em mua rồi mà.”

Thành Đoá vẫn ngại tiêu tiền của chị, luôn nghĩ nghề pháp y quá vất vả, thu nhập cũng chẳng cao.

Lục Thần Hi tặc lưỡi, giơ tay gõ nhẹ lên đầu em gái:

“Thôi nào, con nít đừng nghĩ chuyện tiền nong, thích gì thì chọn.”

Vừa nói chuyện, họ vừa đi tới cửa một tiệm vàng.

Lục Thần Hi đề nghị vào xem thử.

Đi một vòng, ra khỏi cửa tiệm, trên tay mỗi người đã thêm một chiếc vòng vàng — Thành Đoá là vòng mảnh, giá cũng không rẻ, hơn hai ngàn; Hà Lệ Hoa đeo vòng to hơn, giá tới hơn sáu ngàn.

“Mẹ cháu khi xưa đã tặng bà mấy cái, giờ cháu lại mua nữa.”

Hà Lệ Hoa tuy miệng trách yêu, nhưng mặt cười rạng rỡ.

Lục Thần Hi khoác tay bà:

“Mẹ mua là của mẹ, cháu mua là của cháu.”

Cô kiếm được tiền, mua chút quà cho người nhà thì có sao.

Đi thêm một lúc, họ ghé vào cửa hàng quần áo.

Lần này Thành Đoá định mua cho chị và bà.

Hà Lệ Hoa vội từ chối:

“Đoá Đoá, cháu còn đang học, hai năm nữa mới tốt nghiệp, đừng tiêu hoang.”

Lục Thần Hi cười xen vào:

“Bà quên là nó lấy chồng rồi à, sổ tiết kiệm của Triệu Hồng Dân ở trong tay nó đấy.”

“Dù sao cũng không được lãng phí, Hồng Dân kiếm tiền đâu có dễ. Đều là tiền mồ hôi nước mắt, phải để dành. Sau này còn mua nhà, nuôi con, chuyện gì cũng tốn tiền.”

“Gì mà nuôi con chứ, bà…”

Nhắc đến chuyện sinh con, Thành Đoá đỏ bừng mặt.

Nhìn cảnh đó, Lục Thần Hi bật cười khúc khích.

Cô còn định trêu thêm vài câu thì điện thoại trong túi reo lên.

Hà Lệ Hoa gần như phản xạ:

“Lại cơ quan gọi đi à?”

Từ khi cháu gái làm pháp y, hễ điện thoại reo là y như rằng cơ quan gọi.

Lục Thần Hi liếc số lạ trên màn hình:

“Không phải.”

Cô vừa nói vừa bước sang một bên bấm nút nghe:

“Alo, ai đấy ạ?”

“Cô có quen một thằng ngốc không?”

Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên.

Lục Thần Hi chưa từng nghe giọng này, nghe xong câu hỏi thì nhíu mày:

“Ngốc? Ý ông là… một đứa trẻ trí lực kém à?”

“Là trẻ con sao? Không giống lắm, tầm mười sáu mười bảy tuổi.”

Đối phương vừa quan sát, vừa mô tả lại hình dáng người đó cho cô nghe.

Lục Thần Hi cau mày:

“Nó xảy ra chuyện gì à?”

“Giờ tình hình nó thế nào? Được, tôi đến ngay. Cảm ơn anh, phiền anh chờ tôi một chút.”

Nói xong, cô cúp máy.

Trên mặt mang theo chút áy náy, cô nhìn bà và em gái:

“Có người quen của chị gặp chuyện, chị phải qua xem. Bà với Đoá Đoá cứ tiếp tục đi dạo, lát nữa rảnh chị sẽ đến đón.”

“Không cần, không cần, cháu cứ làm việc của mình.”

Hà Lệ Hoa tuy rất thương cháu, cả ngày lúc nào cũng trong trạng thái chờ tin, nhưng đã là nghề cháu chọn thì bà ủng hộ vô điều kiện.

“Đúng đó chị, chị đừng lo cho em với bà, lát nữa bọn em tự bắt taxi về.”

“Vậy cũng được.”

Nói rồi, Lục Thần Hi lấy từ ví ra sáu trăm đồng, nhét vào tay Thành Đoá:

“Mua bất cứ thứ gì em thích. Chị đi đây.”

Nói xong, cô nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại, lái xe thẳng tới địa điểm mà người gọi vừa nói.

Góc phố tối om, có một người đàn ông vừa nghe điện thoại vừa rít thuốc, ánh mắt vô tình liếc về phía này, dõi theo chiếc Santana của cô rời đi.

Cô vội thế? Lại có án à?

Khu Thanh Thuỷ Hà có một dãy quán ăn đêm, Lục Thần Hi dựa theo thông tin từ cuộc gọi, tìm tới quán lẩu dê hầm xương giữa phố.

Thấy Quách Dương bị đánh bầm dập cả mặt, cô vội chạy tới.

“Sao lại thế này?”

Cô lập tức kiểm tra thương tích của Quách Dương — mặt bị đánh khá nặng, may là tay chân không gãy xương.

Thấy Lục Thần Hi, Quách Dương ấm ức:

“Chị tiên nữ…”

“Không sao, không sao rồi!” Cô vỗ vai cậu, trấn an: “Đừng sợ.”

“Cô là chị của thằng ngốc này à?”

Chủ quán họ Ngô, thấy cô tới thì tỏ vẻ bất ngờ.

Một thằng ngốc ăn mặc rách rưới, suốt ngày chỉ biết trộm đồ ăn… mà lại có cô chị xinh đẹp, ăn mặc sang trọng thế này sao?

Sau khi chắc chắn Quách Dương không bị thương nghiêm trọng, Lục Thần Hi mới báo danh tính:

“Tôi là Lục Thần Hi, pháp y của Giám định khoa Cục thành phố, đây là thẻ ngành của tôi.”

Cô lấy từ túi áo khoác gió ra thẻ công tác, đưa cho ông Ngô xem.

Vừa biết cô là cảnh sát chính quy, đối phương lập tức thanh minh:

“Nói rõ trước nhé đồng chí cảnh sát, không phải chúng tôi ra tay trước, là nó trộm thịt dê của quán, không chịu dừng nên chúng tôi mới đánh. Quán chúng tôi chỉ là làm ăn nhỏ, nó vừa vào đã giật mất mấy cân thịt dê, còn làm đổ cả nồi lẩu xương…”

Ông Ngô chỉ vào cảnh lộn xộn trên sàn.

Lục Thần Hi liếc quanh, thấy không có camera, không xác định được ai làm đổ nồi lẩu.

Cô thu lại ánh mắt, chậm rãi nói:

“Nó không cố ý làm đổ nồi lẩu, trước khi động thủ, chắc các ông cũng nhận ra trí lực của nó không bình thường.”

“Ông Ngô mở một quán lớn thế này, chắc hiểu rõ danh tiếng tốt quan trọng chẳng kém gì tay nghề bếp.”

Ông Ngô cười gượng:

“Phải, phải.”

“Hôm nay chỉ là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm.”

Một người bình thường mà ra tay với người trí lực kém, nói ở đâu thì vẫn là sai.

Ban đầu, ông ta chỉ định bắt nạt thằng ngốc, kiếm chút tiền bồi thường, ai ngờ nó lại có cô chị là cảnh sát.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back