Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 520: Hỏi mãi mà không ra gì


Giang Đường rất tò mò.

Cô lập tức ngẩng đầu ra khỏi lòng Lục Trường Chinh, chăm chú nhìn anh:

“Ai là người phản đối lúc nhà máy được thành lập vậy?”

“Một vài ông ‘cổ lỗ sĩ’.”

Lục Trường Chinh không nói cụ thể là ai.

Giang Đường liền hiểu, chuyện này thuộc về cơ mật, không thể nói lung tung.

Cô “ồ” một tiếng rồi lại rúc vào lòng anh.

“Không biết Bí thư Tống với giám đốc có moi được gì từ miệng Triệu Hằng không nữa?”

Cô thật sự rất tò mò chuyện này.

Lục Trường Chinh bật cười, đưa tay nhéo nhẹ má cô:

“Muốn biết đến vậy à?”

“Cũng không hẳn là rất muốn,” — Giang Đường trả lời đúng sự thật — “Chỉ là… hơi hơi muốn biết thôi.”

Câu trả lời này khiến Lục Trường Chinh phì cười.

“Ừm, vậy cứ để Bí thư Tống họ hỏi xem sao.”

“Vâng!”

Giang Đường đâu có biết — Bí thư Tống bọn họ cũng bó tay rồi, hiện đã chuyển giao Triệu Hằng cho tổ chuyên trách điều tra.

Còn bao giờ có kết quả, họ cũng không rõ nữa.

Giang Đường chỉ trò chuyện với Lục Trường Chinh đôi ba câu về công việc, rồi nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.

Dù sao thì công việc là của riêng cô, cũng không thể về đến nhà lại cứ mang chuyện trong xưởng ra kể mãi.

Nếu cứ kể nhiều quá, e rằng Lục Trường Chinh sẽ nghĩ ngợi, rồi lại đi nhờ vả người này người kia giúp đỡ, hoặc sinh ra lo lắng vợ mình bị ức h**p — thế thì không hay.

Thực ra cô sống và làm việc ở nhà máy cũng khá ổn.

Ngoại trừ Hà Văn Cường luôn cố tình gây khó dễ, còn lại cô sống khá thoải mái.

Còn vì sao Hà Văn Cường cứ nhằm vào cô?

Giang Đường nghĩ nghĩ, chẳng qua là do ông ta cảm thấy — có cô trong nhà máy thì vị trí phó xưởng trưởng của ông ta không còn vững nữa.

Nghĩ mà thấy buồn cười. Mình mới vào làm chưa được bao lâu, mà ông ta đã lo ngay ngáy như vậy rồi sao?

Trong lòng Giang Đường hiểu rõ như gương sáng, chỉ là cô không nói ra mà thôi.

“Lục Trường Chinh, năm nay anh có được nghỉ phép không?”

“Sao vậy?” — Lục Trường Chinh hỏi lại.

Giang Đường nói cô muốn đi thăm sư phụ.

Lục Trường Chinh gật đầu: “Vậy để mùng Hai chúng ta đi?”

“Ở nhà ăn Tết à?”

“Không. Mẹ bảo nhiều năm rồi chưa về Hồng Kỳ trấn, muốn về đó một chuyến.”

Vừa hay dạo gần đây bên đó đang làm giấy chứng nhận quyền sở hữu đất, mấy hôm trước chú Phan Hữu Đức cũng gọi điện đến bảo, nếu có thời gian thì về quê hoàn tất thủ tục.

“Nhà mình hồi trước còn một mảnh đất, giờ bị nhà nước thu hồi, nên mình cũng cần về ký tên và nộp hồ sơ.”

Chuyện bên quê cũ cũng khá nhiều việc, mà họ cũng đã lâu không về — nên lần này nhân dịp Tết, quay về một chuyến cho tiện.

Giang Đường không có ý kiến gì với sắp xếp của Lục Trường Chinh.

“Vậy thì mình phải đi máy bay về quê rồi?”

“Ừ.”

“Được thôi!”

Trong lòng Giang Đường bắt đầu tính toán — không biết sau vụ việc hôm nay báo cáo lên cấp trên, ngoài thư biểu dương thì liệu có kèm theo tiền thưởng không?

Nếu có tiền thì vừa hay, có thể dùng mua vé máy bay về quê.

“À mà, Văn Tĩnh với mấy người kia có về không?”

“Chắc có. Họ cũng nhiều năm rồi chưa về mà. Còn A Thành nữa, nói là cũng sẽ cùng về.”

Thế hệ trẻ nhà họ Hà, trừ hai người anh đang làm trong viện nghiên cứu không tiện tiết lộ nơi ở, còn lại đều phát triển sự nghiệp ở Kinh Thành.

Lục Trường Chinh, Hà Dục Thành, Hà Dục Thiện, và Hà Văn Tĩnh — cả bốn người đều ở Kinh Thành làm việc.

Nếu về quê, cũng có thể cùng nhau đi chung một chuyến.

Nghĩ đến cảnh cả nhà đông đủ như vậy, Giang Đường cười nói:

“Thế thì thuê riêng một cái máy bay đi luôn!”

“Chờ A Thành với mấy người kia làm giàu đi đã, rồi bắt họ mua máy bay riêng!”

Lục Trường Chinh cũng bắt đầu vẽ “bánh vẽ” cho vợ.

Giang Đường bật cười khúc khích, rất hài lòng chấp nhận chiếc “bánh vẽ” của chồng.

Cô lại hỏi anh: “Anh chọn đi lính, không làm ăn kinh doanh, có thấy tiếc không?”

“Lương một năm của chúng mình còn chưa bằng một tháng của A Thành với A Thiện nữa…”

Trong giọng nói Giang Đường, ít nhiều mang theo chút tiếc nuối.

Lục Trường Chinh hôn lên trán cô:

“Vậy còn em? Vì anh mà không thể kinh doanh, em có tiếc không?”

“Em á?” — Giang Đường ngẩng đầu, cười.

Giang Đường nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Dù không thể kinh doanh kiếm tiền, nhưng em vẫn có thể làm việc, kiếm tiền bằng cách khác. Nên cũng không cảm thấy tiếc gì đâu.”

Nói xong, cô còn không quên khen người đàn ông bên cạnh:

“Với lại, Lục Trường Chinh, anh mặc quân phục thật sự rất đẹp trai. Em thích lắm luôn đó.”

“Thật à?”

Lục Trường Chinh cố ý trêu chọc.

“Ừ ừ, thật sự thích mà!”

Giang Đường cười tít mắt, ôm chặt lấy tay anh, vừa thơm vừa nói lời yêu thương.

Lục Trường Chinh bị cô trêu đến ngứa ngáy cả người, hai tay ôm vai vợ, trở mình đè cô xuống…



Hôm sau.

Giang Đường đến nhà máy làm việc.

Vừa ngồi vào bàn chưa bao lâu, Hồng Họa Tâm đã chạy vào báo:

“Bí thư Tống tìm chị đấy.”

Giang Đường lập tức buông tay khỏi chồng hồ sơ, đứng dậy đi đến văn phòng Bí thư.

Từ phòng vật tư đến văn phòng Bí thư cũng cách một đoạn không ngắn, phải đi bộ một lúc mới đến.

Cô vừa đến trước cửa, còn chưa kịp gõ cửa thì bên trong đã vang ra tiếng mắng như sấm dội của Bí thư Tống.

Nghe giọng thì rõ là đang mắng Hà Văn Cường.

Giang Đường đứng lại, suy nghĩ một chút rồi mới gõ cửa.

“Bí thư?”

Âm thanh bên trong lập tức dừng lại, chưa đến vài giây sau, cánh cửa bật mở, Bí thư Tống – vẻ mặt vẫn còn mang theo tức giận – nhìn thấy Giang Đường thì cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Tiểu Giang đến rồi à.”

“Hồng Họa Tâm nói bí thư gọi tôi.”

“Phải rồi, vào ngồi đi.”

Bí thư Tống mời cô vào trong.

Sau đó quay sang nhìn Hà Văn Cường ở góc phòng:

“Cầm bản kiểm điểm của anh, đi cho khuất mắt tôi! Đi càng xa càng tốt!”

Một người như Bí thư Tống, xưa nay luôn điềm đạm, nho nhã, vậy mà hôm nay lại nổi trận lôi đình — đủ thấy bản kiểm điểm của Hà Văn Cường gây phản cảm đến cỡ nào.

Thật lòng mà nói, Giang Đường cũng có chút tò mò không biết ông ta viết cái gì trong đó.

Nhưng rõ ràng Bí thư đang nổi nóng, cô không dám hỏi gì thêm.

Chỉ nhìn một cái rồi lập tức ngoan ngoãn thu ánh mắt lại, ngồi im chờ Bí thư lên tiếng.

Một lúc sau, Bí thư Tống mới dần lấy lại bình tĩnh, xoay người lại, nhìn Giang Đường với vẻ hơi áy náy.

“Xin lỗi, để tiểu Giang phải chứng kiến trò cười rồi.”

Giang Đường chớp mắt, hoàn toàn không hiểu sao Bí thư lại nói vậy.

Cô vội vàng lắc đầu, tỏ rõ thái độ: mình chẳng thấy gì cả.

Làm việc ở đơn vị, kỹ năng quan sát nét mặt, nói năng đúng mực — Giang Đường không thiếu.

Bí thư Tống khoát tay: “Không cần phải giữ thể diện cho bọn tôi đâu.”

“Cái lão Hà kia, lớn hơn cô biết bao nhiêu tuổi, mà lòng dạ lại chẳng bằng một phần ngàn của cô .”

“Tôi bảo ông ta về nhà kiểm điểm lại, vậy mà ông ta nghĩ cả đêm, vẫn cho rằng là chúng tôi oan uổng ông ta…”

Nhắc đến đây, cơn giận trong lòng Bí thư Tống lại bùng lên.

Giang Đường lập tức đứng dậy, rót cho ông một cốc nước:

“Bí thư, uống nước cho hạ hỏa.”

Bí thư Tống chống tay lên bàn, nhận cốc nước, uống một ngụm rồi mới từ từ bình tĩnh lại.

“Thôi, không nhắc đến lão Hà nữa.”

“Tôi gọi cô đến là để thông báo — tổ chức quyết định tặng cô thư khen, đồng thời ghi nhận là nhân viên xuất sắc.”

Tuy lần này không có thưởng bằng tiền mặt, nhưng sắp đến cuối năm rồi.

Mà đến dịp tổng kết cuối năm, nhân viên xuất sắc luôn được hưởng đãi ngộ tốt hơn so với người thường.

Hơn nữa, Giang Đường trong năm nay đã được ghi nhận hai lần là nhân viên xuất sắc. Lần này nữa là ba lần.

Cô có thể trông đợi vào phúc lợi cuối năm rồi.

“Tôi biết rồi.”

“Tôi tuân thủ mọi sắp xếp của nhà máy.”

Là người làm công thì phải biết thân biết phận, dù là Giang Đường cũng không ngoại lệ.

Nói xong, cô liền đứng lên:

“Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép về làm việc tiếp ạ.”

“Được rồi.”

Bí thư Tống gật đầu, cho cô quay lại văn phòng.

Nhưng ngay khi cô vừa bước đến cửa, Bí thư lại gọi:

“Tiểu Giang này, chuyện hôm qua ấy… bỏ qua đi, coi như xong rồi.”

Giang Đường dừng bước, quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Bí thư Tống.
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 521: Cuối cùng cũng thu liễm lại rồi


Cô dường như không hiểu rõ lắm — cái gọi là “chuyện qua rồi thì thôi” nghĩa là gì?

Không truy cứu nữa?

Vậy là không truy cứu ai?

Hà Văn Cường?

Hay là Triệu Hằng?

Hay là… cả hai đều không truy cứu?

Trên khuôn mặt Giang Đường hiện rõ vẻ nghi hoặc, đôi mắt phượng nhìn Bí thư Tống, ánh mắt không hiểu nổi ẩn ý.

Bí thư Tống thở dài một tiếng: “Về làm việc đi.”

Hiển nhiên là không muốn bàn tiếp về vấn đề này nữa.

Giang Đường cũng hiểu được ý ông.

“Vâng, vậy tôi về trước.”

“Ừ, đi đi.”

Rời khỏi văn phòng Bí thư, Giang Đường quay trở về văn phòng của mình.

Lúc này, Hướng Thu Phương cũng vừa đến, báo cáo tình hình bên kho vận.

Giang Đường vừa xem tài liệu trong tay, vừa lắng nghe Hướng Thu Phương trình bày.

Chuyện công việc xong xuôi, Giang Đường ra hiệu cho cô ngồi xuống nghỉ một chút:

“Chuyện nhà xử lý xong hết rồi chứ?”

“Xong rồi, nhờ có Tiểu Trần giúp đỡ, mọi thứ tiến hành rất nhanh.”

“Ba mẹ chị sao rồi?”

Giang Đường hỏi tiếp.

Hướng Thu Phương cũng thật thà trả lời:

“Ba mẹ tôi cũng trở lại cuộc sống bình thường. Họ còn an ủi tôi rằng: ‘La Vĩnh Xuân chết rồi, coi như tôi được giải thoát rồi.’”

Một số hàng xóm láng giềng thì lại lắm chuyện, nói ra nói vào, rằng ông bà cụ mất con trai, chỉ còn cô con dâu ở lại, sau này già yếu sẽ khổ lắm.

Nhưng trước khi mấy lời đó tới tai ba mẹ, đã bị Hướng Thu Phương chặn đứng.

Cô là người mất chồng, chứ không phải người đã chết.

Đã còn sống, thì tuyệt đối sẽ không để ba mẹ mình sống cảnh cô đơn, không nơi nương tựa.

Giang Đường gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

“Nếu gặp chuyện nào chị khó ra mặt giải quyết, thì cứ sai Trần Diệu Tổ đi thay. Anh ta rất giỏi chuyện lằng nhằng đôi co.”

Trần Diệu Tổ đúng là sinh nhầm giới tính, cái tài cãi nhau, hóng chuyện và lanh lợi miệng lưỡi của anh ta — nếu là nữ, đảm bảo cãi khắp cả khu dân cư mà không ai địch nổi.

Mà ngay cả là đàn ông, những bà cô xóm chợ cũng chưa chắc đã cãi thắng anh ta.

Nghe vậy, Hướng Thu Phương cũng bật cười: “Khoa trưởng nói đúng, chuyện này đúng là Tiểu Trần giỏi hơn tôi nhiều.”

“Ừ, không có việc gì thì thôi, còn có việc gì thì cứ sai bảo anh ta.”

Nói xong, Giang Đường lại bổ sung:

“Nếu có chuyện gì mà anh ta làm không được, thì chị đến tìm tôi.”

“Được, cảm ơn khoa trưởng.”

Hai người chuyện trò một lúc, tâm trạng của Hướng Thu Phương cũng phấn chấn hơn hẳn, liền vui vẻ quay về làm việc.

Tết sắp đến, công việc bên kho rất nhiều.

Hướng Thu Phương từng xin nghỉ một thời gian, tuy có người hỗ trợ tạm thời, nhưng vẫn còn tồn đọng không ít việc.

Nói chuyện với khoa trưởng một lúc, những uất ức trong lòng cũng tan biến không ít, cô lại hào hứng quay về xử lý công việc.

Giang Đường cũng lập tức vùi đầu vào công việc của mình.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã bước vào tháng Chạp.

Vụ việc Hà Văn Cường mời “thầy phong thủy” đến nhà máy phá rối, bị phạt ở nhà tự kiểm điểm nửa tháng — cuối cùng rồi cũng chìm vào im lặng.

Ông ta vẫn tiếp tục đi làm ở nhà máy, vẫn là trưởng phòng sản xuất.

Chỉ là không còn hống hách như trước nữa.

Trần Diệu Tổ lén nói với Giang Đường: hiện phòng sản xuất đã đề bạt một phó phòng mới, phần lớn công việc hiện nay đều do phó phòng phụ trách.

Theo lời Trần Diệu Tổ thì, điều này cho thấy — quyền lực của Hà Văn Cường đã bị âm thầm tước đoạt.

Lãnh đạo nhà máy tuy ngoài mặt không làm lớn chuyện, nhưng thực ra đã bắt đầu “động dao” rồi.

Không nói thẳng ra, nhưng nhìn vào việc bị cô lập quyền lực, là có thể thấy rõ.

Mà bản thân Hà Văn Cường vì đuối lý, cũng không dám lên tiếng, càng không dám đi chất vấn lãnh đạo.

Giờ ông ta chỉ có thể cụp đuôi mà sống.

Mà tình trạng này — e là còn kéo dài rất lâu…

Lúc nghe Trần Diệu Tổ nói vậy, Giang Đường chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái:

“Lo làm việc của anh đi, đừng có suốt ngày buôn chuyện.”

“Nghe ngóng tin tức thì được, nhưng đừng quên công việc.”

Trần Diệu Tổ cười hì hì, gãi đầu rồi rời khỏi văn phòng.

Mấy tháng nay vào làm ở nhà máy, năng lực làm việc của anh ta khá ổn, chịu khó làm lụng đàng hoàng, cuộc sống cũng khác hẳn trước kia.

Cuộc sống quy củ tuy không kiếm được nhiều tiền, nhưng ít ra cũng không còn phải ngày ngày nơm nớp lo sợ, sống trong căng thẳng, ngủ không yên giấc — mà cái sự bình yên này, có tiền cũng chưa chắc mua nổi.



Cuối năm, nhà máy bắt đầu kiểm kê, tổng kết hoạt động của các bộ phận.

Ngoài việc nhà máy biểu dương những cá nhân xuất sắc, thì trưởng các phòng ban cũng chuẩn bị phần thưởng nội bộ, dành cho những nhân viên tuy không được tuyên dương cấp xưởng, nhưng lại có cống hiến không nhỏ cho đơn vị.

Giang Đường chủ động trích 50 đồng từ tiền lương của mình, mua một ít dầu ăn, gạo, để thưởng cho những nhân viên tiến bộ nhất, đóng góp nhiều nhất trong tổ.



Ngày 26 tháng Chạp, nhà máy tổ chức hội nghị tổng kết cuối năm.

Giang Đường được tuyên dương là cán bộ lãnh đạo xuất sắc.

Ngoài phần thưởng gồm gạo và dầu ăn, cô còn nhận được 500 đồng tiền mặt.

Không chỉ vậy, tiền lương cuối năm của cô cũng gấp đôi tháng bình thường — phát 300 đồng luôn một thể.

Cộng lại, 500 + 300 = 800 đồng.

Một món tiền lớn rơi ngay vào tay.

Chưa kể, còn có khoản chia lợi nhuận 6.000 đồng từ phía A Thành đã hứa trước.

Tính ra, chỉ trong dịp cuối năm, Giang Đường đã nắm trong tay gần 7.000 đồng, đúng là khoản tiền khổng lồ!



Vui quá, cô phất tay một cái, bảo Chúc Uy và Hướng Thu Phương đi lên trấn trên đặt ba bàn tiệc ở quán ăn.

Tổ Vật tư cùng nhau ăn một bữa tất niên thật vui vẻ.

Ăn xong tối nay, mai chỉ cần đi làm nốt một ngày nữa là chính thức nghỉ Tết.



Bữa tất niên nhỏ của tổ, Giang Đường không làm không khí mất vui, còn gọi phục vụ mang ra mấy chai Hồng Tinh Nhị Quả Đầu, mỗi chị em cũng có một chai nước ngọt.

Ai nấy đều vui vẻ, không ai uống quá chén, vừa đủ, vừa ấm áp.

Đến lúc tàn tiệc—

“Khoa trưởng, trời tối rồi, xe buýt cũng hết chuyến, thật không cần tụi tôi đưa cô về sao?”

— Chúc Uy, Hướng Thu Phương không yên tâm hỏi.

Giang Đường vừa khoác áo, vừa cười nói:

“Không cần đâu.”

“Lục Trường Chinh sẽ tới đón tôi.”

Vừa dứt lời, cả nhóm vừa đi đến cửa quán, đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen, đang đứng dưới ánh đèn đường bên ngoài.

Nghe thấy tiếng động, Lục Trường Chinh quay người lại, nhìn Giang Đường, ánh mắt lập tức sáng rỡ, môi cũng mỉm cười.

Anh sải bước, tiến về phía cô.

Chúc Uy và Hướng Thu Phương nhìn thấy vậy, cũng bật cười:

“Khoa trưởng, vậy cô về cẩn thận nhé.”

“Chúng tôi về trước đây.”

Hai người bọn họ vốn ở gần nhau, có thể cùng nhau về.

Giang Đường dặn họ:

“Đi đi, không cần lo cho tôi đâu.”

“Khoa trưởng tạm biệt nhé.”

Hai người vừa chào tạm biệt Giang Đường, cũng không quên gật đầu chào Lục Trường Chinh, rồi mới rời đi.



“Lục Trường Chinh, anh đứng đợi lâu chưa? Ngoài này lạnh vậy, sao không vào quán ngồi chờ?”

Bạn đồng nghiệp vừa rời đi, Giang Đường lập tức chạy đến trước mặt anh, vui vẻ khoác tay anh, cười tít mắt hỏi han.

Trong ánh mắt Lục Trường Chinh cũng ngập tràn ôn nhu.

“Anh mới đến được một lúc.”

Vợ đi ăn tất niên với đồng nghiệp, nếu anh vào thì sẽ khiến họ mất tự nhiên, nên anh chọn đứng ngoài chờ một chút.

Giang Đường đưa tay nắm lấy tay anh, giả vờ kiểm tra:

“Em kiểm tra tay xem có lạnh không nào.”

“Ồ, không lạnh đâu, ấm ơi là ấm.”

Giang Đường tự hỏi tự trả lời.

Lục Trường Chinh liền phản ứng bằng cách nắm chặt tay cô, đan tay vào mười ngón.

“Nhờ có Đường Đường, nên sức khỏe anh lúc nào cũng tốt.”

Tập luyện không biết mệt, mùa đông không sợ lạnh, sắp bước qua tuổi bốn mươi mà cơ thể vẫn như thời thanh niên hơn hai mươi.

Tất cả là nhờ “bảo bối” của anh cả.

“Vì anh cưới được một… đại bảo vật mà!” — Giang Đường cười toe.
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 522: Hào quang sụp đổ


Giang Đường cười tủm tỉm tự tâng bốc bản thân.

Lục Trường Chinh cũng bật cười hì hì, rõ ràng là đồng tình với lời vợ mình vừa nói.

Cách một đoạn phía sau vợ chồng Giang Đường, Trần Diệu Tổ cùng vài đồng nghiệp đi từ trong quán ra. Vừa trông thấy người phụ nữ tay khoác tay người đàn ông, trông yểu điệu thục nữ rời khỏi cửa tiệm, anh ta lập tức giật nảy cả người, men rượu tan biến sạch.

Anh ta đưa tay dụi dụi mắt, phản ứng đầu tiên là cho rằng bản thân nhìn nhầm rồi.

Bóng dáng màu đỏ kia, chắc chỉ là một nữ đồng chí vô tình mặc áo khoác đỏ giống hệt khoa trưởng nhà mình thôi…

“Đằng trước kia… là khoa trưởng của chúng ta à?”

Trần Diệu Tổ quay sang hỏi người bên cạnh.

Đồng nghiệp đáp, “Ừ đúng rồi, sao thế? Anh còn có chuyện gì muốn nói với trưởng khoa à?”

“Không, không phải.”

Trần Diệu Tổ vội vàng lắc đầu lia lịa.

Ý thức được hành vi của mình có thể khiến đồng nghiệp hiểu lầm, anh ta liền cuống quýt giải thích thêm: “Tôi không có chuyện gì cần tìm khoa trưởng cả.”

“Tôi chỉ tò mò… tò mò xem có đúng là khoa trưởng không thôi.”

“Anh tò mò cái gì? Trợ lý Trần, anh say rồi à? Ngay cả khoa trưởng cũng không nhận ra nữa?”

Đồng nghiệp nhìn anh ta đầy nghi hoặc.

Trần Diệu Tổ lại gấp gáp lắc đầu.

Làm sao mà anh ta không nhận ra khoa trưởng được chứ?

Anh ta chỉ không nhận ra Giang Đường của khoảnh khắc hiện tại mà thôi.

Người phụ nữ từng ném anh ta xuống bùn lầy, lại kéo lên, rồi lại ném xuống, lặp đi lặp lại không biết bao lần — người đó, lại có ngày khoác tay đàn anh, làm ra dáng vẻ nhu mì dịu dàng đến thế sao?

Chẳng lẽ cô ấy quên rồi, mình từng một mình đánh chạy hơn chục tên côn đồ?

Trần Diệu Tổ cảm thấy… hình tượng khoa trưởng trong lòng anh ta hoàn toàn sụp đổ rồi.

Người nữ lãnh đạo với sức chiến đấu phi phàm mà anh ta từng tôn sùng, nay đã không còn nữa.

Cứ thế mà biến mất, trong đêm trước ngày nghỉ Tết, biến mất bên cạnh một người đàn ông…

Nghỉ Tết?

Trần Diệu Tổ chợt bừng tỉnh: Ngày mai làm nốt một ngày là được nghỉ rồi!

Họ sắp được hưởng mười ngày phép, ở nhà nằm dài vẫn được lĩnh lương!

Nghĩ tới đây, trái tim vừa nguội lạnh vì thần tượng “sụp đổ” liền hồi sinh tức thì.

“Về thôi, về nhà nào.”

“Ngày mai tan làm là nghỉ Tết rồi, đi đi đi! Về ngủ sớm, mai còn làm việc!”

Trần Diệu Tổ hào hứng gọi đồng nghiệp rời đi.

Bên phía Giang Đường và Lục Trường Chinh, hai người tay trong tay, mười ngón đan xen, chậm rãi bước về phía khu tập thể.

“Anh định đi bộ về thật à?”

Giang Đường có chút tò mò hỏi.

Lục Trường Chinh cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh, “Đường Đường mệt rồi à?”

“Không đâu.”

Giang Đường không mệt, chỉ là cảm thấy nếu đi bộ về khu tập thể, chắc sẽ mất khá nhiều thời gian.

Ngày mai cô còn phải đi làm nữa!

“Anh lái xe tới.”

Lục Trường Chinh chỉ đang trêu cô mà thôi, anh tất nhiên là không nỡ để vợ mình đi bộ giữa trời đông tuyết lạnh như thế.

Dù cô nói không mệt, anh vẫn thấy xót.

“Anh tự lái đến à? Còn cảnh vệ thì sao?”

“Không gọi Tiểu Trương đi theo, anh tự lái xe tới.”

Buổi tối rồi, cảnh vệ cũng đã hết giờ làm việc.

Dù có gọi cậu ta đến, chắc cũng không có ý kiến gì, nhưng Lục Trường Chinh vốn không phải kiểu lãnh đạo ỷ lại — việc mình làm được thì tự mình làm.

Lục Trường Chinh không định làm phiền Tiểu Trương phải chạy một chuyến nữa.

Anh đậu xe ở đồn công an bên phía trấn, nơi đó có người trực ban, để xe ở đó cũng an toàn.

Hai vợ chồng lấy xe, khởi động rồi lái thẳng lên khu nhà tập thể trên núi.

Chặng đường mất khoảng nửa tiếng, xe đã dừng lại ở khu tập thể.

Vì đã quá muộn nên tối nay tạm thời không cần trả xe, đợi mai tính tiếp.

Vừa bước vào nhà, Hà Lệ Hoa — người vẫn chưa ngủ — nghe thấy tiếng động liền lập tức đứng dậy chuẩn bị pha trà gừng cho hai người.

Trời lạnh, ba đứa cháu sinh ba suốt ngày chạy nhảy trong gió tuyết, chơi đùa trong sân lớn, nào là nặn người tuyết, nào là ném tuyết, bận rộn không biết mệt.

Hà Lệ Hoa sợ tụi nhỏ cảm lạnh, ngày nào cũng nấu một ấm trà gừng thật to, rót sẵn vào bình giữ nhiệt.

Như vậy, dù tụi nhỏ về lúc nào cũng có trà gừng ấm để uống.

Ban đầu, ba đứa không mấy thích loại nước cay xè này, nhưng dưới sự dạy dỗ của bà, tụi nó hiểu được tác dụng của trà gừng nên dần dần chủ động uống mỗi ngày.

Rất ngoan ngoãn, không cần bà phải đuổi theo ép uống nữa.

Cũng may bây giờ không như xưa, mua đồ không cần tem phiếu gì cả, chỉ cần có tiền là được, nên Hà Lệ Hoa cũng cho thêm ít đường đỏ vào trà gừng.

Vị ngọt làm dịu bớt vị cay, lũ trẻ lại càng thích hơn.

Giờ thì bát trà gừng ngọt ngào ấy được rót cho Giang Đường, cô nhấp một ngụm lớn, thấy cũng tạm được, chỉ là hơi cay.

“Nếu thêm tí đường nữa chắc sẽ ngon hơn.”

Vừa nói, cô vừa đưa bát trà đến trước miệng Lục Trường Chinh.

Anh uống ngay một ngụm, đúng ngay chỗ cô vừa uống.

“Ngọt không đấy?”

“Ngọt.”

Lục Trường Chinh mặt không đổi sắc, đáp gọn không chút do dự.

Giang Đường “hử” một tiếng, lại đưa bát lên uống thêm ngụm nữa.

Vẫn thấy cay.

Lạ thật, cô ăn được ớt mà.

Như lúc ăn lẩu chẳng hạn, cô nhất định phải ăn cay, nhưng lại không chịu được cái vị cay ngòn ngọt của trà gừng này.

Cảm giác rất kỳ lạ.

Cô nuốt chỗ trà trong miệng xuống, phần còn lại thì đưa hết cho Lục Trường Chinh giải quyết.

Hà Lệ Hoa đứng bên cạnh nhìn con trai và con dâu chia nhau uống hết một bát trà gừng, trên mặt bà toàn là ý cười mãn nguyện.

Con trai, con dâu tình cảm tốt như vậy, bao nhiêu năm rồi vẫn như một ngày, chẳng hề thay đổi.

Thật là tốt quá.

“Uống xong thì mau rửa mặt nghỉ ngơi đi nhé, mẹ đi ngủ đây.”

Hà Lệ Hoa nói.

Vé máy bay về quê đã đặt cho ngày mốt, mấy năm rồi chưa về, lần này bà chuẩn bị mang theo ít đồ về biếu hàng xóm, láng giềng.

Mấy ngày nay bà vẫn đang từ từ thu dọn, nhớ ra cái gì thì gói cái đó.

Họ sẽ cùng Hà Văn Tĩnh, Thành Quốc Viễn đưa lũ nhỏ về quê.

Mấy ngày về quê đó, chú chó Hắc Tướng quân ở nhà thì nhờ Lưu Tề Hồng trông giúp.

Bởi vì Thành Kiến Quốc phải trực trong dịp Tết, nên Lưu Tề Hồng cũng không đi cùng Hà Văn Tĩnh về quê, vừa hay ở lại khu tập thể trông nom nhà cửa.

Chỉ còn hai ông bà già đón Tết trong khu tập thể thì đúng là hơi buồn.

Nhưng may thay, Triệu Kiến Quốc và Đặng Bình cũng ở lại ăn Tết, lúc ấy có thể rủ nhau sang nhà Lưu Tề Hồng ăn bữa cơm giao thừa cho vui cửa vui nhà.

Triệu Kiến Quốc từ cái năm bất hòa với anh chị dâu thì nhiều năm rồi không còn về quê ăn Tết nữa.

Dù trưởng thôn và mấy người thân khác từng viết thư, bảo rằng anh em không có thù qua đêm, đừng mãi vì chuyện năm xưa mà khắt khe.

Dẫu sao anh em ruột cũng là máu mủ, gãy xương còn dính gân, rảnh rỗi thì đưa con cái về quê chơi, cho tụi nhỏ biết gốc gác của mình.

Nếu như nhà họ Triệu chỉ nhằm vào một mình Triệu Kiến Quốc, thì có lẽ anh đã xiêu lòng.

Nhưng không thể.

Mấy người anh, chị dâu kia tìm đủ cách để bắt nạt vợ anh, còn ức h**p con anh.

Chuyện đó thì không thể chấp nhận.

Đối với một người đàn ông mà nói, con cái và vợ chính là ranh giới cuối cùng. Dù cho kẻ xúc phạm có là anh ruột đi nữa, cũng không thể tha thứ.

Huống hồ, bao nhiêu năm trôi qua, anh đã quen với việc đón Tết ở khu tập thể nơi đóng quân rồi.

Triệu Kiến Quốc sớm đã nhìn thấu: sau khi cha mẹ mất, người thân thiết nhất trên đời này chính là vợ và con.

Còn mấy ông anh em kia? Thôi thì… coi như không có cũng được.
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 523: Thì ra còn có một tầng quan hệ thân thích


Chuyện tình thân các thứ, Triệu Kiến Quốc chưa bao giờ dám mơ mộng xa xôi.

Chỉ cần bọn họ không tìm cách moi lợi ích từ anh, như vậy đã là tạ ơn trời đất rồi.

Những thứ khác, Triệu Kiến Quốc chưa từng hy vọng.

……

Quay lại chuyện Giang Đường và Lục Trường Chinh sắp xếp cho Hắc Tướng quân.

Hắc Tướng quân sống trong nhà họ suốt bao năm, tuy chỉ là một con chó, nhưng đối với họ, nó chẳng khác nào người thân trong gia đình.

Vì phải về quê nên không thể mang nó theo, nhưng cuộc sống của nó khi ở lại thì vẫn phải được chăm lo chu đáo.

Không thể làm qua loa.

Thế là Giang Đường, sau khi rửa mặt xong, vẫn còn đang suy nghĩ: có nên mua ít thịt để trong nhà, đến lúc đó nhờ dì Lưu nấu cho Hắc Tướng quân ăn?

Dù sao dạo này cô cũng có tiền, thu nhập khá tốt.

“Mai anh đi mua ít xương về.”

Lục Trường Chinh lên giường, kéo chăn ra, “Mua thịt thì không hợp, ninh xương lấy nước là được rồi.”

Nếu thấy chưa đủ, thì để dì Lưu mua thêm gan heo, lòng non, nấu cùng xương.

Thế là đủ bữa tươm tất rồi.

“Nhưng mà có phải ninh lâu lắm không?”

Giang Đường có chút lo, sợ làm phiền đến Lưu Tề Hồng.

“Không sao, Đại Hoàng cũng ăn chung.”

Chó nhà Lục Trường Chinh có thịt ăn, thì chó nhà Hà Văn Tĩnh chắc chắn cũng phải được ăn. Tiền mua xương và nội tạng thì họ chịu, còn việc nấu thì để Lưu Tề Hồng lo.

Chuẩn bị ổn thỏa cho Hắc Tướng quân — điều duy nhất khiến Giang Đường bận lòng — cô liền tươi cười chui vào lòng Lục Trường Chinh.

“Lục Trường Chinh.”

“Ừm?”

“Bây giờ chúng ta sống tốt thật đấy! Ngay cả chó cũng được ăn thịt, gặm xương to rồi.”

“Tết nhất mà, lâu lâu ăn một bữa thôi.”

Lục Trường Chinh vòng tay ôm vợ, đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ sau lưng cô.

Giang Đường rất ít khi mặc áo ngắn tay, da thịt không bị nắng gió dãi dầu, nên làn da dưới lớp áo không chỉ trắng mà còn mềm mịn.

Mịn như tàu hũ non vừa làm xong.

Lục Trường Chinh rất thích cảm giác khi chạm vào da vợ mình.

Mềm mại, trơn láng — khác xa lớp da thô ráp trên người anh.

“Đừng nhéo nữa.”

“Vậy cho anh thơm cái nha?”

“Không ngủ à? Mai còn phải đi làm đó.”

Giang Đường thì chưa buồn ngủ lắm, nhưng bình thường vào ngày làm việc, Lục Trường Chinh luôn rất kiềm chế.

Anh sợ cô hôm sau dậy đi làm sẽ không đủ sức.

Nhưng xem ra, tối nay người uống rượu dường như lại là Lục Trường Chinh, bởi anh bỗng phá lệ, nhẹ giọng dỗ dành cô:

“Chỉ một lần thôi mà…”

……

Sáng hôm sau, Giang Đường đến văn phòng đúng giờ như thường lệ.

Buổi sáng trời có tuyết rơi, cô không đi xe đạp mà đi xe buýt đến cơ quan.

Mấy nhân viên phòng vật tư sống trong trấn thì đến sớm hơn cô, lại chẳng phải hứng gió tuyết gì cả.

Trong văn phòng có sưởi, vừa bước vào là có thể cởi áo khoác ngoài.

Giang Đường cởi áo choàng, treo vào tủ quần áo nhỏ trong ngăn văn phòng, tiện tay để luôn chiếc túi đựng tiền trong đó.

Từ sau lần bị điều đi công tác đột xuất vào mùa hè năm ngoái, mỗi ngày đi làm, Giang Đường đều mang theo nhiều tiền hơn một chút — đề phòng lại phải đi gấp, không kịp xoay sở.

Vừa đặt túi xuống, Hồng Họa Tâm đã bước vào, mang đến một xấp công việc cần cô xử lý hôm nay.

Ngày làm việc cuối cùng trước Tết, vẫn phải làm việc cho thật chỉn chu.

Chẳng bao lâu, Bí thư Tống cũng tới.

Điều đó khiến Giang Đường hơi bất ngờ.

Cô vội đứng dậy, mời Bí thư Tống ngồi xuống ghế salon bên cạnh, rồi tự mình rót nước mời ông.

“Không cần khách sáo thế đâu.”

Bí thư Tống cười ha hả, rồi hỏi cô về kế hoạch nghỉ Tết năm nay.

Tim Giang Đường khẽ lật một nhịp.

Chẳng lẽ Bí thư Tống đến tìm cô… để giao việc tăng ca?

Vừa nghĩ đến khả năng đó, Giang Đường lập tức mở miệng:

“Tôi đã nói với người nhà là sẽ về quê phía Nam một chuyến. Bao nhiêu năm rồi không về, dưới quê vẫn còn nhà và ruộng cần xử lý ạ.”

Bí thư Tống “ồ” một tiếng, gật đầu:

“Về quê cũng tốt.”

“Giờ giao thông tiện lợi, đi lại cũng không mất nhiều thời gian như trước.”

“Vâng.”

Giang Đường tiếp lời, “Bọn trẻ cũng rất muốn về.”

Trong lòng cô nghĩ, mình nói rõ ràng như vậy rồi, chắc Bí thư Tống cũng không nỡ mở miệng bảo cô làm thêm giờ chứ?

Nhưng Giang Đường đoán sai rồi.

Bí thư Tống đến không phải để giao việc, mà là để mời cô đi ăn.

Người mời là Phó xưởng trưởng Hà Văn Cường, chỉ vì ngại chuyện cũ nên không tiện trực tiếp mời, đành nhờ Bí thư Tống đứng ra nói giúp.

“Phó xưởng trưởng Hà… mời tôi đi ăn ạ?”

Giang Đường ngờ vực, không tin vào tai mình.

Bí thư Tống cũng có chút ngại ngùng.

Dù gì thì quan hệ giữa Hà Văn Cường và Giang Đường trước đây, thực sự không thể gọi là tốt đẹp.

Với quan hệ như thế mà giờ lại mời ăn cơm, người đi mời thay như ông cũng thấy xấu hổ.

“Đúng vậy.”

“Trước đây anh ta hồ đồ gây ra không ít chuyện, dạo này cũng nghĩ thông rồi. Nhân dịp cuối năm, muốn tụ họp làm lành.”

Bí thư Tống cười gượng giải thích.

Giang Đường “ồ” một tiếng, khẽ gật đầu.

“Được ạ!”

Bí thư Tống: “??”

Ông vốn tưởng cô sẽ từ chối, không ngờ lại gật đầu một cách dứt khoát như vậy.

Làm ông nhất thời không kịp phản ứng.

“Tiểu Giang, cô đồng ý rồi à?”

“Vâng? Có vấn đề gì không, Bí thư?”

Giang Đường hỏi ngược lại.

Bí thư Tống lập tức hoàn hồn: “Không, không vấn đề gì.”

“Vậy để tôi báo lại với anh ta, cháu cứ làm việc tiếp đi.”

Nói xong, Bí thư Tống liền rời khỏi văn phòng của Giang Đường, quay lại văn phòng mình.

Giang Đường nhìn theo bóng lưng Bí thư Tống rời đi, trong lòng thầm nghi hoặc:

Bí thư Tống với Hà Văn Cường rốt cuộc là quan hệ gì?

Một bữa ăn mà Hà Văn Cường không tiện ra mặt, lại có thể mời được cả Bí thư Tống làm người trung gian?

“Khoa trưởng.”

Hồng Họa Tâm từ ngoài bước vào, thấy Giang Đường đang trầm ngâm suy nghĩ thì liền gọi một tiếng.

Giang Đường hoàn hồn, quay sang nhìn trợ lý:

“Có chuyện gì sao?”

“Không ạ, chỉ là vừa rồi thấy khoa trưởng có vẻ đang nghĩ ngợi chuyện gì.”

Hồng Họa Tâm vừa nói vừa thu dọn lại chỗ ngồi của Bí thư Tống lúc nãy, đổ nước cũ trong cốc đi, rửa sạch rồi đặt lại đúng chỗ.

Là trợ lý của Giang Đường, cô không chỉ giúp xử lý công việc mà cả việc tiếp khách, dọn dẹp cũng luôn chu đáo, gọn gàng.

Xong xuôi, cô lặng lẽ rời khỏi, không nói nhiều, cũng không tò mò hỏi han linh tinh.

Có một trợ lý như vậy, đúng là khiến người ta yên tâm.

Mang theo nghi vấn về quan hệ giữa Bí thư Tống và Hà Văn Cường, Giang Đường bận rộn đến hết buổi chiều.

Tan ca, cô gọi điện về nhà, báo với mẹ tối nay có tiệc, không về ăn cơm.

Hà Lệ Hoa không hỏi nhiều, chỉ dặn cô cứ yên tâm ăn uống, đến tối để Lục Trường Chinh đến đón.

Giang Đường cười, báo địa điểm.

Bữa cơm do Hà Văn Cường mời, cũng chính là tại nhà hàng hôm qua Giang Đường đãi phòng Vật tư.

Nhà hàng này nằm không xa xưởng, chỉ ở con phố sau, đối diện với cổng nhà máy.

Rời khỏi nhà máy, Giang Đường đi bộ về hướng con phố đó.

Trên đường gặp Triệu Nghị cùng vài trưởng phòng khác cũng đang đi tới. Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, không khí khá vui vẻ.

Khi gần đến quán, Triệu Nghị chậm lại hai bước, đi song song với Giang Đường, rồi ghé tai nói nhỏ:

“Phó xưởng trưởng Hà là em vợ của Bí thư Tống.”

“Tuy không phải anh em ruột, nhưng là anh em họ, quan hệ thân thiết lắm.”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 524: Người đến chống lưng cho cô


Giang Đường…

Cuối cùng cũng hiểu được điều bấy lâu nay khiến cô băn khoăn.

Thảo nào cô cứ thấy lạ — sao Bí thư Tống lại chịu làm người đưa lời giúp Hà Văn Cường chứ!

“Thế thì trước đây tôi không nhường ông ta, có phải đã để lại ấn tượng xấu với Bí thư không?” Giang Đường cười cười hỏi.

Triệu Nghị cũng bật cười, “Không đâu, Bí thư Tống không phải người như vậy.”

Dù có quan hệ thân thích với Hà Văn Cường, nhưng Bí thư Tống là người công tâm. Có thể đôi chút thiên vị, nhưng tuyệt đối không vì tình thân mà xử sự bất công với đồng chí khác.

Triệu Nghị khuyên cô cứ yên tâm.

Giang Đường thật ra cũng không lo lắng gì mấy.

Cô nói vậy chẳng qua là đùa nhẹ một câu mà thôi.

Cả hai vừa trò chuyện vừa bước vào trong quán.

Vừa vào đã gặp Tiền Quốc Vĩ.

Lâu rồi không gặp, Tiền Quốc Vĩ mặt mày tươi tắn, chủ động giơ tay chào:

“Đồng chí Tiểu Giang.”

“Chào Chủ nhiệm Tiền.”

Giang Đường lễ phép đáp lời.

Bên kia, Hà Văn Cường đang nói chuyện với Bí thư Tống, thấy cô bước vào cũng gật đầu chào:

“Chào Khoa trưởng Giang.”

Những bữa tiệc kiểu này trong đơn vị, lãnh đạo các cấp chỉ cần xã giao một tiếng, rồi ngồi xuống dùng bữa là xong.

Vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề vẫn là chuyện công việc trong nhà máy.

Giang Đường không chủ động lên tiếng, cũng không ăn uống nhiệt tình. Cô chỉ ngồi yên, giữ lễ, ứng đối nhã nhặn.

Vậy mà một bữa cơm này lại khiến cô cảm thấy còn mệt hơn đi làm cả ngày. May mà ngày mai là nghỉ Tết, chứ không thì Giang Đường nhất định sẽ không tham gia mấy bữa tiệc như thế này.

Bước ra khỏi nhà hàng, cô đã thấy Lục Trường Chinh đứng đợi bên ngoài.

Khác với tối qua, lần này anh không đậu xe xa, mà chạy thẳng đến trước cửa nhà hàng.

Hà Văn Cường vẫn đang đứng ở cửa nói chuyện cùng mọi người. Giang Đường thấy anh, liền cùng Bí thư Tống, Giám đốc Triệu và Hà Văn Cường chào một tiếng, rồi nhanh chóng đi về phía chiếc xe.

Lục Trường Chinh chủ động mở cửa xe cho cô.

Chờ Giang Đường yên vị trong xe, anh mới ngẩng đầu, khẽ gật đầu chào mấy người phía xa.

Trên người anh là bộ quân phục mùa đông, quân hàm nổi bật trên vai áo.

Bí thư Tống cùng mấy người khác cũng gật đầu chào lại, sau đó anh mới mở cửa lái xe, ngồi vào và rời đi.

“Anh cố ý đấy à?”

Xe chạy được một đoạn, Giang Đường liền bật cười hỏi.

Lục Trường Chinh liếc sang vợ: “Sao lại nghĩ vậy?”

“Tối qua anh mặc áo khoác em mua, còn hôm nay lại mặc quân phục mùa đông — không phải quân đại y đâu nhé — mà là quân phục có đeo quân hàm rõ ràng.”

Quân đại y chỉ là áo khoác giữ ấm.

Còn quân phục mùa đông có quân hàm, ai có chút hiểu biết về quân đội đều nhận ra, quân hàm của Lục Trường Chinh… không hề thấp.

Rất khó để nói đó không phải cố tình.

Bị vợ bắt bài, Lục Trường Chinh cũng không giấu nữa.

“Mẹ nói em tối nay ăn cơm cùng mấy lãnh đạo trong nhà máy.”

Nên anh chẳng thay đồ, ăn cơm xong là đến thẳng đây.

Mặc quân phục là để chống lưng cho vợ.

“Cảm ơn anh nha, Lục Trường Chinh.”

Giang Đường cười tít mắt cảm ơn, rồi bổ sung thêm:

“Nhưng anh đừng lo, sẽ không ai dám bắt nạt em đâu.”

Cô là nhân sâm chứ không phải trái hồng mềm, chẳng ai dám dễ dàng n*n b*p cô đâu.

Hai vợ chồng vừa trò chuyện vừa về nhà.

Đi xe nên về cũng nhanh.

Ngày mai sẽ về quê, trước đó, đồ đạc cũng đã được thu dọn gần xong cả rồi.

Quê nhà không lạnh bằng bên này, nên cũng không cần mang áo khoác quá dày hay mang quá nhiều đồ.

Thế nhưng, cho dù vậy, cả nhà sáu người, chỉ tính riêng hành lý quần áo thay đổi cũng đã đủ sáu túi lớn rồi.

May là ba đứa sinh ba nay đã lớn, có thể tự xách hành lý của mình.

Mỗi đứa được phát một cái balô nhỏ, bên trong đựng đầy đủ quần áo thay, cùng các vật dụng vệ sinh cá nhân.

Sợ đường dài dễ chán, mỗi đứa còn được chuẩn bị một quyển sách — định bụng sẽ đọc trên máy bay.

Đây là lần đầu tiên ba đứa nhỏ được đi máy bay, nên đứa nào cũng phấn khích không thôi.

Chưa tới ngày mai mà ba đứa đã ríu rít bàn nhau: ngồi máy bay là cảm giác thế nào, bay lên trời sẽ nhìn thấy gì…

Bình thường giờ này ba đứa đã ngủ, mà hôm nay thì tinh thần phơi phới, cứ nói chuyện rôm rả không dứt.

Giang Đường ngồi nghe bọn nhỏ líu lo mà khuôn mặt rạng rỡ, thỉnh thoảng lại chêm vài câu góp vui.



Sáng sớm hôm sau, cả nhà khóa cửa lại, mang theo hành lý lên xe — chiếc xe do đơn vị cử đến để tiễn họ.

“Cậu, mợ!”

Thành Hướng Tiền dắt hai em tới, vừa thấy người đã lễ phép chào hỏi.

Cậu bé gần 11 tuổi giờ đã lớn nhanh như thổi, chiều cao đã vượt Giang Đường một đoạn.

Đứng cạnh cô, vóc dáng cũng cao lớn vạm vỡ hơn hẳn.

Thấy mọi người đang khiêng đồ, cậu lập tức xắn tay áo muốn phụ giúp — cần mẫn, nhanh nhẹn vô cùng.

Giang Đường cười tươi, thân mật chào lại cháu trai.

Hai nhà đông người, ngồi một chiếc xe Jeep thì chắc chắn không đủ.

Dù lần này Lưu Tề Hồng và Hà Kiến Quốc không đi, nhưng vẫn còn 11 người tất cả.

Phải hai chiếc xe mới chở xuể.

Thế nên phía bộ đội sắp xếp hẳn một xe công vụ — loại xe trung, dạng xe buýt nhỏ có thể chở mười mấy, hai chục người.

Ngoài hai nhà họ ra, còn có thể đón thêm vài người cùng đi sân bay.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người đủ điều kiện và sẵn lòng mua vé máy bay vào thời điểm này, thật sự không nhiều.

Thế nên tới lúc xuất phát, chiếc xe buýt của họ vẫn không ngồi kín chỗ.



Đến sân bay, làm thủ tục kiểm vé, chờ lên máy bay, chẳng bao lâu thì tới lượt họ.

Sáu đứa nhỏ đi trước, hớn hở ríu rít như một bầy chim sẻ nhỏ.

Người lớn như Giang Đường và Lục Trường Chinh thì không quá lo, không cần kè kè đi sát theo sau.

Nhưng Hà Lệ Hoa thì khác.

Bà lo cho lũ nhỏ, nên một mực bám sát phía sau.

Cũng may bà vẫn khỏe mạnh, mỗi ngày ở khu tập thể đều đi dạo cùng Lưu Tề Hồng, nên dù sắp sáu mươi, bước đi vẫn nhanh nhẹn, đuổi kịp đàn cháu không hề đổ mồ hôi hay th* d*c.

Những đứa trẻ đi phía trước, thấy bà bám sát, cũng tự giác đi chậm lại.

“Bà ơi, bà đi chậm thôi!”

“Ở đây có bậc thềm, phải cẩn thận nha!”

“Bà cô, để con đỡ bà.”

Cô bé út trong nhà — Thành Đoá Đoá, ăn mặc thật xinh xắn: váy đông xinh xinh, áo khoác nhỏ, giày da sáng bóng, như một con búp bê tinh xảo.

Cô bé cất giọng ngọt ngào như kẹo, còn muốn đỡ tay bà Hà Lệ Hoa đi.

Hà Lệ Hoa cười tít mắt, nắm tay cháu gái:

“Được được được, cảm ơn Đoá Đoá của bà nha!”

Giữa tiếng nói cười rộn rã, nhóm người lớn tuổi và trẻ nhỏ lên máy bay, tìm chỗ ngồi.

Những người đi sau như Giang Đường, Lục Trường Chinh cũng lần lượt bước lên.



Với người lớn, chuyến bay vài tiếng có thể hơi mệt.

Nhưng lũ trẻ thì không hề cảm thấy như vậy.

Thậm chí lúc máy bay hạ cánh, tụi nhỏ còn tiếc rẻ: “Ủa? Hết rồi à?”

Cũng khiến người lớn dở khóc dở cười.

Ra khỏi sân bay, một người đàn ông tóc muối tiêu đã đứng chờ: Hà Lập Nghiệp.

Ba anh em nhà họ Thành vừa thấy ông ngoại, mừng rỡ chạy ùa đến. Ba đứa sinh ba cũng vui vẻ chào “ông cậu”.

Một năm không gặp cháu ngoại và cháu gọi bằng bác, Hà Lập Nghiệp cười đến nỗi nếp nhăn cũng gom hết vào một chỗ.

Ông lần lượt xoa đầu từng đứa nhỏ, cười tươi rói mà nói:

“Tốt, tốt lắm! Các con đều khỏe, đều khỏe cả!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back