Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 510: Lại được chia một khoản tiền lớn


Đặng Bình nhìn bộ dạng ngốc nghếch, thật thà của chồng mình mà không buồn nhìn nữa.

Đúng lúc Hà Dục Thành cũng từ trên xe nhảy xuống, phụ Triệu Kiến Quốc khiêng máy giặt, cô liền quay người vào trong sân.

Vào lấy tiền đưa cho Hà Dục Thành.

Một cái tủ lạnh, một cái máy giặt, cộng lại là một nghìn năm trăm đồng.

Mọi người đều như nhau.

Hà Dục Thành không vì chị dâu hay em gái mà bớt tiền, cũng không vì Đặng Bình là người ngoài mà tính thêm.

Anh ta đối xử rất công bằng.

“Đồng chí Dục Thành, anh kiểm lại đi.”

Đặng Bình đã đếm sẵn tiền, đưa cho Hà Dục Thành.

Hà Dục Thành cười cầm lấy, cảm ơn: “Cảm ơn chị dâu.”

“Đáng mà, làm phiền cậu còn phải tự mình mang đồ tới nữa.”

Trên mặt Đặng Bình hiện lên chút ngại ngùng, vốn dĩ muốn giữ Hà Dục Thành lại ăn cơm, nhưng nghĩ lại cũng thấy không tiện.

Dù sao thì cô ruột và em gái anh ta đều ở bên này, dù thế nào cũng không đến lượt ăn cơm ở nhà họ.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, lời mời vẫn phải nói ra.

Triệu Kiến Quốc cũng vội vàng phụ họa: “Đúng đó, A Thành, ăn cơm luôn ở đây đi, anh nấu liền bây giờ.”

“Không cần đâu, anh, chị dâu, em còn phải giao đồ đến nhà Văn Tĩnh với nhà anh trai em nữa. Tối nay em ăn cơm bên nhà cô em là được rồi.”

Cơm tối, tất nhiên phải ăn ở nhà cô ruột.

Triệu Kiến Quốc và Đặng Bình đều hiểu điều đó.

Hai người có chút tiếc nuối: “Vậy sau này có dịp nhất định phải đến nhà ăn bữa cơm.”

“Dạ, vậy chúng em đi trước nhé anh, chị dâu.”

Không phải vô cớ mà Hà Dục Thành làm ăn tốt như vậy — lúc chào hỏi người khác thì nói chuyện ngọt ngào, thái độ lại khiêm nhường.

Ra khỏi nhà rồi, còn vẫy tay chào tạm biệt mấy bác trai bác gái đứng bên ngoài.

Rất được lòng người.

Giang Đường cùng Hà Dục Thành tiếp tục đi giao đồ cho nhà em gái Văn Tĩnh, cuối cùng mới đến lượt nhà họ.

Hà Lệ Hoa thấy cháu trai mang đồ đến, cười tươi đi rót nước cho anh uống. Đúng lúc ba đứa sinh ba vừa về đến nhà, liền vây quanh Hà Dục Thành gọi rối rít: “Chú, chú!”

Cả ba còn muốn giúp khuân tủ lạnh với máy giặt.

Giang Đường liền bảo tụi nhỏ nghỉ ngơi.

Hôm nay cô sẽ hóa thân thành một “cỗ máy khuân vác vô tình”!

Vừa chuyển đồ vào nhà xong, Lục Trường Chinh cũng đi làm về.

Thấy em trai đến, anh chào một tiếng rồi đi thẳng vào bếp giúp một tay.

“Không cần hai đứa làm gì đâu, cơm sắp xong rồi.”

Hà Lệ Hoa đuổi cả con trai lẫn con dâu ra khỏi bếp, bảo họ nghỉ ngơi.

Cả ngày hai đứa đi làm bên ngoài đã cực lắm rồi.

Mấy việc nhỏ trong nhà này để bà làm là được.

Giờ có máy giặt rồi, sau này bà không cần giặt đồ bằng tay nữa, thời gian rảnh sẽ nhiều hơn. Bà thậm chí còn đang tính có nên tìm việc gì làm để giết thời gian không.

Hà Lệ Hoa nghĩ thầm trong lòng, nhưng chưa vội nói với con trai con dâu.

Chẳng bao lâu sau, bữa tối cũng được dọn lên.

Cả nhà ăn cơm xong, Lục Trường Chinh liền đi lấy tiền đưa cho Hà Dục Thành.

Hà Dục Thành nhận tiền xong, cất vào túi, thuận tay lấy ra một phong bì.

Trong phong bì là một xấp tiền dày cộp.

“Anh, chị dâu, hồi trước em với A Thiện làm ăn, vay của hai người năm nghìn, lúc đó em với A Thiện đã bàn, tính thành cổ phần.”

Trước kia công ty chưa có nhiều vốn, chia cổ tức cũng khó, nên mọi khoản lời kiếm được đều đem đầu tư tiếp vào mở rộng làm ăn.

Giờ thì có tiền rồi, vốn lưu động cũng đủ, bọn họ mới bắt đầu chia lợi nhuận ra một phần, gửi cho chị dâu.

Giang Đường không ngờ, mình lại còn được chia cổ tức.

Cô cầm lên xem thử, thấy bên trong có hẳn sáu nghìn!

“A Thành, em chia cho chị nhiều vậy sao?”

“Chị dâu, đây mới chỉ là nửa đầu năm thôi. Trước em đã định mang tới cho chị rồi, nhưng lúc đó muốn đi lấy thêm điện máy về bán, nên tạm thời lấy tiền xoay vòng làm ăn. Giờ rảnh rỗi rồi, mới đem tới cho chị.”

Ngoài phần chia cho Giang Đường, còn có cả phần của ba mẹ, bác cả, và chú út — đều tính theo tỷ lệ cổ phần mà chia.

Giang Đường được chia sáu nghìn, ba mẹ, bác chú cũng đều được chia.

“Đây là của nửa đầu năm, nửa cuối năm ráng trước Tết lại chia tiếp một lần.”

Hà Dục Thành giải thích.

Giang Đường đã thấy quá bất ngờ với số tiền lần này, không ngờ còn có phần tiếp theo.

“Sớm biết thế, lúc trước chị nên đưa hết sạch của cải cho A Thành rồi.”

Cô ôm lấy xấp tiền dày, nói như tự lẩm bẩm, mà cũng như nói cho cả nhà nghe.

Hà Dục Thành bật cười: “Cảm ơn chị dâu đã tin em. Nếu không có sự ủng hộ và giúp đỡ của chị lúc ban đầu, em với A Thiện chắc chắn không thể có được như hôm nay.”

Gia đình họ vốn là kiểu người biết ơn, nhớ nghĩa.

Lúc khó khăn nhất, Giang Đường không chỉ kéo anh trai mình đứng về phía họ, mà còn bỏ tiền, bỏ sức ra giúp đỡ.

Ân tình đó, Hà Dục Thành luôn ghi nhớ, không dám quên.

Mọi người nói chuyện thêm một lúc, Hà Dục Thành liền đứng dậy cáo từ.

Anh còn phải lái xe quay về thành phố, đi muộn không tiện.

Cả nhà họ Lục tiễn Hà Dục Thành ra cửa, Lục Trường Chinh dặn dò: “Trên đường lái xe cẩn thận, chú ý an toàn đấy.”

“Nếu gặp nguy hiểm, em cứ làm theo lời họ nói trước, nhớ kỹ mặt mũi của họ lại, đến lúc đó để chị dâu báo thù cho em!”

Giang Đường cũng đứng bên cạnh nhắc nhở.

Hà Dục Thành cười không ngớt: “Được, em nhớ rồi.”

“Nếu ai bắt nạt em, em sẽ nhớ kỹ mặt hắn, đến lúc đó kể lại cho chị dâu nghe, để chị giúp em báo thù.”

“Ừ ừ, khỏi lo chuyện đó.”

Giang Đường rất nghiêm túc.

Ba đứa sinh ba đứng bên cạnh cũng học theo mẹ, nghiêm túc hứa hẹn với chú mình:

“Chú ơi, chúng con cũng có thể giúp chú, chúng con cũng biết đánh lại người xấu!”

“Ây da, vậy chú phải cảm ơn ba tiểu anh hùng trước rồi.”

“Chú không cần khách sáo đâu, vì chúng mình là người một nhà mà!”

Lục Thừa Bình đáp lại.

Lục Thừa An đứng bên cũng gật đầu theo lời anh trai.

Còn Lục Thần Hi, là chị cả, thấy hai cậu em có vẻ hơi ngớ ngẩn liền lên tiếng nhắc nhở:

“Chú còn phải về nhà nữa.”

“Về muộn quá, ba chú sẽ lo lắng đó.”

Đúng là chị cả, tuy tuổi như nhau nhưng khí chất rất có dáng dấp của một người chị.

Sau khi Hà Dục Thành rời khỏi khu tập thể, Giang Đường và mọi người nhìn theo bóng anh khuất dần rồi mới quay vào nhà.

Vào đến phòng khách, ba đứa nhỏ liền bật tivi, tiếp tục xem phim Tây Du Ký.

Hà Lệ Hoa cũng ngồi xuống ghế sofa cạnh tụi nhỏ để xem cùng.

Tây Du Ký đúng là phim hay, từ trẻ đến già trong nhà đều mê.

Giang Đường lấy từ trong phong bì ra năm trăm đồng, đưa cho Hà Lệ Hoa, phần còn lại thì đưa cho Lục Trường Chinh để anh cất giữ.

Tháng trước Hà Lệ Hoa vừa mới nhận năm trăm đồng từ tay con dâu, mấy hôm trước con trai lại đưa thêm một trăm làm sinh hoạt phí, giờ lại thêm năm trăm nữa. Từng ấy tiền nằm trong tay, bà cảm thấy… nóng cả lòng bàn tay.

“Đường Đường, Trường Chinh, mẹ có tiền mà, thật sự không cần nhiều như vậy đâu.”

“Mẹ, mẹ cứ giữ lấy đi ạ.”

Lục Trường Chinh dịu giọng khuyên mẹ, “Mẹ muốn để dành thì cứ để dành, không muốn để tiền thì cầm đi mua vàng tích lũy cũng được, coi như có cái phòng thân.”

“Mẹ có tiền mà, sổ tiết kiệm của mẹ cũng có kha khá rồi…”

Hà Lệ Hoa thật sự không thiếu tiền.

Nhưng bà nghĩ vậy cũng vô ích, vì con trai con dâu lại luôn cho rằng bà cần.

“Mẹ à, má cứ nghe lời Trường Chinh đi, mua chút vàng cất đi cũng được,” Giang Đường nói.
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 511: Lại đánh nhau rồi


Tuy trong nhà cũng có không ít vàng bạc, nhưng Giang Đường vẫn khuyên mẹ nên đi mua thêm vàng.

“Lục Trường Chinh, tiền của chúng ta, hoặc là tiết kiệm để mua nhà, hoặc là cũng nên đầu tư vào vàng.”

Cô quay sang nói với Lục Trường Chinh.

Lục Trường Chinh gật đầu.

“Mua thêm mấy căn cũng được.”

“Ừ.”

Hà Lệ Hoa ngồi bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của con trai và con dâu, suy nghĩ một chút rồi quay vào phòng, lấy sổ tiết kiệm và chiếc hộp đựng tiền ra.

“Trường Chinh, Đường Đường, mấy năm nay các con đưa tiền cho mẹ, cộng với số tiền mẹ dành dụm được từ trước, lẻ tẻ gộp lại cũng được khoảng hai vạn.”

“Lần tới các con đi mua nhà, giúp mẹ xem thử, chừng đó có mua được căn nào không.”

Trước giờ chỉ biết để tiền trong ngân hàng lấy lãi, cũng là cách không tệ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cái sân mà con trai và con dâu mua mười năm trước, bây giờ giá đã tăng gấp đôi rồi — lợi nhuận đó rõ ràng hơn gửi ngân hàng nhiều.

Hà Lệ Hoa cũng muốn đầu tư chút ít vào bất động sản.

Chỉ là bà chỉ có hai vạn, chắc chắn không mua được căn nào lớn hay quá tốt.

Nên bà đưa hết cho hai con, nhờ chúng giúp xem xét.

“Mẹ, mẹ cứ giữ tiền lại mà dùng. Sau này chúng con mua nhà, sẽ để một căn đứng tên mẹ, mẹ thích bán hay ở đều được.”

Giang Đường xem qua số tiền, không muốn nhận.

Hà Lệ Hoa cười, nói: “Con bé ngốc, mẹ cầm tiền đó để làm gì? Con thì thường xuyên cho mẹ tiền, Trường Chinh tháng nào cũng đưa sinh hoạt phí — giữ mãi số tiền này trong tay cũng là nằm đó mất giá… đúng rồi, là mất giá.”

“Chi bằng dùng mua cái gì đó cho chắc ăn, đỡ bị trượt giá.”

Đừng tưởng ngày nào Hà Lệ Hoa cũng chỉ quanh quẩn trong khu tập thể, bà vẫn đọc báo đều đều, cập nhật chính sách ngoài kia đấy.

Đã nói đến mức đó, Giang Đường và Lục Trường Chinh cũng không khuyên nữa.

“Được, mẹ yên tâm, tụi con rảnh sẽ đi xem nhà.”

“Ừ, được.”

Ba người nói chuyện một lúc, trong tivi đang phát chương trình rất hay, Giang Đường và Hà Lệ Hoa bị thu hút, cùng ngồi xem chăm chú.

Lục Trường Chinh ngồi cạnh vợ, lặng lẽ cùng xem.

Anh không hứng thú gì với mấy chương trình này, nhưng anh rất thích khoảng thời gian quây quần bên vợ con, mẹ già.

Cả ngày bận rộn bên ngoài, được ngồi xuống cùng người thân xem tivi là một kiểu nghỉ ngơi hiếm hoi.

Trời tối rồi, nhà nào có tivi thì cả nhà tụ họp cùng xem.

Nhà nào không có thì sang nhà hàng xóm thân quen để xem ké.



Thị trấn.

Nhà của Hướng Thu Phương không có tivi.

Ba đứa con của cô ta, trừ đứa lớn vừa ra trường đi làm, còn lại hai đứa đều đang học đại học.

Chỉ dựa vào đồng lương của một mình cô, phải nuôi hai đứa con học đại học, nên cuộc sống cũng không mấy dư dả.

Vì vậy, sau giờ làm, ăn cơm xong, cô lại bắt đầu dán bao diêm.

Dán mảnh tranh nhỏ lên hộp diêm, mười hộp được một xu, dán một trăm hộp mới được một hào.

Cô làm rất nhanh, một tối cũng có thể dán được năm trăm hộp.

Kiếm được năm hào.

Tuy năm hào nghe thì chẳng đáng bao nhiêu, nhưng tích tiểu thành đại, cộng thêm cuối tuần cũng tranh thủ làm, một tháng cô cũng kiếm được hơn hai mươi đồng.

Số tiền đó đủ chi tiêu cá nhân, còn lương thì để dành toàn bộ cho hai đứa con ăn học.

Tối nay cũng như mọi khi, ăn xong cơm, dọn dẹp sạch sẽ, rửa tay xong là Hướng Thu Phương lại ngồi xuống bắt đầu dán hộp diêm.

Khoảng chín giờ, La Vĩnh Xuân mới lảo đảo từ ngoài về.

La Vĩnh Xuân cũng có việc làm.

Làm ở xưởng nồi hơi.

Trước kia từng là lãnh đạo, làm Trưởng phòng văn thư.

Nhưng sau vì say rượu làm hỏng việc lớn, lại thêm xưởng thay lãnh đạo, nên từ Trưởng phòng bị giáng xuống làm… bảo vệ.

Tính tình vốn dĩ cũng không tốt đẹp gì, từ lúc bị điều đi gác cổng lại càng hay rượu chè bê tha.

Nhưng cũng biết rút kinh nghiệm, không còn dám uống trong đơn vị nữa, cũng không dám gây rối ở xưởng.

Chỉ cần uống rượu là về nhà kiếm chuyện với Hướng Thu Phương.

Tối nay cũng không khác gì.

Vừa bước vào cửa, thấy Hướng Thu Phương đang ngồi ở bàn làm việc, không để ý đến mình, hắn liền nổi cơn điên.

“Hướng Thu Phương!”

La Vĩnh Xuân gọi thẳng cả họ tên.

Hướng Thu Phương ngẩng đầu, nhìn người đàn ông nồng nặc mùi rượu trước mặt, trong mắt có vài phần chán ghét.

“Gì?”

“Gì cái gì?”

La Vĩnh Xuân đùng một cái đập tay lên bàn:

“Chồng mày về mày mù à? Mau đi lấy nước rửa mặt, rửa chân cho tao!”

“Nước nóng ở trong nồi, muốn rửa thì tự mà đi lấy.”

Hướng Thu Phương tiếp tục bận dán hộp, không đứng dậy.

Thế là chọc giận hoàn toàn La Vĩnh Xuân.

Hắn ta giật mạnh cái bàn, lật úp xuống sàn.

Bao diêm đang làm dở đổ hết ra đất, có cái bị đè dưới bàn, có cái văng ra khắp nhà.

Hướng Thu Phương vẫn cầm hộp diêm trong tay, tay kia cầm thanh tre quết hồ dán.

Nhìn bàn bị lật, rồi nhìn mớ hỗn độn dưới sàn, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn La Vĩnh Xuân.

“Mày nhìn cái gì?”

“Còn không mau đi lấy nước rửa chân cho ông mày?”

La Vĩnh Xuân gào lên.

Ba mẹ của hắn sống cùng sân nhưng khác nhà, nghe tiếng ồn liền chạy qua.

Thấy đống hỗn loạn dưới đất, lại thấy thằng con nồng nặc mùi rượu, bà già nhà họ La tức điên lên…

“Vĩnh Xuân, con lại làm loạn cái gì đó hả?!”

Bà La run rẩy giơ tay chỉ thẳng vào mặt con trai mình: “Mấy cái hộp diêm đó là Thu Phương vất vả lắm mới dán được đấy! Con làm loạn cái gì vậy?!”

Từ sau khi La Vĩnh Xuân sa vào rượu chè, cứ vài ba bữa lại say xỉn, hắn như thể biến thành một con người khác.

Bà La sớm đã thất vọng hoàn toàn về đứa con trai này.

Giờ lại thấy nó về nhà gây chuyện, một hơi nghẹn cứng nơi lồng ngực, lên không được, xuống chẳng xong, ngực bà như bị đè bởi một tảng đá lớn.

“Bà nó, đừng giận, bác sĩ bảo rồi, sức khỏe bà không tốt, không được tức giận mà quên rồi sao?”

Ông La vội vàng đứng bên cạnh an ủi vợ, đưa tay đỡ lấy bà, giúp bà bình tĩnh lại.

Sợ nhất là bà bị nghẹn mà không thở nổi.

Hướng Thu Phương thấy tình hình mẹ chồng không ổn, cũng vội đứng dậy, định tới xem tình hình bà thế nào.

“Cô đi đâu? Hướng Thu Phương, con đàn bà thối tha kia, ông đây nói chuyện cô không nghe thấy hả?!”

La Vĩnh Xuân say đến điên dại, thấy Hướng Thu Phương đi tới liền túm lấy tay cô, thô bạo đẩy mạnh về phía sau.

Hướng Thu Phương ngã vật xuống nền, đầu va mạnh vào tường, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Đầu cô ong ong, trong mắt tối sầm lại.

Cô đưa tay ôm lấy đầu, cố gắng để tầm nhìn rõ ràng hơn.

Cô ngồi dưới đất, không nhúc nhích. Dáng vẻ ấy lại càng khiến La Vĩnh Xuân điên tiết.

Hắn bước mấy bước tới, đưa tay bóp lấy cổ Hướng Thu Phương.

“Con đ* kia! Còn giả chết hả? Mày thích chết đúng không? Vậy tao tiễn mày về chầu tổ tiên luôn!”

La Vĩnh Xuân không biết phát điên kiểu gì, tay hắn siết chặt lấy cổ cô, ánh mắt đỏ ngầu, điên loạn, như thể thực sự muốn giết cô.

“La Vĩnh Xuân! Mày làm cái gì đó?! Buông tay ra!”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 512: Chết rồi có khi còn tốt hơn


Hướng Thu Phương cố gắng gỡ tay La Vĩnh Xuân ra khỏi cổ mình, muốn thoát ra khỏi bàn tay đang siết chặt ấy.

Nhưng sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ vốn đã chênh lệch, nói gì đến chuyện gỡ được tay một gã đàn ông như La Vĩnh Xuân — kẻ đã quen tay quen chân đánh vợ, lại đang nổi cơn điên vì rượu, lý trí từ lâu đã không còn nữa.

Trong mắt hắn giờ đây chỉ toàn là hung quang, thật sự muốn g**t ch*t Hướng Thu Phương.

Ban đầu cô còn có thể giãy giụa một chút, nhưng theo lực tay trên cổ mỗi lúc một siết chặt, cô dần không còn sức chống cự nữa.

“La Vĩnh Xuân!”

Thấy tình thế nguy cấp, bà La vội lao lên, ôm lấy một cánh tay con trai:

“Con làm gì vậy? Phát điên cái gì? Mau buông Thu Phương ra!”

La Vĩnh Xuân lúc này hai mắt đã đỏ ngầu, thật sự nổi sát khí.

Nghe mẹ mình không những không bênh vực mà còn quát mắng, hắn càng nổi khùng hơn.

Hắn vùng mạnh một cái, hất mẹ ra xa.

“Con mụ già, cút đi cho khuất mắt tao!”

“La Vĩnh Xuân!”

“Mẹ ơi!”

Hai tiếng thét cùng vang lên, tiếp theo là âm thanh nặng nề của cơ thể bà La đập xuống sàn.

Hướng Thu Phương thấy mẹ chồng nằm gục dưới đất, bất tỉnh nhân sự, vừa lo vừa giận, liền với tay tìm kiếm thứ gì đó bên cạnh.

Cô không thể ngồi yên chờ chết!

“Bốp!”

Một tiếng động khô khốc vang lên, La Vĩnh Xuân — đang điên cuồng bóp cổ Hướng Thu Phương — trong mắt thoáng hiện vẻ khó tin.

Máu bắt đầu chảy xuống từ trán hắn.

Tay đang bóp cổ cô, cũng dần dần buông lỏng.

Tên đàn ông đang say rượu điên cuồng, sau khi bị mất sức, thân thể mềm nhũn ngã sang một bên, rầm một tiếng, đổ rạp xuống đất.

Sau lưng hắn, là ông La, mặt mày kinh hoàng.

Trong tay ông, là một mảnh sành vỡ còn dính máu.

Rõ ràng ông không ngờ, chỉ một cú đập xuống như vậy, lại có thể khiến con trai mình gục tại chỗ.

Ông nhìn mảnh sành trong tay, lại nhìn La Vĩnh Xuân nằm trong vũng máu.

Mặt ông trắng bệch.

“Ba…”

Hướng Thu Phương cũng không ngờ cha chồng lại ra tay như vậy.

Cô không màng đến cái cổ vẫn còn đau nhức, vội bò dậy: “Ba…”

Giọng cô run rẩy.

“Không sao…”

Ông La chậm rãi hoàn hồn lại, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không quên trấn an cô:

“Đừng lo.”

“Mau qua xem mẹ con thế nào.”

“Vâng!”

Hướng Thu Phương lập tức chạy đến chỗ mẹ chồng.

Bà vẫn còn hơi thở, cô lập tức ngẩng đầu báo: “Ba, mẹ vẫn còn thở!”

“Mau đưa mẹ con đến bệnh viện!”

“Vâng!”

Hai người vội vã khiêng bà La đến bệnh viện thị trấn.

Vào được phòng cấp cứu, hai người vẫn nín thở nhìn vào trong, chưa dám an lòng.

Y tá thấy trên cổ Hướng Thu Phương hằn rõ dấu ngón tay liền hỏi:

“Chị có muốn bác sĩ xem qua không? Lấy ít thuốc về bôi?”

“Tôi không…”

“Đi đi.”

Ông La cắt lời cô:

“Thu Phương à, cổ con bị thương nặng lắm. Ngày mai còn phải đi làm, lấy ít thuốc về bôi cho nhanh khỏi, đỡ để người khác nhìn thấy lại chê cười.”

Đến lúc này rồi, ông vẫn lo lắng cho cô con dâu.

Người có công lớn với nhà họ La.

Dù chỉ là con dâu, nhưng Hướng Thu Phương đối xử với ông bà còn hơn cả con ruột.

Cô còn sinh cho họ hai cháu trai, một cháu gái — cả ba đều học đại học, rất giỏi giang.

Nhà họ, nếu không có cái tên La Vĩnh Xuân kia, thì đi đâu cũng là gia đình gương mẫu khiến người người ngưỡng mộ.

Nghĩ đến La Vĩnh Xuân, trong mắt ông La ánh lên tia sáng lạnh — dường như ông đã hạ quyết tâm điều gì đó.

Dưới sự khuyên nhủ của cha chồng, Hướng Thu Phương theo y tá đi bôi thuốc.

Còn ông La, sau khi nhìn vào phòng cấp cứu một lát, liền xoay người rời khỏi bệnh viện.

Ông quay về nhà.

La Vĩnh Xuân vẫn nằm đó, trong vũng máu.

Ông La tiến tới kiểm tra, xác nhận con trai mình đã tắt thở.

Không hiểu sao, chính vào lúc ấy, trái tim ông mới thấy nhẹ nhõm.

Dù người nằm đó là con ruột, dù hắn đã tắt thở… ông lại cảm thấy như vừa trút được gánh nặng.

Tốt quá.

Thứ làm tan nát cả nhà cuối cùng cũng biến mất rồi.



Tối hôm đó, ở đồn công an thị trấn, có một ông lão lưng còng bước vào.

Cảnh sát trực đêm tưởng ông có chuyện gì cần giúp, lập tức đứng dậy ra tiếp.

Ông ngẩng đầu, khẽ nói:

“Tôi giết người rồi…”



Sáng hôm sau.

Vừa đến văn phòng, Giang Đường đã thấy Hồng Họa Tâm từ ngoài chạy vội vào.

“Khoa Trưởng! Nhà Tổ trưởng Hướng xảy ra chuyện rồi!”

“Gì cơ?”

Giang Đường ngẩng đầu lên.

Hồng Họa Tâm nhanh chóng kể lại toàn bộ những gì cô biết cho Giang Đường nghe.

Nghe xong đầu đuôi sự việc, Giang Đường khẽ cau mày lại.

“Khoa trưởng.”

Giọng của Chúc Uy vang lên từ cửa, gương mặt anh mang theo vẻ lo lắng, bước nhanh vào phòng.

“Khoa trưởng, nhà chị Hướng xảy ra chuyện rồi.”

“Ừm…”



Nửa tiếng sau, ba người đã có mặt tại đồn công an thị trấn.

Gọi là “thị trấn”, nhưng thực tế với quy mô dân cư hiện tại thì nơi này hoàn toàn đủ điều kiện để nâng cấp thành một “khu”.

Chỉ là do vị trí hơi xa xôi, nên vẫn chưa làm thủ tục đổi tên.

Tuy nhiên giờ không phải lúc để bàn chuyện tên gọi hành chính.

Khi ba người đến đồn công an, báo rõ thân phận, họ nhanh chóng được dẫn đến gặp Hướng Thu Phương ở bên trong.

“Khoa trưởng? Mọi người sao lại đến đây?”

Hướng Thu Phương vừa trông thấy Giang Đường cùng hai người kia, gương mặt mệt mỏi sau một đêm thức trắng liền hiện rõ vẻ ngạc nhiên. Cô lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, bước nhanh về phía họ.

“Chị Hướng, Khoa trưởng nghe nói nhà chị xảy ra chuyện nên đưa bọn em tới thăm chị một chút.”

Hồng Họa Tâm lên tiếng trước.

Trên mặt Hướng Thu Phương lộ ra vẻ áy náy: “Thật ngại quá, Khoa trưởng, vì chuyện nhà tôi mà khiến cô phải vất vả tới tận đây.”

“Không sao.”

Giang Đường nhìn thoáng qua cô, khẽ hỏi: “Hiện giờ tình hình thế nào rồi?”

“Ba tôi vẫn không chịu gặp ai. Tôi vừa từ bệnh viện về, lát nữa còn phải quay lại chăm mẹ chồng.”

Nói đến đây, Hướng Thu Phương vội vã mở lời xin phép:

“Có thể mấy ngày tới tôi không đi làm được, tôi muốn xin nghỉ vài hôm.”

“Ừ, không vội.”

Giang Đường quan sát cô một lát, ánh mắt rơi xuống phần cổ đang sưng đỏ.

Những vết hằn trên đó vô cùng rõ ràng.

Cô không hỏi gì, bởi không cần hỏi, ai có mắt cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Chuyện trong nhà, xử lý ổn rồi chứ?”

Giang Đường tiếp tục hỏi.

Hướng Thu Phương gật đầu.

“Công an đã đưa La Vĩnh Xuân đến nhà tang lễ, tạm thời để ở đó, đợi tôi rảnh rồi mới đi làm thủ tục.”

Còn vết máu trong nhà, mấy người anh em ruột của cô đã tới giúp dọn sạch.

Giang Đường khẽ gật đầu:

“Có gì cần giúp cứ nói.”

“Không cần đâu, không dám làm phiền cô.”

Hướng Thu Phương hơi lúng túng, cử chỉ đầy dè dặt.

“Khoa trưởng đến thăm tôi thế này, tôi đã cảm kích lắm rồi. Những việc khác, để tôi tự lo là được.”

“Còn mấy đứa nhỏ thì sao?”

Giang Đường lại hỏi:

“Bọn trẻ biết chuyện chưa?”

“Tạm thời tôi vẫn chưa nói. Tôi thật sự không biết phải mở miệng thế nào…”

Hướng Thu Phương cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Cô không biết phải nói sao với bọn trẻ.

Chẳng lẽ nói: “Ông nội các con vì cứu mẹ với bà nội mà cầm hũ sành đập chết ba tụi con”?

Quá tàn nhẫn.

Giang Đường khẽ thở dài, chậm rãi nói:

“Dù có hơi tàn nhẫn, nhưng nói thật… hắn chết rồi, với gia đình các người, có khi lại là điều tốt.”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 513: Cũng coi như có chút tác dụng


Giang Đường nói thẳng không kiêng nể gì cả.

Bên cạnh, Chúc Uy cũng cùng chung suy nghĩ với cô.

“Ý khoa trưởng nói rất đúng.”

“Chị Hướng, chị với La Vĩnh Xuân kết hôn bao nhiêu năm, từ khi hắn bị cách chức khỏi vị trí chủ nhiệm, hắn cứ cách vài hôm lại động tay động chân với chị. Bây giờ còn lấn tới mức đánh cả chú thím, loại người như vậy, chết rồi thật ra lại tốt hơn.”

Nhà Chúc Uy và nhà Hướng Thu Phương chỉ cách nhau một con phố.

Nhưng chỉ cần vậy thôi, anh cũng biết chuyện nhà họ La.

La Vĩnh Xuân ở thị trấn này vốn nổi tiếng là kẻ nghiện rượu, bạo hành vợ con.

Đôi khi, đến cả những người ngoài cuộc như bọn họ còn cảm thấy xót xa cho Hướng Thu Phương, nhưng lại không dám tùy tiện nói gì với cô ấy.

Bởi vì không ai biết được, một câu nói vô tình của họ lại có thể trở thành cớ để chọc giận La Vĩnh Xuân, rồi biến thành cái gọi là “bằng chứng cô ấy ngoại tình”.

Hướng Thu Phương nào không hiểu điều này?

Cô hoàn toàn không hề buồn rầu trước cái chết của La Vĩnh Xuân.

Cô chỉ lo lắng mấy đứa con sẽ không thể chấp nhận được sự thật ấy.

Không thể chấp nhận được thực tế rằng người lớn trong nhà bỗng dưng trở thành “kẻ giết người”.

“Giết người? Ai giết người chứ?”

Một giọng điệu cà lơ phất phơ chen ngang.

Mọi người cùng quay đầu lại, chỉ thấy Trần Diệu Tổ hai tay đút túi, lững thững đi vào từ bên ngoài.

Thấy Giang Đường và những người khác, anh ta nhướng mày cười nhạt.

Giang Đường mặt không biểu cảm.

Trần Diệu Tổ ho nhẹ một tiếng, vẫn thản nhiên bước tới.

“Tổ trưởng Hướng, cha chị đó là tự vệ phản kích, không phải cố ý giết người.”

“Ông ấy là vì muốn cứu mọi người, chẳng qua vận khí không tốt, nên mới vô tình lấy mạng La Vĩnh Xuân, chuyện này không tính là phạm pháp đâu.”

Giang Đường khẽ nhúc nhích mí mắt: “Anh có nghiên cứu luật à?”

“Thôi khỏi khen, tôi đây là kiểu nhân tài toàn năng, cái gì cũng biết một ít.”

Trần Diệu Tổ đáp qua loa.

Giang Đường bật cười khẩy.

Chúc Uy vốn cũng chẳng ưa gì Trần Diệu Tổ, nên cũng chẳng buồn để ý tới anh ta.

Trần Diệu Tổ có phần lúng túng, liền chuyển ánh mắt sang Hồng Họa Tâm bên cạnh, “Em gái nhỏ, em nói thử xem anh nói có đúng không?”

Hồng Họa Tâm bĩu môi, cũng không thèm đáp lại.

Mặt Trần Diệu Tổ bỗng tối sầm lại, “Mấy người đối xử với đồng nghiệp mới như vậy à?”

Nói rồi, anh ta quay sang Giang Đường, hỏi một câu đầy chất vấn: “Giang Đường, chính cô nói nếu tôi vào được nhà máy, thì sẽ được làm việc dưới quyền cô. Giờ cô định nuốt lời à?”

“Tiểu Hồng?”

Giang Đường quay sang hỏi trợ lý.

Hồng Họa Tâm hiểu ý khoa trưởng: “Vâng thưa khoa trưởng, sáng nay em nhận được thông báo từ phòng nhân sự, còn chưa kịp báo với chị.”

“Ồ.”

Giang Đường gật đầu, hiểu rõ.

Trần Diệu Tổ đúng là đã vượt qua được kỳ đánh giá của bí thư và giám đốc, chính thức được nhận vào làm việc trong nhà máy.

Đã thuyết phục được cả giám đốc lẫn bí thư, thì cô đương nhiên chẳng có ý kiến gì.

“Nếu vậy, anh ở lại hỗ trợ tổ trưởng Hướng xử lý việc này đi. Về sau anh sẽ làm trợ lý cho tổ trưởng Hướng.”

Trần Diệu Tổ mấp máy môi, còn định nói thêm gì đó, nhưng bị ánh mắt của Giang Đường chặn lại.

Anh ta há miệng, “Được thôi.”

“Nhưng nói trước nhé, sở trường của tôi không phải là kiểm tra chất lượng đâu, tôi giỏi giao tiếp. Cô mà phân tôi vào tổ kiểm soát chất lượng thì tôi không phát huy được sở trường của mình đâu.”

“Lúc nãy anh chẳng phải nói, cái gì anh cũng biết một ít à?”

Giang Đường phản bác lại.

Trần Diệu Tổ…

“Được thôi,” anh ta biết rõ, mình không thể đấu lý với người phụ nữ này.

Tất nhiên, đánh nhau thì lại càng không thắng được.

Trần Diệu Tổ hiểu ra điều đó, lập tức nhập vai, nghiêm túc bắt tay vào công việc.

“Tổ trưởng, tôi đi cùng chị tới gặp cụ nhà một chuyến nhé.”

“Cái này…”

Hướng Thu Phương vẫn còn chút lưỡng lự, quay sang nhìn Giang Đường, đợi cô lên tiếng.

Giang Đường khẽ gật đầu, ra hiệu cô cứ thoải mái sai bảo Trần Diệu Tổ.

“Anh ta đã hoàn tất thủ tục nhận việc, từ hôm nay chính thức là nhân viên của phòng vật tư chúng ta. Tổ trưởng Hướng không cần e dè gì cả.”

“Vậy… vậy được rồi.”

Giờ Hướng Thu Phương thực sự cũng cần người hỗ trợ.

Nếu Trần Diệu Tổ chịu giúp, thì không gì tốt hơn.

Dù cô vẫn còn hơi chút nghi ngờ với Trần Diệu Tổ, nhưng như đã nói, cả bí thư, giám đốc và khoa trưởng đều đã đồng ý cho anh ta vào làm, thì chắc là không có vấn đề gì lớn.

Cô cứ coi anh ta như một nhân viên bình thường mà đối đãi là được.

“Làm phiền cậu rồi, Tiểu Trần.”

“Không có gì đâu.”

Có Trần Diệu Tổ hỗ trợ, không thể không nói—làm việc đúng là hiệu quả thấy rõ.

Chủ yếu là vì cái miệng của anh ta, thật sự giỏi giang, biết cách lèo lái.

Ông cụ nhà họ La, vốn khăng khăng đòi ở trong tù đến hết đời, chỉ nói chuyện với Trần Diệu Tổ một lát mà đã lau nước mắt, lảo đảo đi ra ngoài.

Ngay cả mấy đồng chí công an ban đầu còn nghi ngờ, qua một hồi nghe Trần Diệu Tổ phân tích, cũng nghiêng về nhận định—cụ nhà họ La là bất đắc dĩ mới phải cầm bình đập đầu con trai, hoàn toàn là hành vi ngoài ý muốn gây ra thương vong…

Trần Diệu Tổ không chỉ “phát huy thần uy” trong trụ sở công an, mà ngay cả dân cư quanh khu phố nhà họ La, cũng bị anh ta thuyết phục.

Già trẻ lớn bé không ai là không động lòng, thậm chí đến cả chó hoang đi ngang qua cũng bị những lời lẽ cảm động của anh ta làm cho “cảm thông sâu sắc” với gia đình Hướng Thu Phương.

Cũng may xác của La Vĩnh Xuân đã được đưa tới nhà tang lễ, chứ nếu còn nằm lại trong nhà họ La, e rằng đã bị hàng xóm “nhổ nước miếng dìm chết” rồi…



Tại nhà máy.

Phòng vật tư.

Giang Đường nghe Hồng Họa Tâm báo lại những chuyện mới nắm được, khóe môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt.

Cái miệng lanh lợi của Trần Diệu Tổ, chính là lý do cô đồng ý cho anh ta vào làm trong nhà máy.

Tuy nhiên hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn quan sát, Giang Đường tạm thời chưa định giao phó việc lớn gì.

Cứ chờ xem.

Chờ một thời gian nữa, rồi mới quyết định có nên trọng dụng người này hay không.

Phòng vật tư dạo gần đây cũng không ít việc.

Hôm nay Giang Đường đang rà soát lại số liệu do tổ kho vận nộp lên, thì Hà Văn Cường lại không mời mà tới.

Hồng Họa Tâm đưa người vào, ánh mắt có phần khó diễn tả nhìn về người đi theo sau Hà Văn Cường.

Giang Đường đặt xấp hồ sơ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía ông ta.

Hà Văn Cường cười tươi, “Khoa trưởng Giang, cô làm ở nhà máy cũng gần bốn tháng rồi nhỉ. Hai tháng đầu không có gì, nhưng hai tháng gần đây, chuyện ở phòng vật tư các cô cứ xảy ra liên miên.”

“Tôi nghĩ hay là do phong thủy ở đây không tốt?”

“Vừa khéo, tôi quen một vị đại sư phong thủy ở ngoài, đặc biệt mời ông ấy tới xem cho cô một chút, để trừ tà hóa sát, đảm bảo sau này mọi việc hanh thông thuận lợi.”

“Cảm ơn.”

Giang Đường đóng lại hồ sơ, đứng dậy, giọng bình thản cảm ơn một câu.

Cô bước từ sau bàn làm việc đi ra.

“Cảm ơn phó xưởng trưởng Hà đã có lòng, nhưng tôi không tin mấy thứ đó, phiền ông đưa ‘đại sư’ này quay về nơi đã đến.”

“Ơ này, Tiểu Giang, đừng nóng nảy thế!”

Hà Văn Cường vẫn cười hề hề cản cô lại, “Tôi biết mấy người trẻ tuổi các cô thường cho là mấy chuyện này vô căn cứ. Nói thật nhé, lúc đầu tôi cũng nghĩ như cô thôi.”

“Nhưng sau này, mọi điều đại sư nói đều ứng nghiệm, tôi mới biết ông ấy đúng là cao nhân có bản lĩnh thật.”

“Ông ấy vừa nhìn đã biết trong phòng vật tư có tà khí, cô phải để ông ấy làm phép trừ tà đi, nếu không sau này vẫn còn tai họa đấy!”

Hà Văn Cường—người vốn chẳng thân thiết gì với cô—vậy mà hôm nay lại nhất quyết lôi cái gọi là “đại sư” đến phòng cô để “trừ tà”.

Giang Đường tạm thời chưa đoán được ông ta đang định làm gì.

Nhưng cô nhất quyết không cho phép ai tới đây làm loạn.

“Tiểu Hồng, tiễn khách.”
 
Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chương 514: Lại Giở Trò Thần Thánh Hù Dọa


Hồng Họa Tâm—đứng bên cạnh im lặng chờ đợi—chỉ đợi đúng câu nói này của khoa trưởng.

Giang Đường vừa mở lời, cô lập tức bước lên trước:

“Phó xưởng trưởng Hà, đại sư, mời hai người đi cho.”

“Ây da, tôi nói Tiểu Giang à, cô đừng không biết nghe lời khuyên tốt! Phòng vật tư các cô thật sự có tà khí mà!”

Hà Văn Cường vẫn chưa chịu buông tha.

Giang Đường liếc mắt nhìn ông ta một cái:

“Phó xưởng trưởng Hà, ông là cán bộ cấp phó, mà lại mê tín dị đoan như vậy. Nếu chuyện này đến tai bí thư hay giám đốc, không biết họ có nghi ngờ tư tưởng lập trường của ông không đấy?”

“Tư tưởng gì chứ? Tôi nói thật đấy, phòng này thật sự có tà khí! Đại sư nói rồi mà!”

Hà Văn Cường nói xong liền đẩy người đàn ông vẫn im lặng sau lưng ra—cái gọi là “đại sư”.

“Đại sư Triệu, ông nói đi, nơi này có phải là tà khí ngút trời không?”

Người được gọi là đại sư Triệu kia mặc áo đạo sĩ, nghe Hà Văn Cường gọi mới từ từ mở mắt ra.

Ông ta liếc một vòng khắp văn phòng, rồi chậm rãi gật đầu:

“Có tà khí hoành hành, vô cùng hiểm ác.”

Hà Văn Cường lập tức phụ họa:

“Cô thấy chưa, khoa trưởng Giang? Tôi đâu có lừa cô? Đại sư đã nói rồi, nơi này thật sự có tà!”

“Tôi là vì muốn tốt cho cô nên mới mời người đến, cô đừng không biết điều, không hiểu lòng tốt người ta.”

Nhiệt tình của Hà Văn Cường đã đến mức quá lố.

Giang Đường ban đầu còn chưa nghi ngờ gì, nhưng bây giờ ánh mắt cô dừng lại trên người đại sư Triệu.

Cô nheo mắt nhìn ông ta, đối phương lại không dám nhìn thẳng cô, mắt lim dim, miệng lầm rầm đọc gì đó.

Sau lưng đeo một cái túi vải, tay cầm kiếm gỗ đào, trông cũng ra dáng lắm.

Giang Đường khẽ cong môi, khoanh tay tựa người vào bàn làm việc:

“Vậy mời đại sư nói xem, tà khí ở phòng vật tư là ở đâu? Là cái gì?”

“Đã là tà khí thì đương nhiên mắt thường không thể thấy. Nó là một làn hắc khí, lan khắp bốn phía.”

“Ồ, vậy theo lời đại sư, phải làm cách nào để trừ được tà khí ấy?”

Giang Đường vừa hỏi vừa nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt đầy ẩn ý.

Triệu Hằng ngẩng đầu, đảo mắt một vòng quanh văn phòng:

“Phải lập đàn làm phép tại chỗ, đuổi tà khí đi, khiến nó vĩnh viễn không dám quay lại nơi này.”

“Ồ, lúc làm phép có cần chúng tôi tránh mặt không?”

“Dĩ nhiên là cần.”

Triệu Hằng lại trả lời chắc chắn.

Giang Đường nghe xong, gật đầu đầy nghiêm túc, sắc mặt cũng tỏ ra như đang suy nghĩ rất đắn đo.

Hà Văn Cường thấy vậy, cười tít mắt nói:

“Tiểu Giang, cô không cần lo lắng công việc đâu, lúc này quan trọng nhất là đuổi được tà khí ra khỏi phòng!”

“Còn việc công việc có bị ảnh hưởng hay không, tôi sẽ thay cô báo cáo với giám đốc và bí thư. Họ nhất định sẽ hiểu cho, vì cô làm vậy là vì cái chung, vì sự suôn sẻ của cả phòng vật tư mà!”

Ông ta gần như sắp nói ra cả bài ca dao để dỗ cô.

Đúng lúc Giang Đường đang giả bộ trầm ngâm, cô nghe thấy ngoài hành lang có tiếng động, ngẩng đầu lên thì thấy Trần Diệu Tổ đang lững thững đi ngang qua.

“Trần Diệu Tổ.”

“Gọi tôi làm gì?”

Trần Diệu Tổ đi từ ngoài vào, giọng điệu vẫn lười biếng quen thuộc.

Giang Đường ngoắc tay gọi anh ta lại:

“Lại đây, có đồng nghiệp cũ của anh đến kìa, dẫn ông ấy đi ôn chuyện xưa chút đi.”

“Hả?”

Trần Diệu Tổ đưa mắt nhìn sang Triệu Hằng, ngay giây sau bật cười thành tiếng.

Anh ta sải bước tới, đưa tay kéo kéo áo đạo sĩ trên người ông ta, rồi giật giật cái túi vải sau lưng, còn bóp thử thanh kiếm gỗ đào trong tay ông ta.

Sau đó bật ra một tiếng “hừ”:

“Tôi nói này huynh đệ, cái trò giả làm đạo sĩ đi lừa đảo này xưa rồi, ông còn chơi à?”

“Ông không biết bây giờ người ta toàn chạy theo trào lưu mới à? Như mấy thứ bên Mỹ, tin Chúa thì được sống đời đời đó, biết không?”

“Muốn gạt người cũng phải cập nhật thời sự, bắt kịp xu thế chứ!”

Hành động của Trần Diệu Tổ khiến Triệu Hằng cảm thấy bị xúc phạm.

Ông ta mặt lạnh hất tay Trần Diệu Tổ ra:

“Đồng chí, phiền cậu tôn trọng một chút.”

“Ơ, mấy người các ông chẳng phải gọi nhau là ‘đạo hữu’ sao?”

Trần Diệu Tổ bị hất tay mà chẳng hề tức giận, vẫn cười toe toét nhìn ông ta.

Ở một khía cạnh nào đó, trên người Trần Diệu Tổ đúng là có vài phần giống Giang Đường.

Cũng là kiểu mặt dày vô sỉ, không biết xấu hổ là gì, có thể khiến người ta tức đến nghẹn chết!

Giang Đường ung dung tự tại, khoanh tay nhìn Trần Diệu Tổ tung hoành ngang dọc.

Còn Hà Văn Cường thì tức đến mức mặt mày đỏ bừng.

“Khoa trưởng Giang, tôi có lòng tốt dẫn đại sư đến giúp cô hóa giải tà khí, cô lại để tên lừa đảo này đến phá rối là có ý gì?”

“Phó xưởng trưởng Hà, ông là lãnh đạo, lúc nói chuyện có nên chú ý một chút lời lẽ không? Đồng chí Trần Diệu Tổ hiện đang là đồng nghiệp của chúng tôi, anh ấy có tên có họ, ông dùng từ ngữ mang tính sỉ nhục như vậy, có phải hơi quá đáng rồi không?”

Giang Đường vốn rất che chở cho người dưới quyền.

Nhân viên của cô, có sai thì để cô mắng, chứ không đến lượt lãnh đạo ban khác tới giáo huấn.

Hà Văn Cường bị cô nói cho một trận, không còn mặt mũi nào nữa.

Cái gọi là đại sư Triệu – người luôn miệng đòi “trừ tà” – cũng không thể ở lại lâu hơn.

Cuối cùng hai người bị “mời” ra khỏi văn phòng của Giang Đường.

Sau khi họ đi rồi, Trần Diệu Tổ mới hỏi:

“Khoa trưởng, cô không tin lời mấy tay lừa đảo đó đấy chứ?”

“Không.”

Giọng Giang Đường thản nhiên, dứt khoát.

Trần Diệu Tổ còn định nói gì đó thì Chúc Uy vừa vặn tới báo cáo công việc, anh ta liền im miệng, rút lui khỏi văn phòng.

Trần Diệu Tổ tuy giỏi mồm mép, nhưng cũng biết nhìn người, xem thời điểm.

Trong giờ làm việc, khi có lãnh đạo đang nói chuyện, anh ta – thân là lính mới – rất biết điều không chen ngang.

Chúc Uy báo cáo xong thì rời đi.

Ngay sau đó Hồng Họa Tâm lại bước vào, Giang Đường bảo cô đi tìm một người.

Hồng Họa Tâm gật đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Chẳng bao lâu, Thành Kiến Quốc đã được Hồng Họa Tâm dẫn tới.

Cửa văn phòng đóng lại, Giang Đường mới đứng dậy gọi một tiếng:

“Chú, chú có nghe chuyện Hà Văn Cường dẫn theo một ông đạo sĩ tới nhà máy không?”

“Nghe rồi, tôi còn thấy nữa kìa. Ông ta dẫn theo cái ông ‘Triệu đại sư’ đó đi khắp nơi trong nhà máy, nói là xem phong thủy cho nhà máy.”

“Vậy là có nhiều người nhìn thấy à?”

“Phải, không ít đâu.”

Thành Kiến Quốc làm việc ở khu xưởng, không giống Giang Đường suốt ngày ngồi văn phòng.

Ông ta đi đi lại lại cả ngày, nên mấy chuyện lớn nhỏ trong nhà máy đều biết không sót gì.

Giang Đường suy nghĩ một lúc, rồi mới chậm rãi mở lời:

“Chú biết họ đã đi qua những khu vực nào không? Giúp cháu vẽ lại đi.”

“À được.”

May sao Thành Kiến Quốc tận mắt thấy được toàn bộ quá trình, nên lúc này cầm bút vẽ lại vị trí cũng không có gì khó khăn.

Rất nhanh sau đó đã đánh dấu xong.

Giang Đường cảm ơn, sau đó tiễn ông rời khỏi văn phòng.

Khi trong phòng chỉ còn lại một mình cô, Giang Đường cầm sơ đồ bố trí nhà máy trên bàn lên, nhìn kỹ những điểm được đánh dấu.

Theo lời Thành Kiến Quốc, Hà Văn Cường dẫn vị đạo sĩ họ Triệu đó đi qua một số khu vực trong nhà máy, mỗi nơi đều dừng lại từ mười mấy phút đến nửa tiếng.

Nghe nói ở những chỗ đó ông ta đều “làm phép”.

Chẳng lẽ trong nhà máy thật sự có tà khí?

Giang Đường nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ, ánh mắt rơi vào những dấu chấm đỏ.

Tim cô bỗng giật thót một cái.

Không đúng!

Cô lập tức đứng bật dậy, rời khỏi văn phòng, men theo bản đồ tới những vị trí đã được đánh dấu.

“Chị ra ngoài ạ?”

Hồng Họa Tâm thấy Giang Đường vội vã đi ra, vội vàng đứng lên hỏi.

Giang Đường không hề dừng lại:

“Chị ra ngoài một lát.”

Có những chuyện, phải tận mắt chứng kiến mới được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back