Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

[BOT] Mê Truyện Dịch
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 90: Chương 90



Ngu Ấu Ninh ngoan ngoãn tránh sang một bên: “Công công đi giao thuốc cũng không muộn.”

Đa Phúc lắc đầu bất đắc dĩ.

Tâm đề phòng của Thẩm Kinh Châu rất nặng, thường thì khi tắm rửa không ai dám lại gần.

Trên đời này, chỉ có Ngu Ấu Ninh dám cùng Thẩm Kinh Châu ngủ chung một giường.

Đa Phúc chắp tay, thấp giọng cầu xin: “Có thể phiền điện hạ giúp nô tài mang vào không?”

Ngu Ấu Ninh trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên.

Đa Phúc mặt ủ mày ê: “Thuốc này đáng lẽ phải cho vào bể tắm, vết thương trên tay bệ hạ vẫn chưa khỏi, hôm nay còn phải phê duyệt tấu chương cả ngày, không biết vết thương có bị nứt ra không?”

Đa Phúc lải nhải cằn nhằn.

Hôm qua Thẩm Kinh Châu còn tự mình đi săn thỏ.

Cắn người miệng mềm, Ngu Ấu Ninh do dự một lúc, lưỡng lự: “Chỉ cần đổ thuốc vào bể tắm là được phải không?”

Mỗi bước mỗi xa

Nghe thấy có hy vọng, Đa Phúc hớn hở mặt mày, trên mặt không còn chút u ám như vừa rồi.

Ông ta liên tục gật đầu: “Đúng vậy, xin làm phiền điện hạ.”

Đa Phúc hai tay dâng thuốc lên, cười tán dương: “Điện hạ coi như thương xót bệ hạ, cũng thương xót nô tài một chút.”

Ngu Ấu Ninh do dự.

Một lúc sau, nàng nhận thuốc từ tay Đa Phúc, nâng váy nhẹ nhàng bước vào cung Thang Tuyền.

Chỉ cần lén lút đổ thuốc vào bể tắm, chỉ cần lén lút đổ thuốc vào bể tắm…

Ngu Ấu Ninh ở trong lòng lặp đi lặp lại mười lần, hơi thở rối loạn, nhịp tim như muốn bật ra.

Ngu Ấu Ninh vừa bình tĩnh hơi thở, vừa dùng mắt quan sát kỹ.

Sau tấm bình phong khuông gỗ cứng có đèn lồng khảm ngọc, hơi nước lượn lờ, hơi nóng vây quanh Ngu Ấu Ninh.

Hình dáng nhỏ bé từng bước tiến vào, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng vòng qua bình phong lụa dệt hải ốc thiêm trù*, thò nửa đầu ra nhìn về phía bể tắm.

*hải ốc thiêm trù: ý chúc thọ

Bức tường bể tắm ở phía nam dốc đứng, phía bắc mượt mà, sương trắng lãng đãng mờ mịt, Thẩm Kinh Châu dựa vào bức tường bể, đang quay lưng về phía Ngu Ấu Ninh.

Sau một lúc trầm ngâm, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng bước qua Thẩm Kinh Châu, vòng ra phía bên kia bể tắm.

Bể tắm sóng xanh lăn tăn dập dờn, đáy bể khảm hoa sen đỏ.

Ngu Ấu Ninh nửa nằm trên thành bể, thuốc bột đổ vào bể, mặt nước lập tức tràn ngập mùi thuốc, thuốc bột màu nâu đỏ tỏa ra xung quanh.

Hai hàng lông mày của Ngu Ấu Ninh nhíu chặt, lo lắng không thôi.

Bể tắm lớn như vậy, thuốc bột lại xa Thẩm Kinh Châu đến vậy…

Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu, đột nhiên thấy một bóng hình lóe lên.

Tóc đen rũ xuống vai, lớp vải mỏng trên người Thẩm Kinh Châu mỏng thấu, lộ ra vẻ tùy ý lại lười nhác.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, suýt chút nữa bị trượt ngã xuống bể tắm.

Nàng nhanh chóng quay đi, bên tai nóng bừng.

Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn.

Ngu Ấu Ninh vừa quay đầu, vừa men theo bức tường bể chậm rãi tiến đến bên Thẩm Kinh Châu.

Phần thuốc bột còn lại từ tay nàng rơi xuống, Ngu Ấu Ninh dõi mắt theo thuốc bột, thấy thuốc bột rơi xuống bên cạnh Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh không tiếng động mà thở phào nhẹ nhõm.

Sương trắng dày đặc, Ngu Ấu Ninh không nhìn rõ vết thương trên tay Thẩm Kinh Châu, nàng đặt lòng bàn tay lên thành bể, không động đậy dịch chuyển về phía Thẩm Kinh Châu.

Vẫn không nhìn rõ.

Ngu Ấu Ninh nhíu mày, nửa mặt gần như áp sát xuống đất, quỳ gối cúi đầu đi tìm vết thương của Thẩm Kinh Châu.

Đột nhiên, một giọt nước trong suốt từ tóc mai của Thẩm Kinh Châu rơi xuống.

Ngu Ấu Ninh giật mình.

Giọt nước lăn qua n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu, rồi xuống dưới…

Ngu Ấu Ninh đột ngột thu hồi tầm mắt lại.

Giương mắt, không hẹn mà gặp đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy căng thẳng.

Hoảng hốt muốn đứng dậy, chân tê liệt, Ngu Ấu Ninh trượt chân, cả người lao về phía trước.

Nhào đầu vào bể.

“Bùm” một tiếng vang lên, Ngu Ấu Ninh cùng với bình thuốc rơi xuống bể tắm, bọt nước b.ắ.n tung tóe bốn phía.

Nước có mùi thuốc tràn qua miệng mũi, Ngu Ấu Ninh bị sặc vài lần.

Nàng nhắm chặt mắt, tay chân cuống cuồng, hai cánh tay dang rộng vùng vẫy trên mặt nước.

Một bàn tay dễ dàng ôm lấy eo thon của Ngu Ấu Ninh, nàng gần như treo mình lên người Thẩm Kinh Châu.

“Ào” một tiếng, Ngu Ấu Ninh được kéo lên khỏi mặt nước.

Giọt nước từ góc áo rơi xuống, làm ướt sàn gỗ thông.

Khi chân chạm đất, Ngu Ấu Ninh không còn sức mà ngã xuống.

Chưa kịp nói gì, cằm nàng bỗng bị ngón tay cái của Thẩm Kinh Châu giữ chặt.

Thẩm Kinh Châu nghiêm mặt, không cho Ngu Ấu Ninh có cơ hội phản kháng, buộc nàng phải mở miệng.

Ngón tay trỏ ấn vào cổ họng Ngu Ấu Ninh, đối diện với đôi mắt hoảng hốt của nàng, Thẩm Kinh Châu nhíu mày, vẻ mặt có chút lúng túng thoáng qua.

Chỉ trong chốc lát, lại trở về vẻ mặt không cảm xúc.

Thẩm Kinh Châu trầm giọng, từng chữ một.

“Nhổ ra.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 91: Chương 91



Hình vẽ tùng lâm mai được khảm trên bảng đón gió phía sau, hai chiếc đèn lồng khảm sợi đồng treo trên xà nhà.

Ánh sáng mờ tối, m.ô.n.g lung không rõ.

Thẩm Kinh Châu quỳ một chân trước mặt Ngu Ấu Ninh, một tay nhẹ nhàng xoa lưng nàng.

Mỗi bước mỗi xa

Lực tay nhẹ nhàng, không còn sự nghiêm khắc giục nôn ra như trước đó.

Mắt Ngu Ấu Ninh đỏ hoe, trên mi dài nước mắt lấp lánh, lã chã chực khóc.

“Nước trong bể đã cho thuốc, không sạch sẽ.” Thẩm Kinh Châu không nhanh không chậm giải thích.

Ngón tay hắn dọc theo lưng Ngu Ấu Ninh lên cao, rồi nhẹ nhàng nắm lấy phía sau gáy của nàng.

Hai ánh mắt chạm nhau, Ngu Ấu Ninh mí mắt ướt át, tóc mai rối bời.

Nàng tựa nửa khuôn mặt vào cánh tay Thẩm Kinh Châu, toàn thân ướt sũng, tóc dài đen xõa.

Ngoài cung truyền đến tiếng bước chân dồn dập bất an, giọng Đa Phúc khẩn trương bối rối ở bên ngoài cửa vang lên.

“Bệ hạ, Lưu thái y đang chờ trong tẩm điện.”

Thẩm Kinh Châu trầm giọng: “Trẫm đã biết.”

Đầu ngón tay bỗng dưng bị người nắm lấy, lắc một cái, Ngu Ấu Ninh hoảng sợ không yên.

Ngón tay đang vỗ về sau gáy của Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nâng lên.

Ngu Ấu Ninh nghĩ rằng Thẩm Kinh Châu không hiểu, vội nói bằng giọng khàn: “Bảo bọn họ đều, đều lui ra.”

Trời đất chứng giám, nàng chỉ là tốt bụng mang thuốc cho Thẩm Kinh Châu, ai biết giờ lại lâm vào tình huống khó xử như vậy.

Ngu Ấu Ninh sợ mất mặt, cả đường được Thẩm Kinh Châu bế về tẩm điện, mặt nàng gần như chôn trong n.g.ự.c hắn.

Nàng ngay cả nâng mắt lên cũng không dám, sợ bị các cung nhân đi ngang qua nhìn thấy.

Hơn nữa, vừa mới thoát chết, Ngu Ấu Ninh vẫn còn hoảng loạn.

Nàng quấn chặt trong chiếc áo choàng của Thẩm Kinh Châu, chiếc áo choàng ấm áp che đi mọi cái lạnh.

Khi Lưu thái y vào điện bắt mạch, Ngu Ấu Ninh vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu không chịu buông.

Bức màn buông xuống giường che khuất mọi cảnh vật.

Thẩm Kinh Châu tách tay Ngu Ấu Ninh ra, không cho phép phản đối: “Điện hạ, buông tay.”

Bắt mạch bằng sợi tơ.

Lưu thái y thở phào: “Bệ hạ yên tâm, thân thể điện hạ không có gì trở ngại.”

May mà Thẩm Kinh Châu xử lý kịp thời, không gây ra đại họa.

Lưu thái y suy tư một chút, cẩn trọng mở lời: “Điện hạ đêm nay có lẽ bị dọa, hạ quan sẽ kê cho điện hạ một đơn thuốc an thần.”

Chốc lát, trong màn trướng truyền đến giọng nói lười nhát của Thẩm Kinh Châu: “Đi đi.”

Lưu thái y đáp “Vâng”, rồi lĩnh mệnh rời đi.

Trong noãn các lâm vào im lặng.

Âm thanh bước chân không còn, Ngu Ấu Ninh lén lút thò đầu ra khỏi vòng tay Thẩm Kinh Châu, khẽ kéo một góc màn.

Trong tẩm điện vắng lặng không một bóng người, chỉ có gió thu từ cửa sổ thổi vào.

Ngu Ấu Ninh thả lỏng cơ thể, lại nằm trở lại trên giường…

Hử?

Ừ hử?

Không phải là chiếc gối nhung mềm mại như mọi khi, mà dường như còn có chút lạnh lẽo.

Đó là trung y ướt sũng của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh chợt nhận ra, hai người bọn họ vẫn chưa thay đồ.

Thẩm Kinh Châu chỉ khoác một chiếc áo lông cáo màu xanh đậm, đôi con ngươi đen khép lại.

Ngu Ấu Ninh lập tức im lặng.

Một lúc sau, nàng lại nơm nớp lo sợ đưa tay ra, chạm vào mắt Thẩm Kinh Châu.

Mở ra, siết lại.

Mở ra, siết lại.

Lại mở ra, lại siết lại.

Người ta thường nói, việc gì cũng không quá ba lần.

Ngu Ấu Ninh nhanh chóng thu tay về, không còn thử nghiệm nữa.

Thẩm Kinh Châu dựa vào thành giường không hề nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên nửa phần.

Rõ ràng là đã ngủ.

Ngu Ấu Ninh tò mò tiến lại gần, ánh mắt lướt qua đôi mày kiếm của Thẩm Kinh Châu, rồi xuống chút nữa là chiếc mũi cao thẳng.

Khi Lưu thái y bắt mạch, Ngu Ấu Ninh mơ màng nghe thấy công hiệu của thuốc kia, cũng có tác dụng an thần.

Thẩm Kinh Châu đã ngâm mình trong bể lâu như vậy, giờ có lẽ cũng thấy buồn ngủ.

Ngu Ấu Ninh ngồi thẳng người dậy.

Đôi mắt đen sắc bén khép chặt, bên dưới là hàng mi dài và dày.

Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, Ngu Ấu Ninh dũng cảm hơn, nàng đột ngột ngẩng đầu, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên mắt Thẩm Kinh Châu.

Sau đó, nàng kéo màn và chạy ra ngoài.

Ngay lập tức, bóng dáng lại lướt qua trước giường.

Ngu Ấu Ninh một tay kéo màn, cúi xuống hôn lên mắt còn lại của Thẩm Kinh Châu.

Màn che thấp xuống dưới ánh nến.

Trên đệm da dê, hai dấu chân ướt át hiện rõ.

Cả phòng không chút tiếng động.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 92: Chương 92



Rêu xanh ẩm ướt, gió thổi mát lạnh.

Bóng mây đổ qua cửa sổ, vầng trăng sáng như ngân câu.

Lá chuối trước cửa sổ xao động, bóng cây chồng chéo, ánh sáng lốm đốm rơi xuống mặt Ngu Ấu Ninh.

Lông mi dài rung rinh, bóng tối đổ xuống từng đợt.

Chiếc trường bào ướt đã được thay, Ngu Ấu Ninh mặc một bộ cung y lụa màu đỏ hải đường thiêu mẫu đơn điệp văn, trên vai khoác áo lông chồn bạc.

Có lẽ sợ nàng lạnh, các cung nhân còn chuẩn bị cho Ngu Ấu Ninh một chiếc lò sưởi tay bằng đồng.

Ngu Ấu Ninh để trong tay áo, không biết là nóng hay là xấu hổ.

Đỏ ửng trên mặt vẫn chưa phai, tựa hồ còn đỏ hơn.

Ngu Ấu Ninh ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, chôn mặt vào giữa. Tóc dài đen nhánh rủ xuống cánh tay trắng nõn, mang lại cảm giác ngứa ngáy từng đợt từng đợt.

Ngu Ấu Ninh hiếm khi ở lại viện phía Tây, nàng đưa một tay vỗ vỗ đầu mình, chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng rực.

Ngu Ấu Ninh, sao ngươi dám như vậy?

Cơ thể như đang bốc khói, tỏa ra hơi nóng ồ ạt, giống như chiếc lò gốm kiểu kháp ti pháp lang* đặt trên bàn sơn mạ vàng.

*Kháp ti pháp lang: nghệ thuật áp tráng men thủy tinh lên các phôi vàng, bạc hoặc đồng để ngăn không cho màu men hòa lẫn với nhau.

Ngươi thực sự là một tiểu quỷ có can đảm!

Vậy mà dám đi hôn Thẩm Kinh Châu hai lần, còn chăm sóc cả hai mắt của hắn, không nặng bên này nhẹ bên kia!

Hê hê!

Trong lúc tự trách mình l* m*ng, Ngu Ấu Ninh cũng không quên khen mình.

Nếu giờ c.h.ế.t đi lại lần nữa trở thành quỷ, chỉ sợ nàng cũng không còn là tiểu quỷ nhút nhát nữa.

Trong noãn các chưa lên đèn, có lẽ nghĩ rằng Ngu Ấu Ninh không có trong phòng, các cung nhân cười nói vui vẻ đi qua trước cửa sổ của nàng.

Các cung nhân hầu hạ tại hành cung, một năm cũng chỉ gặp Thiên tử một hai tháng, không bị gò bó giống như ở trong cung.

Tiếng cười như dòng nước chảy róc rách, theo khung cửa rơi xuống tai Ngu Ấu Ninh.

“Trong nhà tỷ tỷ không phải đã sớm chọn người rồi hay sao sao, ta nghe nói, tỷ phu đối xử với tỷ tỷ vô cùng tốt, bao nhiêu túi hương trên người tỷ tỷ đều do tỷ phu làm.”

“Phì, ngươi con đ* nhỏ này, nói bậy bạ gì vậy. Một câu một câu đều là tỷ phu, ngươi không thấy xấu hổ à?”

“Ta có gì xấu hổ, tỷ phu tốt với tỷ tỷ, đó là phúc khí của tỷ tỷ, ta chưa từng gặp qua lang quân làm đồ may vá lại đẹp như vậy.”

“Gì mà tỷ phu, ngươi đừng có nói bậy. Hơn nữa cái túi hương này có gì đặc biệt, chỉ là đồ bình thường thôi.”

“Nhưng mà cũng là huynh ấy thích tỷ tỷ, mới để bụng như vậy.”

Chăn gấm từ đầu rơi xuống, Ngu Ấu Ninh lắng tai nghe những lời thì thầm bên ngoài cửa sổ.

Giọng nói của các cung nhân dần xa, Ngu Ấu Ninh dựa sát vào tường, bóng dáng nàng trùng khớp với bóng của các cung nhân bên ngoài cửa gỗ.

Đến khi không còn đường lui, Ngu Ấu Ninh mới thong thả dừng chân.

Thì ra bày tỏ tấm lòng, còn phải tặng quà.

Ngu Ấu Ninh thấp giọng lẩm bẩm, có vẻ suy tư.

Răng trắng cắn nhẹ trên môi đỏ, in dấu răng nông nông.

……

“… Điện hạ, điện hạ?”

Ánh nắng tràn ngập đầy đất, các cung nhân cúi đầu đứng bên ngoài bình phong, gọi ba bốn lần.

Ngu Ấu Ninh từ trong mơ màng chậm rãi tỉnh lại.

Đôi mắt như thủy tinh trong suốt mở to, hàng mi dài mịn bao quanh ánh sáng thu mỏng manh bên ngoài cửa sổ.

Âm thanh cung kính của cung nhân lại xuyên thấu truyền qua tấm bình phong: “Điện hạ, Triệu cô nương đã đến.”

Ngu Ấu Ninh vội vàng đứng dậy: “Mau mời vào.”

Trước gương chỉnh trang lại tóc, búi tóc được cài bằng trâm bạc, đầu đầy ngọc ngà tràn đầy màu sắc lấp lánh.

Nàng lo lắng ngẩng đầu, bình phong dệt lụa hiện lên một bóng dáng thẳng tắp.

Triệu Nhị cười bước vào noãn các, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Còn tưởng rằng ta đến không khéo, đúng lúc gặp điện hạ đang nghỉ trưa.”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu: “Không có chuyện gì, ngươi lo lắng quá rồi.”

Nàng giờ đây vẫn cảm thấy hoảng sợ khi đối diện với người lạ, dù là Triệu Nhị cũng vậy.

Mỗi bước mỗi xa

Lê Lê vẫn đang tĩnh dưỡng, Triệu Nhị không ôm theo tiểu tổ tông nhà mình tới cửa.

Nàng ta từ tay áo rút ra một vật, một con mèo Ba Tư tròn trịa làm bằng len trắng, nhìn kỹ có năm sáu phần giống Lê Lê.

Ngu Ấu Ninh kinh ngạc, ôm con mèo len yêu thích không rời tay.

Nàng ở địa phủ chưa từng thấy vật mới lạ cổ quái như vậy.

Triệu Nhị giải thích tỉ mỉ: “Đây là làm từ lông của Lê Lê rụng xuống, mong điện hạ không chê bai.”

Mắt Ngu Ấu Ninh sáng lên, không thể tin: “…… Là, cho ta sao?”

Con mèo Ba Tư rất sống động, lông mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay.

Triệu Nhị cúi đầu cười: “Tất nhiên là dành cho điện hạ.”

Vàng bạc châu báu trong mắt Ngu Ấu Ninh chỉ sợ như mây khói thoáng qua, Triệu Nhị suy nghĩ mãi, chỉ có con mèo len này mới khiến Ngu Ấu Ninh chú ý.

Nàng ta cũng không đoán sai.

Ngu Ấu Ninh thực sự thích lắm, lại sợ không cẩn thận làm hỏng, cẩn thận giữ trong lòng bàn tay.

Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên, Ngu Ấu Ninh ngẩng cao đôi mắt sáng ngời, háo hức thử nghiệm.

“Lê Lê… Còn rụng lông không?”

Lông mèo đưa đến trước mặt Ngu Ấu Ninh, dĩ nhiên là đã được Triệu Nhị chọn lọc kỹ càng.

Lê Lê được nuôi dưỡng cẩn thận ở Triệu phủ, lông trên người cũng không có mùi lạ.

Triệu Nhị mắt cong cong: “Điện hạ yên tâm, những thứ này đều sạch sẽ.”

Nàng ta còn đặc biệt mang đến cho Ngu Ấu Ninh ba chiếc kim có độ dày khác nhau.

Triệu Nhị chỉ dẫn: “Cách này cũng là ta học từ lão ma ma ở nhà, không khó lắm, chỉ là hơi tốn công sức thôi.”

Ngu Ấu Ninh cầm chặt kim, làm theo những gì Triệu Nhị nói, đ.â.m qua đ.â.m lại trên đống lông mèo.

Mắt đã học được, nhưng tay thì chưa.

Ngu Ấu Ninh đ.â.m nửa ngày, cuối cùng chỉ tạo ra một cái “không giống ai”.

Nàng nhíu mày, không cam lòng thử thêm một lần, hai lần, ba lần.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 93: Chương 93



Ánh nắng đã ngả về chiều, sao thưa hiếm hoi.

Đêm sâu sương nặng, chuông bằng vỏ hoa ngọc bích và men kháp ti pháp lang ở trên kệ trang trí bằng gỗ tử đàn đã vang lên mười lần.

Ngu Ấu Ninh với một đôi mắt buồn ngủ, trên ngón tay trắng nõn còn in dấu kim.

Nàng đưa một tay dụi mắt mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng lục giác kháp ti pháp lang treo trên xà.

Đèn lồng lay động, dường như có bụi rơi xuống, hoặc có thể là Ngu Ấu Ninh bị ánh nến làm chói mắt.

Dưới chân chao đảo, cả người Ngu Ấu Ninh ngã về phía trước.

Mỗi bước mỗi xa

Sàn gỗ thông trải thảm lông dê mềm mại nhẵn nhụi, đầu gối Ngu Ấu Ninh không bị thương, chỉ là lòng bàn tay bị xước một chút.

Tiếng bước chân gấp gáp của các cung nhân vang lên bên ngoài cửa sổ, một cung nhân cầm đèn lồng dương giác: “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?”

Biết tính cách của Ngu Ấu Ninh, các cung nhân không dám vội vàng xông vào, chỉ hỏi từ xa.

“Ta, ta không có việc gì.”

Vết thương trên lòng bàn tay lộ ra một chút thịt đỏ, Ngu Ấu Ninh nhíu mày chặt lại.

Nàng nhẹ nhàng thổi vào lòng bàn tay mình.

Đột nhiên nhớ ra một việc, Ngu Ấu Ninh chậm rãi di chuyển đến cửa sổ, giơ tay nhẹ gõ hai cái.

Ánh nến theo bước chân của cung nhân, lại một lần nữa chiếu sáng đến cửa sổ: “Điện hạ.”

Ngu Ấu Ninh mím môi, một tay nắm chặt để tự thêm can đảm, sau đó nhẹ nhàng nói.

“Bệ hạ ở đâu?”

Cung nhân do dự: “Cái này, nô tỳ không biết.”

Ngừng một chút, nàng ta lại nói: “Nhưng Đa Phúc công công trước đó đã sai người đến, nói rằng bệ hạ tối nay có việc, không đến dây.”

Ngu Ấu Ninh trước tiên cảm thấy tiếc nuối, sau đó lại nở nụ cười.

Trời giúp ta rồi!

Mắt Ngu Ấu Ninh chợt sáng lên, không màng đến vết thương trên tay, lại di chuyển đến bàn sách.

Nàng vẫn lo lắng sẽ bị Thẩm Kinh Châu phát hiện ra lông nỉ trên bàn.

Thẩm Kinh Châu không có ở đây, vì vậy Ngu Ấu Ninh nhẹ nhõm hơn một chút.

Nụ cười dần lan tỏa trên môi Ngu Ấu Ninh, xua tan sự mệt mỏi trong ánh mắt nàng.

Ngọn nến trên bàn sách sáng suốt cả một đêm.

……

Có lẽ do tay bị thương, hôm sau thức dậy, ngón tay Ngu Ấu Ninh không còn linh hoạt như trước.

Trên bàn chất đầy các lông nỉ với đủ kích cỡ, Triệu Nhị từ xa nhìn về phía kỷ trà sơn bóng, mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên.

Nàng ta quay sang nhìn Ngu Ấu Ninh đang nằm trên tháp bên cửa sổ.

Hai vết thâm tím nhợt nhạt dưới mắt, trong mắt Ngu Ấu Ninh có những tơ m.á.u đỏ, mặt mày không thể che giấu vẻ mệt mỏi.

Nàng ta chăm chú nhìn không chớp mắt vào đống lông trên bàn.

Một đống lông trắng, rồi có một chút nếp nhăn, giống như chiếc trường bào kéo lê.

Triệu Nhị không dám quấy rầy, nín thở chờ đợi.

Vết thương trong lòng bàn tay vẫn chưa lành, Ngu Ấu Ninh cẩn thận tránh chỗ đau, ngón tay khó khăn cầm kim đâm.

Triệu Nhị không nhịn được lên tiếng: “Điện hạ nghỉ một chút đi, cái này không gấp, nếu vì nó mà hại mắt, thì thật sự là lỗi của thần nữ.”

Nàng ta chăm chú nhìn Ngu Ấu Ninh, cân nhắc mở lời: “Điện hạ thế này là... Cả đêm không ngủ sao?”

Ngu Ấu Ninh vẫn nhìn chăm chú vào lông nỉ trên tay, không ngẩng đầu lên.

Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Không hẳn là không ngủ cả đêm, khi trời sắp sáng, Ngu Ấu Ninh không thể chịu nổi, đã nằm gục xuống bàn chợp mắt một chút.

Có thể là một khắc, cũng có thể là nửa khắc.

Tóm lại cũng không lâu lắm.

Khi kim cuối cùng đ.â.m vào lông nỉ, Ngu Ấu Ninh vui vẻ, nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nàng ánh lên niềm vui.

Triệu Nhị nhìn trái nhìn phải, cố gắng cũng không thể nhìn ra Ngu Ấu Ninh đang làm gì, nàng ta ngượng ngùng, nhất thời không nói nên lời, rất sợ mình nói sai.

Đối diện ánh mắt đầy hy vọng của Ngu Ấu Ninh, Triệu Nhị đứng yên, trấn tĩnh lại.

Như những ngày trước, khen ngợi Lê Lê, Triệu Nhị nhắm mắt lại, bắt đầu khen tới tấp.

“Đôi tay của điện hạ thật khéo léo, tay nghề tốt như vậy, ta học một năm cũng không bằng điện hạ nửa phần.”

Mắt Ngu Ấu Ninh lấp lánh: “Vậy ngươi thấy… cái này có giống như tiểu quỷ không?”

Triệu Nhị nghẹn họng trân trối, suýt nữa tưởng mình nghe nhầm: “… Cái, cái gì?”

Sự phấn khích trong mắt Ngu Ấu Ninh dần biến mất, nàng cúi đầu nhìn xuống.

Tiểu quỷ trong lòng bàn tay là thứ nàng làm cả đêm.

Tóc dài rối tung xõa xuống đất, tóc đen phủ mặt.

Lê Lê toàn thân trắng muốt, không có chút lông lạ, không còn cách nào khác, Ngu Ấu Ninh chỉ có thể đổi tóc đen thành tóc trắng.

Nàng ngẩng đầu lên, thất thần: “Không giống sao?”

Đó là hình ảnh của Ngu Ấu Ninh trong quá khứ, trước khi nhập vào thân xác này, nàng đã lang thang ở địa phủ với hình dáng như vậy để dọa dẫm.

Triệu Nhị đảo mắt, cong môi cười nói: “Giống hay không, thần nữ không dám nói bậy. Không sợ điện hạ cười chê, thần nữ kiến thức hạn hẹp, chưa từng thấy tiểu quỷ thật.”

Lời này nói cũng có lý, nếu Triệu Nhị đã thấy tiểu quỷ thật, có lẽ giờ này cũng không đứng trước mặt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh gật đầu: “Đúng là thế.”

Triệu Nhị lại tò mò: “Điện hạ có ý định tặng cho ai sao?”

Nàng ta khéo léo gợi ý: “Nếu cùng tuổi với chúng ta, thì cũng không sao, nhưng nếu là bậc trưởng bối, thì không thích hợp lắm.”

Trưởng bối rất chú trọng cấp bậc lễ nghĩa, đối với quỷ thần, từ trước đến nay vẫn luôn kiêng kỵ.

Ngu Ấu Ninh mở to đôi mắt, không cam lòng nói: “Không ai thích tiểu quỷ sao?”

“Có chứ.” Triệu Nhị trảm đinh chặt sắc.

Mặt mày Ngu Ấu Ninh cong cong.

Nàng đã biết, chắc chắn sẽ có những viên ngọc quý giữa biển cả, chỉ cần người đó có con mắt nhìn, nhất định sẽ thích tiểu quỷ.

Triệu Nhị không đổi sắc mặt: “Nếu người đó là đạo sĩ, chắc chắn sẽ rất thích, có khi còn ước gì bắt hết tiểu quỷ trên thế gian.”

Nàng ta chợt nghĩ ra: “Điện hạ định tặng tiểu quỷ này cho vị cao nhân đạo sĩ nào?”

Ngu Ấu Ninh: “……”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 94: Chương 94



Đêm nay là mười lăm, khó có được trời quang trăng tròn.

Triệu Nhị hào hứng mời đi l*n đ*nh núi ngắm trăng, Ngu Ấu Ninh nắm chặt lông nỉ tiểu quỷ, lắc đầu từ chối.

Nàng còn đang nghĩ lợi dụng ánh trăng đẹp đêm nay, để bày tỏ nỗi lòng của mình với Thẩm Kinh Châu.

Đường đá xanh, rêu phong đậm nhạt.

Đi qua Hồng kiều, xa xa thấy thư phòng đứng lẳng lặng trong ánh trăng.

Tấm biển trên đó là tác phẩm chữ viết rồng bay phượng múa của Thẩm Kinh Châu, ngân câu sắc sảo.

Trước thư phòng, mấy cung nhân tay cầm đèn lồng men sứ, ánh nến vàng ấm chiếu sáng mặt đất.

Đa Phúc với vẻ mặt nghiêm nghị, đang thấp giọng quở trách các cung nhân.

Xa xa thấy Ngu Ấu Ninh dưới ánh trăng đi tới, Đa Phúc giật mình, vội vàng tiến lên hành lễ.

“Sao điện hạ lại đến đây?”

Ánh mắt của Ngu Ấu Ninh vượt qua Đa Phúc, nhón chân nhìn ra sau: “Bệ hạ không có ở thư phòng hả?”

Nói ra thật kỳ lạ, hai ngày qua nàng đều không thấy Thẩm Kinh Châu ở hành cung.

Dứt lời, lại nghĩ như thường lệ, vượt qua Đa Phúc hướng về phía thiên điện của thư phòng.

Mọi khi Thẩm Kinh Châu có việc, đều để người sắp xếp Ngu Ấu Ninh ở thiên điện.

Đa Phúc “ô” một tiếng, vội vàng tiến lên, đánh bạo đưa tay chặn Ngu Ấu Ninh lại.

“Điện hạ dừng bước, điện hạ dừng bước.”

Ngu Ấu Ninh nghi ngờ quay lại, không hiểu gì: “Công công còn việc gì?”

Trên người của Ngu Ấu Ninh mang theo ngọc bội đôi cá của Thẩm Kinh Châu, Đa Phúc đứng hầu, nơm nớp lo sợ nói.

“Bệ hạ có lệnh, không gặp bất kỳ ai.”

Ngu Ấu Ninh ngẩn người chớp mắt một chút: “…… bất kỳ ai?”

Không nhớ đã bao lâu không bị chặn ở ngoài cửa, Ngu Ấu Ninh bỗng cảm thấy một chút uất ức.

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “…… Ta cũng, ta cũng không được sao?”

“Đúng vậy.” Đa Phúc đáp lại, mặt lộ vẻ khó xử.

Việc riêng của Thẩm Kinh Châu không thể để ông ta mở miệng nói, Đa Phúc do dự, uyển chuyển nói.

“Bệ hạ gần đây bận rộn, có thể ngày mai sẽ có thời gian gặp điện hạ.”

Đa Phúc chọn những lời hay cho Ngu Ấu Ninh nghe.

Ông ta vừa đi vừa tiễn Ngu Ấu Ninh ra ngoài.

Ngu Ấu Ninh ngay cả thư phòng cũng không bước vào được nửa bước, chỉ có thể nhìn Đa Phúc lịch sự “mời” mình ra ngoài.

Đa Phúc cầm phất trần, vẫn giữ vẻ kính cẩn với Ngu Ấu Ninh, không dám có chút lơ là.

Ông ta giơ tay gọi hai tỳ nữ lên trước, Đa Phúc nói bằng giọng lanh lảnh.

“Đưa tiễn điện hạ về cung, nếu có chút sơ suất nào, thì cẩn thận đầu của các ngươi.”

Ngu Ấu Ninh lắc lắc đầu, chỉ từ tay các tỳ nữ nhận lấy một chiếc đèn lồng tú cầu thủy tinh thêu hoa, nàng mơ màng nói.

“Không cần người theo sau, ta tự về là được rồi.”

Ngu Ấu Ninh từ trước đến nay không thích có người đi theo, Đa Phúc cũng không dám cưỡng cầu, chỉ cúi đầu nói: “Điện hạ đi đường cẩn thận.”

Ánh trăng bị giẫm dưới chân, ngọn nến trong tay lung lay trong gió thu, ánh sáng rơi xuống đất.

Ngu Ấu Ninh tâm trạng không yên, vô tình nắm chặt con tiểu quỷ trong tay áo, Ngu Ấu Ninh đột nhiên dừng lại.

Ánh sáng bạc lạnh lẽo chiếu xuống khuôn mặt mềm mại của Ngu Ấu Ninh, cổ nàng thon dài trắng nõn hơi cúi xuống.

Dù sao cũng là do chính mình từng mũi kim đ.â.m ra, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng v**t v*, động tác cực kỳ dịu dàng.

Trong mắt nhiễm ý cười.

Lòng bàn tay vẫn còn dấu vết đỏ, đều là do kim đ.â.m để lại.

Vô tình chạm vào vết thương trong lòng bàn tay, Ngu Ấu Ninh nhíu mày, hít một hơi lạnh.

Nàng bỗng rất muốn gặp Thẩm Kinh Châu, rất muốn rất muốn.

Đèn lồng tú cầu thủy tinh trong tay lắc lư, Ngu Ấu Ninh vén váy, nhanh chóng chạy về phía thư phòng của Thẩm Kinh Châu.

Âm thanh gió vù vù bên tai, bóng cây lướt qua trước mắt.

Vòng qua hồng kiều, ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ. Hai bên đường đá xanh gồ ghề, đột nhiên, phía trước vang lên giọng nói quen thuộc của Đa Phúc.

Ngu Ấu Ninh như ma xui quỷ khiến, nép mình tránh phía sau núi giả, dựng tai lắng nghe.

“Điện hạ vừa mới đến đây một chuyến, nô tài đã ngăn lại.”

Đa Phúc lo lắng, dò xét nhìn sắc mặt Thẩm Kinh Châu, ông ta thử hỏi.

“Ngày mai bệ hạ có gặp điện hạ không? Nô tài thấy điện hạ như vậy, chắc có việc tìm bệ hạ…”

“Không gặp.”

Hai chữ nhẹ nhàng rơi xuống.

Quay lưng lại, Ngu Ấu Ninh không thấy sắc mặt của Thẩm Kinh Châu.

Giọng nói của Thẩm Kinh Châu trong trẻo nhưng lạnh lùng bạc tình, không lưu lại chút đường sống nào.

Chân nàng như bị đóng chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích được nửa phần.

Gió thu phất qua, thổi tắt ngọn nến trong tay Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh đứng ngây ra, nàng không nhớ mình đã ôm gối co ro trên đất từ lúc nào.

Nàng chợt nhớ ra, Thẩm Kinh Châu ghét nhất những nữ tử chủ động.

Trước đó, vũ cơ kia đã bị Thẩm Kinh Châu đuổi ra ngoài, nghe nói kết cục sau đó rất tệ.

… Vậy còn mình thì sao?

Thẩm Kinh Châu có biết chuyện mình đã hôn trộm không, có biết tâm ý của mình, nên mới tránh mặt không muốn gặp?

Con tiểu quỷ trong tay áo không tiếng động rơi xuống, lăn trên đường đá xanh, như thể bị người ta bỏ rơi.

Lông nỉ rất khó để đ.â.m ra được những sợi tóc dài, Ngu Ấu Ninh đã thức cả đêm, mới làm được.

Nàng đã cố gắng hết sức.

Nhưng vẫn không được lòng của người ta.

Không ai thích tiểu quỷ.

Mỗi bước mỗi xa

…… Thẩm Kinh Châu cũng vậy.

Mũi nàng khẽ động, mắt Ngu Ấu Ninh đỏ hoe một vồng, nàng cúi đầu bộ dạng phục tùng.

Một giọt nước mắt rơi xuống tay Ngu Ấu Ninh.

Trăng sáng gió mát, gió thu tuôn rơi.

Nhưng đêm nay… Trời không có mưa.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 95: Chương 95



Trăng lên trăng xuống, thủy triều thay đổi.

Sắc thu khắp vườn hiu quạnh lạnh lẽo, ánh trăng sáng trong suốt chiếu xuống chân Ngu Ấu Ninh, nhưng không đổi được nụ cười của nàng.

Bên tai hỗn độn, tựa như nghe thấy tiếng thổn thức của chính mình, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Ngu Ấu Ninh.

Tâm tư đầy ắp tràn ngập trong những giọt nước mắt lộn xộn, Ngu Ấu Ninh đưa tay lau lệ nơi khóe mắt.

Khi tay buông lỏng, con tiểu quỷ lông nỉ lại một lần nữa rơi xuống đất.

Tiểu quỷ không khóc không cười, gương mặt trắng trẻo ít nhiều bị dính bụi.

Ngu Ấu Ninh mắt hạnh tròn xoe, vội vàng đưa tay ra đón.

Ngón tay dừng lại giữa không trung, Ngu Ấu Ninh đột nhiên ngây người.

Một bàn tay bất ngờ xuất hiện trước mặt Ngu Ấu Ninh, ngón tay thon dài, khớp xương cân xứng.

Chiếc áo lụa xanh thẩm nhẹ nhàng phe phẩy, ánh trăng trải khắp mặt đất, dịu dàng mượt mà.

Sương bạc ngưng trên đầu cành, cách đó không xa có chim sẻ kêu khan.

Con tiểu quỷ rơi trên đường lại được nhặt lên, Thẩm Kinh Châu một tay để sau lưng, một tay cầm tiểu quỷ.

Ánh mắt hắn mệt lừ, có vẻ không mấy quan tâm.

Cơn giận chưa nguôi, Ngu Ấu Ninh vẫn nhớ sự tức giận khi bị Thẩm Kinh Châu từ chối ở cửa.

Nàng bĩu môi, từ tay Thẩm Kinh Châu giật lại con tiểu quỷ: “Trả lại cho ta!”

Cuối cùng do thiếu kinh nghiệm, Ngu Ấu Ninh lại quên mất việc ngồi lâu sẽ tê chân.

Chân nàng loạng choạng, thân hình nhỏ bé ngã về phía Thẩm Kinh Châu.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh không có chút lòng áy náy nào, còn tranh thủ đạp lên chân Thẩm Kinh Châu một cái.

Dấu giày in rõ trên đôi ủng đen, như một cái tát trên mặt Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy hối hận trong một khoảnh khắc, nhưng sau đó lại ngẩng đầu, tỏ ra mạnh mẽ gây sự.

Giống như một chú mèo con đang giương nanh múa vuốt, phô trương thanh thế.

“Ta đã nghe thấy, ngươi nói không muốn gặp ta.”

Tôn ti cấp bậc lễ nghĩa bị ném ra sau đầu, Ngu Ấu Ninh keo kiệt không thèm thốt ra một chữ “bệ hạ”.

Thẩm Kinh Châu chỉ đáp một tiếng nhẹ nhàng, không phủ nhận.

Tay hắn vẫn chắp ở sau lưng, Thẩm Kinh Châu đứng đó, mặc cho Ngu Ấu Ninh giật lại con tiểu quỷ lông nỉ trong tay.

Trang phục hắn mặc không phải là áo lông cừu đỏ sẫm mà Ngu Ấu Ninh đã thấy trước đó, hương hoa bay trong không khí, hòa quyện với hương thụy lân trên áo Thẩm Kinh Châu.

Mùi hương có vẻ nồng hơn những ngày trước một chút.

Ngu Ấu Ninh khó hiểu nhíu mày, lòng nảy lên nghi ngờ.

Ngón tay Thẩm Kinh Châu lạnh lẽo, nhẹ nhàng v**t v* khóe mắt Ngu Ấu Ninh.

Nước mắt thấm vào đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu, hắn nhẹ giọng: “Ta sẽ bảo Đa Phúc đưa ngươi về.”

Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, không thể tin.

Nàng tưởng Thẩm Kinh Châu sẽ phản bác, sẽ giải thích, nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng Thẩm Kinh Châu lại để Đa Phúc đưa mình về.

Nỗi uất ức và chua xót như sương thu, từ cành cây rơi xuống, đổ lên người Ngu Ấu Ninh.

Nàng đứng đó với con tiểu quỷ lông nỉ trong tay, đôi mắt đỏ hoe thể hiện sự buồn bực phẫn nộ vô hạn.

“Không cần, tự mình ta cũng đủ rồi, không nhọc lòng bệ hạ phải lo lắng.”

Ngu Ấu Ninh mặt mày nghiêm nghị, không biểu lộ cảm xúc, ném lại một câu, quay người, không ngoái lại bước lên Hồng kiều.

Bóng mây ngang qua cửa sổ, ánh trăng tròn lặng lẽ vắt ngang giữa núi.

Đa Phúc mặt đầy bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đi đến bên Thẩm Kinh Châu.

Hình bóng xinh đẹp dần hòa vào ánh trăng m.ô.n.g lung, Thẩm Kinh Châu im lặng thu hồi ánh mắt.

Đa Phúc cung kính, khoanh tay cúi người: “Bệ hạ, Lưu thái y đang chờ ở bên ngoài, có cần nô tài cho truyền ông ấy vào không?”

Thẩm Kinh Châu gật đầu.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 96: Chương 96



Thư phòng đã được thắp đèn khắp xung quanh, sáng như ban ngày.

Bên cửa sổ, giường trải một tấm đệm vàng mềm mại, trước cửa sổ có một biều mỹ nhân với vài cây phong đỏ.

Chiếc áo khoác màu xanh thẫm được cởi ra, lộ ra bên trong là những dải băng vải nhuốm máu.

Trước đó chỉ băng bó qua loa, giờ đây băng đã tháo ra, vết thương ghê rợn lộ ra trước mắt.

Vết thương nơi đó m.á.u thịt lẫn lộn, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi.

Lưu Lận quá sợ hãi, liếc nhìn Thẩm Kinh Châu đang nhắm mắt tĩnh tâm, không dám nhiều lời, nửa quỳ trên đất giúp Thẩm Kinh Châu xử lý vết thương.

Vết thương được rắc bột cầm m.á.u bừa bãi, thuốc cầm m.á.u này hiệu quả không tốt, bôi lên vết thương thì đau đớn vô cùng.

Chỉ có điều mùi thuốc kỳ lạ, có thể che giấu đi mùi m.á.u tanh khó chịu.

Không biết sao mà lại có thể lọt vào mắt Thẩm Kinh Châu.

Trong lòng Lưu Lận ngạc nhiên, nhưng không dám lên tiếng. Ông ta cúi đầu, ngoan ngoãn làm đúng phần việc của mình, thay thuốc cho Thẩm Kinh Châu.

Ánh nến nhảy múa trên khuôn mặt Thẩm Kinh Châu, sáng lấp lóe.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Kinh Châu không hề nhíu mày nhăn mặt.

Hắn chỉ mặc một chiếc trường bào màu trắng ngà hoa văn bạch hạc viền vàng, tay áo rộng thùng thình rủ xuống bên cạnh.

Gió thu tràn vào, xua tan đi mùi m.á.u tanh bên trong điện.

Thẩm Kinh Châu nâng đầu ngón tay, mọi người không dám ở lại lâu, lặng lẽ hành lễ rồi rời đi.

Đêm sâu sương nặng, trăng sáng cao chiếu.

Lồng xông được mở ra, Thẩm Kinh Châu im lặng ném hai viên hương vào lồng xông.

Mỗi bước mỗi xa

Hương thụy lân lượn lờ khói trắng, như khói như sương, mờ mịt trong không trung.

Bên ngoài, bóng cây râm mát, Thẩm Kinh Châu cầm một chiếc cời than đồng.

“... Còn không ra?”

Trong viện tĩnh lặng một lúc, lặng ngắt như tờ.

Khóe môi Thẩm Kinh Châu hiện lên một nụ cười, từng chữ một: “Ngu Ấu Ninh.”

Khói nhẹ từ lư hương men xanh lượn lờ bốc lên, quấn quanh đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu.

Chiếc váy xào xạc, Ngu Ấu Ninh đội chiếc lá chuối khô héo, ngập ngừng đứng trước cửa sổ.

Tóc mai còn dính một chiếc lá vàng khô, Ngu Ấu Ninh lúng túng, trên mặt là vẻ bối rối khi bị người khác phát hiện.

Nàng đứng trong gió, con ngươi đen ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Thẩm Kinh Châu trong điện.

Thẩm Kinh Châu câu môi: “Giờ thì ngược lại không còn sợ nữa.”

Hắn còn nhớ Ngu Ấu Ninh ghét và sợ mùi m.á.u tanh đến mức nào.

Ngu Ấu Ninh thì thào: “... Ngươi bị thương sao?”

Như thể từng lớp tơ kén được bóc ra, mọi điều không đúng trước đó cuối cùng cũng có lời giải thích.

Thảo nào hắn không chịu gặp mình, còn cố tình thay áo lông, huân hương muốn che giấu.

Hai hàng lông mày của Ngu Ấu Ninh nhíu càng gắt hươn: “Ngươi bị thương.”

Giọng nói khẳng định.

Mùi m.á.u trong điện như có như không, Ngu Ấu Ninh môi đỏ mím chặt.

Nàng không thích mùi này, mùi m.á.u tanh luôn khiến Ngu Ấu Ninh nhớ đến cảnh tượng lão ma ma trong mơ trước khi chết.

Mùi m.á.u đỏ tươi nhuộm cả bầu trời, không thể nào xóa nhòa.

Ngu Ấu Ninh không thích, cũng sợ.

Nhưng giờ đây—

Thẩm Kinh Châu đứng thẳng như ngọc, bóng dáng cao lớn in trong ánh nến đỏ, chập chờn sáng tối.

Ngu Ấu Ninh hạ mắt, do dự một chút.

Rồi sau đó.

Ngu Ấu Ninh chống tay vào bậu cửa sổ, định nhảy vào trong.

Nhưng chân nàng ngắn, dưới chân là những viên đá vụn, Ngu Ấu Ninh cố gắng mãi mà vẫn không vào được.

Nàng lẩm bẩm nhìn Thẩm Kinh Châu, ánh mắt nhìn Thẩm Kinh châu xin giúp đỡ.

“Bệ hạ, có thể mượn tay ngươi... dùng một chút không?”

Thẩm Kinh Châu nhướng mày.

Phòng sáng sủa gọn gàng, ánh trăng rực rỡ chiếu qua cửa hoa, Ngu Ấu Ninh một tay chống bậu cửa, một tay nắm lấy Thẩm Kinh Châu.

Đột nhiên, cơ thể nàng nhẹ bẫng, bị ôm bổng lên.

Thẩm Kinh Châu ôm Ngu Ấu Ninh, đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả mí mắt cũng không hề nhấc lên nửa phần.

Chiếc trường bào cổ tròn trắng ngà lạnh nhạt, Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt ôm nàng qua cửa sổ.

Bóng mây lưu lại bên ngoài, trong điện hai người đối diện nhau.

Thẩm Kinh Châu không vội vã, hé mở môi mỏng: “Cửa mở.”

Ngu Ấu Ninh: ???

Ngu Ấu Ninh: !!!
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 97: Chương 97



Đầu quay sang bên kia, Ngu Ấu Ninh quay mặt đi, không nói gì.

Nàng nghi ngờ Thẩm Kinh Châu cố ý như vậy.

Cánh tay ôm quanh eo nàng vẫn chưa buông ra, Ngu Ấu Ninh một tay chống vai Thẩm Kinh Châu, mùi thuốc thoang thoảng lan tỏa.

Có lẽ vừa mới bôi thuốc, Thẩm Kinh Châu chỉ mặc trường bào, cổ tay áo có chút lấy dính máu.

Mỗi bước mỗi xa

Hắn với ánh mắt lạnh lùng xẹt qua tay áo dính máu, như thể không phải tay mình bị thương.

Thẩm Kinh Châu để tay sau lưng, đôi mắt thanh thoát.

Ngu Ấu Ninh nhìn theo, ngơ ngác chớp mắt.

Thẩm Kinh Châu dường như không ổn, trên người luôn có vết thương.

Ngu Ấu Ninh thì thầm: “Sao bệ hạ lại bị thương nữa?”

Thẩm Kinh Châu không nói gì, cúi mắt nhìn vào đồ chơi nhỏ Ngu Ấu Ninh nắm chặt trong tay.

Ngón tay nhẹ nhàng nâng lên: “... Cái quỷ gì vậy?”

Thẩm Kinh Châu chăm chú nhìn nửa ngày, vẫn không thể nhận ra Ngu Ấu Ninh đang cầm thứ gì trong tay.

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh sáng lên, như bảo vật đưa con tiểu quỷ trong tay đến trước mặt Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ cũng thấy đây là một tiểu quỷ sao?”

Nàng tưởng rằng ngoài mình ra, không ai có thể nhận ra.

Quả thật người nàng yêu thích, ánh mắt sẽ không kém.

Ngu Ấu Ninh đắc ý, lại âm thầm khen mình một câu.

Một cái đầu quỷ ghê tởm bất ngờ xuất hiện trước mắt Thẩm Kinh Châu, chỉ cách hắn khoảng một gang.

Nếu không phải người đứng trước mắt là Ngu Ấu Ninh, có lẽ đầu đã sớm lìa khỏi người.

Ngu Ấu Ninh đắc ý: “Đây là ta làm từ lông của Lê Lê, vốn định tặng cho bệ hạ…”

Giọng nói yếu dần, Ngu Ấu Ninh đột nhiên im bặt, môi mím nhìn về bóng cây ngoài cửa sổ.

Ánh mắt không biết để đâu.

Con tiểu quỷ này, vốn là vật kỷ niệm giữa nàng và Thẩm Kinh Châu, nhưng tiếc là sự việc xảy ra đột ngột, không kịp tặng đi.

Ngu Ấu Ninh chậm rãi hạ mắt, không nói thêm gì nữa.

Con tiểu quỷ siết chặt trong lòng bàn tay.

Khóe mắt Thẩm Kinh Châu hàm ý cười: “Sao lại không nói tiếp?”

Ánh mắt hắn hạ xuống, rơi vào bàn tay Ngu Ấu Ninh đang nắm chặt, Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng.

“Ta còn tưởng rằng, đây là món quà bồi thường cho việc điện hạ đã hôn trộm.”

“Quà bồi thường gì, cái này vốn là ta…”

Đôi mắt màu hổ phách của Ngu Ấu Ninh dần dần mở to, Ngu Ấu Ninh nghẹn họng trân trối, lưỡi như bị thắt lại.

Giọng nói Ngu Ấu Ninh lắp bắp, không mạch lạc, nàng đột ngột lùi lại: “Ta ta ta ngươi ngươi ngươi…”

Thẩm Kinh Châu quả nhiên đã biết từ sớm.

Sự khiếp sợ như mưa rền gió dữ, cuốn lấy Ngu Ấu Ninh, nàng đứng tại chỗ, tay chân luống cuống.

Ngu Ấu Ninh nói lắp: “Nhưng mà không phải, cũng không phải hôn trộm.”

Nàng chỉ vô tình đụng môi đỏ vào mắt Thẩm Kinh Châu.

… Hai lần.

Chỉ có vậy thôi.

Ngu Ấu Ninh gật đầu với Thẩm Kinh Châu, như để xác nhận lời mình nói không phải giả, lại lặp lại một lần nữa.

Không biết là tự lừa mình dối người, hay là đang thuyết phục Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu khẽ cười một tiếng: “Đến đây.”

Ánh nến vàng ấm áp lặng lẽ rơi trên vai Thẩm Kinh Châu, hắn mặc áo trắng, mặt mày dịu dàng như tranh.

Ngu Ấu Ninh nghe lời đi tới, ngẩn ngơ đứng trước mặt Thẩm Kinh Châu.

Trong lòng tràn đầy lo âu.

Thẩm Kinh Châu: “Gần hơn một chút.”

Ngu Ấu Ninh bước thêm nửa bước, không hiểu vì sao.

Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Ngẩng đầu lên.”

Gió tràn vào, trong phòng rèm ngọc va chạm lẫn nhau, những viên ngọc lung linh phản chiếu hình bóng hai người ôm nhau.

Ngọn nến lung lay như gợn sóng trên mặt hồ, cũng như váy của Ngu Ấu Ninh vương trên tay áo Thẩm Kinh Châu.

Chân nàng như không còn sức.

Ngu Ấu Ninh chống một tay lên bàn, sau đó lại bị Thẩm Kinh Châu kéo vào trong tay áo.

Nàng không biết đã trôi qua bao lâu.

Có thể là một tách trà nhỏ, một nén nhang.

Ngay trước khoảnh khắc hơi thở của nàng sắp cạn, Thẩm Kinh Châu cuối cùng cũng chịu buông nàng ra.

Đôi mắt đen huyền phản chiếu gương mặt đỏ hồng của Ngu Ấu Ninh, trắng ngần như ngọc không tỳ vết, tóc mai rối bời.

Giống như phấn mỏng, hai má Ngu Ấu Ninh ửng hồng, môi đỏ như ánh nắng ban ngày.

Môi hồng bóng bẩy thêm phần sáng bóng, cho du là son môi không thể so sánh.

“Ngươi, ngươi…”

Mặt đỏ tai hồng, Ngu Ấu Ninh đứng ngẩn ngơ, như không biết đường về.

Vô vàn lời nói chất chồng nơi bờ môi, nhưng nàng không thể thốt ra nửa câu.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, đầu ngón tay chạm vào môi đỏ của Ngu Ấu Ninh, nhẹ nhàng v**t v*.

Giống như phu tử khẳng khái hào phóng, Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói.

“Điện hạ.”

“Đây mới thật sự là hôn trộm.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 98: Chương 98



Đêm khuya tĩnh lặng, trong vườn không một tiếng động.

Hai má Ngu Ấu Ninh đỏ bừng, đôi mắt sóng sánh như nước mùa thu, d.a.o động lưu chuyển, ánh sáng lung linh tràn đầy rực rỡ.

Nàng khoát một tay đặt trên vai Thẩm Kinh Châu, đôi bông tai bằng ngọc trắng đung đưa, giống như tâm trạng hoảng loạn không yên của Ngu Ấu Ninh lúc này.

“Sao ngươi, sao có thể…”

Những lời còn lại Ngu Ấu Ninh không thể thốt ra.

Nàng rũ đầu, ánh mắt lướt qua con tiểu quỷ bằng vải nỉ không biết từ lúc nào bị bỏ quên trên bàn.

Ngu Ấu Ninh bình tĩnh lại.

Ở địa phủ, Ngu Ấu Ninh luôn cô đơn lẻ loi, đương nhiên nàng không biết cách bày tỏ tâm tư.

Chỉ là tạm thời nương nhờ, lén lút học được từ miệng những cung nhân qua lại trong cung về việc tặng quà.

Việc hôn trộm là điều nàng bị yếu thế, Ngu Ấu Ninh không chịu thua, cẩn thận ôm con tiểu quỷ, ba phần không nỡ, bảy phần ngại ngùng.

“Bệ hạ, cái này tặng cho ngươi.”

Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ không đáng giá làm từ lông mèo, nhưng vì ánh mắt nghiêm túc của Ngu Ấu Ninh lúc này mà trở thành bảo vật vô giá.

Thẩm Kinh Châu chăm chú nhìn, đôi mắt đen sâu thẳm không lường được, như một khối băng lạnh lẽo giữa núi rừng không thể chạm tới được.

Ngu Ấu Ninh không đoán được Thẩm Kinh Châu đang nghĩ gì, lòng nàng đầy lo lắng.

Đột nhiên cảm thấy một chút hối hận.

Nếu biết như vậy, nàng nên chuẩn bị tốt hơn trước khi đến.

Ngu Ấu Ninh lắp bắp, như những ngón tay trắng mịn chạm vào tay áo Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ, sau này ta… sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Mặt mày Thẩm Kinh Châu xẹt qua vẻ trêu chọc, tay áo dính m.á.u vẫn để sau lưng.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, không chút để ý nói: “... Thế nào mới gọi là tốt?”

“Ta, ta…”

Ngu Ấu Ninh vắt hết óc, một lúc không biết trả lời thế nào.

Nàng là một tiểu quỷ nhát gan, đã hứa với Thẩm Kinh Châu sẽ đối xử tốt với hắn, thì nhất định sẽ làm được.

Ngu Ấu Ninh cố gắng suy nghĩ.

Bên ngoài ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng trong trẻo bao trùm lên những ngón tay đang không ngừng xao động của Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh đã đọc không ít sách, những câu chuyện tình yêu của tài tử và giai nhân trước hoa dưới trăng, những lời thề non hẹn biển.

Ngu Ấu Ninh nhón chân, nhanh chóng chạm môi lên môi Thẩm Kinh Châu.

Hai má nóng bừng, Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tai hồng, hàm răng như ngọc.

Mồ hôi nhẹ ứa ra trong lòng bàn tay, Ngu Ấu Ninh dâng tặng cho Thẩm Kinh Châu tất cả của con tiểu quỷ.

“Thẩm Kinh Châu, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

“Nếu ngươi chết, ta sẽ ngày ngày đốt tiền vàng mã cho ngươi.”

Đây là ước nguyện đơn giản nhất của Ngu Ấu Ninh khi làm quỷ.

Lúc đó nàng còn không dám mơ đến việc hàng ngày đều có tiền, chỉ mong rằng vào những ngày lễ ngày tết, gia đình mình có thể đốt chút tiền giấy cho mình là đủ.

Nàng đã ở địa phủ mười năm, quen thuộc với địa phủ, trở về địa phủ như trở về nhà.

Nếu Ngu Ấu Ninh đi trước Thẩm Kinh Châu, nàng có thể dẫn Thẩm Kinh Châu đi khắp nơi.

Nói ra câu này có chút đáng sợ, sợ làm Thẩm Kinh Châu hoảng sợ, Ngu Ấu Ninh tự giác nuốt xuống.

Khóe môi mỉm cười của Thẩm Kinh Châu dần phai nhạt, ánh mắt nhìn Ngu Ấu Ninh không còn tùy ý lười nhác như trước.

Ngu Ấu Ninh sợ đạo sĩ, nhưng không sợ quỷ thần.

Làm tranh đường thì muốn tiểu quỷ, không thể nghe thấy người khác nói xấu nửa câu về tiểu quỷ, ngay cả món quà tự mình bày tỏ cũng là tiểu quỷ.

Thẩm Kinh Châu dường như có chút đăm chiêu.

Chờ mãi không thấy Thẩm Kinh Châu đáp lại, Ngu Ấu Ninh còn tưởng hắn không tin mình, vội vàng tìm cách bù đắp.

Mỗi bước mỗi xa

“Ta không nói khoác, nếu ngươi…”

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Thẩm Kinh Châu mở lời trước khi Ngu Ấu Ninh kịp nói. Đôi mắt đen của hắn vẫn bình tĩnh, chứa đựng sự châm biếm.

Mắt Thẩm Kinh Châu trong trẻo rõ ràng, như suối nguồn trong veo.

Âm thanh của hắn rất nhẹ, như có ý quyến rũ.

Thẩm Kinh Châu từng chữ một: “Điện hạ sẽ như thế nào?”

Ngu Ấu Ninh ngẩn ra, nhất thời thất thần.

Một lát sau, đôi mắt nhỏ như quả nho khẽ chớp, hàng mi dài rơi xuống những bóng đổ chập chờn.

Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.

Ngược lại cũng vậy.

Răng ngọc c*n m** d***, Ngu Ấu Ninh thở ra rõ ràng: “Vậy ta cũng sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.”

Nàng sẽ cố gắng theo đuổi Thẩm Kinh Châu.

Ánh trăng mềm mại như tấm vải gấm thượng hạng, trải trên nóc nhà.

Ánh nến nhảy múa trên trán Thẩm Kinh Châu, đôi mắt sâu thẳm không còn u ám.

Thẩm Kinh Châu khẽ mỉm cười, một tiếng cười từ môi hắn bật ra.

“Điện hạ có thể thử xem.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 99: Chương 99



Rêu phong đậm nhạt, gió lạnh hoa tàn.

Đa Phúc cầm đèn men sứ, cùng một tiểu thái giám khác ngồi canh đêm.

Ông ta là đại thái giám bên cạnh Thẩm Kinh Châu, người khác tự nhiên kính trọng ông ta.

Thấy Đa Phúc đứng dưới mái hiên, bận rộn mang ghế đến, lại tự tay mang áo choàng đến trước mặt Đa Phúc.

Tiểu thái giám mặt mày hớn hở, cười nói với Đa Phúc: “Thời tiết lạnh thế này, sao dưỡng phụ không vào nghỉ một chút? Ở đây có con trông chừng, không có vấn đề gì đâu.”

Hắn ta quay đầu nhìn vào tẩm điện đèn đuốc sáng trưng, đè thấp giọng nói.

“Bây giờ trời mới canh tư, bệ hạ không cần lên triều…”

Đa Phúc giơ tay ngăn lời tiểu thái giám, đôi mắt đầy nếp nhăn.

Nếu là bình thường, ông ta lười biếng một lúc cũng không sao, nhưng hôm nay là ngày mười lăm, Đa Phúc không dám lơ là.

Ông ta vung phất trần trong không trung, nhận lấy tách trà đã pha từ tay tiểu thái giám, đứng canh ở ngoài tẩm điện cả đêm.

Hiếm khi, một đêm không có việc gì.

Trời sắp sáng, ánh sáng ban mai chiếu những tia sáng vàng, trong điện truyền đến tiếng xào xạc của quần áo.

Đa Phúc cầm chậu tắm, khom người đứng hầu sau bình phong.

Rèm ngọc dày nặng, sau tấm màn mỏng như cánh ve, mơ hồ nghe thấy tiếng cười của Thẩm Kinh Châu.

Âm thanh rất nhẹ, thoáng qua như gió.

Đa Phúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chỉ mong từ nay làm một kẻ điếc.

Trên giường.

Tư thế ngủ của Ngu Ấu Ninh thật sự không dám khen ngợi, như bạch tuộc, tay chân quấn chặt lấy Thẩm Kinh Châu.

Nửa khuôn mặt trắng ngần áp vào tay áo Thẩm Kinh Châu, như hoa sen vừa nở, đẹp như trong tranh.

Người đã hứa hẹn sẽ đối xử tốt với Thẩm Kinh Châu tối qua, giờ đây lại dựa vào giường ngủ say sưa, nắm chặt góc áo Thẩm Kinh Châu không chịu buông.

Thẩm Kinh Châu xoa mi tâm: “Ngu Ấu Ninh.”

Ngu Ấu Ninh không nhúc nhích, ưm hai tiếng.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng kéo tay áo: “Buông ra.”

Hình như nghe thấy tiếng Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh mơ màng mở mắt, ngái ngủ.

Ngu Ấu Ninh lờ mờ tiến gần về phía Thẩm Kinh Châu, má hồng lúm đồng tiền nhẹ nâng lên.

Có lẽ muốn chạm vào khóe môi Thẩm Kinh Châu như tối qua.

Đáng tiếc nàng vẫn chưa tỉnh táo.

Ngu Ấu Ninh mê mê tỉnh tỉnh.

Môi đỏ lướt qua Thẩm Kinh Châu, chạm nhẹ rồi rời đi, sau đó để lại một nụ hôn trong lòng bàn tay hắn.

Nhẹ như lông hồng, như có như không.

Mắt Thẩm Kinh Châu bỗng sâu lại.

Qua nửa khắc sau, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Thẩm Kinh Châu đứng dậy từ sau màn trướng.

Trung y để lại trên giường, không mang đi.

Đa Phúc cung kính hầu hạ Thẩm Kinh Châu rửa mặt, bữa sáng được chuẩn bị ở noãn các phía đông, Đa Phúc cũng theo sát sau Thẩm Kinh Châu.

Ông ta nâng nâng phất trần, các cung nhân phía sau hiểu ý, tự giác lùi lại khoảng mười bước, không xa không gần theo sau.

“Bệ hạ, đây là tin tức sáng nay của ám vệ gửi đến.”

Một mảnh giấy nhỏ, nhưng lại là cuộc sống thu nhỏ của mười năm sống trong lãnh cung của Ngu Ấu Ninh.

So với những gì đã tra ra trước đây không khác mấy, nhưng lần này bức thư mật lại đề cập đến một việc—

Khi Ngu Ấu Ninh mới chuyển vào lãnh cung, từng có một cung nhân giẫm thấp nâng cao, cố ý giả quỷ để hù dọa Ngu Ấu Ninh.

Ban đầu Ngu Ấu Ninh sợ đến mức không dám ra ngoài.

Sau đó không biết bằng cách nào, Ngu Ấu Ninh lại đảo khách thành chủ, cũng đi giả làm quỷ.

Cung nhân kia không biết nội tình, còn tưởng rằng lãnh cung thật sự có ma quỷ, sợ đến mức không dám bước vào lãnh cung nửa bước.

Hai mắt Thẩm Kinh Châu lạnh như băng: “... Người đó đâu?”

“Chết rồi.” Đa Phúc lời ít mà ý nhiều, “Nghe nói là đã đắc tội với người khác, bị loạn côn mà chết.”

Mỗi bước mỗi xa

Đa Phúc quan sát Thẩm Kinh Châu, cẩn thận chọn lời hay để làm Thẩm Kinh Châu vui lòng.

“Vì chuyện này, ngược lại điện hạ đã có được nhiều năm yên tĩnh, cũng coi như gặp họa mà được phúc.”

Thẩm Kinh Châu nghiêm mặt lạnh, không nói gì.

Đa Phúc không dám nhiều lời, khom người theo sau Thẩm Kinh Châu, bỗng nghe phía trước rơi xuống một tiếng nhẹ nhàng.

“Kim ấn kim bảo của Hoàng hậu, hiện giờ ở đâu?”

Đa Phúc khiếp sợ trợn tròn mắt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back