Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 110: Chương 110



Ngu Ấu Ninh do dự.

Gió rít lên, mặt trời rực chiếu trên núi phía tây.

Trên trường đua ngựa, ánh nắng sáng sủa, ngày thu nhạt nhòa, Ngu Ấu Ninh đứng giữa bóng râm.

Gương mặt trắng trẻo với má lúm đồng tiền của nàng không còn chút huyết sắc.

Không biết là vì thủ đoạn tàn nhẫn của Thẩm Kinh Châu, hay vì Kỷ Trừng nói sống động như thật, khiến Ngu Ấu Ninh như cảm nhận được mùi m.á.u tanh từ địa lao.

Giọt m.á.u dính trên góc áo vẫn còn, dấu tay đỏ thẫm rơi tí tách, như mưa đêm không ngừng rơi.

Tiếng kêu thảm thiết, kinh hoàng của tiểu thái giám dường như vẫn còn vang vọng bên tai.

Ngu Ấu Ninh khép nhẹ đôi mắt.

Nàng nghe thấy lời khuyên chân thành của Kỷ Trừng, nghe thấy âm thanh dõng dạc của hắn ta.

Nghe hắn ta nói về sa mạc đại mạc, về cảnh hoàng hôn nơi biên quan, về mưa bụi Kim Lăng.

Đó là những điều trước kia Ngu Ấu Ninh chỉ dám lặng lẽ nhìn thấy trong sách, là những giấc mộng đẹp mà nàng không dám mơ ước.

Bức tường đỏ ngói vàng trong mắt Kỷ Trừng như một cái lồng không thể phá vỡ.

Ngu Ấu Ninh vốn không phải là chim trong lồng.

Trong lòng Kỷ Trừng tràn đầy phẫn nộ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Hắn ta quay đầu nhìn.

Ánh nắng mờ mịt, tựa như ánh sao vụn vỡ rải trên mắt Ngu Ấu Ninh, mày ngài của Ngu Ấu Ninh nhíu lại, trái tim mềm yếu.

Hàng mi tinh tế khẽ vỗ về, như những giọt nước sau cơn mưa, muốn rơi mà lại không rơi.

Âm thanh Kỷ Trừng vô tình chậm lại, nhẹ nhàng hơn.

Hắn ta biết hành động của mình có phần nóng vội, suy nghĩ chưa đủ thấu đáo, nhưng người thiếu niên tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.

Ngọn lửa trong lòng cháy hừng hực, Kỷ Trừng ổn định hơi thở, từng chữ rõ ràng.

“Điện hạ, nàng hãy tin ta.”

Ngu Ấu Ninh ra khỏi cung không dễ, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.

“Ta sẽ đưa nàng rời khỏi kinh thành, chúng ta có thể đi đến sa mạc phía tây bắc trước.”

Khóe môi Kỷ Trừng giương lên trên “Món thịt lừa nướng ở đó rất ngon, điện hạ chắc chắn sẽ thích.”

Ánh nắng chói chang, Ngu Ấu Ninh gần như không mở mắt ra được.

Một lúc là hình ảnh các cung nhân trong đại lao bị hành hình, m.á.u me tàn nhẫn, một lúc là cảnh hoàng hôn đại mạc tuyệt đẹp không sao tả xiết trong miệng của Kỷ Trừng.

Kỷ Trừng nói, Thẩm Kinh Châu đang lợi dụng nàng, diệt trừ phe đối lập.

Kỷ Trừng nói, đợi sau một thời gian, nếu nàng không còn giá trị lợi dụng, Thẩm Kinh Châu sẽ dùng nàng để bịt miệng chúng thần trong triều.

Chỉ là một công chúa của tiền triều mà thôi, trong mắt Thẩm Kinh Châu không đáng giá một xu.

Ngu Ấu Ninh cúi đầu, con ngựa nhỏ bên cạnh dường như cảm nhận được tâm trạng của nàng, cúi đầu chạm vào tay Ngu Ấu Ninh.

Bờm nâu đỏ không mềm mại, lướt nhẹ qua lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh.

Nàng bỗng nhớ lại lần trước cưỡi ngựa, vẫn là cùng Thẩm Kinh Châu, lúc đó nàng đã cầu xin hắn săn cho mình một con thỏ.

Kỷ Trừng dẫn dắt từng bước, có lý có chứng.

“Điện hạ, cơ hội không thể bỏ lỡ, nếu như…”

“Ta thực sự rất muốn thấy sói xám đại mạc cùng khói nhẹ qua bích*.”

*vùng sa mạc Gobi.

Ngu Ấu Ninh bỗng lên tiếng, nàng ngẩng mặt lên.

Ánh nắng vắt ngang giữa Ngu Ấu Ninh và Kỷ Trừng, như một tấm vải hoa.

Có lẽ vì đứng lâu dưới ánh nắng, Ngu Ấu Ninh cảm thấy trước mắt mờ mịt, ánh sáng đan xen lấp lánh trước mặt nàng.

Nàng không phải là nguyên chủ, dĩ nhiên không biết nguyên chủ trước đây ở trong lãnh cung đã trải qua những gì.

Nhưng sự tàn tạ rách nát của lãnh cung, đói rét khổ sở, Ngu Ấu Ninh đã từng tận mắt chứng kiến.

Nếu không phải các cung nhân bằng mặt không bằng lòng, thì tiểu công chúa ngày xưa cũng sẽ không rơi vào cảnh nghèo khổ thất vọng.

Ngu Ấu Ninh không có lập trường, cũng không có quyền thay nguyên chủ tha thứ cho những cung nhân làm nhiều việc ác kia.

Nếu không phải bọn họ đã làm xằng làm bậy trước, giờ cũng sẽ không phải chịu đựng đủ tra tấn dày vò dưới địa lao.

Nói là trừng phạt đáng tội cũng không quá.

Ngu Ấu Ninh từ lồng n.g.ự.c chậm rãi thở ra một hơi.

Trong mắt Kỷ Trừng lóe lên ánh sáng mãnh liệt, quyết tâm: “Nàng có thể nghĩ thông suốt thì thật tốt quá, ta sẽ cho người chuẩn bị ngay, ba ngày nữa chúng ta…”

“Nhưng ta càng muốn đi cùng bệ hạ hơn.”

Mỗi bước mỗi xa

Sắc mặt Ngu Ấu Ninh thản nhiên, gương mặt nhỏ nhắn như phù dung bình tĩnh nhạt nhòa.

Như đang nói về một chuyện rất bình thường.

Ngu Ấu Ninh cúi đầu rũ mắt, vô tình nhìn thoáng thấy giọt m.á.u dính trên góc áo, lại cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng mà chuyển ánh mắt đi.

Ngu Ấu Ninh thấp giọng nỉ non: “Ta chỉ muốn đi cùng bệ hạ.”

Kỷ Trừng trợn mắt há hốc mồm.

Gió thu bất chợt nổi lên, khắp nơi se lạnh.

Trong mắt hắn ta tràn đầy sự ngỡ ngàng, Kỷ Trừng không thể tin: “Điện hạ, nàng nói cái gì?”

Kỷ Trừng nghĩ rằng mình nghe nhầm, theo phản xạ đưa tay ra, muốn nắm lấy Ngu Ấu Ninh.

Tay áo mềm mại rũ xuống lướt qua đầu ngón tay của Kỷ Trừng.

Bất chợt.

Một tiếng động sắc lạnh phát không mà đến, bay thẳng về phía bàn tay Kỷ Trừng.

Giây tiếp theo, lòng bàn tay Kỷ Trừng m.á.u tươi đầm đìa, một mũi tên xuyên qua bàn tay hắn ta.

Thẩm Kinh Châu đứng đó chắp tay, gương mặt như quan ngọc, lạnh lùng u ám, áo choàng trắng ngà viền vàng lấp lánh ánh vàng.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 111: Chương 111



Dáng người Thẩm Kinh Châu cao lớn đứng thẳng, đôi mày sắc bén mang theo vẻ uy nghiêm, như tuyết lạnh trên núi cao, không thể tiếp cận.

Máu tươi đỏ thẫm trong lòng bàn tay Kỷ Trừng thoáng qua trước mắt Ngu Ấu Ninh.

Mùi m.á.u tanh tưởi khó chịu vẫn chưa kịp lan tỏa đến mũi Ngu Ấu Ninh, thì Thẩm Kinh Châu bỗng dưng đưa tay ra, dễ dàng kéo nàng đến sau lưng.

Mùi m.á.u nhạt dần bị che lấp dưới hương thơm thụy lân lành lạnh của áo choàng.

Ngu Ấu Ninh kinh hồn chưa định, vẻ ngạc nhiên trên mặt nàng chưa kịp thu lại, bỗng nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của Thẩm Kinh Châu buông xuống.

“Kỷ tiểu công tử đang nói gì với Hoàng hậu, cũng cho trẫm nghe thử một chút.”

Hai chữ “Hoàng hậu” như sấm sét giữa trưa, chợt dừng bên tai Kỷ Trừng.

Hắn ta trợn hai mắt, môi mấp máy một lúc nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Mùi m.á.u trong không khí càng lúc càng nặng, những giọt m.á.u từ lòng bàn tay Kỷ Trừng lăn xuống.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, dáng người cao ráo chắn trước Ngu Ấu Ninh, gần như che khuất mọi tầm nhìn của nàng.

Ngu Ấu Ninh vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ, mãi mới hoàn hồn được: “Bệ hạ, ta…”

Chưa dứt câu, trước mắt bỗng nhiên rơi xuống một bóng đen.

Áo choàng trước đó bị cởi xuống.

Áo choàng trên vai của Thẩm Kinh Châu đã phủ lên đầu Ngu Ấu Ninh. Hương thụy lân như khói như sương, vương vấn quanh người Ngu Ấu Ninh thật lâu.

Bóng đen làm mờ tầm nhìn của Ngu Ấu Ninh.

Nàng ngây ngẩn, vô thức đưa tay lên gạt áo choàng khỏi mặt.

Tự dưng, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Thẩm Kinh Châu: “Đừng động.”

Mười ngón tay nắm chặt, Ngu Ấu Ninh không thể cử động.

Áo choàng phủ lên đầu Ngu Ấu Ninh, che mây khuất nắng.

Ngu Ấu Ninh mơ hồ bước theo Thẩm Kinh Châu về phía trước, len lỏi giữa hoa cỏ.

Con đường đá xanh, hai bên đường là lá đỏ bay lượn.

Bọn họ hình như đã rời khỏi trường đua ngựa, tiếng gió rì rào bên tai.

Mỗi bước mỗi xa

Mùi tanh của m.á.u không còn quẩn quanh nơi chớp mũi nữa, mà là hương hoa ngào ngạt trong không khí.

Cảm xúc bất an dần được xoa dịu, suy nghĩ quay trở lại, Ngu Ấu Ninh chợt nhận ra, Thẩm Kinh Châu chắc chắn không phải vô duyên vô cớ xuất hiện ở trường đua ngựa.

Nàng chậm rãi dừng bước, ngẩng đầu nhìn Thẩm Kinh Châu.

Tầm nhìn bị cản trở, Ngu Ấu Ninh không biết mình đang đối diện với một tảng đá giả, không phải Thẩm Kinh Châu.

“Thẩm Kinh Châu.”

Cảm giác buồn bực và ấm ức dồn nén trong lòng, Ngu Ấu Ninh thậm chí không muốn gọi hai chữ “bệ hạ”.

Nàng kéo mạnh áo choàng xuống, không kịp đề phòng va vào một tảng đá giả.

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng quay đầu lại, ánh mắt lại rơi vào gương mặt Thẩm Kinh Châu.

Gương mặt trắng trẻo, tinh tế của nàng vì tức giận mà ửng hồng, đôi môi đỏ mọng của Ngu Ấu Ninh mím chặt, trước mặt nàng không ngừng d.a.o động.

“Có phải chàng đã biết từ sớm rồi hay không?”

Giọng nói có chút nghẹn ngào, Ngu Ấu Ninh cố nuốt nước mắt vào trong, nàng quay mặt đi, không để Thẩm Kinh Châu thấy lệ trong mắt mình.

Thẩm Kinh Châu không phải là một vị quân chủ ngu muội vô năng, không thể nào không biết gì về sự náo động do Kỷ Trừng gây ra.

Tiểu thái giám kia xuất hiện bất ngờ ở trường đua ngựa, e rằng cũng là do Thẩm Kinh Châu ngầm đồng ý.

Mũi Ngu Ấu Ninh khẽ động, cảm giác ấm ức không thể diễn tả nên lời.

Nàng lặng lẽ nâng tay áo lên, dùng áo choàng lau đi lệ nơi khóe mắt.

Ngu Ấu Ninh từng chữ từng câu chất vấn Thẩm Kinh Châu: “Chàng cố ý, có phải hay không?”

Ánh nắng ngả nghiêng về phía tây, ngược sáng, Ngu Ấu Ninh không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Thẩm Kinh Châu.

Đôi mắt như mực của hắn tối tăm, như một hang động sâu thẳm không thấy đấy.

Nước mắt trào dâng, ngập tràn trong hốc mắt.

Khóe môi Ngu Ấu Ninh khẽ nhếch lên, bỗng thấp giọng cười: “Nếu ta thật sự đồng ý với Kỷ Trừng, bệ hạ có để ta rời kinh không?”

Sẽ không.

Đôi mắt lành lạnh của Thẩm Kinh Châu đượm vẻ u ám.

Bóng cây lay động rơi xuống chân Thẩm Kinh Châu, bóng tối chậm rãi từng chút một leo lên mũi chân của hắn, như dây leo xanh quấn quýt dưới ánh nắng chói chang.

Che mây khuất nắng.

Ngón tay Thẩm Kinh Châu chậm rãi lướt qua hoa văn thụy thú trên áo choàng, đôi mày hắn nhíu lại, vẻ mặt âm trầm.

Sao hắn lại có thể để Ngu Ấu Ninh rời đi cùng Kỷ Trừng?

Thẩm Kinh Châu nhếch môi, mang theo vài phần ý lạnh.

Hắn chỉ muốn dựng lên một cái lồng vàng cho Ngu Ấu Ninh, cắt đứt mọi lối đi của nàng, muốn Ngu Ấu Ninh chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn…

Bỗng nhiên, một quyền nện xuống vai.

Mắt Ngu Ấu Ninh đỏ hoe, lã chã chực khóc, đôi tay mềm yếu không có chút sức lực.

“Không được! Chàng không thể, không thể bỏ rơi ta.”

Gió rít bốn phía trong khoảnh khắc này tựa như tan thành hư ảo.

Muôn tiếng động đều cô quạnh.

Thẩm Kinh Châu ngẩn ra, thân hình cứng đờ. Thẩm Kinh Châu chậm rãi nhíu đôi mày: “Nàng…”

Ngu Ấu Ninh đón gió thu, bỗng lao vào vòng tay Thẩm Kinh Châu, hàng mi rõ nét còn đọng lại nước mắt.

“Thẩm Kinh Châu, ta rất thích chàng.”

“Là loại thích muốn ở bên cạnh chàng suốt cả đời.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 112: Chương 112



Gió đang lắng nghe, cây cối đang nhìn.

Ngu Ấu Ninh chôn mình trong vòng tay Thẩm Kinh Châu, thì thầm: “Vừa rồi chàng đã nói gì với Kỷ Trừng, Hoàng hậu?”

Ánh mắt như hổ phách của Ngu Ấu Ninh mở to, lóe lên ánh sáng tinh nghịch.

“Hoàng hậu là ai vậy?”

Ngu Ấu Ninh biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Bệ hạ có ý định lập Hoàng hậu sao?”

Ngu Ấu Ninh không vui nhíu mày, thấp giọng oán giận Thẩm Kinh Châu khẩu thị tâm phi: “Bệ hạ rõ ràng thích ta, sao lại chần chừ không chịu…”

Dư âm biến mất hầu như không còn.

Thẩm Kinh Châu khom người cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng.

Ngu Ấu Ninh đưa tay lên quơ lấy không trung, bỗng bị Thẩm Kinh Châu nắm chặt.

Giống như lúc trước, mười ngón tay nắm chặt nhau.

Ngọn cây lay động, rêu xanh đậm nhạt.

Hơi thở dần yếu ớt, Ngu Ấu Ninh ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu, nửa gương mặt chôn vào trước n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu.

Đôi môi đỏ mọng bóng loáng, rực rỡ như hoàng hôn, khóe môi còn bị rách một vết nhỏ.

Vô tình chạm phải, Ngu Ấu Ninh đau đớn hít một hơi lạnh.

Trong noãn các đã sớm thắp đèn, cung nhân đứng hầu bên cạnh, khom người kéo rèm.

Ánh nến vàng sáng nhấp nháy trên mặt Ngu Ấu Ninh, nàng từ trong vòng tay Thẩm Kinh Châu lăn xuống giường, đưa lưng về phía Thẩm Kinh Châu, chôn mình trong chăn gấm.

“Ta ghét chàng.”

Ngu Ấu Ninh thầm thì.

Rõ ràng không phải lỗi của nàng, Thẩm Kinh Châu còn cố tình để lại vết thương trên môi nàng.

Thẩm Kinh Châu đáp lại: “… Ừ.”

Giọng nói trầm ấm khàn khàn.

Ngu Ấu Ninh hít hít mũi: “Ta không muốn quan tâm tới chàng nữa.”

Bỗng nhiên, cả người Ngu Ấu Ninh lẫn chăn gấm được khẽ đảo lộn, đối diện với Thẩm Kinh Châu.

Mắt hạnh Ngu Ấu Ninh mở to.

Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào vết thương ở khóe môi của Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu cười đến dịu dàng, nhưng không cho phép phản bác.

“Điện hạ, lời này… sau này không được nói nữa.”

Ngu Ấu Ninh do dự “à” một tiếng, ánh mắt đảo quanh, nàng tiến lên nửa bước, nửa mặt chôn vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Mỗi bước mỗi xa

“Nhưng ta vẫn còn giận.”

Lực chạm vào vết thương của Ngu Ấu Ninh rất mềm nhẹ, Thẩm Kinh Châu cười nói, ung dung: “Vậy điện hạ muốn làm thế nào để hết giận?”

“Thẩm Kinh Châu.”

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng vỗ tay lên mu bàn tay Thẩm Kinh Châu, giọng nói thỏ thẻ.

Nàng chống nửa người dậy, giọng nói mềm mại khẽ khàng bên tai Thẩm Kinh Châu.

Bất ngờ, Ngu Ấu Ninh nhanh chóng hôn lên khóe môi Thẩm Kinh Châu.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu thoáng chốc tối lại.

Hắn cúi người xuống ôm chặt Ngu Ấu Ninh.



Bóng mây ngang qua cửa sổ, dáng trúc lượn quanh.

Ngu Ấu Ninh hai tay nắm chặt chăn gấm, đôi mắt lấp lóe, vành tai ửng đỏ.

Chăn gấm bên cạnh vẫn còn lưu lại hơi ấm.

Thẩm Kinh Châu trước đó đã gọi người chuẩn bị nước, sau đó thì không thấy bóng dáng đâu.

Ngu Ấu Ninh tựa tay lên ngực, nhẹ nhàng xuống giường.

Cách tầng tầng lớp lớp rèm ngọc, nàng vừa lúc thấy Thẩm Kinh Châu từ tay Đa Phúc nhận viên thuốc, rồi uống cùng nước uống một hơi cạn sạch.

Động tĩnh sột soạt không thể qua được tai Thẩm Kinh Châu.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào Ngu Ấu Ninh.

Đa Phúc thức thời lui ra.

Thẩm Kinh Châu ôm Ngu Ấu Ninh ngồi trên đùi.

Ngu Ấu Ninh lo lắng: “Chàng bị bệnh sao?”

“Không phải.”

Vết thương trên cánh tay Thẩm Kinh Châu vẫn chưa lành hẳn, Lưu Lận đặc biệt gửi đến viên thuốc bí truyền.

Nếu là ngày thường, Thẩm Kinh Châu chắc chắn sẽ không thèm nhìn thêm lần nào, nhưng nghĩ đến Ngu Ấu Ninh sợ máu, rốt cuộc vẫn theo lời dặn của thái y.

Hắn không muốn để Ngu Ấu Ninh thấy vết thương, tự nhiên cũng sẽ không nói sự thật.

Thẩm Kinh Châu tìm lý do để lấp l**m: “Chỉ là thuốc bổ thông thường mà thôi, không phải bệnh nặng.”

Bờ môi đỏ mọng của Ngu Ấu Ninh giương lên, muốn nói lại thôi.

Nàng đã thấy trong thoại bản, nếu nam tử cơ thể suy nhược, thường sẽ uống thuốc bổ trước khi làm chuyện đó.

Tối nay nàng chỉ chạm vào khóe môi Thẩm Kinh Châu, mà Thẩm Kinh châu đã phải uống thuốc, nếu sau này…

Ngu Ấu Ninh suy nghĩ như lướt gió tung mây, nghĩ ngợi lung tung.

Môi đỏ mím chặt.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy có chút khổ não.

Thẩm Kinh Châu so với những thư sinh gầy yếu tay trói gà không chặt trong thoại bản, thậm chí còn yếu ớt hơn.

Trong thoại bản, nếu không phải ở trong sơn động với hồ yêu ba đêm, nhân vật thư sinh đó ngay cả thuốc cũng không cần uống.

Không ngờ thân thể Thẩm Kinh Châu lại suy yếu đến vậy.

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu, dần dần mang màu sắc thương xót.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày: “… Nghĩ gì vậy?”

Chuyện này đối với nam tử mà nói, chắc chắn là khó mở miệng.

Ngu Ấu Ninh rất tinh tế, không công khai nói thẳng với Thẩm Kinh Châu, chỉ khéo léo khuyên nhủ.

“Bệ hạ, chàng, chàng chớ sợ thuốc giấu bệnh.”

“Lưu thái y y thuật cao minh, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho chàng.”

Ngu Ấu Ninh ưu sầu lo lắng.

Thẩm Kinh Châu đưa tay nhẹ nhàng phủ qua mắt Ngu Ấu Ninh, không muốn nàng phải lo lắng cho mình, thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Biết rồi.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 113: Chương 113



Đêm khuya sương nặng, không khí lạnh lẽo thấm vào màn.

Vết thương dữ tợn ẩn dưới ống tay áo rộng vẫn còn đó, Thẩm Kinh Châu không muốn Ngu Ấu Ninh hỏi thêm, liền lặng lẽ ném lọ thuốc vào ngăn tủ gỗ khảm xà cừ phía sau.

Trong tủ trải nỉ đỏ, chiếc bình sứ dài lăn một vòng, không gây ra chút động tĩnh nào khác.

Đôi mắt Ngu Ấu Ninh như sương mù, lưu chuyển như sóng thu, sau khi trở thành quỷ nhát gan, nàng vẫn chưa hiểu rõ hết chuyện phong nguyệt.

Răng trắng như ngọc, Ngu Ấu Ninh cắn môi đỏ, một vòng dấu răng nhỏ hiện lên.

Thẩm Kinh Châu đưa tay, ngón tay thon dài như trúc nhẹ nâng cằm Ngu Ấu Ninh, buộc nàng phải dời răng khỏi bờ môi.

Màu mắt Thẩm Kinh Châu nhàn nhạt: “Đừng cắn.”

Ống tay áo viền vàng nâng lên, hoàn toàn che khuất ngăn tủ gỗ khảm xà cừ đó.

Ở trong mắt Ngu Ấu Ninh, điều này giống như giấu đầu hở đuôi.

Nàng chớp mắt, hàng mi như bướm bay lượn trong thung lũng.

Sau một hồi suy nghĩ, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng bày tỏ nghi ngờ trong lòng.

“Chỉ ăn một viên thuốc, có phải… quá ít không?”

Thư sinh trong thoại bản, mỗi lần đều phải ăn gần hết một bình thuốc. Hơn nữa, thuốc này tinh xảo đắt tiền, nguyên liệu chủ yếu là những thứ hiếm có, dân chúng bình thường không thể mua nổi.

Thẩm Kinh Châu vừa ôm Ngu Ấu Ninh, vừa nắm lấy ngón tay nàng, đặt trong lòng bàn tay mình mà thưởng thức.

“Không sao đâu.” Thẩm Kinh Châu nói nhẹ, “Phương thuốc là do tổ tiên của Lưu Lận truyền lại, không sai được.”

Các quan to quý nhân ít nhiều kiêng kỵ căn bệnh này, nên chỉ tìm những đại phu thường xuyên lui tới, biết rõ nguồn gốc, cũng không sợ mất mặt.

Nếu là phương thuốc tổ truyền, càng được các quan to quý nhân ưa chuộng.

Lại nhìn nhau.

Ngu Ấu Ninh thầm bổ sung trong lòng một câu, không tiếng động thở dài, ánh mắt nhìn Thẩm Kinh Châu lại thêm vài phần đồng cảm.

Ngón tay nắm cằm Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nâng lên, Thẩm Kinh Châu cúi đầu nhìn, lông mày hơi nhíu lại.

“Chỉ là bệnh nhẹ thôi, không cần lo lắng.”

Thẩm Kinh Châu cố nói vòng vo.

Ngu Ấu Ninh chậm rãi suy nghĩ, quả nhiên là chột dạ.

Nàng đưa tay, đôi bàn tay mềm mại ôm lấy Thẩm Kinh Châu, nửa mặt áp vào trước n.g.ự.c hắn.

Tóc đen dài rũ xuống, mái tóc đen nhánh phủ lên cánh tay Thẩm Kinh Châu.

Cái đầu bù xù tựa vào n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu, nhẹ nhàng cọ cọ.

Giọng Ngu Ấu Ninh nỉ non, như hương quế nở rộ trong không trung, nàng nhẹ nhàng an ủi.

“Sẽ ổn thôi.”

Cùng lắm chỉ là một vết thương dài, chẳng qua mấy ngày sẽ khỏi hẳn.

Thẩm Kinh Châu không mấy quan tâm, chỉ nhẹ “ừ” một tiếng.

Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân của cung nhân, áo gấm xếp nếp, toàn thân đều là châu ngọc.

Cung nhân hai tay bưng khay gỗ sơn, váy áo bay bay.

Thời gian ăn tối đã qua lâu, Ngu Ấu Ninh bụng đói cồn cào.

Qua tấm bình phong dệt lụa, nàng nghe thấy cung nhân bày biện đồ ăn, sợ người khác thấy mình vẫn nằm trong lòng Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh chống tay định đứng dậy.

Cổ tay Thẩm Kinh Châu dùng sức.

Ngu Ấu Ninh không kịp đề phòng, lại ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Gió thổi qua ống tay áo, hai má nàng ửng hồng.

Cung nhân thả nhẹ tay chân, khom người lặng lẽ lui ra, bỗng nhiên bên tai lại vang lên tiếng của Đa Phúc.

“Bệ hạ, Kỷ lão tướng quân ở ngoài cầu kiến.”

Ngu Ấu Ninh ngẩn ra, theo phản xạ nắm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu nâng nâng đầu ngón tay, thờ ơ chờ đợi Ngu Ấu Ninh nói tiếp.

Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu, lời nói nhỏ nhẹ.

“Kỷ Trừng nói ở đại mạc có một nhà họ Dương, làm thịt lừa nướng rất ngon, ngày nào bệ hạ rảnh, đi cùng ta nhé, được không?”

Giọng Ngu Ấu Ninh rất nhẹ nhàng, như lông hồng m*n tr*n hồ thu.

Nói xong, nàng lại lắc lắc tay Thẩm Kinh Châu: “Được không.”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu trầm xuống.

Từ noãn các đi ra, đã là chuyện của nửa canh giờ sau.

Bữa ăn trên bàn đã được thay đổi một lần, Thẩm Kinh Châu khoác áo choàng, chậm rãi bước ra khỏi noãn các.

Mỗi bước mỗi xa

Dư quang nhìn thoáng tiên hạc trên áo choàng, ánh mắt Thẩm Kinh Châu dừng lại.

“Áo choàng ban ngày của điện hạ đâu?”

Đa Phúc cúi đầu, cung kính: “Nô tài đã cho người mang đi Hoán y cục, nếu bệ hạ muốn…”

“Đốt đi.” Thẩm Kinh Châu nói nhẹ.

Áo choàng dính máu, e rằng Ngu Ấu Ninh cũng không muốn giữ lại.

Đa Phúc nhẹ nhàng đáp “Vâng”.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 114: Chương 114



Trên đường đá xanh, Kỷ lão tướng quân với gương mặt già nua, cầu xin cho Kỷ Trừng.

Đa Phúc cầm đèn lồng dương giác, tự mình tiễn Kỷ lão tướng quân ra khỏi cung.

Tính tình của Thẩm Kinh Châu âm trầm bất định, Kỷ lão tướng quân không rõ hắn nghĩ gì, luôn cảm thấy lo lắng đề phòng.

Nhớ đến bàn tay m.á.u me be bét của Kỷ Trừng, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

“Nghiệt tử, thật là nghiệt tử mà.”

Kỷ lão tướng quân thở dài một tiếng, muốn bản thân mình lập được chiến công hiển hách, không ngờ lại vì chuyện của Kỷ Trừng mà đắc tội với Thẩm Kinh Châu.

Kỷ lão tướng quân hối hận không thôi, “Sớm biết vậy, ta đã sớm ném hắn ở đại doanh Tây Bắc, không dám mong chờ gì, chỉ cầu hắn đừng gây chuyện cho ta là đủ tốt rồi.”

Kỷ lão tướng quân một đường đi, một đường thở dài.

Ánh sáng bạc rơi xuống chân, như tuyết lạnh trong núi.

Đa Phúc cười nhẹ: “Tướng quân là công thần, bệ hạ nhất định sẽ không bạc đãi.”

Ông ta từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc mỡ, tự tay đưa cho Kỷ lão tướng quân, ám chỉ: “Thuốc này cầm m.á.u giảm đau hiệu quả vô cùng tốt, chắc hẳn tiểu công tử sẽ cần.”

Kỷ lão tướng quân cảm ơn không ngớt, quay đầu nhìn về phía hành cung sáng đèn.

Suy nghĩ một lúc, Kỷ lão tướng quân thấp giọng nói: “Công công yên tâm, sau này ta nhất định sẽ không để Kỷ Trừng bước vào kinh thành nửa bước.”

Đa Phúc cười mà không nói, nghiêng người nhường đường cho Kỷ lão tướng quân đi trước.

Bình minh rồi lại hoàng hôn.

Trong cung có nhiều chuyện mới mẻ, sự rời đi của Kỷ Trừng như viên đá rơi xuống hồ, chỉ làm dấy lên một chút gợn sóng, rồi biến mất không thấy đâu.

Cung nhân tay cầm hộp gỗ sơn, vội vã đi qua hành lang gỗ mun.

Đa Phúc đưa tay nhận lấy, nhíu mày: “Đây là cái gì, bệ hạ từ trước đến nay không ăn những điểm tâm này.”

Cung nhân cười tươi: “Cái này nô tài làm sao không biết, chẳng qua đây là do điện hạ ngàn dặn vạn dặn đưa tới, nô tài nào dám không nhận.”

Đa Phúc cười nhạo một tiếng: “Mồm mép bẻm nhép, cút đi.”

Ông ta kéo rèm lên, khom người bước vào trong điện, hai tay bưng hộp đặt lên bàn của Thẩm Kinh Châu.

Đa Phúc cười nói: “Bệ hạ, đây là do điện hạ sai người đưa tới.”

Thẩm Kinh Châu từ đống tấu chương chất đống nhấc mắt lên, đôi mắt đen hơi động.

Tấu chương trong tay bị ném sang một bên, chiếc hộp được mở ra, bên trong có bốn chiếc bánh hình thù kỳ quái.

Kích thước không đồng đều, dường như để che giấu sự thiếu sót của bánh, trên đó còn rắc một ít lá vàng.

Thẩm Kinh Châu nếm một miếng, chỉ thấy hương vị thật kỳ quặc.

Đa Phúc đứng bên cạnh, quan sát sắc mặt.

Ông ta cẩn thận nhìn sắc mặt Thẩm Kinh Châu, cười tươi nói.

“Điện hạ cuối cùng cũng nghĩ đến bệ hạ, còn không phải sao, vừa mới học làm bánh đã vội vàng cho người gửi đến. Nô tài nghe nói, điện hạ còn không chịu giao cho người khác làm.”

Mỗi bước mỗi xa

Nếu đây là lần đầu Ngu Ấu Ninh làm bánh, hương vị kỳ quặc cũng là chuyện bình thường.

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt ăn hết số bánh còn lại.

Gần đến giờ thắp đèn, khắp nơi trong noãn các đều thắp sáng, sáng như ban ngày.

Ngu Ấu Ninh nửa tựa vào tháp quý phi, nàng nhìn ngọn nến chăm chú, trong miệng lẩm bẩm.

Không biết Thẩm Kinh Châu có ăn bánh huyết hươu kia không?

Căn bệnh khó mở miệng, Ngu Ấu Ninh tâm tư tinh tế, yểm trợ cho Thẩm Kinh Châu.

Nhân cớ muốn ăn thịt hươu, Ngu Ấu Ninh đã cho người mang thịt hươu huyết hươu tới.

E ngại huyết hươu quá mức gây chú ý, Ngu Ấu Ninh còn trộn huyết hươu với các loại dược liệu khác.

Một người nằm một mình khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, Ngu Ấu Ninh từ dưới gối lấy ra cuốn thoại bản trân quý cất giữ đã lâu.

Vừa xem vừa lén cười.

Không lâu sau, nàng lại gập thoại bản lại, ở trước ngọn nến hít một hơi sâu.

Bên tai Ngu Ấu Ninh đỏ ửng, n.g.ự.c phập phồng không thôi.

Vậy mà, vậy mà còn có thể như vậy?

Mặt đỏ tới mang tai.

Người phàm quả thật còn không biết xấu hổ hơn cả quỷ, ngay cả những điều này còn dám viết.

Quả thật là… Vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, trơ trẽn.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 115: Chương 115



Ngu Ấu Ninh lại mở thoại bản ra lần nữa, đọc từng chữ từng câu không bỏ sót chút nào.

Tai nàng nóng rực hừng hực, ngay cả đôi bông tai bằng san hô đỏ cũng phải kém ba phần.

Ngu Ấu Ninh dùng hai tay che mặt.

Cuối cùng, lòng bàn tay nâng lên, chỉ dám nhìn qua khe hở giữa các ngón tay xuống quyển thoại bản đặt trên đùi.

Ngu Ấu Ninh âm thầm đếm trong lòng.

Một, hai, ba, bốn… bảy.

Bảy lần, vậy mà lại ròng rã tận bảy lần!

Hơn nữa mới chỉ trôi qua ba canh giờ.

Trong đầu Ngu Ấu Ninh kêu ầm ĩ, như bị nhão ra.

Không thể tin nổi, có tật giật mình, Ngu Ấu Ninh run rẩy duỗi một ngón tay, lật qua trang quyển thoại bản.

Không cam lòng lại đếm một lần nữa.

Vẫn là bảy lần.

Trời ơi trời ơi trời ơi.

Ngu Ấu Ninh ngả ra phía sau, nàng tùy tiện kéo chăn gấm trên tháp, che lên mặt.

Thoại bản bên cạnh cũng bị nàng kéo vào trong chăn gấm.

Người phàm, người phàm đều lợi hại như vậy sao?

Ngu Ấu Ninh đỏ bừng mặt mày, đột nhiên lại bắt đầu hối hận.

Bánh kia, có phải nàng đã gửi ít quá hay không?

Chỉ có bốn chiếc bánh, không biết dược hiệu không đủ hay không.

Ngu Ấu Ninh mặt mày nhăn nhó, hai tay siết chặt thành quyền lên ghế: “Sớm biết vậy, ta nên cho Thẩm Kinh Châu…”

Chăn che mặt đột nhiên bị người kéo xuống, Ngu Ấu Ninh bất ngờ đối mặt với Thẩm Kinh Châu.

Ánh mắt nàng ngơ ngác.

Sau một giây do dự, Ngu Ấu Ninh đột nhiên nhớ ra mình chưa giấu quyển thoại bản đi.

Ngực nàng đột nhiên căng thẳng.

Nàng tỉnh bơ không biến sắc, lén lút dịch sang một bên, mở miệng nói vòng vo: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại đến vào giờ này?”

Thẩm Kinh Châu nâng mày: “… Ta không thể đến sao?”

Ngu Ấu Ninh điên cuồng lắc đầu: “Tất nhiên là được.”

Sợ Thẩm Kinh Châu phát hiện thoại bản giấu dưới chăn, Ngu Ấu Ninh đảo mắt, không quen đổi chủ đề.

“Bánh ta gửi đến, bệ hạ đã ăn chưa?”

“Ừ.”

“Bệ hạ cảm thấy… thế nào?”

Ngu Ấu Ninh hỏi một cách thận trọng cẩn thận, ánh mắt không rời khỏi mặt Thẩm Kinh Châu.

Hương vị bánh thật sự kỳ quặc, như là kết hợp giữa thuốc đắng và thuốc bổ.

Cũng giống như để che giấu một thứ gì đó, đã cho thêm rất nhiều hoàng liên.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày suy nghĩ một hồi.

Trong lòng Ngu Ấu Ninh hồi hộp, lo lắng: “Bệ hạ không thích sao?”

Mỗi bước mỗi xa

Có lẽ sự thất vọng trong mắt Ngu Ấu Ninh thật rõ ràng, Thẩm Kinh Châu hiếm khi không nói thật, chỉ thấp giọng nói.

“Cũng được.”

Ngu Ấu Ninh cong khóe môi lên, đắc ý dạt dào nói: “Đây là lần đầu ta xuống bếp, sau này, sau này chắc chắn sẽ làm tốt hơn.”

Ngu Ấu Ninh vui vẻ.

Nàng đang nghĩ bụng, xem còn thứ gì thập toàn đại bổ nữa.

Đôi mắt nàng sóng sánh như nước mùa thu, gợn sóng lấp lánh.

Tựa như phản chiếu cả bầu trời đầy sao.

Thẩm Kinh Châu cúi người, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Ngu Ấu Ninh.

Ngọn nến vàng ấm trong gió lung lay như sắp tắt, dường như còn mang theo tiếng khóc thầm nức nở của nữ nhân.



Noãn các, ánh nến, đêm thu.

Cảnh tượng trước mắt dần dần hòa quyện với thoại bản, trong mắt Ngu Ấu Ninh đầy mê ly.

Ngón tay ôm lấy cổ Thẩm Kinh Châu dần dần hạ xuống.

Ngu Ấu Ninh giúp Thẩm Kinh Châu cởi áo choàng.

Chiếc áo choàng xanh thẫm viền vàng không tiếng động rơi xuống, Thẩm Kinh Châu đứng thẳng thân người, khóe mát hắn mang ý cười.

Một tay đặt lên mu bàn tay đang lộn xộn của Ngu Ấu Ninh.

Đôi con ngươi đen như mực của Thẩm Kinh Châu như cười như không, hắn cúi đầu ngưng mắt, thì thầm bên tai Ngu Ấu Ninh.

“Điện hạ khi nào lại lớn gan đến vậy?”

Ngu Ấu Ninh quay đi, tầng ửng đỏ bên má vẫn chưa rút đi, nàng nắm lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu.

“… Bệ hạ, bệ hạ không thích sao?”

Thẩm Kinh Châu cười một tiếng: “Còn chưa vội.”

Câu nói bình thường nhất, ở trong tai Ngu Ấu Ninh lại mang một ý khác.

Hiểu rồi.

Chắc chắn là chưa khỏi hẳn, nên Thẩm Kinh Châu mới lấy lý do “chưa vội” làm cái cớ.

Rõ ràng mọi hành động của nàng vừa rồi đều học theo hồ yêu như trong thoại bản, nhưng Thẩm Kinh Châu vẫn không bị lay động.

Ngu Ấu Ninh biết mình dung mạo kiều diễm phiêu dật, mi tựa tô điểm, mắt ngọc mày ngài.

Không kém gì hồ yêu trong thoại bản.

Điểm duy nhất sai sót, chắc chắn là do Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh thở dài bất đắc dĩ.

Như thế xem ra, bánh hôm nay nàng gửi đi, hẳn là đã gửi ít.

Không ngờ bệnh của Thẩm Kinh Châu lại nguy kịch đến nông nỗi này.

Ngu Ấu Ninh ngẩng mặt lên, gương mặt với má lúm đồng tiền đầy lo lắng.

Thẩm Kinh Châu không hiểu rõ, không biết tại sao tối nay Ngu Ấu Ninh lại nóng vội đến vậy.

Hắn chậm rãi nhíu mày, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “… Sao vậy?”

“Bệ hạ.”

Dưới đáy lòng của Ngu Ấu Ninh thầm thở dài, nàng giữ vẻ mặt bình thản không gợn sóng, ố gắng giả vờ như không có chuyện gì.

“Thuốc của Lưu thái y, chàng đã dùng hết chưa?”

Ngu Ấu Ninh cân nhắc, tốt bụng khuyên bảo, “... Có cần, có cần bảo ông ấy gửi thêm một ít hay không?”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 116: Chương 116



Vết thương trên tay chỉ còn lại một dấu mờ, Thẩm Kinh Châu hiện giờ không còn uống thuốc nữa.

Hắn cúi đầu ngưng mắt, ung dung đối diện với tầm mắt của Ngu Ấu Ninh.

Đôi mắt hạnh trong suốt vẫn như mọi khi, đôi con ngươi nhàn nhạt phản chiếu nỗi lo lắng không thể xóa nhòa.

Ngu Ấu Ninh mặt mày rầu rĩ, nét lo âu trên mặt không thể giả vờ.

Thẩm Kinh Châu cúi người, môi mỏng chạm vào đôi mắt cùng chóp mũi của Ngu Ấu Ninh.

Hắn không bao giờ để ý đến vết thương của mình, tự nhiên cũng không bận tâm.

Nếu không phải e ngại Ngu Ấu Ninh sợ hãi trước sự đáng sợ của vết thương, Thẩm Kinh Châu thậm chí không muốn đắp thuốc, nói gì đến việc dùng thuốc.

Hắn thờ ơ đáp lại lời Ngu Ấu Ninh: “Đã dùng hết rồi.”

Ngu Ấu Ninh đột nhiên mở to mắt.

Thẩm Kinh Châu với giọng điệu nhẹ nhàng: “Đã khỏi hẳn, không cần dùng thuốc nữa.”

Nếu thực sự đã khỏi, sao vừa rồi hắn lại thờ ơ với mình như vậy.

Hành động của Thẩm Kinh Châu, tựa như giấu đầu hở đuôi vậy.

Rốt cuộc là chuyện khó nói, có lẽ Thẩm Kinh Châu ngại bệnh tật, nên không chịu tiếp tục uống thuốc.

Ngu Ấu Ninh thở dài trong lòng, nhìn Thẩm Kinh Châu vừa lo lắng vừa bất lực.

Suy nghĩ một hồi, nàng không biết nên an ủi Thẩm Kinh Châu thế nào.

Một đôi tay mềm mại ôm lấy Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh ấp úng.

“Vẫn, vẫn phải tuân theo lời của đại phu.”

Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Lưu Lận đã xem qua rồi.”

Ngu Ấu Ninh từ trong vòng tay Thẩm Kinh Châu ngẩng phắt đầu dậy, muốn nói lại thôi: “Lưu thái y, Lưu thái y nói gì?”

Nàng rất muốn biết Lưu Lận chẩn đoán bệnh tình của Thẩm Kinh Châu, lại sợ sự nóng vội của mình bị lộ ra.

Ngu Ấu Ninh chậm rãi ngồi thẳng dậy, nàng hắng hắng giọng.

“Nếu có kiêng ăn gì, cũng tiện để cho ngự phòng nhớ, sau này nếu ta xuống bếp, cũng có thể tránh đi.”

Vết thương trên cánh tay của Thẩm Kinh Châu là do đâu, Thẩm Kinh Châu hiểu rõ hơn ai hết.

Lời của Lưu Lận, phần lớn Thẩm Kinh Châu đều không để tâm ghi nhớ.

Hắn thoáng nhíu mày, trầm ngâm một lúc.

Trong lòng Ngu Ấu Ninh run sợ nghĩ rằng mình nói quá thẳng thừng, chạm đến vết thương của Thẩm Kinh Châu.

Nàng siết một tay thành quyền, cân nhắc lời nói: “Nếu không nhớ cũng không sao, hôm khác hỏi Lưu thái y cũng được.”

“Không có gì cần phải nhớ cả.”

Thẩm Kinh Châu với giọng điệu bình tĩnh, “Ngoài việc ăn uống thanh đạm, không có gì quan trọng.”

Phàm là trên người có thương tích, đều được thái y nhắc nhở ăn cái gì đó thanh đạm.

Câu nói của Thẩm Kinh Châu có phần qua loa có lệ.

Ngu Ấu Ninh không muốn rắc muối lên vết thương của Thẩm Kinh Châu, chỉ ôm chặt hắn hơn một chút.

Đầu tóc lông xù của nàng chôn ở trước n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu.

Nàng nhẹ nhàng an ủi: “Sẽ tốt thôi.”

Sương thu nặng nề ngưng đọng, gió lạnh xào xạc mang theo từng đợt hương hoa khác lạ.

Noãn các tĩnh lặng không tiếng động, mái tóc đen nhánh của nàng bồng bềnh, mềm mại tùy ý rơi xuống tay Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu đột ngột cúi đầu, ngón tay thon dài khẽ khàng v**t v* sau gáy Ngu Ấu Ninh, rồi lại lùi ra xa một chút.

Hắn mân mê chiếc ban chỉ ngọc bích trên tay.

Đôi mắt sâu thẳm dưới hàng lông mày kiếm sắc nét, như đang cố gắng kiềm chế điều gì.

Thẩm Kinh Châu khàn giọng, nói: “Ta còn việc chính vụ phải xử lý, tối nay điện hạ không cần chờ.”

Đêm tối mênh mông, ánh sáng bạc rơi trên áo choàng của Thẩm Kinh Châu khi hắn rời đi.

Khung cửa sổ chỉ mở một nửa, gió thu thổi vào, rèm ngọc rủ xuống va chạm với nhau, phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.

Ngu Ấu Ninh một tay chống cằm, nhìn theo Thẩm Kinh Châu dần khuất xa.

Nỗi ưu tư như ánh trăng, lặng lẽ len lỏi lên mặt mày của Ngu Ấu Ninh.

Mày ngài như khép như không.

Ánh trăng bao trùm cả khoảnh vườn, Ngu Ấu Ninh bên dưới ánh trăng khẽ thở dài.

Tiếng thở dài dung hòa vào bóng đêm mờ ảo.

Không biết tại sao, Ngu Ấu Ninh luôn cảm thấy bóng dáng Thẩm Kinh Châu rời đi có chút vội vã hơn mọi ngày.

Không giống như có việc, mà giống như… chạy trối chết.

Có phải sợ nàng truy hỏi tận cùng hay không?

Ngu Ấu Ninh nhíu mày, ngón tay vô tình chạm vào quyển thoại bản dưới chăn gấm, Ngu Ấu Ninh bỗng dừng lại, không khỏi lại muốn thở dài.

Người của nhà khác lợi hại như vậy, Thẩm Kinh Châu vẫn còn trẻ, sao lại…

Mỗi bước mỗi xa

Ôi.

Ngu Ấu Ninh nắm cổ tay mà thở dài, nghĩ đến việc tìm Lưu Lận nói bóng nói gió một chút.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 117: Chương 117



Từ ngày đó, Ngu Ấu Ninh liên tục cho người gửi đến nhiều bánh hơn.

Hình thức chưa nói đến sự tinh xảo, nhưng tâm ý thì đầy đủ.

Đa Phúc hớn hở mặt mày, tay cầm chiếc hộp nhẹ nhàng bước vào thư phòng.

“Bệ hạ, điện hạ lại cho người gửi thức ăn đến.”

Khi mở hộp ra, không còn là bánh nữa, mà là dược thiện ấm áp bổ dưỡng.

Mặt Đa Phúc đầy tươi cười: “Chả trách sáng nay điện hạ triệu kiến Lưu thái y, thì ra là vì bệ hạ.”

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu nhướng mày: “Nàng ấy đã gặp Lưu Lận?”

Đa Phúc khom người đáp “Vâng”, ông ta đứng hâu bên cạnh: “Có lẽ tối qua điện hạ ngủ không yên giấc, hôm nay mới tìm Lưu thái y kê phương thuốc an thần.”

Ngừng một chút, Đa Phúc nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Thẩm Kinh Châu nói.

“Điện hạ chắc hẳn lo lắng cho sức khỏe bệ hạ, trong ngoài đã hỏi Lưu thái y vài lần.”

Thẩm Kinh Châu xoa mi tâm, ánh mắt lướt qua món dược thiện Ngu Ấu Ninh gửi đến, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

Có chút đăm chiêu.

Tiếng nói Thẩm Kinh Châu trầm thấp: “Ngươi và nàng ấy đã nói gì?”

Đa Phúc vội vàng cúi đầu quỳ xuống.

“Nô tài không dám nói bừa, chỉ là điện hạ huệ chất lan tâm, lại thông minh ngộ tính hơn người, có thể tự đoán ra.”

Thư phòng im ắng, ánh sáng mặt trời trải khắp mặt đất.

Ngón tay của Thẩm Kinh Châu nâng lên rồi rơi xuống bàn, lâu lâu mới lại nâng lên.

Một lúc lâu sau, mới nghe hắn khẽ nói.

“Trẫm biết rồi.”

Hắn đứng dậy, trường bào buông lơi phất qua bàn.

“Bảo với Lưu Lận, nếu nàng ấy lại hỏi, không cần phải giấu giếm.”

Đa Phúc khiếp sợ ngẩng đầu.

……

Săn b.ắ.n mùa thu gần đến hồi kết.

Mặt trời lặn dần, rừng cây thưa như tranh vẽ.

Những ngọn núi chồng chéo lên nhau dưới ánh hoàng hôn, Lê Lê giờ không cần phải trông chừng con nhỏ, cả ngày nhảy nhót trong vườn.

Cung nhân không dám giữ chặt, lại sơ suất để Lê Lê chuồn ra ngoài.

Triệu Nhị như lâm phải đại địch, lại tìm đến Ngu Ấu Ninh nhờ giúp đỡ. Lần tìm khắp hành cung, thật vất vả lắm mới nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt ở một cung điện hẻo lánh.

Một con mèo trắng đáng yêu, khi trở về thì lông lá bẩn thỉu.

Lê Lê cả một đầu lá rụng, nằm bất lực trong lòng Ngu Ấu Ninh, tùy ý để Ngu Ấu Ninh chải lông cho nó.

Triệu Nhị vừa tức vừa bất đắc dĩ: “Đang yên đang lành, sao mi lại chạy đến chỗ này? Đừng tưởng không nói được gì là ta không biết.”

Ngu Ấu Ninh nghe vậy cười cong đôi mắt.

Có lẽ vì đã gặp Triệu Nhị vài lần, nàng không còn sợ sệt như trước nữa.

Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu lên, không hiểu sao: “Chỉ là một con mèo thôi, ngươi không thể trông mong nó biết nói đấy chứ?”

Triệu Nhị hừ hừ: “Điện hạ đừng coi thường nó, lén lút thế kia, chắc chắn là đi tìm Tiểu Hắc ở phủ bên cạnh.”

Đáng tiếc Lê Lê quên mất mình không còn ở kinh thành, tìm khắp hành cung cũng không thấy bạn bè đâu.

Ngu Ấu Ninh tò mò: “Tiểu Hắc đó là phụ thân của mèo con hả?”

Do dự một chút, Ngu Ấu Ninh đột nhiên nhớ đến bệnh của Thẩm Kinh Châu, nàng hạ thấp giọng.

“Mèo, mèo… cũng giống như con người sao?”

Nàng hỏi một cách ngại ngùng lại nhỏ nhẹ, giọng nói lấp lửng trong gió.

Hộ giáp khảm hoa gắn ngọc bích được đặt sang một bên, giọng Ngu Ấu Ninh rất nhẹ rất khẽ.

“Lê Lê, tại sao Lê Lê lại muốn như vậy?”

Triệu Nhị cũng là cô nương chưa xuất giá, tuy ngày thường đọc nhiều thoại bản, nhưng trong chuyện này cũng ngơ ngác.

Nàng ta lắp bắp, hai má ửng đỏ.

Chiếc khăn trong tay bị vò thành một đống, Triệu Nhị ngại ngùng: “Cái này… ta cũng không biết, có lẽ là Lê Lê thích, hoặc là đúng lúc nó vui vẻ?”

Ngu Ấu Ninh lặng lẽ ghi nhớ.

Mặt trời xuống núi, ánh chiều rực rỡ như son.

Tùng xanh vươn ra mái hiên, Ngu Ấu Ninh một đường đi xuyên qua hoa cỏ, những chiếc lá đỏ bay lượn trên lối đi được tạo thành từ đá trắng.

Vừa bước lên bậc thang đá, nàng bỗng thấy Đa Phúc vội vã chạy đến, phất trần trong tay ông ta rung rinh theo động tác.

“Điện hạ đi đâu vậy? Để nô tài khó tìm quá.”

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên: “Công công tìm ta có việc gì?”

Đa Phúc mặt mũi già nua tươi cười như nở hoa: “Chuyện tốt, chuyện rất tốt.”

Ông ta theo sát Ngu Ấu Ninh, đi qua nguyệt môn, rẽ qua bờ giậu phù dung.

Đi qua hành lang, từ xa đã thấy xe ngựa màu xanh thẫm dừng lại ở cổng núi.

Mành xe được kéo lên, Thẩm Kinh Châu mặc áo choàng lông cáo đỏ, ngồi ngay ngắn trong xe.

Đa Phúc cười giúp Ngu Ấu Ninh lên xe: “Trước đây chẳng phải điện hạ nói muốn đi chợ sao? Nô tài đã hỏi thăm, hôm nay vừa đúng là ngày tiết Vu Châu.”

Việc “đi chợ” chỉ là Ngu Ấu Ninh nhất thời hứng thú đề xuất, nàng đứng ngẩn ra tại chỗ, mặc Đa Phúc hầu hạ mình lên xe.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 118: Chương 118



Đợi khi hồi thần lại, đã là chuyện của nửa canh giờ sau.

Xe hương bát bảo vững chắc dừng dưới gốc cây, con đường dài nhộn nhịp, rực rỡ muôn màu.

Người bán hàng mang cõng sọt trúc, dọc đường thét to, lồng hấp chứa đầy há cảo tôm thủy tinh cùng chân gà sốt, đi tiếp về phía trước là mì bò tươi ngon, còn có bánh mơ nướng.

Dù không tinh xảo bằng món ăn trong ngự phòng, Ngu Ấu Ninh vẫn nhìn mà không thể rời mắt.

Đi qua một quầy bán mặt nạ, Ngu Ấu Ninh bỗng dừng bước, lưu luyến không muốn rời.

Mặt nạ trên quầy đẹp không sao tả nổi, Ngu Ấu Ninh nắm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu, chưa kịp mở miệng nói gì.

Bỗng dưng một bóng đen đổ xuống mặt nàng.

Thẩm Kinh Châu cúi người, tự tay đeo mặt nạ lên mặt Ngu Ấu Ninh.

Ấm áp từ hơi thở rơi xuống, hương thụy lân nhẹ nhàng quanh quẩn trước mặt Ngu Ấu Ninh.

Nàng nghe thấy tiếng khen ngợi của người bán hàng rong, nghe thấy tiếng gió, nghe thấy nhịp tim từ lồng n.g.ự.c đang đập mạnh.

Đó là một chiếc mặt nạ hình tiểu quỷ, người bán đã trưng bày gần nửa tháng mà không có ai mua.

Thấy Thẩm Kinh Châu ra tay hào phóng, cười toe toét không ngớt, liên tục nói nhiều lời cát tường.

Ngu Ấu Ninh choáng váng, mơ hồ nghe thấy “trăm năm hảo hợp”, “sớm sinh quý tử” ...

Mặt nạ được buộc chặt trên mặt, ngón tay khớp xương rõ ràng của Thẩm Kinh Châu đi xuống.

Mười ngón tay đan xen.

Gió thu rì rào, Ngu Ấu Ninh bước đi trên lá rụng, xuyên qua con đường sáng rực ánh nến.

Gốc dương liễu bên sông rủ xuống, dấu chân người thưa thớt.

Trăng sáng cao vời vợi, Ngu Ấu Ninh chợt nhận ra, lại là mười lăm.

“Bệ hạ.”

Sợ người khác biết thân phận Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh hạ thấp giọng, âm thanh như muỗi kêu.

Có lẽ vì đeo mặt nạ, Ngu Ấu Ninh thấy Thẩm Kinh Châu nhướng mày, rồi nghiêng người về phía mình.

Hắn dường như không nghe rõ lời Ngu Ấu Ninh nói: “... Gì cơ?”

Ngu Ấu Ninh kiễng chân, đôi môi đỏ mọng đặt bên tai Thẩm Kinh Châu, đôi mắt rạng rỡ, tựa như vì sao ban mai.

Ngu Ấu Ninh hào hứng: “Bệ hạ, chàng nhìn kìa!”

Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu, nhìn theo ngón tay Ngu Ấu Ninh chỉ về phía trước.

Nước trời hòa quyện một màu, ánh trăng treo cao sáng tỏ.

Bỗng nhiên, một nụ hôn nhanh chóng đậu trên môi.

Mỗi bước mỗi xa

Nói là nụ hôn cũng không hoàn toàn đúng, Ngu Ấu Ninh quên mất mình còn đeo mặt nạ, cảm giác chỉ là lạnh lẽo chạm vào môi Thẩm Kinh Châu.

Đôi mắt hạnh dưới mặt nạ mở to, có kinh ngạc cũng có cả sự ảo não.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, đột nhiên cúi đầu.

Chiếc mặt nạ do Thẩm Kinh Châu tự tay đeo lên, giờ lại do hắn tự tay tháo xuống.

Mặt nạ không một tiếng động rơi xuống đất.

Nước sông gợn sóng lăn tăn, từng lớp nhấp nhô vây quanh trăng sáng.

trong mắt Ngu Ấu Ninh mê ly, ánh trăng trong mắt không còn, dường như nhuốm màu ánh sáng mơ hồ.

Nàng dần dần không nhìn rõ.

Trời không phải trời, trăng không phải trăng.

Như cá rời nước.

Sau một lúc lâu, Ngu Ấu Ninh mới tìm lại được hơi thở của mình.

Giống như phấn mỏng trên mặt, rực rỡ như hoa xuân.

Trái tim mềm nhũn không xương, Ngu Ấu Ninh vô lực dựa vào trên người Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ, tối nay chàng có vui không?”

Ngu Ấu Ninh hỏi một cách kỳ quái.

Thẩm Kinh Châu cúi mắt nhìn, gật đầu.

Trong mắt Ngu Ấu Ninh sáng lên, thần thái sáng láng. Nàng ôm chặt Thẩm Kinh Châu, đôi môi đỏ mọng lại một lần nữa đặt lên khóe môi hắn.

Lần này không có mặt nạ che chắn.

Đôi môi ấm áp và nóng bỏng chạm vào môi Thẩm Kinh Châu, giống như trái tim chân thành và nhiệt huyết của Ngu Ấu Ninh lúc này.

Mắt nàng sáng quắc, Thẩm Kinh Châu chỉ cần liếc một cái đã hiểu nàng đang nghĩ gì.

Thẩm Kinh Châu nở nụ cười, nhìn chiếc mặt nạ rơi trên đất, ý tứ sâu xa.

“Thế nào, tối nay điện hạ không phải là quỷ nhát gan nữa, mà là… quỷ rồi sao?”

Hắn cố tình giấu một chữ, đôi môi mỏng áp vào tai Ngu Ấu Ninh, chỉ nói cho một mình nàng nghe.

Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận, nói năng lộn xộn: “Ta, ta mới không phải!”

Nếu nàng là loại quỷ kia, thì Thẩm Kinh Châu làm sao có thể yên lành đứng đây?

Chỉ là bệnh của Thẩm Kinh Châu vẫn chưa khỏi, cho dù mình là loại quỷ kia, e rằng cũng không thể làm gì với Thẩm Kinh Châu.

Cũng không thể nào… ép người trong lúc khó khăn?

Ngu Ấu Ninh suy nghĩ miên man, nhìn Thẩm Kinh Châu với ánh mắt dần dần nhuốm màu thương cảm.

Nàng muốn nói với Thẩm Kinh Châu rằng mình đã biết hắn bị bệnh, muốn nói với Thẩm Kinh Châu rằng sau này không cần phải lén lút uống thuốc nữa.

Ngàn lời vạn ý chất chồng trong lòng, cuối cùng chỉ còn lại một câu khô khan.

“Ta, ta đã biết hết rồi.”

Thẩm Kinh Châu nhíu mày: “Nàng biết cái gì?”

Loại chuyện này, một tiểu quỷ nhát gan như nàng nào dám nói ra.

Ngu Ấu Ninh quay đầu, nhìn con sông dài mênh mông, muốn nói lại thôi.

Đá vụn dưới chân nàng lăn lóc, rồi lăn đến bên mặt nạ.

Ngu Ấu Ninh cúi đầu, ăn ngay nói thật: “Ngày đó chàng uống thuốc, ta đã thấy, cũng… cũng đoán được.”

Nghi ngờ trong ánh mắt Thẩm Kinh Châu chưa từng tiêu tan một khắc nào.

Sắc mặt hắn nghiêm trọng, giọng nói khàn khàn: “Nàng đã đoán được cái gì?”

Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời: “Ta…”

Nói đến đây, Ngu Ấu Ninh cũng không còn ý định che giấu tiếp nữa.

Nàng quyết định thẳng thắn, đột nhiên quay về phía Thẩm Kinh Châu, nghiêm túc nói.

“Dù thế nào, ta sẽ luôn ở bên chàng.”

Ngu Ấu Ninh cắn răng, “Chẳng qua chỉ là không được thôi sao, cũng không phải chuyện gì lớn, ta…”

Dư âm ríu rít im bặt.

Gió bên tai ngừng lại, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ánh mắt rơi trên mặt Ngu Ấu Ninh đen như nước.

Ngu Ấu Ninh theo bản năng lùi lại phía sau hai ba bước.

Cổ tay nàng bỗng bị ai đó nắm chặt, Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nhếch môi, từng chữ một.

“Điện hạ vừa nói… ai không được?”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 119: Chương 119



Gió thu mang theo cái lạnh, lướt nhẹ trên mặt.

Thân thể Ngu Ấu Ninh như chiếc lá rơi, chao đảo sắp ngã.

Đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng của Thẩm Kinh Châu, đồng tử của Ngu Ấu Ninh co rút, lo lắng không yên.

Chiếc khăn lụa mỏng như cánh ve nằm trong tay, nhăn nheo như mặt nước gợn sóng.

Gương mặt của Thẩm Kinh Châu gần trong gang tấc, con ngươi đen tối ẩn dưới bóng râm, sâu thẳm và u ám.

Mỗi bước mỗi xa

Khóe môi nhếch lên như cười như không, trong lòng Ngu Ấu Ninh kinh hãi.

Bản năng cầu sinh khiến nàng liên tục lắc đầu, như chiếc trống bỏi.

"Không, không có."

Răng trắng cắn môi đỏ, Ngu Ấu Ninh quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đánh giá của Thẩm Kinh Châu.

Chột dạ không thôi.

Nàng nghe thấy Thẩm Kinh Châu chậm rãi "ồ" lên một tiếng, dư quang thoáng thấy Thẩm Kinh Châu tiến gần thêm nửa bước.

Giày hai người cũng chạm nhau.

Ngu Ấu Ninh ngả người về phía sau, đôi chân đứng yên lặng lẽ lùi lại.

Suýt nữa giẫm phải chiếc mặt nạ rơi trước đó.

Thẩm Kinh Châu đưa tay ôm lấy nàng.

Ngu Ấu Ninh nhanh trí, vội vàng cúi xuống nhặt chiếc mặt nạ tiểu quỷ rơi trên đất.

Tránh khỏi Thẩm Kinh Châu.

Bụi mỏng phủ lên mặt nạ, Ngu Ấu Ninh gương miệng thổi, một lát lấy khăn lụa chà lau, một lát để sát gần vào xem.

Như thể bận rộn không thể rảnh tay để ý đến Thẩm Kinh Châu.

Má ửng hồng như ánh bình minh, trong lòng Ngu Ấu Ninh kêu khổ không ngừng.

Sớm biết trước Thẩm Kinh Châu sẽ tức đến như vậy, nàng chắc chắn sẽ tìm cách nói khéo léo hơn.

Môi đỏ nhếch lên, Ngu Ấu Ninh không biết nói gì tìm chuyện nói: "Chàng, chàng làm bẩn mặt nạ của ta rồi."

Ngu Ấu Ninh ngẩng hai mắt, ánh trăng nhảy múa giữa mặt mày của nàng, dấy lên nỗi hoảng hốt không yên thật nặng.

Ngu Ấu Ninh không biết nói gì: "Chàng, chàng phải bồi thường cho ta một cái nữa."

Nàng không hề nhắc đến lời nói vô tình vừa rồi, cố gắng tìm cách khác để lấp l**m.

Giọng nói của Ngu Ấu Ninh lắp bắp, lộn xộn không mạch lạc.

"Vừa rồi ta có thấy, còn một cái mặt nạ quỷ nữa, cũng rất đẹp."

Thực ra là không đẹp chút nào.

Mặt quỷ có răng nhọn, trông giống ba bốn phần Bạch Vô Thường của địa phủ.

Làm sao có thể đẹp bằng cái trong tay Ngu Ấu Ninh.

Dắt lời bịa đặt, Ngu Ấu Ninh suýt nữa chột dạ cắn phải đầu lưỡi mình.

Nàng cố gắng giữ bình tĩnh.

Gió thu thổi bay những sợi tóc lòa xòa bên tai Ngu Ấu Ninh, đôi mắt linh hoạt ẩn dưới hàng mày cong như lá liễu.

Thẩm Kinh Châu nở nụ cười, hờ hững đáp lại: "Biết rồi."

Thế này... là lừa qua được rồi sao?

Ngu Ấu Ninh vẫn lo lắng trong lòng, lặng yên quay đầu, giương mắt trộm nhìn Thẩm Kinh Châu.

Sắc mặt Thẩm Kinh Châu vẫn như thường, đôi mắt đen không gợn sóng không sợ hãi.

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng thở phào.

Có lẽ là do mình đã cho hắn một bậc thang tốt, Thẩm Kinh Châu cũng hiểu chuyện, không tiếp tục truy hỏi về việc đó.

Nụ cười lại nở trên môi Ngu Ấu Ninh, nàng tiến tới, khoác tay Thẩm Kinh Châu và cười nói.

"Bệ hạ, ta còn muốn ăn những bánh viên chiên uyên ương vừa đi ngang qua."

Con phố dài đông đúc, tiếng rao của người bán hàng và tiếng cười nói của mọi người hòa quyện lại một chỗ, xoay quanh thật lâu trong bầu trời đêm.

Khó khăn mới thoát khỏi sự ràng buộc trong cung, Ngu Ấu Ninh như một con ngựa hoang, đôi mắt sáng rực, nhìn gì cũng thấy mới mẻ.

Tóc rối loạn, làn da trắng ngần.

Đôi má lúm đồng tiền rơi trong ánh nến, Ngu Ấu Ninh một tay cầm bánh viên chiên, đôi mắt lấp lánh.

Viên bánh vừa vào tay, Ngu Ấu Ninh không thể chờ đợi mà cắn một miếng.

Dầu mỡ nổ tung trong miệng, Ngu Ấu Ninh mở to mắt, môi đỏ khẽ hé, nước mắt trào ra.

Ngón tay như cái quạt, Ngu Ấu Ninh hít thở mạnh, hai mắt trướng đỏ bừng.

Môi răng như lửa đốt, nóng bỏng hừng hực.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu chợt lạnh, đưa tay nắm lấy cằm của Ngu Ấu Ninh.

"Ngu Ấu Ninh, mở miệng."

Ngu Ấu Ninh nghe lời làm theo, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, mày chau lại.

Trước đó đã bị bỏng một lần, nhưng Ngu Ấu Ninh vẫn không nhớ, lại mắc sai lầm.

Đa Phúc gấp gáp mang đá lạnh đến, Ngu Ấu Ninh cắn viên đá vụn, mắt đẫm lệ, như muốn khóc.

Người bán hàng giật mình, vội vàng chỉ tay vào biển hiệu phía trước, giấy trắng chữ đen, rõ ràng viết bốn chữ "Cẩn thận bỏng miệng."

Người bán hàng là một người câm, không nói được, chỉ dùng tay chân ra hiệu.
Báo cáo nội dung vi phạm
 
Back
Top