Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 40: Tìm bảo trong nhà xí


Nhà dân thường trong thành, hầu hết đều là nhà ngói, kết cấu chẳng khác nhau là mấy: một cái sân nhỏ, mấy gian phòng, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy hết toàn cảnh.

Giờ này đêm đã khuya, hàng xóm xung quanh đều đã tắt đèn, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng gà kêu trong lồng.

Cố Thậm Vi nhẹ nhàng nhún chân, lướt qua tường tiến vào sân.

Nàng hơi động tai, đột ngột xoay người, vươn tay chụp về phía bóng tối bên cạnh cửa.

Trong góc tường có một người đang mai phục, một kẻ không có võ công. Hơi thở cùng nhịp tim của kẻ đó trong tai Cố Thậm Vi vang lên như tiếng sấm, hoàn toàn không thể bỏ qua.

Nhưng khi tay nàng vừa chạm vào cánh tay người nọ, nàng hơi sững lại, rồi buông ra.

Kẻ núp trong bóng tối là một đứa trẻ.

Cố Thậm Vi lùi về sau một bước.

Đứa bé trong bóng tối mặt mày tái nhợt, ôm lấy bờ vai, bước ra ngoài. Trên trán nó từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống theo gò má, đôi môi khẽ run rẩy như đang cố nén đau đớn.

“Liễu Dương?”

Cố Thậm Vi có chút bất ngờ.

Liễu Dương chính là tiểu đồng đứng trước cửa tiệm cháo bầu, phụ trách tiếp khách, quản lý danh sách giống như một hoạn quan tổng sự trong cung. Hắn sẽ ghi chép lại lịch trình của các vị quan ngự sử, rồi sắp xếp thứ tự gọi họ vào.

Chỉ mới hôm qua, nàng còn nhờ Thập Lý đi tìm Liễu Dương, bảo hắn đi học, chuẩn bị khoa cử.

Ánh mắt Cố Thậm Vi lóe lên, lập tức hiểu ra mấu chốt trong chuyện này.

“Là ngươi sắp xếp để Trần Thần Cơ đi tìm Vương Hỷ, Vương ngự sử, và nói với hắn rằng có thể mang thư đến tiệm văn phòng tứ bảo ở ngõ Minh Kính để tìm Vương Toàn?”

Liễu Dương xoa nhẹ bả vai, không dám rên một tiếng, mặt cắt không còn giọt máu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt hắn hiện lên mấy phần tôn kính cùng khâm phục khi nhìn Cố Thậm Vi.

Nói ra thì có chút thất lễ, nhưng hắn thực sự cảm thấy, tay của Cố đại nhân chẳng khác nào móng vuốt chim ưng! Bề ngoài trông nàng yếu ớt như một cành liễu, nhưng thực tế lại mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng.

“Đúng vậy, đại nhân. Ngoài việc sắp xếp cho họ gửi tin tức đến các vị ngự sử, ta còn làm thêm một việc khác, đó là thu dọn hậu sự.”

Nói đến đây, Liễu Dương mím chặt môi, sắc mặt có chút bi thương.

“Lên kinh cáo trạng, chính là mười phần chết chín phần. Dân kiện quan, trước tiên sẽ bị đánh đòn. Dù có may mắn được đại quan nào đó ra mặt xử lý vụ án, thì kẻ đi kiện cũng thường bị giết hại hoặc trả thù.”

“Có những khách nhân sẽ có yêu cầu đặc biệt…”

“Nếu chẳng may họ bỏ mạng, họ hy vọng chúng ta có thể giúp họ thu dọn xác. Có người muốn được đưa về quê, cũng có người chỉ cầu một bia mộ không tên ở bãi tha ma mà thôi.”

Cố Thậm Vi nghe xong, không biết nên có vẻ mặt thế nào.

Cái tên Liễu Dương này, tuổi còn nhỏ mà đến tiền của người sống hay kẻ chết hắn đều kiếm, hơn nữa còn kiếm một cách đường hoàng chính đáng, đến nỗi chẳng ai có thể trách hắn nửa câu!

“Trần Thần Cơ đã dặn trước với ta, nếu hắn bị bắt hoặc bỏ mạng, thì hãy đến ngõ Oa Tử lấy đi đồ vật của hắn.”

“Ta ở đây đợi một lúc, nếu có người khác được hắn sắp xếp đến lấy, thì giao lại cho người đó. Nếu qua một đêm không ai đến, thì ta sẽ trực tiếp gửi đến Xuất Vân Kiếm Trang… giao cho gia tộc họ Tả.”

Mẫu thân của Cố Thậm Vi, chính là xuất thân từ Xuất Vân Kiếm Trang.

Xuất Vân Kiếm Trang là một môn phái giang hồ, chuyên chế tạo thần binh lợi khí. Thanh trường kiếm bên hông Cố Thậm Vi, chính là do ông ngoại nàng năm xưa đặc biệt rèn cho phụ thân nàng, Cố Hữu Niên. Sau khi phụ thân mất, thanh kiếm này liền trở thành vũ khí tùy thân của nàng.

Giống như Thiên Cơ Trần thị, Xuất Vân Kiếm Trang cũng từng bị cuốn vào vụ án thất lạc quân khí năm đó.

“Tiểu nhân thật không ngờ, người Trần Thần Cơ nhờ đến lấy di vật, lại chính là ngài, Cố đại nhân. Vừa hay, ngài cũng xuất thân từ Xuất Vân Kiếm Trang… Xem như tiểu nhân không làm trái lời hứa, đã hoàn thành giao ước rồi.”

Liễu Dương vừa nói, vừa lấy từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa đồng đã cũ.
Hắn chắp tay hướng Cố Thậm Vi hành lễ, rồi nhanh chân chạy đến trước gian chính điện đối diện với cửa lớn.

Cửa chính điện bị khóa chặt, trên đó có một ổ khóa đồng. Khi cửa được mở ra, một luồng không khí ẩm mốc pha lẫn bụi bặm ào đến.

Cố Thậm Vi bước lên trước, nhìn vào bên trong chính điện. Rõ ràng nơi này đã lâu không có ai lui tới. Gian phòng trống rỗng, chỉ có một bài vị của nhà họ Trần đặt trên bàn thờ. Trên xà nhà phủ đầy mạng nhện, nhìn qua bụi bặm vô cùng.

Thế nhưng, Liễu Dương lại không có ý định bước vào.

Hắn ngồi xổm xuống, s* s**ng bên trong bậu cửa. Chỉ chốc lát sau, Cố Thậm Vi liền nghe thấy một tiếng “cách” giòn tan.

Nghe được âm thanh đó, nàng lập tức xoay đầu nhìn về phía bên trái.

Nơi phát ra tiếng cơ quan là một gian nhà nhỏ dựng thêm phía sau, trông qua có vẻ là… một nhà xí.

“Đại nhân theo ta, Trần Thần Cơ đã dặn dò ta kỹ càng rồi!” Vừa nói, Liễu Dương đã nhanh như cắt lao vào bên trong nhà xí.

Khóe mắt Cố Thậm Vi giật nhẹ.

Không lẽ Trần Thần Cơ bắt nàng tìm đồ trong hố phân? Thiên hạ này sao lại có kẻ đem di vật giấu vào hố phân được chứ?!

Cố Thậm Vi cạn lời.

Nàng vừa nghĩ vừa nhanh chóng bước theo, may mà tình huống trong tưởng tượng của nàng không xảy ra.

Viện này không có người ở, hố xí cũng sạch sẽ, bên trong chỉ có một ít tro trấu.

Bởi vì cơ quan đã khởi động, đáy hầm phân tự động mở ra, một cây trụ nhỏ từ bên trong trồi lên. Trên đỉnh trụ đặt một hộp gỗ đen. Nhưng chiếc hộp ấy lại bị hai tấm ván đậy trên miệng hố chắn ngang, không thể lấy ra ngay được.

“Ngươi tránh ra, để ta.”

Cố Thậm Vi nói, đẩy Liễu Dương qua một bên.

Những tấm ván lót chân trên hố xí thường làm rất chắc chắn và dày nặng, không phải một đứa trẻ như Liễu Dương có thể dễ dàng di chuyển.

Là một người trưởng thành, nàng cũng không thể nào nhẫn tâm để một đứa trẻ lao lực.

Nghĩ vậy, nàng vươn tay nhẹ nhàng nhấc hai tấm ván qua một bên, sau đó với tay, dễ dàng mang chiếc hộp gỗ xuống. Chiếc hộp không quá nặng, có lẽ bên trong không phải vàng bạc châu báu.

Cố Thậm Vi nhìn kỹ hộp gỗ.

Bốn mặt hộp không hề có ổ khóa, cũng không có khe hở nào, nhìn qua như một khối gỗ nguyên vẹn.

Vậy thì làm sao để mở ra?

Chẳng lẽ bắt nàng đập nát nó?

Nàng nhìn chằm chằm vào hàng chữ chi chít trên nắp hộp.

Những chữ này được sắp xếp rất ngay ngắn, nhưng khi đọc thì lộn xộn, không có nghĩa, rõ ràng bí mật mở khóa nằm ngay tại đây.

Phải ấn xuống những chữ đúng thứ tự, mới có thể mở được.

Cố Thậm Vi trầm ngâm, sau đó nhìn về phía Liễu Dương.

Nhưng hắn vội vàng lắc đầu: “Đại nhân, cái này Trần Thần Cơ không nói với ta. Ta chỉ phụ trách mang nó đến Xuất Vân Kiếm Trang thôi. Ngài tuyệt đối đừng thử bừa! Mặc dù nhà họ Trần chuyên chế tạo cơ nỏ… nhưng Trần Thần Cơ thích lắp cơ quan khắp nơi, hắn còn bôi độc lên đó…”

Liễu Dương nói, mặt mày nhăn nhó, hiển nhiên là nhớ lại một ký ức đầy đau thương không muốn hồi tưởng.

Cố Thậm Vi nhíu mày.

Trần Thần Cơ rõ ràng có cả vạn cơ hội nói cho nàng biết di vật ở đâu, mở ra thế nào, nhưng tại sao hắn lại phải làm mọi chuyện phức tạp như vậy?

Hay là hắn nghĩ rằng bất kể là nàng hay người Xuất Vân Kiếm Trang, chỉ cần nhìn thấy hộp này thì sẽ lập tức hiểu ra mật lệnh mở khóa?

Sẽ là cái gì đây?

“Đại nhân, có thể nào là tên của Trần Thần Cơ? Hoặc là ‘Thiên Cơ Trần thị’? Cũng có thể là ‘Xuất Vân Kiếm Trang’?”

Cố Thậm Vi nghe vậy, liếc qua những chữ trên nắp hộp. Những chữ mà Liễu Dương nhắc tới, trên nắp hộp đều có cả.

Ánh mắt nàng khẽ động, quay sang dặn hắn: “Ngươi lùi ra xa một chút. Ta sẽ thử mở. Nếu có cơ quan phát động, ta có thể tránh kịp, nhưng ngươi thì không.”

Liễu Dương không nhiều lời, lập tức thức thời lui ra ngoài.

Cố Thậm Vi quan sát kỹ những chữ trên nắp hộp, sau đó lần lượt ấn xuống ba chữ: “Cố Hữu Niên”.

Chỉ nghe “cạch” một tiếng giòn vang.

Trên hộp liền xuất hiện một khe hở.

Nàng thử vươn tay kéo lên, nắp hộp dọc theo khe hở mà bật mở. Bên trong hộp, có một cuốn sách dày, bìa ghi bốn chữ lớn: “Cơ Quan Yếu Thuật”.

Ngoài ra còn có một chiếc nỏ cơ tinh xảo, toàn thân đen tuyền và nhiều chiếc hộp gỗ nhỏ.

Cố Thậm Vi tùy ý mở ra một hộp, bên trong đều là các bộ phận cơ khí thu nhỏ.

Đây chính là truyền thừa thủ công của Thiên Cơ Trần thị.
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 41: Bá Nhạc và Thiên Lý mã


Cố Thậm Vi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng chua xót nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Phụ thân nàng, Cố Hữu Niên, là mối liên hệ duy nhất giữa Thiên Cơ Trần thị và Xuất Vân Kiếm Trang. Nếu không có sự tồn tại của nàng, Liễu Dương chắc chắn sẽ đem thứ này đến Xuất Vân Kiếm Trang. Khi đó, nếu muốn người trong trang có thể nhận ra mật lệnh mở khóa, cũng chỉ có thể là ba chữ này.

May mà nàng đã đoán trúng! Nếu không, e rằng nàng đã sớm bị kim độc của Trần Thần Cơ đâm chết trong nhà xí, chết oan chết uổng, ô danh muôn đời!

Nghĩ vậy, nàng liền lật nắp chiếc hòm gỗ đặt dưới chân lên.

Quả nhiên, bên trong xếp đầy những mũi độc châm sáng loáng, dày đặc đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.

Cố Thậm Vi lập tức đậy nắp lại. Nàng không rõ Trần Thần Cơ đã lắp đặt cơ quan thế nào, chỉ nghe một tiếng cạch, chiếc hòm gỗ lại trở về trạng thái ban đầu, khớp kín không chút kẽ hở.

Nàng cất giọng bình thản: “Liễu Dương, Trần Thần Cơ đã nói để lại thứ này cho ta, vậy ta sẽ lấy đi. Đợi sau này hắn ra ngoài, ta sẽ trả lại.”

Liễu Dương đứng ngoài phòng nghe vậy, ngoan ngoãn lên tiếng đáp lời. Hắn lén liếc nhìn Cố Thậm Vi, thấy vẻ mặt nàng điềm nhiên, không giống như chỉ thuận miệng nói đùa.

Điều này sao có thể? Lý Trinh Hiền đã chết, Trần Thần Cơ thì bị áp giải vào Khai Phong phủ. Sao hắn còn cơ hội sống sót chứ?

Dân giết quan, tất phải chết!

Hắn kìm nén nghi hoặc trong lòng, chắp tay nói với Cố Thậm Vi: “Ơn tri ngộ của đại nhân, Liễu Dương suốt đời không quên. Chỉ là chuyện đọc sách thi khoa cử, không phải hạng dân đen chúng ta có thể mơ tưởng đến.”

Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đại nhân hẳn đã sớm nhận ra, ngày ấy khi ngài ghé tiệm, ta cố tình lấy quyển sách nhỏ ra, cố gắng thể hiện mình là người có tài, mong mỏi được đại nhân để mắt đến mà dẫn ta vào Hoàng Thành tư.”

Nói rồi, hắn siết chặt nắm đấm.

Đỗ khoa cử, làm quan hiển đạt! Có nam nhi nào lại không mong tên mình chói lọi bảng vàng, cưỡi ngựa dạo phố?

Hắn cũng mơ về điều đó, thậm chí có lúc trong tiệm gặp người đọc sách, nghe họ đọc văn chương cổ, hắn chỉ cần nghe qua đã nhớ được ngay. Nếu luận về trí tuệ, hắn tự thấy mình không thua kém ai. Nhưng phận bèo dạt không rễ, há có thể vọng tưởng thành đại thụ che trời?

“Ca ca ta thật thà chất phác, dễ bị lừa gạt, cần có người chăm sóc. Đọc sách tiêu tốn bạc vạn, ta nào dám nhận không…”

Liễu Dương còn chưa nói hết câu, chợt cảm thấy trên đầu có một làn gió mát lạnh lướt qua. Khoảnh khắc ấy, hắn suýt tưởng tóc mình bị gió thổi bay mất, biến thành đầu trọc…

Hắn ngẩng đầu lên, thấy tay Cố Thậm Vi đặt trên đầu mình. Liễu Dương sững sờ, lén nhìn ngực nàng một cái, lại nhìn bóng mình trên mặt đất.

Tốt quá rồi! Không phải quỷ! Là người sống!

“Ngươi năm nay mới mười ba, đang là tuổi đọc sách, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Thiên hạ Đại Ung này không có bánh từ trời rơi xuống. Ta bằng lòng để ngươi đọc sách, tự nhiên là vì ngươi có chỗ để ta sử dụng.”

Giọng nói của Cố Thậm Vi lạnh lẽo như chính bàn tay nàng. Nhưng kỳ lạ thay, Liễu Dương lại cảm thấy trong lòng ấm áp.

Hắn thở phào nhẹ nhõm…

“Việc ngươi đang làm hiện tại, đối với ta vô cùng hữu ích. Trước khi ngươi thi đỗ, ta cần ngươi giúp ta thăm dò một số tin tức. Ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi gặp chuyện bất trắc, ta sẽ lo liệu chu toàn cho ca ca ngươi cả đời.”

“Hoàng Thành tư không phải là nơi một đứa trẻ như ngươi nên đặt chân vào.”

Nói xong, Cố Thậm Vi thu tay lại.

Liễu Dương tuy còn nhỏ, nhưng nàng rất xem trọng hắn. Nếu sau này hắn trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật phi phàm.

“Ngươi hẳn đã biết chuyện Vương Toàn ở tiệm văn phòng tứ bảo đã chết. Vương Hỷ không hề nhận được bức thư kia, hẳn là nó đã bị thất lạc khi hắn rơi xuống sông Vĩnh An. Trong quá trình đó, khả năng có hai nhóm người đã lấy đi bức thư ấy.”

“Trên cầu Vĩnh An có hai người tận mắt chứng kiến hắn rơi xuống nước, hơn nữa trong đó có một người đã xuống sông vớt Vương Toàn lên. Hãy tìm ra hai người đó.”

Liễu Dương gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi chắp tay bổ sung: “Người mà đại nhân nhắc đến có khả năng là ‘thủy quỷ’!”

“Nếu có người giấu ở giữa sông trước, thừa dịp Vương Toàn rơi xuống nước đoạt lấy lá thư, sau đó đi đào tẩu bằng đường thủy. Nếu hai người trên cầu thật sự chỉ là người qua đường người, không cùng một nhóm với người trong nước, như vậy người trong nước nhất định là thủy quỷ!”

Cố Thậm Vi nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú: “Thủy quỷ?”

Ở Biện Kinh, nàng chỉ chuyên tâm luyện kiếm, đối với những chuyện trong dân gian không hiểu biết nhiều bằng Liễu Dương.

Liễu Dương gật đầu, kiên nhẫn giải thích:

“Trong thành Biện Kinh có một nhóm người từ vùng sông nước đến. Họ tinh thông thủy tính, có thể nín thở rất lâu dưới nước. Nghề nghiệp của họ chủ yếu là vớt xác trôi sông, tìm kho báu trong những con thuyền đắm… Khi gặp năm mất mùa, đói kém, không chừng bọn họ còn có thể trở thành hải tặc.”

“Dân chúng thường gọi họ là ‘thủy quỷ’.”

“Nước sông Vĩnh An chảy chậm, dưới đáy mọc nhiều rong rêu. Nếu không quen thuộc địa thế, một khi lặn xuống rất dễ bị rong cuốn lấy mà không thể thoát thân… Hơn nữa, phương Bắc vốn ít người tinh thông bơi lội, nên rất có khả năng có kẻ đã thuê thủy quỷ làm việc này.”

Nói đến đây, trên gương mặt hắn nở một nụ cười nhẹ.

Sau đó, Liễu Dương nghiêm túc quỳ xuống, hành lễ với Cố Thậm Vi: “Tiểu nhân nguyện nghe theo sự sắp đặt của đại nhân, tận tâm tận lực vì ngài.”

Cố Thậm Vi gật đầu: “Ta đã sắp xếp thầy dạy, sẽ bảo Thập Lý thông báo cho ngươi. Sau này hãy trở thành một vị quan tốt, để dân chúng có thêm một con đường sống.”

Liễu Dương chấn động, càng cúi đầu thấp hơn. Hắn vốn chỉ là một tiểu tử tiếp khách trong quán cháo, ngay cả trong mộng cũng chưa bao giờ dám mơ lớn đến vậy…

Hắn muốn hỏi Cố Thậm Vi: Ta có thể sao? Nhưng rồi lại thôi, vì nàng đã cho hắn câu trả lời.

Liễu Dương nghĩ đến đây, đôi mắt bỗng đỏ hoe.

Thiên Lý mã gặp Bá Nhạc, hắn đã sống mười ba năm, cuối cùng cũng gặp được cơ hội tốt nhất đời mình… Nếu như chuyện này không xảy ra trong nhà xí, thì tốt biết bao!

“Ngươi về trước đi, quán cháo mở cửa sớm, nếu không về ngay, e rằng chẳng ngủ được bao lâu nữa. Trẻ con mà thiếu ngủ thì sau này sẽ lùn đấy.”

Giá như “Bá Nhạc” này không có cái miệng kia, thì tốt biết bao. Liễu Dương thầm nghĩ, chắp tay thi lễ rồi nhanh chóng trèo tường rời đi.

Cố Thậm Vi chỉnh lại nhà xí về trạng thái ban đầu, bưng chiếc rương gỗ, rồi trở về gian thờ bài vị. Khoảnh khắc đó, dường như những bài vị xếp dày đặc trước mắt nàng hòa làm một với bài vị của phụ thân, mẫu thân và đệ đệ nàng.

Họ vốn không nên chết, nhưng lại đều đã chết cả rồi. Những mạng người này, ai sẽ đến đòi lại công bằng đây?

Nàng nghĩ vậy, thần sắc thoáng chút hoảng hốt.

Những ký ức về vụ án tráo đổi binh khí trong đầu nàng, bắt đầu từ một buổi trưa nắng rực rỡ.

Trong viện Thành Minh có một bãi đất rộng lớn, nơi đó phụ thân Cố Hữu Niên thường dạy kiếm thuật cho nàng. Mẫu thân Tả Đường của nàng đôi khi trổ tài, nhưng từ sau khi mang thai lần nữa, bà chỉ có thể dạy kiếm bằng lời nói.

Người Cố gia đều chăm chỉ đèn sách, muốn nhờ vào khoa cử mà công thành danh toại.

Cố lão gia tử có vài nhi tử, nhưng ai nấy đều tư chất bình thường, khó thành tài. Người duy nhất có thiên phú đọc sách chính là phụ thân nàng, Cố Hữu Niên. Nhưng trời lại trêu ngươi, so với đọc sách, Cố Hữu Niên lại có thiên phú võ học kinh người hơn.

Lợi hại đến mức nào ư? Chính là đi trên đường cũng có bậc tông sư võ lâm chạy đến nắm tay hắn, cảm thán rằng: “Thiếu niên, cốt cách ngươi thật kỳ lạ! Ngươi trời sinh chính là đệ tử của ta!”

Cố Hữu Niên khi đó trẻ tuổi, lòng mang hoài bão, chỉ muốn làm một hiệp khách hành tẩu giang hồ. Mà hắn đã nghĩ thì sẽ làm ngay.

Mà trong chuyện của thiếu hiệp, làm sao thiếu được những mối duyên giang hồ phong hoa tuyết nguyệt?

Chẳng bao lâu sau, Cố Hữu Niên cưới nữ hiệp của Xuất Vân Kiếm Trang — Tả Đường.

Cố Thậm Vi từ nhỏ đã sống trong “lồng chim” nhà họ Cố, lớn lên cùng những câu chuyện tiếu ngạo giang hồ mà phụ mẫu kể lại.
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 42: Chuyện vụ án cũ năm xưa


Còn những chuyện giang hồ có phải sự thật hay không, nàng chưa từng đặt chân vào giang hồ, tự nhiên cũng không thể tra cứu được.

Khi Cố Thậm Vi có ký ức, nàng đã sống ở phủ Cố gia tại Biện Kinh. Nghe nói, sau khi nàng chào đời không lâu, phụ thân nhận được một phong thư từ quê nhà, nói rằng Cố lão phu nhân bệnh nặng, cần ông về tận hiếu. Không ngờ, cánh cửa Cố gia vừa bước vào, từ đó về sau, giang hồ đối với ông chỉ còn là chuyện quá khứ.

Hôm đó, nắng chiều chói chang đến khó chịu.

Nàng đang luyện kiếm trong sân, bỗng nhiên một người lạ mặt từ bên ngoài phi thân qua tường, trên người phủ đầy bụi bặm, bùn đất bết thành từng mảng trên tóc. Hắn nhìn thấy Cố Hữu Niên liền quỳ rạp xuống, run giọng nói: “Lô kiếm kia giòn như giấy, chạm vào liền gãy! Biên quân đại bại, cả tộc Tả gia của Xuất Vân Kiếm Trang đều bị bắt giam…”

Cố Thậm Vi chưa từng thấy mẫu thân có thể vung tay bổ đá, nắm đấm phá núi của mình lại yếu ớt như vậy, giống như lớp vỏ khô của quả nhãn, chạm vào liền vỡ nát.

Xuất Vân Kiếm Trang vốn là một môn phái giang hồ, không dính dáng gì đến triều đình.

Chỉ vì Tả Đường gả vào Cố gia, nên mới có liên hệ ràng buộc, mới có chuyện Xuất Vân Kiếm Trang rèn kiếm cho triều đình.

Khi ấy, Cố Thậm Vi vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ biết trong nhà bỗng chốc rối loạn, phụ thân và mẫu thân chạy đôn chạy đáo vì vụ án thay đổi vũ khí, viện Thành Minh từ một nơi yên tĩnh luyện kiếm bỗng trở thành nơi lui tới của vô số người xa lạ.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong đời, nàng có được khoảng thời gian tự do không bị ai quản thúc.

Chính khi ấy, nàng nhìn thấy bức họa có dấu ấn chim sẻ trong thư phòng của phụ thân.

Cũng vào lúc đó, dưới gốc lê, lần đầu nàng gặp được Trần Thần Cơ.

Nàng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc, nào ngờ đây mới chỉ là khởi đầu cho hành trình cô độc của nàng.

Vào ngày mưa đầu tiên sau sự kiện đó, hoa lê rụng đầy sân, hòa vào bùn đất.

Cố Thậm Vi nhớ rõ, ngày hôm ấy, nàng một mình đứng trong sân tập khinh công. Nàng cố tình mang một đôi giày đế mềm chỉ dùng để đi trong nhà, từng bước từng bước bước đi trong mưa. Nếu đế giày bị ướt, có nghĩa là công phu vẫn chưa đạt.

Nàng là người rất kiên nhẫn, thử đi thử lại nhiều lần. Đến khi giày bị thấm nước hoàn toàn, nàng liền cởi giày, đi chân trần tiếp tục luyện tập.

Phụ thân và mẫu thân trở về. Nếu là ngày thường, hai người họ chắc chắn sẽ cố tình từ trên cao nhảy xuống, làm nàng giật mình ngã sõng soài, rồi đứng bên cạnh chống nạnh cười ha ha trêu chọc.

Nhưng hôm đó lại không như vậy.

Mẫu thân Tả Đường vẫn cười, nhưng nét mặt mang đầy tâm sự. Bà đặt tay lên bụng, nói với nàng: “Thậm Vi, mau lại đây nào. Phụ thân đã mua bánh bao canh cho con, vẫn còn nóng hổi đấy! Hôm nay trời mưa, nên phải ăn Bát Hà Cung*. May mắn ghé chợ gặp được một con thỏ, vừa hay có thể nấu một bữa ngon. Tổ phụ và cữu cữu của con đều không sao cả, lô quân giới kia không phải lỗi của họ, mà là đã bị đánh tráo giữa đường.”

*Bát Hà Cung: Một món ăn dân gian thường được dùng vào những ngày mưa hoặc ngày đặc biệt

Tính tình mẫu thân Tả Đường hào sảng, chưa bao giờ che giấu chuyện gì với nàng chỉ vì nàng còn nhỏ. Bà mỉm cười vẫy nàng đến, dịu dàng phủi đi những giọt nước mưa vương trên tóc nàng.

“Còn nữa…” Bà nói, liếc nhìn Cố Hữu Niên, trong mắt thoáng nét buồn bã. “Phụ thân con sắp vào cung làm quan rồi. Con đã từng nghe qua về ‘Ngự Vệi’ chưa? Đó là thị vệ mang đao lợi hại nhất bên cạnh bệ hạ.”

“Danh hiệu ‘Đệ Nhất Hung Kiếm’ của phụ thân con, thiên hạ ai cũng biết. Ngay cả bệ hạ cũng khen ông ấy là kỳ tài, muốn phong quan trọng dụng.”

Cố Thậm Vi ngẩng đầu nhìn phụ thân, khẽ lắc đầu: “Phụ thân từng nói, chờ đệ đệ lớn hơn một chút, cả nhà chúng ta sẽ rời khỏi Cố gia, cùng nhau du ngoạn giang hồ. Sao bây giờ lại muốn làm quan trong triều?”

Cố Hữu Niên sinh ra để làm du hiệp, là con chim ưng giữa trời cao thăm thẳm. Ngay cả bị nhốt trong Cố gia ông còn không cam lòng, sao có thể chịu nổi cảnh bị gò bó trong chốn cung đình?

“Nếu lô quân giới đó đã bị đánh tráo, vậy kẻ nào đã ra tay? Kiếm mà tổ phụ rèn, cuối cùng đã rơi vào tay ai?”

“Thanh kiếm trông tinh xảo nhưng vừa chạm vào liền gãy, rốt cuộc là do ai rèn ra? Kiếm của Xuất Vân Kiếm Trang đều có dấu ấn riêng, vậy trên thanh kiếm giả kia có dấu ấn đó không?”

“Bọn họ cất công bày ra cả ván cờ lớn như vậy để làm gì? Hãm hại tổ phụ ta, rốt cuộc mang lại lợi ích gì cho bọn họ?”

Nàng đã không còn nhớ rõ khi đó phụ thân làm thế nào để ứng phó với mọi chuyện. Dù sao đi nữa, nàng cũng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào. Người lớn qua loa với trẻ con, có lẽ đó chính là bản năng trời sinh.

Vụ án tráo đổi vũ khí cứ thế mà chìm vào quên lãng. Xuất Vân Kiếm Trang từ đó thoái ẩn giang hồ, không còn rèn kiếm nữa.

Mãi đến nhiều năm sau, khi vụ án Phi Tước xảy ra, nàng mới chợt nhận ra, có lẽ ngay từ đầu, cả gia đình nàng đã là những quân cờ trong ván cờ này…

Cố Thậm Vi hồi tưởng lại chuyện cũ, thu ánh mắt từ đống bài vị nhà họ Trần, cúi người hành lễ thật sâu. Sau đó, nàng khôi phục lại cơ quan trong nhà xí, khóa chặt cửa, rồi ôm lấy chiếc hòm gỗ, tung người rời đi thật nhanh.

Khi nàng trở về ngõ Tang Tử, trời đã khuya.

Hôm nay, bên chỗ chợ buôn người đã đưa Trương Toàn cùng Lâm bà tử giúp việc đến. Nhờ vậy mà sân viện bỗng chốc trở nên ngăn nắp, ấm cúng hơn, trông cũng có chút dáng vẻ của một gia đình.

Thập Lý nghe tiếng bước chân, vội vã chạy ra đón, phía sau còn có một bé gái chừng mười hai, mười ba tuổi.

Nhìn thấy Cố Thậm Vi khoác quan phục của Hoàng Thành tư, cô bé kia giật mình sợ hãi, rụt rè nấp sau lưng Thập Lý, len lén quan sát nàng với ánh mắt tò mò.

Thập Lý lập tức quay đầu nhìn cô bé kia, cười nói: “Tiểu thư nhà ta đã về rồi, Đường Oanh, muội về trước đi, ngày mai ta sẽ dạy muội tính sổ sách.”

Cố Thậm Vi nhớ lại lời Thập Lý từng nói, rằng nhà Đường bộ đầu ở đối diện chỉ có một nữ nhi duy nhất. Vì muốn sau này có thể quản lý việc nhà, cô bé định đến tiệm tiền trang ở ngõ Minh Kính học nghề, tương lai thông thạo sổ sách rồi tuyển phò mã, tránh bị người khác chiếm đoạt gia sản.

Chắc hẳn chính là cô bé này rồi.

Nghĩ đến ngõ Minh Kính, Cố Thậm Vi lại không khỏi ngưỡng mộ tài lực của Vương phu nhân! Khoảng cách giàu nghèo giữa con người với nhau, sao có thể chênh lệch từ con số không đến mức đếm mãi không hết thế này chứ!

Đường Oanh gật đầu, từ sau lưng Thập Lý nhảy ra, đôi mắt to tròn lộ vẻ tò mò: “Nữ tử cũng có thể vào Hoàng Thành tư làm quan sao?”

Cố Thậm Vi mỉm cười, nhàn nhạt đáp: “Nữ tử cũng có hai tay hai chân, tại sao không thể làm quan? Muội chẳng phải cũng muốn đến ngõ Minh Kính làm nữ chưởng quỹ đó sao?”

Đường Oanh thoáng sững sờ, sau đó lập tức gật đầu thật mạnh: “Vâng!”

Nói xong, cô bé quay người, nhanh chóng chạy vút về phía nhà mình.

Thập Lý thấy vậy, bước lên đóng cửa lại: “Tiểu thư hôm nay có bị ho không? Đã ăn mứt lê đường chưa? Tối nay ta có chuẩn bị canh ngân nhĩ bách hợp, vẫn còn nóng hổi đấy. Ban ngày Đường Oanh phải giúp mẫu thân làm việc, chỉ buổi tối mới rảnh rỗi, ngày mai ta sẽ bảo nó đến sớm hơn, không để quấy rầy tiểu thư.”

Cố Thậm Vi nhăn mặt, gật đầu với Trương Toàn và Lâm bà tử, hai người đang đứng bên cạnh với dáng vẻ trung thực và cung kính.

Bọn họ là những người nàng tự mình chọn từ chỗ buôn người, không có ưu điểm gì khác, nhưng tính tình thật thà, không phải loại người gian trá mưu mẹo.

“Sau này hai người cứ nghe theo sự sắp xếp của Thập Lý là được.”

Trong phòng đốt than ấm áp. Thập Lý sợ nàng lạnh, đã đặt mấy lò than lớn trong phòng.

Cố Thậm Vi ngồi xuống trước án thư, cầm bút vẽ lại từ ký ức hình ảnh con chim sẻ nàng từng thấy trong thư phòng hôm đó.

Thập Lý thấy nàng bận rộn, cũng không lên tiếng, chỉ khẽ chỉnh lại ngọn đèn sáng hơn một chút, sau đó xoay người vào bếp bưng canh ngân nhĩ ra.

Cố Thậm Vi vẽ liền mấy bức, cuối cùng cũng có một bức khiến nàng hài lòng nhất.

Đang cầm bức tranh trên tay ngắm nghía, chợt nghe tiếng Thập Lý đặt bát lớn xuống bàn, cười nói: “Tiểu thư gần đây không luyện kiếm nữa, chuyển sang vẽ bùa à? Mà nói cũng lạ nha, tiểu thư nhà ta quả nhiên là thiên tài, học gì cũng nhanh! Nhìn tấm bùa này xem trông có vẻ rất linh nghiệm đó!”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 43: Cố gia trả tiền


Cố Thậm Vi hơi nghẹn lời, Thập Lý khen nàng hết sức chân thành, tấm lòng chân thật còn đáng tin hơn cả vàng ròng!

Nhưng rõ ràng nàng chỉ vẽ hoa văn một con chim sẻ thôi mà. Tuy chưa từng bái sư học vẽ, nhưng nàng tự tin không đến mức vẽ công thành quạ. Dù có xấu đến đâu đi nữa, cũng không thể nào bị nhận nhầm thành bùa chú chứ?

Bùa chú?

Bùa chú đâu phải chỉ là một đống đường nét lộn xộn vô nghĩa. Vẽ bùa quan trọng ở sự liền mạch, nét bút phải liền lạc, khí vận thông suốt.

Nghĩ đến đây, Cố Thậm Vi bỗng nhiên bật dậy, nhanh chóng bước qua bàn, đứng sát bên Thập Lý. Vừa nhìn xuống, tim nàng lập tức đập thình thịch.

“Nhìn ngược lại, trông thật sự rất giống một đạo phù chú! Thập Lý, tuy rằng tỷ khen ta hơi quá, nhưng quả thật không sai.”

Thập Lý thấy nàng kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên, vỗ ngực nói: “Tiểu thư nói gì cơ? Hôm nay ta còn mới thấy bùa chú đó, sao có thể nhận nhầm?”

“Hôm nay đã thấy bùa chú?”

Cố Thậm Vi lập tức quay phắt sang nhìn Thập Lý. Nàng ta bị ánh mắt đó dọa đến giật mình, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Thứ này rất quan trọng, có liên quan đến oan án của lão gia sao? Tiểu thư hiểu lầm rồi, ta có thấy bùa chú, nhưng không phải loại này.

Hôm nay Đường Oanh đến học tính toán, hai ngày Đường thẩm trước mới tới đạo quán cầu mấy tấm bùa. Bà ấy tặng ta một tấm, đựng trong túi hương, nói là bùa cầu nhân duyên. Ta không quan tâm mấy chuyện này, cũng sợ để nguyên không xé thì sẽ rước đào hoa nát, nên tiện tay xé mất một góc.”

“Vừa rồi nhìn thấy tiểu thư vẽ hình này, ta lập tức nhớ tới tấm bùa!”

Cố Thậm Vi gật đầu, cười tự giễu.

Thập Lý chỉ ngồi trong nhà, làm sao có thể vô tình bắt gặp toàn bộ đầu mối như thế được? Trừ phi tổ tiên của nàng biến thành Hỏa Diệm Sơn, nếu không thì ai lại có phúc khí như vậy chứ?

Nàng lại chăm chú quan sát hoa văn chim sẻ lật ngược kia thêm lần nữa, quả thực có vài phần giống bùa chú. Nhưng khi nàng lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ ấy, nhìn lại lần nữa thì lại cảm thấy chẳng giống gì cả.

Cố Thậm Vi thở dài, ngồi trở lại ghế, bưng bát canh ngân nhĩ lên uống một hơi đầy chua xót.

Có Thập Lý ở bên cạnh, nàng sắp bị dìm ngập trong đống tuyết lê, xuyên bối, tỳ bà rồi!

Thập Lý thấy nàng ngoan ngoãn uống thuốc, thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ đến Đường Oanh thì không khỏi cảm thán.

Cố Thậm Vi chỉ lớn hơn Đường Oanh ba tuổi, đều là nữ nhi duy nhất trong nhà. Nhưng Đường Oanh có phụ mẫu bảo bọc, lúc này còn đang lo lắng vì ăn nhiều kẹo quá mà sâu răng. Người nhà cô bé đã chuẩn bị cửa hàng cho, còn tính toán tìm phò mã thích hợp, cả đời đều có người che chở.

Mà cô nương nhà nàng lại cách biệt với người ta như cách một thế hệ.

“Tiểu thư dùng xong thì sớm nghỉ ngơi đi. Hôm nay bên Cố gia gửi tin đến, nói sáng mai sẽ mang thứ mà tiểu thư yêu cầu đến.”

Đôi mắt Cố Thậm Vi khẽ động, nàng gật đầu: “Ngày mai ta không có chuyện gì quan trọng, sẽ ở nhà chờ bọn họ.”

*

Liên tiếp hai ngày trời nắng đẹp, tựa như xuân ấm đang đến, ngay cả bình minh cũng xuất hiện sớm hơn.

Thập Lý vốn có thói quen dậy sớm, lúc này trong bếp đã bắc sẵn một chõ bánh táo đỏ. Lâm bà tử quét dọn sân, phu xe Trương Toàn từ sáng sớm đã đi chợ. Cả viện tràn đầy sức sống.

Cố Thậm Vi nghĩ nghĩ, tay cầm kiếm gỗ khẽ động, thanh kiếm như một mũi tên rời dây, bay thẳng về phía cửa. Chỉ nghe “bốp” một tiếng, bên ngoài lập tức vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Cố Thậm Vi!”

Cố Thậm Vi nhận lấy khăn ấm từ tay Thập Lý, chậm rãi lau, trong lòng có chút ngạc nhiên.

Nàng cố tình không đến Hoàng Thành tư, ở nhà chờ người nhà Cố gia mang tiền đến, không ngờ còn chưa đợi được bọn họ, đã đón một kẻ khí thế hùng hổ khác là Hàn Thời Yến!

Hắn mặc một thân áo xanh lục, vẻ mặt lộ rõ ý muốn nghiền nàng thành tro bụi, cứ như thể không thể che giấu thêm được nữa.

“Ngôn quan chẳng lẽ không cần lên triều sớm sao? Hàn ngự sử hình như quá nhàn rỗi, phải ghé nhà ta ăn chực bữa sáng rồi?”

Nghe lời Cố Thậm Vi, sắc mặt Hàn Thời Yến đen như đáy nồi. Hắn đến là để hỏi tội, vậy mà kẻ vô liêm sỉ này không những không chút hối lỗi, còn dám ở đây ba hoa lấp l**m.

“Cố Thậm Vi! Tối qua…”

Còn chưa nói xong, hắn bỗng khựng lại… thấy kẻ vừa rồi còn tỏ ra vô lại, lúc này lại lộ ra một vẻ mặt kỳ quái.

Hắn đã từng thấy vẻ mặt này trên mặt Vương ngự sử, khi mà đám tiểu thiếp trong phủ ông ta ghen tuông, ông ta cũng có vẻ mặt này như muốn nói: “Mỹ nhân à, sao lại không hiểu chuyện như thế? Bản đại nhân có thể không để ý đến nàng sao?”

Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà tai hắn lập tức đỏ bừng, suýt nữa thì tức đến bể phổi. Vô liêm sỉ! Hóa ra trong số các tiểu nương tử, cũng có kẻ vô liêm sỉ như vậy!

“Thập Lý, lấy danh sách ra đây. Đại lang Cố gia tới trả tiền rồi. Nhân tiện gói thêm ít bánh táo đỏ vào hộp mang cho Hàn ngự sử, dù sao cũng làm theo khẩu vị của hắn. Ta bận thu nợ, thật có lỗi vì chậm trễ tiếp đón quý khách.”

Trả tiền? Cố đại lang?

Hàn Thời Yến xoay người lại, thấy sau lưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam nhân trung niên với dáng vẻ lúng túng. Sau lưng ông ta còn có ba chiếc xe ngựa, chở theo mấy chiếc rương lớn đen sì.

Chuyện tối qua Cố Thậm Vi còn chưa giải thích, sáng nay đã định lợi dụng hắn rồi?

Nếu hắn còn chưa nhận ra rằng vẻ mặt và lời nói vừa rồi của nàng là để diễn trò cho người nhà họ Cố xem, thì hắn đúng là đồ ngốc!

Hàn Thời Yến nghĩ vậy, lập tức định phất tay áo bỏ đi, nhưng đột nhiên một mùi hương ngọt ngào bay tới. Hắn rất tức giận với Cố Thậm Vi, nhưng bánh táo đỏ nhà nàng làm lại thơm quá đi mất!

Chỉ ngửi thôi cũng biết chắc chắn hợp khẩu vị, hơn nữa hương vị còn khác hẳn với bánh táo đỏ trong tiệm bánh ở Biện Kinh.

Mùi thơm mỗi lúc một gần.

Hàn Thời Yến mím môi, hừ lạnh một tiếng, rồi sải bước đến chỗ Thập Lý, nhận lấy hộp bánh. Thơm quá!

Thơm đến mức khiến người ăn rồi thì ngại, hôm nay không thể tiếp tục mắng Cố Thậm Vi nữa!

Hắn nghĩ vậy lại phức tạp liếc mắt cảnh cáo Cố Ngọc Thành – kẻ đang đứng co rúm ở cửa, rồi mới hùng hổ rời đi.

Chờ Hàn Thời Yến đi khuất, Cố Ngọc Thành mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại giống như xác chết trong mộ đột nhiên sống dậy. Hắn bật người lên cao ba thước, vừa nhảy vừa chạy đến trước mặt Cố Thậm Vi, vòng quanh nàng một vòng rồi tức tối mắng lớn: “Sao ngươi lại độc ác như vậy?!”

“Ngươi thế mà có qua lại với Hàn Thời Yến? Rõ ràng là muốn gả cho hắn, sau đó để hắn khắc chết cả nhà họ Cố chúng ta đúng không?! Một chữ ‘Cố’ không thể viết thành hai kiểu, ngươi muốn diệt sạch dòng họ chúng ta sao?!”

Cố Thậm Vi cười nhạt, liếc mắt nhìn hắn: “Trả tiền thì trả tiền, ngươi còn muốn diễn tuồng à? Có phải ta nên thưởng ngươi một văn tiền không?”

Cố Ngọc Thành tức đến bốc hỏa, cảm giác đỉnh đầu muốn bốc khói.

Nếu là ngày thường, bị Cố Thậm Vi chế nhạo như vậy, hắn nhất định sẽ chửi rủa một trận. Nhưng lúc này trong đầu hắn toàn là hình ảnh Hàn Thời Yến.

Ai chứ? Hàn Thời Yến đấy!

Người đã khắc chết ba đời thê tử tương lai, Hàn Thời Yến đấy!

Chẳng lẽ Cố gia lại là nhà thứ tư?

Đúng là trời diệt mà! Không đúng! Phải nói là chẳng còn mạng để mà diệt nữa!

“Cố Thậm Vi, ngươi tuyệt đối…” Cố Ngọc Thành vừa định tiếp tục mắng, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy tiểu viện đơn sơ này, lại lập tức bình tĩnh lại.

Hắn cười ha hả, chỉ vào nàng nói: “Đúng là ta nghĩ nhiều rồi. Hàn Thời Yến là hoàng thân quốc thích, làm sao có thể cưới một nữ nhi của tội thần như ngươi?”

Nói rồi, hắn nhếch mép đầy chán ghét, phất tay ra hiệu cho gia đinh ngoài cửa. Đám người hầu của phủ Cố lập tức nối đuôi nhau tiến vào, khuân những chiếc rương lớn trên xe ngựa vào trong.

Sau đó, hắn chán nản nhận lấy một chiếc hộp gỗ đỏ từ tay tùy tùng, mặt mày đau khổ đưa cho Cố Thậm Vi.

“Nếu không phải tổ phụ nhớ tình ngươi là huyết mạch của Cố gia, cứng rắn bắt ta mang tới, thì dù chỉ một đồng ta cũng không đưa ngươi!”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 44: Ba câu hỏi


“Muốn quỵt nợ thì cứ nói thẳng, vừa hay ta cũng đang lo không tìm được nhược điểm để kéo nhà phò mã xuống ngựa!”

Cố Thậm Vi lạnh lùng nhìn thẳng vào Cố Ngọc Thành, đánh trúng ngay điểm yếu mà hắn ta kiêng kỵ nhất!

Đôi mắt nàng ánh lên tia giễu cợt, ý cười sâu xa hiện rõ trên khuôn mặt.

“Sáng hôm ấy trong gia yến, chẳng thấy phò mã gia Cố Quân An cùng Phúc Thuận Đế Cơ đâu cả! Sao vậy? Nhi tử ngoan của ngươi vào phủ Đế Cơ rồi không còn mang họ Cố nữa? Hay là Phúc Thuận Đế Cơ không cùng một lòng với Cố gia, nên chẳng nhận mình là nữ chủ nhân của nhà họ Cố?”

Cố Ngọc Thành há hốc miệng, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Từng lời của Cố Thậm Vi đều như dao cứa vào tim, không chỉ giẫm đạp lên mặt mũi hắn, mà còn dẫm rồi lại nhảy lên trên!

Hắn ta xưa nay vụng về trong lời lẽ, muốn phản bác nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được câu nào để đáp lại, tức đến mức suýt ngã ngửa ra sau.

Phủ Đế Cơ chỉ cách Cố phủ một bức tường, thế nhưng nàng ta không hầu hạ cha mẹ phu quân, không nâng đỡ con cháu Cố gia, ngay cả gia yến mỗi tháng cũng chỉ đến một lần khi vừa vào cửa!

Mà lần đó, khi vừa đưa cháo loãng và bánh màn thầu lên, nàng ta liền nôn ngay tại bàn, trước mặt toàn bộ gia tộc, rồi thản nhiên hỏi: “Thức ăn cho lợn sao có thể cho người ăn được?”

Cả nhà họ Cố lập tức chết lặng, từ đó về sau, Đế Cơ và Cố Quân An bị gạch khỏi gia quy. Chuyện mất mặt này bao năm qua vẫn bị giấu kín trong lòng mỗi người Cố gia, không ai dám nhắc đến.

Dù biết Cố Thậm Vi không rõ chuyện xưa, nhưng bị nàng nói trúng như thế, Cố Ngọc Thành vẫn tức đến bốc hỏa!

“Con nha đầu thô lỗ! Không được ăn nói xằng bậy, vọng nghị hoàng thất! Đừng tưởng ngươi vào Hoàng Thành tư thì có thể coi trời bằng vung!”

Nghe vậy, sắc mặt Cố Thậm Vi trầm xuống. Đôi mắt nàng tối lại, nhìn chằm chằm Cố Ngọc Thành.

“Nếu trên danh sách thiếu một văn tiền, ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới thực sự là thô lỗ của người giang hồ! Thiếu một lượng, ta liền cắt một lượng thịt của Cố Quân An, ngươi thấy thế nào? Coi trời bằng vung? Đã nói thế rồi, nếu ta không làm thật, chẳng phải có tiếng không có miếng sao?”

Ban đầu, Cố Ngọc Thành hừ lạnh không thèm để ý, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Cố Thậm Vi cùng thanh mộc kiếm cắm sâu trên cửa lớn, hắn bỗng chốc nổi da gà!

Nữ nhân điên này… nàng ta thực sự dám làm!

Cố Ngọc Thành toát mồ hôi lạnh, nhớ lại lời cha dặn trước khi ra khỏi cửa, trong lòng không khỏi run rẩy.

“Chỉ là chút tiền vặt thôi, tổ phụ ngươi còn chẳng để vào mắt! Ba cắc năm xu, ai thèm tranh giành với ngươi?”

Nói thì nói vậy, nhưng hắn đau như cắt thịt, vì số tiền này đâu chỉ là ba cắc năm xu!

Hắn căn bản không muốn đưa, nhưng lão gia tử đã đích thân mời đại chưởng quỹ đến, kiểm tra từng món trong danh sách, nếu có thất thoát thì lập tức quy đổi thành ngân lượng, đem đến ngân trang đổi thành tờ tiền giấy, tất cả đều bỏ vào chiếc hộp gỗ này.

Giờ đây, viện Thanh Minh của Cố Hữu Niên và Tả Đường đã bị sát nhập vào phủ Đế Cơ, rất nhiều đồ cũ không cánh mà bay. Những thứ có thể thu hồi về cũng chỉ có vài chiếc rương này mà thôi.

“Tổ phụ ngươi nhờ ta nhắn ngươi vài câu:

Ba năm trước, ông ấy cũng bất đắc dĩ. Một bên là mạng sống của một người, một bên là tính mạng của cả tộc. Dù có thay một trăm người làm tộc trưởng, chín mươi chín người cũng sẽ chọn giống ông ấy. Phụ thân ngươi hiếu thuận nhất, nếu dưới suối vàng thấy ngươi căm hận thân tộc như vậy, e rằng cũng không yên lòng.”

“Những thứ ngươi cần, Cố gia đều trả lại đầy đủ. Cùng chung một gốc, phải chật vật lắm mới có chỗ đứng ở Biện Kinh. Ngươi là nữ nhi, đường đi đã vất vả gấp vạn lần nam nhân. Nay tiền đồ rộng mở, sao cứ phải mãi ngoảnh đầu về quá khứ?”

“Triều đình như mặt hồ tĩnh lặng nhưng bên dưới là dòng nước xiết. Sơ sẩy một bước là gà bay trứng vỡ. Ngươi sống đã khó, hà tất phải tự tìm đường chết?”

Cố Ngọc Thành rõ ràng là đang lặp lại từng câu của lão gia tử, giọng điệu nhạt nhẽo như đang đọc thuộc lòng, nghe cực kỳ gượng gạo.

Cố Thậm Vi nghe xong, bật cười lạnh lẽo, sau đó giơ lên ba ngón tay.

“Chi bằng thế này đi, nếu ngươi có thể trả lời ba câu hỏi của ta, ân oán giữa ta và Cố gia sẽ được xóa bỏ, thế nào?”

“Năm đó, ai là người làm mối để Cố gia đứng ra làm trung gian, mời Xuất Vân Kiếm Trang đúc kiếm?”

Xuất Vân Kiếm Trang vốn là môn phái giang hồ, mà Cố gia từ trên xuống dưới toàn là kẻ đọc sách, vậy thì chuyện đúc quân giới lại do ai dẫn đường tìm đến bọn họ?

“Năm đó, mẫu thân ta sinh nở trong phủ, một xác hai mạng. Người ra tay với bà ấy, ngày mai sẽ chôn cất vào giờ nào?”

“Cố Quân An cưới Phúc Thuận Đế Cơ đã phải trả giá những gì? Đi cửa nào mà vào được? Đừng có nói vì hắn ta đỗ Trạng Nguyên và đẹp như tiên nhân!”

Cố gia vốn thấp kém, triều đình chỉ cần hắt hơi một cái, trong mười kẻ bị ảnh hưởng, chín kẻ còn rạng rỡ hơn cả Cố gia, kẻ còn lại e rằng là thái giám, còn chẳng có phúc cưới công chúa!

Biết bao Trạng Nguyên Lang, sau yến tiệc ở Quỳnh Lâm, đỉnh cao cả đời chỉ đến thế mà thôi, từ đó chỉ có đi xuống. Công chúa đâu phải mặc áo trân châu rồi tùy tiện đụng vào ai thì gả cho kẻ ấy, vậy tại sao lại gả trúng Cố Quân An?

Cố Thậm Vi nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Ngọc Thành, quả nhiên thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

“Cố Thậm Vi, ngươi đừng có khinh người quá đáng!”

Cố Thậm Vi lạnh lùng nhìn lại, giễu cợt nói: “Một câu cũng không trả lời được, vậy thì đừng trách ta. Ai khinh ai quá đáng, trong lòng tự biết.”

Cố Ngọc Thành hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi.

Những gia đinh đi theo hắn cũng vội vã rời đi, tiểu viện vốn còn náo nhiệt, trong chớp mắt đã trở nên yên tĩnh.

Thập Lý dừng tay gảy bàn tính, có chút lo lắng bước đến trước mặt Cố Thậm Vi: “Tiểu thư, người nghi ngờ cái chết của phu nhân có uẩn khúc?”

Cố Thậm Vi không trả lời, mà tung người nhảy qua tường.

Nàng vừa đáp xuống liền thấy Hàn Thời Yến đứng ngay trước mặt, thần sắc không chút gợn sóng, lạnh nhạt nói: “Hàn ngự sử quả nhiên rất rảnh rỗi, đã bắt đầu học nghe lén rồi sao?”

Hàn Thời Yến nhìn nàng thật sâu, dõng dạc nói: “Ngôn quan vốn phải mắt nhìn sáu phương , tai nghe tám hướng, có gì liền tấu trình. Ta còn nhìn ra, Cố tiểu thư cực kỳ thất vọng. Hôm nay không đến Hoàng Thành tư, vốn định nhân cơ hội đòi nợ để làm ầm ĩ với Cố gia, xé toạc danh tiếng tốt đẹp của bọn họ. Nhưng không ngờ, lại đấm vào bông, bị lão gia tử hóa giải mất rồi.”

Cố Thậm Vi tặc lưỡi: “Vậy ngươi có nhìn ra không, tay ta ngứa lắm, muốn đấm thẳng vào mặt ngươi?”

Hàn Thời Yến lắc đầu: “Ngự sử bị đánh là chuyện thường, ta còn từng bị chó đuổi cắn, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện cắn lại, Cố tiểu thư cứ yên tâm.”

Cố Thậm Vi nghe xong tức đến bật cười, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Hàn Thời Yến nghiêm túc nhìn nàng: “Ta biết ngươi không tin ta. Một lô quân giới tốt có thể đột nhiên biến mất, sau đó đẩy số quân giới kém chất lượng ra chiến trường, chuyện này không thể chỉ có một đôi tay nhúng vào, mà hẳn phải có rất nhiều bàn tay dính líu.”

“Kẻ đó, hoặc là thân ở triều đình, giữ chức cao vọng trọng, hoặc là hoàng thân quốc thích, ôm dã tâm với ngai vị, hoặc là đại thần nắm quyền một phương, sinh lòng phản trắc. Dù là trường hợp nào, trong gia tộc ta đều có người phù hợp…”

Thân ở chức cao, hoàng thân quốc thích, đại thần một phương… tất cả đều có thể tìm thấy trong gia tộc hắn.

Hàn Thời Yến nghĩ đến cuộc đối thoại vừa nghe được, trong lòng bỗng trầm xuống.

Trước khi đến đây, hắn thực sự rất phẫn nộ với Cố Thậm Vi. Nhưng lúc này, hắn hoàn toàn hiểu được. Nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh ấy, e rằng hắn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai trong Biện Kinh này.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back