Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 50: Sòng bạc dưới giếng


Miệng giếng không quá cao, bóng người Cố Thậm Vi nhẹ nhàng đáp xuống đất mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Nàng tiến lên một bước, thấy trên vách giếng có một cánh cửa lớn đã bị người ta đục mở. Phía trên cửa, người ta thô bạo khoét ra một gian phòng, tường đất lởm chởm, trên đó cắm vài bó đuốc đang cháy rực.

Bên những chiếc bàn dài, các hán tử mặc áo ngắn đang vung nắm đấm, hò hét đầy kích động: “Lục! Lục! Lục!”

Bóng đen của bọn họ hắt lên tường, trông như những con cóc đất màu vàng mang trên lưng bóng quỷ đang giương nanh múa vuốt.

Trên khung cửa lớn, có treo một chiếc gương đồng nhỏ cỡ bàn tay. Chính giữa mặt gương có khắc hình một cây dù đang mở úp xuống đất.

Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, dưới đáy giếng là một sòng bạc ngầm.

Trước đó lão lái đò có nói, bọn người này chỉ cần có ít tiền trong túi là sẽ “chơi tới bến”, hóa ra ý lão là đánh bạc! Cố Thậm Vi còn đang suy nghĩ thì chợt nghe một tiếng “Bịch” vang lên phía sau.

Ngay sau đó là giọng nói ầm trời: “Cố đại nhân! Sao không đợi ta!”

Trong lòng Cố Thậm Vi thầm kêu không ổn, quả nhiên, sòng bạc vốn đang huyên náo lập tức im bặt. Tất cả ánh mắt bên trong đồng loạt quét tới.

Chỉ trong nháy mắt, đám người kia lập tức thò tay vào ngực áo, lôi ra từng loại vũ khí. Sòng bạc sắp biến thành chiến trường.

Bỗng nhiên, từ trong đám đông vang lên vài tiếng ho khẽ. Một lão già râu bạc, khoác áo dài, chống gậy bước ra. Lão ta trông đã rất già, khuôn mặt và đôi tay lấm tấm đốm nâu như tương. Nhưng dáng đi vẫn vững vàng, đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng.

Lão già chắp tay về phía hai người: “Không biết hai vị đại nhân của Hoàng Thành tư và Khai Phong phủ đến đây có việc gì?”

Chưa kịp để Cố Thậm Vi mở miệng, Ngô Giang đã vội vàng lên tiếng trước: “Tất nhiên là đến điều tra án! Ta nghi ngờ có hung thủ giết người ẩn náu ở đây, các ngươi đừng hòng bao che!”

Lời vừa dứt, đám hán tử cầm đòn gánh lập tức lăm le xông tới. Một số kẻ mặt mũi dữ tợn thậm chí đã vòng ra sau lưng hai người, trông vô cùng hăm dọa.

Ngô Giang giật mình, vội giang tay chắn trước mặt Cố Thậm Vi. Hắn vừa định hô “Chạy mau!” nhưng lại nhớ ra mình vẫn đang mặc quan phục, liền ngượng ngùng ngậm miệng.

Đúng lúc Ngô Giang nghĩ rằng một trận đại chiến là không thể tránh khỏi, Cố Thậm Vi lại bất ngờ gạt tay hắn ra, bước lên trước một bước, nói với lão nhân:

“Thiếu gia Khai Phong phủ chưa từng thấy sự đời, ta dẫn hắn đến Vụ Tán mở rộng tầm mắt. Hôm nay không đánh cược vàng bạc, mà muốn cược một tin tức. Không biết có được không?”

Sự ngạc nhiên trong mắt lão già lóe lên rồi vụt tắt. Lão giơ tay phải lên, đám người cầm đòn gánh lập tức lùi lại.

“Quả nhiên Hoàng Thành tư có tai mắt khắp nơi. Vụ Tán này chỉ là lời đồn trong giang hồ, nào có chuyện gì hay ho. Ở đây chẳng có ai tốt hay xấu, chỉ có những kẻ khốn cùng không nơi nương tựa.”

“Quy tắc giang hồ, nếu đại nhân thắng, lão phu nhất định biết gì nói nấy. Nhưng mà đánh bạc có thắng có thua, không biết đại nhân…”

Cố Thậm Vi còn chưa kịp trả lời, thì bên cạnh đã vang lên tiếng động. Ngô Giang nhanh tay móc ra một thỏi vàng lớn, đặt thẳng vào tay lão già.

Cố Thậm Vi hít sâu một hơi, nhướng mày nhìn lão nhân họ Tưởng, cố nhịn xúc động muốn giật lại số vàng kia: “Có thể chứ?”

Lão nhân gật đầu, giơ tay về phía bàn cược:

“Mời! Đại nhân muốn cược gì?”

Cố Thậm Vi nhướng mày tiến lên.

Ngô Giang vội vàng theo sát, hạ giọng hỏi: “Cố đại nhân, ngài biết đánh bạc không? Hay là để ta thử? Dù ta mười lần thua chín, nhưng vẫn có một lần thắng! Chúng ta chỉ cần chuẩn bị tiền cho mười lượt đặt cược, tin tức tất có trong tay!”

Cố Thậm Vi lắc đầu: “Dù toán học của ngươi không tệ, nhưng không cần.”

“Đoán bên trái hay bên phải, một ván phân thắng bại.”

Sắc mặt Tưởng lão nhân không thay đổi, liếc nhìn một trung niên gầy gò mặt vàng vọt đang đứng trước bàn cược, sau đó thò tay vào trong túi, móc ra một đồng xu và ném qua.

Nam tử trung niên kia đưa tay bắt lấy, khẽ búng ngón tay, lập tức đôi tay xoay chuyển như ảo ảnh trong không trung. Chỉ trong chớp mắt, hai nắm đấm đã vươn ra.

Ngô Giang sững sờ, thì ra trong sòng bạc còn có trò “đoán trái phải” ư? Mà “Vụ Tán” rốt cuộc là gì? Hắn không hỏi, chỉ đưa mắt nhìn Cố Thậm Vi.

Cố Thậm Vi giơ tay, chỉ vào tay trái của nam tử trung niên.

Y nghe vậy mỉm cười, xòe bàn tay ra, bên trong trống rỗng, chẳng có gì cả.

Tưởng lão nhân vuốt râu, cười nhạt: “Thật đáng tiếc, Cố đại nhân, ngài thua rồi. Thỏi vàng kia, chúng ta xin nhận.”

Nhưng Cố Thậm Vi lại lắc đầu: “Ta không đoán sai. Đúng là ở bên trái, chỉ là không nằm trong lòng bàn tay, mà ở trong tay áo.”

Nàng vừa nói, vừa lấy từ túi tiền ra một đồng xu, nhẹ nhàng búng lên đầu ngón tay.

Ngay sau đó, hai tay nàng xoay chuyển như gió, động tác hoàn toàn giống hệt nam tử trung niên lúc nãy, tựa như đang tái hiện lại toàn bộ quá trình. Sau cùng, nàng cố tình làm chậm động tác, để đồng xu từ từ trượt vào ống tay áo trái.

Sắc mặt nam tử trung niên lập tức đại biến. Hắn ôm quyền cúi đầu thật sâu với Tưởng lão nhân.

Lão giả cũng thoáng ngây người, một lúc lâu sau mới bật cười sảng khoái: “Là đại nhân thắng! Chúng ta kém một bậc, cam tâm nhận thua.”

Nói xong, lão lách qua đám đông, đi về phía miệng giếng, rồi dẫn đầu bước lên bậc thang.

Cố Thậm Vi không chần chừ, cùng Ngô Giang một trước một sau theo lên.

Nàng rút ra một đột đào nhỏ, chậm rãi nói: “Hắn luôn đeo hạt đào này trên cổ. Nó thường xuyên tiếp xúc với phân bò, hương liệu Tây Vực, lại còn tinh thông ám khí, giỏi sử dụng nỏ cơ cơ… Hắn chính là thủy quỷ từng lặn xuống sông Vĩnh An vào tháng Chạp năm ngoái.”

Cố Thậm Vi vừa dứt lời, Tưởng lão nhân lập tức buột miệng thốt lên một cái tên: “Sở Lương Thần!”

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt lão kịch liệt biến đổi. Lão lắc đầu, giọng nặng nề:

“Không sai, hắn tên là Sở Lương Thần, quê ở Giang Lăng, làm thủy quỷ ở đây đã lâu. Trước kia từng ở trong Thương Hội Thủy Vận một thời gian, nhưng không biết vì lý do gì mà lại chạy đến Biện Kinh.”

“Hắn bơi lặn thuộc hàng giỏi nhất ở đây, làm việc liều mạng, không từ chối bất cứ chuyện bẩn thỉu nào, tính tình cũng rất cô độc.”

“Hắn luôn đeo hạt đào này trên cổ, ai từng gặp hắn đều biết. Còn về phần hương liệu và phân ngựa, cứ cách vài ngày, hắn lại đến một quán trọ trên phố Đông Thủy để dọn dẹp chuồng ngựa, chuồng bò. Quán đó gần cổng thành, là nơi nhiều thương nhân người Hồ dừng chân khi vào kinh.”

Tưởng lão nhân nói đến đây, ánh mắt thoáng run rẩy, liếc nhìn Cố Thậm Vi rồi thở dài một tiếng.

“Nhưng mà, đại nhân, ngài đến trễ rồi. Sở Lương Thần đã chết. Hắn chết vào đêm Giao Thừa, trạng thái chết thảm không kể xiết. Đến bây giờ, căn phòng hắn từng ở vẫn không ai dám vào… vì nó có ma.”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 51: Cái chết kỳ dị


Ma quỷ sao?

Cố Thậm Vi nghe vậy chỉ khẽ cười khẩy. Nếu trên đời thật sự có ma quỷ, thì lũ gian thần trong triều đình đâu cần đến Hàn Thời Yến ra tay? Chúng đã bị vạn quỷ xâu xé từ lâu rồi.

“Đã vậy, xin nhờ Tưởng lão dẫn chúng ta qua xem một chút, cũng nói rõ xem Sở Lương Thần đã chết như thế nào?”

Tưởng lão khẽ gật đầu, không hề từ chối.

Từ xuống đây nàng đã nhận ra nơi này rắc rối như mạng nhện, khắp nơi đều là những con đường ngoằn ngoèo, nếu không có người dẫn đường thì chắc chắn không thể tìm được phương hướng. Lúc này có Tưởng lão đi trước, Cố Thậm Vi càng nhìn càng không khỏi líu lưỡi.

Nơi này quả thật như chiến trường mà trời cao an bài riêng cho Kinh Lệ. Hắn tuyệt đối sẽ không lạc đường, hơn nữa còn có thể nhanh chóng tìm được người. Cố Thậm Vi thầm nghĩ, liếc sang Ngô Giang bên cạnh đang không ngừng ngó đông ngó tây…

Nàng vốn cố ý chọn Kinh Lệ đi cùng, muốn dùng người này cho mục đích riêng của mình, ai ngờ lại bị thay thế bằng tên vô dụng này.

“Trước khi ta nói, còn muốn hỏi đại nhân một câu. Đại nhân có quan hệ gì với Vụ Tán không?” Lão Tưởng chắp tay hỏi, “Không phải lão hủ vô cớ kết thân, chỉ là thấy đại nhân dường như rất hiểu chúng ta. Nếu không thường xuyên lui tới, hẳn là không biết nơi này đánh cược đủ thứ, thông thường đều trực tiếp đặt xúc xắc.”

“Chúng ta cũng chỉ kiếm miếng cơm mà sống, nếu có chỗ nào đắc tội đến Hoàng Thành tư… Mong đại nhân cứ nói thẳng, chúng ta sẽ sửa!”

Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu: “Trước đây ta từng có duyên đến Tô Châu.”

Vừa nói, ánh mắt nàng cũng xa xăm đi ít nhiều.

Đâu chỉ là từng đến? Khi đó nàng cùng Thập Lý rời khỏi Biện Kinh, giống hệt rất nhiều người ở đây, là kẻ phạm tội không thể lộ diện. Món tiền đầu tiên nàng kiếm được chính là thắng từ Vụ Tán.

Ngô Giang nghe vậy, tò mò ghé đầu sang: “Vụ Tán là gì? Sao ta chưa từng nghe qua?”

Cố Thậm Vi nhìn hắn một cái: “Đại khái chính là tìm cho ngươi một công việc trị giá mười đồng tiền, giữ lại cho ngươi hai đồng để ngươi không đến mức chết đói. Tám đồng còn lại, dù ngươi có đánh cược hay bị lừa, bọn họ cũng sẽ tìm cách l*t s*ch từ trên người ngươi.”

“Che ô trong màn sương dày, chẳng qua chỉ là một sự an ủi hão huyền.”

Lão Tưởng nghe vậy thoáng sững sờ, sau đó cười gượng.

“Đại nhân nói đùa rồi. Để một kẻ sắp chết đói có bữa cơm ăn, cũng xem như tích chút công đức.”

Ông ta nói rồi, lập tức đổi chủ đề, quay lại chuyện của Sở Lương Thần: “Hôm đó là đêm giao thừa, từ sáng sớm Sở Lương Thần đã tìm đến ta, trả lại toàn bộ số bạc hắn nợ. Lúc mới chuyển đến đây, hắn còn dẫn theo đệ đệ.”

“Thằng bé khoảng bảy tám tuổi, mặt mày trắng trẻo, nhưng bệnh tật triền miên.”

“Nó từng đi học, dù tuổi nhỏ nhưng viết chữ rất đẹp, không ít người tìm đến nhờ viết thư nhà. Mùa đông năm ngoái, thằng bé bị bệnh nặng, Sở Lương Thần lấy một cây ngọc như ý gia truyền làm vật thế chấp, từ chỗ ta vay một khoản tiền cứu mạng.”

“Về sau thế nào ta cũng không để ý lắm, nhưng hẳn là thằng bé đã mất rồi. Đêm giao thừa trong phòng chỉ còn thi thể của Sở Lương Thần.”

Ngọc như ý sao?

Cố Thậm Vi chăm chú lắng nghe, không cắt ngang. Đến cả Ngô Giang cũng im lặng hơn hẳn.

Tưởng lão nói tiếp, dường như nhớ đến cảnh tượng của Sở Lương Thần hôm đó, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Khi ấy gần đến giờ Tý, trời tối đen như mực. Ông ta đang ở sòng bạc dưới lòng đất thì nghe thấy tiếng pháo nổ râm ran bên ngoài, bèn trèo lên từ miệng giếng.

Ngày Tết ở Biện Kinh, người ta sẽ thả đèn, đốt pháo náo nhiệt vô cùng. Đêm đó giò heo kho hầm nhừ thơm nức, ông ta ăn nhiều hơn bình thường, lúc này chỉ cảm thấy bụng căng tức.

Bình thường đến đêm, khu tạp cư tối đen như mộ địa, nhưng vào dịp này, đèn đuốc cũng sáng trưng. Dù nghèo đến đâu, cũng không thể không thắp đèn Tết.

Lão Tưởng nhớ lại, lúc đó ông ta đang chắp tay sau lưng dạo bước bên ngoài, nhìn ánh đèn hiếm có của những gian nhà, bỗng nghe thấy một trận huyên náo, có người hô to: “Rắn! Rắn! Rắn!”

Có chuyện xảy ra sao có thể thiếu mặt lão Tưởng ta?

Tháng Chạp lạnh giá thế này, rắn lẽ ra phải ngủ đông rồi, sao có thể xuất hiện chứ?

“Khi ta chạy đến, bên ngoài phòng của Sở Lương Thần đã có mặt Lưu Nhất. Hắn là một kẻ chuyên bắt rắn. Loại rắn đó vô cùng hung hăng, dài chừng một trượng, nhe răng ra, tổng cộng có ba con. Sau khi Lưu Nhất bắt hết rắn, chúng ta mới bước vào trong.”

“Vừa vào cửa đã thấy Sở Lương Thần nằm ngay đơ trên chiếc giường gỗ tạp nát kia, hai tay dang rộng. Hai chân hắn thì quấn chặt vào nhau. Phải nói thế nào nhỉ? Trông chẳng khác gì hai con rắn quấn vào nhau. Chân người làm sao có thể vặn vẹo thành hình dạng như vậy được?”

“Trong phòng rải đầy giấy tiền âm phủ dùng trong tang lễ, trên giường, dưới đất, khắp nơi đều có.”

“Trên nền nhà cạnh giường có mấy bình rượu rỗng đổ lăn lóc. Cả người Sở Lương Thần bị rắn bò kín, đợi đến khi kẻ bắt rắn tóm sạch chúng đi, chúng ta mới phát hiện, mặt hắn đã bị rắn cắn đến nát bấy…”

Ngô Giang nghe xong, trợn trừng mắt kinh hãi: “Chuyện này rất có khả năng là một vụ giết người! Có người chết mà sao các ngươi không báo quan?”

Tưởng lão nhìn Ngô Giang bằng ánh mắt khó diễn tả nổi, chậm rãi đáp: “E rằng đại nhân không biết, những người ở đây đều như cỏ dại trôi dạt, chết rồi có một tấm chiếu bọc xác đã là phúc phận lớn nhất. Không ai quen ai, cũng chẳng ai sẽ vì ai mà báo quan.”

Ông ta không nói ra một điều khác, báo quan thì có ích gì chứ?

Quan phủ đến điều tra, không chừng còn vỗ tay tán thưởng, chết thế này là đáng lắm! Đám tội phạm trốn chạy này còn chẳng cần đến pháp trường để chém đầu nữa!

Hôm nay Hoàng Thành tư và Khai Phong phủ cùng đến tìm Sở Lương Thần, chẳng phải chính là xác nhận suy đoán của ông ta sao? Kẻ này mười phần chắc chín đã dính dáng đến chuyện thuê người giết người.

Ngô Giang lập tức im bặt.

“Tới rồi, chính là nơi này!” Tưởng lão nói, chỉ vào một căn nhà thấp bé, tối om.

Cửa phòng khép hờ, ông ta bước lên phía trước, đẩy nhẹ một cái, cửa liền mở ra. Căn phòng này hiếm hoi có một khung cửa sổ lớn gần giường, dán giấy trắng sạch sẽ lên song.

Bên cạnh giường có đặt một chiếc bàn gỗ du nhỏ, trên bàn bày một nghiên mực đơn sơ cùng vài cây bút lông đã tua đầu. Chắc hẳn là đồ Sở Lương Thần chuẩn bị cho đệ đệ biết đọc biết viết của hắn.

Cố Thậm Vi cúi người, bước vào trong.

Căn phòng chưa có ai thu dọn, giấy tiền vàng mã vẫn còn vương vãi, như thể đã dính chặt vào nền đất, hòa làm một thể với căn nhà này.

Giấy tiền tang lễ được cắt từ giấy trắng thành hình đồng xu, trên bề mặt còn vương vết máu đỏ sẫm, tỏa ra khí tức chẳng lành.

Ngoài thứ đó ra, căn phòng trống trơn, có thể nói là nghèo túng vô cùng.

Lão Tưởng và Ngô Giang không vào cùng. Cố Thậm Vi quay lưng về phía bọn họ, nhặt một tờ giấy tiền dính máu lên, nhét vào trong áo, sau đó khom lưng bước ra ngoài.

“Chuyện ma quái là thế nào?”

Mặt Tưởng lão trắng bệch, gật đầu nói: “Khoảng hai, ba lần gì đó. Có người nghe thấy tiếng rắn bò sột soạt, còn có cả tiếng cười trẻ con, cười khanh khách khanh khách.”

“Có người đi ngang qua vào ban đêm, trông thấy trên cửa sổ có bóng ma đen ngòm… tóc dài rũ rượi, cái cổ thì đặc biệt dài, ngoẹo qua ngoẹo lại… Thế là dạo gần đây căn nhà này bỏ trống luôn.”

Cố Thậm Vi khẽ gật đầu: “Ngọc như ý của Sở Lương Thần trông thế nào, lão còn nhớ không?”

Lão Tưởng tỏ ra khó xử, lắc đầu: “Cụ thể thế nào ta không nhớ rõ. Chỉ nhớ kiểu dáng không có gì đặc biệt, cũng không phải đồ mới. Kích cỡ không lớn, chắc tầm bằng bàn tay lão hủ, chất ngọc thì cũng tạm được.”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 52: Ngày tốt cảnh đẹp


Tưởng lão vừa nói vừa đi về phía con kênh và giếng nước, tay giơ lên trong không trung, phác họa vài động tác.

“Như vậy, những gì ta biết đều đã nói cả. Còn chuyện nợ nần có sổ sách làm chứng, chúng ta có thể đi xem ngay. Cái chết của Sở Lương Thần, có rất nhiều người chứng kiến, đại nhân cũng có thể tìm người bắt rắn để xác nhận. Hắn sống ngay gần đây thôi, trước cửa cắm một cây trượng khắc hình rắn. Căn phòng nằm trong góc khuất, không có ánh mặt trời chiếu tới.”

Cố Thậm Vi chắp tay ôm quyền với Tưởng lão: “Không cần đâu, ta tin.”

Lúc đến, vì đường ngoằn ngoèo nên cảm giác rất xa, nhưng khi quay ra, họ mới nhận ra nhà Sở Lương Thần thực ra rất gần kênh nước.

Nàng nói, rồi nhìn về phía Ngô Giang: “Nếu Khai Phong phủ cần, Ngô đại nhân có thể tự mình đi tìm chứng cứ. Ta còn công vụ phải làm, xin cáo từ trước.”

Nói xong, chẳng đợi Ngô Giang đáp lời, Cố Thậm Vi chỉ khẽ cử động mũi chân, một cây trúc khô bên bờ rơi xuống nước.

Bóng dáng nàng nhoáng lên, lại hất thêm một cây trúc xuống, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống dòng kênh, đón lấy cây trúc thứ hai vừa bật lên để làm cọc chèo, cứ thế cưỡi trên cây trúc, trôi lững lờ đi mất.

Tưởng lão thấy vậy, vỗ tay cười lớn. Lão vừa cười vừa rút từ bên hông ra một cây sáo trúc, đưa lên miệng thổi. Tiếng sáo vừa cất lên, chẳng biết từ đâu trong thôn lại có tiếng hồ cầm vang lên đáp lại…

Ngô Giang tròn mắt nhìn quang cảnh vốn im ắng như một nghĩa địa bỗng chốc tràn đầy sức sống, giống hệt giang hồ kiếm khách trong truyền thuyết, cứ thế đột ngột hiển hiện ngay trước mắt.

Khúc nhạc dứt, Cố Thậm Vi đã mất dạng. Ánh sáng trong mắt Ngô Giang vụt tắt.

Hắn nhảy nhảy tại chỗ, chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, bèn hô lớn: “Xong đời rồi! Giờ ta về kiểu gì đây? Cố đại nhân cưỡi trúc mà đi thì gọi là ‘một nhánh qua sông’, còn ta mà nhảy lên chỉ e là ‘nhảy sông tự tử’ mất! Không phải bắt ta bơi qua sông Vĩnh An mà về chứ?”

*

Biện Kinh có danh xưng “Bất Dạ thành”. Đến đêm, đèn hoa chốn phong nguyệt của đám quyền quý gần như rực sáng cả bầu trời. Đi trên phố lớn, khắp nơi là tiếng cạn chén hò reo, tiếng tỳ bà réo rắt, tiếng ca cơ uyển chuyển mê hoặc lòng người.

Nhưng trong những khu ổ chuột phủ sương mù, đêm tối lại đặc biệt đen kịt. Hàng dãy nhà thấp bé trông chẳng khác nào những nấm mồ nhô lên giữa đêm đen, chỉ có rất ít hộ gia đình đủ tiền thắp đèn.

Ở đây không có tiếng ca hát, chỉ có tiếng ngáy vang như sấm của những kẻ lao động quần quật từ sáng sớm đến đêm khuya.

Bất chợt, cánh cửa một căn nhà nhỏ hé mở, một bóng đen len lén lẻn ra ngoài. Hắn nín thở, rón rén bước mấy bước, rồi chợt tăng tốc, lao đi như bay.

Bóng đen ấy nhẹ nhàng như cơn gió, nhắm thẳng hướng bờ kênh mà chạy.

Hắn vô cùng thành thạo tìm được chiếc bè tre của lão lái đò già, đặt người đang cõng trên lưng xuống, rồi nhấc sào chống mà chèo đi.

Đợi khi xuôi theo con kênh quanh co ra đến sông Vĩnh An, bóng đen dừng tay, đưa cho người trên bè một cọng lau, sau đó cúi xuống định cõng người ấy lên lưng.

Ánh trăng trải dài trên mặt nước, lấp lánh phản chiếu.

Nhưng hắn chẳng có tâm trạng nào để thưởng ngoạn. Đôi tai hơi động đậy, rồi đột ngột bật dậy, bàn tay mở ra, giữa kẽ ngón tay lấp lánh vài cây ngân châm sắc bén.

Một, hai…

Trên con thuyền đối diện có hai kẻ mặc y phục dạ hành.

Một tên cầm đại đao, dáng người to lớn vạm vỡ. Tên còn lại đeo cung tên trên lưng, gầy đét như một xác khô ngàn năm.

Bóng đen khẽ động tay, những cây ngân châm vun vút bay ra, lao thẳng về phía con thuyền đối diện.

Trong khoảnh khắc đám người kia đồng loạt giơ tay lên phòng thủ, bóng đen nhanh như chớp nhấc người trên bè tre lên, trượt mình xuống nước như một con cá…

Khả năng bơi lội của hắn vô cùng tuyệt diệu, cả một người lớn như vậy rơi xuống mà mặt nước không gợn lên một chút bọt, tựa như hắn vốn sinh ra để thuộc về làn nước.

Ngân châm chạm vào đại đao, vang lên âm thanh leng keng trong trẻo.

“Nhìn thấy cây lau sậy kia chưa? Bắn tên! Nhất định phải g**t ch*t hắn!”

Kẻ gầy guộc nghe lệnh, rút cung tên từ sau lưng, nhắm thẳng vào chỗ cây lau mà bắn tới.

Mũi tên lao đi, mặt nước vốn yên ả bỗng sôi trào, chỉ nghe một tiếng rên trầm đục, hai bóng người trồi lên khỏi mặt nước, dòng sông lập tức loang lổ vệt đỏ.

Một giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên: “Đủ rồi, đến đây thôi!” Dù giọng nói còn non nớt, lẫn theo chút nghẹn ngào, nhưng trong lời lẽ lại có một sự chín chắn lạ thường.

Bóng đen không hề để tâm, lật người bảo vệ đứa trẻ phía sau mình, tay vung lên, lại có vài mũi độc châm phóng ra.

Tên cầm đao cười khẩy, như thể đang chế giễu đối phương không biết tự lượng sức mình. Hắn vung nhẹ đại đao, lập tức gạt hết độc châm rơi xuống nước.

“Xì! Chỉ có thế mà cũng dám động thủ với huynh đệ chúng ta sao? Đúng không, Lừa Gầy?” Hắn nói xong, chờ mãi không thấy người bên cạnh trả lời, bèn ngoảnh đầu lại.

Bất thình lình, một dòng máu tươi phụt ra, bắn thẳng lên mặt hắn!

Tên cung thủ gầy gò vẫn còn đứng đó giương cung bắn tên khi nãy, giờ đây lại “bịch” một tiếng ngã xuống, chết không kịp nhắm mắt.

Tên cầm đao giật nảy người!

“Ai! Ai đang nấp ở đó? Mau lăn ra đây! Đừng có giả thần giả quỷ!” Hắn gầm lên, nhưng lòng thì lạnh buốt!

Hắn đứng ngay đây, vậy mà hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của kẻ ra tay! Hắn thậm chí còn chẳng biết Lừa Gầy chết như thế nào!

Người này có võ công cao hơn hắn… Không đúng! Là cao hơn rất nhiều! Ý nghĩ đó vừa lóe lên, tim hắn bỗng lạnh toát, không kìm được mà quay phắt lại.

Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy một thiếu nữ mặc trường sam đen, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hắn. Nàng cầm trong tay một thanh trường kiếm sơn đen, trông như một nhánh cây khô, ánh mắt hờ hững như đang nhìn một người chết. Thanh kiếm ấy lúc này đặt ngay trên cổ hắn.

Nàng xuất hiện từ khi nào? Sao có thể quỷ mị đến thế!

Tên cầm đao hốt hoảng, định cắn viên thuốc độc giấu trong miệng, nhưng lại không ngờ bàn tay trắng nõn của thiếu nữ kia nhanh như chớp, thò ra bẻ trật khớp hàm hắn!

Cố Thậm Vi liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi quay sang bờ sông quát: “Kinh Lệ, tay ngươi bị gãy rồi sao? Còn không chèo thuyền qua đây? Sợ chết cũng không phải sợ kiểu đó!”

Ngay sau đó, mặt sông bỗng xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ. Chàng thiếu niên chèo thuyền đỏ bừng mặt, cánh tay khua mái chèo mạnh mẽ như thể đang tham gia cuộc đua thuyền rồng trong Tết Đoan Ngọ!

“Ta sợ chết hồi nào! Nếu con thuyền này mọc cánh, ta còn chèo lên trời cho ngươi xem!” Kinh Lệ hếch cằm, hừ một tiếng, vác theo một bó dây thừng nhảy lên khoang thuyền.

Cố Thậm Vi tặc lưỡi hai tiếng, giơ tay điểm huyệt tên cầm đao, bẻ luôn thanh đao của hắn, sau đó đẩy hắn về phía Kinh Lệ.

Nàng nói xong, nhìn xuống mặt sông: “Sở Lương Thần, ta biết ngươi vẫn còn ẩn dưới nước, chưa bơi đi xa được. Ngươi trúng tên lại còn phải mang theo tiểu lang quân nhà ngươi, căn bản không thể bơi ra khỏi sông Vĩnh An.”

“Cho dù ngươi may mắn lên được bờ, nhưng với thương tích như vậy, làm sao ngươi bảo vệ nổi hắn?”

Dưới nước có động tĩnh.

Giọng trẻ con khi nãy lại vang lên: “Lương Thần ca ca, dừng lại đi! Chúng ta đừng trốn nữa!”
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 53: Sơ hở của kế giả chết


Kinh Lệ nghe tiếng nước động, giơ cao bó đuốc soi về phía bóng tối.

Một nam nhân khoảng hơn hai mươi tuổi trồi lên khỏi mặt nước, trên lưng còn cõng theo một đứa trẻ. Hắn có nước da ngăm đen, lông mày rậm, đôi môi dày, cả người toát lên vẻ trung hậu, không hề có dáng vẻ của kẻ gian tà.

Nhưng đứa trẻ trên lưng hắn lại khiến người ta không khỏi ngoái nhìn.

Không phải vì dung mạo quá xuất chúng, mà vì khí độ hơn người. Trong tình cảnh nguy cấp một mất một còn như vậy, đứa bé ấy vẫn không hề hoảng loạn, đôi mắt bình thản như đã nhìn thấu sinh tử.

Kinh Lệ nghĩ đến đường kiếm vừa rồi của Cố Thậm Vi, trong lòng không nhịn được thầm mắng thời thế quái đản, sao lại có nhiều kẻ yêu nghiệt đến vậy!

Hắn không chần chừ, lập tức chèo thuyền tới.

Thấy vậy, Sở Lương Thần liền bơi về phía con thuyền.

Máu trên người hắn không ngừng rỉ ra, mỗi lần cử động, sắc mặt lại tái nhợt thêm một phần, thế nhưng dù vậy, hắn vẫn cõng đứa trẻ kia vững vàng như một con rùa già nghìn năm.

“Trước tiên hãy đưa đệ đệ của ta lên thuyền, nó còn nhỏ, chịu lạnh không nổi… Các ngươi muốn ta nói gì cũng được, muốn ta chết cũng không sao, chỉ cần cứu đệ đệ của ta!”

Giọng Sở Lương Thần có chút trầm thấp, nước sông đầu xuân vẫn còn lạnh buốt, từng lời hắn thốt ra đều mang theo run rẩy.

Kinh Lệ vươn tay đón lấy đứa trẻ, nhưng Sở Lương Thần lại không lên thuyền, mà quay người bơi về phía chiếc bè tre đang trôi xa.

Cố Thậm Vi nhìn theo ánh mắt hắn, thấy trên bè có một bọc lớn, từ miệng bọc lộ ra một ít lông thú, đoán rằng bên trong chắc hẳn là quần áo chuẩn bị sẵn cho đứa trẻ yếu ớt kia.

Nàng thở dài trong lòng, nhớ đến Thập Lý cõng nàng ra khỏi bãi tha ma năm đó, liền quát lên: “Ngươi mà chết thì chúng ta cứu nó làm gì? Mau lên thuyền!”

Nói rồi, mũi chân nàng khẽ chạm mặt nước, lướt đi như chuồn chuồn, bay về phía chiếc bè tre. Ánh trăng chiếu xuống người nàng, khiến bóng dáng ấy càng thêm huyền ảo.

Kinh Lệ sững sờ nhìn một hồi, mãi đến khi Cố Thậm Vi trở về, hắn mới hoàn hồn, vươn tay kéo Sở Lương Thần lên thuyền.

“Băng bó vết thương của hắn đi, đừng để Sở Lương Thần chết.”

Nghe thấy động tĩnh phía sau, cơ thể Kinh Lệ hơi nghiêng sang một bên, vươn tay chụp lấy bọc quần áo mà Cố Thậm Vi ném qua, hừ nhẹ một tiếng rồi bế đứa trẻ yếu ớt vào khoang thuyền.

Đêm khuya trên sông Vĩnh An tĩnh lặng vô cùng, thuyền hoa từ lâu đã cập bến.

Cố Thậm Vi đứng trên mũi thuyền, nhìn về phía xa.

Trên một cành cây khô đổ rạp xuống nước, có một hàng chim nước đang ngủ gà ngủ gật.

Nàng vung mái chèo, đưa con thuyền rời xa bờ thêm một chút. Những con chim bị tiếng sóng nước đánh thức, giật mình vỗ cánh mấy cái, rồi lại tiếp tục say ngủ.

“Không biết ta có thể hỏi một câu được không… làm sao đại nhân biết chúng ta giả chết? Còn làm sao đoán được chúng ta sẽ xuất hiện ở sông Vĩnh An?”

Nghe thấy giọng nói vọng ra từ khoang thuyền, Cố Thậm Vi quay đầu lại.

Sở Lương Thần cùng đứa trẻ đã thay quần áo sạch sẽ, đang ngồi cạnh bếp lò nhỏ, sưởi ấm bên ấm trà.

Kinh Lệ gật đầu với Cố Thậm Vi, rồi đi lên mũi thuyền, đổi chỗ cho nàng.

Cố Thậm Vi bước vào khoang thuyền, ngồi xuống, liếc nhìn đứa trẻ một cái, lắc đầu: “Tự cho mình là thông minh, nhưng sơ hở chồng chất. Nếu hôm nay không phải ta đến, mà là Hàn Thời Yến của Ngự Sử đài, thì chỉ cần nghe thôi cũng có thể phát hiện vô số điểm đáng ngờ.”

“Trước hết, nếu có kẻ bỏ tiền thuê sát thủ giết người rồi diệt khẩu, hắn tuyệt đối không dùng phương thức giết người khoa trương như để cả trăm con rắn cắn xé hay rải tiền giấy.

Như vậy quá rườm rà, mà ngươi còn chưa đáng để người ta tốn công như thế!”

Sở Lương Thần nghe vậy, im lặng. Lẽ nào… là do hắn quá vô dụng, đến mức chẳng đáng để người ta phải dùng cách giết người quái dị sao?

“Đổi lại là ta, ta chỉ cần nửa đêm lẻn vào cứa cổ ngươi, hoặc đợi lúc ngươi rời thành rồi giết quăng vào bãi tha ma, đó đều là chuyện dễ như trở bàn tay. Ngươi khác với Vương Toàn, nếu Vương Toàn chết không rõ nguyên do, chắc chắn sẽ có người truy cứu. Nhưng nơi ngươi ở vốn là chỗ hỗn tạp, mỗi ngày việc không kỳ lạ nhất đó chính là có kẻ chết kỳ lạ, hoặc dù cho mất tích không rõ nguyên do, cũng chẳng ai thèm điều tra.”

“Vậy nên, có người đã bày ra một màn kịch công phu như vậy, nhất định là có mục đích đặc biệt.”

Giọng điệu của Cố Thậm Vi lạnh nhạt, mọi chuyện nàng đã sớm đoán ra từ lúc nghe lão Tưởng thuật lại.

Nếu thật sự có một kẻ giết người lại còn rải tiền giấy đưa tang, thì chỉ có hai khả năng: Một là hắn lần đầu giết người, trước đó chưa từng xuất hiện trên giang hồ; hai là hắn chắc chắn đã bị ghi chép vào sổ sách của Hoàng Thành tư, hoặc bị giang hồ truyền miệng.

Kẻ lấy đi tín vật của Vương Toàn là ai?

Hắn chính là kẻ đứng sau vụ án tráo đổi quân khí, một nhân vật lợi hại nắm giữ quyền cao chức trọng, sao có thể phạm sai lầm như vậy, phái ra những thích khách như thế?

Kẻ đến giết Sở Lương Thần tối nay, một người dùng cung tên, một người dùng đại đao, tất cả đều là vũ khí thông dụng. Dù thi thể của Sở Lương Thần có bị phủ Khai Phong phát hiện, lão pháp y cũng khó có thể tìm ra manh mối nào để truy ra danh tính hung thủ từ vết thương.

“Tại sao rắn phải cắn vào mặt? Bởi vì ngươi không muốn ai nhận ra thi thể kia căn bản không phải Sở Lương Thần, mà chỉ là một cái xác lấy từ bãi tha ma!”

“Tại sao phải khiến hiện trường trở nên quỷ dị như vậy? Ngươi tưởng mình thông minh lắm sao? Nghĩ ra được kế sách một mũi tên trúng ba con chim?”

“Thứ nhất, ngươi biết có kẻ muốn giết ngươi diệt khẩu, vì vậy cố tình làm lớn chuyện, để tin tức về cái chết của mình lan truyền ra ngoài.”

“Thứ hai, máu của người sống và thi thể bị cắn có lượng chảy ra khác nhau. Để che giấu chuyện đó, ngươi cố ý rải giấy trắng, rồi vẩy máu đỏ lên trên, giả tạo hiện trường.”

“Thứ ba, ngươi muốn dọa người, khiến những kẻ có ý đồ chiếm căn nhà đó phải bỏ chạy.”

Vừa nói, Cố Thậm Vi vừa lấy ra một tờ tiền âm phủ mà nàng đã lén giữ lại từ hiện trường vụ án ban ngày. Trên lớp giấy vàng trắng ấy có một vết máu nhỏ, rõ ràng là bị nhỏ xuống một cách ngay ngắn.

“Đáng tiếc, chính tờ tiền này đã bán đứng ngươi!”

“Loại vết máu này chỉ có thể xuất hiện khi máu phun ra do bị cắt cổ. Trong khi đó, vết máu tại hiện trường lại thành từng vệt dài, ta đoán ngươi đã dùng bút lông chấm máu rồi vẩy loạn trong phòng. Rắn cắn người, không thể nào tạo ra hiện trường vụ án kỳ quái như thế được!”

Dứt lời, Cố Thậm Vi thả tờ tiền âm phủ xuống đất. Nó chao liệng trong không trung rồi rơi ngay bên chân Sở Lương Thần.

“Còn nữa, chuyện ‘nhà có ma’ mà Tưởng lão nhân nói, ban đêm thường nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Nếu không phải ngươi biết thuật khẩu kỹ, vậy thì trong nhà nhất định có một đứa trẻ thật. Mà bên cạnh ngươi vốn dĩ đã có một đứa trẻ, chính là đệ đệ mà ngươi tự nhận.”

“Lão Tưởng còn nói, ngươi từng mang một cây ngọc như ý đi cầm cố. Ngươi xuất thân từ đám dân phu trong thương hội, lý lịch rõ ràng, vốn không thể có vật quý như vậy.”

“Theo lời miêu tả của Tưởng lão, cây ngọc như ý ấy chỉ cỡ bàn tay người lớn, không giống loại lễ vật xa hoa nhà quyền quý trao tặng, mà giống như một món đồ mà dùng trong buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai của trẻ con.”

Sở Lương Thần nghe đến đây, không nhịn được trừng lớn mắt.

“Vậy nên, ngươi suy đoán rằng, ta và đệ đệ không phải huynh đệ ruột… Nếu ngươi đã biết bọn ta trốn dưới hầm giả quỷ dọa người, tại sao lúc đó không vạch trần mà lại thả chúng ta đi?”

Cố Thậm Vi khẽ cười, hờ hững đáp: “Dĩ nhiên là để dẫn rắn ra khỏi hang.”

***
 
Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Chương 54: Hậu duệ của cố nhân


Cố Thậm Vi không tiếp tục giải thích, nhưng Sở Lương Thần nghĩ đến thích khách đêm nay, trong lòng đã hiểu rõ ý nghĩa của câu “dẫn rắn ra khỏi hang”.

“Vậy, ai sai khiến ngươi giết Vương Toàn?” Giọng điệu của Cố Thậm Vi đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Nàng không phải kẻ nhàn rỗi thích lo chuyện bao đồng, mục đích nàng đến đây là để điều tra chân tướng vụ án trảo đổi quân khí.

Sở Lương Thần không hề do dự: “Ta cũng không biết người đó là ai.”

Hắn nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía đứa trẻ bên cạnh.

Đứa bé ấy sắc mặt tái nhợt, môi tím bầm, vừa nhìn đã biết mắc bệnh nặng. Ống quần bên trái trống rỗng, rõ ràng là không thể đi lại như người bình thường. Thế nhưng, dù vừa trải qua một trận chiến sinh tử, đứa trẻ vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, chẳng hề lộ ra sợ hãi.

Nhìn thấy Sở Lương Thần đang nhìn mình, đứa trẻ tên Tiểu Cảnh lên tiếng trước.

“Cố đại nhân, lúc trước khi ta trốn trong hầm ngầm dưới căn nhà, nghe vị thẩm phán của Khai Phong phủ gọi người như vậy. Lương Thần ca ca là người tốt, hắn giết Vương Toàn hoàn toàn vì ta. Nếu không phải ta liên lụy hắn…”

Sở Lương Thần nghe vậy, chỉ lắc đầu với đứa trẻ.

“Thực ra, trước đây ta đã từng gặp đại nhân. Phụ thân ta là phó đô kiểm Vương Thân của Điện Tiền tư… Lúc tổ mẫu ta tròn sáu mươi, đại nhân thay Cố Ngự đến chúc thọ. Khi ấy, ở tiểu hoa viên, người đã giúp một nữ tỳ bắt con mèo trắng bị mắc kẹt trên cây.” Đứa trẻ tiếp tục nói.

Đồng tử Cố Thậm Vi đột nhiên co rút, nàng lập tức đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ gầy gò trước mặt.

Năm đó, nàng không trực tiếp nhìn thấy đứa trẻ này, nhưng nàng cảm nhận được. Tại đình giữa hồ không xa, có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng. Hơi thở kia yếu ớt, vừa nghe đã biết là người sinh ra đã mang bệnh tật.

Nàng từng nghe nói, phó đô kiểm Vương Thân của Điện Tiền tư có một đứa con trai út, mẫu thân lớn tuổi mới sinh, đặt tên là Vương Cảnh. Đứa trẻ ấy sinh ra đã là bệnh tật quấn thân, quanh năm dùng thuốc, rất hiếm khi lộ diện trước mặt người ngoài.

Trong vụ án Phi Tước, Vương Thân bị tống vào đại lao, cuối cùng sợ tội mà tự sát trong ngục.

“Đại nhân hẳn là đã nhớ ra rồi?”

“Ta sinh ra đã mang bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ phải dùng Bảo Ninh Hoàn của phủ Thang thái y. Loại dược này nguyên liệu quý hiếm, không phải người thường có thể chi trả nổi.”

“Ba năm trước, nhà ta gặp đại họa. Phụ thân, ca ca chết thảm, ta vì tuổi còn nhỏ, lại mang bệnh, nên bị lưu đày cùng mẫu thân đến ba ngàn dặm xa xôi.”

“Đường xá xa xôi như vậy, dù mẫu thân có thể đi đến nơi, ta cũng không thể. Vừa lên đường, ta đã bệnh nặng đến hôn mê bất tỉnh.”

“Mẫu thân dùng chút bạc cuối cùng giấu trong người, hối lộ vị quan áp giải, cầu hắn thả ta xuống một chiếc bè trúc, để ta theo dòng nước trôi đi, không phải chịu đựng đau khổ nhân gian nữa. Vị quan thấy ta còn nhỏ, lại sắp chết đến nơi, liền làm theo.”

Vương Cảnh nói đến đây, nước mắt rưng rưng. Đứa trẻ mím chặt môi, cố gắng kìm nén nước mắt không để nó rơi xuống.

Có lẽ vì sinh ra đã mang bệnh, nên cậu bé trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác. Đến tận bây giờ, cậu vẫn nhớ rõ mình đã bị đặt lên chiếc bè trúc lạnh buốt, theo dòng nước trôi xa dần. Những con sóng vỗ mạnh vào người, sương nước bắn tung tóe lên khuôn mặt.

Khi đó cậu còn nhỏ, không phân biệt được đâu là hơi nước, đâu là nước mắt của chính mình.

Hồi ấy, cậu không tài nào hiểu nổi. Hai ngày trước, phụ thân còn vui vẻ nói rằng Hoàng thượng lập thái tử, ông sẽ được chứng kiến lịch sử Đại Ung.

Trước đó không lâu, tổ mẫu vừa tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi.

Gia tộc hưng thịnh, điều khiến mẫu thân phiền lòng nhất chỉ là viên Bảo Ninh Hoàn quá to, quá đắng, chẳng tìm được loại điểm tâm phù hợp để dùng chung.

Thế mà chỉ trong chớp mắt, cả tòa đại trạch đổ sập, phụ thân lại thành nghịch thần tặc tử… Đến bây giờ, cậu vẫn nhớ như in hình ảnh mẫu thân quỳ trên bờ sông, gào khóc không ngừng. Gông xiềng trên người bà đập xuống mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề.

Dần dần, ngay cả tiếng quát mắng thúc giục của viên quan áp giải cũng biến mất, bên tai chỉ còn tiếng nước chảy xiết.

“Có lẽ là số ta chưa tận. Ta cứ nghĩ mình sắp chết rồi, nhưng Lương Thần ca ca đã cứu ta.”

“Lúc ấy, ta chỉ có cây ngọc như ý cùng mấy viên Bảo Ninh Hoàn, được mẫu thân khâu chặt vào y phục.”

“Số thuốc còn lại đã dùng hết, không còn cách nào khác, Lương Thần ca ca đành phải rời khỏi Tào Bang, lén đưa ta quay về Biện Kinh.”

Nghe đến đây, Cố Thậm Vi có chút ngẩn ngơ. Thảo nào Tưởng lão nói rằng Sở Lương Thần vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm, bởi vì tiền thuốc của Vương Cảnh quả thực là một gánh nặng lớn.

“Chúng ta chẳng hề có quan hệ thân thích, ta chẳng qua chỉ là một kẻ vướng bận. Thế nhưng, Lương Thần ca ca đã liều mạng nuôi ta suốt ba năm trời. Huynh ấy thực sự là một người rất tốt, rất tốt. Cố đại nhân, ngài có thể thả huynh ấy đi không? Là vì ta mà huynh ấy mới bước vào con đường sai trái này.”

Cố Thậm Vi không trực tiếp trả lời Vương Cảnh, chỉ tháo chiếc túi gấm đựng mứt lê của mình xuống, nhét vào tay cậu bé.

Vương Cảnh thấy tay mình bỗng nặng trĩu. Cậu cúi đầu nhìn xuống, qua miệng túi gấm có thể thấy những viên kẹo tròn trịa, vàng óng ánh.

Nước mắt cậu bé lập tức rơi xuống. Cậu cầm lấy một viên kẹo, nhưng không đưa vào miệng mình, mà lại đưa cho Sở Lương Thần.

“Mùa đông năm ngoái, bệnh của ta đột nhiên trở nặng. Đã vậy, họa vô đơn chí, bên ngoài gió bão nổi lên, có người khơi lại vụ án Phi Tước.”

“Ba năm trước không có chuyện gì, ta cũng buông lỏng cảnh giác, thậm chí còn giúp không ít người viết thư từ. Lương Thần ca ca quyết định đưa ta rời khỏi Biện Kinh để tránh đầu sóng ngọn gió…”

Sở Lương Thần nghe đến đây, tiếp lời: “Muốn rời đi, trước tiên phải chữa trị cho Tiểu Cảnh. Đợi bệnh của đệ ấy thuyên giảm, sau đó ta sẽ gom tiền mua thêm Bảo Ninh Hoàn. Thế nên ta đã đem ngọc như ý của Tiểu Cảnh đến hiệu cầm đồ Vụ Tán.”

Cây ngọc như ý kia chẳng phải vật hiếm lạ, người ngoài không thể liên tưởng đến thân phận của Vương Cảnh.

“Ta dùng số bạc đó mua thuốc cho Tiểu Cảnh, chờ đệ ấy đỡ hơn thì giấu đệ trong hầm ngầm, bên ngoài loan tin rằng đệ đệ đã chết. Sau đó ta định kiếm thêm một khoản tiền nữa rồi rời đi. Vì thế, ta tìm đến Tưởng lão, muốn ông ta giới thiệu cho ta một công việc có thể kiếm tiền nhanh chóng.”

Sở Lương Thần nói đến đây, nắm chặt bàn tay.

Những công việc kiếm được nhiều tiền tất nhiên không phải lao động chân tay, mà là giết người đoạt của. Lão Tưởng chính là một kẻ trung gian như vậy, chuyên thực hiện những giao dịch bẩn thỉu trong giang hồ.

“Nhưng lão Tưởng nói không có công việc nào phù hợp.”

“Thời gian đó, ta thường quanh quẩn ở khu vực cầu Vĩnh An, nghĩ cách lấy thuốc từ nhà Thang thái y. Ta nghe nói Thang nhị lang tính tình cổ quái, nếu gặp được người hợp mắt, hắn sẽ không lấy tiền thuốc.”

Sở Lương Thần cười khổ: “Nói thật… khi ấy ta đã nghĩ nếu thực sự không kiếm được tiền, ta sẽ trộm thuốc. Chiều hôm đó, ta đã gặp một người trên cầu Vĩnh An. Nàng đội mũ sa, nghe giọng thì còn trẻ. Nàng đưa ta một thỏi vàng, bảo ta đêm ấy ẩn nấp dưới sông Vĩnh An, g**t ch*t Vương Toàn, lấy bức thư trên người hắn.”

“Dù nàng ăn mặc như tiểu thư khuê các, nhưng khi đưa vàng cho ta, ta nhìn thấy tay nàng có vết chai. Rõ ràng là một người luyện võ.”

Sở Lương Thần nói rồi liếc nhìn Cố Thậm Vi.

Từ lúc nàng nghe về thân thế của Vương Cảnh và đứng bật dậy, nàng vẫn chưa ngồi xuống.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp:

“Nàng ấy thấp hơn đại nhân, chỉ đến ngang mắt người mà thôi.”

“Khi ta mò lấy bức thư trên người Vương Toàn dưới nước, Thang nhị lang đã giật mất chuỗi hạt đào ta đeo trên cổ. Sau đó, ta bơi sang bờ bên kia, làm theo giao ước, đặt bức thư lên một con thuyền hoa neo đậu bên bờ sông.”

“Trên thuyền hoa không có ai, ta cũng không mở thư ra xem. Nhưng vì nó đã ngâm trong nước khá lâu, nên dù có mở ra thì nội dung bên trong cũng khó mà đọc được.”

“Đây là tất cả những gì ta biết.”

Sở Lương Thần nói xong, quay đầu nhìn Vương Cảnh.

Vương Cảnh chợt bừng tỉnh, vội vàng lục lọi trong người, lấy ra một thỏi vàng: “Sau khi trở về, ta phát hiện thỏi vàng này có vấn đề, biết rằng đại họa sắp ập xuống, nên mới bày ra chuyện giả chết…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back