Wattpad  [Dazai X Reader] Emotions |Translation|

[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Cảm xúc giả tạo.


Lời kể của Dazai Osamu.Y/n và tôi đã dần trở nên thân thiết hơn sau những sự kiện xảy ra cách đây vài ngày.

Chúng tôi bắt đầu dành nhiều thời gian bên nhau, chia sẻ những câu chuyện, và tựa như những người bạn thực sự.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mặc dù chỉ mới vài ngày, nhưng tôi nhận thấy sự thay đổi rõ rệt trong em.

Em đã dần trở nên cởi mở hơn, mở lòng với tôi mà không còn ngần ngại như trước.Đêm đó, những nỗi cô đơn trong tôi đã được xoa dịu phần nào, một cách mà tôi không thể ngờ tới.

Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm nhận được sự vương vấn của chúng, chúng như một cái bóng không bao giờ chịu rời đi.

Cảm giác bối rối lấn át tôi, đặc biệt là khi tôi sử dụng dị năng của mình với em.

Khi em dùng dị năng của mình lên tôi, tôi cảm thấy một sự trục trặc kỳ lạ, như thể có điều gì đó đã bị thay đổi.Tôi không yêu Y/n.

Tôi không có những cảm xúc đó dành cho em.

Mối quan hệ này đối với tôi không có nghĩa lý gì sâu sắc, ít nhất là không như những gì em nghĩ.

Tôi như một diễn viên giỏi, người có thể tạo dựng một vở kịch hoàn hảo, khiến em tin rằng tôi yêu em.

Thực tế, đôi khi tôi chỉ đơn giản là vui khi ở bên cạnh em, đó là tất cả.Tôi ở cạnh Y/n không phải vì tôi yêu em, mà bởi tôi vẫn chưa rõ liệu em có nhận thức được sự thật về những gì đã xảy ra vào tối thứ Sáu hay không.

Tôi không muốn em suy nghĩ lại về những cảm xúc ấy.

Tất cả những gì tôi muốn là quên đi những gì đã xảy ra và không để chúng quay trở lại.

Hôm qua, em đã thừa nhận với tôi rằng đây là mối tình đầu của em.

Điều đó khiến tôi cảm thấy một phần nào đó trong tôi có sự vui vẻ kỳ lạ.

Nhưng đó chỉ là một phần, một phần nhỏ thôi.Y/n không biết tình yêu thực sự là như thế nào.

Em không hiểu rằng giữa một nụ hôn của tình yêu đích thực và một nụ hôn thiếu chân thành có sự khác biệt rõ ràng.

Em không thể phân biệt giữa lời nói "Anh yêu em" của người thực sự có ý và của người không hề có tình cảm gì.Em chưa biết gì cả, và tôi cũng không định giải thích cho em.Kế hoạch của tôi là loại bỏ những gì còn lại trong tôi, thứ cảm xúc còn sót lại mà tôi không thể kiểm soát.

Tôi sẽ chuốc say em một lần nữa, và yêu cầu em làm điều đó một lần nữa.

Tôi biết mình phải đợi thời điểm phù hợp để em không nghi ngờ, vì tôi không muốn mạo hiểm với bất cứ điều gì.Tôi đứng trong thang máy, chuẩn bị quay lại văn phòng sau bữa trưa.

Tôi gọi điện cho Odasaku, yêu cầu anh ta đến văn phòng của tôi.

Tôi muốn có thêm một số thông tin về Y/n, mặc dù tôi cũng đã có một dự cảm về những gì sẽ xảy ra.Không lâu sau, Odasaku đến.

Tôi kể cho anh ta tất cả những gì đã xảy ra vào tối thứ Sáu.

Khuôn mặt anh ta dần trở nên tối tăm, không hài lòng."

Dazai, điều này không thể được.

Cậu không thể làm như vậy," Odasaku thở dài, lắc đầu một cách thất vọng.

"Tôi hiểu cậu cô đơn, nhưng sao lại chọn cách làm tổn thương người khác?

Nó có thể làm cô ấy rời xa cậu mãi mãi."

"Odasaku, đừng lo.

Anh không nhớ dị năng của em ấy sao?

Ngay cả khi Y/n tìm ra sự thật, em ấy vẫn có thể xóa bỏ cảm xúc này," tôi đáp, ngả người vào ghế."

Tôi biết.

Nhưng giờ đây, Y/n sẽ không thể tin ai nữa.

Cô ấy sẽ không bao giờ có thể yêu nữa.

Cậu đang làm tan vỡ trái tim của cô" Odasaku tiếp tục, giọng điệu nghiêm trọng hơn."

Cái gì?

Y/n yêu tôi?

Trái tim em ấy tan vỡ sao?

Anh đang đùa à?" tôi bật cười, không thể tin vào những gì anh ta nói."

Y/n đã nói với tôi điều gì đó về cậu khiến cô ấy lộ ra những cảm xúc mà lâu nay cô ấy cố gắng kìm nén.

Trái tim của cô ấy sẽ tan vỡ, và cậu..."

Odasaku không kịp nói hết câu."

Ừ, tôi hiểu mà." tôi thở dài, giọng có phần mệt mỏi khi những lời nói của Chuuya bất ngờ ùa về trong đầu tôi.Hồi tưởng"Chuuya, ngươi không thể nói với Y/n về dị năng của ta."

"Tại sao?"

"Ai mà biết được em ấy sẽ làm gì.

Em ấy có thể tiếp cận cảm xúc của ta – thậm chí của cả giám đốc, và biến Port Mafia thành một đống tro tàn.

Mặc dù Y/n có vẻ đáng tin, nhưng em ấy mới chỉ ở đây vài tuần.

Cả hai chúng ta phải theo dõi em ấy chặt chẽ," tôi nói, giọng điệu có chút giả dối.Chuuya hít một hơi thật sâu."

Ta ghé-""Đúng rồi, ngươi ghét ta, ai cũng biết, ngươi ghét ta vô cùng, ta là thứ ghê tởm nhất trong cuộc đời ngươi, ngươi ghét ta vl, ai cũng BIẾT, ngươi ghét ta-ngươi ghét ta, chết tiệt, được rồi, ta biết, ta hiểu mà, NGƯƠI GHÉT TA.

TA HIỂU."

Tôi thở dài, đảo mắt."

Đừng nói với Y/n về điều này.

Được chứ?"

"Sao cũng được... mặt đít."kết thúc hồi tưởngOdasaku nhìn tôi, ánh mắt có chút thất vọng."

Cậu biết và cậu vẫn không quan tâm à?" anh hỏi.Tôi lắc đầu, thoát khỏi dòng suy nghĩ.Anh ta thở dài, nhìn tôi với vẻ thất vọng."

Tất nhiên là cậu không.

Tôi còn mong đợi gì ở cậu nữa?"

Odasaku lẩm bẩm, tự trả lời mình."

Dazai, tôi không muốn cậu phải hối tiếc sau này.

Vì vậy, tôi sẽ nói thẳng ra: 'Đừng bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác.

Vì cậu có thể thắng trong trò chơi, nhưng rủi ro là-""-Cậu chắc chắn sẽ mất người đó mãi mãi," tôi cắt lời anh ta, như đã quá quen thuộc với những lời cảnh báo này."

Tôi đã cảnh báo cậu rồi."

"Như thường lệ, Daddy Oda~" tôi thở dài, nửa đùa nửa thật."

Đừng gọi tôi như vậy," anh thở dài, đảo mắt.------03.01.25
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Chàng thơ của tôi.


Lời kể của Y/nTôi đi dạo quanh hội chợ nhỏ gần đó, tâm trạng nhẹ nhàng và cũng có chút bâng khuâng.

Đúng lúc đó, tôi nghĩ đến việc mời Dazai đi cùng, nhưng lại e ngại rằng mình sẽ quá đeo bám anh.

Tôi không thể biết anh cảm thấy thế nào, liệu có thấy phiền phức hay không, nhưng tôi không muốn mạo hiểm và quyết định đi một mình.Mặc dù tôi luôn phủ nhận những cảm xúc mình đang trải qua, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng mình đã chấp nhận một phần nào đó tình cảm đó.

Dẫu vậy, tôi không thể kiểm soát được nó, và đôi khi nó như một cơn sóng ngầm, cứ dâng lên mạnh mẽ và khiến tôi cảm thấy choáng ngợp.

Những cảm xúc ấy, dù vô hình, nó vẫn dần dần xé nát tôi.

Tôi thực sự không biết nên làm gì với chúng.Mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn mỗi khi tôi gặp Dazai.

Mỗi lần anh nháy mắt với tôi hay làm điều gì đó ngớ ngẩn khiến tôi bật cười, cảm xúc trong tôi lại dâng trào, dễ chịu hơn.

Chỉ cần là sự hiện diện của anh cũng đủ làm mọi thứ bớt đi phần nào khó khăn.Hôm qua, tôi lại đi qua hội chợ, nhưng lần này tôi có một mục tiêu rõ ràng: tìm một món quà để tặng anh.

Tôi đi ngang qua những gian hàng bày bán cây cỏ, thú nhồi bông, cá cảnh và những món đồ dễ thương khác.

Mỗi thứ đều khiến tôi bị cuốn hút, và tôi không thể ngừng nhìn ngắm.

Mọi thứ đều thật thú vị, và tôi muốn mua chúng, nhưng cuối cùng lại chẳng mua gì cả.Đột nhiên, mắt tôi dừng lại ở một bức tranh chân dung tự họa tuyệt đẹp.

Cách mà màu sắc hòa quyện với nhau thật sắc sảo, từng nét vẽ sống động đến mức khiến tôi không thể rời mắt.

Tôi bị ấn tượng mạnh mẽ bởi tác phẩm này.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhớ lại việc từng rút tiền ra chỉ vì tôi thấy nó... thật sự thú vị.Tôi vẽ cũng khá ổn, mặc dù phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức, nhưng kết quả cuối cùng luôn làm tôi hài lòng.

Đó là cách duy nhất tôi có thể bộc lộ cảm xúc của mình.

Mỗi khi buồn, hay giận dữ, tôi lại tìm đến vẽ như một cách để "giải tỏa."

Khi trở về nhà, tôi ngồi vào bàn làm việc và lấy ra những đồ dùng nghệ thuật cũ trong ngăn kéo.

Những cây bút chì màu, bút chì khác nhau, và một cuốn sổ đã lâu không dùng đến.

Tôi nhìn vào tờ giấy trắng trong vài giây, cho đến khi phác thảo một hình vẽ.

Tôi xóa đi rồi vẽ lại nhiều lần, cố gắng để hình ảnh này phản ánh đúng những gì tôi muốn.

Đây là lần đầu tiên tôi thử vẽ một thứ gì đó mà tôi cho là hạnh phúc, nên thật khó để sử dụng màu sắc thể hiện cảm giác vui vẻ thay vì nỗi buồn quen thuộc.Cuối cùng, tôi hoàn thành bản phác thảo mà tôi cảm thấy hài lòng.

Tôi bắt đầu vẽ từng chi tiết, nhẹ nhàng và cẩn thận bằng một cây bút chì than.

Tôi rất thích vẽ chân dung, dù nó khá thử thách, nhưng mỗi lần thực hiện lại mang đến một niềm vui kỳ lạ.

Đó cũng là một cách tuyệt vời để tôi vượt qua thời gian.Tôi không biết đã ngồi vẽ bao lâu, chỉ biết là từ khi bắt đầu lúc 5 giờ chiều, đến khi dừng lại thì đã là 2 giờ sáng.

Tôi mệt mỏi nhưng cũng cảm thấy hài lòng với những gì mình đã làm.Tôi đặt bút chì xuống, đứng dậy và chuẩn bị đi ngủ, biết rằng những ngày tới sẽ thật mệt mỏi và chậm chạp.Ngày hôm sau, tôi lại dành toàn bộ sự chú ý vào bức tranh chân dung của Dazai.

Tôi không còn dành nhiều thời gian cho anh nữa, và cũng không còn như trước, khi mọi thứ dường như trở nên đơn giản và tự nhiên.Giờ đây, mục tiêu của tôi là gây ấn tượng với Dazai, khiến anh nhìn nhận tôi một cách khác.

Tôi muốn nhận được sự yêu thích từ anh, đặc biệt là từ một thứ mà không phải dị năng của tôi.

Đó là điều duy nhất tôi mong muốn từ anh, và tôi muốn thay đổi cái nhìn ấy.

Vì vậy, tôi đã phải từ chối một số lời mời đi chơi của Dazai.

Anh dường như không bao giờ quan tâm đến những gì tôi đang làm, và cũng chưa bao giờ đặt câu hỏi về nó.

Điều đó làm cho việc che giấu những gì tôi đang làm trở nên dễ dàng hơn, nhưng một phần trong tôi lại cảm thấy hơi buồn.Tôi tựa người vào ghế, nghỉ ngơi một chút, để tránh ánh nắng chiếu vào mắt.

Một vài ký ức mơ hồ từ một đêm say mê dạo chơi cùng anh lại hiện về trong đầu tôi.

Tôi không thể nhớ rõ ràng tất cả, nhưng tôi biết là có một điều gì đó đã trục trặc.

Có lẽ tôi đã làm một điều gì đó khiến anh vui, hoặc anh đã hỏi tôi một câu gì đó.Tôi cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng mọi thứ đều bị lẫn lộn trong đầu.

Cảm giác sợ hãi và hoang mang khiến tôi càng thêm lo lắng.

Tôi chỉ hy vọng mình không nói ra bất cứ điều gì mà tôi không mong anh biết, đặc biệt là về những gì anh có thể làm khi chúng tôi ở bên nhau.Dazai có thể gây ra rất nhiều hậu quả nghiêm trọng, không chỉ cho tôi mà còn cho những người xung quanh, nếu anh phát hiện ra khả năng mà mình đang nắm giữ.Tôi hít một hơi thật sâu, rũ bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu và tiếp tục vẽ.

Bức tranh đã gần hoàn thiện, chỉ còn phần nền là tôi cần hoàn tất.--------------------03.01.25
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Món quà sắc màu.


Lời kể của Dazai.Tôi thở dài khi ngồi xuống bàn làm việc, nhìn vào điện thoại trong tay.

Vẫn còn vài giờ nữa trước khi tôi cần làm một số công việc, và tôi nghĩ đây là thời điểm tốt để dành ra chút thời gian với Y/n.

Gần đây, chúng tôi không còn dành nhiều thời gian cho nhau như trước, và tôi cảm thấy hơi tiếc nuối.Vậy nên, tôi quyết định nhắn tin cho em.Tới: Y/n
"Em có đang rảnh không?

Em thấy sao nếu chúng ta cùng đi chơi?

Tôi đã nghĩ đến việc đi chơi đu quay."

Tôi tắt điện thoại và đợi phản hồi.

Thật ra, Y/n khá thú vị.

Mỗi khi chúng tôi đi chơi, tôi cảm giác như mình đối xử với em như một người bạn hơn là một người bạn gái.

Tôi không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc, có lẽ chỉ là một nụ hôn, một cái ôm, còn lại không có gì hơn.Sau 20 phút, Y/n mới trả lời.

Em đã làm điều này trong vài ngày qua.Từ: Y/n
"Được thôi, tôi đang bận."

Tôi nhíu mày.

Bạn sẽ nghĩ rằng khi ai đó trả lời muộn như vậy, họ sẽ nói gì đó kiểu như, "Ồ!

Xin lỗi, tôi đang làm việc, bây giờ tôi không rảnh."

Nhưng không, Em chỉ nói rằng mình vẫn đang bận.Tới: [Y/n]
"Em đang làm gì thế?"

Tôi đợi thêm 10 phút nữa, nhưng em vẫn không trả lời ngay lập tức.

Làm tôi cảm giác có gì đó không ổn.Từ: [Y/n]
"Tôi không thể nói chuyện ngay bây giờ.

Để sau đi."

Tôi cảm thấy bất an.

Gần đây, Y/n rất mơ hồ và điều đó làm tôi bực mình.

Đầu óc tôi bắt đầu lóe lên suy nghĩ về việc liệu Odasaku có nói với em về kế hoạch của tôi hay không.

Cảm giác hoang mang khiến tôi không thể ngồi yên, nên tôi bắt đầu gọi điện cho em, rồi đến Odasaku.Không ai bắt máy.Tôi gọi cho Chuuya, nhưng hắn ta cũng không nhấc máy.Cảm giác căng thẳng và lo lắng chiếm lấy tôi trong suốt phần còn lại của thời gian.

Khi Chuuya đến văn phòng của tôi, hắn ta cũng không biết Y/n đang ở đâu.

Hắn ta chẳng hiểu gì về mối quan hệ giữa tôi và em.

Tôi biết hắn sẽ phát hoảng lên và có thể giết tôi nếu hắn biết về chuyện này mất.Khi nhiệm vụ hoàn thành, tôi đến thẳng văn phòng của Y/n.

Tôi xông vào và thấy em đang vội vàng giấu đi một thứ gì đó.

Ánh mắt em thoáng nhìn tôi đầy sợ hãi trước khi cố gắng bình tĩnh lại."

Anh làm gì thế?"

Y/n hỏi, giọng lí nhí."

Phải là tôi hỏi em câu đó mới đúng chứ.

Em đã nói chuyện với Odasaku hôm nay chưa?"

Tôi hơi cáu."

Cái gì?

Không có gì đâu.

Anh có thể đi được rồi, tôi đang bận một chút."

Cô ấy ho nhẹ."

Không, tôi là bạn trai của em mà.

Em không thể che giấu tôi bất cứ điều gì đâu."

Tôi thở dài, khoanh tay lại."

Em có thể—" Y/n bắt đầu nói, nhưng tôi không để em kịp nói hết câu.

Tôi bước đến bàn của em một cách nhanh chóng, không để em có cơ hội ngăn lại, rồi chộp lấy thứ mà em đang cố giấu đi.Y/n thở dài, vẻ buồn bã.

Tôi nhìn thấy một bức vẽ rất chân thực của tôi, đang mỉm cười.

Dưới bức vẽ là một đoạn thư pháp rất đẹp:"Em muốn anh được hạnh phúc và em muốn thấy anh cười.

Em muốn nhìn thấy anh trưởng thành và làm cho anh vui vẻ.

Em muốn cho anh biết rằng em yêu anh."

Tôi nhìn chằm chằm vào ba từ cuối cùng một lúc lâu.Nói dối.Y/n đứng dậy, vẫn không nhìn tôi.

Em cầm bức vẽ lên và nghiên cứu nó một lúc, có vẻ em đã dành rất nhiều tâm huyết vào đó.

Mọi chi tiết, từ màu sắc đến ánh sáng, đều hoàn hảo đến mức giống như một bức ảnh.

Tôi tự hỏi liệu em có chụp ảnh tôi lúc tôi không để ý không, hay em chỉ vẽ ra tôi từ trí nhớ của em.Khi tôi tiếp tục nhìn vào bức vẽ, Y/n đã đột ngột xé nó.

Tôi mở to mắt, nhíu mày."

Em đang làm gì vậy?

Sao em lại xé nó?"

Tôi giận dữ."

Không đủ..."

Y/n lầm bầm, tiếp tục vò nát bức vẽ và đi đến thùng rác để ném nó đi."

Gặp lại sau."

Em nói và bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.Tôi đứng đó một vài giây, không thể tin vào những gì vừa xảy ra.Có phải vì thế mà em không nói chuyện hay gặp tôi?

Em đã dành toàn bộ thời gian để vẽ, và giờ lại giấu giếm tôi?

Tôi cảm thấy một cảm giác khó tả dâng lên trong lồng ngực khi những câu hỏi này lặp đi lặp lại trong đầu.

Lắc đầu một cái, tôi bước ra khỏi văn phòng, cảm giác bối rối chiếm lấy từng bước chân.Khi tôi đến gần cửa thang máy, em đã vào bên trong rồi.

Cánh cửa từ từ đóng lại, nhưng vào khoảnh khắc ấy, mắt chúng tôi gặp nhau.

Đôi mắt em hơi ướt, nhưng em vội vàng quay đi, như thể muốn che giấu cảm xúc của mình.

Tôi đứng đó, không động đậy, không bước theo em.

Tất cả mọi thứ như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.'Em yêu anh.'Thình thịch.Cảm giác trong lồng ngực tôi đột nhiên trở nên hỗn loạn, và tôi cười khẩy khi nhận ra trái tim mình đang bối rối.

Giọt nước mắt cuối cùng cũng trào ra từ mắt em.

Cảm giác như tôi đang chế giễu em.Cánh cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, và tôi cau mày.

Tại sao em lại nghĩ rằng bức tranh đó không đủ đẹp?

Tôi thật sự rất thích nó.

Tôi ngạc nhiên vì em lại khắt khe với bản thân như vậy.Em muốn anh được hạnh phúc và em muốn thấy anh cười.Tôi thở dài một cách giận dữ, nhưng cảm giác hạnh phúc lại lạ lùng dâng trào trong lồng ngực tôi.

Tôi quay lại văn phòng, cố gắng rũ bỏ những suy nghĩ vừa hiện hữu, nhưng không thể.Tôi ngả người ra sau ghế, không thể ngừng nghĩ về nó.

Mỗi câu chữ và từng đường phác họa cứ quẩn quanh trong đầu.

Tôi không thể hiểu tại sao những cảm xúc này cứ đeo bám tôi.Em muốn thấy anh trưởng thành và làm cho anh vui vẻ.Tim tôi đập nhanh hơn, tôi đập tay xuống bàn vì không hiểu cảm giác này là gì.

Tôi biết chắc chắn đó không phải là tức giận.

Nhưng cũng không phải là hạnh phúc.

Tôi buông tay ra khi những ngón tay bắt đầu run.Là yêu sao?---------------03.01.25
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Cái hôn chân thực.


Lời kể của Dazai.Tôi đã bối rối trong vòng một tuần, tôi không biết mình phải làm gì.

Tôi thực hiện một loạt bài kiểm tra bản thân khi cứ liên tục phủ nhận những cảm xúc đang khuấy động trong lòng mình.Tôi đã không liên lạc với Y/n trong một tuần nay, từ chối tất cả các yêu cầu đi chơi cùng nhau, giao tiếp bằng mắt, nhắn tin, gọi điện hay bất cứ điều gì liên quan đến em ấy.

Tôi bắt đầu đi chơi nhiều, cố gắng đánh lạc hướng bản thân.

Nhưng điều đó thất bại toàn tập vì tất cả những suy nghĩ của tôi đều hướng về em.

Nó khiến cảm giác trong lồng ngực tôi mãnh liệt hơn rất nhiều khi thỉnh thoảng tôi gặp em lúc vô tình đi ngang qua Mafia.Em không có nhiều định kiến với điều này.

Tôi đã nói với em rằng tôi chỉ đang nghỉ ngơi một chút, để có thể thoát khỏi căng thẳng tích tụ bằng cách ở một mình.

Tất nhiên em sẽ không làm phiền tôi và tôn trọng mong muốn của tôi.

Bởi em là một đứa trẻ hiểu chuyện.-------------

Vừa xong việc là tôi ngay lập tức muốn tìm hiểu kĩ rằng điều gì đang xảy ra với bản thân mình.Tôi gõ cửa văn phòng của em, với một chút mãnh liệt.

Em ngay lập tức mở nó ra, nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm như lần đầu tiên tôi gặp em.

Lông mày tôi dần nhíu lại với vẻ bối rối, tôi nhận thấy rằng đôi mắt của em có vẻ đã đục hơn một chút so với trước đây.

Em nhìn tôi chằm chằm, im lặng nhướng mày như đang chờ tôi nói cho em biết tôi đang làm gì ở đây.Tôi không hề ngần ngại mà tiến lại gần, đôi môi tôi chạm nhẹ vào môi em, cảm nhận được sự căng thẳng lướt qua.

Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, em từ từ thả lỏng, để cho cơn sóng cảm xúc ấy cuốn chúng tôi vào một nhịp điệu chậm rãi, như thể thời gian ngừng trôi.

Nhịp tim tôi đột ngột đập mạnh hơn khi lưỡi tôi nhẹ nhàng tìm kiếm trong khoang miệng em, dường như không muốn rời xa từng hơi thở của em.

Đôi mắt tôi mở to, và trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận rõ ràng điều mà tôi không muốn: một cảm giác cô đơn tột cùng dâng lên trong lồng ngực, như thể mọi thứ tôi từng tin tưởng đều đang dần biến mất khỏi tầm tay.Chỉ trong một giây, một giây ngắn ngủi mà như là mãi mãi.

Cảm giác ấy đột ngột tan biến, để lại một khoảng không lặng lẽ, nhưng cũng đầy lạ lẫm.

Một cảm giác khó tả, mơ hồ nhưng ngọt ngào, dễ chịu và thư thái đến kỳ lạ, như thể tôi vừa tìm thấy thứ gì đó mà bản thân đã đánh mất từ lâu.

Hay đúng hơn, có lẽ đó là một tia hy vọng mà tôi đã quên mất, một cảm giác hạnh phúc mà tôi chưa từng mong đợi.Tôi từ từ kéo mình ra, đôi mắt tôi tìm kiếm ánh nhìn của em.

Đôi mắt ấy giờ đã lấp lánh, ánh sáng trong đôi mắt em tỏa sáng hơn bao giờ hết.

Em, trong khoảnh khắc ấy, như được bao bọc bởi một sức sống mãnh liệt mà trước đây tôi chưa từng thấy.

Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi em khi em chớp mắt vài lần, đôi má ửng hồng vì xấu hổ, rồi em vội vàng quay mặt đi, khoanh tay trong một động tác tự nhiên, nhưng lại đầy ngượng ngùng.Một cảm xúc gì đó chưa từng hiện hữu giờ đây đang xâm chiếm tôi.

Tôi cảm nhận được mặt mình hơi nóng lên, một sự tức giận mơ hồ pha lẫn xấu hổ.

Lạ lùng thay, tôi xấu hổ chính vì cảm xúc này.

Tôi không hiểu được tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

Mỗi lần tôi chạm vào em, mỗi lần chúng tôi có những khoảnh khắc như thế này, tôi chưa từng cảm nhận được điều gì ngoài sự trống rỗng, sự vô nghĩa.

Nhưng tại sao lần này lại khác?

Tại sao lần này, cảm giác ấy lại thấm sâu vào từng ngóc ngách của tôi, khiến tôi cảm thấy mình như vừa đối diện với chính cảm xúc của mình, mà không thể trốn chạy?Tôi cảm thấy giận dữ, không phải vì em, mà vì chính tôi.

Tôi không thể hiểu nổi tại sao mình lại rơi vào trạng thái này.

Tôi không muốn yêu em.

Tôi không hề muốn cảm giác yêu một ai đó.

Nhưng sâu trong lòng, tôi lại muốn cảm giác đó quay trở lại.

Đó là điều khiến tôi cảm thấy như mình đang lạc mất một phần quan trọng của bản thân.Tôi nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của em, đôi mắt em vẫn lướt qua tôi với một sự dịu dàng mà tôi không thể nào lý giải được.

Em rõ ràng đang xấu hổ, nhưng cũng đang hạnh phúc.

Và trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi càng đập mạnh hơn, như thể bị kéo giật về một nơi xa xôi mà tôi chưa từng nghĩ đến.

Tôi không thể kìm được bản thân nữa, và ngay lập tức kéo em vào lòng, như muốn giữ chặt em mãi mãi."

Dazai... anh ổn chứ?

Chúng ta... ra ngoài ăn gì đó được không?"

Em nhẹ nhàng hỏi, giọng nói vừa đủ để tôi cảm nhận được sự quan tâm."

Được...

đi ăn trưa thôi."

Tôi đáp lại, giọng cũng nhẹ nhàng không kém, nhưng không thể che giấu được sự nặng nề trong lòng.Chúng tôi bước ra ngoài Port Mafia, tôi nắm chặt tay em, cảm nhận được xúc cảm mềm mại, sự nhỏ nhắn của đôi bàn tay ấy trong lòng bàn tay tôi.

Em đung đưa tay chúng tôi một cách tự nhiên, như thể chúng tôi chưa từng trải qua những ngày tháng tĩnh lặng và xa cách.

Lần đầu tiên tôi nắm tay em như vậy, và nó khiến tôi cảm thấy mình như được đắm chìm trong một khoảnh khắc yên bình mà tôi chưa từng có.Khi chúng tôi đến nhà hàng và ngồi xuống, em bắt đầu nói chuyện một cách tự nhiên, như thể như chưa có gì đã xảy ra.

Em kể về những điều giản đơn, những mong muốn, những kế hoạch cho tương lai.

Tôi ngồi đó, nghe em nói, nhưng trong lòng lại ngập tràn những suy nghĩ phức tạp.

Tôi thật sự chưa biết nhiều về em, về dị năng của em hay những điều thầm kín em giữ trong lòng.

Nhưng tôi cảm thấy có một sức hút kỳ lạ, thôi thúc tôi muốn hiểu em hơn, muốn biết thêm về cuộc sống của em.Em nói rằng em muốn ra nước ngoài một thời gian.

Tôi đã không hỏi nhiều, chỉ đơn giản là lắng nghe em chia sẻ những điều ấy.

Chúng tôi dành khoảng một giờ đồng hồ, không phải để suy ngẫm về những chuyện lớn lao, mà chỉ đơn giản là chia sẻ với nhau những câu chuyện nhỏ bé trong đời.

Và khi tôi hỏi em về những điều cơ bản, những câu hỏi mà đáng lẽ ra tôi đã phải biết từ lâu, tôi không thể không cảm thấy một chút tiếc nuối.

Vì lẽ ra tôi đã phải làm nhiều hơn thế, nhất là khi chúng tôi đã...

ở bên nhau.Khi trở lại Port Mafia, cảm giác tội lỗi dâng lên trong tôi như một cơn sóng dữ.

Tôi đã từng nghĩ rằng mình chỉ chơi đùa với em, để không cảm thấy cô đơn.

Nhưng giờ đây, khi đứng trước em, tôi lại cảm thấy mình thật sự không hiểu nổi bản thân.

Tôi không muốn mình như vậy.

Không muốn mình yêu em.

Nhưng tôi lại không thể phủ nhận rằng, cảm giác đó... thật sự rất dễ chịu.Tôi không biết nhiều về dị năng của em, không hiểu nó hoạt động như thế nào.

Nhưng tôi cảm thấy rằng nếu tôi cứ tiếp tục như thế này, mọi thứ sẽ thay đổi.

Tôi tin rằng em có thể kìm nén cơn giận và những tổn thương, nhưng làm sao tôi có thể để em chịu đựng mãi như thế được?

Khi Odasaku và Chuuya nói rằng trái tim em đã vỡ nát, tôi không hiểu ý họ.

Và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu.

Phải chăng vì cảm xúc trong em quá mãnh liệt khiến trái tim em như muốn vỡ tan?Tôi muốn hỏi, nhưng rồi lại thôi.Tôi chỉ biết rằng, em sẽ không bao giờ hiểu được ý định thực sự của tôi là gì.

Tôi thật sự không muốn em rời bỏ tôi.--------------------Trời ơi giờ đọc và fix lại thì thấy anh nhà soft ghê chưa.

31.12.24
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Không.


Lời kể của Y/n-----"Y/N!"

Chuuya hét lên.Tôi từ từ quay lại khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nhìn vào đôi mắt xanh lam của cấp trên.

Chuuya bước đến gần tôi, gương mặt anh ta co vào đầy giận dữ.Tôi ngồi yên trong khu tiếp khách, nhìn Chuuya, cảm giác bối rối dâng lên khi khoảng cách giữa chúng tôi dần thu hẹp.Chưa kịp lên tiếng hỏi, anh ta đã vội vã buông ra câu hỏi mà tôi biết mình không thể né tránh."

Tại sao tên cộng sự khốn kiếp đó lại nói với ta rằng hai ngươi đang ở cùng nhau?"

Tôi mỉm cười, đứng dậy để mắt chúng tôi ngang tầm.

Chuuya thực sự rất đáng yêu khi tức giận, tôi thầm nghĩ.

Vì chiều cao của chúng tôi gần như tương đương nhau, thật ra, tôi cũng không phải là người cao lớn gì cho lắm.Tôi kéo anh ta vào một cái ôm bất ngờ."

Khó mà không thấy chúng ta dễ thương, phải không sếp?"

Tôi thì thầm nhẹ.Rời khỏi anh ta, tôi quan sát Chuuya, nhận ra vẫn còn vệt đỏ nhẹ trên má anh ta, như thể một phần trong anh ta muốn phản bác nhưng lại ngại ngùng không nói ra.

Với một sự táo bạo, tôi véo má anh ta rồi lại thầm thì."

Phải, chúng en thực sự đã ở cùng nhau trong một thời gian dài."

Tôi thở dài, buông anh ta ra."

Vì sao?"

Chuuya hỏi lại, vẻ mặt mang theo sự khó chịu rõ rệt."

Vì... có thể là em thật sự thích anh ấy."

Tôi trả lời, giọng điệu trầm xuống.Chuuya thở dài, khẽ chống nạnh, lắc đầu như thể rất thất vọng."

Ngươi thật sự muốn ở cùng với thứ rác rưởi đó?

Ta đã mong đợi nhiều hơn từ ngươi."

Tôi bĩu môi trước lời nhận xét của Chuuya và quay mặt đi, rồi bật cười nhỏ khi nghĩ về lần đầu tôi và Dazai gặp nhau."

Anh Dazai đã nói rằng hai người đang yêu đấy."

Tôi nhắc lại lời của Dazai."

Cái gì?"

Chuuya trừng mắt với vẻ mặt không thể tồi tệ hơn.

"Hắn không phải gu của ta, nhưng sao hắn lại nói như vậy?"

"Anh ấy hỏi em những câu về anh, mà em không trả lời.

Tôi nghĩ mối quan hệ giữa hai người không thân thiết như thế, thế là anh ấy bảo hai người là một cặp."

Tôi giải thích."

Chờ đã... khoan," "Có phải anh vừa gián tiếp bảo rằng anh có hứng thú với đàn ông?"

Tôi che miệng.Nụ cười của tôi nở rộng khi nhìn bóng dáng Chuuya đang bước đi, dường như anh ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn giận."

Sếp à, có thể trả lời tôi không?"

Tôi nói, chạy theo anh ta.Tôi vui vẻ nhảy lên lưng và ôm chặt lấy anh ta.

Chuuya càu nhàu, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.

Cảm giác thật nhẹ nhàng và thoải mái khi được cõng, tôi tựa đầu vào vai anh ta, không thấy được vẻ mặt nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài."

Y/n, ít nhất ngươi cũng phải báo cho ta biết trước khi làm thế này."

Chuuya than vãn."

Vâng, vâng, đi ăn thôi!"

Tôi vui vẻ đáp lại.Chuuya tiếp tục cõng tôi ra khỏi Port Mafia, nhưng bỗng nhiên chúng tôi gặp Dazai, người đang đứng chắn giữa đường, ném về phía chúng tôi một cái nhìn không mấy thiện cảm.Chuuya không để ý và lướt qua Dazai, tôi ngoái đầu lại và nháy mắt với anh, ra dấu ý bảo sẽ quay lại ngay.

Nhưng có vẻ như anh không hiểu."

Chuuya, ngươi định đưa em ấy đi đâu?"

Dazai hỏi."

Đi ăn trưa."

Chuuya tiếp tục bước đi mà không thèm nhìn lại."

Ăn gì đó cay cay nhé!"

Tôi gợi ý."

Chà, ngươi thật tinh ý.

Ý tưởng tuyệt vời đó!

Dazai sẽ phát điên nếu chạm vào đồ ăn cay.

Hắn chỉ có thể bỏ nó đi thôi."

"Này, điều đó không đúng!"

Dazai gọi với theo chúng tôi, vẻ mặt bực bội.

"Trả bạn gái lại cho ta!"

"Ta sẽ làm thế nếu ngươi để chúng ta yên."

Chuuya nâng giọng, anh ta lách qua Dazai.

"Cái tên chết tiệt, ta đã phải đối diện với cái mông của hắn suốt 15 năm rồi.

Hằng ngày ta vẫn tự hỏi sao ta vẫn chưa giết hắn."

Tôi bật cười khi chúng tôi đến một nhà hàng gần đó.

Chuuya đặt tôi xuống ghế, gọi món, rồi bắt đầu trò chuyện về đủ thứ, từ dị năng của tôi đến mối quan hệ của tôi và Dazai, rồi lại chuyển sang những chủ đề khác trong cuộc sống hàng ngày."

Ngươi thật là..."

Chuuya nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Có ai lại đổ sữa trước khi cho ngũ cốc không?"

"Có em." tôi đáp, cảm giác tự hào."

Chờ đã, ngươi định dùng dao và nĩa để..."

"Để cắt pizza.

Đúng rồi, cấp trên đáng yêu của em."

Tôi ngắt lời, đã biết trước Chuuya sẽ nói gì."

Cấp dưới tuyệt vời của anh, đúng là sẽ làm thế."

Chuuya nghẹn thức ăn, phải đấm vào ngực vài lần để trấn tĩnh.

Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt vừa khinh bỉ, vừa thất vọng."

Ta từ chối nhận ngươi là cấp dưới, cũng như bạn bè của ta."

"Chuuya à, anh sẽ không làm vậy đâu.

Anh thương em mà, không thể đối xử như vậy với em đâu."

Tôi mỉm cười đầy ấm áp.Chuuya nhìn tôi, thở dài một cái rồi quay lại với bữa ăn của mình.

Chúng tôi tiếp tục dùng bữa trước khi quay lại Port Mafia để chuẩn bị cho một nhiệm vụ khác cần vũ lực."

Chuuya à, em không thích công việc này..."

Tôi ôm bụng, thở dốc."

Đó là lý do ta phải giao cho ngươi nhiều nhiệm vụ thể lực thay vì chỉ thẩm vấn."

Chuuya cười nhếch mép."

Sếp à..."

Tôi giả vờ ho.

"Nhưng anh chỉ dạy tôi có ba bài học chiến đấu, ngắn ngủi và vô nghĩa.

Em chắc chắn cổ tay em đã rời khỏi cánh tay."

"Ngày mai, ngươi sẽ được học nhiều hơn, vì ta sẽ có nhiều thời gian rảnh.

Hoặc nếu muốn, ngươi có thể tự học qua những nhiệm vụ như thế này."

Chuuya thở dài, rồi cười nhẹ."

Không, tốt hơn hết là anh tiếp tục dạy em.

Hôm nay em đã hoàn thành công việc, anh có thể cõng em về không?

Em kiệt sức rồi."

Tôi mệt mỏi nói.Chuuya đảo mắt, bước đến gần tôi và cúi xuống, nhấc tôi lên vai.

Tôi kêu lên một tiếng ngạc nhiên khi anh bắt đầu bước đi.

Tôi buông thõng hai cánh tay, cảm nhận cái ôm chặt hơn khi Chuuya tiếp tục bước về phía chiếc xe.Khi chúng tôi gần đến xe, tôi không thể không đùa nghịch.

Tôi kéo áo anh lên và thấy một cái mung.

Bàn tay tôi vô thức chọc vào nó, và cảm nhận được anh giật mình."

Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái quái gì vậy?"

Chuuya lớn tiếng."

Xin lỗi, nhưng anh có một cái mung thật đẹp.

Em muốn nhân cơ hội này và chọc vào nó."

Chuuya thở dài, tiếp tục đi tới chiếc xe và đặt tôi xuống khi đến nơi.

Cuộc trò chuyện về công việc và những vấn đề cần giải quyết lại tiếp tục khi chúng tôi yên vị trong xe, trên đường trở về Port Mafia.Chuuya dẫn tôi xuống tầng hầm, nơi anh ta nghĩ Dazai rằng Dazai đang ở đó.

Tôi nghe thấy tiếng động mạnh và một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.

Chuuya không tỏ vẻ gì khác, dường như mọi thứ đã trở nên quá quen thuộc với anh.

Khi chúng tôi bước vào tầng hầm, tôi nhìn thấy Dazai đang quay lưng lại, đối diện với Akutagawa, người đang nằm vật vã trên sàn, rõ ràng đang chịu sự đau đớn."

Cậu sẽ chẳng bao giờ có ích nếu không sử dụng hết khả năng của mình."

Dazai nói, giọng điệu trầm lắng.Tôi lo lắng nhìn Chuuya.

"Akutagawa là cấp dưới của anh ấy sao?

Tại sao anh ta có thể đối xử với cấp dưới như vậy?"

Chuuya thở dài, không mấy quan tâm.

"Vấn đề này đã có mấy năm rồi, không như ngươi."

"Ê, Dazai!"

Chuuya hét lênDazai quay lại sau khi có vẻ như đã nghe thấy tiếng, nhìn chúng tôi với ánh mắt lạnh lùng và khó chịu một lúc.

Nhưng ngay sau đó, anh liền tỏ ra thân thiện khi thấy nhìn tôi.

Dazai dang tay ra, đợi ôm khi thấy tôi tiến lại gần hơn."

Y/N, có phải em đến để..."

Dazai dừng lại, khi tôi né tránh cái ôm của anh và đi về phía người vừa bị anh đánh.Akutagawa đang lên cơn ho, tôi quỳ xuống và đặt tay lên lưng anh."

Anh ổn chứ?

Đây không nên là cách hắn ta huấn luyện anh."

Tôi thở dài.Akutagawa vẫn tiếp tục ho, như không bao giờ dừng lại.

Mắt tôi trợn tròn khi thấy một vệt máu trên tay anh ta khi anh ta bỏ tay ra khỏi miệng.

Lúc này, lòng tôi dâng lên sự tức giận và buồn bã.

Tôi lấy một mảnh vải trong túi và lau đi vệt máu trên miệng Akutagawa.Anh ta run rẩy, tay anh ta đặt lên tay tôi, có vẻ muốn gỡ ra.

Nhưng Akutagawa quá yếu để làm được điều đó, tôi kéo anh ta đứng dậy, bỏ tay anh ra khỏi vải để anh ta tự cầm, vì anh ta quá cao.Tôi nhìn Dazai với vẻ giận dữ."

Đây là cách anh huấn luyện cấp dưới của mình à?

Thật kinh khủng.

Anh sẽ nghĩ sao nếu tôi cũng bị huấn luyện theo cách này?"

Dazai có vẻ khá bối rối khi đối mặt với câu hỏi của tôi.

Tôi quay lại nhìn Akutagawa, nhẹ nhàng nắm tay anh ta, định đưa anh ta đi chữa thương.

Nhưng Akutagawa lắc đầu và giữ khoảng cách."

Không cần, tôi ổn."

Anh ta nói to với vẻ mặt không mấy vui vẻ.Trong vài giây ngắn ngủi, tôi không hiểu tại sao anh ta lại giận dữ với tôi như vậy.

Tôi nghiến răng và buộc anh ta phải đi với tôi, lúc đó vẻ mặt tôi thật đáng sợ.

Có lẽ là vì sự tức giận?"

Tôi đâu có khuyên anh phải đi với tôi đến bệnh xá?

Tôi buộc anh phải đến đó, và không có lựa chọn nào cho anh đâu."

Tôi rít lên.Trước khi anh ta kịp trả lời, Akutagawa lên cơn ho dữ dội, rõ ràng là phổi của anh ta đang gặp vấn đề.

Thấy vậy, tôi càng kiên quyết kéo anh ta đi cùng tôi."

Nhưng tụi anh chưa xong mà...."

Dazai níu áo tôi."

Trông tôi có vẻ quan tâm đến việc anh xong hay chưa xong sao?"

Tôi quát Dazai và lạnh lùng lướt qua hắn.Trông hắn có vẻ bị tổn thương khi nghe tôi nói vậy.

Và rồi, Chuuya bắt đầu cười nhạo Dazai, chế giễu thái độ của tôi đối với hắn.

Khi chúng tôi đến bệnh xá, tôi bắt đầu hỏi Akutagawa về mối quan hệ của anh ta với Dazai và cách hắn đối xử với anh ta.Câu trả lời của Akutagawa khiến tôi khó chịu.

Cách anh ta nhìn nhận bản thân thực sự tệ.

Rõ ràng, tất cả những gì anh ta quan tâm là nhận được sự công nhận từ Dazai.

Điều này chẳng khác gì một con chó muốn sự chú ý từ chủ của mình.

Dù anh ta hung dữ và tức giận với tôi, nhưng điều đó không thay đổi cách tôi nhìn nhận anh ta."

Tôi sẽ trở thành một người mạnh mẽ hơn nhiều với kiểu huấn luyện của Dazai.

Khi đó, anh ấy sẽ không-""Im đi.

Đây không phải là cách mà cấp trên của anh huấn luyện anh.

Tất cả những gì hắn làm là giết chết anh sau khi anh đã gục ngã về mặt thể chất.

Nếu anh muốn mạnh mẽ hơn, anh cần thừa nhận điểm yếu của mình, nhưng cũng phải chấp nhận những điểm mạnh.

Đó là cách để trưởng thành.

Tập trung vào khả năng của anh, những thứ cần luyện tập và thực hành, nhưng cũng đừng quá sa đà vào những điểm mạnh."

Tôi thở dài.Akutagawa im lặng lắng nghe."

Anh cũng cần ngừng nghĩ rằng việc thô lỗ và khắc nghiệt với mọi người sẽ khiến anh trở thành một người đáng sợ mà mọi người phải tôn trọng.

Tôi không biết đó có phải là mục tiêu anh đang theo đuổi không, nhưng có vẻ như anh đang làm vậy, và điều đó chỉ khiến anh giống như một người có nỗi ám ảnh nghiêm trọng về sự giận dữ.

Tại sao anh lại muốn sự chú ý từ Dazai đến vậy?

Vì anh ta là quản lý cấp cao sao?"

Tôi hỏi, đầy bối rối."

Tôi đã làm việc với anh Dazai khá lâu rồi, và tôi chắc chắn anh ta không đối xử với tôi như với anh.

Tôi không biết anh ấy có phải là kiểu 'thần thánh' gì trong mắt anh không, nhưng đừng lãng phí thời gian nữa.

Dazai thực sự vô tâm, hoặc đôi khi chỉ đơn giản là ngốc nghếch.

Anh không hiểu đâu, giống như đôi khi tôi tự hỏi tại sao tôi lại ở bên anh ta.

Dazai là người hấp dẫn, nhưng tôi còn thấy gì khác ở anh ta nữa."

Tôi thở hổn hển và đảo mắt."

Anh là một người mạnh mẽ.

Tôi nghĩ điều duy nhất đang kìm hãm anh là suy nghĩ 'được công nhận' từ Dazai mà anh khao khát.

Hãy buông bỏ nó và nghĩ cho bản thân."

Akutagawa nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.

Trước khi anh kịp trả lời, cánh cửa mở ra phía sau chúng tôi.

Tôi quay lại và thấy một y tá bước vào, biểu cảm của cô dần chuyển sang sợ hãi khi nhìn thấy anh."

Nghỉ ngơi đi.

Nếu tôi thấy anh còn tiếp tục làm đủ thứ với cơ thể của mình, tôi sẽ làm anh phải hối hận."

Tôi thở dài và bước đi.__________________________03.01.25
 
[Dazai X Reader] Emotions |Translation|
Táo.


Lời của Y/n
Tôi buông một tiếng thở dài mệt mỏi khi ngồi khụy xuống chiếc ghế văn phòng của Mori, cơn mệt mỏi bao trùm lấy cơ thể và tâm trí tôi.

Tựa như mọi năng lượng đều đã bị rút cạn, tôi cảm thấy chán nản, ngột ngạt.Lại một lần nữa, Mori yêu cầu tôi làm công việc của ông ta.

Phải, chính là công việc của Mori - ông chủ của Port Mafia, một người đứng đầu quyền lực, yêu cầu tôi, một kẻ thấp kém trong tổ chức, một kẻ chẳng có giá trị gì, phải gánh vác những trọng trách của ông ta.

Tại sao lại như vậy?

Và lý do là:"Cô có vẻ rảnh rỗi ha, chắc là công việc quá dễ dàng đối với cô - ít nhất là từ các báo cáo tôi thấy.

Tôi sẽ đi vắng trong vài ngày và tôi cần một người có trí tuệ cùng sự siêng năng thay tôi đảm đương công việc này.

Tôi đã hỏi các giám đốc, nhưng họ dường như... không phải là người phù hợp và lại khá bận rộn."

Tôi không thể hoàn toàn hiểu được lý do mà Mori lại giao phó cho tôi những nhiệm vụ này, bởi ông ta phải tiếp nhận từng công việc và chỉ đạo từng bước đi, và không thiếu những cuộc gọi công việc đến gần như mỗi 10 phút.Tôi căm ghét chính bản thân mình vì đã đồng ý nhận lời.

Tôi đã nghĩ rằng công việc này sẽ đơn giản lắm, chỉ là một việc đơn giản kiểu như "Chỉ huy mọi người làm việc gì đó."

Nhưng, tôi đã hoàn toàn sai lầm.Ba ngày đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu và giờ đây tôi cảm thấy như thể mình đang chết dần chết mòn.

Cả ngày, mỗi ngày tôi đều phải giao những nhiệm vụ cho những người mà tôi chẳng quen biết trong Port Mafia.

Có quá nhiều người và mọi thứ đều thật sự căng thẳng.Quy trình công việc diễn ra như sau:Đầu tiên, tôi phải phân công nhiệm vụ cho từng người, ghi chú lại địa điểm, người thực hiện, thời gian, v.v.

Việc này phải thực hiện đối với hàng chục người, khoảng 40-50 người.

Mọi nhiệm vụ đều phải được hoàn thành trong vòng một ngày, bởi Mori đã làm được nửa công việc, còn lại tôi phải gánh vác khoảng 20 nhiệm vụ.

Nhưng công việc không dừng lại ở đó.

Đây là một vòng luẩn quẩn không ngừng nghỉ và sẽ "đấm vào mặt" nếu bạn làm sai.

Mỗi ngày, tôi phải tiếp tục phân công nhiệm vụ cho những ngày sau, đồng thời xử lý các nhiệm vụ phát sinh từ báo cáo của các nhiệm vụ trước.Mặc dù những cuộc gọi công việc không quá khó khăn, Mori đã giao cho tôi một đống hồ sơ chứa đựng những chỉ thị, yêu cầu hoặc những điều mà ông ta muốn tôi làm.

Việc này dễ chịu hơn so với các nhiệm vụ, ít nhất tôi biết mình cần phải làm gì.

Tuy nhiên, các nhiệm vụ lại là vấn đề khó khăn.

Đôi lúc, những báo cáo đến khiến tôi phải lên kế hoạch cho nhiệm vụ tiếp theo - thật sự phải suy nghĩ, lên ý tưởng và quyết định bước đi tiếp theo.Tôi tự hỏi làm sao Mori có thể duy trì công việc này mỗi ngày, trong khi ông ta luôn trông như thể đang tận hưởng cuộc sống, như thể không có bất kỳ gánh nặng nào.Những khoảnh khắc yên tĩnh của tôi bị xé toạc khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tôi lại thở dài chán nản, nâng đầu lên, tiếp tục thở dài một cách mệt mỏi."

Đây là trụ sở Port Mafia, tôi đang nghe."

Tôi nói với giọng điệu bình thản."

Chào bạn.

Tôi là Yaku Mayuri.

Tôi gọi để nói về..."

Trong khi ông ta tiếp tục nói, tôi lặng lẽ kéo một ngăn tủ ra và tìm kiếm tên ông ta trong đống hồ sơ.

Khi đã tìm thấy, tôi đập mạnh hồ sơ lên bàn, lật qua từng trang để đọc những ghi chú mà Mori đã để lại, rồi tiếp tục cuộc gọi.Tay tôi bắt đầu đau rát vì phải viết vội vàng trong khi người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói.

Tôi nghe thấy tiếng thang máy, nhưng bỏ ngoài tai và tiếp tục ghi chép.

Đột nhiên, tôi cảm nhận có ai đó đứng trước bàn, đặt một tờ giấy xuống.

Khi người đàn ông dừng lại, tôi đặt bút xuống và ngẩng lên nhìn, thấy Akutagawa đang đứng đó, ánh mắt anh ta đầy vẻ khó hiểu."

Cô làm gì ở đây?"

Anh ta hỏi, vẻ mặt không giấu được sự nghi hoặc.

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt đầy ngạc nhiên và khẽ nheo mắt."

Vậy anh nghĩ tôi đang làm gì ở đây?"

Tôi đáp lại.Tôi thực sự không kiên nhẫn.

Tôi không thể chịu đựng thêm một cuộc trò chuyện nữa vì điều đó có nghĩa là tôi sẽ lại mất thêm thời gian để hoàn thành công việc của mình.

Tôi sẽ phải ở lại đến 11 giờ tối, thậm chí là nửa đêm vì công việc chất đống.

Akutagawa nhìn tôi với ánh mắt giận dữ khi thang máy mở ra.

Dazai bước vào trong im lặng, nhưng ngay lập tức, một cuộc tranh cãi giữa anh ta và tôi nổ ra."

Cô là loại người nào mà lại làm việc này?

Cô sẽ phá hỏng mọi thứ..."

Tôi quay lại khi anh ta bắt đầu lớn tiếng, bỏ ngoài tai mọi lời anh ta nói.

Sau vài giây im lặng, tôi quay lại nhìn anh ta, tựa đầu lên tay và cắt ngang lời anh ta."

Thế nào?

Đó là vấn đề của anh, tự giải quyết nếu không thích."

Tôi nâng cao cằm.

"Tôi không có thời gian cho mấy cái lời ca thán này.

Tôi có công việc phải làm, và anh cũng vậy.

Thực ra..."

Tôi với tay xuống, lấy một tập hồ sơ có tên anh ta và đập mạnh lên bàn.

"Đây.

Đừng làm phiền tôi nữa, và đi làm đi.

Anh ở đây chỉ tổ làm tôi lãng phí thời gian thôi.

Chào."

Tôi nói một cách lạnh lùng và quay đi, tiếp tục xử lý những báo cáo mà tôi nhận được trong ngày.Akutagawa phát ra một âm thanh đầy bất mãn khi ra khỏi phòng.

Tôi lại tiếp tục công việc, hoàn thành một nhiệm vụ cho đội chiến đấu có tên "Black Lizard".

Tôi vẫn nghe thấy tiếng ho khan đầy gượng ép, nhưng tôi không hề dừng lại, vẫn cúi đầu vào công việc."

Có chuyện gì vậy, anh Dazai?"

Tôi hỏi khi vẫn tiếp tục viết."

Ít nhất cũng phải nói, 'Chào' chứ."

Anh thở dài.

"Tôi mang cơm trưa cho em.

Em đã không ăn uống điều độ trong mấy ngày qua.

Em ở đây đến tận khuya, lúc nào cũng mệt mỏi và cáu kỉnh, điều này không tốt tí nào."

Anh đặt một túi nhựa lên bàn."

Cảm ơn anh.

Chỉ là tôi không có thời gian thôi."

Tôi thở dài."

Y/n."

Dazai nói với giọng yêu cầu.Tôi buông bút xuống một cách bực bội, ngẩng lên nhìn anh ta.

Anh chăm chú nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, rồi bắt đầu kiểm tra khuôn mặt tôi.

Anh thở dài nhẹ và lắc đầu như thể không đồng ý với tình trạng của tôi.

Tôi tựa đầu vào tay mình, từ từ xoa mi mắt vài giây rồi nhìn lại anh."

Xin lỗi anh, có quá nhiều công việc tôi cần xử lí."

Tôi ngáp một cái, che miệng.Tôi từ từ đứng dậy, vươn vai để giãn cơ thể mỏi mệt, rồi bước quanh bàn.

Dazai ngay lập tức rút tay khỏi túi, bước đến và kéo tôi vào một vòng tay ấm áp.

Tôi khẽ dựa vào ngực anh, để mặt mình vùi vào làn áo quen thuộc, cảm nhận cơn đói và kiệt sức như một làn sóng ập đến, khiến tôi gần như không còn sức lực."

Sao ngài ấy lại tạo ra nhiều căng thẳng cho em như vậy?"

Anh lẩm bẩm."

Câu hỏi thực sự là làm sao ông ta có thể đối phó với nhiều căng thẳng như vậy?"

Tôi hỏi lại, thoát khỏi anh và đi đến bàn nhỏ ở giữa phòng.Dazai cầm túi lên, bước theo tôi và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Anh nhẹ nhàng đặt túi đồ ăn lên bàn, và ngay lập tức, mùi thịt thơm nức bắt đầu lan tỏa, khiến bụng tôi không kìm nổi mà cồn cào vì đói khi anh mở túi ra.

Sau khi lấy phần ăn của mình, tôi bắt đầu thưởng thức từng miếng một, ăn chậm rãi, tận hưởng từng hương vị.

Tôi biết rõ, đây có thể là bữa ăn duy nhất của tôi trong ngày."

Hôm nay là thứ Sáu.

Tối nay qua nhà tôi và chúng ta cùng nghỉ ngơi nhé."

Anh gợi ý trong khi chúng tôi ăn."

Tôi không thể.

Tôi vẫn phải làm việc đến hết tuần."

Tôi đáp nhẹ nhàng."

Gì cơ?

Không thể nào đâu.

Tôi sẽ không để em cứ làm việc đến mức kiệt sức vào cuối tuần."

Anh cười rồi gắp cho tôi một miếng thịt.Tôi nhắm mắt lại, cố gắng giữ im lặng.

Không muốn tiếp tục cuộc tranh cãi với anh, cũng chẳng muốn suy nghĩ về công việc nữa.

Tôi chỉ ao ước có thể chìm vào giấc ngủ, chỉ mong được ăn mà không phải bận tâm về gì khác.

Anh thở dài một hơi nhẹ, rồi lại tiếp tục lên tiếng."

Y/n, chúng ta chưa thực sự có thời gian gặp nhau đúng nghĩa, cũng chẳng hề có thời gian ăn trưa.

Em cần phải nghỉ ngơi, dành chút thời gian với mọi người, hay chỉ đơn giản là thư giãn một chút, ăn một cái gì đó..."

Giọng anh bắt đầu mơ hồ, dần yếu đi, và tôi ngừng ăn, từ từ nhai những miếng cuối cùng trong miệng.Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy có một chút thư giãn.

Nhưng chỉ một lát sau, sự tĩnh lặng ấy đã bị phá vỡ bởi giọng nói của Dazai."

Em có đang nghe tôi nói không đó?"

Anh hỏi, vẻ mặt bực bội."

Chúng ta có thể nói về cái khác không?

Cứ mãi nói về công việc làm tôi phát ngán, nếu anh chỉ nói về mấy thứ đó thì tôi thà quay lại làm việc còn hơn."

Tôi thở dài, từ từ nhìn vào mắt anh."

Xin lỗi.

Tôi chỉ là... yêu em và muốn quan tâm đến em."

Dazai thì thầm, ánh mắt anh chất chứa sự hối lỗi và sự dịu dàng khó giấu.Lúc ấy, trái tim tôi ấm lại, một nụ cười nhẹ nở trên môi, tôi đỏ mặt và tiếp tục ăn."

Vậy tối nay làm gì?

Chúng ta đi chơi vào 9 giờ nhé."

Anh gợi ý."

Ngủ."

Tôi đáp ngay lập tức.
_____________
04.01.25Trời ơi cái giờ mới nhớ tới cái fic này đây, xin lũi mí bồ nhiều nhiều TvT
Tạm viết lâu quá rui
 
Back
Top