Wattpad  [Identityv X Reader]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
232915306-256-k607250.jpg

[Identityv X Reader]
Tác giả: HatsuneMisa6
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Khi đọc truyện của mình bạn sẽ được trải nghiệm trở thành 1 nhân vật trong identity v để được ghép đôi với các char trong identity v Tags: identityv​
 
[Identityv X Reader]
ღRequestღ


Nhân vật:...

Sur hoặc hunt:...

Kĩ năng:... (nếu trong đơn bạn đặt cần thiết để sử dụng )
Đặc điểm của Tb:... (vd: lạnh lùng, vui vẻ hòa đồng, tsundere, yandere, nữ, nam)
Tình huống:... (cụ thể )
Kết: He, Se
Mình chỉ nhận 5 đơn He
---------------------------------------------------------------
Cảm ơn bạn đã dành thời gian đặt request của mình.

Mình sẽ cố gắng viết theo đúng yêu cầu của mọi người
 
[Identityv X Reader]
Joseph


Đơn của bạn CandyCat990
T/b pov:
Hôm nay có vẻ như tôi được xếp vào trận đấu khá trễ, khoảng gần giờ đấu hạng tôi mới có lịch chơi.

Tôi là t/b, ngoại hình không thuộc dạng nổi bật, tôi cao tầm trung khoảng 1m53, tóc đen được búi lên gọn gàng có lẽ đây là thói quen của tôi chăng?!, có điều điểm nổi bật nhất chắc có lẽ là đôi mắt xanh như biển cả theo lẽ đương nhiên vì tôi là con lai, làn da hơi nhợt nhạt đừng quan tâm đến điều đó vì tôi là một độc dược sĩ nên đã quen dần với nó, tôi không phủ nhận là mình có một thân thể nhỏ nhắn vì suốt ngày trong phòng thí nghiệm nên không hoạt động nhiều, khoác lên mình bộ đầm đen tuyền ngắn đến ngang đầu gối để dễ dàng chạy hơn kèm theo chiếc áo khoác nâu đất không quá nổi bật.

Theo như các bạn biết mỗi sur đều có một kĩ năng riêng và tôi có khả năng làm choáng hunt bằng độc dược của mình trong 6 giây, điều ông chủ(NE) khá ưu ái cho tôi là hồi trong vòng 3 giây nhưng số lượng chỉ đến 5 lọ đựng trong túi vắt ngang eo.

Dù nói là ông chủ ưu ái với tốc độ hồi chiều và chữa thương nhanh thì tôi có một khuyết điểm là leo ván và trèo cửa sổ bị giảm 30% bằng với Helena.

Mà thôi vô tiếp chuyện chính hôm nay nào.

Au pov:
Hôm nay trận đấu diễn ra tại bệnh viện thánh tâm.

Vừa vào t/b đã ở gần khu vực kite, cô thầm nghĩ:
"Hôm nay mọi chuyện có vẻ thuận lợi hơn rồi"
Nhưng chưa kịp cảm thán xong thì bỗng nhiên âm thanh của máy ảnh vang lên đồng nghĩa vị thợ săn hôm nay sẽ là Joseph và cũng là người cô thầm thương trộm nhớ bao lâu nay (thật ra ai trong trang viên này cũng biết:)))).

Nhưng hôm nay trong đội cô ghép gồm có cô, Naib, Eli và Aesop.

Tại sao cô lại quên mất điều quan trọng là người thương của anh lại ở đây nhỉ, thất vọng khi chưa chơi đã biết kết quả có thể thắng hay thua anh đều tha cho người ấy.

Đang giải mã trong thế giới máy ảnh thì bỗng tim đập, cô nhanh tay báo hiệu cho đồng đội biết hunter đang ở gần mình và chạy lôi kéo sang khu vật kite khác để tránh để hunter biết có tàn ảnh của mình đang ở đó.

Lướt nhanh qua từng tấm ván nhưng không chờ thời cơ đập vì có thể câu kéo thời gian hơn cho đồng đội, nhưng cô đã nhầm khẽ lướt nhìn về phía sau cô thấy anh chả mảy may về có người ở đó hay không mà cứ hiên ngang đi qua.

Chạy đến tấm ván gần đó thì thấy hunter đang khá gần nên đã nhanh chóng đập ván, tưởng chừng hunter đã choáng nhưng không thông báo đã hiện lên cô bị mất 1,5 máu.

Anh lần này khá thản nhiên như thể anh biết được cô sắp và đang định làm gì tiếp theo.

Cô quyết định chuyển qua khu kite tiếp theo nhưng sẽ có một quãng đường khá xa nên cô quyết định ném một chai thuốc độc về phía anh, tưởng chừng như anh sẽ bị choáng nhưng không phấn khích đã được bật lên cư nhiên giơ kiếm lên đánh cô, nhưng may thay có vẻ như Eli đã quan sát cô nãy giờ nên đòn đánh vừa rồi đã được cú của anh đỡ hộ(cú ngàn đô đấy :)))).

Khẽ tặc lưỡi rồi tiếp tục đuổi cô, đến đoạn này do không cẩn thận mà cô quên mất mình trèo cửa sổ chậm nên đã bị terro shock.

Và giờ đây cô đang ngồi trên ghế tên lửa :))), chỉ còn lại 2 máy, lính thuê bắt đầu đi cứu cô nhưng có vẻ không được thuận lợi lắm thì bị anh lừa tẹt rô lần 2 :)))).

Thấy vậy tuy ở xa nhưng tiên tri vẫn cố gắng chạy tới cứu, lần này như đoán được phương hướng anh đã thủ sẵn từ xa nên khi Eli tới cứu khi đang bị thương do anh đứng từ xa canh, vừa định chạm tay vào cứu thì thời gian đã hết thế là cô bay về trang viên.

Về đến trang viên cô tìm ngay đến Emily nhờ sơ cứu qua để chuẩn bị cho trận tiếp theo, vừa được sơ cứu cô vừa mở coi trận đấu đã diễn ra đến đâu thì cô nhìn thấy tiên tri và lính thuê trong tình trạng không chữa trị được, bật qua Aesop thì cô càng đau hơn khi thấy anh đang đứng cạnh quan sát cậu đánh máy.

Cậu giải mã được đến máy cuối cùng thì lính thuê và tiên tri đã mất máu và trở về, anh dẫn cậu đến bên cổng để cậu mở và cúi người chào cậu khi cậu đi khỏi.

Chứng kiến từ đầu đến cuối cô cũng đau chứ, trong trận thì bị chính người mình yêu chém, vết thương vẫn còn chảy máu sau lưng đến giờ đã được sơ cứu qua nhưng nó vẫn nhói lắm, cho đến khi chứng kiến cảnh hai người bên nhau mà bỏ đồng đội có thể khiến cho người ta tức chứ, nhưng cô có thể làm được gì đây, sự thật vốn dĩ anh đâu có yêu cô nên bây giờ cô vẫn đem những cảm xúc đó vùi sâu trong lòng mình.

Emily vừa ngồi sơ cứu vừa nhìn phản ứng của cô nàng trầm tính này cũng khá thông cảm với tình trạng của cô hiện giờ, cô muốn an ủi nhưng cô đã tiếp xúc đủ lâu để biết được rằng T/b là cô gái kiên cường đến cỡ nào để còn theo đuổi thứ mà cô chưa bao giờ có thể với tới được.

Đang lạc trong dòng suy nghĩ cố gắng không làm nó trở nên tiêu cực hơn thì bỗng cánh cửa y tế mở ra, là anh bước vào với dáng vẻ uy nghiêm và muốn gặp cô nói chuyện riêng một lúc.

Khá bất ngờ với lời mời của anh, cô vừa nóng lòng và sợ hãi không biết mình sẽ phải đối mặt với sự đau đớn trong từng câu nói của anh như cái cách anh thản nhiên đi qua mà không sợ bất cứ một vật cản gì để bắt được con mồi như trận nãy.

Dù gì cũng vừa sơ cứu xong nên cô đồng ý đi với anh, đi đến nơi anh muốn đến, lúc bây giờ dù không quay mặt nhưng theo cô thấy anh đang khá tức giận, bỗng anh quay người lại mặt ngước lên cao tạo nên vẻ kiêu ngạo, ánh nhìn tập trung vào người con gái trước mắt mình như muốn nuốt chửng con mồi.

Bỗng cất tiếng nói với chất giọng đầy kiêu ngạo:
-Có vẻ hôm nay không phải là một ngày may mắn với tôi khi được gặp người mình thương cũng với một đống bùn dơ nhỉ?!

Câu nói của anh như muốn khắc từng chữ một lên tim cô
-Biết vậy ngay từ đầu tôi nên làm Friendly Hunter để không phải bị cô tạt một đống thuốc dơ bẩn lên người mình đến nỗi không thể lại gần cậu ta
Nghe đến đoạn này cô rất bối rối vì trước giờ tuy gọi là thuốc độc với màu sắc không được thuận mắt nhưng thay vào đó cô luôn khiến hunter dễ chịu với những mùi thơm khác nhau và cũng chưa ai khó chịu đến nỗi phàn nàn về vụ này cả.

Hôm nay cô còn đặc biệt sử dụng hương hoa hồng...

Khẽ thở dài anh nói tiếp:
-Mà thôi dù sao cô cũng không quá để ý đến lời tôi nói mà đúng không, trong cả cái trang viên này ai mà không biết cô thích tôi, nhưng đừng vô sĩ đến nỗi đi ngáng đường người khác với người họ yêu chứ
Nói rồi anh muốn bỏ đi nhưng vạt áo khẽ bị kéo lại, ngoái đầu lại phía sau bỗng chốc anh thấy người con gái vừa khép nép đứng trước mặt mình còn đang nghe mình phàn nàn về chuyện của mình giờ đây đang khuỵu xuống như muốn câu cứu sự giúp đỡ.

Khẽ nghiêng đầu thì thấy bài mảnh hoa đang vươn vãi dưới đất không biết từ đâu ra đúng hơn là nó xuất hiên cùng máu, hoảng hốt cúi xuống xem thì cô ấy đã ngất trong vòng tay anh cùng vài cánh hoa xen lẫn máu vương vấn trên chiếc đầm đen tuyền như một tác phẩm nghệ thuật.

Anh vội vàng bế cô gái đang trong tình trạng nguy kịch đến văn phòng của vị bác sĩ duy nhất tại trang viên này, trên đường đi ai cũng hốt hoảng với khung cảnh này, có người tới hỏi thăm nhưng với hoàn cảnh này không cho phép anh dừng lại.

Tới được phòng khám, Emily nhìn thấy vậy cũng rất hoảng hốt hỏi tình hình, anh không biết nói sao với chuyện này nên chỉ lắc đầu cho qua, anh ngồi đợi ở ngoài phòng khám ngày hôm đó tuy anh có vài trận đấu nhưng anh vẫn xin nghĩ và ngồi đợi, vì nếu như bây giờ anh mà vào trận đấu thì cái cảm giác tội lỗi ấy sẽ bám lấy anh mất.

Tuy mất khá lâu để biết được cô đang bị bệnh gì vì gần như bệnh là khá hiếm, nhưng may thay trong cuốn sách của Emily mua gần đây lại có thông tin về loại bệnh đây.

Hanahaki là tên của một căn bệnh sinh ra từ mối tình đơn phương, lồng ngực của người bệnh sẽ sản sinh ra các cánh hoa, các cánh hoa này sẽ được giải phóng qua đường miệng như nôn, ho,...Thực chất vẫn còn cách chữa loại bệnh này...

Đọc đến đây Emily như muốn chết lặng, không phải vì cô không phẫu thuật được, giai đoạn phẫu thuật cô đọc được không hề khó như cô nghĩ mà là T/b có tình nguyện làm phẫu thuật hay không, cách thứ hai cô không nghĩ là Joseph chịu làm vì vốn dĩ anh cũng đã có người thương.

Kết thúc mớ suy nghĩ của mình cô mở cửa phòng khám thì thấy mọi người tụ tập ở đây khá đông nhưng còn anh vẫn ngồi ở hàng ghế chờ lẳng lặng chờ đợi, thấy cô ra mọi người xúm tới hỏi han vô số, cô chỉ bảo mọi người cứ yên tâm và mời anh vào.

Khi bước vào phòng khám anh nhìn thấy cô đang ngủ tuy lúc này chưa an tâm được gì hơn vì anh còn chưa biết được cô bị gì thì Emily mời anh ngồi gần ghế sát bàn làm việc của cô, cô đưa cho anh quyển sách mà cô cho đây là bệnh của T/b.

Đọc xong anh gần như hoảng hốt tưởng chỉ là những căn bệnh bình thường khi cô quá đa tình ai ngờ lại trở thành mối nguy hiểm đang chờ đợi cô, dù biết mình không thể làm gì hơn nên xin Emily cho được chăm sóc T/b trong thời gian tới.

Cô mở mắt ra với thì đã thấy mọi người đang bên cạnh mình, thấy cô dậy mọi người đều lên tiếng hỏi thăm sức khỏe, mãi đang bối rối không biết chuyện gì xảy ra thì bỗng Emily cất tiếng mời mọi người ra ngoài để cô được nghĩ ngơi và có chuyện riêng cần nói với cô.

Mọi người thấy vậy cũng không muốn làm phiền cô nên đã ra ngoài nhưng cô để ý ở một góc giường bệnh vẫn còn vị nhiếp ảnh gia mà nãy giờ cô không để ý, sự ngỡ ngàng của cô được cắt đứt sau khi Emily thông báo về tình trạng của cô.

Nhưng ngược với sự tưởng tượng của Emily càng ngạc nhiên hơn vì cô gần như không quá ngạc nhiên về tình trạng của mình, còn thản nhiên thở dài như đã biết trước chuyện gì xảy ra, thấy được sự ngạc nhiên của hai người nọ cô bèn trả lời:
-Sớm đã biết căn bệnh này từ lâu, em đã có một khoảng thời gian lo sợ về bệnh này nhưng nghĩ lại dù sao những cánh hoa này cũng thật đẹp.

Cô nhặt những cánh hoa rơi lát đát trên giường bệnh dơ cao lên ngắm nhìn trong sự ngỡ ngàng của hai người kia, đoạn cô nói tiếp:
-Cũng không mấy lạ khi tôi đã từng gặp người có trường hợp này rồi nhưng không ngờ hôm nay lại tới phiên mình phải bị thôi.

Emily à, em biết chỉ sẽ hỏi em nhưng em xin lỗi em không muốn...

Emily nghe vậy chỉ thầm gật đầu vì cô không có quyền bắt ép T/b phải phẫu thuật, quý ngài ấy vẫn lẳng lặng nghe từng cuộc đối thoại giữa hai cô nàng nhưng chưa muốn tham gia.

Mấy ngày sau đó, hầu hết khi có thời gian rảnh anh đều tới thăm cô và chăm sóc cô, đến giờ phút này hình như phần tình cảm kia anh dành cho Aesop đã phai nhạt, thay vào đó anh luôn nâng niu cô như thể hai người đã thân thiết đến mức vượt qua tình cảm người quen.

Cô thì tình trạng càng ngày càng nặng, nó tạo ra một thói quen mới hàng ngày cô phải gắn liền với những cánh hoa rơi lả chả nhuốm màu máu của mình.

Cho đến một ngày Joseph ngày ấy hỏi Emily là ngoài cách phẫu thuật còn cách nào nữa không, lúc Emily dường như quên mất cách thứ hai của căn bệnh đó, chợt nhanh chóng lật nhanh cuốn sách sang trang bên cạnh vì cô đã nhớ lại lúc mới đọc thì cô có thấy còn 1 cách khác nữa, cô nói:
-Đúng là có cách thứ 2 nhưng tôi thấy anh nên xem lại tình cảm của mình dành cho cô ấy, vì cách này anh phải đồng ý chấp nhận tình cảm của cô ấy.

Anh luôn băn khoăn về vấn đề này rất lâu, dạo này khi chăm sóc T/b anh như có tình cảm với cô, luôn mong mỏi đến hết trận đấu để đến bên cô, dường như chỉ cần anh nhìn thấy cô nở một nụ cười dịu, dù mệt nhưng vẫn cố gắng khi gặp được anh.

Sau mấy ngày suy nghĩ anh đã ra quyết định nên đáp trả cô một cách đàng hoàng, thế là anh đã đặt riêng tầng thứ hai của rạp xiếc trong map công viên ánh trăng, tân trang lại để chuẩn bị cho một cuộc tỏ tình sắp tới.

Tối đó anh tới phòng khám thấy cô vẫn chưa nghe bèn nói:
-Đi theo ta đến một nơi.

Nhẹ nhàng bồng cô lên và đi tới nơi anh đã cất công chuẩn bị, tới nơi cô đang đứng nhìn trong sự bỡ ngỡ thì anh bước tới, trên tay cầm một bó hoa hồng đưa tới tặng cô, quỳ xuống kèm theo bao lời tâm tình anh giữ bao lâu nay, đêm nay anh đem nói ra hết những cảm xúc cất giữ...

Cô gái vẫn đứng hồi hộp nghe từng chữ mà bao lâu nay cô mong đợi, cuối cùng không nhịn được nước mắt mà đồng ý, hai người ôm nhau dưới ánh trăng tròn soi sáng như đánh dấu một sự kiện của một cặp đôi.

Song cô quỳ xuống đưa tay lên vén những sợi tóc làm mặt anh, nâng lên để anh nhìn rõ khuôn mặt của mình, một gương mặt đang cười thật tươi nhưng hiện rõ vẻ buồn bã làm anh giật mình.

Cô nói:
-Nếu như vậy tại sao anh không nói những lời này với em sớm hơn.

Bỗng chốc nụ cười đã không còn trên môi cô nói tiếp:
-Tỉnh lại đi nào có người đang gọi anh kìa.

Bỗng không gian như vỡ vụn cô dần biến mất cùng những mảnh vỡ kìa, anh cứ chạy tới để cố gắng với tới thân ảnh mờ nhạt kia, song có tiếng người cứ gọi tên anh...

-Joseph, Joseph tỉnh dậy đi
Bừng tỉnh anh thở hổn hển như vừa gặp ác mộng, quay sang thấy cô bác sĩ đang gọi mình dậy, chợt nhanh chóng hỏi T/b đang ở đâu, Emily chỉ lắc đầu, nước mắt rơi và nói:
-Anh nói gì vậy cô ây đã mất 3 ngày nay rồi mà, cô ấy đã không chịu nổi cơn đau mà uống thuốc độc và chìm vào giấc ngủ sâu rồi mà.

Anh ở đây canh cô ấy đã 3 ngày không ăn uống rồi, hôm nay là ngày chôn cất cô ấy, anh nên vĩnh biết cô ấy lần cuối đi.

Anh gần như hoảng loạn quát:
-Không được tôi không cho phép các người mang cô ấy đi.

Nói rồi anh bồng cô ấy rồi chạy đi mặc cho mọi người ngăn cản
Bỗng chốc đã hơn một tháng mọi người không còn thấy tung tích vị nhiếp ảnh gia và xác của T/b đấy đâu.

Ở một nơi nào đó, có một người trong bóng tối ôm một thân hình nhỏ bé đã mục rữa, trên tay cầm một tấm ảnh có hình một người con gái đang cười dịu dàng, anh ngắm nghía tấm ảnh đó một hồi lâu và nói:
-T/b à, chúng ta đã được ở bên nhau r, tại sao em lại không mở mắt ra và nhìn anh thế kia.

---------------------------------------------------------------
Hợp ý bạn chưa nè mình bẻ lái muốn gãy thắng rồi này, lần đầu viết dài đến vậy•́ ‿ ,•̀
 
[Identityv X Reader]
Luca


Đơn của bạn Zader_Lazer
---------------------------------------------------------------
T/b pov:
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trang viên, tôi nhận được thư mời dù muốn hay không thì có lẽ tôi đã chẳng còn nơi nào để đi.

Điểm qua một chút về tôi, mọi người thường nói tôi giống con trai có lẽ vì chiều cao của tôi, 1m75 mà nói ở độ tuổi 18 này thì đúng là có vẻ hơi cao thật.

Nhưng chỉ vì chiều cao mà nói tôi giống con trai thì hơi không đúng thật vậy nói về ngoại hình, tôi có một mái tóc đen ngắn nhưng vẫn được cột cao cho thuận tiện hơn, mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay cùng quần jean dài đen cũng không có gì nổi bật, kèm theo bên ngoài là áo khoác màu đỏ đậm không quá cầu kỳ, đôi giày thể thao vàng đã cũ dần theo thời gian.

Nghe nói mọi người ở đây đều có một tài năng riêng, tôi biết lý do mình được mời tới đây, tôi một người có tiếng trong giới công nghệ, mang theo trên mình một chiếc mắt kính đa năng, nếu nói đa năng thì cũng không hẳn vì nó có thể phát sáng và làm choáng đối phương, thường thì ánh sáng của nó cần tiêu tốn khá nhiều năng lượng cho nên tôi chỉ có thể đem 2 cục pin bên người, không chỉ thế nó còn có thể phân tích các dữ liệu cần làm và tăng 15% so với bình thường, nhưng khi có người làm chung tùy theo số lượng mà bị giảm xuống 10% hay 5%.

Tôi nghe ông chủ ở đây(NE) nói leo ván và treo cửa sổ nhanh hơn các sur khác 8% nhưng trị thương thì chậm hơn 10%.

Dù đã đọc qua những luật chơi ở đây nhưng còn nhiều điều vẫn rất khó hiểu, mà thôi kệ đi dù gì tới đó cũng có mọi người đi trước chỉ vẻ nên tôi cũng không lo.

Au pov:
Tới đến địa điểm được viết trong thư đã thì chiều tà, xách hành lí mang theo và đến gần cánh cổng đang khép hờ, cô thấy có hai vị quản gia đang đợi, người quản gia ấy ngỏ ý muốn xách dùm hành lí nên cô cũng đưa ra vì hành lí của cô chứa khá nhiều đồ công nghệ nên hơi khó khi di chuyển.

Theo sự chỉ dẫn của người quản gia, cô bước vào một cánh của lớn và thấy bên trong có rất nhiều người, không giống như cô nghĩ về mọi người ở đây dù là một trò chơi sinh tồn nhưng mọi người đều rất thân thiện, thấy cô bước vào mọi hoạt động gần như dừng lại và xúm lại phía cô.

Theo như cô thấy trước khi mình vào họ đều biết về thông tin và kĩ năng mình rồi nên cô cũng không quá bận tâm về việc giới thiệu thế nào cho hợp lý, sau đó cô được dẫn vào căn phòng riêng của mình và biết lịch trình trận đấu cho ngày mai của cô.

Lịch trình của hôm sau không quá nhiều, nhưng đối với người mới như cô thì khá vất vả, cô cũng không phải dạng lo lắng thái quá nên cô đi ngủ sớm để lấy sức.Sáng hôm sau, cô dậy khá sớm dù lịch đấu của cô bắt đầu từ 9 giờ, sẵn thế cô định đi tham quan khu này, nhưng khi ra đến sảnh cô nhìn thấy một người đang ngồi sửa một thứ gì đó, vốn bản tính tò mò còn chuyên về công nghệ nên cô tiến lại gần xem.

Ấn tượng đầu tiên của cô là những đồ của người đó sài tuy không quá đẹp mắt nhưng các công thức của người này khá phát triển, khiến cô càng nhìn chăm chú hơn.

Phát hiện ra có người cạnh lúc này anh mới lên tiếng:-Vị tiểu thư này cứ nhìn tôi vậy thật làm người ta khó xử đó.

Lúc này cô mới nhận ra mình đang thất lễ khi cứ nhìn vào người khác như vậy nên thu lại vẻ mặt tò mò và xin lỗi anh.

Dù gì đây cũng là người đi trước nên cô lịch sự nói:-Tôi thấy những cách sửa của anh khá tiên tiến nên mới lại gần coi, thật xin lỗi khi nhìn chằm chằm vào anh như vậy, nếu được cho tôi hỏi anh có kĩ năng gì vậy?-Nếu tôi không nhầm thì em là người mới đúng không, tí hồi hình như chúng ta có một trận ghép chung nên có gì nếu không hiểu cứ hỏi tôi, anh đây sẽ chỉ bảo nhiệt tình UwU.

Mà giờ này còn sớm mà sao lại ra đây?

-Tôi đang muốn tham quan nơi này trước khi vào trận đấu, nhưng chắc không mò được hết đâu nhỉ trang viên ở đây rộng thật.

-Sẵn đây tôi cũng mới sửa xong rồi nên sẽ dành chút thôi gian chỉ bảo người mới vậy.

Nói vậy anh dẫn cô đi tham quan trang viên, sẵn chỉ vẻ kĩ hơn về luật chơi vì chiến thắng đối với người mới sẽ nhận được sự công nhận của mọi người và có thêm động lực để tham gia.

Vừa đi cô vừa tiếp thu những gì anh nói cho đến khi gần về tới trang viên, cô muốn nói lời cảm ơn anh nhưng lại quên mất rằng cô chưa hỏi, chần chừ mãi một hồi mới cất tiếng:
-Mà nãy giờ tôi chưa biết tên của anh?

-Gọi tôi là Luca, tôi được biết với cái danh tù nhân, còn chức năng thì tự cô tìm hiểu trong trận đấu thôi.

-Mà nãy thấy tôi thấy anh đang sửa gì đó nhưng kĩ thuật sửa chữa của anh khá phức tạp anh chuyên về mấy cái đó à?

Và sau đó hai người luyên thuyên về chuyện đó một hồi thì Luca có lịch đấu trước nên phải đi.

Sau khi ăn uống cô thì cũng gần đến giờ trận đấu bắt đầu, cô lên phòng lấy những đồ cần thiết và tới phòng đợi để bắt đầu trận đấu, bước vào phòng đợi cô đã thấy có Luca ở đó, tới ngồi vào vị trí của mình, cô ngẫm nghĩ lại còn hai người đồng đội nữa chưa tới, theo cô biết là Naib và Vera, thế là cô bèn quay qua hỏi Luca về kĩ năng của họ.

Sau một hồi giải thích thì cô cũng hiểu cũng không quá khó để hình dung ra, nhưng cô thấy hơi cảm phục họ vì có những kĩ năng mạnh đến thế, khi đi tham quan Luca có chỉ vẻ thêm về các nhánh có thể thêm để tăng kĩ năng cho bản thân, vì là người mới nên cô nâng nhánh tăng tốc độ khi leo ván và nhảy cửa sổ.

Sau một hồi trò chuyện thì Vera và Naib cũng đã đến, mọi người bắt đầu cuộc chơi, hunter trận này là Jack, vì hunter có dùng ghé thăm nên cô biết, nhưng cô đang định hỏi về kĩ năng của Jack thì đã vô trận.

Cô nghĩ nên đi giải mã máy trước vì trong luật trò chơi này có ghi, trong lúc đang đi tìm máy cô gặp Luca, anh thấy cô liền vẫy tay lại nói:
-Cô đi giải máy với tôi đi nếu không dễ lạc lắm!

Cô cùng Luca tìm máy nào gần đó và cùng giải mã.

Cô và Luca vừa giải mã vừa trò chuyện, cũng không khó để hiểu chuẩn tại cô có cặp kính có thể phân tích giữ liệu.

Đang giải mã thì Luca thấy ngoài bị giảm giải mã chung còn được tăng 10% tốc độ bèn hỏi cô:
-Này tôi mới đọc sơ qua kĩ năng của cô ngoài làm choáng hunt bằng cặp kính đó thì nó còn giúp được gì nữa không ?

-Tôi có thể phân tích dữ liệu thông qua kính nên nếu giải mã một mình thì được tăng 15%, còn giải mã chung...

Mãi mê phân tích đến nỗi cô không hề hay biết hiệu chuẩn nên đã bị giật.

Nhân cơ hội ấy Luca mới trêu chọc cô:
-Hậu đậu quá đấy!

Mà vì vậy em mới giật được con tim của tôi.

Lời Luca nói làm cô thoáng đỏ mặt, đang che đi những vệt hồng để đối phương không nhìn thấy thì bỗng nhiên có tiếng tim đập, hunter đang đến!

Luca kéo cô nhanh đi tìm chỗ trốn nhưng Jack có bổ trợ cắm mắt nên đã nhanh chóng bị phát hiện.

Anh định lôi cô chạy chung nhưng sợ cả hai đều bị bắt nên anh liền ra hiệu cho cả hai tách nhau ra mỗi người một hướng, thế nhưng hắn khá khôn khi biết cô là người mới nên liền chuyển qua mục tiêu là cô, Luca thấy thế liền chạy theo bodyblock cho cô.

Vì cô có chiếc kính nên việc kite hunter không phải là việc khó khăn, nhưng được một lúc thì thì chiếc kính đã hết năng lượng nên cô đành kite tiếp.

Kite được một lúc thì cô dính gió của Jack, vì là gió từ xa nên không cần hồi đòn, thế là Jack chuẩn bị đánh gục cô thì Luca nhanh chóng giật điện làm Jack choáng một một khoảng thời gian đủ cho cô chạy tới chỗ kite khác.

Ngay lúc đó Naib chạy tới và bảo Luca nên tập trung vào giải mã vì nãy giờ Vera vẫn đang giải mã một mình , dù lo lắng nhưng Luca vẫn nghe lời chạy đi giải mã cùng Vera nếu không khả năng thoát sẽ rất lâu.

Sau một hồi còn 3 máy thì cô gục, Naib vì đỡ cho cô hai đòn nên đã gần gục, Vera nhanh chóng thay Naib đến cứu cô, may mà thành thạo nước hoa nên mọi việc tiến triển khá tốt, còn Naib gục gần chỗ Luca giải mã sắp xong nên sau khi giải mã xong máy đó cậu cũng tới chữa trị cho cậu, sau một hồi xoay sở thì Naib lại đến giúp cô, Vera và Luca tiếp tục công việc giải mã còn đang dang dở của mình.

Còn một máy!

Nhờ có Luca mà việc giải mã trở nên nhanh hơn, cô đã gục, Luca thấy thế liền kích hoạt máy để cô hồi máu và kite tiếp cho mọi người có thời gian mở cổng.
[Cổng thoát đang mở] Vera và Naib nhắn.

Cô cố kite ra cổng thì bị đánh trúng nhưng không sao, Naib đầy máu còn khả năng cứu được
Luca cũng đến vì còn điện, Naib bị dính đòn và cố gắng bodyblock cho cô đến cổng nhưng Luca chạy sau nên đã gục, không ai còn khả năng cứu anh được nữa nên Luca liền nhắn cho bọn họ đi trước đi, họ không muốn bỏ mặc anh nhưng bắt buộc phải đi nếu không muốn hunter lật kèo.

Thế là trận đó thoát 3.

Quay lại trang viên, cô chạy nhanh đến chỗ Luca hỏi han xem có bị làm sao không và đến phòng y tế cùng anh mới yên tâm được.

Sau trận đấu ngày hôm đó, Luca cứ bám theo cô hỏi với hàng tá câu hỏi, cô thấy khá phiền phức nhưng đâu thể nói ra được, cô cứ nghĩ nói ra Luca sẽ buồn nên cô cũng không phàn nàn gì.

Sau gần một tuần bị Luca bám theo thì cô không chịu được và đi phàn nàn với chị Emily, cô cứ nói phiền phức và khá bực bội với cậu, nhưng cô đâu có ngờ được rằng Luca đã đứng ngoài cửa và nghe hết mọi chuyện, đến một hồi cô mới thấy anh đứng đó cô liền nói:
-L...

Luca không phải như anh nghĩ đâu!

Chưa nói hết anh đã chạy đi, cô cố đuổi theo nhưng không kịp.

Hôm sau, cô muốn xin lỗi anh nhưng tìm mãi không thấy anh đâu, hỏi mọi người nhưng cũng chả ai biết, cô nghĩ chắc Luca chỉ đi đâu đó rồi về sớm thôi, sau đó cô bắt đầu vào trận cho ngày mới.

Cũng được mấy ngày rồi mà cô vẫn chưa thấy anh đâu, cô cảm thấy những ngày thiếu vắng hình bóng anh thật là trống vắng và tội lỗi, không được ghép trận với anh làm cô cảm thấy hơi mất hứng.

Đến một buổi tối nọ, cô cảm thấy không tài nào ngủ được nên đã ra vườn hoa của trang viên ngồi, bắt đầu nhớ lại những khoảng khắc mà anh ở cùng cô, chợt miệng cô tự thốt ra tên anh.

Bỗng Luca bất ngờ xuất hiện từ đằng sau và nói:
-Sao thế nhớ tôi hả?

Cô bất ngờ đến đứng hình, nhìn cô như thế anh chợt phì cười và nói:
-Xin lỗi đã làm cô sợ, tại tôi thấy cô đêm khuya rồi mà đi ra ngoài đây nên hiếu kì đi theo thôi.

Cô gần như quên mất điều mình cần nói cho đến khi anh xin lỗi thì cô mới nhớ ra và rối rít nói:
-Xin lỗi anh vì đã nói những lời đó.

-Không sao dù gì đó cũng là lỗi của tôi, là tôi không để ý đến cảm xúc của cô mà gây phiền tới cô.

-Nhưng mấy ngày nay anh đã ở đâu vậy?

-Sang tuần cô được mở trong đấu hạng rồi nên tôi cũng tranh thủ đi tăng thứ hạng của mình luôn nên không thấy thôi.

Sao thế nhớ tôi rồi à?

Nghe những lời anh nói làm cô đỏ mặt, đang cố vươn tay lên che những vệt hồng thì bị một tay của Luca bắt lại, tay kia bắt lấy cằm cô sát lại mặt mình, thấy cô bập bẹ gọi tên mình, anh mới nói:
-Hình như tôi chiều em quá rồi em hư đúng không, thôi em thích là được
"Em là của tôi"
Sau đó anh trao cho cô một nụ hôn
-------------------------Hết:))))))))-------------------------
BẤT NGỜ CHƯA:>>>>>
Hic tưởng HE không bẻ lái được nhưng đoạn cuối vẫn bẻ đc, trong giai đoạn viết rất muôn bẻ lái nhưng tự nhủ lại đây là HE(⌣_⌣")nhưng không sao mình đã bẻ lái được rồi :))))))
 
[Identityv X Reader]
Wu Chang|Eli


Đơn của bạn @CandyCat990
--------------------------------------------------------------
Nhật ký của Phạm Vô Cứu:
../../...

Tôi thật sự không muốn kể về chuyện này đâu nhưng vì bắt buộc phải làm nên tâm sự một chút cũng không sao.

Cô ta được mệnh danh là hoa bách hợp của trang viên này, đây chỉ là tôi được nghe mọi người nói chứ tôi thấy cô ta phiền phức lắm, nếu nêu về cảm nhận của mọi người xung quanh về cô ta thì ai cũng nói cô thuần khiết và dịu dàng, đúng là thế nhưng tôi thấy cô ta "bạch liên hoa" hơn, sao mà biết có bộ mặt nào chưa lòi ra nữa.

Tôi thấy bộ kĩ năng của cô ta phù hợp với từ tôi miêu tả trên, vì cô ta có thể tạo ra ảo ảnh làm phân tâm hunter, nghe khá giống hai gã kia thật nhưng cái của cô ta phiên phức hơn nhiều, cộng thêm tốc độ leo treo và đập ván nhanh làm tôi gần như không thể bắt được cô ta, tôi ước mình có thể xóa tan lớp ảo ảnh đó và lật ra bộ mặt thật của ả.

Chuyện này mọi người đều biết cô ta có tình cảm với chúng tôi, tuy vậy cô ta cũng đâu có cần làm phiền chúng tôi đến mức mà ngày nào cũng đem hoa hồng và đồ ngọt tự làm đến dù lúc nào cũng bị chúng tôi hất đổ và dẫm đạp lên vậy, tôi thấy cô ta gần như vứt hết liêm sĩ khi lúc nào cũng nghe chửi mà vẫn tìm cách tiếp cận chúng tôi.

Nhưng hôm qua có vẻ đã khác, Tạ Tất An cảm thấy phiền phức tới nỗi anh ấy đã vứt bỏ hình tượng một người nhã nhặn hàng ngày mà nói ra những lời cay độc dành cho cô ta, tất nhiên là hai chúng tôi biết dù cho có nói gì thì ngày mai cô ta sẽ còn quay lại, nhưng thấy cô ta có vẻ shock lắm khi nghe anh ấy chửi.

Cỏ vẻ những lời hôm qua có hiệu quả nên hôm nay chả thấy cô ta bén mảng tới, vậy cũng được vì chúng tôi sẽ có một ngày thật bình yên.___________________________________________
Nhật ký của T/b:
../../...

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới trang viên và bắt đầu một cuộc hành trình gắn kết với quyển nhật ký này.

Tôi nghĩ mình sẽ không kể quá nhiều về các trận đấu hay viết vài câu cho đúng quy định, nhưng tôi sẽ lưu trữ những khoảng khắc được ở cạnh người mình yêu.

Phải chính ngày hôm nay tôi đã vô tình rơi vào lưới tình của họ, dù chỉ giao lưu trong vòng một trận đấu nhưng đối với tôi điều đó đã quá đủ với một khởi đầu tốt đẹp tại đây, dù tôi không quá nổi bật để họ chú ý đến tôi nhưng tạm thời tôi đã có thể chuẩn bị cho những tài năng lẻ của tôi để thể hiện tình cảm của mình dành cho họ rồi.

Nhưng vấn đề chỉ là thời gian, không sao nhưng bông hoa xinh đẹp kia sẽ nở vào một ngày nào đó nhanh thôi, dù sao ngày mai tôi sẽ thử làm vài chiếc bánh nhỏ xinh để tặng họ.

Phải rồi còn phải kèm theo vài lời viết về tấm lòng của tôi dành cho họ nữa chứ, người tôi yêuWuchang (viết tắt cho đỡ nêu tên :))))---------------------------------------------------------------
../../...

Hình như ngày đầu có chút thất bại khi tôi xém quên những chiếc bánh còn trong lò nướng, nhưng không sao vì đây chỉ là khởi đầu, tôi sẽ làm tốt hơn vào ngày mai.

Nhưng cây hoa hồng vẫn chưa có dấu hiệu gì, nhưng sớm thôi chúng sẽ trở nên đẹp hơn.

---------------------------------------------------------------
../../...

Hôm nay tôi thức dậy từ sớm và đã chú tâm hơn khi làm bánh, thành quả tốt hơn tôi nghĩ.

Vừa cầm bịch bánh được gói kĩ càng trên tay, tôi nghĩ sau khi thi đấu thì họ sẽ rất mệt nên nhanh chân đi tìm.

May thay khi vừa đến trang viên dành cho hunter thì họ vừa xong trận và đang nghỉ ngơi, rảo bước đến chỗ hai người họ và ngỏ ý muốn nói chuyện với họ một lúc, đến một chỗ không quá nổi bật, tôi đưa gói bánh ra trước mặt họ, mong chờ cả hai sẽ thích nó.

Lúc đầu Tất An muốn nhận , nhưng Vô Cứu ngăn lại và anh nói đã khá ngán đồ ngọt rồi nên Tất An cũng không nói gì nhiều.

Tôi vẫn vui vẻ hiểu cho họ rồi không muốn làm phiền họ nữa nên nhanh chóng trở về, dù nói thế nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy khá buồn, nhưng rồi cũng tự nhủ với bản thân là phải cố gắng hơn.

---------------------------------------------------------------
../../...

Hôm nay tôi vẫn cố gắng làm một bịch bánh khác, lần này tôi đã bỏ lường đường ít hơn một chút để Vô Cứu có thể ăn vừa miệng, những chiếc bánh vẫn thành công như đợt trước, tôi gói chúng lại rồi chạy nhanh đến chỗ họ.

Và lại một lần nữa tôi lại bị từ chối.

Dặn lòng phải kiên trì, tiếp tục vì vẫn còn nhiều cơ hội cơ mà.

---------------------------------------------------------------
../../...

Hôm nay tôi lại bị từ chối...

---------------------------------------------------------------
../../...

Lại thêm một ngày nữa...

---------------------------------------------------------------
../../...
...

Hôm nay tôi quyết định làm nhiều hơn vì muốn bù lại mấy lần trước, hớn hở chạy đến chỗ họ và đưa bánh cho họ.

Nhưng...

Vô Cứu cau mày lấy tay hất lấy tay hất chỗ bánh kia làm nó rơi lả tả xuống nền đất kia và nói:
"Tôi nhịn cô hơi bị lâu rồi đấy!

Cô không thấy phiền phức khi cứ tìm bọn tôi à!

Cô thích tặng đồ như vậy cũng thích nhìn bọn nó bị phá hủy lắm đúng không!

Được vậy theo ý cô!"

Sau đó anh ấy đạp vỡ nhưng chiếc bánh kia.

Ban đầu tôi khá shock nhưng vẫn bình tĩnh nghĩ rằng họ chỉ giấu đi cảm xúc mà thôi nên cũng lặng lẽ bỏ về.

Nếu không nán lại một chút thì vẫn không nghe được họ nói về mình
"Nè đệ làm thế có quá đáng lắm không?"

"Kệ chứ để cô ta không làm phiền chúng ta nữa, đệ mệt mỏi với cô ta rồi"
Đừng hỏi tôi tại sao lại ghi lại những lời đó, vì dù sao tôi muốn lưu giữ từng khoảng khắc lại...

---------------------------------------------------------------
../../...

Tôi đã kiên trì làm bánh thêm vài tuần nay, vẫn là Vô Cứu hất bánh của tôi đi và chà đạp nó hằng ngày, có lẽ do tôi thiếu sót gì chăng?

Phải rồi, nhưng bông hoa hồng ấy cuối cùng hôm nay chúng cũng đã nở rộ, may mà tôi có hỏi chị Emma vì trong những lần quen biết chị ấy có để tâm đến giống hoa hồng mà tôi trồng, cũng nhờ chị ấy chỉ cách nên những bông hoa ấy đã nở nhanh hơn và đẹp hơn, tôi sẽ cảm ơn chị ấy sau vậy.

Tôi có để ý là từ sau khi chuyện của Vô Cứu, mọi người trong trang viên bắt đầu hỏi thăm tôi nhiều hơn, có người nói tôi không nên yêu hai người đó nhưng tôi đã gạt lại ý nghĩ đó mà chú tâm hơn vào việc để có được tình yêu của họ, họ cũng không nói gì nhiều vì thấy tôi đã quyết định như vậy rồi.

---------------------------------------------------------------
../../...

Sáng hôm nay như thường lệ, tôi thức dậy từ sáng sớm để làm bánh, trong lúc nướng bánh và chờ chín, tôi đã lấy mấy bông nhìn đẹp nhất và tươi nhất gói lại thành bó, sau khi bánh chín thì đã đến lúc mang đi tặng.

"Lần này nhất định phải thành công".

Tôi nghĩ vậy rồi chạy đi tìm họ
Vừa đến thì tôi thấy họ đang đứng ngoài sảnh cùng các hunter khác, dù khá xấu hổ nhưng tôi vẫn lấy hết can đảm đứ cho họ, Vô Cứu dường như định hất đi lần nữa nhưng Tất An đã cản lại, lúc đó tôi còn thầm vui mừng vì nghĩ anh ấy sẽ nhận.

Nhưng không ngờ!

Không những anh hất thẳng xuống mặt đất mà Tất An còn chà đạp lên món quà của tôi:
"Bộ cô không còn liêm sĩ nữa hay sao mà lì quá vậy, vì cô mà anh em tôi rất mệt mỏi, nếu được thì tôi sẽ giẫm đạp cô như những thứ kinh tởm kia!

Nếu là tôi thì tôi thà chết cho đỡ mất mặt còn hơn làm phiền người khác, đúng là loài sinh vật hạ đẳng chỉ biết nghĩ cho bản thân mình!

Cô yêu bọn tôi nhiều thế thì chết đi!

Đừng có làm phiền đến bọn tôi nữa THỨ HẠ ĐẲNG!

"
Đó là lần đầu tiên tôi thấy một người dịu dàng điềm tỉnh như Tất An lại nổi nóng với tôi, có vẻ như các hunter khác cũng khá bất ngờ vì điều này.

Tôi shock rất nặng nhưng vẫn lặng im ra về. ___________________________________________
Au pov:Cô ra về với mặt mày buồn rầu, chạy nhanh về phòng của mình, khóa cửa lại để không ai biết được, ôm gối thật chặt và nước mắt bấy giờ đã tuôn rơi, cô dường như đã thật sự cố gắng kiềm nén giọt nước mắt của mình bấy lâu nay nhưng lần này thì không được nữa rồi.

Khóc được một lúc lâu thì nghe tiếng cửa với giọng nói quen thuộc, đó là Eli:
-Này cậu không sao chứ?

Từ lúc về đến giờ cậu chưa ăn gì rồi?

Có ổn không?

Mở cửa cho tớ vào đi.

-Không!

Cậu đi đi tớ muốn ở một mình!

Nghe cô nói vậy cậu càng thêm lo lắng, chợt nhớ mình vẫn còn "con mắt thứ hai" nên cậu đã kêu nó bay qua bằng đường cửa sổ của cô.

Đang nằm ôm gối thì cô thấy cái gì đó đang khẽ lướt qua đầu mình, nhẹ nhàng mở mắt ra thì thấy những chiếc lông vũ nâu sẫm đang lướt qua, chợt nhận ra đây là con cú của Eli, cô cười thầm vì sự thấu hiểu này của cậu mà không biết rằng thông qua từ mắt con vật ấy, cậu đã nhìn thấy được nụ cười của cô và đang đỏ mặt.

Đêm đó cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô suy nghĩ vì sao mình luôn bỏ lỡ thời gian cho người luôn sỉ nhục mình, cô nghĩ vì sao mình lại không đáp lại tình cảm của Eli, vì cô biết cậu thích mình qua một cuộc vô tình nghe được lúc cậu đang nói chuyện với Naib.Sau hôm đó, mọi người thấy cô thay đổi hẳn, không còn lẽo đẽo theo anh em Wuchang, cô dường như tự tin hẳn và dành nhiều sự quan tâm cho nhiều người hơn, đặc biệt là Eli, nếu người không quen nhìn vào họ gần như giống với một cặp đôi không thể có từ nào ngoài hoàn hảo, có vẻ ai cũng ủng hộ cho cặp đôi này.

Trong mấy ngày qua, những lời nói xôn xao về cặp đôi đã qua đến bên phe thợ săn, ban đầu ai cũng bất ngờ vì họ luôn thấy cô bám Wuchang không rời nhưng chỉ trong một khoảng khắc có thể khiến cô thay đổi và vui vẻ bên người khác, còn anh em nhà Wuchang có vẻ còn shock hơn họ.

Có thể gỡ bỏ được một mối phiền phức thì đáng lẽ ra họ phải thấy vui, nhưng đằng này họ lại cho rằng cô tính bày trò gì đó để thu hút sự chú ý của họ, nên họ bắt đầu chú ý đến cô.

Qua những lần quan sát cô, không biết từ khi nào họ bắt đầu có tình cảm với cô, người con gái đã bị họ từ chối hiện vẫn đang tươi cười cùng mọi người, không còn khúm núm đứng trước mặt mình tặng quà nữa, cũng không còn nụ cười gượng những lần bị từ chối nữa.

Cô như sống đúng với chính mình, họ đã bắt đầu trải lòng với cô hơn, trái tim họ bắt đầu đập nhanh mỗi khi vô tình thấy hiền dịu kia, nụ cười mà bao lâu nay họ cho là thảo mai...

Dù có biết bao lời đồn thổi ngoài kia, nhưng hai người họ vẫn tin nếu như họ đáp lại tình cảm của cô, họ sẽ được cô tha thứ.

Ngày qua ngày, họ bắt đầu tìm cách tiếp cận cô bằng những món quà và những dòng chữ ngọt ngào được in trên những bức thư.

Nhưng có lẽ điều đó đã trái ngược với suy nghĩ của họ khi cô bắt đầu chán ghét những lời lẽ của họ.

Còn Eli dù cảm thấy rất phiền khi anh em Wuchang cứ bám dính người mình yêu nhưng cậu dần nhận ra cô và cậu có cùng cảm xúc, ngày ngày họ vẫn luôn thân mật với nhau dưới sự ngỡ ngàng của anh em Wuchang.

Cho đến một ngày Wuchang đã nghe được tin Eli sắp tỏ tình với T/b, họ mới bắt đầu phóng thẳng dù tới chỗ hai người họ:>>>.

Khi tới đó, vừa kịp lúc Eli chuẩn bị mở lời thì họ nắm lấy tay cô kéo đi, thấy vậy cô giận dữ rút tay lại, họ biết là không thể làm gì được với tình huống này nên đã quỳ xuống ngỏ lời tỏ tình trước...
____________________________________T/b pov:
Trong tình huống hiện tại tôi chắc là mình đã không nghe nhầm đâu, xem nào hai người mà tôi thích... , à không chuyện đấy chỉ có thể miêu tả bằng chữ "từng" và họ sau những gì đã xảy ra họ còn có thể tỏ tình lại với tôi?

Chuyện này có chút nực cười nhỉ?!

Tôi nghĩ là mình không còn ngây thơ nếu bây giờ vứt hết lòng tự trọng để đồng ý đâu nhỉ.

Nhưng dù sao vẫn nên đáp trả lại tình cảm này bằng cả tấm lòng này vậy.

Bước đến gần hơn, tôi khẽ nghiêng đầu nói với một giọng nhẹ nhàng tình củm nhất UvU:
- Ở khoảng khắc ấy em có thể chắc rằng mình yêu anh ...

Hai người nào đó vừa nghe xong bỗng thấy vui trong lòng, còn Eli đứng từ xa bỗng cảm thấy có một dòng nước chảy xuống.

Ơ nhưng mà mình chưa nói xong mà nhỉ :)))).

Tôi khẽ cuối xuống nói nhỏ đủ để cho họ nghe:
- Nhưng liệu khoảng khắc ấy có mãi tiếp tục hay đã bị thời gian cuốn đi rồi?!

Mãi mới thấy họ hiểu được câu nói của tôi, họ liền đứng dậy nắm lấy tay tôi mà cầu xin.

Thật là làm cho tôi cảm thấy giống như ngày ấy vậy, cho nên tôi nghĩ họ cũng nên thử cảm giác này.

Ánh mắt của tôi hướng về họ như dịu dàng đến kì lạ, dù sao đây cũng là lần cuối nên để họ có ấn tượng sâu đậm cũng là việc nên làm, khẽ đưa tay lên làm dấu hiệu cho họ im lặng:
- Người muốn ở lại có đuổi cũng không đi, còn người mà muốn đi r thì níu kéo cũng bằng thừa.

Có vẻ tôi làm họ thất vọng rồi, nhìn khuôn mặt lúc này thật khiến cho tôi cảm thấy thõa mãn, gỡ tay mình từ họ ra, dường như tôi đã thấy họ để bàn tay mình buông lõng như một con rối không người điều khiển.

Dù sao giờ đây tôi nghĩ mình nên chạy tới với người mình yêu, nãy tôi đã lừa ảnh một cú sốc nên giờ chắc đau lòng lắm đây.

Lúc bước tới gần, dường như lúc này mới nhìn thấy tôi, đưa tay lên định lau đi những giọt nước mắt thì bị tôi bắt lại.

Đưa mặt về phía anh hơn, có vẻ điều đó làm anh hơi giật mình mà khiến mặt bắt đầu thấm đỏ.

Sau khi bình tĩnh được một chút, Eli nhìn thẳng vào tôi và gửi một lời chúc phúc khiến tôi phụt cười.

Oa nhìn kìa mặt ảnh đỏ hơn rồi, có lẽ do tôi cười hơi quá chăng nhưng thật sự trong tình huống ấy không thể nào nhịn được cười.

Sau một hồi thõa mãn với cơn cười thì tôi mới giải thích cho anh biết mọi chuyện và khi đấy có vẻ anh dỗi tôi mất r :)))).

Dù sao mình cũng là người có lỗi nên tôi quyết định tiến tới, hai tay áp lên má anh kéo để nhìn mình và tỏ tình với anh luôn :3.

Anh ngạc nhiên lắm đang mơ màng chợt bị tôi kéo xuống, chủ động hôn một nụ hôn để đánh dấu ngày trọng đại này.

Và ai trong trang viên đều biết họ chính thức trở thành một cặp đôi hạnh phúc từ đây về sau.

Còn về hai anh em kia á, từ sau ngày đó chả còn ai biết về tin tức của họ cả...
____________________________________
Xin lũi nhưng tự nhiên khúc gần cuối lại muốn ngọt ỤvỤ
 
[Identityv X Reader]
Naib|Edgar


Đơn của bạn @Zader_Lazer
T/b pov:
Dưới cái lạnh lẽo của mùa đông...

Cái sự ghê tởm của căn nhà ấy...

Tại sao luôn họ luôn lộ bản chất thật đối với tôi mà không với những quý tộc kia?!

Luôn cho mình là đúng làm tôi phát bực khi trong người còn mang dòng máu này...

Tôi đã nhịn quá đủ rồi!

Lần đầu tiên trong những năm qua tôi đã chính thức rời xa nơi được gọi là nhà...

Và sớm thôi tôi chuẩn bị hòa mình dưới cái lạnh này
Sẽ sớm thôi tôi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa
Như một giải pháp thật tuyệt vời... không còn gì để vương vấn nữa...

Sớ-m th-ôi...
____________________________________Khẽ để mắt mở ra thật chậm để quen dần với cái ánh sáng chết tiệt từ chiếc đèn trần, mùi y tế thoang thoảng làm tôi có chút không quen, vài giây sau khi đủ để tỉnh táo mới biết được nơi quái quỷ này là một khu y tế.

Chợt nhận ra đồ trên người mình vẫn giống như trước đây nhưng nó có vẻ mới hơn??!, khoác trên mình chiếc áo màu đen nên nếu tôi không tinh mắt có lẽ đã không nhìn ra nó đã được đổi mới từ lúc nào không hay, bên trong chiếc ao sơ mi xuề xòa trước kia đã được ủi thẳng làm tôi không thể nào quen được, trước kia tôi mặc quần jean với vài lỗ bị rách trên đó đã cũ vậy mà bây giờ lại nguyên vẹn đến kỳ lạ, nhưng điều khiến tôi bối rối nhất là tóc của tôi! chúng luôn rối rắm rất nhiều vì tôi không quá bận tâm đến chuyện chăm sóc chúng, vậy mà bỗng nhiên chúng lại mượt thế kia?

Tôi thừa nhận là mình lúc nào cũng thiếu ngủ nhưng không đồng nghĩa với việc tôi thiếu cảnh giác khi có ai đó chạm vào tôi.

Và làm sao khi tôi đã tìm kiếm cái chết mà bây giờ lại được nằm trên giường bệnh như vậy!

Tôi thực sự rất bối rối ngay bây giờ.

Lúc ấy mới có một người bước đến và cô ta tự giới thiệu mình là Emily bác sĩ duy nhất ở đây, tôi không nghĩ là mình thích những tên bác sĩ, họ luôn tự cao với năng lực nhưng đến khi không có khả năng làm được gì thì lại trưng cái bộ mặt thương tiếc đó ra trông giả tạo cực.

Có vẻ tôi vẫn giữ cái suy nghĩ đấy và trưng cái bộ mặt cười khinh thường của mình ra, nhìn xem thoáng chốc tôi thấy cô ta khó chịu ra mặt nhưng vẫn thu lại bộ mặt đó và miễn cưỡng gượng cười với tôi?!

Nực cười thật nhỉ, khi ấy tôi mới nói với một chất giọng ngạo nghễ mà tôi vẫn hay dùng:
- Đ*o thích thì cứ nói thẳng ra đi!

Nhìn nụ cười của mày làm tao thấy phát tởm!

Không thể không nói tôi rất giỏi đoán được biểu hiện của người đối diện, nhìn xem thoáng đã thấy cô ta rùng mình rồi kìa, có vẻ như ở đây không chỉ có một mình cô ta, những tiếng động ngoài cửa vô tình lọt vào tai tôi khiến tôi phải quay lại thì chỉ còn nghe tiếng loạt soạt bỏ chạy của đám người nghe lén đó.

Rồi một người phụ nữ với dáng vẻ kỳ lạ được biết là Miss Nightingale đến giải thích cho tôi và dẫn tôi về phòng.

Người phụ nữ kỳ lạ đó đã nói với tôi đây là một trò chơi sinh tồn, tất cả người trong trang viên này bắt buộc phải tham gia nếu không sẽ có những hình phạt tàn nhẫn nhất, ơ nhưng ngay từ đầu không phải tôi đang cố chết sao?!

Dù sao cũng đã ở đây rồi thì cứ thử xem sao.

Nhưng thế quái nào trò chơi sinh tồn thua lại không chết mà lại được đưa về trang viên ?!

Đ*o thể hiểu ông chủ ở đây nghĩ cái vẹo gì nữa.
____________________________________Sáng hôm sau, theo như lịch trình bắt đầu trận đầu tiên của tôi.

Tôi bước từng bước đến chỗ thi đấu, thật sự là một trải nghiệm thú vị khi được bước đến thế giới bên ngoài căn nhà ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình như một cấp trên, mọi người xung quanh đều cố nép lại như một sự sợ hãi né tránh như một con thú dữ.

Nghe nói ở đây mọi người đều có một tài năng để tham gia trò chơi này, thế một kẻ nát rượu như tôi mà cũng gọi là tài năng sao?!

Người phụ nữ hôm qua cũng đã giải thích kha khá cách sử dụng tài năng của tôi một cách hợp lý:
Tôi đem theo bên mình 4 bình rượu được dắt ngay bên hong, được chia thành 2 loại như sau:Loại 1: Sự phẫn nộ
Khi uống vào, tôi sẽ nhớ đến những hồi ức trong quá khứ và khiến cho tôi trở nên tức giận, tsk thật là một loại kĩ năng phiền phức, nhưng nếu phải dùng nó để sống sót thì sao cũng được.

Khi ấy tôi có thể đập vào mặt hunter :))) gây choáng trong vòng 7s, đồng thời tăng tốc độ di chuyển trong 2 phút đầu.

Loại 2: Sự hi sinh
Khi uống vào, tôi sẽ cảm thấy chán đời.

Làm tăng tốc độ bay của ghế tên lửa 5% ( khá là bất lợi nhưng bù lại đồng đội có thể tăng tốc giải mã lên 10%)
Khi uống rượu, không cần biết đó là loại nào nhưng nó sẽ khiến cho cô bị say xỉn làm tốc độ chạy tăng 15%.

Vì suốt ngày uống rượu và chán đời nên làm cho tốc độ giải mã và trị thương giảm 25%.
____________________________________
Au pov:
Vào trận, loay hoay vài vòng thì đã tìm ra chiếc máy đầu tiên để giải mã.

Bỗng cô bắt gặp Naib đang tiến tới và sửa cùng, anh biết về lời đồn từ hôm qua đến nay mọi người nói cô đáng sợ như thế nào nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, dù biết là như thế nhưng khi gặp cô, anh vẫn cố gắng bắt chuyện với cô mặc cho cô mang đến cho anh sợ hãi đến nhường nào, chắc đây là lần đầu tiên sau những năm tháng ngoài chiến trường.

Vì phép lịch sự và trò chơi này cần rất nhiều tình đồng đội nên cô vẫn miên cưỡng trả lời lại.

Trong trận chiến đầu đấy anh đã giúp cô rất nhiều, nên có lẽ cả hai đã dần trở nên thân thiết từ đó, tuy đã thân thiết nhưng anh vẫn không thể giúp cô bỏ thói quen uống rượu của mình được, biết đó là kĩ năng của cô nhưng anh thấy cô luôn uống mỗi ngày kể cả không hay có trận đấu, anh sợ nó sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cô lâu dài.

Bỗng một hôm có kẻ sống sót mới được cập nhật, đó chính là một họa sĩ : Edgar Valden.

Mọi người đều đã tụ tập lại và bắt chuyện với anh nhưng anh không để ý ai trong số họ cả, mà người anh đang để ý kể từ khi bước vào đây là cô.

Mục đích của anh đến đây là tìm ra nguồn cảm hứng mới lạ để hoàn thành tác phẩm hoàn hảo nhất của đời mình, nên khi gặp cô anh dường như bị cuốn một cảm giác đặc biệt khiến anh không thể rời mắt, không phải thiếu người trong trang viên này có nét quý tộc thích hợp để vẽ một bức tranh đẹp, nhưng anh vẫn bị cuốn vào một kẻ nát rượu và cục súc như cô :))).

Anh đã thử bắt chuyện với cô nhưng vì từ nhỏ đã được nghe những lời hoa mĩ của công chúng nên đã dẫn đến tính cách của anh khá kiêu ngạo, nên khi chỉ nói một câu chào hỏi qua loa với chất giọng ấy đã khiến cô rất không ưa.

Đưa mắt lườm về phía người mới bắt chuyện với mình bằng một ánh mắt và nói:
- Đừng có dở cái giọng ngạo mạn đấy với tao, coi chừng tao bẻ gãy cổ mày rồi quăng cho mấy con cẩu ngoài kia cho vừa lòng mày.

Tao ghét nhất là bọn quý tộc tụi bây, ở đây không thuộc địa bàng của mày nên tao có thể giết mày bất cứ lúc nào đấy nhãi ranh!

Bị dọa cho sợ nên anh nhanh chóng rồi đi, không biết nếu còn ở lại dù cho có nhiều người ở đây ngăn lại nhưng chưa chắc có thể lành lặn được.

Dù sợ nhưng anh vẫn luôn cố gắng làm phiền cô, một phần vì muốn hoàn thành tác phẩm hoàn hảo nhất của mình, một phần vì anh biết rằng cô sẽ không biết đó chính là cách để thể hiện khi có ai đó thích cô.

Mặc cho những người khác đã cảnh báo anh, nhưng anh vẫn không nghe, họ chưa thật sự tiếp xúc với cô quá nhiều để rõ hết về cô nên anh đã tiếp tục quấy rối cô.

Nhưng chính vì điều này mà khiến Naib cảm thấy rất khó chịu.

Một hôm, Naib đã hẹn anh ra vườn hoa để cảnh cáo về việc cướp crush của anh ấy.

Nhưng một Edgar kiêu ngạo làm sao có thể để người khác cướp crush của mình chứ!?

Và thế là cả hai người cứ thế mà ganh đua với nhau, không ai chịu nhường ai đến nỗi gần như có thể xảy ra một cuộc chiến bất cứ lúc nào.

Nhưng họ đã không biết rằng cuộc hội thoại của họ nãy giờ đã được cô nghe thấy vì vô tình cũng đang nghĩ ngơi ở đó ( đi nói chuyện riêng mà không để ý ai vậy chắc chết :)))).

Họ chuẩn bị lao vào đánh nhau dù biết là một người có kinh nghiệm chiến đấu với một người sinh ra trong nhung lụa thì trận chiến sẽ như thế nào, nhưng họ không quan tâm, họ làm tất cả vì tính yêu mà họ phải dành lấy.

Lúc gần như hai sắp tung cước thì cô đã bước ra, dùng tay hất hai người ra hai hướng khác nhau, bị đẩy văng bởi một thế lực nào đó hai người rất tức giận định đứng lên chửi người đó, thì vừa hướng mắt tới đã thấy cô nên hai người đã bị bất ngờ đến đơ người trong vài giây.

Khi tỉnh táo lại và nhận ra sự hiện diện của người mà dẫn đến lý do làm cả hai xảy ra tranh chấp, thì hai người đã rối rít giải thích cho cô.

Hít một hơi thật sâu:
- Câm mẹ mồm chúng mày lại! :))))
Hai con người kia á khẩu, hoang mang, lo sợ, nhìn biểu hiện của cô, nhưng hôm nay có vẻ hơi khác, dù mặt cô đang rất là căng thẳng nhưng cảm giác nó không phải là tức giận, mà là đang bối rối.

Sau một hồi lâu đủ để hai người kia tim đập liên hồi trong lo sợ, thì bỗng cô thở dài khiến họ giật bắn mình, nói:
- Tôi sẽ thử học cách yêu hai người vậy...
 
Back
Top