Lời kể của Y/n-----"Y/N!"
Chuuya hét lên.Tôi từ từ quay lại khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nhìn vào đôi mắt xanh lam của cấp trên.
Chuuya bước đến gần tôi, gương mặt anh ta co vào đầy giận dữ.Tôi ngồi yên trong khu tiếp khách, nhìn Chuuya, cảm giác bối rối dâng lên khi khoảng cách giữa chúng tôi dần thu hẹp.Chưa kịp lên tiếng hỏi, anh ta đã vội vã buông ra câu hỏi mà tôi biết mình không thể né tránh."
Tại sao tên cộng sự khốn kiếp đó lại nói với ta rằng hai ngươi đang ở cùng nhau?"
Tôi mỉm cười, đứng dậy để mắt chúng tôi ngang tầm.
Chuuya thực sự rất đáng yêu khi tức giận, tôi thầm nghĩ.
Vì chiều cao của chúng tôi gần như tương đương nhau, thật ra, tôi cũng không phải là người cao lớn gì cho lắm.Tôi kéo anh ta vào một cái ôm bất ngờ."
Khó mà không thấy chúng ta dễ thương, phải không sếp?"
Tôi thì thầm nhẹ.Rời khỏi anh ta, tôi quan sát Chuuya, nhận ra vẫn còn vệt đỏ nhẹ trên má anh ta, như thể một phần trong anh ta muốn phản bác nhưng lại ngại ngùng không nói ra.
Với một sự táo bạo, tôi véo má anh ta rồi lại thầm thì."
Phải, chúng en thực sự đã ở cùng nhau trong một thời gian dài."
Tôi thở dài, buông anh ta ra."
Vì sao?"
Chuuya hỏi lại, vẻ mặt mang theo sự khó chịu rõ rệt."
Vì... có thể là em thật sự thích anh ấy."
Tôi trả lời, giọng điệu trầm xuống.Chuuya thở dài, khẽ chống nạnh, lắc đầu như thể rất thất vọng."
Ngươi thật sự muốn ở cùng với thứ rác rưởi đó?
Ta đã mong đợi nhiều hơn từ ngươi."
Tôi bĩu môi trước lời nhận xét của Chuuya và quay mặt đi, rồi bật cười nhỏ khi nghĩ về lần đầu tôi và Dazai gặp nhau."
Anh Dazai đã nói rằng hai người đang yêu đấy."
Tôi nhắc lại lời của Dazai."
Cái gì?"
Chuuya trừng mắt với vẻ mặt không thể tồi tệ hơn.
"Hắn không phải gu của ta, nhưng sao hắn lại nói như vậy?"
"Anh ấy hỏi em những câu về anh, mà em không trả lời.
Tôi nghĩ mối quan hệ giữa hai người không thân thiết như thế, thế là anh ấy bảo hai người là một cặp."
Tôi giải thích."
Chờ đã... khoan," "Có phải anh vừa gián tiếp bảo rằng anh có hứng thú với đàn ông?"
Tôi che miệng.Nụ cười của tôi nở rộng khi nhìn bóng dáng Chuuya đang bước đi, dường như anh ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn giận."
Sếp à, có thể trả lời tôi không?"
Tôi nói, chạy theo anh ta.Tôi vui vẻ nhảy lên lưng và ôm chặt lấy anh ta.
Chuuya càu nhàu, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.
Cảm giác thật nhẹ nhàng và thoải mái khi được cõng, tôi tựa đầu vào vai anh ta, không thấy được vẻ mặt nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài."
Y/n, ít nhất ngươi cũng phải báo cho ta biết trước khi làm thế này."
Chuuya than vãn."
Vâng, vâng, đi ăn thôi!"
Tôi vui vẻ đáp lại.Chuuya tiếp tục cõng tôi ra khỏi Port Mafia, nhưng bỗng nhiên chúng tôi gặp Dazai, người đang đứng chắn giữa đường, ném về phía chúng tôi một cái nhìn không mấy thiện cảm.Chuuya không để ý và lướt qua Dazai, tôi ngoái đầu lại và nháy mắt với anh, ra dấu ý bảo sẽ quay lại ngay.
Nhưng có vẻ như anh không hiểu."
Chuuya, ngươi định đưa em ấy đi đâu?"
Dazai hỏi."
Đi ăn trưa."
Chuuya tiếp tục bước đi mà không thèm nhìn lại."
Ăn gì đó cay cay nhé!"
Tôi gợi ý."
Chà, ngươi thật tinh ý.
Ý tưởng tuyệt vời đó!
Dazai sẽ phát điên nếu chạm vào đồ ăn cay.
Hắn chỉ có thể bỏ nó đi thôi."
"Này, điều đó không đúng!"
Dazai gọi với theo chúng tôi, vẻ mặt bực bội.
"Trả bạn gái lại cho ta!"
"Ta sẽ làm thế nếu ngươi để chúng ta yên."
Chuuya nâng giọng, anh ta lách qua Dazai.
"Cái tên chết tiệt, ta đã phải đối diện với cái mông của hắn suốt 15 năm rồi.
Hằng ngày ta vẫn tự hỏi sao ta vẫn chưa giết hắn."
Tôi bật cười khi chúng tôi đến một nhà hàng gần đó.
Chuuya đặt tôi xuống ghế, gọi món, rồi bắt đầu trò chuyện về đủ thứ, từ dị năng của tôi đến mối quan hệ của tôi và Dazai, rồi lại chuyển sang những chủ đề khác trong cuộc sống hàng ngày."
Ngươi thật là..."
Chuuya nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Có ai lại đổ sữa trước khi cho ngũ cốc không?"
"Có em." tôi đáp, cảm giác tự hào."
Chờ đã, ngươi định dùng dao và nĩa để..."
"Để cắt pizza.
Đúng rồi, cấp trên đáng yêu của em."
Tôi ngắt lời, đã biết trước Chuuya sẽ nói gì."
Cấp dưới tuyệt vời của anh, đúng là sẽ làm thế."
Chuuya nghẹn thức ăn, phải đấm vào ngực vài lần để trấn tĩnh.
Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt vừa khinh bỉ, vừa thất vọng."
Ta từ chối nhận ngươi là cấp dưới, cũng như bạn bè của ta."
"Chuuya à, anh sẽ không làm vậy đâu.
Anh thương em mà, không thể đối xử như vậy với em đâu."
Tôi mỉm cười đầy ấm áp.Chuuya nhìn tôi, thở dài một cái rồi quay lại với bữa ăn của mình.
Chúng tôi tiếp tục dùng bữa trước khi quay lại Port Mafia để chuẩn bị cho một nhiệm vụ khác cần vũ lực."
Chuuya à, em không thích công việc này..."
Tôi ôm bụng, thở dốc."
Đó là lý do ta phải giao cho ngươi nhiều nhiệm vụ thể lực thay vì chỉ thẩm vấn."
Chuuya cười nhếch mép."
Sếp à..."
Tôi giả vờ ho.
"Nhưng anh chỉ dạy tôi có ba bài học chiến đấu, ngắn ngủi và vô nghĩa.
Em chắc chắn cổ tay em đã rời khỏi cánh tay."
"Ngày mai, ngươi sẽ được học nhiều hơn, vì ta sẽ có nhiều thời gian rảnh.
Hoặc nếu muốn, ngươi có thể tự học qua những nhiệm vụ như thế này."
Chuuya thở dài, rồi cười nhẹ."
Không, tốt hơn hết là anh tiếp tục dạy em.
Hôm nay em đã hoàn thành công việc, anh có thể cõng em về không?
Em kiệt sức rồi."
Tôi mệt mỏi nói.Chuuya đảo mắt, bước đến gần tôi và cúi xuống, nhấc tôi lên vai.
Tôi kêu lên một tiếng ngạc nhiên khi anh bắt đầu bước đi.
Tôi buông thõng hai cánh tay, cảm nhận cái ôm chặt hơn khi Chuuya tiếp tục bước về phía chiếc xe.Khi chúng tôi gần đến xe, tôi không thể không đùa nghịch.
Tôi kéo áo anh lên và thấy một cái mung.
Bàn tay tôi vô thức chọc vào nó, và cảm nhận được anh giật mình."
Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái quái gì vậy?"
Chuuya lớn tiếng."
Xin lỗi, nhưng anh có một cái mung thật đẹp.
Em muốn nhân cơ hội này và chọc vào nó."
Chuuya thở dài, tiếp tục đi tới chiếc xe và đặt tôi xuống khi đến nơi.
Cuộc trò chuyện về công việc và những vấn đề cần giải quyết lại tiếp tục khi chúng tôi yên vị trong xe, trên đường trở về Port Mafia.Chuuya dẫn tôi xuống tầng hầm, nơi anh ta nghĩ Dazai rằng Dazai đang ở đó.
Tôi nghe thấy tiếng động mạnh và một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Chuuya không tỏ vẻ gì khác, dường như mọi thứ đã trở nên quá quen thuộc với anh.
Khi chúng tôi bước vào tầng hầm, tôi nhìn thấy Dazai đang quay lưng lại, đối diện với Akutagawa, người đang nằm vật vã trên sàn, rõ ràng đang chịu sự đau đớn."
Cậu sẽ chẳng bao giờ có ích nếu không sử dụng hết khả năng của mình."
Dazai nói, giọng điệu trầm lắng.Tôi lo lắng nhìn Chuuya.
"Akutagawa là cấp dưới của anh ấy sao?
Tại sao anh ta có thể đối xử với cấp dưới như vậy?"
Chuuya thở dài, không mấy quan tâm.
"Vấn đề này đã có mấy năm rồi, không như ngươi."
"Ê, Dazai!"
Chuuya hét lênDazai quay lại sau khi có vẻ như đã nghe thấy tiếng, nhìn chúng tôi với ánh mắt lạnh lùng và khó chịu một lúc.
Nhưng ngay sau đó, anh liền tỏ ra thân thiện khi thấy nhìn tôi.
Dazai dang tay ra, đợi ôm khi thấy tôi tiến lại gần hơn."
Y/N, có phải em đến để..."
Dazai dừng lại, khi tôi né tránh cái ôm của anh và đi về phía người vừa bị anh đánh.Akutagawa đang lên cơn ho, tôi quỳ xuống và đặt tay lên lưng anh."
Anh ổn chứ?
Đây không nên là cách hắn ta huấn luyện anh."
Tôi thở dài.Akutagawa vẫn tiếp tục ho, như không bao giờ dừng lại.
Mắt tôi trợn tròn khi thấy một vệt máu trên tay anh ta khi anh ta bỏ tay ra khỏi miệng.
Lúc này, lòng tôi dâng lên sự tức giận và buồn bã.
Tôi lấy một mảnh vải trong túi và lau đi vệt máu trên miệng Akutagawa.Anh ta run rẩy, tay anh ta đặt lên tay tôi, có vẻ muốn gỡ ra.
Nhưng Akutagawa quá yếu để làm được điều đó, tôi kéo anh ta đứng dậy, bỏ tay anh ra khỏi vải để anh ta tự cầm, vì anh ta quá cao.Tôi nhìn Dazai với vẻ giận dữ."
Đây là cách anh huấn luyện cấp dưới của mình à?
Thật kinh khủng.
Anh sẽ nghĩ sao nếu tôi cũng bị huấn luyện theo cách này?"
Dazai có vẻ khá bối rối khi đối mặt với câu hỏi của tôi.
Tôi quay lại nhìn Akutagawa, nhẹ nhàng nắm tay anh ta, định đưa anh ta đi chữa thương.
Nhưng Akutagawa lắc đầu và giữ khoảng cách."
Không cần, tôi ổn."
Anh ta nói to với vẻ mặt không mấy vui vẻ.Trong vài giây ngắn ngủi, tôi không hiểu tại sao anh ta lại giận dữ với tôi như vậy.
Tôi nghiến răng và buộc anh ta phải đi với tôi, lúc đó vẻ mặt tôi thật đáng sợ.
Có lẽ là vì sự tức giận?"
Tôi đâu có khuyên anh phải đi với tôi đến bệnh xá?
Tôi buộc anh phải đến đó, và không có lựa chọn nào cho anh đâu."
Tôi rít lên.Trước khi anh ta kịp trả lời, Akutagawa lên cơn ho dữ dội, rõ ràng là phổi của anh ta đang gặp vấn đề.
Thấy vậy, tôi càng kiên quyết kéo anh ta đi cùng tôi."
Nhưng tụi anh chưa xong mà...."
Dazai níu áo tôi."
Trông tôi có vẻ quan tâm đến việc anh xong hay chưa xong sao?"
Tôi quát Dazai và lạnh lùng lướt qua hắn.Trông hắn có vẻ bị tổn thương khi nghe tôi nói vậy.
Và rồi, Chuuya bắt đầu cười nhạo Dazai, chế giễu thái độ của tôi đối với hắn.
Khi chúng tôi đến bệnh xá, tôi bắt đầu hỏi Akutagawa về mối quan hệ của anh ta với Dazai và cách hắn đối xử với anh ta.Câu trả lời của Akutagawa khiến tôi khó chịu.
Cách anh ta nhìn nhận bản thân thực sự tệ.
Rõ ràng, tất cả những gì anh ta quan tâm là nhận được sự công nhận từ Dazai.
Điều này chẳng khác gì một con chó muốn sự chú ý từ chủ của mình.
Dù anh ta hung dữ và tức giận với tôi, nhưng điều đó không thay đổi cách tôi nhìn nhận anh ta."
Tôi sẽ trở thành một người mạnh mẽ hơn nhiều với kiểu huấn luyện của Dazai.
Khi đó, anh ấy sẽ không-""Im đi.
Đây không phải là cách mà cấp trên của anh huấn luyện anh.
Tất cả những gì hắn làm là giết chết anh sau khi anh đã gục ngã về mặt thể chất.
Nếu anh muốn mạnh mẽ hơn, anh cần thừa nhận điểm yếu của mình, nhưng cũng phải chấp nhận những điểm mạnh.
Đó là cách để trưởng thành.
Tập trung vào khả năng của anh, những thứ cần luyện tập và thực hành, nhưng cũng đừng quá sa đà vào những điểm mạnh."
Tôi thở dài.Akutagawa im lặng lắng nghe."
Anh cũng cần ngừng nghĩ rằng việc thô lỗ và khắc nghiệt với mọi người sẽ khiến anh trở thành một người đáng sợ mà mọi người phải tôn trọng.
Tôi không biết đó có phải là mục tiêu anh đang theo đuổi không, nhưng có vẻ như anh đang làm vậy, và điều đó chỉ khiến anh giống như một người có nỗi ám ảnh nghiêm trọng về sự giận dữ.
Tại sao anh lại muốn sự chú ý từ Dazai đến vậy?
Vì anh ta là quản lý cấp cao sao?"
Tôi hỏi, đầy bối rối."
Tôi đã làm việc với anh Dazai khá lâu rồi, và tôi chắc chắn anh ta không đối xử với tôi như với anh.
Tôi không biết anh ấy có phải là kiểu 'thần thánh' gì trong mắt anh không, nhưng đừng lãng phí thời gian nữa.
Dazai thực sự vô tâm, hoặc đôi khi chỉ đơn giản là ngốc nghếch.
Anh không hiểu đâu, giống như đôi khi tôi tự hỏi tại sao tôi lại ở bên anh ta.
Dazai là người hấp dẫn, nhưng tôi còn thấy gì khác ở anh ta nữa."
Tôi thở hổn hển và đảo mắt."
Anh là một người mạnh mẽ.
Tôi nghĩ điều duy nhất đang kìm hãm anh là suy nghĩ 'được công nhận' từ Dazai mà anh khao khát.
Hãy buông bỏ nó và nghĩ cho bản thân."
Akutagawa nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.
Trước khi anh kịp trả lời, cánh cửa mở ra phía sau chúng tôi.
Tôi quay lại và thấy một y tá bước vào, biểu cảm của cô dần chuyển sang sợ hãi khi nhìn thấy anh."
Nghỉ ngơi đi.
Nếu tôi thấy anh còn tiếp tục làm đủ thứ với cơ thể của mình, tôi sẽ làm anh phải hối hận."
Tôi thở dài và bước đi.__________________________03.01.25