Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 133: Ánh trăng của anh


Từng ngày trôi qua, buổi biểu diễn của Diệp Niệm Ninh sắp diễn ra.

Ngày nào cậu cũng bận rộn nào là tập nhảy nào là ghi nhớ vị trí đứng và lời bài hát.

Còn Thời Yến An thì cũng rất bận rộn, anh vừa là bác sĩ vừa là trưởng khoa.

Chỉ tính riêng những ca mổ cũng đã tốn rất nhiều thời gian của anh, chưa kể anh còn phải giải quyết những công việc khác trong bệnh viện.Hai người đều bận công việc của mình, đôi khi nhớ nhau lại gọi điện để động viên nhau.

Nhưng thường xuyên cả hai chưa kịp nói với nhau lời nào lại phải bận vào việc làm.Tình trạng này chỉ kéo dài hơn hai tuần, khi mà Thời Yến An thực sự không chịu được nữa, anh rất nhớ Diệp Niệm Ninh.

Những ngày này cậu không ngủ lại ở phòng tập thì chứ không về nhà ngủ.Lúc đầu Thời Yến An chỉ hơi không quen nhưng sau khi bàn giao lại một số công việc cho viện phó, anh lại có thời gian rảnh rỗi và bắt đầu nghĩ về Diệp Niệm Ninh.Anh không muốn quấy rầy công việc của Diệp Niệm Ninh nhưng anh lại không thể kiểm soát bản thân mà lo lắng cho cậu.

Lo lắng liệu cậu có bị mệt mỏi quá hay không nên anh quyết định thuê phòng ở khách sạn mà Diệp niệm Ninh đang ở, vừa kịp lúc để thăm ban."

Trước mắt hôm nay cứ như vậy đã, cảm ơn thầy cô, các vị đã vất vả rồi!

Mọi người nghỉ sớm đi, ngày mai gặp lại!"

Diệp Niệm Ninh cúi đầu chào các giáo viên dạy nhảy cho mình sau đó liền ngồi xuống đất.

Thấy cậu ngồi xuống, Trần Ngư Nhi lập tức bước tới đưa khăn và nước khoáng trên tay mình cho cậu."

Em cũng về đi, đừng ở lại đây với anh nữa."

Diệp Niệm Ninh trước tiên uống một hớp nước khoáng rồi quay sang bảo Trần Ngư Nhi."

Vậy em về trước đây, anh nhớ về khách sạn sớm!"

Trần Ngư Nhi vẫy tay chào rồi bước khỏi phòng tập.Thấy cô rời đi, Diệp Niệm Ninh liền đứng dậy tắt đèn và khóa cửa lại.

Lấy khăn lau mặt xong liền nằm luôn trên mặt đất ngủ thiếp đi.Cậu thật sự rất mệt, mệt đến mức không muốn nói thêm một câu.Không biết bao lâu, Diệp Niệm Ninh cảm thấy có người bật đèn.

Cậu tưởng trời đã sáng nhưng vừa mở mắt ra thì nhận ra đó là Thời Yến An."

Sao anh lại ở đây?

Anh không bận à?"

Diệp Niệm Ninh bước nhanh đến chỗ Thời Yến An, ngạc nhiên hỏi."

Không bận.

Anh chỉ là nhớ em, muốn qua đây để gặp em thôi."

Thời Yến An hôn lên trán Diệp Niệm Ninh, sau đó cúi người nhặt áo khoác của Diệp Niệm Ninh rồi khoác lên người cậu."

Sao em không về khách sạn rồi hãy ngủ?

Ngủ ở đây rất dễ bị cảm lạnh."

"Em không muốn tự đi bộ, em rất mệt."

Diệp Niệm Ninh mặc áo khoác xong, vẻ mặt rất mệt mỏi.Thời Yến An cảm thấy đau lòng liền ngồi xuống và cười nói với cậu: "Anh sẽ cõng em về."

"A?

Thôi đi, anh làm việc cả ngày cũng rất mệt."

Thời Yến An lắc đầu từ chối."

Anh không mệt, nhưng em còn mệt hơn anh rất nhiều, leo lên đi, đừng xấu hổ."

Diệp Niệm Ninh thở dài, không còn làm dáng nữa mà nằm lên lưng Thời Yến An."

Tắt đèn và đóng cửa."

Thời Yến An nói xong bốn chữ này thì cõng Diệp Niệm Ninh ra khỏi phòng tập.Từ phòng tập đến khách sạn cũng không quá xa, đi bộ vài phút là có thể đến nơi.

Nên Thời Yến An không lái xe qua."

Đã xác định thời gian cho buổi biểu diễn chưa?"

Thời Yến An hỏi Diệp Niệm Ninh.Diệp Niệm Ninh trả lời: "Đã xác định rồi, là ngày mùng 5 tháng sau."

Hơi thở ấm áp của cậu phả vào tai của Thời Yến An như có chiếc lông cọ vào làm anh ngứa."

Mùng 5?"

Mùng 5 tháng 7.Thời Yến An cảm thấy ngày này có hơi quen quen nhưng lại nghĩ không ra là ngày gì quan trọng."

Là sinh nhật của em."

Diệp Niệm Ninh nhẹ nhàng nhắc."

Xin lỗi, anh quên mất."

Thời Yến An nhất thời xấu hổ, anh không phải cố ý quên sinh nhật Diệp Niệm Ninh mà bởi vì anh cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật nên theo thói quen không chú ý đến sinh nhật của người khác."

Không sao, cái gì mà sinh nhật với không sinh nhật.

Em đã lâu không tổ chức sinh nhật nên chính em cũng không nhớ rõ."

Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời ban đêm, trăng sáng sao thưa, trên bầu trời cũng chỉ có một vầng trăng sáng.Cậu và anh của mình từ thời điểm cha mẹ mất cũng không tổ chức sinh nhật nữa, bọn họ theo bản năng lảng tránh sinh nhật của mình, bởi vì nó làm cho hai người nhớ về quãng thời gian trước kia.Hai người họ không có nhiều thời gian để cảm thấy tiếc nuối và buồn bã.

Thay vì tổ chức sinh nhật cho mình, không bằng xem đó như là ngày bình thường để ít nhất họ sẽ không nhớ đến cái chết của cha mẹ."

Tại sao không tổ chức sinh nhật?"

Thời Yến An thắc mắc hỏi.Anh tưởng rằng với tính cách ồn ào như Diệp Niệm Ninh thì sẽ rất thích tổ chức sinh nhật."

Bởi vì không có gì thú vị hết!

Ví dụ như một nhóm bạn bè tổ chức sinh nhật cho em, một giờ trước còn ồn ào vui vẻ một giờ sau ai lại về nhà nấy rồi lại còn mình em ở trong nhà trống.

Cảm giác cô độc bất ngờ đấy rất khó chịu."

Diệp Niệm Ninh cũng không nói ra lý do chính nhưng đây quả thực cũng là một trong nhưng lý do khiến cậu không muốn tổ chức sinh nhật cho mình.

Khi còn nhỏ cậu cũng rất thích đi dự tiệc, nhưng sau này dần hiểu chuyện cậu lại không thích nữa.

Không vì cái lý do gì khác cũng chính vì cậu không thích cái cảm giác chênh lệch nhau đó."

Như vậy hả!

Xem ra anh còn chưa hiểu hết về em rồi."

Thời Yến An khẽ nói.Anh đã quên rằng Diệp Niệm Ninh vẻ ngoài thích ồn ào nhưng trên thực tế cậu có thể ngồi ngốc ở nhà cả ngày một mình.

Anh cũng có thể hiểu được cảm giác mà Diệp Niệm Ninh nói, bởi vì anh cũng đã từng trải qua và anh cũng tin rằng hầu hết mọi người trên thế giới này đều từng trải qua cảm giác đó.Diệp Niệm Ninh bật cười, "Không nghĩ nữa, em cũng chưa hiểu rõ anh, nhưng chúng ta có rất nhiều thời gian để từ từ làm quen."

"Được."

Thời Yến An nhẹ nhàng đáp lại."

À, đúng rồi.

Tại sao anh lại không tổ chức sinh nhật?

Em nhớ năm trước anh cũng không làm sinh nhật gì cả."

Sinh nhật của Thời Yến An là ngày 19 tháng 8.

Năm ngoái, Diệp Niệm Ninh đã tặng quà cho Thời Yến An nhưng anh đã từ chối nó.

Cậu nhớ y lời nói của Thời Yến An khi đó là: "Anh không có sinh nhật."

Lúc đó cậu cũng không phải không biết xấu hổ mà hỏi nguyên nhân nhưng hiện giờ hai người đã ở bên nhau cuối cùng cậu cũng có thể hỏi.Thời Yến An nghe thấy câu hỏi làm anh hơi bất ngờ, sau đó chậm rãi giải thích: "Ngoại trừ thế hệ trước, những người trong nhà họ Thời chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cả.

Bởi vì sinh nhật của mỗi người đều là tiệc thương nhân nên mỗi người đều có mục đích riêng khi tới tham dự.

Rất ít người đối xử với nhau bằng sự chân thành.

Cho nên từ thế hệ cha anh trở đi, họ không tổ chức sinh nhật nữa.

Sau cùng không ai còn muốn nói tới chuyện này."

Diệp Niệm Ninh gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: "Cũng may nhà họ Diệp không có nhiều người như vậy, nếu không, cũng không thể gửi quà sinh nhật."

"Anh biết chúng ta đều là một kiểu người."

Thời Yến An nói nhỏ."

Ai, thực tế thì những người sinh ra trong một gia đình đều giống nhau."

Thời Yến An bước vào khách sạn, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc từ nhân viên lễ tân mà trực tiếp đến thang máy, kiên nhẫn chờ."

Em hi vọng kiếp sau mình có thể sinh ra trong một gia đình bình thường và để anh trai em làm em trai của em."

Diệp Niệm Ninh chân thành nói."

Tại sao lại để Thanh Lâm làm em trai em?"

Mặc dù Thời Yến An có thể đoán được vì sao Diệp Niệm Ninh lại nói vậy nhưng anh vẫn thấy hơi buồn cười."

Vì cuộc đời này anh ấy đã quá mệt mỏi.

Khi còn đi học, anh ấy đã phải chăm sóc em và học hành.

Sau khi mở công ty, anh ấy lại phải xã giao, bàn bạc về các dự án mỗi ngày còn tranh thủ chăm sóc em.

Em hi vọng kiếp sau anh ấy có thể làm em trai của em, để anh ấy trải qua cuộc sống nhẹ nhàng."

"Vậy thì kiếp sau anh mong em có thể làm hàng xóm của anh."

Thời Yến An bước vào thang máy, bấm số tầng rồi cười nói."

Tại sao?"

"Bởi vì chỉ có cách này anh mới có thể gặp được ánh trăng của mình."
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 134: Chúc tôi sinh nhật vui vẻ


Buổi biểu diễn của Diệp Niệm Ninh dự sẽ tổ chức tại sân vận động ở thủ đô, theo thống kê dự kiến sẽ có tám mươi nghìn khán giả.

Nhưng thực tế Diệp Niệm Ninh chỉ mở bán năm mươi nghìn vé, mặc dù sân vận động có sức chứa hơn chín mươi nghìn người.

Nhưng dù sao đây cũng là concert đầu tiên của Diệp Niệm Ninh, cậu không chắc mình có được mọi người chào đón hay không.Còn về việc tại sao lại có thêm hơn ba mươi nghìn người, đó là cậu đã quyết định mở bán vé thêm lần nữa.Bởi vì có quá nhiều người hâm mộ không mua được vé nên đã gửi rất nhiều tin nhắn riêng cho cậu, thậm chí còn có người đã đi khóc lóc với Thời Yến An, cũng vì thế cậu lại lần nữa leo lên hotsearch.Cậu vẫn nhớ rõ cái tiêu đề của hotsearch đó là "Vé buổi hòa nhạc của Diệp Niệm Ninh đã "sold out" chỉ trong vài giây và nhiều người hâm mộ đang rất tiếc nuối vì hết vé".Trước buổi biểu diễn 25 phút, tất cả mọi người đều rất hồi hộp.

Đây là lần đầu tiên đoàn đội của Diệp Niệm Ninh tổ chức một buổi concert cho cậu.

Mọi người đều rất lo lắng về những vấn đề có thể xảy ra với sân khấu."

Niệm Niệm, câu đã trang điểm xong chưa?"

Diệp Niệm Ninh còn đang chuẩn bị đi thay quần áo thì Tống Tử Khiêm đã đẩy cửa đi vào."

Đã trang điểm xong, bay giờ em phải thay trang phục."

"Thế thì mau đi đi, khán giả đã soát vé xong rồi."

"Ok."

Diệp Niệm Ninh trả lời một tiếng thì quay vào phòng thay quần áo.

Đợi đến khi thay xong, đi ra lại nhìn thấy một người đã lâu không gặp."

Hứa Độ?"

"Ừm, làm sao?

Không vui khi gặp tôi?"

Hứa Độ đưa cho Diệp Niệm Ninh hộp quà, cười nói: "Quà sinh nhật."

"Cảm ơn."

Diệp Niệm Ninh hơi bất ngờ, sau đó nhận lấy hộp quà."

Thật không ngờ, chỉ mới vài tháng không gặp cậu đã là hoa có chủ rồi."

Hứa Độ đến gần Diệp Niệm Ninh, đưa tay xoa đầu cậu, trong giọng nói có chút buồn và tiếc nuối: "Sinh nhật vui vẻ, Niệm Niệm!

Chúc cho buổi biểu diễn của cậu diễn ra thuận lợi!

Tôi sẽ ở dưới cổ vũ cho cậu."

Diệp Niệm Ninh cũng không biết phải nói gì, cũng chỉ trả lời lại một câu cảm ơn.Trong mấy tháng gần đây, Hứa Độ đã thay đổi rất nhiều.

Tuy rằng vẫn còn chút trẻ con nhưng so với trước kia thì đã trưởng thành hơn nhiều rồi.Hứa Độ nhìn cậu, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng vẻ mặt lại đầy ý cười.Hai người nói chuyện với nhau vài câu, Hứa Độ liền rời đi.

Diệp Niệm Ninh nghênh đón những khán giả quan trọng nhất của mình – đó là anh trai cùng với chú thím của mình."

Chú!

Thím!

Sao mọi người lại ở đây?"

Vẻ Diệp Niệm Ninh kinh ngạc nhìn Dương Thục Lĩnh và Diệp Hoài.Cậu không ngạc nhiên khi gặp anh trai mình ở đây, dù sao anh ấy cũng là người cuồng em trai.

Nhưng cậu rất bất ngờ khi chú và thím lại đến xem buổi biểu diễn của mình.

Dù sao trong mắt cậu, chú thím không phải là loại người thích nơi náo nhiệt."

Đây là buổi biểu diễn của con, chúng ta nhất định sẽ tới cổ vũ!"

Dương Thục Lĩnh nắm lấy tay Diệp Niệm Ninh, cười nói: "Thím và chú của con đều là fan chân chính, đến album cũng mua rồi, buổi biểu diễn sao lại vắng mặt được?"

"Cảm ơn hai người!"

Diệp Niệm Ninh giang tay ôm chặt lấy Diệp Hoài và Dương Thục Lĩnh.Dương Thục Lĩnh vỗ nhẹ vai cậu, "Người một nhà đừng nói lời cảm ơn."

Diệp Niệm Ninh gật đầu, xoay người nhìn Diệp Thanh Lâm nãy giờ đang im lặng, "Anh, em ôm một cái."

Diệp Thanh Lâm bất ngờ, bất đắc dĩ mà ôm lấy Diệp Niệm Ninh.

"Em trai ngoan, đừng lộn xộn."

"Em sẽ không, tin tưởng em!"

"Anh đương nhiên là tin em."

"Diệp Niệm Ninh!

Cậu đã thay đồ xong chưa?

Đến lúc lên sân khấu rồi!"

Tống Tử Khiêm đợi mãi không thấy Diệp Niệm Ninh ra ngoài, bèn đi tới phòng trang điểm gọi to một câu, không ngờ rằng lại gặp Dương Thục Lĩnh, Diệp Hoài và Diệp Thanh Lâm."

Chú!

Thím!

Thanh Lâm!

Sao mọi người lại ở đây?"

Tống Tử Khiêm trực tiếp đi đến bên cạnh Diệp Thanh Lâm, khẽ đưa tay nắm lấy tay anh, Diệp Thanh Lâm cũng không nhìn anh ta mà trực tiếp nắm lấy tay anh ta."

Chúng ta tới cổ vũ!

Niệm Niệm, con lên sân khấu đi, chúng ta ra ghế ngồi."

Dương Thục Dĩnh nói xong liền quay sang nắm tay Diệp Hoài đi ra ngoài.

Tống Tử Khiêm sau khi nói vài câu với Diệp Niệm Ninh cũng cùng với Diệp Thanh Lâm ra ngoài.Diệp Niệm Ninh nhìn hai người bọn họ rời đi bất lực thở dài.

Nếu hôm nay Thời Yến An không có ca phẫu thuật quan trọng, cậu nhất định sẽ phát "cơm chó" cùng Thời Yến An.Vì hôm nay là sinh nhật cậu nên khi lên sân khấu cậu thấy rất nhiều bảng đèn viết chúc mừng sinh nhật, cậu có chút xúc động, nhân lúc nhạc đệm chưa vang lên cậu nói lớn: "Rất cảm ơn các bạn đã đến buổi hòa nhạc hôm nay của tôi và hy vọng mọi thứ tối nay sẽ diễn ra tốt đẹp."

"Sẽ" khán giả đồng thanh trả lời."

Tôi sẽ không nói nhiều, chỉ muốn bắt đầu bài hát đầu tiên của hôm nay.

Tôi hi vọng mọi người có thể yên lặng lắng nghe."

Khán giả bên dưới dẫn yên lặng lại.

Diệp Niệm Ninh hít một hơi sâu, cậu nhanh chóng điều chỉnh trạng thái ngay khi nhạc đệm vang lên.Buổi biểu diễn bắt đầu từ 7h tối và kết thúc lúc 11h khuya, ngay khi Diệp Niệm Ninh chuẩn bị nói lời tạm biệt với người hâm mộ thì ánh đèn sân khấu đột nhiên tắt.Diệp Niệm Ninh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy một người đẩy chiếc bánh sinh nhật lên sân khấu, trên bánh sinh nhật có cắm vài cây nến.

Người đó đầu đội mũ, khi đi thì cúi đầu nên Diệp Niệm Ninh không thể nhìn rõ người đó trông như thế nào."

Happy birthday to you, happy birthday to you..."

Nghe giọng nói này, Diệp Niệm Ninh gần như ngay lập tức nhận ra người này là ai, "Yến An".Cậu gọi thử một tiếng.Thời Yến An ngẩng đầu lên nhìn cậu, cười đến là vui vẻ.Diệp Niệm Ninh bị nụ cười này làm cho chói mắt, không tự giác được mà chạy đến chỗ của Thời Yến An.

Thời Yến An sợ cậu ngã, vội vàng bước lên đỡ lấy cậu."

Xin lỗi, tuy anh biết em không thích sinh nhật nhưng đã tự mình mua bánh và quà cho em".

Thời Yến An thì thầm vào tai Diệp Niệm Ninh."

Anh không cần phải xin lỗi, em rất thích.".

Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng đáp lại.Từ lúc Thời Yến An xuất hiện thì dưới khán đài bắt đầu ồn ào hò hét, lúc thấy hai người bọn họ ghé đầu vào nhau thì thầm âm thanh hò hét bên dưới càng to hơn.Mặt Diệp Niệm Ninh đỏ bừng.

Sau khi gọi người mở đèn sân khấu lên thì đi tới chỗ đặt bánh sinh nhật.

"Đêm nay tôi đã hát rất nhiều bài rồi cũng đã rất mệt rồi.

Các bạn có thể cùng tôi mà hát một bài chúc mừng sinh nhật tôi không?"

"Được!"

"Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday to you, ..."

Không biết ai bắt đầu trước những người còn lại đồng thanh hát lên.

Diệp Niệm Ninh nhận được ba lời chúc mừng sinh nhật chân thành từ hơn tám mươi nghìn khán giả gửi tặng cậu.Hy vọng người nhà đều sẽ bình an.Hy vọng tôi và Yến An sẽ luôn ở bên nhau.Hy vọng tôi có thể giành được giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất của Stars.Trong lòng Diệp Niệm Ninh nghĩ."

Chúc tôi sinh nhật vui vẻ, cũng chúc những người đã cùng tôi trải qua ngày hôm nay sống thật hạnh phúc.

Ta rất thích hôm nay, đủ mọi chuyện bề bộn, kinh ngạc lại vui mừng và cảm động của ngày hôm nay tôi đều rất thích.

Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của tôi, nhưng tuyệt đối không phải cuối cùng, tương lai ngày sau còn dài, chúng ta sẽ còn gặp lại!"

Ba năm sau.Thủ đô vẫn rất phồn hoa, giờ cao điểm lúc 8h sáng và 5h chiều vẫn xảy ra tắc đường, hàng quán vẫn còn đó mọi thứ dường như không thay đổi.Diệp Niệm Ninh vẫn là nghệ sĩ hàng đầu.

So với vài năm trước thì bây giờ mức độ nổi tiếng của cậu chỉ có tăng lên.

Bệnh viện do Thời Yến An quản lý dần có danh tiếng.Hai người vẫn rất bận, tuy cả hai đã yêu nhau được mấy năm nhưng thực tế số lần gặp nhau trong năm lại không nhiều.Cũng may là tình cảm của họ không bị phai mờ do ít gặp nhau mà càng làm cho họ trân trọng khoảng thời gian dành cho nhau hơn."

Thầy Diệp, những tin đồn về sự bất hòa giữa anh và bác sĩ Thời có phải sự thật không?"

Sau họp báo thông báo phát hành album mới vừa kết thúc, một phóng viên đã chạy lên hỏi câu này.Trong vài năm trở lại đây, thỉnh thoảng có không ít người sẽ hỏi cậu có phải cậu và Thời Yến An đã xảy ra mâu thuẫn hay là đã chia tay rồi chưa.

Mấy năm cậu đã bị hỏi tới phát phiền.Tuy rằng trong lòng cậu thật sự không còn xíu kiên nhẫn nào nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười trả lời: "Giả đó.

Tôi và bác sĩ Thời vẫn rất tốt nhưng do hai người chúng tôi đều rất bận nên không có thời gian gặp nhau mà thôi."

"Vậy hai người dự tính khi nào thì kết hôn?"

Một phóng viên khác hỏi."

Để xem khi nào chúng tôi đều rảnh đã."
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Hoàn chính văn - Chương 135: Diệp Niệm Ninh có con riêng?


Phóng viên bây giờ chính là kiểu như vậy, có cơ hội túm được người thì phải hỏi liên tục không buông.

Diệp Niệm Ninh chỉ trả lời qua loa cho có lệ với mọi người, phải vất vả lắm mới có thể đi đến chỗ thang máy.

Nhưng tiếng khóc của một đứa trẻ trong nháy mắt đã làm rối loạn đi bước chân của Diệp Niệm Ninh."

Trẻ con ở đâu ra mà khóc vậy?

Mấy người đừng có xô đẩy tôi nữa mau quay đầu lại nhìn đi, hay là đụng phải con nhà người ta rồi."

Diệp Niệm Ninh dừng lại rồi lớn tiếng nói với các phóng viên.Các phóng viên nghe cậu nói vậy cũng vội vàng xoay người lại nhìn, đứa bé kia vẫn đang khóc.

Diệp Niệm Ninh khom người xuống, loáng thoáng có thể nhìn thấy một cậu bé đang ngồi khóc trên đất.Bởi vì hôm nay là buổi họp báo của cậu nên ở tầng này đã được bảo vệ giải tán hết những người không liên quan, cửa thang máy còn có bảo vệ canh gác, không thể nào lại có một đứa trẻ ở đây được.

Nhưng hiện giờ nó còn đang ngồi khóc ở chỗ này, nên rất có thể là đứa nhỏ đã đi lạc vào đây."

Mọi người tránh ra một chút, để tôi tới xem đứa bé."

Diệp Niệm Ninh đưa tay vỗ vai mấy người đang đứng trước mặt cậu, những người này vội vàng tạo ra một đường.

Diệp Niệm Ninh bước nhanh đến trước mặt cậu bé rồi đỡ nó đứng lên, cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu bạn nhỏ này, con làm sao vậy?

Sao con lại khóc?"

Đứa bé lau nước mắt lên tay áo, miệng lẩm bẩm nói gì đó.Diệp Niệm Ninh không nghe rõ lời thằng bé nói nên đành phải bế bé lên, hỏi lại: "Con đang nói gì vậy?

Con có thể nói với chú lần nữa không?"

"Ba...

Ba?!"

Khi đứa bé được Diệp Niệm Ninh ôm nên mới nhìn thấy Diệp Niệm Ninh trông như thế nào.

Lúc nó nhìn thấy gương mặt của Diệp Niệm Ninh trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.Bé không ngờ rằng mình có thể tìm được ba nhanh như vậy, quả nhiên, chú Cố không lừa bé!"

Cái gì?

Con đang tìm ba mình à?

Ba của con cũng ở trong tòa nhà này sao?

Làm sao con lên đây được?

Hơn nữa, con có nhớ số điện thoại của ba mình không?"

Diệp Niệm Ninh đang hỏi, đứa nhỏ đột nhiên nở nụ cười hơn nữa còn hôn mặt cậu một cái."

Ba ơi!

Tiểu Gia cuối cùng cũng gặp được ba rồi!"

Tiểu Gia hơi giận dỗi nói.Diệp Niệm Ninh: ???Đứa nhỏ này đang gọi mình là ba sao?"

Các phóng viên: ?!Diệp Niệm Ninh có con riêng!!"

Con đang gọi chú à?"

Diệp Niệm Ninh không xác định Tiểu Gia có phải đang gọi cậu hay không, liền hỏi thêm một lần nữa."

Đúng vậy!

Ba, sao ba không đến gặp con?

Nếu không phải chú Cố dẫn con tới đây, con đã cho rằng là ba không cần con..."

Tiểu Gia mím môi, vừa định khóc đã bị Diệp Niệm Ninh kịp thời che miệng lại.Con mẹ nó!

Sớm biết vậy đã không hỏi!Cái tình huống này mẹ nó là thế nào?

Mấy năm nay cậu cũng đâu có kết thù với người ta!

Đứa nhỏ này cũng vậy, bọn họ đến cả gặp mặt mũi cũng chưa từng gặp qua mà đã tùy tiện gọi người ta là ba, không biết ba mẹ nó dạy như thế nào nữa!Lạy trời, lại gặp rắc rối rồi!"

Chú Cố?

Chú ấy đang ở đâu?

Con đưa chú đi tìm được không?"

Diệp Niệm Ninh vừa định buông Tiểu Gia xuống, thì thấy Tiểu Gia nắm chặt quần áo của cậu không chịu buông tay.

Cậu muốn nói để Tiểu Gia leo xuống, nhưng Tiểu Gia đã nói trước nói: "Ba, ba lại không cần con sao?"

Cậu nhìn vẻ mặt ấm ức và khổ sở của Tiểu Gia, lại mềm lòng đành phải tiếp tục ôm bé."

Anh bạn nhỏ này, chú đưa con đi tìm chú Cố trước nhé, có được không?"

Diệp Niệm Ninh không có trả lời trực tiếp câu hỏi của Tiểu Gia, dù sao thì câu hỏi này thật sự rất khó trả lời.

Nếu nói không cần nó, Tiểu Gia nhất định sẽ khóc tiếp, nhưng nếu nói cần, vậy không phải là thừa nhận cậu là ba của Tiểu Gia à?Ở đây nhiều phóng viên như vậy, chuyện này muốn giấu cũng không giấu được, không chừng đợi lát nữa thôi tên của cậu lại treo trên hotsearch cho xem."

Dạ được."

Tuy rằng Tiểu Gia không nghe thấy đáp án mà mình muốn, nhưng vẫn nín khóc rồi mỉm cười, cậu bé vươn tay chỉ chỉ hướng nhà vệ sinh: "Ở trong nhà vệ sinh ạ!"

"Hả?"

Diệp Niệm Ninh cau mày mặc dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn ôm Tiểu Gia đi vào nhà vệ sinh nam, "Có người nào không?

Có ai không?"

Cậu gọi lớn tiếng mà không ai trả lời."

Anh bạn nhỏ, có phải con nói dối không?"

Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức hỏi Tiểu Gia trong ngực."

Con không có nói dối mà!

Rõ ràng chú Cố đang ở đây!"

Tiểu Gia đưa tay chỉ về phía một bức tường trắng.

Diệp Niệm Ninh nhìn bức tường trắng sạch sẽ kia, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Gia, khóe miệng giật vài cái rồi trực tiếp ôm Tiểu Gia đi ra ngoài."

Hừ, thật đúng là đứa nhỏ vô lương tâm, nó thế mà lại dám bán đứng mình!"

Đợi khi tất cả mọi người đi rồi, Cố Nghiên mới bước ra từ thùng carton ở trong góc, y đưa tay vỗ vỗ áo khoác, sau đó cười như không cười nhìn ra cửa.Mấy năm không gặp, tôi hy vọng cậu sẽ thích món quà này.Diệp Niệm Ninh vội vàng tiễn các phóng viên đi, rồi ôm theo Tiểu Gia lên xe.

Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi đã ngồi trên xe chờ Diệp Niệm Ninh thật lâu, thấy Diệp Niệm Ninh ôm một đứa nhỏ cùng lên xe thì trong mắt đều tràn đầy kinh ngạc cùng nghi ngờ.Tống Tử Khiêm phản ứng trước, anh nhìn Diệp Niệm Ninh hỏi: "Đứa nhỏ này của ai vậy?

"Diệp Niệm Ninh lắc đầu, "Em cũng chả biết.

Vừa mới gặp ở trên kia, nó còn nhận em là ba đấy, em không tìm thấy ba mẹ nó, đành phải ôm đứa nhỏ theo."

"Cái gì?!"

Tống Tử Khiêm vội vàng lấy điện thoại di động ra xem Weibo, "Đậu má nó, không phải đứa nhỏ này ở trước mặt đám phóng viên kia gọi cậu là ba đấy chứ?

""Ừm, còn hỏi em tại sao lại không cần nó."

Diệp Niệm Ninh đỡ trán thở dài.Tống Tử Khiêm chỉ thấy trên hotsearch có tiêu đề "Buổi họp báo ra mắt album mới của Diệp Niệm Ninh" thì cất điện thoại di động vào trong túi.

Tuy rằng lúc hỏi anh cũng đã biết đáp án rồi, nhưng chính tai nghe Diệp Niệm Ninh xác nhận vẫn cảm thấy muốn tăng xông."

Anh bạn nhỏ, ai nói với con, chú ấy là ba của con vậy?

"Tống Tử Khiêm nhìn Tiểu Gia buồn ngủ trong ngực Diệp Niệm Ninh, tuy rất không muốn quấy rầy đứa nhỏ nghỉ ngơi, song vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.

Tiểu Gia nghe thấy Tống Tử Khiêm đang nói chuyện với mình, cố nén cơn buồn ngủ lại trả lời: "Là chú Cố nói."

"Chú Cố ???"

Tống Tử Khiêm nghi ngờ nhìn về phía Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh lắc đầu, "Em cũng không biết nữa."

"Vậy cậu bé, cháu tên gì?

Năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?

Có nhớ địa chỉ nhà mình ở đâu không?"

Tống Tử Khiêm vừa hỏi vừa lấy quyển sổ và bút ra chuẩn bị ghi chép."

Con tên là Cố Yên Gia, năm nay bốn tuổi.

Con cũng không biết nhà ở đâu, nhưng chú Cố nói, con sống ở trên bầu trời!"

"Gì?"

Lại còn sống ở trên bầu trời, mẹ nó sao không nói nhà con ở trên cung trăng đi?Ba mẹ nhà này dạy con mình cái quái gì vậy trời?

Đi lạc nhưng đến cả địa chỉ cũng không biết.Tống Tử Khiêm cố kìm nén thầm chửi trong lòng, tiếp tục hỏi: "Gia Gia nè, chú Cố của con tên gì?

""Con không biết."

Cố Yên Gia gãi đầu trả lời."

Vậy cháu có nhớ số điện thoại của chú Cố không?"

Cố Yên Gia lắc đầu, vẫn không biết gì như trước.Tống Tử Khiêm mím môi, không hỏi Cố Yên Gia nữa, ngược lại hỏi Diệp Niệm Ninh đang ngẩn người ở kế bên, "Niệm Niệm, nó tên là Cố Yên Gia, em có quen không?"

"Để em nghĩ lại đã."

Nói thật, đối với cái tên Cố Yên Gia này cậu cũng có chút ấn tượng nhưng lại không nhớ đã từng nghe ở đâu.

Cẩn thận nhớ lại mới chợt nhận ra hình như 88 cũng họ Cố.Cậu lấy điện thoại di động ra, mở Weibo rồi không ngừng tìm kiếm.Ba năm trước, khi 88 nói lời tạm biệt với cậu thì bị người ta quay hình lại.

Cậu còn nhớ vì chuyện này mà cậu lên hot search, cũng không biết còn tìm được bài đăng giải thích kia không.Diệp Niệm Ninh vừa mới tìm một lát, đã bị số lượng lớn weibo của bản thân làm cho nản chí nên đành thôi.

Ba năm nay quả thật cậu đăng bài rất nhiều, nếu cứ dựa vào việc kéo xuống dưới tìm mãi như vậy cũng không biết phải tìm đến khi nào.Cậu rời khỏi trang cá nhân mở mục tìm kiếm, nhập ba chữ Cố Yên Gia vào.

App có lưu dữ liệu nên cho dù cậu không nhớ nhưng chắc hẳn dữ liệu vẫn còn, cũng có thể giúp cậu nhớ lại."

Đúng vậy."

Diệp Niệm Ninh nhìn 88 và Cố Nghiên trong video, lẩm bẩm một câu.Cậu cúi đầu nhìn Cố Yên Gia đã tiến vào mộng đẹp, thở dài thật sâu.

Cậu dám khẳng định, đứa bé này chính là 88 mà chú Cố trong lời nó nói chắc là Cố Nghiên.Cậu sống lâu như vậy nhưng chỉ quen có vài người họ Cố, một người là Cố Nghiên, một người nữa là Cố Tầm Hạc, còn lại chính là 88 cho nên cậu không thể nhận nhầm được."

Em lại lên hot search rồi, nhớ làm sáng tỏ đấy."

Lúc sắp xuống xe, Tống Tử Khiêm bỗng nói với Diệp Niệm Ninh.Diệp Niệm Ninh gật đầu không hé răng."

Em tính làm thế nào?

Nếu không anh gọi cho cảnh sát nhé!

"Tống Tử Khiêm lấy điện thoại di động ra làm bộ muốn báo cảnh sát.

Diệp Niệm Ninh vội vàng ngăn anh lại, "Đừng, em mới vừa nhớ ra nếu như không có gì ngoài ý muốn thì đứa bé này chính là con một người bạn của em."

"Vậy người bạn này của em cũng thật là thiếu trách nhiệm.

Lại dám dẫn trẻ con tới họp báo, hơn nữa còn để nó gọi em là ba trước mặt mọi người.

Anh ta sợ em còn chưa đủ nổi tiếng nên mới làm như vậy à?"

Tống Tử Khiêm nói với Diệp Niệm Ninh về người bạn kia của cậu với chút không hài lòng.Diệp Niệm Ninh hiểu tại sao Tống Tử Khiêm lại tức giận nhưng cũng không tiện nói nhiều, đành phải mỉm cười, nói: "Em sẽ giải quyết.

"Dứt lời cậu lại ôm Cố Yên Gia bước xuống xe.Khi đi tới trước cửa nhà, cậu thuần thục nhập mật khẩu vào.

Lúc cậu còn đang cho rằng Thời Yến An không có ở nhà, nhưng Thời Yến An lại đột nhiên bước ra từ phòng bếp."

Anh vừa mới xem hot search, em nói thẳng ra đi.

Đứa nhỏ này là em và ai sinh ra?"

Lúc Thời Yến An thấy Cố Yên Gia nằm trong lòng Diệp Niệm Ninh cũng không ngạc nhiên mấy, chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận.

Đứa nhỏ cũng đã lớn thế này, nếu không phải Diệp Niệm Ninh sau lưng tìm người khác khi vẫn còn ở bên anh, thì nhất định là trước khi tới bên anh.Anh thật ra muốn nhìn xem, là hồ ly tinh nào đã quyến rũ bảo bối của anh!!!Diệp Niệm Ninh nghe Thời Yến An hỏi vậy thì có hơi bối rối một chút, sau đó dở khóc dở cười giải thích: "Anh nghĩ cái gì vậy hả ?

Làm sao mà em lại có con với người khác được, đứa nhỏ này không phải con của em.

Nó là con một người bạn của em."

"Bạn em?

Tên là gì?

Anh nhớ hình như trong số những người bạn của em chưa ai đã có con cả!"

Mặc dù lúc này Thời Yến An vẫn tức giận nhưng thấy Diệp Niệm Ninh ôm Cố Yên Gia có chút quá sức, thì vội vàng bế Cố Yên Gia, đặt bé lên sô pha."

Anh còn nhớ hệ thống mà em đã nói với anh 3 năm trước không?

Nó là 88 đó, là hệ thống của em."

Diệp Niệm Ninh lấy một chai nước trong tủ lạnh ra, vừa mới uống một ngụm đã bị Thời Yến An giành đi."

Bây giờ đừng uống đồ lạnh, đợi mùa hè sẽ cho em uống đủ."

Thấy Thời Yến An bỏ chai nước lại vào trong tủ lạnh thì Diệp Niệm Ninh nhún nhún vai.

Cũng không có phản ứng gì quá lớn, dù sao mấy năm nay ở chung cậu đã quen rồi."

Nhưng anh nhớ lúc đó trong video đứa nhỏ đã mười mấy tuổi, sao mới trôi quá mấy năm là lại còn nhỏ hơn?"

Thời Yến An ngồi xuống trước mặt Cố Yên Gia, đưa tay chọc khuôn mặt nó hơi không hiểu hỏi."

Có thể là vì nó đã trở thành một con người thật."

Diệp Niệm Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh xanh đến kỳ lạ, ánh nắng ấm áp chiếu sáng cả thành phố.

Cậu không biết vì sao Cố Nghiên lại đưa 88 về, nhưng cậu nghĩ: Bầu trời là nơi thích hợp để ngắm nhìn, chứ không phải nơi để sống.[Tác giả có lời muốn nói: It's better to look at the sky than live there.Trích từ "Bữa sáng của Tiffany" của Truman Capport.Tôi có thể viết thêm một chương, chính là về Cố Nghiên nhưng cũng có thể là gộp chương này và chương của Khương Khuynh lại làm một được, ừm...

Tôi sẽ suy nghĩ lại.Kết thúc là vậy đó, tôi nghĩ rằng đây là kết thúc tốt nhất.

Cảm ơn các bạn đã giúp đỡ tôi trong một thời gian dài như vậy, không có bạn tôi có thể đã bỏ bản thảo, cảm ơn bạn đã ủng hộ!!!】---------------------Editor cũng có điều muốn nói: Cuối cùng cũng hoàn chính văn sau hơn 8 tháng...

Bản thân là một trong những editor của bộ truyện này, cá nhân mình đánh giá nó không cao.

Tác giả khá non tay, tình tiết xây dựng nhiều nhưng không tới, vội vàng, chen chúc...

Nhưng mà tụi mình vẫn hoàn vì đơn giản là không muốn drop truyện thế thôi.

Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc đến đây, đặc biệt là những bạn đã đồng hành cùng tụi mình trong suốt 8 tháng edit.

Hi vọng các bạn sẽ đọc tiếp những bộ khác của nhà mình nữa :">
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back