Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Wattpad  [Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Phiên ngoại 11: Trương Dương x Phương Phàm (4)


Edit: NuanYang
Beta: Diệp Song Nhi ****************Việc Trương Dương về nước thật sự quá đột ngột, nhưng hắn phải thừa nhận mình vẫn là dùng chút tâm kế.Phương Phàm đã quen mỗi ngày đi học tan học đều có mình bên cạnh, không biết nếu mình đột nhiên rời đi, cậu ấy có thích ứng được không nhỉ?Nhưng không thể thích ứng mới là mục đích mà Trương Dương muốn đạt được.Rốt cuộc hiện tại còn chưa theo đuổi được cậu ấy, hắn không thể quá đáng.Vậy nên lúc vừa mới xuống máy bay hắn ngay lập tức nhắn tin cho Phương Phàm.Trương Dương đại khái cũng đoán được Phương Phàm chắc chắn sẽ không rep tin nhắn của hắn.

Nhưng không vấn đề gì, hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó Phương Phàm nhất định sẽ hồi âm lại.Hắn về nước chưa đến hai ngày thì tới lễ khai giảng.Trương Dương một mình một người đến trường nhập học, cũng không quên kể lại những điều hắn thấy trên đường cho Phương Phàm nghe.Phương Phàm ngày hôm sau thức dậy, đập vào mắt là một núi tin nhắn chưa đọc.Cậu cảm thấy vô cùng cạn lời, rồi lại không nhịn được lướt lên đọc từng tin một.Trương Dương không đến tỉnh khác học đại học, hắn chọn học tại một trường tương đối gần nhà.

Ngày đầu tiên nhập học, quan hệ với bạn bè chung ký túc xá cũng khá tốt.Tiếp sau đó là những ngày học quân sự vô cùng buồn chán, mặc dù có một số người thấy khá thú vị, nhưng dựa trên những điều Trương Dương kể lại thì ngày tháng như vậy đối với hắn rất là tẻ nhạt.Phương Phàm cũng không nhịn được bắt đầu tò mò, sao hắn lại cảm thấy không thú vị?Chẳng phải hắn thích nhất là học quân sự sao?

Học quân sự không có áp lực học tập, rất là thoải mái.Sự nghi ngờ này kéo dài cả một tháng, cho đến ngày kia khi Trương Dương kết thúc khóa học quân sự, hắn mới giải thích cho Phương Phàm ——“Tớ nghĩ nguyên nhân lớn nhất khiến tớ thấy học quân sự nhàm chán, hẳn là vì không có cậu bên cạnh.”

Phương Phàm: “……”

Tôi chịu thua, được chưa!Trong lòng Phương Phàm nghẹn một cục tức nuốt không trôi, có vài phần thẹn quá thành giận, có vài phần đơn thuần là xấu hổ, còn có một chút lâng lâng.Cậu rất không thích bản thân mình như vậy, trớ trêu thay cậu lại chính là người như thế.Mặc dù đã tới tình trạng này vẫn không thể không thừa nhận, Phương Phàm vẫn ôm một chút chờ mong với Trương Dương.Về phần rốt cuộc đang chờ mong cái gì thì chính cậu cũng chẳng nói rõ được.Ngày tháng dần dần trôi qua, Trương Dương mỗi ngày giống như đang làm công tác báo cáo, dù là việc lớn hay việc nhỏ cũng đều nhắn tin kể lại cho Phương Phàm.Rất nhanh lại đến kỳ nghỉ đông đại học năm nhất.Đáy lòng Phương Phàm bắt đầu có chút chờ mong kể từ ngày đầu tiên Trương Dương nhắc đến kỳ nghỉ, mỗi ngày vô thức thường hay ngó qua cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, cũng sẽ vô thức bước đến quán cà phê gần nhà, mỗi lần đến đều ngồi cả ngày trong đó.Liên tiếp vài ngày như vậy, cả người trong nhà cũng phát hiện Phương Phàm có điều bất thường.Bản thân cậu cũng nhận ra điều ấy, âm thầm ảo não không thôi, quả nhiên trong thâm tâm vẫn luôn chờ mong Trương Dương sẽ tới.Kỳ thật ở sâu trong trái tim cậu, một khắc cũng đều không bỏ được Trương Dương.Nhưng nếu hiện tại bảo cậu và Trương Dương bắt đầu tiến đến một mối quan hệ thân thiết khác, thì người đầu tiên lùi bước vẫn là Phương Phàm.

Cậu không dám.Trương Dương vẫn như cũ mỗi ngày nhắn tin kể lể với Phương Phàm, nhưng cả kỳ nghỉ đông hắn lại không hề đến đây.Khi cậu đọc được hai chữ “khai giảng” mà Trương Dương gửi tới, không biết vì sao lại thở một hơi dài nhẹ nhõm.Như vậy cũng khá tốt.Học kỳ hai năm nhất Trương Dương bắt đầu bận rộn.Theo lời hắn nói, khi bắt đầu vào đại học hắn sẽ từ từ tiếp xúc với những công việc trong công ty.Việc nhắn tin với Phương Phàm cũng vì bận rộn mà bắt đầu không có quy luật.Đôi khi cả ngày không gửi một tin nào, có khi một ngày gửi đến mấy chục cái.

Tuy rằng không có quy luật nhưng mỗi khi đến ngày lễ ngày nghỉ đều có thể nhận được tin nhắn của hắn.Thời gian trôi nhanh như gió, nhoáng cái đã đến đêm trước ngày sinh nhật Phương Phàm.Hiện tại Phương Phàm cũng bắt đầu bận rộn lên, việc học ở trường càng ngày càng nhiều, chuyện của Trương Dương đã bị cậu ném ra sau đầu.Cho đến khi cậu thấy Trương Dương đột ngột xuất hiện trước mặt mình, Phương Phàm mất một lúc lâu sửng sốt sau đó không nhịn được hỏi: “Sao cậu lại….?”

Hắn lấy ra bó hoa hồng được chuẩn bị kỹ lưỡng từ sáng: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”

Phương Phàm lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.“Cậu có vội gì không?”

Trương Dương nhẹ giọng hỏi, “Dành chút thời gian ăn bữa cơm cùng tớ được chứ?”

Cậu nhìn người con trai không biết tự khi nào đã rũ bỏ một nửa ngây ngô trước mặt, không thể nào nói nên lời từ chối.Điều Phương Phàm không hề nghĩ đến chính là, chỉ vừa mới ăn cơm xong chốc lát, Trương Dương lại đứng dậy rời đi.

Cậu rốt cuộc không nhịn được hỏi lại: “Cậu…. là đang chuẩn bị đi về sao?”

Trương Dương nở nụ cười gượng gạo thay cho lời xin lỗi: “Ừ, việc trong công ty còn rất bận, tớ phải trở về hỗ trợ.”

Phương Phàm nhàn nhạt đáp lại: “Ừm.”

Được thôi, bận thì cứ bận đi.Bắt đầu từ ngày đó về sau, Trương Dương giống như đang chứng minh lời mình nói vậy, thời gian nhắn tin với Phương Phàm càng ngày càng ít dần.Phương Phàm đối với chuyện này không tỏ bất luận thái độ gì, thậm chí ngay cả công việc của cậu cũng trở nên lu bu hơn.Trương Dương vẫn thường xuyên nhắn tin cho cậu, mà Phương Phàm vẫn trước sau như một chưa từng rep lại dù chỉ một lần.Năm tháng bình bình đạm đạm, thời gian vội vàng trôi qua bốn năm.Trương Dương cứ lặng lẽ nhắn tin mà không nhận được hồi âm, đã bốn năm rồi.Thậm chí có rất nhiều lần hắn đến đây cũng không thể gặp được cậu.Phương Phàm cũng đã vô số lần khuyên Trương Dương từ bỏ.Nhưng hắn không nói đồng ý, cũng chẳng có ý cự tuyệt.Cứ tiếp tục bỏ ngoài tai lời từ chối của Phương Phàm, mắt không thấy tâm không phiền.Sau khi về nước lại ào ạt tặng quà cho Phương Phàm.Bình thường là một bó hoa hồng kèm theo chút quà nhỏ, bạn bè xung quanh Phương Phàm đều cho rằng cậu có một anh bạn trai vừa tinh tế lại thâm tình.Phương Phàm có giải thích cỡ nào họ cũng không tin, dần dần cậu cũng lười chẳng buồn giải thích nữa.Chỉ là thỉnh thoảng có những đêm đột nhiên tỉnh giấc, cậu sẽ không nhịn được bắt đầu ngẫm nghĩ tự hỏi, mối quan hệ này đã giằng co bao lâu rồi?Bọn họ đều đã tốt nghiệp, công việc bắt đầu trở nên bận rộn, nhưng không biết vì sao số lần Trương Dương ra nước ngoài lại ngày càng nhiều lên.Hắn giống như gắn máy theo dõi trên người cậu vậy, lần nào cũng có thể tìm chính xác vị trí cậu đang ở hiện tại.Phương Phàm không muốn nhìn thấy hắn, Trương Dương sẽ lẽo đẽo đi theo phía sau thường thường câu được câu không mà tám chuyện với cậu.Nếu Phương Phàm không để ý đến hắn, Trương Dương sẽ xem xét tình huống nên ngậm miệng hay là nói tiếp.Trương Dương dường như hiểu cậu vô cùng, hắn có thể nhạy bén nhận ra từng dao động nhỏ xíu trong cảm xúc của cậu.Luôn luôn bảo trì khoảng cách thích hợp, dùng phương thức như vậy ở bên cạnh Phương Phàm.Cả ba Phương mẹ Phương cũng không nhịn được mà hỏi: “Cứ tiếp tục như vậy có ổn không con?”

Phương Phàm không biết phải đáp lại như nào.Đã bốn năm.Trương Dương dùng cách riêng của hắn xin lỗi mình bốn năm.Hay nói cách khác, Trương Dương dùng phương thức như vậy theo đuổi mình bốn năm nay rồi.Trong lòng mình rốt cuộc cảm thấy thế nào?Cậu không biết.Chỉ có thể xác định chắc chắn một điều, cậu chẳng thể hoàn toàn buông bỏ thậm chí còn dần dần sinh ra thói quen có hắn làm bạn bên cạnh.Mặc dù cậu chưa từng hồi âm lại, nhưng nếu thật lâu vẫn không nhận được tin gì từ người kia Phương Phàm vẫn thấy hơi lo lắng.Cho đến một ngày kia ——Giống như những lần trước, Trương Dương cũng chia sẻ lịch trình của hắn cho Phương Phàm, hắn nói rằng ngày mai sẽ lên máy bay đến chúc sinh nhật cậu.Phương Phàm nhận được tin nhắn sửng sốt một lúc lâu.Nguyên lai đã 5 năm.Suốt 5 năm qua.Hiện tại Phương Phàm cũng vậy, Trương Dương cũng thế, bọn họ đều không còn trẻ, đều có công việc lý tưởng của riêng mình, Trương Dương cũng dành tận 5 năm thanh xuân bồi bên người cậu.Cậu đáng giá như thế sao?Phương Phàm đột nhiên rất muốn rất muốn gặp Trương Dương nói chuyện cho ra lẽ, cậu không muốn tiếp tục mối quan hệ mơ hồ thế này nữa.Nhưng cậu không hề lường trước được, cậu đợi suốt cả ngày hôm sau cũng không gặp được Trương Dương.Mà điện thoại di động của cậu cũng yên lặng cả ngày.Hắn lại làm sao vậy?

Phương Phàm không nhịn được suy tưởng, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?Hay là lại muốn chuẩn bị bất ngờ cho cậu?Rốt cuộc lúc trước cũng từng xảy ra tình huống như này, Phương Phàm luôn tự nhủ thầm trong lòng không cần quan tâm nhiều vậy nữa.Vậy nên cả ngày hôm đó Phương Phàm đều chuyên chú vào công việc của mình, không tiếp tục nhớ đến Trương Dương.Thẳng đến khi buổi tối tan làm mới phát hiện điện thoại có tận hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là mẹ Phương gọi đến.Trong lòng cậu lộp bộp một chút, không tránh được lại suy diễn một hồi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?Cậu nhanh chóng gọi lại.Ngữ điệu mẹ Phương vô cùng nôn nóng, trong nháy mắt tín hiệu kết nối đã lập tức nói nhanh: “Phàm Phàm con cuối cùng cũng nhận điện thoại rồi!

Trương Dương bị tai nạn giao thông con biết không?”

Phương Phàm chỉ cảm thấy đại não ong ong, trước mắt một mảnh trắng xóa.“Gì.... mẹ nói gì cơ ạ?”

Mẹ Phương đỏ bừng đôi mắt kể lại mọi chuyện cho cậu nghe.Lần này Trương Dương từ trong nước bay đến đây không chỉ muốn chúc sinh nhật Phương Phàm mà hắn còn muốn cầu hôn cậu.

Trước tiên tạm thời không quan tâm Phương Phàm đồng ý hay không đồng ý, Trương Dương đã quyết định sẽ làm như vậy.Sau đó hắn đến gặp ba Phương mẹ Phương nhờ bọn họ giúp đỡ một chút.Hai người bọn họ làm cha mẹ, nhìn con mình trải qua từng ngày từng ngày như vậy cũng rất lo lắng, thấy Trương Dương rốt cuộc bắt đầu hành động dứt khoát, bọn họ đương nhiên sẽ ủng hộ.Trương Dương không phải hôm nay mới bay đến đây, hắn đến từ mấy ngày trước rồi.Buổi sáng vốn dự định đến công ty đón Phương Phàm, nhưng chẳng ngờ được trên đường đi lại xảy ra tai nạn giao thông.Hôm nay thời tiết mưa nhỏ, dù vậy nhưng đường cũng khá trơn, còn có một chút sương mù, xe tải nhỏ phía chính diện căn bản không thấy rõ đằng trước còn có một chiếc xe con.Sự cố phát sinh như vậy.Khi Trương Dương được xe cứu thương đưa tới bệnh viện mẹ Phương mới được cảnh sát gọi điện thông báo.

Từ lúc nghe được bốn chữ “tai nạn giao thông” khuôn mặt Phương Phàm đã cắt không không còn giọt máu, mẹ Phương sau đó còn tiếp tục giải thích nhưng cậu căn bản chẳng nghe lọt một từ nào, vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện.Dọc đường đi trong đầu cậu như chiếu lại một thước phim quay chậm, từng hình ảnh âm thanh cứ lần lượt chầm chậm lướt qua, trong lòng đều là lo lắng nôn nóng, cùng với nỗi sợ hãi lại lần nữa mất đi người kia.Phương Phàm luôn rõ ràng mình chưa từng có một phút một giây nào bỏ được Trương Dương.

Nhưng cũng không phải không có Trương Dương là không được, chẳng qua tới giờ khắc này cậu mới nhận ra một sự thật tàn khốc ——Trải qua mấy năm bên nhau như vậy, cậu đã không nỡ rời đi người này.Một người mạnh mẽ dữ dội, lại vô cùng hấp dẫn.****Sự việc lúc sau Phương Phàm không nhớ rõ lắm, cậu chỉ nhớ đây là một tai nạn xe hơi, nhưng Trương Dương vẫn phải nằm trên giường bệnh suốt một tháng.Khoảng thời gian này Phương Phàm mỗi ngày đều đến thăm hắn.Khi Trương Dương tỉnh có lúc cậu sẽ tâm sự với hắn cả một ngày, cũng có lúc chỉ ngồi đó không nói một lời, Trương Dương cũng không tức giận, chỉ là ánh mắt hắn từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người Phương Phàm.Mang theo quyến luyến không dứt, cùng với tình yêu tha thiết không thể che giấu được.Thời điểm xuất viện Trương Dương còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Phương Phàm đã dành phần nói trước: “Trước tiên cứ ở bên nhau đã.”

Trương Dương cả người cứng đờ, hắn khó có thể tin nhìn về phía cậu: “Cậu ...”

Phương Phàm liếc hắn một cái, khuôn mặt hiếm khi hơi phiếm hồng: “Chẳng lẽ cậu còn định nói cậu theo đuổi tôi 5 năm không phải vì thích tôi?”

Hốc mắt Trương Dương lập tức đỏ bừng.Phương Phàm nén lại chút xúc động trong lòng: “Chuyện này cậu tạm thời đừng nói với người khác, tôi ... cho tôi một chút thời gian đi.”

Trương Dương vẫn chưa nói gì.Phương Phàm tiếp tục nói: “Bắt đầu từ hôm nay tôi cũng sẽ rep lại tin nhắn của cậu.

Còn có một chuyện, sau khi cậu về nước không cần rảnh rỗi không có chuyện gì lại bay qua bên này.

Qua vài năm nữa, tôi khả năng cũng sẽ về nước phát triển sự nghiệp.”

“Tôi hiện tại chưa muốn kết hôn, cũng sẽ không đính hôn, cậu có thể thu nhẫn về.”

“……”

Cậu căm giận bất mãn mà lảm nhảm một hồi lâu, một lúc sau vẫn chưa thấy Trương Dương trả lời lại.Phương Phàm kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Trương Dương đang đứng sau lưng cậu lặng yên rơi lệ, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.

Trái tim Phương Phàm cũng theo đó nhói lên từng cơn.

Cứ như vậy đi.Tiếp tục như vậy rất tốt.****Một năm sau, Phương Phàm cuối cùng cũng bắt tay rời công việc về trong nước phát triển, trong đây đương nhiên không thể thiếu sự hỗ trợ của Tư Kinh Mặc.

Có một ngày Tư Kinh Mặc đột nhiên tìm đến Phương Phàm, hy vọng cậu có thể giúp hắn một chuyện.Hôm sau Phương Phàm nhận được thiệp mời hôn lễ của Giang Diệc và Tư Kinh Mặc.Trương Dương đương nhiên cũng nhận được, hắn rất là ủy khuất gọi một cuộc điện thoại viễn dương, từng câu từng chữ đều là GATO.Phương Phàm buồn cười trong lòng, lại chưa nói tiếp điều gì, cậu chỉ nói ngày mai mình sẽ về nước.Trương Dương nghe được những lời này giọng điệu mới nhẹ nhàng hơn.Kết thúc cuộc gọi, Phương Phàm ngước nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, đột nhiên cậu khẽ mỉm cười.Như vậy thật ra cũng khá tốt.Người mình thích đúng lúc cũng rất thích mình, mặc dù ở giữa xảy ra rất nhiều chuyện hiểu lầm, nhưng kết quả như vậy đã đủ may mắn.Vậy là được rồi.Ngoại truyện Trương Dương x Phương Phàm – END.
 
[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Phiên ngoại 12: Giang Húc x Tống Nhân


Edit: NuanYang
Beta: Diệp Song Nhi *************Giang Húc không thể tưởng tượng được, lần tiếp theo ông gặp lại Tống Nhân thế nhưng ở trước hôn lễ của Giang Diệc.

Tư Kinh Mặc vì muốn tặng Giang Diệc một kinh hỉ mà bắt đầu chuẩn bị từ vài tháng trước.

Đầu tiên là gặp mặt phụ huynh hai bên, sau đó lại bàn bạc với bạn bè.Đây là cơ hội cho ông và Tống Nhân gặp lại nhau.Cẩn thận tính toán một chút, kể từ ngày đó đưa Tống Nhân rời đi, hai người đã có bảy năm không hề gặp mặt.Sau khi mẹ Giang Húc qua đời ông cũng muốn đi tìm Tống Nhân, nhưng rốt cuộc khi chỉ còn cách một bước nữa, ông lại lùi bước.Tống Nhân rời đi vì muốn theo đuổi cuộc sống của chính mình.

Hiện tại bà vừa mới bắt đầu một cuộc sống mới, nếu ông cứ mạo muội đuổi theo như vậy, ngộ nhỡ lại gây phiền phức rắc rối cho bà thì sao?Giang Húc không dám mạo hiểm, nên ông không dám đuổi theo.Ngày tháng sinh hoạt vẫn cứ trôi qua như thường, hiện tại trong nhà đã không còn việc gì cần quan tâm, Giang Húc dứt khoát mở rộng công ty.

Hơn nữa ông cũng đã gặp mặt Tư Nhiên, mặc dù rất không hài lòng với Đại Nhã, nhưng nói chuyện với Tư Nhiên lại ngoài ý muốn nhắc đến chuyện đầu tư.Hai người đều là thương nhân, có rất nhiều cái nhìn lẫn ý tưởng về sản nghiệp lại không mưu mà hợp.Dù sao cũng chẳng bận việc gì, bọn họ cứ tự nhiên mà hợp tác như vậy.Đến khi nào Tư Kinh Mặc bắt đầu gây dựng sự nghiệp bọn họ cũng có thể giúp đỡ hắn nhiều hơn.Cuộc sống sinh hoạt rất dễ chịu, cũng rất phong phú.Ít nhất người ngoài nhìn qua đều thấy như vậy.Cũng chỉ có vài buổi tối chợt tỉnh giấc mộng, sờ sờ phần gối lạnh lẽo bên cạnh, ông mới không thể khống chế được đôi mắt đỏ bừng.Lúc này ông sẽ lấy thuốc lá mà bản thân đã từ bỏ từ rất lâu về trước, sương khói lượn lờ quẩn quanh nơi đầu lưỡi chua xót, có thể hơi chút chống đỡ nỗi nhớ nhung ở chỗ sâu trong lòng.Nhoáng một cái thời gian trôi qua rất nhanh.Nhanh đến mức Giang Húc không hề nghĩ tới, ông cùng Tống Nhân đã nhiều năm như vậy không gặp mặt.Tống Nhân thoạt nhìn không khác gì so với bảy năm trước, thậm chí bởi vì bảo dưỡng cẩn thận, trên mặt bà còn không có chút nếp nhăn nào.Trái lại với Giang Húc, mấy năm qua có thể vì công việc quá bận, trên thái dương đã lấm tấm nhiều sợi bạc.Ông chào hỏi đơn giản vài câu sau đó rời tầm mắt ra chỗ khác.Hai người giấu Giang Diệc ăn một bữa cơm, Tư Kinh Mặc trình bày ý tưởng của hắn với hai người.Giang Húc không có ý kiến gì, Tư Kinh Mặc và Giang Diệc ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng nên sớm xác định quan hệ thôi.Còn về phòng tân hôn và những chuyện khác, cái gì có thể cho ông đều sẽ cho.Ông cũng không quan tâm đến sính lễ như thế nào, chờ đến ngày kết hôn, những gì nên tặng ông sẽ tặng.Giang Diệc không có hứng thú gì với việc quản lý công ty, cổ phần công ty đại khái sẽ trực tiếp chuyển đến trên danh nghĩa Tư Kinh Mặc.Chờ đến khi Giang Húc già rồi, công ty này cũng có thể trực tiếp giao cho Tư Kinh Mặc.Năng lực của hắn ông vẫn rất yên tâmKế hoạch thảo luận rất nhanh, chỉ cần chờ chuẩn bị xong hôn lễ rồi chính thức cử hành.Trước khi trở về Giang Húc nhìn về phía Tống Nhân: “Em giờ đang ở chỗ nào?

Anh đưa em về.”

Tống Nhân không từ chối, bà nói ra một địa chỉ.Giang Húc có một thoáng hoảng hốt.Địa chỉ Tống Nhân vừa nói chính là ngôi nhà ở Tấn Thành mà ba người một nhà họ ở trước khi tới Giang Thành.Lúc ly hôn Tống Nhân không lấy bất cứ thứ gì ngoài ngôi nhà này.Giang Húc nặng nề đáp lại, ông mở ghế phụ cho Tống Nhân lên xe.Bởi vì Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đều công tác ở Tấn Thành, cho nên mấy năm nay ông cũng bắt đầu di dời trọng tâm làm việc của công ty, thời gian một tháng thường là nửa tháng ở Giang Thành nửa còn lại ở Tấn Thành.Mấy năm nay không phải ông chưa từng về thăm nhà cũ.

Hai năm trước ông có đến thăm một lần, cánh cửa nhà đã thay đổi, dường như đã đổi sang một chủ nhân mới.Giang Húc vẫn luôn cho rằng Tống Nhân đã bán căn nhà đó đi.Không nghĩ tới bà vẫn luôn giữ lại nó.Trên đường không ai nói với nhau câu nào.Xe đến trước tiểu khu, Giang Húc vẫn trước tiên bước xuống mở cửa xe cho Tống Nhân: “Vậy anh về trước đây.”

Tống Nhân nhìn ông, bà chủ động mở miệng: “Không vào nhà ngồi một chút sao?”

Cổ họng Giang Húc hơi nghẹn lại: “Có thể sao?”

Tống Nhân đáp lại: “Trong nhà không có ai cả.”

Bấy giờ ông mới khóa cửa xe lại, đi theo Tống Nhân lên lầu.Lại một lần nữa bước chân vào căn phòng đã phủ đầy bụi trong trí nhớ kia, Giang Húc mới phát hiện nơi này có rất nhiều thứ khác với lúc trước.Tống Nhân sửa sang lại một chút, màu sơn trên tường đổi thành một màu khác, sàn nhà đổi thành sàn gỗ, còn lại mọi đồ vật trong nhà đều được giữ nguyên như cũ.Dây thần kinh căng thẳng trong đầu ông đột nhiên thả lỏng không ít, cả người cũng thoải mái hơn nhiều, không chờ Tống Nhân tiếp đón đã ngồi xuống sô pha trước tiên, thần thái vô cùng thích ý, thậm chí còn theo thói quen mà nới lỏng cà vạt một chút.Vị trí địa điểm, tư thế quen thuộc, vẫn là người kia trong trí nhớ.Hốc mắt Tống Nhân đột nhiên nóng lên, chưa đợi Giang Húc nhìn qua bà đã dời tầm mắt ra chỗ khác, nhẹ giọng nói: “Anh muốn uống gì không?”

Giang Húc lúc này dường như mới vừa tỉnh mộng, ông lập tức ngồi dậy: “Trà đi, lát nữa anh còn phải lái xe.”

Tống Nhân lên tiếng, không nói gì thêm.Sau một ly trà lạnh Giang Húc cũng đứng dậy cáo biệt.Thoạt nhìn hết thảy đều bình thường, cho đến khi cánh cửa chống trộm phía sau đóng lại, ông bỗng nhiên lảo đảo suýt chút nữa té ngã.Mất vài giây sửng sốt, trên gương mặt Giang Húc hiện lên một trận cười khổ.

Ông đứng dưới hiên nhà trầm mặc thật lâu, mới một lần nữa cất bước đi xuống dưới lầu.Hàng hiên này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.Rất nhiều năm về trước, mỗi ngày tan tầm ông đều chạy đi lên, để có thể nhìn thấy vợ con trong nhà sớm một chút.Khi đi làm bước chân vẫn luôn là lưu luyến, đến khi xuống dưới lầu còn ngoái đầu lại nhìn lên cửa sổ, nhìn không thấy bóng dáng Tống Nhân sẽ gọi điện thoại cho bà, nhất định phải thấy người xong mới quyến luyến rời đi.Giang Húc hôm nay xuống dưới lầu, ma xui quỷ khiến cũng ngước lên trên nhìn một cái.Ánh điện màu vàng ấm áp sáng lên trong nhà, bên cửa sổ lại không có bóng người muốn gặp.Đôi mắt xẹt qua một tia ảm đạm, cô đơn mà cúi đầu.Xoay người, lên xe, Giang Húc đi rồi.Nghe được âm thanh bánh xe lăn xa dần Tống Nhân mới bước ra từ sau tấm rèm cửa sổ, hướng mắt nhìn theo đạo dư ảnh xe hơi còn sót lại.*****Lần gặp mặt tiếp theo tiến đến rất nhanh, vẫn là năm người bọn họ.Vẫn vì hôn sự của Giang Diệc và Tư Kinh Mặc.Giang Húc bắt đầu âm thầm chờ mong mỗi lần gặp mặt, ánh mắt ông thường hay lơ đãng đảo qua Tống Nhân, tại những góc khuất mà bà không nhìn thấy đã nhiều lần dừng lại trên người bà.Cũng chính vào lúc này ông mới nhận ra một điều, thì ra mình luôn chưa từng buông tay.Rất nhiều chi tiết đã được bàn bạc thống nhất xong xuôi, hiện tại chỉ còn chờ thời gian thích hợp, ngày Thất tịch Tư Kinh Mặc đưa Giang Diệc đến nơi là được.Việc này đương nhiên không cần bọn họ quan tâm, Tư Kinh Mặc biết nên xử lý như thế nào.Vì thế đoạn thời gian này Giang Húc trở nên rảnh rỗi lạ thường, trước kia còn bận xử lý việc công ty, còn cùng gia đình hai bên thương lượng chi tiết chuyện kết hôn.Hiện tại chỉ cần xử lý xong công việc là hết chuyện để làm.Sau một thời gian nhàn rỗi, Giang Húc tổng vẫn cảm thấy chính mình còn một việc chưa có hoàn thành.Nhưng cẩn thận ngẫm lại, ông và Tống Nhân đã sớm ly hôn, có thể có chuyện gì đang chờ ông đi làm đâu?Thẳng đến ngày trước ngày Giang Diệc và Tư Kinh Mặc kết hôn, Tống Nhân tới công ty của ông.Công ty này là một chi nhánh mới được thành lập ở Tấn Thành, nhân viên cấp dưới không quen biết Tống Nhân, nhưng khi nghe bà nói đến gặp Giang Húc họ vẫn gọi điện thoại báo cho người trong văn phòng.Giang Húc lúc đầu không biết là ai tới, thư ký nói chuyện này với ông, ông cũng không để ý.Chờ đến khi xử lý xong hết thảy sự tình của công ty ông mới xuống lầu gặp vị khách nghe bảo là có hẹn trước này, sau đó liền thấy Tống Nhân an tĩnh ngồi ở trên sô pha, trong tay đang cầm một tập giấy cứng dường như đang vẽ tranh.Bà căn bản không nhận ra Giang Húc đã đến nên vẫn cúi đầu vẽ rất nghiêm túc.Chóp mũi Giang Húc đột nhiên cay cay.Thư ký nhận ra Tống Nhân, không nhịn được hỏi thử một câu: “Phu nhân?”

Tống Nhân nghe được ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hai người bọn họ: “Làm khó cậu rồi, cậu vẫn nhận ra tôi sao?”

Thư ký liếc mắt nhìn nhân viên bên cạnh: “Tại sao không mời phu nhân một ly trà?”

Sau đó trả lời bà, “Đương nhiên rồi ạ.

Phu nhân so với mấy năm trước còn trẻ đẹp hơn nhiều.”

Nhân viên bên cạnh chột dạ gục đầu xuống, rối rít xin lỗi.Tống Nhân lại xua xua tay: “Là do tôi nói không cần, cô ấy chỉ làm theo thôi.”

Thư ký lúc này mới từ bỏ.Đôi mắt Giang Húc nhìn chăm chú Tống Nhân không chớp, hầu kết lăn nhẹ: “Em đã ăn cơm chưa?”

Tống Nhân thu dọn đồ đạc đứng dậy: “Vẫn chưa, anh muốn mời em một bữa không?”

Giang Húc quay đầu nhẹ giọng dặn dò thư ký sau đó nhanh chóng bước lên, rất tự nhiên cầm lấy túi xách trên tay bà: “Mình đi thôi.”

Tống Nhân không có từ chối, đồng ý theo Giang Húc ra khỏi công ty.Hai người cơm nước xong xuôi, Giang Húc như cũ đưa bà trở về, Tống Nhân vẫn mời ông vào nhà uống trà, giống như lúc trước, Giang Húc cũng đồng ý.Đến khi uống xong một ly trà lạnh, ông vẫn như cũ đứng dậy cáo từ.Tất cả mọi chuyện dường như chỉ lặp lại một vòng tuần hoàn không có gì khác nhau.Nhưng giây tiếp theo, Tống Nhân không có mở miệng tạm biệt Giang Húc, bà lại nói: “Mẹ anh qua đời, anh cũng không nói với em.”

Giang Húc sửng sốt một chút, giải thích theo bản năng: “Anh chỉ nghĩ không muốn mang lại rắc rối cho em.”

Tống Nhân đánh giá Giang Húc, đầu tiên là ngẫm nghĩ kỹ tính chân thật trong lời nói của ông.Ông đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.Hồi lâu sau Tống Nhân mới rời ánh mắt ra chỗ khác, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm.”

Giang Húc cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng không chờ ông hoàn toàn thả lỏng, lại nghe Tống Nhân ném ra một quả bom nặng ký: “Phẫu thuật tẩy rửa tin tức tố rất đau.”

Thân hình Giang Húc hoảng hốt, dường như còn đang run nhẹ.Bà nhìn thẳng vào mắt ông: “Cho nên em vẫn luôn chưa từng làm.”

Giang Húc tức khắc cứng đờ tại chỗ, khó có thể tin mà nhìn về phía Tống Nhân.Bà nhìn ông chăm chú, khẽ mỉm cười.Người không thể buông xuống được, không chỉ có mình Giang Húc.Tống Nhân cũng vậy.Buổi sáng hôm sau hai người xuất hiện ở hôn lễ của Giang Diệc, Giang Diệc mắt tinh liếc một cái thấy ngay dấu vết mới sau cổ Tống Nhân.Ngoại truyện Giang Húc x Tống Nhân - END.--TOÀN VĂN HOÀN--
 
[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Đôi lời tâm sự


Hạ Uyển

Cuối cùng thì đến hôm nay bộ truyện Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu cũng đã hoàn thành rồi.

Cảm ơn mn đã ủng hộ team trong suốt thời gian qua.

May nhờ mn theo dõi nên mình mới có động lực để làm tiếp bộ truyện này.

Cảm ơn chị NuanYang đã nhiệt tình giúp em hoàn thành bộ truyện này.Cảm ơn Diệp Song Nhi đã giúp chị beta truyện để nó được mượt hơn.

Thật xin lỗi vì đã lôi em beta một bộ đam trong khi em chỉ beta ngôn tình ❤Tạm thời trong năm nay mình sẽ ngưng edit truyện mới.

Hẹn gặp mn năm sau với những bộ truyện hấp dẫn hơn 😘😘😘

NuanYang

"Đây là bộ truyện đầu tiên mình edit được public, cũng là bộ đầu tiên mình phụ trách khi gia nhập team, mặc dù chỉ đóng góp một phần nhỏ trong đó, nhưng quãng thời gian cùng team thảo luận về truyện là những kỷ niệm vui vẻ và khó quên, vui hơn nữa là cuối cùng cũng hoàn rồi 🥳🥳 Ừm, đối vs con mọt đọc khá nhanh như mình thì trong lúc làm luôn cảm thấy, hic, sao làm mãi vẫn chưa xong vậy 🙁(, đến khi ngoảnh đầu nhìn lại dường như mới chỉ qua một cái chớp mắt.

Kết thúc là một khởi đầu mới, một hố hoàn ta lại đào hố khác 🙂)) hãy đón chờ những bộ truyện sắp tới của nhóm mình nha.

Iu mn❤❤"

Diệp Song Nhi

Chào mọi người tui là "Diệp Song Nhi", cái người mà hay lảm nhảm cuối chương với mọi người nè.

Sau 9 tháng 20 ngày thì cuối cùng bộ truyện "Sau Khi Biến O Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu" cũng đã hoàn vào ngày 07/10/2021.

Đây là bộ truyện đầu tay do mình beta, thêm vào đó nữa, một dân ngôn tình chính hiệu như mình chưa hề đọc qua một bộ truyện đam mĩ nào, giờ lại đi beta bộ đam mĩ mà còn là bộ đầu tay.

Do đó chắc chắn còn rất nhiều thiếu sót, mong các bạn bỏ qua, cũng cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng team trong thời gian qua.

Hẹn gặp lại mọi người trong bộ truyện sắp tới nè...

Team mình đào hố khá nhiều bộ: đam có ngôn có nếu mọi người có hứng thú có thể tìm đọc thử nhaa (Hehe, tranh thủ pr truyện tý)

Lời cuối: cảm ơn mọi người đã giành chút thời gian đọc cái lời tâm tình, lảm nhảm của mình.

#Diệp_Song_Nhi

Hết.
 
Back
Top Bottom