Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 123: Cháu thật lòng thích em ấy


Lúc vừa xuống máy bay Diệp Niệm Ninh lập tức nhận được tin gia chủ Thời qua đời.Dòng người trong sân bay ồn ào, tấp nập không thôi nhưng cậu lại cực kỳ muốn gặp Thời Yến An.Tuy rằng ngoài miệng Thời Yến An nói với cậu anh không còn là người của Thời gia, Thời gia chủ không còn là ông nội của anh.

Nhưng trong lòng cậu lại hiểu rõ, lời này không thể xem là thật, dù nói thế nào đi chăng nữa Thời gia chủ và Thời Yến An đều có quan hệ huyết thống.Vả lại, cho dù hiện tại Thời Yến An đã rời khỏi nhà họ Thời, Thời gia chủ không chỉ không làm khó dễ mà còn tặng cho anh một căn biệt thự.

Nếu xét từ phương diện này thì quả thật vẫn có thể nhìn ra Thời gia chủ vẫn còn tình cảm với Thời Yến An, cũng không lạnh lùng tàn nhẫn như vẻ bề ngoài.Trước đây Diệp Niệm Ninh đã từng gặp Thời gia chủ trong một số buổi tụ hội của giới thượng lưu, lúc ấy Thời gia chủ đem tới cho cậu ấn tượng ông là một người vô cùng nghiêm khắc.

Bây giờ bỗng nhiên nhận được tin ông ấy qua đời, trong lòng cậu nhiều ít gì cũng có cảm giác đau buồn không biết đến từ đâu.Sau khi về đến nhà, Diệp Niệm Ninh gõ cửa nhà Thời Yến An trước, không ai đáp lại.

Cậu đành phải nhập mật mã đi vào, nhìn thoáng qua khắp nơi cũng không phát hiện ra bóng dáng Thời Yến An ở đâu, ngược lại là Bơ sau khi nhìn thấy cậu liền kêu meo meo không ngừng.Cậu khom người ôm Bơ lên, lấy điện thoại ra do dự trong chốc lát, sau cùng vẫn quyết định gọi cho Thời Yến An.Điện thoại rung một hồi lâu mới kết nối được, giọng của Thời Yến Anh có hơi khàn khàn, tựa như bị cảm lại tựa như vừa mới khóc xong."

Xin lỗi Niệm Niệm, vừa rồi anh đang bận, cho nên mới..."

Thời Yến An còn chưa nói xong câu xin lỗi, Diệp Niệm Ninh đã ngắt ngang, cậu biết Thời Yến An muốn nói gì, đơn giản chỉ là cảm thấy mình nhận điện thoại của cậu hơi chậm."

Được rồi, chỉ có mười mấy hai mươi giây mà thôi, có cái gì mà phải xin lỗi."

"Ừm."

Hai người im lặng một lúc, Diệp Niệm Ninh liếm liếm môi thử thăm dò: "Chuyện của Thời gia chủ anh của tôi đã nói cho tôi biết, anh đừng đau buồn quá, sinh lão bệnh tử đều là quy luật của đời người, nếu đã không thể vãn hồi thì anh càng phải nghiêm túc mà sống tốt cuộc sống của chính mình.Đương nhiên, nếu như anh cảm thấy khó chịu, cũng có thể về nhà tìm tôi.

Tuy tôi không biết nói gì để an ủi người khác, nhưng vai của tôi có thể cho anh mượn.

"Thời Yến An cười khẽ một tiếng, cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe vừa đi ra ngoài vừa hỏi Diệp Niệm Ninh: "Em về rồi à?"

"Đúng vậy!

Tôi đang ở nhà anh cùng với Bơ!"

Diệp Niệm Ninh ôm Bơ ngồi xuống sô pha, cầm điều khiển từ xa bật TV, trên TV đang phát lại trận chung kết《 Young Idol 》."

Vậy em chờ anh, anh sẽ về ngay bây giờ.

Đúng rồi, em có muốn ăn gì không?

Anh tiện đường đến siêu thị mua chút đồ ăn."

Thời Yến An ngồi lên xe, mở loa di động rồi để sang một bên, thắt dây an toàn xong thì khởi động xe."

Không có không có, anh lái xe cẩn thận, chờ anh trở về rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp."

Diệp Niệm Ninh nhanh chóng nói."

Được, lát nữa gặp lại."

"Ừm."《 Young Idol 》đã chiếu đến tập cuối cùng, Diệp Niệm Ninh giương mắt nhìn bảy thiếu niên trên TV, trán bọn họ đều đã lấm tấm mồ hôi nhưng lại không biết mệt mỏi, pháo giấy đầy màu sắc từ trên không trung chậm rãi rơi xuống, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, bao gồm cả cậu ở trong đấy.Cậu thực sự hy vọng bọn họ có thể đi xa hơn, bất kể đó là ai.Không lâu sau Thời Yến An đã về đến nhà.Diệp Niệm Ninh nghe thấy tiếng mở cửa lập tức đứng lên bước ra ngoài, Thời Yến An vừa mở cửa ra thì nhìn thấy cậu đang đứng trước mặt mình.

Anh thoáng sửng sốt một chút, thì ra cảm giác vừa về đến nhà nhìn thấy người mình yêu nhất đang ở nhà đợi mình là thế này.Thật sự rất ấm áp."

Anh đứng ở cửa thất thần làm gì?

Mau vào đi!"

Diệp Niệm Ninh vươn tay vỗ bả vai Thời Yến An một cái, cầm lấy đồ trong tay anh sau đó đi thẳng vào trong phòng bếp.Thời Yến An ôm Bơ đi theo phía sau cậu, cười trêu ghẹo: "Em có cảm thấy bây giờ em rất giống thê tử đang chờ trượng phu về nhà hay không?

""Tất nhiên là không... thấy rồi!"

Diệp Niệm Ninh ở bên trong thoáng khự lại một chút.Thời Yến An không chú ý tới điều này, sau khi buông Bơ xuống thì từ trong túi lấy ra một gói kẹo đưa cho cậu.Lúc Diệp Niệm Ninh nhìn thấy kẹo vẫn chưa có phản ứng gì, đợi đến lúc Thời Yến An nhét kẹo vào trong tay cậu rồi, cậu mới cười nói, "Anh thế mà lại nhớ rõ tôi thích ăn kẹo của thương hiệu này?!"

"Phải nhớ chứ!

Không nhớ nhiều sao có thể theo đuổi được em?

"Thời Yến An nói thẳng ra khiến Diệp Niệm Ninh không hiểu sao đỏ mặt.Cậu ho nhẹ một tiếng, cứng đờ mà chuyển đề tài, "Anh biết ông nội anh...

À không đúng, là Thời gia chủ.

Anh biết ông ấy qua đời khi nào?

""Tối qua, anh đã nhìn thấy ông ấy nhắm mắt."

Thời Yến An mím môi, ngữ khí rất nhẹ, nghe không ra cảm xúc.Diệp Niệm Ninh biết mình không nên hỏi vấn đề này vào thời điểm này, nhưng có một số chuyện đau buồn không nói ra thật sự sẽ làm bản thân mình nghẹn chết.Cậu bước vài bước đến gần Thời Yến An, sau đó duỗi tay ôm lấy anh.Thời Yến An bị hành động này của Diệp Niệm Ninh làm cho hoảng sợ, lúc này thấy cậu ôm mình cũng thuận thế vùi đầu vào cổ cậu."

Tối qua là lần duy nhất anh cảm thấy ông ấy là ông nội của mình."

Anh buồn bã nói.Anh nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, mắt trở nên ươn ướt.Tám giờ tối hôm qua, anh đến bệnh viện để thăm ông, vốn chỉ định nhìn một cái rồi rời đi, không ngờ ông giữ anh lại, còn nói rất nhiều điều với anh.Những lời đó có lẽ cũng không phải đang nói với anh, càng giống như đang lẩm bẩm tự nói với mình, mà anh cũng chỉ là người lắng nghe mà thôi.Bây giờ hầu hết những lời ông lẩm bẩm nói anh không còn nhớ rõ, nhưng mấy lời ông nói sau đó anh lại nhớ rất rõ.Anh nhớ rõ lúc ấy ông vui mừng nhìn anh hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Cháu không cần lo lắng cho thằng nhóc Ngọc Duy kia, ông sẽ không giao cho nó vị trí đó.

Vốn dĩ ông còn tưởng là bản thân nó muốn làm gia chủ cho nên mới mua cổ phần đó, kết quả mấy ngày trước nó tới nói với ông là nó không thích, haizz, thằng nhóc này, cũng không nói sớm chút, hại ông lại phải viết lại di chúc mới.Nhưng may ra cháu còn có chừng mực, biết bản thân đi rồi thì không thể xen vào, may mắn thay, may mà cháu không chen chân vào nữa."

Thời Yến An không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe ông nói."

Ông nghe ba cháu nói gần đây cháu đang theo đuổi con trai út nhà họ Diệp?"

Ông cụ chuyển đề tài, đột nhiên hỏi.Thời Yến An gật đầu: "Vâng."

Ông không nhìn anh cũng không trả lời, lúc đó Thời Yến An cho rằng ông không tiếp nhận được, còn cố ý bổ sung một câu: "Cháu thật lòng thích em ấy."

"Cháu thích là được rồi, chỉ cần cháu thích, là nam hay nữ đều không quan trọng.

Dù sao bây giờ đã thông qua luật hôn nhân đồng giới.

Nếu ngay cả luật pháp cũng đã cho phép, thì ông còn có lý do gì để phản đối?

Hơn nữa bây giờ ông là người sắp chết, cho dù phản đối cũng không ích gì..."

"Ông đừng nói như vậy, sẽ tốt lên thôi."

Thời Yến An cứng nhắc an ủi.Ông cụ cười ha ha một tiếng, "Thân thể của ông sao ông lại không rõ chứ?

Hơn nữa cháu là bác sĩ, nhất định liếc mắt một cái là biết được, vậy nên đừng dùng những lời này để an ủi ông"Thời Yến An lại im lặng.Ông cụ nhìn anh một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, rõ ràng chẳng nhìn rõ được gì nhưng bất ngờ thay ông lại nhìn thấy người bạn già đã mất cách đây nhiều năm của mình.

"Yến An, có lẽ ông phải đi rồi, bà của cháu đang gọi ông này..."

Dù cho ông cụ đang cười nói, thế nhưng nước mắt đã bán đứng ông, ông vươn tay vỗ vỗ tay Thời Yến An, rồi từ từ nhắm mắt lại.Thời Yến An đứng lên cầm tay ông bỏ vào trong chăn, vừa mới đắp chăn cho ông chuẩn bị đi ra cửa, máy theo dõi tim phổi liền vang lên.Anh không xoay người lại, trực tiếp mở cửa đi tới trước mặt nhóm chú bác của mình, viền mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Ông nội...

Đi rồi."
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 124: Du thủ du thực* thì cứ du thủ du thực thôi


*Chỉ những người ăn chơi lêu lổng, sống nay đây mai đó, lông bông,....Tang lễ của lão gia chủ được tổ chức vào hai ngày sau khi ông qua đời.10 giờ sáng, trên bầu trời mây đen giăng đầy, âm trầm tối tăm như lúc nửa đêm.Diệp Niệm Ninh đi theo anh trai, chú thím hai cùng đến tang lễ.

Vốn dĩ Thời Yến An không muốn để cậu tham gia, bởi vì đám họ hàng kia của Thời gia đã biết cậu là người mà Thời Yến An yêu, gặp nhau hẳn sẽ xảy ra không ít chuyện khó xử.Nhưng Diệp Niệm Ninh lại khăng khăng muốn tới, đơn giản chính là vì đây là lễ tang của ông nội Thời Yến An.

Làm bạn đời tương lai của Thời Yến An, bất kể thế nào cậu cũng đều nên tới một chuyến, hơn nữa càng không kể hiện tại cậu đang ở thủ đô.Vào lúc lễ tang sắp kết thúc, Diệp Thanh Lâm nhìn Diệp Niệm Ninh đang theo sau lưng mình, dặn dò: "Em đừng chạy lung tung, anh đi tìm Yến An nói chút việc."

Diệp Niệm Ninh gật đầu, trong những trường hợp thế này bầu không khí thật sự quá mức trầm trọng.Cậu ngoảnh đầu lại nhìn di ảnh của lão gia chủ ngay trước mắt, trong lòng có chút đau buồn, tại sao chỉ trong chớp mắt từ một người sống sờ sờ đã biến thành một cái hòm rồi?Đôi mắt cậu hơi cay xè, tuy cậu chỉ tham gia vài lễ tang nhưng mỗi lần tham gia đều khiến cậu nhớ lại ba mẹ đã mất của mình, nhớ lại trận hoả hoạn kia.Nếu năm đó người chết chính là cậu thì tốt biết mấy, cậu sẽ không phải khổ sở như vậy.Diệp Niệm Ninh thở dài nhẹ đến nỗi hầu như không nghe thấy, chờ sau khi Diệp Thanh Lâm đi rồi thì bước tới một cái đình nhỏ cách đó không xa, trong đình không có ai, ngồi ở trên ghế gỗ còn có cảm giác hơi lạnh lẽo.

Mà vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì mưa đã tí tách tí tách rơi xuống, Diệp Niệm Ninh nhìn ra phía ngoài, may mà mình đã vào đình sớm một bước.Ở trong đình chờ vài phút, cậu cảm thấy khá buồn chán nên lấy di động ra chơi game, muốn mượn trò chơi để thư giãn tâm trạng của mình.

Nhưng hai ván trôi qua, tâm trạng của cậu không những không thư giãn được miếng nào mà trái lại càng thêm buồn bực hơn.Bởi vì cậu thua."

Sao cậu gà thế?"

Cố Tầm Hạc đã đứng ở bên cạnh xem vài phút, lúc này mới đi đến ngồi xuống cạnh Diệp Niệm Ninh, ghét bỏ nói.Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc: "Sao cậu đi đường mà không có chút tiếng động nào vậy?"

"Là do cậu chơi game quá tập trung, không chú ý tới tôi."

Cố Tầm Hạc đoạt lấy điện thoại của Diệp Niệm Ninh, nhấn vào ghép đôi xong sau đó lập tức tiến vào chơi ván tiếp theo.Diệp Niệm Ninh thấy game đã bắt đầu, bèn xích lại gần cậu ta hơn chút, tưởng thế có thể quan sát rõ hơn xíu, ai ngờ mới mở màn được một phút, Cố Tầm Hạc đã tặng máu cho phía đối thủ.Cậu trợn mắt, mắng: "Còn tưởng rằng cậu lợi hại thế nào cơ, kết quả không ngờ cậu còn gà hơn tôi đấy!"

Cố Tầm Hạc trừng mắt liếc nhìn Diệp Niệm Ninh, nói lại: "Cậu đừng có nói chuyện nữa, cứ xem là được, vừa nãy chỉ mắc chút sai lầm thôi."

Hai người bọn họ ở chỗ này chơi game đến quên trời quên đất, mà ở cách đó không xa Thời Yến An vẫn luôn yên lặng nhìn họ chăm chú mặt lại đầy vẻ không vui, trong lòng tựa như có bình dấm chua bị đổ vậy.Diệp Thanh Lâm đứng bên cạnh nhìn theo ánh mắt của anh, khi nhìn thấy Diệp Niệm Ninh và Cố Tầm Hạc thì nháy mắt hiểu rõ."

Cố Tầm Hạc chỉ là một người bạn thuở nhỏ của Diệp Niệm Ninh mà thôi, từ nhỏ đã chơi cùng nhau, quan hệ tốt hơn một chút cũng bình thường, cậu đừng có ghen tuông bậy bạ."

Diệp Thanh Lâm buồn cười mà nhìn Thời Yến An, đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ này của Thời Yến An, thật sự rất buồn cười."

Bạn từ bé cái rắm!

Rõ ràng là Cố Tầm Hạc có ý với Niệm Niệm, tôi đã hỏi Thời Ngọc Duy rồi."

Thời Yến An nắm chặt nắm tay, nếu không phải suy xét đến bây giờ đang là lễ tang, anh nhất định sẽ chạy vào trong đình lôi Diệp Niệm Ninh ra."

Được rồi, đừng lộ ra vẻ mặt giống như oán phụ này nữa, cho dù cậu ta thích Diệp Niệm Ninh thì như thế nào.

Không phải Diệp Niệm Ninh chỉ thích một mình cậu thôi sao, tuy hiện tại nó chưa tỏ tình nhưng tôi nhìn ra được, cậu ấy à, cứ chờ xem."

"Chờ cái gì?"

"Chờ em trai tôi tỏ tình với cậu!"

Diệp Thanh Lâm trợn mắt, bước về trước vài bước, sau đó hướng về phía Diệp Niệm Ninh hô lớn: "Diệp Niệm Ninh!"

Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu lên nhìn, cầm lấy điện thoại từ tay Cố Tầm Hạc xong thì vội vã chạy về hướng Diệp Thanh Lâm và Thời Yến An."

Đi thôi, chúng ta đi trước đi."

Diệp Thanh Lâm quàng vai Diệp Niệm Ninh, nhẹ nhàng nói."

Vâng."

Diệp Niệm Ninh trả lời một câu, sau đó cười nói với Thời Yến An: "Tạm biệt, chúng ta gặp nhau sau!"

Thời Yến An gật đầu, chờ sau khi Diệp Thanh Lâm và Diệp Niệm Ninh bung dù rời đi thì thoáng nhìn về phía Cố Tầm Hạc đang đứng cạnh mình.Anh nhíu mày, cũng không có ý định trò chuyện với Cố Tầm Hạc, xoay người định rời đi."

Thời Yến An, tôi thật sự rất hâm mộ anh, mới quen biết cậu ấy chưa đến một năm mà đã khoá chặt trái tim của cậu ấy.

Anh, chắc là nên đến miếu cảm tạ Bồ Tát và Nguyệt Lão thế mà lại đem cậu ấy đến bên cạnh anh, thật cạn lời."

Cố Tầm Hạc trợn mắt, nói vừa dứt lời liền đi mất.Thời Yến An mím môi, trong lòng nghĩ: Có lẽ là nên đi cúng bái thật.*Sau khi Diệp Niệm Ninh và Diệp Thanh Lâm tìm được Diệp Hoài và Dương Thục Dĩnh thì cùng nhau ngồi xe đi đến khách sạn nhà họ Thời.Là một thế gia, bất kể là dịp gì, chỉ cần hầu như tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều đến, thì chắc chắn sẽ tổ chức một buổi tiệc.

Rất nhiều người muốn mượn buổi tiệc này để mở rộng mối quan hệ, cho nên sẽ có nhiều người tham gia hơn tang lễ."

Anh bàn chuyện làm ăn, em cứ đi ăn gì đó đi, nhưng không được uống rượu, nghe chưa?"

Diệp Thanh Lâm vươn tay xoa đầu Diệp Niệm Ninh, thấp giọng nói.Diệp Niệm Ninh gật đầu trả lời: "Biết rồi!"

Diệp Thanh Lâm không yên tâm mà liếc Diệp Niệm Ninh một cái, chào Dương Thục Dĩnh và Diệp Hoài xong thì đi trước.

Mà lúc sau Diệp Hoài và Dương Thục Dĩnh lại dặn dò Diệp Niệm Ninh mấy câu rồi cũng đi bàn chuyện làm ăn luôn.Diệp Niệm Ninh bất đắc dĩ mà thở dài, bây giờ cậu hơi có cảm giác mình lông bông như một tên không ăn chuyện làm, còn là loại vô dụng ăn no chờ chết.Thôi bỏ đi, du thủ du thực thì cứ du thủ du thực*, cũng khá tốt.Cậu nhún vai, xoay người đi đến trước bàn ăn đồ ngọt."

Thầy Diệp?"

Diệp Niệm Ninh mới vừa ăn chưa được hai miếng đã nghe thấy có người gọi mình, cậu giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Khương Khuynh trong tay bưng ly champagne, ý cười không ngừng mà nhìn cậu.Cậu buông đồ ngọt ra, cầm lấy khăn giấy lau miệng, cười gượng hai tiếng nói: "Thật là trùng hợp!"

"Không trùng hợp, tôi thay mặt nhà họ Lâm đến đây."

Khương Khuynh uống một ngụm champagne, nhấp môi cười nói.Nhưng ý cười lại chưa đạt tới đáy mắt.Diệp Niệm Ninh xem đã hiểu cảm xúc của cậu ta, không nói thêm gì, ngược lại cầm lấy một ly rượu vang đỏ trên bàn, cụng nhẹ vào ly của Khương Khuynh: "Chúc mừng cậu đã thành công."

"Thầy Diệp, anh chúc mừng hơi sớm thì phải, trò chơi mới vừa bắt đầu thôi."

"Vậy à?

Vậy cậu cứ từ từ chơi đi, thế nhưng tôi là tiền bối của cậu nên vẫn muốn khuyên cậu một câu, chơi trò chơi thì nên chơi vừa phải thôi, đừng chơi tới cuối cùng tự hại chết mình."

Diệp Niệm Ninh và Khương Khuynh liếc nhìn nhau, tuy cả hai đều không hiểu hàm ý trong ánh mắt đối phương nhưng lại có thể nghe hiểu ý ngoài lời của người trước mặt."

Tuy là ngược gió giao dịch, nhưng tôi đã tính toán rất lâu, sẽ không thua."

Dáng vẻ Khương Khuynh lười biếng, ở sâu dưới đáy mắt lại mang theo sự lạnh lùng.Diệp Niệm Ninh không có tâm trạng vòng vo tới lui với cậu ta, cậu buông ly rượu vang đỏ ra, cầm lên đĩa bánh ngọt vừa mới ăn còn dư lại, tiếp đó duỗi tay vỗ vai Khương Khuynh, nhỏ giọng nói: "Vai ác trong tiểu thuyết, Boss lớn trong trò chơi và tội phạm trong đời sống hiện thực, cuối cùng bọn họ đều thua trên bàn cờ cả.Cậu đấy, vẫn còn rất trẻ, cho nên cũng đừng nghĩ rằng mình là vai chính, có lẽ đến cuối cùng cậu sẽ nhận ra, thật sự mình chỉ là một vật lót đường cực kỳ ngu ngốc mà thôi."

Khương Khuynh nghe xong hơi ngạc nhiên, cậu ta nhìn bóng lưng của Diệp Niệm Ninh mà cười khổ một tiếng.Nếu là cậu ấy có thể xuất hiện sớm hơn một chút, khuyên nhủ mình sớm hơn một chút, thì sao mình lại rơi vào vực sâu báo thù như vầy.Mũi tên đã bắn đi không thể quay lại, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển, sống hay chết cậu ta đều chỉ có thể tiến về phía trước, cho dù là có lỗi với người yêu thương mình nhất và người mà mình yêu nhất...Biết trước như vậy đã tập thói quen chừa con đường lui cho mình, bây giờ phía trước cậu ta là thú dữ, phía sau là vách đá, về phía trước còn có hy vọng sống sót, nếu lùi về phía sau thì chỉ có một con đường chết.Cho nên dù lợi dụng ai, dù phải trả giá thế nào, chỉ cần có thể sống sót, chỉ cần có thể đạt được thứ cậu ta mong muốn, cậu ta cũng sẽ không hối hận.Tác giả có điều muốn nói: Khương Khuynh, là một anh chàng đẹp trai bị thù hận che nhòa hai mắt!

Có thể hoàn toàn tỉnh ngộ hay không sau khi kết thúc chúng ta lại nói tiếp < ở phiên ngoại >.CP phụ: Khương Khuynh (công) × Thời Ngọc Duy (thụ)BE!

BE!

BE!Ngủ ngon!

Every body!
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 125: Chuẩn bị tỏ tình


Lúc Thời Yến An đến khách sạn, Diệp Niệm Ninh đang chơi đấu địa chủ cùng với Thời Ngọc Duy và Cố Tầm Hạc."

Các em đang chơi cái gì?"

Thời Yến An đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Niệm Ninh, cười hỏi."

Đấu địa chủ."

Diệp Niệm Ninh đưa điện thoại tới trước mặt Thời Yến An để anh nhìn xem, sau đó lại tiếp tục đắm chìm trong thú vui này.Bọn họ không đem bài theo, nên cũng chỉ có thể sung sướng đấu địa chủ trên điện thoại.

Chẳng qua vì không để cho trò chơi này quá nhàm chán, bọn họ đã đưa ra một hình phạt, ai còn thừa nhiều bài nhất thì người đó phải lên trên sân khấu hát nhạc thiếu nhi."

Anh, khi nào mới công bố gia chủ mới vậy?"

Thời Ngọc Duy dòm Thời Yến An, thuận miệng hỏi một câu.Thời Yến An lắc đầu bảo: "Không biết, nhưng thế nào sẽ công bố trong buổi gặp mặt này, dù gì nó được tổ chức cũng chính là vì công bố gia chủ mới mà."

"Cũng không biết sẽ là ai..."

Tuy trong lòng Thời Ngọc Duy hơi tò mò, nhưng cũng không có suy nghĩ về chuyện này quá nhiều, dù cho ai là gia chủ cũng không có liên quan đến cậu.Tóc của Diệp Niệm Ninh đã lâu rồi chưa cắt, tóc mái đã rủ xuống che cả đôi mắt, cho nên cậu chơi di động rất bất tiện.Thời Yến An chú ý tới chi tiết này, duỗi tay giúp Diệp Niệm Ninh vuốt tóc, cũng nhẹ giọng nhắc nhở: "Nên đi cắt tóc rồi."

"Ừm, hai ngày nữa tôi sẽ đi."

Diệp Niệm Ninh duỗi người xong thì đánh ra lá bài cuối cùng: "Tôi thắng, hai ngươi ai có bài nhiều nhất?"

"Tôi còn hai lá."

Cố Tầm Hạc nhướng mày, nhìn về phía Thời Ngọc Duy cười nhạt.Thời Ngọc Duy nhìn đống bài còn lại của mình, bĩu môi: "Tớ thua..."

"Vậy cậu lên thôi, chỉ có thể hát nhạc thiếu nhi, chẳng hạn như《 Hai Con Hổ 》.

Chúng tớ ở đây cổ vũ cho cậu, cố lên nhé!"

Diệp Niệm Ninh đi đến bên cạnh vỗ vai Thời Ngọc Duy, mặt mỉm cười vui vẻ.Thời Ngọc Duy chớp mắt, không có ý tốt nói với Diệp Niệm Ninh: "Tớ muốn có nhạc đệm, Niệm Niệm à, không phải cậu biết đánh đàn dương cầm sao?

Hay là đệm nhạc giúp tớ chút nhé?"

"Tớ không!"

Diệp Niệm Ninh vừa thốt ra câu từ chối, Thời Ngọc Duy đã trực tiếp kéo cậu lên trên sân khấu, cậu tràn đầy bất đắc dĩ mà nhìn về phía Thời Yến An cách đó không xa, dùng khẩu hình nói với anh hai chữ: Cứu em!Thời Yến An mỉm cười, không giúp cậuĐây là buổi gặp mặt, có thể chơi vui vẻ cũng khá tốt.Bây giờ không khí quá trầm lặng, ca hát có lẽ sẽ làm nó nhẹ nhàng hơn một chút, hơn nữa anh tin tưởng, Thời Ngọc Duy sẽ không hát nhạc thiếu nhi.Diệp Niệm Ninh khóc không ra nước mắt, hình phạt là ai đặt ra?

Mẹ nó đây là buổi gặp mặt sau lễ tang đó!

Hát nhạc thiếu nhi không ổn tí nào!Lúc cậu còn đang phân vân suy nghĩ, Thời Ngọc Duy đã tìm phục vụ sinh dọn dương cầm lên trên sân khấu."

Hát bài《 Nhớ Lại 》đi, trong trường hợp này mà làm loạn lên tớ sợ bị ba đánh."

Thời Ngọc Duy đi đến trước mặt Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng nói."

Hả?"

Diệp Niệm Ninh nhíu mày, bài hát《 Nhớ Lại 》này lúc cậu học cấp 3 đã viết cho ba mẹ mình.

Tuy rằng không phát hành nhưng lại thu qua bản demo, cũng cho Thời Ngọc Duy nghe qua.Chỉ là chuyện này cũng đã chuyện của nhiều năm về trước rồi, cậu thật sự không ngờ Thời Ngọc Duy sẽ còn nhớ tới bài hát này."

Hả cái gì?

Bắt đầu nhanh lên, bọn họ đều đang nhìn chúng ta đó!"

Thời Ngọc Duy đẩy Diệp Niệm Ninh ngồi vào ghế dương cầm, còn mình thì vội vàng đứng ở vị trí trung tâm, chờ cậu sẵn sàng xong thì làm một dấu tay ra hiệu cho Diệp Niệm Ninh, ý bảo có thể bắt đầu rồi.Diệp Niệm Ninh mím môi, vươn ngón tay thon dài đặt lên trên phím đàn, hít sâu một hơi sau đó bắt đầu đàn.Thật ra cậu cực kỳ không muốn đàn bài này, bởi vì như vậy sẽ gợi lên rất nhiều hồi ức không tốt của cậu.

Lúc trước sở dĩ cậu lựa chọn không phát hành cũng chính vì sợ bị người ta sẽ yêu cầu hát nó ở nơi công cộng.Cơ mà nếu so với nhạc thiếu nhi, thì bài này xem như tốt hơn nhiều lắm, trong lòng cậu tự an ủi mình như thế."

Bức ảnh gia đình đã trở thành tàn tro, không có phòng mới của bố mẹ~Đã nói bên con thật lâu thật lâu, lại chỉ bên con đến trận hoả hoạn kia ~Mọi người đều hết sức quan tâm đến cảm xúc của con, muốn con nhanh chóng quên đi.

Nhưng máu thịt sao có thể nói quên là quên ~Con chưa từng quên đi, con muốn quên thế nhưng vẫn luôn nhớ rõ..."

Ca khúc không dài, hơn nữa khúc nhạc dạo cũng chỉ dài hơn hai phút, Diệp Niệm Ninh đàn xong bài hát này thì vội lấy khăn ra lau nước mắt.

Chờ khi ổn định được cảm xúc của mình, cậu mới cúi người chào rồi bước xuống sân khấu.Dưới sân khấu tràn vỗ tay vẫn chưa dứt hẳn, nhưng cậu chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.Lúc đầu Diệp Lâm Thanh còn định kéo Diệp Niệm Ninh xuống, nhưng lúc nghe thấy câu hát đầu tiên thì ngây ngẩn cả ngườ.

Mãi đến khi Dương Thục Dĩnh và Diệp Hoài gọi anh, anh mới chợt nhận ra nước mắt mình đang rơi.Anh nhẹ giọng nói câu xin lỗi, sau đó định đi tìm Diệp Niệm Ninh, kết quả vừa lúc trông thấy Thời Yến An và Diệp Niệm Ninh nắm tay nhau rời đi.Anh dừng bước chân lại, trong lòng hơi chua xót, không chỉ vì củ cải trắng mình nuôi hai mươi mấy năm nay bị heo ủn đi mất, mà càng bởi vì anh cảm thấy dường như Diệp Niệm Ninh đã không còn cần anh nữa.Bên ngoài mưa rơi lất phất, Thời Yến An đi lấy xe, còn Diệp Niệm Ninh thì đứng ở cửa khách sạn chờ anh.

Khi thấy Thời Yến An lái xe tới, cậu vội vàng đội mưa chạy ra, tiếp đó kéo cửa ghế phụ ra ngồi xuống."

Anh vừa định đi xuống đón em, sao em lại chạy ra rồi?"

Thời Yến An cau mày nhìn đầu tóc và quần áo của Diệp Niệm Ninh bị mưa xối cho ướt nhẹp, vừa lắc đầu nói vừa lấy khăn ra lau cho Diệp Niệm Ninh.Giọng nói của anh chất chứa cả trách cứ lẫn quan tâm, động tác cũng rất nhẹ nhàng.Ánh mắt Diệp Niệm Ninh tràn đầy dạt dào, khẽ khàng gọi tên anh: "Thời Yến An."

"Ơi?"

Thời Yến An không ngẩng đầu, tiếp tục xoa tóc cho Diệp Niệm Ninh.Diệp Niệm Ninh nghe tiếng này của anh thì suýt nữa đã tỏ tình luôn rồi, cũng may là cậu còn tỉnh táo để nhớ rõ hôm nay là ngày nào."

Làm sao vậy?"

Thời Yến An cưng chiều nhìn cậu, giúp cậu lau xong thì bỏ khăn giấy dơ vào bao nilon.Diệp Niệm Ninh vội lắc đầu: "Không có gì cả."

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗ lực kiềm nén xúc động muốn hôn anh.Thời Yến An không hỏi nhiều nữa, đáy mắt chợt lóe lên tia ảm đạm, khởi động xe chạy về hướng nhà Diệp Niệm Ninh.Mưa dần rơi nặng hạt hơn, ngoài cửa sổ đèn nê ông chiếu rọi những vệt nước chảy dài trông rất sặc sỡ.

Diệp Niệm Ninh nhìn cảnh đêm vụt qua cửa sổ, lại nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Yến Án, cuối cùng đưa ra một kết luận – vẫn là nhìn người trong lòng thích hơn.Diệp Niệm Ninh vẫn luôn nghĩ về thời gian sẽ tỏ tình với Thời Yến An, cậu muốn chọn một ngày hoàng đạo, như vậy biết đâu có thể cho cậu và Thời Yến An mãi mãi ở bên nhau.Từ sau khi lễ tang của lão gia chủ qua đi, cậu đã bắt đầu chuẩn bị tỏ tình.

Cậu rất muốn nhanh chóng trở thành bạn đời của Thời Yến An, như vậy cậu sẽ không cần phí thời gian suy nghĩ miên man nữa.Nếu 88 đã rời đi, vậy người trong lòng mình tốt nhất vẫn nên nhanh chóng trở thành người của mình."

Mình bị dị ứng phấn hoa cho nên đến lúc đó không thể dùng hoa, mà không dùng hoa thì dùng cái gì đây?

Người ta lúc tỏ tình hình như đều dùng hoa hồng cả..."

Diệp Niệm Ninh nhìn đàn ghi-ta trong tay, lâm vào trầm tư.Ngày cậu tỏ tình là một ngày trời nắng, mặt trời ấm áp chiếu vào người thậm chí còn khiến cho cậu có cảm giác muốn dắt chó đi dạo.Chuyện tỏ tình cậu không nói cho một ai cả, nơi tổ chức và bố trí đều do một mình cậu sắp xếp, cũng không phải cậu muốn giữ bí mật hay gì, mà chỉ đơn giản là hôm đó muốn ăn một bữa tối dưới ánh nến cùng Thời Yến An mà thôi."

Alo, Yến Án, tối nay 7 giờ anh có rảnh không?"

Diệp Niệm Ninh gọi điện thoại cho Thời Yến An, thấp thỏm hỏi.Trước khi chuẩn bị những thứ này cậu đã quên hỏi trước lịch trình của Thời Yến An, cũng không biết Thời Yến An có thể đến hay không.

Nếu không đến thì khó làm rồi, thầy bói đã nói ngày mai không thích hợp để tỏ tình."

Có!

Sao vậy?"

Thời Yến An lòng tràn đầy mong chờ câu trả lời của Diệp Niệm Ninh, kết quả Diệp Niệm Ninh lại chỉ trả lời anh một câu: "Tối mời anh ăn cơm."

Anh có hơi thất vọng, không phải mỗi ngày bọn họ đều dùng cơm cùng nhau à?

Sao lại cố tình mời?

Không phải lại tự mình xuống bếp đấy chứ?"

Ở nhà hay ở ngoài?"

"Ở ngoài, đợi chút tôi gửi định vị qua cho anh."

"Được."

Nơi Diệp Niệm Ninh chọn là biệt thự ở vùng ngoại ô của anh trai cậu, ở đó có một mảnh sân cỏ rất lớn.

Tối không chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, uống say còn có thể vào nhà ngủ luôn, thật thích hợp để hẹn hò và tỏ tình.Cậu mua rất nhiều đèn màu nhỏ, rải từ mặt đất tới trên cây, sau đó còn dùng hai sợi đèn tạo thành một hình trái tim ở trên đất.

Hơn nữa để không có vẻ quá đơn sơ, cậu còn treo rất nhiều bóng bay, có treo trên cây có đặt trên mặt đất.Tuy rằng nhìn qua vẫn hơi đơn giản nhưng cậu thật sự không thể nghĩ ra được những cái khác.Thời Yến An là đàn ông, còn là một người đàn ông chín chắn có tiền, cũng không biết có ghét bỏ cách bố trí này của cậu hay không...
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 126: Công khai thì sao?


Hết giờ làm việc, Thời Yến An gọi điện cho Diệp Niệm Ninh.

Sau khi chia sẻ vị trí cho Thời Yến An, Diệp Niệm Ninh vội vàng chuẩn bị những bước cuối cùng.

Nhìn địa điểm, Thời Yến An nhíu mày, trong lòng rất khó hiểu: Đây không phải nhà của Thanh Lâm sao?

Chẳng lẽ bảo Thanh Lâm nấu cơm cho anh ăn?

Nhưng chuyện này quá vô lý, hình như Thanh Lâm đâu có biết nấu cơm...Bỏ đi, nghĩ làm gì, vẫn phải nhanh lên thôi, không nên để Niệm Niệm phải sốt ruột chờ.

Diệp Niệm Ninh tính toán thời gian Thời Yến An đến nơi.

Một lúc sau, cảm thấy có lẽ Thời Yến An sắp đến rồi, cậu bật hết đèn trong phòng lên, kể cả những chiếc đèn màu nho nhỏ.

Nháy mắt, toàn bộ nơi này trở nên sáng rực.

Diệp Niệm Ninh nhìn khung cảnh mà mình sắp xếp, trong lòng có hơi hồi hộp.

Cậu tin Thời Yến An chắc chắn sẽ nhận lời tỏ tình của mình, nhưng cậu lại không tin thời tiết.

Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện lát nữa trời đừng có mưa, nếu không hiện trường tỏ tình đã chuẩn bị xong sẽ biến thành hiện trường sự cố mất."

Đinh!"

Nghe tiếng thông báo WeChat, Diệp Niệm Ninh mở tin nhắn ra xem, Thời Yến An nói anh đã tới rồi. ( Niệm Niệm ): Anh ra sau vườn đi.

Sau khi gửi tin nhắn, cậu mở camera điện thoại ra, đổi thành chế độ ghi hình, đặt trên cái giá đỡ cách đó không xa.

Cố định được điện thoại rồi, cậu vội vàng ngồi vào ghế, tay cầm chiếc đàn ghi-ta, chỉ cần Thời Yến An xuất hiện là cậu sẽ bắt đầu cất lên bản tình ca.

Thời Yến An nhìn tin nhắn trên điện thoại thì hơi ngập ngừng, tuy trong lòng tràn đầy nghi vấn nhưng anh vẫn đậu xe và đi ra sau khu vườn.

Vừa đến nơi, anh đã thấy Diệp Niệm Ninh mặc tây trang, mái tóc vuốt keo tỉ mỉ, tay ôm ghi-ta, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ với mình.

Anh vừa định đi tới hỏi cậu tính làm gì thì Diệp Niệm Ninh đã đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu anh đừng nói gì cả.

Anh không còn cách nào khác đành dừng chân, đứng yên nhìn Diệp Niệm Ninh.

"Em muốn trở thành một vì sao nhỏ trước bình minh, khẽ hôn lên đôi mắt anh~From sun, moon, mountains and rivers to bright stars, I like your testimony~My sweet heart, em thích tất cả những thứ anh mặc, và anh thích những cái anh làm anh nói và lối anh đi và cả lối say rượu của anh nữa. ~ (*)Không biết anh có từng đọc qua "Rừng Na-uy" chưa, những câu trên là từ trong cuốn sách ấy..."(*) Trích bản dịch "Rừng Na-uy" của dịch giả Trịnh Lữ.

Bản tình ca dài vài phút kết thúc, tiếng đàn theo đó dần im lặng.

Diệp Niệm Ninh đứng lên, cầm lấy bó hồng màu xanh lam bước tới trước mặt Thời Yến An.

Cậu còn đặt cả hoa, người khác tỏ tình đều tặng hoa, cậu mà không có thì cứ thấy thiếu thiếu gì đó."

Bài hát vừa rồi em viết cho anh, không biết anh có hiểu được không, dù sao cả bài hát này cũng chỉ có một ý duy nhất, đó là em rất thích anh."

Diệp Niệm Ninh nói xong lời này thì hắt xì một cái, sau đó vội vàng nhét hoa vào ngực Thời Yến An, đoạn vội vàng lui về sau vài bước.

Thời Yến An ôm hoa, kinh ngạc xen lẫn hạnh phúc mà nhìn Diệp Niệm Ninh.

Đây là lần đầu tiên có người thổ lộ với anh thế này, hơn nữa đây còn là người anh yêu.

"Niệm Niệm, em..."

Lúc này anh có chút bối rối, nhất thời không biết phải nói gì.

"Em làm sao?

Anh không thích à?

Em cũng muốn chuẩn bị chỗ này đẹp một chút, nhưng em không nghĩ ra được cái gì...

Hắt xì...

Anh đừng có cầm hoa nữa, em tặng cho đúng quy...

Hắt xì... quy trình mà thôi..."

Diệp Niệm Ninh che miệng bịt mũi, nhưng vẫn không thể ngừng hắt xì được.

Thời Yến An vẫn đang chìm trong sự cảm động nên không nhớ ra chuyện này.

Diệp Niệm Ninh vừa nói thế, anh vội vàng đặt hoa ra xa.

Diệp Niệm Ninh đi đến trước giá gỡ điện thoại xuống, vừa tắt trình quay video vừa nói với Thời Yến An: "Chúng ta vào thôi, không lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất."

"Đồ ăn?

Em nấu ư?"

Thời Yến An nuốt nước bọt, trong lòng không hiểu sao hơi hoảng sợ.

"Không phải em nấu đâu, là đặt đấy."

Diệp Niệm Ninh vội lắc đầu phủ nhận.

Cậu tắt bớt đèn màu, sau đó cầm đàn ghi-ta dẫn Thời Yến An vào trong.

Thời Yến An nhìn bó hồng màu xanh lam trong tay, có chút không nỡ để hoa bên ngoài, dù sao đây cũng là hoa Diệp Niệm Ninh tặng anh.

Nhưng nghĩ đến việc cậu bị dị ứng phấn hoa, anh thở dài, cuối cùng vẫn đặt bó hoa ở cửa.

"Anh mau rửa tay ăn cơm đi, em sắp chết đói rồi đây này."

Diệp Niệm Ninh thấy Thời Yến An đã vào, vội vàng gọi anh đến ăn cơm.

Anh gật đầu, rửa tay xong thì ngồi xuống đối diện Thời Yến An.

"Anh sao thế?

Không hợp khẩu vị à?"

Diệp Niệm Ninh để ý thấy Thời Yến An còn chưa ăn được mấy miếng đã buông đũa nên cất tiếng hỏi.

Thời Yến An một tay chống cằm, "Không, anh chỉ đang suy nghĩ một vấn đề."

"Vấn đề gì cơ?"

"Hiện tại hai đứa mình xem như ở bên nhau rồi sao?"

Thời Yến An hỏi xong còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng đồng thời anh rất mong đợi câu trả lời của Diệp Niệm Ninh.

"Đúng vậy!

Nếu không thì sao?

Chẳng lẽ anh không muốn ở bên em à?"

Diệp Niệm Ninh lo lắng liếc nhìn Thời Yến An, hay vì chờ đợi quá lâu nên anh ấy đã thay lòng đổi dạ rồi..."

Đương nhiên anh rất muốn được ở bên em rồi!

Chẳng qua là muốn xác nhận một chút thôi."

Thời Yến An vội vàng giải thích.

"Vậy là tốt rồi.

Anh mau ăn đi, ăn xong tụi mình còn đi xem pháo hoa."

Diệp Niệm Ninh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

"Pháo hoa?"

"Đúng vậy, em chuẩn bị riêng cho anh đó."

Thời Yến An giơ tay nhéo mặt Diệp Niệm Ninh, "Sao tự nhiên em lại làm long trọng thế?

Làm anh được yêu thương mà lo sợ rồi đấy."

"Hì hì, khó khăn lắm em mới có thể tỏ tình với anh, đương nhiên là phải làm cho thật long trọng rồi."

Diệp Niệm Ninh thản nhiên trả lời.

"Em có muốn làm nó càng long trọng hơn không?"

"Cái gì cơ?"

"Công khai thì sao?"

Thời Yến An nghiêm túc nhìn Diệp Niệm Ninh.

Trong thâm tâm, anh muốn công khai, muốn để tất cả mọi người đều biết Diệp Niệm Ninh là người của anh.

Nhưng nếu Diệp Niệm Ninh không muốn công khai...

Vậy thì anh có thể chấp nhận, dù sao em ấy cũng là người của công chúng, anh có thể hiểu được.

"Hả?"

Diệp Niệm Ninh chớp mắt, sững sờ một hồi rồi cười gượng: "Chuyện này em vẫn chưa nghĩ tới."

"À."

Tuy câu trả lời này nằm trong dự kiến, nhưng Thời Yến An vẫn thấy có hơi lạc lõng.

Diệp Niệm Ninh thấy Thời Yến An hình như không vui lắm, cậu trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Anh muốn công khai à?"

Thời Yến An không muốn nói dối cậu, đành thẳng thắn trả lời: "Đương nhiên rồi."

"Tại sao?"

Diệp Niệm Ninh lại hỏi."

Vì anh muốn để tất cả mọi người biết, anh có được một người ưu tú như em."

Thơi Yến An dừng một chút mới tiếp tục nói: "Nhưng nếu em cảm thấy không tiện thì cũng không sao.

Dù sao bây giờ em đã là của anh rồi, để mọi người biết sớm hay muộn đều như nhau."

Diệp Niệm Ninh nhìn anh, không trả lời.

Cậu hiểu suy nghĩ muốn công khai của Thời Yến An, cũng biết anh nói câu sau là vì không muốn cậu phải chịu áp lực.

Tuy cậu cũng muốn công khai, nhưng bây giờ cả hai mới chỉ vừa bắt đầu mà đã công khai ngay, có phải hơi sớm rồi không?"

Đừng nghĩ nữa, anh chỉ nói vậy thôi.

Mau ăn cơm đi, chẳng phải còn muốn dẫn anh đi xem pháo hoa à?"

Thời Yến An vươn tay nắm lấy tay trái của Diệp Niệm Ninh, khẽ cười.

Diệp Niệm Ninh khẽ lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn Thời Yến An, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Sao vậy em?

Nếu chuyện anh vừa nói làm em không vui, thì cho anh xin lỗi, xin lỗi em nhiều lắm!"

Thời Yến An cầm đũa, gắp một miếng cánh gà thả vào chén Diệp Niệm Ninh.

"Không, là em xin lỗi anh mới đúng.

Xin lỗi anh, lần nào cũng để anh phải thỏa hiệp..."

Diệp Niệm Ninh hơi áy náy, sao mỗi lần đều là Thời Yến An phải đợi cậu.

Rõ ràng Thời Yến An xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn, vì sao cứ phải lãng phí thời gian đợi cậu chứ?Nếu Thời Yến An biết được suy nghĩ của Diệp Niệm Ninh, chắc chắn anh sẽ đặt lên môi Diệp Niệm Ninh một nụ hôn thật dịu dàng, nói với cậu: "Anh yêu em, cho nên chỉ cần là chuyện của em, anh đều chấp nhận chờ đợi.

Hơn nữa là anh tự nguyện muốn làm, không hề cảm thấy đang lãng phí thời gian chút nào."

Đáng tiếc Thời Yến An không biết, lúc này anh chỉ biết, bảo bối của anh dường như sắp khóc rồi.

Anh không biết bảo bối của mình vì chuyện công khai mà suy nghĩ bay xa tận đâu ấy, nên anh chỉ có thể ôm lấy cậu, nhẹ nhàng an ủi: "Không có gì hết, chỉ cần em yêu anh, anh thế nào cũng được."
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 127: Mối tình đầu của em rõ ràng là anh mà


Sau khi ở bên Thời Yến An, mỗi ngày của Diệp Niệm Ninh ngoại trừ viết nhạc thì chính là yêu đương.

Những thứ mà cậu từng ghét cay ghét đắng trước đây, sau khi yêu đương lại bỗng trở thành những thói quen hằng ngày.

Hiện tại cậu cứ có cảm giác xung quanh mình và Thời Yến An đều là bong bóng tình yêu màu hồng, nếu không phải vẫn còn chưa công khai thì cậu nhất định đã lên Weibo show ân ái cả trăm ngàn lần rồi.

"Niệm Bảo, em xem Weibo chưa?"*Theo lý thuyết thì "Niệm Bảo" nó khá là QT, có nghĩa là Niệm Cục Cưng, nhưng mà nghĩ lại tiếng Việt cũng không ai gọi Niệm Cục Cưng cả, thường chỉ gọi cục cưng thôi.

Nên sau 7749 lần cân nhắc, mình xin mạn phép giữ lại chữ "Niệm Bảo", xem như nó là biệt danh gọi yêu của TYA dành cho DNN nhé (Như kiểu chồng mình hay gọi mình là Mèo nè hê hê)Thời Yến An vừa ăn cơm vừa hỏi Diệp Niệm Ninh đang ngồi trên sô pha chơi game.

Diệp Niệm Ninh cũng không nhìn Thời Yến An mà thuận miệng hỏi lại: "Vẫn chưa, sao vậy anh?"

"Chuyện Lâm Mục ngoại tình bị cảnh cáo, chắc là sắp bị cấm sóng rồi."

Thời Yến An vừa nói vừa từng giây từng phút chú ý đến phản ứng của Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh vừa nghe thấy tin này thì khẽ khựng lại giây lát, sau đó khẽ à một tiếng.

Chuyện Lâm Mục ngoại tình sao lại bị đào ra nhanh thế nhỉ?

Không đúng!

Chẳng lẽ tự hắn tuồn ra hay sao?Hơn nữa không phải Lâm Mục có kim chủ mới rồi à?

Vị kim chủ kia của hắn đáng lẽ sẽ không để những chuyện này xuất hiện mới đúng?

Dù sao cũng là gièm pha mà.

Phong sát...

Chuyện này...

Chẳng lẽ là do Trần An Dao làm?"

Ồ?

Sao em thờ ơ thế...?

Cậu ta không phải là... học trò của em à?"

Thời Yến An định nói là "bạn trai cũ", nhưng lại không muốn chọc giận Diệp Niệm Ninh, đành phải sửa lời thành học trò.

Diệp Niệm Ninh sao có thể không biết Thời Yến An đang suy nghĩ cái gì, chắc anh lo cậu vẫn còn tình cảm với Lâm Mục.

Thật ra cậu cũng muốn kể hết những chuyện kiếp trước cho Thời Yến An, nhưng lúc này vẫn còn một chuyện quan trọng hơn chưa xong, đợi chuyện kia xong xuôi hết cậu sẽ nói mọi chuyện cho Thời Yến An biết.

Mà chuyện quan trọng đó chính là chuyện nguy hiểm đến tính mạng vào ngày 12 mà 88 đã nhắc cậu trước khi rời đi.

"Được rồi mà, anh yêu, đừng có ghen.

Anh nhìn lại anh xem, một viện trưởng bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, việc gì phải ghen với một người mới trong giới chứ?"

Diệp Niệm Ninh nhanh chóng kết thúc trò chơi, đứng dậy đi đến trước mặt Thời Yến An, vươn tay nhéo mặt anh, sau mới ngồi xuống bên cạnh ăn lẩu cay.

"Đương nhiên phải ghen tị rồi, anh ta chính là mối tình đầu của em!"

Thời Yến An mở một hộp cơm đưa cho Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh lắc đầu cười nói: "Ai bảo anh ta là mối tình đầu của em hồi nào?

Mối tình đầu của em rõ ràng là anh mà!"

"Em lừa anh!

Đồ lừa đảo, chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt anh thôi."

Tuy ngoài miêng Thời Yến An nói thế, nhưng nụ cười trên mặt anh thì lại chứng minh anh rất thích nghe câu vừa rồi của Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh cười tủm tỉm, bắn tim với Thời Yến An, lại nói: "Thật mà, yêu anh ghê á!"

Thời Yến An cười đầy cưng chiều: "Anh cũng yêu em."

Ngày 12 cũng đã sắp tới rồi, Diệp Niệm Ninh vì chuẩn bị cho ngày này mà cố ý về ở nhà chú thím hai.

"Em thật sự muốn về nhà chú hai ở à?"

Thời Yến An nhìn Diệp Niệm Ninh đang thu thập hành lý, hơi nghi hoặc, sao tự nhiên đang êm đẹp lại đòi về vậy?

Gần đây hình như mình cũng đâu có làm gì chọc giận em ấy?"

Đúng vậy!"

Diệp Niệm Ninh trả lời, sau đó cầm lấy một quyển sách tên là "Phương pháp và kỹ thuật cấp cứu" của Thời Yến An bỏ vào vali.

Thời Yến An thấy cậu cầm quyền sách này thì cau mày, "Em về nhà còn đem theo cuốn sách này làm gì?"

Đương nhiên là đem về học rồi!

Diệp Niệm Ninh thầm nói trong lòng là thế, nhưng ngoài mặt lại khẽ cười, đáp lại, "Phòng ngừa vạn nhất thôi."

Cứ vậy mà muốn hàm hồ cho qua chuyện này.

"Phòng ngừa vạn nhất?

Phòng chuyện gì vạn nhất?

Em lại muốn làm gì thế?"

Thời Yến An nhạy bén nhận ra Diệp Niệm Ninh lại đang muốn gạt mình, hơn nữa còn đang giấu giếm anh một chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.

Anh muốn biết đáp án, nhưng đồng thời trong lòng cũng tự hiểu rõ, Diệp Niệm Ninh chắc chắn sẽ không nói cho anh biết.

Anh cảm thấy bắt đầu từ khi biết Diệp Niệm Ninh đến nay, anh luôn đứng ở vị trí bị động.

Cho dù là lúc hai người chỉ mới biết nhau, đến khi tìm hiểu hay ngay cả đến giờ hai người đã chính thức yêu đương, anh đều đang đi theo Diệp Niệm Ninh.

Tuy rằng anh thích cậu, nhưng khi biết người yêu mình có rất nhiều bí mật, anh vẫn sẽ vô thức cảm thấy vô cùng khó chịu.

Làm gì có ai muốn người mình yêu gạt mình rất nhiều chuyện bao giờ."

Yến An, lần này em thật sự có chuyện rất quan trọng, nhưng bây giờ không tiện giải thích với anh.

Đợi chuyện này kết thúc, chỉ cần đợi chuyện này kết thúc thôi, em sẽ nói cho anh tất cả mọi chuyện, được không?"

Diệp Niệm Ninh khóa vali, sau đó giơ tay ôm Thời Yến An thật chặt.

Thời Yến An gật đầu, vùi mặt vào cổ cậu.

"Có chuyện gì anh giúp được em không?"

"Tạm thời thì không có.

Thôi, em đi đây, gặp lại anh sau!"

Diệp Niệm Ninh kéo vali, cầm điện thoại lên rồi ra cửa.

Thời Yến An không tiễn cậu, chỉ ôm Bơ đứng ở trước cửa thang máy, đợi thang máy đóng cửa xong mới quay về nhà.

Lúc Diệp Niệm Ninh về đến nhà chú hai, trong nhà không có ai.

Nhưng như vậy cũng tốt, cậu có thể nhân lúc này mà xem cuốn sách "Phương pháp và kỹ thuật cấp cứu"."

Trúng độc khí than, giật điện, chết đuối, hen suyễn, bệnh tim..."

Diệp Niệm Ninh nhìn qua một lượt, tổng cộng có gần tới một trăm chương, trong đó tuy rằng có rất nhiều phương pháp xử lý những tình huống đột xuất, nhưng đa phần vẫn là xử lý khi phát bệnh.

Cậu nhìn qua vài lần rồi gấp sách lại.

Anh cậu không có bệnh gì cả, cho dù học thuộc lòng thì cũng không dùng được.

Hơn nữa cậu đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi.

Lúc này cậu thật sự là vừa mở sách ra đã buồn ngủ.

"Nếu không xem phương pháp, vậy phải bắt đầu giải quyết từ gốc rễ vấn đề rồi.

Từ lúc anh ấy đi ngủ trước ngày 12, mình nhất định phải theo sát anh ấy từng bước không rời...

Chắc là phải theo sau thôi, nếu đi bên cạnh, anh ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ..."

Diệp Niệm Ninh ở trong phòng thì thầm tự nhủ.

Cậu ngồi trong phòng tự tiêu khiển không biết bao lâu.

Mãi đến khi cậu thấy đói bụng muốn xuống nhà ăn cơm, lấy điện thoại ra nhìn thử, hóa ra đã 6 giờ tối rồi.

Diệp Niệm Ninh đứng dậy vươn vai, cất điện thoại vào túi rồi ra khỏi phòng đi xuống lầu.

Dương Thục Dĩnh và Diệp Hoài đang xem phim nghe thấy tiếng động thì quay sang nhìn nhau một cái, sau đó cùng đưa mắt nhìn lên lầu, thấy là Diệp Niệm Ninh mới yên tâm.

"Niệm Bảo, sao con lại về đây rồi?

Thím còn tưởng trong nhà có trộm vào chứ!"

Dương Thục Dĩnh vừa cười nói, vừa đi đến tủ lạnh lấy đồ uống cho Diệp Niệm Ninh.

"Mấy hôm nay con không có linh cảm viết nhạc, nên về đây ở hai ngày để thay đổi hoàn cảnh, xem thử có thể tìm linh cảm hay không ấy mà."

DIệp Niệm Ninh mặt không đỏ tim không đập nói bừa.

Cậu đi xuống, nhận lấy đồ uống từ tay Dương Thục Dĩnh, đoạn ngồi xuống bên cạnh Diệp Hoài.

Dương Thục Dĩnh cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, "À, thế sao!

Ây da, sao con về cũng không nói với chú thím một tiếng thế?"

"Còn không phải con sợ quấy rầy chú thím làm việc hay sao!"

"Con đấy!

Đã ăn cơm chưa?"

"Dạ chưa, con vẫn luôn ở nhà mà.

Chú thím ăn xong rồi ạ?"

"Đúng vậy!

Chú thím đều ăn ở ngoài hết rồi."

Dương Thục Dĩnh đứng lên định vào bếp, DIệp Niệm Ninh vội ngăn bà lại, "Thím hai, thím đừng nấu.

Để con đặt đồ ăn bên ngoài là được, chú thím đi làm cả ngày nay cũng mệt lắm rồi, cứ nghỉ ngơi đi."

"Cái gì đâu!

Hôm nay thím cũng chỉ là đi tụ họp với bạn bè một bữa thôi, có làm gì mệt mỏi đâu.

Hơn nữa con cứ ăn cơm ngoài hoài cũng không tốt.

Cứ để đó thím nấu cho con bát mì, một xíu là xong thôi."

"Vậy cũng được, cảm ơn thím."

Diệp Niệm Ninh thấy Dương Thục Dĩnh nói thế thì cũng không từ chối nữa.

"Người một nhà, đừng có suốt ngày nói cảm ơn thế!"

Dương Thục Dĩnh nói xong thì đứng dậy đi vào bếp.

Diệp Niệm Ninh cười cười, vừa lấy điện thoại ra định nói chuyện với Thời Yến An thì đã nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Cậu vội vàng chạy ra mở cửa, "Anh, anh cũng tới đây ăn ké à?"

Lúc Diệp Thanh Lâm nhìn thấy cậu, trong mắt anh lóe lên một tia vui vẻ, "Sao em lại bỏ người ta mà về đây rồi?"

"Em về đây tìm linh cảm sáng tác á!"

"Thanh Lâm về rồi đấy à?

Con có muốn ăn mì không?"

Dương Thục Dĩnh đứng trong bếp nghe được tiếng hai anh em nói chuyện, vội vàng lớn giọng hỏi.

"Dạ có!"

Diệp Thanh Lâm đáp lại lời thím hai xong thì quay sang nói với Diệp Niệm Ninh: "Em bớt điêu ngoa lại đi!

Em với Thời Yến An dính như keo dính chuột thế, trừ khi tận thế, không thì đời nào em lại bỏ cậu ta mà đi được?"

Diệp Niệm Ninh cười cười nhưng không nói gì, trong lòng đầy bội phục.

Không hổ là anh ruột của cậu, liếc mắt một cái đã nhìn ra cậu đang nói điêu, quá là xuất sắc luôn!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back