Wattpad  Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.

Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
21.


Đột nhiên từng nụ cười ,nét mặt , dáng vẻ của nàng hiện ra trong đầu cậu.

Có lẽ lần này cậu không thể lừa dối bản thân mình được nữa, cậu đã cảm nắng nàng.

Lần đầu tiên biết yêu, biết nhớ nhung và có những cảm xúc lạ kì.

Thế nhưng cậu đâu biết rằng một khi đã đâm đầu vào thì khó mà dứt ra.

Cậu cũng chả quan tâm gì nhiều, yêu thì yêu thật đấy thế nhưng cậu đâu xứng đâu người ta là tiểu thư còn cậu chỉ là một tên khố rách áo ôm mà thôi.

Thực tế luôn biết cách giết ch*t trái tim nhỏ bé của chúng ta một cách tinh tế nhất.

Ngồi một hồi thì trời cũng tối nên cậu đi vào trong , cậu đang suy nghĩ không biết ai sẽ đưa đồ ăn hay mua gì cho mình nữa.

Đói thật đấy nhưng trong bệnh viện thì làm gì có canteen , cậu thở dài buồn bã.

8h tối rồi mà vẫn không thấy ai , cậu đoán rằng hôm nay lại phải ôm cái bụng đói đi ngủ rồi.

9h tối rồi, chẳng nhẽ cậu phải ôm cái bụng đói rồi đi ngủ sao .

May thay vừa hết dòng suy nghĩ thì tiếng cửa được mở ra, là một người đàn ông mặc vest đen trên tay có cầm thêm chút đồ ăn, có vẻ là cháo và hoa quả. 🤵: Của cậu đó hôm nay cô chủ không đến được , ăn đi.

Tôi đi đây.

Anh Dương: Cảm ơn , chào anh.

Khi người kia vừa đi khỏi cậu liền nhanh tay mở nắp bát cháo ra dù hơi nhức tay .

Mùi cháo thịt thơm ngon khiến cậu thèm khát vô cùng, cậu nhanh chóng lấy thìa rồi múc từng thìa lên thổi lẹ để còn ăn.

Ngay miếng đầu tiên cậu đã vô cùng sung sướng vì sự ngon miệng của nó .

Miếng thứ hai, miếng thứ ba, miếng thứ tư, miếng thứ năm và rồi tô cháo được cậu xử lí sạch sẽ ngay sau đó.

Có thể nói cậu nghèo hèn và đối với người khác thì hàng động liếm bát là quá mất vệ sinh và rất ngại nhưng họ đâu biết một bữa ăn hoàn chỉnh này cậu kiếm đâu ra.

Lâu lắm cậu mới có thể ăn ngon như này.

Ăn xong cậu thu dọn đồ gọn gàng lại rồi nằm lên giường, mùi cháo thơm phức vẫn khiến cậu có chút thèm thuồng .

Hết ý tưởng rồi:)) , xin lỗi mọi người nhé.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
22


Chuyển qua lúc cậu xuất viện nhé.Bắt đầu một ngày mới với vài vết sẹo trên người, cậu ngắm mình trước gương hm có vẻ không được đẹp lắm.

Không suy nghĩ thêm , cũng sắp muộn học rồi cậu cần nhanh chóng sửa soạn .

Đạp con xe đến trường mag thấy có chút mệt chắc do người còn chưa khoẻ hẳn vả lại thời gian trước ở bệnh viện, nói hơi quá nhưng cũng đúng vì cậu cảm thấy thời gian đấy giống như một buổi nghỉ dưỡng .

Dù mùi bệnh viện và các vết thương khiến cậu khó chịu nhưng cậu lại có thể nghỉ ngơi mà không lo gì cả .

Vừa mới xuống xe cậu đã giật mình vì tiếng ô tô từ đằng sau, biết là ai mà.

Cậu nhanh chóng dắt xe chỉ vì muốn né nàng , đi được nửa đường thì cậu cảm giác cánh tay mình cứ nặng nặng như có ai chạm vào.

Trời ơi muốn tránh mà không được .

Hoàng Linh : Yah!

Sao lại tránh tôi?

Muốn ăn đấm hả?

Mà xuất viện bao h ?

Khoẻ chưa mà đi học?

Sao không nói gì?

À tôi biết mà cậu đúng là đồ vô ơn, người ta giúp đỡ mà không biết cảm ơn.Nàng nói một loạt không để cho cậu nói dù chỉ nửa câu, cậu trong lòng đầy khó hiểu, cậu ta ăn nhầm gì à?.Hoàng Linh: Nghĩ gì mà đứng đần ra vậy?

Nghĩ tới em nào chứ gì, hứ đồ đáng ghét .

Anh Dương: Haizz tôi không thích ai, đã khoẻ và cảm ơn cậu.

Từ nãy tới h cậu nói liên hồi, tôi có chỗ để nói sao?.

Hoàng Linh: À vậy hả hihi .

Mà nè cảm ơn gì khô cằn vậy ? ( Nhíu mày).

Anh Dương: Ủa chứ sao ?.

Hoàng Linh: Thấy gì đây không?( Chỉ vào môi).

Anh Dương : Thấy, nè nè không lẽ....um um.Chưa để cậu nói xong nàng đã kéo đầu cậu xuống rồi tặng một nụ hôn dài, cả đám học sinh nháo nhào một phen , họ tin được không đây?

Cái quái gì xảy ra vậy?

Nữ thần của bọn họ đang hôn một tên tâm thần.

Nụ hôn dây dưa kéo dài mãi cho đến khi một cái chai từ đâu đó va vào đầu cậu, ôi trời vết thương chưa lành hẳn mà còn gặp cái chai đó nữa .

Một tiếng A vang lên làm gián đoạn nụ hôn, cậu ngồi xuống ôm đầu vì đau còn nàng thì nhíu mày muốn xông đến hỏi đám người kia cho ra lẽ nhưng bị cậu kéo lại.

Cậu lắc đầu muốn nói mình không sao , cũng không muốn gây sự .

Không nhiều lời, nàng ra lệnh cho cậu đi cùng nàng tới bãi đỗ xe mặc cho hai má cậu ửng đỏ .

Tin đồn của hai người nhanh chóng được lan truyền khắp trường, không ai không biết.

Đa số đều cảm thấy kì quái và nghĩ rằng nàng ta điên thật rồi.

Nói về tình yêu thì anh thích lâu dài
Mà nếu muốn làm công chúa anh đưa em về lâu đài ❤️.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
23.


Hai người bước vào lớp với những cặp mắt săm soi, kì quái.

Mấy bà tám của lớp chỉ chỉ chỏ chỏ làm nàng khó chịu ra mặt nhưng cũng chẳng để ý lắm vì không phải nếu tin đồn lan ra nhanh thì cũng chính là lần đính chính tình cảm này sao.

Không còn trẻ con , không còn thích trêu đùa tình cảm người khác lần này nàng mong muốn, khao khát có được một tình yêu chân thành.

Kết thúc tiết 1 , ai cũng mệt nhoài vì môn hoá.

Cả đám học sinh kéo nhau xuống canteen chỉ còn lại vài người trên lớp, cậu thấy nàng ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức .

Ánh nắng chiếu rọi vào làm nàng khó chịu mà cau mày , cậu thấy vậy thì giơ tay ra che trong khi đó đám học sinh kia xì xào nói rằng trời ơi ngôn tình đồ ha, có cái rèm cửa kìa má , con người thật kì lạ,...

Cái má của nàng kìa có cần quyến rũ vậy không, đôi môi căng mọng khiến cậu có ý đồ không đứng đắn.

Nàng vì cái véo má của cậu mà tỉnh dậy, cậu có chút giật mình và hoảng sợ.

Nàng kêu lên một tiếng ưm tỏ vẻ không thích khi cậu tỏ ra vẻ mặt đấy.

Chuyển cảnh nhe.

Tan học, sân trường đông như kiến , đám học sinh nháo nhào đòi lấy xe trước để đi về chỉ có riêng cậu là bình thản đứng chờ.

Sau khi đám người đó đi hết thì cậu đi lại dắt xe, cảm giác có gì đó không đúng cậu cúi xuống kiểm tra, aisss thật là xịt lốp rồi mà ở đây làm gì có mấy tiệm sửa xe đâu, toàn dành cho đám nhà giàu thôi.

Bíp bíp!

Vừa nghe tiếng cái biết ngay xe ai, cậu giả vờ không nghe không thấy nhanh chân dắt xe để thoát nàng.

Haizz tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà, đã thoát được nàng lại còn gặp cô bạn thân của nàng nữa.

Chẳng lẽ hai người này thông đồng với nhau à, cậu đang bận tưởng tượng, suy nghĩ nhiều thứ trong đầu thì từ đâu có một bàn tay đặt mạnh lên vai làm cậu muốn thót tim .Em châu báu ❤️.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
24


Cậu sợ đến nỗi không dám quay lại , tim như muốn nhảy ra ngoài. ?: Đi đâu đấy?.

Anh Dương: Tôi...tôi đi về.
?: Xịt lốp rồi còn muốn dắt bộ về?.

Anh Dương: Tôi tôi đi được chào.Nàng và cô bạn thân đứng đó cười đau cả bụng, trên đời này còn có một tên vừa ngốc vừa sợ ma nữa trong khi đây là ban ngày.

Cậu dắt xe chạy như sợ bị ai bắt, đôi bàn chân do va chạm mạnh xuống đường làm cậu có chút đau nhưng vẫn không chịu dừng lại.

Mãi đến nhà mình thì cậu mới chịu dừng lại, ngồi bệt xuống rồi ôm lây bàn chân mình.

Tê thật đấy, cảm giác như bị ai lấy búa đập vào chân.

Cậu ngó nghiêng xung quanh, không thấy ai cả thì mới dám chắc vào nhà.

Cởi giày ra chân cậu đã đỏ ửng, bụng réo lên vì đói.

Cậu nhanh chân đi tới chỗ bếp, lấy mì gói với trứng ra nấu.

Mùi thơm từ mì cộng thêm sự béo ngậy từ nước do trứng được khuấy tan làm cậu ăn rất nhanh, mấy phút đã xong.

Cậu vỗ bụng mình rồi tự bật cười,ăn xong lại lười ước gì có ai bê mình ra chỗ giường rồi rửa bát cho mình.

Chuyển cảnh.

Cậu nằm trên giường ngẫm về mọi thứ, bật cái điện thoại lên lấy con beat ra rồi ngồi đấy viết lời, hát linh tinh cho thoả mãn đam mê.

Người đi bên ngoài phòng trọ ai cũng cảm thán sao lại có một giọng hát trầm ấm như vậy chứ, tiếng guitar không ngừng vang lên.Nàng trong phòng mà cười cười , không ai hiểu nổi sao hôm nay tiểu thư nhà họ lại vui vẻ thoải mái bất ngờ như vậy.

Không chỉ ở nhà ăn cơm với ông bà chủ mà còn nói năng rất nhẹ nhàng , người có tình yêu có khác.

Hồi lâu lướt ins, thấy có mấy cặp tình nhân up ảnh làm nàng cũng hạnh phúc lây.

Tưởng tượng một ngày nào đó nàng và cậu cũng thế, aiss nàng muốn hôn lên đôi môi của cậu.

Nằm mãi thì cũng đã ngủ.2h30 chiều.

Thôi xong!

Nàng ngủ lố mất rồi, vội vàng vscn rồi giục lái xe đi thật nhanh.

May là giáo viên chưa vào không thì nàng lại được một phen nghe giảng từ bố mẹ mình.

Tự tin đi vào chỗ ngồi.Hoàng Linh: Ủa sao không hỏi tôi sao đi học muộn? .

Anh Dương: Sao cậu đi học muộn?.

Hoàng Linh: Ai biết trời ơi.

Anh Dương: =))?.Baii ❤️.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
25


Con gái thật là khó hiểu.

Trong suốt h học , không có mấy ai nghe giảng cả bọn họ chỉ toàn nói chuyện riêng hay cắm đầu vào game thôi.

Giáo viên thấy mà ngao ngán , thầy gọi xem có ai biết giải bài này không thì không ai để ý chỉ có mình cậu và một số bạn học khác.

Cậu là người may mắn trong số họ khi được thầy gọi, bài này quá dễ đối với cậu nên điểm 10 nằm gọn trong sổ.

Nàng ở dưới ngưỡng mộ cậu không thôi , không ngừng cảm thán " haizz sao chồng mình có thể đẹp trai vậy được chứ?

Gen tốt ,gen tốt" thấy vậy Thân Mai cũng tiếp câu " mê rồi chứ gì ?

Giữ đi không mất" " xí không phải nhắc, mình sẽ bắt được cậu ta ".

Cả cái đám con trai nghe được cuộc trò chuyện của hai người thì đôi phân tức giận , con người bây h lạ ha?

Người bình thường không đi thích mà lại đi thích một đứa điên trong khi gia thế nhà cậu ta còn chẳng có.

Tên Mạnh Dũng nổi máu điên , hắn nhất định phải khiến nàng rên rỉ dưới thân hắn.

Tan học nha =)) .

Vì biết xe hư nên cậu cố gắng về nhanh trước nàng vì cậu biết dính líu tới nàng thật sự không hay.

Cậu không muốn nằm viện hay trên người đầy bông, gạc nữa.

Thật không may là cậu chậm mất một bước, đi được khoảng giữa chừng thì bị một người áo đen bế luôn lên xe.

Chưa vùng vẫy được bao lâu thì chuyển sang hết hồn, ôi má ơi nhìn mặt nàng ghê quá.

Hoàng Linh: Nhìn cái gì mà nhìn?

Đi đâu mà về trước tôi?

Yêu em nào rồi chứ gì?

Xí mấy người chỉ thế thôi.

Anh Dương: Không, xin phép .

Hoàng Linh: Thử bước xuống xem, cái chân của cậu liền bị phế.

Anh Dương: Hm cậu muốn gì ở tôi?.

Hoàng Linh: Muốn cơ thể cậu có được không hửm?.

Anh Dương: Gì vậy bà dà ?

Không rảnh giỡn với cậu, cho tôi xuống tôi cần phải đi làm .

Hoàng Linh: Nổ địa chỉ.

Anh Dương: Haizz abcxyz.Vì nàng quá cứng nên cậu đành ngậm ngùi để nàng đưa tới chỗ nàng, tưởng mọi chuyện đã xong nhưng ai ngờ nàng cho cậu thôi việc luôn .

Công việc mới đó là làm ô sin cho riêng nàng.

Ban đầu cậu từ chối quyết liệt nhưng sau cùng vì mức lương quá cao nên cậu đã đồng ý.

Trời tối rồi, hai người về nhà của mình.

Lịch làm của cậu là sáng , chiều vì nàng cũng biết tối cậu cần nghỉ ngơi và ôn bài nên thôi.

Ting ting!

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hoàng Linh: Làm gì đó?.

Anh Dương: Học.

Hoàng Linh: Sao lạnh lùng vậy 😕?.

Anh Dương: Um.

Hoàng Linh: Có tin tôi trừ lương không?.

Anh Dương: Tôi đã làm được ngày nào đâu , bye hết tiền.

Hoàng Linh: Ê ê này cái tên chít tiệt 😡.Nàng nhắn đến mấy đi chăng nữa thì cũng không có hồi âm, cậu mặc kệ tin nhắn của nàng vì không muốn dính dáng đến.

Mở sách và ngồi học tới tận đêm mới ngủ , nàng bên kia tức giận không thôi nhưng cũng không làm gì được, mai phải tính sổ cậu ta mới được.

Nay lạ ha, nàng lại có hứng thú với sách vở.

Ngồi nghiên cứu mãi thì cũng tới 11h nên phải ngủ, trước khi nằm lên giường nàng không quên nhắn tin cho cậu.Hoàng Linh: 6h ngày mai đón tôi, bb ngủ ngon 😽.

Anh Dương: * đã xem*.Không nhận lại câu chúc nào cả khiến tâm trạng nàng hụt đi mấy phần , còn cậu bên ngồi ở bàn suy nghĩ tìm ra nghĩa của từ *bb*.

Thông minh là vậy nhưng yêu vào thì cũng ngốc cả thôi =)).

Đêm nay cậu ngủ muộn vì còn cả tâm tư , cứ tưởng cả đời này không có tình yêu ai ngờ dính vào một nàng tiểu thư.

Baii ❤️.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
26


Mãi sau cậu mới ngớ ra một điều là nhà nàng ở đâu, không đưa địa chỉ sao mà đón.

Nhắn tin nàng cũng không xem , thôi kệ đi sáng mai tìm chắc cũng không muộn được đâu.5h30 sáng, cậu nhanh nhẹn vscn , cầm thêm hộp sữa rồi đi giày .

Sao hôm nay lại xui vậy chứ, đã gần muộn mà xe còn hỏng haizz.

Cuống quá nên cậu cứ thế chạy bộ, chạy tới khu biệt thự hỏi mãi mới biết được nhà nàng.

Đây không phải lần đầu cậu được nhìn thấy căn nhà to như vậy nhưng nhà nàng là ở một đẳng cấp khác.

Cái nhà đó phải tầm mấy trăm tỷ chứ không đùa, chắc cậu làm cả đời cũng không mua được nữa.

Ngó nghiêng một hồi cũng không thấy ai, cậu tạm đứng ngoài chờ thêm một lúc nữa.

Thầm đoán bây h chắc cũng phải 6h rồi mà sao không thấy nàng vậy nhỉ .Giúp việc: Cháu tìm ai?.

Anh Dương: A cô cho cháu hỏi bạn Linh đâu rồi ạ?.

Giúp việc : Tiểu thư vẫn đang ngủ ?

Cháu là bạn nàng ấy à?.

Anh Dương: Vâng.

Giúp việc: Chờ lát, tiểu thư sẽ xuống sau.Cậu cúi đầu cảm ơn , nàng trên phòng vẫn còn ngủ hăng say không biết trời đất gì.

Tiếng người giúp việc khẽ vang lên.Giúp việc: Tiểu thư , tiểu thư ơi dậy đi , có bạn cô đến tìm ạ.

Hoàng Linh: Aiss để tôi ngủ chút nữa, gì mà sớm vậy.

Giúp việc: Nhưng có người chờ cô ạ.

Hoàng Linh: Làm gì có ai?

Thôi xong rồi,aaaaaa.Người giúp việc lại được một phen lắng nghe tiếng hét chói tai của nàng, không biết người đó quan trọng thế nào mà khiến nàng có thể vội vã thế nhỉ .

Nàng xuống nhà cũng rơi vào tầm 6h15 rồi, chạy ra ngoài kéo cậu vào trong vờ như không ngại.

Cậu bị lôi bất chợt nên không thể phản kháng, lúc biết bản thân đang ngồi trước mặt phụ huynh thì tim đã không ngừng đập.

Ba nàng nghiêm nghị cởi kính, đặt tờ báo xuống nhìn cậu.Ông: Cậu quen con gái tôi lâu chưa?

Tên gì ?

Nhà ở đâu?

Gia đình thế nào?.Anh Dương dù sợ hãi nhưng vẫn ráng trả lời .Anh Dương: Cháu với bạn ấy là bạn thôi ạ , cháu tên Dương nhà ở khu abc , ba mẹ cháu mất sớm rồi ạ.

Ông: Hừ, đừng có làm hại con gái tôi.

Nói xong ông đi lên phòng, nàng thấy cậu có vẻ căng thẳng nên nắm lấy tay cậu an ủi.

Hoàng Linh: Căng thẳng làm gì, ba tôi là vậy đó.

Đi vào đây ăn sáng với tôi.

Anh Dương: Không cần đâu, tôi ăn rồi.

Hoàng Linh: Aiss thì cứ vào đây, ngắm tôi ăn là được rồi.Và đúng như nàng nói,cậu ngồi xem nàng ăn tới tận 6h35 mới xong.

Thấy vẻ mặt luống cuống vì sợ đi muộn của cậu thì nàng không thể nhịn cười, hứ nàng là ai cơ chứ?

Là con của chủ tịch công ty lớn cũng như người đầu tư chính vào cái trường đó .

Biết cậu không có xe nên nàng đã bảo tài xế chờ sẵn ngoài cửa.

Trong xe ba người không ai nói với ai câu nào , nàng khoác tay cậu và vui vẻ nói chuyện.Hoàng Linh: Ủa mà sao biết được nhà tôi hay vậy?.

Anh Dương: Thì thì hỏi thôi.

Hoàng Linh: Trông ngốc ngốc mà cũng thông minh phết nhỉ , mà nè cái này là của tôi( chỉ vào má cậu).

Anh Dương: Hửm?

Cái này là của tôi.

Hoàng Linh: Cái gì cơ ?

Cái này của cậu á?.

Anh Dương:Ừ.

Hoàng Linh: Cậu là của tôi hihi.

Anh Dương: Hả ?

Cái gì cơ ? .

Hoàng Linh: Cái đồ điếc , im miệng.Vị tài xế lái xe nghe được câu chuyện của hai bạn trẻ thì không ngừng tủi thân, tiểu thư nhà mình từ bao h mà lại đi thả thính người ta cơ chứ.

Hai người thật là làm cho ông tủi thân chít mất mà.

Thời gian trôi nhanh thật đấy đã sắp đến ngày sinh nhật của nàng rồi , ngày mà nàng háo hức nhưng mà kể từ năm nay sẽ khác những năm về trước.

Nàng sẽ không mời những người bạn không tốt, lôi kéo nàng vào các cuộc chơi sa đoạ mà chỉ mời những người thân và cậu.

Baii ❤️.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
27.


Biệt thự của Phan gia tấp nập người ra kẻ vào vì để chuẩn bị cho sinh nhật 17 tuổi của nàng , chưa cả đến giờ bắt đầu nữa mà trong phòng nàng đã đầy ắp những món quà từ to đến nhỏ, giá trị cũng không phải dạng vừa.

Nàng đã cho người gửi thiệp mời đến mọi người và không ngoại trừ cậu.

Lúc nhận được thiệp mời thì cậu cũng khá bất ngờ, chỗ sang trọng thế cậu có thể đến sao với lại biết mua quà gì cho vừa lòng nàng đây?.

Tối hôm đó nàng đã chọn cho mình một bộ váy babydoll màu trắng, ớ dưới là đôi giầy búp bê nữ vintage kiểu Hàn Quốc màu trắng.

Cộng với lại đôi má hồng ,làn da trắng , thân hình cân đôi khiến nàng bây h chẳng khác nào cô công chúa nhỏ.

Nhìn nàng hiện giờ có ai mà không mê cho được chứ.

Giây phút nàng mong chờ cũng đã tới, tiếng nhạc xập xình màu đèn chói lọi liên tục .

Các thiếu gia tiểu thư , họ hàng đều tới tặng quà kèm theo những lời chúc.

Mấy tiểu thiếu gia đều dành cho nàng những lời mật ngọt, họ chỉ mong rằng trái tim nàng có hình bóng của mình.

Nhưng mà người nàng mong chờ lại chẳng thấy đâu cả hay là quên hay là không nhận được thiệp.

Thấy vẻ mặt ủ rũ của con gái, phu nhân không nhịn được mà hỏi.👵: Sao vậy con gái?

Có gì không ưng sao?.

Hoàng Linh: Dạ không có .Thấy nàng lại chống tay lên cằm , phu nhân cũng sầu theo.

Một lúc sau , Thân Mai tiến vào với một hộp quà nho nhỏ.

Nàng lập tức vui vẻ, giả vờ trách móc cô bạn mình.Hoàng Linh: Thân tiểu thư ơi , cậu nhìn quà người ta tặng xem.

Thân Mai : Cháu chào phu nhân ạ.
👵: Chào cháu, hai đứa ngồi chơi đi bác ra ngoài với bác trai.Hai nàng gật đầu .Thân Mai: Nhìn xem , đây là nước hoa Chanel đó .

Hoàng Linh: Mình trêu thôi mà cậu có thân tên đáng ghét kia đâu không?.

Thân Mai: Để tâm tới người ta rồi sao ?

Mình không thấy.

Hoàng Linh: Làm làm gì có chứ, đâu rồi ta?.

Thân Mai: Xìiii thôi ra ngoài đi nào, hôm nay cậu là nhân vật chính mà.Không đợi nàng gật đầu Thân Mai đã kéo nàng ngoài đón khách rồi.

Cậu đang trong một quán tạp hoá nhỏ, loanh quanh mãi mà không biết mua cái gì.

Con thỏ bông này cũng dễ thương đấy nhưng nhỡ nàng không thích hay có rồi thì sao?

Quả cầu tuyết này đẹp đấy nhưng nhỡ nàng có rồi thì sao?

Chiếc nhẫn , bộ váy này đẹp đấy nhưng so với đống quà kia chẳng đáng là bao.

Haizz thế có khổ không cơ chứ, cậu đi hết cái tạp hoá này vẫn chẳng thấy cái gì ưng.

Nhìn lên đồng hồ, ôi thôi muộn lắm rồi.

Quyết định cuối cùng chính là con thỏ bông ban đầu.

Cậu vội vã tính tiền rồi ôm nó đạp xe đến nhà nàng.

Trong vòng tháng làm ô sin cho nàng thì cậu đã quá quen với con đường này rồi.

Vì vừa đi làm xong cộng thêm việc đạp xe làm cho áo sơ mi cậu ướt một mảng.

Mặt cậu đỏ ửng , cất tạm cái xe bên lề rồi tiến vào trong.

Cậu không ngờ là nó lại hoành tráng như thế, nhìn mọi người ai cũng bảnh bao , mặc diện có mỗi cậu là lạc loài.

Bọn họ nhìn cậu với đủ loại ánh mắt, ngạc nhiên có, khinh bỉ có, say mê cũng có( cậu lúc này vì mặt đỏ ưng nên đẹp trai lắm nha).

Vì mải mê tìm kiếm cậu nên chỉ trong giây lát, nàng đã vượt qua biển người để nắm lấy tay cậu.

Cái nắm tay bất ngờ đã làm cho cậu sững sờ, đứng đờ ra đó , mọi người đều trố mắt nhìn .

Không biết người nay là thiên kim tiểu thư như ai đây mà lại được nàng để ý cơ chứ.

Baii ❤️.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
28.


Thẫn thờ mất vài giây thì cậu cũng định hình lại được, ngại ngùng rút tay ra.

Nàng phụng phịu chu môi, ỏoooo trời ơi nếu bây giờ không phải chốn đông người chắc cậu đè nàng ra hôn rồi bỏ chạy mất.

Hoàng Linh: Làm gì mà lâu quá vậy?.

Anh Dương: Xin lỗi nha, tôi bận đi làm.

Hoàng Linh: Làm gì nữa, cậu làm ô sin cho tôi được òi.

Anh Dương: Tôi vẫn muốn kiếm thêm thu nhập.

Hoàng Linh: Nghỉ nghỉ, 1 ngày 1 triệu sao?.

Anh Dương: Thôi bỏ qua chuyện đó đi, tặng cậu.

Hoàng Linh: Woaaa cậu mua nó ở đâu thế?

Cute vậy.

Anh Dương: May là cậu thích, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Hoàng Linh: Hihi cảm ơn nhaaa mà nè ăn gì chưa?.

Anh Dương: Ờ chưa, sao?.

Hoàng Linh: Đi cùng tôi.

Tadaaaaaa nhiều món chưa , ăn đi ăn nè .

Ăn món này nha, í món này ngon nè hay ăn mì Ý nhá ăn đii.

Thân Mai: Nè hai con người kia, định phát cơm tró ở nơi đông người sao?.

Anh Dương: Cơm tró gì chứ?.

Hoàng Linh: Kệ cậu ấy đi, cái tên ngốc này ăn mau lên không đói bây h.Cậu không nói gì chỉ gật đầu rồi cùng hai người lấy đồ ăn, họ ngồi vào bàn chính .

Phải nói là rất rất căng thẳng, cậu cảm giác mấy tiểu thiếu gia kia đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, muốn thoát nhưng cũng không được , làm gì còn bàn nữa.

Đang ăn ngon lành thì bị một cái tán đầu làm cho mất ngon, sặc luôn.

Quay lại nhìn thì mới biết mình lại gặp phải khắc tinh rồi .* Mình thay tên nhân vật phản diện bằng Nguyên Bảo nha*.Anh Dương: Có có chuyện gì sao?.

Nguyên Bảo : Chà chà chúng mày xem ai đây , ai lại được mời tới dự sinh nhật của tiểu thư đây chứ hahaa.Hắn quay ra cười với bọn đàn em, cậu giữ tay nàng lại hôm nay là ngày vui của nàng, cậu không muốn lớn chuyện.Anh Dương: Cậu muốn gì sao?.

Nguyên Bảo: Vẫn còn không biết sao?

Phắn ra chỗ khác, chỗ này của tao.

Anh Dương: À ờ.Cậu định đứng dậy thì nàng đã bảo kê =)).Hoàng Linh: Không phải đi đâu cả, Nguyên thiếu gia có muốn công ty nhà mình mất chỗ đứng không nhỉ?.( Nàng vừa nói vừa lắc ly rượu).

Nguyên Bảo: Phan tiểu thư, tớ đây chỉ nói sự thật.

Liệu tớ có thể mời cậu một điệu nhảy?.

Hoàng Linh: Bổn tiểu thư chỉ thích người đàng hoàng không thích tên lăng loàn như ngươi.

Nguyên Bảo: Cậu....( Hắn ta tức đỏ cả mặt , chỉ tay vào mặt nàng rồi kéo đàn em đi khuất).Cậu thở phào nhẹ nhõm, may quá sắp đến đông rồi mà ăn đòn của tên này chắc điếng người quá.

Thân Mai bên cạnh nháy mắt , khen bạn mình không ngớt .

Nàng cảm thấy bản thân mình thật ngầu lại còn được khen và cảm ơn nữa thì cười không thấy mặt trời đâu luôn .

Đồng hồ điểm 12h đêm, chính là giây phút quan trọng nhất .

Nàng đứng trên sân khấu, trước mắt nàng là một chiếc bánh kem siêu to và những cây nến sáng lung linh, trên đó còn có dòng chữ" chúc mừng sinh nhật Phan Hoàng Linh tuổi 17".

Mc rất nhiệt huyết và có tâm, hô to mọi người cùng nâng ly chúc mừng sinh nhật cô tiểu thư nhỏ này.

Mỗi người đều được phát một phần bánh gato, cậu nếm thử thì ngon bá cháy luôn.

Mặc dù đã được ăn nhưng chiếc bánh đắt tiền này ngon hơn nhiều.

Baii , mọi người nhớ ngủ sớm nha .

Ngủ ngon nha ❤️😉.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
29.


Nàng vui vẻ cầm bánh kem đi đến bên cậu, hỏi.Hoàng Linh: Ngon không?.

Anh Dương: Ngon chứ mà nè nhăm nhăm cậu ăng i.Cậu mải mê ăn vì nó quá ngon, mặc dù không thích ăn ngọt lắm nhưng cái bánh này nó cứ bị cuốn í.

Nhìn hai cái má phồng lên i như bánh bao làm nàng chỉ muốn cắn cho cái .

Xung quanh hai người xì xào lời bàn tán.?: Trông họ cũng đẹp đôi quá ta.
?: Hứ mắt ngươi bị sao thế?

Nhìn tên kia đi , nghèo hèn.
?: Người đứng cạnh tiểu thư phải là tôi / con tôi cơ chứ.
?: Hừ cái tên đó thật rẻ rách, trèo cao sao?.Mặt cậu bí xị luôn, rõ ràng cậu không có trèo cao mà, rõ ràng cậu không có ý định cướp nàng đâu, cậu biết bản thân mình ở đâu mà.

Biết là cậu đang chạnh lòng, nàng quay ra tặng cho đám người kia ánh mắt sắc lạnh.

Thân Mai đứng cạnh mà cảm giác mình đang làm nền cho bọn họ, xìii bạn thân nàng thay đổi nhanh thế này sao.

Bỗng từ đâu có một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sexy tay còn cầm theo ly rượu vang tiến đến bắt chuyện với cậu.?: Chào cậu.

Anh Dương: 👋.
?: Cậu là tiểu thư nhà ai?

Trông đẹp quá.

Anh Dương: Người bình thường.
?: Liệu tôi có thể mời cậu một bữa dù sao ba tôi đang tìm một chàng rể ?.

Hoàng Linh: Cút!.Cậu tự nhiên lạnh sống lưng, cảm giác có ai đó nhìn mình như muốn cạp luôn đầu mình.

Cậu cười gượng với nàng, Thân Mai cười muốn vỡ bụng cặp đôi trẻ này đúng là mới yêu có khác.Nàng vùng vằng đi vào trong nhà, Thân Mai thấy thế liền đuổi theo cò cậu thì mang theo nỗi sợ hãi với tâm trạng buồn về nhà.

Cậu cũng muốn đuổi theo lắm nhưng chỉ sợ chuốc hoạ vào thân .

Sáng hôm sau, vẫn như mọi hôm cậu đã đến đón nàng thật đúng giờ chỉ có điều hôm nay nàng lại chẳng để tâm tới cậu.

Không thèm chào cậu, không để cậu đèo mà đi với tài xế mặc cậu đuổi phía sau.

Cậu dốc sức đạp tăng tốc còn hét tên nàng, tài xế thấy không ổn liền gợi ý.Tài xế: Tiểu thư tôi thấy cậu ta mệt lắm rồi đấy.

Hoàng Linh: Kệ cậu ta , cứ đi tiếp đi .Xíu nữa là cậu đuổi kịp nàng rồi nhưng ra đến đường lớn thì đông quá cậu phải đi chậm lại mấy lần, do không chú ý đang đi thì bị một chiếc xe máy tông phải.

Cậu ngã nhoài ra đường may sao chỉ xây xát nhẹ , không màng bản thân đang bị thương cậu vội đỡ chiếc xe lên cho em nhỏ kia.

Trùng hợp thật đấy , người gây tai nạn cho cậu lại chính là cô tiểu thư hôm qua.

Nàng ngồi trong xe nghe thấy tiếng va chạm liền sốt ruột cho dừng xe, hoảng loạn chạy xuống.Tui vừa tập tay xong, phê quá =)).
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
30.


Thấy cậu không sao liền thở phào, mặt đầy sát khí mắng người kia.Hoàng Linh: Nè có biết đi đường không vậy?.
?: À hoá ra người quen, tôi mới tập chạy xe.

Hoàng Linh: Bấy lâu nay tôi cứ tưởng Lã tiểu thư đây mắc bệnh công chúa chứ.
?: Cô nói gì cơ ?.

Hoàng Linh: Điếc hay sao mà không nghe thấy
?: Haha giữ cho chắc , cậu ta phải là của tôi ( ghé vào tai nàng).Nói rồi cô ta cứ thế đi mất không quên để lại cho nàng một nụ cười gian xảo nhưng nàng cũng chẳng thèm để tâm, cô ta giám cướp người của nàng sao?.

Sau khi kì đà đi mất, nàng mới quay ra trách móc cậu.Hoàng Linh: Yah không biết đi hay sao mà để bị thương hả?

Không biết lo cho mình mà còn đỡ người khác nữa?

Mê rồi chứ gì, mấy người đúng là đồ lăng nhăng.

Anh Dương: Mải chạy theo cậu, xin lỗi.

Hoàng Linh: Xìiii , bác về đi cháu đi với cậu ấy.Tài xế không nói gì chỉ gật đầu rồi lái xe đi mất , chiếc xe đạp bị đâm cho hỏng luôn rồi đành phải mang đi sửa.

May là nàng thuộc đường mới có thể tìm được tiệm sửa xe gần nhất.

Đến được nơi thì nàng than rằng.Hoàng Linh: Aizaaa cái chân của tôi sắp gãy rồi kìa.

Anh Dương: Ngồi nghỉ đi,tôi bóp chân cho .

Hoàng Linh: Nhanh nhẹn lên tên nô tì kia.Ngay lúc này nàng như muốn đổ gục vào lòng cậu vì góc nghiêng quá đẹp, bấy lâu nay nàng đã bỏ lỡ một cực phẩm sao.

Nàng nhanh tay chụp lén cậu rồi up lên ins ( chỉ chụp tay thôi, không lộ mặt) với dòng cap : iu bbi quáa ❤️.

Chỉ sau vài phút hàng ngàn tym , lượt cmt ồ ạt .

Có người chúc phúc có người ghen tị nhưng đa phần đều tò mò người ấy là ai.

Sửa xe xong thì cũng đã muộn, bây h mà vào lớp thì cũng không học được gì vậy nên nàng đã dụ dỗ cậu cúp học.

Hoàng Linh: Muộn òi , đi chơi với tôi điii.

Anh Dương: Không học sao?.

Hoàng Linh: Thôi học làm gì, mai học sau cũng được mà.

Anh Dương: Thôi cậu gọi ai tới đón đi, tôi phải đi học.

Hoàng Linh: Bây h một là đi chơi với tôi hai là khỏi học?.

Anh Dương: Nè cậu nghĩ đâu ra cái quy định quá quắt như vậy hả?.Lúc này cậu có chút to tiếng khiến nàng sợ hãi, cảm giác như nước mắt muốn tuôn trào.Hoàng Linh: Ờ ừm xin lỗi.

Anh Dương: Haizz xin lỗi cậu .

Hoàng Linh: Xin lỗi gì mà không có thành ý gì hết á:((.

Anh Dương: Đừng tưởng tôi không biết cậu muốn gì, lên xe tôi đèo muốn đi đâu thì nói.

Hoàng Linh: Hihi đi vào tim cậu nhaaa ( vừa nói vừa nháy mắt).

Anh Dương: Nè nè không giỡn ( đỏ mặt).

Hoàng Linh: Ỏooo ngại đồ , đi ra công viên với tôi nhanh nhanh.Nói rồi cậu đạp xe chở nàng tới công viên, trên đường đi cậu như muốn ngừng thở vì cái ôm của nàng.

Phan tiểu thư à cô không biết ngại nhưng tôi thì có đó.

Vì là buổi sáng nên ít trò chơi chỉ có vài trò nhưng được cái đồ ăn thì nhiều quá trời, hehe mục đích nàng dẫn cậu tới đây là để tẩm bổ cho cậu mà, nhìn chồng mình gầy thế sao con tim của nàng có thể chịu được.Mọi người ngủ sớm nhaa ngủ ngon .
 
Back
Top