Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.

Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
11.


Như mình nói thì đây là chap ngoại lệ nha nên sẽ không có nội dung liên quan gì đến cốt truyện đâu , toàn là H thôi.Cậu vừa mới đi làm về , vừa quăng được cái cặp để nghỉ ngơi thì đôi mắt vô tình nhìn thấy bóng dáng vợ mình ở trong bếp.

Nàng thấy có tiếng động liền mỉm cười, từng bước quyến rũ đi đến chỗ cậu.

Hoàng Linh : Ummm chồng đi làm có mệt không?.

Ánh Dương: Ôi trời ơi , em ăn mặc kiểu gì đây?.

Hoàng Linh: Sao ?

Không thích à?.

Ánh Dương: Em muốn tôi thao nát em thì em mới chịu sao hửm?.Vừa nói tay cậu vừa đặt ở eo nàng, cả hai từ từ thoát y cho nhau, buông ra những lời d*m dục.Hoàng Linh: Come here, đồ.....

Ánh Dương: Đồ?.

Hoàng Linh: Hừ đồ yếu sinh lí.

Ánh Dương: Ha em được lắm, hôm nay tôi phải thao cho*t em mới thôi.

Đồ d*m đãng nhà em.Nói rồi cậu mạnh bạo chiếm lấy đôi môi mọng nước kia , mạnh bạo xé chiếc đầm đắt giá trên người nàng.

Từng cái đậm chạm khiến nàng sung sướng đến phát điên, nàng rên rỉ thầm trong họng.

Hôn hết đôi môi thì cậu lần mò xuống phía đồi núi trập trùng , không to không nhỏ mà lại còn rất vừa tay nữa a~.

Nàng cũng không vừa, vuốt ve phía dưới làm nó cương lên như muốn thoát ra , đạp bay cúc quần .

Ánh Dương: Hừmmmm em là đang muốn lắm đây?.

Hoàng Linh : A um cho người....ta đi ...mà....Bỗng cậu ngậm đầu ngực làm nàng không tự chủ mà rên lên , lời nói ma mị của cậu làm sao nàng có thể thoát ra được.

Nàng thèm thuồng , tự chủ hạ thấp người xuống cọ xát cô bé vào thứ kia để giải toả bản thân.

Dịch mật ra đầy , tạo thành một mảng lớn ở phía dưới quần.

Cậu nhếch mép đầy ưng ý , chống tay xem con mèo con này còn có thể chịu được bao lâu.

Hoàng Linh: Ha~ cho em đi mà.....hiếp em ....điii....

Ánh Dương: Tiểu d*m đãng nhà em khiến tôi điên mất.

Hoàng Linh: A ưm đừng xiết chặt đầu t* em như vậy....ha người...ta sướng...

Á!.Cậu nhấc hông nàng lên, xé rách đũng quần lót kia rồi cho hai ngón tay đâm thẳng vào bên trong.

Một cảm giác đau đớn ăn sâu vào nàng nhưng rồi một hồi đổi lại là sự sung sướng, nàng tự động khiến cậu vừa ý không thôi.

Hình như cậu chăm làm quá nên đã khiến cô vợ nhỏ của mình thèm khát đến mức này.

Ánh Dương: Cm nó em làm tôi sướng cho*t đi mất.

Tôi cho em khỏi rời giường.

Hoàng Linh: A a aaaa ai bảo ....chồng...chỉ biết làm...đâu để ý tới em...ưmmmm.

Ánh Dương: Được rồi vậy để chồng thoả mãn em.Nói rồi cậu cởi hết quần áo cho cả hai, không cần dạo bước đầu , cậu đặt nàng nằm xuống rồi cầm thứ kia từ từ đâm vào trong.

Cảm giấc ấm nóng bên trong nàng khiến cậu gừ nhẹ một tiếng.

Cậu trêu đùa nàng khi để nguyên, mặc nàng van xin.Hoàng Linh: A động đi màaa.

Ánh Dương: Gọi tôi một tiếng chồng, tôi liền thoả mãn em.

Hoàng Linh: Chồng ơi mau thao nát em á aaa.Không để nàng kịp phản ứng , cậu tăng tốc làm việc khiến nàng chỉ biết rên rỉ trong sự sung sướng.Hoàng Linh: Aaaaa nhẹ nhẹ thôi....chồng ơi á.

Ánh Dương : Nhẹ thì làm sao có thể vừa ý con mèo này được hừmmmm.

Hoàng Linh: A a f*ck ....f*ck me...aaaaaa....

Ánh Dương: Em làm tôi sướng điên đầu mất thôi.

Hoàng Linh: Đừng đừng mà em...ra.aaa Á!.

Cậu để nàng ngồi lên người mình , từ từ cho cậu bé vào trong .

Với tư thế này nàng sẽ sướng không nguôi.

Cậu để con mèo nhỏ ôm lấy mình , cậu chống hai chân rồi bắt đầu đẩy hông.

Sự lựa chọn này của cậu đã đúng vì mỗi lần đưa đẩy là mỗi lần chạm tới điểm G của nàng.

" Phập !

Phập!

Chát !

Chát" âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt mỗi khi nhớ lại.Hoàng Linh: Aaaa....nhẹ lại đi...mà...tét b*** em mất...ưm ưm....

Ánh Dương : Hừ mông to thế.

Chát!.

Hoàng Linh : Sao?

Thích...không?

Aaa bạo d*m em đii.

Mạnh mạnh lên anhhh....

Ánh Dương: Không sướng mà đ*t à hả?

Hả?.

Hoàng Linh: A ưm ....chồng a~.... người ta ....muốn muốn áaaaa.Biết là nàng sắp ra nên cậu đã tăng tốc , vừa vận động bên dưới chiếc miệng tinh nghịch của cậu vừa trêu đùa với bầu ngực của nàng.

Nàng sung sướng nắm lấy tóc cậu, tay không tự chủ mà xoa nhẹ hạt lựu phía dưới.

Hoàng Linh: Aaaa ưm ưm sướng quá....oh my god .....f*ck f*ck ....aaaaaaa.

Ánh Dương: Hừmmmmm cùng ra nào.

Hoàng Linh: Aaaa nhẹ thôi...màaaa ưm ưm....

Ánh Dương : Aaa anh raa...

Hoàng Linh: Em cũng raaa Á!.Sau trận mây mưa điên cuồng thì cả hai đã thở phào , phía dưới đã không có ít tinh dịch chảy ra.

Cậu rút thứ kia ra thì là đống tinh ồ ạt ùa ra , thấy nàng đã thấm mệt nên cậu bế nàng lên nhà tắm.

Làm gì dừng lại được nữa , trong nhà tắm phát ra những âm thanh damdang "Aaa chồng nhẹ lại....ưmmmm em đau".
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
12.


Hoàng Linh: Nè cậu làm phục vụ ở đây sao?.

Ánh Dương:Ờ um hai người uống gì tôi lấy?.

Hoàng Linh: Hai cốc cà phê và cả....cậu.

Ánh Dương: Cái gì?

Tôi á?

Tôi có uống được đâu?.

Hoàng Linh: Mày ngồi đây nhá, theo tôi.Và rồi nàng kéo cậu chạy một mạch vào nhà vệ sinh mặc ánh mắt khó hiểu của mọi người.

Đi được nửa đoạn thì cậu giật mạnh người nàng lại khiến khuôn mặt hai người sát vào nhau , suýt chút nữa là hôn rồi.

Hai người luống cuống đẩy nhau ra , cậu nhân cơ hội mà chạy ra ngoài trước mặc nàng còn thẩn thơ bên trong.

Aiss!

Tức ch*t nàng rồi, cái tên đáng ghét này làm nàng tụt cả hứng.

Sao nàng lại bị tên này lừa cơ chứ , còn cậu thì thở phào , cảm tạ ông trời vì thoát khỏi nàng.

" Cậu ta ghê quá, huhu tránh xa thôi", nói vậy thôi chứ mai sau ai mà biết được.

Nàng giậm chân mạnh xuống sàn rồi vùng vằng ra ngoài , bất kì nhân viên nào đến ghi menu nàng đều không cho phép khiến cậu phải đích thân ra.

Vừa đi trong lòng cậu vừa sợ, không biết nàng lại dở trò gì nữa đây, sao cậu khổ quá vậy.

Nàng vừa gọi xong món này thì lại đổi món khác, làm cậu ghi chép muốn chóng cả mặt.

Thấy chân cậu nàng liền dùng đôi guốc giẫm thật mạnh lên khiến cậu đau đớn ôm chân.

Mọi người ai cũng để ý nhưng không thèm tới giúp , bạn nàng thấy vậy cũng khó hiểu.

Nàng chỉ nhếch môi cười , suy nghĩ nàng thật trẻ con " hứ cho chừa , cái tội mỡ dâng tận miệng mà không húp, liu liu".

Cậu đành ngậm ngùi chịu đau rồi tiếp tục hoàn thành công việc, sau một hồi vất vả chiều chuộng vị khác này thì cậu cũng đã ghi được đồ uống.

Thế nhưng lại trớ trêu khi đồ uống vừa mới được mang ra thì bóng dáng hai nàng không thấy đâu , cậu khó hiểu chịu trận mắng của quản lí.

Nàng bên ngoài cứ cười không ngớt mặc cho bao nhiều ánh mắt nhìn khó hiểu.

Nàng vui vẻ đến nỗi quên mất mấy câu hỏi của cô bạn thân mình , nàng bỗng chợt khựng lại khi nghe được những lời mắng mỏ của quản lí dành cho cậu.Quản lí: Tôi cho cô ở đây làm mà cô làm mất khách của tôi hả?

Loại như cô nên biến khỏi quán tôi đi, hừ.

Thu dọn đồ đạc , nghỉ làm.

Anh Dương: Chú à cho cháu xin lỗi, cháu không cố ý.

Cháu xin chú mà.

Quản lí: Im miệng , đồ điên.

Cút.Không kịp để cậu nói thêm cậu, tên quản lí đó đã rời khỏi.

Vốn dĩ hắn ghét cậu vì luôn làm những người khách ở đây chú ý đến cậu, cướp mất khách của hắn nên hắn mới sử dụng chức quyền để làm vậy chứ sự thật cậu không làm gì sai cả.

Cậu buồn bã, tim đau nhói khi nhớ lại câu" đồ điên".

Ai cũng nói cậu như thế , cậu cứ tưởng mình nghe nhiều nên đã chai tim nhưng sao nghe mãi nó vẫn nhói thế này?

Cậu đâu làm gì sai đâu?

Cậu cố gắng học hành , làm việc chỉ mong sao có thể sống trong xã hội này nhưng ai ai cũng đều cố dìm cậu xuống ,ai cũng ghét cậu vậy?

Có mỗi cái Thuỳ là thân với cậu nhưng nó cũng có cuộc sống riêng, đâu thể ở bên cậu mãi được với lại cái Thùy cũng sắp sang nước ngoài sinh sống với ba mẹ nó rồi nên cậu phải mạnh mẽ lên hơn thôi.

Cậu ôm đồ của mình bước ra khỏi quán mà mặt cứ thẫn thờ, nàng nhìn thấu tất cả rồi lại trách mình giỡn quá quắt.

Vì một chút ghen ghét mà làm cậu mất luôn cả thứ nuôi sống cậu.

Liệu bây giờ nàng xin lỗi còn kịp không?

Nhưng rồi suy nghĩ đó lại bay về một nơi khác vì nàng dù sao cũng là tiểu thư, chưa từng hạ mình xuống vì ai nên việc này quả thật rất khó và nàng không phép mình làm vậy.

Nàng kéo Mai đi đến quán bar, nơi làm cho nàng thoải mái , vui vẻ còn cậu thì ra công viên nơi vắng vẻ để cậu thì thầm với bản thân mình.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
13.


Tiếng nhạc xập xình bỗng làm nàng khó chịu chứ không còn thoải mái , vui vẻ như trước nữa .

Dù ở bên cậu không lâu nhưng mỗi khi cạnh cậu nàng luôn có một cảm giác yên bình ,nó làm nàng phải chán chường những quán bar, vũ trường náo nhiệt.

Nàng thở dài, ủ rũ và hiện tại nàng chỉ muốn bên cạnh cậu lúc này.

Nàng biết mình đã yêu cậu nhưng với bản tính kiêu ngạo vốn có thì nàng không hề thừa nhận .Cậu ngồi xuống chiếc xích đu rồi giương cặp mắt bi thương lên nhìn mấy đứa nhóc con tinh nghịch quây quần bên ba mẹ chúng.

Cậu có chút đau xót trong lòng nhưng rồi cũng vụt bay mất.

Đôi mắt chứa đầy nỗi sầu nhìn lên trên ,phía bầu trời đèn bao la .

Cậu đã hình dung ra cảnh một ngôi nhà nhỏ , nơi đó có những tháng ngày hạnh phúc của cậu với ba mẹ nhưng sao hình ảnh đó lại bị áng mây đen cuốn mất.

Cậu chán ghét đá những viên đã nhỏ rồi chầm chậm bước tới bãi cãi ,nơi tụ tập cho bọn trẻ.

Thấy không gian yên tĩnh thì cậu bắt đầu trở về tuổi thơ, cậu một mình đóng nhiều vai, nở nụ cười ngây thơ nhất cho bản thân nghe.

Đến khi nhớ lại những câu nói chạm đáy lòng thì nước mắt lăn dài trên mi, ai cũng như ai đều có lòng tự trọng , đều biết đau .

Cậu oà khóc lên như đứa trẻ, đôi tay ôm lấy bản thân rồi bàn tay lại vô thức dỗ dành mình.

Hai người hai nơi nhưng có lẽ trái tim lại đang đi tìm nhau , đó là định mệnh.

Nàng chán nản rời khỏi quán bar để lại cô bạn thân còn say mê trong đấy, ngồi trên xe mà mình đã gọi cho vệ sĩ mà sao nàng lại nhớ cậu thế này.

Con tim đập liên hồi, gò má ửng đỏ khi nhớ lại từng khoảnh khắc khá đen giữa nàng và cậu.

Khi chiếc xe lăn bánh tới công viên ( nơi cậu ngồi) thì nàng lập tức cho dừng xe.

Nàng thấy cậu bơ vơ một mình giữa cái công viên rộng lớn, nàng thấy bóng dáng của một đứa trẻ lên ba khi mà đang ngồi chơi trên bãi cát nhưng sâu trong đứa trẻ lên ba này là một tâm hồn đang bể nát.

Cậu nở những nụ cười thật đẹp mà trước đây chưa ai có thể nhìn thấy , cậu tự chơi một mình tự diễn đủ trò vì dẫu sao đâu ai muốn làm bạn với kẻ như cậu.

Nàng vội lấy chiếc điện thoại ra quay lại từng khung cảnh , từng nụ cười hay từng những bước cậu đi.

Trong lòng nàng nhói thêm một chíu, đúng vậy cảm giác này nàng chưa hề có đối với người ngoài.

Cô tiểu thư danh giá này chưa hề đau lòng vì bất kì ai cả( ngoại trừ người thân ) nhưng cho tới khi gặp cậu , một kẻ vô danh tiểu tốt hơn nữa lại không được bình thường thì cảm giác ấy xuất hiện.

Giọt lệ nàng lăn dài trên mi, nàng khóc vì hoàn cảnh đáng thương của cậu, nàng khóc vì hành động sai lầm ban nãy, nàng khóc vì quá yêu cậu.

Cậu đang chơi đùa vui vẻ bỗng thấy có cảm giác ai đang quay lén mình liền sợ hãi , ôm lấy đồng đồ ban nãy mà chạy thật nhanh.

Nàng hơi bất ngờ nhưng cũng không quên ra lệnh cho vệ sĩ đuổi theo.

Vận tốc của người chạy bộ làm sao mà bằng ô tô được nên không đến phút , cậu đã bị chặn đường.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
14.


Cậu bị nàng kéo một phát lên xe rồi cho vệ sĩ phóng đi, cậu như bị nghẹt thở khi không gian lạnh lẽo bao trùm.

Về đến căn dinh thự thì cậu bị nàng một mực lôi lên phòng, vừa đi cậu vừa choáng ngợp trước sự sang trọng của căn dinh thự này.

Vừa lên phòng, nàng liền khoá chặt cửa rồi không nói không gì chỉ đẩy mạnh cậu ngồi xuống giường và ôm chặt lấy cậu mà khóc.

Cậu cũng chẳng biết phải làm sao nên đành để im cho nàng ôm , thân thể cậu cứng đờ may thay bộ não còn nhắc nhở cái tay xoa dịu nàng.

Thường ngày nàng bắt nạt cậu ghê mà giờ lại như con mèo nhỏ khóc thút thít bên cậu.

Cậu khó hiểu nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều chỉ nhẹ nhàng an ủi nàng.

Ánh Dương: Ờ....cậu đừng khóc , có chuyện gì vậy?.

Đáp lại cậu là tiếng im lặng , nàng vẫn cứ khóc làm một mảng áo của cậu ướt sũng.

Ánh Dương: Cậu...cậu đừng khóc,tôi tôi xin lỗi hay cậu có chuyện gì à?.

Hoàng Linh: Hic hic tôi xin lỗi huhu....

Ánh Dương: Hả?

Xin lỗi gì chứ?

Tôi tôi về.

Hoàng Linh: Không được đi ở lại với tôi, tôi yêu cậu.

Ánh Dương: Hả ?.Đáp lại cậu vẫn chỉ là tiếng khóc và rồi sau một hồi im lặng thì nàng đã thiếp đi còn cậu thì chẳng biết làm gì , đắp chăn chỉnh lại tư thế cho nàng xong thì cũng ra về.

Trên đường đi cậu cứ nhớ lại cậu "tôi yêu cậu" của nàng , chẳng biết có phải là yêu rồi không nhưng tim cậu cứ hồi hộp, nảy sinh một cảm giác khó tả.

Trời cũng tối lắm rồi nên những bước chân của cậu có tốc độ nhanh hơn.

Lo sợ, loay hoay không biết rằng chiếc xe đạp còn ở đó không nên cậu đành đi về chỗ công viên ( do lúc phát hiện ra có người nhìn mình cậu luống cuống quá nên chạy bộ) .

May thay chiếc xe đó vẫn còn ở đó, cậu thở phào mỉm cười rồi đạp xe về.

Cho mình chuyển mùa nhé, giờ là mùa đông nè.

Trời đông giá rét, từng cơn gió lạnh phả vào mặt cậu khiến thân cậu run rẩy.

Cậu ước mình có bộ quần áo ấm thiệt ấm, chăn ga gối đệm đầy đủ nhưng có lẽ mơ chỉ là mơ thôi.

Về đến căn nhà trọ cũ kĩ , cậu mở điện rồi cất con xe quý báu vào nhà.

Cậu xoa xoa thân mình cho ấm, đun tạm cốc nước nóng uống cho tỉnh người rồi bắt đầu học bài.

Dù bây giờ muộn lắm rồi nhưng cậu vẫn cố học cho xong, cậu muốn đổi đời.

Dưới ánh đèn hiện lên một cậu học sinh chăm chỉ học hành , là một người hiền lành ,lạc quan nhưng cuộc đời lại gặp nhiều ngang trái hơn nữa trái tim có quá nhiều vết xước.

Cậu học trên lớp xong thì cũng đã hơn 12h đêm nên cũng chẳng làm gì thêm , cậu vội vàng tắt điện rồi nằm trong chăn mà ngủ.

Thực ra, cái chăn này cũng khá mỏng nên trong lúc ngủ cậu toàn phải co ro ,hiện rõ mức độ lạnh của mùa đông.Mình bí ý tưởng rồi , mọi người có ý tưởng gì thì cmt ạ.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
15.


Sáng hôm sau, phía nàng.

Nàng mệt mỏi tỉnh dậy vì ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào , nàng lắc đầu rồi thấy đôi mắt mình có chút đau và khó nhìn.

Nàng hiện tại chẳng biết lí do gì nữa, rời khỏi chiếc giường êm ái nàng đi vào nhà vệ sinh .

Làm vệ sinh cá nhân xong nàng liền thay đồ , cầm theo chiếc túi rồi xuống nhà.

Nhìn đồng hồ đã thấy sắp muộn nên nàng vội vã cầm tạm cái bánh mì rồi chạy ngay ra phía có xe chờ sẵn.Phía cậu. .

Cậu đã đến từ rất sớm , quét lớp rồi làm tất cả mọi thứ vì cậu biết ở đây cậu chỉ tên sai vặt .

Cậu thở dài chán nản vừa bước ra khỏi cửa lớp thì gặp ngay nàng đang đứng chống tay vào tường với vẻ mặt tức giận.

Hoàng Linh : Ai bảo cậu làm những việc này?.

Anh Dương: A đâu tôi tới lượt tôi mà, chào tôi đi đổ rác đây.

Hoàng Linh: Ai cho mà đi?

Để đấy , đi ăn với tôi .

Anh Dương: Nhưng nhưng ......Câu nói bị gián đoạn bởi hành động kéo của nàng, một mạch kéo cậu xuống canteen dưới bao ánh mắt tò mò, ngạc nhiên của nhiều người.

Cậu ngồi ngây ngốc , chẳng biết nên chạy đi hay ở lại nhưng lý trí lại điều khiển tất cả khiến đôi chân cậu như bị đá đè nặng, cứng đờ.

Nhìn thấy một núi đồ ăn nàng mang ra , cậu liền bật dậy há hốc miệng.Ánh Dương: What?

Nhiều vậy?.

Hoàng Linh : Ăn đi, cậu gầy đi chết với tôi.

Ánh Dương: Tôi ăn sáng rồi mà thôi tôi đi lên .....

Hoàng Linh: Đi đâu?

Định lên với cái bụng đói à.

Ánh Dương: Aa mọi người ơi lại đây ăn nè, come onnnnnnnn.Sau tiếng gọi mời của cậu là cảnh cảnh học sinh chen nhau cướp lấy đồ ăn từ nàng, nhân cơ hội đó cậu liền chạy vèo lên lớp khiến nàng vừa bất lực vừa cáu giận.

Ôi trời!

Cậu vừa chơi nàng một vố đau rồi nên vừa chạy trong đầu cậu vừa run sợ nhưng đôi chân không thể dừng chạy .

Cậu thầm nghĩ tới nét mặt nàng quạu lên, ultr sao bây h cậu mới nhận ra là mình đã ngu ngốc thế nhờ.Cho mình xin ý tưởng đi :((.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
16.


Nàng như chơi vơi giữa đám đông , cả đám người trai lẫn gái cứ chen nhau ngồi với mình làm nên phát điên lên.

Bị đám người này làm phiền có tức không cơ chứ , tức hơn là lại bị tên ngốc kia lừa.

Nhưng quái lạ, đôi môi nàng bỗng cười trong phút chốc, nghĩ đi nghĩ lại dáng vẻ của tên ngốc kia có phải là quá đáng yêu không cơ chứ, nhìn chẳng khác nào con mèo bự cả.

Hoàng Linh: Aiss cuối cùng cũng thoát được, đám người đó thật là điên khùng.

Hừ, cái tên kia cứ đợi đấy.Nói rồi nàng với vẻ mặt hầm hầm đi lên lớp , ai nấy đều vì sát khí mà không dám nói câu nào.

Tuy nhiên cậu đã đi trước một bước mà trốn vào nhà vệ sinh, tưởng rằng đã đắc thắng ai ngờ bỗng có tiếng nói.Hoàng Linh: Ra ngoài.Đáp lại nàng là sự im lặng, mặt cậu không cảm xúc nhưng trong thâm tâm thì đang muốn khóc.

Hoàng Linh: Ra ngoài.Vẫn không có hồi âm, lần này nàng giận thật rồi khi không lại bị tên điên này trêu chọc cơ chứ.Hoàng Linh: 1 là ra, 2 là tôi phá cửa.

Anh Dương: Tôi...tôi không sợ đâu.Nói rồi từng tiếng đập mạnh va vào cửa , con tim cậu cứ đập thình thịch thình thịch, cái cảm giác sắp phải đối mặt với cơn thịnh nộ của nàng đã làm cậu phát khóc rồi.

Anh Dương : Tôi ra, huhu đừng phá nữa.

Hoàng Linh: Dừng!.Nói xong người vệ sĩ to con lập tức rời khỏi, hình ảnh cậu dần dần hiện rõ trong mắt nàng.

Mặt cậu mếu máo, từng giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên đôi hàng mi , tưởng nàng sẽ mềm lòng ai ngờ .

Nàng không chần chừ mà véo tai cậu khiến cho cậu có cảm giác sắp mất luôn cái tai này, nàng dí mặt cậu xuống bồn rửa mặt chứa đầy nước bẩn của học sinh khác , lấy những cái son trong túi ra mà chét hết lên mặt cậu.

Xong xuôi, nàng bỏ đi để cậu ở đấy mà tự lo .

Cậu thấy chuyện này bình thường thôi, dù sao cậu cũng có lỗi trước với lại bị bắt nạt không phải hôm nào cậu cũng bị hay sao chứ ?

Có gì đâu mà phải tủi thân hay khóc lóc.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
17.


Vừa đi nàng vừa nghĩ " liệu mình làm thế có quá đáng không?"

Thế rồi nó cũng chợp tắt " đáng đời".

Cậu ở lại tẩy rửa cái mặt mình muốn nát luôn ấy chứ, vết son cũng không ít mà lại còn đậm , cậu nhìn dáng vẻ mình trước gương rồi thở dài " trông mình chẳng khác nào một tên hề".

Tiếng chuông reo lên làm cậu vội vàng lau mặt mình, do không đủ thời gian khiến mặt cậu vẫn còn chút đỏ đỏ của son còn thêm quả áo ướt nữa" haiz lại bị trêu rồi".

Nói xong cậu nhanh chân bước vào lớp, thấy giáo viên đang điểm danh cậu không ngần ngại mà hô to.Anh Dương : Em xin lỗi ạ .

Cả lớp : Haha , tên hề này.Tiếng cười rộ lên làm cậu tủi nhục không thôi, giáo viên thấy cậu là học sinh ưu tú nên châm chước cho qua.

Cậu cũng không dám ngồi gần nàng nữa mà ngồi sát vô mép bàn, chiếc áo sơ mì ước đẫm một mảng khiến cậu khó chút khó chịu thật đen làm sao nó lại ướt khá đẫm ở tay áo .

Nàng cũng chẳng quan tâm, được nuông chiều từ nhỏ nên tính tiểu thư vẫn luôn có sẵn , nàng đâu rảnh hơi mà đi xin lỗi rồi còn quan tâm cậu đâu chứ.

Trong đầu nàng giờ đang vang lên tiếng nhạc trên bar, những tiếng gọi mời hay lên kế hoạch cho những cuộc chơi sắp tới.

Bỗng giáo viên gọi nàng lên làm bài , ôi trời nàng có biết gì đâu chứ bấy lâu nay nàng đâu có học hành gì đâu chứ.

Thôi dù sao cha nàng cũng đầu tư cho cái trường này mà, về bị mắng một vố là xong thôi .

Không biết vì vụ hồi nãy hay do tâm trạng nàng thất thường nên khi đi lên nàng đá vào chân khiến cậu kêu lên một tiếng, không ai đồng cảm với cậu đâu mà từ " điên" đồng thanh phát ra từ miệng bọn họ.

Nàng đi lên với vẻ mặt bình thường thế nhưng trong lòng thầm khóc, khi chữ bài làm xong thì quay xuống ra tín hiệu cầu cứu ét ô ét cho mấy tên con trai .

Không một ai biết vì vốn dĩ bọn họ sau này cũng sẽ được thừa kế khối tài sản kếch sù của gia đình thôi.

Duy chỉ cậu đã dơ tay lên đưa ra ý kiến.Anh Dương: Em thấy bài này có vẻ khó, em có thể làm thay được không ạ? .Ánh mắt căm ghét của đám con trai hướng về phía cậu vì họ cho rằng cậu đây là đang lấy le với nàng còn đám con gái thì lại có chút say mê cộng thêm cả nàng.

Không biết vì sao bọn họ lại mê cái chất giọng trầm ấm pha thêm chút lạnh lùng này nữa, mà giờ họ mới để ý nha cậu có múi.

Nàng đứng ở trên mà thẫn thờ vì những lọn tóc vương trên mặt cậu do dính nước, nếu cậu không mắc bệnh chắc con gái ở trường này đổ đứ đừ rồi.

Nhận được sự cho phép cậu liền tiến đến, cầm lấy viên phấn mà viết đáp án ra.

Nàng trong lúc đi về đã có chút mê mẩn mà nhớ lại chất giọng ban nãy .

Đối với cậu bài này quá dễ nên con mười liền được cô cho vào sổ điểm, về tới chỗ cậu vẫn với dáng vẻ lạnh lùng đó mà không biết bao ánh mắt nhìn mình.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
18.


Một lần nữa tiếng chuông reo lên để kết thúc tiết học, cả đám học sinh nháo nhào chạy ồ xuống canteen bởi đối với bọn họ ở trong lớp là một thứ nhàm chán.

Cậu cũng không ngoại lệ, bỗng dưng hôm nay cậu lại muốn đi ra ngoài chút.

Mang theo quyền sách xuống canteen rồi mua thêm chai nước, mặc kệ cho đám học sinh có náo loạn thì cậu vẫn bình thản thôi.

Tưởng được yên ổn ai ngờ một lúc sau có một đám con trai kéo tới, hình như là đàn anh lớp trên.

Họ đã nghe ngóng được việc cậu làm nữ thần của họ say đắm mặc dù chẳng biết đó là sự thật hay không.

Tên đầu đàn hống hách đặt chăn lên bàn dẫm nát chát nước của cậu, tên đằng sau thì dựt mạnh lấy quyển sách trên tay cậu rồi xoá nó thành vụn.

Cậu ổn mà không sao cả vì chỉ là chuyện thường ngày thôi , không phải đàn anh thì là bạn học .

Chỉ có điều quyển sách đó đắt lắm, biết bao kiến thức , cậu phải tích góp mới mua được.

Cậu khóc vì công sức của mình bị vụt mất, cậu khóc vì bất lực nhưng rồi cũng lại ngoan ngoãn tự giác rời đi .

Một tên nào đó cầm lấy chai nước còn dư chút nước đổ lên người cậu, ai mà chả có lòng tự tôn của chính mình vậy nên lần này cậu đã không nhịn được nữa mà xoay người lại đẩy mạnh làm tên đó ngã.

Cú đẩy đó đã làm cho cả trường một phen náo loạn , cả đám kia cũng trố mắt nhìn theo .

Bị quê như vậy hỏi sao không tức , đám con trai đó mỗi người một cái ghế xông thẳng vào phía cậu.

Một đấu năm thì sao mà thắng nổi , cậu không có học võ .

Đánh lại được lúc đầu nhưng càng về sau thì càng đuối sức và rồi...

Tấm thân nhỏ bé của cậu gục xuống , trên người có vài chỗ bị chảy máu làm cho chiếc áo sơ mi dần chuyển đó.

Tên đầu đàn thấy vậy nên hoảng , kéo cả đám chạy đi .

Tất cả học sinh đều đứng bao quanh , có người thương xót có người quay lại nhưng sau cùng không có một ai đủ can đảm để gọi cấp cứu cho cậu cả vì họ không muốn dính dáng .

May sao nàng vừa từ phòng giám hiệu về vì một số công việc, đi ngang qua sân trường thấy cảnh đám người nhao nhác thì cũng tò mò.

Hoàng Linh: Yah Yahhhhhh gọi cấp cứu, tên kia gọi cấp cứu đứng đần ra đó làm gì.Một cậu học sinh bị nàng làm cho hoảng loạn trong lúc gọi xe cứu thương, mọi người trong đầu đều suy nghĩ rằng : dạo này nàng bị sao vậy?

Cái gì vậy?

U là trời?.....

Nàng không để tâm đến mà khi nghe thấy tiếng còi xe liền sai vệ sĩ bế cậu lên rồi chạy theo .
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
19.


Nàng ngồi bên ngoài mà lòng đau như cắt, thầm chắp tay cầu nguyện cho cậu.

Vệ sĩ bên cạnh thấy nàng như vậy thì cũng nhẹ nhàng an ủi .

Cạch!

Tiếng cửa được mở ra với bóng dáng của một vị bác sĩ.

Nàng vội vàng hỏi tình hình.

Hoàng Linh: Cậu ấy sao rồi,m Hả?.

Bác sĩ: Xin tiểu thư bớt nóng , cậu ấy đã qua khỏi chỉ bị chấn thương nhẹ thôi .

Cô có muốn đóng viện phí không ạ ?.

Hoàng Linh: Dẫn tôi tới phòng của cậu ta.

Còn cậu đi đóng viện phí.Hai bên đều gật đầu rồi việc ai nấy làm , ngắm nhìn cậu qua lớp kính bỗng dưng nàng cảm thấy bên ngực trái của mình co thắt dữ dội.

Tay chân đều bị băng bó, khuôn mặt đẹp đẽ bây h lại chi chít vải băng.

Nàng chầm chậm bước vào, nhìn kĩ hơn thì có thể thấy máu thấm vào các miếng băng.

May thay cậu không bị gãy cái xương nào.

Cậu cảm nhận được có người bên cạnh nên gắng gượng mở mắt.Anh Dương: C..hào.

Hoàng Linh: Nghỉ ngơi đi, xin lỗi .

Anh Dương : Ờ um , cảm ơn A!.

Hoàng Linh: Sao sao vậy?.

Anh Dương: Đau xíu thôi, về học đi cảm ơn đã quan tâm.

Hoàng Linh: Yah yah cái tên chet bầm này, định đuổi tôi sao ?

Mơ đi.

Anh Dương: Không có, cậu làm gì làm đi.

Nói rồi cậu thiếp đi vì mệt mỏi, thật sự ngay lúc này cậu chỉ muốn ngủ thật sâu thôi vì quá đau rồi.

Cả cơ thể dường như đông cứng lại, nàng thấy cậu đã ngủ liền sinh ra cảm giác nhàm chán.

Haizz , giở điện thoại nhưng cũng vẫn vậy không thể thôi chán .

Bỗng nàng nảy sinh ý đồ rất táo bạo đó chính là ngủ cùng chồng tương lai :)).

Yep!

Chính xác!

Nàng đã leo lên giường ( giường to nên đủ hai người nha) , nhẹ nhàng nằm lên gối mà không làm cậu thức giấc.

Cẩn thận xoay người, rúc vào lòng cậu mà hưởng trọn hương thơm dịu nhẹ của cậu.

Và thế là nàng đã từ từ chìm vào giấc ngủ mặc kệ trời đất.

4h chiều, khi những học sinh còn say mê hoặc than thở vì những tiết học thì hai con người kia mới dần tỉnh dậy.

À mà không phải nàng đâu chỉ có Dương thôi , cậu ấy người mình có hơi thở ấm nóng phà vào cộng thêm cánh tay làm người mình không nhúc nhích được là đoán ngay .

Cậu bất lực nằm im rồi gọi nàng dậy.Anh Dương: Nè dậy đi , nèeee.

Hoàng Linh: À hả?

Gì zọ?.

Anh Dương : Cậu dậy đi, rời khỏi người tôi ngay.

Hoàng Linh: Hứ ôm tí cũng không cho đồ keo kiệt, về thì về dỗi.Thấy cái dáng vẻ siêu cấp đáng yêu bonus thêm cái giọng đó thì hỏi sao cậu không say đắm cho nổi.

" Nhìn cậu ta dễ thương thật đấy.

Ấy nhìn cái dáng đi kìa , aiss chít tịt mày đang nghĩ cái quái gì vậy hả?".

Cậu không thể khống chế bản thân nên liền đập mạnh vào đầu khiến đau cả tay lẫn đầu.

Nàng trên đường đi về luôn hậm hực, vẻ mặt cau có làm người tài xế không dám thở .

Bước vào nhà, nàng chào ba mẹ với chất giọng uể oải, có chút khó chịu.Hoàng Linh: Con chào ba mẹee.

Nhìn theo dáng nàng đi lên cầu thang mà hai vị phụ huynh cũng khó hiểu, thường ngày nàng luôn vui vẻ , nhất là lúc xin đi chơi :)).

" Aissss, đáng ghét đáng ghéttt.

Cái đồ ngốc kia, ngươi có biết bổn cung là ai không hảaaaaaa?

" .

Bụp!

Bụp!

Tiếng đấm vào con gấu bông đáng thương kèm theo những lời oán giận của nàng.

Buổi tối vui vẻ ❤️.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
20.


"Nheee nheeee, aisss cái tên điên đó sao cứ chạy trong đầu mình mãi thế nhờ?

Có lẽ nàooo?"

" Chính là nóooo" " không, không chắc chắn là không.

Một vị tiểu thư mình như sao có thể yêu tên đó chứuu.

Haizzzz điiiu ngủuuu".

Hai bậc phụ huynh đứng ngoài nhìn mà không khỏi ngơ ngác, trời ơi con gái mình đang làm cái gì vậy nè.

Tầm này là đang kêu trời kêu đất xin đi chơi đây nè mà sao hôm nay ngoan zữ vậy, lại còn lẩm bẩm linh tinh nữa.

Hai ông bà nhìn nhau rồi cười khúc khích.

Phía cậu.

" Haiz tại cậu ta hết ngủ ngon quá mà ....mà sao nhỉ?

Ủa mình đang định nói cái gì vậy nèee?.

Hm điên mất thôi, cái cậu gì đó ơi mau mau thoát khỏi đầu tôi cáiii".

Cậu bấm nút đỏ ở trên đầu giường, cánh cửa mở ra với một cô ý tá.

Cậu ngỏ ý muốn cô ấy dìu mình xuống xe đẩy , y hệt một hành trình khó khăn vậy.

Cậu tự giác lăn bánh xe ra ngoài để hít thở không khí.

Mặc dù tay có chút đau nhưng dù sao không thể làm phiền người ta mãi được.

Cậu đẩy xe tới gần chiếc ghế đá , nơi đang có một cô nhóc trông có vẻ cô đơn ngồi đấy.

Anh Dương : Em làm gì vậy?

Cho chị chơi cùng được không?.
👧: Chị nhìn xem cái đống Lego này thật khó ghép.

Anh Dương: Haha vậy để chị phụ em nhé?.
👧: Um um.Cả hai vừa xếp Lego vừa trò chuyện với nhau.Anh Dương: Ba mẹ em đâu rồi?

Họ không tới chơi với em à?.
👧: Họ đi công tác rồi, em bị sốt nên mới vô đây.

Anh Dương: Đáng thương quá nhỉ ?

Hm mà nè .
👧: Dạ?.

Anh Dương : Có ai đó gọi em kìa.
👧: Aaaa cô bảo mẫu , bye chị nhaaa .

Anh Dương: À ờ bye , hahaaaa dáng chạy cute đấy thật giống cậu.

Trời ơi dạo này bị cái tật gì vậy, cậu ta đáng ghét thì có.Trời hôm nay khá đẹp, không nắng cũng không mưa, không nắng gắt cũng không u ám mà lạ thay càng về xế chiều thì lại có chút hồng.

Cậu thật muốn chụp lại để ngắm nhìn nhưng tiếc là bản thân bị thương, không cần phải an ủi hay đổ lỗi cho ai mà cậu đổ lỗi cho chính mình.

Cậu cứ ngồi độc thoại trách móc mình, nói mình là một kẻ vô dụng .
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back