Wattpad  Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
293136963-256-k157624.jpg

Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
Tác giả: HnhLng911
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nguyễn Anh Dương: 16 tuổi .

Do hoàn cảnh và quá khứ không tốt đẹp nên khi lớn lên bị trầm cảm.

Cậu không còn ai , một mình sống trong căn nhà trọ thôi.

Thứ làm cậu mê mẩn chỉ là: Rubik và đàn guitar.

Cao :1m65 .

Học giỏi nhưng giấu nghề.

Nhà không khá giả nên đi làm thêm.

Sau này lọt vào tầm ngắm của nàng.

Bạn thân duy nhất : Nguyễn Thị Thùy.

Phan Hoàng Linh: 16tuổi.

Đại tiểu thư danh giá của gia tộc họ Phan.

Vẻ đẹp hút hồn và sự kiêu sa đã cướp mất bao trái tim nhưng nàng yêu cuộc sống độc thân hơn.

Nàng đanh đá lắm ,hay bắt nạt cậu nhưng sau này lại sa ngã vào vẻ đẹp lạnh lùng của cậu.

Cao: 1m62.

Học giỏi.

Bạn thân nhất: Thân Mai( giàu không kém gì nàng).

Nguyên Bảo : 16 tuổi.

Thiếu gia họ Hoàng , nhà khá giả .

Nham hiểm , hãm , mê mẩn nàng vì nhan sắc và khối tài sản kếch sù.

Là người cầm đầu bắt nạt cậu.

Mình tải lại app vì app bị lỗi nhưng lại bị xoá luôn truyện rồi, xin lỗi mọi người nhiều nhé.

Mình sẽ viết truyện này , mong mọi người tích cực ủng hộ ạ.

Mình cảm ơn ❤️.

 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
1.


Hắn ở đây là chỉ Dũng .Sáng thứ hai , ngày đầu tiên đi học của mỗi học sinh và ai cũng phải cất bước tới trường.

Nàng bước ra từ con xế hộp tiền tỷ khiến tất cả học sinh đều phải suýt xoa , hò hét.

Ánh mắt si tình của con trai lẫn con gái đều hiện rõ, hắn vội vàng chạy đến ra vờ như thân thiết với nàng chỉ để đám học sinh kia loá mắt.

Nhưng không may thay , nàng phũ phàng nhìn hắn với con mắt kì lạ rồi bỏ đi làm đám học sinh được một phen cười vỡ bụng .

Bên cạnh nàng chính là cô bạn thân, thân từ nhỏ rồi nha.

Hai bên gia đình chơi thân với nhau lắm, nhà hai người đã giàu nay lại hợp tác với nhau thì ai mà sánh bằng.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì va phải cậu, nàng nhíu mày.Hoàng Linh: Nè không biết nhìn đường à?

Đi đứng kiểu gì mà va vào tôi thế.

Mạnh Dũng: Đúng rồi đó, ai cho mày va vào người yêu tao .Vừa dứt được câu thì đã bị cô bạn thân của nàng vả ngay vào miệng cho chừa cái thói hãm.Thân Mai: Shut up!

Chỗ này chỗ mày lên tiếng à, cút.Hắn cúi đầu bỏ chạy , tất nhiên đại tiểu thư đã nói thế hắn không có gan trời mà ở lại đâu.

Quay lại về chỗ nàng với cậu.Hoàng Linh : Ơ hay đứng đờ ra đấy làm gì?

Xin lỗi tôi mau.

Anh Dương: Ờ ờ xin lỗi cậu tôi có việc , chào.Nói xong cậu chạy vụt đi mất trong lòng cũng lo sợ theo, nàng không mảy may để rồi tiếp tục tám chuyện với cô bạn thân.

Chuông reo làm cho đám học sinh loạn hết cả lên , ai cũng nhanh chóng di chuyển về chỗ của mình.

Cậu và đứa bạn thân cũng vậy nhưng mà mỗi đứa một bàn vì Thuỳ còn bận bên người yêu .

Vẻ đẹp không góc ch*t của cậu chẳng được ai công nhận cả , trong lớp ai cũng biết cậu bị trầm cảm mà nên khinh bỉ nhiều hơn thích.

Hắn nhân lúc giáo viên chưa vào liền nhân cơ hội cầm đầu mấy thằng con trai ra bắt nạt cậu.Mạnh Dũng : Ê cái tên bị bệnh kia.

Anh Dương: Hả cậu gọi tôi sao ?.

Mạnh Dũng: Chả thế, mày nghĩ trong lớp này có người thứ hai như mày à.Thùy ngồi trên định đứng lên cản , bảo vệ cậu nhưng không thể vì đàn em hắn .

Cậu không nói không gì chỉ đứng dậy rồi ngẩng đầu ý bảo hắn sai gì thì sai đi.

Hắn bật cười to với bọn đàn em rồi giả vờ phủi áo cho cậu rồi lại tặng cho cậu thêm một quả đấm làm cậu chảy máu môi nhưng cậu không kêu, quen rồi.Hắn cười nhếch mép sung sướng, đánh liên tiếp vào người cậu.

Lí do gì sao ?

Đơn giản lắm chỉ vì cậu bị trầm cảm và dễ bắt nạt , hắn coi cậu là đồ chơi , tay sai.

Mạnh Dũng : Cho mày ch*t này , mẹ kiếp cái loại như mày mà cũng đòi vào lớp này học.

Nghèo kiết xác , mày...

Ơ hai cậu....

Hoàng Linh: Chướng mắt thật đấy.

Hắn nghe vậy liền tỏ ra tinh tế , nói.Mạnh Dũng: Xin lỗi vì để cho rác rưởi ở đây, tớ sẽ cho nó một trận rồi vào ngay.

Hoàng Linh: Khỏi cần, cút về chỗ được rồi.

Hắn chẳng nói gì thêm, trước khi bỏ đi cùng đàn em còn tặng cho cậu một ánh mắt gi*t người nữa.

Cậu lau đi vệt máu còn đọng ở môi và cố gắng đứng dậy sau những cú đánh đó, người cậu như kiệt sức vậy.

Cậu cúi đầu tỏ ý cảm ơn nàng rồi tiếp tục ngồi vào chỗ đọc sách.

Nàng cũng đâu quan tâm nhưng lại bị cô bạn thân nghi ngờ hỏi.Thân Mai: Ể sao hôm nay lạ vậy?

Mọi hôm nạt lắm cơ mà,mày có như vậy đâu?

Hay...thích rồii?.Hoàng Linh lúc này vẫn tỉnh bơ trả lời .Hoàng Linh : Làm gì có , mày hâm à?

Tao lại đi thích cái tên trầm cảm này á, còn lâu.

Thôi vào chỗ đi cô vào rồi.

Nàng và cậu ngồi cạnh nhau nha , còn bạn thân cậu thì ngồi , bạn thân nàng ngồi bàn bên cơ( cái này là chỗ được xếp sẵn rồi nhé).Cậu liền biết ý ngồi ra xa để cho nàng ngồi, cô giáo vào thì lớp trưởng liền hô to.

Cô gật đầu rồi bắt đầu bài học , nàng ngồi trong giờ nhàm chán chẳng muốn ghi bài liền nhờ cậu chép hộ .

Cậu vẫn mặt lạnh, chép hộ, nàng mỉm cười thoả mãn.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
2.


Nàng chán nản nhìn qua nhìn lại bỗng nhiên say đắm vào khuôn mặt xinh đẹp của cậu, nàng chống tay lên ngắm cậu mãi thôi.

Đang mải ngắm thì tiếng cô giáo gọi làm nàng giật mình , nàng đi lên bảng làm bài mà trong lòng chỉ muốn khóc thôi.

Cậu một chút cũng không để tâm đến làm nàng bực mình , đúng là đồ vô tâm không biết giúp người khác gì cả.

Cuối cùng, vì không chú lắng nghe , không làm được bài nên nàng bị cô mắng cho một trận rồi hậm hực về chỗ.

Nàng lườm cái con người đang chép bài hộ mình kia rồi tùy tiện dẫm vào chân khiến cậu đớn đau không thôi.Reng!

Reng!

Tiếng chuông ra chơi giống như cái phao để cứu bọn họ khỏi mấy môn học đáng ghét ,lớp cậu toàn con ông cháu cha nên đi học chỉ để có lệ thôi.

Mặc cho lớp có mất trật tự như nào thì cậu vẫn lặng thinh , cầm lấy con rubik mà chơi.

Ngồi yên cũng không yên thân với tên hãm kia nữa , hắn ngang nhiên cùng đàn em tiến đến cướp mất con rubik trên tay cậu mà tung lên tung xuống.

Hắn cố tình không bắt rubik khi rơi xuống nên khiến nó bị vỡ ra nhưng may sao vẫn lắp được .

Cậu chịu đựng , cúi xuống định nhặt nhưng mỗi giày của hắn đã nghiền nát mấy cái mảnh ghép kia rồi.

Cậu bực tức trong lòng nhưng không thể hiện ra, lẳng lặng lấy chổi dọn dẹp.Hành động đó của cậu đã làm hắn tức phát điên lên vì tưởng đâu cậu sẽ tức giận hay tỏ ra oan ức cơ ai ngờ....

Hắn hung hăng túm tóc Dương rồi đánh liên tục, cả lớp lại có một đoạn phim hành động để xem rồi.

Hắn đánh xong còn lấy chân dẫm lên cánh tay chút máu của cậu làm cậu đau điếng , kêu lên.

Dũng không chút tình thương , cứ thế bỏ đi và trong lớp cũng không ai ra giúp đỡ cậu.

Nàng thấy vậy liền có chút chua xót trong nhưng vẫn mặc kệ, nói chuyện với bạn tiếp.

Chỉ có mỗi người bạn thân của cậu là vội vàng , nhíu mày chạy đến dìu cậu từng bước xuống phòng ý tế.

Cậu vì bị đánh quá nặng lên sức cũng hết, lúc đi qua chỗ nàng còn suýt nữa thì ngã vào nàng rồi.

Đôi mắt cậu nhắm lại , cuối cùng cũng đến được phòng y tế.

Cô bác sĩ nhẹ nhàng xử lí vết thương và yêu cầu cậu nằm nghỉ vì quá nặng.

Thùy để cậu nằm xuống , chạy xuống canteen để mua chút đồ ăn bồi bổ cho cậu vì Thùy biết cậu hay bỏ bữa sáng lắm.

Cậu nằm trên giường mắt nhắm tịt lại , ngủ một giấc , có vẻ như mệt lắm rồi.

Nàng ở trên lớp trong lòng lại lo lắng xen lẫn tò mò không biết giờ cậu sao rồi nên một mình đi tới phòng y tế tìm cậu.

Linh không đi cùng Mai là vì không muốn mai nghi ngờ hay dò xét quá nhiều, nàng cũng ngại lắm chứ.

Xuống đến nơi thấy cậu bị băng bó ở nhiều chỗ nhất là vùng mặt, nàng suýt xoa.Hoàng Linh : Haizzz đẹp như vậy mà lại uổng công bị vùi dập, phí.Cậu biết nàng đến nhưng vì quá mệt với đau nên mặc kệ, ngủ tiếp.

Nàng đột nhiên sờ vào vùng bụng khiến cậu không chịu được đau mà kêu lên, nàng giật mình sợ làm cậu tỉnh giấc nhưng rồi lại thấy cậu ngủ tiếp nên đánh liều một phen.

Nàng mở lớp chăn ra thì thấy cái bụng phẳng lì lại có cả cơ này bị tím rồi, nàng cũng phải công nhận là đẹp thật a~.

Thấy bóng dáng của Thùy về nàng liền vội kéo chăn xuống, luống cuống đi nhanh về lớp .

Thùy về đến nơi thấy dáng người lạ liền hiếu kì ngó xem nhưng nàng lại đi xa quá rồi.

Thùy thở dài khi thấy người bạn thân của mình quá thiệt thòi , lúc nào cũng bị đem ra làm trò hề, tay sai của đám học sinh.

Giờ ra chơi kết thúc , lại một tiết học nhàm chán nữa bắt đầu.

Nàng ngồi ở trên lớp chán nản, bỗng dưng lại nghĩ về ai kia mới lạ cơ chứ.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
4.


Sau khi tắm xong mặc bộ đồ thoải mái thì nàng tò mò về cậu nên lấy máy cho người điều tra liền.

Nàng cũng thấy bất ngờ với những hành vi của mình , tự dưng đang yên đang lành lại quan tâm tới cậu làm gì hay là " mình thúch cậu ta? .

" Không không làm gì có chứ , tỉnh lại đi" và rồi nàng lắc đầu ,vả nhẹ vài cái vào mặt cho thoát khỏi những suy nghĩ đó. .Nằm lướt Facebook mà nàng cứ nghĩ đến cái khuôn mặt lạnh lùng , đẹp đẽ với những vết bầm kia và cái bụng phẳng lì là sao ta?.

Nàng suy nghĩ thật lâu thật lâu nhưng cũng chẳng tìm ra câu trả lời, cuối cùng nàng thiếp đi vì buồn ngủ.

Đến chiều , nàng lại cắp sách tới trường với khuôn mặt đầy mệt mỏi.

Nàng chẳng muốn đi học đâu, nhàm chán lắm nhưng vì bố mẹ nên mới đi thôi .

Bước vào lớp , tâm trạng đã khó chịu nay còn thêm cái sự ồn ào nữa làm nàng bực .

Nàng đập bàn quát lớn.Hoàng Linh : Im mồm cho bà mày nghỉ .Cả lớp im thin thít, không ai dám cử động mạnh hay nói bất kì lời nào kể cả người đang xem đt cũng phải tắt tiếng đi.

Được một lúc thì bụng nàng reo lên vì đói , nàng chỉ cần nói " đói" một tiếng thôi là tự động có hàng chục đồ ăn nước uống dâng miệng rồi nhưng nàng lại không thích, nàng quay sang bảo người bên cạnh mặc cho cậu đang nghỉ dưỡng.

Hoàng Linh: Này tên hãm kia đi mua đồ ăn cho tao .

Anh Dương : Cậu có thể bảo người khác được không?

Tôi...tôi hơi mỏi.Nàng không nghe , còn trừng mắt nạt cậu nữa.

Số cậu cũng may đấy tự nhiên tên Dũng kia xuất hiện , đòi mua thay cho.Mạnh Dũng: Cậu để mình mua cho, để nó mua nhỡ lây bệnh cho cậu đấy.

Hoàng Linh: Duma sao mày phiền thế nhỉ?

Tao bảo đứa nào thì đứa đấy đi , đi về.

Mạnh Dũng: Nhưng nó thì làm được trò trống gì?

Cái loại bệnh tật.Dù nghèo ,bị trầm cảm nhưng cậu cũng có lòng tự trọng mà.

Anh Dương: Này cậu đừng quá đáng vậy chứ.

Mạnh Dũng: Cái gì?

Mày bảo tao quá đáng á?

Hahahaaaa câm họng lại.

Anh Dương: Cậu....Hoàng Linh đứng bên thấy to chuyện không muốn rước thêm phiền phức quát lớn.Hoàng Linh: Hai người stop, mày đi mua đồ ăn còn thằng này cút.

Nên nhớ mày không giàu đến vậy đâu.

Hắn bị nắm thóp liền ngoan ngoãn đi về còn cậu thì phải cố đứng dậy để mua đồ cho nàng.

Hắn nhân lúc nàng không để ý liền đi theo cậu để chơi xấu.

Cậu lục trong túi còn đúng 50 nghìn biết mua gì bây giờ?

Haizz lại phải cắt bữa tối rồi.

Xuống canteen là nơi khiến cậu cảm thấy sợ thứ hai sau đứng chào cờ vì nơi đây rất đông người, toàn các thành phần con ông cháu cha nên cậu là đối tượng dễ bị ăn hiếp nhất.

Cậu bước đi mà trong lòng dâng lên một nỗi sợ, cậu nhanh chóng mua vài gói snack ,kẹo với nước ngọt.

Mua xong Dương nhanh chân chạy đi , thoát khỏi nơi đáng sợ này.

Do chạy vội quá nên cậu va phải hắn đang đi cùng đàn em , hắn nhíu mày cau có , phủi phủi áo rồi túm lấy cổ áo cậu , trừng mắt nói.

Mạnh Dũng : Ê mày bị mù à?

Không thấy bố mày đang đi à con ch* này.Cậu biết là lại gặp rắc rối nên không nói gì nhiều chỉ xin lỗi rồi chạy đi nhưng bị đàn em hắn chặn lại, dồn vào một góc.

Đôi mắt đứa nào cũng nhìn về túi đồ ăn kia , cậu biết ý liền ôm chặt nó vào lòng tỏ vẻ không đồng ý.

Anh Dương: Cái này cái này không có được, đây là tôi mua cho Linh.

Mạnh Dũng: Bọn bay cướp cho tao , của Linh cũng như của tao thôi.

Nhận được hiệu lệnh cả đám liền xông lên đánh cậu , dồn cậu vào góc rồi đấm đá liên tục chỉ để cậu buông túi đồ đó ra .

Cậu cũng biết điều lắm đấy , cậu thừa biết quyền lực giữa Linh và Dũng ai hơn ai nên thôi, thà đắc tội với hắn còn hơn là với nàng.

Cậu bị đánh đến chảy máu môi, xướt xác tay cũng nhiều nữa nhưng túi đồ kia vẫn an toàn.

Bọn hắn đánh cậu lâu nên cũng mỏi , phải rời đi vì sự mạnh mẽ của cậu .

Hắn tức tối kéo đàn em đi , để lại câu" cổng sau giờ về".

"Haizzz" cậu thở dài vì mệt mỏi, phiền phức lại đến rồi.

Nàng ngồi trên lớp cảm thấy khá tức giận vì cậu đi lâu quá, nàng đói lắm rồi và một phần là lo cho cậu nhưng không nhận ra.

Nhận ra là tên kia không có ở lớp thì muộn mất rồi.

Haizzz .

Mọi người muốn mình viết theo kiểu trong sáng chút hay là có H nhiều ạ?.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
5.


Cậu đứng dậy lau đi vệt máu trên môi, tay cũng chảy máu nhiều nhưng cậu không quan tâm, cậu phải mang đồ về cho nàng.

Từng bước lê thê đến lớp , cuối cùng cậu cũng đã mang được đống đồ ăn về nhưng khi vừa đặt được túi xuống thì uỳnh!

Cậu đã ngất vì mệt và đau.

Cả lớp xúm lại nhưng không ai thương xót, chúng hùa theo nhau chế diễu cậu.

Thuỳ thấy vậy , nét mặt liền tỏ ra vẻ lo lắng, ánh lên tia thương xót.

Thùy nhanh chóng đưa cậu lên lưng rồi đưa xuống phòng y tế nhưng không có ai, Thùy đâu có biết làm sao đâu nên làm liều cõng cậu chạy bộ tới tận bệnh viện.Hai người cũng may mắn vì bệnh viện cũng gần trường, vừa đưa đến thì người ta đã đẩy cậu vào phòng cấp cứu.

Thùy ngồi ghế chờ mà lo lắng không thôi, chắp tay cầu nguyện.

Nàng cũng lo sợ , thấy cậu thân tàn m* dại như thế cũng đau lắm nhưng lại không nhận ra và không thừa nhận tình cảm này.Nàng vứt cặp sách ở đấy ,mặc kệ bây giờ cô đã vào ,lôi cô bạn thân một mạch xuống bãi đỗ xe .

Tìm hoài tìm mãi không thấy xe của Mai đâu thì mới biết là Mai không đi xe.

Ôi trời ạ!

Thế là một đại tiểu thư như nàng có thể vì một người như cậu mà chạy bộ tới bệnh viện, có lẽ đây là một chuyện kì lạ.

Vì trước kia dù cho có là đi đến một siêu thị gần nhà cũng phải có người đưa đi.

Hai nàng đến được bệnh viện thì thấy Thùy đang ngồi ở ngoài ,liền hỏi.

Hoàng Linh: Nè cái tên kia đâu?.Thùy thấy nàng liền tức giận, đổ lỗi hết cho nàng.

Không kiềm được cảm xúc.

Thùy: Nè tại cô đó , tại cô mà bạn tôi ra nông nỗi này.

Đám nhà giàu các người dựa vào quyền thế bắt bạt bạn tôi, bạn tôi làm gì sai à ?

Hay bạn tôi động chạm gì đến mấy người HẢ?.

Hoàng Linh: Nè có tin tao cho nhà mày sập luôn không?.

Thùy: Tôi không tin đấy LÀM SAO?

ĐỪNG CÓ NGHĨ MÌNH GIÀU CÓ MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM NHÁ.

BẠN TÔI CÓ MỆNH HỆ GÌ THÌ TRỜI CŨNG KHÔNG CỨU ĐƯỢC CÔ .

VỀ ĐI.

Hoàng Linh: Mày mày....

Tao không về , tao đến là để thăm nó.

Thùy không tin, tỏ ra khinh bỉ.Thùy: Ha thăm thiếc gì?

Có mà cô đến để hành hạ bạn tôi thì có , mời cô về cho .

Hoàng Linh: M* mày.Hai người đang cãi nhau thì có một vị bác sĩ đi ra , gọi tên .Bác sĩ: Ở đây ai là người nhà bệnh nhân Nguyễn Anh Dương ?.

Thùy: Là cháu ạ, bạn cháu sao rồi bác sĩ?.

Bác sĩ: Bạn cậu bị thương khá nặng nhưng không sao, giờ cậu đi theo tôi đóng tiền phí.

Thùy: Vâng ạ.Linh nhanh nhẹn dựa vào quyền thế của mình mà hỏi bác sĩ về phòng cậu nằm .Hoàng Linh: Cho tôi hỏi Nguyễn Anh Dương nằm phòng nào?.

Bác sĩ: À chào tiểu thư , bệnh nhân nằm ở phòng ***.

Thế là nàng cùng Mai đi đến phòng bệnh mặc cho Thùy có ngăn cản.

Nàng mở cửa phòng bệnh thì thấy cậu đang say giấc trên giường thì liền bảo bạn mình về trước , nàng muốn chỉ hai người thôi.

Toàn thân cậu băng bó hết luôn , vệt máu đã khô làm cậu thật thê thảm.

Nàng thở dài lắc đầu , thương cho cái con người này.

Nàng cũng tự trách mình đã hại người ta như này , đúng vậy cậu chưa từng yên ổn lúc nào khi bước đến trường cả.

Nàng mở nhẹ tấm chăn vì chỉ muốn nhìn thấy hết người cậu , haizzz đúng là quá nặng.

Nhìn cậu y như bị ngã xe hay như nào chứ không phải bị đánh đâu .

Cậu gầy lắm vì tiền lương cũng đủ để trang trải cuộc sống thôi chứ đâu dư thừa gì.

Do cậu mặc quần áo của bệnh nhân nên nàng thấy cái gì đó cộm lên ở đũng quần , nàng hiếu kì suy nghĩ rồi táo bạo chạm vào.

A!

Cậu có cái đó , nàng tự nhiên rơi vào trạng thái đờ đẫn .

Aaaa trời ơi nàng vừa chạm vào cái gì thế này?

Cậu là người song tính ? .
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
6.


Thôi xong bí mật của cậu bị phát hiện rồi , bí mật mà cậu giữ bao lâu chỉ có mình bạn thân mới biết vậy mà nay nàng lại....

Cậu vẫn ngủ say lắm biết gì đâu, mỏi lắm rồi .

Cạch!

Bạn thân cậu mở cửa thấy nàng đứng đầy liền muốn đuổi nàng đi.

Thùy: Này cô đi về đi, bạn tôi cần nghỉ ngơi không đủ sức để hầu cô.

Hoàng Linh: Tôi đâu nhờ vả gì , tôi không xấu đến mức đó .

Cậu về lớp học đi, cô vào rồi.

Tôi không làm gì cậu ta đâu.

Thùy: Thôi khỏi, tôi không nhẹ dạ cả tin.

Hoàng Linh: Ơ hay có trời đất chứng giám , tôi không làm gì cậu ta đâu.

Về lớp đi tiện thể xin cho cậu ta đi, nhanh lên.

Thùy: Ừ tôi về , cậu ấy hiền còn tôi thì không.

Nói xong Thùy đóng cửa đi về làm cho không khí yên tĩnh đến lạ thường , nàng liền bộc ý nghĩ thật damdang a~.

Nàng cởi bỏ cái chăn phiền phức rồi nhẹ nhàng chạm tay vào cậu nhỏ của cậu rồi nàng phải thốt thầm trong lòng rằng" Oa to thật a~ ".

Nàng vuốt nhẹ từ từ khiến nó cương lên thật vĩ đại , cậu khó chịu cựa quậy người làm nàng như nín thở.

Rồi khi thấy mọi thứ yên ổn nàng liền tiếp tục công việc, lên rồi lại xuống hành động đó làm bên dưới nàng rỉ nước từ bao giờ.

Thật là hư hỏng , làm nàng ướt quần mất rồi.

Nàng không tự chủ liền luồn tay xuống xoa nhẹ cô bé , nàng sướng quá rên lên.

Hoàng Linh: A ưm ưm....Cậu chợt từ từ mở mắt định nhìn là ai nhưng lại bị nàng phát hiện trước nàng nhanh chóng đến bên thì thầm.

Hoàng Linh: Ngoan nào, ngủ đi baby, ngủ đi nào .Wow!

Như một phép thuật làm cậu nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ .

Cậu nữa tỉnh nữa mơ , thấy bóng dáng quen lắm nhưng do mờ quá nên không thể đoán được.

Nàng biết cơ hội lần này quý báu nên phải tận dụng thôi.

Nàng nín thở , tim như ngừng đập khi quyết định cởi chiếc quần kia ra để nhìn nó.

Xong khi hoàn thành , nàng thở phào nhẹ nhõm.

Nó thật đẹp nha, nàng tròn mắt ngắm nhìn thật lâu.

Trắng trẻo và đầu khấc còn hồng hồng dính chút tinh dịch vì hành động của nàng , nàng chỉ mong sao một lần có thể cho thứ này vào bên trong.

Sướng điên người mất thôi.

Nàng cúi người , cái miệng ấm nóng ngậm lấy vật kia.

Cậu bất giác rên rỉ trong họng , tay còn quơ lung tung khiến chạm mạnh vào đầu nàng.

Nàng ôm đầu oán giận cái con người kia , mất hứng thế là nàng chỉnh lại quần áo cho cậu, đắp chăn như ban đầu và vào nhà vệ sinh tự xử.

Ngồi trên bồn cầu, hai ngón tay thon dài xoa nhẹ hạt lưu và chỉ cần vậy thôi là nàng sướng lắm rồi.

Nàng bặm môi, đưa hai ngón ấy vào trong rồi nhấp từ từ.

Trong nhà vệ sinh phát ra âm thanh đầy damdang khiến người ta phải đỏ mặt.

Nàng đột nhiên kêu tên cậu ,gọi một cách thật thân y như thể cậu là người yêu hay chồng nàng.Hoàng Linh : Aaa um um Dương a~ người ta sướng....um hưmmmm chồng aaaaaa.....

Ha ha....Xử lí nàng nghĩ lại thì đỏ mặt ," trời ơi mình vừa nói cái gì thế này?

Không không, cái tên đó làm sao xứng tầm với mình" .
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
7.


Cậu đã tỉnh giấc muốn ngồi dậy nhưng không thể vì ê ẩm hết người, cũng chẳng nhớ là ai đưa cậu vào đây nữa.

Cậu thấy khá đau đầu rồi lại nhớ đến hình ảnh người phụ nữ lúc nãy , ai ta?

Cậu không thể hình dung ra nổi.

Mặt cậu nhăn lại khi cố gắng đứng dậy nhưng rồi lại ngã xuống , cậu kêu thật đau đớn làm cô y tá đi ngang qua thấy tiếng kêu liền vào thử xem.

Cô nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dậy, để một chiếc gối sau lưng cho cậu đỡ đau rồi bắt đầu làm theo yêu cầu của cậu.

Y á: Em có cần tôi giúp gì không?.

Anh Dương: Lấy hộ em cốc nước ạ.

Y tá: Được đợi chút.

Do tay cậu đã bị băng bó cộng thêm những vết thương quá nặng khiên cậu không thể cầm được cốc nước , đành phải nhờ cô ấy cầm hộ.

Không may khung cảnh này đã bị nàng nhìn nhưng không phải là uống nước mà là hôn.

Đúng vậy, dưới góc nhìn của nàng thì hai người đang hôn nhau.

Nàng sôi máu đi đến lôi cô y tá kia rồi quát lớn.Hoàng Linh : YAH !

Hai người đang làm cái gì vậy hả?

Có tin tôi cho hai người toè mỏ luôn không?.

Y tá: Xin lỗi tiểu thư nhưng tôi và cậu đây không có gì cả.

Hoàng Linh: Hai người hôn nhau trước mắt tôi, cút.Cậu thấy tình trạng có vẻ căng nên mở miệng giải quyết.

Anh Dương: Dừng dừng lại đi ,chị ấy không làm gì đâu.

Tôi xin cậu , cậu về đi .

Hoàng Linh: Shut up!

Cô đi về còn cậu cần gì bảo tôi.

Cô y tá đưa ánh mắt về phía cậu ý muốn hỏi ý cậu , cậu gật đầu vì chẳng ai có thể ngăn cản được nàng đâu.

Sau khi cô ấy đi, nàng bực tức đi đến đánh liên tục vào người cậu mà quên mất cậu bị thương .

Cậu nhắm mắt chịu đựng .

Đánh xong nàng còn lườm cậu nữa nhưng mặt cậu vẫn thế, không nhăn vẫn lạnh lùng.

Anh Dương: Cậu về đi, tôi xin cậu.

Hoàng Linh: Tao không về , tao ở đây với mày.

Anh Dương: Tôi đâu có gây thù oán gì với cậu, tôi muốn một mình.

Hoàng Linh: Kệ tao tao thích thế, mày làm gì làm đi tao đâu can thiệp.

Anh Dương: Về đi.

Hoàng Linh: Không .

Anh Dương: VỀ.Cậu hét lớn làm nàng sợ hãi nhưng vẫn để lại câu rồi mới ra về.Hoàng Linh: Mày chưa xong với tao đâu.Bụp!

Tiếng đóng cửa to như này đang báo hiệu cho cậu rằng: Cậu xong đời rồi.

Cậu vô thức nhìn lên trần nhà rồi một loạt chuyện ở trong quá khứ xảy ra.

Từ chuyện bị đánh đập , bị bỏ rơi rồi những lần bị gây khó dễ .

Những tổn thương về thể xác lẫn tinh thần này cậu sẽ không bao giờ quên bởi lẽ nó giống như một phần trong cuộc sống của cậu.

Cậu thở dài mệt mỏi rồi lại ngân nga vài câu hát.Dạo này mình bận nên không viết được nhiều , không đăng truyện thường xuyên.

Xin lỗi các bạn nhiều ❤️.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
8.


Nàng hậm hực đi về ,đi đến đâu nàng cũng đều mang theo vẻ mặt cau có ,toát ra sát khí làm ai nấy cũng phải dè chừng.

Nàng một mạch bắt taxi rồi về hẳn nhà.

Bước xuống rồi đóng cửa một cái" bụp", bố mẹ cô ngồi trong nhà mà cũng thấy sợ theo.

Ôi trời!

Hai ông bà chưa thấy nàng như này bao giờ .

Nàng đóng cửa phòng rồi nằm lên giường , nhìn lên trần nhà mà cứ thấy khuôn mặt của tên đáng ghét kia.

Hoàng Linh: Yah!

Sao tên đó cứ ám mình hoài vậy?

Hay mình thích nó?.Nói xong nàng bật người dậy, chống tay lên cằm mà suy nghĩ.

Mấy dòng suy nghĩ đó đã áp đảo tâm trí nàng , khiến nàng nói ra những lời chẳng mấy ai tin .

Nói xong bỗng nàng bật cười, ôm lấy cái gối lăn qua lăn lại mà nghĩ về ai đó.

Trong tâm trí nàng xuất hiện nào thì múi , nào thì vẻ đẹp của cậu.

Nghĩ đến đó mặt nàng bỗng đỏ ửng , bật cười khanh khách thế nhưng bỗng có tiếng gõ cửa của Phan phu nhân.Mẹ nàng: Con gái à, mẹ vào nhé.

Hoàng Linh: Vâng mẹ.Cái cửa được mở ra , mẹ nàng bước vào trong .

Mẹ nàng đã ngoài 40 nhưng bà vẫn trông khá trẻ, vẻ đẹp hài hoà, không cần tô son phấn cũng đã toát lên vẻ đẹp đằm thắm, mộc mạc của bà.

Bà nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng mà hỏi.Mẹ nàng: Con sao vậy?

Sao lại hậm hực thế kia?.

Hoàng Linh: : Cái tên đáng ghét đó dám quát con.Mẹ nàng với khuôn mặt khó hiểu , lạ ta từ trước tới giờ con gái mình đâu có thể đâu, hôm nay lại biết tương tư ai à?.

Mẹ nàng cười thầm trong lòng , cuối cùng cô tiểu thư nhà mình cũng đã vừa lòng một ai thế nhưng người đó lại thật phũ phàng .

Mẹ nàng từ tốn hỏi nàng đầu đuôi câu chuyện.

Tuaaaa......Vừa kể xong mẹ nàng liền có chút khó chịu trong lòng.

Tưởng là chàng trai hay cô gái nào có gia thế hay là giỏi giang nhưng đằng này lại trái ngược hoàn toàn.

Dù sao nàng cũng là tiểu thư nên chồng của nàng cũng phải là người không tầm thường , bà chỉ muốn con mình được hạnh phúc.

Mẹ nàng trước khi đi xuống nhà chỉ nói vài câu.Mẹ nàng: Có vẻ con gái mẹ biết yêu rồi đấy nhưng cậu ta thì không được.Mẹ vừa nói xong , nàng liền bật tỉnh và rất hoang mang.Hoàng Linh: Cái gì cơ?

Mình yêu cái đồ đáng ghét đó á?

Không thể nào, tên đó không xứng với mình.Và thế là sau một hồi suy nghĩ thì nàng lại chìm vào giấc ngủ , mặc kệ cho những câu hỏi cần lời giải đáp.

Chiều đến, phía cậu.Sau khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ để làm giảm đi cơn mệt mỏi đầu óc cậu lại phải đón chào những suy nghĩ tiêu cực , có thể dày vò trái tim cậu.

Đôi mắt cậu bỗng hướng về phía cửa sổ , nơi có một em bé bị ốm hay bị sao đó đang được bố mẹ chăm sóc, vui chơi cùng và dĩ nhiên hình ảnh đó lại làm lòng cậu quặn đau.Anh Dương: Haizz thôi người như mày không nên nghĩ nhiều , bỏ đi.

Một loạt suy nghĩ tiêu cực xảy ra làm tim cậu nhói lên từng cơn, không phải là đau quá nhưng cũng đủ nhói để làm cậu đau.

Những suy nghĩ đó từng ngày làm cậu thêm tồi tệ.

Gió thoảng , vài cành cây khẽ đung đưa và rồi cậu khẽ cười.

Nụ cười mà hiếm khi được thấy.Phía nàng.Nàng vẫn ngủ hăng say lắm mà đâu hay đến giờ đi học rồi.

Nàng quên không đặt báo thức liền ngủ một mạch đến 2h30.

Ôi trời!

Tỉnh xong là cái phòng của nàng thành một đống hỗn độn, nào thì quần áo tứ tung, sách vở cũng bừa bộn vì sự vội vàng.

Xong xuôi, nàng chạy thật nhanh xuống nhà để còn kịp giờ đi học.Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an , hạnh phúc và đầy may mắn nhé ❤️☘️.

Xin lỗi vì chúc mọi người muộn ạ và ra chap lâu ,mình bận học quá.

Mong mọi người ủng hộ mình dài dài ạ ❤️☘️.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
9.


Vừa bước chân vào cửa lớp thì đã bị giáo viên quát mắng.Giáo viên: Nè em kia, đi đâu đấy hả?

Lại đi muộn phải không?.

Hoàng Linh: Hì hì cô ơi em có việc í nên là ....

Giáo viên : Muộn miếc gì?

Ra ngoài đứng cho tôi.Thế là ngoài lớp học hiện lên một khuôn mặt cau có , đầy bực tức nhưng bên trong lại mang một tâm trạng đầy sợ hãi vì nàng đang sợ cô báo phụ huynh.

Đứng ngoài mãi cũng chán nên nàng nảy ra một suy nghĩ táo báo , chính xác đó chính là trốn học.

Thế là nàng bỏ mặc những lời giảng mà đi đến trung tâm thương mại để đi shopping.

Haizzz!

Đi được lúc nàng lại cảm thấy chán nản vì chẳng có ai đi cùng ngoài tên vệ sĩ , mấy mẫu mới còn chưa ra nữa nên nàng đang phải vắt óc đi nơi nào cho bớt chán.

Vệ sĩ đi theo nàng mà muốn rụng cả chân, anh ta cũng không hiểu shopping có cái gì mà khiến nàng có thể đam mê bất tận như vậy.

A!

Đúng rồi!

Một lý tưởng loé lên trong đầu nàng, nàng quyết định rồi nàng sẽ đến bệnh viện để xử lý cậu .

Nghĩ đến đây thôi mà cảm xúc nàng xen lẫn giữa hồi hộp và tức giận.

Chiếc xe Mercedes Benz sáng bóng lướt qua từng con đường , nó toát lên vẻ sang chảnh , thể hiện chỉ có người giàu mới có thể sở hữu nó.

Bệnh viện do Phan gia sở hữu, là bệnh viện bậc nhất nơi này.

Nàng kiêu ngạo bước xuống xe, chỉ cần vừa mới kiêu kì hất tóc liền khiến biết bao con tim do gục.

Tài xế lái xe về vì nàng muốn đi một mình , gõ cửa phòng không thấy ai làm nàng bực bội.

Chợt nhận ra cửa phòng không khoá , bên ngoài không chút biểu cảm nhưng bên trong là cả một con sông quê :)))).

Cậu chợt giật mình , có chút sợ hãi và ngại ngùng khi đang hát mà có người đi vào.

Nàng với vẻ mặt hằm hằm đi đến vùng vằng quăng luôn chiếc cặp sách lên người cậu , cậu đau đớn nhăn mặt do có vật đè lên.

Nàng không nói câu gì , đi đi lại trong phòng , vẻ mặt đầy suy tư làm cậu khó hiểu .

Bỗng nàng nhếch miệng cười nham hiểu, " hay thử xem cậu ta phản ứng sao nhỉ?

Hay thử xem có phải cậu ta giả tạo hay không?".

Nói là làm , nàng liền táo bạo quyến rũ cậu.

Nàng không lề mề, nhân cơ hội cậu không thể cử động được liền ngồi hẳn lên bụng cậu.

Cậu trố mắt nhìn, luôn miệng nói " cậu xuống đi, nè làm gì vậy ?

Xuống đi, tôi xin cậu" ấy thế mà nàng đâu để ý , giống gió thoảng qua tai.

Ánh mắt kiêu sa của nàng mê hoặc tất cả mọi thứ ngay cả cậu cũng có chút đứng người.

Những ngón tay thon dài vuốt ve cái bụng đầy múi của cậu, di chuyển từ bụng cho tới cổ.

Oh sh*t !

Mong muốn của nàng hình như thành hiện thực rồi thì phải , phía dưới của cậu có vẻ cương lên rồi.

Cậu liền lo sợ, nhịn cơn nhói vào lòng mà cựa quậy để khiến nàng đi xuống .

Nàng vẫn mặc kệ, ngồi lì trên người cậu dù có chút bực bội .

Chap sau có H nè , mọi người chờ nhé ❤️☘️.
 
Đại Tiểu Thư Và Tên Trầm Cảm.
10.


Đáng ghét thật đấy, cậu ta cứ làm nàng phải hứng lên mới chịu được hay sao?

Vốn dĩ nàng luôn mang suy nghĩ khinh rẻ cậu nhưng không ngờ bấy lâu nay nàng hiểu lầm cậu.

Hiểu lầm về con người, hiểu lầm về tính cách và tâm hồn của cậu.

Nàng khựng lại với vẻ mặt thất thần nhưng trong lòng hiện đã mang một cảm giác gọi là yêu là thích.

Tất nhiên cảm giác đó không quá rõ ràng nhưng cũng ấn định rằng nàng có cảm tình với cậu.

Cậu thấy nàng im lặng từ nãy giờ liền nhân cơ hội thoát khỏi nơi đây, ấy thế đâu có được , cậu quên mất nơi đây ai làm chủ.

Vừa mới vùng vằng được vài cái liền bị nàng chặn môi, cậu cứng đờ cả thân thể.Như có ai sai khiến , cậu nhắm mắt thả lỏng cơ thể mà đón tiếp nụ hôn với vị ngọt như kẹo của nàng.

Bàn tay nàng không ngừng lần mò xuống phía dưới, vuốt ve từ bụng cho tới cổ.

Có lẽ cậu sinh ra là để làm say tình các cô gái vì nhìn tổng quát cậu chẳng khác nào con trai cả , với gương không góc ch*t thì đích thị đây là chồng tương lai của ai đó rồi.

Nàng mạnh bạo dùng một tay nắm lấy cổ cậu ( như kiểu bạo lực í) , tay còn lại không ngừng động chạm khiến cậu đỏ mặt.

Phía dưới nàng vốn đã rỉ nước , nó ham muốn, muốn cây côn thịt ấm nóng kia đâm vào , đâm cho thoả mãn thì thôi.

Nàng cọ xát cô bé với cậu bé của cậu nhưng đột nhiên cậu kêu lên tiếng.

Cậu sợ hãi lắc đầu, thoát khỏi cơn mê mụi để tránh tiết lộ bí mật.

Ánh Dương: Xin cậu làm ơn tha cho tôi, xin cậu đừng đừng làm vậy tôi sợ.

Nàng nhếch mép cười , cái tên ngốc này tưởng nàng còn ngây ngốc mà không biết cậu giấu gì sao?

Nếu thấy ghê tởm có lẽ nàng đã không để ý rồi.

Ghé lỗ tai , nàng nói nhỏ.Hoàng Linh: Hừmmmmm cậu giấu gì sao?.

Ánh Dương: A!

Đâu đâu có tôi.....

Hoàng Linh: Tôi sao?

Có phải cậu đang giấu thứ làm tôi mê mệt?.

Ánh Dương: Cậu nói vậy là sao?

Cậu....

Hoàng Linh: Ha cái bí mật đó tôi là người đầu tiên khám phá nó , baby i want you.Ôi thôi !

Vậy là cậu biết mình xong đời rồi , liệu nàng sẽ làm gì với cậu đây?

Cho cả trường biết cậu là con quái vật à ?

Hay nàng sẽ hành hạ, ghê tởm cậu?

Nghĩ đến đây giọt lệ đã đọng trên hàng mi , chúng chất đầy rồi tuôn ra.

Cuộc đời cậu chưa đủ cay đắng,éo le hay sao mà bây giờ cậu lại phải sống trong nỗi sợ, tủi thân nữa.

Ánh mắt cậu thất thần , buông thả hết mọi thứ để nàng muốn làm gì thì làm , cậu giờ đây vô hồn rồi.

Nàng biết chứ , tên ngốc này lại một lần nữa chạm vào con tim nàng rồi.

Nàng thấy một sự thuần khiết trong cậu.

Nàng vội bước xuống khỏi người cậu, không chậm không nhanh nằm xuống cạnh cậu.

Vòng tay nàng ôm lấy cái con người vô hồn , cái con người mang trong mình nhiều khổ đau chốn trần gian .

Tim cậu như được sưởi ấm , nàng đến như ánh nắng, như thần tiên xoa dịu đi những nỗi đau vốn có .

Tua đến lúc cậu xuất viện, khỏi hoàn toàn nha.....Thứ bảy , 8h tối, dòng người đông đúc dưới ánh đèn đường tạo nên một khung cảnh đẹp.

Nàng diện đồ đi cà phê vì có hẹn với cô bạn thân , chẳng qua vì nàng chán quá vả lại ở nhà đâu có ai chơi cùng.

Cả hai nàng tiểu thư đã có mặt tại quán cà phê nằm đối diện khu mua sắm , cậu nhân viên đang đứng chờ hai nàng chọn đồ bỗng làm nàng thấy quen quen.

Hình như cái mùi hương thoải mái này , mái tóc, thân hình này là cậu.

Nàng kéo cái khẩu trang xuống thì chuẩn luôn.

Mình bí ý tưởng rồi, mọi người cho mình xin cái gợi ý ạ.

Mình bận học nên viết sẽ không được dài và hay nên mong mọi người thông cảm ạ.

Sắp Tết mình sẽ dành nhiều thời gian hơn nhé.Chap sau là chap riêng biệt, ngoại lệ nha tại chap này mình suy nghĩ khác nên không viết H .

Xin lỗi mọi người nhiều ạ, mọi người thấy không hay hay không thích chỗ nào thì cmt để mình sửa ạ ❤️☘️.
 
Back
Top