Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 195



"Áááá!"

Một tiếng thét kinh hoàng vang lên giữa đêm khuya trong làng, lập tức khiến nhiều người dân đang ngủ say giật mình tỉnh giấc.

Những ngôi nhà tối om trong làng lần lượt bật đèn, nhưng không ai dám ra ngoài xem xét tình hình.

Về phía đoàn làm phim, đạo diễn Trần nghe thấy tiếng động liền lao ra ngoài với tốc độ chóng mặt.

Vẻ mặt hoảng loạn, ông dẫn người chạy thẳng đến chỗ Linh Chân Chân và những người khác đang ở.

Không ai ngờ lại xảy ra sự cố bất ngờ như vậy.

Nếu mà...

Nếu thật sự có người gặp nạn ngay trên sóng livestream, ông ta chắc chắn sẽ phát điên.

Từ lúc nãy đến giờ, livestream đã rơi vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có.

Mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn sau hình ảnh những đôi mắt xanh lè đáng sợ kia, thì livestream đột nhiên bị ngắt kết nối sau một tiếng thét thảm thiết.

Không ai biết tình hình của Linh Chân Chân, Trương Gia Tự và ê-kíp quay phim của họ ra sao.

Các bình luận liên tục bùng nổ:

[Cứu với áááááá!]

[Trời ơi, cái đó chắc chắn không phải người! Ai đó đi cứu họ đi!]

[Làm ơn đừng để chuyện gì xảy ra với họ.]

[Chương trình này thật sự quá nguy hiểm!]

[Mau gọi cảnh sát đi!]

[Chỉ mong họ bình an vô sự.]

[Khương Tú Tú đã cảnh báo từ tối nay rồi, sao họ không nghe?!]

[Bây giờ nói mấy lời này làm gì? Chỉ cầu mong mọi người an toàn.]

[Trời phù hộ!]

Livestream giữa đêm khuya bùng nổ, nhiều cư dân mạng còn đăng tải lời cầu cứu trên Weibo, chỉ trong vòng mười phút, chương trình "Linh Cảm" lại một lần nữa leo lên top tìm kiếm.

Trong mười phút lo lắng, sợ hãi của khán giả, Khương Tú Tú và Thương Lục đã nhanh chóng chạy đến khu vực ao cá.

Hai người quay phim phía sau cũng phát huy tốc độ chưa từng có, bám sát theo sau.

Khán giả xem livestream cuối cùng cũng có thể nhìn thấy tình hình quanh ao cá qua ống kính.

"Linh Chân Chân! Trương Gia Tự!"

Thương Lục gọi tên mọi người xung quanh. Chẳng mấy chốc, trong bóng tối, họ nghe thấy một giọng nói run rẩy:

"Chúng... chúng tôi ở đây..."

Khương Tú Tú và mọi người chạy theo hướng âm thanh, cuối cùng phát hiện Trương Gia Tự và người quay phim nằm bất tỉnh trên mặt đất gần lan can ao cá, cùng Linh Chân Chân - người duy nhất còn tỉnh nhưng đang co rúm lại vì sợ hãi.

Người quay phim vội đặt máy lên bệ đá gần đó, cùng Thương Lục kiểm tra tình hình mọi người.

Khương Tú Tú vẫn đứng yên, đôi mắt hình hạnh nhân tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào một điểm trong bóng tối.

Qua ống kính tĩnh, có thể thấy Linh Chân Chân trên mặt đất đang run rẩy chỉ tay về một hướng.

"Ở... ở đó."

Khán giả xem livestream vừa kịp bình tĩnh sau cú sốc tìm thấy mọi người, giờ lại nín thở trước tình huống này.

Và khi tiếng bước chân chậm rãi, rõ ràng không thuộc về ai trong đoàn vang lên giữa đêm tĩnh lặng, trái tim mọi người như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Khi phát hiện mọi người chỉ bất tỉnh, một người quay phim chuyển ống kính về hướng Linh Chân Chân chỉ.

Dưới ánh sáng của camera hồng ngoại, tất cả khán giả đều thấy một bóng người mảnh khảnh từ từ bước ra từ góc tối bị che khuất bởi một ngôi nhà.

Kèm theo vài tiếng r*n r* như động vật, mọi người dần nhìn rõ hình dáng của người đó.

Đó là một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, đội chiếc mũ lưỡi trai đen, dáng người gầy gò nhưng da trắng.

Dù khoảng cách xa không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng mọi người đều cảm nhận đây hẳn là một chàng trai ưa nhìn.

Nhưng thứ khiến tất cả kinh ngạc hơn ngoại hình của cậu ta, là thứ cậu đang cầm trên tay.

Hai tay cậu ta nắm lấy ba chiếc đuôi lông xù mỗi bên, phía dưới là mấy con vật đang đung đưa và thỉnh thoảng r*n r*.

Nhìn kỹ, đó rõ ràng là mấy con chồn hôi!

Một tay xách ba con, tổng cộng sáu con chồn hôi.

Không chỉ Thương Lục và mọi người sửng sốt, khán giả xem livestream cũng tròn mắt kinh ngạc.

Vậy ra, những đôi mắt xanh lè vừa tấn công Linh Chân Chân và mọi người là của lũ chồn hôi?

Chúng là thủ phạm gây rối trong làng?

Không phải là yêu quái sao?

Sao lũ chồn hôi này trông cứng đờ vậy?

Thông thường, bị túm đuôi treo ngược như thế, con vật nào cũng sẽ cắn xé điên cuồng, nhưng sáu con chồn hôi này dù còn sống lại ngoan ngoãn để yên cho cậu ta cầm, không những không dám nhúc nhích mà còn đơ ra như gỗ.

Mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn trước hình ảnh thiếu niên bất ngờ xuất hiện cùng sáu con chồn hôi trên tay.

Khương Tú Tú sau khi nhìn rõ khuôn mặt cậu ta đã nhíu mày.

"Sao em lại ở đây?"

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đột ngột, vang lên rõ ràng giữa đêm tĩnh lặng.

Khán giả xem livestream vểnh tai, người quay phim vội xoay ống kính về phía Khương Tú Tú, phát hiện biểu cảm của cô có chút kỳ lạ.

Trông như... quen biết?

"Em đến tìm chị!"

Giọng thiếu niên còn non nớt nhưng đầy vẻ hung hăng.

Cậu ta xách sáu con chồn hôi, thẳng tiến về phía Khương Tú Tú.

Thương Lục sửng sốt, chậm hiểu hỏi Khương Tú Tú bên cạnh:

"Em quen cậu ta?"

Khương Tú Tú nhìn ống kính đã hoạt động trở lại, do dự một chút rồi giải thích:

"Là một người em quen. Để em nói chuyện với cậu ấy trước."

Nói rồi ra hiệu cho người quay phim đừng theo, tự tắt mic rồi bước tới, ra hiệu cho thiếu niên đi sang chỗ khác nói chuyện.

"Sao em lại ở đây?"

Thiếu niên nhìn cô, vẻ mặt đắc chí:

"Chị giấu khí tức của hắn khiến em không tìm được, nên em đến tìm chị! Em thấy chị livestream trên điện thoại, biết chị ở đây nên tìm đến!"

Từ Hải Thành đến đây, tới làng đã là đêm.

Vừa đến liền thấy mấy con chồn hôi không biết điều đang hù dọa người, vốn định không quan tâm, nhưng nhận ra mấy người kia hình như cùng đoàn với chị, nghĩ bán ân tình trước nên mới ra tay bắt lũ này.

Dù sao cậu cũng là giao long có thể hóa hình, đối phó mấy con chồn hôi chẳng đáng kể gì, lũ chồn cảm nhận được yêu khí của cậu, bị túm đuôi càng không dám nhúc nhích.

Khương Tú Tú nghe cậu ta nói tìm đến qua livestream, biểu cảm hiếm hoi ngơ ngác.

Không ngờ cô đã che giấu mọi khí tức có thể bị cậu ta phát hiện, lại để lộ tung tích trên mạng.

Đây đúng là một con giao long biết lên mạng!

"Chị nhớ đã cảnh cáo em lần trước rồi."

Đã bị tìm thấy, Khương Tú Tú không phân vân nữa, biểu cảm lại trở nên cảnh cáo.

Con giao long nhỏ này xem ra cũng không ác, nếu không cần thiết cô không muốn động thủ.

Thiếu niên thấy cô lại đe dọa, lùi lại một bước, nhưng ngay sau đó giơ mấy con chồn hôi trước mặt cô, vẻ tức giận:

"Em vừa cứu người đấy! Lại là người quen của chị nữa! Chị đối xử với một con giao long tốt bụng như em kiểu này sao?!"

Cậu ta chỉ muốn ôm chân vàng, có gì sai?!
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 196



Một người một giao vẫn còn đang giằng co, thì đạo diễn Trần, Cố Kinh Mặc, Chu Sát Sát cùng đoàn người và dân làng đã vội vã chạy đến.

Nhìn thấy hiện trường không có chuyện gì xảy ra, Trương Gia Tự và người quay phim vốn đã ngất xỉu cũng được mọi người xung quanh đánh thức.

Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Đạo diễn Trần chú ý đến Khương Tú Tú đang nói chuyện với một thiếu niên, liền tiến lại gần hỏi:

"Tú Tú, đây là...?"

Khương Tú Tú không dám tiết lộ thân phận thật của thiếu niên, thấy người quay phim cũng đi theo, liền lặp lại lời giải thích trước đó:

"Là một người em quen biết. Cậu ấy... tình cờ ở gần đây, thấy em đang livestream nên đến tìm."

Đạo diễn Trần nhìn thiếu niên, rồi lại nhìn con hoàng thử lang đang bị cậu ta xách trên tay, chợt hiểu ra điều gì đó, liền cúi xuống gần Khương Tú Tú thì thầm:

"Là... kiểu sư đệ đó hả?"

Khương Tú Tú là đại sư thật sự, việc này đạo diễn Trần đã chấp nhận. Còn thiếu niên trước mắt, xuất hiện đột ngột và dễ dàng bắt được sáu con hoàng thử lang, rõ ràng không phải người bình thường. Ông lập tức nghĩ ngay đến việc cậu ta cũng là người trong giới huyền môn. Dù sao, nhà bình thường nào lại để một đứa trẻ đi lang thang giữa đêm khuya như vậy?

Khương Tú Tú không tìm được cách giải thích tốt hơn cho phỏng đoán này của đạo diễn Trần, đành im lặng thừa nhận.

"...Ừ."

Dù đạo diễn Trần hỏi nhỏ, nhưng không thể tránh khỏi việc micro thu âm lại. Khán giả livestream nghe nói thiếu niên xinh đẹp này lại là sư đệ của Khương Tú Tú, lập tức quên đi nỗi sợ hãi ban nãy, hào hứng gọi cậu ta là "Tiểu sư đệ" trong bình luận.

Khương Tú Tú thấy cả làng đã bị đánh thức vì sự việc vừa rồi, liền dẫn thiếu niên đi theo. Mọi người đều chú ý ngay đến con hoàng thử lang trên tay cậu ta. Không chỉ là sức mạnh, mà cách bắt ba con một lúc cũng cho thấy cậu ta không hề tầm thường.

Thương Lục mặt lộ vẻ nghiêm trọng, trưởng thôn và dân làng càng thêm khó tin.

"Chuyện xảy ra trong làng thời gian gần đây... không lẽ đều do lũ hoàng thử lang này gây ra?"

Hoàng thử lang, phương Bắc gọi là hoàng bì tử, đồng thời còn là Hoàng môn trong Ngũ tiên, được xưng là Hoàng đại tiên.

[Cờ của sư huynh quả nhiên ứng nghiệm rồi.]

[Là Hoàng đại tiên đó!]

[Nhìn giống hoàng thử lang bình thường thôi, Khương Tú Tú không nói là yêu quái sao?]

[Cố ý đến làng phá rối, chắc chắn đã mở linh trí rồi! Không thể chỉ nhìn bề ngoài!]

[Có khả năng nào đây chỉ là đàn em không?]

[Trời, vậy là đằng sau thật sự có Hoàng đại tiên?]

[Nghe nói hoàng thử lang rất hay trả thù, chắc làng đã làm gì đó trêu chọc chúng.]

[Đúng vậy, gặp hoàng thử lang không thể tùy tiện đánh giết, sáu con này chắc phải thả về.]

Khán giả bàn tán sôi nổi, Khương Tú Tú đã trả lời câu hỏi của trưởng thôn:

"Đại khái là vậy."

Cô không nói ra việc phía sau có thể có yêu quái đã khai trí, so với việc bị yêu quái nhắm đến, tốt hơn hết nên để dân làng nghĩ rằng hoàng thử lang xuống núi trả thù.

Thiếu niên bên cạnh nghe vậy liền bổ sung:

"Không chỉ sáu con này, lúc nãy còn chạy mất mấy con nữa."

Cậu ta chỉ lười bắt hết mà thôi.

Trưởng thôn thấy cậu ta bắt được hoàng thử lang, dù không biết thiếu niên này từ đâu đến, nhưng chắc chắn không đơn giản, nên giọng điệu cũng trở nên khách khí hơn.

"Vậy mấy con hoàng thử lang này phải làm sao? Nếu thả đi, chúng có quay lại phá rối nữa không?"

Nhưng nếu không thả, trưởng thôn lại lo sẽ bị trả thù nhiều hơn. Dù sao, hoàng thử lang là loài nếu không báo thù được, chúng sẽ để thế hệ sau tiếp tục. Làng sống dựa vào núi, nếu trêu chọc những con vật này, về sau chỉ thêm phiền phức. Nếu có thể thương lượng, làng vẫn hy vọng chung sống hòa bình với chúng.

"Tạm nhốt lại đã." Khương Tú Tú nói, "Sáng mai tôi sẽ đem chúng lên núi thả."

Mục đích chính là lên núi tìm kẻ đứng sau chỉ đạo lũ hoàng thử lang này. Có mấy con non trong tay, không sợ đối phương trốn mãi không ra.

Sau một đêm xáo trộn, Linh Chân Chân và Trương Gia Tự đều bị kinh hãi, đạo diễn Trần đặc biệt cử người đưa họ về nghỉ ngơi. Những người khác thì hộ tống Khương Tú Tú về nhà Lâm Nhị, sáu con hoàng thử lang cần tìm chỗ nhốt, còn "em trai" của Khương Tú Tú rõ ràng rất lợi hại, nên phải sắp xếp cho cậu ta ở gần đó.

"À, Tú Tú, em trai cô tên gì vậy?" Đạo diễn Trần hỏi.

Khương Tú Tú nghe vậy khẽ giật mình, nhưng không trả lời ngay, mà quay sang nhìn thiếu niên đang xách hoàng thử lang, ra hiệu để cậu ta tự giới thiệu.

Thiếu niên lập tức ngẩng cao đầu, kiêu hãnh và trang trọng nói ra tên mình:

"Ta tên Giao Đồ!"

Hai chữ vang lên đầy kiêu hãnh, như xé tan bầu không khí.

Khương Tú Tú khóe miệng khẽ giật, không nhịn được nghĩ: Tiểu giao nhân này quả nhiên chí hướng cao xa.

Tương truyền, Long sinh cửu tử. Đứa con thứ chín chính là "Giao Đồ". Truyền thuyết hóa rồng là mục tiêu của mọi giao nhân, giờ cô mới tin điều đó. Không biết việc tự ý dùng danh hiệu thần thú để đặt tên có phạm huý hay không.

Không bình luận gì về tên của Giao Đồ, Khương Tú Tú giả vờ như không biết Giao Đồ là ai. Đạo diễn Trần nghe tên thiếu niên chỉ khen một câu:

"Giao Đồ, tên hay đấy."

Sau khi nhốt sáu con hoàng thử lang và tiễn dân làng về, đoàn làm phim tắt livestream, để mọi người trở về dọn dẹp và nghỉ ngơi. Phòng của Giao Đồ được sắp xếp ở tầng một, ngay cạnh kho chứa nơi nhốt hoàng thử lang.

Khương Tú Tú thấy cậu ta đang nhìn quanh phòng, liền nói:

"Sáng mai cậu tự đi đi. Tôi không thể để cậu đến gần anh ấy, cậu có quấy rối cũng vô ích."

Giao Đồ nghe cô lại đe dọa đuổi mình đi, trong lòng bất mãn nhưng cũng có chút ấm ức. Để không làm người khác sợ hãi, cậu đã tốn rất nhiều công sức để che giấu những vảy có thể lộ ra thân phận thật, thậm chí còn dùng mũ che đi đôi sừng không thể giấu được trên đầu.

Một con giao xuống núi tìm mấy ngày trời, cuối cùng nhìn thấy tin tức của Khương Tú Tú trên điện thoại, vội vã chạy từ xa đến tìm cô, còn giúp cô nữa. Kết quả là cô chỉ muốn đuổi cậu đi!

Dù rất muốn nổi giận, nhưng vì mục tiêu hóa rồng, Giao Đồ vẫn nhịn được, nói với Khương Tú Tú:

"Cô thật sự muốn đuổi ta đi sao? Trong núi này có một con hoàng thử lang rất lợi hại, chỉ dựa vào cô và tiểu đạo sĩ kia thì không thể giải quyết được đâu. Nếu cô giữ ta lại, ta còn có thể giúp cô!"

Khương Tú Tú liếc nhìn cậu ta:

"Cậu định hiện nguyên hình đánh nhau với nó à?"

Giao Đồ trợn mắt:

"Thô lỗ! Bạo lực! Cô nghĩ chúng ta chỉ biết đánh nhau thôi sao?! Ta đã nói rồi, ta là giao tốt, ta không hại người, cũng không tùy tiện đánh nhau!"

Khương Tú Tú nhìn cậu ta, trong lòng thực sự có chút do dự. Qua hai lần tiếp xúc, cô đã xác định cậu ta không phải ác giao, việc tránh xa cậu chỉ vì không muốn vướng vào quá nhiều nhân quả. Những yêu quái tu luyện hấp thu thiên địa linh khí như cậu, một khi tiếp xúc quá sâu, rất dễ vướng vào nhân quả khó thoát.

Nhưng nghĩ kỹ lại, tối nay cậu ta xuất hiện ở đây, lại cứu Linh Chân Chân và mấy người khác khỏi hoàng thử lang, đó chẳng phải cũng là một mối nhân duyên sao? Dù sao cô cũng đã nợ cậu ta rồi, đuổi đi cũng không có ý nghĩa gì.

"Thôi được rồi."

Khương Tú Tú cuối cùng cũng nhượng bộ:

"Cậu tạm ở lại đây, ngày mai giúp giải quyết xong chuyện của vị Hoàng tiên kia, tôi sẽ xem xét sắp xếp cho cậu."

Giao Đồ nghe vậy, lập tức vui mừng khôn xiết, gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý và hạnh phúc:

"Được thôi!"

Đồng thời không quên kiêu hãnh bổ sung:

"Cô yên tâm đi, ta rất có ích đấy."
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 197



Vì cả đoàn làm phim thức khuya đến nửa đêm hôm trước, hôm nay thời gian phát sóng chương trình bị hoãn lại hai tiếng.

Khương Tú Tú có đồng hồ sinh học cố định, vẫn dậy sớm như thường lệ.

Khi đoàn làm phim và các khách mời khác chuẩn bị xong xuôi để bắt đầu phát sóng.

Trưởng thôn cùng dân làng cũng đã đến.

Biết đoàn làm phim hôm nay định vào núi, trưởng thôn quyết định dẫn theo một vài thanh niên khỏe mạnh trong làng cùng lên núi.

Dù sao đây cũng là chuyện của cả làng.

Hơn nữa, họ cũng muốn biết tại sao Hoàng Đại Tiên trong núi lại cứ gây khó dễ cho dân làng.

Không lẽ chúng cho rằng dân làng chiếm dụng núi rừng để trồng sâm, làm ảnh hưởng đến chúng?

Dù những năm trước, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường.

Hiểu rằng mọi người đều đang lo lắng về chuyện lũ chồn, Khương Tú Tú cũng không trì hoãn, sau khi ăn sáng xong, cô cùng đoàn làm phim và dân làng lên đường vào núi.

Trương Gia Tự và một quay phim khác bị hoảng sợ đêm qua không tham gia.

Linh Chân Chân dù cũng bị hoảng hốt nhưng hôm nay vẫn kiên quyết đi theo.

Một đoàn người hùng hậu tiến vào núi, Khương Tú Tú dẫn đầu, Giao Đồ đi bên cạnh, lúc này trong tay cậu đang cầm một sợi dây thừng, đầu kia buộc sáu con chồn.

Không biết cậu đã làm gì, nhưng lũ chồn này ngoan ngoãn đến lạ, điềm nhiên dẫn đường phía trước, không hề có ý định bỏ trốn.

Khán giả đã sớm chờ sẵn trong livestream, biết các khách mời và dân làng hôm nay sẽ vào núi, đều muốn tận mắt chứng kiến Hoàng Đại Tiên.

Lúc này, mọi người đều hào hứng bình luận không ngừng.

【Cuối cùng cũng được thấy Hoàng Đại Tiên trong truyền thuyết rồi! Phấn khích quá!】

【Con gái và các khách mời phải cẩn thận đấy, đừng để bị thương!】

【Hy vọng sẽ không gặp nguy hiểm gì.】

【Mong vị Hoàng Đại Tiên này cũng ngoan ngoãn như mấy con chồn kia.】

【Người ở trên chắc hiểu nhầm về chồn rồi, chúng không phải loài vật có thể dùng từ "ngoan" để miêu tả đâu.】

【Con gái đã nói trước khi lên núi, hôm nay chủ yếu là để đàm phán, tìm hiểu lý do lũ chồn tức giận, nếu không cần thiết thì không nên động thủ.】

【Nhắc đến đàm phán, không thể không nhắc đến đại sư Linh Chân Chân của chúng ta.】

【@Linh Chân Chân, chuyên ngành đối khẩu đây rồi!】

【Linh Chân Chân: Hôm nay đến lượt tôi tỏa sáng!】

【Xin mời Hồ Tiên đại nhân!】

【Xin mời Hồ Tiên đại nhân!】

【Xin mời Hồ Tiên đại nhân!】

Lúc này mọi người đều tập trung di chuyển, đạo diễn Trần cảm thấy không khí có chút căng thẳng, liền đề nghị mọi người tương tác với khán giả.

Các khách mời nhìn vào livestream trên điện thoại, đúng lúc thấy hàng loạt bình luận mời Hồ Tiên đại nhân.

Nếu là trước đây, Linh Chân Chân có lẽ sẽ rất vui, rồi giả vờ diễn một màn "Hồ Tiên nhập thể" trước sự cổ vũ của mọi người.

Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến lũ chồn đêm qua rõ ràng không phải động vật bình thường, Linh Chân Chân lúc này không dám "diễn" chút nào.

Nếu đây là kịch bản thì còn đỡ.

Nhưng đây là sự thật.

Họ sắp gặp Hoàng Đại Tiên thật.

Nếu hắn không biết lượng sức mà ra mặt, e rằng sẽ bị "đập" cho tơi tả.

Nhưng trước sự nhiệt tình của fan, hắn không thể nói quá thẳng thừng, đành giả vờ bất lực xoa đầu.

"Thực ra đêm qua tôi không sao là nhờ Hồ Tiên đại nhân đã ngăn cản lũ chồn tấn công, sau đó Giao Đồ mới xuất hiện đuổi chúng đi.

Đại nhân hiện vẫn đang nghỉ ngơi, tôi không tiện làm phiền ngài."

Nói rồi hắn lại thêm,

"Hơn nữa, đại nhân và Hoàng Môn vốn không hợp, nếu mời ngài ra đàm phán e rằng không hiệu quả."

Lời Linh Chân Chân nói có lý có lẽ, fan dù tiếc nuối cũng không truy cứu thêm.

Dân làng không biết Linh Chân Chân, cũng không đặt nhiều kỳ vọng vào hắn.

So với hắn, cô gái phía trước và cậu bé bên cạnh trông đáng tin cậy hơn nhiều.

Dù sao chỉ một đêm ở lại làng đã bắt được hung thủ quấy rối cả làng suốt nửa năm, thậm chí bắt sống sáu con chồn một lúc.

Đây chắc chắn phải là người có bản lĩnh thật sự.

Mọi người trả lời thêm vài câu hỏi từ khán giả, Thương Lục còn nhắc nhở nếu gặp tình huống xấu, chẳng hạn đối phương nổi giận, hãy để dân làng và đoàn làm phim chạy trước.

Vừa đi vừa nói, không biết từ lúc nào họ đã đến một khu rừng giữa sườn núi.

Sáu con chồn phía trước đột nhiên dừng lại đồng loạt.

Mọi người cũng dừng bước.

Nhìn ra xung quanh, cây cối um tùm, chỉ nghe thấy tiếng chim hót thưa thớt.

Thoáng nghe, dường như còn có tiếng sột soạt nhẹ.

Như tiếng gì đó lướt qua cỏ.

Mọi người nín thở, gương mặt ai nấy đều căng thẳng.

Một lúc sau, không biết ai đó hét lên.

Mọi người đưa mắt nhìn, thấy một con chồn thò đầu ra từ bụi cây phía trước.

Rồi một con khác xuất hiện.

Ba con, bốn con.

Lũ chồn lần lượt chui ra từ bụi rậm, chỉ trong chốc lát đã có hơn chục con, chúng đứng đó, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mọi người, ánh mắt đầy cảnh giác và phòng bị.

Cảnh tượng này khiến người ta không khỏi nhớ lại đêm qua.

Khác biệt duy nhất là bây giờ là ban ngày.

Nhưng dù vậy, bị hơn chục con chồn vây quanh vẫn khiến ai nấy đều sợ hãi, dân làng vô thức nắm chặt cây gậy trong tay.

Nếu lũ chồn này tấn công, họ phải tự vệ.

Trong không khí căng thẳng như sắp nổ tung, mọi người nghe thấy Khương Tú Tú phía trước lên tiếng, cô nói với mọi người:

"Đừng căng thẳng, càng không được tỏ ra khiêu khích, chúng ta đến đây để đàm phán hòa bình."

Giọng Khương Tú Tú trong trẻo như suối chảy giữa núi, nghe lời nhắc nhở của cô, không khí căng thẳng dần dịu xuống.

Một vài người còn cố gượng cười với lũ chồn, tỏ ý muốn hòa hoãn.

Khán giả dù không nhìn rõ biểu cảm từng người, nhưng cũng đã hồi hộp theo.

【Trời ơi, tôi sợ quá, bất kể là con gì, số lượng nhiều thế này áp lực thật đấy!】

【Đêm qua Trương Gia Tự đối mặt với cảnh này à, không trách hôm nay không dậy nổi, nếu là tôi chắc ngất xỉu mất!】

【Nhiều Hoàng Đại Tiên thế này? Trông chúng hung dữ quá!】

【Nếu tất cả đều là Hoàng Đại Tiên đã khai trí thì còn đáng sợ hơn! Chắc đây chỉ là lũ chồn bình thường thôi.】

【Chúng tôi không có ác ý, các người đừng động thủ!】

【Con gái cẩn thận đấy!】

【Vậy rốt cuộn con nào là thủ lĩnh?】

Dường như cảm nhận được tâm trạng khán giả, bụi cây phía trước lại rung động.

Khương Tú Tú nghe tiếng nhìn ra, thấy một bóng nhỏ từ từ bước ra từ sau gốc cây không xa.

Nó lớn hơn hẳn những con chồn khác, lông màu nâu vàng, dáng vẻ như một đứa trẻ bảy tám tuổi, thậm chí đi bằng hai chân.

Dáng đi giống hệt con người, chậm rãi, đôi mắt đen nhánh khác biệt hoàn toàn so với những con chồn khác.

Lạnh lùng, sâu thẳm, ẩn chứa trí tuệ mà động vật không nên có.

Khi ánh mắt đen kịt đó quét qua họ, tất cả đều cảm nhận rõ áp lực khủng khiếp.

...

À... trừ Khương Tú Tú và Giao Đồ.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 198



Khán giả trong phòng livestream hoàn toàn im lặng khi con chồn hoang xuất hiện.

Tất cả đều nín thở nhìn con vật khác thường trước mắt, không dám thốt lên, càng không dám gõ bàn phím.

Hoàng Đại Tiên dừng lại cách mọi người khoảng hai mét, ánh mắt lướt qua đám đông rồi dừng lại trên sáu con chồn hoang đang bị Giao Đồ dắt theo.

Những con chồn vốn ngoan ngoãn bỗng trở nên bồn chồn khi thấy nó xuất hiện, chúng nhìn về phía Hoàng Đại Tiên với ánh mắt mong mỏi, muốn thoát khỏi sợi dây nhưng lại e sợ Giao Đồ nên không dám cử động.

Khương Tú Tú thấy vậy liền cúi xuống, tháo dây trói cho sáu con chồn.

Vừa được thả, lũ chồn liếc nhìn Giao Đồ, thấy hắn không có ý định giữ chúng lại, lập tức chạy vụt về phía sau Hoàng Đại Tiên, vẫy đuôi một cách ủy khuất.

Hoàng Đại Tiên thấy hành động tỏ ý thiện chí của Khương Tú Tú, ánh mắt sắc bén dịu đi đôi phần, nhưng vẫn không giấu được sự đề phòng.

Khương Tú Tú thẳng thắn giơ tay lên, chắp tay thi lễ.

"Chúng tôi không có ý xúc phạm, tối qua giữ chúng lại chỉ là muốn nhờ chúng dẫn đường. Dân làng hy vọng có thể nói chuyện với ngài."

Hoàng Đại Tiên nhìn Khương Tú Tú, rồi lại nhìn chàng trai đứng bên cạnh cô, do dự một chút, cuối cùng cũng chắp tay đáp lễ.

Đám dân làng đứng phía sau bỗng thấy một con chồn hoang thi lễ, ai nấy đều kinh ngạc. Một người trong số đó ngoài vẻ ngạc nhiên còn lộ ra chút nghi hoặc, dường như cảm thấy cảnh tượng này không phải lần đầu tiên xảy ra.

Những người khác thấy Hoàng Đại Tiên đáp lễ, tâm trạng căng thẳng cũng dịu đi phần nào.

Đối phương sẵn sàng đáp lễ, điều đó có nghĩa là họ muốn nói chuyện.

Đây là một tín hiệu tốt.

Nhưng Khương Tú Tú hiểu rõ, Hoàng Đại Tiên trước mặt cho mặt mũi này hoàn toàn là nhờ vào Giao Đồ đứng bên cạnh.

Rõ ràng hắn cũng không muốn xảy ra xung đột với Giao Đồ.

Nhìn tình hình này, hôm nay đưa Giao Đồ theo quả là quyết định đúng đắn.

Khương Tú Tú ra hiệu cho trưởng thôn tiến lên. Là đại diện của dân làng, dù trong lòng sợ hãi Hoàng Đại Tiên đến run rẩy, trưởng thôn vẫn lắp bắp bước tới.

Ông bắt chước Khương Tú Tú, chắp tay thi lễ trước.

"Đại... đại nhân... tôi là trưởng thôn Bắc Sơn, không biết ngài... ngài có điều gì không hài lòng với làng chúng tôi? Chúng tôi sẽ sửa, dân làng chúng tôi không dám xúc phạm ngài.

Trước đây mỗi tháng chúng tôi đều dâng lễ vật lên núi, nếu có chỗ nào không phải, mong ngài chỉ bảo, chúng tôi nhất định sửa, nhất định sửa..."

Trưởng thôn run rẩy nói xong, thái độ cực kỳ khiêm nhường.

Hoàng Đại Tiên nghe xong, mắt lướt qua đám dân làng phía sau, trong đáy mắt thoáng hiện chút oán hận.

Một lúc lâu sau, mọi người chỉ thấy nó từ từ mở miệng, phát ra tiếng người.

"Bắc Sơn thôn, vong ân bội nghĩa! Không xứng được ta bảo hộ!"

Giọng nói của nó the thé, không giống với giọng cao của người bình thường, mà giống như tiếng của loài vật cố bắt chước, lúc này mang theo chút chói tai, hơi khó chịu.

Nghe thấy nó đột nhiên nói chuyện, tất cả đều không thể tin nổi, một lúc sau mới kịp hiểu nó nói gì.

Dân làng Bắc Sơn lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng giải thích:

"Chúng tôi... chúng tôi không làm gì sai trái cả."

"Trong này có lẽ có hiểu lầm gì chăng?"

"Trước đây làng cũng từng gặp mấy vị Hoàng Đại Tiên, nhưng chưa ai dám đánh chết chúng, chúng tôi luôn sống an phận mà."

Trưởng thôn thấy Hoàng Đại Tiên tỏ ra không hài lòng vì tiếng ồn ào đột ngột, vội giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, rồi lại cung kính hỏi:

"Đại nhân, trong này có phải có hiểu lầm gì không?"

Hoàng Đại Tiên nhìn chằm chằm vào dân làng, không lập tức trả lời.

Giao Đồ bỗng mất kiên nhẫn: "Ngươi có chuyện gì thì nói nhanh đi! Đừng có lề mề!"

Dân làng và đoàn làm phim nghe vậy suýt nữa hồn xiêu phách lạc, định ngăn Giao Đồ lại nhưng không kịp.

Thế nhưng, Hoàng Đại Tiên trước thái độ thúc giục của Giao Đồ, trong mắt thoáng hiện sự bực tức, nhưng không hề nổi giận.

Như đang kìm nén vậy.

Một lúc sau, khi mọi người đang chờ đợi, nó mới chịu mở miệng.

"Hơn bảy mươi năm trước, ở Bắc Sơn thôn có một người hái sâm, đã cứu ta..."

Theo lời kể của Hoàng Đại Tiên, mọi người cuối cùng cũng biết được mối quan hệ giữa nó và Bắc Sơn thôn.

Hơn bảy mươi năm trước, Bắc Sơn thôn còn rất nghèo.

Lúc đó, Hoàng Đại Tiên chỉ là một con chồn hoang vừa mở chút linh trí.

Một ngày nọ, nó bị một con rắn quấn trong núi, may nhờ một người hái sâm họ Lâm cứu được.

Lúc đó, người này lạc đường trong núi, liền mang nó theo, hy vọng nó sẽ chỉ đường cho mình để trả ơn.

Và Hoàng Đại Tiên đã làm được.

Nó không chỉ chỉ đường cho ông ta, mà còn dẫn ông ta đào được một cây sâm núi trăm năm.

Người đàn ông vô cùng vui mừng, khen Hoàng Đại Tiên có linh tính.

Trước khi xuống núi, ông ta nói:

"Ngươi là một Hoàng Đại Tiên có linh tính, ta nghe nói các ngươi tu luyện thành tinh sẽ xin người ta phong thần, nếu thành công sẽ hóa thành hình người. Ta thấy ngươi có tiềm lực đấy, vậy đi, khi ngươi tu luyện gần xong, hãy tìm ta, ta nhất định sẽ giúp!"

Lời nói lúc đó của người đàn ông có lẽ chỉ là nói đùa, nhưng không ngờ Hoàng Đại Tiên lại khắc sâu vào lòng, câu nói đùa đó đã gieo mối nhân quả giữa hai bên.

Suốt bảy mươi năm sau đó, Hoàng Đại Tiên vừa tu luyện chăm chỉ trong núi, vừa âm thầm bảo hộ cho người đàn ông.

Nhưng không ngờ, sau khi kiếm được tiền nhờ cây sâm trăm năm mà nó dẫn ông ta đào được, người đàn ông chỉ nghĩ đến việc giúp dân làng cùng giàu có.

Dưới sự dẫn dắt của ông ta, dân làng bắt đầu học cách hái sâm và trồng sâm.

Hoàng Đại Tiên từ việc chỉ bảo hộ một mình ông ta, dần dần mở rộng ra cả làng.

Nó giúp dân làng đào được những cây sâm núi có tuổi đời cao, khi đạo hạnh tăng lên, lại giúp họ điều động linh khí trong núi để nuôi sâm.

Dần dần, danh tiếng Bắc Sơn thôn được lan truyền, trở thành ngôi làng hái sâm nổi tiếng cả nước.

Dân làng giàu có như người đàn ông mong muốn.

Người đàn ông cũng đoán được là Hoàng Đại Tiên đang âm thầm bảo hộ dân làng, nên lại đặt ra quy tắc cho làng.

Cấm khai thác rừng quá mức,

Cấm làm hại động vật trong núi,

Vào dịp năm mới, phải lấy danh nghĩa làng dâng lễ vật lên núi.

Sau khi người đàn ông qua đời, dân làng vẫn giữ theo quy tắc của tổ tiên.

Chỉ là qua năm tháng, con cháu của người đàn ông và cả làng đều không còn hiểu ý nghĩa đằng sau, dù lúc nhỏ có nghe ông kể chuyện Hoàng Đại Tiên xin phong thần, nhưng không ai thực sự để tâm.

Càng không biết người đàn ông đã hứa với Hoàng Đại Tiên như vậy.

Vì thế, nửa năm trước, khi Hoàng Đại Tiên tu luyện thành công, xuống núi tìm cháu trai của người đàn ông để xin phong thần.

Nó đội mũ, mặc áo, đầy mong đợi đến trước mặt anh ta, hỏi xem mình có giống người không.

Nhưng không ngờ, lúc đó anh ta say rượu, thấy nó giả bộ chắp tay, liền cười lớn mắng:

"Ha! Tao thấy mày giống đồ hề!"

Hoàng Đại Tiên xin phong thần thất bại, tu vi không những không tăng mà còn bị giảm sút!

Nếu không nhờ công đức bảo hộ dân làng tích lũy bao năm, có lẽ nó đã phải tu luyện lại từ đầu.

Hoàng Đại Tiên lúc đó tức giận vô cùng.

Nghĩ đến việc mình bảo hộ dân làng bao năm, nhưng họ lại không giữ lời hứa, vậy tại sao nó phải tiếp tục bảo hộ họ?

Và từ đó, những chuyện như sâm giống bị phá hủy, dân làng bị quấy rối liên tục xảy ra ở Bắc Sơn thôn.

Sau khi nghe xong câu chuyện của Hoàng Đại Tiên, các khách mời và đoàn làm phim đều dùng ánh mắt trách móc nhìn dân làng.

Các người... đúng là không phải con người.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 199



Lúc này, những người dân trong làng cũng trợn mắt há hốc.

Trong lòng chỉ cảm thấy oan ức đến chết đi được.

Không phải, họ đâu có làm gì đâu!

Trưởng thôn nghe nói có kẻ dám phá hoại việc Hoàng Đại Tiên trước mặt thất bại trong lúc "thỉnh phong", thậm chí còn chửi hắn là "thằng ngu", suýt nữa đã tối sầm mặt lại.

"Đại nhân, ngài nói người đó... là ai? Là ai vậy?"

Mặc dù miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng ông ta đã mơ hồ đoán ra danh tính của kẻ đó.

Chắc chắn là hậu duệ của vị đã từng giúp cả làng giàu có lên trước kia.

Trưởng thôn vô thức đảo mắt nhìn về phía đám dân làng.

Ông nhớ hôm nay nhà đó cũng có người đi theo.

Một số dân làng lớn tuổi dường như cũng nghĩ tới, liếc nhìn về phía một thanh niên trẻ trong đám đông.

Chỉ thấy khuôn mặt của hắn đã tái mét.

Rõ ràng, hắn chính là thủ phạm khiến cả làng bị quấy rối liên tục!

Lâm Bắc Thăng, nhà hắn là một trong những hộ giàu có nhất làng.

Bởi lẽ, muốn dẫn dắt cả làng giàu lên, nhà họ Lâm bản thân đã phải có tiền.

Hiện tại, trong số đất trồng sâm mà làng nhận khoán, nhà Lâm Bắc Thăng đã chiếm gần một nửa.

Họ Lâm trong làng vốn có uy tín, còn Lâm Bắc Thăng, có lẽ từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa, sau này lại chuyển lên thành phố, mỗi năm chỉ về quê vào dịp hè hoặc Tết, nên nhiễm chút tính cách và lối sống của công tử nhà giàu.

Nhiều thanh niên trong làng thích chơi với hắn.

Hắn cũng thực sự thích nhậu nhẹt.

Mà khi say rượu thì lại thích nói nhảm.

Hôm nay lên núi, cũng chỉ là vì tò mò muốn gặp các khách mời nổi tiếng, đồng thời xem thử trên núi có thực sự tồn tại Hoàng Đại Tiên hay không.

Hắn không ngờ rằng, chuyện này lại liên quan đến mình.

Chỉ là nghe đối phương nhắc tới, hắn mới mơ hồ nhớ lại một chút.

Hình như hắn có ấn tượng về chuyện này.

Nhưng vì quá kỳ quái, hắn đã vô thức xem nó như một giấc mơ sau khi say!

Hắn thực sự luôn nghĩ đó chỉ là mơ!

Cho dù sau này nghe nói làng xảy ra nhiều chuyện lạ, hắn cũng chẳng nhớ tới chuyện này.

Nếu biết trước...

Biết trước, hắn cũng không dám nói.

Lâm Bắc Thăng đắng lòng nghĩ vậy, rồi đột nhiên bị một cú đá mạnh vào mông.

Hắn kêu lên một tiếng "ối", cả người lập tức mất thăng bằng, quỵch xuống đất.

Những người dân đang đứng phía trước hắn lặng lẽ tránh ra.

Lâm Bắc Thăng ngã sõng soài, chưa kịp nổi giận thì tai đã bị ai đó túm chặt.

Hóa ra là Lâm phụ, người cùng hắn lên núi.

Nửa năm qua, làng chịu nhiều thiệt hại, nhà họ là nặng nhất. Nghe nói có thể giải quyết, ông tự nhiên phải đi theo xem thử.

Bỏ tiền bỏ sức, ông không hề do dự.

Nhưng ai ngờ, thủ phạm lại là đứa con trai đáng ghét của mình!

"Mày muốn chết à! Nhìn xem mày đã làm gì?! Bố bảo mày dành tâm sức cho việc nhà, mày không nghe, suốt ngày chỉ rủ bạn bè nhậu nhẹt đánh bài! Giờ xem mày gây ra họa lớn thế nào cho làng!"

Lâm phụ từ nhỏ đã theo cha trải qua khổ cực, càng hiểu được hạnh phúc không dễ có.

Nhà làm ăn liên quan đến núi rừng, lại thêm quy tắc của người xưa truyền lại, ông luôn giữ lòng kính sợ với linh khí núi rừng.

Mỗi lần làng tổ chức cúng tế, nhà ông cũng góp phần lớn.

Ai ngờ cuối cùng lại bị thằng nhóc này phá hỏng!

Chỉ nói riêng việc Hoàng Đại Tiên bao năm che chở cho làng, dựng miếu thờ hắn cũng không quá đáng.

Hơn nữa, với mối quan hệ đặc biệt giữa hắn và nhà họ Lâm, nếu giúp hắn "thỉnh phong" thành công, Hoàng Đại Tiên tu luyện đắc đạo, chắc chắn sẽ báo đáp gấp bội cho gia đình và làng.

Kết quả bây giờ đổ bể hết.

Lâm phụ tức giận, không nhịn được đánh con ngay tại chỗ, dân làng xung quanh cũng hiếm hoi không ai can ngăn.

Hoàng Đại Tiên chỉ lạnh lùng nhìn, không nói thêm lời nào.

Đến khi Lâm phụ đánh xong, lại kéo con trai lên phía trước, vừa sợ hãi vừa xấu hổ cúi đầu hành lễ với Hoàng Đại Tiên.

"Đại nhân, đều là do đứa trẻ nhà tôi không biết điều, mạo phạm ngài, đánh hay phạt gì chúng tôi cũng xin chịu, chỉ mong ngài đừng trút giận lên dân làng. Chỉ cần ngài nói, nhà tôi nhất định tìm mọi cách bồi thường!"

Lời của Lâm phụ không hẳn là vì cao thượng vô tư.

Theo lời Hoàng Đại Tiên, dân làng bao năm nay được hưởng nhờ nhà họ, giờ bị thu hồi cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng không thể nói thẳng như vậy.

Bởi lòng người, chưa chắc nhớ ơn, nhưng chắc chắn sẽ nhớ hận.

Người ta chỉ quan tâm đến những gì mình mất đi, chứ không tìm hiểu những gì mình đã nhận.

Nếu Lâm phụ thẳng thừng bắt cả làng cùng gánh chịu hậu quả, chỉ khiến dân làng oán hận.

Chi bằng tự mình nhận hết tội lỗi, ngược lại còn được mọi người cảm kích.

Căn cơ gia nghiệp của nhà họ vẫn ở trong làng, ông không muốn vì chuyện này mà bất hòa với dân làng.

Quả nhiên, nghe Lâm phụ nói vậy, thái độ của dân làng lập tức mềm mỏng hơn, ngay cả trưởng thôn cũng gật đầu tán thưởng, đồng thời nói:

"Đây vốn là chuyện của cả làng, sao có thể để một nhà anh gánh vác? Những năm qua làng phát triển, đều là nhờ phúc nhà anh. Mọi người trong lòng đều rõ."

Lời vừa dứt, lập tức có mấy người dân phụ họa.

Sau đó, mọi người lại hướng về Hoàng Đại Tiên hành lễ, hỏi xem làm thế nào mới khiến hắn nguôi giận.

Không mong hắn tiếp tục che chở cho làng, chỉ cầu hắn cao tay tha thứ, trả lại bình yên cho mọi người.

Hoàng Đại Tiên nhìn Lâm Bắc Thăng bị cha đánh cho một trận, oán khí nửa năm trước cũng tiêu tan đôi chút, nhưng vẫn không dễ dàng tha thứ.

Lâm phụ tuy nói muốn đánh hay phạt gì cũng được, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi.

Dù sao đây cũng là Hoàng Đại Tiên đã thành tinh, nếu hắn thực sự tính sổ, thậm chí đòi mạng con trai mình...

Ông không dám nghĩ tiếp.

Chỉ âm thầm hy vọng vào cô gái trong đoàn làm phim bên cạnh.

Ông đã nhận ra, cô gái này rõ ràng có bản lĩnh thực sự.

Nếu không có cô trấn giữ ở đây, có lẽ vị đại tiên này đã nổi giận ngay từ lúc gặp mặt.

Mọi người chờ một lúc lâu, cuối cùng mới nghe Hoàng Đại Tiên lên tiếng, giọng vẫn the thé:

"Vậy ta yêu cầu hắn ở lại núi hầu hạ ta ba năm. Ba năm sau, ta sẽ thả hắn về, nhân quả giữa ta và nhà họ Lâm coi như kết thúc. Ngươi có đồng ý không?"

Nghe xong, Lâm phụ chỉ cảm thấy tối sầm mặt.

Ba năm...

Ở trên núi ba năm, con trai ông liệu có còn nguyên vẹn?

Lâm Bắc Thăng càng không thể tin nổi, hoàn toàn không chấp nhận được kết quả này.

Hắn chỉ nói nhảm khi say, hắn sẵn sàng xin lỗi rồi, nó lại bắt hắn ở núi ba năm?!

Khác gì người rừng?

Lâm Bắc Thăng không dám tức giận, nhưng trong lòng thực sự oan ức.

Hắn đâu biết Hoàng Đại Tiên này có quan hệ gì với tổ tiên, cũng không phải hắn hứa hẹn gì với nó, sao lại bắt một mình hắn chịu tội?

Lâm Bắc Thăng dù sao cũng mới hơn hai mươi tuổi, lúc này thực sự không kìm được, quay sang khóc lóc xin cha:

"Bố... con không... con... hu hu..."

Dân làng cũng thấy nặng lòng, dù họ không muốn tiếp tục bị nhắm vào, nhưng bắt một đứa trẻ thay làng chịu tội, họ cũng không nỡ.

Lâm Bắc Thăng tuy có tính cách công tử, nhưng cũng là đứa trẻ họ nhìn lớn lên.

"Đại nhân... có thể thương lượng thêm không, dùng thứ khác... để thay thế?"

Giọng Lâm phụ đầy van xin, chỉ cần có thể dùng tiền của để thay thế, ông sẵn sàng.

Tiếc rằng, Hoàng Đại Tiên vẫn lạnh lùng cự tuyệt: "Không được!"

Nghe vậy, Lâm phụ gần như tuyệt vọng.

Đúng lúc mọi người không biết phải làm sao, Khương Tú Tú - người vẫn im lặng đứng bên - chợt lên tiếng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back