Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đại Hiền Giả Khát Khao Cái Chết

Đại Hiền Giả Khát Khao Cái Chết
Chương 5


Đại hiền giả khát khao cái chết - Chương 5

Sống bất tử không phải là điều tệ hại nhất. Bởi vì tôi bất tử và không thể già đi hay ốm đau.

Nếu bị cắt, tôi sẽ tái sinh như một con thằn lằn, thị lực không bao giờ suy giảm, răng cũng không bao giờ bị hỏng. Điều này thực sự rất tốt. Sống mà cơ thể không hề tổn hại dù có sống cẩu thả đến đâu cũng là một điều may mắn. Hầu hết những người giàu có và quyền lực đều vô cùng ghen tị với tình trạng của tôi.

Tôi cũng sống khá tốt, tận dụng đặc điểm bất tử của mình, trừ những lúc cảm thấy cực kỳ nhàm chán. Thỉnh thoảng, việc chứng kiến thế giới thay đổi cũng khá thú vị.

Tôi từng nghiêng ly rượu vang và thản nhiên theo dõi các cuộc tranh giành ngai vàng của các quốc gia khác.

Nhưng sau khoảng 400 năm, tôi dần cạn kiệt những việc để làm.

Tôi đã từng làm pháp sư hoàng cung, từng làm lính đánh thuê tham gia chiến tranh… và cũng từng làm thí nghiệm ma thuật trong hàng chục năm vì không chịu nổi lời cầu xin của những kẻ ở Tháp Pháp Sư.

Tôi nhận được danh hiệu đại hiền giả khi 200 tuổi, và cũng từng bắt tay với các dị tộc để khám phá những vùng đất chưa được khai phá. Tôi đã tận mắt chứng kiến tôn giáo chính của lục địa thay đổi sau 100 năm chiến tranh lạnh tôn giáo.

Những người bạn mà tôi có, tất cả đều đã chết chỉ sau vài chục năm. Các hoàng đế của đế chế mỗi lần tôi gặp lại thì đều già đi trông thấy, hoặc bị thay thế bởi một người khác. Tôi đã chứng kiến đền thờ bị phá hủy và xây lại hơn chục lần do tôn giáo chính của lục địa thay đổi.

Sau khi chứng kiến cảnh một thảo nguyên trở thành sa mạc chỉ trong 200 năm, tôi không còn cảm thấy luyến tiếc hay muốn làm gì nữa. Giống như một người bất tử, tôi trở nên lười biếng với mọi thứ.

Vì thế, đến một lúc nào đó, tôi đã xây một xưởng vẽ ở khu rừng phía nam và ẩn mình ở đó. Để sống như một người bất tử, bạn phải biết cách lãng phí thời gian và cảm xúc. Nếu sử dụng sai hai thứ này, bạn rất dễ trở thành một kẻ điên.

Thực ra, trong 400 năm cuộc đời, có vài lần tôi đã nghĩ mình thực sự sắp mất trí. Sống lâu có nghĩa là bạn sẽ phải chứng kiến đủ mọi sự thối nát của thế giới.

Tôi đã muốn túm lấy Yekaterina, người có lẽ giờ đã thành một bộ xương trong quan tài, và hét lên: “Tại sao con gái ngươi chỉ sinh con gái thôi? Phù thủy ngừng sinh đi!” nhưng người chết thì không thể nói được. Trừ khi tôi đi ngược lại quy luật tự nhiên và phát triển thuật gọi hồn, thì việc than vãn với Yekaterina là bất khả thi.

Nếu vậy, tôi phải đi tìm người sống thôi.

Để gặp Irkus, hậu duệ của Yekaterina, nhân vật chính của thế giới này, và là hoàng đế tương lai của Đế chế Robein với xác suất cao, tôi đã ra khỏi xưởng vẽ và bước 29 bước về phía đông. Dù quãng đường ngắn ngủi, nhưng tôi vẫn ngân nga một giai điệu. Ai đó, hãy làm ơn giết tôi đi, đúng như một nhân vật chính.

Khi tôi đi đến vị trí mà Gilbert đã nói, tôi thấy một mỹ thiếu niên tuyệt đẹp. Ôi… quả nhiên, nhân vật chính của tiểu thuyết fantasy có khí chất khác hẳn.

Một mỹ thiếu niên tóc vàng trong bộ quần áo bẩn thỉu, với máu khô dính trên đầu và vẻ mặt hung dữ đã quay lại nhìn tôi.

“Irkus?”

“...”

“Ngươi là ai?”

“Tại sao ngươi lại giúp ta?”

Đúng là nhân vật chính, tính cách cũng rất đáng ghét. Nếu là một đứa trẻ bình thường, nó sẽ thốt lên: “Ôi, người đã cứu tôi! Cảm ơn người rất nhiều!” và nắm lấy tay người lớn.

Tôi nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, nhưng đã cố gắng mỉm cười để không thể hiện sự bực bội ra mặt. Các cơ mặt đã nghỉ ngơi trong vài năm của tôi đang gào thét.

Thằng nhóc này là nhân vật chính. Nếu để nó ghét, tôi sẽ trở thành phản diện. Trong một cuốn tiểu thuyết fantasy như thế này, nếu trở thành phản diện, tôi sẽ gặp phải nhiều rắc rối hơn cả những chuyện phiền phức mà tôi đã trải qua trong 400 năm qua.

“Ta không làm từ thiện, nên đừng lo lắng và nắm lấy tay ta. Ngươi muốn chết ở đây sao? Cây tần bì không khoan hồng với con người đâu.”

Tất nhiên, dù tôi không giúp, thằng nhóc này cũng sẽ sống sót và trở về hoàng cung.

Irkus là nhân vật chính. Dù mới mười hai tuổi, nhưng nó là hậu duệ của một phù thủy mạnh mẽ, và dù chưa biết sử dụng ma thuật đúng cách, nhưng lượng mana bẩm sinh của nó lại rất lớn, đủ để nó phá vỡ kết giới mà tôi đã tạo ra để đi vào rừng.

Việc nó có thể làm một cách tự nhiên những điều mà ngay cả một pháp sư trung cấp cũng không thể, cho thấy nó không phải là một người bình thường. Theo thuật ngữ của Hàn Quốc hiện đại, nó là một ‘kẻ siêu mạnh’.

Chắc chắn đó là lý do tại sao Dane, tinh linh cây hiếu chiến và ghét con người nhất trong rừng phía nam, đã không tấn công mà chỉ chặn đường và giữ chân Irkus.

Dane cũng biết rằng nếu nó trực tiếp tấn công, sẽ không có tác dụng hoặc thậm chí sẽ bị phản công. Bị một đứa trẻ mười hai tuổi chưa phải là pháp sư phản công, dù là Dane cũng thấy xấu hổ.

Tôi nhanh chóng suy nghĩ lại về tính cách của nhân vật chính Irkus trong .

Nhưng tôi chỉ lờ mờ nhớ lại văn phong nghiêm túc và nhàm chán, chứ không nhớ chi tiết về tính cách hay bối cảnh của các nhân vật.

Đúng là tôi còn không nhớ nổi một câu quan trọng, thì làm sao có thể nhớ những thứ khác một cách rõ ràng. Thỉnh thoảng, tôi lại nhớ được từ vựng tiếng Anh trong sách ôn thi đại học. Quả nhiên, bộ não không làm việc theo ý muốn của tôi.

Tuy nhiên, tôi không có thời gian để kén cá chọn canh. Đây là lần đầu tiên sau gần 400 năm tôi gặp một hậu duệ của Yekaterina ‘không phải là phù thủy’ và ‘gần gũi với ngai vàng’. Hơn nữa, cậu ta là một hoàng tử nên không có lý do gì để phản đối việc tôi đưa cậu ta lên làm hoàng đế. Thật sự cảm động.

‘Mẹ của cậu là ai? Phù thủy nào đã yêu một người bình thường khác và sinh ra một đứa trẻ tuyệt vời như cậu?’ Tôi đã muốn hỏi như một bà lão hàng xóm tò mò.

Thôi bỏ đi. Hãy để cậu ta lên ngôi hoàng đế ngay ở tuổi mười hai. Cậu sẽ trở thành hoàng đế chỉ trong một tập thay vì 17 tập, và tôi sẽ chết ở tuổi 400.

Tôi nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ của Irkus, người vẫn đang nhìn tay tôi đầy nghi ngờ.

Nắm lấy tay tôi đi chứ. Dù trông hơi kỳ cục, nhưng vì quá sốt ruột, tôi chỉ muốn nói rằng “Tôi là đại hiền giả đã giúp mẹ của mẹ của mẹ của mẹ của cậu, nên đừng nghi ngờ nữa mà hãy tin tôi đi.”

“Đại hiền giả của rừng phía nam…”

Ngay trước khi tôi kịp nói ra những lời sến súa rằng tôi quen biết tổ tiên của cậu ta, đôi môi nhỏ nhắn trên gương mặt nhỏ nhắn đã khẽ lẩm bẩm.

Thật kỳ lạ khi nghe người khác gọi tên mình. Và thật ngạc nhiên khi một đứa trẻ mười hai tuổi lại biết tôi.

Tôi cứ nghĩ danh tiếng của mình đã mờ nhạt sau khi ẩn dật ở rừng phía nam trong một thời gian dài, nhưng có vẻ không phải vậy. Quả nhiên, một người bất tử luôn là mối quan tâm lớn nhất đối với những người muốn sống lâu.

Irkus do dự và nắm lấy tay tôi. Dù khá to so với tuổi, nhưng tất nhiên bàn tay của một đứa trẻ thì nhỏ hơn bàn tay của tôi.

Tôi dùng lực kéo Irkus vào lòng. Cơ thể nhỏ bé của cậu bé đã chống cự một lúc, rồi đổ vào vòng tay tôi.

“Đúng vậy, ta là đại hiền giả. Hậu duệ của Yekaterina.”

Ở tuổi bốn mươi, tôi cũng khá tử tế với trẻ con. Lúc đó, tôi chỉ thấy những đứa trẻ dễ thương. Ngoại hình của tôi không thay đổi nhiều so với khi tôi mười chín tuổi, nên trong mắt người khác, một đứa trẻ đang làm trò dễ thương với một đứa trẻ khác.

Khi hơn một trăm tuổi, tôi đã tạm thời đắm chìm vào công việc tình nguyện và làm lính đánh thuê cho một vương quốc đang bị ngoại bang xâm lược. Đó thực sự là việc làm từ thiện. Tôi tham gia không phải vì muốn có thù lao, mà vì thấy thương những đứa trẻ bị bóc lột trong chiến tranh.

Vương quốc đó chính là Vương quốc Kaman bây giờ. Sau khi tôi đã giúp họ tăng cường sức mạnh quân sự và rời đi, những tên khốn này đã mất trí và dùng sức mạnh đó để xâm lược các vương quốc nhỏ khác dưới danh nghĩa mở rộng lãnh thổ và tăng cường sức mạnh quốc gia.

Điều tồi tệ nhất là những tên Kaman này đã ký một hợp đồng ma thuật với tôi, một người khi đó còn trẻ con và ngây thơ.

Khi một pháp sư vĩ đại như tôi đến làm lính đánh thuê, chúng lẽ ra phải cung kính, nhưng chúng lại yêu cầu tôi phải tạo dựng sự tin tưởng nếu tôi muốn tham gia chiến tranh. Nghĩ lại, chúng đúng là những kẻ xảo quyệt.

‘Đại hiền giả Yu-an không được tấn công hay giết hại hoàng gia Kaman. Người không được thực hiện bất kỳ hành động nào gây nguy hiểm đến tính mạng của hoàng gia.’

Đây là nội dung của bản hợp đồng ma thuật đầu tiên mà tôi đã ký trong đời.

Chúng thực sự là những tên khốn xảo quyệt và tỉ mỉ. Lợi dụng một người muốn tham gia chiến tranh vì trẻ con để ký một hợp đồng có lợi cho chúng.

Những kẻ đứng đầu Kaman từ thời đó đã là rác rưởi. Lẽ ra trước khi ký hợp đồng, tôi đã phải đấm vào gương mặt đang bóng loáng vì sống tốt trong chiến tranh của chúng vài cái.

Nếu phù thủy là những người có thể ban chúc phúc và nguyền rủa, thì pháp sư là những người có thể thực hiện hợp đồng ma thuật.

Pháp sư sẽ giải phương trình ma thuật, vẽ một ma trận ma thuật, và thỏa thuận các điều khoản hợp đồng với đối phương.

Chỉ cần các bên đặt tay lên ma trận ma thuật, hợp đồng sẽ dễ dàng được thiết lập. Đúng là mạnh hơn nhưng kém hiệu quả hơn.

Hợp đồng ma thuật được ưa chuộng đối với những người thuê hoặc hợp tác với pháp sư vì không có điều kiện thực hiện đặc biệt và sẽ phải chịu hình phạt không lường trước được nếu một bên đơn phương hủy bỏ hợp đồng.

Các pháp sư, bao gồm cả tôi, không thích điều này vì họ thường nhận được các hợp đồng giới hạn ma thuật tự trói buộc… nhưng lúc đó, tôi vẫn còn cảm giác về công lý, và với một sứ mệnh là phải nhanh chóng kết thúc chiến tranh, tôi đã ký hợp đồng ma thuật với những kẻ Kaman.

Nếu cứ để yên, không chỉ một vương quốc bị sụp đổ, mà toàn bộ lục địa sẽ tràn ngập xác chết. Tôi không thể chết, nhưng nếu loài người bị diệt vong, thì đó cũng là một rắc rối. Ngôn ngữ của tôi khác với các dị tộc, nên nếu loài người tuyệt chủng, tôi lại phải học lại ngôn ngữ.

Tất nhiên, nếu tôi biết những tên khốn Kaman đó sẽ gây ra một cuộc chiến khác ngay sau khi chiến tranh kết thúc, tôi đã không bao giờ ký hợp đồng đó. Quả nhiên, không nên tin tưởng con người một cách tùy tiện.

Sau khi những tên Kaman làm điều đó, tôi đã bị săn đón ở khắp mọi nơi với những hợp đồng ma thuật để làm lính đánh thuê.

Tất cả đều là những tên trộm. Chắc chúng nghĩ tôi sẽ giúp đỡ các quốc gia nhỏ, nên đã dùng những người già và trẻ em để câu kéo cảm xúc. Đó là lúc tôi trải nghiệm cảm giác mất hết tình yêu với con người một cách đột ngột.

Sau khi những vấn đề này lặp lại, tôi đã hoàn toàn từ bỏ việc làm từ thiện. Những đứa trẻ mà tôi đã cứu khỏi chiến tranh, sau một thời gian, lại trở thành những người lớn th*m nh*ng và lại tìm đến tôi để cầu xin sự giúp đỡ.

“Tôi là đứa trẻ mà người đã giúp lúc đó, tôi đã lớn lên và trở thành một quan chức th*m nh*ng… Tôi muốn chinh phục nước láng giềng, người có giúp tôi không nếu tôi tuyên chiến?” Nghĩ lại, tất cả bọn chúng đều là những kẻ vô ơn.

Vì vậy, khi tôi hơn 300 tuổi, tôi đã hoàn toàn chán nản với con người. Tôi nghĩ rằng việc ẩn mình và nghiên cứu ma thuật sẽ tốt hơn. Ngay cả việc đó, sau vài chục năm, tôi cũng cảm thấy chán nản vì mọi thứ đều giống nhau.

Điểm mấu chốt là:

Dù tôi cũng là con người, nhưng con người thật sự rất tệ.
 
Đại Hiền Giả Khát Khao Cái Chết
Chương 6


Đại hiền giả khát khao cái chết - Chương 6

Vì đã quá chán ngán con người và ẩn mình trong xưởng vẽ để bầu bạn với tinh linh cây, nên tôi không biết phải đối xử với đứa trẻ mười hai tuổi đang ngồi một cách khó chịu trên ghế sofa trong xưởng của tôi như thế nào.

Ước gì nó khóc hay mè nheo như một đứa trẻ bình thường. Nhưng Irkus, đúng là nhân vật chính, lại rất chững chạc.

“Ngươi vào rừng phía nam với mục đích gì? Ngay cả một đứa trẻ năm tuổi cũng biết vào đây là chết.”

“Ta chỉ vào để trốn khỏi sự truy đuổi.”

“Truy đuổi?”

Chắc là Radan… gì đó. Thái tử hay hoàng tử đầu tiên, hay cả hai? Chẳng phải đó là nhân vật phản diện luôn xuất hiện trong các cuốn tiểu thuyết fantasy sao?

Tôi đã biết tất cả, nhưng vẫn giả vờ không biết mà hỏi lại.

“Vì chuyện gia đình… có những người muốn giết ta. Họ cứ đuổi theo nên ta không còn cách nào khác ngoài việc chạy vào rừng.”

“Thật nực cười. Ngươi như con cáo chạy vào hang cọp vậy. Tinh linh cây thực sự rất ghét con người.”

“Nhưng người lại sống ở đây.”

“Ta không hẳn là con người.”

Ở thế giới này, một người bình thường thường không sống quá 60 tuổi. Phù thủy sống chung với con người còn chết nhanh hơn. Hơn nữa, những tộc có tuổi thọ cao hiếm khi sống thành bầy đàn như con người.

Vì vậy, tôi, một người đã sống 400 năm và sống một mình, rất khó để nói rằng mình là một người bình thường.

“Ta nhắc lại, ta không làm từ thiện. Dù ngươi có khóc lóc cầu xin giúp đỡ, ta cũng sẽ không giúp nếu không có gì đổi lại.”

“Ta đã không cầu xin người giúp đỡ.”

“Ngươi định làm gì nếu không có sự giúp đỡ của ta?”

“Ta có thể tự lo được.”

“Ngay cả khi ta đuổi ngươi ra khỏi khu rừng này ngay bây giờ? Ngươi là tam hoàng tử của Đế chế Robein. Chắc chắn có rất nhiều kẻ muốn giết ngươi.”

Irkus mở to mắt nhìn tôi, như thể hỏi “Làm sao người biết?”. Sao mà tôi không biết. Ta đã đọc tập 1 của cuốn tiểu thuyết có ngươi khi ta còn là học sinh cấp 3 đấy.

“…Người biết ta sao?”

“Ngươi đã quên rằng ngay từ đầu ta đã gọi tên ngươi rồi à.”

Tôi chỉ nở một nụ cười đúng chất đại hiền giả.

Danh hiệu đại hiền giả này thật hữu ích trong những trường hợp như thế này. Nó giúp tôi dễ dàng vượt qua bất kỳ câu hỏi nào chỉ bằng cách giả vờ biết tuốt.

“Ta sẽ tự mình giành lấy ngai vàng.”

“Một đứa trẻ không biết ma thuật làm thế nào? Ngươi có thầy chưa? Dù có tiềm năng đến đâu, ngươi cũng không thể trở thành pháp sư nếu không có thầy.”

“Ta sẽ học từ bất kỳ ai… Nó không nhất thiết phải là ma thuật. Cũng có kiếm thuật nữa.”

“Sử dụng kiếm sẽ chậm hơn việc thi triển ma thuật tấn công.”

“Nếu đâm bằng kiếm trước khi ma thuật được thi triển, thì pháp sư cũng sẽ chết thôi.”

“Ngốc à? Một pháp sư giỏi sẽ luôn có sẵn ma thuật chống kiếm.”

Một cuộc cãi vã trẻ con ngắn ngủi đã diễn ra.

Tôi ghét những tên kiếm sĩ nhất. Tôi không già đi hay chết, nhưng tôi vẫn cảm thấy đau. Bị đâm bằng kiếm không chỉ lâu lành mà còn đau điên cuồng. Thậm chí còn đau gấp đôi khi rút ra.

Vì vậy, sau khi lăn lộn ở chiến trường, tôi đã tự nghĩ ra ma thuật chống kiếm. Mặc dù không phải là ma thuật mà một pháp sư bình thường có thể sử dụng, nhưng nó là một ma thuật gian lận có thể làm cho kiếm trở nên vô dụng.

Ở thế giới nơi tôi đã sống, có cả áo giáp chống đạn và chống dao, nên ý tưởng này chỉ là sao chép lại một món đồ đã có sẵn… nhưng ở thế giới này, nó được coi là một ma thuật mang tính cách mạng. Quả nhiên, đăng ký bản quyền trước là tốt nhất.

Như thể đã nhớ ra tôi là một đại hiền giả, Irkus lộ vẻ mặt hờn dỗi.

Có lẽ vì cậu ta quá đẹp trai, hoặc có lẽ vì khuôn mặt bầu bĩnh của một đứa trẻ chưa hoàn toàn biến mất, vẻ mặt hờn dỗi của cậu ta trông khá dễ thương. Một đứa trẻ mười hai tuổi chắc chắn dễ thương hơn một tinh linh cây sồi hơn trăm tuổi.

“…Đừng coi ta là trẻ con.”

“Ngươi mười hai tuổi. Ta 400 tuổi. Hãy dùng kính ngữ. Ngươi không biết kính lão à?”

“...”

“Chúng ta cách nhau 388 tuổi, nên đừng có mà quá quắt.”

Cậu bé im lặng và quay mặt đi, điều này cũng khá dễ thương. Quả nhiên, một vẻ ngoài đẹp đẽ giúp cậu ta có thể hành động xấc xược mà vẫn được tha thứ.

Cái vẻ sắc bén lúc ban đầu của Irkus biến đi đâu mất, thay vào đó là một đứa trẻ mười hai tuổi đứng lên khỏi ghế sofa và đi lại trong xưởng của tôi một cách ồn ào.

“Ta sẽ không dạy ma thuật miễn phí đâu.”

“Người muốn gì? Tiền bạc? Hay là quyền lực và địa vị?”

“Không. Ta muốn được chết.”

Bước chân của đứa trẻ đang đi lại bỗng dừng lại.

Thật khó xử khi nói về cái chết trước mặt một đứa trẻ đã phải chạy đến tận đây để không bị giết trong cuộc chiến giành ngai vàng, nhưng tôi quan tâm gì chứ. Tôi cũng đã quá mệt mỏi với năm tháng để quan tâm đến cảm xúc của một người phàm sẽ sớm chết.

“Đại hiền giả của rừng phía nam không già đi hay chết đi. Ngươi đã biết về ta rồi, nên chắc hẳn cũng biết điều này?”

“Phải. Ta nghe nói rằng người đã đạt đến một cảnh giới nào đó. Rằng khi trở thành đại hiền giả, người sẽ nhận được lời chúc phúc của ma thuật và sẽ không già đi hay chết.”

“Tên khốn nào đã tung tin đồn nhảm đó. Từ Tháp Pháp Sư à? Hãy quên đi những điều vô nghĩa đó. Chúng cứ cố gắng thần thánh hóa ta. Vì thế mà những tên ở đền thờ cũng thỉnh thoảng làm phiền ta.”

“...”

“Ta đã bị nguyền rủa bằng sự bất tử. Đó là lời nguyền mà tổ tiên xa xôi của ngươi đã ban cho ta dưới danh nghĩa là một lời chúc phúc.”

Tôi giấu tay trái ra sau lưng và vẽ một ma trận ma thuật nhỏ để ký hợp đồng.

“Hãy ký hợp đồng với ta. Ta sẽ làm mọi cách để đưa ngươi lên làm hoàng đế. Ngay cả khi phải xây dựng một đế chế mới.”

“…Nếu đưa ta lên làm hoàng đế thì người sẽ được gì?”

“Sự chết chóc.”

Tôi có thể thấy cái đầu nhỏ của Irkus đang quay cuồng.

Cậu nhóc chắc đang có rất nhiều suy nghĩ. Lẽ ra một đại hiền giả như tôi không nên sống ở rừng phía nam. Trong tập 1 của , Irkus đã tự mình thoát khỏi khu rừng và trở về hoàng cung.

Điều đó có nghĩa là người thầy dạy ma thuật cho Irkus không nên là tôi.

Chà, tôi chỉ đọc tập 1, nên không biết, nhưng chắc chắn sẽ có một tập trong 17 tập nói về việc cậu ta có một người thầy ma thuật. Vì vậy, hãy cứ coi đây là một lớp học sớm đi. Phương pháp giáo dục kiểu Hàn Quốc luôn là giáo dục thần đồng một cách khắc nghiệt.

“Làm sao người có thể chắc chắn rằng người sẽ chết dưới tay ta?”

“Vì ngươi là hậu duệ của Yekaterina.”

“…Yekaterina?”

“Có, tổ tiên xa xôi của ngươi. Vì vậy, nếu ngươi trở thành hoàng đế, giết một mình ta thì có gì khó khăn chứ?”

“Người nói người là kẻ bất tử mà…”

“Dù ta là kẻ bất tử, nhưng nếu ngươi là hoàng đế, ngươi vẫn có thể làm được. Hãy có dũng khí. Nếu không được thì thôi.”

Cuối cùng, tôi cũng đã gặp được một hậu duệ của phù thủy, người ‘không phải là phù thủy’… và không bị bệnh khi sống chung với con người. Dù mối quan hệ của cậu ta là gì, Irkus đã là tam hoàng tử của Đế chế Robein. Điều đó có nghĩa là con đường trở thành hoàng đế đã được dọn sẵn, chỉ cần giành được quyền kế vị.

Trên hết, thằng nhóc này là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết fantasy này mà? Cậu ta chắc chắn sẽ trở thành một người vĩ đại. Trực giác của tôi mách bảo rằng cậu ta là người thích hợp nhất để giết tôi.

“Nếu ta… thật sự… không thể giết được người thì sao?”

“Thì sao? Ngươi sẽ chết còn ta sẽ tiếp tục sống như bây giờ. Chờ đợi một người nào đó sẽ xuất hiện để giết ta.”

Irkus lại lộ vẻ mặt hờn dỗi trước câu trả lời của tôi.

Đó là lý do tại sao trẻ con lại khó hiểu. Lẽ ra nó phải cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe nói rằng thất bại cũng không sao, nhưng nó lại tỏ ra khó chịu. Vẫn chưa hiểu sự đời mà. Tôi sẽ chăm sóc và nuôi dạy nó trở thành một người lớn hiểu biết.

Irkus đảo mắt màu tím. Cậu ta có vẻ bối rối trước bản hợp đồng đột ngột với một đại hiền giả.

Nhưng tôi không thể đột ngột nói với Irkus rằng “Ngươi là nhân vật chính của thế giới này, nên ngươi có thể làm được.” Dù tôi có là đại hiền giả đi chăng nữa, thì một lời nói kiểu meta như vậy cũng rất khó để biện minh.

“Hãy nói cho ta biết người sẽ giúp ta trở thành hoàng đế như thế nào. Người thậm chí còn không biết tình trạng hiện tại của ta ra sao.”

“Tốt.”

“...”

“Hãy tin tưởng vào đại hiền giả duy nhất của lục địa đi.”

Hàng ngàn dấu hỏi hiện lên trên khuôn mặt của Irkus, nhưng tôi lại quá lười để giải thích chi tiết.

Dù sao thì, công việc của con người chỉ là đấu đá quyền lực mà. Tiền bạc, chính trị và vũ lực, ba thứ đó có thể giải quyết được mọi việc. Và tình cờ là vì đã sống quá lâu, tôi có cả ba thứ đó.

“Tất cả các đại hiền giả đều giống như người sao?”

“Ta không biết. Vì ta là đại hiền giả duy nhất tồn tại một cách chính thức, nên chắc tất cả đều giống như ta.”

Tôi đưa tay trái đang giấu sau lưng ra trước. Ma trận ma thuật của hợp đồng đã hoàn thành hơn một nửa.

Ma trận ma thuật, phát sáng màu tím giống như đôi mắt của Irkus, lung lay một cách kỳ lạ.

“Nếu người không thể đưa ta lên làm hoàng đế thì sao?”

“Điều đó sẽ không xảy ra. Nếu Đế chế Robein không được, ta sẽ thống nhất lục địa và đưa ngươi lên làm hoàng đế.”

“…Hợp đồng ma thuật có hình phạt nếu vi phạm mà. Người không sợ phải nhận hình phạt không lường trước được sao?”

“Dù sao thì ta cũng không chết. Còn lời nguyền nào tồi tệ hơn lời nguyền bất tử chứ?”

“...”

“Ngươi đã hỏi hết chưa? Ngươi đúng là một đứa trẻ đáng ngờ và phiền phức.”

Nhân vật chính của thế giới này sẽ kiểm tra kỹ lưỡng các điều khoản của bảo hiểm khi đọc. Cậu ta sẽ không rơi nước mắt vì nghĩ nhầm bảo hiểm nhân thọ là bảo hiểm hưu trí.

Tôi cảm thấy khá hài lòng khi nhận ra rằng nhân vật chính của không phải là một người dễ bị lừa đảo bảo hiểm. Đúng vậy, tốt hơn là sống như một kẻ ngốc bị một tên khốn nào đó lợi dụng, giống như Yekaterina.

Irkus do dự một lúc rồi bước lại gần tôi. Sẵn tiện, tôi cũng cần tìm hiểu xem hình phạt khi vi phạm hợp đồng là gì. Vì tôi chưa bao giờ vi phạm nên không biết.

Tôi chỉ sử dụng ma trận ma thuật này khi ký hợp đồng với hoàng gia Vương quốc Kaman. Và vì tôi chưa bao giờ giết hay tấn công hoàng gia Kaman, nên tôi không thể biết. Quả nhiên, tôi đã sống quá tốt.

Lần tới, tôi sẽ thử giết một tên và tìm hiểu hình phạt, sau đó sẽ thông báo cho Irkus như một dịch vụ hợp đồng.

Irkus đặt tay lên ma trận ma thuật của tôi.

“Vậy, từ giờ, người là thầy của ta.”

“Đúng vậy, ta sẽ dạy ngươi theo kiểu Sparta. Ta sẽ biến ngươi thành một pháp sư có thể giết bất cứ ai.”

“Sparta là gì?”

“Chuyện đó không quan trọng… Dù sao, hãy coi việc có một đại hiền giả làm thầy là một vinh dự. Những tên ở Tháp Pháp Sư đã đuổi theo ta hàng chục năm sẽ phải rơi nước mắt khi biết điều này.”

Ma trận ma thuật đang lung lay bỗng trở nên yên lặng khi bàn tay nhỏ của Irkus chạm vào. Ma trận thu nhỏ lại, nằm trên mu bàn tay của tôi và Irkus, rồi trở nên trong suốt và biến mất khỏi tầm nhìn.

Cứ thế, bản hợp đồng giữa nhân vật chính của thế giới này và tôi đã được thiết lập một cách dễ dàng.
 
Đại Hiền Giả Khát Khao Cái Chết
Chương 7


Đại hiền giả khát khao cái chết - Chương 7

Có lẽ giáo dục là thiên bẩm của tôi?

Tôi chưa bao giờ mơ ước trở thành một nhà giáo dục. Nhưng Irkus học rất tốt bất cứ điều gì tôi dạy.

Tôi đã sống rất lâu và dạy nhiều thứ cho người khác, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có thể dễ dàng hiểu những lời giải thích mơ hồ và nhiều chỗ bị lược bớt của tôi như thế này.

Nhìn thấy những học trò của tôi khi còn là pháp sư hoàng cung đã khóc lóc và bỏ cuộc, tôi biết mình không có tư cách để trở thành một gia sư hàng đầu.

Có lẽ không phải tôi mà Irkus mới là một thiên tài thực sự. Tôi tự mình đi đến kết luận, giống như những bậc cha mẹ khi con cái họ chập chững biết đi, rằng “Con tôi có thật sự là thiên tài không?”.

Nhìn một cách khách quan, tôi không thể trở thành một người thầy tốt trong bất kỳ lĩnh vực nào. Bởi vì tôi là một người tài giỏi. Tôi không thể hiểu được những kẻ yếu đuối cứ yêu cầu tôi dạy một cách dễ hơn, trong khi chỉ cần làm đi làm lại cho đến khi thành công là được.

Nhưng Irkus, khi tôi nói “làm 200 lần thì sẽ thành công một lần” và đẩy cậu ta đi, thì cậu ta đã thành công chỉ sau 20 lần.

Cái radar của một học sinh luyện thi đại học năm xưa lại cựa quậy bên trong tôi. Thằng nhóc này, nếu ở Hàn Quốc, sẽ là một thiên tài đáng ghét, làm bài cấp tốc vào đêm trước kỳ thi và đạt điểm cao nhất.

“Đúng là nhân vật chính…”

“Người nói gì cơ?”

“Không có gì. Tập trung giải tiếp phương trình đi.”

“Vâng.”

“Này, ngươi lại nói trống không rồi đấy. Ta đã bảo ngươi phải gọi ta là sư phụ và dùng kính ngữ.”

“…”

“Thằng nhóc hỗn xược. Tuyệt đối không chịu dùng kính ngữ.”

Irkus, một người không sinh ra và lớn lên ở một quốc gia Nho giáo, không bao giờ dùng kính ngữ, nhưng cậu ta lại nghe lời tôi rất tốt.

Tôi bảo không được ra khỏi xưởng vẽ, cậu ta không ra ngoài. Tôi bảo học hành chăm chỉ, cậu ta học hành chăm chỉ. Tôi đưa cho cậu ta bất cứ thứ gì để ăn, cậu ta cũng không kén chọn hay phàn nàn. Trẻ mười hai tuổi đều chững chạc như vậy sao? Khi tôi mười hai tuổi, tôi không như vậy.

Tôi dựa vào Gilbert, người đang ngồi giữa tôi và Irkus và xem Irkus giải ma trận ma thuật. Vỏ cây cứng rắn lại có cảm giác kỳ lạ hơn bao giờ hết.

Có lẽ vì Gilbert là một cây sồi có tính cách ôn hòa, nên nó không phàn nàn gì khi tôi đưa một con người trẻ tuổi vào xưởng vẽ.

Mà chủ nhà là tôi. Thật kỳ lạ khi một tinh linh cây đi thuê nhà lại có thể phàn nàn. Nhưng tôi cứ nghĩ tinh linh cây sẽ không muốn sống chung với bất kỳ con người nào ngoài tôi, nhưng Gilbert lại rất có thiện cảm với Irkus.

Nó lịch sự hơn rất nhiều so với Dane, kẻ sống bên ngoài xưởng vẽ, luôn tìm mọi cơ hội để làm phiền Irkus.

Nó đã mang cho Irkus những quả hạch mà nó chưa bao giờ cho tôi, và cùng Irkus giải những bài tập ma thuật mà tôi đã đưa cho để tránh phải dạy cậu ta.

“Gilbert, ngươi thích thằng bé đó à?”

Khi Irkus đang vò đầu bứt tóc với ma trận ma thuật khó đến nỗi một đứa trẻ mười hai tuổi không thể giải được, tôi hạ giọng hỏi Gilbert.

[Làm sao ta có thể thích một con người. Ta là một tinh linh cây mà.]

“Ngươi đối xử với nó tốt hơn những gì ngươi nói đấy. Ta cứ nghĩ nuôi dạy trẻ con là sở thích mới của ngươi.”

[Ta chỉ vui vì thấy người có vẻ hoạt bát hơn sau mấy chục năm.]

“Ta sao?”

[Phải, người. Đã có lúc người không thèm ra khỏi giường.]

Điều đó đúng. Trước khi Irkus chui vào rừng phía nam, tôi sống một cuộc sống như một tên ăn hại. Tôi nằm trên giường và không nhúc nhích.

Điều tốt đẹp của sự bất tử là tôi sẽ không chết dù sống như vậy trong vài năm. Điều tồi tệ là tôi không thể sống một cuộc sống như con người.

“Ta đã chán việc nghiên cứu ma thuật rồi. Khi cảm thấy chán, ta chỉ muốn nằm xuống và ngủ thôi.”

[Người không nghĩ là người ngủ quá lâu sao?]

“Ta phải tận hưởng một trong số ít đặc quyền của kẻ bất tử chứ.”

Có lẽ lời nói của tôi đã làm Gilbert không hài lòng, một vài cành cây không có lá đã rung lên.

[Nhưng ta cảm thấy người sẽ không còn vô cảm nữa khi đứa trẻ đó còn sống.]

“Ngươi nói như một nhà tiên tri vậy. Tinh linh cây cũng có thể tiên tri sao?”

[Không đời nào. Ngay cả phù thủy cũng không thể tiên tri.]

Quả nhiên, kẻ đã bảo tôi đừng đọc tiểu thuyết fantasy khi còn là học sinh cấp 3 còn vĩ đại hơn cả phù thủy.

[Ta hy vọng lần này người có thể chết được, Yu-an.]

Gilbert hạ giọng thì thầm như tôi đã làm. Lần này tôi đã nhặt được nhân vật chính của thế giới này, có lẽ tôi thực sự có thể chết được.

Irkus, người đang cắm mặt vào tấm da dê có ghi công thức, ngẩng đầu lên khi cảm nhận được ánh mắt của tôi. Đồng thời, những bông tuyết nhỏ bay lả tả trong xưởng vẽ.

Tôi nghĩ phải mất ba ngày để cậu ta giải được, nhưng cậu ta đã làm được trong một ngày. Một người theo khối khoa học tự nhiên bẩm sinh có khác?

Hoặc có lẽ, tôi thực sự có năng khiếu trong việc giáo dục. Một tài năng mà tôi đã tìm thấy sau 400 năm.

Tôi lặng lẽ nhìn Irkus đang mỉm cười rạng rỡ vì thành công. Công thức mà tôi đưa cho cậu ta là để tạo ra tuyết rơi, nhưng thấy cậu ta vui vẻ khi chỉ tạo ra được một vài hạt mưa đá, tôi cảm thấy vừa đáng ghét vừa đáng yêu.

“Thật đáng công dạy dỗ, Ir.”

Tôi đã chết vào ngày thi đại học nên chưa bao giờ được đến gần trường đại học, nhưng tôi có thể hiểu được cảm giác của một giáo sư đại học khi thấy sinh viên của mình đạt được kết quả xuất sắc.

Những bông tuyết rơi trên mặt tôi rất lạnh, nhưng tôi không muốn làm cho ma thuật mà Irkus đã tạo ra biến mất.

Cậu ta phải lớn lên thật vĩ đại, trở thành một nhân vật chính xuất chúng, lên ngôi hoàng đế, và sau đó giết tôi. Tôi nhìn Irkus một cách mãn nguyện và nghĩ về một cái chết tuyệt vời.

Chết trong vòng tay của đứa trẻ mà tôi đã nuôi dưỡng cũng không tệ.

Trở thành thầy giáo hay người bảo hộ của ai đó thực sự rất khó. Ngay cả khi mối quan hệ của chúng tôi chỉ bị ràng buộc bởi một hợp đồng ma thuật, thì ngay khi tôi nhận danh hiệu ‘sư phụ’, tôi có trách nhiệm phải đảm bảo rằng đứa trẻ không đi chệch hướng.

Tôi đã nghĩ rằng mình đã từ bỏ hầu hết các đạo đức cơ bản của xã hội loài người, nhưng khi sống cùng một đứa trẻ phải quay lại xã hội, tôi không thể không lo lắng.

Tôi không sao cả, tôi có thể không ăn hay ngủ. Tôi sẽ không chết nếu ngủ trong 20 năm, nhưng Irkus sẽ chết nếu không ăn hay ngủ trong vài ngày. Vì cậu ta không bất tử.

Vì rừng phía nam có rất nhiều tinh linh cây, nên quả cây mọc khắp nơi, Irkus sẽ không chết đói dù tôi không chăm sóc. Nhưng lương tâm của tôi sẽ cảm thấy không thoải mái.

Irkus, một đứa trẻ mười hai tuổi, có một lượng mana dồi dào và thể chất tốt, vì vậy nếu quả cây không đủ, cậu ta có thể tự đi săn các loài động vật nhỏ. Mặc dù có hơi nguy hiểm một chút, nhưng nhân vật chính thì không thể chết chỉ vì đi săn một con thỏ, đúng không?

Vì vậy, tôi đã định cứ để mặc cậu ta. Tôi nghĩ cậu ta có thể tự lo liệu. Một chút lơ là cũng cần thiết để nuôi dưỡng tính độc lập của một đứa trẻ. Tôi nghĩ nếu tôi cứ chăm sóc cậu ta từng chút một thì sẽ không tốt cho việc giáo dục.

[Yu-an. Bỏ mặc một đứa trẻ là lạm dụng. Dù cho người có thiếu nhân tính đến đâu…]

“Đừng có cằn nhằn, Gilbert. Đây cũng là một phần của giáo dục đấy.”

[Nếu người đã nhận nuôi một đứa trẻ, thì hãy có trách nhiệm.]

Lương tâm đã chết của tôi lại mở nắp quan tài và đứng dậy khi nghe những lời cằn nhằn của Gilbert, như thể nó đang hỏi “Ngươi gọi ta sao?”.

Dù tôi có nghĩ ra hàng tá lý do tại sao tôi không cần phải chăm sóc Irkus, thì chỉ cần một câu cằn nhằn của Gilbert “Đó là sự lạm dụng”, cuối cùng tôi lại phải suy nghĩ “Thế nào là một người thầy tốt?”.

Liệu mười hai tuổi có phải là lứa tuổi để rèn luyện tính độc lập? Tôi đã sống quá lâu nên không nhớ rõ, đến nỗi tôi nghi ngờ liệu phương pháp giáo dục của mình có sai lầm không. Tôi tự hỏi liệu có ổn không nếu cứ để Irkus ở một mình khi cậu ta không có bất kỳ phàn nàn nào.

“Ta chưa từng chăm sóc một đứa trẻ đúng nghĩa bao giờ.”

[Đúng rồi, 400 năm qua người đã làm gì mà không có một đứa con nào.]

“Kẻ bất tử thì có con cái gì chứ. Ta làm sao có thể nhìn con mình chết trước mình?”

[Chỉ lúc này người mới nói như một con người bình thường.]

Gilbert nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Thực ra, toàn bộ khuôn mặt của nó được bao phủ bởi vỏ cây nên tôi không thể thấy biểu cảm của nó, nhưng chắc hẳn nó đang nghĩ “Ngươi cũng có thể suy nghĩ như vậy sao?”.

“Gì, cái vẻ mặt đó. Ta đốt ngươi bây giờ.”

[Thỉnh thoảng, ta cảm thấy người đang đứng ở ranh giới giữa con người và phi nhân.]

“Nếu có thời gian nói nhảm, thì ngươi hãy đi kiếm đồ ăn và quần áo cho thằng bé đi.”

[Người là người đã nhận nuôi nó. Người cũng là người đã ký hợp đồng với nó.]

Tinh linh cây rất thẳng thừng trong chuyện này. Dù Gilbert có đối xử tốt với Irkus đến đâu, nếu Irkus chết vì tôi không chăm sóc, Gilbert sẽ thản nhiên ném xác cậu ta vào rừng.

Và nó sẽ xử lý xác cậu ta để những cây khác có thể dùng nó làm chất dinh dưỡng. Vì tinh linh cây là ‘phi nhân’. Dù điều đó có thể tàn nhẫn trong mắt con người, nhưng đối với xã hội của chúng, đó là điều hiển nhiên.

“Ta phải ra ngoài thôi.”

Nuôi dạy một đứa trẻ thực sự không phải là việc dễ dàng.

“Tại sao ngươi lại bướng bỉnh? Cứ ở trong này đi.”

“Người nhất thiết phải nói như vậy sao?”

“Vậy ta phải nói thế nào? ‘Nếu ngươi không ngoan ngoãn ở đây, ta sẽ bỏ rơi ngươi’ à?”

Lâu lắm rồi mới ra ngoài, tôi lại bị mắc kẹt bởi một chuyện kỳ lạ.

Tôi hỏi Irkus, cậu ta nói rằng Đế chế Robein không có thay đổi tiền tệ nào trong 100 năm gần đây. Điều đó có nghĩa là đơn vị tiền tệ không thay đổi, nên việc mang theo tiền bạc dễ dàng hơn.

Tôi dùng ma thuật để biến màu mắt và màu tóc của tôi thành màu nâu bình thường. Đó là một lớp ngụy trang có thể dễ dàng bị phát hiện bởi một pháp sư ở gần, nhưng lại cần thiết để đối phó với người bình thường. Cái màu đen chết tiệt đó… Dù có mặc áo choàng, tôi vẫn phải đề phòng những trường hợp bất trắc.

Tôi ghét những rắc rối khi ra ngoài. Tốt hơn hết là nên giải quyết hết những yếu tố có thể gây rắc rối trước.

Khi tôi đang chuẩn bị tiền và trang phục, Irkus đột nhiên rụt rè nói rằng cậu ta cũng muốn đi cùng.

Thấy cậu ta chỉ ở trong xưởng vẽ để học hành chăm chỉ, tôi đã nghĩ cậu ta không phải là một người năng động, nhưng có vẻ cậu ta đã cảm thấy ngột ngúng khi bị nhốt trong này.

“Ngươi không được ra ngoài. Vẫn còn rất nhiều người muốn giết ngươi ở khắp mọi nơi.”

“Ta có thể thay đổi màu tóc và mắt như người.”

“Ma thuật biến đổi ngoại hình không có tác dụng với phù thủy hay pháp sư. Và ngươi vẫn đang phải lẩn trốn.”

“Người là đại hiền giả mà không thể bảo vệ một mình ta sao?”

“Cái thằng nhóc hỗn xược này…”

Thằng nhóc vẫn luôn nghe lời tôi giờ lại trở nên bướng bỉnh, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi nhanh chóng.

Có lẽ bản thân Irkus cũng biết rằng việc cậu ta nằng nặc đòi đi cùng tôi là vô lý. Cậu ta không phải là một tên ngốc đến mức không biết tình trạng của mình. Trên thực tế, Irkus chững chạc hơn một đứa trẻ mười hai tuổi bình thường.

Ngay cả khi bị tấn công, cậu ta có thể dễ dàng sử dụng ma thuật để phản công hoặc trốn thoát.

Vấn đề là liệu tôi có thể kiểm soát tốt bản thân hay không. Thời điểm tôi khóc lóc khi giết một vài người đã qua từ hàng trăm năm trước, nhưng việc làm ai đó bị thương hay giết họ vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu. Con người thật yếu đuối.

“Nếu chúng ta vô tình thu hút sự chú ý của hoàng gia khi chưa chuẩn bị, thì cả ngươi và ta đều sẽ rất phiền phức.”

“…Ta cũng biết điều đó.”

“Biết rồi thì ngoan ngoãn ở yên đi. Nếu chán, ngươi có thể đi khám phá khu rừng với Gilbert. Ta sẽ quay lại ngay sau khi mua những thứ cần thiết.”

Tôi chỉ cần mua vài bộ quần áo và thực phẩm, không có việc gì khác nên tôi sẽ quay lại xưởng vẽ ngay lập tức.

Ma thuật di chuyển không gian có thể được sử dụng bởi một pháp sư sơ cấp nếu biết tọa độ, nhưng độ khó của công thức ma thuật sẽ tăng lên theo cấp số nhân nếu di chuyển cùng người khác. Lượng mana sử dụng cũng tăng theo số người.

Vì vậy, để mọi việc thuận lợi, việc để lại đứa trẻ đang có vẻ mặt ủ rũ này là điều đúng đắn.

Tôi đã cố gắng hết sức để thay đổi màu tóc và mắt để tránh rắc rối, nhưng nếu tôi mang theo Irkus, người luôn nổi bật ở bất cứ đâu, thì tất cả sẽ trở thành vô ích.

Dù cậu ta là nhân vật chính và tôi là đại hiền giả, nhưng tôi không thể phớt lờ những rủi ro nhỏ. Một trong những sự thật mà tôi đã nhận ra sau khi sống lâu là ngay cả một biến số nhỏ cũng có thể tạo ra một hiệu ứng cánh bướm khổng lồ.

Bỏ qua những lý do rườm rà, thành thật mà nói, tôi chỉ lười thôi. Nếu tôi đưa cậu ta đi và cậu ta gây ra rắc rối mà tôi phải chịu trách nhiệm thì sao? Tôi chỉ muốn sống như một người ẩn dật trong rừng phía nam mà thôi.

[Cứ đưa thằng bé đi đi.]

Tinh linh cây, kẻ chẳng giúp ích được gì cho kế hoạch hành động cẩn thận của tôi, lại thêm lời. Irkus, người đã thất vọng, lại ngẩng đầu lên một chút.

Tôi ra hiệu cho Gilbert rằng nếu nói thêm nữa tôi sẽ đốt nó, nhưng Gilbert giả vờ như không hiểu và chỉ nói những gì nó muốn nói.

[Thay vì đế chế, chúng ta có thể đi đến Vương quốc Kaman mà.]

“Đừng nói những điều vô nghĩa. Ngươi nghĩ Kaman là an toàn sao? Hơn nữa, nó còn xa hơn ở đây.”

[Dù sao người cũng sẽ di chuyển bằng ma thuật, vậy sao phải khó khăn như vậy.]

Ánh mắt đầy mong đợi của Irkus hướng về tôi.

Dù có thay đổi màu tóc hay màu mắt, một khuôn mặt đẹp trai như vậy rất khó để không bị chú ý.

Tôi thở dài. Dù nghĩ thế nào đi nữa, việc tôi đi một mình, mua những thứ cần thiết rồi quay lại vẫn tốt hơn. Dẫn Irkus đi là một việc không hiệu quả.

Dù tôi biết đây là một quyết định phi lý, nhưng…

“Ngươi sẽ ngoan ngoãn chứ?”

“Vâng ạ.”

“Chỉ những lúc thế này mới dùng kính ngữ. Thằng nhóc hỗn xược…”

Thật khó để phớt lờ đôi mắt sáng rực như vậy.
 
Đại Hiền Giả Khát Khao Cái Chết
Chương 8


Đại hiền giả khát khao cái chết - Chương 8

Có phải giáo dục là sở trường của tôi không?

Mặc dù tôi chưa bao giờ mơ ước trở thành một nhà giáo dục. Nhưng Irkus học rất tốt bất cứ điều gì tôi dạy.

Tôi đã sống rất lâu và đã dạy cho nhiều người khác, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có thể dễ dàng hiểu những lời giải thích lộn xộn và thiếu logic của tôi đến vậy.

Khi tôi còn là pháp sư hoàng cung, tất cả các học trò mà tôi bất đắc dĩ phải nhận đều than khóc và muốn bỏ nghề pháp sư, điều đó cho thấy tôi không có tư cách để trở thành một giáo viên giỏi.

Có lẽ không phải tôi mà Irkus mới là một thiên tài. Tôi tự đi đến kết luận, giống như các bậc cha mẹ khi con cái họ chập chững biết đi, rằng “Con tôi có thật sự là thiên tài không?”.

Một cách khách quan, tôi không thể trở thành một người thầy tốt trong bất kỳ lĩnh vực nào. Vì tôi là một người tài giỏi. Tôi không thể hiểu được những kẻ yếu đuối cứ yêu cầu tôi dạy một cách dễ hơn, trong khi chỉ cần làm đi làm lại cho đến khi thành công là được.

Nhưng Irkus, khi tôi nói “làm 200 lần thì sẽ thành công một lần” và đẩy cậu ta đi, thì cậu ta đã thành công chỉ sau 20 lần.

Cái radar của một học sinh luyện thi đại học năm xưa lại cựa quậy bên trong tôi. Thằng nhóc này, nếu ở Hàn Quốc, sẽ là một thiên tài đáng ghét, làm bài cấp tốc vào đêm trước kỳ thi và đạt điểm cao nhất.

“Đúng là nhân vật chính…”

“Người nói gì cơ?”

“Không có gì. Tập trung giải tiếp phương trình đi.”

“Vâng.”

“Này, ngươi lại nói trống không rồi đấy. Ta đã bảo ngươi phải gọi ta là sư phụ và dùng kính ngữ.”

“...”

“Thằng nhóc hỗn xược. Tuyệt đối không chịu dùng kính ngữ.”

Irkus, một người không sinh ra và lớn lên ở một quốc gia Nho giáo, không bao giờ dùng kính ngữ, nhưng cậu ta lại nghe lời tôi rất tốt.

Tôi bảo không được ra khỏi xưởng vẽ, cậu ta không ra ngoài. Tôi bảo học hành chăm chỉ, cậu ta học hành chăm chỉ. Tôi đưa cho cậu ta bất cứ thứ gì để ăn, cậu ta cũng không kén chọn hay phàn nàn. Trẻ mười hai tuổi đều chững chạc như vậy sao? Khi tôi mười hai tuổi, tôi không như vậy.

Tôi dựa vào Gilbert, người đang ngồi giữa tôi và Irkus và xem Irkus giải ma trận ma thuật. Vỏ cây cứng rắn lại có cảm giác kỳ lạ hơn bao giờ hết.

Có lẽ vì Gilbert là một cây sồi có tính cách ôn hòa, nên nó không phàn nàn gì khi tôi đưa một con người trẻ tuổi vào xưởng vẽ.

Mà chủ nhà là tôi. Thật kỳ lạ khi một tinh linh cây đi thuê nhà lại có thể phàn nàn. Nhưng tôi cứ nghĩ tinh linh cây sẽ không muốn sống chung với bất kỳ con người nào ngoài tôi, nhưng Gilbert lại rất có thiện cảm với Irkus.

Nó lịch sự hơn rất nhiều so với Dane, kẻ sống bên ngoài xưởng vẽ, luôn tìm mọi cơ hội để làm phiền Irkus.

Nó đã mang cho Irkus những quả hạch mà nó chưa bao giờ cho tôi, và cùng Irkus giải những bài tập ma thuật mà tôi đã đưa cho để tránh phải dạy cậu ta.

“Gilbert, ngươi thích thằng bé đó à?”

Khi Irkus đang vò đầu bứt tóc với ma trận ma thuật khó đến nỗi một đứa trẻ mười hai tuổi không thể giải được, tôi hạ giọng hỏi Gilbert.

[Làm sao ta có thể thích một con người. Ta là một tinh linh cây mà.]

“Ngươi đối xử với nó tốt hơn những gì ngươi nói đấy. Ta cứ nghĩ nuôi dạy trẻ con là sở thích mới của ngươi.”

[Ta chỉ vui vì thấy người có vẻ hoạt bát hơn sau mấy chục năm.]

“Ta sao?”

[Phải, người. Đã có lúc người không thèm ra khỏi giường.]

Điều đó đúng. Trước khi Irkus chui vào rừng phía nam, tôi sống một cuộc sống như một tên ăn hại. Tôi nằm trên giường và không nhúc nhích.

Điều tốt đẹp của sự bất tử là tôi sẽ không chết dù sống như vậy trong vài năm. Điều tồi tệ là tôi không thể sống một cuộc sống như con người.

“Ta đã chán việc nghiên cứu ma thuật rồi. Khi cảm thấy chán, ta chỉ muốn nằm xuống và ngủ thôi.”

[Người không nghĩ là người ngủ quá lâu sao?]

“Ta phải tận hưởng một trong số ít đặc quyền của kẻ bất tử chứ.”

Có lẽ lời nói của tôi đã làm Gilbert không hài lòng, một vài cành cây không có lá đã rung lên.

[Nhưng ta cảm thấy người sẽ không còn vô cảm nữa khi đứa trẻ đó còn sống.]

“Ngươi nói như một nhà tiên tri vậy. Tinh linh cây cũng có thể tiên tri sao?”

[Không đời nào. Ngay cả phù thủy cũng không thể tiên tri.]

Quả nhiên, kẻ đã bảo tôi đừng đọc tiểu thuyết fantasy khi còn là học sinh cấp 3 còn vĩ đại hơn cả phù thủy.

[Ta hy vọng lần này người có thể chết được, Yu-an.]

Gilbert hạ giọng thì thầm như tôi đã làm. Lần này tôi đã nhặt được nhân vật chính của thế giới này, có lẽ tôi thực sự có thể chết được.

Irkus, người đang cắm mặt vào tấm da dê có ghi công thức, ngẩng đầu lên khi cảm nhận được ánh mắt của tôi. Đồng thời, những bông tuyết nhỏ bay lả tả trong xưởng vẽ.

Tôi nghĩ phải mất ba ngày để cậu ta giải được, nhưng cậu ta đã làm được trong một ngày. Một người theo khối khoa học tự nhiên bẩm sinh có khác?

Hoặc có lẽ, tôi thực sự có năng khiếu trong việc giáo dục. Một tài năng mà tôi đã tìm thấy sau 400 năm.

Tôi lặng lẽ nhìn Irkus đang mỉm cười rạng rỡ vì thành công. Công thức mà tôi đưa cho cậu ta là để tạo ra tuyết rơi, nhưng thấy cậu ta vui vẻ khi chỉ tạo ra được một vài hạt mưa đá, tôi cảm thấy vừa đáng ghét vừa đáng yêu.

“Thật đáng công dạy dỗ, Ir.”

Tôi đã chết vào ngày thi đại học nên chưa bao giờ được đến gần trường đại học, nhưng tôi có thể hiểu được cảm giác của một giáo sư đại học khi thấy sinh viên của mình đạt được kết quả xuất sắc.

Những bông tuyết rơi trên mặt tôi rất lạnh, nhưng tôi không muốn làm cho ma thuật mà Irkus đã tạo ra biến mất.

Cậu ta phải lớn lên thật vĩ đại, trở thành một nhân vật chính xuất chúng, lên ngôi hoàng đế, và sau đó giết tôi. Tôi nhìn Irkus một cách mãn nguyện và nghĩ về một cái chết tuyệt vời.

Chết trong vòng tay của đứa trẻ mà tôi đã nuôi dưỡng cũng không tệ.

Trở thành thầy giáo hay người bảo hộ của ai đó thực sự rất khó. Ngay cả khi mối quan hệ của chúng tôi chỉ bị ràng buộc bởi một hợp đồng ma thuật, thì ngay khi tôi nhận danh hiệu ‘sư phụ’, tôi có trách nhiệm phải đảm bảo rằng đứa trẻ không đi chệch hướng.

Tôi đã nghĩ rằng mình đã từ bỏ hầu hết các đạo đức cơ bản của xã hội loài người, nhưng khi sống cùng một đứa trẻ phải quay lại xã hội, tôi không thể không lo lắng.

Tôi không sao cả, tôi có thể không ăn hay ngủ. Tôi sẽ không chết nếu ngủ trong 20 năm, nhưng Irkus sẽ chết nếu không ăn hay ngủ trong vài ngày. Vì cậu ta không bất tử.

Vì rừng phía nam có rất nhiều tinh linh cây, nên quả cây mọc khắp nơi, Irkus sẽ không chết đói dù tôi không chăm sóc. Nhưng lương tâm của tôi sẽ cảm thấy không thoải mái.

Irkus, một đứa trẻ mười hai tuổi, có một lượng mana dồi dào và thể chất tốt, vì vậy nếu quả cây không đủ, cậu ta có thể tự đi săn các loài động vật nhỏ. Mặc dù có hơi nguy hiểm một chút, nhưng nhân vật chính thì không thể chết chỉ vì đi săn một con thỏ, đúng không?

Vì vậy, tôi đã định cứ để mặc cậu ta. Tôi nghĩ cậu ta có thể tự lo liệu. Một chút lơ là cũng cần thiết để nuôi dưỡng tính độc lập của một đứa trẻ. Tôi nghĩ nếu tôi cứ chăm sóc cậu ta từng chút một thì sẽ không tốt cho việc giáo dục.

[Yu-an. Bỏ mặc một đứa trẻ là lạm dụng. Dù cho người có thiếu nhân tính đến đâu…]

“Đừng có cằn nhằn, Gilbert. Đây cũng là một phần của giáo dục đấy.”

[Nếu người đã nhận nuôi một đứa trẻ, thì hãy có trách nhiệm.]

Lương tâm đã chết của tôi lại mở nắp quan tài và đứng dậy khi nghe những lời cằn nhằn của Gilbert, như thể nó đang hỏi “Ngươi gọi ta sao?”.

Dù tôi có nghĩ ra hàng tá lý do tại sao tôi không cần phải chăm sóc Irkus, thì chỉ cần một câu cằn nhằn của Gilbert “Đó là sự lạm dụng”, cuối cùng tôi lại phải suy nghĩ “Thế nào là một người thầy tốt?”.

Liệu mười hai tuổi có phải là lứa tuổi để rèn luyện tính độc lập? Tôi đã sống quá lâu nên không nhớ rõ, đến nỗi tôi nghi ngờ liệu phương pháp giáo dục của mình có sai lầm không. Tôi tự hỏi liệu có ổn không nếu cứ để Irkus ở một mình khi cậu ta không có bất kỳ phàn nàn nào.

“Ta chưa từng chăm sóc một đứa trẻ đúng nghĩa bao giờ.”

[Đúng rồi, 400 năm qua người đã làm gì mà không có một đứa con nào.]

“Kẻ bất tử thì có con cái gì chứ. Ta làm sao có thể nhìn con mình chết trước mình?”

[Chỉ lúc này người mới nói như một con người bình thường.]

Gilbert nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Thực ra, toàn bộ khuôn mặt của nó được bao phủ bởi vỏ cây nên tôi không thể thấy biểu cảm của nó, nhưng chắc hẳn nó đang nghĩ “Ngươi cũng có thể suy nghĩ như vậy sao?”.

“Gì, cái vẻ mặt đó. Ta đốt ngươi bây giờ.”

[Thỉnh thoảng, ta cảm thấy người đang đứng ở ranh giới giữa con người và phi nhân.]

“Nếu có thời gian nói nhảm, thì ngươi hãy đi kiếm đồ ăn và quần áo cho thằng bé đi.”

[Người là người đã nhận nuôi nó. Người cũng là người đã ký hợp đồng với nó.]

Tinh linh cây rất thẳng thừng trong chuyện này. Dù Gilbert có đối xử tốt với Irkus đến đâu, nếu Irkus chết vì tôi không chăm sóc, Gilbert sẽ thản nhiên ném xác cậu ta vào rừng.

Và nó sẽ xử lý xác cậu ta để những cây khác có thể dùng nó làm chất dinh dưỡng. Vì tinh linh cây là ‘phi nhân’. Dù điều đó có thể tàn nhẫn trong mắt con người, nhưng đối với xã hội của chúng, đó là điều hiển nhiên.

“Ta phải ra ngoài thôi.”

Nuôi dạy một đứa trẻ thực sự không phải là việc dễ dàng.

“Tại sao ngươi lại bướng bỉnh? Cứ ở trong này đi.”

“Người nhất thiết phải nói như vậy sao?”

“Vậy ta phải nói thế nào? ‘Nếu ngươi không ngoan ngoãn ở đây, ta sẽ bỏ rơi ngươi’ à?”

Lâu lắm rồi mới ra ngoài, tôi lại bị mắc kẹt bởi một chuyện kỳ lạ.

Tôi hỏi Irkus, cậu ta nói rằng Đế chế Robein không có thay đổi tiền tệ nào trong 100 năm gần đây. Điều đó có nghĩa là đơn vị tiền tệ không thay đổi, nên việc mang theo tiền bạc dễ dàng hơn.

Tôi dùng ma thuật để biến màu mắt và màu tóc của tôi thành màu nâu bình thường. Đó là một lớp ngụy trang có thể dễ dàng bị phát hiện bởi một pháp sư ở gần, nhưng lại cần thiết để đối phó với người bình thường. Cái màu đen chết tiệt đó… Dù có mặc áo choàng, tôi vẫn phải đề phòng những trường hợp bất trắc.

Tôi ghét những rắc rối khi ra ngoài. Tốt hơn hết là nên giải quyết hết những yếu tố có thể gây rắc rối trước.

Khi tôi đang chuẩn bị tiền và trang phục, Irkus đột nhiên rụt rè nói rằng cậu ta cũng muốn đi cùng.

Thấy cậu ta chỉ ở trong xưởng vẽ để học hành chăm chỉ, tôi đã nghĩ cậu ta không phải là một người năng động, nhưng có vẻ cậu ta đã cảm thấy ngổn ngàng khi bị nhốt trong này.

“Ngươi không được ra ngoài. Vẫn còn rất nhiều người muốn giết ngươi ở khắp mọi nơi.”

“Ta có thể thay đổi màu tóc và mắt như người.”

“Ma thuật biến đổi ngoại hình không có tác dụng với phù thủy hay pháp sư. Và ngươi vẫn đang phải lẩn trốn.”

“Người là đại hiền giả mà không thể bảo vệ một mình ta sao?”

“Cái thằng nhóc hỗn xược này…”

Thằng nhóc vẫn luôn nghe lời tôi giờ lại trở nên bướng bỉnh, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi nhanh chóng.

Có lẽ bản thân Irkus cũng biết rằng việc cậu ta nằng nặc đòi đi cùng tôi là vô lý. Cậu ta không phải là một tên ngốc đến mức không biết tình trạng của mình. Trên thực tế, Irkus chững chạc hơn một đứa trẻ mười hai tuổi bình thường.

Ngay cả khi bị tấn công, cậu ta có thể dễ dàng sử dụng ma thuật để phản công hoặc trốn thoát.

Vấn đề là liệu tôi có thể kiểm soát tốt bản thân hay không. Thời điểm tôi khóc lóc khi giết một vài người đã qua từ hàng trăm năm trước, nhưng việc làm ai đó bị thương hay giết họ vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu. Con người thật yếu đuối.

“Nếu chúng ta vô tình thu hút sự chú ý của hoàng gia khi chưa chuẩn bị, thì cả ngươi và ta đều sẽ rất phiền phức.”

“...Ta cũng biết điều đó.”

“Biết rồi thì ngoan ngoãn ở yên đi. Nếu chán, ngươi có thể đi khám phá khu rừng với Gilbert. Ta sẽ quay lại ngay sau khi mua những thứ cần thiết.”

Tôi chỉ cần mua vài bộ quần áo và thực phẩm, không có việc gì khác nên tôi sẽ quay lại xưởng vẽ ngay lập tức.

Ma thuật di chuyển không gian có thể được sử dụng bởi một pháp sư sơ cấp nếu biết tọa độ, nhưng độ khó của công thức ma thuật sẽ tăng lên theo cấp số nhân nếu di chuyển cùng người khác. Lượng mana sử dụng cũng tăng theo số người.

Vì vậy, để mọi việc thuận lợi, việc để lại đứa trẻ đang có vẻ mặt ủ rũ này là điều đúng đắn.

Tôi đã cố gắng hết sức để thay đổi màu tóc và mắt để tránh rắc rối, nhưng nếu tôi mang theo Irkus, người luôn nổi bật ở bất cứ đâu, thì tất cả sẽ trở thành vô ích.

Dù cậu ta là nhân vật chính và tôi là đại hiền giả, nhưng tôi không thể phớt lờ những rủi ro nhỏ. Một trong những sự thật mà tôi đã nhận ra sau khi sống lâu là ngay cả một biến số nhỏ cũng có thể tạo ra một hiệu ứng cánh bướm khổng lồ.

Bỏ qua những lý do rườm rà, thành thật mà nói, tôi chỉ lười thôi. Nếu tôi đưa cậu ta đi và cậu ta gây ra rắc rối mà tôi phải chịu trách nhiệm thì sao? Tôi chỉ muốn sống như một người ẩn dật trong rừng phía nam mà thôi.

[Cứ đưa thằng bé đi đi.]

Tinh linh cây, kẻ chẳng giúp ích được gì cho kế hoạch hành động cẩn thận của tôi, lại thêm lời. Irkus, người đã thất vọng, lại ngẩng đầu lên một chút.

Tôi ra hiệu cho Gilbert rằng nếu nói thêm nữa tôi sẽ đốt nó, nhưng Gilbert giả vờ như không hiểu và chỉ nói những gì nó muốn nói.

[Thay vì đế chế, chúng ta có thể đi đến Vương quốc Kaman mà.]

“Đừng nói những điều vô nghĩa. Ngươi nghĩ Kaman là an toàn sao? Hơn nữa, nó còn xa hơn ở đây.”

[Dù sao người cũng sẽ di chuyển bằng ma thuật, vậy sao phải khó khăn như vậy.]

Ánh mắt đầy mong đợi của Irkus hướng về tôi.

Dù có thay đổi màu tóc hay màu mắt, một khuôn mặt đẹp trai như vậy rất khó để không bị chú ý.

Tôi thở dài. Dù nghĩ thế nào đi nữa, việc tôi đi một mình, mua những thứ cần thiết rồi quay lại vẫn tốt hơn. Dẫn Irkus đi là một việc không hiệu quả.

Thật sự là một quyết định phi lý, nhưng…

“Ngươi sẽ ngoan ngoãn chứ?”

“Vâng ạ.”

“Chỉ những lúc thế này mới dùng kính ngữ. Thằng nhóc hỗn xược…”

Thật khó để phớt lờ đôi mắt sáng rực như vậy.
 
Đại Hiền Giả Khát Khao Cái Chết
Chương 9


Đại hiền giả khát khao cái chết - Chương 9

Irkus này, liệu cậu ta có đang đúc tiền thối ở Cục Đúc Tiền không vậy.

Sau khi Irkus đi tính tiền hàng tạp hóa, vài phút trôi qua mà cậu ta vẫn không quay lại, cuối cùng tôi phải tự mình đi tìm.

Tôi không thể sử dụng ma thuật truy lùng hay ma thuật thông tin ở một khu vực đông đúc như thế này.

Mặt xấu của ma thuật là nó không thể hoạt động một cách bí mật. Cho dù bạn có cẩn thận đến đâu, ma thuật vẫn tiêu thụ mana có sẵn ở xung quanh, vì vậy nếu có một người có thể cảm nhận được mana ở gần đó, bạn sẽ ngay lập tức bị phát hiện đã sử dụng loại ma thuật gì.

Điều này áp dụng cho cả pháp sư và phù thủy. Do đó, việc ám sát trực tiếp bằng ma thuật là không thể. Mặc dù bạn có thể chế tạo các công cụ ma thuật hoặc vật bị nguyền rủa để ám sát một cách gián tiếp, nhưng nếu bạn cố gắng hành động trực tiếp, khả năng bị phát hiện trước khi thực hiện là rất cao.

Tất nhiên, một đại hiền giả như tôi có thể giết tất cả mọi người trước khi bị phát hiện. Mặc dù tôi sẽ không làm vậy…

Không phải cứ dùng một chút ma thuật là pháp sư ở khắp mọi nơi sẽ cảm nhận được và quay lại nhìn, nhưng cả tôi và Irkus đều là những người không nên thu hút sự chú ý.

Loại ma thuật tầm thường đối với tôi lại là ma thuật vĩ đại đối với một pháp sư bình thường, và chỉ riêng việc hai chúng tôi di chuyển không gian mà không cần một công thức ma thuật phức tạp nào cũng đủ để thu hút sự chú ý của những pháp sư tò mò.

Irkus hiện là một kẻ chạy trốn do cuộc đấu tranh trong hoàng cung. Và tôi là một đại hiền giả mà hoàng cung, Tháp Pháp Sư, và thậm chí cả đền thờ đều khao khát được gặp một lần.

Cả hai chúng tôi đều sẽ gặp rắc rối nếu thu hút sự chú ý. Tôi có thể sử dụng ma thuật di chuyển tức thời để quay lại xưởng vẽ ở rừng phía nam, nhưng những kẻ đuổi theo tôi đều là những tên điên nên đôi khi chúng sẽ tìm đến tận rừng phía nam.

Tôi có thể hình dung rõ ràng cảnh Dane sẽ nổi giận và hét lên rằng nó ghét con người. Chỉ riêng việc tôi nhận một học trò là Irkus vào xưởng vẽ đã khiến nó khó chịu đến mức nào, phải mất ba ngày tôi mới có thể dỗ dành nó.

“Ir. Sao tính tiền lâu thế?”

Cuối cùng, tôi đã đi vào cửa hàng để tìm quầy tính tiền. Khi còn ở ngoài và bỏ cà chua vào giỏ, tôi đã không để ý, nhưng bên trong cửa hàng lại quá vắng vẻ.

Một cảm giác bất an dâng lên. Đó là một điềm báo giống như đầu gối đau nhức trước khi trời mưa.

Nghĩ lại thì, 20 năm trước, cửa hàng tạp hóa này không phải là trụ sở của bang hội thông tin sao?

Hình ảnh mờ nhạt của một cô gái tóc đỏ đã hùng hồn nói rằng cô ta sẽ xây dựng một bang hội thông tin đã thoáng qua trong đầu tôi. Những ký ức đã bị lãng quên do bộ não thiếu dung lượng lại hiện lên. Ừm, có chuyện đó nữa.

Linh cảm xấu không bao giờ sai.

Những suy nghĩ tích cực như “Hôm nay sẽ có chuyện tốt xảy ra” thường có tỷ lệ đúng thấp vì ngày hôm đó có thể trôi qua một cách bình thường, nhưng những suy nghĩ tiêu cực như “Hôm nay sẽ có chuyện xấu xảy ra” thường có tỷ lệ đúng cao vì điều tồi tệ đó thực sự xảy ra.

Khi tôi tìm thấy Irkus đang bị một người đàn ông túm cổ áo trước quầy tính tiền, tôi đã… theo bản năng, sử dụng một ma thuật tấn công.

Những suy nghĩ cặn kẽ trước đó về việc không sử dụng ma thuật truy lùng hay ma thuật thông tin để tránh sự chú ý đều trở nên vô nghĩa.

Nhưng làm sao một người có thể đưa ra một phán đoán bình tĩnh khi nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành túm cổ áo một đứa trẻ mười hai tuổi? Đặc biệt là khi tôi, người giám hộ của đứa trẻ đó.

“Ngươi là ai?”

Việc tôi vô thức sử dụng ma thuật tấn công thì tốt, nhưng không may, đó lại là ma thuật sét có sức hủy diệt lớn. Có lẽ vì ấn tượng quá mạnh với Pikachu trong một bộ phim hoạt hình mà tôi đã xem khi còn nhỏ, ma thuật tấn công mà tôi vô thức sử dụng luôn là ma thuật sét.

Tôi dùng chân đá vào người đàn ông đang ngất xỉu sau khi bị sét đánh, Irkus nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

“Người quen à?”

“Không.”

“Thế tại sao ông ta lại túm cổ áo ngươi? Vô lý thật đấy?”

Hắn ta dám bắt nạt một đứa trẻ không quen biết, chắc chắn hắn là một tên khốn nạn.

Tôi lại giáng một tia sét nữa vào người đàn ông đã ngất xỉu. Người ta nói rằng khả năng bị sét đánh còn cao hơn khả năng trúng xổ số. Bị đánh hai lần, hắn ta chắc chắn có thể mua vé số được rồi.

“Đừng mà. Ông ta sẽ chết mất.”

“Con người thì ai mà chẳng chết.”

“Yu-an.”

“Và những kẻ lạm dụng trẻ em thì có chết cũng chẳng sao.”

Irkus dường như không hài lòng khi tôi trả thù cho cậu ta, dù cậu ta là người bị túm cổ áo trước.

Quả nhiên, đúng là nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết fantasy, cậu ta rất lương thiện. Dù Irkus có túm lấy vạt áo choàng của tôi, tôi vẫn đá thêm một cú nữa vào kẻ mà tôi cho là kẻ lạm dụng trẻ em. Thật là một thế giới tồi tệ, khi mà việc nuôi dạy một đứa trẻ an toàn lại khó khăn đến vậy.

Không lâu sau khi tôi dùng một triệu volt với người đàn ông đã ngất xỉu, một bức tường phía sau quầy tính tiền mở ra từ bên trong.

Tôi không hề nhận ra, nhưng nó là một loại lối đi bí mật. Một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc trắng đã xuất hiện ở cuối hành lang.

“Ta cứ nghĩ vậy, nhưng đúng là đại hiền giả!”

“Gì cơ?”

“Gì mà gì. Hắn ta là sếp của kẻ mà ngươi đang đánh đập đấy.”

“Quả nhiên, đây không phải là một cửa hàng tạp hóa bình thường. Nhưng tại sao lại giả vờ là một cửa hàng tạp hóa? Khiến mọi người bối rối.”

“Ngươi có phải là con người không?”

“Không, ta là đại hiền giả.”

Tôi biết người phụ nữ này: Terries Purlburn.

Chúng tôi không thân thiết, nhưng tôi đã giúp cô ta vài lần từ rất lâu rồi. Chính xác hơn là tôi không tự mình giúp, mà Terries đã quấy rầy và cướp lấy sự giúp đỡ của tôi.

“Mà Terries, ngươi vẫn còn sống sao? Sống lâu hơn ta tưởng đấy.”

“Khi nào ngươi có con vậy? Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không bao giờ kết hôn.”

“Thế còn ngươi, sao lại già đi như thế này? Lần cuối ta gặp, ngươi không phải là một bà già mà.”

“Thái độ hỗn xược vẫn không thay đổi nhỉ.”

“Cảm ơn vì đã khen.”

Cô gái tóc đỏ đã từng hùng hồn nói rằng sẽ tạo ra một cuộc cách mạng để chặt đầu hoàng gia Kaman giờ đã trở thành một bà lão.

Thời gian trôi thật nhanh… Tôi không biết cuộc cách mạng đã đi đâu mất, và tại sao cô ta lại ra khỏi một căn phòng bí mật trong một cửa hàng tạp hóa.

“Ta xin lỗi vì thành viên của bang hội chúng ta đã hành động thô bạo. Nhưng sao ngươi lại giật điện một người như thế? Không phải ai cũng bất tử như ngươi đâu. Có vẻ như thỉnh thoảng ngươi lại quên mất điều đó.”

“Ta không quên. Ta chỉ nghĩ rằng kẻ lạm dụng trẻ em có chết cũng chẳng sao.”

Nghe thấy từ lạm dụng trẻ em, Terries bật cười. Cô ta càu nhàu rằng tôi đang cố biến bọn họ thành những kẻ vô nhân tính, điều này khá quen thuộc. Dù đã già, tính khí nóng nảy của cô ta vẫn không hề nguôi ngoai.

“Một khoản tiền thưởng kếch xù đã tự tìm đến, một kẻ ngốc mới không bắt lấy.”

“Có lệnh truy nã à?”

“Trên danh nghĩa thì là thông báo người mất tích, nhưng cái giá treo thưởng cho hoàng tử thứ 3 đó rất lớn. Chỉ cần tìm và đưa cậu ta về, ngươi có thể sống xa hoa ở thủ đô trong vài năm.”

“Ngươi nói những lời tầm thường thật đấy. Thời gian thật đáng sợ phải không? Đứa trẻ từng muốn làm cách mạng giờ lại trở thành một kẻ tầm thường.”

“Hãy nói rằng ta đã thỏa hiệp với thế giới đi.”

Khoảng 50 năm trước, Terries là một con người với dòng máu cách mạng.

Vì sự th*m nh*ng của hoàng gia Kaman đã có từ lâu, nên luôn có rất nhiều người muốn chặt đầu bọn chúng, nhưng Terries Purlburn là một trong những người nhiệt tình nhất. Có thể nói cô ta là một kẻ phản loạn có hành động.

Cô ta nhiệt tình đến mức ngay khi phát hiện ra tôi, người đang ở thủ đô Karabel của Kaman để mua nguyên liệu cho nghiên cứu ma thuật, đã tiếp cận tôi và nói “Ngươi là đại hiền giả đúng không? Vậy hãy làm cách mạng với ta đi.”

Khi cô ta đưa ra lời đề nghị này, Terries chỉ mới mười mấy tuổi. Tôi không thực sự biết Terries đã làm gì sau đó. Tôi đã từ chối ngay lập tức vì tôi thấy nó sẽ gây ra nhiều rắc rối.

Dù có là kẻ bất tử, nếu dính líu đến chính trị hay các vấn đề quốc gia, tôi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Dù tôi không chết khi bị chặt đầu, tôi không muốn trải qua cảm giác cơ thể và đầu tách rời lần thứ hai. Gắn chúng lại thì kinh khủng, mà tái sinh lại còn kinh tởm hơn gấp 20 lần.

Dù tôi đã từ chối một cách dứt khoát, Terries vẫn cứ lảng vảng xung quanh tôi, nói rằng cô ta muốn xin lời khuyên từ một đại hiền giả đã sống lâu như tôi.

Cô ta dai dẳng đến mức nào? Đáng lẽ cô ta nên từ bỏ và quay lại khi không thể vượt qua kết giới của rừng phía nam, nhưng cô ta đã lang thang trước đó hơn mười ngày. Dane đã khó chịu đến mức nào… Nghĩ lại vẫn là một ký ức kinh khủng.

Vấn đề là tôi đã phải đối phó với cô ta vì tôi sợ cô ta sẽ bị tinh linh cây bắt và chết một cách vô nghĩa.

Khi đó, tôi chỉ cười và coi đó là kế hoạch trẻ con, rồi thản nhiên nói rằng “Tại sao không bắt đầu bằng việc chiếm lấy một bang hội thông tin?”. Vài năm sau, cô ta thực sự đã thôn tính toàn bộ một bang hội thông tin đang hoạt động tốt.

Những người có hành động như thế này thật đáng sợ. Họ coi những lời nói vu vơ của tôi như những lời khuyên để đời và thực hiện chúng, khiến tôi không thể nói bất cứ điều gì. Câu nói “Hãy cẩn thận ngay cả khi uống nước lạnh trước mặt trẻ con” là có thật.

Tất nhiên, Terries bây giờ sẽ tự lọc những lời vô nghĩa mà tôi nói, khác với khi còn trẻ, nhưng Terries lúc đó khá phiền phức.

Trước khi tôi 200 tuổi, tôi đã nghĩ rằng những người như Terries rất tốt, nhưng khi già đi, tôi thấy những kẻ có bản chất tầm thường và dễ đoán thì dễ đối phó hơn.

Vì những người đã thỏa hiệp với thực tế thường không làm những điều bất ngờ. Vì họ hành động theo lợi ích, nên hiếm khi đưa ra những quyết định bất ngờ. Giống như Terries Purlburn của hiện tại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back