Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 390: Mời Lại (2)



"Ta coi Thôi tỷ tỷ là tỷ tỷ nhà mình. Tỷ tỷ nhà mình muốn tặng

ta xiêm y, trong lòng ta chỉ có cao hứng." Mi mắt nàng cong lên,

ngữ điệu nhu hòa,"Sao lại trở thành không biết xấu hổ? Chẳng lẽ

là Thôi tỷ tỷ chỉ dỗ dành ta, không muốn mua cho ta?"

Thôi Như Thảo mặt mày biến sắc, mím thẳng môi không nói.

Nàng đương nhiên không muốn mua cho Trần Bảo Âm. Chẳng

lẽ các nàng là tỷ muội tốt thật sao? Nhìn Trần Bảo Âm nghèo

túng, nàng chỉ có thể bỏ đá xuống giếng.

Cũng là Trần Bảo Âm hiện tại quá thảm, một khi từ trên mây

rơi xuống bùn đất, nàng không tiện xuống tay, nếu không ngược

lại có vẻ nàng khắc nghiệt, bởi vậy chỉ gọi nàng đến cười nhạo.

"Thôi tỷ tỷ xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh." Lúc này, Giang Diệu

Vân mở miệng, trên mặt cười như không cười,"Mấy bộ xiêm y

Ngọc Tú phường mà thôi, đáng giá mấy lượng bạc. Trần Bảo Âm,

ngươi mang lòng tiểu nhân, coi thường người khác."

Xiêm y của Ngọc Tú phường, mấy chục lượng bạc một bộ cũng

không phải không có.

Trần Bảo Âm liền cười cười, cảm kích nhìn về phía Thôi Như

Thảo: "Là ta hiểu lầm, vẫn là Thôi tỷ tỷ thương ta."

Sắc mặt Thôi Như Thảo càng khó nhìn hơn. Hung hăng trừng

Trần Bảo Âm một cái, lại trừng Giang Diệu Vân một cái.

Nhưng Giang Diệu Vân mới không sợ nàng ta. Thôi Như Thảo

đính hôn sự so với nàng còn tốt hơn, nàng chán ghét Thôi Như

Thảo, Thôi Như Thảo ăn lắp, nàng mới cao hứng.

"Rốt cuộc cũng tỷ muội một hồi." Nàng chuyển tầm mắt đến

trên mặt Trần Bảo Âm, khóe môi nhếch lên,"Nhìn bây giờ ngươi

như vậy, thật sự không có thể diện. Nếu Thôi tỷ tỷ đưa xiêm y

cho ngươi, ta liền tặng ngươi hai bộ đầu diện* đi."

*Đầu diện: chỉ những món trang sức trên đầu người phụ nữ

thời xưa

Nói xong, nhìn về phía những người khác: "Còn các ngươi thì

sao? Tặng gì cho Bảo Âm?"

Tỷ muội tốt rơi vào cảnh nghèo túng, những người khác tiếp tế

một chút, mới hiển lộ tình tỷ muội.

Nhưng từ khi nào họ trở thành tỷ muội tốt? Những người khác

khó hiểu nhìn về phía Giang Diệu Vân, chỉ cảm thấy nàng uống

nhầm thuốc.

Chợt nghe Giang Diệu Vân nói: "Miễn cho Bảo Âm sau khi trở

về tức giận, sau này lại gọi nàng ra ngoài chơi, liền không chịu đi

cùng."

A, a! Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Ngược lại. Nếu nàng không chịu đi ra, các nàng còn có niềm

vui gì?

"Ta tặng Bảo Âm tỷ tỷ một đôi vòng ngọc đi. Không phải là cái

gì tốt, dương son ngọc mà thôi, tỷ tỷ đừng ghét bỏ." Một người

nói.

Dương son ngọc là thượng phẩm trong ngọc, cái này còn

không tính là tốt sao?

Nhưng đích xác có người cảm thấy không tốt, chỉ nghe Giang

Diệu Vân nói: "Biết không tốt thì đừng lấy ra. Ta nhớ rõ ngươi có

một đôi vòng tay Huyết Ngọc, nếu là thành tâm, liền đem cái này

đưa cho Bảo Âm."

Người nọ biến sắc, đau thịt cùng tức giận xuất hiện trên mặt,

nhìn về phía Giang Diệu Vân: "Đó là sinh nhật của ta, ca ca tặng

ta!"

"Luyến tiếc liền luyến tiếc." Giang Diệu Vân khẽ xuy một

tiếng,"Về sau đừng nói là tỷ muội tốt. Đạo đức giả."

Thiếu nữ kia tức giận, sắc mặt đều xanh mét. Nắm chặt khăn

tay, hận không thể đánh lên mặt Giang Diệu Vân. Ai và Trần Bảo

Âm là tỷ muội tốt? Nàng nguyện ý xuất ra một đôi vòng ngọc, đã

rất hào phóng!

"Hứa Lan Tâm, ngươi tặng cái gì?" Giang Diệu Vân đã quay

đầu, chĩa mũi nhọn vào người tiếp theo.

Hứa Lan Tâm liếc mắt nhìn thiếu nữ vừa rồi, sau đó nói: "Ta

tặng Cố phu nhân một chuỗi vòng tay Bích Tỳ đi."

Vòng tay Bích Tỳ cũng coi như khó có được. Giang Diệu Vân

không lên tiếng nữa, nhìn về phía vị tiếp theo: "Vương tỷ tỷ, còn

tỷ thì sao?"

"Ta tặng Bảo Âm một hộp trân châu đi." Vương tiểu thư ôn

nhu nói,"Ta nhớ rõ Bảo Âm thích trân châu, lấy đi làm phấn má

cũng tốt."

Dưới sự quấy nhiễu của Giang Diệu Vân, vốn chỉ định tặng

chút lễ vật tầm thường lại không thể không chảy máu.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 391: Mời Lại (3)



Giang Diệu Vân lại rất cao hứng. Nàng không thiếu bạc, hai bộ

đầu diện mà thôi, hoàn toàn không để ở trong lòng. Nhưng buộc

những người khác chảy máu theo, nhìn bộ dáng đau đứt ruột của

các nàng, lại làm cho nàng cao hứng không thôi.

Nhìn xem, nàng đã sớm nói qua, Trần Bảo Âm trở về, trong

kinh sẽ náo nhiệt hẳn lên.

Lễ vật mọi người tặng Trần Bảo Âm sẽ lục tục đưa đến cửa.

Chỉ có Thôi Như Thảo đáp ứng sau khi tan tiệc sẽ dẫn nàng đến

phường Ngọc Tú, bởi vậy sau khi tan tiệc, Trần Bảo Âm leo lên xe

ngựa của Thôi Như Thảo.

Dọc theo đường đi, Thôi Như Thảo nửa câu cũng không có,

sắc mặt lạnh lùng, cũng không thèm nhìn Trần Bảo Âm.

Hai người vốn không có giao tình, hôm nay lại mất mặt trên

người Trần Bảo Âm, nàng căn bản cũng không muốn nhìn nàng

một cái.

Rất nhanh, xe ngựa dừng ở cửa phường Ngọc Tú.

"Vậy ta liền cung kính không bằng theo mệnh." Trần Bảo Âm

nói, xuống xe ngựa, đi vào Ngọc Tú phường.

Tiểu nhị nghênh đón: "Khách quan, mời ngài vào bên trong."

Trần Bảo Âm khoanh tay trước người, cằm khẽ nhếch lên:

"Đem mẫu đắt nhất của các ngươi trình lên cho ta."

Ngoài cửa, Thôi Như Thảo trong xe ngựa nghe được câu này,

nắm chặt khăn tay trong tay!

Tiện nhân! Trong lòng mắng nàng.

Trần Bảo Âm không biết xấu hổ, Giang Diệu Vân cũng là một

tiện nhân.

Mắng Giang Diệu Vân, còn có rất nhiều người. Bữa tiệc hôm

nay, hầu như tất cả mọi người mắng cô ấy. Vốn là, tặng đồ cho

Trần Bảo Âm, qua loa là được. Hết lần này tới lần khác Giang

Diệu Vân nói câu kia, làm cho các nàng không thể không chảy

máu, đáng ghét!

Ôm ba bộ y phục đắt nhất, giá trị chừng hơn một trăm lượng y

phục, Trần Bảo Âm đứng trước xe ngựa, nói với bên trong: "Đa tạ

Thôi tỷ tỷ hào phóng."

Thôi Như Thảo vén rèm xe lên một góc, lộ ra khuôn mặt băng

hàn như tuyết: "Ta không nghĩ tới, ngươi sẽ nghe theo lời Giang

Diệu Vân nói. Trần Bảo Âm, ngươi không giống trước kia."

Nếu như là Trần Bảo Âm trước kia, mới khinh thường người

khác đặt thang cho nàng. Nhưng hiện tại Trần Bảo Âm, ngay cả bị

lão đối đầu Giang Diệu Vân lợi dụng cũng có thể mặt không đổi

sắc mà tiếp nhận.

"Cốt khí của ngươi đâu?" Thôi Như Thảo lộ vẻ châm chọc, nói

xong buông rèm xe xuống, không đợi Trần Bảo Âm trả lời, liền

nói: "Đi!"

Xe ngựa rất nhanh chạy qua trước mặt Trần Bảo Âm, càng đi

càng xa.

Hơn một trăm lượng bạc, Thôi Như Thảo không quan tâm. Chỉ

là, Trần Bảo Âm đều đã nghèo túng, còn có thể làm cho nàng mất

mặt, thật sự làm cho trong lòng nàng không vui!

Trần Bảo Âm ôm ba bộ quần áo, chậm rãi đi về nhà.

Khi về đến nhà, Cố Thư Dung kinh hoảng giữ chặt cô nói: "Bảo

Âm, cuối cùng muội cũng đã trở về!"

Bỗng nhiên có rất nhiều nha hoàn gã sai vặt, đưa tới từng hộp

lễ, nói là cho Bảo Âm. Cố Thư Dung không biết lý do gì, khẩn

trương không thôi.

Sau khi đám người Giang Diệu Vân tan tiệc, liền sai người đem

lễ vật đã hứa đưa tới. Không tặng không được, bị những người

khác biết, nhất định không có thể diện.

"Không có việc gì." Trần Bảo Âm nói, kéo tay Cố Thư Dung vào

phòng,"Đưa muội."

Đặt hộp quà lên bàn, tháo từng cái một ra.

Cùng Cố Thư Dung giải thích: "Hôm nay tỷ muội gặp mặt,

niệm tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thấy ta nghèo túng,

tặng muội một ít y phục và đồ trang sức."

Cố Thư Dung không biết nội tình, nghe vậy nhất thời thở phào

nhẹ nhõm, trên mặt mang theo vui mừng, nói: "Tỷ liền biết, Bảo

Âm tốt như vậy, sao lại không có bằng hữu?"

Trần Bảo Âm cảm thấy xấu hổ. Ho nhẹ một tiếng, nàng nói: "

Muội hơi mệt, nghỉ ngơi một chút."

"Được, muội nghỉ ngơi đi." Cố Thư Dung vội nói, đi ra ngoài,

đóng cửa lại.

Trong phòng tối lại.

Trần Bảo Âm ngẩn ngơ ngồi xuống, nhìn y phục hoa mỹ xếp

chồng lên nhau, cùng với trân châu bảo thạch đầy bàn.

Nàng thích nhất những thứ này, nhưng giờ phút này, nàng

chạm cũng không muốn chạm vào chúng một chút nào, giống

như chúng là tà vật gì, chạm vào sẽ đâm vào tay.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 392: Đãi Khách (1)



Nàng nhớ tới trên bàn tiệc, đám người Giang Diệu Vân môi

thương lưỡi chiến đấu, đối chọi gay gắt, thảo luận tặng nàng cái

gì tốt. Từ đầu đến cuối, không ai nhìn nàng, không ai hỏi nàng,

không ai quan tâm nàng có muốn hay không.

Mũi có chút chua xót, trong ngực lưu loát một cỗ cảm xúc nói

không nên lời, Trần Bảo Âm muốn quét hết những thứ này xuống

đất.

Nhưng không, điều đó đồng nghĩa là nàng đã thua.

Nàng sẽ không bao giờ chấp nhận thua cuộc.

Hít sâu một hơi, Trần Bảo Âm đưa ra quyết định.

Vài ngày sau.

"Bảo Âm, thật muốn như vậy?" Cố Thư Dung có chút lo lắng

hỏi.

Trần Bảo Âm gật đầu: " Phải."

"Không phải quá đơn sơ sao?" Cố Thư Dung lại nói, ánh mắt

mang theo ưu sắc,"Các nàng tuy rằng là bằng hữu của ngươi,

nhưng thân phận tôn quý, chúng ta như thế..."

Trần Bảo Âm cười nhẹ, nói: "Tỷ tỷ đừng lo lắng, không sao

đâu."

Lúc nói chuyện, nàng nhìn về phía cá nhỏ rán, chim sẻ chiên

trên bàn, lại ngửi mùi thơm nồng của canh hoa hòe phiêu phiêu

trong viện.

Nàng mở yến hội, mời đám người Giang Diệu Vân.

Đám người Giang Diệu Vân mời nàng dự tiệc, có qua có lại,

nàng cũng chuẩn bị yến hội, mời lại các nàng.

Nàng và các nàng ấy là bình đẳng.

Không có hoa cỏ quý báu có thể thưởng thức, không có hương

trà tốt nhất có thể phẩm. Trên thiếp mời Trần Bảo Âm cho đám

người Giang Diệu Vân, viết chính là "Tới Hàn Xá Nhã ngồi".

Không biết các nàng có thể tới hay không.

Trần Bảo Âm rũ mắt, nhìn nhẫn khảm đá mắt mèo trên tay, là

Triệu tiểu thư tặng cho nàng. Bên trên, là váy áo tơ lụa màu xanh

nhạt, là Thôi Như Thảo tặng cho nàng.

Trên đầu nàng mang trang sức Giang Diệu Vân tặng nàng,

ngồi ở trong tiểu viện hai tòa này, thật sự là phối hợp không quá.

Cố Thư Dung lo lắng là có đạo lý. Trần Bảo Âm cũng không xác

định các nàng có thể tới hay không, nhưng nàng chỉ có thể làm là

khiến Cố Thư Dung đừng lo lắng.

So với thời gian ước định đã muộn nửa canh giờ, rốt cuộc

ngoài cửa có động tĩnh. Tiếng bánh xe ngựa lộc cộc đến gần,

không bao lâu đã có người gõ cửa.

"Tới!" Cố Thư Dung chạy nhanh đến, mở cửa, trên mặt là tươi

cười nhiệt tình.

Gõ cửa chính là một tiểu nha hoàn. Một bàn tay nàng ta còn

nâng ở giữa không trung, chưa kịp buông xuống đã thấy cửa bị

mở ra. Vội vàng như thế rất là không có thể diện, trong mắt nàng

ta hiện tia đánh giá và coi thường rất nhỏ.

"Tiểu thư nhà ta họ Giang." Tiểu nha hoàn nói, một tay khác

cầm theo hộp quà tinh mỹ, đưa lên.

Cố Thư Dung tiếp nhận, nhiệt tình nói: "Mời vào, mau mời

vào."

Quá nhiệt tình, tiểu nha hoàn rất không thích ứng, vừa bắt bẻ,

vừa nâng cằm lên.

"Ngươi ở loại nơi này?" Giang Diệu Vân theo sau đi vào, tò mò

nhìn xung quanh, rất nhanh đã thu cả tòa tiểu viện vào đáy mắt,

nàng cười nhạo nói: "Cũng đúng, hiện giờ ngươi cũng chỉ có thể ở

loại nhà này."

Nếu đắt, sợ nàng cũng không mua nổi!

Trần Bảo Âm thầm nói, nhà như vậy, đều là thuê đấy!

Nhưng đại tiểu thư phú hào đã quen, như thế nào nàng ta

cũng không thể tưởng được, một tòa đơn sơ hai tiểu viện như

vậy, lại phải thuê để ở.

Trần Bảo Âm mới sẽ không nhắc nhở nàng ta.

"Ngươi tới rồi." Nàng lộ ra tươi cười, rất là rõ ràng: "Ta đoán

được ngươi sẽ đến, lại lo lắng mình đoán sai."

Từ trước quen đối chọi gay gắt, hiện giờ nàng nói mềm, Giang

Diệu Vân rất không thích ứng, nắm khăn, nói: "Sao? Người khác

cũng chưa tới sao?"

"Đúng vậy." Trần Bảo Âm gật đầu.

Không tới thì không tới.

Một người tới, hôm nay chính là được lời, Trần Bảo Âm không

đau lòng.

Nàng đến gần Giang Diệu Vân, khoác tay Giang Diệu Vân, nói:

"Các nàng không tới thì thiệt. Ta chuẩn bị đồ ăn ngon, đợi chút ta

tự mình nhào bột, làm cho ngươi ăn mì hương xuân."

A a a! Sao nàng dựa gần như vậy? Cả người Giang Diệu Vân

đều cứng lại, chân đều không thể động.

"Cái mì hương xuân gì đó, ăn ngon không?" Đầu óc nàng ta là

một mảnh mơ hồ: "Hơn nữa, ngươi sẽ làm sao?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 393: Đãi Khách (2)



Ai mà không biết, đã từng là Từ tứ tiểu thư, kiêu căng tùy

hứng, không học vấn không nghề nghiệp?

"Ngươi sẽ không muốn hạ độc với ta chứ?" Đột nhiên, Giang

Diệu Vân phục hồi tinh thần lại, cả người giật mình một cái, cảnh

giác nhìn người bên cạnh: "Ta nói cho ngươi, ta không ăn!"

Khác đều dễ nói, nhưng cho những đồ này vào miệng, Giang

Diệu Vân rất cẩn thận, hôm nay mặc kệ Trần Bảo Âm chuẩn bị cái

gì, nàng đều sẽ không chạm vào một miếng.

Mặt Trần Bảo Âm đầy ý cười, miệng lưỡi thân mật: "Động cái

đầu ngươi, Giang nhị tiểu thư, ta dám gian lận với ngươi sao?"

Đúng vậy.

Giang Diệu Vân thầm nghĩ, lấy thân phận hiện tại của Trần Bảo

Âm, nếu dám động tay chân với nàng ta, vậy thật sự là ngại

mạng quá dài.

Từ từ! Nàng đột nhiên phản ứng lại, căm tức nhìn qua: "Ngươi

nói ta không có đầu óc?"

Hay lắm! Mời nàng ta tới làm khách, còn muốn mắng nàng ta

không có đầu óc! Giang Diệu Vân tức giận rút tay về, xoay người

muốn đi.

"Ta đều không có mở mắt xem thường mà?" Trần Bảo Âm

hoàn toàn không phủ nhận, đi kéo tay nàng ta, trên mặt cười

khanh khách: "Ngươi tức giận làm cái gì?"

Lúc trước hai người khắc khẩu, Trần Bảo Âm đều là một bộ

dáng mắt cao hơn đầu, xem thường, mắng nàng ta không đầu

óc.

Lúc này, nàng chính là nhẹ nhàng ông nhu, ngọt ngào, khiến

đầu nhỏ của nàng ta chấn động.

"..." Giang Diệu Vân.

Nàng ta muốn đi, lại không cam lòng.

"Bên trong hai chúng ta, chỉ có thể có một người không đầu

óc!" Nàng ta vòng tay ôm ngực, nâng cằm lên nói với Trần Bảo

Âm: "Chính ngươi nói, người kia là ai."

Trần Bảo Âm phụt một tiếng.

Cách đó không xa, Cố Thư Dung bận việc trà bánh cũng thiếu

chút nữa cười ra tiếng, vội vàng nhịn xuống.

"Ngươi cười cái gì!" Giang Diệu Vân cả giận nói.

Trần Bảo Âm đi tới, lại kéo cánh tay nàng ta lần nữa, Giang

Diệu Vân không cho nàng kéo, nhưng căn bản trốn không thoát.

"Ngươi làm cái gì." Nàng hơi buồn bực: "Đừng chạm vào ta!"

Công phu cuốn người của Trần Bảo Âm là nhất, đã từng ngay

cả Hầu phu nhân đều không ngăn được, chỉ thấy nàng nắm chặt

cánh tay của Giang Diệu Vân, dính sát vào nàng ta, nói: "Ta

không có bằng hữu, thật vất vả đưa ngươi tới cửa, ta còn không

nhanh bắt lấy, ta ngu sao?"

Giang Diệu Vân lập tức đã hiểu, trong lúc nhất thời thần thanh

khí sảng: "Ha!"

Lại không ai càng hiểu hơn nàng ta, xú ngạo mạn Trần Bảo

Âm, ở kinh thành đều không có một bằng hữu!

"Ta cũng không phải bằng hữu của ngươi." Nàng ta lé mắt đi

qua: "Ngươi nằm mơ đi, muốn làm bằng hữu với ta, ngươi có tư

cách sao?"

Một nông nữ, thê tử của tiểu quan lục phẩm, căn bản với

không tới ngạch cửa làm bằng hữu với Giang Diệu Vân.

Lại nói, kinh thành sẽ không có người làm bằng hữu với nàng,

nếu Giang Diệu Vân làm bằng hữu với nàng, sẽ bị người khác

cười chết.

Nàng đẩy tay Trần Bảo Âm ra, nâng cằm, kiêu ngạo ngồi ở bên

cạnh bàn. Tiểu nha hoàn đã dùng khăn tay lau qua lại ghế dựa

vài cái, chân chính là không nhiễm một hạt bụi.

"Nhưng." Giang Diệu Vân đánh giá đồ ăn trên bàn: "Nếu ngươi

nói ra người ngu xuẩn giữa hai chúng ta, ta có thể cho ngươi làm

tuỳ tùng."

Không làm bằng hữu được, nhưng làm tuỳ tùng cho Giang nhị

tiểu thư nàng ta, miễn cưỡng đúng quy cách. Rốt cuộc ai mà

không biết, Từ tứ tiểu thư lúc trước ngạo khí cỡ nào? Hiện giờ bị

nàng ta thu phục, rất có mặt mũi.

Trần Bảo Âm rũ mắt, ngồi ở trên một ghế khác, nói: "Vì sao

trong hai chúng ta, một hai phải có một người ngu xuẩn? Sao

không thể đều là tiên tử thông minh mỹ lệ?"

Hai mắt Giang Diệu Vân khẽ mở, cái miệng nhỏ hơi mở, vẻ

mặt dại ra. Nhưng, cũng không phải sao?

"Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!" Nàng phản ứng lại, đỏ mặt

lên: "Nào có ai khen mình là tiên tử?"

Tuy trong lòng mọi người đều cảm thấy mình mỹ lệ vô song,

nhưng nào có ai nói ra? Không xấu hổ sao?

"Phi." Nàng ta nhịn không được nói: "Không hổ là ngươi!"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 394: Đãi Khách (3)



Việc này chỉ có Trần Bảo Âm làm được, luận da mặt, Giang

Diệu Vân là thúc ngựa không kịp.

"Nếm thử." Trần Bảo Âm đã xuống tay, từ cái đĩa cầm ra một

con chim sẻ: "Nhị ca ta tự mình bắt, ai không tới thì không ăn

được."

Giang Diệu Vân nắm chặt khăn, do dự.

Buổi tụ hội lúc trước, nàng ta đã nghe Trần Bảo Âm nói, chim

sẻ chiên thơm bao nhiêu. Từ nhỏ Giang Diệu Vân chưa ăn qua đồ

ăn xấu xí đơn giản như vậy, nhưng ngửi mùi thơm quá!

Đang ở lúc nàng ta do dự, cửa viện lại bị gõ vang lên: "Là Cố

gia sao?"

"Đúng, đúng!" Cố Thư Dung lập tức lên tiếng, đi ra nghênh

đón.

Giang Diệu Vân cũng quay đầu, nhìn lại hướng cửa: "Ai tới

vậy?"

Chẳng lẽ trừ nàng ta ra, còn sẽ có người tới sao?

"Thì ra là xe ngựa của Giang tỷ tỷ." Một vị thiếu nữ bộ dáng

dịu dàng đi vào, nhìn thấy Giang Diệu Vân, dịu dàng cười.

Giang Diệu Vân nhướng mày, lộ ra vẻ ngoài ý muốn: "Lý Kiều

Nhi."

"Bảo Âm tỷ tỷ." Lý Kiều Nhi lại nhìn về phía Trần Bảo Âm, khẽ

cúi đầu.

Trần Bảo Âm cũng ngoài ý muốn, đứng dậy nói: "Lý gia muội

muội."

Nàng và vị Lý Kiều Nhi này cũng không tính quen biết. Nói

chuyện qua, nhưng đã không có giao tình, cũng chưa từng kết

bạn.

Lý Kiều Nhi là người sẽ vì người, cũng không tranh chấp gì với

người khác, chẳng sợ có người châm chọc nàng dối trá, giả mù sa

mưa, nàng cũng chỉ là cúi đầu nhường nhịn, nói một câu: "Tỷ tỷ

nói đúng / muội muội nói đúng." Một chút tức giận cũng không

có, cũng không cãi nhau.

"Tới, ngồi." Trần Bảo Âm mới vừa để chim sẻ chiên lại vào cái

đĩa, tiếp đón Lý Kiều Nhi ngồi xuống, nói: "Ta đang nói lai lịch của

những đồ này với Diệu Vân."

"A?" Lý Kiều Nhi lộ ra vẻ tò mò, nhìn về phía trên bàn.

Mấy con chim sẻ chiên.

Một đĩa cá nhỏ xếp chồng ngăn nắp.

Một đĩa hồng vàng trộn lẫn nửa quả dại.

Còn có mấy thứ điểm tâm, cũng thường thấy.

"Chim sẻ là nhị ca ta bắt, ta viết thư về, nói muốn mở tiệc

chiêu đãi bạn tốt, nhị ca ta việc nhân đức không nhường ai, nhận

công việc này." Nàng dẫn đầu lấy một con chim sẻ ở trong tay, xé

một chân xuống: "Rải hai đại thóc, mới bắt được những con này

đấy."

Chim sẻ rất nhỏ, bọc bột dán, nổ thành màu vàng kim, nhìn

rất giòn.

Thịt không nhiều lắm, nhưng ngửi đặc biệt thơm. Giang Diệu

Vân nuốt nước miếng, trên mặt lộ ra vẻ giãy giụa.

"Ta một con." Nhưng Lý Kiều Nhi rất là tò mò, duỗi tay lấy ra

một con.

Hai người đều ăn, chỉ còn lại có Giang Diệu Vân.

Nàng ta rối rắm không thôi, hỏi Lý Kiều Nhi: "Thế nào?"

Lý Kiều Nhi cười nói: "Tỷ tỷ nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?"

"Hừ, làm như ta không dám?" Giang Diệu Vân lấy hết can

đảm, bỏ qua thể diện, vươn tay.

Thịt chim sẻ đều khác với thịt gà, thịt bồ câu, đặc biệt nhai rất

ngon. Gia vị thả không nhiều lắm, chỉ có một chút muối ăn, càng

làm cho chất thịt thơm nồng.

Giang Diệu Vân ăn một con, như côn trùng thèm ăn bị gợi lên,

nhưng nàng ta cố nén, lấy khăn tay lau tay, nói: "Cũng chỉ như

vậy."

Trần Bảo Âm liếc nhìn nàng ta một cái, Lý Kiều Nhi cũng liếc

nhìn nàng ta một cái.

Hai người chưa nói cái gì, tiếp tục ăn.

"Cá tiểu tô là đệ tử của ta vớt." Trần Bảo Âm tiếp tục giới

thiệu: "Ta chưa nói qua với các ngươi đi? Ta ở trong thôn, làm

tiên sinh cho một đám bọn nhỏ, dạy bọn họ vỡ lòng."

Giang Diệu Vân và Lý Kiều Nhi đều sợ ngây người: "Ngươi?

Làm tiên sinh?"

Đương thời không phải không có nữ phu tử. Nhưng gia tộc các

nàng sum xuê, con cháu đông đảo đều có tộc học, mời phu tử

đều là người đọc sách đứng đắn.

Trần Bảo Âm quen đánh giá là không học vấn không nghề

nghiệp, lại có thể làm phu tử cho bọn nhỏ?

Giang Diệu Vân bật thốt lên nói: "Ngươi đừng dạy hư con cháu

người ta."

Trần Bảo Âm ăn xong một con chim sẻ chiên, lại duỗi tay về

phía cá tiểu tô, nói: "Ta lại không nên thân, dạy người biết chữ

còn có thể làm được."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 395: Vui Sướng (1)



Giang Diệu Vân ngơ ngẩn, Trần Bảo Âm cho nàng ta một

miếng cá tiểu tô, nàng ta cũng chưa phản ứng lại, nhai hai miếng,

bị vị tiên hương chinh phục váng đầu, mới phản ứng lại.

Đỏ mặt lên, lườm: "Ai bảo ngươi đút cho ta!" Nàng ta cũng

chưa nói muốn ăn, Trần Bảo Âm này, thật vô sỉ! Sẽ không phải hạ

dược cho nàng ta chứ?

"Chính ngươi không từ chối." Trần Bảo Âm kinh ngạc nói: "Nếu

không, ngươi nhổ ra đi?"

Vậy giống cái gì? Giang Diệu Vân hung hăng lườm nàng, sau

đó dùng sức nuốt xuống. Cá tiểu tô ăn rất ngon, nàng ta lại cầm

lấy một con.

Bên cạnh, Lý Kiều Nhi cúi đầu cười.

"Quả dại là chất tử chất nữ ta đi lên núi hái, chọn tốt nhất đưa

tới." Trần Bảo Âm nhai cá tiểu tô trong miệng, đứng lên nói: "Ta

mới vừa đáp ứng Diệu Vân, tự mình nhào bột, làm mì hương

xuân cho nàng ăn. Kiều Nhi cũng tới, ta cũng làm một phần cho

ngươi."

"Các ngươi trước ngồi, ta đi nhào bột." Nói xong, xoay người đi

vào trong phòng bếp.

"Bảo Âm, sao muội vào đây?" Trong phòng bếp, Cố Thư Dung

đun nước ấm hỏi.

Trần Bảo Âm cúi đầu xắn cổ tay áo, nói: "Nhào bột."

Cố Thư Dung hơi kinh ngạc, tuy ngày thường Bảo Âm thường

thường hỗ trợ, tỷ như nhặt rau, rửa chén các thứ, nhưng nấu

cơm lại là chưa từng có.

"Nhào bột quá phí thời gian, để ta đi." Cố Thư Dung nói.

Trần Bảo Âm đã cởi nhẫn ra, rửa tay, nghe vậy nâng mắt cười

nói: "Muội tự mình làm, thể hiện thành tâm. Muội tới là được."

Cố Thư Dung vừa nghe cũng không nói nữa, nhường chỗ cho

nàng.

Trần Bảo Âm cúi đầu, múc bột vào trong chậu, chậm rãi thêm

nước.

Cố Thư Dung ở một bên nhìn, bộ dáng nàng rất biết làm, tình

huống cũng không có "Nước nhiều hơn bột, bột nhiều hơn nước",

nên yên tâm đi ra ngoài.

Đã lâu không xuống bếp nên hơi ngượng tay, cũng may rất

nhanh tìm về cảm giác.

Hiện giờ sức lực của nàng lớn rất nhiều, nặn cục bột cũng

không cố hết sức như thế. Nhớ lại lúc trước, nặn xong một cục

bột, chóp mũi cũng muốn chảy ra chút mồ hôi.

Dưới tay nặn bột, Trần Bảo Âm hơi rũ đôi mắt. Hôm nay nàng

mở tiệc, cũng không chỉ là hơn thua, còn không chịu nhận thua.

Cuộc sống còn dài, hiện giờ đám người Giang Diệu Vân chế

nhạo nàng, cũng nhớ rõ nàng.

Chờ đến khi các nàng lấy ra khẩu khí trong lòng kia, nàng sẽ

biến thành một gốc cây cỏ ven đường không chớp mắt, các nàng

đi ngang qua đều sẽ không nhìn một cái. Mặc cho nàng sinh

trưởng, bị dẫm, bị rút, cũng sẽ không cúi đầu thoáng nhìn.

Vậy sao được chứ?

Nếu nàng chỉ là một nông nữ vậy cũng thôi, cách các nàng khá

xa, bình an không có việc gì rất tốt. Nhưng hiện tại không giống

nhau, nàng trở lại kinh thành một lần nữa.

Trong viện.

Giang Diệu Vân nhìn Lý Kiều Nhi ngồi ở đối diện, động tác

không trôi chảy, một con chim sẻ chiên bị nàng ấy ăn đến thong

thả ung dung, càng thêm có vẻ mê người.

"Ngươi ăn hai con rồi." Thấy Lý Kiều Nhi còn muốn duỗi tay,

Giang Diệu Vân nhịn không được mở miệng.

Lý Kiều Nhi nâng mắt, ôn nhu cười: "Bảo Âm tỷ tỷ mời chúng

ta tới, chính là ăn cái này mà."

Tầm mắt nàng đảo qua mặt mấy đĩa khác, điểm tâm thường

thấy, hoàn toàn không có hứng thú: "Dù sao nơi này không có

người khác."

Ăn thì ăn, chẳng lẽ còn sẽ truyền ra, bị người chê cười sao?

Giang Diệu Vân thầm nói, nàng cũng sẽ không đi ra ngoài nói

bậy. Nhưng nếu nàng ta tự vả miệng, ăn thêm một con chim sẻ

chiên, hoặc là cá tiểu tô, Lý Kiều Nhi nói với người ta thì làm sao

bây giờ?

Chính là, Lý Kiều Nhi ăn quá ngon.

Lòng kiên quyết, Giang Diệu Vân cũng vươn tay ra: "Ngươi

không thể ăn nữa, ai biết thứ này ăn nhiều sẽ có gì không tốt?"

Nàng cầm lấy một con chim sẻ chiên: "Ta thay ngươi ăn."

Lý Kiều Nhi mỉm cười nhìn qua, ngay ở lúc Giang Diệu Vân cho

rằng nàng sẽ nói gì đó, khi chuẩn bị lườm, chỉ thấy Lý Kiều Nhi

cong đôi mắt lên, ôn nhu nói: "Vậy cảm ơn Giang tỷ tỷ."

Ngay lập tức, trong lòng Giang Diệu Vân sảng khoái.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 396: Vui Sướng (2)



Một bàn tay nàng ta cầm khăn cầm chim sẻ chiên, một tay

khác chuẩn bị xé, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Không được nói

với Trần Bảo Âm."

Lý Kiều Nhi không hỏi, gật đầu: "Được."

Nghe vậy, Giang Diệu Vân thản nhiên ăn chim sẻ chiên, da

ngoài vàng và giòn, thịt tươi ngon, thật sự rất thơm!

Đã qua hơn một năm, Trần Bảo Âm muốn ăn là có thể ăn sao?

Giang Diệu Vân nhớ tới nàng từng nói, sinh hoạt ở nông thôn tự

do vô câu, trong lòng hâm mộ nói không nên lời.

Nhưng nhớ tới Trần Bảo Âm ngay cả váy áo của Ngọc Tú

Phường đều mua không nổi, mặc giống vú già thô sử trong phủ,

nàng ta lại không hâm mộ nữa.

"Nàng thật sự tự nấu cơm cho chúng ta?" Ăn xong một con

chim sẻ chiên, Giang Diệu Vân tò mò nhìn lại phòng bếp.

Ánh mắt cũng Lý Kiều Nhi chớp chớp, hiếu kỳ nói: "Mì hương

xuân, ta từng ăn ở nhà ngoại. Không biết Bảo Âm tỷ tỷ làm ra,

hương vị như thế nào?"

Tròng mắt xoay tròn, Giang Diệu Vân đứng dậy nói: "Nhìn một

cái đi."

Tiểu viện không tính lớn, đi vài bước đã đến.

Giang Diệu Vân đứng ở cửa phòng bếp, đã thấy nữ tử người

mặc hoa phục, cổ tay áo xắn đến giữa khuỷu tay, lộ ra da trắng

như tuyết. Một bàn tay mềm nặn cục bột, dính đầy bột mì, nhất

thời lại phân không rõ là bột mì trắng, vẫn là tay nàng trắng.

"Ngươi thật sự làm được?" Giang Diệu Vân kinh ngạc nói.

Trần Bảo Âm nghiêng đầu nhìn qua, nhướng mày: "Ngươi cho

rằng ta thật sự là bao cỏ?"

Đều nói nàng không học vấn không nghề nghiệp, nhưng nàng

có thể làm phu tử, còn sẽ trù nghệ! Giang Diệu Vân quá kinh

ngạc, nhịn không được nói: "Vậy, sao thanh danh của ngươi lại

truyền thành như vậy?"

Cô nương gia muốn nói một môn hảo việc hôn nhân, thanh

danh rất quan trọng. Ai cũng đều thích nữ tử ôn nhu, hiền huệ,

nữ hồng, trù nghệ, sổ sách mọi thứ đều sẽ tốt nhất.

Giang Diệu Vân nữ hồng, trù nghệ đều tầm thường, nhưng

bản lĩnh xem sổ sách của nàng không tồi, hơn nữa xuất thân tốt,

bởi vậy hôn sự không tồi.

"Nếu trước kia ngươi lộ ra tay nghề này, cũng sẽ không..." Vẻ

mặt của nàng ta phức tạp.

Lý Kiều Nhi đứng ở phía sau nàng ta, mặt lộ vẻ suy tư.

"Sẽ không bị đưa đi?" Trần Bảo Âm biết Giang Diệu Vân muốn

nói cái gì, mỉm cười, cúi đầu: "May mắn ta không lộ ra tay nghề

này."

Giả sử trước kia thanh danh của nàng rất tốt, nhất định đã

sớm đính thân. Vậy khi thân phận của nàng bị truyền ra, nhà

chồng còn nhận cửa thân này sao? Nàng phải trả giá đại giới gì?

Chi bằng hiện tại, rõ ràng trong sạch, trở lại vị trí vốn có của

mình. Phải gả, cũng là gả cho một người có thân phận tương

đương.

Nghe xong lời này, Giang Diệu Vân lập tức không biết nói cái gì

mới tốt, ánh mắt càng phức tạp hơn. Nàng ta phát hiện, hình như

Trần Bảo Âm không giống như trong miệng mọi người nói vậy,

nàng rất thông minh ngoài ý muốn.

Không kết giao với một người bằng hữu như vậy, thật đáng

tiếc. Giang Diệu Vân suy nghĩ như vậy, xoay người trở lại trong

viện.

Lý Kiều Nhi nói: "Bảo Âm tỷ tỷ vất vả."

Thật sự là nữ hài tâm tư nhanh nhẹn, Trần Bảo Âm thầm nói,

nói với nàng ấy: "Các ngươi có thể tới, đó là cho ta thể diện, ta

cũng phải làm chút gì đó, không làm thất vọng phần tâm ý này."

Lý Kiều Nhi nghe xong, cười rộ lên ngọt ngào: "Bảo Âm tỷ tỷ

khách khí rồi."

Trần Bảo Âm làm một phần mì hương xuân, còn quấy một đĩa

đậu hủ hương xuân.

"Không biết các ngươi ăn quen hay không." Nàng bưng nước

mì nóng hầm hập lên: "Nếu ăn không quen, cũng không cần miễn

cưỡng."

Trong chén của hai vị thiên kim tiểu thư chỉ thả một chút mì

sợi, số lượng hai ba miếng.

Bên trên rải vụn hương xuân, là Trần Bảo Âm dùng muối ủ, vì

giữ lại hương vị nguyên bản nhất của hương xuân, cũng không

thả gia vị khác.

"Nghe rất kì quái." Giang Diệu Vân ngửi ngửi, cầm lấy chiếc

đũa.

Vị đại tiểu thư này chưa bao giờ ăn qua hương xuân, chỉ ăn

một miếng, mày đã nhăn lại, mặt khổ thành một đoàn.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 397: Vui Sướng (3)



"Ừ, ăn ngon!" Nhưng ánh mắt Lý Kiều Nhi sáng lên: "Hương

xuân này rất mềm!"

Trần Bảo Âm nhìn qua: "Ngươi đã từng ăn?"

"Ăn qua ở nhà ngoại." Lý Kiều Nhi nói, bộ dáng trên mặt kinh

hỉ lại hoài niệm: "Rất giống hương vị bà ngoại ta làm."

Trần Bảo Âm hơi cao hứng: "Ngươi thích là được."

Có cái gì càng cao hứng hơn với cơm chính mình làm được

người thích đâu?

"Diệu Vân không thích sao?" Nói xong, Trần Bảo Âm đứng lên:

"Ta đi lấy cho ngươi một chén canh mì suông. Hoặc là, ngươi

muốn ăn mì trộn tương, mì Dương Xuân, mì nước chua không?"

Giang Diệu Vân ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy một nụ cười trong

veo lại chân thành, ánh sáng chiếu vào trên mặt nàng, da thịt

trong trắng lộ hồng, rất là thanh xuân xinh đẹp.

Vốn là bộ dáng quen thuộc, lại không biết sao, lại hơi xa lạ.

Lồng ngực nảy ra cảm xúc khác thường, Giang Diệu Vân nghĩ

thầm, chưa bao giờ có một bằng hữu, tự tay làm thức ăn cho

nàng ta, còn tùy ý để nàng ta chọn lựa.

"Mì nước chua." Nàng ta nói.

"Được, ngươi chờ ta một lát." Trần Bảo Âm nói, nhanh đi vào

phòng bếp.

Nàng nặn một đóng mì rất lớn, không chỉ có để các nàng ăn,

còn có chia cho Cố Thư Dung và Lan Lan, lo lắng không đủ ăn,

làm nhiều chút.

Rất nhanh, nàng bưng một chén mì nước chua ra.

"Nếm thử xem."

Tự nhiên là ăn ngon.

"Còn được." Nhưng Giang Diệu Vân mạnh miệng, làm ra bộ

dáng miễn cưỡng có thể vào miệng.

Trần Bảo Âm mỉm cười, nàng biết trình độ của mình, vui đùa

nói: "Vậy là tốt rồi, ta còn sợ ngươi đói bụng trở về, ngược lại có

vẻ ta đãi khách không chu toàn."

Cái gì? Hiện giờ nàng đã hồi kinh, sao nói chuyện luôn là mềm

mại như vậy, Giang Diệu Vân cực kỳ không được tự nhiên, nhịn

không được õng ẹo một chút, nói: "Ta mang theo đồ ăn trên xe,

không đói."

Trước khi đến, nàng ta đã không tính ăn cái gì.

Nghĩ đến ăn chim sẻ chiên, cá tiểu tô, hiện tại còn phải ăn một

chén mì, không chỉ có không bị đói, còn ăn nhiều hơn ngày

thường, Giang Diệu Vân: "..."

"Canh hoa hòe tới." Rất nhanh, Cố Thư Dung bưng lên ba

phần canh hoa hòe.

Hoa hòe bọc bột mì, chiên qua dầu, làm thành màu canh vàng

óng, ngửi thôi đã truyền ra thơm nức. Nếu là đổ chút dấm, vậy

càng mỹ vị hơn.

Ánh mắt Lý Kiều Nhi sáng lên, trên mặt lộ ra mong chờ.

Giang Diệu Vân: "..."

Vẻ mặt của nàng phức tạp, nhìn về phía Trần Bảo Âm: "Ta đã

biết, ngươi muốn cho ta ăn béo. Trần Bảo Âm, lòng ngươi thật

tàn nhẫn!"

Trần Bảo Âm cười ha ha.

Đầu ngõ, có mấy sóng người tới lại đi.

"Cái gì? Còn chưa đi?" Trong phủ đệ khác, các vị tiểu thư rối rít

lộ ra vẻ kinh ngạc giống nhau: "Lại dò xét tiếp!"

Trần Bảo Âm mở tiệc, mời hơn mười người quen biết cũ. Giống

Thôi Như Thảo, căn bản không tính tới.

Có người nghĩ đến, lại sợ những người khác không tới, mình

tới thật mất mặt. Còn có người đã tới, nhưng xem ra không nhiều

người lắm, vì thế lại rời đi.

Rất tò mò hôm nay ai sẽ đi, cũng tò mò yến hội này tan rã

trong không vui hay không, vì thế phái người hầu trong nhà nhìn

chằm chằm.

Những người hầu chạy qua lại mấy lần, rốt cuộc vào lúc chạng

vạng, trở lại chủ gia: "Thưa tiểu thư, Giang tiểu thư và Lý tiểu thư

về nhà."

Đợi ước chừng hơn nửa ngày! Rốt cuộc Trần Bảo Âm chuẩn bị

cái gì chiêu đãi các nàng? Không dự tiệc, cực kỳ tò mò.

Mà Giang Diệu Vân và Lý Kiều Nhi dự tiệc, đều cảm thấy mỹ

mãn mà rời đi.

Trần Bảo Âm chuẩn bị đồ ăn đều là đồ ăn hương dã các nàng

rất ít ăn. Mặc kệ nói như thế nào, mới mẻ lại mỹ vị, cũng không

tệ lắm.

Lúc sau, các nàng cắn hạt dưa, cắn một buổi trưa ——hạt dưa

này cũng không tầm thường, là đại tẩu Trần Bảo Âm xào, trước

khi đi còn mang theo một bao về nhà.

Các nàng vừa cắn hạt dưa, vừa nghe Trần Bảo Âm nói, kinh

nghiệm nàng viết thoại bản

Các nàng chỉ xem qua thoại bản, còn chưa từng nghe ai nói

chính mình viết! Trần Bảo Âm, sao có thể lăn lộn như vậy?
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 398: Chống Lại (1)



Vừa là thiên kim giả lại về quê, vừa là đương tiên sinh, hiện tại

còn viết thoại bản!

Cố tình, nàng viết những kiều đoạn đó còn rất có ý tứ. Giang

Diệu Vân và Lý Kiều Nhi nghe rất mê mẩn, quả thật không nghĩ

ra. Nếu không phải Cố gia quá mức đơn sơ, hai người quả thật

muốn ở lại, nói chuyện đêm khuya.

"Chờ ngươi viết xong, gọi ta xem đầu tiên." Trước khi đi, Giang

Diệu Vân nghiêm mặt nói. Lôi kéo tay Trần Bảo Âm, né tránh nói:

"Nếu ngươi có thể làm được, chúng ta vẫn là bằng hữu."

Trần Bảo Âm dùng kinh nghiệm phong phú của nàng, trí nhớ

thú vị chinh phục nàng ta. Giang Diệu Vân nhịn không được nghĩ,

ai sẽ chê cười nàng và Trần Bảo Âm kết giao bằng hữu?

Người chê cười đều là người không có ánh mắt. Trần Bảo Âm

chân thành lại thú vị, xứng làm bằng hữu của Giang nhị tiểu thư

nàng ta!

"Được." Trần Bảo Âm mỉm cười gật đầu, nhìn về xe ngựa Lý

Kiều Nhi đi phía trước: "Ta cho Kiều Nhi muội muội xem thứ hai."

Người đi vào trước là Giang Diệu Vân, nàng nhớ rất rõ ràng.

Lý Kiều Nhi lại không thèm để ý mình có phải thứ nhất hay

không, nàng ấy xoay người nói: "Vậy ta sẽ chờ."

Đứng ở cửa viện, Trần Bảo Âm nhìn theo hai chiếc xe ngựa rời

đi.

Cố Thư Dung nói đúng, nàng nên có bằng hữu chân chính. Lấy

thân phận của nàng, muốn kết giao bằng hữu với các tiểu thư

thiên kim, xa xa không đủ tư cách. Mà một chút hương dã tiểu

thực, cũng không thể lấy lòng các nàng. Về phần thoại bản

chuyện xưa, cũng chỉ có thể duy trì hữu hảo tạm thời.

Nàng tính kéo các nàng nhập bọn.

Giang Diệu Vân và Lý Kiều Nhi liên tiếp được mời, bị hỏi

chuyện xảy ra ngày đó.

"Không có gì." Lý Kiều Nhi trả lời như thế.

"Muốn biết? Ta càng không nói." Giang Diệu Vân nói như vậy.

Ai bảo các nàng không đi? Vậy không nói cho các nàng.

Miệng của Hai người nghiêm phong cẩn thận, khiến các tiểu

thư được mời nhưng không đến vô cùng tò mò.

"Chỉ là phu nhân của tiểu quan nghèo kiết hủ lậu mà thôi, có

thể chuẩn bị thứ gì tốt?" Có người nói.

Giang Diệu Vân lại không phải đồ ngốc, bị kích tướng đã mắc

mưu, nàng hỏi ngược lại: "Ngươi đã biết, còn hỏi cái gì?"

"Ngày ấy thân thể của ta không khoẻ mới không đi, muội muội

tốt, nói cho ta đi." Có người tư thái uyển chuyển hỏi.

Lý Kiều Nhi luôn là tính tình mềm mại, thanh danh bên ngoài

đều biết nàng dễ nói chuyện. Nhưng lần này, nàng cắn môi, vẻ

mặt khó xử lắc đầu: "Tỷ tỷ đừng làm khó ta."

Được.

Hai người kia, ai cũng hỏi không ra.

"Lui tới với một người như vậy, cũng không sợ bôi nhọ thân

phận." Có người không cao hứng, châm chọc nói.

Nếu là lúc trước, Giang Diệu Vân có lẽ để ý, nhưng hiện tại,

nàng ta không thẹn thùng chút nào: "Ai cũng không được nói bậy

nàng, bằng không đừng trách ta không lưu tình!"

Giang nhị tiểu thư nàng kết giao bằng hữu, không cho bất kì

kẻ nào bôi nhọ!

Việc này truyền tới trong tai các trưởng bối.

Giang Diệu Vân bị mẫu thân gọi đi, hỏi nàng: "Ta nghe nói,

con và thiên kim giả lúc trước của Từ gia kia lui tới?"

"Là có chuyện này." Giang Diệu Vân nói, nàng và mẫu thân

luôn luôn thân mật, cũng không cảm thấy bị chất vấn, còn hưng

phấn kéo tay mẫu thân nói: "Mẫu thân, giúp con một chuyện."

Giang phu nhân tò mò hỏi: "Chuyện gì?"

"Ngài giúp con in một quyển sách!" Hai mắt Giang Diệu Vân

tỏa ánh sáng: "Ta muốn bán sách!"

Danh nghĩa của Giang phu nhân có một tiệm sách, mở khắp

đại giang nam bắc. Bà hơi nhíu mày, hỏi nữ nhi: "Sao bỗng nhiên

nghĩ đến bán sách?"

Giang Diệu Vân nói thẳng ra.

Ngày ấy nàng ta nghe Trần Bảo Âm nói nàng viết thoại bản,

cảm thấy rất thú vị, vài ngày trở về còn tâm tâm niệm niệm kế

tiếp.

Sau đó nàng nghĩ, Trần Bảo Âm viết thoại bản luôn muốn in.

So với tiện nghi cho thương nhân sách khác, sao không tiện nghi

cho nàng?

"Mẫu thân, câu chuyện này không tồi chứ?" Nói nội dung thoại

bản ra, mặt mày Giang Diệu Vân hớn hở nói: "Không thiệt được!"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 399: Chống Lại (2)



Các nàng gia đại nghiệp lớn, bán cái gì đều sẽ không thiệt. Mà

nếu là thịnh vượng, Trần Bảo Âm chính là thiếu nàng ta một ân

tình thật lớn!

Ha, Trần Bảo Âm! Nói lời nói mềm, tính là cái gì? Làm một

chén mì, lại tính là cái gì? Nàng ta muốn trói chặt nàng, sửa sang

một bàn đồ ăn trân quý thịnh yến cho nàng!

Nghe được nữ nhi giải thích, vẻ mặt của Giang phu nhân thả

lỏng lại: "Thì ra là thế."

"Mẫu thân đồng ý ta và Trần Bảo Âm lui tới?" Giang Diệu Vân

không ngốc, biết mẫu thân gọi nàng tới là bởi vì cái gì. Kéo tay

Giang phu nhân, đong đưa.

Giang phu nhân nói: "Thanh danh của nàng không tốt. Con và

nàng lui tới, không sợ liên luỵ chính mình?"

"Thanh danh không thể làm cơm ăn." Giang Diệu Vân cười

nhạt một tiếng. Thanh danh của nàng cũng không tốt, là tám

lạng nửa cân với Trần Bảo Âm, từ trước hai người đối chọi gay

gắt, chẳng lẽ chỉ là lỗi của Trần Bảo Âm sao?

Nói Trần Bảo Âm kiêu căng tùy hứng, chính nàng lại tốt ở chỗ

nào? So với Trần Bảo Âm còn nhiều thêm một người không đầu

óc. Nghĩ đến đây, nàng ta nhịn không được dậm chân một cái,

cắn môi nói: "Chờ con bán sách thịnh vượng, xem ai còn nói con

không đầu óc!"

Nhìn bộ dáng ngây thơ của nữ nhi, Giang phu nhân yêu

thương giơ tay, vuốt tóc mái ra sau tai của nàng: "Con nghĩ thông

là được."

Loại đồ vật hư đầu ba não thanh danh này, nữ nhi của bà mới

không cần.

"Vậy mẫu thân là đồng ý sao?" Giang Diệu Vân vui mừng nói:

"Đồng ý con và Trần Bảo Âm lui tới, còn đồng ý giúp con in

sách?"

Giang phu nhân nói: "In sách thì có thể, nhưng trên thương

trường chỉ nói chuyện làm ăn, hiện giờ nàng chỉ là một người mới

bừa bãi vô danh, phí nhuận bút sẽ không cho nhiều."

"Vâng." Giang Diệu Vân gật đầu, rất phân rõ trong ngoài: "Chờ

nàng nổi danh lại nói."

Nghe vậy, Giang phu nhân hoàn toàn yên lòng.

"Trần Bảo Âm, ngươi muốn cảm ơn ta như thế nào?" Giang

Diệu Vân lái xe đến, đứng ở trong tiểu viện, nâng cằm lên cao,

mắt đầy đắc ý.

Nàng ta được đến mẫu thân cho phép, vô cùng vui vẻ, căn

bản không chịu nổi, muốn chia sẻ tin tức tốt này với Trần Bảo

Âm.

"Đây..." Mặt Trần Bảo Âm đầy vui mừng, cảm động không thôi,

tiến lên ôm lấy tay Giang Diệu Vân: "Diệu vân, ngươi thật sự là

bằng hữu tốt của ta! Ngươi đã giải lửa sém lông mày của ta!"

Nghe vậy, Giang Diệu Vân nâng cằm lên càng cao hơn, nói:

"Có phải ta là bằng hữu tốt nhất với ngươi hay không?"

"Ngươi không chỉ là bằng hữu tốt nhất của ta." Trần Bảo Âm

nhìn nàng ta, chân thành tha thiết nói: "Lại là bằng hữu đầu tiên

của ta, bằng hữu duy nhất từ trước đến nay."

Lời này hơi nặng trĩu, Giang Diệu Vân không nâng cằm nổi,

ngượng ngùng nhấp môi, dỗi nói: "Ngươi đó, chính là sẽ không

nói, bằng không đã sớm có bằng hữu."

Lúc trước nàng kiêu ngạo bao nhiêu? Đều khinh thường lấy

lòng người khác. Khắp trong kinh thành, nhóm thiên kim lui tới,

không có một người nào có quan hệ tốt với nàng.

"Ta lúc ấy..." Trần Bảo Âm mỉm cười: "Thật ngốc."

Ánh mắt Giang Diệu Vân lập tức sáng lên, liên tục gật đầu:

"Đúng vậy, đúng, ngươi ngốc!" Ha hả, Trần Bảo Âm không đầu

óc, nàng mới là không đầu óc kia.

Hai người vào nhà nói chuyện.

Được tán thành là bằng hữu đầu tiên, lại là bằng hữu duy

nhất, việc này làm cho Giang Diệu Vân cảm giác rất khác biệt.

Nhìn người từ trước không hợp, chỉ cảm thấy thấy sao thuận mắt

thế.

Nàng nói chuyện đều nhu hòa lên: "Ta nghĩ, câu chuyện này

của ngươi có thể viết ra từng phần trên dưới. Phần dưới ngươi từ

từ viết, không vội. Phần trên trau chuốt sửa sang, chúng ta ra

trước."

Trần Bảo Âm gật đầu: "Được, nghe ngươi."

Giang Diệu Vân không khỏi eo thẳng tắp, trong lòng thầm lấy

làm kỳ quái, hiện tại sao Trần Bảo Âm thức thời như thế, khiến

người nhìn thuận mắt chứ?

"Ngươi không hỏi xem phí nhuận bút sao?" Nàng xem qua đi

rồi nói.

Trần Bảo Âm nói: "Ta chỉ là một người mới, còn chưa có danh

khí, có tiệm sách chịu ra sách của ta đã là vui mừng ngoài ý

muốn. Phí nhuận bút, có thì rất tốt."
 
Back
Top Bottom