Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 90



"Đệ đúng là hồ đồ, về sau không thể làm như vậy." Cố Thư Dung nói. Nàng ấy rnim môi, bắt đầu suy nghĩ: "Ngày mai, tỷ ra ngoài tìm người hói thãm một chút."

Dù có nhiều người cầu thân, chứng to đây đúng là một cô nương tốt nhưng nàng ấy vẫn muốn hỏi thäm một chút. Nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng ấy sẽ không yên lòng.

"Nếu đúng là một gia đình tốt, tỷ tỷ ta nhất định cưới về nhà cho đệ, để đệ đạt được mong ước!"

Cổ Đình Viễn nói: 'Làm phiền tỷ tỷ."

Vừa nó, hắn vừa không nhịn được cười. Thật tốt, tỷ tỷ vẫn ở đây, thu xếp hôn sự cho hắn. Dù thế nào đi chăng nữa, ít nhất trong kiếp này, hắn sẽ sớm quang mình chính đại cầu thân với nàng.

Nghĩ đến đây, han cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa hồi hộp, có kích động, có ngọt ngào. Nàng sẽ trả lời như thế nào? Bà mỗi phải đến cửa bao nhiêu lần, nàng mới chấp nhận? Trước đỏ, hản có thể làm gì?

Sáng sớm hôm sau

Cố Đình Viễn dậy sớm, đang định đi mua đồ ăn thi phát hiện tỷ tỷ còn dậy sớm hơn mình: "Đệ đừng đi, để tý đi, đệ ở nhà chăm chỉ học hành."

"Được." Cố Đình Viên không có phản bác. Tỷ tỷ là một người quật cường, nàng ấy cảm thấy rằng sức khỏe của mình vẫn ổn, thì sẽ không chịu nhàn rỗi ở nhà.

Hắn dọn giường, mở cửa sổ, cầm một cuốn sách lên bắt đầu đọc trong sân.

Ăn điểm tâm xong, Cố Thư Dung nói: "Tỷ đi ra ngoài, đừng trách tỷ tỷ ta nhiêu chuyện, hôn nhân đại sự, cẩn thận một chút."

"Làm phiền tỷ tỷ." Cố Đình Viễn nói.

Bảo Âm tốt như vậy, đương nhiên không ngại hỏi thăm. Tỷ tỷ cũng là vì muốn tốt cho hắn, làm sao hắn lại không biết tốt xấu?

Sau khi Cố Thư Dung ra ngoài, hắn cũng đi ra ngoài.

Mang rương sách trên lưng đi về phía chợ. Bát nước nhạc mẫu cho hôm qua làm sao mà uống không được? Hắn không phải là người lợi dụng người khác. Hắn đã nói, kiếp này sống lại sẽ không lấy bất cứ thứ gì của Trần gia nữa.

Đến chợ, gặp một hán tử bán củi mặt mày ngăm đen: "Vị đại ca này, một gánh củi bán thế nào?"

Đại hắn kia liếc hắn một cái, đáp: "Mười tám văn tiền."

"Không thể rẻ hơn sao?" Cố Đình Viễn hỏi.

Có vẻ như hắn ta không ngờ rằng một thư sinh gầy gò, nhìn qua trông có vẻ đáng kính, lại có thể đi mặc cả. Đại hán có chút không nói nên lời, sau đó lắc đầu: "Một giá, không bớt." Khi đến gần lối vào thôn, Cố Đình Viễn dừng xe bò lại, một mình nhảy ra khỏi xe, vác tủ sách đi trước, vác một bó củi nặng trên lưng, khó khăn đi đến nhà nhạc mẫu.

"Ai vậy? Ngươi bán củi à?" Đỗ Kim Hoa ngồi trong sân, tiếp tục làm đế giày, nhìn thấy một bó củi lớn đặt ở bên ngoài sân. 'Không mua, ngươi đi đi!"

Ngốc hay sao vậy? Đỗ Kim Hoa lắc đầu, bà có hai đứa con trai tuổi trẻ khoẻ mạnh, nhà sẽ thiếu củi đốt sao?

"Đại nương, là cháu." Một giọng nhẹ nhàng, thở hổn hển vang lên.

Đỗ Kim Hoa sửng sốt, nghe quen sao? Bà đứng dậy đi tới hỏi: "Ai vậy?"

Cố Đình Viễn dỡ củi trên lưng xuống, ngẩng khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi lên cười: "Đại nương, là cháu."

"Ngươi?" Đỗ Kim Hoa cau mày, khó hiểu nói: "Ngươi ở chỗ này làm gì? Bán củi sao? Nhà chúng ta củi đốt cũng không thiếu." Hơn nữa, hắn là một cái thư sinh giỏi giang, sao lại đi bán củi? Đây không phải là g.i.ế.c gà dùng đao mổ trâu sao? Hắn có thể bán chữ, bán sách mài

Cố Đình Viễn cúi đầu lau mồ hôi trên mặt, thở đều hơn nói: "Không bán, con cho đại nương một ít củi." Dừng một chút, hắn giải thích"Hôm qua con uống của đại nương một bát nước."

Ân tình một giọt nước phải trả cả dòng sông. Hắn uống một hop nước, làm sao có thể uống không?

Đỗ Kim Hoa: '..."

Bà vẻ mặt ngạc nhiên nhìn đống củi lớn, lại nhìn bộ quần áo sạch sẽ của Cố Đình Viễn: "Ngươi tự mình đốn củi sao?"

Dĩ nhiên là không. Làm thế nào hắn có bản lĩnh đó? Cố Đình Viễn mặt nóng lên, cúi đầu nói: "Vâng."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 91



Đỗ Kim Hoa suýt chút nữa cười thành tiếng! Muốn mắng tên kia một trận, nghĩ răng bà là kẻ ngốc sao? Ai mặc áo dài đi đốn củi, đốn xong quần áo vẫn sạch sẽ được à?

"Vậy thì cám ơn ngươi."Bà tới hàng rào mở cổng ra: "Mời vào đi."

Nếu kẻ ngốc này muốn cho thì bà nhận.

Dù sao cũng không phải lấy không, Đỗ Kim Hoa nhìn thư sinh với ánh mắt cân nhắc.

"Ai da!" Cố Đình Viễn vui vẻ nâng bó củi nặng lên, nín thở một hơi khiêng đến trong sân.

Trần Nhị Lang từ nhà xí đi ra, nhìn thấy cảnh này,' y" một tiếng rồi nói: "Huynh đệ ngốc nghếch của ta! Ngươi cũng quá thành thật!"

Không phải chỉ là bát nước lã thôi sao? Vác bó củi tới để cảm ơn? Hắn có bị ngốc không vậy?

Ngốc nghếch?

Đỗ Kim Hoa liếc nhìn Trần Nhị Lang, ngốc cái răm! Han sao có thể là kẻ ngốc?

Đâu ốc người đọc sách có ngốc hơn Nhị Lang không? Bà ghét bỏ không thôi nhìn nhỉ tử mình, rồi nhìn thư sinh hiền lành, trắng trẻo, trung thực kia.

"Hắn không ngốc." Đỗ Kim Hoa ánh mắt bắt bẻ nói. Rõ ràng, thư sinh này đến vì Bảo Nha. Hôm qua có lẽ không phải đi ngang qua vào xin nước, mà là đã nhìn trúng Bảo Nha.

Nhưng mà Đỗ Kim Hoa cũng không tức giận. Bà nhìn chàng thư sinh đang nói chuyện với nhi tử mình, bộ dáng tuấn tú, biết mua thức ăn, có thể kiếm tiền để sinh sống, còn là một thư sinh văn hay chữ tốt. Cố Đình Viễn đã đạt được tiêu chuẩn kén chọn của bà.

Đây là nhân tuyển đầu tiên có thể để bà chọn lựa, Đỗ Kim Hoa không khỏi cảm thấy tính tình hắn cũng tốt, bắt đầu nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Cố Đình Viễn. Khi đó hắn còn chưa nhìn thấy Bảo Nha, biểu hiện lúc đó chính là bộ dáng thật sự của hắn.

"Củi đã đưa tới rồi, cháu xin cáo từ." Cố Đình Viễn nói vài câu liền rời đi. Ở lại lâu hơn, chọc người ta ghét. . Nhạc mẫu rất ghét người nhàn rỗi không việc gì làm, hắn không thể để lại ấn tượng xấu với nhạc mẫu.

Trần Nhị Lang rảnh rỗi quá đến bị khùng giữ chặt hắn lại nói: "Sao lại đi? Không nghỉ ngơi một chút sao? Chặt nhiều củi như vậy không mệt sao? Có uống nước không?"

Cố Đình Viễn mặt lại nóng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn ta, chỉ có thể nói: "Ta không mệt. Ta không khát. Da tạ huynh đài."

"Không cần khách khí." Trần Nhị Lang vỗ vai hắn. Lần này, suýt chút nữa đem Cố Đình Viễn đập thấp xuống, hắn không khỏi âm thâm cảm thấy may mắn là mình không tự đốn củi đưa tới. Nếu tự tay đốn củi lại còn vác về, lúc này không phải sẽ bị Nhị cữu huynh vỗ một cái không đứng nổi sao. Bị vỗ ngã xuống cũng không sao, chỉ là xấu hổ trước mặt nhạc mẫu mà thôi. Hắn không muốn bị mất mặt, hắn chỉ muốn đứng trước mặt gia đình Bảo Âm sạch sẽ, nhẹ nhàng thoải mái.

Về việc Đỗ Kim Hoa có tin là hắn chặt củi hay không, Cố Đình Viễn chưa từng xem thường nhạc mẫu mình. Lão nương tự mình có thể nhìn rõ, chỉ là bà không nói mà thôi.

Nhưng Cố Đình Viễn không còn cách nào khác. Hắn đã từng nghĩ, nếu mang một thứ gì đó nhẹ nhàng, chẳng hạn như hai cân thịt, nhạc mẫu sẽ cảm thấy hắn không biết tính toán khi mua thứ quý giá như vậy. Còn nếu mua một ít đồ ăn vặt, nhạc mẫu sẽ cảm thấy không thiết thực, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hắn xuề xòa, không đáng tin cậy.

Bó củi tốt hơn nhiều, cùng lắm là nhạc mẫu chỉ cho rằng hắn ngốc

"Kim Hoa tẩu tử, khách nhân tới rồi!" Đột nhiên, bên ngoài lối đi truyên đến một tiếng nữ nhân gọi.

Khách tới rồi? Ai vậy? Đỗ Kim Hoa nhìn ra ngoài, lại tới cầu thân sao?

Cố Đình Viễn cũng rất kinh ngạc, quay đầu nhìn ra ngoài.

Đó là một nam nhân, bộ dạng trông giống hạ nhân sai vặt trong gia đình đại hộ, hắn ta dắt một con ngựa đi đến bên ngoài sân, đầu tiên mỉm cười nói: "Đây có phải là nhà của Trân Hữu Phúc không?" "Đúng rồi." Đỗ Kim Hoa cau mày: "Ngươi là ai?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 92



Tân sai vặt mỉm cười bước vào nói: "Tiau nhân là là gia nhân của Hoài Âm Hầu phủ. Phụng lệnh của thiếu gia, tôi đến gặp Bảo Âm tiểu thư"

Tên này nói chuyện khách khí hơn Vương ma ma trước đây, nhưng vẻ mặt của Đỗ Kim Hoa vẫn rất khó coi.

Hầu phủ, lại là Âm Hầu phủ. Đã đuổi Bảo Nha đi rồi, lại còn tìm nàng làm gì? Nhắc đi nhäc lại, không đây là nhát d.a.o đ.â.m vào tim nàng sao?

"Bảo Nha." Vừa buồn vừa tủi, bà vẫn gọi vào †rong phòng.

Cố Đình Viễn định rời đi. Người khác có khách, hắn đợi không tiện. Nhưng mà nghe thấy một tiếng này, hẳn vẫn không thể kìm lòng được nhin về phía cửa nhà.

Trần Bảo Âm từ trong nhà bước ra. Tóc đen xinh đẹp, da trảng như tuyết, khuôn mặt lạnh lùng như một đóa hoa trà.

Cuổi cùng cũng gặp được nàng, trái tim Cố Đình Viễn như lỡ nhịp, tâm trạng vui mừng dâng lên không ngừng. Phấn khích, kiềm chế, khao khát, đau lòng lần lượt trào ra.

"Đại nương, vậy chau cao từ." Hản nhìn liếc qua một chút, liên thu hồi ảnh mắt, không dám nhìn thêm nữa, sợ lộ ra điều qì.

Đồ Kim Hoa bực mình không rảnh tiếp đãi hắn, liên xua tay: "Đi đi."

Cố Đình Viễn xoay người, lưu luyến không rỡ rời đi. Ngoại trừ Trần Bảo Âm liếc nhìn hắn một cái, thì không ai để ý.

"Là ngươi." Trần Bảo Âm nhận ra Giang Thư bên cạnh đại ca: "Có chuyện gì vậy?"

Tên đó không hề bất mãn vì sự lãnh đạm của nàng, vẫn như cũ vui vẻ cười, tháo ra túi hành lý trên lưng: "Đại thiếu gia và nhị thiếu gia lo lắng Bảo Âm tiểu thư sống khó khăn nên đã đặc biệt gửi cho Bảo Âm tiểu thư một trăm lượng bạc."

Cái gì? !

Một trăm lượng bạc?!

Tôn Ngũ Nương, vừa bước ra khỏi phòng, suýt nữa hét lên, nhưng đã bị Trân Nhị Lang nhanh tay nhanh tay mắt bịt miệng lại.

Nheo mắt lại, Trần Nhị Lang trong mắt không cười, nhìn về phía tên hạ nhân.

Đỗ Kim Hoa sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thân, trên mặt cũng không cười ý gì đây? Cam bạc ném cho Bảo Nha của bà, làm vậy là ý gì đây?

Lo lắng nàng sống không tốt? Sao không lo lắng sớm hơn? Đã muốn quên bọn họ đi rồi, lại vác mặt tới, thực đáng ghét!

Một trăm lạng bạc là rất nhiều, Đỗ Kim Hoa có thể kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không tích cóp được nhiều bạc như vậy. Nhưng mà, Đỗ Kim Hoa bà vẫn còn có cơm ăn, người trong nhà cũng vẫn còn cơm ăn, nên một trăm lượng bạc này bà cũng không tham laml

"Được, ta nhận." Chỉ nghe Trần Bảo Âm thản nhiên nói.

Hạ nhân vội vàng đem gói đồ trong tay đưa tới: "Tiểu thư cầm đi."

"Còn có chuyện gì không?" Trân Bảo Âm nhận lấy hỏi.

Tên kia trả lời: "Thưa không, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh đến đưa bạc."

"Bạc đã đưa rồi, ngươi có thể quay về." Trần Bảo Âm lại nói.

Nàng quá mức bình tĩnh, nhìn thấy người Hầu phủ đến, cũng không kích động, cũng không có biểu hiện nhớ nhung hay oán hận đối với Hầu gia, phu nhân, thiếu gia.

Cho dù là giả bộ, cũng không có.

Hạ nhân bất ngờ liếc nhìn nàng, vẻ mặt âm trầm, chắp tay nói: "Vâng, Bảo Âm tiểu thư, tôi quay về phục mệnh ngay. Bảo trọng, có duyên sẽ gặp lại.

Thật sự là bất ngờ. Trước khi đến, rất nhiều người đã đánh cược, cược rằng vị Tứ tiểu thư từng kiêu căng tùy hứng này sẽ không có cuộc sống tốt đẹp ở nông thôn, nói không chừng đã điên rồi. Lần này quay lại đây, muốn xem náo nhiệt một trận.

Tên kia dắt ngựa, nhanh nhẹn lên ngựa "giá" một tiếng, chẳng mấy chốc tiếng vó ngựa đã đi xa. Trong san im ang.

Tôn Ngũ Nương muốn hét lên điều gì đó, nhưng bị Trần Nhị Lang bịt miệng, không thể thốt ra lời nào.

Đỗ Kim Hoa lo lắng nhìn nữ nhi, trong mắt hiện lên bi thương cùng tức giận, bước nhanh đi vào phòng chính: "Đi chơi đi! Cô cô có việc phải làm, buổi chiều sẽ dạy cho ngươi!"

Bọn trẻ sớm giải tán.

Trần Bảo Âm mang gói hành lý đến phòng chính. Ngồi xuống bàn mở ra.

Một đống bạc trắng nhỏ lộ ra. Mười lượng một thỏi, tổng cộng mười thỏi.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 93



Hơi bạc quyến rũ đến mức Tôn Ngũ Nương lập tức say mê, ngây ngốc nói: "Thật nhiều, Thật là nhiều bạc."

Nàng lớn như vậy, chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, từng thỏi từng thỏi, ngăn nắp xếp chồng lên nhau.

Trân Nhị Lang làm sao để yên? Lặng lẽ trừng nàng ta một cái, bảo nàng ta đừng nói chuyện.

"Bảo Nha?" Đỗ Kim Hoa thận trọng gọi.

Trần Bảo Âm từ từ buộc chặt gói hành lý lại. Đứng dậy nói: "Con ra ngoài đi dạo một chút."

Đi lướt qua mọi người, Đỗ Kim Hoa càng thêm lo lắng, đuổi theo nàng nói: "Bảo Nha, con đừng có nghĩ quẩn..."

"Sao lại phải nghĩ quẩn?" Trần Bảo Âm quay đầu lại, kinh ngạc nhìn bà, bất đắc dĩ cười nói: "Nương, con chỉ là tâm trạng không tốt nên đi dạo một chút, lát nữa con sẽ về."

Nàng có thể thản nhiên nói ra "Tâm trạng không tốt, điều này khiến Đỗ Kim Hoa cảm thấy nhẹ nhõm. Liếc mắt nhìn quanh sân, vốn muốn rủ một đứa trẻ đi theo nàng, không ngờ ngay cả Lan Lan ngoan ngoãn nhất cũng chạy ra ngoài chơi.

"Con đi đây." Trần Bảo Âm nói xong liền đi ra ngoài.

Lúc này có mấy người phụ nhân đang giặt quần áo bên bờ sông.

Nhưng Trần Bảo Âm không còn nơi nào khác để đi. Trần gia thôn chỉ lớn như vậy, nếu đi xa hơn nàng cũng không yên tâm. Mười lam năm qua, nàng gặp phải không ít tai nạn như bị đẩy xuống nước ở chỗ không người, bị lừa ngã từ trên cây xuống, bị đẩy xuống tảng đá, bị chó cắn... Nàng sẽ không một thân một mình chạy tới chỗ xa lạ ít ai lui tới.

Đi bộ dọc theo con sông đến một nơi người khác có thể nhìn thấy nhưng không bị ai quấy rầy. Đứng yên lặng nhìn mặt sông lăn tăn gợn sóng theo gió thoảng.

Nàng không chú ý tới, cách đó không xa, Cố Đình Viễn dựng một giá đỡ, đang vẽ tranh.

Hắn hôm nay bỏ ra hai mươi tám văn tiền, nhất định phải kiếm lại được, bán tranh cũng là một ý kiến hay. Vì vậy, sau khi rời khỏi Trần giá, không quay lại trấn ngay mà tìm một nơi vắng vẻ có tâm nhìn tốt, dựng giá đỡ vẽ tranh.

Hắn vẽ một bức tranh sơn thủy, mới vẽ được một nửa, trong mặt đột nhiên nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng bên bờ sông. không khỏi giật nảy mình, ngòi bút vô tình vạch một cái, vẽ xuống một đường xấu xí.

Hắn không thèm để ý, vội vội vàng vàng quảng bút xuống, nắm lấy vạt áo chạy tới: "Co nương! Cô nương!"

Khi hắn hét lên, nàng quay đầu nhìn sang, trên mặt không một nụ cười, ánh mắt ngưng tụ một cảm giác sắc bén.

Cố Đình Viễn bước chân dừng lại, đứng đó bàng hoàng. Biểu cảm của nàng lạ lẫm, lại có chút quen thuộc.

Lạ lẫm, bởi lúc này nàng vẫn còn là một thiếu nữ vui vẻ, vô tư, đôi mắt luôn trong veo sáng ngời. Quen thuộc là là sau khi lấy hắn, mỗi khi hắn khiến nàng tức giận, không muốn ở bên hắn, chính là bộ dạng này.

"Ngươi, ngươi không sao chứ?" Hắn thận trọng hỏi.

Trần Bảo Âm liếc nhìn hắn liên hiểu hắn đang nghĩ gì. Quay đầu lại: "Tôi không muốn nhảy xuống sông đâu."

Cố Đình Viễn thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết nàng sẽ không phí hoài bản thân mình, nhưng hắn cũng biết khi nàng tức giận có thể sẽ nhảy xuống. Cho dù không bị ngộp nước, nhưng nước lạnh như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị ốm.

"Vậy thì tốt." Hắn muốn nói. Nhưng không nói ra miệng, như vậy quá ngu ngốc, nàng sẽ có ấn tượng không tốt về hắn.

Nàng không còn nhìn hắn nữa. Sắc mặt lạnh lùng, nhìn ra sông.

Cố Đình Viễn do dự một lúc, nhưng không nói gì, quay người bước trở về. Đảm bảo nàng sẽ không muốn nhảy xuống sông, thế là đủ rồi. Tâm trạng nàn lúc này không tốt, nếu đi lên nói chuyện sẽ khiến nàng chán ghét.

Trở lại trước giá vẽ, nhìn thấy một nét mực đậm trong khung cảnh tao nhã. Hắn liếc nhìn cách đó không xa, nàng van lặng lẽ đứng ở nơi đó, trong lòng yên tâm thu tầm mắt lại, cầm bút lên.

Đầu bút phết một đường sửa đổi, nét mực dày khó coi vừa nãy trở thành cây sào trong tay người chèo thuyền.

Một chiếc thuyền nhỏ trên hồ, trên thuyền là khách giang hồ hào sảng, đội nón lá tre, chống sào lướt đi trên mặt nước.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 94



Han một cong đôi việc, vừa vẽ tranh vừa nhìn nàng. Cơ hội có thể quang minh chính đại nhìn nàng, hắn làm sao có thể bỏ lỡ.

Nơi đây chỉ có hai người bọn họ. Cố Đình Viễn trong lòng rất vui, nhưng khi thấy động tác nàng đột nhiên làm động tác ôm cánh tay, hắn lại cảm thấy đau đớn trong lòng.

Khắp người nàng toả ra lãnh ý, nhìn qua lạnh như băng không dễ chọc phá, nhưng thực chất chỉ là lớp vỏ mỏng manh. Nàng đã quá căng thẳng, như thể chỉ một chút nữa thôi sẽ sụp đổ.

Han tự hỏi, vị khách vừa nãy, không biết đã làm gì? Xé đi bức tranh sơn thuỷ, đặt lại giấy, hắn bắt đâu vẽ một bức tranh mới.

Hắn biết Bảo Âm rất thích hoa mẫu đơn, cảm thấy rằng hoa mẫu đơn rất lộng lẫy, quốc sắc thiên hương. .

Hắn đã từng vẽ rất nhiều tranh hoa mẫu đơn cho nàng trang trí trong phòng, nàng nhìn chán lại đổi sang một bức mới. Nhưng lúc này chuẩn bị chưa đủ, trên tay cũng không có thuốc màu phù hợp.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của han rơi vào chung quanh, gió thu vẫn chưa làm khô héo lá cỏ xanh biếc.

Trần Bảo Âm không quan tâm đến động tĩnh cua thu sinh.

Gió sông thổi vào có chút mát mẻ, khiến nàng không khỏi ôm lấy hai cánh tay. Nghĩ đến túi bạc trắng kia, trong lòng như có một khối băng đổ xuống, cảm thấy lạnh lẽo tận sống lưng.

Các ca ca gửi bạc cho nàng, ý tứ rất rõ ràng, từ đây giữa nàng và bọn họ là nước sông không phạm nước giếng.

Đã từng ruột thịt huynh muội sống chung trong một phủ đệ, thường cùng nhau chơi đùa, tình cảm nhiều năm không phải giả. Nhưng mà nàng giờ không còn là Từ Bảo Âm nữa, cũng đã rời khỏi Hoài Âm Hầu phủ. Còn bọn họ vẫn là những thiếu gia cao quý, vẫn mang họ Từ.

Trần Bảo Âm có thể tưởng tượng sau khi nàng rời đi, họ vẫn sẽ đi làm việc ban sai ở ngoài, đi nghe kịch, uống rượu, cưỡi ngựa b.ắ.n cung, đàn ca mỹ nữ. Họ vẫn như trước đây, sống một cuộc sống phong lưu, tao nhã, thanh lịch.

Mà nàng sẽ không còn xuất hiện trong thế giới của họ nữa. Nếu không có chuyện gì xảy ra, cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nàng, có lẽ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến nàng nữa. Một trăm lạng bạc này là tất cả tình nghĩa huynh muội bao nhiêu năm qua.

Gió làm nàng rất lạnh không thể đứng được nữa liền quay người rời đi. Nếu bị gió thổi lạnh bị bệnh, sẽ phải uống thuốc. Trong nhà nghèo, uống thuốc xong cũng không có mứt hoa quả cho nàng ngậm.

Lúc này, Cố Đình Viễn còn đang vẽ tranh. Thân hình đơn bạc đứng trong bụi cỏ, dáng người rất nghiêm túc.

Trân Bảo âm không biết làm sao, căn dặn một câu: "Hay cẩn thận với rắn rết."

Trong đám cỏ rậm rạp luôn có nhiều rắn rết. Nếu là bị độc vật cắn một cái, có lẽ hắn không thể chịu được.

"Đa tạ." Thư sinh nhìn sang, ánh mắt lấp lánh, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ vui mừng.

Người này vui vẻ cái gì vậy? Trần Bảo Âm vẫn vô cảm, nhìn đi chỗ khác, quay người bỏ đi.

Cố Đình Viễn đứng lại nhìn bóng lưng thiếu nữ rời đi, không khỏi vui mừng. Vừa nay nàng còn gật đầu với hắn!

Nàng vẫn thiện lương như vậy, rõ ràng không quen biết hắn, vẫn nhắc nhở anh. Bề ngoài lạnh như băng, nhưng nàng thực sự là người có trái tim ấm áp.

Không có gì lạ. Bảo Âm của hắn chính là người có trái tim ấm áp. Chỉ là Bảo Âm của hắn gương mặt và trái tim đều ấm áp. Nghĩ vậy, hắn quay người, tiếp tục chấm nước cỏ xanh, đặt bút lên giấy.

Vẽ cho nhanh để đưa nó cho nàng. Treo một bức tranh trên tường, nàng sẽ vui vẻ một chút.

Trần Bảo Âm trở về nhà. Khoảng sân phía trong hàng rào lúc này đang huyên náo. Ngoại trừ Đỗ Kim Hoa, không ai trong nhà cảm thấy buồn.

Một trăm lượng! Ông trời ơi! Đây chính là một trăm lượng bạc!

"Kim Lai có tiên đi học!" Tôn Ngũ Nương vui mừng kêu lên.

Không chỉ là có bạc, mà còn là nhiều bạc không dùng hết! Bởi vì khi Kim Lai lớn lên, cậu bé có thể học hỏi từ Cố Đình Viễn, bán sách kiếm tiền nuôi sống bản thân. Một trăm lượng này đơn giản là tiêu không hết!
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 95



Tiên Bích Hà không nói lời nào, nhưng cũng có suy nghĩ trong lòng. Nàng ấy muốn đi khám đại phu. Trước đây, trong nhà nghèo, không có nhiều tiên nên nàng ấy không dám nghĩ đến chuyện đó. Nhưng mà khi Bảo Nha đề cập đến, đã để lại một mong muốn nhỏ nhoi trong lòng nàng ta. Bây giờ trong nhà có khoản tiền lớn một trăm lượng, nàng ấy không khỏi nghĩ lung tung.

"Mua đất!" Trần Hữu Phúc nói: 'Mua mấy miếng đất, để lại cho bọn tử tôn!"

Đỗ Kim Hoa mím môi, trong miệng đắng chát.

Đám người này đều nghĩ cách làm sao với một trăm lượng bạc. Nhưng, đây là tiền của Bảo Nhal

Môi mấp máy, nhưng bà không nói gì. Bà nói không nên lời! Bình thường Bảo Nha thường được ăn bột mì trắng, thì cũng thôi đi, mọi người vẫn là người một nhà có thể nhường nhị, không so đo. Nhưng mà trong tay nàng có một trăm lượng bạc, người khác trong nhà sẽ không thể không đòi hỏi một văn tiền nào cả.

"Con về rồi à?" Bà là người đầu tiên nhận ra Trần Bảo Âm trở về.

Trần Bảo Âm gật đầu, bước vào sân: "Vâng."

Ngay sau đó, mấy cặp mặt sáng rực nhìn nàng. Dừng một chút, nàng cười khẽ.

Đây chính là người nhà của nàng. Tâm tư đơn giản, suy nghĩ rất de hiểu dễ hiểu. Cái gì cũng đều viết lên mặt, thật đáng yêu.

Bước vào phòng chính, nhìn thấy túi bạc vẫn còn trên bàn. Chỉ là nút thắt lỏng lẻo, chắc là đã được tháo ra.

Nàng lại mở ra, lấy từng thỏi bạc lấp lánh ra giữa thanh thiên bạch nhật: "Mọi người nghĩ sao?"

Cái này...

"Đây là của con!" Đỗ Kim Hoa trước tiên nói: "Bảo Nha, con giữ làm của hồi môn đi!"

Nói xong lời này, trong lòng Đỗ Kim Hoa biết nhất định sẽ khiến người trong nhà bất mãn. Kể cả lão gia và nhi tử thân sinh của bà.

Thế nhưng, bà ở trong nhà này không cần phải lấy lòng ai cả. Vì Bảo Nha, bà làm một ác nhân cũng được!

Tại bàn, ánh sáng trên khuôn mặt của những người khác mờ đi một chút. Lời nói của Đỗ Kim Hoa khiến mọi người giống như đang tính toán của hồi môn cho Bảo Nha, làm cho họ không cách nào phản bác.

"Bảo Nha." Trần Hữu Phúc mở lời trước: "Phụ thân muốn mua hai mẫu đất."

Ông là phụ thân của Bảo Nha, có gì mà không nói được?

Hơn nữa ông cũng không phải tư tâm mà vì hậu thế Trần gia.

Đất đai là vàng bạc, chỉ cần có đất đai thì không ai c.h.ế.t đói. Họ là gia đình ruột thịt của nàng, nếu họ không c.h.ế.t đói, nàng còn có gia đình ruột thịt của mình để nương tựa. Điều đó không tốt sao?

Trần Hữu Phúc nói thẳng thắn.

Gật đầu với Trần Hữu Phúc, Trần Bảo Âm lại nhìn vê phía đại ca đại tẩu: " Đại ca, đại tẩu, hai người thấy thế nào?"

Trần Đại Lang nói: "Xây một gian phòng ốc cho muội ở." Bảo Nha đã là một đại cô nương, lại phải sống chung một phòng với phụ mẫu, điều này có phần bất tiện. Trước kia nhà nghèo không có khả năng xây phòng cho nàng, nhưng bây giờ không phải có bạc sao?

Tiên Bích Hà không nhìn nàng, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Sắm đồ đạc trong nhà đi. Chuẩn bị một chiếc giường cưới bằng gỗ tốt cũng phải một, hai năm. Bảo Nha, muội cũng có thể chuẩn bị của hồi môn cho mình." Nữ nhân có của hồi môn nhiều nếu truyền ra bên ngoài, người cầu thân cũng sẽ là gia đình tốt hơn nhiều.

Trần Bảo Âm gật đầu, lại nhìn về phía nhị ca cùng nhị tẩu: "Nhị ca, nhị tẩu, hai người thì sao?"

Trần Nhị Lang ngồi trên một chiếc đòn gỗ nhỏ, tư thế như một con ếch, hắn ta cười: "Cho Kim Lai mời tiên sinh dạy học." Sách tốn tiền, bút, mực, giấy, nghiên mực cũng tốn tiền, nhưng tiêu nhiều tiền nhất là đi bái tiên sinh! Tiên sinh tốt nhất định rất khó bái! Tôn Ngũ Nương nói: "Cả nhà ăn bột mì trắng!" Có đến một trăm lượng, sao còn ăn bánh ngô?

Trần Bảo Âm cười.

Nàng cúi đầu, hai tay nắm chặt, tế nhị che miệng, cố nén cười.

Người nhà của nàng.

Mặc kệ trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ, nhưng khi nói ra miệng, đều rất đáng yêu như vậy.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 96



Một trái tim bằng xương bằng thịt bị một trăm lượng bạc làm tổn thương, rồi lại được một trăm lượng bạc sưởi ấm.

Bạc là thứ tốt, tại sao phải ghét bạc?

"Con nghĩ như thế này." Nàng lại ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn người nhà, thanh âm trong trẻo dõng dạc: "Lấy ra hai mươi lượng bạc mua đất"

Học cách quản lý gia sản từ dưỡng mẫu, Trần Bảo Âm biết giá cả đất đai. Giá một một mẫu ruộng tốt khoảng tám lượng bạc đến mười lượng bạc. Nếu lay ra hai mươi lượng bạc có thể mua được hai mẫu đất màu mỡ.

"Xây một gian học đường. Nhà chúng ta có chín đửa trẻ đang học, tự mình xây học đường cũng đáng. Khi Ngân Lai lớn lên, những hài tử khác nhà đại bá lớn lên cũng có thể đến học." Nàng tiếp tục nói: "Cùng với mua bàn ghế, mua đồ dùng, tạm lấy ra tám lượng bạc."

Nghe vậy, Trần Đại Lang kinh ngạc ngẩng đầu lên, những người khác cũng mở to hai mắt nhìn nàng, không thể tin được.

Không xây gian phòng cho mình, lại xây phòng học cho một đám hài tử thối sao?

Lời này còn chưa hết, Trần Bảo Âm nói tiếp: "Kim Lai muốn đọc sách, lấy ra ba mươi lượng chuẩn bị cho nó. Mua sách, bút, mực, giấy, nghiên mực, tiên mời tiên sinh đều lấy khoản đó trả."

Trần Nhị Lang gật đầu, khuôn mặt phấn khích: "Bảo Nha, chất nhi muội sẽ nhớ ơn muội!"

Trần Bảo Âm mỉm cười gật đầu: "Vâng." Sau đó nhìn Tôn Ngũ Nương, rồi nhìn Đỗ Kim Hoa,'Chúng ta ăn cơm không cần hạn chế nửa cái bánh ngô nữa, bất kể người lớn trẻ nhỏ, chúng ta mỗi bữa đều có thể ăn no. Ngoài ra, mỗi tháng ăn thịt hai lần. Tạm thời lấy ra hai lượng bạc lo khoản ăn uống."

Hai lượng bạc có thể mua hơn nửa con heo mập, đủ cho người một nhà ăn được hai năm.

Nói xong, nàng quay đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn Tiền Bích Hà: "Lại lấy ra hai mươi lượng bạc đưa cho đại tẩu khám đại phu."

Tiền Bích Hà giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, thậm chí còn luống cuống đập tay vào mép bàn, phát ra tiếng "râm'. Nàng dường như không cảm thấy đau, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt hốt hoảng: "Không, không, tẩu không có bệnh, tẩu không cần."

Trần Đại Lang kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn muội muội.

"Nàng ấy khám gì?" Đỗ Kim Hoa cau mày, nghỉ hoặc nhìn đại nhi tức.

Tiền Bích Hà vội vàng lắc đầu: "Thiếp không bị bệnh. Bảo Nha, tẩu không bị bệnh, không cần tìm đại phu." Nước mắt lấp lánh trong mắt, Bảo Nha vẫn nhớ đến nàng ấy. nàng ấy không là gì cả, nhưng Bảo Nha lại nhận nàng ay la tẩu tử, không xem là người ngoài.

Trần Bảo Âm cười nói: "Chúng ta là người một nhà, đã là người một nhà thì không nên nói hai lời, cũng không nên giấu diếm. Đại tẩu muốn sinh hải tử, cho Lan Lan có thêm đệ đệ muội muội. Nhưng mãi mà tẩu ấy vẫn chưa động tĩnh, vì vậy cần phải đi khám đại phu."

"Không cần nhiều lời, việc này muội quyết định rồi." Ngăn người khác nói bất cứ điều gì làm tổn thương trái tim nhạy cảm của Tiền Bích Hà.

Tiên Bích Hà đột nhiên sụt sit mũi, vùi đầu thật sâu, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Trân Đại Lang cũng rất cảm động, cổ họng không ngừng cuộn trào, khàn giọng nói: "Bảo Nha, ca ca nhớ kỹ ân tình của muội. Nhưng mà hai mươi lượng nhiều lắm, năm lượng, cho chúng ta mượn năm lượng là đủ rồi."

"Sao có thể đủ? Phải khám đại phu, còn phải bốc thuốc nữa."Trần Bảo Âm nói. Nhưng Trần Đại Lang khăng khăng không chịu, hai người tranh cãi vài câu, cuối cùng quyết định lấy mười lượng bạc.

Trần Bảo Âm tiếp tục nói: "Chi ra thêm năm lượng bạc, mua một con la, đại ca đánh xe đi. Sau này, con la sẽ kéo xe chở người lên trấn. Mỗi người trả một van tiền, còn hàng hóa là hai văn tiền." Ánh mắt nàng hướng sang phía Trần Nhị Lang: "Việc này cho nhị ca làm."

Tính tình của Trần Nhị Lang rất lười biếng, nhưng trong nhà không có người ngồi không, nếu Trần Nhị Lang tiếp tục cái gì cũng không làm, Trần Bảo Âm tới nửa cái bánh ngô cũng không cho hắn 1a.

"A? Ta có một con la sao?" Nghe thấy điều này, Trần Nhị Lang không thể tin được.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 97



Trần Bảo Âm nhẹ nhàng nói: "Không phải của ca ca, là của cả nhà."

"Ừ, là của cả nhà" Trần Nhị Lang cũng không tranh cãi, dù sao là hẳn ta đánh xe, con la đó là của hăn, thật là phấn khích.

"Lấy thêm năm lượng bạc, nhà chúng ta sẽ thử buôn bán đồ ăn. Đại tẩu tay nghề rất giỏi, để đại tấu làm." Nói rồi vẫn nhìn về phí Trân Nhị Lang: "Hàng ngày, Nhị ca sẽ đưa đại tẩu lên trấn."

Một trăm lạng bạc nghe thì nhiều, nhưng tính toán kỹ thì cũng chẳng là bao. Nếu muốn sống một cuộc sống tốt, phải nghĩ cách kiếm tiền.

Trần Bảo Âm trước đó đã suy nghĩ làm thế nào để trong nhà sống tốt hơn, nhưng lại không có vốn. Giờ thì tốt rồi, nhờ có hai vị dưỡng huynh giúp đỡ kịp thời.

"Gòn lại hai mươi lượng, hiếu kính cha mẹ mười lượng, phần con mười lượng." Vừa nói, nàng vừa lấy ra hai thỏi bạc, nhét một thỏi vào tay Đỗ Kim Hoa, một thỏi cầm vào tay mình,'Mọi người cảm thấy thế nào?"

Bọn họ cảm thấy thế nào? Bọn họ còn có thể cảm thấy thế nào được nữa?

"Bảo Nha, nhị tẩu phụ muội." Ngay cả Tôn Ngũ Nương hay bắt bẻ nhất giờ phút này nhìn nàng cũng không khỏi bội phục. Những người khác càng kính trọng, càng bội phục nàng nhiều hơn, tâm phục khẩu phục.

Trần Bảo Âm mỉm cười nói: "Chúng ta đều là người một nhà. Chúng ta đồng tâm hiệp lực, đoàn kết một lòng, nhất định sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp!"

Thật lâu không có ai nói gì.

Không phải là không muốn nói, mà là không biết nên nói gì. Tâm tình kích động khiến họ muốn nói rất nhiều, rất nhiều lời, những lời này quá đồn dập, nhưng đều không nói nên lời.

Từ trên mặt của bọn hắn có thể nhìn ra bọn họ hài lòng, hân hoan, mong chờ, kích động đến mức nào. Ánh mắt họ nhìn Trần Bảo Âm cũng không che giấu cảm giác vui mừng.

Có người nhà như thế này, ai lại không vui mừng được chứ? Bọn họ đã tích đức từ kiếp trước mới có được người nhà tài giỏi như vậy!

"Phụ thân, đây là hai mươi lượng bạc của người." Trần Bảo Âm bắt đầu chia tiền: "Phụ thân câm đi mua đất."

Trân Hữu Phúc nhìn thỏi bạc trắng như tuyết, khuôn mặt giật giật, vươn bàn tay run rẩy đón lấy: "Ai, ai." Ông là người lớn tuổi nhất trong nhà, nhưng sống nhiều năm như vậy, ông chưa từng thấy nhiều bạc như thế chứ đừng nói là chạm vào.

Trần Bảo Âm lấy ra thêm ba thỏi bạc nói: "Đây là cho Kim Lai đọc sách. Kim Lai là hy vọng của cả nhà chúng ta, vì vậy số bạc này không thể đưa cho nhị ca, nhị tau mà phải đưa cho nương giữ."

Trần Nhị Lang không phản đối: "Đúng, nên đưa cho nương giữ!"

Tôn Ngũ Nương trong lòng muốn tự mình giữ, nhưng môi mấp máy, rất thức thời không làm ầm ï.

Trần Bảo Âm đẩy ba thỏi bạc đến trước mặt Đỗ Kim Hoa: "Nương, nương quản lý nhà chúng ta, phiền nương vất vả trông nom số bạc này."

Vất vả? Bà ấy cam ba mươi lượng bạc là vất vả sao?

Tôn Ngũ Nương trong lòng gào thét, nàng ta cũng muốn chịu vất vả! Để nàng ta vất vả đi! Nhưng cũng không thể nói, muội muội không thể đắc tội được. Trải qua chuyện ngày hôm nay, Tôn Ngũ Nương càng nhìn ra năng lực của muội muội. Tuổi còn nhỏ, ngày bình thường không bộc lộ tính tình, nhưng thực sự rất có đầu óc! Nếu đắc tội nàng, sẽ không được yên ổn!

"Được." Đỗ Kim Hoa mấp máy môi, cuối cùng vẫn tiếp nhận, vô cùng đau lòng nhìn nữ nhi. Đây đều là bạc của Bảo Nha, mặc dù là Hầu phủ cho, nhưng cũng là cho nàng, Bảo Nha có thể giữ lại hết cho bản thân!

Cho dù có đưa ra một phần, Đỗ Kim Hoa cảm thấy hai mươi ba lượng cũng nhiều rồi. Nhưng thực tế thì sao? Bảo Nha chỉ để lại mười lượng bạc cho bản thân!

Mười phần chỉ lấy một, Bảo Nha của bà, tại sao lại thành thật như vậy? Đỗ Kim Hoa cảm thấy đau lòng vô cùng, chỉ cảm thấy nữ nhi quá thiệt thòi, đau lòng muốn rơi nước mắt.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 98



Bà lấy ra một chiếc khăn tay, gói thỏi bạc lại, chạm vào thỏi bạc lạnh lão qua chiếc khăn tay, như thể bà đang chạm vào da thịt rơi ra từ nữ nhỉ.

"Đây là tiền xây học đường." Trần Bảo Âm lấy ra một thỏi khác, nhìn Trần Đại Lang, rồi nhìn Trần Nhị Lang: "Đại ca, nhị ca, chuyện này muội nhờ hai người xử lý. Gạch ngói, bàn ghế, đồ dùng không vượt quá tám lượng. Nếu làm xong còn dư thì hai người có thể cảm."

Lời này vừa nói ra, Trần Đại Lang ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt của Trần Nhị Lang sáng ngời: "Bảo Nha, ca ca còn có thể lấy sao?" Tiền riêng! Đây là tiên riêng!

"Vâng" Trần Bảo Âm gật đầu, mỉm cười dịu dàng,'Nhưng không thể cất bớt cắt xen nguyên vật liệu, phải làm tốt những việc cần làm. Như thể nếu có dư tiên, thì coi như tiền bồi dưỡng hai ca ca chịu vất vả."

Trần Đại Lang không cảm thấy vất vả gì hết, đây đều là làm việc vì người trong nhà, han mở miệng nói: 'Không cần."

"Được! Được!" Trần Nhị Lang lớn tiếng nói, át đi giọng noi của đại ca "Bảo Nha thật là chu đáo! Yên tâm đi, ca ca nhất định sẽ làm thật tốt!"

Han ta đã nói như vậy, Trần Đại Lang cũng không thể nói gì. Tuy là huynh trưởng nhưng tính tình là vậy, không hề nóng nảy cố chấp. Chỉ nghĩ trong lòng, nếu Bảo Nha đã nói tám lượng bạc, vậy nên tiêu hết vào chuyện xây học đường. Nếu còn dư lại, thì mua một số bút, mực.

Lễ ra đưa cho họ tám lượng bạc, nhưng trong nhà bạc không đổi được. Nếu là tám văn tiền, mười văn tiền còn có thể đổi được. Hai lượng bạc, g.i.ế.c cả nhà cũng không có. Dùng kéo cắt thì không nỡ, một thỏi bạc đẹp như vậy lại bị cắt ra thì thật đáng tiếc. Thành ra khi nào bắt đầu vào việc mới đem đổi ra đưa cho họ.

Trần Bảo Âm tiếp tục nói: "Mười lượng này, cho đại tẩu khám đại phu." Nàng nói, giọng nói dịu dàng hơn: "Đi càng sớm càng tốt, ngày mai đại ca đại tau lên trấn tìm đại phu xem, nếu đại phu không nói ra được nguyên nhân, chúng ta liền đi kinh thành."

Tiên Bích Hà nức nở nghẹn ngào, vươn đôi tay gầy quộc run rẩy cầm lên thỏi bạc: "Bảo Nha, đại tau suốt đời nhớ đại ân đại đức của muội."

"Đại tẩu khách khí rồi. Chúng ta là người một nhà mà phải không?" Trần Bảo Âm mỉm cười.

Lại lấy ra một nén bạc nói: "Năm lượng này đưa cho nhị ca đi mua một con la và xe kéo, năm lượng còn lại, chờ đại tẩu khám đại phu, bốc thuốc về, sẽ mở hàng ăn."

Vẫn câu nói đó, không có tiền hoang phí. Dù sao đều là người một nhà, sẽ không ai cầm tiền chạy mất, Trần Bảo Am rất yên tâm đưa tiền cho Trân Nhị Lang.

"Đúng rồi, nhị ca mau mau mua một bộ bút mực giấy nghiên đi." Nàng lại nói: "Trong nhà nhiều việc, tính toán không được rõ ràng, muội mỗi ngày đều phải tính toán sổ sách."

Nàng nhìn lướt qua sắc mặt mọi người nói: "Lan Lan đi theo muội học tính toán sổ sách."

Không ai nói gì thêm, không phải không tin tưởng mọi người, sao lại phải tính toán sổ sách. Tính toán là vì cần phải tính toán, mọi người đều hiểu tại sao.

"Cái gì?" Tiền Bích Hà có chút kinh ngạc: "Còn muốn Lan Lan học tính toán? Nó có hiểu không?"

Trần Bảo Âm cười nói: "Lan Lan là một hài tử thông minh, nếu nó học không hiểu, nhất định là do muội không biết dạy."

"Không thể nào!" Tiền Bích Hạc không đồng ý, suy nghĩ một chút nói: "Để tẩu nói chuyện với nó một chút, khuyên bảo nó chăm chỉ học hành."

Trần Bảo Âm gật đầu nói: "Được."

Mọi việc đã an bài xong xuôi, bạc cũng được chia xong, mọi người ai cùng có việc phải làm. Khi bình tĩnh lại, trong lòng bọn họ đều có chút chút rung động.

Bảo Nha thật lợi hại. Chiêu này khiến họ đều rất bái phục. Gặp chuyện này, trong đầu bọn họ còn chưa nghĩ ngợi được gì, Bảo Nha đã sớm có an bài rõ ràng, thậm chí còn tính toán rõ ràng tiền bạc.

Bảo Nha thực sự có bản lĩnh, có năng lực hơn tất cả bọn họ, ý nghĩ này đã in sâu vào tâm trí cả nhà.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 99



"Được rồi, con hơi mệt, con đi nghỉ ngơi một lát." Trần Bảo Âm đứng dậy nói.

Đây không giống như thái độ mà một nữ nhị, một muội muội nên có. Nhưng vào lúc này, bất luận là Trần Hữu Phúc, Trần Đại Lang hay Trần Nhị Lang, đều không khỏi đứng dậy nói: "Vậy muội đi nghỉ ngơi đi."

Tùng người một bước ra khỏi phòng.

Đô Kim Hoa không đứng dậy. Sau khi mọi người rời đi, bà nhin nữ nhi đang có vẻ mệt mỏi, vươn tay nắm lấy cánh tay nàng: "Bảo Nha, sao con lại thành thật như vậy, số tiền này sao con không giữ cho riêng mình!"

Bây giờ nói điều này cũng muộn rồi, nhưng Đỗ Kim Hoa vẫn muốn nói ra.

Bà quá đau lòng hài tử, không được tết lành làm tiểu thư, lại về nông thôn gánh vác một gia đình khöng đầu óc, trong nhà cần gỉ cũng không có.

Nếu như nàng chưa từng là đại tiếu thư, tự nhiên không biết vinh hoa phú quý là như thế nào. Bà sẽ yêu thương nàng, nuôi dạy nàng, để nàng lớn lên hạnh phúc, tìm một mối hôn sự tốt đẹp. Dù thế nào cũng sẽ không phải chịu những thiệt thòi này!

"Nương." Thấy Đỗ Kim Hoa sắp khóc, Trần Bảo Âm có chút buồn cười: "Con giữ lại làm gì? Bạc cất đi cũng không nhiều thêm được, lấy ra dùng không tốt hơn sao?"

Nàng đã nói cho người trong nhà nghe, tại sao lại xuất bạc ra? Vì muốn gia đình mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Mua đất để an cư lâu dài. Xây dựng học đường, để chuyển mình đứng lên. Mua một con la, mở hàng ăn là để kiếm tiền, một thời gian nữa thôi cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.

Nếu không dùng mà bỏ trăm lượng bạc vào lọ, để dưới gầm giường thì làm được gì? Không làm được gì hết, mọi người ăn bánh ngô thì vẫn là ăn bánh ngô, không có gì thay đổi cả.

"Nương, nương chỉ là đau lòng con." Nước mắt Đỗ Kim Hoa rốt cuộc cũng rơi xuống, bà lấy ống tay áo lau nước mắt: "Ai cũng muốn được con quan tâm, nhưng lại không có ai giúp gì cho con được."

Trần Bảo Âm vừa bất lực vừa cảm động, ngồi xuống, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bà: " Nương nói gì vậy? Sao lại không ai giúp con? Phụ thân, các ca ca, tẩu tẩu, còn có các hài tử đều đang cố gắng làm việc, sao có thể nói không ai giúp con?"

"Cũng không thể nói là giúp con được." Nàng vội vàng phủ nhận: "au là vì cái nhà này phải không nương?"

Ai cũng muốn tốt cho gia đình này. Đỗ Kim Hoa cũng biết điều đó, nhưng bà cảm thấy nữ nhi mình đã hy sinh quá nhiều! Thấy Bảo Nha chịu đựng mệt mỏi còn muốn an ủi bà, bà cố kìm được nước mắt, bình tĩnh lại nói: "Đúng, con nói rất đúng."

Bà nghĩ thầm ai cũng không thể phụ lòng Bảo Nha được. Bà sẽ nhìn cho thật kỹ, ai có thể không có lương tâm. Sau này, nếu có ai quên nhờ có Bảo Nha họ mới có thể sống một cuộc sống tốt, xem bà xử lý họ thế nào!

"Con nghỉ ngơi một lát đi." , Đỗ Kim Hoa đứng dậy, đi đến bên giường, chỉnh lại chăn bông, rồi đi ra ngoài.

"Kẹt" một tiếng, đóng cửa lại.

Căn phòng lập tức yên tĩnh lại

Như thể mọi so đo phiền não đều được gác lại ngoài cửa, Trần Bảo Âm ngồi ở mép giường, cởi giày rồi ngã xuống giường, cảm giác vô cùng mệt mỏi.

Trong lòng nàng không còn chút cảm xúc nào, chỉ có sự mệt mỏi, như cạn kiệt sức lực, nàng nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trong sân, Đỗ Kim Hoa gọi lão gia cùng hai nhi tử, nhi tức tới, trịnh trọng nói: "Ta muốn xây cho Bảo Nha xây một gian phòng."

Mọi người đều sửng sốt.

Ngay lập tức, Trần Nhị Lang nói: "Đúng! Nên xây dựng một gian phòng. Bảo Nha đã lớn tuổi phải ý tứ chút."

Trân Đại Lang đã đề cập trước đó, đương nhiên không có phản đối: "Đúng." Đỗ Kim Hoa liếc nhìn hai nhi tức, nhất là nhị nhỉ tức, thấy Tôn Ngũ Nương không nói nhảm nên lại nói: "Bảo Nha là một lòng vì người nhà, chúng ta không khiến cho nó cảm thấy bị lạnh nhạt. Rõ ràng nó có thể giữ lại hết cả trăm lạng bạc, hay ít nhất là một nửa số đó, nhưng nó đã không làm vậy. Đổi lại là mọi người có bằng lòng bỏ ra như vậy không?"

Mọi người đều im lặng.
 
Back
Top Bottom