Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 60



Thức dậy sau giấc ngủ chập chờn, Hầu phu nhân ngồi trước bàn trang điểm với vẻ mặt thất thân, nhìn vào gương đồng.

Một hồi lâu, bà nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Tứ, Bảo Âm đã đi bao lâu rồi?"

Đại nha hoàn phụ trách chải đầu cho bà, Thược Dược, trả lời: "Hồi phu nhân, đã đi được sáu ngày rồi."

Sáu ngày? Hầu phu nhân vẻ mặt kinh ngạc, mới sáu ngày sao?

"Sao ta cảm thấy đã lâu như vậy?" Ánh mắt bà đờ đẫn, giọng nói lơ lửng.

Điều này làm cho Thược Dược không dám lớn tiếng đáp lại, thậm chí không biết nên trả lời như thế nào, chỉ khẽ vấn búi tóc cho bà.

Hầu phu nhân sững sờ nhìn vào gương. Chậm rãi, bà nhớ ra nguyên nhân, đã lâu không gặp Bảo Âm.

Từ sau khi sự kiện kia xảy ra, bà đã không gặp Bảo Âm, ngay cả Bảo Âm trước khi bị đuổi đi có đến dập đầu từ biệt bà, bà cũng không gặp nàng.

Trong lòng run rẩy, bỗng nhiên có chút hối hận. Vấn đề khiến thể diện bà bị dam xuống dưới chân, đã được giải quyết. Người nên đi cũng tiễn đi rồi, nên trở vê cũng đã trở về. Bụi mù tan hết, bà lại bắt đầu hối hận. Hài tử đó, nàng có lỗi gì? Từ đầu đến cuối, nàng đối với chuyện này đều không biết, những năm này nàng đều rất hiếu thuận với bà.

"Lâm Nhi đã quen chưa?" Bà dòi đi chú ý, hỏi Thiệu Diêu.

Sau khi Trần Bảo Âm rời đi, Lâm Lang được chuyển đến. Trước khi chuyển đến, nàng đã được các ma ma dạy bảo ở biệt viện, cố gắng giúp nàng thích ứng với hoàn cảnh mới.

Thược Dược cười một tiếng, nhẹ nhàng trả lời: "Lâm Lang tiểu thư tính tình tốt, nha hoàn bên dưới đều nói dễ hầu hạ, biết đại thể, biết lễ nghĩa. Trong phủ có mấy cô nương tìm nàng chơi, họ có thể vui vẻ chơi cùng nhau."

Còn quen hay không thì người ngoài làm sao biết được? Chỉ có thể hỏi nàng bình thường thế nào, có nụ cười trên môi không.

"Nàng quả nhiên là một cô nương tốt tính." Nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng, thư tĩnh của nữ nhi, Hầu phu nhân khẽ gật đầu. Lâm Lang là một hài tử thông minh, có lẽ là giống với bà và Hầu gia, tâm tư tinh tế, đầu óc sáng suốt. Không giống người kia...

Nghĩ đến Bảo Âm đã bị đuổi đi, Hầu phu nhân lại cảm thấy đau đầu. Hài tử đó từ nhỏ đã khiến người ta đau đầu, gay gắt như trâu chọi, bướng bỉnh, thường không nghe lời, khiến người khác tức giận đến mức bị bà chỉ vào mặt mắng là "Đồ ngu".

"Lâm Lang tiểu thư chơi đùa với ca ca muội muội rất vui." Thược Dược không biết đang suy nghĩ cái gì, tán thưởng tứ tiểu thư càng lớn hơn: "Đại lão bà, nhị lão bà đều khen hết lời."

Tất cả đều khen Lâm Lang đúng là thiên kim của Hầu phủ, tốt hơn cái người giả mạo kia.

Hầu phu nhân rất cao hứng khi biết nữ nhi mình được yêu thích. Tuy nhiên, lại cảm thấy hơi khó chịu, như thể trái tim đang bị một cái gai đ.â.m vào.

"Hôm nay phu nhân để kiểu tóc nào?" Chải đầu xong, Thược Dược cầm hộp trang sức hỏi ý kiến chủ nhân.

Hầu phu nhân liếc nhìn nó, rồi ngẩn ngơ.

Bà nhìn thấy trâm Kim Phượng mà Bảo Âm tặng cho bà. Chuyện xảy ra hai năm trước, nhưng bây giờ bà mới chợt nhớ ra, hình ảnh đó rất rõ ràng, hài tử với đôi mắt long lanh đang ôm bà, dịu dàng thân thiết bên cạnh bà.

Hài tử quy củ không tốt lắm, nhưng rất hiếu thảo, thường tặng đồ này nọ cho bà. Tự mình tỉ mỉ làm khăn lau trán, khăn tay, chọn lựa kỹ lưỡng vòng tay, dây chuyền.

Nàng đã được người ta nhận lại. Không ngờ vẫn là cá lọt lưới.

"Phu nhân... Thược Dược cũng nhìn thấy trâm cài tóc, lại nhìn thấy vẻ mặt Hầu phu nhân, tim đập thình thịch.

"Bỏ đi." Hầu phu nhân nhắm mắt lại, phất phất tay.

Thược Dược đưa mắt liếc ra ý qua một cái, cho người đem trâm cài tóc xuống dưới.

Dùng điểm tâm xong nghỉ ngơi một lúc, nghe bẩm báo những nhi tức trong phủ đều đã đến, đang chờ diện kiến.

Hầu phu nhân gặp các nàng, nghe bọn họ hồi bẩm sự tình, như thường lệ xử lý những chuyện quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, đầu óc đã bay đến nơi nào không rõ.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 61



Mọi chuyện được xử lý xong xuôi, sảnh đường yên tĩnh lại, nhìn thấy Hau phu nhân vẻ mặt mệt mỏi, Thược Dược nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân, có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Hầu phu nhân mím môi đứng lên: "Vừa đúng lúc, đi xem một chút đi."

Đi lần này là đến tiểu viện nơi Bảo Âm sống trước đây.

Bà đứng ngây ra đó một lúc, nhưng không phải quay người rời đi, bà lại bước vào.

Sau khi Bảo Âm rời đi, tiểu viền này đã bị bỏ trống.

Hầu phu nhân sẽ không để nữ nhi mình sống trong tiểu viện từng có người khác ở, ngay cả những hạ nhân hầu hạ cũng đều được lựa chọn kỹ càng.

Tiếu viện nơi Bảo Âm từng sống bị bỏ trống. Những hạ nhân hầu hạ Bảo Âm đã bị chia ra an bài làm hạ nhân ở nơi khác. Nàng biến mất hoàn toàn, như thể chưa từng tồn tại.

Cho đến khi Hầu phu nhân bước vào phòng.

"Này, đây là có chuyện gì xảy ra?" Tay bà run ray đôi mắt mở to, chỉ vào bài trí trong phòng không he bị động qua.

Thược Dược do dự một chút, sau đó trả lời: "Bảo Âm tiểu thư, nàng không mang gì đi cả." Còn cần ngươi nói? Bà không nhìn ra được sao? Đôi mắt Hầu phu nhân đỏ hoe, cố gắng giữ bình tĩnh: "Sao nó không mang đi?"

Quần áo, đồ trang sức, đồ đạc, bài trí đều ở trạng thái ban đầu, không bị đụng chạm.

Hầu phu nhân nhìn xung quanh, bức bình phong hoa mẫu đơn yêu thích nhất của Bảo Âm, những chiếc cốc sứ xanh trắng mà nhị nhi tử tặng, đều như vậy, những thứ nàng yêu thích đều bị bỏ lại chỗ cũ. Cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, khiến bà không thể đứng vững, phải vịn vào cạnh bàn.

"Phu nhân!" Thược Dược vội vàng tiến lên đỡ bà.

"Nàng, nàng..." Mắt Hầu phu nhân tối sam lại, nghĩ đến ngày hài tử ra đi có cầu kiến bà mà không được, lẻ loi trơ trọi một mình rời đi, đến một nơi nghèo khổ mà mình chưa từng đặt chân đến, trong lòng bà bỗng nhói đau, nước mắt trào ra.

"Sao lại ngốc như vậy! Ngốc như vậy!"

"Ngốc nghếch! Ngốc nghếch!"

Bà che miệng, bất lực ngồi phịch xuống ghế.

Trong mắt hình ảnh mơ hồ hiện lên, lờ mờ nhìn thấy một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp, ở trong phòng cười khúc khích, kéo người bà gọi "Mẫu thân".

Nước mắt rơi xuống càng dữ dội, Hầu phu nhân không khỏi nhắm mắt lại.

Ở một bên, Thược Dược khó khăn lắm mới kiềm chế được, không nhắc nhở phu nhân cái ghế dính day bui.

"Hừ" một tiếng, Hầu phu nhân đột nhiên đứng dậy, chạy tới hộp trang điểm, nhanh chóng mở ra. Đồ trang sức đều ở đây, nhưng thiếu một món, là chiếc trâm cài ngọc trai mà bà tặng vào ngày nàng đến tuổi cập kê.

Lúc ấy, nàng quấn chặt lấy bà đòi bà phải tự tay làm quà tặng cho nàng. Hầu phu nhân vướng víu không chịu được, đành phải giành ra nửa canh giờ mới làm xong một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai: "Ngươi không nên cũng không được ghét bỏ thứ đồ đơn giản này".

Hầu phu nhân không phải là người khéo tay, kiểu trâm làm ra là đơn giản nhất, nhưng lúc đó hài tử lại cười rạng rỡ, như đang ôm bảo bối vô giá: "Mẫu thân, con thích!"

Nước mắt lăn dài trên mặt.

Căn phòng im lặng, bọn người Thược Dược không dám phát ra tiếng động, họ lặng lẽ lui ra ngoài, để lại không gian cho Hầu phu nhân.

Nhưng Hầu phu nhân đã ngăn họ lại: "Dem cất những thứ này vào kho."

Bà đóng hộp trang sức lại, trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng vẻ mặt đã bình tĩnh lại.

Thược Dược cẩn thận nheo mắt nhìn, nhẹ nhàng nhìn người: "Vâng, thưa phu nhân."

Tin tức đồ vật được nhập kho truyền đến tai hai vị thiếu gia. "Cái gì?" Hai người đều ngây ngẩn cả người: "Nàng lại có thể cái gì cũng không mang theo?"

Một lúc sau, cả hai thở dài: "Cũng chỉ có nàng làm được như vậy."

Hai người thường xuyên bị muội muội quấn lấy, biết rất rõ tính khí của nàng. Dù cô không phải là muội muội của họ nhưng sau nhiều năm như vậy, vẫn có tình cảm.

"Lại đây. ' Đại thiếu gia gọi tiểu tử tâm phúc đi tới, ra lệnh: " Hỏi thăm một chút xem Bảo Âm được đưa đến nơi nào, lấy năm mươi lạng bạc đưa cho nàng."

Nhị thiếu gia cũng nói: "Lay cho ta một phần."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 62



Phủ Học sĩ.

Hoắc Khê Ninh học tập bên ngoài trở về thì nghe nói muội muội nhà cô mẫu mình hóa ra là giả mạo.

"Cũng không thể trách phu nhân đuổi nàng đi." Tên hạ nhân sai vặt trong viện thản nhiên nói: "Tính tình tiểu thư giả kia nào có khí chất của thiên kim tiểu thư chứ? Hùng hùng hổ hổ, gây chuyện thị phi.

Hoắc Khê Ninh tram mặt: "Ngươi nói cái gì?"

Hắn trời sinh ôn nhuận như ngọc, từ trước đến giờ đều là quân tử nhẹ nhàng, cho nên hạ nhân không chú ý tới trong mắt hắn lộ ra lửa giận, vẫn như cũ nói: "Chính là nói, thiếu gia, người còn chưa nhìn thấy dáng vẻ tiểu thư thật, nàng là một tiểu thư nhã nhặn hữu lễ, dịu dàng đáng yêu, đó mới là nữ nhi của phu nhân. Ây, thiếu gia?"

Quay người lại, phát hiện sắc mặt của Hoắc Khê Ninh rất khó coi, người hầu không khỏi im lặng.

Mới về đến nhà, Hoắc Khê Ninh một thân phong trân mệt mỏi, thay áo bào rồi đi ra ngoài.

"Thiếu gia, ngài đi đâu vậy?" Hạ nhân đuổi theo.

Hoắc Khê Ninh đi tới cửa, lại dừng lại, quay người hỏi: "Nàng bị đưa đi tới nơi nào?"

"Cái này, tôi không biết." Hạ nhân đáp.

Hoắc Khê Ninh quay người, lên ngựa rời khỏi phủ đệ.

Dự quốc công phủ.

Tào Huyễn bị phụ thân ném vào quân doanh hai tháng, cuối cùng trở về, lập tức khoa chân múa tay muốn tìm đám bạn tốt vui đùa một phen.

Hạ nhân hầu hạ trong viện kể chuyện mới mẻ gần đây trong kinh thành: "Thiếu gia, ngươi cảm thấy có buồn cười không?"

Tào Huyễn không cười, mà nhíu mày: "Ngươi nói cái gì?"

"Là Từ Tứ tiểu thư, người thiếu gia ghét nhất, nàng không phải Từ Tứ tiểu thư thật, nàng là giả!" Hạ nhân lớn tiếng hả hê nói: "Nàng bị đưa về chỗ phụ mẫu thân sinh, tôi nghe nói phụ mẫu thân sinh nàng là một đôi nông thôn nông hộ, bây giờ thì tốt rồi, nàng đã trở thành thôn nữ, thiếu gia, ngài có cao hứng không?"

Tào Huyễn thần sắc kỳ quái: "Ta cao hứng sao?"

"Đúng vậy, Từ tứ tiểu thư al Thân phận giả mạo, tự cho mình là Hầu Phủ tiểu thư, đối với thiếu gia ngài thật vô lễ!" Nghĩ đến tình cảnh thiếu gia bị bắt nạt, hạ nhân cong môi,'Bây giờ để nàng chịu khổ đi! Nói không chừng nàng hiện tại chịu không được đang gào khóc. Ôi! Thiếu gia, sao ngài lại đá tôi?"

Tào Huyễn đá hạ nhân kia một cái còn chưa đủ, liền đá thêm hai cái: "Ta cao hứng! Thiếu gia ta rất cao hứng khi đá ngươi!"

Đá người hầu thành một quả bóng, thay y phục, cam roi ngựa di ra ngoài: "Nàng bị đưa đi đâu?"

"Không, tôi không biết." Tiểu nô bộc run rẩy.

Tào Huyễn lại đá hắn một cước: "Cái gì cũng không biết! Đồ vô dụng!" Xoay người sải bước đi ra ngoài.

"Bảo Âm, muội không đi thật à?' Sáng sớm, Trân Nhị Lang mang theo hai trăm linh năm văn tiên chuẩn bị đi lên trấn.

Đã hẹn Cố Đình Viễn sáng nay sẽ đến lấy sách. Tổng cộng là hai trăm hai mươi lăm văn tiền, lần trước đã đặt cọc hai mươi văn tiền rồi, lân này chỉ cần trả số còn lại.

Đỗ Kim Hoa không cho hắn thêm một văn tiền nào, Trần Nhị Lang năn nỉ vài câu đã bị Đỗ Kim Hoa giơ bạt tay lên khiến hắn phải ngậm miệng. Trần Nhị Lang không cam tâm nên chuyển sự chú ý sang Bảo Nha.

"Nhị ca đi một mình đi." Trần Bảo Âm nói.

Nàng không có hứng thú đi lên trấn, đi xa như vậy cũng không có cái gì vui, sau này nếu không có sự kiện trọng đại, nàng cũng sẽ không đi lên trấn.

Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Thư sinh kia vì thanh danh của mình, sẽ không lừa gạt người, nhị ca yên tâm."

Sự kiêu ngạo của người đọc sách không cho phép hắn đánh mất thanh danh của mình. Thứ hai, hắn về sau muốn thi khoa cử, làm quan, vì mấy trăm văn tiên mà làm do bẩn thanh danh, điều này không đáng.

Trần Bảo Âm đã nghiên cứu nét chữ của người đó, mem mại thanh tú nhưng rất khí chất, nét chữ là nết người, hắn là người có tấm lòng cao đẹp. Tuy nhiên, nàng vẫn nói thêm: "Nếu ca ca lo lắng, cứ hỏi nhà hắn ở đâu. Khi trở về, chúng ta phát hiện sách có gì không ổng sẽ lập tức lên trấn tìm hắn."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 63



"Được roi Thấy muội muội không chịu đi, Trần Nhị Lang từ bỏ ý định. Đối với việc thư sinh lừa hản? Hản không lo lắng.

Trân Nhị Lang tự tin mạnh dạn đi ra ngoài.

Tôn Ngũ Nương đi theo phía sau: "Con về nhà ngoại một chuyển. Kim Lai đo học, nhưng gia gia, nai nãi, bá bá còn chưa biết chuyện! Con qua báo cho bọn họi" Vừa nói, nàng vừa xách giỏ đi ra ngoài.

"Bữa trưa có nấu phần cơm các ngươi không?" Đồ Kim Hoa hét lên.

Tôn Ngũ Nương cũng hét lên: "Đừng nấu! Con và Nhị Lang sẽ ăn cơm ở nhà ngoại!"

Đô Kim Hoa lẩm bẩm: "Không về thì bảo Nhị Lang về chứ!" Hai người bọn họ, mai ngày chạy đến nhà người ta ăn cơm. Tôn Ngũ Nương thì không sao, đó là gia đình ruột thịt của nàng, nhưng còn Trần Nhị Lang? Ai lại chạy đến nhà nhạc gia để xin ăn? Thật mất mặt!

Lần này Tôn Ngũ Nương trả lời bà, vừa nói vừa cười với Trân Nhị Lang đi xa dần.

Mặt mũi là cái gì? Có thể thành cơm ăn sao? Tôn Ngũ Nương và Trần Nhị Lang không quan tâm đến những điều đau đầu nhức óc này. Nhà mẩu thân nàng sẵn sàng lo cơm nước, tại sao nàng và Nhị lang lại không ăn? "Hai đứa ngu xuẩn." Đỗ Kim Hoa mắng một tiếng, cầm chổi bắt đầu quét sân.

Tiền Bích Hà đang cho gà ăn, Trần Đại Lang đi đốn củi, Trân Hữu Phúc ngồi trước cửa nhà với một đống cỏ tranh phơi khô đã cắt gọn dưới chân, ông đang chuẩn bị dệt chiếu cho nữ nhi, Ngân Lai quỳ bên cạnh đưa dây cho gia gia.

Trần Bảo Âm đang ngồi trong phòng chính, trước mặt là rất nhiều hài tử, đứa lớn nhất mười tuổi và đứa nhỏ nhất năm tuổi, chúng là chất nam, chất nữ của nàng.

"Hôm nay cô cô sẽ dạy các con viết Thiên Địa Nhân" Trần Bảo Âm nói: "Học xong ba chữ này, sẽ đọc thuộc lòng một đoạn của Thiên Tự Văn."

Vừa nói, nàng vừa nâng bát to trong tay: "Người đầu tiên viết được và người đầu tiên học thuộc Thiên Tự Văn, cô cô sẽ thưởng một nắm đậu."

ồI

Lần này sự nhiệt tình của bọn trẻ được động viên, thân hình nhỏ bé ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen trắng sáng ngời chờ đợi nàng bắt đầu bài giảng.

Trần Bảo Âm nhìn thấy, mỉm cười. Đỗ Kim Hoa rang cho nàng một bát đậu, rất giòn ngon, nhưng nhai một lúc thì quai hàm mỏi nhừ, không ăn hết một nửa, vừa hay dùng để dỗ bọn nhỏ.

"Cô cô trước tiên dạy các con viết chữ Nhân." Nói rồi cầm một tấm ván gỗ: "Người có hai chân, một trái một phải, tách ra đứng thẳng..." Tấm ván được cắt vuông vức, các go đều nhan bóng, dài hơn một thước, không biết Trần Nhị Lang lấy ở đâu ra. Tay kia cầm cây bút chì than, nàng viết nét chữ rất rõ ràng.

Trần Bảo Âm nhìn một chút, rất hài lòng. Cho trẻ biết cách viết, nguồn gốc và câu chuyện của từng chữ. Những đứa trẻ vừa lắng nghe vừa vô thức ghi nhờ, không ý thức thời gian đã trôi qua.

Lúc này, tại Lê Hoa trấn.

Trước cửa Thư Tín Trai, một thư sinh mặc áo xanh đang đứng, trang phục chỉnh tê, khuôn mặt trắng trẻo, trên cánh tay là một giỏ rau nhìn ra đường.

Không bao lâu sau, nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tâm mắt, trên gương mặt tuấn tú không khỏi nở một nụ cười. Khi thấy người mình muốn gặp nhất không ở trong số họ, nụ cười không khỏi nhạt đi.

Đoán trước nàng có thể không đến.

Nhưng khi nàng thực sự không đến, vẫn cảm thấy rất thất vọng. Nhìn thấy nhị ca cùng nhị tẩu tiến đến, Cố Đình Viễn giữ vững tỉnh thần, khi hai người đi tới trước mặt, hắn chắp tay: "Các người tới rồi."

"Ngươi tới sớm." Trân Nhị Lang cười nói: "Từ xa đã nhìn thấy ngươi, chúng ta không bị lừa."

Cố Đình Viễn cúi đầu: "Hổ thẹn."

"Hổ thẹn cái gì?" Trần Nhị Lang vỗ vai hắn một cái, làm hắn có chút run lên, ngượng ngùng thu tay về: "Ngươi kiếm tiền nuôi gia đình, học hành không dựa vào gia đình. Chúng ta ngưỡng mộ ngươi!"

Hi vọng về sau Kim Lại cũng có thể tự mình đọc sách

"Ca ca, người đề cao ta rồi." Cố Đình Viễn xấu hổ nói. Trước đây, hắn đều nhờ vào tỷ tỷ chu cấp nuôi dưỡng, lời này khiến hắn xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên được.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 64



Trần Nhị Lang cảm thấy thư sinh này là một người thành thật, thò đâu vào giỏ của han tìm kiếm: "Có mang theo sách không? Lấy ra cho ta xem một chút."

Cố Đình Viễn lấy hai cuốn sách đưa ra.

Trân Nhị Lang nhận lấy, mở cái trên ra trước, nghiêm túc kiểm tra.

"Cầm ngược rồi. ' Cố Đình Viễn muốn giả bộ không thấy, lại nhịn không được nhắc nhở.

Trân Nhị Lang sửng sốt một lúc, sau đó xấu hổ đỏ mặt: 'A? A? Haha, phải không? Ta thích đọc ngược."

Tôn Ngũ Nương bĩu môi, đừng bat đầu, tôi không biết người đàn ông này.

Trần Nhị Lang không biết chữ, chỉ kiểm tra từng trang xem nét chữ có rõ ràng, ngay ngắn không: "Ngươi đi học bao nhiêu năm rồi? Nét chữ này thực không tệ."

Mặc dù han chưa bao giờ đọc sách, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét chữ của người này rất đẹp.

"Học vỡ lòng năm sáu tuổi, tới bây giờ đã mười bốn năm." Cố Đình Viễn trả lời.

Đây đúng là đọc được số sách của nửa đời người! Trần Nhị Lang nổi lòng kính trọng. Kiểm tra hai quyển sách, cất đi, đem tiền giao ra: "Ngươi đểm lại đi." Cố Đình Viễn nhận lấy đếm lại.

Không phải hắn không tin tưởng Nhị cữu huynh, mà là Bảo Âm đã dạy hắn, càng quen biết càng phải cẩn thận, nếu không rõ ràng sẽ càng làm tổn thương tình cảm.

"Thiếu hai văn tiền." Đếm hai lần, Cố Đình Viễn ngẩng đầu nói.

Trần Nhị Lang ngạc nhiên: "Không thể nào?"

"Ta đã đếm hai lần." Cố Đình Viễn đưa lại xâu tiên: "Huynh đài, có thể đếm lại một lần không?"

Trần Nhị Lang cười cười, đẩy qua nói: "Không cần, ta tin tưởng ngươi." Hắn cởi bỏ túi trên giỏ, s* s**ng hồi lâu, đột nhiên nhướng mày: "Lọt hai văn tiên! Đây này!"

Lấy nó ra đưa cho Cố Đình Viễn.

"Đa tạ." Cố Đình Viễn nhận lấy, đem tiền đặt lại với nhau, dùng khăn tay gói lại, bỏ vào trong rổ rau.

Không có biểu hiện thừa trên khuôn mặt. Bảo Âm nói đúng, người quen càng cần cẩn thận hơn. Nếu không, sẽ làm tổn thương tình cảm. Nhị cửu huynh sẽ cảm thấy hắn bất cẩn, hắn sẽ cảm thấy nhị cửu huynh giấu tiên của mình.

Tiền và hàng đã thoả thuận xong, nên đi rồi. Nhưng Trần Nhị Lang đã ngăn hắn lại nói: " Huynh đệ, nhà ngươi ở chỗ nào?"

"Làm sao vậy?" Cố Đình Viễn không trả lời, hỏi ngược lại.

"Sau này muốn mua sách, ta sẽ tới tìm ngươi." Trân Nhị Lang tuỳ tiện ôm cổ hắn nói.

Còn tìm hắn mua sách? Đôi mắt hơi rũ xuống.

"Ở số 36, ngõ Thanh Thủy." Rất nhanh, Cố Đình Viễn đáp: "Nhà có cây hồng trước cửa."

Trần Nhị Lang cười tủm tỉm, lại hỏi: "Vậy ngươi tên gì? Ta tên gọi Trân Nhị Lang, người Trần Gia thôn, tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng bằng hữu rất nhiều. Huynh đệ, nếu như có chuyện gì phiền toái, cứ tới Trần gia thôn tìm tal

Vừa nói, hắn vừa v6 mạnh vào n.g.ự.c mình.

Nghe câu nói này, Cố Đình Viễn trong lòng không khỏi hâm mộ: "Ta họ Cố, tên Đình Viễn. Đa tạ lòng tốt của huynh đài."

Hai người nói vài câu khách sáo rồi chia tay. Tôn Ngũ Nương nóng lòng muốn về nhà, nói với phụ mẫu, các ca ca về chuyện Kim Lai đi học, với lại nàng đói bụng muốn về nhà ăn một bát chè trứng luộc.

Đang muốn nói lời tạm biệt, Cố Đình Viễn gương mặt khâm phục nói: "Có thể gặp được người như Trân huynh vừa làm ruộng vừa đi học, chính là may mắn của Cố mỗ."

Trân Nhị Lang sửng sốt một lúc, sau đó phá lên cười: "Cái gì mà người vừa làm ruộng vừa đi học? Trong nhà ta, muội muội là người duy nhất biết chữ!"

"Chuyện này là vì sao?" Cố Đình Viễn trên mặt là sự kinh ngạc thực sự. Lần trước hắn đoán là Bảo Am có lẽ biết chữ, hôm nay hỏi lại chút, quả thật là như vậy!

Trân Nhị Lang vừa định nói gì đó đã bị Tôn Ngũ Nương đánh một cái: 'Đi thôi! Sắp c.h.ế.t đói rồi!"

"Lần sau nói chuyện nha!" Trân Nhị Lang lập tức mất hứng nói chuyện, vội vàng đưa thê tử trở về nhà ngoại.

Cố Đình Viễn từ xa nhìn bóng lưng của họ, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.

Cầm giỏ rau, chậm rãi đi đến chợ rau, suy nghĩ về nguyên nhân tại sao Bảo Âm biết chữ.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 65



Hắn đã đi trên con phố này nhiều lần, nhắm mắt lại cũng không đi nhầm. Một công đôi việc mua một củ cải, một gói đậu Hà Lan và hai quả cà.

Củ cải đun nước uống để bổ phổi, nhuận phổi tiêu độc. Cà tím xào là món ăn của ngày hôm nay. Đậu Hà Lan có thể làm đậu hà lan vàng, món này rất nhiều người thích ăn, Cố Đình Viễn định làm một ít cho tỷ tỷ nếm thử, nếu thấy ngon, sau này có thể mỗi ngày làm một ít dọn quầy bán lấy tiền.

Mỗi đêm chìm vào giấc ngủ, mỗi ngày tỉnh lại, vân luôn ở chỗ này, Cố Đình Viễn cảm thấy có lẽ còn có cơ hội trở ve sữa chữa những sai lầm khiến hắn hối hận, sống lại một kiếp.

Đã bắt đầu lại từ đầu, phải có cách sống mới. Phải hơn một năm nữa, hắn mới tham gia thi khoa cử , sang năm mới có kỳ thi Hương. Tỷ tỷ không muốn tốn tiền ăn uống nên hắn phải tìm cách kiếm ít tiền. Hơn nữa, hắn muốn Bảo Âm hoan hoan hỉ hỉ gả cho mình, không thể vẫn cứ nghèo khổ như vậy khiến nàng ăn gì cũng đau lòng không nỡ nửa ngày.

Đối với đôi giày thêu xuất hiện trước khi bất tỉnh, hắn không còn quan tâm nữa.

Đã là chuyện của kiếp trước, sao phải quan tâm? Lùi lại một vạn bước, nếu không phải là cơ hội, chỉ là một giấc mộng dài, hắn vẫn sẽ tỉnh lại, Cố Đình Viên vẫn muốn tốt lành, lấy cái c.h.ế.t chứng minh trong sạch, Bảo Âm kiểu gì cũng tin tưởng hắn.

Còn những chuyện khác, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.

"Đậu Hà Lan vàng?" Cố Thư Dung vẻ mặt kỳ quái đứng ở cửa phòng bếp, nhìn tiểu đệ bận rộn đeo tạp đề: "A Viễn, đệ làm cái này làm gì?"

Đệ đệ có thể mua thức ăn, mặc cả, hầm gà, nấu cơm, cái này cũng thôi đi. Thế nhưng tại sao hắn có thể làm đậu Hà Lan vàng?

"Tỷ chưa từng dạy đệ." Cố Thư Dung cau mày.

Đậu Hà Lan vàng, ngay cả Cố Thư Dung cũng không thể tự tay làm được. hắn đã nhìn thấy ở đâu, làm thế nào mà học làm được?

"Trong sách có viết." Cố Đình Viễn đáp.

Cố Thư Dung sau đó hỏi: 'Cuốn sách nào? Công thức của ai? Làm thế nào có thể chỉ cho đệ công thức được?"

Công thức món ăn là một bí mật không truyền ra bên ngoài. Đệ đệ nếu không phải bái sư học nghệ thì làm sao có người truyền thụ cho mình?

"A Viễn, đệ gần đây không có chăm chỉ học tập!" Cố Thư Dung đột nhiên trở nên nghiêm khắc: "Việc trong nhà đệ không cần quan tâm, về sau không cần mua đồ ăn, không cần nấu cơm, không cần làm gì cả, tỷ không có vấn đề..."

"Tỷ tỷ. ' Cố Đình Viễn dừng tay, ngước mắt nhìn nàng: "Tỷ tỷ và Phương Tấn nên hủy bỏ hôn ước đi."

Bỗng nhiên chuyển chủ đề đột ngột khiến Cố Thư Dung sửng sốt: 'Cái gì, cái gì?"

Nàng không thể tin vào tai mình. Được rồi, như vậy mà nói đến chuyện này?

"Tỷ và Phương Tấn nên hủy bỏ hôn ước đi." Cố Đình Viễn lặp lại một lần nữa.

"Vì sao?" Cố Thư Dung lông mày dần dần cau lại, nhìn thấy ánh mắt đệ đệ nghiêm túc, không giống đùa giỡn. Nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghỉ hoặc hỏi: "Đệ nghe được cái gì rồi?"

Cố Đình Viễn nhìn nàng chậm rãi lắc đầu: "Chính vì không nghe thấy tin gì mới nói như vậy."

Phương Tấn đã đi xa chín năm, đến một phong thư cũng không thấy gửi về, lãng phí năm tháng của tỷ tỷ một cách vô ích, từ mười sáu chờ đợi đến hai mươi lăm tuổi.

Nếu hắn đã chết, Cố Đình Viễn cũng sẽ không nói gì. Nhưng hắn không chất...

Nghĩ đến kiếp trước nhìn thấy Phương Tấn nghe tin tỷ tỷ qua đời, bộ dạng hối hận của hắn thật buồn nôn.

Không chỉ Phương Tấn đáng ghét mà chính hắn cũng rất đáng ghét. Khi đó, Phương Tấn biết tin đã khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa, vô cùng hối hận, nói rằng có lỗi với tỷ tỷ, cả đời này sẽ không kết hôn, sẽ vì nàng mà giữ đạo hiếu. Uống rượu đến say mềm, thương tâm gần chất. Mặc dù Cố Đình Viễn ghét hắn, nhưng nhìn thấy bộ dạng hắn ta đáng thương như vậy, vẫn không khỏi đau lòng, thâm nghĩ là do số phận trêu ngươi.

Lúc về đến nhà, bị Bảo Âm mắng một trận.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 66



"Phí! Cỏ biết xấu hổ không? Hắn c.h.ế.t rồi hay là gãy tay? Gửi tin về bảo tỷ tỷ chờ hắn làm gì?"

"Hản nói không thi đậu nên không còn mặt mũi nào quay về gặp người nhà, gặp tỷ tỷ? Vậy hắn còn có mặt mũi bảo tỷ tỷ đợi đến năm hai mươi lầm tuổi? Làm người không nên vô sỉ như vậy! Hắn cả đời thi không đậu chẳng lẽ bắt tỷ tỷ chờ đợi han cả một đời sao?"

"Hiện tại mới hối hận, thì làm được cái gì? Hư tình giả ý! Còn cái gì mà cả đời không lấy vợ, có bản lĩnh, hắn cả đời đừng đi tìm nữ nhân! Đừng lấy thê thiếp! Đừng vào thanh lâu!"

"Còn muốn chôn cùng tỷ tỷ ta sao? Hắn xách giày cho tỷ tỷ cũng không xứng! Cho hắn ăn cái rảm!"

Bảo Âm vô cùng tức giận mảng Phương Tấn xối xả.

Trong mắt nàng, Phương Tấn là một kẻ xấu xa thối nát dã tâm. Đừng nói tỷ tỷ đã mất, kể cả tỷ tỷ còn sống cũng không thể lấy người như hanl

Cổ Đình Viễn sững sờ trong giây lát, sau đó bắt đầu tự xem xét lại mọi chuyện. Bảo Âm nói đúng, dù cho Phương Tấn chăm chỉ khắc khổ, hào phóng trượng nghĩa, co thanh danh tốt với bằng hữu, sau này có làm quan cũng có thể coi là thanh liêm nhưng... Hắn ta sai với tỷ tỷ cả một đời!

"Đệ đã trưởng thành rồi." Lấy lại tinh thần, hắn nhìn Cố Thư Dung, thân hình đơn bạc của hắn giờ lại sừng sững như tùng bách được gột rửa sau mưa: "Đệ có thể làm chỗ dựa cho tỷ tỷ, có thể chống đỡ cả nhà, chúng ta không cần dựa dẫm vào Phương gia nữa."

Phương Tấn đã khiến tỷ tỷ bỏ lỡ cả một đời. Lần này, tỷ tỷ sẽ không liên quan chút gì đến hắn nữa.

Cố Thư Dung kinh ngạc nhìn về phía trước, trong lòng cảm thấy một trận gió nổi lên, cuốn theo cát đá che khuất tâm nhìn của nàng, lại dường như cuốn đi thứ gì đó chắn trước mắt, lộ ra một tâm nhìn mới hoàn toàn khác.

Nàng nhìn chằm chằm vào người đệ đệ trước mặt, cảm thấy hắn như thoát thai hoàn cốt hoàn toàn được tái sinh, như thể đã thay đổi thành một người khác. Nàng chậm rãi gật đầu: "Được."

Sau giờ Ngọ, Tôn Ngũ Nương ăn uống no đủ vui vẻ trở lại Trân gia thôn cùng với một giỏ đầy kẹo, trứng gà, thịt do phụ mẫu ca ca đưa cho.

Vừa vào thôn, một thiếu phụ trẻ biết ăn nói tiến tới gọi: "Ngũ Nương!"

"Có chuyện gì vậy?" Tôn Ngũ Nương bảo Trần Nhị Lang đợi ở một bên, chờ người ta tới hỏi chuyện.

Thiếu phụ nháy nháy mắt, giữ c.h.ặ.t t.a.y của nàng: "Ai, muội muội mới trong nhà ngươi có muốn mai mối không?" Tôn Ngũ Nương nhíu mày, nhìn nàng hỏi: "Ngươi hỏi làm gì?"

"Còn để làm gì?" Thiếu phụ ánh mắt trách móc, sau đó cao hứng hỏi: "Bà bà ngươi định tìm cho nàng người như thế nào? Ngươi biết không? Biết thì nói cho ta. Nhà ngoại ta có một chất tử dáng dấp tuấn tú nho nhã, trong nhà có ba gian phòng, còn có một con trâu..."

Một con trâu? Trước kia Tôn Ngũ Nương còn cảm thấy không tệ. Nhưng bây giờ, Tôn Ngũ Nương lại thấy có một con trâu cũng không xứng với Bảo Nha.

"Đừng nói nữa." Nàng thu hồi cánh tay, híp mắt nhìn quá khứ: "Bảo Nha nhà chúng ta vừa trở về, bà bà ta trước mắt không nỡ gả đi, mai mối? Một năm nữa cũng sẽ không nói chuyện mai mối."

Đừng nói là bà bà không nỡ, Tôn Ngũ Nương cũng không muốn Bảo Nha nói chuyện kết hôn sớm, cho dù muốn nói chuyện hôn nhân, cũng phải đến khi Kim Lai học vỡ lòng xong, tìm được tiên sinh mới nói chuyện!

"Nàng đã mười lăm rồi!" Thiếu phụ mở to hai mắt, rất không đồng ý nói: "Con gái lớn không tốt, giữ tới giữ lui lại giữ thành thù, một năm nữa Bảo Nha đã mười sáu tuổi! Người ta cô nương mười sáu đều đã làm mẹ, không có nhà chồng, không phải sẽ khiến người ta chê cười sao? Các người dù không nỡ đến đâu cũng không thể thể nàng lỡ do

Tôn Ngũ Nương liếc nàng một cái: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi?" Thiếu phụ nghẹn lời.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 67



Tôn Ngũ Nương khoát tay, vặn eo bước đi. Nhà ngoại cho thịt, vẽ đến nhà, nàng nhờ đại tẩu cắt một nửa để nấu, nửa còn lại làm thành thịt khöð. Kim Lai hiện đang đi học, nàng là mẫu thân không thể không quan tâm, môi ngày cho hài tử an hai miếng thịt khô bồi bổ một chút.

"Ngũ Nương! Ngũ Nương!" Đi được vài hước, lại bị một thiếu phụ khác ngăn lại.

"Ngươi có chuyện gì vậy?" Tôn Ngũ Nương lại dừng bước.

Thiểu phụ kia kéo tay nàng, nhiệt tình tiến lại gân: "Ngũ Nương, tiếu muội cua ngươi khi nào thì mai mối? Ôi, co nương xinh đẹp như vậy, nhất định phải tìm nhà tốt nhỉ? Thật trùng hợp, trong nhà ngoại ta có một người họ hàng gia cảnh giàu có, hài tử giỏi giang..."

Tôn Ngũ Nương nghe xong c.h.ế.t lặng.

Trân Nhị Lang ở một bên nghe được vài câu, đi tới giữ chặt thiếu phụ: "Có giỏi giang không, dân tới gặp là được. Chọn ngày đên nhà chúng ta ngôi một chút, nau thật sự tốt thì không cần ngươi nói, chúng ta theo ngay!"

"Ây! Nhị Lang thật là người thẳng thắn." Thiếu phụ nghe vậy cực kỳ cao hứng, mặt mày hớn hở: "Cứ quyết định như vậy đi!"

Trần Nhị Lang chất phảc cười một tiếng: "ml Đợi lát nữa ngươi nói với những người khác trong thôn, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng ngày mai, đều đến nhà ta đi. Chúng ta nhìn xem nhà ai gia cảnh giàu có nhất, ai tướng mạo tuấn tú nhất, ai thương yêu thê tử nhất."

Thiếu phụ lúc đầu còn tươi cười nhưng nghe xong thì mặt tối sâm lại.

Trần Nhị Lang vẫn vỗ n.g.ự.c oai phong hứa hẹn: "Ta cực kỳ hiền lành, nhất định không để ngươi đi một chuyến về không. Ngày mai trước khi ngươi về, ta nhất định sẽ cho ngươi một đáp án chính xác! Được hay không cũng không để các ngươi đoán già đoán nonl"

"Ngươi đùa ai đây!" Thiếu phụ bực bội chống nạnh chửi: "Trần Nhị Lang! Ngươi coi chúng ta là cái gì? Chọn gia súc à? Còn đưa tới để xem xét Ngươi thật là cái đồ thất đức!"

"Ngươi mắng ai?" Tôn Ngũ Nương không vui nữa, nàng có thể mắng Trần Nhị Lang, người khác sao có thể mắng? Lập tức xắn tay áo định đánh Thiếu phụ đó.

Thấy hai người sắp cãi nhau, Trần Nhị Lang vội vàng kéo thê tử lại: "Đi thôi, chúng ta nhanh về nhà báo tin tốt này cho nương. Rất nhiều lang quân có tiên đồ đang chờ tới cửa cho muội muội ta chọn!"

Tôn Ngũ Nương hừ một tiếng, xoay người rời đi.

"Phi!" Sau lưng xì một câu: "Thật không biết xấu hổ"

Tôn Ngũ Nương coi như không nghe thấy, thật là hiếm có! Nếu cứ bị mắng một câu là phải cãi lại, nàng sẽ bận rộn lắm. . Nàng quay sang nói với Trân Nhị Lang: "Sợ là trong nhà không còn được thanh tĩnh nữa rồi."

Bảo Nha bộ dạng xinh đẹp, nam nhân nào mà không thích? Hơn nữa, nàng còn biết chữ, có thể dạy học, ai lấy nàng về nhà sẽ phải cung phụng cẩn thận.

"Có chút phiền phức." Trân Nhị Lang cau mày. Kim Lai đọc sách, không thể bị người khác quấy rầy.

Khi họ về đến nhà, Tôn Ngũ Nương để trứng và đường trong phòng mình, mang thịt trong sân một vòng nói: "Nương tôi cho."

Nàng nhất định phải làm cho lão công, bà bà, ca ca, tẩu tẩu, muội muội đều thấy, miếng thịt lớn như vậy là do nhà ngoại nàng chu cấp!

Trân Hữu Phúc nhướng mi, cười tum tỉm nói: "Nhà thông gia lại chiếu cố chúng ta."

Đỗ Kim Hoa bĩu môi, rất không vui: "Đừng có khi nào cũng vừa ăn vừa uống vừa gói đem vê, giống cái gì chứ!"

Tôn Ngũ Nương lặng lẽ đảo mắt véo Trần Nhị Lang một cái.

Không cần nàng vặn vẹo, Trần Nhị Lang cười đùa nói: "Ai bảo ta có bản lĩnh, có thể khiến nhạc phụ đón tiếp?"

"Phi!" Đỗ Kim Hoa hung hăng phun hắn một cái. Lấy thịt đưa Tiên Bích Hà xử lý.

Tôn Ngũ Nương đem ghế vào trong sân nói chuyện.

Trong phòng chính, Bảo Nha đang dạy lũ trẻ đọc chữ, trong sân mọi người đang bàn tán xôn xao: "Nương, người biết không, trên đường về, rất nhiều người chặn đường hỏi con vê. . "

Liếc mắt nhìn về phía chính phòng, nàng thấp giọng nói: "Hôn sự của Bảo Nha!"

Đỗ Kim Hoa đang vá quần áo cho Trân Hữu Phúc nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, vuốt vuốt kim, môi run run: "Những người này, hu

Bảo Nha của bà mà bọn họ với tới sao?
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 68



Hai năm trước, Đỗ Kim Hoa đã dò hỏi về tiểu hoả tử gần đó để thu xếp cho Lâm Lang. Bà sớm tìm hiểu các tiểu hoả tử cùng độ tuổi trong mười dặm tám thôn xung quanh, nhưng không có ai phù hợp.

Tôn Ngũ Nương nhắc lại: "Còn không phải sao? Cho nên con đã nói với bọn họ đừng có nghĩ nhiều, bọn họ đối với nữ nhi nhà chúng ta không xứng." Giọng nói thay đổi: "Nhưng con nói cũng vô dụng, con chỉ là nhị tẩu của muội ấy, nếu là đại tẩu nói như vậy, có lẽ người khác còn tin hai phần."

Tiên Bích Hà là nhi tức trưởng nên lời nói vẫn có trọng lượng. Nếu nàng nói Trần Bảo Âm chưa bàn chuyện hôn nhân, người khác sẽ tin.

"Đại tẩu ngươi sẽ không nói đâu." Đỗ Kim Hoa lại cắm kim chỉ vào quần áo, bắt đầu may vá. Thê tử lão đại không thích ngồi lê đôi mách, nếu có người kéo lại hỏi, nàng sẽ chỉ nói "Chuyện này ta không quyết định được, ta phải về hỏi nương".

Trong nhà không được thanh tịnh.

Đỗ Kim Hoa đã sớm đoán trước, nghiêm mặt nói: "Nếu có người đến nhà, đón tiếp họ cho tốt, nghe rõ không?"

Tôn Ngũ Nương trợn to hai mắt: "Cái gì? Không phải đuổi bọn họ ra ngoài à?"

"Sao lại đuổi ra ngoài?" Đỗ Kim Hoa trừng mắt nhìn nàng: "Hon sự của muội muội ngươi, không nhờ vào người khác làm mai mối, nhờ ngươi mai mối à?"

Tôn Ngũ Nương không làm được. Nhà ngoại nàng không có con trai trong độ tuổi.

"Nương, người đành lòng gả Bảo Nha đi sao?" Tôn Ngũ Nương thăm dò hỏi.

Đỗ Kim Hoa có đành lòng không? Tất nhiên là không nỡ rồi!

Nhưng mà không nỡ thì biết phải làm sao? Nữ nhi đến tuổi, sớm muộn gì cũng gả vào nhà người khác. Bà cố gắng ngăn cản thì có ích gì? Chỉ khiến tuổi tác nữ nhi ngày một lớn, bỏ lỡ lang quân tốt.

"Đành lòng!" Đỗ Kim Hoa quyết tâm gật đầu, dùng sức đ.â.m đâm kim vào vải: "Lần sau trở về nhà ngoại, nhờ bên nhà ngoại giúp đỡ hỏi thăm xem có nhà nào tốt không."

Mặc dù đã hỏi thăm một lần, nhưng có lẽ có cá lọt lưới? Đỗ Kim Hoa không thể không cẩn thận chút, vì cả một đời Bảo Nha, cẩn thận bao nhiêu cũng không thừa.

Tôn Ngũ Nương không khỏi há to miệng, muốn nói, Bảo Nha nhất định phải dạy Kim Lai đọc sách! Nương quên rồi sao?

Kim Lai không phải là trưởng tôn nhà Trần gia sao? Gánh vác tương lai thịnh vượng của gia tộc Trân gia trên vai, điều đó không quan trọng hơn hôn sự của Bảo Nha sao? Nhưng nàng cũng có thể biết được, trong lòng bà bà, Bảo Nha chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Nàng đảo mắt hỏi: "Nương, người như thế nào thì được?"

Giống như nàng, khi gả vào nhà họ Trần, không muốn gì khác ngoài vẻ tuấn tú và cái miệng ngọt ngào của Trần Nhị Lang. Bảo Nha muốn người như thế nào?

Chỉ cần có một chút không phù hợp, nàng có thể kén chọn khó khăn khiến Bảo Nha không thể gả đi được!

"Gia cảnh giàu có." Đỗ Kim Hoa cúi đầu sửa quần áo, chậm rãi nói: "Vóc dáng tốt, tính tình tốt, thương yêu thê tử, phụ mẫu thật thà, không gò ép nhi tức. Tốt nhất là quý tử (con út), không phải trưởng tử hay thứ tử."

Trưởng tử gánh vác trách nhiệm, dâu trưởng cũng bị liên luy theo, thứ tử không được cha mẹ coi trọng, Bảo Nha gả đi cũng bị xem nhẹ. Quý tử được cưng chiều nhất, được sủng ái lại không phải gánh trách nhiệm.

"Đây không phải là Nhị Lang nhà chúng ta sao?" Tôn Ngũ Nương che miệng cười khúc khích.

Ngoài trừ gia cảnh giàu có, cái nào không nói ve Trần Nhị Lang? Tôn Ngũ Nương rất tự hào rằng nàng thật may mắn được ga vào nơi tốt

Đỗ Kim Hoa chán ghét nhìn cô, cười cái gì!

Trân Nhị Lang có gì tốt? Miệng lưỡi trơn tru, ngày ngày chẳng làm ăn gì. Người như vậy không thể kết hôn với Bảo Nha. Bảo Nha của bà phải được gả cho một nam nhân thực sự có trách nhiệm, yêu thương thê tử.

Môi bà mấp máy nhưng vẫn không nói gì. , Tôn Ngũ Nương ngốc nghếch cho rằng Trần Nhị Lang hoàn mỹ, tại sao bà phải vạch trân? Bà chỉ nói: "Ngươi nhớ kỹ là được rồi, người không tốt Bảo Nha nhà chúng ta không thích đâu."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 69



"Đúng vậy, không tốt là không thích, không phải chúng ta không đợi được. Tôn Ngũ Nương vui mừng khôn xiết, trong lòng tảng đá lớn cũng rơi xuống đất.

Nàng không dám nói, nhưng tìm đâu ra một nam nhân như Trần Nhị Lang nhà nàng? Bảo Nha sẽ thất vọng thôi.

Vẫn là Kim Lai nhà nàng có phúc khí, một người cô cô từ trên trời giáng xuống dạy han đọc sách, còn không cần lo lãng nửa đường gả cưới.

"Nhưng có một điều, đừng làm phiền Bảo Nhat" Đỗ Kim Hoa nhấn mạnh.

Tồn Ngũ Nương vui vẻ đáp: "Con nhớ rồi."

Cả hai đầu không muốn làm phiên Trần Bảo Âm, nhưng làm sao có thế che giấu được? Một đoàn rồi lại một đoàn khách tới, giọng điệu khoa trương, ánh mắt nhiệt tình nhanh chóng khiến Trân Bảo Âm đoán ra được cái gì đó.

"Nương, nương cho con ra gặp họ được không?" Cô để bọn trẻ đọc thuộc lòng, một mình ra ngoài tìm Đỗ Kim Hoa.

Đỗ Kim Hoa nghe vậy, trong lòng nóng nảy, vội vàng giải thích: "Bao Nha, con đừng suy nghĩ nhiều, nương không phải vội ga con đi!"

Trần Bảo Âm lặng lẽ nhìn bà.

Nàng không nghĩ nhiều. Sau khi nhận ra trong nhà đang tìm hiểu làm mai cho nàng, nàng có chút choáng váng, tức giận. Nhưng lý trí nhanh chóng trở lại trong đầu nàng, nàng hiện tại không thể kết hôn, vì nàng muốn cho Kim Lai học vỡ lòng xong và còn có bọn Hạnh Nhi, Ngưu Đản nhà đại bá.

Trừ khi người tới xem mắt đặc biệt tốt, nếu không đây là giao dịch không có lời, cả nhà đại bá cũng sẽ phải ngăn cản.

Còn nếu là người rất tốt, đặc biệt tốt, Trần Bảo Âm nghĩ thầm, sẽ gả đi. Một người tốt như vậy, nàng vì cái gì không gả chứ? Có thể khiến lòng nàng rung động, nàng sẽ cùng người khách đánh nhau vỡ đầu để tranh giành.

Nhưng người như vậy không tồn tại. Sẽ không hôn sự tốt như vậy. Vì vậy, nếu nói chuyện hôn nhân, nàng sẽ quấy nhiễu tới cùng. Nàng đã quen với việc này rồi.

Đỗ Kim Hoa vội vàng lên tiếng giải thích: "Bảo Nha, con biết không, con đã mười lăm tuổi. Cho dù nương không muốn gả con đi, nhưng người ta đều cảm thấy con đã đến tuổi lấy chồng, cho nên đều nhắm tới con để làm mai. Nương muốn đánh đuổi những người đó, nhưng nương không thể. Khi con trưởng thành, Bảo Nha, sớm muộn gì cũng phải gả con đi. Chúng ta không thể đắc tội những người đó!"

Bà nói mà nước mắt chực rơi.

Mai mối cho Bảo Nha là điều bà không nỡ làm nhất, Bảo Nha vừa mới trở về, còn chưa kịp quen thuộc với người trong nhà, lại phải ga cho người khác, đi đến một nơi lạ lãm khác, thật đáng thương! Chỉ nghĩ đến thôi mà lòng bà như bị d.a.o cứa vào.

"Chúng ta để bọn họ tới đi! Để bọn họ nói!" Đỗ Kim Hoa giơ tay lau nước mắt: "Để xem bọn họ có thể nói cái gì tử tết"

Một bàn tay trắng nõn tinh tế nhanh hơn bà một bước, lau khóe mắt bà. Đỗ Kim Hoa giật mình, ngẩng đầu lên.

Trần Bảo Âm vuốt chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau hương mặt sân sùi của bà. Quanh năm làm lụng, gương mặt phơi nắng gió, làn da sạm đen, sần sùi, thô ráp, nhiều nếp nhăn sâu. Nhưng Trần Bảo Âm biết rằng bà chỉ mới ngoài bốn mươi. Nhưng bộ dạng bà lại già hơn Hầu phu nhân hai mươi tuổi.

"Nương đừng khóc." Nàng nhẹ giọng nói: "Nương không nỡ, cùng lắm con không kết hôn."

Nghe câu này, Đỗ Kim Hoa càng khóc to hơn! Hoàn toàn không thể kiềm chế, ôm chặt lấy nàng, gào khóc: "Bảo Nha! Bảo Nha của nương!"

Bà đương nhiên không muốn nữ nhi mình lấy chồng! Nữ nhi bà vừa về! Bà ước gì mình có thể nuôi nàng lại một lần nữa, ôm nàng vào lòng và nuôi nàng thêm mười lam năm nữa! Nhưng, mười lãm năm sau, Bảo Nha sẽ bao nhiêu tuổi? Mọi người sẽ cười nhạo nàng! Nàng không cần ra khỏi cửa cũng đã nghe được lời nhạo báng!

Bà khóc rất nhiều, Trần Bảo Âm lại mỉm cười, om lấy bà võ nhẹ vào lưng: "Vâng, con là Bảo Nha của nương."

Đỗ Kim Hoa không muốn ga nàng di vậy là đủ rồi.
 
Back
Top Bottom