Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 360: Quyết Định (2)



Nếu Ngân Lai, Kim Lai không có tiền đồ, chỉ học được một

chút bản lĩnh, thì sẽ quản lý điền trang, quản lý cửa hàng cho

hắn. Nếu như tổ tiên Trần gia phù hộ, hai hài tử này có tiền đố,

có thể vào triều làm quan, thì sẽ là giúp đỡ được hắn trong triều.

Cố Đình Viễn còn lâu mới thiệt thòi! Trần Bảo Âm còn nhớ khi

Cố Đình Viễn đưa ra vấn đề này, có mấy phần là muốn lay động

nàng. Còn có mấy phần là hắn nhìn ra người nhà Trần gia trung

thục thật thà có thể quản lý công việc cho hắn.

"Dù sao nương cũng không đồng ý!" Do dự một hồi, Đỗ Kim

Hoa lại từ chối.

Thấy nữ nhi còn muốn nói thêm gì đó, liền nói trước: "Khi nào

con sinh nhi tử rồi hắng nói chuyện này!"

Cuộc sống này đơn giản như vậy sao? Nữ nhi này của bà

thông minh thì rất thông minh, nhưng còn trẻ chưa có kinh

nghiệm sống.

Trần Bảo Âm tức giận đến mức giậm chân, chạy ra ngoài nói:

"Con không nói với nương nữa!"

Sinh nhi tử sao? Nàng còn chưa nghĩ tới việc sinh con, nương

lại nói nàng sinh con trai đi! Lỡ như không sinh được thì sao?

Giống như đại tẩu vậy.

Điều này thật khó chịu, nàng chưa nghĩ tới việc này liền co

chân bỏ chạy, không để ý tới ba người đang đứng dưới cửa sổ.

"Nương sắp đi ra đó." Tôn Ngũ Nương đứng cuối cùng vừa thì

thào nói vừa xoay người bỏ chạy.

Chỉ còn lại Tiền Bích Hà và Lan Lan.

Thì ra Lan Lan đang quét sân dưới cửa sổ, tình cờ nghe thấy

nãi nãi nói chuyện với cô cô, còn nhắc đến tên con bé, không

nhịn được dừng lại nghe.

Tiền Bích Hà nhìn thấy, cảm thấy như vậy thật thất lễ nên đến

gọi cô bé lại. Nhưng nghe bà bà và muội muội nói chuyện, nàng

ấy cũng đứng ngồi không yên.

Tôn Ngũ Nương nhìn thấy cũng đến nghe. Thế là ba người xếp

thành một hàng, túm tụm lại dưới cửa sổ, nín thở áp tai vào

tường lắng nghe.

"Lan Lan, con về nhà đi." Đi được một đoạn, Tiền Bích Hà đẩy

nữ nhi.

Lan Lan ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, đột

nhiên nói: "Nương, con sẽ không đi kinh thành với cô cô, con sẽ ở

nhà giúp nương."

Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà mở hàng ăn, vì không có mặt

tiền nên hàng ngày phải lái xe vừa đi vừa về rất vất vả. Mặc dù

cô bé tuổi còn nhỏ nhưng có thể làm được rất nhiều việc, nhất là

việc tính toán toán sổ sách, còn tính nhanh hơn cả phụ mẫu cô

bé.

Tiền Bích Hà không nói gì, chỉ xoa đầu nữ nhi, rồi bước vào

phòng.

"Nương." Nàng ấy nói: "Con muốn cho Lan Lan đi theo Bảo

Nha đến kinh thành."

Lan Lan đã chín tuổi, có thể làm được nhiều việc, có thể giạt

giũ nấu ăn, cũng có thể may vá. Cô bé đi theo cô cô làm một tiểu

nha đầu. Chẳng phải người có vai vế đều có tiểu nha hoàn, hạ

nhân hầu hạ sao?

"Nương, Bảo Nha của chúng ta không phải là người có thể chịu

khổ." Tiền Bích Hà nói, Bảo Nha trước khi kết hôn, chưa từng giặt

quần áo, sau khi kết hôn cũng không biết nên sống như thế nào.

Mua nha hoàn phải tốn bạc còn không biết tính cách họ thế nào,

Lan Lan nhà ta lại là một hài tử ngoan."

Để Lan Lan đi theo cô cô giặt quần áo, chạy việc vặt, bưng trà

tiếp khách. Không chỉ có thể giúp đỡ cô cô, cô bé còn được tiếp

thu kiến thức, sau này sẽ dễ nói chuyện với người khác.

"Nương, con không chỉ vì bản thân mình." Cuối cùng, Tiền Bích

Hà sờ vào ngực trái mình nói. Nếu người trước mặt nàng ấy

không phải nữ nhân mà là nam nhân, nhất định nàng ấy sẽ

không nói ra lời này. Nàng ấy muốn báo đáp muội muội.

Đỗ Kim Hoa do dự hồi lâu mới nói: "Để ta suy nghĩ một chút."

Vài ngày sau, Đỗ Kim Hoa một tay xách giỏ một táy dẫn theo

cháu gái đi lên trấn

"Nương, sao nương lại tới đây?" Người ra mở cửa là Trần Bảo

Âm, nhìn thấy người tới, nàng rất vui mừng, nỗi buồn ngày hôm

đó Đỗ Kim Hoa nói nàng nhanh sinh nhi tử, nàng đã quên từ lâu.

Nàng vui vẻ xoa đầu Lan Lan, dẫn hai người đi vào nhà.

Đỗ Kim Hoa nói: "Đến thăm con."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 361: Quyết Định (3)



Hôm nay bà ăn mặc đẹp hơn ngày thường. Mái tóc được chải

chuốt cẩn thận, quần áo sạch sẽ tươm tất, đây là bộ quần áo duy

nhất để tiếp khách của bà. Với tính keo kiệt của một lão thái thái,

mười năm bà không may nổi một bộ quần áo, nhưng giờ đã khác,

nữ tế là cử nhân lão gia, bà không thể làm mất mặt nữ nhân và

nữ tế được.

"Nương nhớ con à?" Trần Bảo Âm ôm lưng mẫu thân, cười

khúc khích, áp mặt vào mặt mẫu thân: "Nếu hôm nay mong gặp

tới vậy sao còn gả con đi? Nếu nương không gả con đi, không

phải có thể ngày ngày gặp con sao?"

Đỗ Kim Hoa bực bội nắm lấy tay nàng: "Ai nhớ con chứ?"

Bà còn nói: "Không gả con đi thì lấy đâu ra phòng cho đám

người Lan Lan ngủ?"

Sau khi Trần Bảo Âm kết hôn, gian phòng đó được sắp xếp lại

kê thêm một cái giường, , một giường dành cho Lan Lan ngủ,

giường còn lại dành cho Kim Lai, Ngân Lai ngủ, còn có thêm một

cái bàn để thuận tiện cho bọn trẻ đọc sách.

"Nãi nãi." Lan Lan giật giật tay áo bà, lại nhìn về phía cô cô.

Trần Bảo Âm cười liếc cô bé một cái, sau đó nhìn về phía Đỗ

Kim Hoa: "Nương, người đem phòng của con cho người khác ở,

con quay về sẽ ở đâu?"

"Phi, phi, phi!" Đỗ Kim Hoa giơ tay muốn đánh vào miệng

nàng, chỉ là không nỡ, lại đập hai tay vào nhau quát: "Con nói

bậy bạ gì vậy? Trở về cái gì?"

Nữ nhân đã xuất giá bình thường không thể trở về nhà mẹ đẻ,

sẽ khiến người ta đàm tiếu. Chỉ có dịp lễ tết, mới có thể về thăm

nhà. Nàng nói lời này thật xui xẻo, Đỗ Kim Hoa không thích điều

đó.

Trần Bảo Âm bĩu môi, sau đó lại cười, tiếp tục trêu chọc bà:

"Con không giận, nhưng nữ tế của nương khi quay về không có

nơi ở, nương không sợ chàng ấy không vui sao?"

Đầu óc Đỗ Kim Hoa sững sờ trong giây lát, một chân đã bước

vào ngưỡng cửa, bà sững người đứng im tại đó.

Đúng lúc Cố Đình Viễn đi ra, liền cười liếc thê tử một cái, sau

đó đưa tay đỡ nhạc mẫu: "Nương, Bảo Âm trêu người đấy."

Đỗ Kim Hoa có thể không biết nữ nhi đang trêu chọc bà sao?

Bà chỉ lo lắng Cố Đình Viễn sẽ tức giận thôi. Trước đây, bà không

nghĩ tới vấn đề này. Không phải nữ nhi nữ tế cũng có thể cùng

nhau về thăm nhà sao?

"Đại nương, người tới rồi." Cố Thư Dung cũng đi ra, trong tay

bưng khay trà, cười rất dịu dàng: "Lan Lan cũng tới, đúng lúc

hôm nay là đậu rang, cháu ăn thử xem có thích không."

Lan Lan mím môi, hành lễ với Thư Dung nói: "Cố di nương."

"Hài tử ngoan." Cố Thư Dung cười cười, sau đó nhìn về phía

Đỗ Kim Hoa: "Đại nương, mời người ngồi."

Đỗ Kim Hoa chỉ trừng mắt nhìn nữ nhi, không nói tiếp đê tài

vừa rồi nữa, bước qua ngưỡng cửa, ngồi vào trong phòng.

Lan Lan không ngồi xuống mà lịch sự đứng sau lưng nãi nãi.

Cố Thư Dung gọi cô bé: "Lại đây, ăn thử đậu rang ta mới làm."

Lan Lan đi tới nhận một nắm: "Tạ ơn Cố di nương."

Đỗ Kim Hoa liếc nhìn trên bàn, trong lòng biết đây là món mà

con mèo tham ăn nhà bà muốn ăn, liền nói tỷ đệ người ta làm

cho nàng.

Vừa vui vẻ nhưng cũng đau đầu. Vui vẻ vì Cố Đình Viễn bao

dung cho nàng. Đau đầu là, tại sao nàng vẫn cứ kiểu bộ dạng đó?

"Nương, nương tới thì tới, sao còn phải xách theo nhiều đồ

như vậy?" Trần Bảo Âm không khách sáo với mẫu thân, nàng vén

tấm vải trên rổ lên, nhìn rõ ràng đồ trong rổ là lạp xưởng, mấy

bao hạt dưa, một con vịt lớn đại tẩu đã kho sẵn, còn có một đôi

giày.

Nàng lấy đôi giày ra, nhìn kích cỡ là không phải cho nàng:

"Nương, người thật thiên vị, làm giày cho Cố Đình Viễn mà không

làm cho con."

Đỗ Kim Hoa lườm nàng một cái, nói: "Cho con cái đế giày đây

này, có muốn không?"

Trần Bảo Âm cười khúc khích, thoáng nghiêng người: "Nào,

nương cho con thử xem." Ở bên ngoài, nàng không tin rằng Đỗ

Kim Hoa không màng thể diện mà cởi giày
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 362: Quyết Định (4)



Quả nhiên, Đỗ Kim Hoa giơ tay về phía trước, nhìn như thế

muốn tát một cái. Cố Đình Viễn lo thê tử bị ăn một bạt tai nên vội

vàng rót trà đưa cho nhạc mẫu: "Nương, người uống nước đi. Đi

một quãng đường rồi, nương có khát nước không?"

Đỗ Kim Hoa nhận ly trà cúi đầu uống.

Ở một bên, Cố Thư Dung cũng rót cho Lan Lam một ly nước.

Uống nước xong, Đỗ Kim Hoa mới nói ra ý định của mình. Ánh

mắt bà nhìn qua Cố Thư Dung, Cố Đình Viễn từng người một,

cuối cùng là nhìn Trần Bảo Âm: "Nghe nói trong nhà sắp lên kinh

thành, ta muốn gửi Lan Lan đến đây làm tiểu nha hoàn."

Lúc nói bà nhìn Trần Bảo Âm nhưng lại trong mắt lại chú ý đến

biểu cảm của tỷ đệ Cố Đình Viễn.

Cố Thư Dung nghe thấy chuyện này, đầu tiên là kinh ngạc, sau

đó là vui mừng khôn xiết, vội vàng nắm tay Lan Lan: "Ồ! Đại

nương đang nói gì vậy? Nếu đại nương gửi Lan Lan tới học thêu

với cháu, trở thành đồ đệ của cháy, cháu sẽ rất vui. Cái gì mà tiểu

nha hoàn? Đừng hạ thấp Lan Lam của chúng ta!"

Cố Thư Dung rất thích Lan Lan. Nàng cảm thấy thương yêu cô

bé xinh đẹp giỏi giang hơn các bạn cùng trang lứa. Biết nhà

thông gia có ý định này, nàng ấy vô cùng mừng rỡ, cực kỳ vui vẻ:

"Vậy cứ quyết định vậy đi!".

Thật là tốt! Nàng ấy luôn cô đơn tĩnh mịch. Đệ đệ và Bảo Âm

bên nhau hạnh phúc rồi, nàng ấy cũng không muốn ra khỏi nhà

nữa. Lan Lan đến đây, có thể coi như nàng ấy có một người để

giải tỏa tâm trạng buồn chán.

Vẻ vui mừng trên mặt nàng ấy khiến Đỗ Kim Hoa ngạc nhiên

đến mức quên nhìn biểu hiện của Cố Đình Viễn.

"Nương, người nói lời này là quá khách khí rồi." Cố Đình Viễn

sắc mặt ôn hòa: "Lan Lan là chất nữ của chúng con, chúng con

nên cảm kích nó có thể sẵn sàng đi cùng lên kinh thành mới

phải."

Hắn lại nói: "Bảo Âm gả cho con lại phải lên kinh thành, rời xa

quê hương. Có thể có người thân bên cạnh nàng sẽ rất vui vẻ.

Nàng ấy vui, con cũng sẽ vui." Nói xong, hắn đứng dậy, dập đầu

tạ ơn Đỗ Kim Hoa.

Đỗ Kim Hoa trong lòng thở dài, người con rể này luôn khiến

người ta không biết nói gì.

"Lan Lan đã chín tuổi rồi. Nó có thể giặt đồ, nhóm lửa, quét

nhà quét sân. Có việc gì các con cứ giao cho nó làm." Bà thẳng

thắn nói "Ta đưa nó đến đây là để làm nha hoàn cho Bảo Nha."

Lan Lan cúi đầu. Cô bé rất thông minh sớm đã hiểu rất rõ

hoàn cảnh của mình. Hơn nữa, đêm qua nương đã thành thật thổ

lộ lòng mình với cô bé còn dặn rất nhiều điều. Cô bé hiểu mình

đã là tiểu nha hoàn của cô cô, cũng là đi theo bên cạnh cô cô học

hỏi để mở rộng hiểu biết, sau này sẽ giúp cho việc cưới gả kết

hôn.

Lan Lan rất vui khi được làm tiểu nha hoàn cho cô cô. Cô cô

rất tốt, còn cho phụ mẫu vay tiền chữa bệnh, cô bé sẽ hầu hạ

thật tốt cho cô cô. .

Đỗ Kim Hoa giải thích xong ý định của mình, bà cũng không ở

lại nữa, cho dù Cố Thư Dung giữ lại mời ăn cơm, bà cũng không

đồng ý. Bà nắm tay Lan Lan nói: "Hai ngày nữa ta đưa nó đến

đây."

Hôm nay chỉ là tới cửa nói vài tiếng, hai ngày nữa mới đưa con

bé tới.

Còn phải chuẩn bị quần áo, giày dép, giường chiếu, v. v. .

Bà đưa ra năm lạng bạc chi phí ăn uống sinh hoạt của Lan

Lan.

"Nương!" Trần Bảo Âm dở khóc dở cười: "Con còn không thể

cho Lan Lan một miếng cơm sao?" Nàng đẩy trả lại.

Đỗ Kim Hoa sức lực không địch lại nàng, căn bản đẩy không

được: "Con cầm lấy! Không thể ăn không cơm của con! Đừng để

người nói chúng ta là người thân nghèo hèn!"

Trần Bảo Âm cười và nói: "Nương nói cháu tới là để làm tiểu

nha hoàn của con, vậy con không những không được cầm tiền

của nương mà còn nên gửi tiền công hàng tháng cho con bé."

Đỗ Kim Hoa bị doạ, trợn to hai mắt, giơ tay huých một cái:

"Tiền công cái gì! Đó là chát nữ của con! Hầu hạ con không đúng

sao?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 363: Quyết Định (5)



Cố Đình Viễn nhanh tay lẹ mắt, kéo thê tử một cái, vội vàng

nói: "Cầm đi, chúng ta cầm đi." Vừa nói, hắn vừa nháy mắt ra

hiệu cho thê tử.

Nhạc mẫu đã nhất quyết muốn cho thì cứ nhận đi. Năm lượng

bạc không nhiều. Sau này, chỉ cần đưa tiền hàng tháng cho Lan

Lan, hoặc để dành cho cô bé, khi cô bé lớn lên kết hôn lại thêm

vào của hồi môn.

"Vậy được." Trần Bảo Âm nói, nhận lấy năm lượng bạc. Thấy

sắc mặt Đỗ Kim Hoa có chút khó chịu, bởi vì vừa rồi không đánh

được nàng, nàng nghiêng người nói: "Nào, đánh con đi, nhanh

lên, đừng để Cố Đình Viễn nhìn thấy, đừng để chàng ấy ngăn

nương lại."

Đỗ Kim Hoa không vui nói: "Tránh ra." Hài tử phá phách chỉ

chọc giận người ta.

Lúc đi ra khỏi nhà, mắt Đỗ Kim Hoa đỏ lên, nắm tay nữ nhi

nói: "Con cẩn thận một chút, đừng cãi, đừng cãi... hiện tại Đình

Viễn đối xử rất tốt với con. Nhưng nương nói con nghe, lòng

người rất dễ thay đổi. Khi lên tới kinh thành, nếu con có điều gì

muốn nói, cứ nói với Lan Lan. Con bé tuy còn nhỏ nhưng lại là

người hiểu chuyện, có thể giúp con chia sẻ. Hoặc là con có thể

viết thư về nhà, Kim Lai biết đọc, trong thôn chúng ta người biết

chữ rất nhiều, đều có thể đọc, phụ mẫu, ca ca tẩu tẩu của con,

sẽ không để cho con bị người ta ức h**p đâu!"

Nghe xong, đôi mắt của Trần Bảo Âm cũng đỏ lên. Nàng

không kìm được ôm lấy Đỗ Kim Hoa, nghẹn ngào nói: "Nương,

con rất hối hận." Nàng lại một lần nữa hối hận vì đã kết hôn.

Đỗ Kim Hoa đẩy nàng ra, mắng: "Nương không thể ngày ngày

làm đồ ngọt này nọ cho con đâu." Nói rồi bà quay đầu bỏ đi.

Trần Bảo Âm cứ nhìn theo bóng lưng của bà cho đến khi

không còn thấy nữa, sau đó nàng cúi đầu lau nước mắt rồi bước

vào sân.

Lan Lan đang chơi với Đậu Tương và Kim Quất trong sân. Khi

cô bé tới đay chỉ yêu cầu duy nhất một điều là được ôm theo Đậu

Tương, cô bé không nỡ để Đậu Tương ở lại.

Đậu Tương và Kim Quất cùng một lứa chó, tuy đã lớn nhưng

ngửi thấy mùi quen thuộc, chúng quấn lấy nhau lăn lộn, chơi đùa.

"Cô cô." Thấy Trần Bảo Âm trở về, trong lòng cô bé vui mừng

nhưng cũng có chút giữ ý tứ.

Trần Bảo Âm cười với cô bé nói: "Nãi nãi nói cháu, cái gì mà

tiểu nha hoàn, đừng coi là thật. Cháu là chất nữ đến ở với ta, ta

không cần đưa tiền công hàng tháng cho cháu. Còn nếu cháu là

tiểu nha hoàn, ta sẽ trả cho cháu tiền công hàng tháng hai trăm

văn tiền."

Lan Lan nở một nụ cười, lại hành lễ, nhéo cổ lấy giọng nói:

"Vâng, thưa phu nhân."

Cô cô chất nữ ruột thịt ăn chung nồi, cần gì phải câu nệ chứ?

Hơn nữa, lại rất quen thuộc với Cố Thư Dung, nên Lan Lan nhanh

chóng hòa nhập.

Chớp mắt đã đến ngày yết bảng.

Cố Đình Viễn cùng Trần Bảo Âm lên đường đi kinh thành chờ

yết bảng. Cố Thư Dung ở nhà, chuẩn bị tiền mừng, cùng Lan Lan

chờ đợi tin vui.

Ngày yết bảng, rất nhiều người đã tụ tập tại trường thi từ rất

sớm.

Cố Đình Viễn và Trần Bảo Âm không vội, ăn xong bữa sáng, họ

từ từ sửa soạn rồi mới cùng nhau ra ngoài.

Bảng vàng đã được dán lên, phía trước tấp nập người qua kẻ

lại. Có người vui mừng nhảy múa, có người thất vọng, có người

khóc lóc thảm thiết.

Nhìn những biểu cảm khác nhau của đám đông, Trần Bảo Âm

có chút lo lắng. Nàng nghiêng đầu nhìn, Cố Đình Viễn vẫn bình

tĩnh như trước, trong lòng căng thẳng nhưng không biểu lộ ra

bên ngoài.

Hai người chậm rãi đi tới gần đám người, không chen vào, chỉ

đứng yên ở bên ngoài, cùng ngước mắt lên, nhìn thẳng về phía

trước.

Nhiều người nhìn bảng vàng từ vị trí cuối cùng trở lên trên,

nhưng Cố Đình Viễn rất tự tin, nhìn từ trên xuống. Rất nhanh,

hắn đã tìm thấy tên mình trên bảng.

Quá chói mắt, tên hắn đứng đầu tiên, chính là hội nguyên.

"Cố Định Viễn!" Trần Bảo Âm bên cạnh gọi hắn: "Kia, kia là

chàng sao?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 364: Náo Nhiệt (1)



Tên người đỗ cao nhất được viết hàng đầu tiên, cho dù là ở

ngoài cùng của đám đông, cũng có thể dễ dàng nhìn thấy. Thị lực

của Trần Bảo Âm rất tốt vừa nhìn đã lập tức thấy ngay.

Nàng th* d*c, trước mắt choáng váng, dựa vào người Cố Đình

Viễn. Nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ tên ngốc mà nàng kết

hôn thế nào lại thi tốt như vậy!

Giọng nàng vừa nhẹ vừa run: "Chàng, nhéo ta một cái."

Làm thế nào hắn có thể tài giỏi như vậy?

Cố Đình Viễn cúi đầu, nhìn thấy nàng vui tới mức hai gò má đỏ

lên, khoé miệng hắn không khỏi nhếch lên.

Kiếp trước hắn cũng rất vui vẻ, nhảy nhót hò hét, thậm chí còn

tự mình móc tiền mời hắn một bát mì. Trong trí nhớ hắn đó là lần

cuối cùng nàng mỉm cười một cách thoải mái. Sau này khi hắn

làm quan, nàng trở thành phu nhân quan viên, dường như bị một

thứ vô hình nào đó trói buộc, lúc hạnh phúc cũng không còn sáng

sủa thuần khiết như vậy.

Hắn cầm tay nàng đưa lên miệng, ống tay áo che lại, nhẹ

nhàng cắn đầu ngón tay nàng: "Đau không?"

Trần Bảo Âm ngước nhìn hắn, lúc nhận ra chỉ muốn mắng hắn

một trận. Thật là l* m*ng! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!

Nhưng lúc này, xung quanh đám người càng lúc càng đông,

người người nhốn nháo, ồn ào náo động, khuôn mặt tuấn tú

trong sáng của hắn làm lu mờ mọi thứ xung quanh.

"Không đau." Nàng thì thầm.

Cố Đình Viễn nói: "Vậy thì cắn một cái nữa?"

Trần Bảo Âm không nói gì nhưng lại đem ngón tay nhét vào

trong miệng hắn.

Hắn ngậm đầu ngón tay nàng trong miệng, hai người nhìn

nhau, tất cả ánh sáng dường như bị ngăn lại.

Cho đến khi có người hét lên: "Không biết vị nào là Cố Đình

Viễn, Cố công tử?"

Nhiều người đang tìm kiếm "Cố hội nguyên".

Vài người là muốn làm quen, vài người chỉ là ngưỡng mộ

phong thái của người đỗ đấu, còn có vài người chắc là được Đỗ

Kim Hoa nhờ đi xem kết quả thi của con rể.

Cố Đình Viễn không thay đổi sắc mặt, như thể người được gọi

không phải là hắn. Nắm tay thê tử, bình thản bước ra ngoài.

Đi qua gia nhân của những gia đình giàu có chạy đi báo tin

vui, những thư sinh xuất thân từ gia đình nghèo khó, những thư

sinh đang thất hồn lạc phách, đi qua đám đông náo nhiệt.

"Ta rất vui." Cố Đình Nguyên nói.

Trần Bảo Âm quay đầu nhìn hắn: "Ta cũng rất vui."

"Nàng mời ta ăn gì đi?" Cố Đình Viễn nói.

Trần Bảo Âm nói: "Chàng muốn ăn gì?"

"Ta muốn ăn mì." Cố Đình Nguyên nói: "Mì Dương Xuân."Ăn mì

sao? Trần Bảo Âm nghĩ, nàng có thể nấu cho hắn ăn. Nhưng

nương nói, không cho thể hiện khả năng nấu ăn của mình. Điều

này rất mâu thuẫn, không để cô ấy thể hiện ra ngoài nhưng lại

muốn nàng phải chu đáo.

Trần Bảo Âm sẵn sàng nấu ăn cho những người nàng thích.

Nàng học nấu ăn là để lấy lòng dưỡng mẫu. Thỉnh thoảng nấu

một bữa ăn, cô ấy không cảm thấy có gì không được

"Đi thôi, chúng ta về nhà đi." Nàng nói: "Ta đi nấu một bàn ăn

mừng chàng đố đầu bảng!"

Những tưởng hắn sẽ thấy vui vẻ hãnh diện, nào ngờ hắn lại

nắm tay nàng nghiêm túc nói: "Không. Từ giờ trở đi, trong nhà,

ta sẽ nấu cơm."

Trần Bảo Âm sửng sốt một chút, sắc mặt có chút không tốt:

"Cái gì? Chàng không tin ta có thể nấu ăn sao?"

"Không phải." Cố Đình Viễn trả lời: "Trong nhà, cái gì cũng là

nàng làm hết, cũng phải để ta thể hiện năng lực chứ."

Trần Bảo Âm nghi ngờ nhìn hắn, nghi ngờ hắn không thích tài

nấu ăn của nàng, nhưng lại nói cho dễ nghe. Vì vậy, nàng nói:

"Chàng làm quan còn phải giữ chút thể diện."

Nàng không nói hắn phải kiếm tiền để nuôi gia đình. Bởi vì

nàng không cần hắn nuôi, nàng có thể tự mình kiếm tiền.

Ngoài ngân lượng dành dụm trước đó, còn có 800 lượng lấy

được của Triệu gia, trong đó 200 lượng giao thôn chính mua

ruộng đất, xin chồng, mời tiên sinh, chu cấp nuôi dưỡng bọn trẻ

đọc sách. Sáu trăm lượng còn lại, nàng mua đất, ngoài ba phần

nộp thuế địa tô thì mỗi năm có thể kiếm được mười lượng.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 365: Náo Nhiệt (2)



Chừng ấy bạc ở Hầu phủ không đáng nhắc đến. Nhưng trong

tay của những người bình thường đã là tiêu không hết rồi. Vì vậy,

nàng hoàn toàn có thể tự nuôi sống bản thân.

"Người khác làm quan cần giữ thể diện." Dưới cái nhìn của

nàng, Cố Đình Nguyên vẻ mặt nghiêm túc: "Ta so với bọn họ tốt

hơn, cho nên Bảo Âm mới có thể thích ta."

Trần Bảo Âm sững sờ, trong lòng nổi lên từng gợn sóng, không

thể bình tĩnh lại.

Thật lâu sau, nàng đưa tay ra, cưng chiều vuốt má chàng:

"Được, ta thích chàng."

Không phải vì hắn tốt hơn người khác, nàng mới thích hắn.

Nhưng hắn tốt hơn người khác, nàng sẽ càng thích hắn hơn.

"Vậy thì..." Cố Đình Nguyên cúi người, thì thầm gì đó vào tai

nàng.

Đột nhiên, khuôn mặt của Trần Bảo Âm đỏ bừng, đôi mắt sáng

ngời nhìn hắn chằm chằm: "Không biết xấu hổ!"

Tại Lê Hoa trấn.

Lúc bà mối đến, Lan Lan thuyết phục Cố Thư Dung: "Dung di

nương, đừng để ý đến họ, họ đều là những kẻ lắm điều, đến để

dụ dỗ người cho tiền mai mối, không tốt lành gì đâu."

Cố Thư Dung ngồi vào bàn, trên mặt không giấu được vẻ buồn

bã, cúi đầu nói: "Ừ, ta biết."

Trở lại trấn, người đến mai mối cho nàng ấy càng ngày càng

nhiều, muốn cản cũng không cản được, nàng ấy nói muốn tìm

chỗ tốt, cũng không ngăn được họ.

Lần này là may mà có Lan Lan. Bà mối họ Lưu kia vào kéo tay

nàng ấy, có đuổi cũng không chịu đi, chính Lan Lan nhảy lên cắn

tay bà ta, chống nạnh chặn họng đuổi bả ta đi

"Hôm nay may mắn là có cháu ở đây." Cố Thư Dung bình tĩnh

lại, ngước mắt nói.

Lan Lan mặc dù có một phụ thân trầm lặng và một mẫu thân

ôn nhu, nhưng cô bé giống tính khí của nãi nãi, rất sắc sảo, cay

nghiệt. Nếu không, cũng không đuổi được bà mối Lưu kia.

"Dung di nương đừng khách khí." Tiểu cô nương hung hăng

với người ngoài, nhưng với người trong nhà vẫn nói năng nhỏ

nhẹ.

Đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng chiêng trống

vang lên, có người hét lớn: "Đỗ rồi! Đỗ rồi!"

"Cố Đình Viễn đỗ rồi!"

Cố Thư Dung sửng sốt một chút, sau đó lập tức đứng lên, nhìn

về phía cửa: "Ngươi nghe thấy chưa?"

"Hình như tiểu cô phụ đỗ rồi!" Lan Lan đột nhiên nhảy dựng

lên.

"Đỗ đầu! Đỗ đầu!"

Tiếng chiêng trống càng gần, tiếng huyên náo của đám đông

càng lớn, Cố Thư Dung lắc lư một hồi, ôm trán, cảm thấy có chút

choáng váng.

"Cháu đi mở cửa!" Lan Lan vèo một cái lao ra ngoài, kéo chốt.

Cố Thư Dung cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt không

giấu được vẻ vui mừng, nàng ấy vào phòng lấy tiền đã chuẩn bị

sẵn để tặng cho người đến báo tin vui.

"Đỗ đầu! A viễn đỗ đầu rồi!" Cố Thư Dung vui mừng khôn xiết,

nước mắt tuôn rơi, nàng ấy nhìn trời lẩm bẩm: "Phụ thân, nương,

A Viễn có tiền đồ, có tiền đồ rồi!"

Vương viên ngoại cũng nhận được tin, vừa mừng vừa tiếc. Vui

khi nhìn thấy hài tử lớn lên có tiền đồ như vậy. Tiếc là vì lúc trước

sao lại chọn Lý Châu mà không phải là Cố Đình Viễn? Nếu không,

hôm nay ông đã có một người con rể là hội nguyên.

Nghĩ đến Lý Châu kia là đồ sói mắt trắng, lòng dạ nhỏ mọn,

vong ân phụ nghĩa, ông ta hừ lạnh một tiếng. Mang theo những

gian nhân đến nhà Cố gia chúc mừng.

Trên trấn, Trần Đại Lang và những người khác đang bán mì

cũng nghe tin tức này. Lúc đầu, cả ba người còn không dám tin.

"Ông chủ, không lấy tiền mì à?" một thực khách hỏi.

Tiền Bích Hà vội vàng nói: "Tôi xin lỗi." Sau khi thu tiền, nàng

ấy nói với Trần Đại Lang và Trần Nhị Lang: "Sao ta nghe giống

tên muội phu vậy?"

Trần Nhị Lang kéo một người đang nói chuyện, trên mặt cười

hỏi: "Huynh đài, hội nguyên mà các huynh vừa nhắc đến có phải

họ Cố, tên là Cố Đình Viễn không?"

"Đúng vậy." Người kia cười nói, :"Là người của Lê Hoa trấn

chúng ta!" Trong trấn có một hội nguyên, vinh dự biết mấy!

Người người đều tự hào về chuyện này.

"Ôi!" Trần Nhị Lang vỗ đùi nói: "Không phải là trùng hợp sao,

muội phu của ta cũng tên là Cố Đình Viễn, là thí sinh năm nay,

sống ở ngõ Thanh Thuỷ, hai mươi tuổi! Không phải là trùng tên

chứ?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 366: Náo Nhiệt (3)



Người kia mở to mắt nói: "Không sai! Trong trấn của chúng ta

có được bao nhiêu cử nhân lão gia chứ? Đã thi đậu cử nhân, lại

họ Cố tên Đình Viễn, chỉ có một vị này thôi!"

Vừa nói vừa xông vào chắp tay hành lễ với Trần Nhị Lang: "Thì

ra là cữu huynh của Cố hội nguyên! Thất kính, thất kính!"

Trần Nhị Lang cười lớn, chắp tay đáp lễ đối phương nói: "Ta

phải trở về báo tin vui!"

Quay người, hắn ta nhanh chân liền chạy về quầy hàng nói:

"Là Cố huynh đệ!"

"Ôi!" Tiền Bích Hà lộ vẻ mừng rỡ, vui sướng không biết làm

sao cho phải: "Hay quá! Hay quá! Chúng ta về nhà nói cho nương

biết đi!"

Trần Nhị Lang nhìn quầy hàng còn lại hơn hai mươi bát mì, đột

nhiên quay lại hét lên: " Muội phu ta thi đỗ hội nguyên! Chúng tôi

vội về nhà báo tin vui! Hai mươi bát này mì miễn phí, tặng cho

các vị bằng hữu hữu duyên ngang qua! Chỉ cầu một lời chúc

mừng!"

Cả Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đều không có ý kiến. Một

bát mì đáng bao nhiêu tiền chứ? Về nhà báo tin vui mới là quan

trọng!

Theo tiếng gào của Trần Nhị Lang, những người qua đường

lần lượt nhìn qua hỏi: "Ngươi thực là không lấy tiền sao?"

Nhưng càng có nhiều người hỏi: "Cố hội nguyên là muội phu

của ngươi sao?"

Trần Nhị Lang phụ trách khoe khoang, trong khi Trần Đại Lang

và Tiền Bích Hà đưa hơn hai mươi bát mì ra trước, trong nháy

mắt đã đưa hết.

"Chúc mừng! Chúc mừng!"

"Chúc Cố hội nguyên sắp tới lại đỗ đấu, làm Trạng nguyên!"

Trần Nhị Lang nghe được cực kỳ hài lòng, liên tục chắp tay

cảm ơn, vui vẻ ra mặt rồi cùng ca ca tẩu tẩu đánh xe về nhà.

Phủ Hoài Âm Hầu.

Hầu phu nhân không để ý đến kỳ thi hội năm nay. Từ gia

không có người nào tham gia khoa cử, nhà mẹ bà bên kia năm

nay cũng không có ai ứng thí.

Nhưng bận rộn một hồi, bà chợt nhớ ra, bèn gọi hạ nhân đến

hỏi: "Đã yết bảng chưa?"

"Hồi phu nhân, hôm qua đã yết bảng rồi." Hạ nhân nói.

Hầu phu nhân run lên, trong lòng có chút khẩn trương nói:

"Ngươi đi sai người tra xem, trên bảng có tên Cổ Đình Viễn

không?"

Hạ nhân hồi đáp: "Phu nhân, không cần tra đâu, kỳ thi này Cố

Đình Viễn chính là người đỗ đầu, đã truyền khắp nơi rồi."

"Cái gì?" Hầu phu nhân không giấu được vẻ kinh ngạc trên

mặt, sau đó không nhịn được cười thành tiếng.

Kỳ thi Hội không phải là kỳ thi khoa cử cao nhất. Kỳ thi cao

nhất là thi Đình sẽ được tổ chức vào nửa tháng sau.

Cố Đình Viễn và Trần Bảo Âm chưa trở về Lê Hoa trấn mà ở lại

kinh thành một thời gian, sắp xếp lại tiểu viện họ đã thuê.

Đây là một tiểu viện có hai gian phòng, so với viện đình ở Lê

Hoa trấn thì nhỏ hơn một chút, nhưng kiến trúc tinh xảo hơn,

trong sân trồng cây lựu, cây táo, còn có một luống rau nhỏ.

Vì đồ đạc chưa đầy đủ nên cả hai chạy ra chợ mua ít đồ cũ rẻ

tiền bổ sung thêm. Trần Bảo Âm xem xét kéo Cố Đình Viễn đi

thăm các gian hàng nhỏ, mua một số bình hoa, chân đèn, đèn

lồng trang trí phòng ốc.

Đối với tranh chữ, không cần phải tốn nhiều tiền hơn, thư

pháp và hội họa của Cố Đình Viễn rất đẹp, giao cho hắn là được.

Hai người có thẩm mỹ giống nhau, nếu có điểm nào khác

nhau, Cố Đình Viễn luôn sẵn sàng nghe theo Trần Bảo Âm nên

chạy lui chạy tới bảy tám ngày, thấy tiểu viện trang trí đầy đủ đẹp

đẽ, Trần Bảo Âm tâm trạng rất tốt. .

Một ngày nọ, nàng từ bên ngoài trở về, ôm một bó hoa hạnh,

đẩy cửa viện bước vào, vừa cười vừa nói: "Khi còn bé, ta không

phân biệt được hoa đào với hoa hạnh, bị người ta cười cho một

trận, sau này biết rồi càng thích hoa hạnh hơn."

Cố Đình Viễn thuận tay đóng cửa lại, nhìn nàng cười nói: "Chứ

không phải là nàng nhầm hoa hạnh với hoa đào nên mới mua về

sao?"

Trần Bảo Âm xấu hổ đấm hắn một cái: "Vâng, vậy thì thế

nào?" Đó là vì nàng chiết được hoa hạnh đầu tiên, nên càng thích

hoa hạnh hơn.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 367: Rời Đi (1)



Cố Đình Viễn làm bộ ngất xỉu: " Nương tử thích hoa hạnh hơn,

nếu không đã không chiết hoa đào mà sẽ chiết hoa hạnh."

" Nói nhảm." Thấy hắn giở trò, Trần Bảo Âm ném hắn một cái

nhìn trách mắng.

Cố Đình Viễn lắc đầu: "Nói nhảm cái gì? Đây là sự thật."

Trần Bảo Âm liếc nhìn hắn, mím môi im lặng. Nàng nhớ tới tết

nguyên tiêu năm ngoái khi nàng cùng hắn đi dạo hoa đăng, hai

người cũng từng đấu võ mồm như vậy.

" Đó là nói nhảm."

"Là sự thật."

Khi đó, trong lòng còn có chút ngọt ngào, cho đến hôm nay, lại

thành quá ngọt rồi.

Thấy nàng đột nhiên cúi đầu cười, Cố Đình nghiêng người hỏi:

"Nàng nhớ tới chuyện gì à?"

"Không có gì." Trần Bảo Âm lắc đầu.

Cố Đình Viễn đứng thẳng dậy và nói: "Ta biết. Nàng nhớ tới tết

nguyên tiêu năm ngoái đúng không?"

Hắn nhướng mày, rất đắc ý, Trần Bảo Âm trừng mắt đẩy hắn:

"Là chàng lợi hại! Cái gì cũng biết!"

Phi!

Hắn chắc chắn không hiểu rằng chuyện này sẽ khiến nàng

ngượng ngùng.

Thấy thê tử xấu hổ chạy vào nhà, Cố Đình Viễn cong môi,

chắp một tay sau lưng, chậm rãi đi vào.

Chớp mắt một cái, kỳ thi đình đã tới.

Cố Đình Viễn, mặc bào phục đi giày quan, cùng với tất cả các

thí sinh, bài kiến Thánh thượng, tiến hành thi đình

Đề thi cũng giống như trong trí nhớ, là nếu quân đội không đủ

tiền thì làm sao để giải quyết. Kì thực, Hoàng Thượng muốn xem

tâm tư của phe chủ chiến và phe chủ hoà.

Từ thời tiên đế, hơn mười năm nay biên quan đã nhiều lần bị

xâm phạm. Tiên đế xa hoa lãng phí, không đủ ngân lượng cấp

cho quân sĩ, cuộc sống của bách tính ở biên quan vô cùng cực

khổ. Hiện nay, quân vương là người có dã tâm lớn, kiếp trước Cố

Đình Viễn và hắn ta có năm năm tình nghĩa quân thần, cho nên

có thể hiểu một chút tâm tư của hoàng đế.

Mà kể cả là hắn không biết suy nghĩ của hoàng đế, Cố Đình

Viễn cũng theo phe chủ chiến. Quốc thổ của triều đình không thể

đề mất. Bách tính của triều đình không thể để bị thương vong.

Với ánh mắt kiên định, hắn nhúng bút vào mực. bắt đầu viết bài

vào giấy.

Quân vương trẻ tuổi ngồi trên cao, ánh mắt đảo qua quần

thần hai bên, sau đó chậm rãi đảo qua các thí sinh trong điện,

ngón trỏ gõ gõ trên bàn. Đi được đến đây, đa số các thí sinh xuất

thân bần hàn đã bị loại. Con cháu thế gia, môn đệ nhà thư

hương, con em quan viên hầu như ngồi kín trường thi.

Đây không phải là người hắn ta muốn. Hoàng đế suy nghĩ, ánh

mắt đảo qua một vòng, sau đó rơi vào người thi sinh ngồi bàn thi

đầu tiên. Người này, hắn ta đã chú ý đến, chính là xuất thân từ

gia đình nghèo khó.

Tiếng quần áo sột soạt, tiếng bước chân nhẹ vang lên trong

hội trường kinh động đến rất nhiều thí sinh.

Cố Đình Viễn cũng nhận ra hoàng thượng đang đi xuống. Hắn

cũng biết hoàng thượng đang đứng sau lưng hắn. Nhưng hắn

không quay đầu lại, tốc độ viết cũng không chậm lại, trả lời vấn

đề rõ ràng.

Đánh, đương nhiên là phải đánh. Quân lương phải được phát,

tướng sĩ phải được điều động, giặc cỏ phải được quét sạch, bách

tính phải được trấn an. Hắn nhìn nhã nhặn, nhưng là một người

chủ chiến chân chính. Không có một chút nhân nhượng, không có

một chút uyển chuyển, kiên cường cứng rắn khiến cho hoàng đế

trong lòng kích động, hận không thể lập tức kéo hắn ra nói

chuyện một phen!

Các đại thần trong điện đã thấy hoàng đế đứng sau thí sinh

ngồi hàng đầu tiên từ lâu, trao đổi ánh mắt, cuối cùng nhìn đến

một người. Người kia cúi đầu cụp mắt xuống, giống như một lão

hòa thượng đang nhập định, chưa từng phát hiện hoàng thượng

thiên vị.

Tả Đô Ngự Sử Phùng đại nhân, trưởng tử của ông, Phùng Văn

Bính, là người nổi danh tài tử trong kinh thành, các sòng bạc

trong kinh đều âm thầm đặt cược năm nay hắn ta sẽ giật giải

Trạng nguyên.

Khi hoàng đế cuối cùng cũng đi khỏi phía sau lưng Cố Đình

Viễn, chư vị đại thần cũng nhìn đi chỗ khác, Phùng đại nhân cuối

cùng cũng nâng mí mắt lên nhìn Cố Đình Viễn.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 368: Rời Đi (2)



Cô Thư Dung và Lan Lan ở nhà, ngày ngày mong đợi, đêm

đêm tụng niệm.

"Không biết A Viễn và Bảo Âm sao rồi?"

"Tiểu cô phụ nói thi xong sẽ về, bảo chúng ta dọn dẹp nhà

cửa. Dung di nương, khi nào thì bắt đầu dọn dẹp?"

"Cần mang theo quần áo, chăn ga gối đệm, còn có nồi niêu

xoong chảo nữa."

"Của hồi môn của cô cô cũng nên mang theo."

"Hai người này, không đem theo nồi niêu, không biết một ngày

làm sao ăn ba bữa?"

Rốt cục, tiếng chiêng, tiếng trống và tiếng hò hét của mọi

người ập đến như sóng biển, rung chuyển cả bầu trời.

Cố Thư Dung kinh ngạc đứng lên: "Lan Lan, có người gõ cửa

phải không?"

Lan Lan đã sớm đứng lên, hai mắt sáng ngời, nhưng giọng nói

lại ngập ngừng: "Dung di nương, sao cháu lại nghe thấy, có người

đang gọi tên tiểu cô phụ, còn hô to Trạng nguyên?"

Trời ạ! Nếu tiểu cô phụ thi đậu trạng nguyên vậy cô cô sẽ là

trạng nguyên phu nhân rồi!

Tiếng ồn ào giống như sóng biển vô hình dâng trào, người báo

tin bị bao vây bởi tiếng reo hò, cuối cùng cũng đến cửa.

" Chúc mừng chúc mừng! Cố công tử thi đậu Trạng Nguyên!"

Cố Thư Dung chỉ cảm thấy trong đầu "Ầm" một tiếng, trên mặt

không khỏi nở nụ cười.

Trước cửa thỉnh thoảng lại có người đến báo tin vui, Lan Lan

còn nhỏ chỉ vui vẻ, không có choáng váng như Cố Thư Dung,

trong tay nhỏ bé cầm mấy đồng xu, nhanh nhẹn cảm ơn người tới

báo tin, cho đến khi không đủ tiền nữa.

"Dung di nương, không đủ tiền." Cô bé kéo ống tay áo Cố Thư

Dung, nhỏ giọng nói.

Cô Thư Dung sửng sốt một lúc, rồi nhanh chóng nói: "Ta vào

nhà lấy bạc, chúng ta đi đổi."

Hai người còn chưa kịp đi ra ngoài, Vương viên ngoại đã dẫn

theo hai hạ nhân bưng một giỏ tiền đồng đến báo tin vui: "Đại

điệt nữ, chúc mừng!"

Hai nhà có quan hệ thân thiết, Cố Thư Dung đối với ông ta

không khách khí, mừng rỡ nói: "Lão gia, người tới rồi!"

Náo nhiệt cho đến khi Cố Đình Viễn trở về.

Vừa vào ngõ hắn đã bị chặn lại không đi được. Trần Bảo Âm

không muốn bị bao vây cùng hắn, nên nàng ăn mặc cải trang, cúi

đầu che mặt, men theo chân tường chen qua đám đông trở về

nhà.

"Tỷ tỷ!" Vừa vào cửa nàng đã gọi một tiếng đầu tiên: "Lan

Lan! Ta về rồi!"

Khi Cố Đình Viễn trở về, đầu tiên là bái tạ Vương viên ngoại,

bái phỏng hàng xóm, thăm hỏi tiên sinh và bạn đồng môn. Sau

đó, hắn cùng Trần Bảo Âm mang theo lễ vật về Trần gia thôn, bái

phỏng thôn chính rồi cùng ăn mừng với người trong nhà.

Khoảng sân nhỏ có hàng rào chật kín người, già trẻ lớn bé đều

đến vây xem quan trạng nguyên. Làm quan vốn là đã quá tài giỏi,

có thể thi đậu Trạng Nguyên thì còn tài giỏi đến mức nào! Mà

người có năng lực như vậy lại xuất hiện ở Trần gia thôn bọn họ,

sao có thể không kích động?

Họ tranh nhau chen lấn muốn trở thành tặng gạo, mì, trứng

rau cho quan trạng nguyên, còn may quần áo giày dép cho quan

trạng nguyên, hy vọng được quan trạng nguyên mặc vào.

Cố Đình Viễn cũng không keo kiệt, vẽ tặng mỗi nhà một bức

tranh chữ, nghiêm túc cám ơn các hương thân nâng đỡ, rồi mới

đưa Trần Bảo Âm trở lại trấn.

Quầng mắt của Trần Bảo Âm đỏ hoe. Lần này đi, rất lâu sẽ

không trở lại. Họ muốn chuyển nhà định cư ở kinh thành.

Nàng có chút hối hận, muốn nói, sao không đem nương đi

theo? Nàng từng sợ Đỗ Kim Hoa luôn quản nàng, nhưng khi nghĩ

đến việc sẽ không thể gặp bà trong một khoảng thời gian dài,

nàng cảm thấy vô cùng buồn bã, không ngăn được nước mắt rơi

xuống.

"Chờ ta làm quan vài năm, tiết kiệm được chút bạc, mua một

một trạch viện ở trong kinh thành rồi sẽ đưa nhạc phu, nhạc

mấu, ca ca tẩu tẩu đến sống ở kinh thành." Cố Đình Viễn lau

nước mắt cho nàng, nói một cách nghiêm túc.

Trần Bảo Âm rơm rớm nước mắt nhìn hắn, nghẹn ngào nói:

"Chàng không được phép trở thành tham quan."

"Không làm tham quan, cũng có thể tiết kiệm được chút bạc."

Cố Đình Viễn nhẹ nhàng nói.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 369: Rời Đi (3)



Hai chiếc xe ngựa chạy ra khỏi ngõ Thanh Thuỷ, mang theo Cố

Thư Dung đầy miễn cưỡng, Cố Đình Viễn trong lòng bình yên,

Lan Lan đầy tò mò về kinh thành, Trần Bảo Âm do dự không nữ,

cùng với các vật dụng trong nhà, vẫy tay tạm biệt hàng xóm, từ

từ chạy đến cổng thành.

"Rời đi rồi." Đã đi cách cổng thành rất xa, Cố Thư Dung vẫn

vén rèm xe nhìn.

Lan Lan đã quay đầu lại, nhìn tiểu cô phụ ôn nhu trong sáng,

hưng phấn mà cung kính nói: "Tiểu cô phụ, người kể cho cháu

nghe chuyện người đi thi đi."

Đối với một tiểu cô nương, có thể đi vào hoàng cung, làm bài

dưới mắt hoàng thượng, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ. Chỉ cần

đưa tay ra là có thể chạm vào hoàng thượng!

"Được." Cố Đình Viễn ấm áp nói. Cả đường vất vả không có

việc gì làm, trêu chọc chất nữ nhỏ cũng rất vui.

Kể tới đoạn hoàng thượng đi xuống, đứng ở phía sau xem hắn

làm bài, Lan Lan lại hít một hơi thật dài: "Oa!"

Ánh mắt càng trở nên sùng kính hơn. Lúc cô bé đọc sạch nếu

tiên sinh cô cô đứng sau lưng, cô bé sẽ rất hồi hộp!

"Cô phụ thật lợi hại." Cô bé sùng bái nói.

Cố Đình Viễn mỉm cười, lấy một nắm hạt dưa từ trong tay Bảo

Âm, vừa cắn vừa nói: "Lợi hại thật không?"

"Rất lợi hại!" Lan Lan nhanh nhẹn nói.

Cố Đình Viễn nói: "Cô cô đã dạy cháu đọc sách hơn một năm,

một câu rất lợi hại không thể hiện khả năng dạy học của nàng ấy.

Cháu hãy làm một bài thơ hãy lấy đề là tiểu cô phụ rất lợi hại."

Lan Lan: "..."

Cô bé có chút khó khăn, cắn cắn ngón tay, nhưng cuối cùng

vẫn rất mạnh mẽ đáp: "Vâng!"

Cô bé cau mày suy nghĩ, vắt óc viết một bài thơ. Một bên Cố

Thư Dung cười nói: "Đệ trêu chọc nó làm gì?"

Trần Bảo Âm nói: "Ai cho chàng ăn? Không phải cho ta và tỷ tỷ

sao?"

Thường ngày Cố Đình Viễn cắn hạt dưa, luôn không ăn nhân

hạt, một nửa cho nàng, một nửa cho Cô Thư Dung. Đợi hai người

không ăn nữa, hắn mới ăn.

Cố Đình Viễn nói: " Ta bây giờ là quan trạng nguyên, nàng còn

muốn ta cắn hạt dưa cho nàng sao?"

Trần Bảo Âm tức giận nói: "Chàng có làm Các lão cũng phải

cắn hạt dưa cho ta!" Vừa nói vừa nhéo lỗ ta hắn. Nếu bây giờ

không lập uy, chờ đến lúc hắn thật sự lợi hại, làm sao còn xem

nàng ra gì?

Cố Thư Dung từ bên cạnh chen vào: "Đúng, còn có phần của

ta nữa."

Cố Đình Viễn dường như bị áp đảo, không dám phản bác nữa,

lấy một nắm hạt dưa trong đĩa ra thành thật cắn ra nhân hạt.

Mặt trời mọc đằng đông, soi bóng hai cỗ xe vải xanh đung

đưa. Giống như hai hạt bụi trong thế giới bao la, khi gió thổi sẽ

bay đi rất xa, khi rơi xuống nơi khác, vẫn chỉ là hai hạt bụi.

Ở cửa sau Vĩnh Ninh Bá phủ, một thanh niên cao gầy, khuôn

mặt trắng như tuyết, giữa ngực phun ra một dòng máu lớn kinh

người, nhuộm đỏ y phục lộng lẫy.

Đôi mắt hắn ta âm u như vực thẳm, dữ tợn như bóng ma, cắn

chặt đôi môi đỏ tươi, người hầu trung thành bên cạnh che hắn ta

lại rồi hoảng hốt bỏ chạy.

Sau khi đoàn người đến kinh thành, phải mất hai ngày thu xếp

mọi thứ mới ổn thỏa để ở được.

Hai vợ chồng ở phòng chính, Cố Thư Dung ở phòng phía đông.

Nghĩ đến Lan Lan tuổi còn nhỏ ở một mình sẽ sợ hãi nên để nàng

cùng Cố Thư Dung ở phòng phía đông.

"Được rồi, hai ngày liên tiếp chỉ ăn thịt uống rượu, tỷ đi mua

chút thức ăn." Sáng hôm đó sau khi ăn sáng xong Cố Thư Dung

cầm giỏ đi ra ngoài.

Nàng ấy định gọi Lan Lan đi cùng nhưng ngồi xe ngựa nhiều

ngày mệt mỏi Lan Lan bị ốm. Cố Thư Dung để cho nàng ở nhà

nghỉ ngơi tự mình ra ngoài.

Đình viện Cố gia thuê ở khu thành nam, gần đó có nhiều gia

đình giàu có, có cả quan viên nên trị an rất tốt, cách chợ cũng

gần.

Cố Thư Dung vì để thuận tiện nên vấn tóc theo kiểu của phụ

nhân*, thoải mái đi dạo ở chợ. Sau khi tìm hiểu rõ giá cả thức ăn

ở kinh thành nàng mới mua chút rau và trứng gà cần thiết sau đó

trở về nhà.

*Phụ nhân: Tên gọi chung của những người phụ nữ trưởng

thành đã kết hôn.
 
Back
Top Bottom