Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 120



Liên Kiều gật đầu: "Nhưng mà, ngươi không được giống lần trước, mang theo linh xà của ngươi đến."

Khương Thiệu sửng sốt, hắn ta biết nàng sợ rắn, cũng chưa từng nói lời này, đây là nghe được từ đâu?

Chắc là nhớ nhầm rồi, Khương Thiệu lại cười nói: "Đương nhiên, muội muội không cần lo lắng. Vậy... tối nay giờ Tuất, bến Phong Lăng, không gặp không về?"

"Được." Liên Kiều sảng khoái đồng ý, trong mắt lóe lên một tia tinh quang đắc ý.

Lục Vô Cữu đứng nhìn bọn họ nói chuyện, tay chắp sau lưng, lạnh lùng bỏ đi.



Đêm xuống, trăng sáng sao thưa, gió nhẹ nhàng thổi bên bờ sông.

Giờ Tuất đã đến, bến Phong Lăng đèn đuốc sáng trưng soi bóng xuống mặt nước, thuyền hoa lướt sóng, một chiếc thuyền hoa treo vài chiếc đèn lưu ly cực kỳ đẹp mắt đã cập bến, trên thuyền còn có một ca kỹ ôm đàn tỳ bà, tay nhẹ nhàng gảy dây, ngân nga hát, thật tao nhã.

Khi Liên Kiều đến, Khương Thiệu đang lắc lư nghe khúc hát, thấy nàng đến, liền đứng dậy nghênh đón, quả thật có vài phần phong độ của công tử.

Tuy nhiên, hai người lịch sự, rơi vào mắt người trên một chiếc thuyền rồng đối diện, lại là một ý nghĩ khác.

Chỉ thấy Lục Vô Cữu ngồi một mình trên thuyền rồng, cầm chén rượu, ánh mắt lạnh lẽo, khiến người chèo thuyền tưởng rượu không ngon, vội vàng tạ lỗi: "Nếu không vừa ý, công tử có muốn đổi một bình khác không?"

Lục Vô Cữu thản nhiên ừ một tiếng.

Tuy nhiên, nếu là người quen thuộc với hắn thì sẽ biết hắn không có vị giác, rượu gì đối với hắn cũng không khác biệt. Thứ thật sự khiến hắn khó chịu không phải là rượu, mà là hình ảnh chiếc thuyền hoa đối diện phản chiếu trong chén rượu.

Chỉ thấy hắn lơ đãng, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua cửa sổ thuyền hoa đối diện, thỉnh thoảng nhìn thấy rèm cửa bị gió đêm thổi bay và hai người đang uống rượu phía sau rèm, lông mày hơi nhíu lại.

Một lúc sau, bóng người trên thuyền đứng dậy, Lục Vô Cữu cũng đặt chén rượu xuống, thong thả đứng dậy.

Lúc này, Liên Kiều uống được nửa bình rượu, đã hơi say, nên lấy cớ ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu, ai ngờ vừa lên bờ, đã đụng phải một người cứng ngắc.

Nàng ôm trán định xin lỗi, xoa xoa má, xuyên qua màn đêm mờ ảo, lại phát hiện người đứng trước mặt nàng là Lục Vô Cữu.

Kỳ lạ, sao hôm nay người này cứ xuất hiện thần bí như vậy, lại còn luôn xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng vừa định hỏi, Lục Vô Cữu lại cau mày mắng nàng một trận: "Nàng uống bao nhiêu rồi, sao mặt đỏ bừng lên thế kia?"

Lục Vô Cữu mặc áo đen hòa vào màn đêm, chỉ có đai ngọc bên hông tỏa ra ánh sáng êm dịu.

Liên Kiều bực bội: "Liên quan gì đến ngươi, ta thích uống thì uống."

Rồi lại thắc mắc: "Chẳng phải ngươi ghét nhất kiểu chợ đêm đông đúc ồn ào này sao, sao cũng ra đây?"

Lục Vô Cữu thản nhiên liếc mắt: "... Là Thao Thiết muốn đến, ta chỉ là dẫn nó ra ngoài chơi thôi."

Liên Kiều nhìn về phía chợ đêm, quả nhiên nhìn thấy trong đám đông một nhóc mập mạp hai tay cầm kẹo hồ đang l.i.ế.m ngon lành.

Chỉ biết ăn, đã béo như vậy rồi!

Liên Kiều thầm khinh bỉ Thao Thiết một phen, xoay người định quay lại, Lục Vô Cữu lại nói: "Đã trễ thế này rồi, nàng còn định quay lại sao?"

Liên Kiều nhìn đám đông tấp nập: "Cũng không tính là muộn mà, mọi người chẳng phải mới ra ngoài sao?"

"Hơn nữa." Nàng rất kỳ lạ, tiến lại gần nhìn chằm chằm hắn, "Hôm nay ngươi làm sao vậy, cứ lạnh lùng như vậy, giống như có ai chọc giận ngươi, chẳng lẽ là thấy ta có người hẹn, còn ngươi thì không, nên ghen tị?"

Lục Vô Cữu quay mặt đi: "Nói bậy."

Liên Kiều hừ một tiếng: "Ngươi cứ cứng miệng đi! Nhưng mà, tối nay ta có việc bận, cho dù ngươi thấy không có ai nên ngại, muốn tìm ta đi cùng, cũng không được đâu, ta còn phải quay lại uống rượu với Khương Thiệu."

Vừa nhắc đến cái tên này, sắc mặt Lục Vô Cữu lại sa sầm.

Khi Liên Kiều xoay người, hắn cụp mắt nói nhỏ: "Ta phát tác rồi."

Mấy hơi men trong người Liên Kiều lập tức bay biến mất phân nửa, vội vàng dịch lại gần: "Lúc này?"

Lục Vô Cữu nhíu mày dường như rất khó chịu: "Ta biết làm sao được."

Liên Kiều rất buồn bực, bên trái Khương Thiệu vẫn đang đợi nàng, bên phải Lục Vô Cữu lại phát tác, sao lại cùng lúc thế này?

Nàng nhanh chóng suy nghĩ, vẫn là bên Lục Vô Cữu quan trọng hơn, bèn nói: "Hay là, ta hôn ngươi trước, tạm thời giảm bớt, đợi lát nữa giải quyết xong Khương Thiệu rồi quay lại giải độc cho ngươi?"

Lục Vô Cữu cụp mắt: "Nàng còn muốn quay lại?"

Liên Kiều nhướng mày: "Đương nhiên rồi, cơ hội khó có được."

Nàng thành thạo kiễng chân lên, cố mãi mà Lục Vô Cữu vẫn không cúi đầu.

Liên Kiều ngạc nhiên: "Chẳng phải ngươi phát tác rồi sao? Sao trông không có vẻ gì là khó chịu vậy?"

Nàng đưa tay định chạm vào trán Lục Vô Cữu, lúc này, Lục Vô Cữu lại nắm lấy tay nàng ấn lên cây.

Vậy là dòng suy nghĩ của Liên Kiều tạm thời bị cắt ngang, bị hắn áp vào thân cây thô ráp, môi kề môi, hơi thở quấn quýt.

Một lúc lâu sau, Liên Kiều sốt ruột muốn quay lại, nhưng cứ hễ nàng vùng vẫy, Lục Vô Cữu lại giữ gáy không cho nàng cựa quậy, còn cắn nàng một cái thật mạnh.

Liên Kiều hít một hơi, đẩy hắn ra: "Ngươi làm gì vậy, ta còn phải gặp người ta nữa!"

Lục Vô Cữu dùng đầu ngón tay lau vết m.á.u trên môi, giọng điệu bình thản: "Không cẩn thận."

Lưỡi va vào răng là chuyện khó tránh khỏi, huống chi là hai người vốn không quen thuộc.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 121



Vậy nên Liên Kiều nghi ngờ nhìn một chút rồi không so đo với hắn nữa, lau vết m.á.u trên môi: "Vừa rồi hôn chắc cũng đủ giảm bớt một lúc rồi, ta đi ứng phó Khương Thiệu trước, lát nữa quay lại giải độc cho ngươi."

Nói xong, nàng xoay người bỏ đi, Lục Vô Cữu trầm mặt nhìn theo.

Quay lại, vết thương trên môi dưới của Liên Kiều rất rõ ràng, Khương Thiệu lập tức đứng dậy: "Muội muội bị sao vậy?"

Liên Kiều chột dạ che miệng: "Vừa rồi hơi chóng mặt, không cẩn thận đụng phải cây."

Khương Thiệu liếc nhìn bóng người cao lớn phía sau cây cầu bên ngoài thuyền, cười lạnh một tiếng, cây? E rằng là cây mọc miệng.

Nhưng hắn ta không chỉ ham mê sắc đẹp mới muốn đưa Liên Kiều về Cối Kê, mà còn nhắm vào mảnh vỡ Khung Đồng Ấn mà nàng lấy được từ Ngô Vĩnh, nên giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục rót rượu cho Liên Kiều, định chuốc say nàng.

Liên Kiều cũng có ý đồ riêng, nàng vừa uống rượu vừa thi triển thuật khống chế nước.

Lại uống được nửa bình rượu, nàng lấy cớ đi vệ sinh lẻn ra ngoài, vừa lên bờ liền nôn hết rượu trong cổ họng ra.

Lúc này mới dễ chịu hơn nhiều.

Lục Vô Cữu liếc nhìn hành động của nàng, hơi nhíu mày: "Nàng đang làm gì vậy?"

Liên Kiều liếc hắn một cái: "Chẳng phải là để chuốc say Khương Thiệu, tìm ra cách giải độc sao?"

Lục Vô Cữu lặng lẽ nhìn nàng, Liên Kiều mới thành thật nói: "Ta không ngốc, tất cả chúng ta đều trúng chiêu, không ít tu sĩ trong thành cũng trúng chiêu, chỉ có Khương Thiệu và người của hắn ta là không sao cả, chẳng phải quá kỳ lạ sao?”

“Hơn nữa, hôm đó đi điều tra Điền gia trang, xương cốt dưới đất đã bị đào mất rồi, những người đến trước chúng ta, lại không gặp chuyện gì, chỉ có Khương Thiệu và người của hắn ta. Vừa đúng lúc hắn ta muốn gài bẫy ta, ta liền tương kế tựu kế, cũng tính kế hắn ta một lần."

Sắc mặt Lục Vô Cữu lập tức chuyển sang vui vẻ: "Vậy ý nàng là, hôm nay nàng đồng ý du ngoạn cùng Khương Thiệu là muốn dụ rắn ra khỏi hang?"

"Đương nhiên rồi, nếu không ai lại muốn uống rượu với hắn ta chứ."

Liên Kiều vẫn đang uống nước liên tục, còn súc miệng, đề phòng Khương Thiệu bỏ thứ gì đó không tốt vào rượu của nàng.

Giọng điệu Lục Vô Cữu lại dịu dàng trở lại: "Vậy nàng định làm thế nào?"

Liên Kiều lau miệng, nhìn xung quanh, ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói: "Vậy ta nói cho ngươi biết, ngươi không được nói ra ngoài đấy."

Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: "Được."

Sau đó, Liên Kiều liền sáng mắt lên, lén lút bàn bạc với hắn: "Ta định bỏ một chút độc đào quái vào người hắn ta, nếu hắn ta cũng trúng độc, nhất định sẽ nghĩ cách giải độc, đến lúc đó xương cốt có ở trong tay hắn ta hay không chẳng phải rõ ràng rồi sao?"

Nói xong, nàng lấy ra một chiếc hồ lô nhỏ trong tay áo, mở nút chai cho Lục Vô Cữu ngửi: "Nhìn xem, đây là nước ép đào."

Nàng vừa nói vừa cười gian xảo, có vẻ rất đắc ý.

Lục Vô Cữu nhíu mày: "Thì ra là cách này, ta còn tưởng..."

"Tưởng gì?" Liên Kiều vội vàng giải thích, "Cách này tuy có hơi không quang minh chính đại, nhưng Khương Thiệu cũng không phải người tốt gì, trước đây có một sư tỷ bị hắn ta đùa giỡn rồi đau khổ quá độ, vô tình tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt đoạn, mà hắn ta lại phủi sạch quan hệ, ngay cả lúc sư tỷ hạ táng cũng không thèm nhìn một cái. Cho dù hắn ta không trộm xương cốt, lần này coi như báo thù cho sư tỷ, hắn ta đáng đời, ngươi không được ngăn cản ta!"

Lục Vô Cữu dừng lại một chút, ánh mắt kỳ lạ: "Ta nói ngăn cản nàng khi nào? Ta là muốn nói, từ trước khi các ngươi lên thuyền, Thao Thiết đã ra tay hạ độc hắn ta rồi."

?

Lục Vô Cữu cũng nghĩ vậy sao? Còn làm xong rồi?

Liên Kiều lúc đầu kinh ngạc, sau đó lại lạnh sống lưng, tốt đấy Lục Vô Cữu, tâm địa thật đen tối, còn đen tối hơn nàng nhiều!

Nhưng mà, hai người cũng coi như là nghĩ giống nhau.

Liên Kiều dùng khuỷu tay huých hắn, cười gian xảo: "Ngươi có thấy hôm nay chúng ta hơi giống đồng lõa không?"

Lục Vô Cữu vừa nghe nàng dùng từ như vậy, sắc mặt lại tối sầm, khẽ quát: “Nói bậy bạ gì đó!”

Liên Kiều khịt mũi hai tiếng, giả vờ nghiêm túc, rõ ràng hắn mới là kẻ mưu mô xảo quyệt hơn cả.

Tuy nhiên, Lục Vô Cữu đã ra tay rồi, Liên Kiều cũng không cần phải nhịn nhục mà tiếp tục uống rượu với Khương Thiệu nữa.

Giải quyết xong một việc lớn, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người kéo Lục Vô Cữu ra sau gốc cây, ấn hắn vào thân cây, rồi vòng tay qua cổ hắn, thành thạo cởi khuy áo hắn: “Vậy chúng ta có thể bắt đầu rồi.”

Lục Vô Cữu hơi cứng người: “Bắt đầu cái gì?”

Liên Kiều kinh ngạc: “Đương nhiên là giải độc rồi, chẳng phải ngươi đang phát tác sao?”

Lục Vô Cữu dường như mới nhớ ra, cúi đầu nhìn bàn tay đang nghịch ngợm của nàng, khẽ “ừm” một tiếng, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.

Liên Kiều sờ sờ mặt hắn, lại sờ sờ cổ, nhưng lại thấy rất kỳ lạ: “Lần này phát tác, sao mặt và cổ ngươi không nóng chút nào, còn hơi lạnh nữa?”

“Có sao?” Lục Vô Cữu khựng lại, làm như không có chuyện gì xảy ra, “Chắc là do đứng ngoài gió lâu quá, bên trong áo vẫn nóng đấy.”

Liên Kiều đưa tay sờ, dù cách một lớp áo vẫn có thể cảm nhận được lồng n.g.ự.c Lục Vô Cữu hơi nóng, giống như khi lên cơn, nên nàng bất đắc dĩ đành chấp nhận số phận.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 122



“Được rồi.”

Rồi lại than thở, loại cổ trùng này cũng thật biết chọn thời điểm.

Nhưng Liên Kiều nhất thời quên mất, Lục Vô Cữu là linh căn hệ Hỏa, thân thể vốn đã nóng hơn người thường.

Nhưng nàng đã tin Lục Vô Cữu lên cơn rồi, bên phía Khương Thiệu đương nhiên là không thể quay lại nữa, bèn lấy một mảnh bạc vụn tìm một cô bé bán hoa bên sông nhờ nàng ấy đến thuyền hoa của Khương Thiệu chuyển lời, nói dối mình bị cảm gió nên phải về trước.

Khương Thiệu đang cao hứng, vừa nghe Liên Kiều không quay lại, liền vén rèm nhìn ra ngoài với ánh mắt không mấy thiện cảm, Liên Kiều vội vàng kéo Lục Vô Cữu nấp sau gốc cây.

Một lúc lâu sau, Khương Thiệu hất rèm, tức giận bỏ đi.

Lúc này Liên Kiều mới dám ló đầu ra.

Giọng điệu Lục Vô Cữu khó chịu: “Hình như nàng rất sợ hắn biết chuyện.”

Liên Kiều xoa ngực: “Đương nhiên là sợ rồi, ta không chỉ sợ Khương Thiệu biết, người khác ta cũng sợ, nếu để người khác biết quan hệ của chúng ta, ta còn không xấu hổ c.h.ế.t sao.”

“…”

Sắc mặt Lục Vô Cữu lại sa sầm.

Liên Kiều thấy hắn kỳ quái, trước kia hắn khinh thường nàng như vậy, nếu bị người ta biết, chẳng phải hắn mới là người sợ nhất sao?

Nhưng gần đây Lục Vô Cữu có quá nhiều hành động kỳ lạ, Liên Kiều suy nghĩ một hồi, quy kết là do hắn trúng cổ nên đầu óc cũng không được bình thường.

Lúc này đang là lúc náo nhiệt, hai người bọn họ dung mạo xuất chúng, dù đứng sau gốc cây cũng thường xuyên bị người khác ngoái đầu nhìn.

Tuy Liên Kiều chỉ xem việc giải độc như một việc bắt buộc phải làm giống như ăn cơm uống nước, nhưng người ngoài chưa chắc đã nghĩ vậy, huống chi tối nay không chỉ có hai người họ ra ngoài, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam cũng ra ngoài chơi, còn không biết đang chen chúc ở đâu trong đám đông, lỡ như bị bọn họ bắt gặp thì không hay.

Sau khi lén lút quan sát xung quanh, nàng suy nghĩ: “Bên ngoài đông người, không bằng về thuyền của ngươi đi?”

Lục Vô Cữu tiến thoái lưỡng nan, lúc này cũng không thể nói không được, khẽ gật đầu, hai người liền đi về phía thuyền.

Rèm vừa được kéo lên, trong khoang thuyền lập tức tối sầm, hai bóng người quấn lấy nhau, như đôi uyên ương quấn quýt trên sông.

Hôn một hồi, Liên Kiều thở hổn hển, đẩy Lục Vô Cữu ra nghỉ ngơi một chút.

Lục Vô Cữu v**t v* khóe môi, khẽ suy tư: “Tối nay nàng ăn nho à?”

Liên Kiều khó hiểu: “Sao ngươi biết?”

Lục Vô Cữu dừng lại: “Nếm được chút hương thơm từ miệng nàng.”

Liên Kiều kinh ngạc: “Chẳng phải ngươi không có vị giác sao?”

Lục Vô Cữu suy nghĩ một chút: “Chắc là do loại cổ trùng, khi hôn có thể nếm được chút hương vị từ miệng nàng.”

Liên Kiều thấy lạ, cổ trùng này lại có công hiệu như vậy, trách không được Lục Vô Cữu, người vốn rất kén chọn, lại dường như không hề bài xích việc dây dưa với nàng.

Nhưng theo kinh nghiệm của nàng, chỉ hôn thôi là chưa đủ, nàng định vén tay áo Lục Vô Cữu: “Để ta xem lần này sợi chỉ đỏ dài đến đâu rồi, phải hôn đến chỗ nào.”

Lục Vô Cữu lại rút tay về, không cho nàng chạm vào.

Liên Kiều chộp hụt, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn: “Sao ngươi không cho ta xem?”

Lục Vô Cữu vẻ mặt rất mất kiên nhẫn: “Nàng quên rồi sao? Ta cũng bị nàng lây nhiễm loại độc này, từ cánh tay đến n.g.ự.c toàn là hình xăm, làm sao còn phân biệt được sợi chỉ đỏ?”

Liên Kiều gãi đầu, đúng rồi, sao nàng lại quên mất chuyện này, bèn ho khan: “Ta quên thì ngươi nhắc ta là được, cứ nói năng như ra lệnh làm gì.”

Lục Vô Cữu dường như rất không muốn nhắc đến chuyện này: “Còn không tiếp tục?”

“Thúc giục cái gì, để ta nghỉ một chút!”

Liên Kiều bực bội, nốc cạn hai chén trà, rồi cởi cổ áo Lục Vô Cữu, suy nghĩ: “Lần này có phải cũng giống như ngươi đã làm với ta lần trước, phải hôn xuống dưới không?”

Lục Vô Cữu yết hầu hơi động đậy: “Nàng thử xem sao.”

Liên Kiều liền nhẹ nhàng hôn lên yết hầu hắn, rồi lại chuyển xuống dưới, hôn lên xương quai xanh của hắn.

Phải nói rằng, Lục Vô Cữu quả thực có một vẻ ngoài tuấn tú, làn da trắng như ngọc, quanh thân tỏa ra mùi hương gỗ thoang thoảng, khác hẳn với những nam nhân mà Liên Kiều từng gặp.

Hôn một hồi, nàng không nhịn được đưa tay chọc chọc xương quai xanh của hắn: “Ở đây của ngươi có một nốt ruồi nhỏ này.”

Lục Vô Cữu cúi đầu: “Lúc này, nàng còn có thể phân tâm?”

Liên Kiều ngạc nhiên: “Sao ngươi lại hỏi vậy, phải hôn lâu như vậy, nhàm chán như thế, không tìm việc gì làm thì sao hôn tiếp được? Ta không tin ngươi hôn ta mà không hề phân tâm chút nào.”

“…”

Lục Vô Cữu nhắm mắt lại, hắn quả thực đã phân tâm, nhưng không phải cùng một kiểu phân tâm với nàng.

Tóm lại, nửa canh giờ sau, tuy Liên Kiều đã cởi được một nửa áo trên của Lục Vô Cữu, nhưng hôn vài cái lại kêu đau miệng, sau đó nằm nhoài lên người hắn, lúc thì chọc chọc cằm hắn, lúc thì dùng đầu ngón tay quấn lấy tóc hắn, vô cùng mất tập trung, hôn đến cuối cùng cũng chỉ hôn đến xương quai xanh của hắn.

Không chỉ không giải được cơn khát, ngược lại còn khiến Lục Vô Cữu bốc lửa toàn thân. Mà hắn lại không thể nói gì, chỉ có thể nhìn nàng chằm chằm.

Liên Kiều không hề hay biết, đến khi Lục Vô Cữu khó chịu nói được rồi thì nàng mới bật dậy, cảm thán mình cuối cùng cũng thoát nạn.

Xuống thuyền, nàng liền chạy thẳng lên bờ, định nhân tối nay chơi cho đã, nếu không thì ngày mai khi Khương Thiệu phát hiện mình trúng độc, chắc chắn sẽ có một trận ác chiến.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 123



Giang Lăng từ xưa đã phồn hoa, ban đêm không có giờ giới nghiêm, trên sông trôi nổi vô số đèn hoa đăng lấp lánh, trên cầu bên bờ sông người người chen chúc, tụ tập thành từng nhóm nhỏ, đều là nam thanh nữ tú đi dạo đêm, tay cầm kẹo hồ lô, hoặc xách một túi điểm tâm, cười nói vui vẻ.

Liên Kiều thấy mới lạ, cũng mua mấy chiếc đèn hoa đăng, định tìm Yến Vô Song và Chu Kiến Nam cùng thả đèn, nhưng nhìn quanh cũng không thấy.

Nàng huých Lục Vô Cữu: “Ngươi cũng giúp ta tìm xem, đông người mới vui.”

Lục Vô Cữu quay đầu lại, đúng là nhìn thấy phía Tây có hai bóng người khả nghi, đang chen chúc trước một quầy hàng nhỏ mặc cả.

Nhưng hắn nheo mắt lại, không nói gì, mà khi Liên Kiều định đi tới thì hơi chắn ngang, rồi liếc mắt về hướng ngược lại, nói: “Bên kia…”

“Hình như bọn họ vừa đi qua đó.”

Liên Kiều ồ lên một tiếng: “Sao ta không thấy?”

Nàng liền đi về phía Đông tìm, đương nhiên, càng đi xa càng không tìm được, vòng vo một hồi, nàng mệt quá, đành bỏ cuộc, bèn chia đèn hoa đăng trong tay cho Lục Vô Cữu.

“Thôi, nếu không tìm thấy bọn họ thì cho ngươi vậy.”

Lục Vô Cữu không nhận, dường như chê trẻ con.

Nhưng Liên Kiều thật sự cầm không hết, bèn nhét vào lòng hắn một cái, ép hắn cùng mình thả đèn.

“Nhất định phải cầm, ta vừa mới giúp ngươi giải độc đấy, keo kiệt vậy làm gì? Hơn nữa, ta muốn ước, dù ngươi không ước thì cũng phải giúp ta ước!”

Lục Vô Cữu cau mày, lúc này mới dùng một ngón tay nhấc một chiếc đèn hoa đăng lên.

Liên Kiều cẩn thận châm lửa cho đèn, rồi làm theo những nam nữ khác xung quanh, thành tâm thành ý viết điều ước, sau đó chắp tay cầu nguyện.

Còn về điều ước, đương nhiên là mong sớm giải được cổ trùng trên người bọn họ.

Nàng rất thành khẩn, sợ ông trời không nghe thấy, còn lẩm bẩm vài lần, lại ép Lục Vô Cữu cùng nàng ước điều này, nguyện lực của hai người cộng lại, càng thêm thành tâm.

Mở mắt ra, nàng lại thấy Lục Vô Cữu khoanh tay đứng đó, cứ nhìn đèn hoa đăng trôi đi.

Liên Kiều cau mày: “Nhanh vậy, ngươi có ước không đó?”

“Ước rồi.” Lục Vô Cữu thản nhiên nhìn về phía chiếc đèn hoa đăng đang trôi đi.

Liên Kiều không yên tâm, còn muốn kiểm tra, nhưng Lục Vô Cữu lại trầm mặt xuống, nghiêng người chắn lại.

“Còn đi không, một cái đèn hoa đăng mà nàng muốn làm loạn đến bao giờ?”

Liên Kiều liếc mắt nhìn, xác nhận trên đèn hoa đăng có chữ, lúc này mới thôi, dù sao hắn chắc chắn cũng muốn sớm giải cổ, cho dù có qua loa một chút cũng sẽ không phản tác dụng, bèn kéo hắn tiếp tục hòa vào dòng người đi tiếp.

Chợ đêm rất náo nhiệt, Liên Kiều thấy cái gì cũng lạ, vừa rồi còn cười Thao Thiết mỗi tay cầm một cái kẹo hồ lô, đến lượt mình, nàng chọn tới chọn lui thấy cái nào cũng đẹp, cũng chọn hai cái, một cái hình con thỏ, một cái hình con cáo, yêu thích không buông tay.

Nàng còn hào phóng cho Lục Vô Cữu một cái, nhưng nghĩ lại hắn cũng không nếm được mùi vị, bèn lấy lại, quyết định vẫn là đừng lãng phí.

Sắc mặt Lục Vô Cữu cứng đờ, hơi khó coi.

Cứ vừa đi vừa dạo như vậy, Liên Kiều nhanh chóng không cầm hết đồ, tất cả đều nhét vào tay Lục Vô Cữu.

Lục Vô Cữu cũng không từ chối, nhưng khi đi ngang qua một quán rượu, hắn đột nhiên dừng lại, cả người tỏa ra một luồng hơi nóng bất thường.

Hắn làm như không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước, nhưng hơi nóng này không hề có ý định dừng lại.

Liên Kiều cũng phát hiện ra, khi đưa đồ cho Lục Vô Cữu, nàng vô tình chạm vào tay hắn, lập tức bị bỏng.

“Nóng quá. Còn yết hầu của ngươi nữa, cũng đổ mồ hôi rồi, sao lại giống như phát tác nữa vậy?”

Lục Vô Cữu liền chắp tay ra sau lưng: “Nàng nghĩ nhiều rồi. Chỉ là đi bộ lâu nên hơi nóng thôi.”

Liên Kiều lúc này mới phát hiện mình mua quá nhiều đồ, hai tay hắn đã xách không hết, hơn nữa, hình như số tiền này cũng là do hắn trả.

Nàng vội vàng nhận lấy, ngượng ngùng ho khan: “Những thứ này đâu phải đều là của ta, ngươi cũng có phần mà. Hiếm khi ra ngoài một lần, nếm thử nhiều món một chút thì sao.”

“Cho ta?” Lục Vô Cữu nhướng mày, “Nàng chắc chắn ta nếm được vị sao?”

Liên Kiều cứng họng, đúng là quên mất chuyện này, nàng hơi tham ăn một chút, có cần phải vạch trần nàng như vậy không! Bèn tức giận giật lại đồ ăn trong tay hắn.

“Tuy nhiên.” Lục Vô Cữu chợt nảy ra ý tưởng, “Nếu nàng thật sự muốn cho ta, cũng không phải là không có cách.”

Liên Kiều hiểu ý hắn, tuy hắn không có vị giác, nhưng có thể nếm được hương vị trong miệng nàng qua nụ hôn, bèn cau mày: “Ý ngươi là, ta nếm trước, sau đó để ta hôn ngươi?”

Lục Vô Cữu ra hiệu nhìn đống đồ trong tay: “Tối nay nàng ăn uống gì đều là ta trả tiền, không được sao?”

Liên Kiều: “…”

Quả nhiên là ăn của người keo kiệt, bất đắc dĩ, nàng vẫn đồng ý.

“Vậy ngươi muốn nếm mùi vị gì? Nói trước, ta không thích ăn cay, không thích ăn chua, không ăn được đồ đắng, còn lại thì được, nhưng cũng không được ăn nhiều…”

Liên Kiều liệt kê tỉ mỉ, Lục Vô Cữu dường như hơi mất kiên nhẫn, liếc mắt nhìn quán rượu bên cạnh: “Ở đây.”

Liên Kiều ngẩng đầu: “Hóa ra ngươi muốn nếm thử vị rượu à!”

Lục Vô Cữu đã bước vào cửa, thúc giục: “Còn không vào?”

Liên Kiều xách váy đuổi theo: “Gấp cái gì.”

Vào trong, Lục Vô Cữu gọi đầy một bàn mười mấy loại rượu, mỗi loại rót một chén nhỏ.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 124



Liên Kiều ngạc nhiên: “Ta biết ngươi chưa từng nếm thử rượu, nhưng mà, nếm một lúc mười mấy loại, sẽ say đấy.”

Lục Vô Cữu trực tiếp đẩy chén rượu tới: “Rượu hoa quả, nếm thử mùi vị thôi, không say đâu.”

Liên Kiều vốn thấy Lục Vô Cữu không có vị giác cũng hơi thương cảm, hắn đã rót rồi, nàng cũng không tiện nói gì thêm.

Vậy là Liên Kiều nhấp một ngụm rượu, sau đó, dùng đôi môi còn vương vấn hương rượu tiến đến hôn hắn một cái.

Hôn xong, nàng chớp chớp mắt, tốt bụng nói cho hắn biết: “Đây là rượu mơ.”

“Ừm.” Lục Vô Cữu lại đẩy một chén khác tới, “Cái này thì sao?”

Liên Kiều tiếp tục nhấp một ngụm, cũng hôn hắn một cái, nhưng hôn xong, hắn vẫn không cho nàng rời đi, ngược lại còn nắm cằm nàng tiếp tục dây dưa.

Cứ như vậy hết chén này đến chén khác, Liên Kiều bị dụ dỗ lại nếm hết mười mấy loại rượu.

Mỗi lần nếm một loại rượu, nàng đều bị hôn rất lâu, vốn đã hơi say, nàng càng thêm choáng váng, vịn bàn lẩm bẩm: “Sao ta lại cảm thấy ngươi không phải muốn nếm mùi vị, mà là muốn nếm ta thế?”

Lục Vô Cữu giọng nói lạnh nhạt: “Chỉ là chưa từng nếm thử mùi vị, hơi tham lam chút thôi.”

Liên Kiều lập tức lại mềm lòng, cộng thêm say rượu đầu óc không tỉnh táo, ngây ngốc gật đầu, lại nhấp một ngụm rượu, giống như đang l.i.ế.m kẹo hồ lô, nâng mặt Lục Vô Cữu lên mổ mấy cái.

Hôn liên tục quá lâu, môi nàng đã bị trầy da, vừa chạm vào liền đau đến không chịu nổi, không nhịn được than thở: “Tại sao miệng không thể giống như mắt có hai cái nhỉ, nếu có hai cái thì tốt rồi, cũng không cần mệt mỏi như vậy!”

Lục Vô Cữu đột nhiên ngẩng đầu: “Hai cái?”

“Đúng vậy.” Liên Kiều vẫn đang mải mê tưởng tượng, “Nếu có hai cái, sau này khi ngươi phát tác, ta có thể dùng một cái hôn nửa canh giờ, rồi lại đổi sang cái kia, như vậy cũng không đến nỗi sưng đỏ lên.”

Lục Vô Cữu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, d*c v*ng cuồn cuộn.

Vừa thương xót, lại không nhịn được ra sức giày vò, mãi đến khi Liên Kiều khó chịu cau mày, Lục Vô Cữu mới lấy lại tinh thần, an ủi chạm vào khóe môi nàng.

Vô dụng.

Mới đến đâu chứ.

[Tác giả có lời muốn nói]

Cô bé đáng thương một đêm bị lừa hai lần



Liên Kiều không giống người thường, người khác say rượu thường hay om sòm, nàng càng say lại càng yên tĩnh. Không chỉ yên tĩnh, mà còn đặc biệt nghe lời, khác hẳn với vẻ hung dữ thường ngày.

Kinh nghiệm này cũng là do hồi còn ngây thơ lén uống rượu của cha nàng mà rút ra được.

Lúc ấy, cha nàng vừa giận vừa lo, sợ nàng sau này bị người ta chuốc rượu rồi bắt nạt, nên nghiêm cấm nàng uống rượu. Liên Kiều cũng biết rõ tật xấu này của mình, cho dù có uống cũng rất ít khi say. Vậy nên, sáng hôm sau, khi nàng tỉnh dậy với mái tóc rối bù vì say rượu, phát hiện ký ức đêm qua trống rỗng, nàng thật sự ngẩn người ra.

Sau khi nhớ lại chuyện đã xảy ra, nàng vẫn không thể hiểu nổi, không đúng nha, rõ ràng nàng ghét Lục Vô Cữu muốn chết, sao có thể vì đồng cảm hắn không có vị giác mà cam tâm tình nguyện uống mười mấy chén rượu trái cây chỉ để giúp hắn nếm thử mùi vị chứ?

Nhất định là nàng quá mềm lòng rồi.

Đang nghĩ như vậy, đôi môi bỗng nhiên lại bắt đầu nóng rát, Liên Kiều lại gần soi gương, chỉ thấy đôi môi vốn hồng hào của mình vẫn còn hơi sưng, môi dưới còn có vệt m.á.u đóng vảy.

Nàng thở dài một tiếng, lại ghét bỏ Lục Vô Cữu, cứ cách ba bữa nửa ngày lại đau như vậy một lần, ai mà chịu nổi chứ. Liên Kiều lấy khăn nóng chườm mãi, loay hoay hồi lâu mới dám ra ngoài.

Lúc này, Lục Vô Cữu đang ở trong phòng mình uống trà nấu bằng nước Vô Căn, thần sắc điềm tĩnh, dáng vẻ nhàn nhã.

Yến Vô Song và Chu Kiến Nam đang theo dõi ở thủy tạ, một mặt nhìn chằm chằm Khương Thiệu, một mặt lại không nhịn được len lén liếc nhìn động tĩnh bên phía Lục Vô Cữu.

Hương trà thoang thoảng bay tới, Yến Vô Song tấm tắc hai tiếng: "Thơm quá, không biết là trà gì."

"Nông cạn, đây là Thiên Mục Thanh Đỉnh." Chu Kiến Nam khịt mũi coi thường, rồi lại sờ cằm cảm thán, "Điện hạ thật là có phẩm vị, Thiên Mục Thanh Đỉnh vốn có nước trong veo, hương thơm lan tỏa, dùng nước tuyết đã là hương vị phi phàm, dùng nước Vô Căn nấu lên chắc chắn hương vị càng tuyệt vời hơn, đợi khi trở về, ta cũng phải học theo điện hạ, nếm thử trà điện hạ uống hàng ngày rốt cuộc là mùi vị gì."

Yến Vô Song nghe mà mặt đầy vẻ mờ mịt: "Cái gì thanh cái gì tuyết, các ngươi uống trà mà cũng cầu kỳ như vậy, thật sự có thể nếm ra sự khác biệt sao?"

Chu Kiến Nam liếc nàng một cái: "Đương nhiên rồi! Đừng nói là nước tuyết và nước Vô Căn, cho dù là nước Vô Căn trên trúc Tương Phi và nước Vô Căn trên trúc La Hán cũng có sự khác biệt, nếu không ngươi nghĩ tại sao điện hạ chỉ cần nước Vô Căn trên trúc Tương Phi? Cũng chỉ có loại người tầm thường như ngươi mới không phân biệt được."

Hai người ngươi một lời ta một câu bình phẩm, Yến Vô Song tấm tắc khen lạ, chỉ than Lục Vô Cữu quá mức cầu kỳ.

Liên Kiều càng nghe càng muốn cười, không nhịn được phì cười thành tiếng.

Cầu kỳ?

Lục Vô Cữu căn bản là không nếm được mùi vị!

Chu Kiến Nam tức giận trừng mắt nhìn nàng: "Có gì đáng cười? Ngươi chẳng lẽ là đang ghen tị với phẩm vị của điện hạ, ăn không được nho nói nho chua đấy à?"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 125



"Ta ghen tị với hắn?" Liên Kiều nhướng mày, "Rõ ràng là hắn ghen tị với ta mới đúng, hắn không chỉ ghen tị với ta, mà còn là dựa vào ta mới biết cái gì gọi là chua."

Chu Kiến Nam ngơ ngác: "Ngươi đang ba hoa cái gì vậy?"

Liên Kiều vốn định giải thích, nhưng nghĩ đến dù sao đây cũng là bí mật của Lục Vô Cữu, chỉ có hai người bọn họ biết, nên đành nuốt xuống: "Không có gì, dù sao hắn cũng không giống như các ngươi nói đâu!"

Chu Kiến Nam hừ một tiếng, rõ ràng là không tin, Liên Kiều bị hắn làm cho nghẹn lời, bèn định đi tìm Lục Vô Cữu cười nhạo hắn một trận, gỡ lại chút mặt mũi.

Vào cửa, nàng cố ý nháy mắt hỏi Lục Vô Cữu trà hắn đang uống có vị gì, vốn tưởng Lục Vô Cữu sẽ tức giận, không ngờ hắn thong thả đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: "Không biết."

Tâm tình Liên Kiều lập tức rất tốt.

"Nhưng mà," nàng vẫn không hiểu, "ngươi nếu đã không nếm được mùi vị, tại sao còn phải ra vẻ phải dùng nước Vô Căn, ăn đồ trồng trên Địa Thực, làm cho mình có vẻ khó gần như vậy?"

Lục Vô Cữu mím môi: "Tiện."

Liên Kiều nhíu mày: "Ngươi nói sai rồi, cái này có gì mà tiện, chẳng phải là phiền phức mới đúng sao, nước của ngươi ta biết, một chén nhỏ thôi cũng phải thu từ năm trăm cây trúc Tương Phi, rất tốn công sức."

Lục Vô Cữu lại thản nhiên như mây gió: "Cầu kỳ mới là mục đích."

Liên Kiều hoàn toàn mơ hồ: "Hả?"

Lục Vô Cữu liếc nàng một cái, cuối cùng cũng nói thêm vài chữ: "Ta sinh ra đã không nếm được mùi vị, từng có nội thị biết chuyện này đã bỏ độc vào nước uống của ta, sau đó, chuyện này dần dần không được nói ra ngoài nữa."

Liên Kiều đúng là chưa từng nghe chuyện trước kia của hắn, suy nghĩ một hồi mới hiểu ra.

Lục Vô Cữu không nếm được mùi vị, cho nên dù nước uống có vị lạ cũng không biết, ăn phải độc dược cũng không biết, như vậy, muốn giở trò với hắn quả thật dễ dàng hơn nhiều.

Nghĩ kỹ lại, với thân phận của hắn, người khác không thể không kính rượu, rót trà cho hắn, có lúc còn phải bảo hắn bình phẩm vài câu, nếu hắn lỡ nói sai, đến lúc đó làm mất mặt hoàng gia.

Cho nên, Lục Vô Cữu bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng này là để không cho người ta nhìn thấu điểm yếu của hắn?

Nghĩ như vậy, lại có chút đau lòng.

Liên Kiều bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện: "Vậy nên, lần đầu tiên gặp mặt, ta cho ngươi quả nhân sâm mà ngươi không nhận cũng không phải là vì ghét ta, mà là sợ nếm không ra mùi vị bị ta phát hiện?"

Lục Vô Cữu khẽ ừ một tiếng, coi như thừa nhận.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Liên Kiều bao nhiêu năm cuối cùng cũng được dời đi một chút.

Nàng đã nói mà, nàng rõ ràng thái độ tốt như vậy, sao có thể có người lần đầu tiên gặp mặt đã không thích nàng, không chỉ không thích, còn trưng ra bộ mặt khó chịu với nàng?

Lục Vô Cữu cũng thật là, một câu cũng không giải thích, hại nàng hiểu lầm hắn bao nhiêu năm.

Liên Kiều bèn quyết định từ nay về sau sẽ bớt ghét hắn một chút.

Đương nhiên, cũng chỉ một chút thôi.

Lục Vô Cữu đã không nếm được mùi vị, nước Vô Căn này cho hắn uống đúng là phí của trời, Liên Kiều bèn mượn cớ phải tận dụng, tự rót cho mình một chén nước Vô Căn của hắn, từng ngụm nhỏ nhấm nháp, vô cùng thư thái.

Lục Vô Cữu cũng không ngăn cản, ngược lại còn chủ động rót thêm cho nàng: "Đủ chưa?"

Liên Kiều e lệ cười, lại đưa chén qua: "Thêm một chén nữa."

Lục Vô Cữu nhướng mày, đẩy cả ấm trà qua.



Liên Kiều bèn đang ung dung thưởng trà, Khương Thiệu ở viện bên cạnh lại đang nổi trận lôi đình.

Cẩn thận phòng bị đủ kiểu, hắn vạn lần không ngờ đến giờ phút cuối cùng lại trúng chiêu.

Một đệ tử hầu cận nói: "Có phải là vị kia nhà họ Liên ra tay không, hôm qua nàng ta vừa mới cùng ngài uống rượu, ngài vừa về đã trúng chiêu, sao lại trùng hợp như vậy?"

Khương Thiệu lại nói: "Chắc không phải nàng ta, hôm qua nhất cử nhất động của nàng ta, ta đều trông thấy, căn bản không có cơ hội ra tay."

"Vậy sẽ là ai?" Đệ tử trầm tư.

Khương Thiệu nheo mắt, nhớ tới bóng người sau gốc cây, trong lòng đại khái đã có suy đoán.

Từ khi vào thành hắn luôn cẩn thận, có thể thần không biết quỷ không hay ra tay với hắn, ngoài Lục Vô Cữu ra, cũng không còn ai khác.

Trong mắt Khương Thiệu hiện lên một tia lạnh lẽo, trong tay hắn tuy có xương cốt, nhưng mảnh vỡ thứ hai của Khung Đồng Ấn lại nằm trong tay bọn họ, nếu muốn triệt để chữa khỏi độc này, hai thứ thiếu một cũng không được.

Hắn vốn không muốn trực tiếp động thủ cướp mảnh vỡ, chỉ muốn đợi bọn họ biến thành cây, ngồi mát ăn bát vàng, bây giờ lại không còn cách nào khác.

Khương Thiệu mặt mày âm trầm, tính toán một hồi, bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, dặn dò mọi người chuẩn bị sẵn sàng, cùng ta ra ngoài, động tĩnh nhỏ thôi."

Thuộc hạ đáp một tiếng, nhanh chóng hành động, không bao lâu, một cỗ xe ngựa đã từ cửa sau phủ đệ chạy ra.

Liên Kiều và Lục Vô Cữu vẫn luôn theo dõi động tĩnh bên này, Khương Thiệu vừa có động tĩnh, bọn họ liền nhanh chóng đuổi theo.

Liên Kiều nhíu mày: "Ta cảm thấy, Khương Thiệu hẳn là không phải đi lấy xương cốt, hắn đã phát hiện trúng độc rồi, chắc chắn sẽ nghĩ đến có người đi theo hắn chứ, chúng ta cứ như vậy đi theo hắn có tác dụng sao?"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 126



Lục Vô Cữu nói: "Đúng là không có tác dụng, nhưng mà, hắn không phải đi tìm xương cốt, mà là nhắm vào mảnh vỡ Khung Đồng Ấn trên người nàng, cố ý dẫn chúng ta mắc câu, muốn vây bắt chúng ta."

Liên Kiều kinh ngạc: "Sao ngươi biết?"

Lục Vô Cữu ra hiệu bằng ánh mắt về phía mấy đệ tử đi bên cạnh Khương Thiệu, nói: "Hắn không chọn ngự kiếm, mà cố ý chuẩn bị hai cỗ xe ngựa giống nhau, vừa nhìn đã biết là muốn chia rẽ chúng ta. Hơn nữa, mấy người đi theo cỗ xe ngựa phía sau đều tu luyện thuật pháp hệ Hỏa, chuyên dùng để khắc chế thuật pháp hệ Thủy của nàng, cho nên cỗ xe ngựa phía sau kia ngồi chắc chắn là Khương Thiệu thật, hắn muốn chia rẽ ta, chuyên tâm đối phó với nàng."

Liên Kiều nhìn kỹ, quả nhiên, cỗ xe ngựa phía sau có mấy người nhìn quen mặt, đúng là tu luyện thuật pháp hệ Hỏa.

Nàng bèn căm hận nói: "Ta quả nhiên không nhìn lầm hắn, thật độc ác, còn đi đâu nữa, ta thấy chi bằng trực tiếp bắt hắn lại, đánh cho một trận, ép hắn giao đồ ra là được rồi!"

Lục Vô Cữu lại nói: "Dù sao hắn cũng là đại công tử nhà họ Khương, nàng trực tiếp động thủ với hắn, sau này nhà họ Khương chắc chắn sẽ gây khó dễ, hơn nữa, người này tâm tính độc ác, lòng ghen ghét lại càng nặng, đến lúc đó nếu hắn thà c.h.ế.t cũng không chịu giao xương cốt ra, muốn chúng ta cùng c.h.ế.t chung thì không còn cứu vãn được nữa."

Liên Kiều bình tĩnh lại, Khương Thiệu đúng là có tính cách như vậy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Nếu không thể cứng rắn, vậy chúng ta còn đi không?"

Lục Vô Cữu cất giọng thong thả: "Đi, không chỉ đi, nàng còn phải giả vờ như không biết, đến lúc đó giả vờ bị thương rồi đánh rơi mảnh vỡ Khung Đồng Ấn."

Nói xong, hắn lấy ra một món đồ giả giống hệt mảnh vỡ thứ hai.

Liên Kiều kinh ngạc, không phải chứ, người này cũng quá mức tỉ mỉ, không chỉ biết rõ ngay cả người bên cạnh Khương Thiệu tu luyện cái gì, còn chuẩn bị sẵn mảnh vỡ giả.

"Nhưng mà, đồ giả dù sao cũng là đồ giả, Khương Thiệu rất nhanh sẽ phát hiện, đến lúc đó nếu không lấy xương cốt ra, chẳng phải sẽ thành công cốc sao?" Liên Kiều lại lo lắng.

"Sẽ không." Lục Vô Cữu bình tĩnh nói, "Trong mảnh vỡ này ta đã bố trí trận pháp, mô phỏng hang động trong mảnh vỡ Khung Đồng Ấn, hắn nhất thời sẽ không phát hiện ra, cho dù có phát hiện cũng không sao, bên trong còn có hương mê hồn và một con Mộng Mạc, cho dù hắn có cẩn thận, không lấy xương cốt ra cũng không sao, chỉ cần bị hương mê hồn khống chế đi vào giấc mơ, mơ thấy nơi cất giấu xương cốt, Mộng Mạc sẽ nuốt giấc mơ của hắn, sau đó nhả ra."

"..."

Liên Kiều hoàn toàn chịu thua, từng bước từng bước, dù Khương Thiệu có cẩn thận đến đâu, e rằng cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này.

Nàng lại có chút may mắn, may mà lúc trước mình đã chọn cùng Lục Vô Cữu đồng hành, nếu không cho dù may mắn thu thập đủ, cũng chưa chắc giữ được.

Về độ thâm độc, nàng thừa nhận nàng vẫn còn hơi lương thiện.

Sự việc đã đến nước này, Liên Kiều liền hành động theo kế hoạch.

Mọi chuyện quả nhiên giống như Lục Vô Cữu sắp xếp, Khương Thiệu đã sớm có dự liệu, hai cỗ xe ngựa giống hệt nhau khi đi đến ngã ba đường bỗng nhiên tách ra, chạy về hai hướng đông tây hoàn toàn khác nhau, mà cỗ chạy về phía đông lại đúng lúc toàn là những người tu luyện thuật pháp hệ Hỏa đi theo.

Liên Kiều cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói với Lục Vô Cữu: "Đừng để hắn nhìn ra sơ hở, ngươi đi về phía tây, ta đi về phía đông."

Lục Vô Cữu nhìn nàng một cái: "Nàng chắc chắn có thể chứ?"

Liên Kiều hừ một tiếng: "Cái này thì tính là gì? Thêm mười tên nữa cũng không thành vấn đề."

Lục Vô Cữu bèn không nói thêm nữa, chỉ nói sau khi kế hoạch thành công sẽ đến tìm nàng, bảo nàng đừng chạy lung tung.

Liên Kiều đáp ứng một tiếng, liền che mặt, vội vàng đuổi theo.

Quả nhiên, đuổi theo được nửa đường, cỗ xe ngựa kia đột nhiên dừng lại, sau đó năm người tu luyện thuật pháp hệ Hỏa đồng loạt ra chiêu với nàng, lửa cháy ngút trời, khói dày đặc cuồn cuộn, thiêu đốt cả vùng đất hoang gần như thành biển lửa.

May mà Liên Kiều đã sớm chuẩn bị, trong tay áo đã sớm kết xuất thuật khống chế nước, trong nháy mắt thác nước đảo ngược, dòng suối chảy ngược, tạo thành một bức tường nước dày đặc.

Dù xung quanh biến thành biển lửa, cũng không làm nàng bị thương chút nào.

Thêm vào sự trợ giúp của Thanh Hợp, Liên Kiều nắm chắc phần thắng, dù có đạp bọn họ dưới chân cũng không thành vấn đề.

Để kế hoạch thuận lợi, lừa Khương Thiệu tin tưởng, nàng còn bày trò khôn vặt lộ ra sơ hở, sau khi giằng co nửa canh giờ liền giả vờ đuối sức ngã từ trên không xuống, đánh rơi mảnh vỡ Khung Đồng Ấn giả.

Nhưng mà bày trò khôn vặt quá mức, nàng quên mất nhà họ Khương có thể điều khiển rắn, mà nàng lại sợ nhất thứ này, đang đắc ý thì nàng sơ ý bị con rắn lục đầu dẹt của Khương Thiệu nấp trong bóng tối tập kích, cắn một cái vào cổ…

Liên Kiều đau đến nghiến răng, đương nhiên con rắn đó cũng không được lợi lộc gì, bị nàng một kiếm c.h.é.m làm đôi, kéo ra vứt đi.

Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy vết thương hơi chuyển sang màu xanh, Liên Kiều hối hận trong lòng, không nên quá khinh địch.

Sự việc đã đến nước này, nàng không dây dưa nữa, phong bế huyệt đạo trên cổ rồi nhanh chóng rút lui.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 127



Sau khi nàng đi, Khương Thiệu quả nhiên từ trong xe ngựa đi ra, nhặt mảnh vỡ lên.

Hắn cũng thật sự đa nghi, lúc đầu còn không dám dùng mảnh vỡ đó, nhưng mà, nghĩ lại Liên Kiều cũng thật sự bị thương, chắc chắn là không phát hiện ra kế hoạch của hắn.

Khương Thiệu mới tìm một nơi vắng vẻ định thử xem mảnh vỡ này có thật sự như Ngô Vĩnh nói, bên trong có giấu một hang động kỳ quái hay không.

Đương nhiên, trận pháp đã được bố trí từ sớm, Khương Thiệu vừa dùng lực một hang động liền hiện ra, hắn do dự một chút, vẫn bước vào trong.

Liên Kiều trốn ở một bên thở phào nhẹ nhõm, Khương Thiệu đã trúng kế, chuyện còn lại, chính là ngồi xem biến hóa.

Lúc này, trên cổ vừa nóng vừa đau, Liên Kiều nhẫn tâm rút chiếc răng độc gãy còn sót lại trong da thịt ra, lần này, đau đến mức nàng phải hít một hơi.

Cảnh tượng này vừa vặn bị Lục Vô Cữu tìm đến nhìn thấy.

So với sự chật vật của nàng, hắn một thân xanh biếc, ngay cả nếp gấp quần áo cũng không nhăn chút nào, nhìn không giống như bị vây công, ngược lại giống như đi dạo.

Chỉ là khi nhìn thấy cánh tay đang chảy m.á.u của Liên Kiều, lông mày hắn nhíu lại, bước tới: "Không phải nói có thể ứng phó sao, sao lại bị thương?"

Liên Kiều tưởng hắn đang chế giễu nàng, bướng bỉnh nói: "Là ta cố ý lộ ra sơ hở, để Khương Thiệu tin tưởng thôi, làm gì mà kinh ngạc."

Lục Vô Cữu nhìn chằm chằm vết thương trên cổ nàng, lạnh lùng nói: "Ồ, vậy ta có phải nên khen nàng biết xem xét đại cuộc, hành động vì lợi ích chung không?

Liên Kiều nghe ra chút châm chọc, nàng thấy rất kỳ lạ: "Ta bị thương mà ngươi tức giận cái gì, kế hoạch chẳng phải đã thành công một nửa rồi sao, ta cũng không làm hỏng việc!"

Lục Vô Cữu chậm rãi đưa mắt lên: "Đến bây giờ, nàng còn tưởng ta đang lo lắng cho kế hoạch sao?"

Liên Kiều rất kỳ lạ: "Chứ không thì sao, ngươi cũng không thể là đang lo lắng cho ta chứ?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Lục Vô Cữu lướt qua vết thương của nàng: "Không được sao?"

Liên Kiều sững người, nàng đúng là chưa từng nghĩ đến góc độ này.

Nhưng mà, Lục Vô Cữu cho dù có quan tâm nàng, cũng là quan tâm nàng có c.h.ế.t hay không thôi, dù sao mạng của bọn họ cũng gắn liền với nhau.

Vì vậy Liên Kiều vội vàng đưa cổ ra: "Ngươi xem, chỉ bị cắn một cái, không c.h.ế.t được, ngươi không cần lo lắng mình bị ảnh hưởng."

"..."

Đầu ngón tay Lục Vô Cữu khựng lại, đột nhiên ấn vào vết thương hơi đỏ của nàng: "Nàng thì không c.h.ế.t được, sớm muộn gì cũng sẽ làm người khác tức chết."

Liên Kiều đau đến nhíu mày, che cổ né tránh: "Ngươi làm gì vậy!"

Còn nữa, tức c.h.ế.t ai? Hình như nàng không nói gì mà, sao hắn cứ tức giận thế?

Tâm trạng Lục Vô Cữu cuối cùng cũng khá hơn một chút, kéo nàng lại, đưa tay cởi cổ áo của nàng.

Liên Kiều che cổ không chịu buông tay: "Tại sao ngươi lại hôn ta, ta không phát tác."

Lục Vô Cữu hơi bực bội: "Giúp nàng hút độc, không nhìn ra được à? Con rắn cắn nàng có độc, vết thương đã chuyển sang màu xanh rồi."

Liên Kiều đương nhiên nhìn ra được, nhưng mà động tác của Lục Vô Cữu cũng quá thuần thục rồi, bọn họ thân thiết đến mức đó sao?

Nàng cảm thấy kỳ quặc, che cổ: "Ta có thể tự làm."

"Nàng?" Lục Vô Cữu cười lạnh một tiếng, "Nàng chắc chắn miệng của nàng với tới cổ chứ?"

"..."

Liên Kiều ngoan ngoãn ngậm miệng, cuối cùng cũng không còn làm mình làm mẩy nữa, dù sao thì cũng đâu phải lần đầu hắn hôn trên cổ nàng.

Lục Vô Cữu thấy nàng chủ động lại gần, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, ra hiệu về phía cổ áo nàng.

“Tự kéo xuống.”

“Biết rồi.”

Liên Kiều miễn cưỡng kéo cổ áo xuống, sau đó Lục Vô Cữu liền nắm lấy gáy nàng, vén những sợi tóc rũ xuống, hướng về phía vết thương.

Máu độc từng ngụm từng ngụm bị hút ra, Liên Kiều hai tay nắm chặt lấy lưng Lục Vô Cữu: “Đau.”

Lục Vô Cữu ấn lên vết cắn trên cổ nàng: “Đau cũng là tự nàng chuốc lấy, ai bảo nàng luôn hấp tấp, cũng nên rút kinh nghiệm đi chứ.”

Liên Kiều nước mắt lưng tròng, bám chặt lấy lưng hắn, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Ngươi… ngươi nhẹ chút.”

Lục Vô Cữu vùi mặt vào cổ nàng, đột nhiên dừng lại: “Không được kêu thành tiếng.”

Liên Kiều nước mắt lã chã: “Tại sao?”

Lục Vô Cữu hơi bực bội: “Bảo nàng đừng kêu thì đừng kêu.”

Liên Kiều nhỏ giọng biện minh: “Nhưng mà, con rắn này thật sự rất độc, vết thương thật sự rất đau, ta nhịn không được.”

Máu vẫn còn chảy ra từ lỗ thủng do răng nanh độc của con rắn để lại, xung quanh hơi ửng đỏ, Lục Vô Cữu khựng lại một chút: “Vậy thì nhỏ giọng thôi.”

Liên Kiều cắn môi gật đầu lia lịa, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng r*n r* nhỏ như tiếng mèo kêu, càng khiến người ta ngứa ngáy.

Lục Vô Cữu nhíu mày khó chịu, nhìn nàng chằm chằm, Liên Kiều rất ấm ức: “Ta đã nhỏ giọng lắm rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Còn nữa, ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta kêu?”

Lục Vô Cữu mím môi mỏng, tùy tiện tìm đại một lý do: “Chói tai.”

“…”

Liên Kiều không thể tin nổi, hàng mi ướt đẫm cũng quên chớp, nước mắt lưng tròng.

Cái gì, hắn dám nói giọng nàng chói tai?

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị ai nói như vậy.

Trong đôi mắt đẫm lệ của Liên Kiều dần dần hiện lên một tia tức giận, hàng lông mày thanh tú cũng nhíu lại.

Chê nàng đúng không, vậy nàng càng phải kêu, còn phải kêu sát bên tai hắn nữa.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 128



Giọng nói của Liên Kiều trong trẻo, thánh thót, thường được khen ngợi như chim sơn ca.

Khi nàng cố tình nũng nịu, khẽ mở đôi môi anh đào, giọng nói lại trở nên mềm mại, ngọt ngào như mật, cố ý ghé sát vào Lục Vô Cữu, Lục Vô Cữu hơi cứng người: “Nàng làm gì vậy?”

Liên Kiều chớp chớp đôi mắt ngây thơ: “Không làm gì cả, ngươi ấn vào vết thương của ta, làm ta đau, ta kêu vài tiếng cũng không được sao?”

Lục Vô Cữu nhìn chằm chằm vào đôi mắt tinh ranh của nàng, yết hầu khẽ trượt: “Tùy nàng.”

Liên Kiều bèn được nước lấn tới, cố ý ghé sát vào tai hắn, khẽ mở môi.

Lục Vô Cữu cứ thế lắng nghe, hắn có vẻ ngoài lạnh lùng, trông có vẻ lãnh đạm, khó gần, nhưng nếu để ý kỹ, không khó để nhận ra trong ánh mắt lạnh lùng của hắn lúc này có một tia mờ ám khó nhận thấy.

Liên Kiều bị hắn vừa băng bó vết thương vừa nhìn chằm chằm, không hiểu sao lại có chút sợ hãi, giọng nói dần dần nhỏ xuống, cuối cùng im bặt.

Lục Vô Cữu cuối cùng cũng lên tiếng: “Kêu mệt rồi?”

Liên Kiều dường như mới nhớ ra: “À đúng rồi, hơi mệt.”

Khóe môi Lục Vô Cữu lại nhếch lên: “Vô dụng, mới được bao lâu.”

Liên Kiều khó hiểu, hắn không phải chê giọng nàng chói tai sao, tại sao nàng không kêu nữa hắn lại mắng nàng?

Lục Vô Cữu lau vết m.á.u bên khóe môi, ánh mắt khó đoán.

Khi người ta lúng túng, họ sẽ giả vờ bận rộn, Liên Kiều quay đầu đi, lúc thì gãi đầu, lúc thì sờ tai, nằm sấp xuống sườn đồi, vạch cỏ ra nhìn về phía Khương Thiệu, cố ý than thở: “Sao chẳng có động tĩnh gì vậy? Đã một khắc rồi, cũng không biết hắn rốt cuộc có tin hay không, giá mà có thể thấy hắn đang làm gì thì tốt rồi.”

Vừa dứt lời, Lục Vô Cữu liền giơ tay lên tạo ra một mặt gương nước bên bờ suối, trong gương phản chiếu chính là Khương Thiệu đang ở trong trận pháp.

Liên Kiều giật mình: “Sao ngươi làm được vậy?”

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: “Chỉ là thêm một mặt gương nước vào trận pháp, hai mặt gương nước liên kết với nhau, tự nhiên có thể nhìn thấy.”

Hắn nói nghe dễ dàng, nhưng Liên Kiều lại bĩu môi, ảo trận vốn đã khó thi triển, hai mặt gương nước liên kết với nhau lại càng tốn linh lực, nàng đoán chắc lúc này phần lớn linh lực của hắn đều dùng để duy trì trận pháp và gương nước này.

Cứ thích ra vẻ.

Lỡ như Khương Thiệu phát hiện ra mình đang ở trong ảo cảnh, phá cảnh mà ra, hắn cũng sẽ bị phản phệ.

Liên Kiều nhìn chằm chằm vào Khương Thiệu và những người đi cùng hắn trong gương, thấy bọn họ sau khi vào hang động thì nhìn quanh một vòng, tạm thời chưa động đậy, sau đó cả đám liền nhìn thấy bức tranh vẽ Ly Cơ được khắc trên vách đá, đứng trước bức tranh trầm ngâm suy nghĩ.

Một lát sau, Khương Thiệu dường như đã tin, giơ tay lên dường như đang phân phó gì đó cho thuộc hạ.

Liên Kiều nín thở, ánh mắt dõi theo hành động của hắn, chuẩn bị đi theo để cướp đồ, ai ngờ lúc này, Khương Thiệu dường như phát hiện có người đang theo dõi hắn, đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đỉnh hang động tối đen, mà vị trí đó chính là vị trí của gương nước.

Liên Kiều giật mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Không thể nào, gương nước này được đặt rất kín đáo, Khương Thiệu lại chưa từng đến mảnh vỡ này, không thể nào phát hiện ra được.

Khương Thiệu quả thật chưa từng đến, nhưng hắn trời sinh đa nghi, một khi cảm thấy không đúng, liền lập tức định rời đi.

Liên Kiều thầm kêu không ổn, Khương Thiệu biết rõ nơi này không thể sử dụng pháp lực, mà trận pháp của Lục Vô Cữu chỉ có thể áp chế hắn trong chốc lát, hai lần trước Khương Thiệu vận chuyển linh lực đều bị Lục Vô Cữu cưỡng chế áp chế, đến lần thứ ba, hắn đột nhiên kết ấn, cảm nhận được một tia linh lực vận chuyển, liền ý thức được nơi này căn bản không phải bên trong Khung Đồng Ấn, lập tức nổi trận lôi đình, rút kiếm ra phá trận…

Khoảnh khắc trận pháp bị phá vỡ, hang động vốn dĩ bỗng chốc sụp đổ, Lục Vô Cữu cũng bị phản phệ, n.g.ự.c đau nhói, một luồng xung kích mạnh mẽ ập đến, hắn lùi lại một bước.

Liên Kiều chạy tới: “Ngươi không sao chứ?”

Lục Vô Cữu giọng điệu bình thản: “Không sao.”

Tuy nói vậy, nhưng khóe môi hắn lại tràn ra một tia máu.

Lại giả vờ! Liên Kiều thầm mắng, đưa khăn tay cho hắn: “Đừng có mạnh miệng trước mặt ta nữa, có cần ta giúp ngươi điều tức không?”

Lục Vô Cữu ngẩng lên, Liên Kiều vội vàng giải thích: “Ngươi đừng tưởng ta quan tâm ngươi, ta đang trả ơn, vừa rồi ngươi đã giúp ta giải độc, bây giờ vừa lúc trả lại, coi như huề nhau.”

Ánh mắt Lục Vô Cữu chợt tối sầm lại, quay người bỏ đi, khi đi còn ho khan vài tiếng, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chưa c.h.ế.t được.”

Liên Kiều bị bỏ lại tại chỗ, khó hiểu, hắn lại làm sao nữa?

Nghĩ một lúc Liên Kiều cũng không hiểu, nhưng dáng vẻ ho khan của Lục Vô Cữu thật sự hiếm thấy, nếu như trước đây, nàng nhất định sẽ không kịp chờ đợi mà đi cười nhạo Lục Vô Cữu, nhưng bây giờ lại không còn hứng thú nữa, ngược lại cảm thấy dáng vẻ ho khan của hắn có chút chướng mắt.

Tại sao lại vậy nhỉ?

Liên Kiều nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng khẳng định chắc chắn là nàng và Lục Vô Cữu sau khi trúng cổ đã cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện, nảy sinh chút tình cảm đồng minh cùng chung hoạn nạn.

Đúng, chính là như vậy, đồng minh.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 129



Vì vậy Liên Kiều lấy từ trong túi gấm ra một viên kim đan: “Không cần ta chữa trị thì thôi, viên kim đan này ngươi nhất định phải nhận lấy, đây là bí phương gia truyền của Liên thị chúng ta, trị nội thương rất hiệu quả. Lần này ngươi lời to rồi, nọc rắn ngươi hút cho ta tính là gì, hút một trăm lần cũng không quý giá bằng viên kim đan này.”

“Không cần.” Lục Vô Cữu trầm mặt.

Khi hắn nói chuyện, Liên Kiều nhanh tay nhanh mắt nhân lúc hắn mở miệng liền nhét viên kim đan vào miệng hắn, sau đó khép cằm hắn lại.

Lục Vô Cữu cau mày, Liên Kiều lập tức bịt miệng hắn lại, hung dữ nói: “Không được nhả ra, đã dính nước bọt của ngươi rồi, ta không cần nữa!”

Lục Vô Cữu nhìn đôi mắt sáng long lanh của nàng, cuối cùng cũng không nói gì nữa, khi quay người lại sờ khóe môi, sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn một chút.

Liên Kiều khẽ hừ một tiếng, hóa ra là cứng đầu.

Lúc này, sau khi trận pháp bị phá, khói bụi bên kia tan đi, Khương Thiệu và những người đi cùng hắn ngã trên mặt đất, trông cũng bị thương không nhẹ.

Khương Thiệu lau vết m.á.u trên khóe môi, nhìn quanh bốn phía, rất nhanh liền phát hiện ra hai bóng người một đen một trắng đi ra từ phía sau sườn đồi, bèn sa sầm mặt mày đi tới.

“Quả nhiên là các ngươi, mảnh vỡ này là giả, các ngươi liên thủ lừa ta?”

Liên Kiều liếc mắt nhìn hắn: “Ăn miếng trả miếng thôi, Khương đại công tử chẳng phải cũng chuẩn bị hai cỗ xe ngựa giống hệt nhau, còn đặc biệt tìm đệ tử tu luyện hỏa hệ để đối phó ta sao?”

Khương Thiệu bị vạch trần ngay trước mặt, có chút lúng túng, hắn thở dài: “Liên muội muội, ta vốn không muốn ra tay với muội, nhưng muội cứ bám riết không tha, ta cũng không còn cách nào khác. Hay là thế này, muội giao mảnh vỡ cho ta, đợi ta chế ra thuốc giải rồi sẽ trả lại cho muội, được không?”

Liên Kiều mỉm cười: “Khương đại ca nói nghe hay lắm, sao không phải ngươi giao bộ hài cốt đó cho ta, để ta chế tạo thuốc giải?”

“Muội…” Sắc mặt Khương Thiệu tái mét, nhìn nàng chằm chằm, “Muội muội đừng quá đáng, độc trên người ta, e rằng là do các ngươi âm thầm hạ xuống đấy, làm sao ta còn có thể tin tưởng các ngươi?”

Liên Kiều vẫn mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa sát khí: “Nhưng mà, rõ ràng ngươi đã đào hài cốt đi từ lâu, lại nắm trong tay không chịu nói cho chúng ta biết, cứ thế nhìn chúng ta trúng độc, tâm địa ngươi độc ác như vậy, chúng ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?”

Khương Thiệu nheo đôi mắt dài: “Muội muội thật là khéo miệng, nếu đã không ai chịu nhượng bộ, vậy cứ tiếp tục như vậy đi, nhưng các ngươi bây giờ trúng độc đã sâu, e rằng chưa đến ba ngày nữa sẽ thật sự biến thành cây, còn ta…”

Hắn liếc nhìn cành đào vừa mới nhú mầm trên tay mình, mỉm cười: “Vẫn còn chịu đựng được, còn có chút thời gian. Mấy ngày nay nếu muội muội đổi ý, cứ đến tìm ta.”

“Được thôi.” Liên Kiều cong mắt, “Nhưng mà, ai cầu xin ai trước thì còn chưa biết được…”

Mềm không được, cứng cũng không xong, Khương Thiệu hoàn toàn hết cách, cười lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Liên Kiều thì chọc chọc vào cánh tay Lục Vô Cữu: “Cứ để hắn đi như thế, không sao chứ?”

Lục Vô Cữu thản nhiên: “Không sao, trên người hắn đã dính mê hồn hương, một khi suy nghĩ sâu xa liền dễ dàng rơi vào giấc mơ, đến lúc đó Mộng Mạc sẽ lần theo mùi hương mà đến, nuốt chửng giấc mơ của hắn, chúng ta chỉ cần ngồi chờ là được.”

Liên Kiều khẽ ngửi ngửi, trong không khí quả nhiên có một mùi hương thoang thoảng, cực kỳ nhạt, nếu không chú ý, e rằng sẽ chỉ coi là hương thơm của cỏ cây xung quanh.

Vì Lục Vô Cữu đã sắp xếp ổn thỏa, Liên Kiều bèn cùng hắn trở về phủ Thái thú, chờ Khương Thiệu nằm mơ.



Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Liên Kiều ngồi trong phòng mình đứng ngồi không yên, nhịn không được muốn dò xét động tĩnh bên phía Khương Thiệu, chỉ tiếc là sau khi vạch mặt, hắn cũng không thèm giả vờ nữa, bốn phía phòng đều đặt kết giới, Liên Kiều căn bản không thể nào vươn tay qua được.

Nàng một mình chờ đợi quá sốt ruột, bèn đến phòng Lục Vô Cữu chờ cùng hắn.

Những ngày này ra vào thường xuyên, ngay cả Thao Thiết cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn miễn cưỡng xách ấm trà rót trà cho nàng, hỏi nàng muốn uống trà gì.

Liên Kiều không muốn uống loại nào cả, lại chỉ vào trà của Lục Vô Cữu: “Ta muốn uống của hắn.”

Nhóc mập tức giận: “Ngươi đừng được nước làm tới! Đây là thứ ngươi có thể uống sao?”

Liên Kiều mỉm cười tiến lại gần: “Ta không những uống, mà sau này trà của hắn ta muốn uống lúc nào thì uống, dù sao hắn cũng không nếm được vị gì, để đó cũng lãng phí.”

Thao Thiết im lặng, ngay cả bí mật không có vị giác chủ nhân cũng nói cho nàng ta biết sao?

Nó kỳ quái đánh giá Liên Kiều, thấy nàng không giống như đến làm khách, ngược lại giống như coi nơi này là phòng của mình, ung dung tự rót trà cho mình, còn ăn trái cây trong phòng, ăn xong lại tiện tay lấy khăn tay của chủ nhân lau miệng.

Mỗi một việc đều là đang thách thức giới hạn, quả thực còn quá đáng hơn cả con mèo trong truyền thuyết kia, điều kỳ lạ là, chủ nhân tay cầm sách, vậy mà lại coi như không thấy.

Thậm chí là khi Liên Kiều ăn trái cây làm rơi vỏ lên sách của hắn, hắn khựng lại một chút, cũng chỉ đưa tay phủi đi.
 
Back
Top Bottom