Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 110



Liên Kiều tức giận, bèn thúc giục Thanh Hợp trong tay c.h.é.m xuống một kiếm, chỉ thấy mặt đất đúng là có nứt ra, nhưng bên dưới chỉ là đất bình thường, không phải là hang động mà họ đã ở.

Liên Kiều thấy kỳ lạ: "Sao lại thế này, rõ ràng chúng ta đi ra từ đây mà."

Lục Vô Cữu trầm ngâm một lát, nói: "Hang động đó có lẽ không phải là hang động thật sự, mà là bên trong một pháp khí, pháp khí biến mất, hang động tất nhiên cũng sẽ không ở nguyên vị trí cũ."

Năm đó trong Côn Luân Thần Cung đại loạn, Ly Cơ đã dùng Khung Đồng Ấn làm lò, thiêu rụi Thần Cung, mà trong hang động kỳ quái đó lại nhốt c.h.ế.t rất nhiều tu sĩ cao giai, vậy nên pháp khí này không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn chính là mảnh vỡ Khung Đồng Ấn mà họ vẫn luôn tìm kiếm.

Mảnh vỡ này lại ở trong tay Hàn phương sĩ, thảo nào hắn có thể luyện chế ra thuốc giải độc.

Nhưng hắn chỉ là một phương sĩ nhỏ bé lang thang giang hồ, ngay cả tu sĩ cũng không phải, rốt cuộc làm sao có được mảnh vỡ, lại còn luyện chế được thuốc giải? Hắn và đào quái dị này rốt cuộc có quan hệ gì, tại sao lại bỏ trốn?

Liên Kiều nhanh chóng đuổi theo, cố gắng tìm Hàn phương sĩ.

Vừa ra khỏi cửa, nàng lại có chút hoang mang, chỉ thấy trời đã tối, màn đêm mờ mịt, mà nàng nhớ rõ ràng họ đã ở trong hang động một đêm và một ngày, lẽ ra bây giờ phải là buổi chiều mới đúng, sao lại là buổi tối rồi?

Liên Kiều hỏi Lục Vô Cữu, hắn cũng nhíu mày không nói. Nàng chỉ nghĩ là mình ngủ quá nhiều nên mơ hồ, có lẽ họ thật sự đã ở bên trong cả một ngày một đêm?

Lúc này, Yến Vô Song thoáng thấy bóng dáng của họ, vừa vặn đuổi theo, vừa mở miệng liền nói: "Hai người ra rồi, lão già đó thật sự có gì đó kỳ quái sao?"

Liên Kiều thầm nghĩ mình mất tích một ngày một đêm, phản ứng của Yến Vô Song cũng quá bình tĩnh rồi.

Nhưng mà, có lẽ việc điều tra án quan trọng hơn, nàng ấy quên mất rồi. Thế là nàng nói ngắn gọn về những gì đã xảy ra trong ngày, cuối cùng thở dài một hơi.

"Không ngờ bận rộn gần một ngày một đêm, vẫn để hắn chạy mất! Mà các ngươi canh giữ ở ngoài suốt, không thấy hắn đi ra sao?"

Yến Vô Song lại ngẩn người: "Khoan đã? Một ngày một đêm gì cơ?"

Liên Kiều cũng ngẩn người: "Ta còn muốn hỏi ngươi đây, ta mất tích lâu như vậy mà ngươi cũng không tìm sao?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-109.html.]

Hai bên đối chiếu, cùng im lặng, sau đó nhìn nhau đầy nghi ngờ, cảm thấy mình lại gặp phải ảo cảnh.

Lục Vô Cữu thì ngẩng đầu nhìn trăng trên đỉnh đầu.

Cuối cùng, sau khi xác định nàng không bị sốt cũng không bị khống chế tâm trí, Yến Vô Song khó khăn mở miệng: "Trong mắt ta, hai người căn bản không hề biến mất một ngày một đêm, chỉ rời đi chưa đến một chén trà nhỏ, ngươi xem mặt trăng này, lúc hai người vào dò xét nó còn treo trên mái nhà, bây giờ, nó vẫn treo ở đó."

Liên Kiều kinh ngạc: "Sao có thể, ta thật sự đã rời đi một ngày một đêm, ngươi xem thanh kiếm Thanh Hợp này, chính là lấy được từ trong hang động, còn có vết thương của Lục Vô Cữu, nhiều chuyện như vậy sao có thể xảy ra trong một chén trà nhỏ, hơn nữa tối qua ta còn ngủ một giấc..."

"Nhưng mà, ta thật sự chỉ ngủ gật một lát..." Yến Vô Song cũng không hiểu gì cả, nàng ấy kiên quyết mình cũng không sai, vô cùng khó hiểu, "Sao có thể như vậy được!"

Liên Kiều thậm chí bắt đầu nghi ngờ Yến Vô Song trước mắt có phải là thật hay không. Đầy bụng nghi ngờ, nàng bỏ đi, lại ra ngoài đường túm lấy một người qua đường, hỏi hắn hôm nay rốt cuộc là ngày hai mươi tháng năm hay hai mươi mốt tháng năm. Người qua đường không chút do dự nói là ngày hai mươi tháng năm, sau khi thấy nàng không tin, còn dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng.

Hỏi liên tiếp mấy người, câu trả lời đều như vậy.

Trong đầu Liên Kiều ầm một tiếng, đột nhiên nhớ tới thùng tắm bên cạnh bình phong mà họ nhìn thấy lúc vừa ra ngoài…

Hôm qua lúc họ rơi xuống, nước trong thùng tắm còn đang bốc khói, hôm nay trở về, nước trong thùng tắm vẫn chưa nguội.

Lúc đầu nàng chỉ nghĩ là lại có người đổ nước vào, bây giờ lại nhận ra có gì đó không đúng. Nếu Hàn phương sĩ đã bỏ trốn từ sớm, vậy thì hôm nay người hầu sao lại tiếp tục chuẩn bị nước cho hắn?

Giải thích duy nhất chính là, thùng nước nóng này vẫn là thùng nước nóng đó, chỉ là thời gian họ bị nhốt trong hang động và thời gian nước nguội có sự khác biệt, nói cách khác là một ngày một đêm trong hang động thậm chí còn chưa đủ để một thùng nước nóng bên ngoài nguội đi...

Liên Kiều chậm rãi quay đầu, ngây người nói: "Ta hiểu rồi, mảnh vỡ Khung Đồng Ấn kia bên trong làm thời gian trôi qua khác với bên ngoài, chúng ta ở bên trong gần một ngày một đêm, ở bên ngoài có thể chỉ là thời gian uống một chén trà!"

"Thời gian trôi qua khác nhau?" Yến Vô Song kinh ngạc trợn to hai mắt, "Có phải ngươi nhớ nhầm thời gian rồi không, thật sự có nơi kỳ quái như vậy sao?"

Liên Kiều lắc đầu, không, nàng không nhớ nhầm, Yến Vô Song cũng không sai, đúng là thời gian bên trong và bên ngoài không giống nhau.

Liên Kiều đột nhiên lại nhớ tới Hàn phương sĩ, thảo nào mỗi lần gặp hắn lại thấy hắn già đi rất nhiều, thì ra hắn thật sự đã già đi. Nếu nàng đoán không nhầm, lúc hắn biến mất hẳn là đang ở trong hang động kỳ quái đó, thời gian của hắn và thời gian bên ngoài không giống nhau!
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 111



Lục Vô Cữu khó có khi không phản bác nàng, thậm chí còn tính ra được sự khác biệt giữa bên trong và bên ngoài, hắn nói: "Ta từng nghe một truyền thuyết, nghe nói Thiên Ngoại Thiên sau khi phi thăng và nhân gian thời gian không giống nhau. Trên trời một ngày, dưới đất một năm. Rốt cuộc có Thiên Ngoại Thiên hay không thì vẫn chưa biết, nhưng nếu ta đoán không nhầm, hang động mà chúng ta đi vào, chính là một vùng đất dị vực được kết nối bởi Khung Đồng Ấn. Chỉ là ngược lại, một ngày của chúng ta, ở đó có lẽ là một năm. Vì vậy, mặc dù bên ngoài chỉ trôi qua một chén trà nhỏ, nhưng chúng ta đã ở bên trong một ngày một đêm."

Liên Kiều cũng tính toán theo, quả thật cũng gần như vậy, Khung Đồng Ấn này thật quá tà môn, lật đổ tất cả nhận thức của tôi.

Sự việc đến nước này, phải nhanh chóng tìm được Hàn phương sĩ mới có thể tìm được mảnh vỡ này, mà cách nhanh nhất chính là để Triệu thái thú điều động thị vệ.

Thế là cả nhóm lập tức quay trở lại Thái thú phủ, nhưng họ nói khá đơn giản, chỉ nói Hàn phương sĩ nhất định có vấn đề, để thái thú hạ lệnh vây bắt.

Sau khi sắp xếp xong, chính là chờ thu lưới, Liên Kiều cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi cho đàng hoàng.

Một ngày một đêm chỉ ăn một củ khoai lang nướng, nàng đã đói đến mức không chịu nổi, sau khi trở về liền phất tay, gọi một bàn đồ ăn khuya.

Đương nhiên, cũng bao gồm cả phần của Lục Vô Cữu, hắn không có vị giác, nói nàng ăn gì thì hắn ăn theo một chút là được.

Thế là Liên Kiều gọi toàn bộ theo sở thích của mình, nàng âm thầm nghĩ Lục Vô Cữu điểm này cũng khá dễ chiều, sau này ai thành thân với hắn, quả thật hoàn toàn không cần cân nhắc đến khẩu vị.

Sau khi húp soạt soạt một bát cháo trắng nấu nhừ, nàng mới coi như sống lại, sau đó lại tiếp tục vùi đầu ăn.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 112



So với sự nóng vội của nàng, Lục Vô Cữu ăn uống tao nhã hơn nhiều, chỉ thấy hắn thong thả ăn xong một bát cháo, lấy một chiếc khăn tay chuẩn bị lau miệng.

Liên Kiều bực bội thầm nghĩ, hắn vốn không có vị giác, sao còn ăn ngon lành như vậy?

Kẻ lập dị.

Nhưng mà nhìn kỹ lại, ánh mắt rơi vào chiếc khăn tay thêu hoa văn chìm của Lục Vô Cữu, rồi lại rơi vào đôi môi mỏng của hắn, nàng bỗng sặc cháo, ho sù sụ.

Khoan đã, hắn lấy cái gì lau miệng vậy!

Hắn vậy mà còn một chiếc khăn tay giống hệt, còn lấy ra lau miệng?

Nhưng chiếc khăn tay đó vẫn còn lót ở dưới thân nàng mà...

Yến Vô Song vội vàng đưa cho nàng một bát trà: "Cấp cái gì, có ai tranh với ngươi đâu."

Liên Kiều thuận miệng bịa ra một lý do: "Cháo nóng quá."

Yến Vô Song nhìn nàng kỳ quái: "Bát trong tay ngươi là tàu hũ hạnh nhân, lạnh mà."

"Vậy sao, haha, chắc là vì quá lạnh nên mới bị sặc."

Liên Kiều nói năng lộn xộn, vừa khuấy bát tàu hũ không biết mùi vị ra sao, vừa len lén nhìn Lục Vô Cữu, trong lòng rối bời.

Có nên nhắc nhở Lục Vô Cữu không nhỉ, nàng biết hắn rất kĩ tính, nếu biết chắc chắn sẽ vứt bỏ tất cả những chiếc khăn tay tương tự, nhưng nói ra lại kỳ quặc, chuyện này sao mà nhắc nhở hắn được!

Lúc này, Lục Vô Cữu chậm rãi, tao nhã cầm khăn tay, lại lau khóe miệng, còn hơi nhếch môi hỏi nàng: "Không phải đói sao, sao không ăn nữa, nhìn ta làm gì?"

"Ai nhìn ngươi!"

Liên Kiều chột dạ, tay run lên, thìa rơi tõm vào bát, mặt không hiểu sao lại đỏ bừng, ngồi không yên.

May mà hắn không biết nàng lấy khăn tay của hắn làm gì, nếu biết, chắc chắn sẽ thấy ghê tởm lắm.

Lần đầu tiên Liên Kiều cảm thấy ăn không ngon, ăn vài miếng liền vội vàng trở về.

Yến Vô Song gãi đầu, chẳng lẽ mất tích hai ngày khẩu vị của nàng cũng thay đổi rồi sao?

Nàng ấy lẩm bẩm: "Sữa chua hấp đường, bánh chân ngựa, bánh hoa quế, mấy món này không phải là món ngươi thích ăn nhất sao?"

Lục Vô Cữu đặt khăn tay xuống, lúc rời đi vô tình liếc nhìn bàn đồ ăn đầy ắp.

Ngày hôm sau, khi đang chải tóc, nàng sờ vào đuôi tóc, mới nhớ ra dây buộc tóc của mình vẫn còn ở chỗ Lục Vô Cữu, mà dây buộc tóc này tuy không quý giá, nhưng là do Yến Vô Song tặng nàng, vì vậy liền đi đòi lại.

Trên đường đi, nàng rất lo lắng Lục Vô Cữu đã vứt dây buộc tóc của nàng đi rồi.

Dù sao, Lục Vô Cữu là người rất nghiêm khắc trong việc phân chia ranh giới.

Liên Kiều nhớ năm đó có một vị sư muội thầm mến Lục Vô Cữu đã lâu, biết sắp đến sinh thần của hắn, đã tỉ mỉ viết một bức thư tình bày tỏ tình cảm chân thành tặng hắn.

Đương nhiên, ngay cả cửa ải Thao Thiết cũng không qua được, còn chưa kịp đưa đến trước mặt hắn.

Về sau, sư muội này vẫn kiên trì, tìm cách dò la được Lục Vô Cữu đang tu luyện đan đạo, bèn nhân cơ hội nhét lễ vật vào trong sách của hắn, mong hắn lật sách ra sẽ phát hiện.

Thế nhưng Lục Vô Cữu sau khi liếc thấy góc thiệp màu vàng nhạt lộ ra thì không hề mở cuốn sách đó nữa, nói là đã thuộc lòng, toàn bộ nội dung trong sách đều nhớ cả rồi.

Người dạy đan đạo là một lão phu tử rất nghiêm khắc và cổ hủ, thấy hắn thậm chí còn không mở sách, trông có vẻ kiêu ngạo, liền khảo hắn nội dung trong sách trước mặt mọi người.

Không ngờ Lục Vô Cữu không chỉ nói được số trang mà ngay cả số dòng cũng nhớ rõ, lão phu tử hất tay áo, bèn mặc kệ hắn.

Cuốn sách đó cùng với tấm thiệp viết đầy tình cảm chân thành kẹp trong sách đương nhiên cũng bị vứt đi, ngay cả việc vứt cũng là do Thao Thiết làm, hắn không hề đụng vào.

Khi đi săn đêm lại càng như vậy, gặp yêu quái bình thường Lục Vô Cữu thường cho nó một cái c.h.ế.t thống khoái, nhưng nếu yêu quái đó trong lúc đánh nhau dám dùng độc hoặc phun thứ gì đó văng vào người khiến hắnkhó chịu, thì đừng hòng giữ được toàn thây.

Thế nhưng ngoài dự đoán của Liên Kiều, dây buộc tóc của nàng không những không bị Lục Vô Cữu vứt đi, ngược lại còn được giặt sạch vết máu, nằm gọn gàng trên cuốn sách mà Lục Vô Cữu hay xem.

Liên Kiều bèn thở phào nhẹ nhõm, cất dây buộc tóc vào túi: "Xem như ngươi còn chút lương tâm, biết ta đang cứu ngươi nên không vứt đồ của ta đi."

Lục Vô Cữu lại có vẻ hơi không vui: "Nàng cố ý đến đây một chuyến, chỉ là để lấy dây buộc tóc thôi sao?"

"Không thì sao?" Liên Kiều khó hiểu.

Lục Vô Cữu chắp tay ra sau lưng, mặt lạnh như nước.

Liên Kiều nhìn thấy tay hắn mới nhớ ra hỏi một câu: "Đúng rồi, vết thương ở tay ngươi thế nào rồi?"

Câu hỏi này rất qua loa, chiếu lệ, chẳng nghe ra chút quan tâm nào.

Lục Vô Cữu lạnh nhạt nói: "Vẫn ổn."

"Vậy là được rồi." Liên Kiều thật sự không quan tâm, dù sao linh lực của tu sĩ sau khi không bị áp chế thì vết thương cũng lành rất nhanh, nàng cảm thấy nếu mình đến muộn hơn một chút, chắc cũng chẳng thấy Lục Vô Cữu bị thương nữa, nghe nói hắn không sao bèn xoay người vẫy tay, "Vậy ta đi đây."

Lục Vô Cữu lại gọi nàng lại: "Đồ của nàng đã lấy về rồi, vậy đồ của ta đâu?"

"Đồ gì của ngươi?" Liên Kiều rất vô tư.

Lục Vô Cữu mím môi mỏng: "Khăn tay, nàng đã lấy tổng cộng ba cái, quên rồi à?"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 113



Đầu tai Liên Kiều lập tức đỏ bừng, nhỏ mọn, nhỏ mọn quá thể, nàng chỉ mới đòi lại dây buộc tóc với hắn, hắn đã muốn trả thù lại rồi?

Liên Kiều đương nhiên không tiện nói mình lấy làm gì, nàng bực tức nói: "Một cái ta dùng để lau mặt, một cái dùng để lau đầu, còn một cái dùng để lau chân, cả ba cái đều bẩn không chịu được, ngươi còn muốn nữa à?"

"Ồ?" Khóe miệng Lục Vô Cữu hơi nhếch lên, "Nếu vậy, nàng đền ta ba cái là được."

Liên Kiều kinh ngạc, chỉ là mấy cái khăn tay, hắn cần phải vậy không?

Nàng nhăn mũi, vẫn đồng ý.

Để luyện tập thuật khống chế nước, nàng thường xuyên thêu thùa để rèn luyện sự linh hoạt và khả năng kiểm soát của ngón tay, vì vậy trong phòng chất mấy thùng khăn tay, bèn tùy tiện tìm ba cái.

Hơn nữa, để chọc tức hắn, nàng còn cố ý tắm rửa một lượt, dùng thử ba cái khăn này, một cái dùng để lau người, một cái dùng để lau tóc còn hơi ẩm, còn cái kia thì dùng để lau tay.

Khi đưa qua, khăn tay hơi ẩm ướt, Liên Kiều đoán dựa theo tính tình của Lục Vô Cữu chắc chắn sẽ tức giận, nhất định sẽ không thèm đụng vào mà bảo Thao Thiết vứt đi.

Nghĩ đến đây, tâm trạng nàng rất tốt, lập tức cảm thấy đã gỡ gạc lại được chút mặt mũi đã mất.



So với việc thắng Lục Vô Cữu, chuyện của Hàn thần y lại khiến nàng lo lắng không thôi.

Hàn thần y này giống như bốc hơi khỏi trần gian, cổng thành đã kiểm tra nghiêm ngặt, khắp các đường lớn ngõ nhỏ cũng đã tìm kiếm, nhưng không có chút tin tức nào của ông ta.

Liên Kiều đoán ông ta nhất định đã vào trong Khung Đồng Ấn trốn rồi, cho nên mới không có tung tích.

Tuy nhiên, một ngày ở bên ngoài bằng một năm ở bên trong, Hàn thần y năm nay tuổi cũng không nhỏ, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, thêm vài ngày nữa, e rằng ông ta sẽ không chịu nổi, nhất định sẽ nhịn không được mà lộ diện.

Thế nhưng, Hàn thần y trốn tránh không xuất hiện, thuốc có thể làm giảm độc của đào quái cũng sắp hết.

Chỉ vỏn vẹn hai ngày, cành đào trên đầu những người trúng độc bắt đầu mọc um tùm, vài người thậm chí trực tiếp biến thành cây, vì vậy trong thành lại náo loạn lên.

Uyển phu nhân cũng không lạc quan, nàng ta trúng độc sâu hơn, trước đây ngoài thuốc thông thường, Hàn thần y còn đặc biệt điều chế cho nàng ta một loại thuốc khác, bây giờ không có thuốc đó, rễ cây dưới chân nàng ta mọc càng ngày càng dài, trên cành đào cũng chi chít hoa đào, chỉ còn lại nửa khuôn mặt ẩn hiện, mơ hồ vẫn có thể nhận ra là người.

Triệu thái thú cuối cùng cũng nhịn không được, hỏi bọn họ rốt cuộc Hàn thần y vì sao lại bỏ trốn.

Liên Kiều giấu nhẹm chuyện Khung Đồng Ấn, chỉ nói nơi Hàn thần y luyện thuốc rất kỳ quái, là một nơi thời gian trôi qua không giống với bên ngoài.

Triệu thái thú nghe xong vô cùng kinh hãi, hoa đào trên người Uyển Nương run lên, dường như rất ngạc nhiên: "Cô nói gì?"

Liên Kiều lại nói đơn giản với nàng ta một chút, nàng ta im lặng không nói, cánh hoa trên người rơi xuống lả tả, trải đầy đất, trông có vẻ u buồn như hoa tàn.

Liên Kiều đang lo lắng cho Uyển phu nhân thì đột nhiên, Chu Kiến Nam chỉ vào đỉnh đầu nàng, che miệng hét lên: "Liên Kiều, ngươi ngươi... trên đầu ngươi cũng nở hoa rồi!"

Liên Kiều soi gương, quả nhiên nhìn thấy một nụ hoa nhú lên, không chỉ trên đầu, trên cành đào sau lưng nàng cũng mọc ra hai nụ.

Nàng hoảng hốt, vội vàng che nụ hoa lại không cho nó nở, nhưng hoa muốn nở nàng cũng không ngăn được, chỉ trong vòng một ngày, mỗi cành đào trên người nàng đều nở đầy hoa.

Hoa đào kiều diễm, hương thơm ngào ngạt, Liên Kiều lại cảm thấy sức lực toàn thân bị những bông hoa đột nhiên nở rộ này hút đi hơn nửa.

Đáng sợ hơn là, vì nhường thuốc cho những người trúng độc sâu hơn, cành đào trên người nàng mọc rất nhanh, chỉ nghỉ ngơi một chút, tay phải của nàng đã hoàn toàn biến thành cành đào, dưới chân cũng ngứa ngáy vô cùng.

Xong rồi! Sẽ không thật sự biến thành cây chứ?

Liên Kiều lắc lắc cành đào ở tay phải, khóc không ra nước mắt.

Yến Vô Song và Chu Kiến Nam cũng chẳng khá hơn nàng là bao, cả hai đều nở đầy hoa trên người, bi thảm hơn là, hoa của Chu Kiến Nam nở đến tận môi, vừa mở miệng đúng nghĩa là miệng phun hương phun hoa, khiến hắn không dám nói chuyện trước mặt mọi người.

Còn Yến Vô Song thì phần eo đã biến thành thân cây, cả người không thể cúi xuống, càng không thể đánh đ.ấ.m như bình thường.

Những tu sĩ đến thành trước đó cũng có người trúng chiêu, từng người từng người đều khổ sở không nói nên lời, chỉ có Khương Thiệu và những người đi cùng hắn không có ai xảy ra chuyện, nói là bọn họ đến muộn, đã biết lời đồn, cho nên mới may mắn thoát nạn.

Bọn họ hành động bất tiện, Lục Vô Cữu trông có vẻ không sao, nhưng Liên Kiều liếc nhìn cổ hắn, phát hiện hoa văn trên người hắn đã lan đến cổ, đỏ tươi xen lẫn xanh nhạt, nhìn rất kinh hãi, đoán chắc hắn cũng không khá hơn là bao.

Nếu còn không tìm được Hàn thần y, e rằng bọn họ đều sẽ bỏ mạng ở đây.

Liên Kiều sốt ruột vô cùng, lá trên đầu rụng từng chiếc từng chiếc, Lục Vô Cữu lại khá bình tĩnh, còn nói Hàn thần y sẽ tự xuất hiện, ngay trong hai ngày này.

Liên Kiều đã bị hoa đào hút đi hơn nửa sức lực, uể oải trừng mắt nhìn hắn.

Thế nhưng, nàng không ngờ, không lâu sau, sự việc thật sự đã có chuyển biến…
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 114



Ba ngày sau khi Hàn thần y biến mất, thuốc trong toàn thành chỉ còn lại chưa đến mười gói, tình trạng Uyển phu nhân đặc biệt nghiêm trọng, vì vậy trong mười gói có hai gói đều dành cho nàng ta.

Triệu thái thú đang lo lắng không yên thì đột nhiên, nha hoàn hầu hạ Uyển phu nhân đến báo, nói là trong phòng tự nhiên xuất hiện thêm một gói thuốc, mà người có thể điều chế ra loại thuốc này ngoài Hàn thần y ra cũng không còn ai khác.

Vì vậy, Hàn thần y nhất định đã đến, và xem ra, ông ta rất đặc biệt với Uyển phu nhân.

Chẳng lẽ là tình cảm lâu ngày? Tâm trạng mọi người dần phức tạp.

Triệu thái thú cũng khó đoán được biểu cảm, nhưng vẫn sai người sắc thuốc cho Uyển phu nhân.

Thế nhưng Uyển phu nhân sau khi biết được lại không chịu uống, thuốc được đưa đến hai lần, Uyển phu nhân không hề đụng vào, mặc kệ rễ cây dưới chân lan rộng, hoa đào tàn úa.

Triệu thái thú khuyên không được, chỉ đành sai người đóng cửa sổ lại, không cho cây đào nhìn thấy ánh sáng, ngăn cành đào sinh trưởng.

Liên Kiều sau khi nghe nói đến gói thuốc tự nhiên xuất hiện này, trong lòng mơ hồ có một suy đoán, bèn lặng lẽ canh giữ ở gian ngoài, hé mở một khe cửa sổ nhìn vào trong.

Chiều hôm đó, trong căn phòng tối tăm, Uyển phu nhân đang nghỉ ngơi, hơi thở yếu ớt, hoa đào trên người lặng lẽ nở rộ.

Không biết từ lúc nào, trong căn phòng tối vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.

Uyển phu nhân dường như cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi mở mắt: "Chàng đến rồi."

Người nọ giọng nói già nua: "Nàng không uống thuốc, chẳng phải là muốn ta đến sao?"

Uyển phu nhân nhìn bóng dáng mơ hồ trước mắt, cử động bàn tay đã biến thành cành đào: "Ta đã không còn nhiều thời gian nữa, kéo màn lên, để ta nhìn chàng thêm lần nữa."

Người nọ lại không chịu: "Vẫn là đừng nên nhìn, bộ dạng ta bây giờ già lắm rồi, không còn như trước nữa."

Uyển phu nhân dường như nhớ đến điều gì đó: "Vì điều này, mà chàng vẫn luôn không muốn nói cho ta biết?"

Ánh mắt người nọ hơi đau xót: "Nàng vẫn còn tuổi xuân phơi phới, ta lại đến tuổi xế chiều, tóc bạc trắng, làm sao có thể nói ra đây."

Uyển phu nhân khẽ thở dài: "Thôi vậy. Lúc trước đã nói sẽ đầu bạc răng long, ta không đợi được nữa rồi, nhìn bộ dạng tóc bạc của chàng một chút, coi như là vơi nỗi tiếc nuối."

Người nọ im lặng một lát, cuối cùng vẫn kéo màn lên.

Ánh tà dương chiếu vào, chỉ thấy người đến không ai khác chính là Hàn thần y, ông ta trông già hơn trước rất nhiều, tóc bạc trắng, tay như cành khô, trông đã đến tuổi xế chiều.

Lúc này, Yến Vô Song canh giữ ở ngoài cửa đồng tử co rút lại: "Bọn họ đang nói gì vậy, giọng điệu của Uyển phu nhân giống như đang nói chuyện với Ngô Vĩnh, tại sao người đến lại là Hàn thần y?"

Chu Kiến Nam liếc nàng một cái: "Bởi vì Hàn thần y chính là Ngô Vĩnh lúc già, đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu ra sao?"

Yến Vô Song ngơ ngác, liếc mắt nhìn sang, lại phát hiện Liên Kiều và Lục Vô Cữu đều đặc biệt bình tĩnh, dường như đã sớm nhìn ra, bèn ngậm miệng lại, lặng lẽ nhìn.

Trong phòng, Uyển phu nhân lặng lẽ nhìn người nam nhân già nua đến mức không còn nhận ra trước mặt, trong khoảnh khắc vô cùng đau buồn, lại vì đã gần như biến thành cây, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được, khi đau buồn hơi run rẩy, cánh hoa trên người rơi lả tả.

Hàn thần y nhìn người trước mắt nằm trong biển hoa rực rỡ, ánh mắt cũng vô cùng đau buồn.

Hai người nhìn nhau không nói gì, dường như chỉ cách nhau ba tháng, thực chất lại đã trải qua năm mươi năm.

Liên Kiều và những người khác đã gần như nghe hiểu, Triệu thái thú cũng canh giữ ở ngoài cửa lại đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa chỉ vào Hàn thần y, môi hơi run rẩy: "... Các người đang nói gì vậy, gì mà tuổi đã xế chiều, gì mà đầu bạc răng long, chẳng lẽ, ngươi là Ngô Vĩnh?"

Hàn thần y sờ lên khuôn mặt gầy gò và già nua của mình, thở dài một tiếng, đây chính là thừa nhận.

"Là ta."

Triệu thái thú lập tức như sét đánh ngang tai: "Sao có thể? Chẳng phải ngươi đã rơi xuống vách núi c.h.ế.t rồi sao? Không đúng, cho dù ngươi còn sống, mới chỉ qua ba tháng, tại sao lại già như vậy..."

Đầu óc hỗn loạn, đột nhiên lại nhớ đến Liên Kiều lúc trước đã nói đến cái hang động luyện thuốc kia, một ngày bên ngoài bằng một năm bên trong, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ - ngươi đã ở trong hang động đó, cho nên mới già nhanh như vậy? Vậy thuốc này… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Ngô Vĩnh dường như không muốn nói, Uyển phu nhân giọng nói yếu ớt: "Ngô lang, sự việc đã đến nước này, rốt cuộc là như thế nào, chàng hãy nói ra đi, cũng để ta yên tâm ra đi."

Ngô Vĩnh sờ lên lớp vỏ cây khô ráp biến thành từ tay nàng ta, thở dài một tiếng, lúc này mới kể lại chuyện cũ.

"Ta quả thật đã rơi xuống vách núi, nhưng dưới vách núi có một vực sâu, ta rơi xuống nước, may mắn không chết. Tuy nhiên, dưới đáy vực có một xoáy nước, ta bị cuốn vào xoáy nước, đợi đến khi tỉnh lại, liền phát hiện mình đang ở trong một hang động, hang động này chỉ có một lối ra có ánh sáng, lúc đầu, ta tưởng mình mạng lớn, bèn muốn trốn ra ngoài, nhưng cho dù chạy về phía nơi có ánh sáng như thế nào, cũng vẫn luôn cách một đoạn đường, dùng hết sức lực cũng không chạy đến được. Ta lại tìm kiếm lối ra khác, cũng không có cách nào.”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 115



“Lúc đó, ta mới biết mình không phải là thoát nạn, mà là bị nhốt trong một cái lồng lớn hơn, nàng có biết không, ta đã bị nhốt ở đó ba mươi năm! Đúng ba mươi năm!"

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không thể tin được.

"Các ngươi cũng không dám tin phải không?" Ngô Vĩnh sờ lên mặt mình, cười khổ, "Nhưng ta càng không ngờ tới chính là, trong ba mươi năm đó, ta ngày ngày suy nghĩ miên man, đợi đến khi ta cuối cùng cũng mò mẫm ra được bí quyết trốn ra ngoài, đột nhiên phát hiện bên ngoài vậy mà chỉ mới qua ba mươi ngày!”

“Ta không biết tại sao lại như vậy, một lúc cứ nghĩ ba mươi năm đó là một giấc mơ, nhưng thân thể ta lại thật sự già đi, sau đó, ta nghe được tin tức của Uyển Nương, biết nàng vì muốn tự chứng minh trong sạch, cũng ăn phải đào quái đó rồi trúng độc, cũng biết nàng được Triệu thái thú đưa về phủ, ta tìm cách đi gặp nàng, vốn là muốn nói cho nàng biết sự thật, đưa nàng đi, nhưng khi ta nhìn thấy nàng, lại không còn mặt mũi nào đối diện với nàng. Nàng vẫn còn trẻ trung xinh đẹp như vậy, nhưng ta đã già nua, cho dù ta đứng trước mặt nàng, nàng cũng đã không còn nhận ra ta..."

Uyển phu nhân nghe đến đây mơ hồ nhớ lại hơn hai tháng trước, lần đầu tiên gặp Hàn thần y, lúc đầu, nàng ta quả thật cảm thấy ông ta có chút giống Ngô Vĩnh.

Nhưng Ngô Vĩnh tướng mạo bình thường, người giống hắn rất nhiều, huống chi người trước mặt đã hai bên tóc mai điểm bạc, tóc bạc da mồi, cho dù có vài phần giống nhau, nàng ta cũng căn bản không nghĩ đến còn có khả năng này.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều cũng thở dài không thôi, nàng phân tích kỹ lưỡng manh mối trong lời nói của Ngô Vĩnh, hiểu ra xoáy nước đó thông đến hẳn là mảnh vỡ của Khung Đồng Ấn, ông ta hẳn là không may lạc vào trong đó, hơn nữa mất đến ba mươi năm mới cuối cùng phát hiện ra bí mật của hang động đó.

Tuy nhiên, Liên Kiều vẫn còn một điều chưa rõ: "Ta nhớ lúc đầu trong hang động hẳn là không có đồ ăn, vậy ba mươi năm đó ông sống sót như thế nào? Còn nữa, ta đã tra xét hồ sơ, trước khi xảy ra chuyện, ông đã từng đến Điền gia trang, liên quan đến một vụ án mất tích, đây lại là chuyện gì thế?"

"Các ngươi đã điều tra đến mức này rồi sao?" Ngô Vĩnh im lặng một lát, "Thôi vậy, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ biết."

Vì vậy ông ta không giấu giếm nữa, nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối.

"Ngoài thành Giang Lăng có núi bao quanh, từ xưa đến nay là nơi trồng đào, mỗi khi cuối xuân đầu hạ, khắp núi đồi hoa đào nở rộ, như chốn tiên cảnh nhân gian. Điền gia trang là một trong số đó, lúc đầu đào trồng ở Điền gia trang không khác gì đào trồng ở những nơi khác, nhưng từ hai năm trước, đào ở đó đột nhiên trở nên vô cùng mọng nước, nước nhiều thịt ngọt, thơm ngon vô cùng, vì vậy giá bán rất cao.”

“Có một người bạn liền nảy ra ý định, muốn mua vào trước rồi bán ra ngoại địa kiếm lời. Cách này quả thật cũng hiệu quả, nhưng tiền còn chưa kiếm được bao nhiêu, hắn lại bị rơi xuống vách núi mất tích khi đi xem đào. Ta đã từng đi cùng hắn, liền bị quan phủ thẩm vấn một phen. Lúc đó, ta thật sự cho rằng đây chỉ là một vụ án mất tích bình thường, dù sao Điền gia trang chỗ nào cũng là núi, sau khi mưa bị trượt chân cũng không trách được ai, sau đó ta thay thế hắn, cũng buôn bán đào, sau đó, chuyện lạ liền liên tục xảy ra..."

"Chuyện lạ gì?" Liên Kiều truy hỏi, đoán vụ án mất tích này nhất định không đơn giản.

“Ban đầu, quả đào này chẳng có gì lạ, lạ là ở chỗ người trong trang viên này, họ trồng đào một cách hết sức bí ẩn, nói là lo lắng sẽ lại có người rơi xuống vực, nên đã phong tỏa toàn bộ Hậu Sơn, không cho người ngoài ra vào. Mỗi lần ta đến, chỉ có thể đứng ở đầu làng chờ họ vận chuyển đào ra.”

“Cho đến một hôm, khi ta đang kiểm tra hàng thì đột nhiên nhìn thấy trên một cành đào vừa bị cắt có một chiếc nhẫn, mà chiếc nhẫn đó, rõ ràng là của người bạn trước đây của ta, kỳ lạ hơn là chiếc nhẫn đó không phải được đeo vào, mà là nằm bên trong cành cây, giống như là từ khi cành đào mới mọc đã được đeo vào, cho đến khi cành đào lớn lên, liền bị lún vào bên trong…”

Ngô Vĩnh nói đến đây thì lộ vẻ đau khổ, Liên Kiều cũng kinh ngạc: “Ý ngươi là, quả đào này được nuôi dưỡng bằng t.h.i t.h.ể của bằng hữu ngươi, cho nên trên cành đào mới mọc ra có chiếc nhẫn của hắn?”

Ngô Vĩnh gật đầu, rồi lại lắc đầu, ông ta nói: “Không chỉ là thi thể, e rằng còn có cả người sống, đây là chuyện sau này ta mới biết được, thì ra Điền Gia Trang không biết từ đâu có được một bí phương, dùng người để nuôi dưỡng đào, đào được nuôi dưỡng như vậy mới trở nên mọng nước.”

Ông ta vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.

Liên Kiều cũng hoảng sợ: “Vậy những người mất tích ở Điền Gia Trang, là bị người trong làng cố ý hãm hại, dùng họ để nuôi đào?”

“Đúng vậy.”

Ngô Vĩnh nói, “Giá bán của loại đào đó cực kỳ cao, một quả đào có thể bán được một thỏi bạc, đào trên một cây, đủ để bọn họ kiếm được đầy bát đầy túi. Ban đầu, nghe nói họ chỉ dùng người c.h.ế.t trong làng để nuôi đào, nhưng làng nhỏ, căn bản không đủ dùng, vì tiền tài, g.i.ế.c người thì có là gì, huống chi Điền Gia Trang vốn ở trong núi, vài người mất tích trong núi, căn bản sẽ không có ai để ý…”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 116



Ngô Vĩnh hồi tưởng lại: “Sau khi biết được bí mật của Điền Gia Trang, ta muốn báo quan, nhưng sau khi báo quan không những không được tiếp nhận, ngược lại còn bị giam vào đại lao, ta mới biết, dân làng địa phương và huyện nha đã sớm cấu kết với nhau, bọn họ uy h.i.ế.p ta hoặc là giúp họ bán đào, hoặc là dùng ta để nuôi đào, ta không còn cách nào khác, chỉ đành làm trái lương tâm tiếp tục buôn bán.”

“Cho đến một ngày, bọn họ g.i.ế.c một người nam nhân đi ngang qua mà đáng lẽ không nên giết, nuôi dưỡng ra loại đào quái dị bây giờ.”

Ngô Vĩnh nghĩ đến đây, môi khẽ run: “Ban đầu, cây đào ăn thịt người nam nhân đó vẫn kết trái bình thường, nhưng chỉ kết được một quả, trên cây đào còn mơ hồ hiện ra khuôn mặt đau đớn của người nam nhân đó. Người của Điền Gia Trang sợ hãi, liền chặt cây đào đó đi. Còn quả đào đó đương nhiên cũng không dám lấy, lúc đó ta nghĩ muốn thu thập chứng cứ, liền mang quả đào đó về, lại phát hiện nó không thối cũng không hỏng, nên ta cũng không dám động vào..”

“Sau đó, khuôn mặt của người nam nhân đó biến mất, cây đào cũng khô héo. Tuy nhiên, người trong làng cuối cùng vẫn sợ hãi, sau đó không còn nuôi loại đào này nữa, đào bán cho ta đều là đào do cây đào bình thường kết ra, nhưng ta không ngờ, những cây đào này đã bị phấn hoa của cây đào quái dị kia ăn mòn, vốn là đào bình thường, sau khi bán đến Giang Lăng lại có người mọc ra cành đào trên người, thậm chí, biến thành cây đào, ta thật sự không muốn hại người, ta cũng không biết tại sao những cây đào bình thường này lại như vậy…”

Nói đến đây, liền nối tiếp lúc bọn họ mới đến Giang Lăng.

Thì ra loại đào quái dị này được nuôi dưỡng như vậy, Liên Kiều hơi buồn nôn, nhưng nàng càng tò mò về người nam nhân đó hơn.

“Người nam nhân đó rốt cuộc là ai, tại sao t.h.i t.h.ể của hắn lại mọc ra loại đào khác thường, thậm chí còn ảnh hưởng đến những cây đào khác?”

Ngô Vĩnh lắc đầu: “Ta không biết, thật sự không biết, ta sợ bị người khác phát hiện, nên mang theo quả đào đó bỏ trốn, đường núi trơn trượt, ta không may trượt chân ngã xuống vực, rơi vào trong hang động. Như vị tiên nhân đã nói, trong hang không có bất kỳ thức ăn nào, năm ngày sau, ta đã đói sắp chết, bất đắc dĩ, liền ăn quả đào quái dị đó. Sau khi ăn xong, ta phát hiện ta không biến thành cây, ngược lại không còn thấy đói nữa, cứ như vậy, ta sống trong hang động trọn ba mươi năm. Còn hột đào bị ta vứt đi, cũng nảy mầm mọc thành một cây, mỗi năm đều nở hoa một lần, kết một quả đào, sau khi đào chín thì cây đào sẽ khô héo. Cứ như vậy, tổng cộng mọc ba mươi lần…”

“Ý ngươi là, ngươi ăn vào là loại đào có thể chống đói?” Liên Kiều suy nghĩ, “Khó trách ngươi có thể sống trong hang động ba mươi năm, vậy quả đào này chẳng khác nào tiên đan.”

Nàng lại nghĩ đến, lúc trước bọn họ đến Điền Gia Trang thì phát hiện thứ bị chôn dưới đất ở Điền Gia Trang đã biến mất, bây giờ xem ra, thứ đó, e rằng chính là thi cốt của người nam nhân này. Đào kết ra từ thi cốt của hắn có thể khiến người ta bế cốc, xem ra người nam nhân này, cũng tuyệt đối không phải người thường.

Nhưng thi cốt của hắn đã bị người ta đào đi, xem ra là có người nhanh chân hơn bọn họ, đã sớm biết được sự thật.

Người này lại là ai?

Liên Kiều nghĩ mãi không ra, Lục Vô Cữu dừng một chút, cũng nhìn về phía Ngô Vĩnh: “Vậy, cái gọi là thuốc giải kỳ thật là ngươi dùng quả đào mọc ra này để luyện chế thành?”

Ngô Vĩnh bất đắc dĩ: “Đúng là như vậy, ta biết quả đào kết ra từ người nam nhân này không tầm thường, sau đó khi biết Uyển Nương cũng trúng độc, liền muốn thử xem sao, nên ta tìm một người trúng độc, cho hắn thử ăn một chút thịt đào, cành đào mọc nhanh như thổi trên người hắn quả nhiên dừng lại. Sau đó, ta liền đem quả đào kết ra này trộn với một số thảo dược, luyện thành cái gọi là thuốc giải, mục đích là để người ta không nhìn ra thuốc này rốt cuộc là thứ gì. Sau đó ta lại phát hiện lá đào đắp ngoài da, cũng có thể ức chế cành đào mọc ra, nên lại làm ra thuốc đắp ngoài. Sau đó ta liền đổi tên thành Hàn phương sĩ, đến Thái thú phủ, chữa bệnh cho Uyển Nương và nhiều người bị ta liên lụy.”

Nói như vậy, Ngô Vĩnh này cũng không phải là người quá xấu.

Uyển Nương nhìn ông ta với ánh mắt đau buồn: “Sao chàng không nói sớm, các vị tiên nhân đều ở đây, nếu đã nói ra, thì làm sao đến mức này…”

Liên Kiều nhớ lại vết thương trên n.g.ự.c Ngô Vĩnh mà nàng vô tình nhìn thấy ngày hôm đó, lại nói: “Hắn không phải không muốn nói, mà là không thể nói, nếu ta đoán không nhầm, hắn kỳ thật còn che giấu một chuyện - m.á.u của hắn.”

Tim Ngô Vĩnh thắt lại, thở dài một tiếng: “Quả nhiên vẫn không gạt được các ngươi, đúng vậy, ngoài hột đào kết ra từ quả đào đó, còn có một vị thuốc dẫn, chính là m.á.u của ta. Bởi vì ta đã ăn quả đào ban đầu đó, cho nên nếu trong thuốc có thêm m.á.u của ta, thì dược hiệu sẽ tăng lên rất nhiều. Mỗi lần luyện thuốc, ta đều cho thêm một chút m.á.u vào thuốc, trong thuốc đặc biệt điều chế cho Uyển Nương, ta lại cho thêm cả m.á.u tim của ta.”

“Ta già đi nhanh như vậy, cũng chính là vì nguyên nhân này, mỗi ngày lấy m.á.u thật sự không chịu nổi, cho nên ta cần phải vào hang động này nghỉ ngơi nửa tháng, ngày nào cũng như vậy, tất nhiên sẽ già đi nhanh chóng.”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 117



Hắn vén áo lên, chỉ thấy trên n.g.ự.c vết sẹo chằng chịt, còn có một vết thương dài bằng bàn tay đang chảy máu, có thể tưởng tượng mỗi ngày hắn phải chịu đựng đau đớn đến mức nào.

Uyển Nương nghe xong liền khóc lớn, hoa đào trên người ào ào rơi xuống, Ngô Vĩnh lập tức tiến lên an ủi nàng: “Không sao đâu, ta vốn cũng sắp hết thọ rồi, dùng một năm của ta, đổi lấy cho nàng sống thêm vài ngày, cũng đáng giá.”

Ánh mắt hai người quấn quýt, tình thâm không thôi, Triệu thái thú đứng bên cạnh lại giống như người ngoài.

Ngô Vĩnh ho khan vài tiếng: “Thái thú đại nhân đừng trách, trước đây ta bảo ngài cắt máu, cũng là muốn thử lòng ngài đối với Uyển Nương, thấy ngài thật lòng với nàng, ta liền hoàn toàn bỏ ý định xuất hiện nữa, nhưng ta không ngờ, Uyển Nương thông minh, dựa theo một chút manh mối mà các vị tiên nhân tiết lộ, đã đoán ra ta là ai, ta không thể không xuất hiện.”

Uyển Nương cũng nhìn Triệu thái thú, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: “Đại nhân đại ân, chung quy là Uyển Nương hữu duyên vô phận…”

Triệu thái thú thở dài một hơi, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Lúc này, Ngô Vĩnh lại lấy ra một bọc thuốc đã luyện chế xong, nói: “Đây là thuốc ta luyện chế được trong mấy ngày nay, chư vị cứ cầm lấy, cũng có thể tạm thời cứu nguy. Ta e rằng không còn sống được bao lâu nữa, sau khi ta chết, các vị tiên nhân có thể dùng m.á.u thịt của ta làm thuốc, coi như là chuộc lại một chút tội lỗi.”

Hắn vừa nói vừa ho, sắc mặt tiều tụy, xem ra những ngày này vì luyện thuốc cho bách tính toàn thành đã lấy không ít máu, hơn nữa lần này vì Uyển Nương, vết thương còn chưa lành đã cố ra ngoài, xem ra cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.

Lúc này, rễ cây dưới chân Uyển Nương cũng đã cắm sâu vào trong đất, Ngô Vĩnh muốn cho nàng uống thuốc, nàng lại mỉm cười lắc đầu, Ngô Vĩnh thở dài một tiếng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Vì vậy, Liên Kiều lần đầu tiên tận mắt chứng kiến một người biến thành cây đào.

Chỉ thấy rễ cây càng cắm càng sâu, Uyển Nương cũng từ từ đứng thẳng dậy, khuôn mặt nàng ẩn hiện giữa những bông hoa đào, giống như Chu Kiến Nam nhìn thấy khuôn mặt người trong rừng đào vậy.

Sau đó, Ngô Vĩnh v**t v* khuôn mặt nàng, trơ mắt nhìn khuôn mặt nàng dần dần biến mất, cho đến khi nụ cười trên khóe môi cũng tan biến, cuối cùng Uyển Nương hoàn toàn biến thành một cây đào, lá cây khẽ lay động, như đang kể câu chuyện buồn vô tận.

Lúc này, Ngô Vĩnh cũng đã kiệt sức, sau khi giao mảnh vỡ Khung Đồng Ấn và thuốc ra, hắn dựa vào cây đào mà Uyển Nương hóa thành, từ từ nhắm mắt lại.

Máu thịt của ông ta chính là thuốc, bên ngoài cửa sổ đã có tu sĩ trúng độc muốn tiến lên hành động, nhưng khiến bọn họ thất vọng, cũng khiến chính Ngô Vĩnh không ngờ tới là… sau khi ông ta chết, từ trên t.h.i t.h.ể mọc ra một mầm non, nhanh chóng lớn lên, rất nhanh, liền hút khô t.h.i t.h.ể của ông ta, cũng mọc thành một cây đào.

Hai cây đào đứng cạnh nhau, cành lá ôm lấy nhau, khi có gió thổi qua, lá cây xào xạc, dường như đang nói chuyện khe khẽ, thì thầm.

Triệu thái thú im lặng thở dài, cuối cùng để lại căn phòng này cho bọn họ, dự định sau này sẽ biến nơi này thành một vườn hoa nhỏ.



Sau khi ra ngoài, Liên Kiều nhìn lại những cành lá xanh mướt kia, trong lòng cảm thán một trận.

“Cây có thể nói chuyện với cây được sao?”

Lúc này, Lục Vô Cữu liếc nhìn nàng, nói: “Nàng sẽ sớm biết thôi.”

Liên Kiều hoang mang, sau đó chỉ nghe thấy Chu Kiến Nam hét lên một tiếng: “Liên Kiều, hoa trên đầu ngươi hình như sắp tàn rồi, sắp kết đào rồi.”

“Cái gì?”

Liên Kiều lập tức dựng tóc gáy, nhanh chóng dùng một tay còn lại lấy ra chiếc gương nhỏ, vừa nhìn, quả thật là vậy.

Lục Vô Cữu c.h.ế.t tiệt, thì ra là đang mỉa mai nàng sắp biến thành cây rồi!

Nàng lập tức lại lo lắng, Ngô Vĩnh này cũng chỉ biết nửa vời, thuốc hắn để lại chỉ có thể ức chế, không thể trị tận gốc loại độc này, muốn giải độc này, e rằng phải tìm được thi cốt của người nam nhân bị trộm kia mới có hy vọng.

Liên Kiều lo lắng không yên, phải đi đâu tìm đây?

Nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng bôi một chút thuốc ức chế.

Vì vậy, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam giúp đỡ lẫn nhau, còn Liên Kiều thì dùng thuật khống chế nước, bôi thuốc một cách chính xác lên lá cây trên người mình.

Đổ mồ hôi hột, nàng muốn tìm khăn tay lau mồ hôi, lúc này, một bàn tay đột nhiên đưa tới một chiếc khăn.

Liên Kiều lập tức nhận lấy lau một cái, vừa định cảm ơn, quay đầu lại, lại phát hiện chiếc khăn này là do Lục Vô Cữu đưa, hơn nữa màu sắc này, hình như vẫn là mấy chiếc khăn nàng cố ý đưa cho hắn.

Hắn vậy mà không vứt đi sao?

Nhưng mà, đây hình như là khăn tắm của nàng thì phải?

Liên Kiều nhất thời nghẹn lời, Lục Vô Cữu lại nói tiếp: “Khăn của nàng, nàng ghét bỏ cái gì?”

Liên Kiều lập tức phản bác: “Ai ghét hả?”

Lục Vô Cữu nói với giọng điệu u ám: “Nếu không có, sao không tiếp tục dùng?”

“Ta…” Liên Kiều mấp máy môi, cầm khăn tay của mình như cầm củ khoai lang nóng, biết vậy đã không chọc Lục Vô Cữu rồi.

Đang tiến thoái lưỡng nan, Lục Vô Cữu đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Đã dùng thuật thanh tẩy rồi, yên tâm.”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 118



Liên Kiều lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại tức giận: “Ngươi dám đùa ta?”

Lục Vô Cữu nhướn mày: “Rốt cuộc là ai đùa ai?”

Liên Kiều mặc kệ, nàng tức giận đến mức bổ nhào vào người Lục Vô Cữu, muốn giật lại khăn tay của mình, không cho hắn có cơ hội đùa giỡn nàng nữa.

Nhưng lục soát khắp người hắn, cũng chỉ tìm được hai chiếc, nàng ồ lên một tiếng: “Còn một chiếc nữa đâu?”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Vô Cữu khựng lại: “Bẩn rồi, vứt đi rồi.”

Liên Kiều kêu lên: “Ta biết ngay là ngươi sẽ vứt đi mà!”

Tuy nhiên, hắn vậy mà lại dùng khăn tay của nàng, cũng thật hiếm thấy.

Liên Kiều lại hung dữ hỏi: “Ngươi lấy đi làm gì?”

Lục Vô Cữu nói với giọng điệu không kiên nhẫn: “Nàng hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Liên Kiều nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đột nhiên tiến lại gần: “Tại sao ngươi không dám nhìn ta, chột dạ phải không? Nói, ngươi có phải đã lấy đi làm chuyện gì mờ ám rồi không?”

Lục Vô Cữu mím môi mỏng, bỏ đi thẳng.

Liên Kiều nhìn bóng lưng hắn, nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc lâu hừ một tiếng, chột dạ như vậy, chắc là lấy đi lau đất rồi!

Nàng lại tức giận, vừa tức vừa nhớ đến Uyển Nương, không khỏi thở dài, chống cằm lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Uyển Nương dù biến thành cây rồi, vẫn có người không rời không bỏ.

Ngô Vĩnh tuy đã phạm sai lầm, nhưng vẫn âm thầm ở bên cạnh nàng, không tiếc dùng một năm của mình, kéo dài thêm một ngày tuổi thọ cho nàng.

Đây chính là tình yêu sao?

Trong lòng Liên Kiều có chút ngậm ngùi, khi nào nàng mới có thể gặp được người nguyện ý ở bên cạnh nàng như vậy?

Liên Kiều từ nhỏ đã rất ít khi có tâm sự, bị cha đánh cũng không hề ghi hận.

Cha nàng luôn nói nàng vô tâm vô phế, Liên Kiều lại cảm thấy không có gì không tốt, mỗi ngày phải gặp nhiều người nhiều việc như vậy, chuyện vui nàng còn nhớ không hết, chứ đừng nói đến những chuyện phiền lòng, nếu cái gì cũng nhớ thì mệt mỏi biết bao nhiêu.

Thiếu nữ hoài xuân chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, rất nhanh đã bị nàng vứt ra sau đầu.

Nhưng nói cũng lạ, trước khi c.h.ế.t Ngô Vĩnh đã giao mảnh vỡ ra, lúc đó Liên Kiều đứng gần liền thuận tay nhận lấy, sau đó Khương Thiệu cũng nảy sinh ý đồ, bóng gió muốn chia chác, Lục Vô Cữu lại không hề nhắc đến, dường như hoàn toàn không để ý đến mảnh vỡ Khung Đồng Ấn trong tay nàng.

Chuyện quan trọng như vậy, hắn chẳng lẽ quên rồi sao?

Liên Kiều vừa âm thầm mừng rỡ, vừa lại sợ hắn nhớ ra tìm nàng đòi.

Vì vậy nàng định tránh mặt Lục Vô Cữu, chỉ cần hắn không nhìn thấy nàng, có lẽ sẽ không nhớ ra.

Chỉ là tuy đã tìm được mảnh vỡ thứ hai, nhưng độc trên người bọn họ vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn, nhất định phải tìm được thi cốt của người nam nhân bị trộm kia mới có hy vọng.

Nhưng người nam nhân này rốt cuộc là ai, tại sao thi cốt của hắn lại có thể sinh ra loại độc kỳ quái như vậy? Liên Kiều vẫn còn mơ hồ, nàng cũng không dám tìm Lục Vô Cữu thương lượng, chỉ kéo Yến Vô Song và Chu Kiến Nam, đóng cửa lại bí mật bàn bạc.

Chu Kiến Nam cảm thấy hành động này có chút không công bằng với Lục Vô Cữu, tức giận muốn bênh vực hắn, bị Liên Kiều trừng mắt, lại bị ép khuất phục dưới uy nghiêm của nàng.

Tuy nhiên Chu Kiến Nam học thức uyên bác cũng không phải nói suông, hắn tìm được một câu chuyện dân gian ghi lại “người ăn thần”, cảm thấy có chút giống với sự kiện Điền Gia Trang mà bọn họ gặp phải.

Linh căn của tu sĩ vốn bắt nguồn từ linh mạch thừa ra trong huyết mạch được kế thừa từ thần tộc, tầm quan trọng của huyết mạch đối với tu sĩ là vô cùng lớn. Vì vậy, cũng không thể tránh khỏi có người nghĩ, đã kế thừa linh mạch của thần thì có thể có được sức mạnh như vậy, nếu như nuốt chửng m.á.u thịt của thần, liệu có thể tăng cường sức mạnh hay không?

Thời kỳ hồng hoang, thần tộc là chủ thần tuyệt đối, khoảng cách giữa người và thần giống như vực sâu không đáy, cho dù có người dòm ngó, cũng chưa từng có ai dám thử.

Đến thời Thần Cung, thần tộc ngày càng suy yếu, những thần tộc còn sót lại đều được phụng dưỡng tại Côn Luân Thần Cung. Một thần thị có tu vi khá tốt bỗng nảy sinh ý đồ với thần. Hắn ta g.i.ế.c c.h.ế.t vị thần chủ già yếu mà mình phụng sự, sau đó nuốt chửng huyết nhục của thần chủ, hòng chiếm đoạt sức mạnh.

Hắn quả thực có được một phần sức mạnh, nhưng đó là thứ sức mạnh hắn hoàn toàn không thể hòa hợp - xương cốt hắn điên cuồng sinh trưởng, đ.â.m thủng huyết nhục, xuyên qua da thịt, cánh tay dài hơn cả chân, xương sống đ.â.m xuyên qua cổ, cuối cùng biến dạng đến mức hoàn toàn không còn hình người.

Kinh khủng hơn là, do nuốt chửng một vị thần có linh mạch hệ hỏa, toàn thân hắn như bị thiêu đốt trong lửa dữ, da thịt cháy đen, xương cốt cũng bị thiêu đen, cuối cùng bị chính ngọn lửa trong cơ thể thiêu rụi thành tro bụi.

Chu Kiến Nam nói xong, cảm thán: "Hóa ra nuốt chửng huyết nhục của thần tộc sẽ bị phản phệ, thảo nào thần tộc suy yếu đến vậy mà vẫn được phụng sự tử tế trong Thần Cung."

Liên Kiều chống cằm, suy nghĩ nghiêm túc: "Dã sử ghi lại tu sĩ kia vì nuốt chửng vị thần có linh mạch hệ hỏa nên bị thiêu chết, nếu vậy, cây đào mọc trên t.h.i t.h.ể ở Điền gia trang cũng sẽ phản phệ người, có phải chăng nói lên người nam nhân bị hại kia thật ra là một vị thần có linh mạch hệ mộc?”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 119



“Nhưng năm đó sau khi Ly Cơ phát cuồng, thần tộc Côn Luân Thần Cung bị tàn sát gần hết, chỉ có Huyền Sương Thần Quân may mắn sống sót, chẳng lẽ người nam nhân c.h.ế.t kia là Huyền Sương Thần Quân?"

Yến Vô Song kinh ngạc: "Không thể nào! Linh mạch của vị thần quân này hình như không phải hệ mộc, hơn nữa chẳng phải nói rằng từ khi sinh ra hắn đã bệnh rất nặng, đến giường cũng không xuống được sao, làm sao có thể ra ngoài? Hơn nữa, dù hắn có yếu ớt đến đâu, dù sao cũng là thần tộc, sao có thể bị một đám phàm nhân không biết chút thuật pháp nào g.i.ế.c c.h.ế.t được?"

Liên Kiều cũng cảm thấy không quá khả thi: "Ngươi nói vậy cũng có lý, Thần Cung canh phòng nghiêm ngặt, sau chuyện của Ly Cơ, thần thị được tuyển chọn đều là nhân tài ưu tú của các gia tộc, nếu Huyền Sương Thần Quân thật sự đã c.h.ế.t ba tháng, cha ta không thể nào không nhận được chút tin tức nào. Hơn nữa, tuy xương cốt của người nam nhân này có thể mọc ra đào quái, biến người thành cây, nhưng thật sự chưa từng nghe nói người ăn đào có tăng trưởng linh lực hay thể lực gì, ta lại cảm thấy, người nam nhân này e rằng không phải thần, mà là một tu sĩ có huyết mạch gần thần..."

Phân tích như vậy càng thêm kỳ quái, từ khi có Trấn Sơn Linh Thạch, những năm gần đây phàm là đệ tử tu luyện đều phải kiểm tra linh căn, ta và Lục Vô Cữu đã là loại linh căn thuần khiết nhất rồi, chưa từng nghe nói có tu sĩ nào có tư chất cực tốt bị hại, hơn nữa, tư chất cực tốt, tu vi tất nhiên cũng không kém, vẫn là vấn đề đó, người lợi hại như vậy sao có thể bị dân làng g.i.ế.c chết?

Kỳ quái, thật sự kỳ quái.

Nghĩ kỹ lại, bí ẩn trên người nam nhân này không hề ít hơn không gian dị vực mà Ngô Vĩnh gặp phải.

Mấy người suy nghĩ cả ngày mà vẫn chưa tìm ra manh mối, liền định ra ngoài tìm kiếm.

Tuy nhiên, độc trên người Liên Kiều lại không thể chờ đợi được nữa, tay phải đã hoàn toàn biến thành cành đào, trên đầu cũng sắp kết trái, những chỗ khác vẫn đang nở hoa, thu hút một vài con bướm và ong mật đáng ghét, vo vo bay đến hút mật hoa trên đầu nàng.

Khiến Liên Kiều phải liên tục xua đuổi, trên đầu cũng bị đốt vài nốt, cuối cùng đành bất đắc dĩ quay về phủ Thái Thú, định đợi đến tối rồi mới ra ngoài.

Lúc quay về với bộ dạng chật vật này vừa hay bị Khương Thiệu bắt gặp, hắn ta tốt bụng bước đến giúp nàng xua đuổi ong bướm, rồi nhìn bàn tay đã biến thành cành khô của nàng thở dài: "Liên Kiều muội muội xinh đẹp tuyệt trần, như tranh vẽ, bây giờ lại biến thành bộ dạng này, thật khiến người ta tiếc nuối, Cối Kê chúng ta có mật bảo Thần Nông Y Kinh, nghe nói có thể giải trăm độc, nếu muội muội không chê, có thể theo ta về Cối Kê thử xem, biết đâu có thể giải được độc này."

Liên Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu: "Chẳng phải nhà các ngươi coi cuốn sách này như bảo bối sao, sao lại nỡ dùng cho ta?"

Khương Thiệu mỉm cười: "Muội muội nói gì vậy, bốn nhà chúng ta vốn là thông gia, hà tất phải khách sáo, chỉ là..."

Hắn ta dừng lại một chút: "Thần Nông Y Kinh quả thật không thể dễ dàng dùng cho người ngoài, trước đây cha ta đã từng đề cập chuyện hôn sự với cha muội, lúc đó Liên chưởng môn nói muội mới vừa cập kê, tính tình chưa ổn định, tạm thời chưa đồng ý, bây giờ ta thấy muội muội kiếm khí như sao, khí thế bàng bạc, thân pháp cũng rất huyền diệu, rõ ràng đã có thể độc lập. Nếu muội muội bằng lòng cùng ta về Cối Kê thử xem, sau khi giải độc biết đâu còn có duyên phận khác."

Liên Kiều hiểu ra, thì ra là muốn nàng dùng hôn sự để trao đổi.

Nàng nhíu mày: "Ta sẽ suy nghĩ."

Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Khương công tử chắc chắn Thần Nông Y Kinh có thể giải được độc cây yêu này sao? Nếu không thể, lại khiến người khác mất đi một cuộc hôn nhân, chẳng phải là lừa gạt sao?"

Liên Kiều quay đầu lại, phát hiện Lục Vô Cữu không biết đã đến từ lúc nào.

Hôm nay hắn mặc một bộ cẩm bào tay hẹp màu đen, thắt đai ngọc, khi di chuyển có thể thấy lờ mờ hình tam túc kim ô, vốn là trang phục phong thần tuấn lãng, khí độ bức người, nhưng mặt hắn lại lạnh như tiền, khóe mắt lông mày đều là sự lạnh lùng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hắn nhìn Liên Kiều, mắt hơi cụp xuống: "Điều kiện ngu ngốc như vậy, nàng định đồng ý sao?"

Liên Kiều ngơ ngác: "Này, ta có đồng ý hay không liên quan gì đến ngươi, ngươi cũng trúng độc rồi, nói mát gì chứ!"

Giọng điệu Lục Vô giọng điệu khó chịu: "Chỉ là một chút độc nhỏ, nàng sợ đến vậy sao?"

Liên Kiều cau mày: "Độc nhỏ? Chưa chắc đâu, hơn nữa Khương Thiệu có lòng tốt, chẳng phải chỉ là cùng hắn ta về thử xem sao, có gì to tát chứ? Nếu được, người trong thành cũng được cứu."

"Nàng muốn đến Cối Kê vậy sao?" Lục Vô Cữu lặng lẽ nhìn nàng.

"Đúng thì sao?" Liên Kiều chỉ cảm thấy khó hiểu, sao hắn cứ can thiệp vào chuyện của nàng.

Nàng quay sang Khương Thiệu, mỉm cười ngọt ngào: "Ta có thể đến Cối Kê, nhưng mà, ta chưa từng đến đó, không hiểu rõ phong tục tập quán địa phương, hay là Khương sư huynh có thời gian thì kể cho ta nghe một chút?"

Khương Thiệu đương nhiên vui mừng khôn xiết, nói: "Tối nay cũng được, lần trước hẹn muội muội cùng ta du ngoạn Giang Lăng, du thuyền trên hồ, muội muội lại bận không đi được, bây giờ lại có thời gian rồi."
 
Back
Top Bottom