Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa
Chương 90: Ly biệt



Chữ "thích" cứ văng vẳng bên tai Phương Hủ Chi, như tiếng sấm đột ngột vang lên.

Nàng thích hắn. Rồi một ngày nào đó, nàng cũng sẽ thật sự thích hắn. Không phải vì tình bạn, cũng không phải vì tiếc nuối năm trăm lượng bạc hắn đã hứa mà không thành, mà là thật lòng thích hắn.

Phương Hủ Chi không khỏi hối hận vì lúc trước đã tự tiện trêu đùa nàng. Nếu sớm biết kết quả cuối cùng là cục diện như hôm nay, chi bằng lúc đầu hắn nên để nàng là một người xa lạ lướt qua, không dính dáng. Giờ thì tốt rồi, trêu đến mức khiến cuộc sống vốn yên bình của nàng từ đây không còn được bình lặng.

Hắn không kìm được mà muốn tự vả mình hai cái. Chính hắn sa vào vũng bùn, cuộc đời này quả thật đã làm khổ người khác không ít.

Mắt Thích Dung không thể kiềm chế mà đỏ ửng lên, nhưng nàng cố chấp mở to mắt, ép những giọt nước mắt sắp tràn ra quay trở vào trong.

Chưa bao giờ nhìn thấy nàng trong dáng vẻ này, Phương Hủ Chi hoàn toàn luống cuống, vụng về nói: "A Dung, ta... ta không có ý đó. Ta chỉ là, chỉ là không muốn nàng vì ta mà... mạo hiểm."

Thích Dung hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang hướng khác.

Hắn dừng lại một lát rồi đành nhượng bộ: "Bình Nam Vương phủ rầm rộ diễu hành, muốn thổi phồng danh thế của ta, khiến cả thiên hạ đều biết rằng kẻ được cho là 'người thật' đã sống lại, đang tiến về kinh thành để đối chất trước văn võ bá quan và Tiểu Hoàng đế, để xác định thật giả. Yến Lữ Hiệp là nơi thuận tiện nhất để Bắc tiến, cũng là nơi ít ai ngờ tới nhất, dễ thủ khó công. Vì vậy, quân đội trấn giữ nơi này không nhiều. Nhưng có một điều, nơi này chỉ cách quân đội Mục gia ở Lương Châu hai ngày đường, việc tiếp viện rất nhanh chóng, nên dù Bình Nam vương có kéo quân Bắc tiến cũng sẽ không chọn nơi này. Bên phía Nam đã sớm hoàn tất bố trí, triều đình không thể nào không phát giác. Việc Huyền Cơ Doanh xuất hiện lúc sáng chỉ là ngoài ý muốn. Triều đình đã biết chuyện, dù Tiểu Hoàng đế có làm gì thì cũng sẽ bị chỉ trích, tất nhiên không thể công khai phái binh diệt trừ kẻ tự xưng là 'người thật' nhưng bị xem là hàng giả như ta. Nếu Bình Nam Vương phủ tuyên truyền sự việc, loạn thế nảy sinh, ngay cả khi tiểu Hoàng đế là thật, ngôi vị Hoàng đế cũng khó mà giữ vững. Người đến đón ta hôm nay là Thế tử Bình Nam Vương phủ, không phải Bình Nam vương. Nàng đoán xem, Bình Nam vương đã đi đâu?"

Dù Tiểu Hoàng đế có thật sự là Hoàng đế, vẫn bị người ta nghi ngờ, huống hồ nếu đó là giả, Thái hậu sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, chắc chắn sẽ hạ chỉ tuyên bố rằng Nam Cảnh đã phản loạn, rồi phái binh vây quét họ.

Với tình thế của Đại Chu hiện nay, không chỉ có Bình Nam vương là phiên vương duy nhất. Bình Nam Vương phủ muốn danh chính ngôn thuận, ép các phiên vương khác phải quy thuận, buộc phải đẩy Phương Hủ Chi lên ngôi, rồi sau đó nhường ngôi và lật đổ.

Qua sự việc Huyền Cơ Doanh truy sát không ngờ khi sáng, đã kinh động quân địch và đưa một thanh kiếm sắc cho Nam Cảnh. Dưới sự bố trí của Bình Nam Vương phủ trong mấy tháng qua, Thích Dung suy đoán hiện tại khắp các quán trà, tửu lâu ở Nam Cảnh đều truyền nhau một tin tức: Tiểu Hoàng đế đang chột dạ hoảng sợ, sợ vị ở Nam Cảnh lên kinh đối chất nên mới âm thầm truy sát.

Hiện giờ hai thế lực, một ở Nam và một ở Bắc, một bên muốn Phương Hủ Chi chết, bên kia lại muốn hắn lên ngôi rồi chết, tóm lại, không ai quan tâm đến mạng sống của hắn.

Phương Hủ Chi chân thành khuyên nhủ: "A Dung, nếu nàng vẫn quyết ý cùng ta, ta không dám đánh cược. Mạng ta còn sống là nguyên nhân của loạn thế. Ta sống không có giá trị, vốn dĩ chỉ là một mạng nhặt lại. Thế gian này đã có quá nhiều điều bất công, kênh rạch khó lấp, non sông không còn. A Dung, ta từng ôm hận trong lòng, hận mình sinh không gặp thời. Nếu gặp nàng sớm hơn nửa năm, thì tốt biết bao. Nhưng tiếc thay, khi ta gặp nàng, ta đã lún sâu vào ván cờ này, không thể không đấu một trận."

Ván cờ này là một thế cờ chết, hoàn toàn không thể giải.

Nhưng, cũng chưa chắc không thể xoay chuyển được.

Thích Dung nuốt chút không cam lòng cuối cùng xuống, hỏi: "Huynh muốn làm gì?"

Phương Hủ Chi thấy nàng nhượng bộ, thở phào nói: "Muốn phá vỡ thế cục giữa hai thế lực này, nhất định cần phải có một thế lực thứ ba tham gia."

Thích Dung nhướng mày: "Huynh nói đến Mục Vương phủ sao?"

Phương Hủ Chi gật đầu, nhắc đến Mục Vương gia, trong ánh mắt hắn thoáng hiện lên nỗi đau sâu kín: "Không có Mục Vương gia, Mục Vương phủ không có sức uy h**p đối với Bình Nam Vương phủ. Nhưng may thay, Bình Nam vương không biết Mục Vương gia đã qua đời. A Dung, ngày mai ta sẽ khởi hành, nàng cùng Nhan Dự đến Lương Châu, thay ta mời Tiểu Quận chúa đến được không?"

Hắn rút ra một miếng ngọc bội từ tay áo và đưa cho Thích Dung.

Tuyết càng lúc càng rơi nặng hạt, phủ đầy đầu hai người, chẳng mấy chốc đã bạc trắng. Trong ánh mắt kỳ vọng của Phương Hủ Chi, Thích Dung từ từ gật đầu.

Ngày đông lạnh buốt, trời chuyển biến nhanh chóng. Từ nửa đêm tuyết bắt đầu rơi dày, một ngày đã phủ trắng Độ Phong Khẩu, khắp nơi đều là màu trắng. Hơi thở thành khói, trong thời tiết như vậy, khó có thể giấu diếm hành tung.

Đại quân của Nhạc Kỳ Sâm đóng quân cách Độ Phong Khẩu năm dặm, trước một khách đ**m hoang tàn, nhìn là biết đã trải qua một trận tai nạn lớn. Người qua đường không dám vào, tiểu nhị dùng gỗ và giấy dầu đóng kín để tránh gió. Gió lùa qua, giấy dầu phát ra tiếng kêu lách tách.

Phương Hủ Chi mặc áo choàng lông cáo màu xanh, tóc đen búi cao, gương mặt trắng bệch như ngọc, thần sắc thản nhiên bước ra khỏi khách đ**m, phía sau là Hắc Huyền với vẻ mặt đen sì.

Nhạc Kỳ Sâm nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía sau hắn, không thấy ai khác, bèn hỏi: "Huynh, hình như vẫn còn thiếu một người."

Phương Hủ Chi thắc mắc: "Thiếu ai?"

Nhạc Kỳ Sâm trêu chọc: "Tối qua, cô nương kia, ta thấy hình như là người quen cũ của huynh. Huynh Bắc tiến, không định mang theo nàng ấy sao?"

Phương Hủ Chi quay đầu nhìn vào trong khách đ**m, khuôn mặt thoáng hiện nụ cười ấm áp, đáp: "Nàng ấy chỉ tiễn ta một đoạn thôi. Sau này sẽ còn cơ hội gặp lại. Bắc tiến lạnh lẽo, một cô gái yếu đuối như nàng ấy, sức khỏe không tốt, không thích hợp Bắc tiến. Xuất phát thôi."

Nói rồi, hắn cất bước ra khỏi khách đ**m.

Nhạc Kỳ Sâm cười: "Huynh cứ nói đùa, Thích nữ hiệp danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ, tân binh mới nổi, cao thủ đương thời một dao chém Tiêu Phong Việt, sao có thể là một cô gái yếu đuối được."

Ánh mắt cậu ta sắc như dao, lời nói chưa dứt, đã có thuộc hạ bước lên phía trước.

Sắc mặt Phương Hủ Chi trầm xuống, rồi lại khẽ cười, hạ giọng nhướng mày nói: “A Thâm, ngươi gọi ta một tiếng huynh, vậy nên ta tốt bụng khuyên ngươi một câu. Ngươi biết danh tiếng của Thích cô nương, nhưng chưa biết tính tình của nàng ấy, dù việc phá vây quân đội không dễ, nhưng giữa loạn quân mà lấy mạng ngươi cũng dư sức. Đừng chọc giận nàng ấy, cẩn thận tự chuốc họa vào thân, hai bên đều thiệt hại, chi bằng nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy.”

Nhạc Kỳ Sâm cúi đầu, thở dài: “Huynh như vậy là đang làm khó ta đấy. Phụ vương đã nói, người bên cạnh huynh, một người cũng không được sót, tất cả đều phải mang theo.”

Phương Hủ Chi vỗ vai cậu ta, nói: “Yên tâm, lần Bắc tiến này, tâm nguyện của Vương thúc chắc chắn sẽ được thực hiện. Nàng ấy chỉ là một cô nhóc giang hồ, làm sao ảnh hưởng được đến đại cục của Vương thúc. Ngươi cần gì phải vì nàng ấy mà trì hoãn thời gian.”

Nặng nhẹ thế nào, Nhạc Kỳ Sâm phân rõ. Cậu ta liếc nhìn Phương Hủ Chi, trong lòng biết những lời hắn nói là đúng. Nếu tiếp tục dây dưa với Thích Dung, sẽ làm chậm trễ thời gian, chi bằng sớm hội quân với đại binh, tránh để đêm dài lắm mộng.

Nhạc Kỳ Sâm ra lệnh một tiếng, dẫn Phương Hủ Chi lên ngựa rời khỏi Độ Phong Khẩu. Khi ra khỏi khách đ**m, Phương Hủ Chi quay ngựa lại nhìn về phía cửa sổ tầng hai.

Trên tầng hai của khách đ**m, Thích Dung ngồi ở vị trí hôm qua của Phương Hủ Chi. Từ cửa sổ nhìn ra, nàng vừa hay thấy Phương Hủ Chi ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người giao nhau từ xa. Phương Hủ Chi khẽ cười, trên môi mấp máy không thành tiếng: “Bảo trọng.”

Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nói xong hắn lập tức quay đi trước, thúc ngựa chầm chậm khuất khỏi tầm mắt.

“Nếu cô nương còn nhìn nữa, chỉ sợ Phương huynh sẽ không thể rời đi được.” Nhan Dự đứng sau Thích Dung, bình thản lên tiếng: “Không ngờ rằng, Phương huynh thật sự có thể thuyết phục cô.”

Thích Dung quay đầu nhìn y một cái, bàn tay nắm chặt chuôi dao cũng thả lỏng. Khi Phương Hủ Chi quay đầu lại, nàng thực sự đã có ý định cướp hắn về.

Chỉ cần thêm một chút nữa thôi, dao của nàng sẽ ra khỏi vỏ.

Nhan Dự ngồi xuống chỗ bên cạnh nàng, nói: “Khâm phục, khâm phục. Thủ đoạn của Phương huynh thật cao minh.”

Thích Dung trừng mắt lườm y, nói: “Hôm nay huynh nói nhiều quá rồi đấy.”

Nhan Dự đột nhiên nghiêm túc, đặt tay lên chuôi dao của Thích Dung, nói: “Thích cô nương yên tâm, kế hoạch này nhất định sẽ thành công.”

Thích Dung ngước mắt liếc y một cái, cầm lấy dao rồi cũng rời khỏi khách đ**m, dắt ngựa đi về hướng Bắc Cảnh.

Nhan Dự thấy không ổn, bèn chạy theo nói: “Thích cô nương, con đường này hình như không phải đường đến Lương Châu. Cô có đi nhầm không?”

Thích Dung giả như không nghe thấy, tiếp tục đi về hướng Bắc Cảnh.

Nhan Dự đi theo sau, không cách quá năm bước.

Hai người đi được khoảng nửa canh giờ, vượt qua một ngọn đồi nhỏ, Thích Dung mới dừng lại, hỏi: “Lang trung, huynh nghĩ thế nào về Bình Nam vương?”

Nhan Dự đá phải một hòn đá, loạng choạng suýt ngã, nghe thấy vậy thì nghiêm túc trả lời: “Thực không dám giấu, ta cũng giống cô, chưa từng gặp Bình Nam vương. Nhưng có thể đưa tình thế đến hôm nay, Bình Nam vương hẳn là người thích hợp làm Hoàng đế hơn vị đang làm kia.”

Thích Dung cười nhạt, Nhan Dự nói vậy, có lẽ cũng là suy nghĩ của phần lớn người trong thiên hạ.

Nhan Dự hỏi: “Vì sao Thích cô nương lại muốn biết Bình Nam vương là người như thế nào?”

Thích Dung lắc đầu, không trả lời. Gió lạnh thổi qua, nàng hít một hơi, khí lạnh tràn vào ngực, khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Nàng không hẳn muốn biết Bình Nam vương là người thế nào, mà là vì Phương Hủ Chi đã lựa chọn đi theo Bình Nam vương, điều này chứng tỏ vị vương gia này có điểm hơn người so với đương kim Hoàng đế.

Với năng lực của Phương Hủ Chi, nếu thực sự không muốn đồng ý, thì ngay từ đầu đã không đến sơn trang Thanh Phụng. Điều này khiến nàng không khỏi tò mò, rốt cuộc Bình Nam vương là anh hùng hào kiệt đến thế nào mới có thể khiến Phương Hủ Chi sẵn lòng trợ giúp.

Nhan Dự bước hai bước tới đứng ngang hàng với Thích Dung, bất đắc dĩ nói: “Thích cô nương, ta phải nhắc cô, con đường này là đường đi về phía Bắc Cảnh, không phải Tây Bắc. Nếu cô định đi đường vòng, thì trong hai ngày tới không thể đến Lương Châu được đâu.”

Thích Dung nói: “Ta biết mà.”

Nhan Dự càng thêm khó hiểu, gãi đầu, sao mọi chuyện lại không giống như kế hoạch ban đầu?

Tay của Thích Dung đưa xuống hông, nắm lấy chuôi dao, nói: “Lang trung, xin lỗi huynh.”

Vừa dứt lời, khi Nhan Dự còn chưa kịp phản ứng lại, mũi dao đã ở ngay trước mắt y, lưỡi đao sắc bén, ánh lên hàn quang, chỉ cách cổ y ba tấc.

“Lại nữa hả!” Da đầu Nhan Dự tê rần, có chút phát hoảng: “Thích cô nương, cô làm gì vậy?”

Ánh mắt Thích Dung lạnh lùng, nói: “Ta không tin lời Phương Hủ Chi. Huynh ấy đang lừa ta, và huynh cũng đang giúp huynh ấy lừa ta.”

Nhan Dự bị nghẹn một hơi, khó thở, không thể lên tiếng.

Thích Dung chỉ hù dọa y mà thôi, nàng nhanh chóng thu đao lại, nói: “Huynh ấy muốn đuổi ta đi.”
 
Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa
Chương 91: Chương kết (1)



Nhan Dự lúng túng vô cùng, cười khô khốc vài tiếng: "Vẫn bị cô nhìn ra sao? Đã nhìn ra rồi, tại sao lại ngoan ngoãn nghe lời để huynh ấy đi, ra tay cướp huynh ấy lại, ta tin cô thừa sức làm việc này."

Tên họ Phương tự tin đầy thuyết phục, định dùng nhan sắc mê hoặc, dựa vào ba tấc lưỡi khéo léo lừa gạt tiểu nha đầu, đáng tiếc, tiểu nha đầu không hề mắc bẫy hắn. Bề ngoài tuân theo bố trí của hắn, nhưng thực ra chỉ để xua tan sự nghi ngờ của Phương Hủ Chi.

Hai người, một kẻ tâm cơ sâu xa, một người tinh quái, chẳng thể nói ai lừa ai, cũng không phân rõ ai thiệt thòi, tóm lại, đều là những kẻ nhẫn tâm, rất đỗi hợp nhau.

Nhan Dự buông lời mỉa mai hành động muốn ra tay của Thích Dung, nàng không muốn lãng phí thời gian với y, nói: “Tối qua huynh ấy nói một loạt lời vô nghĩa, chỉ có một câu là có lý, “đặt mình vào chỗ chết để tìm đường sống”.”

Nhan Dự thở dài, thỏa hiệp: “Thích cô nương, Phương huynh không muốn liên lụy cô, Yến Lữ Hiệp quá nhiều biến số. Cô đi rồi, chỉ thêm gánh nặng, nếu xảy ra biến cố, quân Bình Nam và triều đình sẽ chĩa mũi nhọn vào cô trước, bắt cô để ép Phương huynh khuất phục.”

Thích Dung đáp: “Ta biết chứ.”

Đây cũng là lý do tại sao Nhạc Kỳ Sâm muốn bắt nàng. Không chỉ có vậy, từ lúc rời khỏi khách đ**m, họ luôn đi dưới sự giám sát của người khác.

Nàng hơi nhướng mắt, không để lộ dấu vết nhìn về phía ngọn núi không xa. Độ Phong Khẩu là một bến đò, các ngọn đồi không cao lắm, trên đồi lưa thưa vài cái cây, đủ để che giấu hành tung.

Nhan Dự thấy thần sắc của nàng, mí mắt giật giật, cảm giác không ổn.

Thích Dung hỏi: “Lang trung, huynh không biết chút võ công nào, vậy có biết khinh công không?”

Nhan Dự đáp: “Dĩ nhiên là không.”

Thích Dung mím môi, nắm lấy tay y rồi nhảy vọt lên, lấy khí bay qua ngọn đồi thấp, trong lúc nhảy nàng búng viên đá trong tay vào mông ngựa, ngựa hí lên vài tiếng, chạy thẳng về phía người theo dõi ẩn nấp.

Tiếng ngựa vang lên giữa núi rừng tĩnh mịch, lũ gà rừng đang ngủ đông dưới gốc cây bay tán loạn. Trong nháy mắt, Thích Dung đã mang theo Nhan Dự chạy xa hai dặm.

Chắc chắn không có ai theo sau, Thích Dung đặt Nhan Dự xuống, gương mặt y trắng bệch sau cú chạy, nàng nói: "Xin lỗi, vì tình thế khẩn cấp mà chạy nhanh quá, có lẽ đội ám vệ bảo vệ huynh không theo kịp đâu."

Nhan Dự đập mạnh vào ngực hít thở mấy hơi thật sâu, khuôn mặt vốn đã trắng lại càng xanh xao, hồi lâu mới nói ra được một câu: “Ta hiểu, ta hiểu.”

Đợi bình tĩnh lại, y mới hỏi Thích Dung: "Thích cô nương phát hiện có người theo dõi từ khi nào?"

Thích Dung phủi bụi trên tay, nói: “Từ lúc ở Hoành Dương.”

Nhan Dự kinh ngạc: “Sớm như vậy sao! Cô phát hiện ra mà không ra tay sớm, để hắn theo dõi lâu như thế.”

Thích Dung đáp: “Nhờ hắn mở đường mà ta mới thuận lợi tìm được Phương Hủ Chi.”

Nhan Dự không thể tin vào mắt mình, biết nàng thông minh nhưng không ngờ nàng lại tinh tường đến thế. Y tặc lưỡi vài tiếng: “Bái phục bái phục, nếu đã vậy, cô có biết người theo dõi là ai không?”

“Ai chỉ đường cho ta đến Yến Lữ Hiệp thì chính là người đó.” Thích Dung thay đổi sắc mặt, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào y, trong veo không chút lưỡng lự, nàng nói: “Đừng nhiều lời, lang trung, Phương Hủ Chi sẽ chết. Ta biết huynh và huynh ấy nhất định có cách nào đó giấu ta, nếu không, huynh sẽ không vừa ngăn cản vừa dung túng để ta đến Độ Phong Khẩu.”

Những lời Phương Hủ Chi nói trước đó rất có lý, Bình Nam vương thực sự cần cuộc khởi loạn công khai của hắn để đưa Thái tử Đoan Huệ lên ngôi, sau đó nhường ngôi, danh chính ngôn thuận, vừa trấn an bách tính, vừa khống chế các vương gia.

Nhưng, lần này Bình Nam vương Bắc tiến không chỉ có một đường đi. Ông ta có thể bí mật truyền tin về triều đình, ép Bắc Cảnh khiến Tiểu Hoàng đế nhường ngôi cho mình ngay lập tức.

Triều đình không còn Mục Vương gia để kiềm chế Bình Nam vương. Vì thế, chỉ có một cách, để bảo toàn thể diện hoàng thất, họ sẽ đồng ý giao dịch.

Bình Nam vương muốn danh chính ngôn thuận, hoàng thất muốn giữ mặt mũi.

Đúng như Phương Hủ Chi đã nói, quân tiếp viện từ Lương Châu chỉ cần hai ngày sẽ đến. Danh tiếng lẫy lừng của quân Mục gia vang danh thiên hạ, Bình Nam Vương phủ không biết Mục Vương gia đã chết, không ai trong triều dám tiết lộ tin tức này, vì cái chết của Mục Vương gia sẽ mở cánh cửa cho giặc ngoại xâm phá tan biên ải. Triều đình không dám mạo hiểm như vậy.

Do đó, triều đình cũng không chỉ có một con đường để đi. Lựa chọn dễ dàng nhất chính là đồng ý giao dịch với Bình Nam vương, nhường ngôi cho ông ta nhân danh Tiểu Hoàng đế, kết thúc chiến sự.

Cả hai bên đều rõ mười mươi, chỉ có một lựa chọn trên chiến trường, đó là Tiểu Hoàng đế ra chỉ nhường ngôi, Bình Nam Vương vui vẻ chấp nhận, triều đình nhân cơ hội bắn chết Phương Hủ Chi, bình định phản loạn.

Vì vậy, Phương Hủ Chi đi lần này, thì không nghĩ sẽ có thể quay về.

Đôi mắt Nhan Dự lóe sáng trong khoảnh khắc, y thở dài: “Thích cô nương, cô thực sự là người tài trí hơn người, là nữ tử thông minh nhất ta từng gặp, hiếm ai sánh ngang với Phương huynh.”

Y cố ý để Thích Dung đến tìm Phương Hủ Chi, nhưng y nghĩ mình đã giấu rất kỹ, đến mức cả Phương Hủ Chi cũng tin rằng y đã hết sức ngăn cản Thích Dung.

Trong lòng Thích Dung dâng lên một nỗi buồn bã. Nàng có võ công cao cường, nhưng không đủ khả năng chống lại quân Bình Nam. Nàng thông minh, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào để cứu Phương Hủ Chi.

Nàng không thông minh chút nào.

Nàng cười khẩy một tiếng.

Nhan Dự quay mặt tránh ánh mắt đầy mong đợi của Thích Dung, nói: “Phương huynh không có cách nào thoát khỏi cục diện này. Huynh ấy vốn dĩ là phải chết. Huynh ấy chết đi, Bình Nam vương sẽ không còn lý do nào để Bắc tiến. Không đổ máu, cái chết của Phương huynh mới thực sự có giá trị. Còn bản thân huynh ấy, chính là đang dùng mạng sống để đánh cược.”

Thích Dung gấp gáp hỏi: "Cược gì?"

Nhan Dự đáp: “Cược vào lòng từ bi của một người mẹ.”

Thái hậu đương triều? Phương Hủ Chi đã đến nước này, mà lại đặt tính mạng mình vào tay một người chẳng có chút tin cậy.

Nàng đã quen biết Phương Hủ Chi từ lâu, nàng biết rõ hơn ai hết, Phương Hủ Chi là người mang nặng gánh nặng thiên hạ. Nhưng nàng không biết, hắn thực sự là một kẻ điên.

Thích Dung cười khẩy: “Nếu người mẹ đó thật sự có chút lòng từ bi với huynh ấy, thì năm xưa đã không chọn cách hạ độc huynh ấy.”

Trong lòng nàng không biết có cảm giác gì, chỉ cảm thấy như có ai đó đang giằng xé tim mình. Không đau đến mức thấu xương, nhưng đủ khiến người ta khó chịu.

Nhan Dự không kìm được mà giải thích cho Thái hậu: “Đứng trước tình cảnh đó, ai cũng sẽ lựa chọn như vậy.”

Thích Dung nhanh chóng phản bác: "Vậy bây giờ thì sao? Có gì khác so với trước đây? Các người thật sự nghĩ rằng lựa chọn của bà ấy sẽ khác à?"

Nhan Dự cứng họng, ngừng một lát, rồi mới đáp: "Phương huynh tin bà ấy, ta tin Phương huynh."

Thích Dung thất vọng cúi đầu, vô cùng bối rối, lúc này không thể chỉ ngồi chờ đợi được, nàng từ từ ngẩng đầu, không từ bỏ mà hỏi: "Lang trung, không đúng, huynh dẫn ta tới đây, chắc chắn còn cách khác."

Nhan Dự thở dài một tiếng, vô cùng khó xử nói: "Từng có, nhưng sau đó bị Phương huynh mắng một trận, rồi từ bỏ."

Thích Dung lập tức tiến tới: "Cái gì?"

Người xưa nói, bán đứng bằng hữu hết lần này đến lần khác, không phải hành vi của quân tử. Nhưng, bằng hữu sắp chết rồi, quân tử hay không quân tử cũng chẳng còn quan trọng.

Nhan Dự đứng thẳng người, quay đầu về hướng Yến Lữ Hiệp, cúi đầu bái hai bái với vẻ áy náy: "Phương huynh, Phương huynh, thật có lỗi, hôm nay tình thế cấp bách, không thể không phụ lời dặn của huynh, sau này sẽ thỉnh tội huynh sau."

Quay lại nhìn Thích Dung, y thay đổi thái độ, nghiêm túc nói: "Thích cô nương, Tiểu Hoàng đế đang ở Ích Châu."

Thích Dung bất ngờ, nàng bị thông tin ngoài dự đoán này làm chấn động: "Thật sao? Hắn ta không ở lại thượng kinh, chạy tới thành Ích Châu làm gì?"

Yến Lữ Hiệp vốn là biên giới của Ích Châu, chỉ cách một bức tường thành, Tiểu Hoàng đế ở Ích Châu, chẳng lẽ không sợ bị Bình Nam vương phá thành bắt sống sao?

Nhan Dự đáp: "Tất nhiên là thật, hắn ta bí mật tới Ích Châu, nghe tin đồn từ Nam Cảnh, cãi nhau với Thái hậu, rồi lén bỏ trốn khỏi cung. Có lẽ hắn ta muốn nhân cơ hội tiêu diệt Phương huynh. Mấy năm nay, Tiểu Hoàng đế ngấm ngầm kết giao với nhiều người trong giang hồ, từ một năm trước, đã liên tục phái người ám sát Phương huynh, có lẽ hắn ta nghĩ rằng, chỉ khi Phương huynh chết, hắn ta mới có thể ngồi vững trên ngai vàng. Trùng hợp thay, trong số những người giang hồ mà hắn ta thu nạp, có vài người từng là cọc ngầm của Tri Tri Đường."

Lúc này Thích Dung mới hiểu ra, cuộc phục kích trước quán trọ ở Độ Phong Khẩu là chuyện gì. Tiểu Hoàng đế đã bỏ trốn, Thái hậu hoảng loạn, đi nước cờ sai, muốn ra tay trước khi Tiểu Hoàng đế hành động, bắt cóc Phương Hủ Chi.

"Phương Hủ Chi đúng là thông thần quảng đại, không gì không biết."

Nàng cau mày, lấy ra chiếc chuông nhỏ trong ngực rung lên, không lâu sau, một con ngựa mạnh mẽ từ trong rừng lao ra. Ngựa chạy chầm chậm lại, càng lúc càng gần, khi tới gần mới phát hiện, trên lưng ngựa là một người quen thuộc, không ai khác ngoài La Huyền mặc áo xanh, tay còn dắt theo một con ngựa khác.

Nhan Dự giật mình trong chốc lát, đây chẳng phải là con ngựa mà Thích Dung vừa rồi đã dùng hòn đá nhỏ ném vào, làm kinh động những kẻ bám theo sao? Y hít sâu một hơi, hóa ra, y lại bị cô nhóc này lừa một vố nữa.

"Thích cô nương, cô lại lừa ta?"

Thích Dung ném chiếc chuông vào người y, quay người nhảy lên con ngựa kia, vui vẻ nói: "Lang trung, chuyện ở Lương Châu nhờ cậy huynh vậy. Trong rừng còn một con ngựa nữa, ăn no nê rồi, đủ để huynh tới Lương Châu, đa tạ."

Nàng cưỡi ngựa quay người đi, Nhan Dự lo lắng hỏi: "Khoan đã, Thích cô nương, cô định làm gì?"

Thích Dung quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ, ánh tuyết phản chiếu trên mặt nàng, sáng ngời lấp lánh: "Đi Ích Châu, giết Tiểu Hoàng đế."

Tuyết trắng ngập trời, gió lạnh thổi qua, giọng nói của nàng vang lên mạnh mẽ: "Thay vì để tính mạng của huynh ấy trong tay người khác, chi bằng để nó trong tay ta. Ta sẽ không để huynh ấy thua, ta thề."

Một khi Tiểu Hoàng đế chết, bất kể triều đình và Bình Nam vương lựa chọn thế nào, đều sẽ tìm cách giữ mạng sống cho Phương Hủ Chi.

Nhan Dự thấy nàng nhất quyết như vậy, dặn dò: "Thích cô nương! Khi Tiểu Hoàng đế xuất hành, bên cạnh chắc chắn có rất nhiều cao thủ tuyệt đỉnh, còn có vô số ảnh vệ và ám vệ xuất thân từ cung đình. Ban đầu ta đã đề nghị với Phương huynh để cô ra tay, bắt lấy Tiểu Hoàng đế, nhưng việc này cực kỳ nguy hiểm, Phương huynh không đồng ý. Muốn giết Tiểu Hoàng đế, không dễ."

Nụ cười của nàng dưới lớp tuyết sáng rực rỡ hơn cả ánh mặt trời mùa Hạ: "Không giết được, thì ta chỉ cần chém hắn ta một dao, được không?"

Nhan Dự mỉm cười, bắt đầu cảm thấy khâm phục nàng: "Chỉ cần Thích cô nương bình an vô sự, để Tiểu Hoàng đế bị thương, kéo dài mấy ngày là đủ."

Thích Dung đáp: "Ta hiểu rồi."

Hai con ngựa chạy xa dần, móng ngựa đạp tung tuyết trắng khắp nơi, bỏ lại Nhan Dự với vẻ mặt đầy cảm xúc.

Nhan Dự cúi đầu cười khẽ, lẩm bẩm: "Phương huynh ơi Phương huynh, giờ ta bắt đầu ghen tị với huynh rồi, huynh thật may mắn."

Hai ngày sau, Yến Lữ Hiệp.

Băng giá nhỏ giọt, gió rít qua hai đầu hiệp cốc, phát ra tiếng vọng ầm ầm. Quân Bình Nam đóng quân tại cửa hiệp cốc, đến tận đêm khuya, Phương Hủ Chi cùng nhóm người của hắn mới hội ngộ với quân Bình Nam.
 
Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa
Chương 92: Chương kết (2)



Ngày mùng tám tháng Chạp, vốn là ngày tốt để quân Bình Nam chọn rút quân, nhưng trời lại không chiều lòng người. Từ khi hai bên hội hợp, trời bắt đầu đổ tuyết lớn, tuyết rơi không ngừng suốt mấy ngày, phủ kín Yến Lữ Hiệp. Cửa vào Yến Lữ Hiệp bị tuyết đọng chặn kín trong một đêm, chỉ dựa vào sức người thì không có cách nào tấn công vào trong.

Tuyết lớn mà rút quân, thật là khó khăn vô cùng.

Nhìn ra ngoài lều, nơi tuyết đang bay lả tả, hai người Nhạc Kỳ Sâm và quân sư không khỏi để lộ vẻ lo lắng. Trong thời tiết khắc nghiệt thế này, binh lính của đại quân chỉ có mấy tấm chăn mỏng để sưởi ấm, thêm vào đó, phần lớn người không quen với thời tiết nơi đây. Quân Bình Nam án binh bất động, giờ gặp tuyết lớn lại càng khó khăn, tiến thoái lưỡng nan.

Trong lúc mọi người đều lo lắng, người nhàn rỗi nhất trong quân Bình Nam có lẽ là Phương Hủ Chi.

Ngay khi Phương Hủ Chi vừa tới nơi đóng quân của quân Bình Nam, đã được mọi người đón tiếp vào lều trại, người trong Bình Nam Vương phủ cung kính với hắn vô cùng. Dù ở trong quân trại, hắn vẫn không thiếu ăn thiếu mặc. Người ra vào lều của hắn mỗi ngày ngoài đại phu thì chỉ có Nhạc Kỳ Sâm.

Mà Bình Nam vương vốn nên xuất hiện từ sớm, lại chưa thấy mặt đâu.

Bị kẹt trong trại, không thể đi đâu, hắn không biết tình hình ở Lương Châu thế nào, cũng chẳng biết Ích Châu ra sao, càng không biết cô nàng bướng bỉnh Thích Dung thế nào.

Hắn mân mê chén trà trong tay, khẽ ho một tiếng. Nha hoàn đứng cạnh phục vụ hắn trông rất thanh tú, đôi mắt sáng tinh nghịch, nhìn hắn đầy dò xét và cảnh giác.

“Điện hạ, người đói rồi hay mệt rồi?”

Nàng ta cung kính cúi chào, không có chút sơ suất nào.

Phương Hủ Chi khẽ mỉm cười với nàng ta, trong quân Bình Nam hắn chỉ gặp nha hoàn này và Nhạc Kỳ Sâm. Hắn nghe tiếng gọi "Điện hạ" có phần chói tai, bèn dùng chén gõ nhẹ lên bàn, nha hoàn cúi đầu rót đầy trà cho hắn.

Màn lều bị vén lên, Nhạc Kỳ Sâm bước vào, cười nói: “Huynh khỏe chứ?”

Phương Hủ Chi vừa ra khỏi Lâm Giang Khẩu đã ốm nặng, bệnh nặng mà cấp tính, sốt cao không ngừng suốt mấy ngày, lang thang ở cửa quỷ môn, đại phu trong quân đều xem qua nhưng không có khởi sắc gì.

Phương Hủ Chi uống một ngụm trà nóng, nói: “Ta khá tốt, có ăn có uống, đời này chưa bao giờ thoải mái như thế.”

Nói xong, hắn vươn vai, có ý ám chỉ: “Nếu gặp được mặt vương thúc, thì ta còn thoải mái hơn nữa.”

Nhạc Kỳ Sâm không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, chỉ ngồi xuống chiếc ghế đối diện Phương Hủ Chi, xoa trán thở dài: “Từ nhỏ chưa bao giờ thấy tuyết lớn thế này, nhờ phúc của huynh mà năm nay mới được chứng kiến.”

Khí hậu Nam Cương dễ chịu, cả năm không thấy một trận tuyết, Nhạc Kỳ Sâm lớn lên ở Nam Cương, quả thực chưa bao giờ thấy tuyết lớn như thế này.

Môi Phương Hủ Chi nứt nẻ, khuôn mặt nhợt nhạt, toàn thân toát ra vẻ ốm yếu trầm trọng, chỉ trong vài ngày dưới mắt Nhạc Kỳ Sâm, hắn đã bệnh nặng đến thế, chỉ có đôi mắt là còn ánh lên chút thần sắc: “Chuyện này có gì lạ, đợi ngươi đến thượng kinh, năm nào cũng sẽ thấy.”

Nhạc Kỳ Sâm bật cười. Cậu ta đã không ít lần cảm thấy bệnh của Phương Hủ Chi rất kỳ lạ, vốn dĩ đang khỏe mạnh, rời Lâm Giang Khẩu lại đột nhiên bệnh nặng như vậy, sao có thể không liên quan gì đến hai chữ "cố ý". Nhưng nhiều lúc Phương Hủ Chi lại khiến cậu ta cảm thấy không phải như vậy.

Đang mải suy nghĩ, Phương Hủ Chi lại bắt đầu ho, một khi ho thì không thể dừng lại, giống như sắp ho ra cả lục phủ ngũ tạng vậy.

Ban đầu, Nhạc Kỳ Sâm lạnh lùng nhìn, mong có thể phát hiện chút sơ hở giả bệnh nào nhưng không hề có, Phương Hủ Chi càng lúc càng ho dữ dội, cuối cùng ho ra một ngụm máu.

Nhạc Kỳ Sâm vội đỡ lấy hắn, sợ hắn thật sự gặp chuyện: “Huynh cẩn trọng.”

Phương Hủ Chi thở hổn hển, hồi lâu không thể bình tĩnh lại, lục phủ ngũ tạng đau như xé nát. Ngụm máu kia vừa ho ra, cơ thể dễ chịu hơn nhiều.

Nha hoàn cầm khăn cẩn thận lau vết máu nơi khóe miệng Phương Hủ Chi, rồi đưa cho hắn bát thuốc.

Nhạc Kỳ Sâm đã nghe nói Phương Hủ Chi bệnh, vốn tưởng rằng chỉ là không quen thời tiết tuyết lớn kéo dài mà cảm lạnh thôi, hôm nay thấy mới biết không chỉ đơn giản là cảm lạnh, bệnh này đến quá mạnh mẽ, nếu không chữa trị cẩn thận, e rằng sẽ có chuyện lớn.

Phương Hủ Chi hơi ngước mắt, nói: “Yên tâm, trong thời gian ngắn ta chưa chết đâu, không ảnh hưởng đại cục của vương thúc.”

Nhạc Kỳ Sâm bị câu này chạm đúng suy nghĩ trong lòng, liền ngượng ngùng nói: “Ta không phải có ý đó.”

Dù sao đi nữa, cậu ta gọi một tiếng huynh là vì tình thân khó dứt, không phải vì muốn lấy lòng để Phương Hủ Chi giúp đỡ phủ Bình Nam vương.

Phương Hủ Chi cười: “Nhưng mà... khụ... ta nghĩ chắc ta không gặp được vương thúc nữa rồi.”

Nhạc Kỳ Sâm nhìn hắn chăm chú, không nói lời nào.

Phương Hủ Chi chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không nhầm, vương thúc không có trong quân.”

Nhạc Kỳ Sâm cúi đầu, khẽ gọi một tiếng: “Huynh...”

“Ông ấy đã đến thượng kinh rồi.”

Lúc này, bên ngoài thành Ích Châu, Thích Dung và La Huyền vội vã đi suốt một ngày, đến chiều tối cuối cùng cũng đến nơi. Cổng thành Ích Châu khác thường, có lập trạm gác và phong thành, binh lính canh gác đông hơn trước gấp nhiều lần, cầm theo tranh vẽ kiểm tra từng người vào thành.

Chỉ nhìn kiểm tra dung mạo thì chưa đủ, nhất là những người mang đao kiếm như giang hồ nhân sĩ, họ càng chú ý hơn.

Thích Dung cau mày, kéo La Huyền đang đi trước nàng: “Đợi đã.”

La Huyền quay lại: “Sao thế?”

Thích Dung cảnh giác nhìn quanh, chỉ thấy trong đám đông đang chen chúc ở cổng thành, chỉ có người vào thành, không có người ra thành, tất cả đều bị lính gác chặn lại trong thành. Nàng nói: “Không ổn, trong thành hình như có chuyện rồi.”

La Huyền hỏi: “Có chuyện gì?”

Thích Dung lắc đầu: “Không biết.”

Nàng cứ cảm thấy có gì đó không đúng, trực giác mách bảo nàng, trong thành Ích Châu đã xảy ra chuyện lớn.

Trong lòng không yên, nàng ngẩng đầu nhìn thấy trên cổng thành có một ký hiệu quen thuộc, nhìn kỹ hơn, đó là một lệnh bài gỗ treo trên thành, khắc hình hoa sen gỗ của Vấn Kiếm Minh, giống hệt với chiếc lệnh bài nàng từng có.

Đúng lúc đó, lệnh bài trước đây đã bị Phương Hủ Chi lấy đi, nói là có việc riêng cần dùng.

Sao lại xuất hiện ở Ích Châu?

Nàng không nói thêm gì, thân thể như một làn gió nhẹ, từ cổng thành bay lên tường thành, lấy chiếc lệnh bài hoa sen gỗ xuống. Khi cầm trong tay, hoa văn càng rõ hơn, quả nhiên là chiếc lệnh bài nàng đưa cho Phương Hủ Chi.

Trên hoa sen có buộc một tờ giấy, trên giấy viết: "Đông Nam."

Thích Dung cầm lấy chiếc lệnh bài dưới ánh mắt của mọi người, khiến các binh lính gác cổng chú ý, họ rút đao bước tới phía nàng.

Mặt La Huyền đầy vẻ kinh ngạc, y còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Thích Dung phóng ngựa lao về hướng vừa đến.

La Huyền quay đầu nhìn thoáng qua đám binh lính đuổi theo, vội lên ngựa đuổi theo Thích Dung.

Chạy được vài dặm, quân truy đuổi không còn đuổi theo nữa, Thích Dung mới dừng ngựa. La Huyền hỏi: "Chúng ta không vào thành nữa à?"

Thích Dung cầm lệnh bài gỗ lắc đầu, trong lòng đã có vài suy đoán, "Không vào nữa, đã có kẻ nhanh chân hơn rồi. Nếu vào thành, sẽ khó lòng mà ra được."

La Huyền càng nghĩ càng không hiểu, chỉ dựa vào một chiếc lệnh bài gỗ và một mẩu giấy mà dễ dàng từ bỏ ý định vào thành, điều này tuyệt không phải tác phong thường ngày của Thích Dung.

Thế nên y hỏi: "Không vào thành, vậy chúng ta đi đâu?"

Sắc mặt Thích Dung trở nên trầm lặng, nàng đáp: "Đi thôi, đến phía Đông Nam xem sao."

Hai người đi về phía Đông Nam hơn nửa canh giờ, trời đã nhá nhem tối, đến được bờ một hồ nhỏ ngoài thành. Bên hồ có một gian đình tre giản dị, từ xa nhìn lại, có một người đứng quay lưng về phía hồ.

Thích Dung xuống ngựa, tiến lại gần, lòng nàng lạnh buốt hơn nửa phần, bóng lưng ấy quá đỗi quen thuộc.

Người ấy xoay người lại, chiếc mặt nạ quỷ che kín nửa khuôn mặt, nhìn thấy Thích Dung, khóe môi ông ta hơi nhếch lên, nhưng rồi lại hạ xuống với vẻ thất vọng: "Nha đầu nhà họ Thích, quả nhiên ngươi vẫn đến, chán thật."

Thích Dung vô thức siết chặt chiếc lệnh bài gỗ hoa sen trong tay, cảm giác những cánh hoa gồ lên làm tay nàng đau nhói, đầu ngón tay trắng bệch vì nắm quá chặt.

Trong lòng nàng dâng lên một nỗi sợ hãi khó gọi tên, không phải vì người trước mặt là Mộ Dung Nham, mà vì Phương Hủ Chi. "Tiền bối đã biết ta sẽ đến."

Mộ Dung Nham tỏ vẻ khó chịu, đáp: "Ta đã cá cược với thằng nhóc họ Phương kia."

Thích Dung cười gượng: "Cá xem ta có bị lừa đến Ích Châu không?"

"Cá xem ngươi có thực sự đến Ích Châu để giết Tiểu Hoàng đế hay không."

Điều này có khác biệt gì sao? Thích Dung miễn cưỡng nở một nụ cười: "Tiền bối đã thắng?"

Mộ Dung Nham xoay người nhìn về phía mặt hồ lấp lánh ánh sáng: "Không tính là thắng, ta chỉ chợt nhận ra rằng, thắng thua vốn chẳng liên quan gì đến ta. Ngươi đến hay không đến, phần thắng đều thuộc về thằng nhóc đó."

Thích Dung bật cười lạnh lùng, buông một câu chửi: "Lúc nào huynh ấy cũng quỷ kế đa đoan."

Mộ Dung Nham không nhịn được cười theo, nói: "Ngươi cũng khá thông minh đấy, không vào thành. Giờ quay về, có lẽ ngươi còn kịp gặp hắn lần cuối. Ta đã hứa với thằng nhóc kia ba việc, hôm nay chính là việc thứ ba."

Lần gặp Mộ Dung Nham ở Lâm Giang Khẩu, Thích Dung đã đoán lờ mờ rằng Tiêu Phong Việt bị Phương Hủ Chi nhờ Mộ Dung Nham giết. Còn việc thứ hai, nàng đoán không ra mà cũng chẳng muốn đoán.

"Việc thứ ba là thay huynh ấy giết Tiểu Hoàng đế ư?"

Nàng hiểu ra rằng, Mộ Dung Nham xuất hiện ở đây là do Phương Hủ Chi sắp xếp, ông ta mới chính là người được Phương Hủ Chi cử đến để giết Tiểu Hoàng đế. Vì thế, Phương Hủ Chi đã tính toán từ lâu, bất kể nàng chọn đi Lương Châu để cầu cứu quân Mục gia hay đến Ích Châu để giết Tiểu Hoàng đế, đều là con đường do hắn sắp đặt, mục đích chỉ là để lừa nàng rời khỏi.

"Là để giữ ngươi lại ở Ích Châu." Mộ Dung Nham ngừng lại một chút rồi nói: "Nhưng ta chợt thấy ngươi quay về sẽ thú vị hơn."

Câu trả lời khiến Thích Dung không khỏi bất ngờ, nàng khẽ cười khổ.

Cái gì cũng đoán được, Phương đại công tử, tên lừa đảo giang hồ này đã trở thành Gia Cát Lượng thời nay, nàng bực bội nói: "Ta phải đa tạ huynh ấy rồi, nhờ huynh ấy mà được tiền bối đích thân giữ lại, đúng là coi trọng ta quá."

"Tiền bối định ra tay giữ ta sao?"

Mộ Dung Nham vung tay áo rộng, quét lá khô tấn công Thích Dung. Nàng nhẹ nhàng nghiêng người, tránh được đòn tấn công.

Sau một chiêu, ông ta không tấn công tiếp.

Thích Dung hiểu rằng Mộ Dung Nham đã nương tay, không có ý định ngăn cản nàng. Nàng cúi người cảm ơn: "Đa tạ tiền bối."

Khi nàng chuẩn bị rời đi, từ phía sau vang lên giọng nói của Mộ Dung Nham: "Ngươi sợ thằng nhóc đó chết sao?"

Thích Dung dừng bước: "Huynh ấy sẽ không chết."

Nàng biết rằng, Phương Hủ Chi có Khô Mộc Phùng Xuân, hắn sẽ không chết. Năm xưa, hắn đã uống kịch độc mà sống lại, bị Diêm La sống làm trọng thương vẫn có thể hồi phục.

Chỉ là nàng nhớ đến lời đồn giang hồ mà Tô Thanh Y từng kể cho nàng nghe: Lúc sống lại Phương Hủ Chi đã bị chôn trong mộ, tự mình giả xác chết vùng dậy để bò ra, trong lòng nàng không khỏi thấy đau xót.

Hai quân giao chiến, người chết trên chiến trường vô số, ai mà biết liệu hắn có bị chôn bừa ở một cái hố nào đó không. Nếu nàng phải đi đào mộ, cũng cần phải biết hắn bị chôn ở ngôi mộ nào, để tránh đào nhầm mộ người khác, khiến người ta chết rồi mà vẫn không được yên.
 
Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa
Chương 93: Chương kết (3)



Mộ Dung Nham phụt cười một tiếng: “Nha đầu nhà họ Thích, ngươi chắc chắn như vậy là vì tên tiểu tử kia có Khô Mộc Phùng Xuân trong người đúng không?”

Thích Dung không phủ nhận, nàng giữ trong lòng một tia hy vọng, nghĩ rằng lời nói của Phương Hủ Chi về việc trải qua cửa tử mà tái sinh là thật, cũng bởi vì hắn mang Khô Mộc Phùng Xuân trong người.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lẽo của Mộ Dung Nham vang lên, còn lạnh hơn cả gió núi: “Đáng tiếc, hắn chỉ có một nửa Khô Mộc Phùng Xuân trong người thôi, e rằng không thể giúp hắn thoát khỏi cửa tử thêm một lần nữa.”

Thân thể Thích Dung lạnh toát, hồi lâu không thể tỉnh táo lại.

Gió lạnh rít lên từng hồi, khiến khuôn mặt nàng tê cứng, nàng bỗng cảm thấy hơi thở trở nên chậm dần, trái tim lại đập mạnh hơn, nhớ lại lúc chia tay ở Lâm Giang Khẩu, khuôn mặt tái nhợt của Phương Hủ Chi và câu nói “bảo trọng” của hắn.

Phương Hủ Chi đã lừa nàng.

Ở sơn trang Thanh Phụng, rõ ràng nàng đã bị Tiêu Phong Việt đánh vỡ gân cốt, vậy mà chỉ sau nửa tháng điều dưỡng, nàng đã hồi phục hoàn toàn, thậm chí còn cảm thấy nội lực tràn đầy. Hóa ra, nửa phần còn lại của Khô Mộc Phùng Xuân, hắn đã đưa cho nàng.

Thích Dung lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững, một cảm giác không thể diễn tả dâng trào từ lồ|\|g ngực nàng, trái tim nhói đau dữ dội như có hàng ngàn mũi kim đâm, lan ra ngoài.

Không còn Khô Mộc Phùng Xuân...

Có lẽ... nàng sẽ không bao giờ gặp lại Phương Hủ Chi nữa.

Thích Dung leo lên ngựa, nhẹ nhàng giơ roi, La Huyền đứng chờ ngoài đình, đột nhiên thấy nàng như phát điên chạy ra, kéo ngựa phi như bay, gọi nàng một tiếng nhưng âm thanh tan biến trong tiếng vó ngựa.

Tuyết lại rơi suốt đêm, đến sáng hoàn toàn ngừng lại. Sau khi trời sáng, mặt trời đột nhiên xuất hiện, trời trong vắt không một gợn mây ở Yến Lữ Hiệp.

Nhạc Kỳ Sâm ngồi trong doanh trại, bên cạnh là hai đại quân sư của Bình Nam Vương phủ. Vì trận tuyết lớn không thể lường trước, quân Bình Nam đóng quân tại nơi này trở nên vô cùng bị động.

Bình Nam Vương đã vào kinh, nhưng lúc này tin tức vẫn chưa truyền về.

Vừa nhận được tin khẩn, Tiểu Hoàng đế ở Ích Châu đã mất tích, phía Lương Châu, quân Mục gia đang chuẩn bị tấn công, không quá một ngày sẽ đến Yến Lữ Hiệp.

Đại quân nên tiến hay không cũng trở thành một tình thế khó xử.

Hai đại quân sư mỗi người một ý kiến, cãi vã không ngừng.

Một bên đề nghị dẫn quân công thành, Ích Châu đã trong tay, quân Bình Nam với sức mạnh vượt trội có thể khiến triều đình không dám hành động.

Một bên lại khuyên rằng tình hình lúc này, chỉ cần động thì mọi chuyện sẽ thay đổi. Nếu Bình Nam Vương phủ không động, thì không sao, nhưng một khi động, sẽ thật sự trở thành phản quân, từ đó chỉ có tiến mà không thể lui, đàm phán sẽ trở thành vô nghĩa.

Nhạc Kỳ Sâm trở nên âm trầm, cơn giận dồn nén trong lòng, không có chỗ phát ti3t.

Kẻ ngốc cũng biết kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là người trước mắt cậu ta, kẻ đang bệnh liệt giường, sắp chết đến nơi, Phương Hủ Chi, nhưng cậu ta vẫn phải nghĩ cách giữ mạng cho hắn, không dám động đến hắn.

Thấy mặt Nhạc Kỳ Sâm càng lúc càng u ám, quân sư khuyên: “Thế tử, việc này không thể vội được, cũng không thể làm càn. Tiểu Hoàng đế mất tích, thực ra là lợi nhiều hơn hại cho chúng ta.”

Tiểu Hoàng đế mất tích, Thái hậu sẽ là người lo lắng nhất, điều này có lợi lớn cho Bình Nam vương tiến vào kinh thành.

Vị quân sư bên kia lại muốn mở miệng.

Nhạc Kỳ Sâm thở dài một hơi, bước ra khỏi doanh trại.

Nhìn từ xa, ánh mặt trời phản chiếu trên tuyết, sáng đến chói mắt.

Quân Bình Nam đóng quân ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ tấn công vào.

Từ doanh trại bên cạnh vang lên một tiếng kêu kinh ngạc của nha hoàn, cậu ta cúi người bước vào lều của Phương Hủ Chi.

Trong lều của Phương Hủ Chi, mùi thảo dược nồng nặc xộc vào mũi, Phương Hủ Chi lặng lẽ nằm trên giường, khuôn mặt cắt không còn giọt máu, hơi thở yếu ớt, trông hệt như đã chết. Một dòng máu tươi chảy ra từ mũi hắn, tiểu nha hoàn run rẩy, cầm khăn lụa ướt lau sạch cho hắn.

Đại phu đang bắt mạch cho hắn. Bệnh của hắn đến quá bất ngờ, trong quân có nhiều đại phu, ai nấy cũng là danh y lừng lẫy thiên hạ, vậy mà không ai có thể làm gì được.

Chỉ một đêm trôi qua, hắn lại bệnh nặng đến như vậy.

Nhạc Kỳ Sâm từng nghi ngờ Phương Hủ Chi không chịu giúp Bình Nam vương phủ, nên tự hạ độc bản thân, nhưng vừa nêu ra đã bị đại phu phủ nhận, Phương Hủ Chi không phải trúng độc, mà là thực sự bệnh.

Căn bệnh này làm mọi người trở tay không kịp, giống như bị người ta rút củi dưới đáy nồi.

Quân Bình Nam tiến lên phía Bắc, có Phương Hủ Chi trong tay, lấy danh nghĩa thanh trừng chính trị, bọn họ là chính nghĩa. Nếu Phương Hủ Chi chết, họ sẽ trở thành phản quân, triều đình sẽ chớp lấy cơ hội công kích, đường tiến quân của họ sẽ gặp nhiều trở ngại.

Nhạc Kỳ Sâm hỏi: “Huynh ấy sao rồi?”

“Bái kiến Thế tử.” Vị đại phu đứng đầu cúi người lắc đầu, buồn bã nói: “Bệnh của điện hạ đã có từ lâu, trước đây không rõ vì sao người có thể cầm cự sống được đến tận bây giờ. Căn cơ đã tổn hại từ lâu, sức cùng lực kiệt, e rằng... e rằng không sống được bao lâu nữa.”

Đang khỏe mạnh sống bao nhiêu năm nay, tự nhiên lại bệnh nặng sắp chết, ai mà không sinh nghi cơ chứ?

Nhạc Kỳ Sâm nheo mắt, cúi đầu nhìn đám người tự xưng danh y, thần y đang run rẩy đứng trong lều, lòng dấy lên một tia không cam tâm. Đột nhiên cảm thấy thiên hạ bao la, vậy mà trong quân Bình Nam không tìm nổi một đại phu hữu dụng, thật nực cười.

“Không sống được lâu, là bao lâu?”

Giọng cậu ta trầm thấp và mạnh mẽ, khiến đại phu hoảng sợ: “Thế tử thứ tội.”

Nhạc Kỳ Sâm âm trầm, giận dữ quát: “Điện hạ sống không được, các ngươi cũng đừng mong sống!”

Không khí trong lều đột ngột trở nên lạnh lẽo, đám đại phu quỳ sụp xuống, run rẩy. Tất cả đồng thanh cầu xin: “Thế tử thứ tội!”

“Thế tử thứ tội!”

Phương Hủ Chi bệnh đến mức mê man, mỗi ngày chỉ có một hai canh giờ là tỉnh táo, dường như hắn đã sớm biết mình không còn sống được lâu nữa, nên không còn khát vọng sống. Ý thức của hắn đã rối loạn từ lâu, giống như côn trùng bay đi khắp nơi, mơ màng nghe thấy bên cạnh có người cầu xin tha tội.

Người sắp chết, hắn nhớ lại quá khứ xa xôi, lần đó, hắn cũng suýt chết, suýt đi chầu Diêm Vương, bên tai cũng vang lên những tiếng cầu xin tha thứ.

Cả đời này mang họ Nhạc, thật đúng là, ngay cả chết cũng không để hắn yên.

Hắn cố gắng mở mắt, giọng yếu ớt vang lên: “Ồn ào quá...”

Nhạc Kỳ Sâm ngẩng đầu, thấy hắn tỉnh lại, cậu ta thở phào nhẹ nhõm: “Huynh tỉnh rồi à?”

Trên người Phương Hủ Chi không có chỗ nào không đau, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Nghe thấy tiếng nói, hắn khó nhọc tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh. Với tình trạng hiện tại, đôi mắt của hắn đã không còn nhìn rõ được người đến.

Nhạc Kỳ Sâm tiến đến gần, Phương Hủ Chi mới lờ mờ nhận ra người trước mặt, khẽ gọi một tiếng: "A Sâm."

"Huynh à, huynh cố ý." Nhạc Kỳ Sâm nói với giọng đầy căm hận.

Khóe môi Phương Hủ Chi nhếch lên, Nhạc Kỳ Sâm còn trẻ, thiên tư thông tuệ không kém hắn năm xưa, thật sự so với bây giờ còn thích hợp làm một vị quân vương hơn. Tiếc là, còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, không đủ chững chạc. Mới ngày thứ ba, cậu ta đã không trụ được rồi.

Nếu hôm nay ở đây là vị vương thúc xảo quyệt của hắn, có lẽ đã sớm nhìn thấu hắn, lạnh lùng đứng nhìn xem hắn chết như thế nào mới đúng.

Nhạc Kỳ Sâm chụp lấy cổ họng của Phương Hủ Chi: "Huynh đã muốn chết từ lâu? Sao không sớm chết đi cho thoải mái, làm đệ đệ như ta đưa huynh đi một đoạn cũng có sao đâu!"

Phương Hủ Chi yếu ớt ngước mắt lên, trông vô cùng thảm bại. Sống đến bước đường này, hắn thực sự không còn cách nào bận tâm đến suy nghĩ của người khác nữa.

Thấy hắn bình thản không chút phản ứng, Nhạc Kỳ Sâm nổi giận. Cậu ta tức giận đuổi tất cả mọi người trong lều ra ngoài, bước lại gần rồi đẩy mạnh Phương Hủ Chi xuống. Phương Hủ Chi bị ném mạnh, trong đầu vang lên một tiếng "ong", mắt tối sầm, ngực nghẹn đau, không kiềm được mà phun ra một ngụm máu đen.

Nhạc Kỳ Sâm giận dữ nói: "Đây là chiêu cuối cùng của huynh sao? Nhạc Thư Ngọc, huynh thật ngu xuẩn, dùng tính mạng của chính mình để tạo cục phản kích, nhưng chỉ có thể cản quân Bình Nam một ngày thôi. Huynh đã xem thường Bình Nam Vương phủ quá rồi. Không có huynh, mười châu Bắc Cảnh vẫn nằm trong tay quân Bình Nam."

Chỉ cần kịp xuất quân trước quân Mục gia, phá được thành Ích Châu, quân Bình Nam như hổ thêm cánh, tất có thể thẳng tiến lên kinh thành.

Phương Hủ Chi ho vài tiếng, máu tươi thấm vào tay áo trắng như tuyết, trông vô cùng rợn người: "Không, đệ sẽ không làm thế."

Hắn ngước mắt lên, nở nụ cười chân thành: "Chỉ cần ta chết ở tay quân Bình Nam, các người sẽ không tiến thêm được bước nào, kế hoạch của vương thúc sẽ đổ vỡ. Triều đình lại có thêm vài đường thoát, thiên địa quỷ thần, người có thể cứu Đại Chu, đâu chỉ có một mình Tam vương thúc."

Hoàng đế tiền triều chỉ có một con trai, nhưng bốn người huynh đệ cùng mẹ đều như hổ dữ dòm ngó. Kém nhất, chẳng lẽ trong những người cầm binh quyền, Bình Nam Vương phủ của cậu ta lại thích hợp hơn chiến thần Mục vương sao?

Nhạc Kỳ Sâm khẽ sững sờ: "Quả nhiên là huynh."

Phụ thân cậu ta, Bình Nam vương, khi đi lên kinh đã không ít lần dặn dò cậu ta, đừng bao giờ tin vẻ ngoài vô hại của Nhạc Thư Ngọc. Nhạc Thư Ngọc là một con mãnh thú đã ngủ đông từ lâu, khi há miệng ra có thể nuốt chửng cậu ta.

Trước đây cậu ta không tin, giờ thì tin rồi.

Thậm chí cậu ta bắt đầu khâm phục tài năng của Nhạc Thư Ngọc. Ở trong tình thế nguy hiểm, khắp nơi đều là tai mắt của Bình Nam Vương phủ, mà vẫn có thể mở miệng cắn ngược lại cậu ta một cái.

Nhạc Kỳ Sâm nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Cho dù huynh có chết, ta cũng có thể dễ dàng tìm được một người giả mạo huynh. Tên tuổi thôi mà, thật giả vốn không quan trọng."

Phương Hủ Chi nhẹ giọng đáp: "A Sâm à, ta đã đến đây một cách rầm rộ như vậy, làm sao có thể chết đi một cách im lặng được. Không quá ba ngày, tin tức ta chết dưới tay quân Bình Nam sẽ lan ra khắp thiên hạ. Đến lúc đó, quân Bình Nam còn danh tiếng gì để mà Bắc tiến?"

Hắn chưa nói hết, đến lúc đó, quân Mục gia bình định phản loạn, kẻ phản nghịch chính là quân Bình Nam.

Sắc mặt Nhạc Kỳ Sâm trở nên vô cùng khó coi: "Tiểu Hoàng đế cũng ở trong tay huynh?"

Cậu ta không hiểu, Nhạc Thư Ngọc đã không muốn để Bình Nam Vương phủ được như nguyện, tại sao còn âm thầm bắt Tiểu Hoàng đế. Chẳng lẽ tất cả những điều hắn làm không phải để đè ép Bình Nam Vương phủ hay sao?

Phương Hủ Chi gắng sức ngồi dậy, lại ho khan một hồi, không phủ nhận, nói: "A Sâm, vương thúc chỉ còn ba ngày..."

Nhạc Kỳ Sâm giật giật khóe miệng, nhìn Phương Hủ Chi, môi hắn đã tái nhợt không còn chút máu, con ngươi đen kịt như tỏa ra hơi thở của cái chết.

Cậu ta ngây người một lúc mới hỏi: "Ba ngày gì chứ?"

Mí mắt Phương Hủ Chi nặng trĩu, gần như không thể mở lên được. Lúc này, ngay cả khe hở ngón tay cũng truyền đến đau đớn, cơn đau dữ dội đè nén khiến hắn không thở nổi. Trong cơn mơ hồ, hắn nhìn thấy gương mặt thanh tú của Thích Dung hiện lên trước mặt.

Thường nghe người ta nói, lúc sắp chết, người nhìn thấy thường là người mà mình nghĩ đến trong lòng. Lần trước khi chết, hắn chẳng thấy gì, nên luôn cho rằng lời đồn ấy là nói dối, chỉ là để an ủi người sống. Nhưng lần này, hắn thật sự đã nhìn thấy.

Hạn cuối đã đến, trong lòng hắn không nghĩ đến việc đương kim Thái hậu, mẫu thân ruột của mình có thực sự muốn mình chết hay không, cũng không nghĩ về cái chết của hắn liệu có ngăn được quân Bình Nam Bắc tiến gây họa cho dân chúng hay không. Thậm chí hắn không nhớ được những ký ức về kinh thành nơi hắn lớn lên. Điều hắn nghĩ trong lòng là cảnh sắc của cốc Yên Hà mà Thích Dung từng kể với hắn, hứa hẹn sẽ đưa hắn về cốc Yên Hà cùng nàng.

Hắn ngoan cố không muốn nhắm mắt. Trong hơi thở cuối cùng, dường như hắn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, hương hoa mộc lan thanh khiết, chính là mùi tóc của Thích Dung.

Nhạc Kỳ Sâm lại hỏi: "Ba ngày gì?"

Phương Hủ Chi cắn chặt răng, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ.

Đáng tiếc, có lẽ... hắn sẽ không bao giờ thấy được cốc Yên Hà trông như thế nào.
 
Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa
Chương 94: Chương kết (4)



Đại Chu, năm Hoằng Hóa đầu tiên.

Vào đầu năm mới, Hoàng đế mới đăng cơ, ban đại xá thiên hạ. Vào mùa Đông năm trước, vua Càn Đức lấy cớ không có con nối dõi và bệnh tật, ban chiếu nhường ngôi cho Bình Nam vương Nhạc Lận.

Trong ba năm, vua Càn Đức đã ba lần nhường ngôi, Nhạc Lận từ chối hết lần này đến lần khác. Đến lần thứ tư, khi chiếu chỉ ban ra, các đại thần triều đình quỳ trước Bình Nam Vương phủ ở thượng kinh cả một ngày, cuối cùng Bình Nam vương Nhạc Lận mới ra nhận chiếu chỉ và chọn ngày lành để đăng cơ.

Đông qua Xuân đến, biển trời bình lặng.

Hoa xuân nở rộ khắp nơi, núi non xanh tươi, dưới chân núi Vân Sơn có một quán trà, vang lên tiếng bàn tán xì xào.

“Ai mà ngờ được, ba năm rồi, cuối cùng ngôi vị Hoàng đế cũng được trao đi.”

“Ta nói thật, quan lại đều giả dối, Hoàng đế cũng không ngoại lệ. Năm đó Bình Nam vương lấy danh nghĩa có Hoàng đế thật trong tay, mang quân bao vây thành Ích Châu, muốn nhân cơ hội tiến lên phía Bắc, chẳng phải để giành ngôi Hoàng đế sao? Giờ thì ngôi Hoàng đế tự chạy vào túi, lại còn giả bộ trung thần, từ chối nhiều lần, đến cuối cùng là cả danh lẫn lợi đều nhận được hết.”

Một thư sinh có dung mạo thanh tú hỏi: “Vậy người chết trong quân Bình Nam năm đó, là giả hay sao?”

“Giả đấy, có kẻ mạo nhận. Thế tử Bình Nam... à không, giờ phải gọi là Thái tử điện hạ rồi, Thái tử điện hạ đích thân ra tay trừ khử hắn, thi thể còn bị đốt ngay trước mặt ba quân. Nếu mà là thật, quân Bình Nam năm đó chắc chắn không rút lui dễ dàng như vậy.”

“Hừ, nói thì nhẹ nhàng, ba năm đã qua, năm đó không đánh thành, chẳng phải ngôi Hoàng đế vẫn đến tay Bình Nam vương sao?”

...

Trong tiếng bàn luận của mọi người, ở góc khuất nhất, một nữ tử mặc y phục vàng với dung mạo xuất chúng cầm lấy thanh đao ngắn trên bàn, bước ra khỏi quán trà, bỏ lại những lời bàn tán sau lưng.

Trên lầu hai, có một nữ tử áo xanh thỉnh thoảng âm thầm quan sát nàng, thấy nàng đi xa thì vội vàng đuổi theo.

“Thích cô nương.”

Nữ tử áo vàng chính là Thích Dung. Nghe tiếng gọi, nàng quay đầu lại, người đuổi theo chính là Tô Thanh Thanh.

Thích Dung mỉm cười với nàng ấy: “Thanh Thanh cô nương, ba năm không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”

Tô Thanh Thanh cũng mỉm cười: “Cảm ơn cô. Ta muốn nói đến ba năm trước, cảm ơn cô đã cho ta tự tay giết Tô Thanh Y để báo thù.”

Ba năm trước, Thích Dung cưỡi ngựa rời thành Ích Châu, Mộ Dung Nham không cản nàng, kẻ cản nàng là một người khác.

Ngày đó, nàng hoảng loạn vô cùng, biết rằng với tình trạng sức khỏe của Phương Hủ Chi, chỉ còn một nửa Khô Mộc Phùng Xuân trong người sẽ không gắng gượng được bao lâu, chẳng cần ai ra tay giết hắn, tự hắn cũng sẽ lâm vào cảnh thập tử nhất sinh.

Nàng không biết mình đến kịp có tác dụng gì, chỉ là trong lòng có một chấp niệm, kéo nàng về phía Yến Lữ Hiệp.

Trên con đường gần Yến Lữ Hiệp, Tô Thanh Y một mình đứng chặn đường, ngăn cản nàng đến Yến Lữ Hiệp, đó là sự sắp đặt của Bình Nam Vương phủ, định bắt nàng để uy h**p Phương Hủ Chi.

Thích Dung nói: “Là ta phải cảm ơn cô mới đúng.”

Nếu không có Tô Thanh Thanh cản Tô Thanh Y, có lẽ nàng đã đến Yến Lữ Hiệp Bình Nam quân muộn hơn, đến khi đó Phương Hủ Chi đã bị Thế tử Bình Nam Vương phủ thiêu thành tro, tro tàn theo gió bay đi, xương cốt chẳng còn, thực sự không còn cách nào.

May mắn là nàng đã đến kịp.

Tô Thanh Thanh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, người cũng lạnh lùng, rõ ràng có điều muốn hỏi, do dự một lúc, nàng ấy bối rối không thể thốt ra lời, cuối cùng đành từ bỏ: “Thôi vậy.”

Nàng ấy cau mày, quay người định trở lại quán trà.

Gió cuốn bay vạt váy nàng ấy, bước chân có vài phần vội vã, bối rối như muốn trốn chạy.

Thích Dung gọi nàng ấy lại: “Thanh Thanh cô nương, Đường môn rất tốt, Đường Nhạn cũng rất tốt, nàng ấy đã trở thành Môn chủ Đường môn, tự do tự tại hơn ai hết. Sư điệt nhà ta rất mến nàng ấy, luôn muốn làm rể Đường môn, có lẽ không lâu nữa, sẽ phải mời cô đến Thục Châu uống rượu mừng rồi.”

Bước chân của Tô Thanh Thanh dừng lại nhưng không quay đầu, giọng vẫn lạnh lùng: “Nàng ấy tốt hay không, có liên quan gì đến ta.”

Nói xong, nàng ấy không ngoái đầu lại mà bước vào quán trà, chỉ là bước chân nhẹ nhàng hơn, hơi thở gấp gáp ban đầu cũng trở nên nhẹ nhàng.

Thích Dung lắc đầu: “Khẩu thị tâm phi.”

Ban đầu nàng còn muốn mời Tô Thanh Thanh cùng đi Thục Châu, tham gia lễ chúc mừng Đường Nhạn kế nhiệm môn chủ, nhưng xem ra có vẻ thừa thãi rồi.

Nàng cưỡi ngựa suốt nửa tháng, đi qua Tương Châu, rồi đến Lĩnh Nam. Mùa xuân ở Lĩnh Nam khí hậu ôn hòa, núi non xanh tươi trải dài, đầy sức sống. Nhìn núi sông xanh ngát, bước chân của nàng chậm lại.

Đến vùng đất không xa Thục Châu, nàng thấy mệt mỏi.

Ba năm Phương Hủ Chi không ở đây, ngoài việc lấy thuốc cho hắn, hiếm khi nàng rời khỏi cốc Yên Hà, luôn cảm thấy nếu ở lại trong cốc, không rời một bước, hắn sẽ tỉnh lại.

Tiếc thay, nàng đã chăm sóc hắn ba năm, nhưng hắn vẫn không tỉnh.

Thái sư thúc nói, bệnh của hắn là từ trong xương mà ra, tổn thương đến tận gốc, không thể cứu chữa bằng cách thông thường, chỉ có thể tìm cách bổ sung nửa phần Khô Mộc Phùng Xuân còn lại.

Hễ bổ sung là ba năm trôi qua.

Nàng tìm một nơi dưới chân núi, định thuê một chiếc xe ngựa để vào thành.

Vùng Nam Cảnh ít nơi bằng phẳng, ngựa mệt mỏi, dọc theo đường cái đều có phu xe dắt ngựa chờ, trước xe đặt một nắm cỏ khô, nghĩa là có thể thuê hoặc bán.

Thích Dung vừa đến đường cái, đã có không ít phu xe gọi nàng, mời khách rộn ràng.

“Cô nương, ngồi xe của ta đi, xe sạch sẽ, đệm ngồi thoải mái, năm lượng bạc.”

“Cô nương... tiền nào của nấy, ba lượng bạc thôi, không lừa già lừa trẻ đâu, ngồi xe của ta đi.”

Thích Dung đưa mắt nhìn từng con ngựa một. Suốt hành trình nàng chỉ du sơn ngoạn thuỷ, đi đường chậm trễ, lỡ mất giờ giấc, hiện tại muốn chọn một con ngựa tốt, chạy nhanh, để khỏi bị Đường Nhạn bám riết lấy, khó lòng thoát được.

Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai nàng: “Mỹ nhân, mỹ nhân, ngồi xe của ta được không, không đắt đâu, nhìn nàng xinh đẹp thế này, chỉ lấy nàng ba phân bạc thôi.”

Giọng nói ấy như vọng lại từ ký ức, quen thuộc mà gần gũi.

Thích Dung vội quay đầu lại, mắt nàng chợt nóng lên, tầm nhìn trở nên mờ mịt.

Giữa chốn đông người, ai ai cũng mời khách, chỉ có giọng nói ấy là đặc biệt, dám hạ giá từ năm lượng bạc xuống còn ba phân bạc, khiến các phu xe khác bực bội lên tiếng.

Thích Dung nhìn hắn, hồi lâu không nói nên lời.

Trên xe ngựa có một thanh niên mặc áo trắng đội nón lá, dáng người cao ráo, dung mạo tuấn tú. Hắn nở một nụ cười rạng rỡ với Thích Dung: "Mỹ nhân, ta biết phong thái của ta có hơi trác tuyệt, nhưng cũng không đến mức làm nàng mê mẩn đến vậy chứ?"

Mấy năm rồi không nghe thấy những lời nói châm chọc như thế, chút ấm áp trong lòng Thích Dung vừa trỗi dậy lập tức tan biến không dấu vết. Nàng cố gắng không để mình suy nghĩ lung tung, cứ như mọi thứ chỉ là mơ, không rõ thực hư, nàng cứ thế lơ đãng bước lên xe của hắn.

Hắn nghiêm túc hỏi: "Cô nương muốn đi đâu?"

Thích Dung ngơ ngác nhìn hắn: "Thục Châu."

"Cô nương đi Thục Châu làm gì?"

Giọng nói của Phương Hủ Chi, từng hơi thở chậm rãi và mạnh mẽ, vang bên tai Thích Dung, như thể họ đã cách biệt cả kiếp người.

Thích Dung nghẹn ngào nói: "Tìm người."

Thanh niên nhướng mày, dựa vào cạnh xe, thản nhiên nói: "Tìm ai? Cô nương gấp gáp như thế, chẳng lẽ là tìm phu quân của mình sao?"

Đúng là cái miệng ngứa đòn, trên đời chỉ có duy nhất một người như thế. Hắn thực sự đã tỉnh lại rồi.

Một giọt nước mắt lăn chầm chậm trên má Thích Dung, nàng chua xót nói: "Một kẻ lừa bịp giang hồ, nợ ta năm trăm lượng bạc, nói sẽ trả, nhưng đã ba năm rồi vẫn chưa thấy tăm hơi. Ta phải lặn lội ngàn dặm đến đây để đòi nợ. Nói cho đúng, nợ lâu như vậy, lãi chồng lãi, không nhiều không ít, ta thu tám trăm lượng bạc là đủ."

Thanh niên áo trắng khẽ cười, chau mày thở dài: "Muội muội, nàng xinh đẹp như thế, đúng là mỹ nhân tuyệt sắc, vậy mà không học điều tốt, lại đi học lừa đảo người khác. Ai có tám trăm lượng bạc để nàng lừa chứ?"

Thích Dung nhìn hắn, vừa vui mừng vừa bật khóc: "Có đấy, phu quân của ta có."

---

[Tác giả có điều muốn nói]

Truyện chính đã kết thúc rồi nè, bộ truyện vẫn còn nhiều điểm không được hoàn chỉnh, có rất nhiều câu chuyện được vẽ ra trong suy nghĩ nhưng thông qua ngòi bút lại chẳng được thể hiện hết, mình rất xin lỗi vì điều đó. Nhưng bộ truyện kết thúc lại khiến mình như được an ủi, có thời gian mình sẽ viết thêm ngoại truyện, cảm ơn các tình yêu đã ủng hộ~
 
Back
Top Bottom