Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị
Chương 155: Ngoại truyện 4



Gân xanh nổi rõ trên cổ Cố Tranh, mắt anh đầy tơ máu đỏ.

Anh lắc mạnh đầu, kính đã không biết rơi ở đâu, tầm nhìn lúc rõ lúc mờ.

Không xa đó, lửa đã nhanh chóng bùng lên, ngọn lửa dữ dội hoàn toàn bao trùm chiếc xe.

Kim Mậu liếc nhìn Cố Tranh rồi lảo đảo chạy về lấy bình chữa cháy.

Nhưng cả hai đều biết, mọi nỗ lực đều vô ích.

Nhiệt độ bỏng rát.

Mùi cháy khét nồng nặc.

Cố Tranh không thở nổi.

Như năm đó, khi nước tràn vào mũi miệng, anh không thể hít thở.

Trong đầu anh, những mảnh ký ức vụn vỡ thoáng qua.

Trong tai, những âm thanh hỗn loạn vang lên:

——”Chào An tiểu thư, tôi là Cố Tranh.”.”

——”Có qua có lại, anh cứ gọi em là An Văn nhé”

——”Cố Tranh, em yêu anh rất nhiều!”

——”Điềm Điềm.”

——”Cố Tranh, anh có yêu em không?”

——”Em cho rằng tình yêu phải vượt lên trên cả sinh mạng, phải đau thương đến tận xương tủy, sống chết vì nhau mới gọi là yêu sao?”

——” Vì tình yêu mà sống chết, anh có lẽ không làm được nhưng anh sẽ bảo vệ em, tôn trọng em, chăm sóc em

——”An Văn, anh yêu em.”

——”Chồng ơi!”

——”Anh sẽ yêu em đến giây phút trái tim ngừng đập.”

——”Em yêu anh, giống như anh yêu em, yêu đến khi trái tim ngừng đập.”

Khi Cố Tranh loạng choạng bước về phía chiếc xe đang bốc cháy dữ dội, khuôn mặt anh đầy vẻ cương quyết, anh nghe thấy tiếng mọi người gọi mình.

Nhưng anh không dừng lại.

Anh cảm nhận được hơi nóng không thể chịu nổi, như muốn thiêu đốt anh ngay lập tức.

Nhưng anh không sợ hãi.

“Ầm——” Lại một tiếng nổ lớn vang lên.

Cố Tranh bị luồng khí do vụ nổ tạo ra hất ngã xuống đất, tai ù lên một hồi lâu, đầu óc trống rỗng.

Kim Mậu cùng những người khác vội vàng kéo anh ra xa.

Có người lao đến đè lên người anh, những ngón tay lạnh buốt chạm vào mặt anh.

Cảm giác này quen thuộc.

Anh thấy lưu luyến.

Anh cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu.

Thấy An Văn.

Cô nước mắt giàn giụa, miệng mấp máy không ngừng, không rõ đang gào khóc điều gì.

Anh ho mấy tiếng, dần dần nghe được âm thanh.

Cô yếu ớt đấm vào vai anh: “Cố Tranh! Lý tưởng của anh đâu rồi! Trách nhiệm của anh đâu rồi…”

Giọng cô ngày càng nhỏ dần.

Cô ôm lấy anh, khóc nức nở: “Sao anh có thể như vậy chứ…”

Cô run lên bần bật, rồi bất ngờ tối sầm mặt mày, ngất đi.

Khi An Văn tỉnh dậy, cô đang ở bệnh viện, tay được Cố Tranh nắm chặt.

Cô nhìn anh.

Trên má anh có hai vết thương nhỏ, nông và mờ.

Ký ức trước khi ngất xỉu chợt ùa về.

Trên đoạn cuối của con đường đèo, hệ thống phanh của xe gặp trục trặc. Mỗi lần đạp phanh, cảnh báo lại vang lên.

Cảnh báo cho thấy nhiệt độ pin tăng nhanh đột ngột, báo hiệu nguy cơ tự bốc cháy.

An Văn thử nhiều lần nhưng không thể dừng xe.

Cô chỉ còn cách dựa vào vách đá ven đường, tạo ma sát để tăng lực cản và ép xe dừng lại.

Lúc này, khu vực pin đã bắt đầu bốc khói, cảnh báo reo liên hồi.

An Văn vội vàng xuống xe.

Cô chạy theo hướng máy bay không người lái bị rơi.

Rõ ràng sự cố này là do con người gây ra nên không thể để kẻ có ý đồ xấu có cơ hội lấy được máy bay không người lái.

An Văn tìm thấy máy bay không người lái và nhanh chóng quay lại, vì Cố Tranh nói sẽ đến đón cô.

Trên đường trở lại, An Văn nghe tiếng nổ lớn và đoán rằng chiếc xe đã tự bốc cháy không kiểm soát.

Khi đến hiện trường, cô nhìn thấy Cố Tranh đang lạnh lùng lao vào đám lửa.

Cô hoảng sợ hét gọi tên anh.

Nhưng dường như anh không nghe thấy.

Cái dáng vẻ quyết liệt đó.

Cô cố gắng chạy đến.

Nhưng quá xa…

Quá xa…

Cô không thể giữ được anh…

Lại một tiếng nổ lớn vang lên, Cố Tranh bị luồng khí hất văng xuống đất.

An Văn kinh hoàng chạy đến…

Nhớ lại đến đây, trái tim An Văn đau đớn đến mức không thở nổi, cô khóc nức nở không thành tiếng.

Những lời Cố Tranh từng nói vẫn còn vang vọng bên tai:

——”Đúng, Trần Quyết không phụ bạc tình yêu. Nhưng ngoài tình yêu, anh ta phụ bạc tất cả. Trong mắt anh, anh ta ích kỷ, vô trách nhiệm..”

——“Con người không chỉ được cấu thành bởi tình cảm, mà ngay trong tình cảm cũng không chỉ có tình yêu.”

——”Hành động đó chẳng qua chỉ là sự tự cứu rỗi, đồng thời cũng là trốn tránh trách nhiệm …”

Tất cả những điều đó là lời anh từng nói.

An Văn không dám tưởng tượng, nếu không có vụ nổ thứ hai…

Cô không dám nghĩ.

An Văn rất hối hận.

Hối hận vì từng hiểu tình yêu một cách nông cạn như thế.

Cô hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.

Cô khóc đến mức không thở được, cũng không nói nên lời.

Cố Tranh ôm cô vào lòng, cố gắng dỗ dành.

Cô vẫn khóc không ngừng.

Anh không còn cách nào khác, nắm lấy tay cô, đặt lên bụng cô, giọng nói nghẹn ngào: “Điềm Điềm, chúng ta có con rồi.”

Đột nhiên, tiếng khóc ngừng lại.

An Văn nấc nhẹ, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, không thể tin được: “Con… sao?”

Anh nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt: “Ừ.”

Là con của chúng ta.

Sự xuất hiện của đứa trẻ thực sự làm dịu đi phần nào nỗi sợ hãi.

Nhiều năm sau, vào một buổi tối, An Văn dựa vào lòng Cố Tranh, dùng điện thoại đọc tin tức.

Ở một khu vực nào đó xảy ra vụ cháy rừng, gần ba mươi chiến sĩ cứu hỏa đã hy sinh.

Đám cháy này đã khiến cả nước xót xa.

Lúc đó An Văn đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn không thể kìm nước mắt mỗi khi đọc những tin tức như vậy.

Cố Tranh nhận ra điều đó, đặt công việc xuống, hôn nhẹ lên trán cô.

Cũng vào lúc này, An Văn nhắc lại chuyện cũ, hỏi Cố Tranh khi anh lao vào đám lửa năm đó đã nghĩ gì.

Cố Tranh không trả lời được.

Anh có thể nghĩ gì đây?

Nếu anh có thể suy nghĩ, có lẽ đã không làm như thế.

Có lẽ…

Có những việc, không thể dự đoán trước được câu trả lời.

Anh nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt đó chứa đựng câu trả lời cho hiện tại và tương lai.

An Văn kiểm tra sức khỏe, không có gì đáng ngại.

Bác sĩ đặc biệt dặn dò, phụ nữ mang thai không nên quá xúc động.

Cố Tranh hỏi thêm một số điều cần lưu ý về ăn uống, sinh hoạt hằng ngày.

An Văn nhìn miệng bác sĩ mấp máy, nhưng không nghe lọt tai câu nào.

Tay cô vẫn đặt trên bụng mình.

Nơi đó phẳng lì, chẳng khác gì bình thường.

Thật kỳ diệu.

Cô thật sự có em bé rồi.

Là từ khi nào nhỉ?

Không dùng biện pháp, chỉ đúng một lần.

Tháng trước, trong phòng khách, lần đó.

Khi ấy cô nghĩ, “Làm sao chỉ một lần không dùng biện pháp là có thể mang thai được chứ?” và nói: “Chồng à, em nghĩ không sao đâu.”

Cô nằm trên thảm, cảm giác được lấp đầy.

Không ngờ lần đó lại trúng thật!

An Văn còn đang mơ màng thì bác sĩ đã rời đi.

Bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô, xoa nhẹ: “Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi nhiều, nhắm mắt ngủ một chút đi.”

An Văn vẫn ngơ ngác, ngoan ngoãn đáp: “Ừ.”

An Văn có thể nghỉ ngơi nhưng Cố Tranh thì không.

Anh vừa muốn ở bên cô, vừa sợ làm cô thức giấc. Khi có người từ công ty đến, anh ra ngoài bàn việc xong lại quay vào.

Ra ra vào vào liên tục.

An Văn không ngủ được nên đều biết cả.

Ngày hôm sau An Văn nghe từ miệng Cố Tranh toàn bộ sự thật phía sau.

Vụ tai nạn lần này là kế hoạch hợp tác giữa người phụ trách của Lý Dụ và nội gián trong Bách Gia, đã liên quan đến nhiều tội danh.

Mà nội gián của Bách Gia chính là Cố Đình.

An Văn nhớ lại ba năm trước cô từng nhắc Cố Tranh, rằng Lý Dụ có nội gián trong Bách Gia.

Khi đó Cố Tranh thực sự đã lần theo đầu mối và tìm ra một nội gián, là một lãnh đạo cấp cao ở phòng thị trường.

Chỉ là không ngờ vẫn còn một nội gián khác.

Lại càng không ngờ đó chính là Cố Đình.

Cố Tranh từng nghĩ, Cố Đình đã không còn quyền lực, yên ổn dưỡng già, và dù hai người có tranh chấp thế nào, thì không gây tổn hại lợi ích của Bách Gia hẳn là giới hạn cuối cùng.

Không ngờ người chú ruột của anh lại căm hận anh đến mức này.

An Văn có thể thoát khỏi nguy hiểm lần này, là nhờ hệ thống phòng vệ và hệ thống cảnh báo của S9.

Việc hé lộ âm mưu sự cố và cuộc thoát hiểm gay cấn lại trở thành lời quảng bá cho hệ thống phòng vệ và cảnh báo do S9 dày công nghiên cứu phát triển.

Lượng đơn đặt hàng của S9 tăng trưởng với một đường cong đẹp đẽ.
 
Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị
Chương 156: Ngoại truyện 5



Vào cuối tháng 9, S9 đã giao thành công lô xe đầu tiên cho các khách hàng và chờ đợi sự kiểm nghiệm từ thị trường.

Trong khoảng thời gian này, An Văn đang chịu đựng sự khó chịu của giai đoạn đầu thai kỳ.

Cô nôn, nôn rất nhiều.

Hầu như vừa ăn được chút gì vào bụng là lập tức nôn ra ngay.

An Văn không thể đi làm còn Cố Tranh hầu như làm việc ở nhà, chỉ khi thật sự cần thiết mới đến công ty.

Tình trạng của An Văn khiến Cố Tranh nhìn mà đau lòng.

Cho ăn cũng không được, mà không cho ăn cũng không xong.

Người ta nói phụ nữ mang thai thường tăng cân.

Nhưng cô gái của anh thì ngược lại, ngày càng gầy đi trông thấy.

Đến cuối tháng thứ tư của thai kỳ, tình trạng của An Văn mới cải thiện hơn chút.

Lúc này Cố Tranh đã có phong thái của một đầu bếp chuyên nghiệp.

Từ khi An Văn mới mang thai, anh đã đọc rất nhiều sách liên quan.

Gần đây, thấy cô có thể ăn được, anh bắt đầu nghiên cứu thêm về dinh dưỡng và cách nấu ăn cho phụ nữ mang thai.

Khi Cố Tranh nấu ăn, An Văn ngồi ở bàn ăn, dùng máy tính bảng xem phim truyền hình.

Anh sẽ nhắc nhở cô đúng giờ: “Đã hai mươi phút rồi, để mắt nghỉ ngơi một chút đi.”

An Văn bĩu môi, trong lòng lẩm bẩm nhưng vẫn ngoan ngoãn tắt máy tính bảng.

Hôm nay tuyết rơi ngoài trời.

Không khí khiến lòng người tĩnh lặng.

An Văn chống cằm, nhìn người đàn ông trước bàn bếp chậm rãi, thong thả bận rộn.

Đột nhiên cô cảm thấy, khung cảnh này cũng rất dễ chịu.

Đàn ông mà, đâu nhất thiết phải oai phong lẫm liệt.

Như thế này cũng rất quyến rũ.

Khi Cố Tranh cầm lấy một quả cà chua, anh dừng lại một chút, nghiêng đầu lật sách trên bàn bếp.

An Văn không nhịn được, bật cười khẽ.

Người này trước đây chẳng phải cũng từng nói, để cưa đổ cô mà phải đọc sách hay sao…

Khi cô còn đang cười thầm, Cố Tranh lên tiếng: “Điềm Điềm, em ngồi lâu rồi, đứng dậy đi lại chút đi.”

An Văn: “……”

Người ta nói phụ nữ mang thai dễ nhạy cảm về cảm xúc.

An Văn cũng vậy, nhưng suốt thai kỳ chỉ có một lần như thế.

Khi đó bụng cô đã lộ rõ.

Cô và Cố Tranh đi dạo, cảm thấy hơi mỏi lưng, ngồi nghỉ trên ghế dài công cộng bên đường.

Nhìn mấy cô gái trẻ mặc đồ thời trang, quyến rũ đi ngang qua, cô đột nhiên buồn bã.

Về đến nhà, An Văn lôi những bộ quần áo đẹp trước đây ra.

Khi Cố Tranh bưng nước và mang thuốc bổ vào phòng, anh nhìn thấy cô đang ngồi trước quần áo rơi nước mắt.

Nghĩ một chút, anh cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Anh không dùng lời để an ủi cô, mà dồn hết sức lực để hành động, chứng minh với cô.

Cô quyến rũ nhường nào.

Cô khiến anh mê mẩn ra sao.

Khiến anh nguyện lòng khuất phục dưới chân cô.

Anh thực sự rất, rất yêu cô.

Tháng thứ bảy của thai kỳ.

Một đêm nọ, An Văn bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

Cố Tranh vốn ngủ không sâu, lập tức ngồi dậy bật đèn đầu giường:
“Em sao vậy?”

An Văn ôm bụng, đau đớn:
“Em sắp sinh rồi.”

Nửa đêm vội vã đến bệnh viện, dù còn đến bảy tuần nữa mới đến ngày dự sinh. Đây là trường hợp sinh non, đến cả viện trưởng cũng phải từ nhà chạy đến.

Kết quả lại là một vụ nhầm lẫn.

An Văn vì cảm thấy đau bụng nên tưởng rằng mình sắp sinh.

Thực ra là do em bé đã chèn ép các nội tạng của cô đến mức chúng bị xê dịch, khiến cô đau.

Cố Tranh xót xa cho An Văn.

Cả đêm bận rộn đến sáng mới về nhà.

Trên đường về, An Văn dựa vào lòng Cố Tranh nói:
“Lúc trước em còn mạnh miệng đòi sinh đôi, một đứa em đã không chịu nổi rồi.”

Cố Tranh hôn lên trán An Văn.

“Một đứa… là đủ rồi.”

Giai đoạn cuối thai kỳ, An Văn thường xuyên không thoải mái.
Em bé rất hiếu động, thường xuyên đạp khiến cô kêu la không ngừng.

Ba tuần trước ngày dự sinh, An Văn nhập viện chờ sinh.

Một buổi chiều tại bệnh viện, An Văn cảm thấy có dòng nước chảy ra từ h* th*n.

Cô không dám cử động, run rẩy gọi:
“Chồng… chồng ơi?”

Cố Tranh đang đứng ngoài cửa nghe điện thoại, vẫn để hé cửa một chút vì lo An Văn có chuyện.

Nhưng giọng của An Văn quá yếu, anh nghĩ mình nghe nhầm.

Dù vậy anh vẫn tạm dừng cuộc gọi vào nhìn thử.

Thấy An Văn nằm trên giường, tay giơ lên không trung, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ:
“Chồng ơi, nước ối của em vỡ rồi.”

Cố Tranh lập tức lao đến, tay vẫn cầm điện thoại, cố gắng nhớ lại:
“Nước… nước ối vỡ rồi, chắc là, chắc là…”

An Văn nhắm mắt, lớn tiếng nhắc:
“Chắc là phải gọi bác sĩ chứ!”

Lúc này, Cố Tranh mới như bừng tỉnh, vội vã chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ.

An Văn suýt phát điên, nửa ngồi dậy bấm nút “chuông gọi y tá” trên đầu giường.

An Văn chưa có cơn co thắt, bác sĩ kiểm tra xong thì tiêm thuốc k*ch th*ch chuyển dạ.

Trong lúc đau bụng chuyển dạ, bác sĩ thường xuyên hỏi thăm tình trạng của cô.

Đây là lần đầu tiên An Văn thấy Cố Tranh như vậy, nắm tay bác sĩ cúi người, nhờ họ chăm sóc tận tình.

Với các y tá, anh cũng nhẹ nhàng nhờ vả.

Khi An Văn đau đớn đến đổ mồ hôi, cô đã được tiêm giảm đau.

Cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút và được đưa vào phòng sinh.

Đinh Tinh Lan và những người khác đều đã đến, chờ ở bên ngoài.

Cố Tranh mặc đồ vô trùng, ở bên cạnh An Văn từ đầu đến cuối.

Khi An Văn mồ hôi nhễ nhại nhìn sang Cố Tranh.

Cô thấy hốc mắt của anh dần dần đỏ lên.

Cuối tháng 3 năm 2019, An Văn sinh một bé trai.

Đặt tên là Cố Nhiên.

Sau khi sinh Cố Nhiên bị vàng da nặng nên phải xa An Văn vài ngày.

Khi được đưa trở lại… Ừm, phải nói thế nào nhỉ?

Lúc đầu An Văn cảm thấy cậu bé rất trắng trẻo, xinh xắn.

Nhưng giờ thì… trông hơi xấu xí.

Đám người đó cứ quanh quẩn bảo rằng Cố Nhiên giống cô.

Giống chỗ nào chứ?

Mắt một mí cơ mà.

An Văn và Cố Tranh chuyển nhà, dọn đến một căn biệt thự nhỏ để tiện cho hai cô giúp việc ở lại chăm sóc Cố Nhiên.

An Văn vừa mới hết tháng ở cữ, vẫn chưa đi làm lại.

Phần lớn thời gian cô đều tự tay dỗ Cố Nhiên ngủ.

Cố Tranh nếu không có việc cần thiết cũng sẽ ở nhà.

Dù có đến công ty, anh cũng xử lý xong việc rồi lập tức về.

Hôm nay Cố Tranh về nhà lúc hơn ba giờ chiều.

Cô giúp việc đang khử trùng bình sữa, bảo rằng An Văn đang ru con ngủ.

Cố Tranh về phòng thấy Cố Nhiên ngủ trong chiếc giường nhỏ, được đắp một tấm mền mỏng, ngủ rất ngon.

An Văn nằm trên giường lớn, chiếc mền mỏng chỉ che đến bụng, nằm ngủ một cách vô tư, tay chân dang rộng.

Cô gái này tối qua vừa nói gì nhỉ?

Bảo rằng trong suốt thai kỳ không được ngủ thoải mái, giờ phải tự do!

Rèm cửa dày không kéo lại, chỉ thả lớp voan mỏng để ánh sáng chiếu qua.

Những tia nắng lấp lánh rải khắp căn phòng.

Cố Tranh bỗng cảm thấy buồn ngủ.

Khi anh ôm cô từ phía sau, An Văn theo thói quen lật người, tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay anh.

Cố Tranh kéo mền đắp lên lưng cô.

Rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

An Văn thực sự là một người phản ứng chậm chạp.

Sau khi quay lại làm việc, cô mời mọi người trong công ty uống trà chiều.

Một nhóm người ngồi trong văn phòng, hiếm khi được thư giãn như vậy.

Trong đó có một nữ đồng nghiệp cũng đang mang thai nên mặc tạp dề chống bức xạ.

Mọi người biết tính cách An Văn hòa nhã nên thoải mái trò chuyện với cô về chuyện mang thai:
“Tổng giám đốc An, chị dùng loại dầu nào vậy?”

“Dầu?” An Văn không hiểu, “Dầu gì cơ?”

Nữ đồng nghiệp làm động tác xoa bụng:
“Loại dầu ngăn rạn da ấy.”

An Văn hiểu ra, chính là loại mà khi cô mang thai Cố Tranh bôi cho cô mỗi ngày, đặc biệt trong giai đoạn cuối thai kỳ, ngày nào anh cũng bôi mấy lần.

Không chỉ bôi bụng mà còn bôi đùi, cẳng chân, mông, ngực, cả tay nữa.

Nhưng An Văn lắc đầu:
“Tôi không biết là hiệu gì, chồng tôi mua.”

Mọi người lập tức trêu ghẹo:
“Thật đáng ngưỡng mộ!”

Sau đó họ nói chuyện thêm một lúc, An Văn gần như chẳng biết gì.

Ngay cả loại viên uống bổ sung hàng ngày cũng không biết, dù sao Cố Tranh đưa gì cô cũng uống cái đó.

Đến lúc này, An Văn mới nhận ra rằng, suốt cả thai kỳ, mọi chuyện ăn mặc, sinh hoạt, đi lại đều do Cố Tranh chu đáo sắp xếp.

Mang thai, không bao giờ là việc của riêng người mẹ.
 
Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị
Chương 157: Ngoại truyện 6



Năm 2019, xung quanh xảy ra rất nhiều chuyện.

An Tế, người từng nói cả đời này sẽ không kết hôn cuối cùng đã kết hôn.

Đinh Dao, người từng nói sẽ không bao giờ quay về nước, cũng đã trở lại.

Trần Thư Nghiên tìm được tên lừa gạt cô năm xưa, tên nào đó tên Tuấn Kiệt, và đã trả thù thành công.

Thi Cảnh cũng trở thành một người ba tương lai.

Còn Cố Tranh, với tư cách là một người ba mới vào nghề đã trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Tất nhiên trước đây anh cũng đã rất dịu dàng.

Nhưng sự dịu dàng trước đây giống như một quý ông lịch thiệp tự kiềm chế mang nét lạnh lùng.

Còn bây giờ, đó là sự dịu dàng đầy ấm áp.

Một buổi tối nọ, Cố Nhiên khóc quấy không chịu ngủ. Cố Tranh bế cậu bé từ tay cô giúp việc, đưa ra vườn ru ngủ.

Khi An Văn khoác chiếc khăn choàng ra ngoài, cô nghe thấy giọng nói ấm áp của Cố Tranh dưới ánh trăng:

— Ba mẹ yêu con.

An Văn không tiến lại gần, chỉ lấy tay che miệng, mắt đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Vì cô biết, đối với Cố Tranh, việc thẳng thắn bày tỏ tình yêu là điều khó khăn đến nhường nào.

Năm 2020

Triệu Nham gặp tai nạn trong lúc quay phim nên bị gãy chân.

An Văn xách hoa quả đến thăm, tất nhiên không quên mang theo hợp đồng gia hạn.

Sau khi Triệu Nham ký xong hợp đồng, An Văn cảm thán một câu:
“Năm năm rồi, trôi qua nhanh thật.”

“Phải nói là năm năm rồi, cô còn sinh cả con, sao chẳng thay đổi chút nào vậy?” Triệu Nham vẫn như trước, bông đùa, rồi chuyển chủ đề:
“Trước mua tôi năm năm, giờ lại mua mười năm, lần sau là bao lâu nữa?”

An Văn liếc anh một cái:
“Thiếu tay thiếu chân thì Sáng Dật chúng tôi không cần!”

Triệu Nham cười ngượng:
“Được rồi! Cô là sếp lớn!”

An Văn nhìn đồng hồ, dọn đồ rời đi:
“Tôi về trước đây, anh dưỡng thương tốt nhé, có chuyện gì cứ gọi đừng ngại.”

Khi An Văn đến sảnh bệnh viện cô nhìn thấy một người quen.

Sau một hồi suy nghĩ cô mới nhớ ra, đó là Chung Gia Hào.

Chung Gia Hào đang dìu một người phụ nữ bệnh tật, nói chuyện với y tá.

Sau khi cảm ơn y tá, cậu ngước lên, bắt gặp ánh mắt của An Văn, thoáng sững sờ.

Lúc này, một cô gái trẻ bước đến.

An Văn nghe thấy Chung Gia Hào nói với cô gái:
“Em về trường trước đi, cũng muộn rồi.”

Cô gái nói:
“Anh, anh đi nộp viện phí trước đi, để em dìu mẹ ngồi đợi.”

Chung Gia Hào đi về phía quầy nộp phí.

Cô gái gầy gò, dìu người phụ nữ yếu ớt trông rất vất vả.

An Văn nhanh chóng tiến lại giúp một tay.

Cả cô gái và người phụ nữ đều cảm ơn An Văn.

An Văn mới biết mẹ của Chung Gia Hào thực sự bị ung thư gan, vài năm trước đã phẫu thuật, bây giờ tái phát.

Còn cô em gái mà cậu từng nhắc đến đang học cấp ba, giờ đã sắp tốt nghiệp đại học.

Những điều cậu nói trước đây đều là thật.

Khi Chung Gia Hào nộp xong viện phí, nhìn thấy An Văn, cậu chào bằng giọng điệu bình thản:
“Lâu rồi không gặp.”

An Văn l**m môi, cảm thấy áy náy:
“Lâu rồi không gặp.”

Người phụ nữ hỏi:
“Gia Hào, con quen cô ấy à?”

Chung Gia Hào trả lời:
“Chỉ gặp hai lần thôi.”

Ý là, không thân lắm.

Cũng đúng vậy.

Khi An Văn rời đi, lúc lướt qua nhau, Chung Gia Hào nói một câu:
“Tôi không lừa cô.”

Câu nói ấy khiến An Văn trăn trở suốt đường về.

Về đến nhà, cô lao vào phòng làm việc, ngồi vào lòng Cố Tranh, vòng tay qua cổ anh, bắt đầu líu lo kể.

Người ta bảo một tâm trí không thể làm hai việc cùng lúc, nhưng Cố Tranh có thể vừa làm việc vừa nghe An Văn nói mà vẫn xử lý tốt cả hai.

Cuối cùng, An Văn nhăn nhó mặt mày, giọng yếu ớt:
“Cậu ấy nói ‘tôi không lừa cô’, nghĩa là cậu ấy luôn biết em gắn cho cậu ấy cái mác lừa đảo, đúng không?”

An Văn cúi đầu tự trách:
“Hình như em hơi quá đáng.”

Nói rồi, cô lấy điện thoại ra:
“Em nhớ em có WeChat của cậu ấy, để em nhắn xin lỗi.”

Lúc đó xấu hổ quá nên cô quên mất việc xin lỗi.

An Văn soạn tin nhắn gửi đi, rồi người cứng đờ.

Cố Tranh nhận ra, liền buông chuột hỏi:
“Sao vậy?”

An Văn giơ màn hình điện thoại ra trước mặt Cố Tranh:
“Cậu ấy xóa em rồi!”

An Văn mơ hồ nhớ lại, lúc vừa thêm bạn WeChat với Chung Gia Hào, cậu ấy vẫn thường đăng bài trên trang cá nhân. Nhưng từ sau buổi gặp ở câu lạc bộ, cô không còn nhìn thấy bài đăng nào của cậu ấy nữa.

Vậy nên… phải chăng từ lúc đó cậu ấy đã xóa cô rồi?

Nghĩ lại thì cũng đúng.

Cô đã gắn cho người ta cái mác “kẻ lừa đảo”, bị xóa bạn cũng không có gì lạ.

Cố Tranh khẽ thở dài, gần như không ai nhận ra.

Cô gái này không hiểu rằng đàn ông thường không muốn mất đi lòng tự trọng trước mặt người mình thích.

Đó mới là lý do chính khiến cậu ta xóa bạn cô.

Cố Tranh vẫn nhớ người thanh niên đó, người từng khiến anh thực sự ghen tuông.

Ban đầu, việc cô đi thăm Triệu Nham hôm nay đã khiến anh có chút khó chịu.

Giờ thì càng thêm khó chịu.

Bất chợt An Văn nâng cằm anh lên, chống eo nhìn kỹ mái tóc anh từ trên xuống.

Một lúc sau, đôi mắt tròn xoe của cô tiến sát lại gần:
“Cố Tranh, anh có tóc bạc rồi.”

Thế là tâm trạng Cố Tranh càng tệ hơn.

Anh hỏi:
“Mấy sợi?”

An Văn “ừm~” một tiếng, chăm chú nhìn thêm một lúc:
“Một sợi.”

“Anh năm sau 37 tuổi rồi, mọc một sợi tóc bạc cũng bình thường mà.” Anh nói vậy, rồi hơi cúi đầu, “Nhổ giúp anh đi.”

An Văn nhẹ nhàng vuốt qua sợi tóc hơi thô, nhổ sợi tóc bạc ấy ra, đặt lên lòng bàn tay.

Vừa khéo, sợi tóc dài đúng bằng đường chỉ tay sâu nhất của cô.

Cố Tranh nhìn An Văn.

Năm sau anh 37 tuổi rồi.

Còn cô, tuần trước vừa tròn 28 tuổi.

28 tuổi trẻ trung đến mức nào?

Ở độ tuổi đó, anh còn chưa gặp cô.

Là độ tuổi để gặp gỡ một người và bắt đầu một cuộc đời mới.

Cô cứ nhìn mãi sợi tóc bạc ấy.

Cố Tranh nhíu mày, chẳng lẽ cô để ý đến vậy sao?

Anh không biết rằng trong đầu An Văn đang nghĩ đến bốn chữ “bạc đầu giai lão”, dù hơi sớm để nói.

Cố Tranh lại nhìn cô một lúc, cuối cùng cất lời:
“Điềm Điềm, anh già rồi sao?”

“Hả?” An Văn ngẩng lên, đôi mắt vô tội chớp chớp, rồi mỉm cười lắc đầu. Người đàn ông này sao lại nhạy cảm thế? Cô tiến lại gần an ủi:
“Không già, em thích lắm.”

Cô tháo kính anh xuống, hôn nhẹ lên môi anh. Anh lập tức kéo cô lại, chiếm lấy hơi thở của cô một cách bá đạo.

An Văn nhẹ đẩy ra, đôi môi đỏ mọng, ướt át:
“Anh làm xong việc chưa?”

“Mai làm.”

Anh đặt tay sau gáy cô, lại cúi xuống hôn.

Trong cơn mê loạn, Cố Tranh định bế cô vào phòng, bàn tay vô tình chạm đến đùi cô rồi chợt dừng lại.

Hôm qua, Cố Nhiên được Đinh Tinh Lan đón về Thượng Hải, hai cô giúp việc theo đó cũng được nghỉ phép.

Ngón tay luồn vào mái tóc đen tuyền, đôi môi nóng bỏng khẽ lướt qua d** tai tròn trịa.

Giọng nói khàn khàn vì khao khát càng thêm quyến rũ:
“Chuyển sang đây rồi, vẫn chưa thử ở phòng làm việc. Muốn không?”

An Văn cắn môi không nói gì.

Nụ cười nơi khóe môi anh nở rộ, anh gạt hết đồ trên bàn, bế cô ngồi lên đó.

Hai tay chống bàn, anh tiến sát vào giữa đôi chân cô, cúi xuống hôn sâu.

Sau đó, cô bị anh xâm chiếm, đau đến bật khóc, đôi tay đẫm mồ hôi nắm không vững mép bàn.

Trong mắt cô chỉ có anh.

Cô rất thích anh.

Anh không già.

Năm 2024

Cố Nhiên tham gia lễ kỷ niệm trường mẫu giáo, chuẩn bị biểu diễn tiết mục đơn ca.

Bài hát là do An Văn dạy.

Hai mẹ con còn rất bí mật, không để Cố Tranh xem trước.

Ngày kỷ niệm, khi chương trình còn chưa bắt đầu, Cố Tranh ngồi ở hàng ghế đầu, thỉnh thoảng có người đến chào hỏi.

Cố Tranh sẽ đứng lên bắt tay trò chuyện.

An Văn ngồi bên cạnh bắt chéo chân, thư thái quan sát.

Người đàn ông này năm nay đã 40 tuổi. Ngoại trừ vài sợi tóc bạc mà chỉ người thân mới thấy, thời gian dường như hoàn toàn ưu ái anh.

Và khí chất nho nhã ấy, qua thời gian lắng đọng dường như lại càng cuốn hút hơn.

Khi chương trình bắt đầu, không còn ai đến quấy rầy nữa.

Rất nhanh đã đến tiết mục của Cố Nhiên.

Cậu bé sẽ hát bài “Quan tâm chú cá nhỏ”.

Đứa trẻ năm tuổi đứng trên sân khấu lớn, phía dưới là một biển người tối đen, cậu vẫn còn chút rụt rè.

Nhưng chính sự bỡ ngỡ ấy lại khiến cậu trở nên đáng yêu lạ thường.

Cố Tranh nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, khóe miệng không tự chủ cong lên, anh khẽ chỉnh lại kính.

Âm nhạc vang lên, Cố Nhiên vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ, đôi môi tròn trịa mím thành một đường thẳng. Ánh mắt cậu quét qua An Văn ở hàng ghế đầu rồi nhìn sang Cố Tranh.

An Văn ở dưới vung tay đánh nhịp. Khi nghe thấy giọng hát trẻ thơ cất lên bắt đúng nhịp cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bé phát âm không rõ ràng lắm, nhưng có phụ đề đi kèm.

“Hy vọng có ai đó có thể ở bên cạnh tôi”

“Nếu có thể, hãy yêu thương tôi thêm một chút”

“Như chú cá nhỏ trong biển cả, cứ thế mà bơi mãi”

“Bị mắc kẹt trong đại dương, không tìm thấy lối ra”

“Chỉ khi mơ mộng, mới có một chiếc thuyền nhỏ”

“Dẫn tôi đến bờ bến xa xa”

Hát đến đây, Cố Nhiên buông bàn tay nhỏ ra, cả người bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu, đôi chân nhỏ cũng nhún nhảy theo.

An Văn mỉm cười nghiêng người tới gần tai Cố Tranh.

Anh nhận ra nên đưa tai lại gần.

Cô dùng tay che miệng khẽ thì thầm:
“Bài hát này anh phải nghe thật kỹ đấy nhé.”

“Nhưng bảo bối ơi, cuộc đời đâu chỉ như vậy”

“Chúng ta sống trên đời, là để cảm nhận ánh mặt trời”

“Ngắm hoàng hôn và thủy triều lên xuống, lắng nghe gió chiều hát về mọi thứ”

“Lá cây sẽ úa vàng, vạn vật vẫn như thường”

“Tôi hiểu bạn mà, bạn đã đủ kiên cường”

“Đôi khi có chút lo lắng, nhưng may thay chưa từng bỏ cuộc”

“Hãy buông bỏ bất an, thỏa sức làm một giấc mộng đẹp”

“Bạn luôn có đôi cánh, chú cá nhỏ cũng có đại dương của riêng mình”

“Nhưng chúng ta, dù nhỏ bé vẫn kiên cường”

“Khuôn mặt khác nhau, cũng hiểu được sự cố gắng của nhau”

“Quy tắc và hình dạng, không thể trói buộc mỗi lần trưởng thành”

“Dù tương lai vô thường, đáp án luôn nằm trên con đường”

Cố Tranh nhìn Cố Nhiên đang hát trên sân khấu, bàn tay lớn vươn ra nắm lấy tay An Văn, khẽ siết chặt.

Âm nhạc vẫn tiếp tục.

“Hãy yêu điều bạn yêu, hoàn thành ước muốn trong lòng”

“Nước mắt cũng lấp lánh, không phải vì ai mà buồn phiền”

“Ngẩng đầu nhìn lên trời cao, tha thứ mọi lỗi lầm và đau thương”

“Không còn sợ hãi khi đi đến những phương xa”

“Chú cá nhỏ cũng có đại dương của riêng mình”

“Và bạn, có hình dáng thuộc về chính mình…”

Âm nhạc kết thúc, Cố Nhiên cúi người, giọng non nớt:
“Cảm ơn mọi người.”

Bảo bối thật tuyệt vời!

An Văn rút tay ra, vỗ tay nhiệt liệt.

Cô nghiêng đầu nhìn sang Cố Tranh giữa tiếng vỗ tay vang dội, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình.

Cô thầm nghĩ:

Cố Tranh, anh có nghe thấy không?

Anh có hình dáng thuộc về chính mình.

Em và bảo bối đều rất thích anh…

(Hết)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back