Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
422,045
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNv9i7biHSpWj4FvBeQvH2FCmdClWFxyys_GyJNOKRcPrBGl2YGUzVM2Jc9GGhPemwH-pKpX9aKABada5wYOl19Y46-nV2Ak8CCF0ltG_sIMxkg6zkR-oPOWBsjgAh8Ln7M3s6gDrfvMVqXtOxmkYFw=w215-h322-s-no-gm

Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Tác giả: Biết là biết
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Nữ Cường, Mạt Thế, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, HE, Hiện Đại, Mạt Thế

Team dịch: Tê Tê Team - Pan Pann 来了

Giới thiệu

Khi tỉnh dậy thấy ánh nắng rực rỡ và tiếng trẻ con chơi đùa dưới tầng, đã có lúc tôi tưởng mình chỉ vừa trải qua một cơn ác mộng khá chân thực.

Trong giấc mơ, zombie tràn ngập đường phố, không khí đầy mùi thối rữa. Trật tự xã hội đã sụp đổ, bản chất xấu xa của con người được phơi bày rõ rệt.​
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 1: Chương 1.1



1.

Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.

Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...

Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.

Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm 2023, hôm nay là đêm Giáng sinh, các trang thương mại điện tử cũng tung ra nhiều chương trình khuyến mãi. Ngay khi tôi nghĩ mọi thứ chỉ là một giấc mơ thì Weibo bỗng nhiên nổ tung.

Một ngôi sao nổi tiếng nào đó công khai người yêu, Weibo sập, trên mạng tràn ngập tiếng khóc lóc của những fan cuồng. Nhìn thấy cảnh này, tôi cảm thấy lạnh người. Hóa ra mọi thứ đều là sự thật, tin xấu là tận thế thật sự đã đến, chỉ còn 45 ngày nữa là đêm giao thừa. Tin tốt là tôi đã được tái sinh.

Tận thế đã đến, nếu là các bạn thì sẽ làm gì? Chắc chắn các bạn sẽ nói, nhất định là tích trữ hàng hóa, mua sắm, nhưng thường thì lại bỏ qua điều quan trọng nhất, tiền. Người bình thường đâu có nhiều tiền như vậy!

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Tôi đã nhanh chóng nộp đơn xin vay tiền với hạn mức tối đa trên các nền tảng cho vay. Là một nhân viên văn phòng tốt nghiệp đại học đã làm việc 5 năm, tôi lục tung tất cả các thẻ ngân hàng và số tiền tiết kiệm của mình chỉ có khoảng 150 triệu. Số tiền này còn là tôi dành dụm để mua xe, dù sao xe hiện tại của tôi cũng chỉ là một chiếc Wuling cũ, đi ra ngoài nhìn không được đẹp mắt, không ngờ giờ đây lại trở thành vật bảo vệ mạng sống tốt nhất của tôi.

Nhà tôi ở một huyện nhỏ thuộc tỉnh S, thành phố L. Huyện này đông dân, trong vài năm qua gặp được chính sách tốt, huyện nhỏ phát triển như ngồi trên tàu cao tốc. Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ rất vui, nhưng đây là tận thế, càng nhiều người thì nguy hiểm càng cao. Nếu đến lúc đó, chỉ với một cơ thể yếu đuối của một cô gái sức khỏe không tốt như tôi cộng thêm cha mẹ đã ngoài 50, thật không đủ để chống chọi.

Không được, huyện nhỏ cũng không an toàn, tất nhiên, căn hộ tôi thuê càng không an toàn hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn phải đến một nơi ít người hơn. Chẳng hạn như quê tôi, một ngôi làng nhỏ hẻo lánh nơi cha tôi lớn lên ở thành phố L.

Virus ở kiếp trước xuất phát từ một trận mưa sao băng vào đêm giao thừa. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng mưa sao băng trong năm mới thật lãng mạn, nhưng ai ngờ lại mang đến thảm họa nghiêm trọng chứ?

Tôi nhanh chóng gọi điện cho bố mẹ, bảo họ làm thêm lạp xưởng và thịt xông khói, vì những thứ này dễ bảo quản. Nhưng để không làm họ lo lắng, tôi bịa ra một câu chuyện, nói đồng nghiệp công ty thích món ăn tôi mang đến này. Sau đó, công ty quyết định đặt một đơn hàng lớn từ chúng tôi, vì đây sẽ được phát như quà tặng cuối năm, nên số lượng cũng khá lớn. Tôi bảo họ có thể hợp tác với ông chủ g.i.ế.c mổ heo bên đó, càng hoàn thành sớm càng tốt.

Bố mẹ nghe thấy có thể giúp tôi cũng rất vui vẻ đồng ý. Tôi lập tức chuyển cho họ 20 triệu làm tiền đặt cọc, dù sao thì diễn kịch cũng phải diễn cho tròn vai.

Để bảo quản tốt hơn, tôi yêu cầu tất cả phải hút chân không, mỗi 5kg đóng gói một túi. Thật trùng hợp là nhà ông chủ bán thịt có những máy móc này, gần Tết nhận được đơn hàng lớn như vậy, ông chủ vui vẻ hứa hẹn sẽ hoàn thành và đóng gói trong vòng nửa tháng. Bên bố mẹ bận rộn, tôi cũng phải nhanh chóng hành động. Đầu tiên, tôi nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty, công ty giả vờ giữ chân tôi một chút rồi cũng đồng ý. Thiếu một người thì năm hết sẽ bớt phát thưởng đi, chắc chắn ông chủ cũng vui lắm.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 2: Chương 1.2



Ngày hôm sau, còn 44 ngày nữa đến khi bùng phát zombie. Sáng nay tôi lái chiếc xe nhỏ của mình đến một cửa hàng vật liệu xây dựng, liên hệ với một đội xây dựng. Tôi cũng có chút tư lợi, đội xây dựng này không phải là đội địa phương của chúng tôi, gần đến Tết họ vốn không định nhận việc, nhưng vì tôi năn nỉ mãi nên họ quyết định đi xem nhà ở quê tôi.

“Chú ơi, nhìn này, đây là ngôi nhà mà tôi định cải tạo. Ngôi nhà này là bố tôi xây mới vào năm 2018, chú xem nền móng và tường cần gia cố như thế nào?” Mấy năm trước, ở đây thịnh hành phong trào xây dựng nhà nhỏ, lúc đó bố tôi đã cãi nhau với mẹ tôi để xây ngôi nhà này. Sau đó chúng tôi không thể cãi lại ông, cuối cùng cũng đã đồng lòng xây dựng, đó cũng là lý do tôi đi thuê nhà chứ không mua nhà. Nhưng không ngờ bây giờ ngôi nhà này lại trở thành nơi chúng tôi phụ thuộc nhất, nơi trú ẩn an toàn của chúng tôi trong ngày tận thế.

“Cô gái, tôi nói cô thế này, ngôi nhà này vốn nằm ở giữa sườn đồi, xung quanh không có hàng xóm. Ngôi nhà cũng không cũ, thật sự không cần phải cải tạo. Nếu thay kính chống đạn, thêm lưới thép, xây tường cao lên theo ý cô thì chẳng khác nào một pháo đài. Ánh sáng mặt trời cũng bị che khuất, người sống ở đó cũng không thoải mái.”

Trưởng nhóm xây dựng có vẻ khó hiểu, nhưng lời nói của ông ấy cũng nhắc nhở tôi về ánh sáng. Ở kiếp trước, vào ngày thứ bảy sau khi tận thế bùng phát, điện đã bị cắt. Tôi còn cần thiết bị phát điện năng lượng mặt trời, cũng phải mua vài cái máy phát điện dự phòng. Tôi không biết tận thế sẽ kéo dài bao lâu, vì ở kiếp trước tôi chỉ sống được nửa tháng.

“Chú, nói thật với chú, ngôi nhà này tôi không định để ở. Chú cũng thấy đó, nơi chúng tôi cảnh đẹp hữu tình, dưới núi còn có khu nghỉ dưỡng du lịch, mỗi mùa hè có sinh viên mỹ thuật đến vẽ tranh. Thực ra tôi xây cái này là để mở một phòng game thoát hiểm, bây giờ cái này đang rất hot. Mùa hè chúng tôi toàn là khách giới trẻ, hiện nay người ta thích cảm giác mạnh. Chú xem, làm một chủ đề kinh dị thì tốt biết mấy, kính và các thứ cũng để phòng ngừa tai nạn, vì dù sao cũng có không ít người thích dùng bạo lực vượt ải.”

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Cảm ơn các chương trình truyền hình.

“Thì ra là vậy, vẫn là các bạn trẻ biết chơi, vậy tôi cũng không nói nhiều nữa. Ngôi nhà này dùng vật liệu khá tốt khi xây dựng, nhìn nền móng toàn đá xanh, gạch cũng là gạch đặc, ngôi nhà không cần gia cố, chỉ có cái nhà bên cạnh cần xây lại. Nếu cô muốn nuôi cá thì tường này quá mỏng, không chịu nổi, còn bên này nữa…”

Cuối cùng, kế hoạch theo ý tưởng ban đầu của tôi, toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào sẽ được thay mới, phòng chứa đồ sẽ được tháo dỡ và xây mở rộng lại. Trên đó xây một bể chứa nước siêu lớn, bể được chia thành hai phần, chứa nước và nuôi cá không làm ảnh hưởng nhau. Trên cùng còn có một cái mái có thể nâng lên hạ xuống, sau này có thể làm thành nơi ẩn nấp. Tường bao quanh cũng được gia cố và nâng cao, trên cùng còn có hàng rào sắt. Khi xây dựng phòng chứa đồ, ý kiến của chúng tôi không thống nhất. Thầu xây dựng cho rằng nên xây ở khoảng đất trống bên cạnh, sau này có thể ngụy trang thành một ngôi nhà ma độc lập, còn tôi kiên quyết giữ nguyên địa điểm cũ và gia cố thêm.

Cuối cùng, không thể cãi lại tôi, thầu xây dựng vẫn theo yêu cầu của tôi. Sau khi bàn bạc xong, tôi trả trước 300 triệu tiền đặt cọc. Vì tôi thi công trên núi, thời gian công trình tương đối gấp rút nên giá cả cũng cao hơn bình thường một chút. Tôi khéo léo đưa cho thầu xây dựng hai điếu thuốc, ông ấy tự tin hứa hẹn sẽ hoàn thành trong vòng 15 ngày. Tôi để lại chìa khóa cho ông ấy, rồi lại lái chiếc xe nhỏ trở về căn nhà thuê của mình. Ngoại trừ việc ở trên núi 4 ngày, còn 40 ngày nữa đến ngày tận thế, thời gian dành cho tôi ngày càng ít đi.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 3: Chương 2.1



2,

Sáng hôm sau, tôi xuống dưới ăn một cái bánh bao, rồi lái xe đến công ty để bàn giao việc từ chức. Các đồng nghiệp hỏi tôi nghỉ việc để làm gì, tôi nói chuẩn bị mở một siêu thị nhỏ, đã làm công ăn lương đủ rồi, muốn tự làm chủ. Một số đồng nghiệp không tin, bảo có ngày nghỉ có thể đến giúp tôi. Tôi nói được, lao động miễn phí thì không nên từ chối.

Tôi biết họ chỉ muốn hóng chuyện, nhưng nếu họ đã đến thì cứ để họ làm việc. Dù gì tôi cũng sắp đi rồi, nếu có thể nhắc nhở họ một chút tôi cũng không ngại. Dẫu sao không có thù hận sâu đậm, có thể giúp đỡ thì cứ giúp.

Trở về từ công ty, tôi kiểm tra số tiền còn lại trong tay. Trừ đi 320.000 đã tiêu, còn hơn 2.300.000, tôi đang kiểm tra thì có một khoản 500.000 vào tài khoản. Do thủ tục vay ngân hàng quá rườm rà, tôi tìm các khoản vay tư nhân, lãi suất cao nhưng tiền về nhanh. Dù sao cũng sắp đến ngày tận thế, đến lúc đó đừng nói đến chuyện trả nợ, chưa chắc người ta còn sống sót.

Kiểm tra xong tiền tiết kiệm, tôi nhanh chóng liên hệ với bên quản lý để thuê một gara tạm thời. Như vậy khi mua sắm vật tư sẽ có một nơi để cất giữ tạm, sau này tôi sẽ từ từ chuyển đi, thế thì an toàn hơn nhiều. Sau khi thuê gara xong, tôi lại đến chợ bán sỉ thực phẩm. Cảm ơn thành phố tôi đang sống, nơi đây có nhiều chợ và vận chuyển phát triển, tôi lấy lý do mở siêu thị nhỏ để nhập hàng mà không gây chú ý.

10 thùng mì ăn liền mỗi loại, 10 thùng xúc xích, 20 thùng lẩu tự sôi, các loại đồ hộp cũng 10 thùng. Muối, đường, dưa chua mỗi loại 1 thùng, các loại bánh quy, đồ ăn vặt, kẹo, ớt chưng dầu, bún ốc, bún chua cay... Tất cả đều mua 10 thùng. Chủ cửa hàng thấy đơn đặt hàng của tôi cười tít mắt, nhiệt tình giới thiệu các loại chân gà, đồ ăn cay bán chạy, tôi đều không từ chối.

Vì đều mua theo thùng nên chủ hàng cũng dễ giao hàng hơn, cuối cùng tính toán xong còn trừ bớt số lẻ cho tôi, lần này tôi mua hàng hơn 40.000. Tôi đưa địa chỉ cho chủ hàng, ông ấy đảm bảo chiều sẽ giao hàng tận nơi. Tiếp theo tôi lại đến một vài nhà cung cấp khác, hàng hóa đều theo danh sách đã đặt. Mấy nhà này tôi đều đã đặt cọc, hẹn thời gian giao hàng.

Làm xong những việc này, tôi trở về nhà nằm trên giường suy nghĩ về những việc đã làm trong vài ngày qua. Tôi cộng trừ tính toán ghi chú trong điện thoại, đã có nhà, đồ ăn cũng đã đặt, vài ngày nữa sẽ đi đặt thêm một đợt gạo, bột mì, dầu ăn, và nước uống. Nghĩ đến đây tôi bỗng ngồi dậy, vũ khí. Tôi suýt nữa thì quên mất, ở Trung Quốc cấm súng, nhưng ngày tận thế ai mà biết được. Nếu có kẻ xấu cầm s.ú.n.g cướp bóc thì chúng tôi sẽ trở thành những con dê béo chờ bị thịt.

Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng lên mạng đặt mua vài thanh đao Đường, và ghi chú gấp, rồi đặt hàng cung tên, d.a.o ngắn, và các công cụ cải tạo từ các cửa hàng khác. Đây đều là những vật phẩm bị kiểm soát không thể mua quá nhiều một lần, vì vậy tôi chỉ có thể đặt hàng từ nhiều cửa hàng khác nhau, đồ bảo vệ tính mạng thì càng nhiều càng tốt. Tôi cũng lên mạng sắm vài máy phát điện, ghi địa chỉ của bố mẹ và địa chỉ của mình. Chỉ mình tôi không thể vận chuyển hết những đồ này, vẫn phải làm cùng bố mới được. Làm xong những việc này, tôi tắm rửa rồi nằm trên giường, nghĩ rằng ngày mai vẫn nên về quê một chuyến, đã đến lúc nói cho bố mẹ biết rồi.

Còn 39 ngày nữa đến ngày tận thế.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Sáng nay tôi lái xe trở về huyện quê, trên đường đi đổ xăng tôi mới phát hiện mình quên mua nhiên liệu. Máy phát điện dùng dầu diesel, xem ra tôi phải bắt đầu tích trữ một đợt dầu diesel trước.

Về đến quê, bố mẹ rất bất ngờ khi thấy tôi trở về, tưởng tôi đến để lấy hàng Tết.

“Bố mẹ, mặc dù việc con sắp nói rất khó tin, nhưng là con đã trải qua, nên bố mẹ nhất định phải tin lời con.” Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, bố mẹ cũng bắt đầu chú ý.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 4: Chương 2.2



Tiếp theo tôi kể lại toàn bộ chuyện từ virus zombie từ mưa sao băng, sau đó toàn thế giới sụp đổ, rồi tôi bị zombie ăn thịt và được tái sinh trở lại trước khi virus bùng phát.

Đầu tiên bố mẹ sốc trước sự khủng khiếp của virus, khi nghe tôi bị người khác đẩy ra làm mồi nhử mà chết, mặt bố tôi tức đến tái mét, lần đầu tiên người đàn ông cả đời hiền lành này lộ ra vẻ mặt muốn g.i.ế.c người.

“Bố, mọi chuyện đã qua rồi, lần này chúng ta nhất định sẽ sống tốt hơn người khác. Con đã cải tạo lại ngôi nhà ở quê, khi tận thế đến, chúng ta sẽ đến đó ẩn náu, chờ đến khi khi virus kết thúc rồi mới ra ngoài.” Tôi nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình, kéo bố ra khỏi cảm xúc g.i.ế.c người.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

“Được, cứ làm theo con nói. À, con lấy tiền đâu mà sửa nhà?”

“Con vay từ khoản vay nhỏ, dù sao tận thế đến rồi cũng không cần phải trả lại.”

Thấy tôi thẳng thừng nói về việc trốn nợ, mặt bố mẹ cũng hơi bất ngờ nhưng không trách móc tôi, mà còn nói sẽ dùng chứng minh thư của họ để đăng ký thêm một ít. Thế là tôi lại bắt đầu kế hoạch vay tiền.

Có sự tham gia của bố mẹ, kế hoạch tích trữ hàng hóa của tôi hoàn thành nhanh hơn. Đầu tiên là mua thực phẩm, mẹ tôi chuyên nghiệp hơn tôi nhiều. Bà lập cho tôi một danh sách, bảo tôi đi đặt hàng và còn liệt kê danh sách đồ điện gia dụng. Để phòng trường hợp mất điện hay sự cố gì đó, mẹ tôi còn mua vài cái bếp than tổ ong và hai xe than tổ ong, với than cacbon không khói. Quả thật, gừng càng già càng cay.

Hôm sau bố tôi về quê, ông hiểu rõ cuộc sống ở nông thôn hơn tôi nhiều. Tôi nói với ông về kế hoạch điện mặt trời của mình, ông không nói gì đã về quê, bảo rằng chuyện nhà cửa để ông lo, mẹ con tôi chỉ cần tập trung vào tích trữ hàng hóa là được.

Có bố mẹ hỗ trợ, tôi lại quay về thành phố, lần này tôi bắt đầu mua gạo và dầu. Đồng thời, tôi cũng đến thành phố R đặt một lô hải sản khô, địa chỉ là nhà mẹ tôi, vì vận chuyển từ đó sẽ tiện hơn. Tôi cũng mua một số thuốc thông dụng, để không bị người khác nghi ngờ, tôi gần như đã chạy khắp các hiệu thuốc ở hai thành phố, băng cá nhân, iod, thuốc cảm, vitamin, viên canxi, nước hoắc hương... Vì gần Tết mọi người đều tích trữ hàng hóa, nên những hành động của tôi cũng không thu hút sự chú ý của người khác.

Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, trong thời gian này cũng có đồng nghiệp đến thăm siêu thị nhỏ của tôi. Do tôi đã thuê thêm hai gara, nên phần lớn hàng hóa họ cũng chưa thấy. Cũng có người cùng khu chung cư đến xem, tôi nói sau Tết sẽ khai trương, đến lúc đó nhất định sẽ có khuyến mãi lớn. Khi đồng nghiệp ra về, tôi tặng cô ấy một ít thịt xông khói, và khéo léo nhắc nhở cô ấy tích trữ hàng hóa.

Do ảnh hưởng của đại dịch hai năm trước, cô ấy cũng không nghĩ nhiều, đúng lúc tôi đi bổ sung hàng hóa ở chợ thực phẩm, cô ấy cũng mua không ít. Hy vọng cô ấy có thể trụ đến khi khu an toàn được thiết lập, dù sao cô ấy là một trong số ít người ở kiếp trước nhớ đến tôi sau khi thảm họa xảy ra, chỉ không biết kiếp trước cô ấy sống được bao lâu.

Còn 15 ngày nữa là đến lúc thảm họa bùng phát.

Hôm nay nhận được điện thoại của bố, ngôi nhà ở quê đã hoàn thành, có thể vận chuyển hàng hóa đến đó rồi. Tôi cúp điện thoại gần như chạy vội xuống lầu. Trong chiếc xe tải nhỏ cũ của tôi chứa đầy dầu diesel đã mua trong nửa tháng qua, cùng với hàng chục con d.a.o dài ngắn tôi đã mua. Nếu bị kiểm tra trên đường, chắc chắn tôi sẽ bị thẩm vấn. Tôi vừa suy nghĩ linh tinh vừa lái xe đến nơi trú ẩn an toàn của mình.

Nơi trú ẩn an toàn nằm ở giữa sườn núi, khi tôi đến nơi thì mặt trời cũng sắp lặn. Ông lão dưới núi còn chào tôi, hỏi bao giờ khai trương. Tôi nói năm sau, đến lúc đó hãy đến chơi nhé! Ông lão từ chối lời mời của tôi, đi xa còn nghe thấy họ nói gì đó mấy thứ ma quái thì có gì hay ho, không chịu làm ăn đàng hoàng... Tôi cũng không hiểu họ đang nói gì.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 5: Chương 2.3



Khi lên núi, tôi mới hiểu tại sao các cụ lại từ chối dứt khoát như vậy, thật sự ngoài quá sức tưởng tượng của tôi. Màu sắc của bức tường bên ngoài như đã trải qua hàng chục năm bị mưa gió tàn phá, những cây hồng ở cửa ra vào cũng đã bị chặt đi vài cây, rải rác khắp nơi. Cái hàng rào sắt trên tường cao mà ban đầu tôi định sơn màu gỗ giờ đã chuyển sang màu gỉ sắt, còn treo vài xác chim không biết loài gì, giống như một ngôi nhà ma bị bỏ hoang.

Thấy tôi đến, bố tôi nhanh chóng mở cửa cho tôi vào. Bên trong thì bình thường hơn nhiều, trên tường còn kéo điện lưới, tất cả hàng rào sắt đều có điện. Thật sự đến lúc khẩn cấp, đây chính là một bức tường điện, không ai có thể vào. Bên trong thì không cần phải nói, mọi thứ đều được gia cố.

“Bố, để dầu diesel ở đâu?”

“Đi theo bố.” Tôi thấy ông mở cửa phòng chứa đồ, vào trong lại mở một cánh cửa khác.

“Ôi vãi, bố, bố khoét núi đấy à?”

Bên trong lại là một cái hang, tôi không biết nhà mình còn có một hang động đấy.

“Đây là nơi hồi xưa ông nội của con đã ở. Thời kỳ kháng chiến, những cái hang này đều dùng để giấu hàng hóa, sau này giải phóng thì trở thành nơi ở. Rồi dần dần mọi người đều đi vào thành phố, những cái hang này từ từ bị lấp lại. Lúc xây nhà, bố đã nghĩ đến việc sau này có thể làm kho rau gì đó, không ngờ giờ lại dùng đến rồi.”

Nhìn cái hang rộng hơn 100 mét vuông này, tôi cảm thấy nếu còn không sống nổi trong điều kiện như vậy thì thật có lỗi với trời đất.

“Con để dầu diesel và máy phát điện ở đây, máy phát điện ồn, vài ngày nữa bố và mẹ con sẽ bọc cách âm bên ngoài, để không bị người khác nghe thấy tiếng.”

Bố tôi châm một điếu thuốc, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Tiếp theo, chúng tôi đi xem nơi mình sẽ sống trong tương lai. Mặt đất có ba tầng, mỗi tầng khoảng 150 mét vuông, bên dưới còn có một cái hầm, cũng không biết làm kiểu gì.

Cái hầm này đi thẳng từ bếp xuống rất thuận tiện, phòng chứa đồ có một cánh cửa nhỏ thông thẳng vào trong nhà, ra vào giữa mấy phòng này rất tiện lợi. Quan trọng nhất là bố tôi còn mở rộng nhà vệ sinh, bên này chúng tôi thường dùng nhà vệ sinh tự hoại, có thể dưới núi đã cải tạo rồi, nhưng trên núi thì chúng tôi thật sự có lòng mà không có sức. Ban đầu tôi định tích trữ một ít cát vệ sinh mèo, không ngờ bố tôi lại giỏi như vậy.

“Ngày mai sẽ có người đến lắp đặt tấm pin năng lượng mặt trời. Bố đã làm khung trên mái nhà, còn làm cả bên ngoài tường nữa, nếu sau này có mất điện thật cũng không sợ. Bố đã mua 10 bộ ắc quy, chờ lắp xong bố sẽ đi mua thêm dầu diesel, ai biết khi nào cái thời kỳ tận thế này mới qua đi.”

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Bố tôi tính toán mọi thứ: “Ngày mai đi thuê một chiếc xe lớn, chở hàng hóa và vật liệu xây dựng trộn lẫn lại, đừng để người khác phát hiện, không được thiếu cảnh giác với người khác.”

Có vẻ như cái c.h.ế.t của tôi đã khiến bố tôi hoàn toàn cảnh giác với tình người.

“Con hiểu rồi, bố, bố yên tâm. Đúng lúc con ngày mai về nhà lấy thịt xông khói, bố và mẹ giám sát lắp tấm pin năng lượng mặt trời. Khi có điện, chúng ta sẽ thuê một chiếc xe lớn để chở tủ đông và nước về trước. Còn cả cách âm, đến lúc đó bố và mẹ từ từ sắp xếp, con sẽ đi vận chuyển hàng hóa.”
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 6: Chương 3.1



3,

Cách ngày đại dịch bùng phát còn 14 ngày.

Sáng sớm tôi đã lái chiếc xe mới thuê về quê lấy thịt xông khói. Tổng cộng làm hơn 1000kg thịt xông khói và xúc xích, tôi thanh toán nốt số tiền còn lại, còn mua thêm 50kg sườn heo xông khói. Thấy tôi, ông chủ còn tặng cho vài gói tai heo xông khói và hứa lần sau có việc cứ tìm ông ấy. Sau đó, tôi đến cửa hàng điện máy, chở bốn chiếc tủ đông và một chiếc tủ lạnh đã đặt trước, còn có chảo điện, nồi cơm điện, bếp từ, cùng một số dụng cụ nấu ăn. Do trước đã nói là quà tặng cuối năm của công ty, ông chủ chu đáo đính kèm hoa đỏ, trông càng giống hơn.

Còn lại chưa đầy một nửa chỗ trống, tôi đều lấp đầy bằng cách âm. Lý do đều rất hợp lý, trang trí địa điểm buổi hoạt động, không ai nghi ngờ. Sau khi chở những thứ này về, tôi nhanh chóng dỡ hàng. May mà trước đây bố đã mua xe nâng nhỏ của đội sửa chữa, không thì nhiều đồ như vậy sao chuyển được. Dỡ xong hàng, tôi lại nhanh chóng quay về thành phố chở 100 thùng nước tinh khiết lên xe, lại chở thêm một số tấm cách âm, lấp đầy không gian còn lại bằng mì ăn liền, bánh quy và các loại hàng hóa khác, rồi lại lái xe về an toàn. Khi chúng tôi về đến nhà trú ẩn, trời đã tối đen.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Sau khi dỡ hàng và nghỉ ngơi một chút, tôi mới có thời gian xem xét nhà an toàn. Tấm pin năng lượng mặt trời đã được lắp đặt xong, ngoài ra, thiết bị lọc nước của bể chứa cũng đã hoàn thiện. Vì chúng tôi ở giữa sườn đồi nên ban đầu nước máy không được dẫn lên đây. Trước kia chúng tôi đều sử dụng nước từ suối chảy xuống núi, có một con suối nhỏ không xa nhà tôi, nằm trong khe núi, trước đây chúng tôi toàn phải dùng xô để múc nước lên.

"Nếu không có ngày tận thế, chỉ cần vài năm nữa khu này sẽ được quy hoạch thành khu du lịch. Không phải phía bên kia núi là khu du lịch sinh thái được xây dựng mấy vài năm qua sao? Giao thông ở đây hơi kém, năm trước mới được sửa lại đường. Trước bác Quách còn nói với bố chính sách sắp quy hoạch đến khu này, bảo bố về cùng bàn bạc mở nhà nghỉ. Haiz, tạo hóa trêu ngươi."

"Ông đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ mỗi khu này vẫn chưa được khai thác, nếu không thì chẳng còn chỗ nào để trốn nữa. Thay vì nghĩ những điều vô bổ, chi bằng ông với tôi nhanh chóng trải tấm cách âm, cả tường kho hàng cũng phải trải, để khỏi phải nhón chân khi lấy đồ."

Mẹ tôi cắt ngang dòng suy tư của bố, nghĩ nhiều cũng chẳng có ích, làm tốt những gì trước mắt mới là quan trọng nhất.

Giúp trải tấm cách âm một lúc, tôi bắt đầu quay lên lầu tính toán lượng hàng hóa hiện có. Thịt xông khói 1000kg, thứ này để lâu 10 năm cũng không vấn đề gì. Mì ăn liền và các loại hàng hóa khác đã mua ở nhiều nơi trước đây, ăn vài năm cũng không thành vấn đề. Còn nhiều loại gạo, bột, dầu ăn, chỉ riêng thực phẩm cũng đủ cho một gia đình ăn khoảng 10 năm. Nước thì còn thiếu một chút, vài ngày nữa sẽ đi lấy thêm một xe. Nước tinh khiết chỉ dùng để uống và nấu ăn, còn nước sinh hoạt thì có bể chứa. Bể chứa có dung tích lên tới 15 mét khối, nước dùng hàng ngày cũng đủ, nếu không thì còn có một cái ao cá nữa.

Tủ đông đã được vận chuyển về, sáng mai tôi sẽ đi mua thêm thịt gà, vịt, heo, bò, cừu để đông lạnh, cũng phải mua thêm trứng. Tôi đã mua 5 máy phát điện công nghiệp, 10 bộ ắc quy lớn, cộng thêm các tấm năng lượng mặt trời, dù có mất điện cũng không phải lo lắng về vấn đề điện. Một thùng dầu diesel 200 lít, trong thời gian này cũng đã dần dần đổ đầy 6 thùng lớn, có thời gian sẽ mua thêm. Tôi cũng đã mua rất cũng nhiều thuốc, đủ dùng. Ngày mai tôi sẽ mua thêm vài cái quạt điện, phòng khi thời tiết thất thường, nóng quá không thể bật điều hòa thì chỉ còn cách dùng quạt. Nghĩ đến đây, tôi cũng phải mua thêm vài cái máy sưởi, quần áo, chăn ấm, gối sưởi. Nghĩ đến còn nhiều thứ chưa chuẩn bị mà tôi chợt không ngủ được.

Mở điện thoại lên, hiện tại tôi còn 1 triệu. Trước đây sửa nhà tôi chỉ đặt cọc, phần sau đều do bố mẹ thanh toán. Sau đó, tôi mua sắm dần dần đã tiêu tốn hơn 1 triệu 800 ngàn, giờ còn 14 ngày nữa là đến ngày tận thế, nửa tháng nữa thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn. Không được, hiện tại vẫn chưa đủ vũ khí. Trước đây tôi đã cải tạo xong thanh đao và cung tên, nhưng nếu có đợt zombie thì sao, mũi tên vẫn chưa đủ nhiều, còn xa mới đủ. Nghĩ đến đây, tôi lại mua thêm vài trăm mũi tên. Tất nhiên là mua từ nhiều cửa hàng khác nhau, cũng điền mười mấy địa chỉ để phòng bị bị phát hiện bất thường.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 7: Chương 3.2



Còn 13 ngày nữa đến khi thảm họa bùng phát.

Hôm nay tôi và bố tách ra hành động. Ông lái xe lớn chuyển hàng hóa từ gara của tôi, còn tôi và mẹ thì đi mua vài chục cái USB, yêu cầu người bán tải đầy phim truyền hình và các chương trình giải trí nổi tiếng, rồi mua thêm 10 chiếc máy tính, vài chục camera giám sát mini, tất nhiên là mua từ nhiều cửa hàng khác nhau. Vì giá cả rất hời, người bán cũng nhanh chóng giúp tải xuống. Sau khi hẹn giờ lấy hàng, chúng tôi lại không ngừng di chuyển đến địa điểm tiếp theo.

Cửa hàng chuyên bán đồ cắm trại, máy bộ đàm, radio, máy thu tín hiệu, trang phục bảo hộ sinh tồn ngoài trời, thậm chí có một cửa hàng bán áo giáp nhẹ. Không phải đây chính là bộ đồ chống zombie cắn sao, chốt 10 bộ. Gì mà sang năm mới có hàng, thế thì thêm 1000 nhân dân tệ mỗi bộ đi. Có lẽ là chưa bao giờ thấy người nào như tôi, ông chủ nói 3 ngày sau sẽ có hàng. Quả thật, làm cái gì cũng phải có tiền.

Tiếp theo là quần áo mùa đông, mùa hè, và pijama, mỗi loại 30 bộ, đồ lót 50 hộp. Chăn dày, chăn mỏng, mỗi loại mua 20 chiếc, tất cả được hút chân không. Sau đó, tôi còn mua một số bình chữa cháy, 5 cái rìu cứu hỏa, 10 cái gậy điện, giấy vệ sinh và băng vệ sinh thì càng nhiều càng tốt. Sau khi những thứ này chất đầy xe, tôi lại lấy máy tính của mình, cuối cùng cũng hoành tráng trở về nhà an toàn.

Bố tôi về trước tôi, ông đã mang những vật phẩm tôi mua trước đó về. Nhân lúc trời tối, chúng tôi chuyển từng cái một vào nhà. Tầng hầm và tầng một để tủ đông và nước uống, toàn bộ tầng ba là những vật phẩm ăn uống tôi đã mua. Cửa kính được dán màng chống nhìn và có lưới sắt, bên trong còn kéo rèm dày để gần như không cho người ngoài nhìn vào.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Nhìn lên tầng ba đầy ắp, đây chính là nguồn tài nguyên sống sót của chúng tôi trong ngày tận thế. Tầng hai là khu vực sinh hoạt, lúc xây nhà đã được thiết kế thành ba phòng ngủ, giờ mỗi người một phòng, còn lại một phòng làm phòng làm việc của tôi. Hàng chục camera an ninh sẽ sẽ được lắp đặt ở các góc để luôn theo dõi xung quanh. Để tránh mất điện không sử dụng được, tôi mua toàn bộ thiết bị có năng lượng mặt trời, thời gian sử dụng siêu dài lên đến 72 tiếng. Nếu trời mưa lớn không có ánh nắng thì sao? Haha, không sao cả.

Để không trở thành người mù, xung quanh nhà đều có bảo vệ kép, kết nối trực tiếp với nguồn điện dự trữ, đảm bảo có thể giám sát 24/24, không có góc chết. Tầng một có không gian lớn nhất, dùng để chứa nước, một phần gạo và mì. Những hàng hóa nặng khác như thịt xông khói, giăm bông, chia ra một phần để ở tầng một và một phần để trong hang động, vì hang động mát hơn. Nếu gặp tình huống nguy hiểm, hang động sẽ là nơi trú ẩn cuối cùng của chúng tôi.

Trong vài ngày tiếp theo, ngoài việc tôi trở lại thành phố để kiểm tra và bổ sung hàng hóa, mua nhiên liệu, bố mẹ tôi vẫn ở trên núi lắp đặt hệ thống giám sát và ngụy trang cho nhà an toàn của chúng tôi. Những thanh thép và xi măng mua thêm lúc sửa nhà giờ đã phát huy tác dụng. Cửa chính đã được chúng tôi gia cố thêm, dùng thép làm dày hơn, ở giữa còn lồ|\|g thêm ống thép, cửa chính sử dụng hệ thống đường ray đôi trên dưới. Ngay cả khóa cửa cũng không phải khóa thông thường mà là khóa chốt, chốt lại từ bên trong, cộng thêm ba thanh cửa, cho dù có đ.â.m xe cũng không thể mở được.

Bên ngoài cửa chính được sơn màu giống như tường, trên tường bên hông vẽ một cánh cửa lớn để đánh lừa người khác. Một đống vật liệu xây dựng được chất đống ngẫu nhiên bên ngoài, nhìn từ bên ngoài vào, giống như một ngôi nhà hoang ma quái. Ở góc chúng tôi còn làm một bảng quảng cáo: “Nhà ma - Phòng thoát hiểm", dự kiến mở cửa vào tháng 4 năm 2024. Bảng được đặt ở góc khuất, nếu có người đến, hy vọng có thể đánh lừa họ. Dù sao một ngôi nhà ma chưa xây xong, thường cũng không có vật phẩm gì giá trị.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 8: Chương 4.1



4,

Còn 7 ngày nữa đến ngày tận thế.

Khi tôi tiếp tục bổ sung hàng hóa, các nhà cung cấp cũng đã quen mặt.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

"Ông Lý, nước khoáng và nước soda của ông bán khá chạy đấy, mấy ngày lại bổ sung một lần."

"Cũng tạm, cũng tạm. Sắp Tết rồi mà, mọi người đều mua đồ uống, tôi chuẩn bị nhiều hàng một chút, tránh không đủ bán."

Tôi vừa trò chuyện với ông chủ vài câu, vừa chất hai thùng nước trái cây còn lại lên xe.

"Giai Giai, đúng là cô rồi, tôi còn tưởng nhìn nhầm."

"Chỉ cần nhìn xe đã biết là Lý Giai rồi, dù sao chiếc xe này cũng có tuổi rồi." Ngay sau đó một giọng nói chói tai vang lên.

"Quả thật là trùng hợp, mấy người này là ai vậy Chu Chu?" Tôi thấy một vài người bước vào, người đầu tiên lên tiếng là đồng nghiệp trước đây tôi thân nhất, Chu Miêu. Mấy người phía sau một là Tần Yến mà tôi không ưa, những người còn lại thì tôi không quen.

"Đây là em họ của Tần Yến, Chương Hoài, còn mấy người này đều là bạn của Chương Hoài." Chu Miêu giới thiệu từng người.

"Lý Giai, tôi tưởng cô nói mở cửa hàng tạp hóa chỉ là nói đùa, không ngờ cô thật sự đến nhập hàng. Xem ra việc kinh doanh không được như ý nhỉ, đến giờ vẫn chưa đổi chiếc xe cũ này." Tần Yến bắt đầu chế giễu.

"Đúng lúc Miểu Miểu cũng ở Gia Hòa Vạn Tượng, để cô ấy thường xuyên đến ủng hộ cô một chút." Cô ta vừa nói vừa chỉ về phía cô gái phía sau. "Tôi thường đi mua sắm ở siêu thị RT, hoặc đặt giao hàng tận nơi, có lẽ không ủng hộ được đâu."

Cô ta đang nói thì một cô gái đi tới. Ôi, oan gia ngõ hẹp, là cô nàng kiếp trước đã đẩy tôi cho zombie ăn.

Bảo sao tôi thấy cái gã Chương Hoài khá quen, đây là đồng đội bất lương kiếp trước của tôi chứ đâu. Thế mà lại gặp nhau ở đây.

“Thật xin lỗi, quán nhỏ của tôi không đủ chỗ cho mấy vị phật lớn như các cô. Dù sao cửa cũng nhỏ, cơ thể cao quý của cô không vào được đâu.”

“Cô đang mắng ai béo đấy?”

“Ai nói thì người đó tự nhận. Chuyển tiền nhé rồi ông chủ, tôi đi trước đây.” Không thèm để ý đến lời mắng chửi của Tần Yến, tôi bình tĩnh đóng cốp xe lại. “Chu Chu, mẹ tôi gửi thịt xông khói lần trước cô nhờ lấy rồi đấy. Đúng lúc gặp nhau, về nhà tôi mang cho cô.”

“Ôi, đúng rồi, thịt xông khói của tôi. Chị Tần, em đi lấy thịt xông khói trước nhé, các chị cứ tham quan đi, tạm biệt.”

Nói xong, tôi nhanh chóng lên chiếc xe cũ kỹ của mình. Khi xe khởi động, mấy người cũng dần bị tôi bỏ lại phía sau.

“Chu Chu, sao cô lại đi cùng họ vậy?”

“Đừng nói nữa Giai Giai. Trước đó tôi nói muốn đến đây mua đồ uống, kết quả cô ta cũng muốn đến, còn dẫn theo một người em họ nhất định phải giới thiệu cho tôi. Thật là ngại c.h.ế.t đi được, ai muốn làm quen với em họ của cô ta chứ.” Nói đến đây, Chu Miêu mặt mày khó coi, đầy vô nghĩa.

“Chu Chu, cô nên tránh xa họ một chút, họ không phải là người tốt gì đâu. Miểu Miểu và Chương Hoài kia ở cùng khu với tôi, ngày nào cũng bám dính lấy nhau, rõ ràng là có mối quan hệ mập mờ. Gã đàn ông đó càng không phải là người tốt, không biết đã dẫn bao nhiêu cô gái về nhà rồi, phẩm hạnh cũng không ra gì, nhất định phải tránh xa một chút.” Dù không biết hai người kia có quan hệ gì, nhưng nhìn từ kiếp trước cũng không phải là người tốt, nên tôi không hề ngần ngại mà bôi xấu họ.

“Thật ghê tởm, tôi không chịu nổi nữa, phải về nhanh chóng tắm rửa thay đồ, người toàn mùi rác rưởi.” Chu Miêu cảm thấy không ổn.

“Giai Giai, cô cứ thả tôi ở ven đường là được, một lát tôi sẽ bắt taxi về.”
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 9: Chương 4.2



Chu Miêu hiểu tôi muốn giúp cô ấy thoát khỏi tình huống khó xử, vừa rời khỏi chợ đã muốn xuống xe.

“Tôi thật sự có đồ muốn đưa cho cô, về nhà tôi trước đã, đúng lúc có một món đồ tốt muốn tặng cô.”

Tôi đưa Chu Miêu về căn hộ cho thuê của mình, tặng cô ấy vài cân thịt xông khói và một thanh đao Đường. Đây là cây d.a.o mà bố tôi đã hàn gia cố, lưỡi d.a.o cũng được mài sắc, hy vọng có thể giúp được cô ấy trong ngày tận thế.

“Giai Giai, sao cô lại tặng tôi đao vậy, tuy rất ngầu nhưng nếu bị phát hiện thì sẽ bị vào tù đấy.” Thứ lỗi cho một cô gái ngoan ngoãn chưa thấy vũ khí bao giờ, điều này thật sự làm cô ấy sợ hãi.

“Chu Chu, nghe tôi nói này. Trước đây tôi thấy một bài đăng nói sắp đến ngày tận thế, sau đó bạn bè ở nước ngoài cũng nói có virus lạ, bảo tôi chuẩn bị sớm. Nên tôi tặng cho cô thanh đao này, coi như mua sự an tâm. Cô cũng nên tích trữ thêm đồ, cho dù đây là tin đồn thì mua đồ cũng coi như là ăn Tết vậy.”

Có lẽ tôi nói quá nghiêm túc, vẻ mặt Chu Miêu cũng dần trở nên nghiêm trọng.

“Tôi hiểu rồi, Giai Giai, tôi sẽ về tích trữ hàng hóa, không ra ngoài cho đến khi đi làm. Đúng lúc nghỉ Tết, cứ để mọi thứ tự nhiên.”

“Đúng, nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi. Không nói nữa, cô nhanh về tích trữ hàng hóa đi, ngày mai tôi cũng phải về quê, hẹn gặp lại năm sau.” Tôi bị Chu Miêu chọc cười, thật sự hy vọng sau này còn có thể gặp lại.

Tôi đi gửi vài bưu kiện cho người thân, trời cũng dần tối. Về đến căn hộ cho thuê, tôi bắt đầu viết tiểu thuyết, đăng bài, bài nào cũng về ngày tận thế. Tất nhiên không có ai tin tôi, sau đó tôi đổi thành tích trữ hàng hóa vì dịch bệnh, không ngoài dự đoán bị khóa bài, lý do thì là phát ngôn không sai lệch, gây lo âu.

Sau đó, trên tin tức phát sóng đêm giao thừa sẽ có trận mưa sao băng chưa từng có, khuyến nghị cư dân ở nhà phòng chống dịch, chú ý an toàn. Tin tức sẽ phát sóng mưa sao băng, hy vọng cư dân không tụ tập, an toàn là trên hết. Có vẻ như nhà nước đã có cảm giác phòng ngừa, nhưng sợ những muốn chết, càng không cho ra ngoài họ càng ra ngoài, vì vậy tôi lại đăng vài bài về mưa sao băng mang virusTất nhiên tôi vẫn bị chế nhạo như trò đùa, thôi, thích thế nào thì thế ấy đi.

Còn 6 ngày nữa là đến ngày tận thế.

Hôm naym gói hàng cuối cùng của tôi đã đến. Tôi mang theo nước và tất cả các bưu phẩm đã mua, rời khỏi thành phố L, trở về nơi trú ẩn an toàn của mình. Tất cả các mũi tên đều cần hàn lại và mài sắc, vì vậy máy hàn của bố tôi lại bắt đầu hoạt động.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Khi đã sắp xếp xong tất cả vật tư, tầng một của chúng tôi chỉ còn lại lối đi. Những chỗ khác đều bị chất đầy, tầng ba và phòng chứa đồ cũng chật cứng. Mẹ tôi đã sớm nhắc nhở trong nhóm gia đình việc tích trữ vật tư vì dịch bệnh bùng phát trở lại, bà cũng nói sẽ qua tìm tôi cùng ăn Tết vì không yên tâm về tôi. Hơn nữa, những thứ tôi gửi cho họ đều ghi địa chỉ nhà thuê của tôi, họ cũng khuyên chúng tôi tích trữ thật nhiều để ăn Tết vui vẻ.
 
Back
Top Bottom