Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cocktail Blue - Trà Các

Cocktail Blue - Trà Các
Chương 60: Quá khứ



Trình Thước khựng người lại, im lặng một lúc lâu rồi mới từ từ quay đầu nhìn nụ cười trên gương mặt Lục Hoài Khiên. Trong lòng anh dâng trào trăm mối cảm xúc, ngàn lời muốn nói cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu: "Dù Trình Vũ có làm gì đi nữa cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta, nên anh không cần phải hỏi làm gì."

"Ừm, anh cũng không định hỏi." Lục Hoài Khiên dùng tay phải đang bó bột chỉ vào ly nhựa: "Sữa chua sắp tan hết rồi, ăn nhanh đi."

"Dạ."

Trình Thước cúi đầu, lặng lẽ múc từng muỗng việt quất với sữa chua, máy móc đưa lên miệng. Ngón tay vô thức siết chặt đến nỗi chiếc muỗng nhựa bị biến dạng. Múc được vài miếng, anh bỗng ngẩng đầu lên: "Anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, em cũng không cố ý giấu anh, chỉ là em thấy chẳng có gì đáng nói, toàn là những chuyện cũ NHÀM CHÁN thôi."

Hai chữ "nhàm chán" được anh nhấn rất mạnh.

Lục Hoài Khiên thấy buồn cười: "Anh không có gì muốn hỏi cả."

Trình Thước nhíu mày: "Anh không thắc mắc sao?"

"Không hề." Lục Hoài Khiên đáp ngay: "Anh thông minh thế này, cần gì phải hỏi em, anh hoàn toàn có thể tự suy luận ra mà, đúng không hử?"

Trình Thước khẽ hừ một tiếng, có vẻ không tin: "Khoác lác quá."

"Believe it or not." (Tin hay không thì tùy em)

Trình Thước châm chọc: "Cứ phải khoe mấy câu tiếng Anh, anh mới chịu à."

Lục Hoài Khiên nghe thế thì cười phá lên

Như bị tiếng cười của đối phương lây nhiễm, Trình Thước cũng từ từ nhếch mép cười theo, nhưng niềm vui chỉ thoáng qua rồi vụt tắt, dần chuyển thành cảm xúc ngổn ngang khó ttả

Tiếng cười nhanh chóng tan biến, trả lại không gian yên tĩnh.

Trình Thước thu hồi ánh mắt, hơi cụp mi, im lặng hồi lâu, cuối cùng mới khẽ mấp máy đôi môi khô khốc: "Vậy là anh đã biết em xuất thân từ gia đình như thế nào rồi."

Cuối cùng anh cũng bắt đầu kể lại những chuyện cũ chẳng đáng nhắc tới.

Giọng anh bình thản, nhưng từng từ đều khiến người nghe đau lòng: "Trình Vũ là gay... Ừm, không rõ lắm, cũng có thể là bisexual. Ông ta lừa dối kết hôn, Hà Nhân bị cưỡng h**p trong thời gian hôn nhân, không thể phá thai, một phần vì áp lực từ cha mẹ Trình Vũ, phần khác là do tình trạng sức khỏe của bà ta. Bác sĩ nói nếu phá thai, có thể sẽ không bao giờ mang thai được nữa, nên bà ta đã sinh em ra."

"Anh đã từng gặp Hà Nhân rồi, ai cũng nhìn ra em giống Hà Nhân lắm, nhưng Hà Nhân luôn nói bà ta nhìn thấy bóng dáng của Trình Vũ trên người em, nên bà ta rất ghét em."

"Sau đó Trình Vũ và Hà Nhân ly hôn, người đàn ông được Trình Vũ đưa về nhà, là kẻ thứ ba ấy, gã ta có sở thích đặc biệt. Con giáp thứ mười ba đó làm nghề giáo viên, nên vào mùa hè sau khi em thi xong cấp hai, vào ban ngày, khi Trình Vũ đi làm không có nhà, chỉ còn mỗi em và kẻ thứ ba đó ở nhà. May mà cấp ba em học nội trú, nên người thứ ba không quấy rầy em được lâu."

"Còn về tiếng sấm, anh đã đọc thư của Hà Nhân rồi, thực ra đó chỉ là một phần nguyên nhân, còn có cả Trình Vũ nữa."

Thời tiết mưa bão, không có tiền trả tiền điện nước, người thuê nhà lại bỏ trốn, căn phòng bị khóa trái, đứa trẻ thì sốt cao.

Những manh mối rời rạc dần được xâu chuỗi, bức màn bí ẩn cũng từ từ hé lộ.

Đến lúc này, Lục Hoài Khiên cuối cùng cũng hiểu được những lời nói trong ác mộng của Trình Thước.

... "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi cậu."

... "Ông nói dối! ông đã từng nghĩ đến, chỉ là đến phút cuối ông đổi ý mà thôi!"

Câu này, là nói với Trình Vũ.

..."Tôi biết... Tôi biết sự tồn tại của tôi đối với các người là một...Là một sai lầm. Nhưng... liệu có thể để tôi sống... Đến khi trưởng thành không?"

Câu này, là nói với Trình Vũ và Hà Nhân.

"Còn Trình Vũ, ông ta là một con ma cờ bạc.Em biết ông ta nghiện cờ bạc từ hồi em học cấp ba. Năm lớp mười hai, Trình Vũ nhiễm AIDS, còn về việc ông ta nhiễm bệnh thế nào, em không rõ, cũng chẳng quan tâm."

Âm cuối chậm rãi tan đi, nối tiếp là một khoảng lặng kéo dài. Anh cúi đầu, dùng đầu ngón tay cạy miếng xước măng rô trên da: "Em nói xong rồi."

Giây lát sau, động tác trên tay cũng dừng lại, đầu ngón tay ấn vào da thịt, viền móng tay trắng bệch: "Lá thư của Hà Nhân, cuộc đối thoại giữa em và Trình Vũ, cộng thêm những lời em vừa kể."

"Lục Hoài Khiên, trước mặt anh, em chẳng còn bí mật nào nữa rồi."

Anh ngừng lại, như thể sợ phải nghe điều gì đó, vội vàng nói tiếp: "Em biết, nhiều người sau khi nghe xong sẽ cảm thấy không thể chấp nhận nổi, em cũng hiểu mà. Nhưng em chính là loại người như vậy, tuổi thơ của em, gia đình của em chính là như thế... Nát bét, và không thể thay đổi. Nếu..."

Anh ngập ngừng: "Nếu anh cũng thấy không chấp nhận được, anh hối hận rồi, vậy thì chúng ta vui vẻ chia tay. Anh từ bỏ em cũng không sao, một mình em vẫn có thể sống tốt."

Mím môi, có lẽ cảm thấy lời nói không ổn thỏa, Trình Thước lại bổ sung: "Ờm thì, em thừa nhận, có lẽ em, cũng có một chút để tâm đến anh... Nhưng biết đâu đấy, ngủ một giấc dậy là em quên được anh ngay."

Lời vừa dứt, anh đột nhiên rơi vào vòng tay của đối phương, Trình Thước mở to mắt.

"Anh nói này... Em nghĩ anh tệ bạc, không đạo đức quá rồi đấy." Lục Hoài Khiên vòng tay ôm lấy eo Trình Thước, cằm tựa vào vai anh: "Cái loại chuyện 'có mới nới cũ' như thế, sao anh làm được chứ?"

Trình Thước nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới lí nhí nói: "Anh vốn dĩ đã xấu xa rồi, cũng chẳng có đạo đức gì hết."

"Sai rồi, sai rồi, cái này phải tùy người, không thể vơ đũa cả nắm được. Vì anh thích tiêu chuẩn kép mà. Với người khác, anh có thể luôn tính toán, nhưng với em, anh tự thấy mình khá tốt đấy chứ."

Trình Thước 'xì' một tiếng: "Lục Hoài Khiên, em đâu có ngây thơ đến mức anh nói gì cũng tin."

"Vậy thì em càng phải ở bên cạnh anh, giám sát anh mọi lúc mọi nơi."

Người trong lòng không lên tiếng nữa.

Lục Hoài Khiên im lặng, lòng thầm hiểu rõ. Bàn tay trái của hắn khẽ vỗ nhẹ lên lưng Trình Thước, cuối cùng dừng lại ở gáy anh. Tóc gáy lởm chởm của anh cọ vào những đường vân thô ráp trong lòng bàn tay hắn... Cái này chắc không tính là xoa đầu đâu nhỉ? Hắn cảm nhận được Trình Thước rúc sâu hơn vào lòng mình, đầu vùi càng lúc càng sâu. Hắn không nhìn thấy được vẻ mặt của Trình Thước, nhưng có lẽ đây cũng là điều anh mong muốn.

Một lát sau.

Trình Thước thoát ra khỏi vòng tay của Lục Hoài Khiên, cất tiếng lần nữa, giọng đã trong trẻo hơn đôi chút: "Những điều em vừa nói không phải để khiến anh thương hại em đâu."

Anh nói với vẻ nghiêm túc: "Em không cần sự thương hại từ trên cao nhìn xuống. Dù có quá khứ đó, em cũng không coi nó là gì ghê gớm cả. Cuộc sống của em bây giờ đang tốt đẹp hơn, em thấy tâm lý mình cũng rất bình thường. Em chọn nói cho anh biết, chỉ là... chỉ là sợ anh nghĩ em giấu giếm anh điều gì."

"Anh không thương hại em đâu. Anh đang nghĩ, có lẽ chúng ta có thể trả thù lại, thêm chút bất hạnh vào cuộc sống của họ."

"Không cần trả thù đâu." Trình Thước nói ngay.

"Anh nghĩ mặt đối lập của tình yêu là gì? Hận thù ư?" Anh tự hỏi tự trả lời: "Không, không phải. Theo em thấy, mặt đối lập của tình yêu là không yêu, là thờ ơ, là who care, chúng ta không cần thiết phải lãng phí dù chỉ một chút sức lực cho những kẻ không đáng."

"Ừm, anh thấy em nói rất có lý." Lục Hoài Khiên gật đầu: "Nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?" Trình Thước hỏi tới.

"Cụm tiếng Anh đó, phải là who cares mới đúng, vì là ngôi thứ ba số ít." Lục Hoài Khiên cười tủm tỉm nói.

Hai giây sau, Trình Thước mới phản ứng lại: "Lục Hoài Khiên!"

--------------

[Lời tác giả]

Bắt đầu từ hôm nay sẽ khôi phục cập nhật cách ngày, cảm ơn sự bao dung của mọi người huhuhu
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 61: Mong muốn



Lục Hoài Khiên lại bật cười ha ha.

Trình Thước lườm hắn một cái, tiếng cười vẫn văng vẳng bên tai, bầu không khí ảm đạm, nặng nề ban nãy cứ thế bị quét sạch.

Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, khoé mắt anh đã dần vương chút ý cười.

“À đúng rồi, có một chuyện rất quan trọng em muốn nói với anh.”

“Em muốn chuyển chỗ ở.”

Trình Thước giải thích: “Trước đây em ở trong trường, trường có quy định giờ ra vào cổng, phụ huynh muốn vào thì sinh viên phải gửi đơn trước trên hệ thống của trường, đợi cố vấn học tập phê duyệt rồi mới được vào. Thế nên Trình Vũ không thể gặp em được, vì em tuyệt đối không bao giờ gửi đơn cho ông ta.”

“Nhưng bây giờ em ở ngoài trường, Trình Vũ lại biết địa chỉ của em, ông ta có thể mò đến bất cứ lúc nào. Tuy hôm nay ông ta ngoài miệng thì đồng ý cắt đứt quan hệ cha con với em, nhưng em quá hiểu Trình Vũ rồi, ông ta cứ hễ thiếu tiền là không cần mặt mũi, càng thiếu tiền lại càng trơ trẽn. Hôm nay đuổi đi được, ngày mai ông ta lại có thể giả ngu ăn vạ mò đến cửa. Em thấy phiền lắm, sau này chắc chắn anh cũng sẽ thấy phiền thôi à.”

“Hơn nữa, em sợ ông ta biết mối quan hệ của chúng ta, rồi bám lấy anh, hỏi vay tiền anh… À phải rồi, em dặn anh, anh nhất định đừng có mà cho ông ta vay một xu nào hết, mặc kệ ông ta có kể khổ thế nào, mặc kệ ông ta là cha ruột của em đi… Chính em còn chẳng thèm trả nợ cho Trình Vũ nữa, dù sao thì, anh cũng biết đấy, mấy con ma cờ bạc có mấy ai tốt đẹp đâu.”

“Không thành vấn đề.” Lục Hoài Khiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu anh nhớ không nhầm, việc cắt đứt quan hệ cha con hình như không có hiệu lực pháp lý thì phải?”

“Em biết chứ, em nói vậy chỉ là muốn Trình Vũ đồng ý chuyện tách hộ khẩu thôi. Em định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ trốn đến một nơi Trình Vũ không tìm được, đợi ông ta kiện em ra tòa, em sẽ đưa tiền cấp dưỡng, mỗi tháng chuyển tiền vào thẻ cho ông ta, từ đó về sau không bao giờ gặp mặt nữa.”

Lục Hoài Khiên hơi ngạc nhiên: “Tách hộ khẩu?”

Trình Thước thắc mắc: “Sao vậy anh?”

Lục Hoài Khiên chậm rãi gật đầu: “Được đấy Trình Thước, hóa ra tiền em kiếm được từ việc nhận dự án thương mại đủ mua nhà rồi.”

Trình Thước hơi ngơ ngác: “Mua nhà?”

Hai người nhìn nhau.

Lục Hoài Khiên sững người mất mấy giây, rồi ngập ngừng hỏi: “Em không biết là... muốn tách hộ khẩu thì cần có giấy tờ nhà đất à?”

“Em cần phải có nhà ở độc lập, địa chỉ có số nhà, hộ khẩu rõ ràng. Hình như chính sách mỗi nơi mỗi khác, nhưng bạn anh từng tách khẩu rồi, anh nhớ nó bảo là phải cần giấy tờ nhà đất đấy. Để lát anh hỏi lại giúp em xem sao.”

Nghe vậy, Trình Thước đứng ngây ra tại chỗ: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”

Anh im lặng hồi lâu: “Tiền em kiếm được từ mấy dự án thương mại chắc là không đủ trả khoản đầu tiên rồi, trừ phi cộng thêm tiền Hà Nhân đưa em thì mới gom đủ. Nhưng như vậy thì tháng nào em cũng phải trả tiền vay mua nhà, áp lực kinh tế sẽ rất lớn, vì em không dám chắc tháng nào cũng có dự án để nhận.”

Trình Thước nhức đầu thở dài một hơi: “Vốn dĩ, em còn định nhân cơ hội lần này để cắt đứt hoàn toàn với Trình Vũ.”

Anh đắn đo hồi lâu: “Không được, bây giờ mua nhà thì sẽ không thực tế chút nào, em vẫn nên đợi thêm xem sao, hy vọng sau này Trình Vũ vẫn chịu tách khẩu với em.”

Dứt lời, Trình Thước không kìm được lại thở dài một tiếng, cảm thấy rất đáng tiếc.

Lục Hoài Khiên nhìn Trình Thước, vỗ vỗ vai anh: “Đừng buồn, thật ra anh còn cách khác.”

“Cách gì ạ?”

“Gọi một tiếng ‘anh trai’, anh sẽ nói cho em biết.”

“...Anh có cái sở thích kỳ quặc gì vậy.”

Lục Hoài Khiên làm như không nghe thấy, cười như không cười: “Thật mà, anh không lừa em đâu, đảm bảo giúp em giải quyết triệt để.”

Trình Thước nửa tin nửa ngờ nhìn hắn mấy lần, một lát sau, vẫn nghiến răng ken két, khó khăn lắm mới bật ra được hai tiếng qua kẽ răng: “...Anh, anh trai.”

Lục Hoài Khiên hài lòng đáp một tiếng, được lời là thôi ngay: “Cách đó là, anh có thể tặng em một căn nhà.”

Giọng hắn vừa dứt, Trình Thước không thể tin nổi mà ngước mắt lên… Vừa hay chạm phải ánh nhìn mỉm cười của Lục Hoài Khiên.

“Ơ này, đừng có nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc như thế được không hả, một căn nhà thôi mà. Dù gì anh cũng sắp ba mươi rồi, lại còn là một tên tư bản vạn ác, trong tay không có mấy căn nhà thì coi sao được?”

“Em…” Trình Thước mím môi: “Em không có ý đó, em chỉ thấy rất bất ngờ, vì chúng ta mới quen nhau chưa bao lâu, mà anh lại sẵn lòng…”

Anh ngập ngừng không nói hết.

“Thế nên anh mới nói, anh tự thấy, anh đối xử với em khá tốt.”

Lục Hoài Khiên như nhớ ra điều gì, nói thêm: “Việc tặng nhà có nhiều thủ tục lắm, không phải anh nói miệng tặng em, em đồng ý là nhà thành của em đâu. Chúng ta phải ký hợp đồng tặng nhà bằng văn bản, nộp các loại thuế phí liên quan, rồi còn phải đi công chứng và làm thủ tục đăng ký chuyển quyền sở hữu nhà nữa.”

“Thế nên chúng ta phải làm nhanh lên, nhưng em không cần bận tâm đâu. Mấy chuyện hợp đồng tặng nhà, thời gian, địa điểm làm thủ tục, tất cả cứ để anh lo. Vì anh đoán chắc em cũng không rành mấy cái này, với lại anh quen biết rộng, có thể nhờ người hỏi thông tin đáng tin cậy. Đến lúc đó, em chỉ cần mang theo những thứ anh dặn, rồi anh lái xe đưa em đi là ok.”

Đúng là chu đáo mọi mặt, Trình Thước vô cùng trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh.”

Anh nghĩ ngợi rồi lại nói: “Sau này em có tiền, em sẽ trả lại anh một căn nhà.”

Lục Hoài Khiên không tỏ rõ ý kiến, nói lớ lớ, vẻ bất cần: “Ôi dào ôi, chuyện sau này xa vời quá, để sau hãy nói nhé em.”

“Lúc nãy em nói muốn chuyển nhà, đã nghĩ ra chuyển đi đâu chưa?”

“Chưa ạ.”

“Hay là em chuyển sang căn đối diện đi.”

“Hả?”

“Căn đối diện cũng là nhà anh. Em chuyển sang đó thì cũng đỡ phải gọi công ty chuyển nhà đến chở đồ.” Lục Hoài Khiên nói vẻ bí ẩn: “Với lại có câu gì ấy nhỉ… Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.”

“Mấy căn nhà còn lại của anh đều cách trường em khá xa. Nếu chuyển sang đối diện mà lại bị Trình Vũ phát hiện thì chúng ta tính cách khác sau.”

“Dạ vâng ạ.” Trình Thước gật đầu đồng ý.

Anh vốn thích tự mình giải quyết vấn đề, chẳng buồn quan tâm chuyện người khác, cũng không muốn phiền người khác giúp đỡ mình. Nhưng anh thực sự quá muốn cắt đứt hoàn toàn với Trình Vũ rồi, anh sợ đêm dài lắm mộng.

Bỗng dưng nhận được nhiều sự giúp đỡ như vậy từ Lục Hoài Khiên, Trình Thước nhất thời hơi bối rối, không biết nên cảm ơn Lục Hoài Khiên thế nào cho phải.

Anh nghĩ ngợi, rồi lại trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn bằng lời: “Nếu anh có việc gì cần em làm, em nhất định sẽ cố hết sức giúp anh.”

Quả nhiên vẫn là cái lối suy nghĩ mắc nợ ân tình thì phải trả ấy. Lục Hoài Khiên chẳng hề ngạc nhiên, hắn cười xua tay: “Không cần khách sáo với anh thế đâu, chúng ta là người yêu mà, sau này còn phải cùng nhau đối mặt với đủ thứ chuyện vụn vặt trong cuộc sống nữa kìa. Nhưng mà…”

Hắn đổi giọng: “Anh đúng là có một mong muốn.”

“Anh nói đi.”

Lục Hoài Khiên ghé sát vào tai Trình Thước thì thầm.

Nghe xong, Trình Thước sửng sốt: “Anh lại có cái sở thích kỳ quặc gì thế hả!”

“Lạ lắm sao?” Lục Hoài Khiên rõ ràng không nghĩ vậy.

“Nó có phạm pháp đâu.”

Trình Thước chợt nhớ tới một quan điểm, những kẻ hay lấy việc tuân thủ luật pháp ra để thể hiện mình thường có đạo đức không mấy tốt đẹp… Xem ra bây giờ đúng là như vậy thật.

Lục Hoài Khiên lại nói thêm: “Nếu em thực sự không chấp nhận được thì cứ từ chối thẳng đi, đừng có miễn cưỡng nhé, không thì em sẽ không vui, mà anh thấy em không vui thì anh cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Cách cảm ơn thì có nhiều mà, anh có thể nghĩ cách khác, dù sao thì anh cũng đâu chỉ có mỗi một mong muốn này.”

“…Em có nói là không được đâu.” Trình Thước lí nhí, vẻ mặt phức tạp.

“Chắc là… sẽ không bị ai nhìn thấy đâu nhỉ?”

“Đùa gì thế, sao anh lại để người khác nhìn thấy được chứ?”

Giây lát im lặng.

Thấy vậy, Lục Hoài Khiên nói: “Anh chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối rồi đây này. Nếu em muốn từ chối thì cứ nói thẳng ra đi, không sao đâu.”

“Em cũng đâu phải người khó nói chuyện thế.” Trình Thước liếc Lục Hoài Khiên với vẻ trách móc.

“Dù sao thì… dù sao thì cũng chẳng bị ai nhìn thấy, vậy thì em không quan tâm nữa.”

“Ý em nói vậy là… em đồng ý rồi?”

“Ừm.”

Dứt lời, Trình Thước kinh ngạc nhận ra, anh lại rơi vào cái bẫy đối phương đã giăng sẵn rồi. Vừa rồi Lục Hoài Khiên nói là…

- Anh muốn xem em mặc váy hầu gái.
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 62: Chuyển phát



Nói là chuyển nhà, nhưng thực ra chỉ là người dọn qua ở thôi. Dù sao cũng chỉ ở đối diện, nên quần áo, đồ dùng sinh hoạt cần thiết, vân vân, anh cứ sang bên kia lấy là được.

Dưỡng thương mấy ngày, Lục Hoài Khiên đã cảm thấy mình lại ổn rồi. Cút mẹ cái vụ tuân thủ lời dặn của bác sĩ đi, hắn thẳng tay tháo băng vải treo trên cổ xuống. Tay phải vẫn còn bó bột nhưng cũng đỡ đần được tay trái, làm việc thuận tiện hơn nhiều.

Trình Thước đã sớm nghe nói về độ linh hoạt của tay trái Lục Hoài Khiên.

Một buổi tối nọ, anh lại thấy đối phương dùng tay trái mở trang web mua sắm online, tay trái gõ chữ tìm kiếm “váy hầu gái”, rồi lại dùng tay trái đưa màn hình điện thoại đến trước mặt mình, một loạt động tác thành thạo như nước chảy mây trôi, cuối cùng hỏi: “Em thích kiểu nào?”

Trình Thước liếc nhìn một cái, rồi vội vàng dời mắt đi.

“Anh chọn kiểu anh thích là được rồi, em thế nào cũng được.”

Lục Hoài Khiên bèn mở mục yêu thích ra, tay trái lướt xuống một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một món hàng, đưa cho Trình Thước xem.

“Vậy cái này thì sao?”

Giọng hắn tràn đầy mong đợi.

Anh đành phải liếc thêm cái nữa.

Trình Thước: “…”

Chỉ thấy trên trang chi tiết sản phẩm là bộ đồ phối màu đen trắng tương phản, với vài mảnh vải mỏng manh, chỉ miễn cưỡng che được ba điểm nhạy cảm, nhưng không che hoàn toàn, thế là người bán rất “tinh ý” mà che mờ đi. Váy chỉ dài đến gốc đùi, Trình Thước đoán chừng, người mẫu chỉ cần hơi cúi người là sẽ lộ ra cảnh xuân vô hạn dưới váy… Có nét tương đồng kỳ diệu với truyện tranh 18+ anh vẽ; chỗ không nên lộ thì chẳng lộ chút nào, nhưng cũng suýt soát tới nơi, gợi lên trí tưởng tượng vô biên.

Gân xanh trên trán Trình Thước hơi giật giật.

“Anh nói với em là váy hầu gái, chứ không phải đồ lót gợi cảm kiểu váy hầu gái.”

Lục Hoài Khiên thấy vậy cười khà khà hai tiếng.

“Ối chà, anh chỉ hỏi vu vơ thôi mà. Em nói xem cái cửa hàng này cũng thật là, có tí vải thế kia mà bán đắt thế, đúng là không đáng tiền. Anh chọn lại, chọn cái váy dài qua gối, được không?”

Trình Thước miễn cưỡng hừ một tiếng coi như đáp lại.

Lục Hoài Khiên nghĩ ngợi một lát, rồi lại hỏi: “Anh sợ anh mua không đúng cỡ, em có muốn chọn cùng anh không? Anh gửi link cho em nhé?”

“Đừng giả vờ.” Trình Thước vạch trần thẳng thừng suy nghĩ của đối phương.

“Chẳng phải anh đã đo số đo ba vòng của em rồi sao?”

Nói xong, anh lại nói thêm: “Dạo này em không có mập lên.”

“Ừ nhỉ, anh đo rồi mà.” Lục Hoài Khiên tỏ vẻ bừng tỉnh, hắn cười híp mắt nói: “Anh suýt thì quên mất, cảm ơn em đã nhắc nhé.”

Trình Thước mặt không cảm xúc liếc Lục Hoài Khiên một cái. Hứ, anh mới không tin.

Anh im lặng một lúc lâu, rồi lại nói: “Em còn tưởng với phong cách tinh tế của anh, sẽ chọn đồ đặt may riêng chứ.”

“Bình thường thì quần áo mặc bên ngoài anh mới đặt may riêng, còn đồ mặc bên trong, có tinh xảo đến mấy cũng bị áo ngoài che mất thôi.” Lục Hoài Khiên ngừng lại một chút.

“Hơn nữa, quan trọng hơn là cái váy đó của em, cuối cùng chắc chắn sẽ bị anh giày vò, xé nát thôi. Tính chất của nó thiên về đồ dùng một lần, mua hàng online vẫn có lợi hơn chứ.”

Trình Thước cứ như thể nghe thấy từ ngữ gì đó kinh khủng lắm: “Giày vò, chà đạp, xé nát?”

“Xin lỗi em nha, anh lại lỡ nói lời thật lòng mất rồi.”

Miệng thì nói vậy, nhưng giọng điệu của Lục Hoài Khiên nghe ra lại có vẻ đắc ý lắm?

Trình Thước không đáp lời nữa, anh đứng dậy: “Em đi làm bài tập đây.”

Nói xong lập tức vội vã rời khỏi phòng.

Từ sau khi biết Lục Hoài Khiên từng đặt mua váy hầu gái trên mạng, Trình Thước nhận ra mình bắt đầu có dấu hiệu trông gà hoá cuốc... Cứ mỗi lần thấy Lục Hoài Khiên xách chuyển phát nhanh về, mà kiện hàng ấy không đựng trong hộp giấy, lại mềm mềm, nhìn như bên trong là vải vóc, trong lòng anh lại dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Anh từng cố gắng phân tích cảm giác ấy… Không phải sợ, cũng chẳng phải chán ghét… Mà là… Hồi hộp? Chắc tại trước giờ chưa từng thử?

Thế mới thấy, câu chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy đúng là một thứ ngụy biện.

Dù lý thuyết có phong phú đến đâu… Như anh đây, cảnh bút viết kiểu gì cũng từng xem qua, có bản PDF, bản MP4, từng nghe qua bản MP3, thậm chí từng vẽ hẳn bản PNG, nghiên cứu chuyên sâu cả bản sách giáo khoa nữa cơ… Nhưng đối với chuyện thực hành, trong lòng vẫn không tránh khỏi chút e dè.

Như chiều nay chẳng hạn.

Cảm giác bồn chồn bắt đầu ngay khoảnh khắc anh thấy kiện hàng trong tay Lục Hoài Khiên. Biểu hiện cụ thể là: trong bữa cơm, Lục Hoài Khiên nói chuyện với anh, anh cứ ngẩn ngơ, phản ứng thì chậm mất hai nhịp.

Bực nhất là, người ta đã mang hàng về rồi mà không chịu mở ra!

Kiện hàng bị ném đại lên ghế sofa, cứ như bị hắn quên mất.

Trình Thước: Bây giờ tôi chỉ muốn vò nát, giẫm đạp, xé toạc cái lớp vỏ bọc bên ngoài đó.

Nhưng mà, đây đâu phải hàng của mình đâu. Dựa trên nguyên tắc dù là người yêu cũng phải tôn trọng quyền riêng tư, Trình Thước kiềm lại không động vào. Anh có nghĩ tới chuyện hỏi thẳng, nhưng lại thấy như vậy chẳng khác nào tự tố cáo mình đang nóng ruột… Để Lục Hoài Khiên mà nghe thấy, chắc cái đuôi cáo của hắn vểnh tới nóc nhà mất thôi?

Cơm nước chưa xong được bao lâu, Lục Hoài Khiên dọn đồ chuẩn bị đi tắm.

Trình Thước thấy đây là thời cơ. Anh định bụng đợi hắn bước vào phòng tắm rồi sẽ tranh thủ liếc qua nhãn giao hàng xem có thông tin gì. Ai bảo hắn cứ quăng bừa đồ lên sofa, không cất kỹ vào làm gì…Vậy thì đừng trách anh lén xem.

Anh chờ mãi, rốt cuộc cũng đợi được tới lúc Lục Hoài Khiên chậm rì rì mang bao chống nước vào tay phải, vắt khăn lên khuỷu tay, chân trước vừa bước vào phòng tắm. Thì Trình Thước đã liền lao một bước dài tới sofa, chụp lấy kiện hàng.

Không nhìn thì không biết, nhìn một cái mới giật nảy mình.

Trên phiếu gửi hàng vậy mà lại ghi là…

[Số lượng: 4, Tên sản phẩm, tên người mua đã che]

Thông thường, người bán đều sẽ ghi rõ tên sản phẩm, trừ phi là món hàng gì đó tương đối riêng tư. Tim Trình Thước đập thót một cái, không lẽ thật sự là váy hầu gái sao?

Còn cái này nữa… bốn? Tại sao lại là bốn?

Váy thường là kiểu liền thân, cho dù không phải liền thân đi, tính là hai món, vậy hai món còn lại là gì? Đồ cài tóc? Vớ trắng? Vòng cổ? Vòng chân?

Sờ thử hình dạng xem sao, biết đâu lại đoán ra được.

Anh bên này vừa mới đưa tay lên, phía sau bỗng vang lên giọng của Lục Hoài Khiên: “Em đang làm gì đấy?”

Anh vội rụt tay về, quay đầu lại, lại phát hiện trên người đối phương chẳng có mảnh nào được cởi ra cả.

Vẻ mặt Trình Thước bối rối, không tự nhiên: “Anh không phải đang tắm sao?”

Lục Hoài Khiên ung dung chỉ vào bàn trà: “Cục xà phòng ở trỏng sắp hết rồi, anh lấy cục mới, quên không mang vào phòng tắm.”

“Ồ.”

Nắm hộp giấy bọc nhựa chưa mở trong lòng bàn tay, Lục Hoài Khiên tiện tay tâng tâng nó, híp mắt cười nói: “Vừa rồi, có phải em đang xem trộm kiện hàng của anh không?”

“Em chỉ xem bừa thôi mà.”

“Muốn biết anh mua gì à?”

“Không có, anh nghĩ nhiều rồi.”

Thế sao lại có bộ dạng như kẻ trộm chột dạ thế kia, Lục Hoài Khiên cố tình nói mập mờ: “Anh mua ít quần áo ấy mà.”

Trình Thước quả nhiên mắc câu, anh thuận thế hỏi: “Quần áo? Quần áo gì mà còn phải che tên sản phẩm với tên người mua chứ?”

Lục Hoài Khiên nhướng mày, “chậc” một tiếng: “Em tò mò thế cơ à?”

“Em mới không tò mò!” Trình Thước lập tức phủ nhận.

“Anh cứ coi như em chưa hỏi gì đi.”

Nghĩ kỹ lại thì, thật ra cũng chẳng cần phải đoán mò làm gì, không phải lần này, thì có thể là lần sau, dù sao thì sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt thôi. Thay vì cứ vướng bận ở đây, lãng phí thời gian, chi bằng đi làm chuyện khác.

Anh xoay người định rời đi, còn chưa đi được hai bước…

“Nếu em muốn biết là gì, có thể tự mình bóc ra xem.”
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 63: Email



Bước chân bỗng khựng lại, Trình Thước từ từ quay đầu.

Chỉ thấy Lục Hoài Khiên nhướng mày cười, ra hiệu mời anh.

Trình Thước nghi ngờ liếc nhìn Lục Hoài Khiên hai lần, do dự một lúc rồi lao đến chiếc ghế sofa, xé toạc lớp bọc đen của gói chuyển phát nhanh.

"..."

Bốn chiếc q**n l*t.

Trình Thước: Anh đáng lẽ phải đoán được điều này từ trước.

Có lẽ Lục Hoài Khiên cố tình đặt nó ngay trước mắt anh. Cáo già này quả thật có thiên phú trong việc nắm bắt tâm lý người khác, và anh chính là một trong những nạn nhân của hắn.

Trình Thước cầm lên một chiếc, cười gằn: “Em tưởng những người giàu có như anh sẽ rất kỹ tính về đồ lót, thường là đặt may riêng cơ.”

Lục Hoài Khiên lắc đầu phủ nhận: "Anh rất giản dị, là người khá kín đáo."

"Kín đáo." Trình Thước khẽ cười nhạt, như thể vừa nghe được chuyện cười lớn nhất thế giới.

"Em cứ tưởng là cái gì chứ, làm bí hiểm quá."

"Nhìn vẻ mặt em, có vẻ thất vọng lắm?" Lục Hoài Khiên nhướng mày.

"Vậy em nghĩ bên trong là gì?"

Trình Thước im lặng, giả vờ không nghe thấy, tránh nói nhiều sai nhiều.

Lục Hoài Khiên vẫn không biết điều mà hỏi tiếp: "Tưởng là váy hầu gái à?"

"..." Trình Thước tức giận, ném một chiếc q**n l*t về phía đối diện.

Chiếc q**n l*t bay thẳng về phía mặt, nhưng Lục Hoài Khiên vẫn điềm nhiên, lùi nửa bước và đưa tay ra, vải vóc rơi gọn vào lòng bàn tay, tránh được kết cục bị q**n l*t phủ mặt. Nụ cười của hắn càng thêm đắc ý, rạng rỡ và đáng ghét: "Thực ra, váy hầu gái anh đã mua về từ lâu rồi."

Trình Thước không nhịn được hỏi: "Khi nào vậy? Sao em không thấy?"

Lục Hoài Khiên đáp: "Hai ngày trước, lúc anh mang về nhà thì em đang học ở trường."

"Sao không nói sớm."

"Quên mất." cáo già vô tội nhún vai: "Hơn nữa, em cũng đâu có hỏi."

Trình Thước nghiến răng: "Đừng nghĩ em không biết anh cố tình!"

Nói xong, anh lại tiếp: "Em cứ tưởng anh sẽ bắt em thử ngay khi lấy quần áo về chứ."

Lục Hoài Khiên giải thích: "Váy hầu gái anh chọn có phần eo và ngực rất rộng rãi, anh lại biết rõ số đo ba vòng của em, cơ bản không thể nào không vừa được. Đương nhiên, lý do chính là còn bốn ngày trong thời hạn đổi trả không cần lý do, ừm."

"Đợi tắm xong, anh lấy cho em xem."

Hắn bí hiểm cười.

Trình Thước lẩm bẩm: "Làm bộ thần bí."

Anh quyết định không phí thêm chút suy nghĩ nào về chiếc váy hầu gái nữa. Đúng lúc tối qua, anh để ý trên một nền tảng thiết kế đang tổ chức cuộc thi thiết kế bao bì cho một loại cocktail đóng lon mới, chủ đề là “Ngà ngà say”, giải nhất, nhì, ba lần lượt là năm mươi nghìn tệ, ba mươi nghìn tệ và mười nghìn tệ.

Tuy rằng những cuộc thi thiết kế bao bì kiểu này, kết quả chấm giải thưởng mang tính chủ quan cao, nhưng Trình Thước vẫn muốn thử một lần, dù sao chi phí tham gia cũng không cao.

Quan trọng hơn là, bạn trai anh làm về cocktail, chắc hẳn rất rành về cocktail, nếu anh gặp khó khăn trong quá trình thiết kế, không chừng Lục Hoài Khiên có thể cho anh những gợi ý mới.

Trình Thước quay về phòng ngủ, mải mê suy nghĩ về thiết kế, thậm chí không để ý đến động tĩnh phía sau, cho đến khi vai bị ai đó vỗ nhẹ.

Lục Hoài Khiên vẫy vẫy hộp giấy trong tay: "Quần áo của em này, không xem thử sao?"

Hắn thuận thế ngồi xuống giường.

"Xem." Trình Thước đặt viết cảm ứng xuống, đi đến bên cạnh Lục Hoài Khiên.

Mở hộp giấy ra, quả nhiên không chỉ có váy hầu gái... Khoan đã, sao anh lại dùng từ "quả nhiên"?

Trình Thước với vẻ mặt phức tạp cầm lên chiếc băng đô tai mèo, duỗi thẳng cánh tay, buông ngón tay ra, chiếc băng đô rơi xuống chăn không một tiếng động, sau đó anh cầm lên đôi tất trắng, lặp lại động tác vừa rồi.

Cuối cùng cầm lên vật tròn màu đen làm bằng da, vẻ mặt bình tĩnh của Trình Thước cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn: "Cái này..."

Anh muốn nói lại thôi.

Lục Hoài Khiên bên cạnh bổ sung, giọng điệu chắc chắn: "Đây là dây chuyền."

"..." Trình Thước nhíu mày: "Anh tưởng em không biết choker à?"

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f77645f6676466349352d52577a513d3d2d3138372e313833383966333763356336393063353136393837303431393736322e6a7067.webp


Lục Hoài Khiên giả vờ ngạc nhiên: "Không ngờ em lại biết từ choker đấy."

Trình Thước quay đầu lại trừng mắt nhìn.

Hèn gì lúc trước lại đo vòng cổ… Hóa ra khi đó đã đào sẵn hố rồi chờ anh nhảy vào rồi!

Lục Hoài Khiên thổi hơi vào tai Trình Thước: “Em có muốn thử không?”

“Không.” Trình Thước đáp ngay không cần nghĩ: “Nhìn kích cỡ là biết em chắc chắn mặc vừa, huống hồ phần vai với eo đều có vẻ rộng rãi lắm.”

Lục Hoài Khiên vẫn cố nài nỉ: “Thử đi mà, nhỡ đâu không mặc vừa thì sao.”

Trình Thước cụp mắt xuống, gấp gọn chiếc váy trong tay, rồi đặt lại vào chiếc hộp dẹt cùng với cài tóc, tất trắng và choker: “Nếu không mặc vừa, em trả tiền lại cho anh, không để anh tốn tiền oan đâu.”

Lục Hoài Khiên còn định thử thuyết phục thêm, nhưng đã bị Trình Thước chặn lời trước…

“Tối nay thật sự không được, em có kế hoạch rồi.” Trình Thước thẳng thừng vạch trần hắn: “Em biết thừa, anh nói là thử đồ thôi, nhưng một khi em mặc vào rồi, thú tính của anh sẽ trỗi dậy không kiềm chế nổi đâu. Em chẳng trông mong gì vào khả năng tự chủ của anh cả.”

“Ui, lời lẽ phũ phàng quá ta.” Lục Hoài Khiên chậc lưỡi cảm thán: “Thế tối nay em có kế hoạch gì?”

“Cuộc thi thiết kế, tối qua em nói với anh rồi mà.” Trình Thước bắt đầu mời hắn ra ngoài, tay anh đưa ra chỉ hướng cửa phòng ngủ: “Anh Lục, mời đi lối này.”

Sống cùng Trình Thước một thời gian, Lục Hoài Khiên đã quen với việc mỗi lần anh tập trung vẽ vời, đều giống như đang bế quan tu luyện, không cho phép bất cứ ai lảng vảng xung quanh, cửa phòng cũng sẽ đóng chặt và khóa trái từ bên trong.

Đôi khi, trong một thoáng mơ hồ, Lục Hoài Khiên lại cảm thấy PS, bảng vẽ kỹ thuật số và viết cảm ứng mới chính là những trở ngại lớn nhất trên con đường tình cảm của hắn.

“Lại vẽ vời nữa rồi.” Lục Hoài Khiên thở dài một hơi, nửa đùa nửa hờn dỗi nói: “Rốt cuộc là kiếm tiền quan trọng hơn hay anh quan trọng hơn đây?”

“Đương nhiên là kiếm tiền rồi.” Trình Thước đáp không chút do dự.

Dứt lời, anh dường như thấy có gì đó không ổn, nghĩ ngợi một lát rồi cho thêm một câu: “...Anh cũng khá quan trọng mà. Đợi em nhận được tiền thưởng sẽ mời anh đi du lịch, ăn một bữa thật sang.”

“Được rồi.” Lục Hoài Khiên cười, hắn không ép nữa.

“Có việc gì thì cố gắng đừng gõ cửa nhé, cứ nhắn tin WeChat cho em trước.”

“Anh hiểu rồi.”

Lục Hoài Khiên lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.

Tuy hắn rất giàu có, nhưng hắn cũng không có quyền lấy lý do yêu đương ra để ngăn cản Trình Thước phát triển sự nghiệp, hơn nữa, hắn càng hy vọng Trình Thước có thể tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực mà anh giỏi nhất.

Hắn biết rất rõ, người hắn thích là một con chim ưng chứ không phải chim hoàng yến được nuôi trong lồng son. Sự khác biệt giữa chúng là chim ưng có thể tự mình sinh tồn, còn chim hoàng yến thì không.

Không thể ấy ấy được, hắn đành phải thu lại tâm tư, mở máy tính ra lướt tin tức tài chính.

Bỗng nhiên, hộp thư của hắn nhận được một email mới.

Người gửi: Lục Hoài Hiên.

Ký ức chợt ùa về.

Lục Hoài Khiên chợt nhớ ra, trước đây, hắn từng nhờ Hoài Hiên làm trung gian, tìm một chuyên gia máy tính để thu thập dữ liệu giúp mình. Hắn đã viện cớ là cần thiết kế lại menu cocktail, nhưng trên thực tế, với hiệu suất làm việc của Trình Thước và Chúc Mộng, phần tranh minh họa đã được giao nộp từ lâu rồi.

Hắn mở email ra.

Danh sách những họa sĩ phù hợp với điều kiện… Giới tính nam, là sinh viên đại học, địa chỉ IP ở Tường Giang, số lượng người theo dõi từ hàng vạn trở lên… Tổng cộng có mười tám người.

Tối nay có việc để làm rồi.

Lục Hoài Khiên thấy hào hứng hẳn lên, hắn quyết định sẽ lật xem tường tận từng tài khoản Weibo có trong danh sách, từ đầu đến cuối.

Dù sao thì hắn cũng rảnh rỗi.
 
Cocktail Blue - Trà Các
Chương 64: Vẽ người



Ba tiếng đồng hồ sau.

Lục Hoài Khiên xoa xoa thái dương, véo véo chân mày, bất đắc dĩ thở dài một hơi… Quả nhiên, hắn vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.

Đúng là trong đa số trường hợp, Trình Thước không thể đấu lại hắn, nhưng khi ở giữa đám đông, Trình Thước thường là người tinh tường hơn. Nếu hắn được coi là con cáo già, thì Trình Thước chắc chắn cũng xứng đáng là một chú cáo nhỏ… Đúng vậy, người hắn để mắt tới làm sao có thể không thông minh được?

Mười tám tài khoản Weibo, Lục Hoài Khiên vẫn không tìm ra được tài khoản của Trình Thước.

Tuy nhiên nhờ một số họa sĩ đăng ảnh đời thường của họ, điều này giúp hắn loại trừ được vài lựa chọn nhiễu.

Hắn đáng lẽ phải đoán được điều này từ trước, Trình Thước đã từng nói với hắn rằng, anh muốn có sự ngăn cách giữa cuộc sống ảo và đời thực. Với tư cách là một thâm niên Internet, Trình Thước đã từng vấp ngã vài lần, trong đó có một lần bị Chúc Mộng lột mặt nạ. Sau nhiều lần trải sóng gió, Trình Thước đã bảo vệ thông tin cá nhân của mình đến mức tối đa… Ngay cả khi đăng ảnh phác họa cũng tránh những công trình mang tính biểu tượng.

Không có bằng chứng xác thực trong tay, Lục Hoài Khiên chỉ có thể dựa vào từng câu chữ, phong cách ngôn ngữ để sắp xếp tất cả tài khoản Weibo theo mức độ đáng nghi.

Haizzz, manh mối vẫn quá ít, giá như có thêm vài manh mối nữa thì tốt, tốt nhất là những manh mối không thể giả mạo và không tồn tại để đánh lạc hướng hắn.

Lục Hoài Khiên chăm chú nhìn danh sách, suy nghĩ miên man, không biết hắn có bỏ sót thông tin quan trọng nào không… Hoặc liệu có thể tạo ra manh mối mới không… Đột nhiên, hắn nảy ra một ý tưởng!

Nhớ đến lời dặn ba lần của Trình Thước về việc không gõ cửa khi không cần thiết, Lục Hoài Khiên thử gửi một tin nhắn WeChat: Em vẽ xong chưa?

Trình Thước trả lời ngay lập tức: Chưa, có chuyện gì không anh?

Nếu đối phương không rảnh, thường sẽ trả lời kiểu “Bận rồi, em không muốn nhắn tin nữa”, nhưng Lục Hoài Khiên nắm bắt được tín hiệu, thừa thắng xông lên: Sắp đến Quốc tế Lao động rồi, em có nghĩ đến việc chúng ta cùng đi chơi không?

Lục Hoài Khiên: [Ảnh chú chó ngậm hoa hồng. Jpg]

Chuyện này Trình Thước thực sự chưa từng nghĩ đến, giống như anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu đương khi còn học đại học, lại còn yêu một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền. Nghỉ lễ anh thường chọn ở nhà hoặc nằm ì trong ký túc xá.

- Anh muốn đi đâu?

Lục Hoài Khiên gửi tin nhắn thoại: “Anh chưa nghĩ kỹ, nhưng em phải đồng ý trước, để anh lên kế hoạch du lịch mới không uổng công chứ.”

“Bây giờ ý tưởng sơ bộ của anh là đến thủ lỵ của tỉnh Dĩ Xuyên, ở đó có rất nhiều điểm du lịch. Anh nhớ ở Dĩ Xuyên có một công viên đua xe, trước đây anh đã từng đến vài lần. Đến lúc đó, anh sẽ lái xe đua chở em đi dạo, nếu hôm đó trời đẹp, chúng ta có thể đuổi theo hoàng hôn dọc theo đường đua.”

“Hoặc chúng ta có thể tự lái xe đến núi Đình Sơn, cũng thuộc tỉnh Dĩ Xuyên. Anh không biết em đã từng đến đó chưa, bạn anh đã từng đi và gửi cho anh video, con đường uốn lượn quanh núi rất đẹp, hai bên đường trồng đầy phong lá đỏ và cây tùng bách, hoa rơi rực rỡ, mây mù bao phủ, có cả cầu dài trong phố cổ nữa đấy em.”

Trình Thước không thể không thừa nhận, anh đã động lòng: Em có thể đi cả công viên đua xe và núi Đình Sơn được không?

Trong lòng Lục Hoài Khiên âm thầm vui mừng, cá đã cắn câu: “Đương nhiên là được.”

Vì đối phương quá nhiệt tình, đâm ra Trình Thước đề phòng: Sao hôm nay anh lại đột nhiên nghĩ đến việc rủ rê em đi chơi vậy?

Lục Hoài Khiên đáp chắc nịch: “Quốc tế Lao động làm sao có thể không đi chơi chứ! Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Ừ nhỉ? Có lý.

Trình Thước không khỏi tự tỉnh ngộ, có lẽ chỉ số hướng nội của anh quá cao, đến mức nghĩ rằng nghỉ lễ lại rất thích hợp để ở nhà. Có lẽ anh cần thay đổi quan điểm một chút.

Như chợt nhớ ra điều gì, Trình Thước hỏi: Không có người khác đấy chứ?

Lục Hoài Khiên: “Chỉ có em và anh thôi.”

Trình Thước: Được ạ .

Thế là, hai người đã thống nhất về chuyện đi du lịch.

Việc lên kế hoạch du lịch được giao toàn quyền cho Lục Hoài Khiên phụ trách. Ông chủ Lục tuy thân mang thương tích nhưng ý chí vẫn vững vàng; cùng lúc đó, hắn còn nhanh chóng hoàn tất thủ tục sang tên nhà, rồi lại cùng Trình Thước đến bệnh viện tháo bột.

Bó bột lâu ngày khiến khớp bị cứng, các mô mềm xung quanh dính lại, bác sĩ nói cần phải tập luyện gập khớp một cách thích hợp, từ từ từng bước để thúc đẩy quá trình hồi phục.

Thế là tốt rồi, Lục Hoài Khiên coi câu nói này như thánh chỉ, ngày nào cũng treo trên miệng. Tay phải hắn cứ s.ờ so.ạng khắp người Trình Thước, sờ trên thì thôi đi, còn sờ cả dưới nữa, lấy cớ là tập luyện.

Xì, không biết xấu hổ.

Lúc dưỡng thương có thấy hắn nghiêm túc tuân theo lời bác sĩ đâu, Trình Thước lười vạch trần, mặc kệ hắn vậy.

Đúng lúc quán bar sắp hoàn thành trang trí, Lục Hoài Khiên thường xuyên về kiểm tra.

Hắn cũng từng nhiệt tình mời Trình Thước cùng về quán bar, nhưng bị Trình Thước từ chối với lý do phải vẽ bản thảo. Hắn rất chân thành đề xuất có thể đến quán bar vẽ bản thảo… Sau đó liền nhận được ánh mắt thờ ơ từ Trình Thước… Lời này nói ra liệu bản thân anh có tin không?

Cùng lúc đó, ông chủ Lục cô đơn lẻ loi, thuận tiện còn bị chính nhân viên của mình cho ăn mực… Trình Thước nói, dạo này may mắn nhận được không ít đơn đặt hàng thương mại, vừa vẽ vời vừa làm thêm ở quán bar, thật sự không cáng đáng nổi, nên nghỉ thôi. Vả lại, làm thêm ở quán bar của bạn trai thì kỳ lắm, đến lúc lãnh lương lại hỏi bạn trai thì càng kỳ hơn.

Lúc mệt mỏi người ta chỉ muốn làm hai việc: ăn và NGỦ. Ít nhất thì Trình Thước nghĩ vậy. Nhất định nhấn mạnh từ “NGỦ” ở đây là danh từ, chứ không phải cái động từ đen tối mà Lục Hoài Khiên hằng tâm niệm.

Thi thoảng lắm anh mới phân tâm một chút vì tin nhắn của Lục Hoài Khiên, trả lời nghiêm túc đã là biểu hiện rất coi trọng đối phương rồi. Bạn bè thân thiết thì cứ một câu “Dạo này tao bận quá, nên chắc không rep nhanh được, có gì cho tao xin lỗi nhé”, còn những người không liên quan khác thì cứ trả lời văn mẫu vạn năng kèm thêm stick cảm xúc cho qua chuyện.

Anh nhớ mang máng Lục Hoài Khiên có nói với mình, vì lý do nhập hàng và kiểm kho nên không về được, mấy ngày nay đều không về nhà ngủ. Ông chủ Lục ở lại quán bar ba ngày hai đêm, cộng thêm việc Trình Thước vừa mệt vừa bận, trong lúc mơ màng, anh còn tưởng khu Phù Cừ Giai Uyển chỉ có mình anh ở. Lúc vẽ tranh cũng quên đóng cửa, chỉ khép hờ.

“Bi kịch” cứ thế mà xảy ra.

Một trong những đơn hàng thương mại Trình Thước nhận được là hợp tác với một họa sĩ khác tên Thương Minh để hoàn thành bản chuyển thể truyện tranh của một cuốn tiểu thuyết dài vừa cực kỳ ăn khách.

Truyện tranh trên trang web có phân loại độ tuổi, bộ họ vẽ là truyện tranh 18+, không thể thiếu những tình tiết đụ nhau trên giường được. Trang web vì muốn có lưu lượng truy cập nên yêu cầu giữ lại các tình tiết đó, nhưng để qua kiểm duyệt lại yêu cầu phải nắm chắc giới hạn, những chỗ cần che đều phải che hết. Điều này đòi hỏi kỹ năng cơ bản của họa sĩ phải rất cao.

Tuy nhiên, Trình Thước không chỉ mạnh về vẽ cơ thể người mà còn cả về màu sắc. Tác giả nguyên tác đã cố ý nhấn mạnh rằng cô ấy thích màu sắc của Trình Thước, vì vậy, nhiệm vụ lên màu vinh quang đã thuộc về anh, còn Thương Minh thì phụ trách phần vẽ nét.

Trong quá trình hợp tác cần phải trao đổi, huống chi là trong ngành vẽ vời, một lĩnh vực đầy những đánh giá chủ quan thế này. Để tiện trao đổi, Thương Minh đã chủ động đề xuất call video, Trình Thước vui vẻ đồng ý, call video giúp giải phóng đôi tay, họ có thể vừa trò chuyện vừa chỉnh sửa.

Trình Thước không quen dùng loa ngoài, anh đeo tai nghe Bluetooth vào. Thế là, cuộc đối thoại dưới đây cứ thế tự nhiên diễn ra…

“Tôi cho rằng màu sắc cậu dùng cho trang phục sáng quá, không phù hợp với tính cách nhân vật.”

“Tôi cảm thấy, phần vẽ cơ thể người ở trang thứ tư của cậu có lẽ cần chỉnh sửa một chút.”

Ban đầu, vì muốn giữ lịch sự trong lời nói, Trình Thước còn cố nói vòng vo, nhưng sau này anh nhận ra, nói bóng gió ẩn ý như vậy khiến đối phương chẳng hiểu mô tê gì, hiệu suất lại quá thấp, thế nên anh cứ nói thẳng tuột ra.

“Cái góc nhìn xuyên thấu chỗ peter với vị trí điểm G hơi kỳ lạ, tôi có cảm giác cần phải lệch sang trái một chút. Tôi biết là trước khi đăng lên, chỗ này chắc chắn sẽ phải che đi, độc giả không thấy được đâu, nhưng mà vị trí góc nhìn của anh lại quyết định vị trí cơ quan sinh dục của top, từ đó cũng quyết định luôn tư thế quỳ gối bằng hai đùi của top, cái này thì độc giả thấy được. À còn nữa, hình như anh quên vẽ ti cho top rồi thì phải, top đâu phải là không có.”

“Xin lỗi nhé, tôi quên mất.” Đầu dây bên kia cười đáp: “Cảm ơn thầy Chúc Trừng."

Tên Weibo của Trình Thước là Chúc Trừng, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt cả, hồi đó đặt bừa thôi.

“Có lẽ tôi nói hơi thẳng quá, nếu lỡ lời đắc tội với anh, anh cứ mắng thầm tôi vài câu cũng được.” Trình Thước vội chữa lời: “Là do tôi soi mói quá thôi, những chỗ khác thầy Thương Minh vẽ đều rất tốt.”

Đầu dây bên kia bật cười mấy tiếng: “Yên tâm đi, tôi không để bụng đâu. Chúng ta đâu phải lần đầu hợp tác, ý kiến của Chúc Trừng rất xác đáng, chỉ tập trung vào công việc chứ không nhắm vào người. Cộng sự mà, đều thế cả thôi, lúc hợp tác toàn thấy đối phương như thằng ngu ấy mà.”

Câu này đúng là nói trúng tim đen của Trình Thước, anh không nhịn được cười một tiếng, rồi lại lắc đầu thở dài: “Mỗi lần vẽ minh họa của cảnh con heo cho bản thảo thương mại đều thấy thân tâm đều mệt mỏi rã rời.”

“Đúng vậy, may mà lần này xong rồi, có thể tạm nghỉ một lát.”

“Nghỉ được bao lâu chứ?” Trình Thước cảm thán: “Chắc không lâu đâu nhỉ, tôi nhớ là sắp đến cảnh ‘lên giường’ tiếp theo rồi."

Đầu dây bên kia vọng tới tiếng kêu r.ên thảm thiết: “Tôi thấy sắp kiệt sức chết mất thôi, một cuốn truyện vừa sao lại lắm cảnh ầm ầm thế này hả trời!”

Nghe vậy, Trình Thước cũng thở dài theo: "Haizz, chúng ta cùng cố gắng vậy."

Anh và người ở đầu dây bên kia bye nhau.

Cuộc gọi vừa kết thúc, giọng nói của Lục Hoài Khiên chợt vang lên từ sau lưng, kèm theo một tiếng cười khẩy đầy ẩn ý…

“Anh mới không ngủ ở nhà có mấy ngày, mà em đã bàn chuyện ‘lên giường’ với thằng đàn ông khác rồi hả?”

Trình Thước giật mình quay đầu lại, hệ thống ngôn ngữ tạm thời chập mạch: “Anh, không phải anh nói tối nay không về nhà sao?”

Khoan đã, lời này nghe cứ như... sao lại giống bị bắt gian tại giường thế này!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back