Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 510: Chương 510



Nghe cách xưng hô của Vệ Thiêm Hỉ, Bạch Dương thoáng sững sờ, rồi cười gượng, mời ba người vào nhà. Anh ta nói:

"Thời gian trôi nhanh thật. Lần đầu gặp cháu, cháu vẫn còn là một đứa trẻ con, vậy mà giờ đã trở thành nhà toán học nổi tiếng khắp thế giới rồi."

Bạch Dương không thể quên chuyện năm xưa. Khi đó, anh ta và Vệ Đại Nha lo ngại nhà họ Vệ bị khí độc từ nhà máy phân đạm làm ảnh hưởng sức khỏe, liền vội trở về nhà. Thế nhưng cô bé Vệ Thiêm Hỉ lại nói với anh ta:

"Cô tôi có thai rồi, không nói dối đâu, mang thai đôi đấy!"

Hồi ấy, cô bé thật đáng yêu làm sao!

Bạch Dương mời Vệ Thiêm Hỉ cùng Vệ Triều và Vệ Dương vào nhà. Có lẽ vì gia đình hiếm khi có khách ghé thăm nên ngay cả cốc men để uống nước cũng chỉ có một chiếc, trong đó lại chứa nửa cốc thuốc bắc đen đặc.

Trên gương mặt Bạch Dương lộ rõ vẻ lúng túng, anh ta vội vàng uống hết phần thuốc trong cốc, súc qua bằng nước rồi rót nước nóng vào, đưa cho Vệ Triều. Sau đó, anh ta lấy từ tủ bát ra hai chiếc bát sứt mẻ, tráng sơ bằng nước sạch, rồi rót nước nóng vào đưa cho Vệ Thiêm Hỉ và Vệ Dương.

“Các cậu chịu khó dùng tạm nhé. Nhà tôi chẳng có gì, để các cậu cười chê rồi.”

Vệ Thiêm Hỉ nhìn Bạch Dương một hồi, cất tiếng hỏi:

“Thầy bị làm sao thế?”

“Không có gì đâu, chỉ là bệnh vặt thôi.” Nụ cười của Bạch Dương có chút gượng gạo.

Vệ Thiêm Hỉ khẽ cười nhạt:

“Bệnh vặt à? Bệnh vặt mà phải dùng thuốc mạnh thế này sao? Đừng có lừa tôi, thầy không qua mặt được tôi đâu. Trong thuốc này có mùi của cây hổ trượng, tôi ngửi ra ngay. Cây hổ trượng… nếu chỉ là bệnh vặt thì chẳng ai dùng đến nó cả.”

Gương mặt Bạch Dương thoáng tái nhợt, anh ta chỉ biết cười khổ liên hồi:

“Không ngờ ngay cả cái này mà cháu cũng nhận ra. Được rồi, không giấu cô nữa. Tôi bị bệnh dạ dày, Tây y nói khó chữa lắm, nên tôi đến bệnh viện Đông y nhờ lão trung y khám, giờ cũng có chút chuyển biến rồi.”

“Chuyển biến? Nếu chỉ cần dùng chút cây hổ trượng mà đã khỏi thì bệnh này sao có thể gọi là bệnh dạ dày…”

May

Chữ “ung thư” chưa kịp thốt ra, Vệ Thiêm Hỉ đã thấy sắc mặt Bạch Dương thay đổi, ánh mắt anh ta liên tục hướng về phía Vệ Triều và Vệ Dương. Nhận ra mình lỡ lời, cô lập tức dừng lại, nói chữa cháy:

“Viêm dạ dày đúng là bệnh vặt, nhưng uống thuốc hổ trượng thì không khỏi được đâu. Thầy cứ kéo dài thế này, tình trạng chỉ càng nặng thêm. Tốt nhất là nhanh chóng tìm cách điều trị đi.”

“Được rồi, để tôi uống hết đợt thuốc này đã, sau đó sẽ tìm bác sĩ khác.” Bạch Dương nói rồi quay vào trong phòng, lấy ra một sổ tiết kiệm màu đỏ, đưa cho Vệ Thiêm Hỉ. “Cháu cầm cái này, khi nào cần thì đưa cho cô của cháu, bảo cô ấy giữ cho hai đứa nó.”

Vệ Triều và Vệ Dương khẽ nhếch môi. Trên đường tới đây, hai anh em đã biết rằng Vệ Thiêm Hỉ muốn đưa họ đến gặp người cha ruột, nhưng sau hơn hai mươi năm xa cách, tình m.á.u mủ dù có đậm sâu cũng trở nên nhạt nhòa.

Về sổ tiết kiệm mà Bạch Dương đưa, hai anh em biết đó là tiền. Nhưng họ chẳng màng đến, vì cả hai không thiếu tiền tiêu.

Vệ Thiêm Hỉ nhìn sổ tiết kiệm trong tay, khả năng tính toán nhạy bén giúp cô nhanh chóng phân tích được số tiền này Bạch Dương đã dành dụm thế nào.

Là giảng viên đại học, lương của Bạch Dương không phải thấp, nhưng mỗi tháng anh ta đều dành gần một nửa lương gửi cho Vệ Triều và Vệ Dương. Số tiền tích góp hiện tại chính là phần còn lại sau khi anh ta trừ đi khoản gửi cho hai người và chi phí sinh hoạt cá nhân.

Vệ Thiêm Hỉ, vốn dạy học ở đại học Thủy Mộc, hiểu rõ mức lương của Bạch Dương với chức danh phó giáo sư. Khi thấy số tiền này, cô thay đổi cách nhìn về anh ta.

Dù anh ta nhu nhược, thiếu quyết đoán trong nhiều chuyện, nhưng tình cảm dành cho Vệ Triều và Vệ Dương là thật lòng.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 511: Chương 511



Về bệnh ung thư dạ dày của Bạch Dương, Vệ Thiêm Hỉ nghĩ, chỉ vì hai người em này, cô cũng phải tìm cách giúp anh ta chữa trị.

Vệ Đại Nha luôn miệng nói muốn đoạn tuyệt với Bạch Dương, mỗi người một ngả. Chị ấy thậm chí tự lừa dối mình rằng, hành động của mình có thể qua mắt được tất cả. Nhưng thực tế, có mấy ai bị chị ấy lừa đâu?

Chẳng qua, mọi người đều ngầm hiểu mà không muốn nhắc đến chuyện này thôi.

Chẳng hạn như bà cụ Vệ. Nếu không phải vì thấy Vệ Đại Nha đang cố tình lảng tránh, không muốn ép chị ấy quá mức, thì bà cụ đã nhờ các chị em thân thiết giới thiệu đối tượng cho chị ấy từ lâu, sao có thể để chị ấy mãi đơn độc như vậy được?

Ở nhà Bạch Dương một lát, đến giờ cơm, Vệ Thiêm Hỉ liền đưa Vệ Triều và Vệ Dương về. Hai anh em cũng chẳng mong gì hơn.

May

Với người cha ruột này, họ chẳng có chút tình cảm nào. Hồi nhỏ có thể còn oán trách, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, đến cả oán hận cũng chẳng còn.

Bạch Dương biết rõ hoàn cảnh túng quẫn của mình, cũng không giữ ba người ở lại dùng bữa. Dưới bếp, nồi thuốc của anh ta vẫn còn ngâm dở.



Suốt thời gian ở nhà Bạch Dương, Vệ Thiêm Hỉ luôn để ý biểu cảm của Vệ Triều và Vệ Dương. Ban đầu, cô lo hai em sẽ không vượt qua được cú sốc này, nếu chẳng may làm điều gì dại dột, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng thực tế chứng minh, cô đã nghĩ quá nhiều.

Vệ Triều và Vệ Dương không những không có chút cảm xúc nào với Bạch Dương, mà sự chán ghét và khó chịu của họ gần như hiện rõ trên mặt, càng khiến sự lúng túng của Bạch Dương thêm nặng nề.

Trên đường về, Vệ Thiêm Hỉ không nhịn được mà quở trách hai người em:

“Hồi nãy hai đứa bày ra cái vẻ mặt gì thế hả?”

Vệ Triều đáp trả:

“Chán ghét đấy. Bọn em không cần số tiền đó. Hồi xưa, khi mẹ và bọn em cần ông ấy nhất, ông ấy chẳng ở đây. Giờ ông ấy bệnh tật, cần đến bọn em thì lại xuất hiện, tỏ vẻ đáng thương. Ông ấy nghĩ bọn em dễ bị lừa thế sao? Chắc chắn không đời nào đâu!”

Vệ Dương phụ họa:

“Đúng đó, bọn em không mắc lừa đâu.”

Vệ Thiêm Hỉ gõ vào đầu mỗi người một cái:

“Không mắc lừa cái đầu các cậu!”

“Đông Qua, Tây Qua, chuyện năm xưa... phức tạp lắm. Không thể đổ hết lỗi lên đầu cha các em. Mẹ các em cũng có sai. Họ có thể trách móc, căm ghét nhau, nhưng nghĩa vụ của các em thì vẫn phải làm tròn, hiểu lời chị không?”

“Mấy năm qua, cha các em vẫn gửi tiền sinh hoạt đều đặn, tuy không nhiều, nhưng nếu so với các gia đình bình thường, cũng đủ để nuôi hai đứa con trai. Sở dĩ các em không cần đến số tiền đó là vì người nhà mình chu cấp cho hai đứa quá đủ, hiểu chưa?”

“Hồi nãy khi cha hai em đưa sổ tiết kiệm, hai đứa tỏ vẻ khinh thường. Nhưng chị nói thật, từ một sinh viên sống nhờ trợ cấp, cha các em đã leo lên vị trí phó giáo sư, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu chị đều biết cả. Chị có thể khẳng định, số tiền ông ấy gửi cho các em trước đây ít nhất cũng bằng một nửa lương của ông ấy. Nếu cộng cả số tiền vừa rồi, thì có thể chiếm đến bốn phần năm tổng thu nhập. Điều này có nghĩa là gì, hai đứa tự hiểu. Ông ấy kiếm được một trăm đồng, thì chỉ dám tiêu hai mươi đồng cho bản thân, tám mươi đồng còn lại đều để dành cho hai đứa.”

“Tám mươi đồng, đúng là ít. Nhưng với cha các em, đó là bốn phần năm thu nhập, cũng là bốn phần năm tấm lòng. Các em còn đòi hỏi gì nữa?”

Vệ Thiêm Hỉ ngập ngừng, rồi quyết định nói sự thật về bệnh tình của Bạch Dương cho hai em biết. Họ có quyền được rõ ràng.

“Còn một chuyện nữa chị cần nói. Đông Qua, Tây Qua, cha các em bệnh rồi, bệnh rất nặng.”

Nụ cười bất cần trên mặt Vệ Triều lập tức cứng lại. Cậu dần thu liễm vẻ ngông nghênh, rồi cố tỏ ra bình thản:

“Chị, đừng dọa em. Hồi nãy chị nói chỉ là viêm dạ dày mà? Năm ngoái Tây Qua bị đau bụng do uống nước lã, bác sĩ bảo là viêm dạ dày ruột, truyền hai chai nước là khỏi. Có thể nghiêm trọng đến mức nào chứ?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 512: Chương 512



Vệ Thiêm Hỉ nghiêm mặt:

“Không phải viêm dạ dày, mà là ung thư dạ dày.”

Vệ Triều và Vệ Dương như bị sét đánh ngang tai. Mặc dù cuối tháng Tám ở thủ đô vẫn còn chút oi bức, nhưng với hai anh em, nghe tin này chẳng khác nào rơi vào hầm băng, lạnh buốt từ đầu đến chân.

Vệ Triều và Vệ Dương vừa nghe xong liền cắm đầu chạy ngược về nhà. May mà Vệ Thiêm Hỉ nhanh tay, mỗi tay tóm một người, kéo cả hai trở lại.

Vệ Thiêm Hỉ nghiêm giọng trách mắng:

"Trước đó còn làm như chẳng quan tâm, giờ thì cuống hết cả lên rồi? Ung thư dạ dày cũng không phải chuyện gì đáng sợ, nhà mình có thuốc chữa ung thư mà, không khó đâu."

Cô tiếp lời, phân công ngay:

"Nhưng mà, chị sợ ông ấy không chịu uống thuốc. Đông Qua, em chuyển lên học ở Học viện Văn học của Đại học Kinh Hoa đi. Từ nay em phải trông chừng ông ấy, được không? Ngày ba bữa bắt ông ấy uống thuốc cho chị. Mỗi tháng còn phải thúc ông ấy đi kiểm tra ở bệnh viện trực thuộc khoa Y của Đại học Thủy Mộc."

"Chỉ cần kiên trì uống thuốc, ung thư dạ dày cũng chẳng khác gì viêm dạ dày, dễ chữa thôi. Còn nữa, vấn đề ăn uống cũng phải để ý kỹ. Tuyệt đối không được để ông ấy ăn uống qua loa, bữa sáng với bữa tối phải chọn món tốt cho dạ dày, tránh hết mấy thứ làm nặng bụng hay k*ch th*ch dạ dày. Ông ấy sống một mình thì dễ tùy tiện lắm, em phải bắt ông ấy nấu ăn ngon lành, cả hai cùng ăn cho tử tế. Được chứ?"

May

Vệ Triều nghe mà ruột gan muốn quặn lại, rụt rè hỏi:

"Chị, chẳng lẽ chị định để em ở chung với ông ấy sao…?"

"À! Sao chị không nghĩ ra nhỉ!" Vệ Thiêm Hỉ vỗ trán, hào hứng quyết định:

"Dù gì lên đại học cũng phải ở ký túc xá, em coi như tiết kiệm tiền trọ đi, ở luôn trong căn hộ của ông ấy. Nếu thấy phiền thì cứ ra thư viện học bài nhiều, chỉ cần tới đúng giờ ăn là được."

Vệ Triều: "…"

Nhớ lại bộ dạng vừa nghèo vừa kỹ tính của người trong căn hộ đó, Vệ Triều bất giác rùng mình. Muốn từ chối, nhưng nghĩ đến lời Vệ Thiêm Hỉ nói, rằng bệnh tình của anh ta cần có người trông nom, cuối cùng cậu đành nghiến răng đồng ý.

Tuy nhiên, Vệ Triều không muốn một mình hưởng thụ thứ gọi là tình thương của cha, tiện tay kéo luôn Vệ Dương lên chiếc thuyền rách này:

"Tây Qua, Đại học Kinh Hoa với Học viện Nghệ thuật Trung ương chỉ cách nhau hai con phố, đạp xe 15 phút là tới. Chúng ta luân phiên, mỗi ngày một người thay nhau trông chừng ông ấy."

Vệ Dương không phản đối, nhưng lại nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi Vệ Thiêm Hỉ:

"Chị, chuyện cha bị bệnh có cần nói với mẹ bọn em không?"

Vệ Thiêm Hỉ im lặng.

Cô bất giác chột dạ. Lại cái tật ôm đồm mọi chuyện vào người, lần trước đã bị bà cụ Vệ mắng cho một trận, giờ lại tái phạm. Nghĩ đến viễn cảnh bị bà cụ xách tai dạy dỗ thêm nửa ngày, Vệ Thiêm Hỉ không khỏi thấy khó xử.

Trong hoàn cảnh này, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Vệ Thiêm Hỉ nở nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng nói với Vệ Triều và Vệ Dương:

"Đông Qua, chuyện này chắc chắn không thể giấu mẹ bọn em được. Nhưng phải chọn cách nói khéo léo. Hai đứa nghe chị đây, đừng trực tiếp nói với mẹ, mà hãy báo trước cho bà ngoại. Bà ngoại sẽ khuyên mẹ thay chúng ta. Các cụ khéo ăn khéo nói, nhất định mẹ các em sẽ chấp nhận thôi."

Không hiểu vì sao, Vệ Triều và Vệ Dương bỗng dưng thấy cả người lạnh toát.



Con đường dù là lần đầu tiên đi hay đi lại lần nữa, tốc độ chắc chắn sẽ không giống nhau.

Vệ Thiêm Hỉ giao lại công việc nghiên cứu trong lĩnh vực hàng không vũ trụ cho Lạc Thư Văn đảm trách, đồng thời rất táo bạo giúp anh tranh thủ đủ nguồn kinh phí nghiên cứu khoa học. Lạc Thư Văn không làm cô thất vọng, kết quả anh mang lại là sự bùng nổ về thành tựu khoa học kỹ thuật trong lĩnh vực hàng không vũ trụ của Hoa Quốc.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 513: Chương 513



Những chuyện này diễn ra mà không quốc gia nào khác hay biết.

Không ai rõ Lạc Thư Văn đang làm gì, càng không biết anh muốn làm như thế nào, nhưng khi các thành quả khoa học được đặt trước mắt, mọi người lập tức hiểu ra.

Thành tựu khoa học đầu tiên của Lạc Thư Văn là chiếc “tàu Ngọc Thố” thế hệ đầu tiên, chịu trách nhiệm vận chuyển các vật tư không gian quy mô nhỏ, có thể thay thế các loại tên lửa đẩy nhỏ.

Khi chiếc “tàu Ngọc Thố” màu bạc được kiểm định bởi Viện Kỹ thuật Công nghiệp, rồi được đưa lên bệ phóng của máy bay hàng không, những kỹ sư ở cấp viện sĩ tại đây vẫn chưa hết ngơ ngác và hoang mang.

Nhìn các nhân viên từ Viện nghiên cứu Kỹ thuật cao tới lui, lắp đặt các thiết bị khác nhau lên “tàu Ngọc Thố”, viện sĩ Dương từ Cục Hàng không hỏi Lạc Thư Văn:

“Chủ nhiệm Lạc, thứ mà Viện Kỹ thuật cao của các anh lắp lên ‘tàu Ngọc Thố’ là cái gì vậy? Sao trông giống xe ăng-ten thế?”

Lạc Thư Văn giải thích:

“Đó là các thiết bị thăm dò bề mặt Mặt Trăng, tổng cộng 16 chiếc. Khi ‘tàu Ngọc Thố’ đáp xuống bề mặt Mặt Trăng, công việc chủ yếu của chúng ta là triển khai các thiết bị này theo hình thức ma trận bậc thang trên bề mặt Mặt Trăng. Sau đó, chúng sẽ kết hợp thành một mạng lưới thăm dò, sử dụng các công nghệ tiên tiến như thăm dò sóng siêu âm, thăm dò điện để tiến hành khảo sát chi tiết tài nguyên khoáng sản bên dưới bề mặt Mặt Trăng. Quá trình này kéo dài khoảng một năm. Đến sang năm, khi ‘tàu Ngọc Thố’ thế hệ hai cùng trạm không gian đáp xuống Mặt Trăng, chúng ta có thể thu thập dữ liệu từ các thiết bị thăm dò này để phục vụ khai thác.”

Viện sĩ Dương nghiêm giọng hỏi tiếp:

May

“Nhưng tôi thấy ngoài 16 xe ăng-ten, còn có 4 chiếc xe lớn với bánh khổng lồ. Vậy chúng là gì? Quan trọng hơn, ‘tàu Ngọc Thố’ có đủ nguồn năng lượng để bay đi bay về giữa Trái Đất và Mặt Trăng, nhưng các xe ăng-ten thì sao? Nguồn năng lượng của chúng là gì? Một năm là khoảng thời gian không ngắn, nếu không đủ năng lượng thì e rằng các thiết bị này sẽ hỏng trước khi hoàn thành nhiệm vụ.”

“Vì vậy mới cần đến những chiếc xe lớn mà ông nói, tên chính xác của chúng là xe tiếp năng lượng. Chúng tôi đã lắp đặt pin hạt nhân nhiệt hạch cỡ nhỏ vào các xe tiếp năng lượng này để đảm bảo cung cấp năng lượng khẩn cấp khi cần. Trong điều kiện bình thường, các thiết bị thăm dò vẫn chủ yếu sử dụng năng lượng mặt trời để hoạt động.”

“Chắc ông cũng biết, một mặt của Mặt Trăng luôn hướng về phía Mặt Trời, nên việc thăm dò ở khu vực đó không có vấn đề gì. Các thiết bị thăm dò sẽ sử dụng năng lượng mặt trời để tạo ra điện, đủ đáp ứng nhu cầu hoạt động. Tuy nhiên, vì Mặt Trăng có một mặt tối không nhận được ánh sáng Mặt Trời, Viện Kỹ thuật cao đã thiết kế chế độ thăm dò giao thoa, để các thiết bị di chuyển giữa vùng sáng và vùng tối. Thông qua một loạt phương án tối ưu hóa kiểm soát, chúng tôi có thể đảm bảo nguồn năng lượng hấp thụ từ ánh sáng Mặt Trời đủ duy trì hoạt động. Nếu xảy ra tình huống khẩn cấp, xe tiếp năng lượng sẽ cung cấp điện bổ sung.”

“Dĩ nhiên, việc tiếp năng lượng chỉ là chức năng cơ bản của xe tiếp năng lượng. Nhiệm vụ chính của chúng là giám sát sự biến đổi khí hậu trên Mặt Trăng. Trong môi trường vi trọng lực, vai trò lớn nhất của xe tiếp năng lượng là bảo vệ an toàn cho các thiết bị thăm dò. Một khi phát hiện bão Mặt Trăng, xe sẽ lập tức di chuyển thiết bị về khoang bảo vệ. Nếu khoảng cách quá xa, xe sẽ kích hoạt chế độ khoan khẩn cấp để ẩn mình dưới tầng đá bề mặt, chờ bão qua rồi tiếp tục nhiệm vụ thăm dò.”

Nghe đến đây, viện sĩ Dương đã hiểu. Ông ấy chỉ vào một quả “trứng bạc” khổng lồ vừa được đưa tới và hỏi:

“Đây chắc là khoang bảo vệ mà cậu nói, phải không? Trông có vẻ to đấy. Cậu giải thích rõ hơn về công dụng của nó được không?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 514: Chương 514



Lạc Thư Văn nhún vai:

“Nhiệm vụ chính của khoang bảo vệ là bảo vệ thiết bị thăm dò. Ngoài ra, nó còn được sử dụng để lưu trữ mẫu vật và chống trộm.”

“Chống trộm?” Viện sĩ Dương tỏ ra khó hiểu. “Mặt Trăng làm gì có sinh vật sống, chức năng này có vẻ không cần thiết lắm…”

Lạc Thư Văn hỏi ngược lại:

“Ông chắc chắn rằng trong một năm sau khi chúng ta đặt các thiết bị thăm dò lên Mặt Trăng, sẽ không có quốc gia nào khác lên đó và đánh cắp dữ liệu của chúng ta sao? Chúng ta không phải là quốc gia đầu tiên sở hữu công nghệ hàng không vũ trụ, bị lấy cắp công sức nghiên cứu chắc chắn không dễ chịu. Tôi nghĩ, phòng ngừa vẫn hơn.”

Viện sĩ Dương đáp:

“…Cũng hợp lý!”

Ngày phóng “tàu Ngọc Thố” được ấn định là mồng 10 tháng 10, tại bệ phóng hàng không ở Yên Giao.

Trước đó, ngày mồng 1 tháng 10, Vệ Đông Chinh và Mã Lệ tổ chức đám cưới tại Xuân Phong Quốc Yến Lâu, mời hơn 300 bàn tiệc. Buổi tiệc vô cùng náo nhiệt, khách mời đều là nhân vật nổi bật của Hoa Quốc, hoặc là đại gia giới kinh doanh, hoặc là chính khách quyền lực. Ngay cả Nhật báo Bách Tính cũng đưa tin về hôn lễ này.

Cùng ngày, báo chí còn đăng một tin tức quan trọng mà những người trong ngành nhìn vào chắc chắn sẽ giật mình:

“Tập đoàn Tân Thời Đại sẽ chính thức triển khai nghiên cứu công nghệ Internet và trí tuệ nhân tạo, đồng thời hợp tác sâu rộng với Viện Kỹ thuật cao của Đại học Thủy Mộc. Dự kiến trong vòng 5 năm, sẽ đạt được đột phá kỹ thuật, giúp mọi nhà tại Hoa Quốc bước vào kỷ nguyên Internet.”

Hình minh họa là hình Trái Đất, với hai người đứng ở hai cực Nam và Bắc, trò chuyện qua một thiết bị cầm tay hình vuông. Nhiều năm sau, người ta mới nhận ra đó chính là chiếc điện thoại di động.

Tập đoàn Tân Thời Đại là doanh nghiệp có tâm huyết với quốc gia, xã hội và người dân, đóng góp gần một nửa GDP của Hoa Quốc, tạo ra hàng tỷ việc làm, nổi tiếng với uy tín cao.

Ngày 10 tháng 10, “tàu Ngọc Thố” cất cánh.

Sự kiện này không được tuyên truyền rộng rãi, thậm chí còn được bảo mật rất kỹ. Nếu không nhờ quốc gia bên kia đại dương phát hiện thông qua hệ thống vệ tinh và đưa tin trên Washington Post, kèm theo những suy đoán táo bạo, lãnh đạo Hoa Quốc đã không có ý định công khai cuộc thử nghiệm này.

Nguyên nhân, thứ nhất là vì lĩnh vực hàng không vũ trụ phát triển quá nhanh, ngay cả những người lãnh đạo cũng cảm thấy choáng ngợp. Thứ hai, Hoa Quốc từ trước đến nay luôn giữ phong cách phát triển trong im lặng, lo ngại rằng việc công bố sẽ gây ra sự nhòm ngó không cần thiết.

Vì sự kiện phản ứng nhiệt hạch lần trước, lần này truyền thông quốc tế đã khôn ngoan hơn rất nhiều. Không còn giống như lần trước, khi họ vội vã chỉ trích một cách thiếu suy xét. Thay vào đó, lần này họ dùng góc nhìn khách quan đến mức không thể khách quan hơn để đưa tin về những động thái nhỏ của Hoa Quốc.

Bất đắc dĩ, Hoa Quốc buộc phải phát đi thông báo chính thức, công khai kế hoạch hàng không vũ trụ có người lái lần này trước toàn thế giới. Dù vậy, dù thừa nhận sự thật, rất nhiều thông tin quan trọng vẫn bị giấu kín. Ví dụ như nguồn năng lượng của tàu Ngọc Thố, kế hoạch thám hiểm bề mặt mặt trăng, chương trình giám sát khí hậu trên mặt trăng, hay cả kế hoạch thu thập mẫu đất đá tinh vi từ bề mặt... Tất cả những điều này đều được Hoa Quốc giữ bí mật tuyệt đối.

May

Ánh mắt toàn cầu dõi về bầu trời sao vô tận. Trong khi đó, các nhân viên của Cục Hàng không Vũ trụ Hoa Quốc làm việc theo chế độ thay ca ngày đêm. Mỗi khi nhận được tín hiệu từ tàu Ngọc Thố, họ sẽ ngay lập tức báo cáo lên cấp trên. Cuối cùng, tất cả những thông tin này đều tập trung về tay Lạc Thư Văn.

Nhìn chung, Lạc Thư Văn cảm thấy hài lòng với hiệu suất của tàu Ngọc Thố. Anh dành nhiều thời gian hơn để tập trung vào công tác chế tạo vệ tinh.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 515: Chương 515



Vệ tinh chính là đôi mắt của con người trong vũ trụ. Nếu muốn đặt bước chân xa hơn nữa, trước hết chúng ta phải nhìn thấy những chân trời xa hơn. May mắn thay, Hoa Quốc đã có nền tảng phát triển vệ tinh từ trước, nhờ đó khối lượng công việc của Lạc Thư Văn được giảm bớt đáng kể.

Dưới sự dẫn dắt của Đại học Thủy Mộc, một nhóm nghiên cứu vệ tinh đã ra đời với sự tham gia của Đại học Khoa học Quốc gia, Đại học Viện Hàn lâm Quốc gia, Đại học Hàng không Thủ đô, Đại học Hàng không Kim Lăng và Học viện Hàng không Đông Bắc. Nhóm nghiên cứu được đặt tên là "Những Người Quan Sát". Các giáo sư, phó giáo sư, giảng viên, tiến sĩ, thạc sĩ cùng tham gia, thậm chí còn có sự góp mặt của một số sinh viên đại học giỏi thực hành và có tư duy nghiên cứu khoa học tốt. Đây chính là minh chứng rõ ràng cho triết lý tập trung sức mạnh để làm việc lớn.

Ngày 9 tháng 11, sau một tháng hành trình trong không gian, tàu Ngọc Thố đã hạ cánh thành công, mang về cho giới khoa học Hoa Quốc ba tấn mẫu đất từ bề mặt mặt trăng và bảy tấn dữ liệu quan trắc.

May

Những người ngoài giới học thuật có thể không hiểu rõ ý nghĩa của nhiệm vụ này. Nhưng những ai thuộc giới học thuật chắc chắn không thể không biết. Các viện sĩ tại Viện Hàn lâm Khoa học – những người có lĩnh vực nghiên cứu liên quan đến thiên văn học hay địa chất hành tinh – đã sớm nhận được tin chính xác. Thậm chí, trước khi tàu Ngọc Thố kịp hạ cánh, họ đã tập trung sẵn ở Cục Hàng không Vũ trụ, chỉ chờ các mẫu đất đá khai thác từ mặt trăng đến nơi là lập tức tranh giành để chia phần. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Tuy nhiên, Lạc Thư Văn đã chuẩn bị sẵn một nước cờ phòng bị. Với lý do "Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao đã lên kế hoạch thực hiện các thí nghiệm chuỗi chéo chi tiết", anh từ chối hầu hết các yêu cầu lấy mẫu. Ngay khi tàu Ngọc Thố hạ cánh, anh lập tức cho người vận chuyển toàn bộ mẫu vật về Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao, đồng thời yêu cầu quân đội thủ đô đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ.

Những viện sĩ chờ đợi mẫu vật ngẩn ngơ không nói nên lời. Họ tìm đến Lạc Thư Văn để tranh luận, nhưng anh thản nhiên từ chối mọi lời thuyết phục. Không còn cách nào khác, họ đành chuyển sang nhờ Vệ Thiêm Hỉ giúp đỡ.

Vệ Thiêm Hỉ đáp lại một cách rất dứt khoát:

“Gì cơ? Tàu Ngọc Thố mang mẫu vật từ mặt trăng về ư? Tôi đâu có biết chuyện này!”

Tôi không biết ư? Không biết cái đầu cô ấy!

Cách giả vờ đó thật chẳng giống ai!

Đất Mặt Trăng quan trọng đến mức nào, Vệ Thiêm Hỉ không thể không biết, mà cô thì còn tinh ranh hơn nhiều so với Lạc Thư Văn, làm sao có chuyện dễ dàng đem mẫu vật quý giá như thế cho người khác?

Nếu là người thân quen, tặng một hai gram cũng không phải không được. Nhưng vấn đề là cô chẳng quen biết gì những người này cả!

Vệ Thiêm Hỉ giả vờ ngớ ngẩn để tránh được một phen, nào ngờ những người kia vốn không chịu bỏ qua, liên tục nhờ vả các mối quan hệ, thậm chí tìm đến lãnh đạo cấp cao để nhờ ông ấy ra mặt nói giúp với Vệ Thiêm Hỉ.

Những người này lại chẳng phải loại dễ thỏa mãn. Vừa mở miệng đã đòi một trăm ký, hai trăm ký… Nghe mà khiến lãnh đạo cấp cao cũng đau đầu.

Tiếp xúc với Vệ Thiêm Hỉ không ít, lãnh đạo cấp cao rất hiểu tính cách của cô. Người này bình thường trông khá hòa nhã, nói gì cũng được, nhưng hễ dính đến chuyện nghiên cứu khoa học thì lập tức quay ngoắt sáu thân không nhận, bất kể địa vị hay kinh nghiệm, đối với cô đều không có tác dụng.

Nghĩ đến chuyện những người ở Bộ Khoa học bị Vệ Thiêm Hỉ làm cho ê mặt, lãnh đạo cảm thấy ngay cả khi bản thân hạ mình đi tìm cô, thì chắc cũng khó thoát khỏi kết cục bẽ bàng.

Nhưng các nhà khoa học lão thành ở viện khoa học đều là trụ cột và công thần của quốc gia. Một khi họ đã lên tiếng, quốc gia cũng không tiện từ chối làm cầu nối trung gian.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 516: Chương 516



Lão lãnh đạo đau đầu vô cùng, hẹn gặp Vệ Thiêm Hỉ để chuyển lời yêu cầu của các nhà khoa học lão thành. Không ngoài dự đoán, Vệ Thiêm Hỉ từ chối thẳng thừng.

“Cho họ đất Mặt Trăng và đá Mặt Trăng là chuyện tuyệt đối không thể. Một gram cũng không, chứ đừng nói đến một trăm ký hay hai trăm ký. Những mẫu đất và đá Mặt Trăng này do tàu ‘Ngọc Thố’ mang về, toàn bộ nghiên cứu hậu kỳ đều thuộc quyền quản lý của Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao. Điều này đã được ghi rõ trong hợp đồng. Ngay cả Cục Hàng không vũ trụ muốn một ít mẫu vật mà chúng tôi còn không đồng ý, huống chi là viện khoa học. Họ muốn tay không bắt sói, nằm mơ đi!”

Vị lãnh đạo: "..." Ông ấy đã đoán trước là Vệ Thiêm Hỉ sẽ từ chối, nhưng không ngờ cô lại thẳng thừng đến vậy.

Không thể vì nể mặt ông ấy mà nới lỏng một chút, chia vài chục ký để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các lão viện sĩ sao?

Vị lãnh đạo im lặng hồi lâu, vừa uống nửa cốc trà, vừa nghĩ cách thuyết phục cô. Cuối cùng, ông ấy tìm được một cái cớ không mấy hợp lý: “Đồng chí Tiểu Vệ, theo như tôi được biết, tàu ‘Ngọc Thố’ đã thu thập hơn hai tấn mẫu vật từ Mặt Trăng. Nể mặt tôi, cô chia cho họ một phần mười, được không?”

“Một phần mười?” Vệ Thiêm Hỉ trợn mắt, phản ứng gay gắt: “Làm sao có thể? Họ đòi hơn bốn trăm ký, đúng là mơ giữa ban ngày! Đừng nói bốn trăm ký, ngay cả bốn trăm gram tôi cũng không cho.”

Thấy nói vậy hơi nặng lời, Vệ Thiêm Hỉ giải thích thêm: “Chúng tôi của Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao không phải là cứ tùy tiện lấy mẫu vật từ Mặt Trăng. Hơn hai tấn mẫu vật nhìn thì nhiều, nhưng thực tế mỗi mẫu lại khác nhau. Chỉ khi gom đủ tất cả, chúng mới phản ánh được hiện tượng và quy luật liên tục.”

May

“Hai tấn mẫu vật thoạt nghe thì lớn, nhưng thực tế nếu tính chi tiết theo từng địa điểm lấy mẫu, mỗi nơi chúng tôi chỉ có được khoảng 50 gram. Vậy nên, xin lãnh đạo đừng thuyết phục nữa, tôi sẽ không đưa mẫu vật ra đâu. Hơn nữa, cho họ rồi họ nghiên cứu được cái gì? Không chừng lại lãng phí mẫu đất quý giá này!”

Vị lãnh đạo: "..." Lời này chỉ có Vệ Thiêm Hỉ dám nói. Nếu để các lão khoa học gia biết cô nói họ lãng phí mẫu vật, chắc chắn họ sẽ kéo đến cửa văn phòng cô mà chất vấn.

Lo rằng ông ấy không tin, Vệ Thiêm Hỉ lấy cả kế hoạch nghiên cứu tiếp theo ra, chỉ cho ông ấy xem: “Kế hoạch đổ bộ Mặt Trăng mới chỉ là khởi đầu trong nghiên cứu về Mặt Trăng, cũng như bước đầu tiên trong chuỗi nghiên cứu không gian. Mặt Trăng có nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú, đồng thời cung cấp không gian lý tưởng để thực hiện các thí nghiệm mà trên Trái Đất không thể làm được, chẳng hạn như thí nghiệm hạt nhân quy mô lớn hoặc thí nghiệm sinh hóa.”

“Chúng tôi mang những mẫu vật này về là để nghiên cứu địa chất Mặt Trăng, đặt nền móng cho bước tiếp theo là khai thác khoáng sản Mặt Trăng. Hai tấn mẫu vật nhìn thì nhiều, nhưng thực sự còn thiếu xa so với nhu cầu. Tôi không ngốc mà đem kết quả làm việc cực nhọc của mình đi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người khác.”

“Lãnh đạo, đừng cố khuyên tôi nữa. Nói gì thêm cũng chỉ phí lời thôi.”

Vị lãnh đạo thở dài liên tục: “Tiểu Vệ, cô làm thế này khiến tôi rất khó xử. Cô xem thử có cách nào dung hòa được không? Những người kia đều là công thần đóng góp lớn cho đất nước. Dù yêu cầu của họ hơi quá, nhưng tôi cũng phải cân nhắc, không thể để họ thất vọng. Vả lại, Mặt Trăng là tài sản chung của nhân loại. Cô giữ khư khư như vậy, có phải hơi không phù hợp không? Nên chia một phần ra, nếu không sẽ khiến họ bất mãn đấy.”

Vệ Thiêm Hỉ cười nhạt: “Mặt Trăng là tài sản chung của nhân loại, người nào có năng lực thì tự đi lấy mẫu vật, còn không thì nhìn thôi. Nếu họ muốn, cứ tự chế tạo tàu không gian, tự đến Mặt Trăng lấy mẫu. Họ có đem cả Mặt Trăng về tôi cũng chẳng ý kiến. Không có khả năng thu thập mẫu vật mà còn đòi chia phần thành quả của người khác, mấy kẻ như vậy là cướp trắng!”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 517: Chương 517



Vị lãnh đạo: "..."

Nếu các nhà khoa học lão thành ở viện khoa học là cướp, vậy ông ấy là gì? Đồng lõa sao?

Uống cạn một cốc trà, vị lãnh đạo thử thuyết phục lần nữa: “Hay là để họ tham gia vào dự án nghiên cứu của Viện Công nghệ Cao, giao cho họ một số việc. Một mặt thỏa mãn lòng hiếu kỳ, mặt khác giảm tải cho các cô. Như vậy là đôi bên cùng có lợi. Cô thấy sao?”

Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ một lúc rồi do dự gật đầu: “Cũng được… Tôi sẽ xem xét nội dung nào có thể mở để hợp tác với các viện nghiên cứu. Nhưng lãnh đạo, tôi nói trước, trong việc chọn viện nghiên cứu, tôi sẽ chỉ chọn những nơi tốt nhất. Nếu phát hiện nơi nào có khuyết điểm rõ ràng, hiệu suất kém, quan liêu nặng nề… tôi sẽ loại ngay lập tức. Có người dựa vào quan hệ để tham gia, nhưng cuối cùng bị loại ra, thì đúng là mất mặt tận trời.”

“Ông hãy truyền đạt lại với các nhà khoa học lão thành. Nếu họ chấp nhận rủi ro này, vẫn muốn tham gia nghiên cứu dự án Mặt Trăng, thì tôi rất hoan nghênh những nhóm có năng lực.”

Vị lãnh đạo: "..."

Cô nàng này thật sự là lợi hại quá!

Điều kiện này vừa được đưa ra, nhiều kẻ chỉ biết chạy theo hư danh lập tức bị chặn ngay từ cửa. Những người không thực sự có thực lực cũng phải chần chừ. Chỉ những ai thật sự đam mê nghiên cứu Mặt Trăng, làm việc vì niềm tin và lý tưởng thuần túy mới sẵn lòng ở lại.

Những con người như thế gia nhập Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao, khiến Thiêm Hỉ vui mừng không sao tả xiết.

May

...

Đúng như dự đoán, khi vị lãnh đạo truyền đạt điều kiện của Thiêm Hỉ đến các lãnh đạo khác, không ít người đành ngậm ngùi rút lui, từ bỏ ý định đòi Thiêm Hỉ cung cấp mẫu vật.

Ngược lại, nhiều nhóm nghiên cứu quốc tế nghe tin Hoa Quốc sở hữu mẫu đất Mặt Trăng liền đồng loạt gửi dự án đề xuất, yêu cầu Thiêm Hỉ gạt bỏ định kiến chủng tộc, quốc tế hóa nghiên cứu về Mặt Trăng và chấp nhận sự tham gia của họ.

Thiêm Hỉ cầm tập đơn xin gia nhập tìm Lạc Thư Văn để bàn bạc. Lạc Thư Văn lật qua một loạt hồ sơ, chọn ra vài cơ quan nghiên cứu rồi nói:

"Muốn tham gia thì cứ cho họ tham gia. Toàn bộ thiết bị thí nghiệm đều là hàng chúng ta mới phát triển, mẫu vật thí nghiệm được quản lý nghiêm ngặt trong kho chuyên dụng, không thể làm giả được. Hơn nữa, những nghiên cứu lý thuyết này vốn dĩ cần sự đóng góp trí tuệ toàn nhân loại. Các công nghệ mấu chốt sẽ không bị tiết lộ. Cứ để họ gia nhập, nhưng phải đặt ra một tiêu chuẩn đầu vào. Tuyệt đối không để những kẻ tạp nham chen chân vào."

Thiêm Hỉ nhíu mày suy nghĩ về "tiêu chuẩn đầu vào" thì Lạc Thư Văn đã tự trả lời:

"Dùng máy phát hiện nói dối để sàng lọc những kẻ mục đích không trong sáng. Sau đó, đặt ra một vài câu hỏi cơ bản để loại những người chỉ đến đây cho có lệ. Ải cuối cùng, anh đề nghị đặt thành bài kiểm tra ngôn ngữ. Giống như khi em ra nước ngoài phải học tiếng Anh và tiếng Thụy Điển, thì những người nước ngoài muốn đến Hoa Quốc làm nghiên cứu phải học tiếng Hoa. Bao gồm cả việc đọc dữ liệu, viết báo cáo và xuất bản tài liệu đều phải dùng tiếng Hoa. Cách này không chỉ nâng cao vị thế học thuật của Hoa Quốc trên trường quốc tế mà còn mang lại lợi ích lâu dài."

"Ý kiến hay!"

Lạc Thư Văn hiểu rất rõ tiếng Hoa khó đến mức nào. Để đọc được tài liệu trên Trái Đất và nắm bắt tình hình nghiên cứu các lĩnh vực khoa học khác nhau, anh đã học qua hết những ngôn ngữ phổ biến. Thế nhưng, thời gian anh dành để học tiếng Hoa còn nhiều hơn tổng thời gian học tất cả các ngôn ngữ khác cộng lại.

Để những học giả nước ngoài học tiếng Hoa… Đúng là một rào cản không hề thấp.

...

Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao vốn có nội san riêng, nhưng để phối hợp nhiều mặt công việc và công bố thành quả khoa học, sau khi thảo luận với Lạc Thư Văn, Vệ Thiêm Hỉ quyết định chuyển đổi nội san thành tạp chí phát hành toàn cầu. Nội dung chính của tạp chí hoàn toàn bằng tiếng Hoa, chỉ có tên tạp chí và mục lục là có kèm bản dịch tiếng Anh. Thủ đoạn này đúng là "quỷ quyệt" đến mức khiến người ta phải bật cười.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 518: Chương 518



Hành động ấy như thể nói với bạn bè quốc tế: "Muốn biết tạp chí của chúng tôi công bố những gì à? Được thôi, tiêu đề đã viết rõ ràng, chỉ cần biết tiếng Anh là sẽ hiểu ngay chúng tôi nói về gì. Nhưng nếu muốn đọc hiểu nội dung, rất tiếc, bạn phải học tiếng Hoa. Không biết tiếng Hoa thì không xem được đâu."

Nội san của Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao chính thức đổi tên thành "Công Nghệ Cao". Ngay trong số đầu tiên, tạp chí đã công khai thể hiện lập trường "mở cửa và bao dung", đồng thời gửi lời mời đến các đội ngũ nghiên cứu hàng đầu thế giới tham gia công trình nghiên cứu về Mặt Trăng. Bên cạnh đó, còn đăng tin tuyển dụng trên toàn cầu:

"Trân trọng mời gọi nhân tài toàn thế giới gia nhập Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao Hoa Quốc. Các lĩnh vực tuyển dụng bao gồm nhưng không giới hạn ở hàng không vũ trụ, vật liệu tính toán, nghiên cứu năng lượng và động lực, nhiệt hạch có kiểm soát, khai thác tài nguyên khoáng sản, công nghệ máy tính... Chế độ đãi ngộ hậu hĩnh, có thể hỗ trợ việc làm cho người thân, cung cấp nhà ở, và xử lý vấn đề nhập tịch!"

Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao dám đưa ra những điều kiện như vậy, lý do không có gì khác ngoài việc họ thực sự quá thiếu nhân lực.

Dưới sự hỗ trợ tài chính từ Tập đoàn Tân Thời Đại, Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao hoàn toàn không thiếu tiền, thứ họ thiếu chính là những người thực sự có thể làm việc hiệu quả.

Họ thiếu nhân viên nghiên cứu khoa học, thiếu cả đầu bếp nấu ăn, các cô dọn dẹp, các chú phụ trách đi chợ, những chàng trai trẻ làm tài xế, hay thậm chí là thư ký chạy việc vặt, lo liệu quy trình… Mọi vị trí đều đang thiếu!

Vệ Thiêm Hỉ mạnh dạn đưa ra những điều kiện này, ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều nhân tài, dù đa phần là những học giả trẻ trong nước.

Đối với các học giả lớn tuổi và đã thành danh, việc từ bỏ những vinh quang và địa vị đã đạt được là rất khó. Nhiều người luôn giữ vững nguyên tắc sống: “Thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng”.

Những người có thể làm lãnh đạo học thuật tại các trường địa phương thường không mấy ai sẵn sàng đến Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao chỉ để làm một nhân viên nghiên cứu bình thường.

Dù rằng Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao có thể mang lại nhiều cơ hội hơn, không phải ai cũng mong muốn leo cao hơn hoặc đi xa hơn. Cơ hội luôn đi kèm với rủi ro, và không phải ai cũng có tham vọng thách thức chính mình.

Nhưng với các học giả trẻ, đặc biệt là những tiến sĩ vừa tốt nghiệp hoặc sắp tốt nghiệp từ các trường đại học, những điều kiện mà Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao đưa ra lại vô cùng hấp dẫn.

May

Điều đáng quý nhất chính là ở chỗ, những người trẻ này vẫn giữ được nhiệt huyết nghiên cứu khoa học, chưa bị thực tế khắc nghiệt vùi dập. Họ vẫn mang trong mình giấc mơ thay đổi những gì đã biết, thay đổi hiện trạng, thậm chí là thay đổi cả thế giới bằng nỗ lực của mình.

Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao cần chính những con người như vậy.

Khi bài báo khoa học "Công nghệ Cao" được công bố, nó ngay lập tức gây ra làn sóng lớn trong các trường đại học khắp nơi.

Bởi lẽ, nghiên cứu về nhiệt hạch kiểm soát vẫn thuộc phạm vi các dự án trọng điểm quốc gia và được bảo mật nghiêm ngặt ở trong nước. Vì thế, rất nhiều tiến sĩ, giảng viên trẻ, thậm chí là phó giáo sư hay giáo sư nghiên cứu về nhiệt hạch kiểm soát, vẫn chỉ dừng lại ở mức độ lý thuyết. Chính xác hơn, họ đang bị những vấn đề lý thuyết ngăn cản không thể bước qua được ngưỡng cửa nghiên cứu thực tiễn.

Những người này dễ bị lay động nhất. Trước đây, họ vốn đã muốn tham gia nhóm nghiên cứu của Vệ Thiêm Hỉ để làm nghiên cứu, nhưng các nghiên cứu mà Vệ Thiêm Hỉ công khai lại chủ yếu xoay quanh lĩnh vực toán học. Còn về nhiệt hạch kiểm soát, cô tự tay thực hiện mà không hợp tác với các chuyên gia ở lĩnh vực khác. Điều đó khiến họ chỉ có thể nhìn Vệ Thiêm Hỉ và Viện Kỹ thuật Khoa học đưa nghiên cứu về nhiệt hạch kiểm soát của nước nhà lên tầm cao nhất thế giới, còn bản thân họ thì vẫn giậm chân tại chỗ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 519: Chương 519



Giờ đây, khi Vệ Thiêm Hỉ mở kênh hợp tác, làm sao họ có thể bỏ lỡ cơ hội này?

Không chỉ có các tiến sĩ mới tốt nghiệp trong nước nộp đơn, mà ngay cả một số nhà nghiên cứu từ Viện Vật lý Tây Nam và Viện Vật lý của Viện Hàn lâm Khoa học cũng đã nộp hồ sơ. Những người này có suy nghĩ tương tự: họ không muốn cứ an phận với những thành quả hiện tại, mà muốn nhìn xa hơn, tiến xa hơn.

Tiếp theo là lĩnh vực nghiên cứu vật liệu tính toán.

Trong lĩnh vực này, giới học thuật quốc tế thường lưu truyền một câu: "Trình độ thế giới nhìn Hoa Quốc, trình độ Hoa Quốc nhìn Trung Sơn, trình độ Trung Sơn nhìn Thủy Mộc." Và cụm từ "Thủy Mộc" ở đây không chỉ Đại học Thủy Mộc, mà là Vệ Thiêm Hỉ, người đang làm việc tại trường.

Hiện nay, nếu phải tìm một đỉnh cao mới trong lĩnh vực vật liệu tính toán, thì Nilsen có thể miễn cưỡng nâng tầm Đại học Lund của Thụy Điển lên ngang tầm quốc tế.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận: phòng thí nghiệm vật liệu tính toán đẳng cấp nhất thế giới nằm ở Đại học Trung Sơn, Hoa Quốc. Bạn có thể thấy rõ điều này qua việc Nilsen, sau khi trở về Thụy Điển, đã giảm hẳn tốc độ xuất bản bài báo khoa học.

Hơn nữa, các bài báo của Nilsen đều sử dụng dữ liệu thu thập được từ phòng thí nghiệm vật liệu tính toán ở Đại học Trung Sơn. Sau khi trở về Thụy Điển, cậu ta không làm được bất kỳ thành tựu mới nào.

Điều này chứng tỏ Nilsen đang cảm thấy vô cùng bất lực, giống như vừa nuốt phải mật đắng.

Đại học Lund quả thật rất mạnh, thậm chí về tổng thể còn vượt trội so với Đại học Thủy Mộc và Trung Sơn. Nhưng riêng về vật liệu tính toán, nếu coi trình độ của các trường đại học trên thế giới chỉ mới đạt mức trung bình, thì hai trường Trung Sơn và Thủy Mộc đã vượt xa họ.

Các nhà nghiên cứu vật liệu tính toán trên thế giới, nếu muốn thực hiện các thí nghiệm cao cấp, đều phải đến phòng thí nghiệm vật liệu tính toán của Đại học Trung Sơn để đặt lịch.

Nilsen từng nghĩ rằng với mối quan hệ tốt đẹp với phòng thí nghiệm này, kể cả khi quay lại Đại học Lund giảng dạy, cậu ta vẫn có thể tiếp tục làm thí nghiệm tại đây. Nhưng thực tế đã khiến cậu ta "muối mặt".

Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao gần như đã "bao thầu" toàn bộ thiết bị của phòng thí nghiệm vật liệu tính toán Đại học Trung Sơn. Đừng nói đến việc Nilsen muốn đặt lịch, ngay cả các giáo sư tại Trung Sơn cũng phải chờ đến khi Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao trống lịch thì mới được sử dụng.

Hơn nữa, Nilsen còn biết thêm một điều từ những người quen ở phòng thí nghiệm: mọi lịch thí nghiệm đều phải tuân thủ nguyên tắc ưu tiên như sau: Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao Đại học Trung Sơn các trường đại học trong nước các trường đại học nước ngoài.

Biết được sự thật này, Nilsen gần như muốn khóc ròng.

Không được phép thí nghiệm tại phòng thí nghiệm vật liệu tính toán, Nilsen không thể kiểm chứng các lý thuyết và ý tưởng của mình, dẫn đến việc không viết nổi bài báo khoa học.

Điều quan trọng nhất là, phòng thí nghiệm vật liệu tính toán đại diện cho một lĩnh vực vật liệu hoàn toàn mới. Công nghệ của họ thậm chí có thể thúc đẩy sự phát triển của cả một ngành công nghiệp trong một quốc gia. Hoa Quốc là một ví dụ điển hình: sau khi phát triển vật liệu tính toán, với phương châm tập trung sức mạnh làm nên việc lớn, họ nhanh chóng đưa ngành công nghiệp này l*n đ*nh cao.

Trớ trêu thay, tại Thụy Điển, lĩnh vực vật liệu tính toán chỉ mới manh nha phát triển nhờ chính tay Nilsen gieo mầm. Nhưng muốn đẩy nó tiến xa thêm một bước, quả thực khó như dời núi.

Sau hai tháng làm việc tại Đại học Lund, Nilsen hoàn toàn sụp đổ. Mỗi ngày, cậu ta tự vấn hàng trăm lần liệu mình có đang lãng phí cuộc đời hay không.

Thậm chí đôi khi, Nilsen còn nghĩ rằng nếu ngày trước cậu ta quyết định ở lại Đại học Thủy Mộc hoặc Trung Sơn, thì giờ đây có lẽ đã đạt được nhiều thành tựu hơn nữa. Nhân cơ hội Hoa Quốc đang vực dậy ngành hàng không vũ trụ, biết đâu cậu ta đã có thể giành được một giải thưởng quốc tế lớn.

May

Sai lầm lớn nhất đời cậu ta chính là trở về Đại học Lund.
 
Back
Top Bottom