Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 490: Chương 490



Nhờ sự bổ sung kiến thức toán học từ hành tinh Lobita, Vệ Thiêm Hỉ cảm giác như cánh cửa chắn trước mặt mình đã mở ra. Vừa nhai Dưỡng Tuệ Hoàn, cô vừa cố gắng xây dựng mô hình toán học. Đến khi hoàn thiện mô hình, thời gian đã sang cuối tháng Sáu.

Cô mất mười ngày để áp dụng mô hình toán học mới vào các bài toán và thành công chứng minh được một vấn đề hóc búa.

Ý tưởng tuôn trào như suối nguồn.

Ngay cả khi lên máy bay từ thủ đô đến Berlin cùng hai nghiên cứu sinh, Vệ Thiêm Hỉ vẫn không rời mắt khỏi những bài toán. Cô cảm giác mình chỉ cách lời giải một chút nữa thôi, chỉ cần gặp một cơ hội, chắc chắn sẽ đột phá.

Máy bay hạ cánh xuống Berlin vào ngày thứ hai, cơ hội đã xuất hiện.

Vệ Thiêm Hỉ đang đánh răng trong khách sạn thì bất chợt lóe lên một tia sáng trong đầu. Liên quan đến công cụ toán học mà cô vừa suy diễn được, cô bỗng nảy ra một ý tưởng mới.

Nhanh chóng súc sạch bọt xà phòng trong miệng, Vệ Thiêm Hỉ lục tìm chiếc ba lô, lấy ra cuốn sổ tay và cây bút, bắt đầu ghi chép và tính toán không ngừng.

Toán học quả là một lĩnh vực kỳ diệu. Khi chưa bước vào ngưỡng cửa của nó, bạn sẽ thấy con đường đầy rẫy chông gai. Nhưng một khi đã nhập môn, bạn sẽ cảm giác trước mắt mình là một con đường thẳng băng dẫn đến đỉnh cao.

May

Vệ Thiêm Hỉ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới toán học, đến mức không còn thời gian rời khách sạn để đi đăng ký hội thảo. Mọi thủ tục đều được giao cho hai nghiên cứu sinh cô dẫn theo giải quyết. Ngay cả bữa trưa và bữa tối cũng chỉ gọi dịch vụ buffet tại khách sạn.

Trong khi đó, các biên tập viên của Tạp chí Toán học cùng nhiều nhà toán học quốc tế nổi tiếng đã nhìn thấy thông tin đăng ký của Vệ Thiêm Hỉ nhưng lại không tài nào gặp được cô.

Họ cố gắng tìm kiếm những gương mặt châu Á trong đám đông, nhưng người thì đến từ Lưu Cầu, người lại từ Cao Ly, chẳng ai là người Hoa cả.

Vệ Thiêm Hỉ rốt cuộc đã biến mất đi đâu? Chẳng lẽ cô vừa đến Berlin đã bị cảnh sắc nơi đây mê hoặc và đi chơi mất rồi?

Đùa sao! Đây đâu phải lần đầu Vệ Thiêm Hỉ đến Berlin. Những năm trước, khi còn du học tại Thụy Điển, cô đã có thời gian học tập dài ngày tại đây. Với vốn tiếng Đức thành thạo, làm sao cảnh sắc Berlin có thể khiến cô xao lãng?

Cuối cùng, khi bắt gặp được hai nghiên cứu sinh của Vệ Thiêm Hỉ, một biên tập viên kỳ cựu của Tạp chí Toán học lập tức hỏi:

"Giáo sư Vệ đâu? Rõ ràng cô ấy đã đăng ký hội thảo, sao không thấy tham gia buổi họp mặt làm quen?"

Hai nghiên cứu sinh tỏ ra hơi bối rối, đáp:

"Giáo sư đang ở trong phòng, bận chứng minh một bài toán."

Nghe vậy, vị biên tập viên nghiêm nghị gật đầu, tỏ lòng kính trọng:

"Chứng minh một bài toán! Xin phép được hỏi, bài toán giáo sư đang làm có liên quan đến một trong một trăm giả thuyết toán học mà cô ấy từng đưa ra không?"

Câu chuyện giữa vị biên tập viên và hai nghiên cứu sinh lập tức thu hút sự chú ý của nhiều nhà toán học xung quanh. Khi họ nghe đến cụm từ ‘một trăm giả thuyết toán học’, sự tò mò dâng lên không kiềm chế nổi.

Phải biết rằng, không ít báo cáo tham luận lần này đều liên quan đến những giả thuyết đó. Hầu hết đều dựa trên các hướng tiếp cận giảm nhẹ vấn đề, vậy nên nếu Vệ Thiêm Hỉ đã giải quyết triệt để một bài toán, thì công việc của họ có ý nghĩa gì nữa?

Ví dụ như bài toán một cộng một, nếu Vệ Thiêm Hỉ đã tìm ra câu trả lời chuẩn là hai, trong khi kết quả của họ chỉ chứng minh được rằng một cộng một lớn hơn một, thì dù không sai, chẳng phải nó đã mất hết giá trị sao?

Nhiều người không khỏi tìm cách moi tin từ hai nghiên cứu sinh:

"Tiến độ nghiên cứu của giáo sư Vệ đến đâu rồi? Mọi thứ có suôn sẻ không? Có thể tiết lộ một chút không?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 491: Chương 491



Hai nghiên cứu sinh nhớ lại vẻ mặt bất lực của Vệ Thiêm Hỉ trên chuyến bay, dè dặt trả lời:

"Chắc gặp khó khăn gì đó. Hình như cô ấy không vui lắm."

Nghe vậy, các chuyên gia và học giả xung quanh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Vệ Thiêm Hỉ chưa đạt được kết quả gì, họ có thể yên tâm.

Nhưng ngay sau đó, nhiều người cũng tự cảm thấy bản thân quá lo xa. Nếu Vệ Thiêm Hỉ thực sự đạt được thành tựu, chắc chắn cô đã công bố trên Tạp chí Toán học rồi. Làm gì có chuyện mãi chưa có động tĩnh?

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua tầng mây trên bầu trời Berlin, chiếu rọi lên cửa sổ khách sạn.

Sau một ngày một đêm cặm cụi làm việc, Vệ Thiêm Hỉ cuối cùng cũng đặt bút xuống. Cô nhìn quyển sổ tay gần như kín đặc chữ, khẽ thở phào:

"Thời gian không đủ. Có lẽ phải xin ban tổ chức dời buổi báo cáo của mình sang ngày cuối cùng."

Bên cạnh cô, một tờ giấy ghi những con số 1, 2, 3, 4… nối tiếp đến 17.

Tháng bảy ở Berlin mang chút oi nóng, dù khách sạn được ban biên tập Niên San Toán Học lựa chọn là nơi có môi trường tốt nhất, những chiếc quạt trần lớn thổi vù vù, nhưng vẫn không xua tan được cái nóng đang bao trùm trong lòng các học giả toán học.

Những người được tham gia hội nghị toán học lần này đều là các học giả hàng đầu quốc tế. Cả Hoa Hạ chỉ có bốn nhà toán học được mời: Vệ Thiêm Hỉ từ Đại học Thủy Mộc, giáo sư Giả Khôn từ Đại học Kim Lăng, giáo sư Dương Quốc Ninh và giáo sư Phó Hào từ Đại học Phục Hưng.

Việc Vệ Thiêm Hỉ nhận được thư mời từ Hội Toán Học Quốc Tế hoàn toàn nhờ vào năng lực của chính cô. Ban biên tập Niên San Toán Học mời cô tham gia chẳng qua là để nương nhờ hào quang của cô. Nếu Vệ Thiêm Hỉ không tham gia, sự kiện lần này chắc chắn sẽ bị đánh giá thấp hơn.

Giáo sư Giả Khôn nghiên cứu về lĩnh vực số học, là học trò của nhà toán học lão luyện người Đức – Robert Fass, người được mệnh danh là Giáo hoàng Toán học, và cũng là trụ cột của khoa Toán Đại học Kim Lăng.

May

Còn giáo sư Dương Quốc Ninh và giáo sư Phó Hào của Đại học Phục Hưng, nghe nói hai người có mối quan hệ khá tốt với tổng biên tập Niên San Toán Học. Dù trình độ học thuật không quá xuất sắc, nhưng để có hai tấm thư mời tham dự hội nghị toán học quốc tế cũng không phải là điều khó khăn. Con đường của họ có nhiều điểm tương đồng với giáo sư Meiseta.

Ngày 20 tháng 7, Hội Toán Học Quốc Tế chính thức khai mạc.

Vệ Thiêm Hỉ đã trao đổi với tổng biên tập Niên San Toán Học và chủ tịch Hội Toán Học Quốc Tế về việc dời thời gian trình bày báo cáo, sau khi được chấp thuận, cô chỉ xuất hiện tại lễ khai mạc để làm tròn bổn phận, đồng thời chào hỏi một vài người quen cũ từ những năm còn hoạt động tại châu Âu.

Abel, một cô gái tóc vàng mắt xanh, dáng người cao ráo với đôi chân dài và vòng eo thon, hiện đang làm việc tại Paris, Pháp, đồng thời cũng là bạn đồng lứa của Vệ Thiêm Hỉ. Cô ấy có tài năng xuất chúng trong lĩnh vực toán học và đang nghiên cứu về hàm thực. Thấy Vệ Thiêm Hỉ tham gia hội nghị, Abel lập tức tiến đến bên cạnh cô, nhân lúc chủ tịch Hội Toán Học Quốc Tế đang phát biểu dông dài trên bục, Abel lén đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ.

Trên giấy viết bằng tiếng Pháp: “Lần này cậu dự định báo cáo nội dung gì?”

Vệ Thiêm Hỉ lấy bút từ túi áo ra, viết lên giấy một chuỗi ký tự:

“1982”

“100”

“——?”

Chuỗi ký hiệu giống mã Morse này có thể khiến người khác khó hiểu, nhưng Abel lập tức giải mã được. Ý của Vệ Thiêm Hỉ là cô muốn nhắc đến 100 giả thuyết mà mình đã đề xuất vào năm 1982 cho giới toán học.

Abel mở to mắt đầy kinh ngạc, vội vàng viết thêm: “Trong số 100 vấn đề đó, cậu đã giải được bao nhiêu? Có vấn đề nào liên quan đến hàm thực không?”

Vệ Thiêm Hỉ khẽ nhíu mày, nhận ra giấy không đủ để viết, liền lấy cuốn sổ tay mà Hội Toán Học Quốc Tế vừa phát cho mọi người ra, tiếp tục ghi lời đáp.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 492: Chương 492



“Hiện tại đã giải được chưa đến 20 vấn đề. Về các giả thuyết liên quan đến hàm thực, tôi nhớ là có 7 giả thuyết, nhưng tiếc rằng tôi chưa bắt tay vào giải quyết chúng. Cậu cứ thoải mái báo cáo.”

Câu trả lời này khiến Abel hơi khó chịu. Từ trước đến nay luôn cố gắng giữ hình tượng thục nữ, nhưng lần này Abel không kìm được mà buột miệng thốt lên một câu: “Chết tiệt!”

May

Vệ Thiêm Hỉ nhướng mày, hỏi lại: “Cậu đang nghiên cứu giả thuyết nào? Đã đạt được tiến triển gì?”

Abel lật mắt nhìn trời, rồi lấy từ trong túi xách ra một bản thảo, đưa cho Vệ Thiêm Hỉ với giọng khoe khoang: “Xem đi, cậu nghĩ sao về tư duy chứng minh của tôi? Có phải rất xuất sắc, vượt thời đại và tuyệt vời không?”

“Vệ Thiêm Hỉ, tôi rất ngưỡng mộ tài năng của cậu trong lĩnh vực toán học, nhưng tôi dám chắc rằng để hiểu được quá trình suy luận này của tôi, cậu sẽ không dễ dàng gì. Nếu có thời gian, tôi khuyên cậu nên đến nghe báo cáo của tôi. Đảm bảo cậu sẽ bị thuyết phục. Không phóng đại đâu, tôi đã chứng minh được 80% giả thuyết của cậu rồi. Chỉ cần thêm một năm nữa, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành.”

Vệ Thiêm Hỉ không trả lời, cúi đầu xem bản thảo. Cô đổi bút mực sang bút chì đã gọt sẵn, bắt đầu phê bình bản thảo của Abel chẳng khác gì đang sửa bài tập cho sinh viên Đại học Thủy Mộc.

Abel quả thực có thiên phú toán học, nếu không cũng chẳng thể kết bạn với Vệ Thiêm Hỉ. Nói cách khác, trong nhóm bạn của một “thần học”, thấp nhất cũng là “cao thủ học thuật”.

Nhưng Abel lại hơi cẩu thả.

Mới đọc được bảy, tám dòng, Vệ Thiêm Hỉ đã phát hiện một lỗ hổng rõ ràng trong logic – một sai sót c.h.ế.t người. Cô đánh dấu bước sai đó bằng hai dấu gạch chéo và một dấu hỏi, sau đó tiếp tục đọc. Xem xong trang đầu, cô rút tờ giấy đó ra khỏi tập tài liệu, đưa lại cho Abel, khẽ nói: “Cậu phạm sai lầm nghiêm trọng đến mức tôi cũng phải kinh ngạc. Abel, nếu tôi nhớ không nhầm, bốn năm trước, tại Đại học Liên bang Berlin, tôi đã nhắc cậu vấn đề này. Tiếc là cậu chẳng chịu nhớ.”

Abel ngó qua, rồi lập tức đỏ bừng mặt.

Chết tiệt! Đúng là có lỗi!

Tại sao cô ấy kiểm tra bao nhiêu lần mà không nhận ra?

Abel liếc trộm Vệ Thiêm Hỉ, thấy cô tiếp tục khoanh tròn và đánh dấu thêm trên bản thảo, Abel bỗng ngồi bệt xuống ghế, lẩm bẩm chỉ đủ hai người nghe thấy: “Giờ tôi phải làm sao đây? Báo cáo của tôi nằm thứ tư trong chuyên mục hàm thực, thời gian đã được công bố. Nếu sai sót này lộ ra, tôi nhất định sẽ bị bẽ mặt thảm hại.”

Vệ Thiêm Hỉ nhìn Abel đang tuyệt vọng, nửa đùa nửa thật gợi ý: “Nếu cậu thật sự muốn nâng cao năng lực toán học, tôi khuyên cậu đến Đại học Thủy Mộc của Hoa Hạ, làm lại tiến sĩ dưới sự hướng dẫn của tôi. Tôi có thể giúp cậu sửa chữa những sai lầm này. Abel, nói thật nhé, cậu không thiếu năng khiếu hay sự nỗ lực, điều cậu thiếu là tư duy nghiên cứu nghiêm ngặt.”

Vừa nói, Vệ Thiêm Hỉ đã xem xong toàn bộ bản thảo của Abel. Tuy có những điểm sáng giá, nhưng các lỗ hổng logic cũng không thể xem nhẹ.

Vệ Thiêm Hỉ đưa lại bản thảo cho Abel, nói:

“Cách tư duy của cậu chịu ảnh hưởng từ bài báo mà ông già cổ quái người Mỹ kia công bố năm 1964. Nếu chỉ là một hai ý tưởng giống nhau thì tôi đã không nói gì. Nhưng trong bài viết của cậu, tôi thấy rõ bóng dáng của ông ta. Cách ông ấy hiểu về hàm thực sự độc đáo, nhưng lại có những chỗ đi quá xa. Nếu dùng lập luận thuận, có thể ông ta nghe rất hợp lý, nhưng khi đảo ngược, các quan điểm ấy hoàn toàn không đứng vững.”

“Tôi từng đọc nhiều tài liệu ông ta công bố khi còn học ở Đại học Lund. Phải nói thật, ông ta là một kẻ điên trong toán học. Một nửa quan điểm đưa ra chỉ là nói nhảm, và có lẽ đó cũng chính là lý do Đại học Columbia sa thải ông ta. Nghiên cứu khoa học vốn dĩ là một dạng duy tâm cấp cao. Một học giả giỏi phải tự tin vào những gì mình nghiên cứu, nhưng lý luận khoa học thì nhất định phải đặt nền tảng trên chủ nghĩa duy vật.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 493: Chương 493



“Và tôi có thể nói chắc chắn với cậu, nếu cậu tiếp tục giải bài toán này dựa trên tư duy hiện tại, thì chắc chắn không thể thành công. Một trăm vấn đề tôi đưa ra, bất kể cậu chọn vấn đề nào, đều cần đến việc xây dựng lý thuyết và mô hình toán học mới, tức là tạo ra một công cụ toán học hoàn toàn mới. Tôi đã đọc toàn bộ bản thảo của cậu, và chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy sự hiện diện của một công cụ toán học mới cả. Vì vậy… đừng nói là một năm, tôi cho cậu ba năm, năm năm, tám năm hay thậm chí mười năm, nếu không thay đổi tư duy nghiên cứu, bài toán này sẽ mãi không có lời giải.”

Abel, vốn đã có làn da trắng nhợt, giờ sắc mặt gần như trắng bệch sau những lời của Vệ Thiêm Hỉ, không còn chút máu.

“Công cụ toán học mới…” Abel lẩm bẩm nhắc lại vài lần, rồi bất chợt quay sang, nghiêm túc hỏi Vệ Thiêm Hỉ:

“Cậu chắc chắn chứ?”

Vệ Thiêm Hỉ trả lời dứt khoát:

“Tôi rất chắc chắn.”

Sợ Abel không tin, Vệ Thiêm Hỉ còn bổ sung:

“Việc xây dựng một mô hình toán học mới cực kỳ khó khăn và tốn công sức. Những bài toán không cần xây dựng mô hình toán học mới, tôi đã giải quyết hết từ năm 1982 rồi. Những bài toán còn lại chính là những vấn đề mà tôi đã thử hết mọi cách hiện có nhưng không tìm ra lời giải. Nói thẳng ra, phương pháp cô đang dùng, tôi từng cân nhắc, nhưng kết quả chứng minh rằng nó vô hiệu.”

Thế nhưng, trái ngược với dự đoán của Vệ Thiêm Hỉ, Abel không hề suy sụp mà thậm chí còn bật cười thành tiếng.

Vệ Thiêm Hỉ nhìn Abel với ánh mắt đầy nghi hoặc, cảm thấy cô ấy có lẽ đã bị những lời mình nói làm cho tinh thần bất ổn. Cô bắt đầu cân nhắc nghiêm túc việc có nên giữ khoảng cách với Abel hay không.

Mặc dù Abel chưa hề bộc lộ bất kỳ dấu hiệu bạo lực hay chống đối xã hội nào, Vệ Thiêm Hỉ vẫn mơ hồ nhớ rằng cô ấy rất thích văn hóa của vương quốc Lưu Cầu. Vệ Thiêm Hỉ lo Abel có khi nào chịu không nổi cú sốc mà lại quyết định m.ổ b.ụ.n.g tự sát ngay tại chỗ…

“Bạn tôi, nghĩ thoáng chút đi.” Vệ Thiêm Hỉ đặt tay lên cánh tay Abel, cố gắng dùng lời lẽ để an ủi và tiếp thêm chút tự tin.

Abel lại che mặt cười lớn hơn. Sau khi cười xong, cô ấy nhìn Vệ Thiêm Hỉ, người đang ngây ngẩn vì hành động kỳ lạ của mình rồi nói:

“Thiêm Hỉ Vệ, tôi biết bây giờ tôi không nên cười, nhưng cô có thể hiểu cho tôi không? Tôi thật sự không nhịn được!”

“Những nhà toán học ở đây, ai mà chẳng tự xưng mình có khả năng giải được một hoặc vài vấn đề trong một trăm bài toán cô đưa ra? Nhưng theo tôi được biết, dường như chẳng ai đề xuất được một mô hình toán học mới cả.”

“Nói cách khác, điều này chứng minh không chỉ có mình tôi đi sai đường, mà rất nhiều người khác cũng đang đi lạc hướng, đúng không?”

Abel cười đến mức vai rung lên, tiếng cười lan tỏa khiến những người xung quanh phải quay đầu lại nhìn.

Vệ Thiêm Hỉ lạnh lùng nhìn cô bạn đang tỏ vẻ vui sướng trên nỗi đau của mình, hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Abel lại có thể cười được trong tình cảnh này.

May

Lo sợ Abel cười đến nghẹt thở, Vệ Thiêm Hỉ “chu đáo” nhắc nhở:

“Mặc dù tôi không rõ các học giả khác có từng thử tiếp cận vấn đề từ góc độ xây dựng mô hình toán học mới hay không, nhưng, Abel, tôi phải nhắc cô một điều. Tôi nghĩ ngoài cô ra, sẽ chẳng có nhà toán học nào mắc một sai lầm sơ đẳng như vậy. Toán học là một môn học yêu cầu sự nghiêm ngặt, trong khi thái độ của cô lại không đủ nghiêm túc.”

Abel: “…”

Chết tiệt!

Vệ Thiêm Hỉ nhìn những dòng viết nháp trên giấy của Abel, cầm bút lên, bắt đầu ghi chép lại những suy nghĩ và hiểu biết của mình về bài toán đó, cùng một số ý tưởng liên quan.

Cô xé trang giấy đó khỏi cuốn sổ, đưa cho Abel và nói:

“Tôi có bảy phần chắc chắn rằng bí mật của hàm số thực nằm trong công thức này. Hơn nữa, tôi đã xây dựng được một mô hình toán học liên quan đến công thức đó. Nếu không có gì bất ngờ, trong buổi báo cáo trước lễ bế mạc, tôi sẽ chia sẻ toàn bộ quá trình và cách tiếp cận của mình khi xây dựng mô hình toán học này.”

“Đến lúc đó, tôi hy vọng cô có thể đến nghe. Trên cơ sở mô hình mà tôi đã đưa ra, cô có thể thử kết hợp các yếu tố của hàm số thực để chỉnh sửa mô hình. Sau đó, việc giải quyết những vấn đề này có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 494: Chương 494



Abel gật đầu, tâm trí nặng trĩu, đôi mày nhíu chặt, đăm chiêu nhìn những ghi chép của Vệ Thiêm Hỉ.

Khi chủ tịch Hiệp hội Toán học Quốc tế kết thúc bài phát biểu dài dòng, Vệ Thiêm Hỉ ngồi trong hội trường, lắng nghe bài báo cáo của một nhà toán học người Ý. Người này trình bày rất nhiệt huyết, nhưng Vệ Thiêm Hỉ nghe được một nửa thì không muốn nghe tiếp.

May

Nhìn thấy một người đang lao thẳng trên con đường sai lầm, lại còn cố kéo người khác đi theo, cô đột nhiên cảm thấy thật nực cười.

Muốn ngăn cản người trên sân khấu tiếp tục sai lầm, nhưng Vệ Thiêm Hỉ nghĩ rằng làm vậy sẽ bất lịch sự. Sau một hồi suy nghĩ, cô nghiêng người, nói với hai nghiên cứu sinh ngồi bên phải mình:

“Các bạn cứ tiếp tục nghe đi. Đừng coi đây là một buổi giảng dạy, chẳng có ý nghĩa gì cả. Hãy xem như một buổi phổ biến kiến thức thôi.”

“Hãy ghi lại những ý tưởng mà người báo cáo đưa ra, tức là những điểm mà họ tự cho là nổi bật. Sau đó ghi lại những điều khiến các bạn thấy nghi ngờ. Nhớ nhé, phải nghe bằng cái đầu. Hãy lắng nghe một cách phản biện, kiểm tra xem logic của họ có đúng không, tìm ra các lỗ hổng trong tư duy của họ… Khi các bạn có thể phát hiện ra những lỗ hổng tư duy trong lập luận của họ, tư duy của các bạn sẽ ngày càng chặt chẽ hơn.”

Hai nghiên cứu sinh mồ hôi túa ra như suối. Những lời này có lẽ chỉ có Vệ Thiêm Hỉ mới dám nói, thật sự là đắc tội c.h.ế.t người!

Sau khi dặn dò xong hai sinh viên của mình, Vệ Thiêm Hỉ đứng dậy rời khỏi hội trường bằng cửa sau, cố gắng không làm phiền ai, giống như những người khác lặng lẽ rời đi khi cần. Nhưng vì cô quá nổi tiếng trong giới toán học, nên khi vừa đứng dậy, tất cả các học giả ngồi phía sau cô đều đồng loạt nhìn theo.

Nếu chỉ có vậy thì Vệ Thiêm Hỉ còn miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng tai hại thay, nhà toán học người Ý đang thao thao bất tuyệt trên sân khấu cũng bỗng dưng ngừng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô. Điều này khiến những học giả ngồi trước cô cũng quay lại nhìn… Toàn bộ hội trường đều đang chăm chú dõi theo Vệ Thiêm Hỉ.

Nếu sàn hội trường có kẽ nứt, chắc chắn Vệ Thiêm Hỉ sẽ lập tức chui xuống để trốn.

Quá xấu hổ!

Những ánh mắt hướng về Vệ Thiêm Hỉ đều đầy ẩn ý. Người trên sân khấu đang thuyết trình về giả thuyết toán học do chính cô đề xuất, còn cô lại chọn thời điểm này để rời đi… Chẳng lẽ điều này có nghĩa là cô không công nhận báo cáo đó, cho rằng người trình bày hoàn toàn nói bậy?

Cuộc họp buộc phải tạm dừng. Chủ tịch Hiệp hội Toán học Quốc tế, để duy trì trật tự, đành đứng dậy hỏi:

“Giáo sư Vệ, có chuyện gì xảy ra sao?”

Vệ Thiêm Hỉ cười gượng:

“Xin lỗi, hình như tôi ăn phải đồ không hợp, bụng hơi khó chịu. Các anh cứ tiếp tục đi. Tôi đã nhờ sinh viên của mình ghi lại nội dung rồi, sau cuộc họp tôi sẽ nghiên cứu kỹ.”

Chủ tịch Hiệp hội Toán học Quốc tế tin tưởng lý do của Vệ Thiêm Hỉ, nhiệt tình nhờ nhân viên khách sạn mang thuốc trị tiêu chảy cho cô. Sau đó, ông ấy tổ chức lại trật tự hội trường, cuộc họp bị gián đoạn mới có thể tiếp tục.

Trong hai ngày rưỡi sau đó, Vệ Thiêm Hỉ không xuất hiện lần nào. Cô nhốt mình trong phòng, tập trung nghiên cứu mô hình toán học vừa xây dựng, nâng số lượng giả thuyết đã giải quyết từ mười bảy lên hai mươi tám, thậm chí còn suy ra một mô hình biến thể mới. Cô đưa vào định nghĩa hàm số hình học, từng bước yếu hóa các điều kiện biên của những giả thuyết, rồi phát triển một mô hình mới, đồng thời giải quyết toàn bộ các vấn đề liên quan đến hàm số thực.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 495: Chương 495



Chỉ đến khi “thu hoạch” xong toàn bộ “cỏ dại” của hàm số thực, Vệ Thiêm Hỉ mới nhận ra rằng, những vấn đề cô đặt ra ban đầu không chỉ có bảy, mà là chín.

Trong hai ngày rưỡi diễn ra cuộc họp, cô chỉ xuất hiện vài lần trong giờ ăn, phần lớn thời gian dành để trao đổi với hai sinh viên đi cùng về những diễn biến trong hội trường, thỉnh thoảng chỉ bảo thêm cho họ.

Ngày trước lễ bế mạc, tổng biên tập của Niên Giám Toán Học cùng với chủ tịch Hiệp hội Toán học Quốc tế tìm đến Vệ Thiêm Hỉ.

Chủ tịch Hiệp hội Toán học Quốc tế lo lắng hỏi:

“Vệ Thiêm Hỉ, rất xin lỗi, có lẽ đồ ăn chúng tôi cung cấp không tốt, khiến cô bị tiêu chảy lâu như vậy. Nhưng nhìn sắc mặt cô không tệ, chắc thuốc đã có tác dụng… Tôi đến đây để hỏi cô về chủ đề báo cáo ngày mai.

“Tối nay chúng tôi cần công bố lịch trình hội nghị, và cũng muốn hỏi cô cần bao nhiêu thời gian cho bài báo cáo. Vì ngày mai chỉ còn mình cô trình bày, nên chúng tôi cần xác định thời gian cụ thể, sau đó thông báo với khách sạn để họ sắp xếp lễ bế mạc.”

Vệ Thiêm Hỉ bắt đầu đếm ngón tay tính toán.

Cô cần tập trung trình bày quá trình xây dựng mô hình toán học của mình trong phần báo cáo, và việc này sẽ tốn khoảng một tiếng rưỡi.

Sau đó, hai mươi tám câu hỏi còn lại cần được phân tích từ nhiều góc độ để tạo ra các mô hình con từ mô hình toán học chính, nhằm tiếp tục dẫn dắt và giải thích. Dù có nói nhanh đến đâu, mỗi câu hỏi cũng cần ít nhất mười phút để trình bày, nghĩa là khoảng gần năm tiếng.

Tiếp theo, còn chín câu hỏi liên quan đến hàm thực biến. Vì các vấn đề này không yêu cầu quá nhiều mô hình toán học, nên sau khi suy diễn mô hình, phần còn lại chỉ là các phép tính thông thường – dù hơi phức tạp và tốn thời gian. Ít nhất, cô cũng cần thêm một tiếng rưỡi để trình bày.

Vệ Thiêm Hỉ tính toán thời gian một cách cẩn thận, sau đó với vẻ hơi kỳ quặc, cô nói với chủ tịch Hội Toán học Quốc tế:

"Khoảng tám tiếng."

"A, tám tiếng." Chủ tịch Hội Toán học Quốc tế bình thản ghi lại thời gian cô nói, nhưng chợt giật mình, như thể vừa hiểu ra điều gì đó. Ông ấy chau mày, thổi nhẹ râu, rồi hỏi lại:

"Giáo sư Vệ, cô nói cần bao lâu?"

Tám tiếng – thời gian này đủ để tổ chức một cuộc họp kéo dài cả ngày trời!

Vệ Thiêm Hỉ hơi ngượng, giải thích:

May

"Không lâu trước đây, tôi đã có một số đột phá trong nghiên cứu toán học, xem như phát hiện ra một phương pháp mới. Tôi muốn chia sẻ điều này với các đồng nghiệp đến từ khắp nơi trên thế giới."

"Nhưng tám tiếng vẫn là quá dài. Thiêm Hỉ, cô có chịu nổi không?"

Vệ Thiêm Hỉ mỉm cười:

"Nếu không phải tôi cố gắng rút ngắn thời gian, thì tám tiếng thậm chí còn không đủ. Giáo sư Michel, xin ông yên tâm. Phương pháp mới này rất hữu ích. Nhờ nó, tôi đã giải quyết được ba mươi bảy giả thuyết toán học. Nếu Hội Toán học Quốc tế dời ngày họp lại đến 20 tháng 9, con số này có thể sẽ còn lớn hơn."

Chủ tịch Hội Toán học Quốc tế, đồng thời là giáo sư toán của MIT, ngây người:

"Ba mươi bảy giả thuyết toán học? Là những vấn đề trong danh sách một trăm giả thuyết mà cô từng đưa ra sao?"

Vệ Thiêm Hỉ gật đầu:

"Đúng vậy."

Cô lấy ra bảng tiến trình đã chuẩn bị sẵn từ trước, đưa cho giáo sư Michel:

"Những giả thuyết tôi đã giải đều được ghi rõ ở đây, ông có thể xem qua."

Tổng biên tập Niên san Toán học ngạc nhiên đến mức không kìm được, vội chen vào:

"Thiêm Hỉ, cô im ắng mà lại đạt được nhiều thành tựu như vậy. Trước đây, tôi có hỏi các sinh viên của cô, họ còn bảo cô gặp khó khăn trong nghiên cứu… Tôi muốn biết, nếu không có trở ngại, liệu cả một trăm giả thuyết ấy có bị cô giải quyết hết không?"

Vệ Thiêm Hỉ ngượng ngùng gãi mũi:

"Thật ra, tôi đúng là gặp khó khăn. Nói thật với ông, tôi chỉ nghĩ ra phương pháp này vào cuối tháng Sáu. Sau khi giải quyết được giả thuyết đầu tiên, ngay hôm sau tôi đã lên máy bay sang Berlin. Ba mươi sáu giả thuyết còn lại đều được giải quyết trên chuyến bay và trong thời gian tôi ở khách sạn. Vì vậy, về mặt kỹ thuật, sinh viên của tôi cũng không nói sai."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 496: Chương 496



Nghe cô giải thích, tổng biên tập lập tức xâu chuỗi mọi chuyện gần đây của Vệ Thiêm Hỉ, rồi nhớ lại những chi tiết một cách cẩn thận. Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu ông. Ông ấy đột nhiên cao giọng:

"Thiêm Hỉ, vậy có nghĩa là, trong khoảng thời gian cô ‘biến mất’, không giống như lời đồn rằng cô đưa sinh viên đi du lịch hay thăm bạn bè ở Berlin. Thực tế, cô nhốt mình trong phòng, miệt mài chứng minh các giả thuyết toán học, đúng không?"

"Và cả ba ngày họp, cô bảo rằng mình bị đau bụng. Thực ra, đó chỉ là cái cớ để tiếp tục giải quyết các giả thuyết toán học, phải không? Thật xin lỗi, tôi không nên suy đoán như vậy, nhưng nhìn sắc mặt của cô, rõ ràng cô còn khỏe mạnh hơn bất cứ ai không bị bệnh."

Vệ Thiêm Hỉ xấu hổ gật đầu:

"Xin lỗi mọi người. Khi ý tưởng xuất hiện, tôi không muốn lãng phí thời gian. Tôi sợ nếu bỏ qua, cơ hội này sẽ không quay lại nữa, và tôi sẽ không bắt được những ‘cánh chim cảm hứng’ này."

Chủ tịch Hội Toán học Quốc tế nhìn cô với vẻ mặt như vừa bị chơi khăm. Ông ấy đã lo lắng cho cô suốt mấy ngày, chỉ vì tưởng rằng mình không sắp xếp được chế độ ăn uống phù hợp khiến cô đau bụng. Giờ đây, ông ấy cảm thấy như muốn thốt ra một câu chửi thề – hệt như Abel.

Tuy nhiên, nghĩ đến sự khác biệt giới tính, cuối cùng ông ấy chỉ có thể cố gắng kiềm chế.

Vì Vệ Thiêm Hỉ kéo dài thời gian báo cáo lên đến tám giờ, ban tổ chức Hiệp hội Toán học Quốc tế buộc phải điều chỉnh lịch trình. Họ dời chuyến tham quan một ngày tại Berlin, vốn được lên kế hoạch sau lễ bế mạc, lên trước lễ bế mạc và trùng thời gian với buổi báo cáo của Vệ Thiêm Hỉ. Những người tham dự được phép tự do lựa chọn: ai muốn ở lại nghe báo cáo của Vệ Thiêm Hỉ thì ở lại, ai muốn đi tham quan Berlin và cảm nhận nét đẹp của văn hóa Đức thì tự tổ chức nhóm để đi.

Một buổi báo cáo kéo dài một tiếng đã được coi là đặc quyền của các học giả hàng đầu. Vậy mà Vệ Thiêm Hỉ lại trực tiếp kéo dài thời gian báo cáo lên tám tiếng, khiến không ít nhà toán học cảm thấy khó tin. Nhưng khi xem danh sách các nội dung mà Vệ Thiêm Hỉ trình bày, không một ai dám lên tiếng phản đối.

May

Có ai muốn đi tham quan Berlin sao?

Cứ chờ sau hội nghị, muốn đi đâu thì đi. Có thể ở Berlin nghỉ dưỡng đến tận ngày 1 tháng 9 nếu thích!

Nhưng buổi báo cáo của Vệ Thiêm Hỉ thì nhất định không thể bỏ lỡ.

Nhìn vào danh sách ba mươi bảy giả thuyết toán học đã được giải quyết do Vệ Thiêm Hỉ liệt kê, các nhà toán học từ khắp nơi trên thế giới không khỏi cảm thán. Dường như "kẻ quấy đảo" từng khiến giới toán học khổ sở trong vài năm ngắn ngủi ngày trước đã trở lại.

Trời biết đã có bao nhiêu nhà toán học cắm đầu vào một trăm giả thuyết mà Vệ Thiêm Hỉ đưa ra. Trước hội nghị, không ít người vẫn còn thao thao bất tuyệt về những giả thuyết này, tự cho rằng họ đã đứng trên vai Vệ Thiêm Hỉ và tiến xa hơn các đồng nghiệp. Nhưng thực tế đã dạy họ một bài học.

Vệ Thiêm Hỉ lặng lẽ giải quyết ba mươi bảy vấn đề. Đây có còn là người nữa không?

Đặc biệt là một nhà toán học người Ý. Vấn đề mà anh ta từng khoe khoang trước mặt Vệ Thiêm Hỉ giờ nằm gọn trong danh sách báo cáo, với một dòng chú thích nhỏ trong ngoặc: "Đã chứng minh". Thảo nào khi đó Vệ Thiêm Hỉ chẳng thèm nghe tiếp.

Cảm giác này giống như bị ai đó tát vào mặt bằng tay bôi ớt cay... Đến mức mặt cũng muốn cháy lên.

Ngày hôm sau, Hiệp hội Toán học Quốc tế khai mạc đúng giờ. Trong tám tiếng, Vệ Thiêm Hỉ trình bày chi tiết mô hình toán học mà cô xây dựng, các phương pháp tư duy được áp dụng trong quá trình này, và một số mở rộng cũng như biến thể của mô hình.

Những nhà toán học trong hội trường nhanh chóng chia thành hai phe. Những người có nền tảng toán học vững chắc, đủ hiểu những gì Vệ Thiêm Hỉ nói, thì say mê như lạc vào cõi tiên. Còn những người có kiến thức hạn chế hơn hoặc nghiên cứu các lĩnh vực ít liên quan lại trải qua tám tiếng hoài nghi về cuộc đời mình.

Họ là ai?

Họ đang ở đâu?

Những gì họ học chắc chắn là một loại toán học giả!
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 497: Chương 497



Buổi báo cáo kéo dài thêm một tiếng rưỡi. Lý do là khi trình bày về phân tích hàm, Vệ Thiêm Hỉ bất ngờ nảy ra một ý tưởng trong đầu. Cô lập tức viết ý tưởng đó lên bảng trắng và sau khi hoàn thành các nội dung theo kế hoạch, cô nhanh chóng dùng công thức vừa suy luận ra để giải quyết vấn đề này.

Ý tưởng đó chính là giả thuyết thứ 101, độ khó không thua kém gì một trăm giả thuyết trước.

Màn trình diễn bất ngờ này khiến các chuyên gia và học giả tham dự hội nghị không khỏi sững sờ hết lần này đến lần khác. Đến khi kết thúc hội nghị và bước vào buổi tiệc buffet, bầu không khí trong căn phòng vẫn im lặng đến kỳ lạ. Ngoài tiếng leng keng của d.a.o nĩa và đĩa chạm vào nhau, chỉ còn âm thanh sột soạt của những trang giấy được lật qua.

Mô hình toán học mà Vệ Thiêm Hỉ đưa ra thực sự quá ấn tượng. Không ít nhà toán học đã thử áp dụng các vấn đề cô nêu ra vào nghiên cứu của họ và phát hiện những câu hỏi tưởng chừng bế tắc trước kia nay lại sáng tỏ bất ngờ.

Cũng có không ít nhà toán học dựa vào ghi chép trong hội trường để bắt tay chứng minh những giả thuyết mà họ theo đuổi suốt nhiều năm.

Trong một trăm giả thuyết, ba mươi bảy đã được giải quyết. Còn lại sáu mươi ba giả thuyết, không biết Vệ Thiêm Hỉ có tiếp tục chứng minh không. Nhưng các nhà toán học đều hiểu rằng, chỉ cần họ chứng minh được một phần trong sáu mươi ba giả thuyết này, đó đã là một thành tựu đủ để họ tự hào cả đời. Thành tựu ấy thậm chí có thể khép lại sự nghiệp nghiên cứu của họ một cách viên mãn.

Lối tư duy mới được mở ra trước mắt khiến các nhà toán học cảm thấy như vừa khám phá được kho báu. Đến mức họ chẳng còn muốn tham dự lễ bế mạc ngày hôm sau, mà chỉ tập trung toàn bộ tâm trí vào các nghiên cứu.

Chủ tịch Hiệp hội Toán học Quốc tế, giáo sư Michel, lần đầu tiên chứng kiến lễ bế mạc mà có đến hai phần ba số ghế bỏ trống. Ông ấy bất đắc dĩ nói với Tổng biên tập tạp chí Mathematics Annals:

"Xem ra tối nay chúng ta tiết kiệm được không ít rượu sâm panh."

Tổng biên tập nhún vai đáp:

"Chưa chắc đâu. Nếu giáo sư Vệ tham dự tiệc tối bế mạc, tôi tin chắc sẽ có nhiều người xuất hiện hơn."

"Nhưng giáo sư Vệ đã rời đi để ra sân bay rồi…" Michel nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp: "Khoảng một tiếng nữa, cô ấy sẽ lên máy bay trở về Trung Quốc. Anh nghĩ tôi có nên mua sâm panh nữa không? Hay đổi sang mua Coca-Cola?"

Tổng biên tập tạp chí Mathematics Annals nảy ra một ý tưởng, liền hỏi Michel:

"Tôi nhớ rằng các bảng trắng mà giáo sư Vệ viết lên vẫn chưa bị xóa, đúng không? Các ông còn định sử dụng chúng không? Nếu không, tôi có thể trả tiền để mua lại. Những bảng trắng ấy nên được đưa vào thư viện Flint của Đại học Princeton để thế hệ sau chiêm ngưỡng."

Michel ngẩn ra một lúc, sau đó nhìn Tổng biên tập với ánh mắt kỳ lạ, rồi nói:

"Lúc đầu tôi không có ý định ấy. Nhưng nghe anh nói vậy, tôi chợt nghĩ rằng bảo tàng Berlin cũng rất phù hợp để trưng bày những bảng trắng này. Cảm ơn anh đã nhắc tôi."

Tổng biên tập đứng hình. Đây có phải tự bê đá đập chân mình không? Có lẽ không, nhưng đúng là vừa đưa sói vào cửa và bị cướp mất báu vật.

Sau khi trở về Trung Quốc, Vệ Thiêm Hỉ lập tức bắt tay viết bài luận cho ba mươi bảy giả thuyết mà cô đã chứng minh. Tất cả đều được gửi đến tạp chí Mathematics Annals. Đúng lúc đó, kết quả kỳ thi đại học được công bố, Vệ Thiêm Hỉ liền quan tâm đến Đông Qua và Tây Qua cùng hai người anh em họ.

May

Trận đấu giữa Vệ Đại Nha và hai anh em Vệ Đông Qua, Vệ Tây Qua vẫn chưa đến hồi kết.

Vệ Đại Nha muốn hai người con học chuyên ngành Tài chính - Thương mại để kế thừa gia sản, nhưng Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua lại chẳng có chút hứng thú nào với việc kinh doanh. Khi điền nguyện vọng, Vệ Đông Qua lén đăng ký vào ngành Văn học của Đại học Kinh Hoa, còn Vệ Tây Qua lại chọn Học viện Mỹ thuật Trung ương.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 498: Chương 498



Cả hai trường đều là những ngôi trường danh tiếng hàng đầu trong nước, nhưng Vệ Đại Nha thì giận đến suýt ngất.

Khi Vệ Thiêm Hỉ về đến nhà, Vệ Đại Nha đang ngồi với đôi mắt sưng húp, lén lau nước mắt. Vệ Thiêm Hỉ hỏi:

“Cô, sao thế ạ?”

“Hai đứa bất hiếu kia, cô bảo đừng làm gì thì chúng lại cứ nhất quyết làm ngược lại. Đặc biệt là Đông Qua! Cháu nói xem, cha nó... Cháu biết rồi đấy, hiện giờ đang dạy ở ngành Văn học của Đại học Kinh Hoa, vậy mà nó lại đăng ký vào đúng ngành này. Thế chẳng phải cố tình đối nghịch với cô sao?”

Vệ Thiêm Hỉ ngẩn người:

“Đại học Kinh Hoa, ngành Văn học? Đông Qua thi đỗ thế là tốt quá rồi còn gì.”

“Cô à, cô đừng nghĩ thế. Đông Qua thật sự yêu thích văn học. Trong nước, ngành Văn học tốt nhất chính là Đại học Kinh Hoa. Có lẽ nó chỉ đơn thuần hướng tới danh tiếng của trường thôi, không nhất thiết là vì dượng đâu!”

“Cháu gọi anh ta là gì? Cháu chỉ có cô năm, cô út và dượng út, làm gì có dượng!” Vệ Đại Nha trừng mắt chỉnh lời.

Vệ Thiêm Hỉ bất lực cười:

“Cô à, đã bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn chưa buông được sao? Mọi người đều sống ở thủ đô, dượng ấy cũng là người giữ lời. Nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống của Đông Qua và Tây Qua thì thực sự chưa bao giờ nhận con cả. Vậy cô còn lo lắng gì nữa? Dù Đông Qua học ngành Văn học, thì cũng có làm sao? Nó có thể nhận cha mà không nhận mẹ được chắc?”

May

Vệ Đại Nha lau nước mắt, đột nhiên buông một câu:

“Cô đã gặp anh ta rồi... Gầy lắm, gầy không chịu nổi. Anh ta nhỏ hơn cô hai tuổi mà giờ đầu đã bạc trắng. Thiêm Hỉ, cháu biết không? Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, đầu cô chỉ hiện lên bốn chữ.”

“Ngày trước mù quáng?” Vệ Thiêm Hỉ đoán thử.

Vệ Đại Nha bị câu nói bất ngờ của Vệ Thiêm Hỉ chọc cười:

“Con bé này nói linh tinh gì thế? Cô sống đến giờ, chuyện cũ nhìn thấu cả rồi. Những gì đã xảy ra không thể phủ nhận. Ngày đó cô từng yêu anh ta, lẽ nào giờ mắng hai câu ‘ngày trước mù quáng’ thì tình cảm đó không còn giá trị nữa? Lời nói dối có thể lừa người khác, nhưng không lừa được chính mình.”

“Anh ta gầy quá, vừa nhìn là thấy tiều tụy đến mức chỉ còn da bọc xương. Cô không hối hận vì đã lấy anh ta, cũng không hối hận vì sinh ra Vệ Triều và Vệ Dương. Cô chỉ hối hận vì khi đó đã không giữ được anh ta. Nếu giữ được, có phải mọi thứ đã hoàn toàn khác không?”

“Cha mẹ anh ta muốn anh ta rời đi vì nghe phong thanh tin tức, không muốn anh ta chịu khổ trong nước. Nhưng nếu khi đó cô kiên quyết hơn, dù phải trói anh ta ở nhà, thì sau này làm gì có nhiều chuyện xảy ra đến thế? Mười năm ấy đúng là loạn thật, cũng khổ thật, nhưng nhà mình vẫn sống ổn. Nếu cô quyết giữ anh ta lại, thì dù hai đứa có cùng làm ở xưởng xà phòng mười năm cũng có sao?”

“Nói cho cùng, người mà cô yêu nhất khi đó không phải anh ta, mà là chính bản thân mình. Nói thẳng ra, trong lòng cô, anh ta còn chẳng xếp nổi vào top ba. Cô đứng đầu, bà nội cháu đứng thứ hai, Vệ Triều và Vệ Dương đứng thứ ba, còn anh ta chỉ đứng thứ tư. Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn đến ai bay người nấy. Ngày đó, đại nạn còn chưa đến, hai người đã tự bay rồi.”

Nghe Vệ Đại Nha nói vậy, trong lòng Vệ Thiêm Hỉ bỗng nổi lên một dự cảm mơ hồ. Cô hỏi:

“Cô, có phải cô muốn quay lại với dượng không?”

Vệ Đại Nha cười khẩy:

“Quay lại gì chứ? Chia tay hơn mười năm, Đông Qua và Tây Qua còn chưa ra đời, bọn cô đã ly hôn rồi. Giờ hai đứa nó sắp vào đại học, còn cơ hội nào nữa mà quay lại? Thiêm Hỉ, cô chỉ nghĩ thông suốt thôi. Khi ấy anh ta ích kỷ, cô cũng ích kỷ, không ai trách được ai. Giờ sức khỏe anh ta có vẻ không tốt, cháu dẫn Đông Qua và Tây Qua thay cô đến gặp anh ta, để chúng nhận mặt nhà cha ruột mình.”

“Ba mươi lập thân, bốn mươi thấu hiểu, năm mươi biết mệnh trời. Giờ cô đã biết mệnh trời là gì rồi. Cháu xem Đông Qua và Tây Qua đấy, cô thích kinh doanh kiếm tiền bao nhiêu, nhưng chúng lại giống hệt anh ta. Đây chẳng phải là mệnh trời sao? Cô có kiếm được bao nhiêu tiền cũng không chống lại nổi mệnh trời.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 499: Chương 499



Vệ Thiêm Hỉ đồng ý với Vệ Đại Nha rằng cuối tháng Tám sẽ dẫn hai anh em Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua đi gặp Bạch Dương một lần. Sau đó, cô đau đầu vô cùng, quay lại trường Đại học Thủy Mộc.

Trong thư viện của trường, Vệ Thiêm Hỉ tình cờ tìm thấy cuốn Vây Thành của tiên sinh Tiền Chung Thư, được xuất bản vào năm 1947. Cô mượn về văn phòng và đọc kỹ vài lần. Đọc xong, cô bỗng hy vọng công trình nghiên cứu của Lạc Thư Văn đừng quá thuận lợi, để có thêm chút thời gian cho anh thở.

Lạc Thư Văn rất xuất sắc. Anh hoàn hảo ở mọi khía cạnh, và gương mặt ấy chỉ cần nhìn một lần đã khiến cô nhớ mãi suốt bao năm qua. Nhưng bản thân cô vẫn luôn nghĩ mình chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn không có ý định kết hôn.

Thậm chí, vì chuyện của Vệ Đại Nha và Bạch Dương, cô còn có chút sợ hãi với ý niệm hôn nhân.

...

Dường như lãnh đạo Bộ Khoa học Công nghệ đã nghe thấy tiếng lòng của Vệ Thiêm Hỉ. Chỉ vài ngày sau, lãnh đạo Bộ dẫn theo hai nhân viên đến trường Đại học Thủy Mộc để phàn nàn với cô.

“Giáo sư Vệ, mặc dù lãnh đạo cấp cao đã căn dặn chúng tôi, khi phê duyệt kinh phí nghiên cứu cho dự án hàng không vũ trụ của cô phải tạo điều kiện tối đa, nhưng cô cũng không thể coi kinh phí của Bộ chúng tôi như không phải tiền chứ!”

“Cô xem, nửa năm qua, cô đã tiêu hết bốn tỷ kinh phí. Số tiền này đủ để duy trì hoạt động của tất cả các dự án tại trường Đại học Thủy Mộc trong năm năm. Cô có thể tiêu xài tiết kiệm hơn một chút được không?”

Vệ Thiêm Hỉ cau mày, mở cuốn sổ tài chính mà lãnh đạo Bộ đưa tới, lật từng trang xem kỹ. Mỗi khoản chi đều có dấu cá nhân của cô, nhưng con dấu này luôn được cô để ở chỗ Lạc Thư Văn. Vậy nên, bốn tỷ này là do Lạc Thư Văn chi tiêu?

“Trước hết, mọi người đừng vội, ngồi xuống uống chút trà. Tôi sẽ kiểm tra xem số kinh phí này đã được chi vào đâu.” Cô pha trà cho lãnh đạo Bộ và hai nhân viên, rồi hỏi tiếp: “Các ông đã kiểm toán những khoản chi này chưa? Có thấy vấn đề gì bất thường không?”

Lãnh đạo Bộ nhấp một ngụm trà, bị nóng đến mức nhăn mặt. “Chi tiêu thì không có vấn đề. Chúng tôi đã kiểm tra kỹ rồi, mỗi khoản đều hợp lệ. Nhưng giáo sư Vệ, vấn đề của chúng tôi không nằm ở tính hợp lệ, mà ở tính cần thiết của những khoản chi này.”

“Dự án của cô là trong lĩnh vực hàng không vũ trụ, nhưng cô xem, tại sao lại có các khoản chi cho Viện Nghiên cứu Vệ tinh của Viện Khoa học Công nghiệp? Dẫu biết rằng hàng không vũ trụ không thể tách rời vệ tinh, nhưng trong dự án của cô không hề đề cập đến việc chế tạo vệ tinh. Riêng khoản này đã chi hơn bảy mươi triệu, mà đây không phải là một chi phí cần thiết.”

“Còn việc nghiên cứu máy tính, vài năm trước cô vừa nâng cấp siêu máy tính, vậy mà giờ lại dựa vào dự án hàng không vũ trụ để bắt đầu nghiên cứu thu nhỏ siêu máy tính? Công nhận rằng thu nhỏ siêu máy tính rất hữu ích, nhưng nó liên quan gì đến hàng không vũ trụ? Nếu cô muốn nghiên cứu, hãy nộp báo cáo dự án mới, rồi lập dự toán lại chứ!”

Nghe đến đây, Vệ Thiêm Hỉ chỉ biết giật khóe mắt. Cô cố nén cơn tức muốn đi tìm Lạc Thư Văn “xử lý” một trận, rồi xem xong sổ tài chính, vẫn phải mỉm cười gượng gạo giải thích với lãnh đạo Bộ.

May

“Yên tâm, những tài liệu cần bổ sung, chúng tôi sẽ bổ sung đầy đủ. Nhưng những điều ông nói hôm nay tôi không thể đồng ý được. Toàn bộ các khoản chi tiêu này đều đã được liệt kê trong dự án và nằm trong phạm vi chi phí hợp lý. Hơn nữa, ông cũng biết đấy, ngay cả trên trường quốc tế, hàng không vũ trụ vẫn là lĩnh vực tiên phong nhất. Muốn làm tốt lĩnh vực này, hệ thống định vị vệ tinh phải được xây dựng hoàn chỉnh, mà điều này không thể tách rời các siêu máy tính di động phục vụ trạm tín hiệu mặt đất. Nếu ông không tin, có thể xem lại trong đơn xin lập dự án của tôi, tất cả đều đã được liệt kê.”
 
Back
Top Bottom