Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 420: Chương 420



Cô rất biết ơn Đại học Lund và giáo sư Meiseta, nhưng vì vấn đề quốc gia, cô bắt buộc phải ích kỷ.

Khoa học không có quốc tịch, nhưng các nhà khoa học thì có.

May

Những công nghệ như vậy, nếu được chia sẻ, cũng chỉ có thể dành cho tổ quốc mình.

Tuy nhiên, đề nghị của giáo sư Meiseta vẫn chưa thể từ chối hoàn toàn. Suy nghĩ một hồi, Vệ Thiêm Hỉ quyết định đến Viện nghiên cứu Vật liệu Tính toán của Đại học Trung Sơn. Cô định sử dụng thiết bị nghiên cứu tại đây để tiến hành một số thí nghiệm và viết vài bài báo thú vị. Đây cũng là cách cô đưa ra một câu trả lời cho giáo sư Meiseta.

Tại Viện nghiên cứu Vật liệu Tính toán của Đại học Trung Sơn, mọi người đều biết Nilsen là học trò của Vệ Thiêm Hỉ và rằng chính cô mới là người sáng lập ngành Tính toán Vật liệu. Vì vậy, những thí nghiệm cô muốn thực hiện luôn được mọi người nhiệt tình giúp đỡ. Chẳng mất nhiều thời gian, cô đã thu thập đủ dữ liệu cần thiết. Trong khi viết bài tại viện nghiên cứu, cô cũng tranh thủ hướng dẫn các sinh viên ở đây như một cách đền đáp.

...

Ở thủ đô, một sinh viên tại Viện nghiên cứu Công nghệ Cao đã dành nửa năm để nghiên cứu ngược một chiếc tivi do quốc gia Lưu Cầu sản xuất. Sau khi giải mã thành công thiết kế kỹ thuật, người này đã cải tiến và viết bằng sáng chế, chuyển giao cho Tập đoàn Tân Thời Đại để thực hiện.

Vệ Đông Chinh đã xem qua mẫu tivi do chính sinh viên này thiết kế. Tuy không tinh tế bằng sản phẩm của quốc gia Lưu Cầu, nhưng chất lượng lại rất đáng khen ngợi. Cường độ tín hiệu, độ rõ nét, và các yếu tố khác đều đạt tiêu chuẩn. Điểm hạn chế duy nhất là tivi quá cồng kềnh. Tuy nhiên, gu thẩm mỹ hiện tại ở Hoa Quốc đang ưa chuộng sự bền vững, nên khuyết điểm này cũng không thành vấn đề.

Việc sản xuất tivi thành công đã kéo theo sự phát triển của công nghệ ăng-ten thu tín hiệu. Một giáo sư khoa Điện tử và Thông tin tại Đại học Thủy Mộc, khi nghe Tập đoàn Tân Thời Đại đang nghiên cứu lĩnh vực này, đã chủ động tìm đến Vệ Đông Chinh đề xuất hợp tác. e bo o k sh op . v n - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ

Ông đưa ra khái niệm ‘truyền hình vệ tinh’ và giải thích rằng, việc sử dụng vệ tinh viễn thông để truyền và phát tín hiệu chương trình truyền hình sẽ là bước đột phá.

Vị giáo sư nói với Vệ Đông Chinh: “Tổng giám đốc Vệ, nước Lưu Cầu có diện tích nhỏ, họ chỉ cần sử dụng trạm phát truyền hình truyền thống là đủ phủ sóng cả nước. Nhưng Hoa Quốc thì khác. Trạm phát truyền thống nhiều nhất cũng chỉ phủ sóng một tỉnh, thậm chí còn chưa đạt được điều đó. Chúng ta chỉ có thể sử dụng vệ tinh viễn thông để truyền tín hiệu mới đạt được hiệu quả như mong muốn. Anh hãy cân nhắc kỹ. Tôi đảm bảo, truyền hình vệ tinh chắc chắn sẽ là xu hướng nghiên cứu lớn trong tương lai. Nếu Tập đoàn Tân Thời Đại đi trước một bước, tiền kiếm được trong tương lai chắc chắn không hề ít!”

Vệ Đông Chinh hỏi vị giáo sư:

"Đã chắc chắn như vậy, sao ông không trực tiếp tìm Bộ Khoa học và Công nghệ quốc gia mà lại đến tìm Tập đoàn Tân Thời Đại? Ông cũng biết, Tân Thời Đại vốn là một tập đoàn thực nghiệp, còn dự án nghiên cứu này chẳng liên quan gì đến lĩnh vực của chúng tôi. Muốn chúng tôi đầu tư, chỉ dựa vào những thứ ông đưa ra hiện giờ thì vẫn còn xa lắm."

Vị giáo sư thoáng lúng túng:

"Bộ Khoa học và Công nghệ nói họ không thể phóng riêng một vệ tinh truyền thông chỉ để phát sóng chương trình truyền hình cho khán giả cả nước, vậy nên..."

Sắc mặt Vệ Đông Chinh tối sầm lại, biểu cảm sống động đến mức có thể minh họa cho định nghĩa của từ không thể tin nổi:

"Vậy nên ông mới nhắm đến Tập đoàn Tân Thời Đại? Xin lỗi, chúng tôi cũng không thể vì phát sóng chương trình truyền hình mà phóng riêng một vệ tinh lên trời đâu..."

"Nhưng nếu lỡ đâu? Với tiềm lực tài chính và vật chất của Tân Thời Đại, phóng một vệ tinh cũng chẳng phải chuyện hao tổn lớn lao gì. Hơn nữa, vệ tinh ấy sẽ đem lại lợi ích gấp mười, gấp trăm lần cho tập đoàn..." Vị giáo sư không cam tâm, cố gắng biện luận.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 421: Chương 421



Vệ Đông Chinh xua tay:

"Ông đừng nói với tôi những điều đó. Tôi chỉ là một thương nhân. Thương nhân chú trọng lợi ích, mà lợi ích thì chia làm hai loại: hiển hiện và tiềm ẩn. Tình huống này thuộc về lợi ích tiềm ẩn. Nếu Tân Thời Đại dư tiền, tôi sẽ không ngại hỗ trợ nghiên cứu của ông. Nhưng hiện tại, tài chính của tập đoàn đang rất căng thẳng. Hơn nữa, những vấn đề kỹ thuật đều do em gái tôi phụ trách. Đừng phí lời với tôi, nếu ông thuyết phục được con bé, kinh phí nghiên cứu không thành vấn đề."

Vị giáo sư lau mồ hôi lạnh trên trán. Nếu ông ấy có khả năng thuyết phục Vệ Thiêm Hỉ, ông ấy đã không cần đến gặp Vệ Đông Chinh làm gì. Ý tưởng này chỉ là một suy nghĩ sơ sài, còn nhiều điểm kỹ thuật chưa hoàn thiện. Lừa Vệ Đông Chinh nghe một câu chuyện lớn thì được, vì anh ấy không hỏi sâu về mặt kỹ thuật, dễ bị qua mặt. Nhưng nếu phải thuyết phục Vệ Thiêm Hỉ... vị giáo sư biết rõ mình không đủ khả năng.

Không lừa được Vệ Đông Chinh, vị giáo sư chẳng muốn tìm đến Vệ Thiêm Hỉ để chuốc bẽ bàng, thế là ông ấy chuyển hướng sang Vệ Đại Nha.

Lúc ấy, Vệ Đại Nha đang đau đầu vì chuyện của hai cậu con trai, Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua, chuẩn bị lên lớp 12, năm tới sẽ thi đại học. Trong phút hứng khởi, chị ấy hỏi hai con:

"Các con có ngành nào muốn học không? Nói trước với mẹ, mẹ sẽ giúp các con chọn trường. Đừng lo, nhà mình chẳng thiếu tiền. Mẹ sẽ ủng hộ mọi quyết định của các con."

Vệ Đại Nha nói với ý định thể hiện sự yêu thương của một người mẹ vĩ đại, mong hai con cảm nhận được tình thương dạt dào. Nào ngờ...

Vệ Đông Qua bảo:

"Mẹ, con muốn học văn chương, sau này làm thi sĩ!"

Vệ Tây Qua lại nói:

"Mẹ, con muốn học mỹ thuật, sau này trở thành họa sĩ!"

Nụ cười trên mặt Vệ Đại Nha dần hóa đá, suýt chút nữa thì tan vỡ ngay tại chỗ:

"Gì cơ? Hai đứa nói lại lần nữa xem, các con muốn học cái gì?"

"Một đứa học văn chương, một đứa học mỹ thuật. Vậy gia sản to lớn của nhà mình để ai thừa kế? Chẳng lẽ mẹ vất vả cả đời, cuối cùng không đứa nào tiếp quản à? Các con bàn bạc với nhau, nhất định phải có một đứa đứng ra thừa kế!"

Vệ Tây Qua láu lỉnh liếc nhìn Vệ Đông Qua, nói với mẹ:

May

"Mẹ, việc quan trọng như gia sản thì chắc chắn phải giao cho con cả, tức là anh con, quản lý rồi. Mẹ cứ để anh lo. Con chẳng ham quyền hành gì, miễn anh chia tiền đúng hạn cho con là được."

Vệ Đông Qua nghe vậy thì trông như vừa nuốt phải ruồi:

"Chú mày nghĩ đẹp nhỉ! Hai ta là sinh đôi, phân biệt gì trưởng thứ? Còn đòi anh làm việc, chú hưởng tiền, đừng có mơ!"

"Anh em sinh đôi thì sao? Em gọi anh bao nhiêu năm là anh, giờ anh gọi em làm anh vài năm đi! Nếu em là anh cả, em nhất định sẽ có trách nhiệm, gánh vác trọng trách mẹ để lại."

Vệ Tây Qua tưởng đã nắm chắc phần thắng, ai ngờ Vệ Đông Qua lại rất thoải mái. Cậu liền gọi một tiếng "anh" ngọt lịm, vỗ vai Vệ Tây Qua:

"Thế nhé, em làm anh, em thừa kế gia sản, kiếm được bao nhiêu chia cho anh một nửa là được. Mẹ, mẹ làm chứng đấy, đừng để Vệ Tây Qua nuốt lời."

Vệ Tây Qua: "..." Đây chính là tự đào hố chôn mình!

Vệ Đại Nha tức đến phát điên. Chị ấy không thể hiểu nổi, kiếm tiền thì có gì không tốt mà cả hai đứa lại chẳng hứng thú?

Điều mà Vệ Đại Nha lo lắng nhất, chính là không có ai thừa kế khối tài sản hàng trăm triệu mà mình vất vả kiếm được. Giờ đây, nỗi lo ấy đã trở thành hiện thực.

“Học văn học với nghệ thuật cái gì? Học văn học với nghệ thuật thì có tiền đồ gì? Con nhìn xem, anh chị con và cả mẹ nữa đều học ngành kỹ thuật, ra trường kiếm được tiền lớn, còn có thể cống hiến cho đất nước! Học văn học với nghệ thuật thì làm được cái gì?” Vệ Đại Nha tức giận đến mức gan ruột phổi thận đều đau.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 422: Chương 422



Vệ Đông Qua thì thầm: “Mẹ không thể chỉ nói mẹ, anh con và chị con. Anh Quốc Kiện với anh Quốc Khang cũng học ngành kỹ thuật, giờ làm gì mẹ biết không, suốt ngày ở những nơi hoang vu, không có lấy một con chim, sửa chữa trái đất.”

“Nhìn anh Quang Minh với vợ anh Quang Minh mà xem, người ta làm việc nhàn hạ, ăn mặc lịch sự, kiếm tiền cũng không ít. Đi đến đâu cũng có người biết, bao nhiêu là mặt mũi! Mẹ, học văn học với nghệ thuật có tiền đồ hơn. Sau này con nhất định sẽ trở thành một nhà thơ lớn, để Tây Qua thừa kế tài sản đi. Nó học cái gì mà vẽ vời, cùng lắm ra trường chỉ làm được giáo viên mỹ thuật, không bằng thừa kế gia sản.”

Vệ Tây Qua không chịu: “Ai nói em học vẽ xong chỉ có thể làm giáo viên mỹ thuật? Sao anh không nói anh học văn học xong, ra trường chỉ có thể làm giáo viên Ngữ văn?”

Những đứa trẻ nhà người ta tranh giành tài sản đến mức anh em quay lưng, còn hai đứa ngốc nhà mình thì đùn đẩy nhau vì không muốn quản lý gia sản… Vệ Đại Nha tức đến nỗi sụp đổ. Tối hôm đó, chị ấy đem chuyện kể cho bà cụ Vệ nghe, định nhờ bà cụ bày cách xem hồi xưa bà cụ làm thế nào để bốn người anh trai chị ấy ngoan ngoãn nghe lời.

Bà cụ Vệ cười nhạo: “Chỉ có hai thằng nhóc ranh con mà con không quản được? Đúng là chưa học nổi một nửa bản lĩnh của mẹ.”

“Đại Nha, mẹ thấy là hai thằng bé nhà con bị nuôi sung sướng quá, từ nhỏ không thiếu tiền tiêu, không thiếu cơm ăn, nên không biết tiền quan trọng thế nào. Mai mốt con cắt tiền tiêu vặt của chúng đi, xem chúng xoay xở thế nào!”

Vệ Đại Nha có chút không nỡ: “Không ăn thua đâu mẹ ơi, mấy năm nay chắc chắn chúng đã tiết kiệm được khối tiền tiêu vặt rồi. Với cả mẹ biết tính Đông Qua và Tây Qua mà, thân với nhóc Hỉ, hết tiền chắc chắn sẽ xin nó. Nhóc Hỉ chiều chúng nó lắm, kiểu gì chẳng cho!”

Bà cụ Vệ: “…” Đây đúng là vấn đề lớn.

Vệ Thiêm Hỉ quá tốt với hai anh em Đông Qua và Tây Qua. Bà cụ Vệ vốn định bày kế cho Vệ Đại Nha để chị ấy nắm được kinh tế của hai đứa trẻ, nhưng chỉ cần Vệ Thiêm Hỉ còn đó, Đông Qua và Tây Qua không bao giờ lo thiếu tiền tiêu.

Bà cụ Vệ phiền não không thô: “Người ta bảo nhóc Hỉ khi giảng bài rất nghiêm, sao với hai thằng Đông Qua và Tây Qua thì hiền thế không biết? Lại còn hai đứa nhà Quang Minh, nhóc Hỉ càng chiều chúng nó quá mức. Mấy hôm trước, vợ thằng Quang Minh kể với mẹ là hai đứa nhỏ hỏi nó xem có thể bỏ nhà đi bụi không, sau này gọi cô Hỉ là mẹ. Làm suýt nữa con bé Tình Tình tức chết…”

May

“Cả chị dâu tư của con cũng bảo là nhóc Hỉ quá nuông chiều bọn trẻ. Chị dâu tư với vợ thằng Quang Minh muốn dạy bảo con cái cũng phải đợi nhóc Hỉ đi công tác ở Giang Nam, khó khăn lắm mới dạy chúng ngoan ngoãn. Kết quả nhóc Hỉ vừa về, bọn trẻ lại nghịch ngợm như quỷ.”

Bà cụ Vệ và Vệ Đại Nha thì thầm bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định Vệ Thiêm Hỉ chính là ‘thủ phạm’ làm hư bọn trẻ.

May mà Vệ Thiêm Hỉ không biết chuyện này, nếu không chắc chắn cô sẽ kêu oan.

Cô không phải nuông chiều trẻ con, mà chỉ là mềm lòng, không nỡ thấy chúng phải chịu thiệt thòi thôi.

Bà cụ Vệ cảm thấy cần dạy dỗ lại Đông Qua và Tây Qua, bèn kiếm cơ hội kéo Vệ Thiêm Hỉ lại, nói chuyện nghiêm túc: “Nhóc Hỉ, cô cháu muốn dạy bảo Đông Qua và Tây Qua, cháu đừng có phá đám, nhớ chưa? Nếu bọn chúng xin cháu tiền, một đồng cũng không được cho!”

Vệ Thiêm Hỉ ngạc nhiên: “Cô lại nổi cơn gì thế? Hai đứa trẻ ngoan thế, sao lại phải dạy bảo?”

Bà cụ Vệ nghĩ đến chuyện Đông Qua và Tây Qua không muốn thừa kế gia sản, tức đến ê răng: “Hai cái đứa phá gia chi tử ấy, cô cháu làm lụng cả đời được cái gia tài to thế, mà bọn chúng không đứa nào muốn! Cháu nói xem, có tức không? Hai đứa nó năm nay học lớp 12, sang năm thi đại học, cô cháu hỏi muốn học ngành gì, thằng Đông Qua bảo muốn học văn học, thằng Tây Qua muốn học mỹ thuật. Làm cô cháu tức đến mức đứng không vững…”

“Cô cháu bị sao thế nhỉ…” Vệ Thiêm Hỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi nói với bà cụ Vệ: “Đường là do Đông Qua và Tây Qua tự chọn. Một đứa thích văn học, một đứa thích mỹ thuật, sao cô cứ nhất định phải ép chúng nó làm điều không thích? Ép uổng chẳng bao giờ có kết quả tốt, đạo lý này cô không hiểu sao?”


 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 423: Chương 423



“Bà, bà đừng tham gia vào chuyện này. Chọn ngành đại học cũng như cưới vợ lấy chồng vậy, chọn sai là khổ cả đời. Cô cháu lo không có ai thừa kế gia sản, nên buồn tủi không chịu được. Nhưng cô có nghĩ đến không, ép Đông Qua và Tây Qua chọn con đường chúng không thích, chẳng phải là ép chúng chịu tủi thân cả đời sao?”

“Bây giờ đâu phải chỉ mình cô cháu lo liệu. Nếu Đông Qua và Tây Qua không muốn, thì cứ để chúng như cháu đây, ngồi không mà hưởng tiền. Trời có sập thì còn có anh Đông Chinh chống, sợ gì? Bắt hai đứa nó thừa kế gia sản chứ có phải bắt thừa kế ngai vàng đâu mà làm quá. Bà, bà khuyên cô cháu đi, chuyện này không khuyên được. Dù là ý tốt thế nào, khuyên cũng là sai. Ai cũng có con đường riêng của mình, không ai có quyền can thiệp.”

Bà cụ Vệ ủ rũ: "Cháu lúc nào cũng có một đống lý lẽ kỳ cục, thôi, bà không tranh cãi với cháu nữa. Nhưng trời có sập thì anh Đông Chinh của cháu chống được cả đời hay sao?"

"Anh Đông Chinh của cháu mà không chống nổi nữa thì còn con trai anh ấy chống chứ sao. Chỉ cần có người lo liệu, mọi việc sẽ ổn thôi." Đang nói, tự dưng Vệ Thiêm Hỉ thấy mí mắt phải giật liên tục.

Trái giật tài, phải giật tai họa! Là điềm chẳng lành rồi!

Quả nhiên, bà cụ Vệ bắt đầu nói những lời sắc bén như d.a.o cứa: "Trông cậy vào anh Đông Chinh của cháu? Ba mươi tuổi đầu mà còn chẳng chịu tìm bạn gái, suốt ngày chỉ biết làm ra tiền, kiếm nhiều tiền thế thì làm được gì? Bà còn chẳng biết mình có sống được để thấy nó cưới vợ không đây! Còn cháu nữa, cả ngày chỉ biết lừa bà. Hồi trước cháu nói với bà gì nhỉ? Ba năm, ba năm cháu nhất định lấy chồng. Giờ đã qua hơn nửa năm rồi, cháu tự đếm thử còn bao lâu nữa. Nếu hết ba năm mà vẫn chưa có đối tượng, đừng trách bà phải dùng biện pháp đặc biệt đấy!"

Vệ Thiêm Hỉ bị ánh mắt đầy sát khí của bà cụ dọa đến nỗi giật mình: "Bà nội, bà định dùng biện pháp gì với cháu thế? Chẳng lẽ bà chọn đại một anh Trương Nhị Cẩu hay Vương Tam Đản nào đó rồi gả cháu đi sao?"

"Hừ, cháu gái của bà cụ Vệ này mà muốn lấy chồng thì ít ra cũng phải là một người vừa đẹp trai vừa có năng lực chứ! Cháu yên tâm, bà nhất định không để cháu qua loa với ai đâu. Đến lúc đó, bà sẽ in thật nhiều tờ rơi, dán ảnh, tuổi tác, nghề nghiệp của cháu lên, rồi phát khắp các trường đại học ở thủ đô. Nam sinh, nam giảng viên, một vạn chọn một cũng đủ cho cháu chọn."

Vệ Thiêm Hỉ: "..." Vậy thì mặt mũi của cô để đâu đây?

"Bà ơi, bà đừng có nghĩ bậy nữa! Cháu đã nói ba năm là ba năm, tuyệt đối không dây dưa. Nếu bà thực sự phát tờ rơi, làm sao cháu còn sống yên ổn ở thủ đô được? Mặt mũi thể diện của cháu cũng bị bà phá sạch rồi!!!"

Bà cụ Vệ hừ lạnh: "Cháu liệu mà giữ lời."

________________________________________

Đêm xuống.

May

Vệ Thiêm Hỉ ngồi trước bàn làm việc, cẩn thận sắp xếp lại các giáo trình cần dùng cho học kỳ mới. Cô bổ sung những tiến bộ gần đây trong lĩnh vực toán học lý thuyết và toán học ứng dụng quốc tế, cập nhật nội dung bài giảng cho hoàn chỉnh.

Sau khi xếp giáo trình sang một bên, cô lấy cuốn sổ tay bìa cứng màu đen quen thuộc ra, bắt đầu lập kế hoạch nghiên cứu khoa học cho cả học kỳ sắp tới.

Điều cô khao khát nhất là nghiên cứu về lĩnh vực hàng không vũ trụ, nhưng nền tảng nghiên cứu của Hoa Hạ còn quá yếu, nhiều lĩnh vực cơ bản vẫn tồn tại lỗ hổng lớn, cần phải bổ sung dần trong quá trình nghiên cứu. Những lĩnh vực này cô không quá thông thạo, nên đành chia mục tiêu lớn thành nhiều mục tiêu nhỏ, cuối cùng đối chiếu với thực trạng nghiên cứu hiện tại để lấp đầy khoảng trống của đất nước.

"1: Chip, bộ xử lý, đơn vị điều khiển..."

"2: Thu nhỏ hóa phản ứng nhiệt hạch có kiểm soát, đơn vị phát điện nhiệt hạch..."

"3: Nghiên cứu vật liệu hàng không vũ trụ..."

Tiếng bút lướt trên giấy vang lên đều đặn. Không biết từ lúc nào, đã khuya lắm rồi. Vệ Thiêm Hỉ cảm thấy hơi buồn ngủ nhưng vẫn chưa viết xong. Cô ngáp một cái, uống hai ngụm nước nóng từ chiếc cốc men, rồi định gục xuống bàn ngủ một lát, chợp mắt mười phút để lấy lại tinh thần.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 424: Chương 424



Khi Lạc Thư Văn đến, Vệ Thiêm Hỉ đã ngủ được gần nửa tiếng.

Nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, anh cởi chiếc áo khoác dài màu đen của mình, đắp nhẹ lên người cô. Sau đó, anh điều chỉnh nhiệt độ phù hợp với cơ thể Vệ Thiêm Hỉ rồi cầm lấy cuốn sổ tay của cô xem qua vài dòng.

Chữ Hán của Hoa Hạ khác hẳn văn tự của hành tinh Lobita, nhưng may mắn anh có kính hỗ trợ giải cấu trúc và tái cấu trúc ngôn ngữ, chỉ mất nửa phút là hiểu được nội dung trong sổ.

Cầm cây bút của Vệ Thiêm Hỉ lên, anh định viết bổ sung nhưng vừa cầm nhẹ đã làm bút méo mó vì lực tay quá lớn.

Lạc Thư Văn: "..."

May

Anh lấy chiếc bút mang theo bên mình, cẩn thận điền vào những phần thiếu sót trong kế hoạch của cô. Đến khi anh viết xong, trời đã gần sáng, và cuốn sổ của Vệ Thiêm Hỉ đầy những ký tự tinh xảo bằng ngôn ngữ Lobita.

Cảm nhận được hoạt động não bộ của Vệ Thiêm Hỉ dần sôi động, anh biết cô sắp tỉnh dậy. Lạc Thư Văn cầm cốc nước men của cô, hâm nóng nước trở lại.

Ánh mắt anh lướt qua bàn làm việc, dừng lại ở cuốn từ điển Hán ngữ hiện đại dày cộp, khóe miệng hơi cong lên. Anh thầm nghĩ: "Cứ dựa vào giải cấu trúc và tái cấu trúc để hiểu ý nghĩa thật sự là quá bất tiện. Ngôn ngữ vẫn phải học mới tốt nhất."

Rút cuốn từ điển ra, anh ngoái nhìn Vệ Thiêm Hỉ lần nữa rồi biến mất trong làn ánh sáng xanh. Chiếc đồng hồ trên cổ tay cô rung nhẹ một tiếng.

Cuốn từ điển bị rút đi, sách trên kệ bắt đầu chao đảo... Vệ Thiêm Hỉ bị tiếng "ting" đánh thức.

Mơ màng mở mắt, cô thấy ngoài cửa sổ trời đã sáng rõ, liền giật mình đứng bật dậy. Sao cô lại gục trên bàn ngủ cả đêm được nhỉ?

Tiếng áo khoác rơi xuống đất kéo cô trở về thực tại.

Vệ Thiêm Hỉ nhìn chiếc áo rơi trên đất, thoáng sững người. Chiếc áo này trông rất quen, nhưng nhất thời cô không nhớ ra đã thấy nó ở đâu.

Tuy nhiên, có một điều chắc chắn: chiếc áo này tuyệt đối không phải của cô!

Vệ Thiêm Hỉ nhặt chiếc áo lên, cảm giác đầu tiên khi chạm tay vào là chất liệu của chiếc áo thật sự rất tốt.

Cô lật xem phần nhãn mác, thấy trên đó có bốn, năm dòng chữ Lobita. Đáp án rõ ràng đến mức không cần nói: đây là chiếc áo mà Lạc Thư Văn đã đưa cho cô.

Đọc kỹ dòng chữ trên nhãn, Vệ Thiêm Hỉ phát hiện ra chiếc áo này có thể tự điều chỉnh môi trường bên trong tùy theo nhiệt độ và ánh sáng bên ngoài, mang lại cảm giác thoải mái nhất cho người mặc. Cô bấm thử vào chiếc nút được ngụy trang giống một chiếc cúc áo.

Cô nhấn vào nút tăng nhiệt độ. Quả nhiên, nhiệt độ của áo lập tức tăng vọt, cầm trên tay chẳng khác gì đang cầm một miếng sắt nóng đỏ. Hoảng hốt, cô vội vàng bấm nút giảm nhiệt, nhiệt độ áo nhanh chóng hạ xuống, khiến nó lạnh như băng trong tay... Chỉ trong mười mấy giây, Vệ Thiêm Hỉ đã trải nghiệm cảm giác ‘băng hỏa lưỡng trọng thiên’.

Cô điều chỉnh chế độ của áo trở về tự động kiểm soát nhiệt độ, gấp gọn lại. Ánh mắt cô lướt qua chiếc bút máy uốn cong như hình lưỡi liềm và cuốn sổ chi chít chữ Lobita. Cây bút bị cô bỏ qua, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dừng lại ở những dòng chữ trên cuốn sổ.

Vừa kinh ngạc, Vệ Thiêm Hỉ vừa cảm thấy những suy đoán trong lòng mình đã được chứng thực.

Chắc chắn Lạc Thư Văn đã tới đây. Chiếc áo, những dòng chữ trong sổ, cây bút, thậm chí là cốc nước đã để qua đêm mà vẫn không nguội... tất cả đều chứng minh rằng có người đã đến. Và những dòng chữ Lobita đó chính là chìa khóa để giải mã mọi bí ẩn.

Cất cuốn sổ vào chỗ an toàn, ném cây bút bị hỏng vào thùng rác, Vệ Thiêm Hỉ cầm chiếc áo của Lạc Thư Văn, thoắt một cái đã tiến vào hành tinh Lobita.

Lạc Thư Văn đang nằm trên một chiếc ghế massage công thái học, tay cầm cuốn từ điển Hán ngữ hiện đại, đọc say sưa.

Thấy Vệ Thiêm Hỉ tới, Lạc Thư Văn khép sách lại, ngồi thẳng người dậy. "Cô đến đây làm gì?"

Vệ Thiêm Hỉ nghi ngờ nhìn cuốn từ điển đặt trên đầu gối của Lạc Thư Văn, cảm thấy nó rất quen mắt. Cô cố gắng nhớ lại, hình như cuốn từ điển trên bàn học của mình đã thực sự biến mất!

Vệ Thiêm Hỉ: "..." Lạc Thư Văn đúng là không khách khí với cô chút nào!
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 425: Chương 425



"Lạc..." Đến lúc phải gọi tên Lạc Thư Văn, Vệ Thiêm Hỉ lại cảm thấy không được tự nhiên. Nếu gọi cả họ tên, cô cảm thấy hơi quá nặng nề, mà nếu chỉ gọi mỗi tên thì lại có vẻ thân thiết quá mức. Cô lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng quyết định chỉ gọi họ.

Cô đặt chiếc áo khoác dài lên bàn thí nghiệm của Lạc Thư Văn, nói: "Cảm ơn anh."

Ánh mắt Lạc Thư Văn rời khỏi Vệ Thiêm Hỉ, dừng lại trên chiếc áo, rồi lại quay về phía cô. Anh lắc đầu nói: "Chiếc áo đó tặng cô đấy. Nhiệt độ trên hành tinh Lobita tương đối ổn định, môi trường cũng không thay đổi nhiều, nhưng hành tinh của các cô thì khác. Có bốn mùa rõ rệt, lại thêm gió mưa, tuyết giá. Cô cần chiếc áo này hơn tôi."

Vệ Thiêm Hỉ lắc đầu: "Không, tôi không thể nhận. Dù có nhận, tôi cũng chẳng thể mặc được. Làm sao tôi có thể ra ngoài với một chiếc áo khoác dài kiểu nam như thế này? Anh giữ lại đi."

Lạc Thư Văn đứng dậy, bước đến bàn thí nghiệm, cầm chiếc áo lên. Anh bấm vào chiếc nút nhỏ ở cổ áo, sau đó khoác nó lên người Vệ Thiêm Hỉ. Chiếc áo ngay lập tức tự động điều chỉnh, thu gọn và ngắn hơn để vừa vặn với thân hình cô. Nhìn cô lúc này, chiếc áo không chỉ gọn gàng mà còn làm cô toát lên vẻ dứt khoát và đầy khí chất.

Vệ Thiêm Hỉ toàn thân cứng đờ. Khi Lạc Thư Văn điều chỉnh chiếc áo trên người cô, những chỗ bị anh chạm vào như có lửa đốt.

"Đây là cảm giác khi tiếp xúc với người khác giới sao?" Đầu óc Vệ Thiêm Hỉ bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Nhận thấy tín hiệu não bộ của Vệ Thiêm Hỉ đang rối loạn, Lạc Thư Văn liếc qua, lập tức hiểu rõ tâm trạng phức tạp của cô. Anh nói thản nhiên: "Đừng suy nghĩ nhiều. Đây là phản ứng bình thường khi cơ thể sinh mệnh carbon tiếp xúc với sinh mệnh silicon. Dù là độ cứng, nhiệt độ, độ bền hay độ linh hoạt, sinh mệnh carbon đều kém xa sinh mệnh silicon. Vì vậy, khi cô chạm vào tôi, sẽ cảm thấy như bị bỏng. Thực ra đó là nhiệt độ của tôi."

"Nhiệt độ cơ thể bình thường của sinh mệnh carbon là từ 36 đến 37 độ C, còn sinh mệnh silicon là từ 170 đến 230 độ C. Nói cách khác, may mà chiếc áo này có thể thu thập dữ liệu về nhiệt độ cơ thể cô, tự điều chỉnh để mang lại cảm giác thoải mái nhất. Nếu không, với chiếc áo từng được thiết kế để chịu nhiệt độ cao 200 độ C của tôi, cô mặc vào sẽ trở thành... trở thành..." Lạc Thư Văn bỗng dưng ngắc ngứ.

May

Vệ Thiêm Hỉ mặt tối sầm. "Tôi sẽ trở thành cái gì?"

Lạc Thư Văn dường như không nhớ ra từ mình định nói, vội mở cuốn từ điển mà anh đã "mượn" từ bàn học của cô, lật nhanh từng trang, ngón tay di chuyển thoăn thoắt.

Vệ Thiêm Hỉ tò mò, không biết anh định dùng từ gì để hình dung cô.

Vệ Thiêm Hỉ vừa dứt lời đã nghe thấy Lạc Thư Văn nói:

"Đó là thịt nướng! Nếu bộ đồ này khiến cơ thể cô cảm nhận nhiệt độ lên tới hai trăm độ C, cô sẽ sớm trở thành thịt nướng! Thịt nướng hình người! Nếu để lâu hơn chút nữa, e là... chờ tôi tra từ điển đã... đúng rồi, xác khô! Nếu bị nướng ở hai trăm độ C trong thời gian dài, cô sẽ biến thành một xác khô."

Vệ Thiêm Hỉ suýt quỳ xuống trước Lạc Thư Văn, cô đưa tay quệt trán, dù chẳng có giọt mồ hôi nào. Cô đáp:

"Văn hóa Trung Hoa vô cùng sâu rộng, không thể học chỉ bằng một cuốn từ điển được, phải kết hợp ngữ cảnh mới hiểu rõ được. Anh cứ nói tiếng Lobita với tôi đi, tôi nghe hiểu mà."

Lạc Thư Văn nghiêm túc đáp:

"Tôi học ngôn ngữ của nền văn minh các cô không chỉ để giao tiếp tốt hơn với cô, mà còn để dễ dàng đọc hiểu những sách liên quan đến thần học. À, cô thật sự không cân nhắc đưa tôi đến hành tinh của các cô sao? Nghiên cứu khoa học mà cô đang theo đuổi nhiều việc quá, có tôi giúp đỡ, cô sẽ nhàn hơn nhiều. Đổi lại, cô chỉ cần cho tôi xem thêm vài cuốn sách về thần học thôi."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 426: Chương 426



Nghe Lạc Thư Văn nhắc lại chuyện này, Vệ Thiêm Hỉ im lặng hồi lâu, rồi hỏi:

"Bây giờ không phải anh đã có thể đến hành tinh của tôi rồi sao?"

Lạc Thư Văn nhún vai:

"Đó là vì giữa tôi và cô đã thiết lập một mối quan hệ tin tưởng mỏng manh. Khi cô đồng ý, hoặc chí ít không có ý từ chối rõ ràng, tôi mới có thể hoạt động trên hành tinh của cô, nhưng phạm vi hoạt động không được rời xa cô quá xa. Nếu cô muốn đuổi tôi về, chỉ cần một suy nghĩ thôi, tôi lập tức bị đưa về hành tinh Lobita. Vì vậy, tôi cần sự chấp thuận rõ ràng của cô."

"Yên tâm, tôi hoàn toàn không có ý xấu với hành tinh của các cô. Để đáp lại, tôi có thể giúp cô nghiên cứu khoa học. Tôi đã xem qua trình độ khoa học kỹ thuật của hành tinh các cô, vẫn ở giai đoạn sơ cấp. Nhiều vấn đề khiến các cô đau đầu, với tôi chỉ là những chuyện cơ bản. Có tôi giúp, cô sẽ đỡ vất vả hơn nhiều, mà những ước mơ cô muốn thực hiện, tôi cũng sẽ hết sức giúp cô."

Vệ Thiêm Hỉ trầm ngâm một lúc rồi đáp:

May

"Anh cho tôi thêm một tuần, tôi cần suy nghĩ. Mong anh thông cảm."

Ánh mắt Lạc Thư Văn thoáng qua chút thất vọng, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

"Không sao, một tuần không lâu, tôi chờ được. Dù sao, với sinh linh trên hành tinh các cô, tôi là một kẻ đến từ ngoài hành tinh. Các cô lo tôi gây nguy hiểm là điều hoàn toàn hợp lý."

"Anh hiểu vậy là tốt." Vệ Thiêm Hỉ để lại chiếc áo khoác dài đã được chỉnh sửa thành kiểu nữ trên bàn thí nghiệm của Lạc Thư Văn, chuẩn bị rời đi. "Chiếc áo này tôi không thể nhận."

Lạc Thư Văn cười khổ:

"Một bộ đồ chỉ có thể chỉnh sửa hai lần. Lần đầu tôi sửa cho vừa với mình, lần thứ hai là để hợp với cô. Bây giờ cô để lại, tôi cũng không mặc được nữa. Cô cứ mang đi, coi như quà tôi tặng."

Vệ Thiêm Hỉ giả vờ như không nghe thấy, vội vàng rời khỏi.

Trở về phòng, Vệ Thiêm Hỉ nhìn chiếc cốc men cô thường dùng để uống nước, thấy trên đó in một hàng dấu tay lõm vào, cô chán nản, lầm bầm:

"Người hành tinh Lobita chẳng ai kỹ tính à? Áo mình mặc rồi mà cũng đem tặng người khác, thật là... mờ ám..."

Lạc Thư Văn đang âm thầm quan sát sóng điện não của Vệ Thiêm Hỉ, thấy từ "mờ ám" xuất hiện trong đầu cô, anh không hiểu, liền tra từ điển. Nhìn lời giải thích, anh cảm giác như cánh cửa đến văn minh Trái Đất đang mở ra trước mắt mình.

________________________________________

Vệ Đại Nha thì thật đáng thương. Chị ấy đang hy vọng bà cụ Vệ thuyết phục được Vệ Thiêm Hỉ, rồi hai người hợp sức với chị ấy để dạy cho anh em Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua một bài học. Chị ấy định sớm làm hai đứa từ bỏ ý định học văn hay nghệ thuật, để tập trung kế thừa gia sản mà chị ấy vất vả gây dựng. Nhưng kết quả, bà cụ Vệ lại bị Vệ Thiêm Hỉ thuyết phục.

"Chọn ngành học ở đại học cũng giống như chuyện hôn nhân vậy. Nếu không chọn được ngành mình thích, chẳng khác nào lấy một người mình không yêu, sẽ khổ sở cả đời."

Bà cụ Vệ nghiền ngẫm câu nói này mãi, càng nghĩ càng thấy có lý. Nhớ lại hồi còn dạy ở Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô, bà cụ từng gặp nhiều sinh viên chỉ đam mê diễn xuất, không thích ca hát. Bất kể bà cụ có dạy dỗ thế nào, họ cũng không dành tâm huyết cho môn nghệ thuật hát, chỉ cố gắng đạt điểm trung bình.

Bà cụ nghĩ, nếu Vệ Đại Nha ép hai anh em Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua học ngành chúng không thích, chẳng phải sẽ giống những sinh viên không ra gì đó sao?

"Không được, phải nói với Đại Nha! Tương lai của bọn trẻ phải do chúng tự quyết, người lớn không được can thiệp!"

Thế là bà cụ Vệ chẳng chút do dự mà phản bội lại phe của Vệ Đại Nha.

Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua là hai anh em sinh đôi, con cái nhà Vệ Đại Nha và Bạch Dương, cả hai đều thông minh. Trí tuệ vượt trội này, cộng thêm việc thỉnh thoảng được Vệ Thiêm Hỉ bồi dưỡng bằng Dưỡng Tuệ Hoàn, giúp phát triển não bộ ổn định và lâu dài, khiến thành tích môn văn hóa của cả hai rất xuất sắc. Trong môi trường hội tụ nhân tài như trường Trung học trực thuộc Đại học Thủy Mộc, Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua luôn được xem là học sinh xuất sắc.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 427: Chương 427



Hai anh em học cùng một lớp, thường xuyên giữ vững vị trí nhất nhì trong lớp lẫn toàn khối. Giáo viên chủ nhiệm và các thầy cô dạy bộ môn đặt kỳ vọng rất cao vào họ, thậm chí coi họ như con cái trong nhà mà tận tâm bồi dưỡng. Nhưng khi nghe tin Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua muốn theo học văn học và nghệ thuật, các thầy cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho tài năng của họ.

Thời điểm đó là giai đoạn cực kỳ đề cao quan niệm: ‘Học tốt toán, lý, hóa, đi khắp thế giới cũng không lo’. Trong mắt giáo viên, việc hai anh em quyết định theo đuổi văn học và nghệ thuật chẳng khác nào trở thành những thanh niên lầm đường lạc lối.

Giáo viên chủ nhiệm cùng các thầy cô bộ môn lần lượt tìm đến Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua để trò chuyện, cố gắng khuyên bảo, đến mức lời lẽ như muốn mòn cả miệng, nhưng hai anh em không hề lay chuyển. Cuối cùng, giáo viên phải dùng đến chiêu mời phụ huynh và gọi Vệ Đại Nha đến trường để thuyết phục.

May

“Vệ Triều và Vệ Dương thông minh như vậy, nếu sau này làm nghiên cứu khoa học chắc chắn sẽ trở thành trụ cột quốc gia! Tuyệt đối không thể để các em đi học văn học và nghệ thuật được, những ngành đó sẽ phải chuẩn bị tinh thần sống một đời thanh bần!” Giáo viên chủ nhiệm nhấn mạnh.

Những lời này, với nhiều học sinh khác, có lẽ là vấn đề nghiêm trọng, nhưng với Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua, hai đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu có, lại chẳng đáng bận tâm.

Mẹ chúng đã kiếm được một khối tài sản khổng lồ, đến mức không chỉ hai anh em tiêu xài cả đời không hết, mà cả đời cháu chắt sau này cũng không thiếu thốn. Thanh bần cả đời? Điều đó hoàn toàn không thể xảy ra!

Dù nghĩ vậy, hai anh em không nói thẳng ra mà lựa lời đáp lại khéo léo.

“Thưa cô, theo học văn học và nghệ thuật cũng có thể trở thành trụ cột quốc gia! Với lại, ai nói làm văn nghệ sĩ là phải thanh bần? Cô nhìn xem các nhà văn, họa sĩ nổi tiếng, ai thiếu tiền đâu?” Vệ Đông Qua phản bác.

Vệ Tây Qua cũng không đùa cợt trong tình huống này mà giữ vững lập trường như Vệ Đông Qua, cam đoan rằng chỉ cần được học vẽ, sau này cậu chắc chắn sẽ trở thành một họa sĩ lớn, cực kỳ thành công.

Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu thở dài, bất lực nhìn hai anh em. Trong mắt cô ấy, Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua là những con la cứng đầu, có đánh mười roi cũng không chịu quay đầu.

“Chị Vệ, sau khi về nhà, mong chị hãy tiếp tục khuyên bảo. Hai em còn nhỏ, chưa nhìn nhận vấn đề được toàn diện. Phụ huynh phải thay các em định hướng tương lai. Giờ vẫn còn một năm nữa, từ từ điều chỉnh quan điểm của hai em vẫn kịp. Ở trường, tôi sẽ để ý, còn ở nhà, chị nhất định phải kiểm soát thật chặt, không thể để hai em đi sai đường.”

Vệ Đại Nha hiểu rõ con mình nhất. Chỉ cần nhìn vẻ thờ ơ của Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua, chị ấy đã biết lời đe dọa "sống thanh bần" chẳng khiến chúng bận tâm. Trong lòng chị ấy thầm cười lạnh: "Mấy con thỏ con, không nghe lời mẹ mà còn muốn tiêu tiền của mẹ? Nằm mơ đi! Muốn làm gì thì làm, nhưng nếu không học tài chính hay thương mại, thì cút ra khỏi nhà! Mẹ không trị nổi mấy đứa à? Dù các con có là Tôn Ngộ Không pháp thuật cao cường, cũng đừng hòng thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của mẹ!"

Vốn dĩ, Vệ Đại Nha còn lo Vệ Thiêm Hỉ sẽ làm chị ấy thêm rắc rối, nhưng giờ đây chị ấy đã nhờ bà cụ Vệ đứng ra khuyên nhủ Vệ Thiêm Hỉ, nên hoàn toàn tin tưởng mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Tự tin, chị ấy trả lời giáo viên chủ nhiệm:

“Cô yên tâm, khi hai đứa ở trường, nhờ cô để mắt. Còn về nhà, chúng tôi nhất định sẽ dạy bảo nghiêm khắc!”

Là một trong những cổ đông lớn của Tập đoàn Tân Thời Đại, bị gọi đến trường nghe giáo viên phàn nàn một hồi, Vệ Đại Nha cảm thấy mất mặt vô cùng.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 428: Chương 428



Trên đường lái xe chở hai con về tứ hợp viện, chị ấy không kiềm được mà quở trách: “Cãi mẹ đúng không? Các con nghĩ mình không cần lo tiền đúng không? Mẹ nói thẳng, nếu nghe lời, tiền mẹ kiếm được là của các con. Không nghe lời, một xu cũng đừng hòng lấy! Các con không bảo rằng học văn học và nghệ thuật cũng kiếm được nhiều tiền sao? Tự mà đi kiếm, đừng nhòm ngó đến tiền của mẹ!”

“Đừng tưởng xin được tiền của chị gái hay bất kỳ ai. Mẹ đã nhắn với bà ngoại, chị, anh rể, cô út, dượng, và tất cả người thân rồi. Không ai được phép cho các con tiền! Nếu cảm thấy đủ lông đủ cánh rồi, thích làm gì thì làm, nhưng mẹ không lo được, và các con cũng đừng mơ tiêu tiền của mẹ!”

Khi xe dừng trước cửa tứ hợp viện, Vệ Đại Nha đuổi hai anh em xuống xe, mang dáng vẻ nghiêm khắc như khi quản lý nhân viên cấp dưới, quở mắng không nể mặt. Hai đứa chỉ biết cúi đầu im lặng.

“Nhớ kỹ! Nếu thấy đủ trưởng thành để không cần nghe lời mẹ, thì lập tức cút ra khỏi nhà tự lập! Mẹ đã hết lời khuyên bảo, không ai chịu nghe, nhất định phải ép mẹ nổi giận mới chịu đúng không? Muốn chọc mẹ tức c.h.ế.t để thoải mái tung hoành à?”

Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua co rúm người lại, giống như những con chim cút, lủi thủi bước vào trong tứ hợp viện.

Tuy nhiên, hai anh em Đông Qua và Tây Qua chỉ tỏ vẻ ngoan ngoãn bề ngoài, còn trong lòng thì chẳng hề để lời của Vệ Đại Nha vào tai.

Nghe thấy giọng nói lớn tiếng của Vệ Đại Nha, bà cụ Vệ vội vàng chạy ra từ trong nhà, vừa chạy vừa kêu:

"Ôi trời ơi, Đại Nha, con nói mấy lời xúi quẩy này làm gì? Đông Qua và Tây Qua đều là con đẻ của con, con mắng chúng nó như thế không thấy xót xa à? Nhìn hai thằng nhỏ đầy nước miếng trên mặt kìa, đều là do con phun ra đấy chứ còn gì nữa!"

Rồi bà cụ quay sang bảo hai đứa cháu:

"Đông Qua, Tây Qua, hai đứa mau vào nhà rửa mặt đi. Để nước miếng trên mặt lâu sẽ dễ nổi tàn nhang lắm. Dạo này gió to, không rửa sạch còn dễ nứt da mặt nữa đấy. Rửa xong thì nhớ bôi ít Tam Bạch Sương lên."

Vệ Đại Nha đứng đơ người ra:

"Mẹ, mẹ đang làm cái gì thế? Chẳng phải đã bàn với nhau là cùng đứng chung chiến tuyến sao? Phải chỉnh đốn hai anh em nó lại cho tử tế. Giờ không thể xót cháu, tuyệt đối không được xót cháu!"

Như sợ chưa đủ nhấn mạnh, chị ấy tiếp lời:

May

"Mẹ thấy lúc con mắng chúng nó thì tội nghiệp, nhưng mẹ nghĩ xem, nếu sau này chúng học văn chương với hội họa, cuối cùng trở thành mấy họa sĩ nghèo khổ bày sạp tranh dưới chân cầu, thế chẳng phải còn đáng thương hơn sao? Đau một lần rồi thôi, con nhất quyết không thể để chúng đi vào con đường bế tắc ấy! Mẹ, mẹ phải giúp con!"

Thấy Vệ Đại Nha đỏ bừng mắt vì giận, bà cụ Vệ vội rót cho con gái một bát nước trắng để nguôi giận, vừa đưa vừa khuyên nhủ:

"Đại Nha, con đừng nói thế. Hai đứa Đông Qua và Tây Qua nhà mình thông minh sáng dạ, học cái gì cũng nhanh như chớp. Chúng nó đã muốn học hội họa thì cứ để chúng học. Mẹ tin hai đứa sẽ không tệ đến mức như con lo đâu."

Bà cụ ngừng một chút rồi tiếp lời:

"Mà giả sử, mẹ nói là giả sử thôi, nếu chúng nó học hành chẳng ra ngô ra khoai gì, nhà mình có thiếu chút tiền của chúng nó đâu? Dù hai đứa chẳng làm nên trò trống gì, thì cũng không đến mức phải ra cầu dựng sạp bán tranh đâu. Biết đâu chừng, nhà mình lại sinh ra hai nhà văn, họa sĩ nổi tiếng thì sao?"

"Đại Nha à, con cũng gần bốn mươi rồi. Ba mươi thì lập thân, bốn mươi thì sáng tỏ, nhiều thứ lẽ ra con phải hiểu rồi. Chuyện con trẻ yêu thích ngành nghề nào, thấy vui vẻ với cái gì thì cứ để chúng làm. Dẫu sao, cái bát cơm đó là chúng nó phải cầm ăn cả đời. Hai đứa nó không thích làm ăn kinh doanh, con ép chúng học, chẳng phải là làm khó người ta sao?"

"Nếu con không hỏi ý kiến Đông Qua và Tây Qua mà tự tiện quyết định thay chúng nó, vậy chẳng khác nào ép duyên oan trái. Con cứ nghĩ mình đang làm điều tốt cho chúng, nhưng con có nghĩ đến không, nếu để chúng làm thứ mình ghét mà phải làm cả đời, thì đây đâu phải là vì chúng nó, mà là vì con. Như thế chẳng phải khiến chúng nó khổ cả đời hay sao?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 429: Chương 429



Vệ Đại Nha không tin, hỏi lại:

"Mẹ, sao mẹ lại đổi lập trường nhanh như thế? Trên đời này có ai không thích kiếm tiền chứ? Đông Qua và Tây Qua còn nhỏ, chưa hiểu được niềm vui khi kiếm được tiền. Nhưng đến lúc chúng thực sự kiếm được tiền, chúng sẽ hiểu tấm lòng của con thôi."

Bà cụ Vệ xua tay, cười khẩy:

May

"Thôi đi, nếu ai cũng thấy kiếm tiền là vui, thì nhóc Hỉ sao không cùng con kinh doanh? Quốc Kiện với Quốc Khang sao lại thích chạy khắp nơi mà chẳng chịu làm ăn với con? Còn Tây Chinh ở Bộ Ngoại giao, Đông Minh và Tây Minh ở Viện Nông khoa... Lúc bọn nó chọn ngành, mẹ có nhúng tay vào đâu, vậy mà bây giờ đứa nào cũng sống vui vẻ, hạnh phúc cả."

Bà cụ nhấn mạnh:

"Đại Nha, con thấy kiếm tiền vui, Đông Chinh cũng thấy thế, nhưng không thể ép Đông Qua và Tây Qua nghĩ giống mình được. Hiểu chưa?"

Những lời lẽ của bà cụ khiến Vệ Đại Nha choáng váng, đầu óc quay cuồng. Chị ấy gặng hỏi:

"Mẹ, có phải nhóc Hỉ nói mấy thứ lý lẽ lệch lạc này với mẹ không?"

"Lệch lạc cái gì? Nhóc Hỉ nói toàn là lẽ phải cả! Con sống đến ngần này tuổi rồi, sao còn thua cả đứa nhỏ hơn hai mươi tuổi chứ?"

Vệ Đại Nha nghe mà tức đến nghẹn họng, suýt chút nữa phát đau tim tại chỗ. Chị ấy thở dài. Đúng như chị ấy biết mà, đứa cháu gái này không phải dạng vừa!

Vệ Đại Nha nhìn tình thế của mình đã đến hồi suy tàn, người ủng hộ mình nhất là mẹ ruột cũng đã quay lưng về phe đối phương, trong lòng vô cùng đau đớn. Nghĩ đến số tiền mình vất vả tích góp bao năm qua sẽ bị hai đứa con bất hiếu tiêu xài sạch sành sanh, cơn tức nghẹn nơi lồng n.g.ự.c không thể thoát ra, cổ họng cứng lại, mắt trợn trắng, rồi ngã lăn ra đất.

Bà cụ Vệ: “???” Lại còn diễn trò nữa sao?

“Đại Nha, con đừng giả vờ nữa, con định dọa bọn nhỏ hay dọa mẹ đây hả? Mau đứng dậy đi!” Bà cụ Vệ bước đến bên cạnh Vệ Đại Nha, vừa ngồi xổm xuống vừa nói: “Con đối xử với bản thân cũng thật quá tay, tự mình ngã bịch một cái như vậy, không thấy đau sao? Dẫu gì con cũng sắp bốn mươi rồi, nếu có chuyện gì thì làm thế nào đây?”

Bà cụ Vệ đẩy đẩy Vệ Đại Nha: “Đại Nha, đừng giả vờ nữa. Chân mẹ dạo này không tốt, không ngồi xổm lâu được, con mau dậy đi.”

Vệ Đại Nha vẫn không có phản ứng.

Tim bà cụ Vệ thót lên một cái, bà cụ đưa tay kiểm tra hơi thở của Vệ Đại Nha, phát hiện con vẫn còn thở, bà cụ mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi bà cụ run rẩy đưa tay mở mí mắt của Vệ Đại Nha, phát hiện mắt con trợn trắng, bà cụ sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, hét lớn vào trong nhà: “Nhóc Hỉ, mau ra xem cô cháu, cô cháu ngất rồi!”

Vệ Thiêm Hỉ đang sắp xếp tài liệu trong nhà, nghe thấy tiếng gọi của bà cụ Vệ thì vội vàng chạy ra, Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua cũng đã chạy đến bên cạnh Vệ Đại Nha.

Hai anh em là do Vệ Đại Nha nuôi lớn, từ nhỏ đã sống với mẹ. Chỉ từng gặp Bạch Dương một lần, nhưng không biết người đó chính là cha ruột của mình. Vì thế, khi Vệ Đại Nha bất tỉnh, cả hai đều hoảng hốt, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Vệ Đông Qua nước mắt giàn giụa: “Mẹ ơi! Mẹ đừng dọa con, con không học văn chương nữa, mẹ nói gì con cũng nghe, mẹ muốn con học thương mại để kế thừa gia sản, con sẽ thi vào trường thương mại năm sau, mẹ bảo con vào trường nào con sẽ vào trường đó, mẹ đừng dọa con nữa được không?”

Vệ Tây Qua nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ không ngừng lay, thấy mẹ mãi không có động tĩnh, cậu càng mất bình tĩnh, khóc sướt mướt đến nước mắt nước mũi tèm lem.

Vệ Thiêm Hỉ chạy đến, vòng qua phía khác của Vệ Đại Nha, bắt mạch cho cô mình. Sau khi đã nắm rõ tình hình, cô đỡ Vệ Đại Nha dậy, nói với bà cụ Vệ: “Bà, bà đỡ cô cháu, cháu phải sơ cứu cho cô.”

“Sơ cứu?” Bà cụ Vệ hoảng loạn, giọng nói run rẩy: “Nhóc Hỉ, cô cháu nghiêm trọng lắm sao? Sao lại phải sơ cứu thế này?”

Vệ Thiêm Hỉ liếc nhìn Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua, thở dài: “Khá nghiêm trọng. Bà, đừng hỏi nữa, để cháu làm cô tỉnh lại trước đã.”
 
Back
Top Bottom