Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 390: Chương 390



Vệ Đại Trụ tiếp tục:

"Khoảng ba, bốn ngày sau, bà nội con trở về. Trên người có thương tích nhưng không nghiêm trọng lắm. Cha và bà dì hai hỏi bà bị bọn giặc đối xử thế nào, làm những gì. Bà khóc rất lâu rồi nói rằng bà bị chúng bắt đi nấu ăn. Bà hận đôi tay của mình sao không tàn phế đi, lại phải nấu cơm cho bọn giặc. Cha và bà dì hai an ủi cả đêm, bà mới ngừng khóc. Chưa đầy một năm sau, cô út con ra đời."

May

"Khi đó, trong làng có lời đồn thổi, nói rằng thời gian cô út chào đời không hợp lý. Thông thường, phụ nữ mang thai khoảng chín, mười tháng là sinh, nếu cô út là con ruột của ông nội con thì chẳng lẽ bà nội mang thai đến mười một tháng rưỡi? Điều đó là không thể. Có người còn suy đoán, tính ngược thời gian từ khi cô út ra đời, khoảng mười tháng trước, đúng vào lúc bà nội bị bọn giặc bắt đi."

"Tin đồn lan ra dữ dội. Cha nhớ rõ có một thời gian dài, anh em chúng ta ra đường đều không dám ngẩng mặt lên. Trước đây, tính cách bà nội con rất tốt, lại có nhan sắc. Nhưng sau chuyện đó, bà như biến thành một người khác. Ai sau lưng bàn tán, bà đều xông lên đánh nhau. Nếu đánh không lại, bà bị đánh bầm dập cũng không chịu thua. Cha đã chứng kiến tận mắt bà dạy cho từng kẻ trong làng một bài học để không còn dám nói xấu nữa."

"Sau đó, bọn giặc mở rộng tấn công. Du kích đến làng, cha đi theo họ đánh giặc. Sau này trở về, gặp lại bà nội, lúc đó con cũng đã biết nhớ chuyện. Những điều này, càng nghĩ càng đau lòng. Cô út con có đôi mắt rất giống bà nội, nhưng gương mặt, đôi môi, lông mày... chẳng giống chút nào. Nói đúng hơn, cha, chú hai, chú ba, chú tư, cô năm con, tất cả đều có nét giống ông nội. Bà nội nói cô út giống bà."

"Đến những năm 1980, đất nước mở cửa, có người gọi từ quê lên, nói có một thương nhân giàu có từ một đảo quốc muốn đầu tư xây nhà máy ở đó, và muốn gặp người nhà ta. Làng còn đồn thổi rằng người thương nhân đó trông rất giống cô út con. Họ gửi cả ảnh người đó qua..."

Nghe đến đây, Vệ Quốc Kiện đã hiểu hết. Anh ấy hỏi tiếp:

"Vậy bệnh của cô út thì sao? Cô út bị bệnh gì mà nghiêm trọng vậy?"

"Trong tủy xương của cô út có vấn đề, cần phải thay tủy. Cha đã thử xét nghiệm nhưng không phù hợp. Bác sĩ nói chỉ có họ hàng bên nội hoặc con ruột mới có khả năng phù hợp. Họ hàng bên nội thì con biết rồi, hoàn toàn không thể. Cô út từ đầu đến cuối không hề muốn nhận người thương nhân kia, nên chỉ có thể hy vọng ở Nhược Hoài."

"Nhược Hoài còn nhỏ, cân nặng chưa đủ. Thằng bé cố gắng ăn thật nhiều, suýt nữa hỏng cả dạ dày. Chữa bệnh tốn kém không ít, cô út không muốn bà nội con biết, nên giấu tất cả những người trong nhà ở thủ đô. Chỉ nói với cha và mẹ con, nhờ hai người mượn tiền để chữa trị."

Vệ Đại Trụ lau khóe mắt, giọng nghẹn ngào:

"Cô út nói, cô không nỡ rời xa gia đình này, còn chưa nhìn thấy Nhược Hoài cưới vợ, chưa chăm cháu cho thằng bé, chưa báo hiếu bà nội... Dù cô út có phải con ruột của ông nội hay không, với cha, cô vẫn là em gái ruột. Cô út gần như quỳ xuống cầu xin cha giữ kín chuyện này. Con nghĩ cha có thể từ chối sao?"

"Cha và mẹ con thay cô út giấu kín, cứ thế mà giấu suốt mấy năm. Nhưng bệnh tình cô út ngày càng tệ, may mắn Nhược Hoài khỏe mạnh hơn, có thể ghép tủy. Chỉ là, thằng bé còn nhỏ, giờ mà lên bàn mổ với mẹ, có khi cả hai người đều không qua khỏi."

Trong mắt Vệ Quốc Kiện đã đầy tơ máu. Anh ấy nhớ lại cô út đã từng chăm sóc anh ấy và các anh em khác chu đáo thế nào, nhớ những món quà cô mang về từ nơi làm việc... Từng ký ức hiện lên, khiến anh ấy đạp mạnh ga, xe lao nhanh về phía trước.

"Cha, mẹ, chuyện này không thể giấu bà nội được! Nếu cô út có mệnh hệ gì, hai người định trả lời bà nội thế nào? Hai người cũng thật hồ đồ, không biết hỏi nhóc Hỉ có cách gì sao?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 391: Chương 391



Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư giật mình, Vệ Đại Trụ hối hận đến mức dùng tay đ.ấ.m vào đầu mình.

Khi xe dừng lại trước tứ hợp viện, Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư mang theo đồ từ Dung Thành, quà năm mới Diệp Tử gửi cho bà cụ Vệ, cùng những thứ Tôn Nhị Anh nhờ mang từ quê đến.

Bà cụ Vệ đang trò chuyện với Diêu Thúy Phân và Lý Lan Tử. Thấy Tạ Ngọc Thư mắt đỏ hoe, bà cụ nhíu mày hỏi:

"Ngọc Thư, sao thế này? Sao khóc rồi?"

Vệ Đại Trụ cũng vào nhà với đôi mắt sưng húp, khiến bà cụ càng thêm bất an.

Khi Vệ Quốc Kiện vào với đôi mắt đỏ, bà cụ Vệ sốt ruột đứng bật dậy:

"Quốc Kiện, có chuyện gì thế? Nói cho bà biết đi! Lúc nãy cháu còn vui vẻ, sao vừa ra ngoài đón cha mẹ lại khóc lóc thế này?"

"Cháu…" Vệ Quốc Kiện nghẹn ngào gọi một tiếng, quay mặt đi, cảm thấy không hợp để nói ra.

Bà cụ Vệ lo đến mức tim nhói đau, mắt tối sầm, suýt ngã ngửa. May mà Vệ Thiêm Hỉ nhanh tay đỡ kịp, vừa vỗ lưng cho bà cụ thuận khí, vừa bấm huyệt nhân trung, cuối cùng cũng giúp bà cụ tỉnh lại.

Bà cụ vừa tỉnh liền bật khóc:

"Nhị Anh ơi, em gái khổ mệnh của chị ơi, em bỏ chị đi mà không cho chị nhìn mặt lần cuối sao? Đồ không có lương tâm! Mấy hôm trước gọi điện còn bảo thân thể khỏe mạnh, sao lại lừa chị, dối chị? Em còn trẻ hơn chị mà, sao lại để chị một mình ở lại trước chứ?"

Vệ Đại Trụ: "???"

Tạ Ngọc Thư: "???"

Vệ Quốc Kiện: "???"

...

Trong căn biệt thự nhỏ tại Dung Thành, Tôn Nhị Anh đang quây quần cùng con cháu gói bánh chẻo, bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng, liên tiếp hắt xì mấy cái liền. Bà cụ quay sang nói với con dâu:

“Anh Đại Trụ nhà mình chắc đến thủ đô rồi. Đợi qua Tết Nguyên đán, chúng ta cũng đi một chuyến. Nhà máy tương ớt làm ăn bao năm nay cũng kiếm đủ tiền để chúng ta mua nhà ở thủ đô. Cả nhà chuyển đến đó mà sống. Những năm qua, nhờ có gia đình dì cả giúp đỡ, nhà mình mới được khấm khá thế này. Cả con và Diệp Tử nhớ phải giữ quan hệ tốt với con cái nhà dì cả, không được để sứt mẻ tình cảm, nghe chưa?”

Con dâu của Diệp Tử liền đáp:

“Mẹ yên tâm, chúng con vẫn thân thiết lắm mà!”

________________________________________

Vệ Đại Trụ nhìn bà cụ Vệ khóc nức nở, lòng rối như tơ vò. Ông ấy vội vàng giải thích:

“Mẹ, không phải chuyện đó đâu. Thân thể dì hai vẫn khỏe mạnh. Hôm qua, khi biết con và Ngọc Thư lên thủ đô, dì còn bảo sau mùng năm sẽ dẫn dượng hai và cả nhà Diệp Tử lên thủ đô thăm mẹ nữa!”

Tiếng khóc của bà cụ Vệ lập tức dừng lại. Bà cụ lau nước mắt, giọng trách móc:

“Dì hai không sao? Vậy mà sao cả ba người các con nhìn đều như khóc xong? Có chuyện gì xảy ra rồi?”

May

Đầu óc Vệ Đại Trụ xoay nhanh, anh lựa chọn cách nói mà bà cụ có thể dễ dàng chấp nhận nhất:

“Mẹ, là Nhị Nha bị bệnh.”

“Nhị Nha bị bệnh? Bệnh gì? Nặng lắm không?” Bà cụ Vệ liên tục hỏi dồn, sắc mặt bà cụ tái nhợt.

Vệ Đại Trụ cắn răng gật đầu:

“Nặng lắm, mẹ ạ. Mẹ vào phòng đi, con sẽ từ từ kể cho mẹ nghe.”

Sợ bà cụ kích động hoặc tức giận mà đổ bệnh, Vệ Đại Trụ lại dặn Vệ Thiêm Hỉ:

“Nhóc Hỉ, cháu đừng ra ngoài. Nếu bác cả gọi, cháu vào ngay nhé.”

Sắc mặt bà cụ Vệ càng thêm nghiêm trọng.

Bà cụ cầm chiếc cốc men của mình, đi vào phòng, ngồi xuống giường. Nhấp nhổm, bà cụ lên tiếng:

“Đại Trụ, con nói đi, Nhị Nha rốt cuộc bị bệnh gì? Có nguy hiểm tính mạng không?”

Vệ Đại Trụ khẽ “vâng” một tiếng, rồi nói:

“Là bệnh ở tủy xương, bác sĩ bảo phải ghép tủy từ người thân trực hệ bên họ cha mới được. Con thử rồi, tủy của con không hợp.”

Sắc mặt bà cụ Vệ lập tức tái xanh, không còn chút máu.

“Bên họ cha…” Bà cụ lẩm bẩm hai chữ ấy, nước mắt bỗng trào ra:

“Con gái khổ mệnh của mẹ, mẹ phải làm sao để giúp con đây! Mẹ biết phải làm sao bây giờ…”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 392: Chương 392



Vệ Đại Trụ trấn an:

“Mẹ, thật ra người đó có thể tìm được. Năm 1980, ông ta từng đến thôn Đầu Đạo đầu tư mở xưởng gỗ, còn tìm mẹ nữa. Nhưng lúc ấy chúng con quyết định giấu đi, không muốn mẹ nhớ lại những chuyện đau lòng trước đây.”

“Đã tìm được thì mau tìm đi! Mạng của em gái con quan trọng hay tâm trạng của mẹ quan trọng? Mẹ già rồi, nhìn thấy các con ai cũng thành đạt, mẹ không còn gì nuối tiếc nữa. Nhưng Nhị Nha mới chưa đến bốn mươi tuổi!”

“Mau liên lạc với ông ta! Chuyện năm xưa mẹ đã nghĩ thông rồi, cứu mạng em gái con là quan trọng nhất! Thằng cha đó dù làm mẹ khổ sở, nhưng Nhị Nha không có lỗi. Hơn nữa, sau khi ông ta gây tội với mẹ, chẳng bao lâu đã dẫn binh rút đi. Sau này, vùng ta cũng không bị tàn phá nữa. Mẹ biết, chắc chắn ông ta đã ra tay giúp. Mẹ hận ông ta, nhưng cũng biết ơn vì đã bảo vệ thôn Đầu Đạo. Chuyện nào ra chuyện đó, cứu Nhị Nha trước đã!”

Vệ Đại Trụ lắc đầu:

“Nhị Nha không đồng ý, mẹ ạ. Nhưng mẹ cũng đừng lo, vẫn còn cách. Nhược Hoài có thể ghép tủy cho Nhị Nha, chỉ là nó còn nhỏ quá, dù đã tăng cân nhưng xương vẫn chưa đủ trưởng thành. Ghép tủy lúc này sợ rằng cả hai mẹ con đều không chịu nổi ca mổ. Lần này con đến là muốn hỏi nhóc Hỉ xem có bài thuốc nào không.”

“Đúng rồi, nhóc Hỉ!” Bà cụ Vệ như tìm được cọng rơm cứu mạng, nhảy xuống giường gọi to:

“Nhóc Hỉ, vào đây ngay!”

Nghe tiếng bà cụ nghẹn ngào, mọi người ngoài phòng vốn đã nghi ngờ cũng không ngồi yên nổi nữa.

Thiêm Hỉ tai thính, những lời Vệ Đại Trụ nói với bà cụ đều lọt vào tai cô. Vì vậy, khi bước vào, cô không nói gì, chỉ nhìn bà cụ vài lần. Những chuyện bà cụ từng trải qua, cô không hề hay biết. Giờ mới rõ, tim cô như thắt lại.

Người chưa từng trải qua sóng gió mà vẫn giữ được tấm lòng trong sáng đã là khó. Nhưng người từng lăn lộn trong bùn lầy, từng chịu đựng bao khổ đau mà vẫn giữ được sự lạc quan với cuộc sống, lại càng đáng khâm phục.

“Nội ơi, có cách mà, cũng có bài thuốc. Nhưng cháu cần gặp dì hai trước để kê đơn chính xác. Nội đừng lo, bệnh về tủy không phải là tuyệt chứng, vẫn có cách chữa.”

Nếu bài thuốc không hiệu quả, cô sẽ tìm đến viện nghiên cứu y học. Nếu nơi đó cũng bó tay, cô sẽ nhờ đến nền văn minh Lobita. Khoa học của họ tiên tiến, chắc chắn có cách chữa trị.

Bà cụ tạm yên lòng, lau nước mắt, bắt đầu chỉ đạo:

“Đại Trụ, con bảo Đông Chinh tìm hiểu xem ông ta ở đâu, liên lạc thế nào. Đừng làm phiền ông ta vội. Đợi Nhị Nha đến thủ đô, nếu nhóc Hỉ có cách thì thôi. Nếu không, dù phải trói, cũng phải bắt ông ta về. Đây là món nợ ông ta nợ Nhị Nha, phải trả!”

Đám người Đại Nha lao vào phòng, cuối cùng cũng hiểu được sự khác thường của Nhị Nha những năm qua.

Nhị Nha cùng Cốc Thạc và Nhược Hoài tiết kiệm từng chút là để dành tiền chữa bệnh. Nhị Nha chắc chắn không muốn bà cụ biết bệnh tình, nên giấu hầu hết mọi người. Nếu không, với tài lực của Thiêm Hỉ, Đại Nha hay Đông Chinh, chỉ cần một phần nhỏ cũng đủ chi trả viện phí.

Nhược Hoài còn nhỏ mà đã phải ăn đến “tròn trịa” như thế, cũng chỉ để tăng cân đạt tiêu chuẩn ghép tủy cho mẹ.

Nghĩ đến đây, lòng bà cụ đau như d.a.o cắt.

Vì những chuyện xảy ra với Vệ Nhị Nha, nhà họ Vệ năm nay không được vui vẻ cho lắm.

Bà cụ Vệ thì khác, bà cụ đã qua tuổi tri thiên mệnh từ lâu. Những chuyện năm xưa bà cụ đã nhìn thấu cả rồi, dù có giận lão quỷ kia vì những việc bẩn thỉu hắn đã làm, nhưng tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến Vệ Nhị Nha cả.

Vệ Nhị Nha hoàn toàn vô tội.

May

Khi quyết định đặt cho Vệ Nhị Nha họ "Vệ", bà cụ Vệ đã suy nghĩ thông suốt mọi vấn đề.

Ban đầu, bà cụ lo lắng không biết ông cụ Vệ đã khuất có đồng ý để một đứa trẻ mang nửa dòng m.á.u của lũ quỷ kia bước vào cửa nhà họ Vệ hay không. Nhưng sau này, bà cụ nghĩ kỹ lại, chắc chắn ông cụ sẽ đồng ý.

Đừng nhìn ông cụ ngày xưa cứng miệng, tính tình ngang bướng mà lầm, chứ thực ra ông cụ có trái tim rất mềm mại.

...

Bà cụ Vệ thông suốt được những điều này, không để chúng làm nặng lòng, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác trong nhà họ Vệ cũng làm được như vậy. Chính xác hơn, họ không phải không thông suốt chuyện này, mà là lo bà cụ lại bị cuốn vào những ký ức đau buồn và không thể vượt qua được.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 393: Chương 393



Thấy cả nhà mừng năm mới mà ai nấy đều buồn bã, bà cụ Vệ quyết định ngay tại bàn ăn kể rõ mọi chuyện năm xưa.

“Các con không cần lo cho mẹ, mẹ sớm đã nhìn thấu mọi chuyện. Điều cần lo lắng bây giờ chính là Nhị Nha. Con bé từ nhỏ đã là đứa biết suy nghĩ. Lần này khi con bé về nhà, mẹ định giữ nó lại, để nhóc Hỉ nghĩ cách giúp. Các con có ý kiến gì không?”

Cả nhà họ Vệ đồng loạt lắc đầu. Dù Vệ Nhị Nha chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nhưng sống chung với nhau bao năm qua, tình cảm đã sớm trở thành ruột thịt. Huống chi, Vệ Nhị Nha còn là em gái cùng mẹ khác cha của họ.

Nghĩ đến tính cách bướng bỉnh và kiên cường của Vệ Nhị Nha, mọi người trong nhà chỉ thấy xót xa trong lòng.

Gia đình Vệ Nhị Nha ngồi lên tàu vào ngày mùng Hai Tết, đến trưa mùng Ba thì đến thủ đô, được Vệ Đông Chinh lái xe đến đón cả ba người.

Dù tiết kiệm từng đồng để dành tiền chữa bệnh cho mình, nhưng quà cáp mà Vệ Nhị Nha mua cho bà cụ Vệ và mấy anh chị em đều không hề rẻ. Chị ấy tươi cười bước vào nhà, nhưng ngay lập tức bị cả nhà họ Vệ, đứng đầu là bà cụ Vệ, tra hỏi như ba đường thẩm vấn.

Thấy Vệ Nhị Nha dẫn theo Cốc Thạc và Cốc Nhược Hoài vào nhà, bà cụ Vệ liếc mắt ra hiệu cho Vệ Đông Chinh. Hiểu ý ngay, Vệ Đông Chinh nhanh chóng đóng cổng tứ hợp viện lại, còn cẩn thận cài thêm khóa.

Vệ Nhị Nha giật mình, “Đông Chinh, cháu làm gì vậy? Gì chứ, cô về nhà mẹ đẻ chứ có phải vào lò mổ đâu mà cháu lại khóa cửa.”

Vệ Đông Chinh thầm đốt cho Vệ Nhị Nha một hàng nến trong lòng, đáp: “Cô, không phải vào lò mổ, nhưng cũng chẳng khác gì mấy. Tự cầu phúc đi! Bà nội tích góp bao nhiêu bực bội để đợi cô đó!”

Mặt Vệ Nhị Nha trắng bệch. Chị ấy khó khăn quay đầu lại, tim đập thình thịch, hỏi bà cụ Vệ: “Mẹ, mẹ biết hết rồi sao?”

Thấy Vệ Nhị Nha dù đã ngoài ba mươi tuổi mà vẫn nhát gan như vậy, bà cụ Vệ vừa thấy xót xa vừa quyết định phải dành cho con gái mình nhiều sự quan tâm và yêu thương hơn, để con bé cảm nhận được sự ấm áp như gió xuân.

Nụ cười của bà cụ khiến Vệ Nhị Nha rợn tóc gáy.

Sau khi bảo Vệ Nhị Nha đặt đồ xuống, bà cụ ân cần mời Cốc Nhược Hoài và Cốc Thạc ăn những món vặt trong nhà, rồi gọi Vệ Thiêm Hỉ ra dặn: “Cháu xem giúp cô út một chút, tiện thể xem cho cả dượng hai và Nhược Hoài nữa.”

May

Vệ Nhị Nha vội chạy đến tìm Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư. Thấy Tạ Ngọc Thư liên tục nháy mắt với mình, chị ấy hiểu mọi chuyện đã không thể giấu được nữa, nước mắt lã chã rơi chưa nói nên lời: “Mẹ, con bất hiếu, mắc phải căn bệnh này, chỉ sợ không còn sống được bao lâu nữa. Mẹ vất vả nuôi con lớn thế này, con còn chưa kịp báo đáp công ơn dưỡng dục của mẹ…”

Chị ấy vừa khóc, Cốc Thạc cũng không kìm được mà lau nước mắt. Cốc Nhược Hoài còn nhỏ, cũng khóc theo.

Bà cụ Vệ khoát tay: “Đừng khóc vội, để nhóc Hỉ xem bệnh cho con đã. Con đúng là ngốc, biết thân phận mình rồi thì ngay cả mẹ ruột cũng không cần nữa sao? Chữa bệnh cần tiền, cả nhà sẽ nghĩ cách. Nhà mình thiếu chút tiền đó sao?”

“Con ngại không dám mở lời với người khác, chẳng lẽ mẹ cũng thành người ngoài rồi? Chi phí chữa bệnh đó với nhà mình chỉ là hạt bụi, có đáng gì đâu mà con phải tiết kiệm đến mức này?”

“Nhìn lại con đi, nhìn Cốc Thạc và Nhược Hoài nữa, ba người nhà con ăn mặc không khác gì người đi ăn xin. Con cứ coi mẹ, coi anh chị em trong nhà như người dưng nước lã vậy sao?”

“Nhóc Hỉ, xem bệnh cho cô út đi, có cách nào chữa không? Nhị Nha, hồi đó con là người đầu tiên trong nhà thi đại học, lúc học hành lại rất sáng dạ. Mẹ cứ nghĩ con là người thông minh nhất, không ngờ lại là kẻ hồ đồ nhất. Hồi đó, mẹ đáng lẽ phải khuyên cả con và Cốc Thạc nghỉ việc trong quân đội, cùng chị cả và Đông Chinh làm ăn. Như vậy thì thiếu chút tiền chữa bệnh này sao?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 394: Chương 394



Bà cụ Vệ tức giận không để đâu cho hết, nhưng bà hiểu lòng Vệ Nhị Nha cũng đang buồn bã, nên chỉ thở dài, để Vệ Thiêm Hỉ bắt mạch và chẩn bệnh.

Sau khi kiểm tra từng bước, hơn nửa tiếng sau, Vệ Thiêm Hỉ mới thu tay lại.

Bà cụ Vệ vội hỏi: “Nhóc Hỉ, con có cách nào không?”

Nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của bà cụ, Vệ Thiêm Hỉ gật đầu: “Có cách, nhưng phức tạp, lại cần nhiều loại dược liệu quý hiếm, không chắc có thể tìm được. Nhưng bà, cô út, hai người cứ yên tâm. Hiện tại tuy chưa có cách chữa trị triệt để, nhưng điều trị từ từ thì khả năng hồi phục là rất cao. Chỉ là cần thời gian lâu một chút.”

“Đầu tiên, để cô út uống thuốc trước. Cháu sẽ tìm người ở viện nghiên cứu y học và các nơi khác để tham khảo xem quốc tế giờ có phương pháp nào hiệu quả không. Trường đại học Y Thủ đô và Viện nghiên cứu Y dược Kim Lăng, cháu đều sẽ tìm cách liên hệ, nhất định sẽ có phương pháp.”

“Nếu lùi một bước, không tìm được cách chữa khỏi hoàn toàn, thì dùng thuốc lâu dài cũng có thể kiểm soát bệnh tình, khả năng hồi phục vẫn rất cao. Hai người yên tâm đi. Hiện tại các tiệm thuốc đều chưa mở cửa, chiều nay cháu đến bệnh viện quân khu mua thuốc đông y, tối sẽ bào chế thuốc cho cô út.”

“Mới uống vài ngày đầu có thể sẽ hơi nóng trong người, nhưng trời đang lạnh, người nóng một chút cũng tốt. Qua ba bốn tháng, cơ thể quen thuốc rồi sẽ không sao nữa. Cô út cứ yên tâm uống thuốc, thuốc thang cháu lo được hết.”

“Cơ thể con người mỗi bảy năm sẽ tái tạo một lần, xương tủy dù chậm hơn cũng không quá mười năm là đổi mới. Nếu trong mười năm này tìm được thuốc chữa triệt để, hoặc y học có đột phá, thì thời gian chữa trị sẽ ngắn lại.”

Nghe Vệ Thiêm Hỉ nói vậy, bà cụ Vệ lập tức thấy nhẹ lòng.

Vệ Nhị Nha bán tín bán nghi, hỏi: “Nhóc Hỉ, thật không? Căn bệnh của cô út, chỉ cần uống thuốc là có thể chữa khỏi?”

“Thật, cô yên tâm. Cháu sao dám nói dối cô? Nhưng mà bệnh của dượng và Nhược Hoài...”

Vệ Thiêm Hỉ chỉ nói một câu mà khiến tim Vệ Nhị Nha thắt lại. Chị ấy cứ ngỡ rằng Cốc Thạc và Cốc Nhược Hoài mắc phải căn bệnh nghiêm trọng nào đó, nhưng rồi lại nghe Thiêm Hỉ bảo:

"Cô út, rốt cuộc cô tiết kiệm thế nào mà chặt đến mức này? Dượng bị suy dinh dưỡng nặng. Dượng, có phải thỉnh thoảng dượng cảm thấy bụng mình đau âm ỉ, đôi khi thấy phần bụng dưới nặng trĩu khó chịu, tỉnh dậy lại bị tức n.g.ự.c buồn nôn, còn buổi tối thì chóng mặt không chịu nổi không?"

Sắc mặt Vệ Nhị Nha thay đổi. Những triệu chứng này, Cốc Thạc đều đã kể với chị ấy. Ở đội y tế, họ đã kiểm tra mấy lần nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, sau đó mọi chuyện cứ thế bị trì hoãn.

Giờ đây, Thiêm Hỉ lại nhìn ra ngay, khiến Nhị Nha không khỏi vội vàng hỏi:

"Nhóc Hỉ, dượng cháu bị bệnh gì vậy?"

"Không phải bệnh gì to tát đâu, chỉ là suy dinh dưỡng lâu ngày, dẫn đến vài vấn đề nhỏ trong cơ thể thôi. Chiều nay cháu đi mua thuốc, tiện thể sẽ mua thuốc cho dượng. Uống trong một tháng là khỏe lại ngay."

"Còn Nhược Hoài, đừng thấy thằng bé nhìn khỏe khoắn mà lầm, thực ra cơ thể nó đang trong trạng thái bán khỏe mạnh. Nó còn trẻ, khả năng tự điều chỉnh của cơ thể sẽ giúp phục hồi, nhưng chế độ ăn uống phải chú ý cân bằng. Ngoài ra, phải vận động nhiều hơn, đổ mồ hôi thường xuyên. Trẻ tuổi mà mập thế này thì vài năm nữa khó kiếm bạn đời lắm."

Lời của Thiêm Hỉ làm mặt Cốc Nhược Hoài đỏ bừng.

Vệ Nhị Nha nắm c.h.ặ.t t.a.y Thiêm Hỉ, khóc nức nở:

"Nhóc Hỉ, thật sự cảm ơn cháu! Cảm ơn cháu nhiều lắm! Cô cứ nghĩ mình không trụ nổi nữa rồi."

Thiêm Hỉ an ủi:

May

"Cô út, cô, chú và cả Nhược Hoài thực ra đều giống nhau cả thôi. Bình thường phải chú ý đến ăn uống, cân đối giữa thịt và rau, ít dầu ít muối nhưng không được thiếu dầu muối. Ngoài ra, cần tăng cường vận động, cách tốt nhất là leo núi. Leo núi vừa có chỗ dốc vừa có chỗ thoải, khi vận động sẽ dễ dàng kiểm soát nhịp độ, rất tốt để điều chỉnh chức năng tim phổi."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 395: Chương 395



Vệ Nhị Nha ghi nhớ trong lòng, quay sang bảo Cốc Thạc:

"Vậy từ giờ về sau, chúng ta phải chăm leo núi nhiều hơn. Cái núi phía sau doanh trại ấy, sáng tối mỗi ngày leo một lượt, cố gắng rèn luyện sức khỏe cho tốt."

Trên gương mặt Cốc Thạc hiếm khi lại xuất hiện một nụ cười. Từ khi Nhị Nha bị phát hiện có vấn đề sức khỏe, rất ít khi anh ấy cười được như vậy.

Nhưng lời Vệ cụ lại làm tan vỡ toàn bộ kế hoạch của Nhị Nha:

"Còn định về Dung Thành à? Đúng là phải về, nhưng chỉ để thu xếp thôi. Cho các con nửa tháng, quay về từ chức hết công việc ở đó, rồi chuyển đến thủ đô sống."

"Nhà các con ở khu gia đình quân đội sắp xếp, khóa cửa lại là tuyệt đối an toàn. Đúng rồi, Cốc Thạc, mẹ con cũng tầm tuổi mẹ, chắc đã về hưu rồi nhỉ? Hai vợ chồng con đưa bà ấy theo luôn. Mẹ sẽ tìm thêm mấy bà cụ hàng xóm, bốn người lập thành bàn chơi mạt chược, vừa đủ một bàn."

"Còn Đại Trụ và Ngọc Thư, công việc của hai đứa khác với Nhị Nha và Cốc Thạc, không dễ từ chức được. Xem xem có xin chuyển công tác về thủ đô được không. Ở ngay dưới mắt mẹ thì mẹ mới yên tâm. Các con lớn thế này rồi, còn để mẹ già bảy mươi tuổi phải lo lắng... Mẹ đúng là đã tạo nghiệp gì đây!"

"Thúy Phân, cơm xong chưa? Cả nhà đang chờ ăn đây!"

Tâm trạng Vệ cụ hoàn toàn thư thái. Bà cụ gọi cả nhà cùng dùng bữa, quét sạch những u ám trước đó.

Vệ Thiêm Hỉ bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng chuẩn bị xong thuốc cho Nhị Nha. Nằm trên giường, không hiểu sao cô lại đặt tay lên chiếc đồng hồ, ý niệm khẽ chuyển, ý thức cô lập tức tiến vào hành tinh Lobita.

Cô muốn hỏi các nhà khoa học bản địa trên hành tinh ấy xem có cách nào nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho Nhị Nha hay không.

Sự ghé thăm bất ngờ của Vệ Thiêm Hỉ khiến nhà khoa học ấy hơi ngạc nhiên. Anh rời tay khỏi một thiết bị trông giống bàn phím, tắt hết các màn hình hiển thị, rồi hỏi:

"Cô đến rồi à?"

"Ừm. Tôi đến nhờ anh giúp đỡ." Vệ Thiêm Hỉ trả lời thẳng thắn.

Nhà khoa học lục lọi trong ngăn kéo, lấy ra một khẩu s.ú.n.g điện tử, chĩa thẳng vào trán Vệ Thiêm Hỉ, "bíp" một tiếng. Vệ Thiêm Hỉ còn chưa kịp hiểu mình vừa trải qua chuyện gì thì khẩu s.ú.n.g trong tay anh đã rơi xuống đất.

"Phát triển bùng nổ vùng não... Cô thực sự chỉ uống viên thuốc đó thôi à?"

May

Vệ Thiêm Hỉ gật đầu:

"Tôi không có lý do gì để nói dối về chuyện này. Viên thuốc đã đưa cho anh rồi, với trình độ khoa học của hành tinh Lobita, tôi tin anh có thể phân tích mọi thành phần của nó một cách tường tận. Sao vậy, kết quả phân tích không đúng à?"

Nhà khoa học nhanh chóng nhấn vài nút trên thiết bị. Các màn hình hiển thị hiện lên hình ảnh.

"Đây là tất cả thành phần được phân tích. Tôi đã mô phỏng chúng thông qua cơ chế dược lý. Đáng tiếc là, kết quả cho thấy loại thuốc này không có nhiều tác dụng trong việc phát triển vùng não."

"Thế sao anh không tự mình thử? Dùng sinh mệnh để kiểm nghiệm hiệu quả thuốc sẽ cho ra kết quả trực quan hơn đấy."

Nhà khoa học nhún vai:

"Trên hành tinh Lobita rộng lớn này, ngoài tôi và cô ra, không còn bất kỳ sinh vật nào tồn tại. Thử nghiệm kiểu gì?"

"Chuyện đó dễ thôi, anh đợi một lát."

Vệ Thiêm Hỉ biến mất trong chớp mắt. Một lúc sau, cô xuất hiện trở lại trước mặt nhà khoa học, tay cầm theo một con gà mái già mà bà cụ Vệ mua về định nấu bồi bổ cho gia đình Vệ Nhị Nha.

"Dùng nó thử đi, anh xem kết quả sẽ rõ."

Nhà khoa học nhìn con gà đang vỗ cánh loạn xạ trong phòng thí nghiệm, nhíu mày rồi gật đầu. Anh lấy viên thuốc mà Vệ Thiêm Hỉ đưa ra khỏi máy phân tích, túm cổ con gà, thô bạo nhét cả viên thuốc vào miệng nó.

Vệ Thiêm Hỉ nhìn mà thót tim, sợ con gà bị nghẹn chết.

May thay, con gà đủ khỏe, nuốt cả viên thuốc mà vẫn sống nhăn. Nhưng không may là nó có vẻ phát điên... Nuốt viên thuốc xong, nó lao xung quanh như cuồng loạn, lông gà rụng tứ tung.

Nhà khoa học nhìn vào đồng hồ trên màn hình. Sau mười giây, anh nhặt khẩu s.ú.n.g điện tử dưới đất lên, b.ắ.n một phát vào đầu con gà. Lại chờ thêm mười giây, anh b.ắ.n thêm phát nữa.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 396: Chương 396



Phát s.ú.n.g nối tiếp phát súng, thời gian trôi qua hai mươi phút. Trên màn hình hiển thị, hơn trăm điểm dữ liệu xuất hiện, dày đặc đến mức thu nhỏ trục tọa độ lại, các điểm gần như dính vào nhau, tạo thành một đường cong tăng trưởng theo cấp số nhân.

Cấp số nhân, hay còn gọi là tăng trưởng bùng nổ. Điều này chứng tỏ chỉ số thông minh của con gà đã tăng mạnh trong thời gian ngắn.

Nhà khoa học nhìn chằm chằm màn hình lớn như đang chứng kiến kỳ quan thế giới. Một lúc lâu sau, anh hỏi Vệ Thiêm Hỉ:

"Cô có thể cho tôi thêm một viên thuốc như thế nữa không? Tôi nghĩ mình cần làm một bài kiểm tra toàn diện hơn."

"Chờ chút."

Vệ Thiêm Hỉ túm cổ con gà đang hưng phấn cực độ, mang về nhà thả vào chuồng, rồi lấy thêm một viên Dưỡng Tuệ Hoàn, mang đến đưa cho nhà khoa học. Cô kiên nhẫn quan sát quá trình kiểm tra.

Thật đáng thất vọng, nhà khoa học chỉ bỏ viên thuốc vào một chai nhỏ màu bạc, sau đó không còn điều khiển thiết bị nữa. Một tiếng rung nhỏ vang lên, trên màn hình hiển thị xuất hiện hình ảnh động liên tục.

Không giống các loại thuốc thông thường, khi được quan sát qua kính hiển vi điện tử siêu cao, những viên thuốc thông thường chỉ cho thấy các cấu trúc liên kết giữa các thành phần. Nhưng viên thuốc của Vệ Thiêm Hỉ lại cho thấy các thành phần bên trong luôn chuyển động.

Nhà khoa học chăm chú theo dõi quỹ đạo chuyển động của các thành phần, rồi bật một màn hình khác, hiện ra một hình ảnh động khác, hỏi Vệ Thiêm Hỉ:

"Có giống không?"

Vệ Thiêm Hỉ bị hai hình ảnh trên màn hình làm chấn động. Cô hít một hơi sâu, quả quyết:

"Giống!"

Nhà khoa học dùng tay phải chỉ vào một màn hình:

"Đây là phổ phân tích thành phần thuốc của viên thuốc cô đưa."

Anh dùng tay trái chỉ màn hình còn lại:

"Còn đây là một góc của vũ trụ bao la, quan sát qua kính viễn vọng lượng tử."

"Hai thứ giống nhau như đúc." Anh nhấn mạnh bốn chữ ‘giống nhau như đúc’ rồi hỏi:

"Cô có thể nói cho tôi biết làm sao cô chế ra viên thuốc này, một thứ gần như tương đồng với bản nguyên của vũ trụ không? Lý thuyết nào đã hỗ trợ cô tạo ra nó? Lý thuyết bào chế thuốc của thế giới của cô đã phát triển đến mức này rồi à?"

Vệ Thiêm Hỉ trầm ngâm:

"Đợi đã, tôi sẽ lấy thêm một viên thuốc để kiểm tra xem liệu mọi viên thuốc đều giống bản nguyên vũ trụ không."

Vệ Thiêm Hỉ biến mất lần nữa, trở về nhà, lục lọi trong tủ đầu giường, lấy vài viên thuốc không phải do cô tự chế. Nghe loáng thoáng bà cụ Vệ đang lẩm bẩm gì đó, cô không để ý, nghĩ chắc bà cụ đang nói mơ. Cô cầm mấy viên thuốc quay lại hành tinh Lobita.

Lần này, Vệ Thiêm Hỉ mang theo các loại thuốc như Thư Can Lý Khí Hoàn và Ngưu Hoàng Thượng Thanh Hoàn của xưởng thuốc Xuyên Trung, Tiêu Dao Hoàn và Ô Kê Bạch Phượng Hoàn mà bà cụ Vệ không biết đã nhét vào tủ lúc nào.

Nhưng kết quả thử nghiệm không như mong đợi. Thành phần bên trong bốn viên thuốc này không có gì đặc biệt, tất cả đều ở trạng thái tĩnh.

Nhà khoa học cũng nhận ra điều đó. Anh cầm viên Dưỡng Tuệ Hoàn hỏi:

"Vậy vấn đề nằm ở lý thuyết mà cô áp dụng khi chế tạo viên thuốc này. Cô có thể nói xem lý thuyết đó là gì không?"

Vệ Thiêm Hỉ định nói là ‘y học Cổ truyền’, nhưng nghĩ lại các viên thuốc của xưởng thuốc Xuyên Trung cũng được chế theo lý thuyết này mà không đạt hiệu quả. Sau một hồi cân nhắc, cô nói ra một câu mà chính cô cũng cảm thấy vô lý:

"Là Thần học."

Vệ Thiêm Hỉ nghĩ, hành tinh Lobita là một nền văn minh vật chất cao cấp. Cô nói ‘Thần học’, chắc chắn sẽ bị nhà khoa học cười nhạo.

May

Không ngờ, diễn biến lại dần lệch khỏi những gì cô tưởng tượng.

Nhà khoa học đó hít vào một hơi lạnh, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Vệ Thiêm Hỉ, nói:

“Quả nhiên là Thần học. Ngoài Thần học ra, tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi nền văn minh nào khác có thể tạo ra được một thứ tinh xảo đến mức này.”

“Thần học là lĩnh vực cao nhất, không thể với tới, cũng là thần thánh và bí ẩn nhất trong vũ trụ ngân hà này. Ở hành tinh Lobita, rất nhiều nhà khoa học sau khi đạt được thành tựu lớn trong lĩnh vực của mình, cuối cùng đều từ bỏ sự nghiệp nghiên cứu, bởi họ tuyên bố rằng môn học họ chạm đến đã vượt khỏi phạm vi của khoa học vật chất. Người hướng dẫn của tôi cũng vậy. Tôi từng hỏi ông ấy đó là môn học gì, và câu trả lời của ông ấy chính là Thần học.”


 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 397: Chương 397



“Tôi có thể hình dung, chỉ có Thần học mới có thể tạo ra được loại thuốc viên kỳ diệu đến vậy. Có thể phát triển vùng não bộ, điều mà biết bao nhà khoa học vẫn hằng ao ước mà không đạt được!”

“Trước đây, tôi từng nghi ngờ. Cô là sinh vật các-bon, đến từ một hành tinh công nghệ thấp kém, vậy tại sao nền văn minh của các cô lại ở cùng một chiều không gian với hành tinh Lobita? Giờ tôi đã hiểu. Các hành tinh trong chuỗi thời-không của vũ trụ này không được sắp xếp theo mức độ phát triển của nền văn minh hiện tại, mà theo thời kỳ hưng thịnh nhất của chúng. Điều đó có nghĩa là hành tinh của các cô, từng là thánh đường của Thần học!”

Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ một chút. Đúng là trên Trái Đất có không ít vị thần, từ Thổ Địa, Táo Quân, Nguyệt Lão, đến Ngọc Hoàng Đại Đế… mà đó mới chỉ là thần trong văn hóa Hoa Hạ. Nếu nhìn sang phương Tây thì còn có cả thiên thần… Thần học dường như từng có thời kỳ rất thịnh vượng. Nhưng chẳng phải khoa học hiện đại đã chứng minh rằng tất cả chỉ là mê tín phong kiến, là phản khoa học sao?

Vệ Thiêm Hỉ lẩm bẩm trong lòng vài lần giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, rồi đột nhiên nhớ ra, thứ truyền thừa mà cô nhận được chẳng phải chính là truyền thừa của Thần học hay sao?

Mặc dù cô hiếm khi sử dụng nó, nhưng không thể phủ nhận rằng nó thực sự tồn tại! Nghĩ đến đây, cô tự hỏi, nếu năm đó, trong lúc bị vả trở về những năm 60, các vị thần phát hiện cô là người theo chủ nghĩa duy vật, liệu họ có tức đến ngất xỉu không nhỉ?

Nhà khoa học đó, với vẻ mặt trang trọng, giới thiệu:

“Tôi tên là Lạc Thư Văn, là nhà khoa học trưởng thứ 7.428 của hành tinh Lobita. Giờ tôi chính thức đưa ra lời thỉnh cầu, xin cô hãy đưa tôi đến hành tinh của cô. Tôi muốn tiếp cận Thần học ở cự ly gần hơn. Đổi lại, tôi sẽ mở toàn bộ cơ sở dữ liệu cao cấp nhất của hành tinh Lobita cho cô, nơi chứa đựng những tri thức tinh túy nhất, vượt xa những gì cô từng tìm thấy trong đống tàn tích hoang vu bên ngoài.”

Vệ Thiêm Hỉ: “…”

Người này tên Lạc Thư Văn muốn đến Trái Đất để truyền bá mê tín phong kiến sao?

Cô nhìn anh một lúc, rồi lắc đầu, nói:

“Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận yêu cầu này.”

“Tại sao?” Lạc Thư Văn siết chặt nắm đấm.

Vệ Thiêm Hỉ nghĩ anh sắp ra tay, liền không để lộ dấu vết, lùi lại vài bước. Cô nghiêm mặt nói:

“Vì sự an toàn của toàn bộ sinh mệnh trên hành tinh của tôi. Trước khi tôi làm rõ được động cơ và mục đích của anh, việc để anh bước vào hành tinh tôi đang sống sẽ là một thảm họa không thể lường trước.”

Lạc Thư Văn gật gù:

“Tôi hiểu và tôn trọng quyết định của cô. Nhưng liệu cô có thể mang một vài sách liên quan đến Thần học trên hành tinh của cô cho tôi được không? Để đáp lại, tôi sẽ cấp quyền truy cập toàn bộ cơ sở dữ liệu trung tâm của hành tinh Lobita cho cô. Nhưng tôi khuyên cô nên tiếp tục phát triển vùng não bộ và nhanh chóng tiếp nhận toàn bộ tri thức trong dữ liệu của Lobita. Theo kết quả giám sát của kính viễn vọng lượng tử, hố đen chỉ còn cách hành tinh Lobita ba năm ánh sáng. Ba năm nữa, toàn bộ hành tinh Lobita sẽ bị hố đen nuốt chửng.”

“Trong ba năm này, nếu cô cần sự giúp đỡ, cứ nói với tôi.”

Không hiểu sao, khi nghe Lạc Thư Văn nhắc đến “ba năm nữa”, trong lòng Vệ Thiêm Hỉ lại dậy lên một cơn sóng nhẹ.

Ba năm sao? Vậy thì cho anh hai năm để chứng minh đi!

Sau khi trở về tứ hợp viện, Vệ Thiêm Hỉ nằm xuống giường chợp mắt thêm một lúc. Ngửi thấy mùi thịt gà thơm nức, cô mới ngồi dậy, mơ màng mặc quần áo rồi lững thững bước vào bếp. Nhìn thấy bà cụ Vệ đang ninh gà, cô ngạc nhiên hỏi: “Bà, sao bà lại ninh gà từ sớm thế này? Không phải nói là sáng nay làm gà, trưa mới ninh ăn sao?”

May

Bà cụ Vệ cũng ngáp dài ngáp ngắn, đáp: “Nhóc Hỉ, đừng nhắc nữa. Đêm qua nửa đêm về sáng, con gà nhà mình như phát điên, kêu gào ầm ĩ làm bà giật mình tỉnh giấc. Tiếng kêu còn thảm hơn lúc trước đây ở thôn Đầu Đạo Câu, khi bị chồn vàng trộm gà. Bà tưởng ở thủ đô cũng có chồn vàng, nhưng ra ngoài xem thì con gà vẫn nằm trong lồng, chẳng có chuyện gì. Nó cứ như biết mình sắp bị g.i.ế.c thịt, kêu gào làm bà đau đầu, thế là bà bẻ cổ rồi làm thịt luôn.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 398: Chương 398



Vệ Thiêm Hỉ đứng ngẩn ra: gà đột nhiên khác thường thế này chẳng lẽ liên quan đến viên Dưỡng Tuệ Hoàn mà Lạc Thư Văn đưa cho nó ăn?

Chẳng lẽ con gà này sau khi ăn Dưỡng Tuệ Hoàn bỗng thông minh ra, nhận ra số phận mình sắp bị g.i.ế.c thịt, nên mới gào khóc thảm thiết? Nếu không phải vì thế, thì sao nó lại thay đổi bất thường giữa đêm khuya? Nghĩ đến đây, Vệ Thiêm Hỉ lại thấy thương hại con gà, đến c.h.ế.t cũng biết rõ mình sắp bị làm thịt.

“Ồ, làm thịt thì làm rồi. Dù sao cô út cháu cũng ở đây, để cô ấy bồi bổ thêm chút. Dạo này cô út dùng thuốc hao tổn sức khỏe, phải bồi bổ thật tốt. Nếu không bồi bổ được thì e là ảnh hưởng đến khí huyết.” Vệ Thiêm Hỉ dặn dò một câu rồi định đi rửa mặt, chuẩn bị tập luyện một chút.

Bà cụ Vệ dụi mắt ướt nước, múc một miếng thịt gà ra bát rồi dúi vào tay Vệ Thiêm Hỉ: “Cháu nếm thử xem, hôm nay bà ninh thế nào? Có thơm không?”

May

Vệ Thiêm Hỉ vốn không thấy đói, nhưng thấy bà cụ đã đưa đến tận tay, đành ăn một miếng. Ăn xong, cô giơ ngón tay cái lên khen:

“Bà, thơm thật!”

Bà cụ Vệ ngẩng cao cằm, vẻ tự đắc:

“Chứ còn gì nữa, cháu xem ai nấu mà chẳng ngon. Đúng rồi, nhóc Hỉ, cháu giúp cô út nghĩ cách đi. Nếu cháu có cách để cô út hồi phục từ từ, thì mình không vội. Nhưng nếu nhanh được thì vẫn nên nhanh, không thì bà cứ thấy bất an. Được không?”

Vệ Thiêm Hỉ khựng lại, lòng đầy cảm giác bất lực. Lần cô đến hành tinh Lobita gặp Lạc Thư Văn là để bàn về bệnh tình của Vệ Nhị Nha, xem ở đó có cách nào chữa trị nhanh chóng hay không. Nhưng rốt cuộc cô làm gì?

Cô lại đi thử nghiệm tác dụng của Dưỡng Tuệ Hoàn, thảo luận về sự khác biệt giữa Dưỡng Tuệ Hoàn và các loại thuốc thông thường, rồi rút ra kết luận ‘thuốc chế tạo theo lý thuyết thần học có cùng nguồn gốc với vũ trụ’.

Làm biết bao chuyện vô ích, trong khi việc chính thì chẳng đả động đến. Miếng thịt gà mềm ngon nhai trong miệng giờ hóa ra vô vị.

Ăn mà chẳng thấy ngon, bỏ thì lại tiếc.

“Được, bà yên tâm. Cháu nhất định sẽ tìm cách cho cô út. Nhưng trước hết cháu muốn nói rõ quan điểm của mình. Nếu như phải dùng cách bệnh viện đề xuất, tức là lấy tủy của Nhược Hoài ghép cho cô út, cháu sẽ không đồng ý. Thứ nhất, rủi ro quá lớn, xác suất hồi phục hoàn toàn chưa tới hai mươi phần trăm. Thứ hai, ảnh hưởng đến Nhược Hoài là rất nghiêm trọng. Nhược Hoài còn nhỏ, không nên chịu rủi ro lớn như thế.”

“Nói một cách không may mắn, nếu để cô út và Nhược Hoài lên bàn mổ cùng nhau làm phẫu thuật ghép tủy, thì khả năng cao nhất là cả hai sẽ không qua khỏi. Cháu muốn tìm một loại thuốc k*ch th*ch tái tạo tủy xương, thúc đẩy quá trình trao đổi chất của tủy. Dùng thuốc uống để thực hiện việc thay tủy, tủy tái sinh trong cơ thể cô út chắc chắn sẽ hiệu quả hơn so với ghép tủy từ người khác, mà cũng không có rủi ro gì.”

Bà cụ Vệ mặt tái đi một chút, nói với Vệ Thiêm Hỉ:

“Bà tin cháu. Chỉ cần cháu nói cô út uống thuốc sẽ khỏi thì cứ để cô cháu từ từ mà chữa. Giờ sức khỏe cô út dù không tốt lắm nhưng vẫn đủ để duy trì cuộc sống bình thường. Theo cháu nói, uống thuốc của cháu thì bệnh không xấu đi, mà sức khỏe còn tốt lên từng ngày. Thế thì bà việc gì phải thúc?”

Vệ Thiêm Hỉ lại nhắc nhở bà cụ:

“Bà nhớ nhắc cô út uống thuốc đều đặn. Mỗi ngày ba viên, uống trước bữa ăn. Lúc đầu phản ứng có thể mạnh, hiệu quả sẽ chậm, nhưng qua hai tháng cơ thể sẽ cải thiện rõ rệt. Trong thời gian uống thuốc, các triệu chứng như khát nước, ăn nhiều, uống nhiều, đi tiểu nhiều là bình thường, không cần lo lắng.”

Bà cụ Vệ ghi nhớ kỹ lời Vệ Thiêm Hỉ, còn viết ra giấy dán khắp nơi. Một tờ dán ở đầu giường, để sáng dậy mở mắt ra là thấy. Một tờ dán trong bếp, để lúc nấu ăn cũng nhớ. Một tờ nữa dán lên tivi, vì buổi tối bà cụ thường xem tivi trước bữa cơm.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 399: Chương 399



Để nhắc Vệ Nhị Nha uống thuốc trước bữa, bà cụ nghĩ đủ mọi cách. Thậm chí còn dặn dò tất cả người trong nhà, đến mức Vệ Nhị Nha mỗi lần gặp ai trong nhà đều nghe câu:

“Uống thuốc chưa?”

Chuyện Hoa Quốc đạt được bước đột phá lớn trong lĩnh vực phản ứng tổng hợp hạt nhân có kiểm soát đã lan truyền quốc tế suốt hai tháng. Ban đầu, nhiều nước không tin Hoa Quốc có năng lực này, cho rằng họ không thể vượt lên trong lĩnh vực công nghệ cao cấp như vậy.

Nhưng nhà máy điện hạt nhân Thiêm Hỉ trên đảo Thủy Hoàng, từ lúc khởi động vào năm mới đến nay, đã vận hành suôn sẻ hơn hai tháng. Cùng với việc nhà nước thực hiện một loạt các công tác kết nối mạng lưới điện, nhiều vùng lạc hậu đã có điện. Đồng thời, các nhà máy ở Hoa Quốc ngày càng được xây dựng nhiều, nhu cầu tiêu thụ điện tăng vọt, nhưng lại không có thêm nhà máy nhiệt điện nào được xây mới.

Những tình hình này chứng tỏ rằng đất nước ở Đông Á này thực sự đã xảy ra chuyện lớn.

Qua nhiều nỗ lực điều tra xác thực, cuối cùng các nước cũng phải chấp nhận một sự thật khó tin: Hoa Quốc thực sự đã thành công trong việc kiểm soát phản ứng tổng hợp hạt nhân và đưa vào ứng dụng phát điện.

Thế nên, trong khoảng thời gian trước và sau Tết, liên tiếp có nhiều nguyên thủ quốc gia gọi điện cho lãnh đạo Hoa Quốc, bày tỏ những lời chúc tốt đẹp và mong muốn tăng cường quan hệ song phương. Cuối cùng, họ khéo léo đưa câu chuyện xoay quanh công nghệ phản ứng tổng hợp hạt nhân.

Lãnh đạo Hoa Quốc hiểu rõ: những lời vòng vo đó thực chất là muốn Hoa Quốc công khai toàn bộ công nghệ phản ứng tổng hợp hạt nhân để đóng góp vào sự hòa bình và ổn định của thế giới.

Nhưng liên quan đến quan hệ giữa các quốc gia, không thể từ chối thẳng thừng. Tuy nhiên, lãnh đạo Hoa Quốc cũng chẳng dại. Công nghệ cốt lõi của mình làm sao có thể vô tư chia sẻ với người ngoài?

Khi trước, các ngài – những "lang sói" kia – đã từng phong tỏa công nghệ với chúng tôi, sao lúc ấy lại không nghĩ đến việc đóng góp vì hòa bình và ổn định thế giới?

Trên thế giới, số quốc gia sở hữu công nghệ chế tạo b.o.m nguyên tử và b.o.m hydro thực sự không nhiều, nhưng những quốc gia chưa hiểu rõ về công nghệ hạt nhân này thì lại vô số kể. Vậy tại sao họ không yêu cầu các quốc gia đó công khai kỹ thuật vì hòa bình và ổn định toàn cầu?

Nói trắng ra, chẳng qua là họ bắt nạt nước chúng ta mới phát triển được vài năm, thực lực chưa đủ mạnh mà thôi!

Lãnh đạo Hoa Quốc hiểu rằng từ chối thẳng thừng là không thể, vì vậy họ đưa ra một giải pháp vòng vo mang tính thỏa hiệp—trao đổi!

Mỗi quốc gia đều có những lĩnh vực thế mạnh riêng. Các người muốn công nghệ nhiệt hạch kiểm soát của Hoa Quốc? Muốn lấy không thì đừng hòng! Dù có cho, các người cũng không đủ mặt mũi để nhận. Vậy thì chúng ta đổi đi!

Quốc gia này nổi tiếng về công nghệ dược phẩm, vậy hãy lấy công nghệ dược phẩm của các người ra đổi. Quốc gia kia mạnh về kỹ thuật khai khoáng, vậy hãy dùng kỹ thuật khai khoáng mà đổi. Có quốc gia vượt trội trong sản xuất công nghiệp, thì hãy lấy công nghệ sản xuất mà đổi!

Lãnh đạo Hoa Quốc đưa ra một đề xuất ‘trao đổi một đối một’, gần như nói toạc ý với các quốc gia khác: "Tôi muốn dùng nhiệt hạch kiểm soát để lấy đi công nghệ cốt lõi của các người. Nếu các người đồng ý, chúng ta sẽ vui vẻ ký thỏa thuận trao đổi. Nếu không, chúng tôi cũng vui vẻ ký thỏa thuận với quốc gia khác!"

May

Một số quốc gia phản đối: "Các người chỉ có một công nghệ mà muốn đổi lấy công nghệ của nhiều nước chúng tôi, điều đó không thể xảy ra!"

Lãnh đạo Hoa Quốc không nói thẳng, nhưng lời lẽ đầy ý mỉa mai: Các người nghĩ nước chúng tôi thèm khát những công nghệ lỗi thời của các người sao? Đúng là nước chúng tôi từng nghèo khổ, lạc hậu, nhưng những năm qua chúng tôi đã không ngừng nỗ lực vươn lên. Với sự đóng góp tích cực của những doanh nghiệp yêu nước như Tập đoàn Tân Thời Đại, ngành sản xuất của nước chúng tôi không hề thua kém các người. Thậm chí, chúng tôi đã nắm trong tay nhiều công nghệ mà các người còn chưa có!
 
Back
Top Bottom